Thứ Sáu, 21 tháng 6, 2024

Tác Phẩm Thơ Ngày Vội Của Lê Mỹ Hoàn


Cái chết luôn luôn là một ám ảnh lớn đối với con người. Thế nhưng, có người lại còn đưa trí tưởng tượng đi quá một bậc, nghĩ đến hẳn cái cõi u linh huyền hoặc mà người chết sẽ phải đi tới. Ở cái cõi giao thoa giữa sống và chết ấy vì còn mang đặc tính hoạt náo của dương thế nên được tác giả đặt cho cái tên là Phiên Chợ Âm Cung. Với món cháo lú ăn vào trước khi đi đầu thai được bán trong quán.

Rộn ràng như có tiếng cười
Nghe trong quán lú ai mời mọc suông
Một đêm phiên chợ âm cung
Phần kia mộ địa đang cùng đợi ai
Ly tan cũng một nơi này
Về đêm bất tận, về ngày hư không

Những bài thơ trong Ngày Vội hầu như chưa bao giờ xuất hiện trên văn đàn hải ngoại cho dù những bài thơ ấy đã được viết ra từ lâu, rất lâu…Như lời tâm sự của tác giả:
Mỹ Hoàn lúc nhỏ đã bị ảnh hưởng của cha mẹ và các cô chú trong nhà về một nền âm nhạc và thi ca đổi mới, trong đầu luôn phảng phất âm hưởng của những bản nhạc lãng mạn như “Giọt Mưa Thu”, “Con Thuyền Không Bến”, ‘Buồn Tàn Thu” v.v… mà thỉnh thoảng những người lớn thường hát, Cho đến ngày hôm nay vẫn còn nhớ những câu thơ mẹ đã từng đọc cho nghe:

Ngày Xuân chị em đi hái hoa
Vườn mai đứng dưới gốc mai già
Hoa mai trắng xóa trong xuân tươi
Một chị một em xuân mấy mươi

Bao nhiêu năm cho tới bây giờ vẫn không quên, vẫn sống một đời sống không được thiết thực cho lắm, bởi vì thi ca, âm nhạc ảnh hưởng con người. Mỹ Hoàn rất thích làm thơ nhưng chỉ làm vài bài thơ con cóc rồi vội cất đi không dám đưa cho ai coi, chỉ có một độc giả duy nhất là chính mình, lo đi học rồi đi làm không bao giờ mơ tới giấc mơ làm thơ để trở thành thi sĩ.
Nhưng rồi biến cố 75 đã làm cho bộ mặt miền Nam hoàn toàn thay đổi, từ ấm no sung túc trở nên nghèo đói lạc hậu bởi sự xâm chiếm của quân Cộng Sản Bắc Việt, Nghe những chuyện kể về sự tận cùng cơ cực ngoài Bắc, hốt nhiên Mỹ Hoàn viết nên những vần thơ đầu tay tự trái tim mình, và đã trải tâm sự qua những bài thơ “Thiên Đàng Quay Lộn” hay “Một Lần Nữa Em Qua Bờ Bến Hải”… Đến khi thoát được nạn cộng sản và nhiều năm trôi qua, cũng chỉ là trăn trở những mất mát đau thương, những hoài niệm cố quốc. Những vần thơ thiếu lãng mạn, thiếu những âm từ bay bổng nên cam đành nằm im trong mộ địa mà thôi.
Cơ duyên dun rủi, nhờ người chị họ là Nguyễn Tường Nhung khuyến khích, nên Lê Mỹ Hoàn đã lục lại, và gom thành tập thơ. Với một quãng đường thơ trải dài hàng mấy chục năm với gần trăm bài thơ diễn tả nhiều hoàn cảnh, nhiều tâm trạng khác nhau,

***

Tại sao lại là "Ngày Vội"?

Hãy thử nghĩ, nếu một người còn sống, và còn mạnh khỏe như Mỹ Hoàn mà dám viết những giòng thơ tả cái cõi âm u huyền hoặc mà ít ai dám nghĩ tới thì với người ấy hẳn là đời sống con người quá ngắn ngủi, năm tháng đi quá mau, một ngày như mọi ngày mà vẫn quá … vội.
Một đời người thường có những điều gì? Tình Yêu e ấp, Tình Thương đầm ấm, những Biến Động không ngờ, và rồi Đau Thương, rất nhiều đau thương . Lê Mỹ Hoàn cũng không ngoại lệ . Tuổi mới lớn, ai đã không từng yêu? Người con gái mới lớn, lần đầu nếm vị ngọt và cũng vị đắng tình yêu – Nên cô học trò Mỹ Hoàn làm một bài thơ, đặt là Yêu:

Yêu

Đang đi trên con đường thong thả
Mùa xuân êm ả đưa cánh tay mềm mại
dâng đời những bông hoa mới
Chân bước từng bước
hồn là những câu thơ buông nhẹ
Đường đời cũng nhẹ buớc cung mây
Sao bỗng dưng khựng lại
Tâm tư nghiêng ngả bóng vai gầy
tấm khăn quàng tơi tả
Cứ tưởng như đường đời bằng phẳng
Hôm qua ra đường những trận mưa
ướt mặn môi
mới biết nước mắt rơi
Xót xa đám cỏ run rẩy bên vệ đường
Mình yêu thực hả?
Thôi đi, rồi cũng như chiếc lá
bay ngoài cửa sổ
Rồi cũng như cụm mây kia
đủ màu lục, tím, đáng yêu
Biến hóa hình dạng phù thủy
lờ lững dần qua…
***
Hẳn quý vi đều từng nghe ca khúc Kỷ Vật Cho Em của Phạm Duy với người Anh trở về hết sức thương tâm . Còn với Lê Mỹ Hoàn, người Anh trở về không trên chiếc băng ca, không trên trực thăng sơn màu tang trắng, cũng không chống nạng gỗ tật nguyền … Thế nhưng, người Anh ấy mang trong lòng những vết thương sâu thẳm, những nỗi đau không bút mực nào tả xiết.

Anh Trở Về

Tôi thấy anh trở về
Chân không đi giày đinh
mình không mặc chiến bào
không ba-lô
vai không đeo súng
Anh thẫn thờ mắt nhìn vô tận
anh thì thào, anh đã mất tất cả rồi
chúng đã lấy sạch của anh, cả nền
hòa bình mà anh đang chiến đấu.
Tôi thấy anh trở về
Giọng buồn như ngàn năm tôi chưa thấy
Chưa bao giờ anh lại buồn như vậy
Anh tiếp tục lập lại, thì thầm
mắt vẫn không hồn
Tự do dân chủ đã mất rồi
Anh không bảo vệ được non sông,
đất mẹ của chúng ta
Anh úp mặt vào hai bàn tay
Anh bật khóc nức nở
Những giọt nước mắt cùa anh
Nhỏ vào trong tim tôi.
Tôi thấy anh trở về
Mái hiên nhà thật là yên lặng
Không nắng buổi chiều
Nhưng bóng anh vẫn đổ
chiếc bóng đậm màu và thê lương
Anh vẫn thì thầm
Mẹ ơi! Con không giữ được non sông này
không bảo vệ được mái nhà ngàn năm cho mẹ
con không còn súng đạn
không còn vũ khí
không máy bay, xe tăng
chiến trường tan nát
Anh nức nở hơn lên
Những giọt nước mắt của anh chảy qua tim tôi.
Những giọt nước mắt của các anh chảy qua tim tôi,
qua tim mọi người,
cho Quê Hương,
cho một Nền Cộng Hòa đã mất.
***
Trở lại với tập thơ Ngày Vội, sẽ thấy Lê Mỹ Hoàn không cố định trong một thể loại thơ nào . Nhiều bài là thơ Lục Bát, thơ bảy chữ, thơ năm chữ, và cả thơ tự do . Dường như các giòng thơ tự động bật lên mỗi khi tác giả xúc động, và thế là bắt buộc phải cầm lấy cây bút … Bình An rất thích những bài thơ tự do của Chị Mỹ Hoàn, nhưng có những bài thơ vần điệu trồi lên thật bất ngờ, như bài thơ "Đôi Bạn"
Thoạt nghe tựa, ta sẽ nghĩ ngay đến "Đôi Bạn" Dũng và Loan của Nhất Linh, nhưng sẽ bị chưng hửng, vì Đôi Bạn của Lê Mỹ Hoàn là tình bạn giữa người và ...sách.

Đôi Bạn

Tủ sách nghiêng dựa mé tường vôi
Sách vở dường như đã mệt nhoài
Bên cạnh thân ngồi yên bất động
Tuyết sương bạc trắng một thời trôi
Lớp bụi thời gian chừng không hẹn
Nhưng ta cùng đi tận cõi đời
Bâng khuâng mỏi lối về trăm tuổi
Nhìn nhau héo hắt nụ cười vui.
***
Với chỉ 3 bài thơ, Bình An không thể giới thiệu tuyển tập "Ngày Vội" cho thật trọn vẹn, nhưng hy vọng, quý vị có thể thấy được vài đặc điểm của thơ Lê Mỹ Hoàn: giản dị, chân thật và đầy trân trọng đối với cuộc sống, cho dù đó là vui hay buồn, cho dù rồi sẽ qua đi, quá nhanh, quá …vội .

(TBA 2018)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét