Thứ Bảy, 19 tháng 10, 2013

Dòng Sông Đứng Lại-Trần Mộng Tú- Phạm anh Dũng -

    

Thơ: Trần Mộng Tú
Phổ Nhạc: Phạm Anh Dũng
Hình Ảnh: Dòng sông Vĩnh Long Của Biện Công Danh
Thực hiện: Kim Oanh

Thơ Tranh: Mừng Thượng Thọ Anh Phạm Khắc Trí



Thơ: Trầm Vân
Thơ Tranh: Kim Quang



Mạc Cửu



Từ thuở xa xưa Mạc đến rồi
Lưng đồi ghi dấu Cửu tiên gia
Xa xăm muôn dm rời cố quốc
Ngậm ngùi tơ tóc nhớ Ông Cha
Hiếu trung lòng những mong tròn vẹn
Lạc bước ngậm ngùi nơi xứ xa
Xem qua lịch sử nghìn thu ấy
Chính nghĩa vẫn luôn thắng nhược tà

Dương Hồng Hưng

(Trích tập thơ "Hà Tiên Phong Cảnh")


Giọt Nước Mắt Ngà - Nhạc Ngô Thụy Miên

      Mối tình tan vỡ,người thiếu nữ đau buồn , ngồi một mình nhớ kỹ niệm êm đềm trước đây với người yêu nên .ra bờ sông nhắn gởi dòng nước cùng áng mây trôi, mà tủi cho phận mình rồi khóc cho cuộc tình đã qua, đó là những giọt nước mắt ngà ...rơi xuống trong khóe mắt u buồn ...



Nhạc Sĩ: Ngô Thụy Miên
Ca Sĩ: Tuyết Thanh
Nguyễn Thế Bình Thực Hiện


Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013

Về Miền Trung



Nghe khúc hát “ Thương về miền Trung”
Mà thắt ruột giữa mùa bão lũ
Đâu miền thùy dương, đâu vàng đồng lúa
Lũy tre làng xơ xác ngã bên sông

Mẹ già nua nhặt nhạnh củ trên đồng
Còn sót lại sượng sùng ăn kẻo đói
Người thất thểu tìm con khàn tiếng gọi
Lũ đi qua nhà đổ nát tan tành

Nước bạc trắng xóa hết cả màu xanh
Con trẻ học chẳng còn trường lớp nữa
Trang vở ướt mực nhòe nét chữ
Nước mắt rơi rét mướt những thân gầy

Miền Trung ơi! Người người chung tay
San sẻ bát cơm chung câu tình nghĩa
Ta lại hát về nơi thương quí nhất
Quê ta đây! Khúc ruột nước non nhà.


Hương Ngọc


Thơ Tranh: Chúc Thọ Thầy Phạm Khắc Trí


Thơ và Thơ Tranh: Kim Quang

Chúc Mừng Thượng Thọ Thầy Phạm Khắc Trí


      Hay tin trễ, tháng 9/2013 vừa qua, nhóm CHS Phan Thanh Giản Đoàn Thị Điểm vùng Dallas & Fort Worth TX cùng ái nữ của Thầy Phạm Khắc Trí là cô Phạm Nguyên Diễm, đã tổ chức mừng lễ Thượng thọ bát tuần cho thầy.
      Từ quê nhà, chúng em CHS Phan Thanh Giản Đoàn Thị Điểm kính mừng Thầy hưởng thượng thọ và cùng cầu nguyện cho Thầy & Cô có nhiều niềm vui an hưởng tuổi già, sống lâu với con cháu.

Tám mươi nến hồng – lời nguyện ước
Chấp đôi tay khấn vái trời mây
Mừng ngày sinh nhật của Thầy
Mong sao quý quyến vui vầy ấm êm.

Thầy trò ngăn cách xa xôi quá
Không hoa không bánh để chúc mừng
Lời thơ ngọng nghịu ngập ngừng
Tay run nét chữ rưng rưng nhớ Thầy.

Từ xa cung kính thay lời chúc :
Sức khỏe – tình yêu vẫn ngọt ngào
Cô : hoa thêm thắm tươi màu
Thầy : tùng bách thẳng vươn cao giữa trời.

Vương Thủy Tùng
(Thay mặt nhóm CHS Cái Răng-Cần Thơ)



Mùa Thu Không Trở Lại - Phạm Trọng Cầu - Quang Lý

      Mùa Thu là mùa đẹp nhất và thi vị nhất, cảnh vật dễ lay động lòng người,nhất là với những ai đã yêu và ngưới yêu đã đi xa, những k niệm tràn về, nhưng hình ảnh hôm chia ly là sâu đậm nhất vì đó là lần cuối họ còn nhìn thấy nhau.


Sáng tác: Phạm Trọng Cầu
Ca Sĩ: Quang Lý
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình

Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Café Ở Preston



          (Tặng Kim Phượng và Kim Oanh)

Hôm qua phố lạ vai đầy gió
Chiều mưa dính lạnh áo Melbourne
Những đôi mắt đợi - sân ga lớn
Có mắt quen nào ở Preston

Nhà em đèn thắp vàng song cửa
Lửa bếp thầm reo rất thật tình
Café thở khói trên tay ấm
Chuyện cũ nhiều năm khẻ trở mình

Café-chắc biết em từ đó
Buông tháng ngày đi rất uổng đời
Nắng mưa khua động buồn ly tách
Trăm năm còn hết một lần thôi

Café-cầm giữ trên tay nóng
Mới biết mùa đi quá lạnh lùng
Café- sầu có khi nào cạn
Giữa những ly đầy em biết không


Café-uống hết cho tan vỡ
Một bóng chiều qua chạm mái đời
Để em thơ thẩn buồn niên thiếu
Ngồi ở nhà sau nhớ một người

Café-quán có bao lần đợi
Quán có nhau về một sớm mai
Café quán có đời đang mỏi
Quán có người đi đếm tháng ngày

Café không hẹn sao buồn đến
Để sáng nay ngồi như dòng sông
Để sáng nay về như bến bắc
Còn nhớ người quê miệt Vĩnh Long.

Lâm hảo Khôi
(tháng 9/2013)


Không Bao Giờ Thấy Nữa



Không còn nữa thuở nắng vàng chim sẻ
Em hoa tươi đùa giỡn bướm sân trường
Không còn nữa tâm hồn xanh thiếu nữ
Buổi hẹn hò líu quíu bước chân vương

Như giấc mộng các nàng tiên cổ tích
Cuốn mù tăm lông ngỗng mối duyên trời
Đã bay  mất theo chặng đường của tuổi
Đã âm thầm gởi lại chút buồn tôi

Không còn nữa em thơ đời cắp sách
( Đời ly hương mây tím dật dờ bay)
Không còn nữa trái tim người nóng cháy
Yêu chân thành đến chết một người thôi

Tôi xa qúa hay là tôi mất hết
( Thời trăng sao tuyệt lộ đến nơi rồi)
Còn sót lại mắt hồ vương ánh nước
Chút tang thương huyền hoặc gởi riêng tôi

Lâm Hảo Dũng



Vẫn Mãi Là Hạt Bụi



Mưa cuồng buông nặng hạt
Lá bàng hoàng rung rẩy
Đàn chim trong ngơ ngác
Một trời xám sắc mây

Bình minh hay đêm tối
Kiếp người chừng như vội
Hoa khoe hương một sớm
Thời gian hững hờ trôi

Cuộc đời luôn chìm nổi
Vinh nhục mãi kề đôi
Nơi đâu là bờ bến
Một mái chèo chông chênh

Đường trần còn bao dặm
Miệt mài thêm khổ tâm
Cam lồ nào cứu rỗi
Phận bụi vẫn xót thầm.

Quên Đi



Chiều Vàng - Sĩ Phú - Bến Nước Vĩnh Long


 


Nhạc Nguyễn Đăng Khánh 
Tiếng ca: Sĩ Phú
Ảnh chụp: Trương Văn Phú
Thực Hiện: Kim Oanh

Thứ Tư, 16 tháng 10, 2013

Lạc Bước Đào Nguyên San Diego


      Trước kia ở SàiGòn, có một cuốn truyện của nhà văn Liên Sô được chuyển ngữ sang Tiếng Việt, kể về 2 con sói già sống lẻ loi trên một thảo nguyên hoang vu. Câu chuyện rất cảm động, chan chứa tình yêu thương. Giờ đây, trên đất nước Hoa Kỳ cũng có một đôi sói già từ SaiGon, đang sống đời tị nạn tại Georgia. Sau bao năm oằn lưng làm việc, nay đã về nghỉ, dậm chân tại chỗ, chẳng bao giờ dám nghĩ tới việc đi chơi xa nếu không có sói con dẫn đường. Bởi vậy chỉ khi nào con được cử đi dự hội thảo chuyên ngành ở nơi nào có thắng cảnh nổi tiếng thì bố-mẹ mới tiện dịp đi theo. Ngoài nhiều lần đi thăm các thắng cảnh thuộc miền Bắc, Đông và Nam, đã 2 lần đi thăm miền Tây, trong đó có Palms Spring & Desert vào tháng 11/2009 (ghé Los Angeles và Little SaiGon), Las Vegas 10/2010 (cả Hoover Dam). 

      Riêng lần này là chuyến thăm Ca-Li thứ ba, đến SAN DIEGO, một thành phố giáp ranh giới Mexico. Xem dự báo thời tiết được biết vùng cực nam CA vào tuần lễ giao mùa Đông-Xuân này sẽ lạnh và mưa, như nhiệt độ là 54-58F trong khi ở Atlanta là 78-54F, nên đã ngần ngại không đi. Hơn nữa chuyển về sẽ phải qua Denver, mà phi cơ sẽ phải bay qua vùng áp khí thấp khiến máy bay rung chuyển mạnh, nhất là mùa tornado và twister chưa chấm dứt. Còn một lý do chính yếu nữa: nghĩ rằng San Diego chỉ là một thành phố nhỏ bình thường,ngoại trừ có một Sở Thú nổi tiếng trong đó có con Panda lớn nhất ở Mỹ, mà sói già vốn chẳng thích thú gì đi xem thú vì đã được xem Sở Thú Washington DC ngay từ khi mới sang Mỹ, và ngắm con Panda nho nhỏ xinh xắn ở Atlanta rồi; (à quên, đã gọi là sói già thì chẳng phải đã là một con thú nên lạ gì phải đi xem Sở Thú! )


      Từ Atlanta/GA, đáp máy bay đi Houston/TX. Rồi chuyển máy bay khác, đặt chân xuống phi trường quốc tế San Diego ở gần kề ngay Downtown vào buổi trưa nắng nhạt và gió lạnh. Nhà ga hành khách thật nhộn nhịp, khác hẳn cảnh ở Houston, nơi đổi chuyến bay trước đó vào sáng sớm. Đây San Diego, một thành phố lớn thứ nhì của tiểu bang California, hiện ra xa lạ với cái nhìn ban đầu..
      San Diego_tên cũ San Di-ego_, với San/Santo= Saint+Di= Didacus+ Ego= the self. (Webster's New World Dictionnary). Nhưng sói già muốn chọn tiêu đề cho câu chuyện phiếm này là Lạc bước Đào nguyên, vì chẳng khác gì Lưu Nguyễn hay Từ Thức lạc bước đường trần, ngơ ngác và ngạc nhiên trước cảnh thành phố xa lạ, rất nhộn nhịp và đầy hấp dẫn, trái với trí tưởng tượng lúc trước khi đển đây. (Xin nói thêm, sói già không bao giờ muốn trở thành người viết phóng sự du lịch chuyên nghiệp nên bài viết này chỉ tạm coi là nửa tuỳ bút, nửa kí sự hay cảm nghĩ lẩm cẩm mà thôi).   

      Còn sớm giờ check in khách sạn đã được đặt phòng từ trước (Sheraton, nằm trên một eo biển,gần sát phi trường, bên bờ San Diego Bay), hai sói già có sói con làm tài xế, đáp chiếc Camry thuê (với phí bảo hiểm và thuê xe $104 cho 2 ngày) chạy dọc theo bờ biển về phía bắc. Này đây là hàng mấy chục miles dài, liên tiếp nhau: Mission Beach, Pacific Beach, Bird Rock, La Jolla Cove, Delmar, Solana Beach, Cardiff-By-the-Sea,Encinitas, Carlsbad và Oceanside, nhìn trên bản đồ thấy là nửa đường đi Los Angeles. Nước biển màu xanh đen với mây âm u vì cơn mưa hay giông bão sắp tới. Nhà cửa ven biển phần nhiều có mái đỏ, nho nhỏ, vuông vuông như những ô vuông của cái giá để sách, san sát trên những giãy đồi cao thấp trập trùng; đặc biệt nhiều căn sát bãi cát có tường rào bằng kính trắng trong! Tại La Jolla Cove, có hang động theo thời gian được đào xoáy bởi sóng biển tạo thành một đường hầm tunnel ngắn. Bên ngoài gần đó có một bãi đá gập ghềnh trên lổn nhổn một bày đông đúc những con hải cẩu và chim lạ đang đùa rỡn kêu ầm ĩ bên mấy con sư tử biển to như con bò đang nằm im. Một bãi biển khác đầy những viên đá cuội nhỏ bằng nắm tay hình bàu dục, hình như gốc là những tảng đá lớn, dần dần bị sóng biển bào mòn qua hàng triệu năm(nếu không ngại hành lý nặng, nhặt vài pound về làm cảnh như sò hến cũng đẹp lắm).Cách bãi này không xa, một ngọn đồi cao đưa du khách lái xe vòng vèo lên cao để phóng tầm mắt ngắm đại dương bao la hoặc quay ngược nhìn về phía trong thấy cả một vùng nhà cửa nằm thoai thoải theo từng sườn đồi cao thấp. Nhưng địa điểm này chẳng có gì khác hấp dẫn, vả lại còn thu lệ phí $10/một xe. Ở một bãi biển khác có bức tường dài chắn sóng ven đường được dựng bằng những hòn đá tảng lớn xếp ngay ngắn. Sói già không sợ gió biển thổi mạnh bay người, leo lên đứng trên tường để hình ảnh mình được thu vội vào ống kính với hậu cảnh là một chiếc tàu cruise quốc tế trăng trắng đang từ từ ra khơi. Tại một bán đảo, có một đám du khách người địa phương đang chuẩn bị lửa trại qua đêm lạnh giá bằng cách phá mấy tấm gỗ-pack-hàng-hoá làm củi đốt....Thật là trong cái lạnh lẽo sẽ có cái nóng ấm áp, bên sóng biển van gào luôn luôn có những tĩnh lặng trầm tư, song song với cô đơn có những tâm hồn đồng cảm bên nhau!


     Trên đường trở về hướng thành phố, ba con sói đảo một vòng trên vùng Vịnh San Diego đến Point Loma, nơi có độ cao mấy trăm feet so với mặt biển sát dưới chân và tượng đài Cabrillo nhìn sang Downtown San Diego đang im lìm ở xa xa bên kia bờ vịnh. Cũng nơi này có một nghĩa trang Veteran Hải quân chạy dài theo eo biển, rất đẹp và trang nghiêm. Rồi quay xe, theo con đường phố huyết mạch của hải cảng ven phi trường xuôi bên bờ vịnh xuống phía nam, qua cây cầu Colorado Bridge cong vồng lên thật cao và dài nối với đảo Colorado. Bánh xe vô tình lạc vào một căn cứ hải quân lớn, vì tưởng lầm là một toll gate, nhưng kịp dừng lại trước cổng-không-có-lối-U-turn, đã được mấy chú lính gác biết là du khách nên dù kiểm tra cẩn mật nhưng lịch sự mở cổng cho qua để theo một lối khác vòng ra ngoài. Đây cũng là một ưu điểm của thành phố du lịch San Diego: hầu như du khách đều được chỉ dẫn tận tình, như sẽ còn thấy nhiều nữa khi đi shuttle/bus/trolley rất đông đảo và nhộn nhịp, tạo thành mạng lưới di chuyển được tổ chức rất khoa học, vô cùng thuận tiện. ( Suỵt! cũng nên cảnh giác: vào ngày hôm sau, sói ta bị một cú lừa ngọt sớt bởi một taxi van; nhưng thôi, chuyện nhỏ kể làm chi cho dài giòng.)

      Sau khi vòng vo xem đường phố đảo Colorado, quay trở lại Downtown thì trời đã tối và đổ mưa. Tạm quên sự mệt nhọc và cơn ngái ngủ trong ngày đầu tiên của cuộc hành trình bị kéo dài thêm 3 tiếng do sự chênh lệch múi giờ so với Atlanta, ba con sói vào Nhà hàng ăn The Fish Market kề bên Bảo-tàng-hàng-không-mẫu-hạm-Midway vừa lúc trời đổ mưa. Khỏi phải nói, nơi này rất đông khách.Trong lúc chờ đợi với một cái bip báo hiệu khi có chỗ ngồi, sói già không sợ gió mưa giá buốt lang thang đi xem đài tưởng niệm Bob Hope. Nơi đây có tượng đài lính hải quân đang nghe B.Hope trình diễn rât sinh động vì có phát cả tiếng nói. Cạnh đó, sát với chiến hạm Midway, sừng sững hiện ra một tượng đài thật đẹp, cao chừng 15 ft, thể hiện hình ảnh một thuỷ thủ, sau một chuyến hải hành dài vừa cặp bến, ôm hôn thắm thiết một phụ nữ trẻ đẹp. Tượng đài này đã đựợc dựng theo một tấm ảnh nổi tiếng đã đi vào lịch sử của Hải quân Hoa Kỳ.(Theo Wikipedia: Nhiếp ảnh gia A.Eisenstaedt/Times Square, NY /Aug.14.1945_ ngày Chiến thắng Nhật)

      Ngày thứ ba,thành phố bị mờ ảo qua làn mưa và gió mạnh lạnh cắt da. Chắc là mất hết chuỗi ngày du lịch kỳ này? Đúng như dự báo, thời tiết xấu đã ngăn chặn bước đi của khách du đến xem một số Bảo Tàng, Sở Thú, Tour xem cá voi ngoài biển khơi, hay qua cửa ải đặt chân lên mảnh đất láng giềng Mexico. Để quên sự nóng ruột trông chờ nắng lên, sói già bèn xuống phòng Tập thể dục, đi tread mill cho đỡ phí thì giờ. Xong vào Sauna,nóng quá nên 5 phút bỏ ra ngay, sau đó chỉ một mình ta-với-ta nhào xuống hồ bơi nước lạnh ngoài trời đang có chilly, rồi ngâm mình trong hồ bơi nóng. Eo ơi, với tuổi này mà dám táo bạo đến thế, nhưng cũng cảm thấy hãnh diện chút chút, bởi vì coi như một thử thách về sức khoẻ của một con sói già! (để còn nhiều dịp ngao du nhiều thảo nguyên hoang dã chứ?)


      Ngày thứ tư, đôi sói già đi xem Bảo tàng Midway .Đó là một hàng-không-mẫu-hạm đã về hưu sau thế chiến, bên ngoài trông còn vẻ hùng vĩ, nhưng bên trong có lối đi hẹp và phòng nhỏ, cũ kĩ, tối tăm, ngợp mùi sắt thép. Tuy nhiên ai cũng hối hả đi xem hết các phòng, nhất là phòng chỉ huy của Đội phi cơ, phòng riêng của Đô đốc ,phòng hành quân và nhiều khu sinh hoạt của sĩ quan và thuỷ thủ...nơi nào cũng trưng bầy tượng bằng sáp thể hiện các công việc hay sư sinh hoạt khác nhau. Rồi từ trên boong rộng mênh mông, cao ngang toà nhà hàng chục tầng có trưng bày nhiều phi cơ chiến đấu, ngắm nhìn Downtown thật vô cùng đẹp mắt. San Diego là đây. Một thành phố lớn có vịnh biển san sát tàu thuyền, có cầu cao ngất vắt qua đảo, có nhiều eo biển với khách sạn lớn, có tượng đài Cabrillo đứng sừng sững trên mỏm eo biển chắn một góc nhỏ của vịnh...và bản đồ cho thấy có 3 xa lộ Liên bang chạy xuyên dọc qua trung tâm thành phố. Còn nữa: một công viên Balboa mênh mông bao gồm một khu có nhiều toà dinh thự với kiến trúc hoa văn Spanish cổ kính ở mặt tiền (có đến mấy bảo tàng, nhà hát và một vườn tác phẩm điêu khắc) nằm kề bên một khu lớn khác, là San Diego Zoo nổi tiếng. Có một cái tháp cao nhất, được gọi tên là Symphonie Carillon với hệ thống chuông ngân vang mỗi 15 phút. Đặc biệt trong công viên, có một sân khấu lộ thiên mang tên Spreckels Organ Pavilion với những hàng ghế hình cánh cung và bảng đồng chữ nổi trên tường cho biết nơi đây có một hệ thống âm thanh kì diệu gồm rất nhiều cái ống cao trên 30 feet ẩn mình trong bức tường cao của toà nhà trước sân, được cấu trúc theo kiểu giàn đại phong cầm của nhà thờ lớn Âu châu, hay trong rạp Fox ở Atlanta. Nhưng sói già không có đủ thì giờ vào xem bên trong những công trình kiến trúc cổ điển đó, vì còn phải vội vàng tìm đường ra cổng phía Tây để chứng nghiệm xem lời chỉ dẫn của cuốn sách Frommer's có đúng không khi nhắc đến lời khen của TT Kennedy coi Hwy 163 như đẹp nhất trong số các Hwy, của Hoa Kỳ. Cũng đúng, nhưng từ một nửa thế kỷ qua, hiên nay trên khắp xứ sở vĩ đại này đã hiện ra cả một hệ thống xa lộ tối tân vô cùng đẹp mắt. Từ trên lan can cây cầu Cabrillo Bridge, nhìn ngang xa xa thấy Downtown, nhìn xuống phía dưới sâu hàng trăm feet, thấy mấy mặt đường xa lộ xanh đen óng ả uốn lượn dưới chân mình.


      Xa lộ ngả tấm thân ngà ngọc nữ/ Giữa hai sườn thoai thoải dốc đồi cây. Những giòng xe uốn lượn vụt qua đây/ Nghe chẳng thấy tiếng ồn ào cơ giới/ Hầu như động bị chiều sâu ở dưới/ Hút thanh âm để lại tĩnh vô cùng/ Nhịp thời gian êm ái đập thinh không/ Cho ngọc nữ yên bình trong giấc ngủ/ Giấc ngàn thu, hỡi Tiên Đồng, Ngọc Nữ...
       Ngày thứ năm, sau cả một buổi sáng chờ đợi trời quang mây tạnh, cặp sói già tiếp tục lang thang vào Horton Plaza ở trung tâm Downtown. Cũng Mall lớn, nhưng mặt bằng giới hạn nên phát triển theo chiều cao, bên trong được cấu trúc hơi lạ, với nhiều màu sắc sặc sỡ. Còn gì xem nữa không? Nhiều lắm nhưng tiếc rằng tuần lễ du lịch đã hết. San Diego hay vùng phụ cận có rất nhiều Bảo Tàng thuộc nhiều lãnh vực, như Không gian, Hàng hải, Xe hơi, Hoả xa, Con người, Nhiếp ảnh, Âm nhạc, Mỹ thuật. Ngoài ra có các Tours du ngoạn như Sight Seeing,Harbor, Scenic, Whale Watch, Harbor Cruises, Bay Cruise. Nểu sau này có dịp, chắc du khách vẫn muốn trở lại San Diego.

       Ngày thứ sáu: xin vẫy tay chào San Diego. Ra về trong đầu mang theo bao ấn tượng đẹp. Trái với ý nghĩ ban đầu phân vân không muốn chọn nó để đến thăm, thì sau khi tận mắt nhìn thấy, mới phải nhận rằng thành phố này đẹp thật, lại có nhiều địa điểm lịch sử xứng đáng để xem. Chả trách phi trường tấp nập khách du lịch và có lẽ chẳng sai khi sói già ví von đặt tiêu đề Lạc bước đào nguyên: 
  Lạc bước Đào nguyên được thấy Tiên/ Hai chàng Lưu Nguyễn bén hơi duyên/ Quê hương kỷ niệm phai mờ hết/ Cảnh cũ người xưa cũng đã quên./ Nhưng tiếng dương trần vẫn thiết tha/ Luôn luôn réo gọi kẻ xa nhà /Tình quê sống lại trong tiềm thức/  Hãy trở về mau với chốn xưa.


       Cũng như mấy lần đi du lịch xa, luôn luôn sự trở về Atlanta vẫn là điều khiến sói già háo hức nhất. Nếu San Diego có vịnh biển, cầu bắc qua vịnh, tàu thuyền to nhỏ và  những đồi cao thấp trập trùng san sát nhà cửa nho nhỏ ở phía sau, thì Atlanta có Stone Mountain hùng vĩ với tượng khắc nổi mấy vị tướng trong cuộc nội chiến Hoa Kỳ trên sườn núi, có công viên lịch sử Olympic và nhiều hồ đẹp ở không xa. Nếu San Diego có Sea World và Whale Watch Tour thì Atlanta có một Aquarium lớn nhất thế giới. Nếu San Diego có Sở Thú nổi tiếng thì ngay bên cạnh Sở Thú Atlanta còn có Cyclorama với khán đài quay vòng trước cảnh chiến trường hoành tráng của cuộc nội chiến. Atlanta còn có hệ thống xe điện ngầm và khu phố nửa chìm nửa nổi Underground. phi trường Atlanta khổng lồ, tối tân, và đứng đầu thế giới về lưu lượng hành khách. Còn gì nữa? Atlanta có: bảo tàng M.L.King, tư thất của tác giả Cuốn Theo Chiều Gió, các bảo tàng mỹ thuật, lịch sử hay khoa học, Fox Theater tráng lệ, giàn nhạc giao hưởng và đoàn vũ Ballet lớn, toà nhà hình trụ tròn Westin Peachtree Plaza 73 tầng mà 2 tầng trên đỉnh tự động quay vòng để ngắm cảnh thành phố, trụ sở CNN, The World of Coca Cola... và ngoài khu Giải trí Six Flags, downtown vừa mới khánh thành một Ferry Wheel cao xấp xỉ cái ở London, Anh quốc...tất cả những nơi này đều nổi tiếng. Cuối cùng: Skyline của Atlanta đẹp hơn San Diego. Mà Atlanta còn là thủ phủ chính trị, kinh tế, văn hoá, giáo dục (đặc biệt: Viện Đại học Kỹ thuật GA Tech) của cả một tiểu bang nữa!  Ôi, Atlanta mới đẹp tuyệt vời, đẹp trong tận cùng sâu thẳm của trái tim ta!

ChinhNguyen/H.N.T./Sói Già, GA/USA, 2012-13

Le Temps Qu'il Nous Reste 1972 - Thời Gian Ta Còn Lại

"Le Temps Qu'il Nous Reste 1972" 

Quelle importance le temps qu'il nous reste
Nous aurons la chance de vieillir
Au fond de tes yeux vivra ma tendresse
Au fond de mon coeur vivra ta jeunesse

Comme une prière du temps de l'enfance
Ces mots sur tes lèvres me donnent confiance
Je nous imagine ta main dans la mienne
Nos moindres sourires voudront dire:

Je t'aime.
Mais l'un de nous s'en ira le premier
Il fermera ses yeux à jamais
Dans un tout dernier sourire

Et l'autre en perdant la moitié de sa vie
Restera chaque jour dans la nuit
Son coeur bien sûr battra
Mais pour qui? mais pour quoi?

Ton pas résonne, la porte s'entr'ouvre
Mon coeur bat plus vite et je te retrouve
Nos mains se tiennent j'oublie tout le reste
J'ai l'impression même que le temps s'arrête

Mais l'un de nous s'en ira le premier
Il fermera ses yeux à jamais
Dans un tout dernier sourire
Un jour l'un de nous sera trop fatigué

S'en ira presqu'heureux, le premier
Et l'autre sans tarder, viendra le retrouver
...
Je nous imagine ta main dans la mienne
Nos moindres sourires voudront dire:
Je t'aime.

       

Thời Gian Ta Còn Lại

Thật qúi giá những ngày vui còn lại 
Được bên nhau tuổi hạc ở cuối đời 
Trong mắt em tình anh vẫn sáng ngời 
Trong tim anh, em vẫn còn đẹp gái 

Như lời ước ngây ngô thời bé dại 
Trên môi em, anh  được cả niềm tin 
Tay trong tay nồng ấm nhớ như in 
Nụ cười khẻ, mình yêu như mộng ước 

Nhưng một chúng ta ,có người đi trước 
Khép làn mi trong giấc ngủ ngàn thu 
Nụ sau cùng, vĩnh biệt cõi phù du
Người còn lại, âm thầm hồn dỡ chết 

Trong bóng tối ngày qua , sầu nối kêt 
Trái tim nầy còn đập chẳng vì ai 
Bước em vang, cửa mở ở phòng ngoài 
Tim anh đập tưởng chừng em đã mất 

Vòng tay siết, sự đời anh quên tất 
Nắm tay em anh sợ mất em thôi 
Thời gian như ngưng đọng , phút bồi hồi 
Ta ghê sợ một ngày không biết được  

Một ngày, có kẻ giành nhau đi trước 
Khép bờ mi trong giấc ngủ nghìn thu 
Nụ sau cùng héo hắt giữa âm u 
Người ở lại dật dờ hồn lây-lất 

Kẻ đi trước mỉm cười, sung sướng nhất 
Rồi người kia cũng vội vã chạy theo 
Tay trong tay trong tiếng suối thông reo 
Nụ cười cuối, chúng ta yêu nhau mãi 

Mailoc phỏng tác
Nana Mouskouri - Le temps qu'il nous reste - Montage


 

Thơ Tranh: Gửi Nàng Sơn Nữ Dakto

Thơ: Nam Chi
Thơ Tranh: Kim Oanh


Một Kỷ Niệm Không Quên


        Sau khi nhận Sự Vụ Lệnh với nhiệm sở là tỉnh An Xuyên (Cà Mau ), do sự nôn nao, hăng hái của tuổi trẻ khi bắt đầu cuộc sống tự lập, thay đổi môi trường sống, mình vội vàng thu xếp lên đường.
        Đến Cà Mau, trình Sự Vụ Lệnh nơi Ty Tiểu Học An Xuyên, các Thầy ở Ty cho biết ngày chọn Trường. Tuy chân ướt chân ráo lần đầu tiên đến đây, nhưng được đàn anh giúp đở, thu xếp cho chỗ ăn ở tạm.


        Trong thời gian chờ đợi, đi tìm hiểu khái quát chợ Cà Mau, mình thích nhất là giờ vô học và ra về của trường trung học An Xuyên, có lẻ vì nó gợi lại hình ảnh của mình thời gian qua.
        Các nữ sinh cũng tà áo trắng, với chiếc cặp đen, vành nón lá duyên dáng, không khác gì nữ sinh Vĩnh Long, nhưng lại lôi cuốn mình một cách lạ lùng.
        Và chuyện gì sẽ tới đã tới.
        Mình đã bị cuốn hút bởi một nữ sinh. Em không đẹp, tóc lúc nào cũng buông xoả, điều làm cho mình si mê chính là đôi mắt. Không biết phải diễn tả thế nào. Mắt của em không to lắm, nhưng rất cân đối với khuôn mặt bầu và đôi mày đều đặn. Từ trong ánh mắt của em toát ra một vẻ buồn bí ẩn, như kêu gọi như mơ màng...có đôi lúc mình cứ ngỡ em đang nhìn về một cõi xa xăm nào đó.
        Thế là mình thường xuyên đóng đô ở quán cà phê gần trường, để ngày mấy lượt được nhìn ngắm đôi mắt buồn của em. Dường như giác quan thiên phú của phái nữ, giúp em biết có người để ý đến. Sau vài ngày, mình bắt đầu đi theo em và gợi chuyện làm quen.

        Lạy trời, suốt mấy ngày liền theo đuổi, mặc cho mình ba hoa chích choè gì gì đi nữa, em vẫn không hề mở miệng dù chỉ một tiếng. Thôi kệ, chỉ cần đi bên cạnh, được nhìn đôi mắt của em là mình cảm thấy đủ rồi. Nhưng niềm vui thường quá ngắn, chưa chi mình phải vào quận Thới Bình vì mang cái nghiệp "Số Phận Về Làng" (SPVL).
        Sau ít hôm làm quen với địa phương xa lạ và mới mẻ, được các anh chị gợi ý, mình xin dạy giờ cho trường trung học Bán Công Thới Bình và trường Trung học Thới bình (chỉ là trường đệ nhất cấp, tức cấp 2 bây giờ). Thời gian đầu được sắp xếp dạy Toán Lý lớp 9, sau đó nhận thêm môn Văn... Là vùng sâu, nếu so sánh tuổi thật của học trò và mình thì không chênh lệch mấy.

        Ngày lại qua ngày, gần đến Tết Nguyên Đán, như thường lệ, mình chỉ có việc làm duy nhất là dạy. Hôm đó, đang dạy môn toán về hình học không gian ở lớp 9, chợt nghe tiếng gõ cửa, nhìn ra thấy có khoảng 5 - 6 em học sinh nam có nữ có. Mình quay ra hỏi :
- Các em cần gì?
        Một nam sinh bước vào chào:
- Thưa Thầy, chúng em là học sinh trường Trung Học An xuyên, xin phép Thầy cho chúng em giới thiệu với các bạn quyển Đặc San của trường chúng em.
- Được, Các Em cứ tự nhiên.


        Thế là mình bước ra bên ngoài sau khi giới thiệu về Các Em với Học Trò của mình. Các học sinh An Xuyên từng em một đến cúi đầu chào mình và bước vào lớp.
        Bổng nhiên, một nữ sinh đi sau cùng nhìn mình không chớp mắt, không chào hỏi...
        Đúng rồi, cô học trò có đôi mắt u buồn, nhưng giờ đây, đôi mắt ấy không còn mang nỗi buồn mông lung mà là ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc. Kinh ngạc đến sững sờ. Từ trong ánh mắt ấy, mình đã đọc được câu nói như hỏi :
- Thằng Cha này mà cũng làm Thầy Giáo nữa sao! ? ! ?...
        Thưa các bạn, các bạn hãy hình dung tình cảnh của tôi lúc đó thế nào ..................
        Đến giờ, mình vẫn còn nhớ rất rõ cái cảm giác, cái tâm trạng hôm đó và không khỏi cười với một kỷ niệm có một không hai, luôn cả đôi mắt buồn của Em nữ sinh An Xuyên cũng theo mình đến tận hôm nay với bài thơ Mắt Buồn mà mình đã viết trước đây :

          Mắt Buồn


Ta thầy giáo trẻ đến từ xa

Bắt gặp nơi đây dưới nắng tà
Cô bé mắt đen buồn vời vợi
Tựa sợi tơ mành giữ lấy ta

Vân vê e thẹn màu áo trắng
Khép nép bên đường nắng chưa tan
Lòng như say đắm vì bóng dáng
Hay mắt u hoài nhốt tim ta

Thoáng chốc mà hơn bốn mươi năm
Trong tim vẫn gợn sóng âm thầm
Ánh mắt đưa ta vào nhung nhớ
Êm đềm nhẹ thả mấy vầng thơ 


Huỳnh Hữu Đức

    

Thứ Ba, 15 tháng 10, 2013

Nguyễn Trường Tộ Họp Mặt 2009


Từ trái qua:  không nhớ , cô Khuyết, cô Bé Em, cô Phước, cô Hảo, Thầy Phong, cô Tuyết Hồng (vừa mới mất), không nhớ, cô Phước (còn có tên Hương), không nhớ, không nhớ, chị Tú Trân

Đặng Anh Tuấn


 

Như Mây


Nguời đâu lòng dạ vô tâm
Qua đây bỏ lại nhiều năm muộn phiền
Tôi về ở góc trời riêng
Chép Kinh phơi cả bình nguyên sông ngòi
Bóng ai cuối nẻo luân hồi
Mang đầy thương tích không lời nói năng.

Vườn tôi trăm nhánh khô cằn
Sáng nay chợt thấy nảy mầm đơm bông
Mùa Xuân về ở bên sông
Cho con nước lớn chảy rong vô bờ
Xuôi tay bỏ hết đợi chờ
Theo sông ra biển sống đời như mây


Lý Thừa Nghiệp


Thơ Tranh: Hạc Vàng




Thơ: Kim Phượng
Thơ Tranh: Huỳnh Hữu Đức

Bóng Đổ Mình Tôi


      Suốt một tuần nay trời mưa liên miên, mưa không để cho ai thấy được mặt trời, mà chỉ thấy toàn một màu mây xám xịt đặc quánh, mọi thứ hầu như bị lên mốc; kể cả tôi. Nhưng chiều hôm qua đột nhiên mưa lại tạnh, mây hơi loãng một chút xíu, tuy thế vẫn chưa thấy được đôi chút nắng chiều, đơn giản là…ông mặt trời đã đi ngủ-nói theo cách của các cháu bé đang học trường mầm non.

May quá; sáng nay thức dậy thấy trời có nắng, một màu nắng hồng non của ngày Chúa Nhật đúng như lòng mong ước của tôi; vì tôi đang chờ đợi nắng đến sau một tuần mưa dầm dề lê thê “thúi cả đất; mốc cả người. Tôi chờ nắng lên để được phơi mình, để làm khô hết những đốm mốc đang có. Và tôi cũng đang chờ một ai đó “Alô” cho tôi…mời tôi đi tắm nắng trên những con đường  trong thành phố của miền cao nguyên xinh đẹp này.

Một thời xuân sắc, một thời thấy hoa là bướm và bướm là hoa, một thời mà tôi có tất cả: sắc đẹp, công việc, tiền bạc, thỉnh thoãng lại được mấy bà dì ở nước ngoài gởi về cho những tờ dolar mới cáo và đôi khi còn kèm theo anh Việt Kiều bóng loáng, nhưng tôi cứ ưa chơi trò “tình vờ”, vì tôi  kiêu hãnh với những gì tôi có; tất cả đều trên trung bình, và tôi tự chấm cho mình điểm Tám; tôi không ngờ điểm 8 nó như một cái còng trói buộc tôi vào với những điểm chuẩn tôi đưa ra trong việc “kén chọn người đàn ông của mình”, hơn nữa ngày đó tôi rất là ung dung tự toại với những gì mình có nên không muốn sớm bị vướng bận bởi bổn phận của cái gọi là: “hôn nhân gia đình”, tôi thích mình luôn là “hoa xinh bướm lạ” để cho các chàng trai phải khát khao mong muốn, nên điểm chuẩn tôi đưa ra rất cao; cao ngất ngưởng để các chàng trai phải ngẩng đầu lên đến mõi cả cổ, phải chạy theo tôi đến…mõi cả chân. Và cuối cùng là…chính tôi phải bị sống trong cô đơn và mòn mõi đợi chờ…

       Thời gian vùn vụt lướt “qua tôi” một cái vèo, nhanh đến không ngờ nên khi giật mình “tỉnh giấc” thì…“cái già sồng sộc nó nằm bên hông”. Tôi đành phải tự hạ “điểm chuẩn” của mình xuống; lúc đầu là từng bậc một. Thật là buồn khi mình đã từng đứng ở bậc thang cao nhất, thấy vũ trụ và thiên hạ là của mình. Thế rồi đến lúc quay đầù nhìn lại phía sau lưng thì chẳng có ai chịu kiển nhẫn leo lên tới đỉnh với mình, mà hết người này đến người nọ “rơi rụng” dần giữa lưng chừng những bậc thang. Mỗi lần nhận một tấm thiệp mời đám cười của ai đó đã từng hì hụi leo thang để cố làm sao vói cho tới mình; tôi lại ngậm ngùi…mới ngộ ra một điều là: chỉ vì mình ưa đứng trên cao chót vót mà kén chọn “chàng hoàng tử trên lưng ngựa”...

      Dù đã hạ điểm chuẩn xuống thế mà vẫn có những rụng rơi, vẫn nhận được thiệp cưới đề tên ai đó xa lạ mà không hề là tên của mình. Lại đành phải tụt xuống một lúc đến mấy bậc. Nhưng tuổi xuân của tôi ác lắm kia; nó luôn chạy trước tôi và lại còn chạy nhanh hơn tuổi trẻ của tôi mới đểu chứ, vì khi “Giật mình nhìn lại thấy mình trống trơn”; có chăng là chỉ còn lại cái già ở bên cạnh bầu bạn…và vì không muốn làm bạn với cái già nên tôi đã tìm đủ mọi cách như là nhờ đến Mỹ Phẩm hay dao kéo can thiệp để cắt giảm tuổi già; nâng cao tuổi trẻ; thế nhưng…cái già nó cứ sồng sộc chạy theo tôi rất nhanh và vù một cái qua mặt tôi luôn; lúc này thì những “dấu ấn” của dao kéo nó phản lại tôi đến nổi tôi…cũng đâm ra sợ ngay chính khuôn mặt của mình; ôi chao…đó là một sai lầm quá lớn. Đếm tuổi xuân của mình thì chỉ còn hai tháng nữa là đến sinh nhật “ngoài tứ tuần” của tôi rồi chớ ít sao, vậy mà vẫn phải “một mình một bóng”. Mẹ tôi lúc nào cũng ưu tư lo lắng khi tôi ngày càng bị “mốc” và mẹ thì lụm cụm lắm rồi.
Cuối cùng chỉ còn lại những anh chàng từng bị tôi xếp vào loại xơ cua “B một”; vì các chàng loại xơ cua A và B cũng vổ cánh bay mất tiêu, nay chỉ còn lại vài anh B một…

      Vẫn chưa có ai “alô em rảnh không”? cái điện thoại cũng bị mốc nữa sao?. Thôi thì đành phải chủ động tìm trong danh bạ các chàng xơ cua “B một” có điểm từ cao xuống thấp để gọi cho người ta vậy. Máy nào cũng “bận”; đến người có điểm chuẩn số bốn thì:
- Alô…anh Hậu ơi, em…Kiều nè…anh rảnh không?
Đầu dây bên kia là một giọng trả lời yếu xìu:
- Ờ…à…Kiều hả?...anh đang bịnh nên mệt quá.
Lọt vô trong điện thoại là một giọng nói ngọt ngào:
-“ Ăn cháo rồi thì uống thuốc nha anh…”

Trời lại không thương tôi rồi sao? Cái anh chàng đạt điểm bốn thề ở vậy để cùng “rong chơi” với tôi cho hết quảng đời xuân còn sót lại;…đang bị bịnh và đang có người chăm sóc. Tôi hơi có chút ngậm ngùi buồn; nhưng không muốn mất thì giờ với nỗi buồn đó, tôi tìm thêm một tên khác:
- Alô…Kiều nè…anh Trình đang làm gì vậy?
Có tiếng ậm ờ của Trình:
- Kiều hả? Khỏe không em? Anh đang ở Nha Trang…
- Thích nhỉ? Đi Nha Trang mà sao không rủ em đi với?
- À…có cô bạn ở bên Mỹ về thăm…cổ rủ anh đi ấy mà.

  Buồn ghê chưa; sáu người có điểm chuẩn “B một” từ cao xuống thấp trong danh bạ coi như bị “bận rộn” hết trơn. Có lẽ hôm nay bỗng dưng trời hững nắng nên mọi người đâm ra thích bị bận rộn thì phải? Nhưng tại sao ai cũng muốn đi “phơi nắng” với ai đó mà không phải là với tôi? vậy tôi là cái gì gì của họ trong bấy lâu nay nhỉ? Chỉ là người để họ than thở vào những ngày mưa? Còn những ngày có nắng thì họ lại cùng đi phơi nắng với ai kia?.

Thôi thì…đành đi phơi nắng một mình vậy. Buồn quá; người ta nói sau cơn mưa trời lại sáng, nhưng với tôi lúc này thì…sau cơn mưa tôi lại càng buồn hơn. Nắng từ phía sau lưng tôi rọi tới, bóng của tôi trải dài theo bóng nắng; một mình một bóng cô đơn. Tôi bước vào một quán nước lịch sự có hàng cửa kiếng trong veo và chọn một cái ghế nhìn ra ngoài đường. Mặt trời càng lên cao bóng cây bên đường càng ngắn lại cho đến khi tôi không còn thấy nó nữa vì mặt trời đã ở trên đỉnh đầu. Nếu tôi mà đứng ngoài đường thì tôi cũng không thấy bóng của mình.
Muốn phơi nắng cho hết mốc người nhưng sao tâm hồn tôi vẫn cứ mốc meo vậy nhỉ?…

Nắng đã ba ngày nay…mà tôi vẫn chưa hết mốc meo vì chưa có một ai “alô” hỏi thăm; thì hôm nay bổng nhiên…ơ kìa…điện thoại reo…mừng quá…
- Alô…Kiều đó hả em? Anh Phong đây…nhớ không?
Tôi lật đật trả lời ngay:
- Dạ…Kièu đây…ôi…anh Phong…khỏe không anh?
-Khỏe…em à; chiều nay em xong việc thì mình đi uống cà phê nhé? Chổ cũ của tụi mình…sáu giờ…
Tôi không từ chối:
-Dạ. Em sẽ đến…nơi cũ…

Anh Phong; người từng một thời đeo cứng tôi; và tôi thì cũng ngỡ mình sắp bị Phong “đốn ngã” khi anh đạt tới điểm chuẩn số một bảng A, nhưng sau đó anh đã buông tay tự thả rơi mình để…gởi tôi tấm thiệp cưới, tôi khá đau vì tự ái. Mỗi lần  tình cờ gặp tôi ở đâu đó là Phong lại ưa than thở này nọ về chuyện gia đình không có hạnh phúc; kết luận là…“chỉ có em thôi”…biết rằng chỉ có thể tin được năm mươi trên năm mươi của lời nói nữa thật nữa dối ấy nhưng lòng tôi cũng cảm thấy hả dạ đôi chút.
Đã lâu lắm rồi…khi không nghỉ đến người thì người tìm đến mình…lòng tôi chợt nôn nao.


Quán cà phê nhạc nhẹ quen thuộc đây rồi; chàng đang ngồi đợi tôi ở góc kia, vừa thấy mặt tôi là Phong hí hững vui tươi đến rộn ràng và anh bắt đầu nói, nói rất là nhiều làm lổ tai tôi như muốn bị ù. Phong không để cho tôi được nói một câu nào… 
Hai ly nước được đem ra theo yêu cầu. Phong lại tiếp tục tâm sự; vừa tỏ tình thương mến thương, vừa than thở chuyện làm ăn thất bại nọ kia. Tôi hơi thất vọng khi Phong không còn là Phong của điểm chuẩn số một hạng A ngày đó. Nhưng khi Phong cho biết anh đang làm thủ tục li dị vợ và…nếu tôi có “nhã ý” thì anh xin được nối lại duyên xưa, hơn nữa bây giờ Phong đang làm giám đốc công ty “z”…Tôi vui trong lòng vì thấy tuổi của mình cũng đang lỡ thì, nay mà có được chút duyên “lỡ thì” đáp lại thì coi như “được vớt cú chót gọi là”…Phong cho biết hiện tại anh đang ở phòng trọ còn vợ con anh đã đi xa???

Phong tha thiết nhìn tôi và nói trước khi chia tay:
- Hẹn gặp lại em ngày mai nhé.
    Đang là mùa mưa nên nắng mưa bất chợt, và mưa thì  nhiều hơn nắng. Tôi và Phong cứ thế mà thong dong đi phơi mưa cho ướt át câu chuyện tình, rồi phơi nắng cho hanh ráo tâm hồn; hết ngày nọ đến ngày kia, lòng tôi lại phơi phới vui tươi với một cuộc tình tuy cũ mà mới; và người tình tuy mới nhưng cũ…
       Chuyện ly dị vợ của Phong vẫn còn ở tận đâu đâu trên miệng Phong…mỗi khi đi ăn đi uống cùng tôi.
       Hai ngày nay không gặp Phong tôi bồn chồn đứng ngồi không yên, gọi thì anh không bắt máy; đi ngang nhà trọ của anh thì thấy cửa đóng im lìm, tôi buồn rầu quay về nhà mà lòng phân vân vô cùng kèm theo ít nhiều nhung nhớ.

- Alô…Kiều ơi…cứu anh với…
Tôi hoãng hốt khi nghe giọng anh trong điện thoại có vẻ cấp bách lắm. Phong nói nhanh:
- Anh đang cần một số tiền lớn để thanh toán nợ của công ty…em à; chúng mình sẽ…cưới nhau sau khi anh trả xong nợ…em giúp anh tiền để trả nợ nhé…cũng khá nhiều…
      Dù bất ngờ nhưng tôi cũng đủ tính táo để cảm thấy đây là một “lời đề nghị khiếm nhã”.
Phong nói tiếp trong điện thoại:
- Anh nhớ em lắm. Chúng mình gặp nhau ở chổ cũ nhé...anh sẽ kể rõ mọi chuyện thật tường tận để em hiểu…
     Tôi chưng hững…rồi sau đó thất vọng bẽ bàng, những tưởng rằng đời mình sắp được neo đậu ở một bến bờ yêu thương chân thật, ai nào ngờ...
     Không cần phải suy nghỉ lâu mà làm gì, ở tuổi này tôi cũng có một cục sạn to đùng nằm đặc cứng trong đầu lắc qua lắc lại không nghe rổn rãng tiếng nào. Ôi chao; đằng sau những lời nói ngon ngọt nỉ non là một hậu ý giá…bạc tỉ đi kèm. 


      Thôi thì bóng tôi đã lở đổ xuống một mình tôi rồi, đành an phận là tốt nhất, bây giờ cũng không còn dám mơ chi có ai đó cùng với mình đi phơi nắng sau những ngày mưa để hai bóng cùng đổ bên nhau…
       Tôi đã rất “lấy làm tiếc” khi từ chối “lời đề nghị khiếm nhã” của Phong, thoáng trong tôi có chút ngậm ngùi vì dù sao thì tôi cũng rất chạnh lòng với cái bóng đổ của một mình tôi.
Hồ Thủy


Thơ Tranh: Đừng Như Cơn Gió


Thơ: Hoàng Lam
Thơ Tranh: Kim Oanh

Nhớ Thu Xưa


Lại một mùa thu nữa đến đây
Vàng phơi xác lá rụng rơi đầy
Hiu hắt ráng chiều xao xác nắng
Buồn đưa theo ngọn gió heo may

Ngọn cỏ đìu hiu phất phơ bay
Dìu bước chân ai khẽ khàng lay
Ong bướm lượn lờ đôi cánh mỏng
Say đắm bên hoa hương ngất ngây

Ta trở về đây nắng hây hây
Sương rơi nhè nhẹ phất phơ bay
Buồn thương kỷ niệm ngày xưa ấy
Sóng bước bên nhau dưới sương mù

Giờ biết tìm đâu điệp khúc xưa
Lạc lối chiều rơi nhịp chân đưa
Quặn lòng từng phút giây thương nhớ
Kỷ niệm ngày nao từng đến đây

Ta lại ngồi đây với hàng cây
Lá vàng ngập lối vương màu mây
Ghế đá công viên giờ quạnh vắng
Còn lại mình ta nhớ thu xưa

10/2013
Thiên Thu




Thứ Hai, 14 tháng 10, 2013

Đêm Nguyên Tiêu



Đêm nguyên tiêu em thao thức cùng trăng
Bước lãng du khỏa sắc vàng óng ả
Trăng đầy đặn mà em gầy lạnh quá
Bẻ bàng chưa! Ngơ ngác tuổi đang già.

Trăng rằm xuân, ánh trăng tươi như hoa
Mây ngoảnh mặt, gió mơ hồ nín lặng
Hơi gợn tí cả đông tàn quãng vắng
Đủ se lòng với hai nửa buồn vui.

Em biết mình như nắng cuối chiều thôi
Sầu tiếc nhớ dùng dằng thương tuổi dại
Trăng vành vạnh ngự lưng trời mê mải
Em u hoài trong mộng mị bơ vơ.

Phố núi đêm sương giăng buông mành tơ
Câu thơ viết thơm nhẹ làn hương mỏng
Trăng sóng sánh nhả tiếng lòng đồng vọng
Chợt vợi buồn – mai khuyết cả trong nhau.

Hương Ngọc


Thơ Tranh: Xuyên Biển Mời Trăng





Thơ & Thơ Tranh: Hoài Tử

Chủ Nhật, 13 tháng 10, 2013

Thương Hoài Áo Trắng



Thương áo trắng khơi nguồn kỷ niệm
Lạc nẻo đời ta kiếm nơi đâu ?
Lời thơ đứt khoảng từng câu
EM ơi, nỗi nhớ đếm sầu làm vui

Hè lại đến bùi ngùi trăn trở
Bóng thời gian chẳng nở xua đi
Để trăng còn đó thầm thì
Nhắc ta một thuở đậm ghi tình hồng

Đêm xứ lạ ru lòng mỗi tối
Gió vu vơ nhẹ thổi cơn mơ
Rượu nồng góp với lời thơ
Hỏi EM còn nhớ tình khờ ngày qua

Thương áo trắng tình xa mời mọc
Ta ngồi đây đếm tóc bạc dần
Mượn vần thơ cũ bâng khuâng
Tìm đâu cánh én, mùa xuân năm nào ...?

Hoàng Dũng



Thơ Tranh: Lời Trần Tình



Thơ: Trần Thị Dã Quỳ
Thơ Tranh: Suối Dâu


Viết cho người xưa cũ




Nơi em ở ......những hàng cây lá đỏ
Ta ngang qua với ngày tháng thu vàng...
Trước nhà em những chùm hoa cúc trắng
Đẹp dịu dàng vương nỗi nhớ mênh mang

Em thấy không khung trời tình xanh ngát
Mây về đâu bay lờ lững dịu dàng
Có tiếng đàn vọng buồn qua song cửa
Gió nồng nàn trong tiếng gọi mùa sang

Ta vẫn đứng bên góc đường lặng lẽ
Rất gần em mà em chẳng nào ngờ
Từng tháng ngày lênh đênh trong quạnh quẽ
Để nghe lòng chùng xuống những vần thơ

Kỷ niệm nào theo tháng ngày xa mãi
Cũng như em giờ cũng đã quên rồi
Chỉ có ta mãi là người khờ khạo
Vẫn lạc về ... vùng quá khứ xa xôi ....

Khiếu Long



Sóng - Bờ



Em về nghiêng bóng nắng
Biển xanh ngun ngút dài
Dấu chân tình trên cát 
Tóc bay buồn trên vai

Tình yêu mình rất lạ
Như hôm nào quen nhau
Có phải đêm mưa lũ 
Đưa em về lòng đau

Con tim đầy nỗi nhớ
Dù không nói một lời
Khi nhìn ta em hiểu
Tình dạt dào chơi vơi

Biển xanh xao màu nhớ
Mây xám khắp khung trời
Lòng ta vùng sóng vỗ
Ru tình nồng lả lơi

Khiếu Long

* * *
Bờ

Lạc loài đi trong nắng
Chiều nghiêng bóng đổ dài
Gót lê hằn trên cát
Tóc gió giờ thôi bay

Anh về bờ bến lạ
Mình đã rời xa nhau
Nỗi sầu như cơn lũ
Vây kín trọn niềm đau

Hồn dậy tràn sóng nhớ
Gào thét đến rã rời
Chỉ là biển mới hiểu
Sao em lệ đầy vơi

Bờ võ vàng thương nhớ
Ngàn năm mãi đợi chờ
Khát khao lòng sóng vỗ
Hát ru lời tình thơ

Tiểu Vũ Vi

Hải Âu

  

(Cảm tác từ Sóng của Khiếu Long)

Bơ vơ tìm bóng nắng
Nơi bến vắng thở dài
Dấu chân hằn trên cát
Tóc sầu ngủ bờ vai

Tình xưa ôi đẹp lạ
Ngày nào ta trao nhau
Nay trôi theo thác lũ
Cuộn dòng nước quặn đau

Ký ức đong đầy nhớ
Dù không nói thành lời
Nỗi lòng này ai hiểu
Hay chỉ bến sầu vơi

Biển vô tình không nhớ
Hải âu thét vang trời
Gọi đàn tung cánh vỗ
Sóng im lìm giã lơi

Kim Oanh



Vĩnh Long Những Ngày Cận Tết Năm Nhâm Thìn 2012- Phần 2













Trương Văn Phú