Tiếng Hát: Kim Trúc
tiêu đề Nhãn
- BIÊN KHẢO
- CÂU ĐỐI
- CỔ THI
- GIA CHÁNH
- GIẢI TRÍ
- HÌNH ẢNH HỘI NGỘ
- HÌNH ẢNH NAY
- HÌNH ẢNH XƯA
- HỘI HỌA
- KHOA HỌC
- LỊCH SỬ
- LỜI HAY Ý ĐẸP
- LƯU NIỆM
- NHẠC
- SỨC KHOẺ
- SƯU TẦM
- THƠ
- THƠ CẢM TÁC
- THƠ DỊCH
- THƠ DIỄN NGÂM
- THƠ NHẠC
- THƠ PHỔ NHẠC
- THƠ SƯU TẦM
- THƠ TRANH
- THƠ TRANH NGHỆ SĨ
- TIN BUỒN
- TIN VUI
- VĂN
- VŨ HỐI THƯ HỌA
- VƯỜN THƠ VIÊN NGOẠI
- XƯỚNG HỌA
- YOUTUBE
Thứ Bảy, 16 tháng 1, 2021
Vọng Cổ : Lời Ru Của Mẹ - Tác Giả Hoài Thi - Tiếng Hát Kim Trúc
Tiếng Hát: Kim Trúc
Thường Có Lần
Tìm vùng trời thơ dại ngu ngơ
Chỉ biết bắn cu li đá dế
Vỡ lòng, mẹ mớm chữ u, ơ.
Chái bếp cạnh căn nhà lá dột
Đêm khuya lơ, mẹ vẫn đun rơm
Nấu nồi bánh bán rong trong xóm
Kiếm chút lời đổi lấy chén cơm.
Giấc ngủ mỏi mòn mơ bóng mẹ
Mang trong tim suốt chuyến xe đời
Mẹ bám đất bón phân đồng ruộng
Con lang thang đất khách quê người.
Mùa lạnh thấy thèm tình mẫu tử
Mơ về quê ngoại đám tầm vông
Bụi chuối sau nhà xào xạc gió
Bàng hoàng nghe tiếng vọng non sông.
Anh Tú
Đêm khuya lơ, mẹ vẫn đun rơm
Nấu nồi bánh bán rong trong xóm
Kiếm chút lời đổi lấy chén cơm.
Giấc ngủ mỏi mòn mơ bóng mẹ
Mang trong tim suốt chuyến xe đời
Mẹ bám đất bón phân đồng ruộng
Con lang thang đất khách quê người.
Mùa lạnh thấy thèm tình mẫu tử
Mơ về quê ngoại đám tầm vông
Bụi chuối sau nhà xào xạc gió
Bàng hoàng nghe tiếng vọng non sông.
Anh Tú
Nhớ Mẹ
Tôi giật mình còn quá sớm mẹ ơi
“Cứ giờ nầy là mẹ không ngủ được”
Khi đắm nhìn chờ ấm nước đang sôi.
Mẹ lục tủ lôi ra gói trà nhỏ
Tay nhăn nheo sờ soạng mớ trà tàu
Như cân nhắc để dành lần sau chót
Lu chuối mai này chẳng kịp bán đâu.
Cầm tách trà mẹ uống từng hớp một
Tai lắng nghe đài đọc truyện đêm khuya
Đúng năm giờ mẹ bảo tôi thức dậy
Nhớ học bài xong ăn cháo nghe chưa !?
Ôi! tình mẫu tử làm sao quên được
Nay bổng nhiên nghe nhắc Mẹ tảo tần
Cám ơn bài thơ… làm tôi bật khóc
Mẹ đâu còn… lòng dạ bỗng lâng lâng…
Dương hồng Thủy
14/12/2020
Tay nhăn nheo sờ soạng mớ trà tàu
Như cân nhắc để dành lần sau chót
Lu chuối mai này chẳng kịp bán đâu.
Cầm tách trà mẹ uống từng hớp một
Tai lắng nghe đài đọc truyện đêm khuya
Đúng năm giờ mẹ bảo tôi thức dậy
Nhớ học bài xong ăn cháo nghe chưa !?
Ôi! tình mẫu tử làm sao quên được
Nay bổng nhiên nghe nhắc Mẹ tảo tần
Cám ơn bài thơ… làm tôi bật khóc
Mẹ đâu còn… lòng dạ bỗng lâng lâng…
Dương hồng Thủy
14/12/2020
Chương Trình Văn Thơ Nhạc Đại Học Kiến Trúc: Những Khung Trời Viễn Mộng -Tuệ Sỹ
“Ta sống lại trên nỗi buồn ám khói
Vẫn yêu người từng khoảnh khắc chiêm bao
Từ nguyên sơ đã một lời không nói
Như trùng dương ngưng tụ ánh hoa đào
Nghe khúc điệu rộn ràng đôi cánh mỏi
Vì yêu người ta vói bắt ngàn sao”
Má
Kể từ khi con biết nhớ.
Má đã già một bà cụ gầy nhom
Tóc búi cao mặc áo vá vai sờn
Quần đen bạc màu theo năm tháng.
Má cười, nụ cười hiền thương lắm
Hàm răng kia xệu xạo thấp cao
Tuổi chưa già mà đã ngoáy trầu
Môi cắn chỉ đỏ tươi màu hạt lựu.
Áo túi, cái túi may thiệt bự.
Giả bộ lấy đồ mò vú má thiệt vui.
Má nhột la lên rồi má lại cười.
"Nhớ hồi nhỏ bỏ bú mày quá khó!"
Má của tôi nhà quê thiệt đó
Mà trái tim từ mẫu thật vô bờ.
Lo cho con từ thuở còn thơ.
Đến khôn lớn vẫn chăm lo săn sóc
Má là chuối sứ bên nhà ngọt mật
Vú sữa đầu mùa vị thật thanh tao
Cây khế cây dừa trồng ở vườn sau
Là Mai, Sứ, Ngọc Lan sân trước
Má là những gì thân thiết nhất
Khó hình dung, không thể trình bày
Má nằm trong tim nhịp đập mỗi ngày
Trong hơi thở vẫn thơm mùi của má.
Hôm thứ bảy Má ơi! Ngày giỗ má
Ba nén nhang con mời má dùng cơm.
Nhớ má nhiều lệ nhòe nhoẹt mắt con.
Cháu 8 đứa hỏi " Sao bà ngoại khóc?"
Bầy cháu cố quỳ thành 3 hàng dọc.
Sản phẩm đời con lạy ra mắt mẹ già
Trăng trên cao dù trăng ở thật xa.
Nhưng ánh sáng vẫn chan hòa.
Là Má đó.
Nguyễn thị Thêm
Huệ Nở Trắng Mây
5) HUỆ NỞ TRẮNG MÂY. CAO MỴ NHÂN
Hẹn em, thứ sáu mười ba
Bó bông huệ trắng nở ra nụ vàng
Giữa lòng nhà nguyện thênh thang
Tiếng đàn huyền thả như làn sóng mưa
Vấn vương sợi khói lưa thưa
Tưởng mây rơi sớm thủa xưa lâu rồi
Mười ba, thứ sáu xa xôi
Domaine lãnh địa riêng đồi Marie
Bên tai tiếng gió thầm thì
Thánh ca vang vọng bản thi thiên buồn
Nghe như âm hưởng hồi chuông
Báo giờ tan lễ trên cồn lá bay
Anh ra đón ánh dương say
Trao em nắng thuỷ tinh đầy chuỗi thương
Hoa thơ trước cửa thiên đường
Trinh nguyên sắc huệ toả hương ngạt ngào...
CAO MỴ NHÂN
HOA CƯỜI
(Kính họa bài Huệ Nở Trắng Mây của chị Cao Mỵ Nhân)
Hoa cười Xuân cuối tháng Ba
Cúc lan mai muộn còn ra bông vàng
Gót ngà áo tím lang thang
Tóc thề trong gió tựa làn thu mưa
Hoa cười nguyệt thẹn câu thưa
Chớp mi hồn phách người xưa đâu rồi
Ai về quả đỏ mâm xôi
Ngờ đâu dâu rước ngang đồi biệt ly
Hoa cười xao tuổi xuân thì
Mắt nhìn lung luyến để thi thôi buồn
Giáo Đường rộn rã ngân chuông
Cho ai ngóng đợi bên cồn cát bay
Hoa cười hồn ngửa nghiêng say
Bao ngăn tâm thất chứa đầy yêu thương
Tình thơ trải thảm con đường
Xuân lai Xuân khứ sắc hương ngọt ngào...
Phương Hoa – DEC 31st 2020
Sau Cuộc Chung Vui
Thứ Sáu, 15 tháng 1, 2021
Em Cũng Là Hoa: Hoa Sơn Trà
Gió Đã Lặng
Bước phân vân chiếc bóng bên đường
Thoáng nhìn chợt thấy vấn vương
Trong lòng tơ tưởng nhớ thương lạ lùng
Đóa hoa hồng vườn xưa thất lạc
Năm từng năm tưởng đã chia xa
Đâu ngờ còn mãi trong ta
Giật mình tỉnh mộng ngày qua vội vàng
Thơ thấp thoáng bóng nàng ẩn hiện
Dòng thơ buồn sắc bén tim tôi
Thoảng nghe lòng những bồi hồi
Nhịp tim xúc động thôi rồi tình si!
Đêm bỗng dưng màn hình tan biến
Em đâu rồi im vắng mênh mông
Đêm nay sao nhớ lại trông
Phím buồn lạc nhịp cô đơn hồn sầu
Rồi từ đó im lìm vắng lặng
Vội vàng chi để lỡ nhịp cầu
Xa nhau bởi cảnh bể dâu
Em đi để lại nỗi sầu cho ai?
Mặc Khách
Bản Tình Ca Sông Núi
Tôi thành đồi, em thành nhánh sông con
Tôi vút cao cùng mây trắng chập chờn
Em lai láng trường giang vờn uốn éo
Nắng lên đồi ngắm bóng hình trong trẻo
Soi gương em chạm đáy nước nguy nga
Ru hồn tôi từng gợn sóng ngọc ngà
Tôi ngâm mình trong dịu dàng mơn trớn
Tình núi sông vẫn đời đời vô lượng
Em về đâu đều có bước tôi theo
Hội Trùng Dương tôi ngơ ngẩn lưng đèo
Đến một ngày nhô lên từ biển lớn
Đón chào tôi dạt dào em sóng lượn
Rồi vỡ òa cho ngợp nước biển sâu
Thử thách tôi xem có phép nhiệm mầu
Vững chân đứng dưới lòng sâu rốn biển
Buổi huy hoàng màn đêm vừa tan biến
Vận hội trao Sông cùng Núi kết đôi
Đâu có em hẳn nơi đó có tôi
Để viết nên "Bản Tình Ca Sông Núi"
Locphuc.
Những Giọt Lệ Cho Một Đóa Quỳnh
Có một vầng trăng không xẻ đôitừ em, bên ấy rất xa xôi,dịu dàng rãi xuống trên vườn chị,những mảnh tơ vàng lóng lánh rơi.Vẫn một vầng trăng đầy rồi vơi,là tâm an lạc giữa trần ai,là con nước mãi, lên rồi xuống,trần thế trong ta, một nụ cười.
Thứ Năm, 14 tháng 1, 2021
Bên Sông - Thơ PhamPhanLang - Nhạc Mộc Thiêng - Ca Sĩ Ngọc Quy
Nếu Đời Là Thứ Bảy
( Cảm tác từ một ý thơ của Dương Vũ)
Nếu ngày nào cũng là ngày thứ bảy
Anh không phải đợi cuối tuần gặp em
Tờ lịch trên tường không đếm thời gian
Những con số tháng ngày thành vô nghĩa.
Em trả thứ hai về cho quá khứ
Một ngày đầu tuần cuộc sống bon chen
Trả thứ ba đời tẻ nhạt áo cơm
Thứ tư đến chắc gì vui hơn nhỉ?
Trả thứ năm tờ lịch quên chưa xé
Ngày trong tuần sao dài thế anh ơi
Trả thứ sáu cuộc sống mệt mỏi rồi
Em nao nức vì ngày mai thứ bảy.
Không có ngày thường đời vui biết mấy
Cuộc sống này như mây gió thảnh thơi
Quán cà phê ngày nào cũng đông người
Quán nhạc tình rượu đầy ly không cạn.
Ngày vui không tàn thức khuya dậy muộn
Anh bên em không ngại phút chia tay
Rong chơi cuối tuần, không có thứ hai
Thứ bảy anh ơi bao điều ước muốn.
Nhưng một ngày em bỗng thèm trống vắng
Không có anh để em được nhớ anh
Thèm thứ hai để chợt thấy trời xanh
Lòng bình yên sau một ngày làm việc.
Thèm từng ngày lại đi vào nề nếp
Rồi bốn mùa sẽ đi qua đời ta
Không là thứ bảy ngày vẫn nở hoa
Những ngày thường cũng cho ta ân huệ.
Thứ bảy vui nhưng không là tất cả
Anh của em nhưng không cả cuộc đời
Mọi thứ chỉ là tương đối mà thôi
Mơ làm gì nếu đời là thứ bảy.
Nguyễn Thị Thanh Dương
( Nov.29, 2020)
Trường Can Hành 長 干 行 - Lý Bạch
妾 髮 初 覆 額 Thiếp phát sơ phúc ngạch
折 花 門 前 劇 Chiết hoa môn tiền kịch
郎 騎 竹 馬 來 Lang kỵ trúc mã lai
遶 床 弄 青 梅 Nhiễu sàng lộng thanh mai
同 居 長 干 裡 Đồng cư Trường Can lý
兩 小 無 嫌 猜 。 Lưỡng tiểu vô hiềm sai.
十 四 為 君 婦 Thập tứ vi quân phụ
羞 顏 未 嘗 開 Tu nhan vị thường khai
低 頭 向 暗 壁 Đê đầu hướng ám bích
千 喚 不 一 回。 Thiên hoán bất nhứt hồi.
十 五 始 展 眉 Thập ngũ thỉ triển mi
願 同 塵 與 灰 Nguyện đồng trần dữ hôi
常 存 抱 柱 信 Thường tồn bảo trụ tín
豈 上 望 夫 臺。 Khởi thượng Vọng phu đài.
十 六 君 遠 行 Thập lục quân viễn hành
瞿 塘 灩 澦 堆 Cù Đường Diễm Dự đôi.
五 月 不 可 觸 Ngũ nguyệt bất khả xúc
猿 聲 天 上 哀 Viên thanh thiên thượng ai
門 前 遲 行 跡 Môn tiền trì hành tích
一 一 生 綠 苔 Nhất nhất sinh lục đài.
苔 深 不 能 掃。 Đài thâm bất năng tảo.
落 葉 秋 風 早 Lạc diệp thu phong tảo
八 月 蝴 蝶 黃 Bát nguyệt hồ điệp hoàng
雙 飛 西 園 草 Song phi tây viên thảo
感 此 傷 妾 心 Cảm thử thương thiếp tâm
坐 愁 紅 顏 老。 Tọa sầu hồng nhan lão.
早 晚 下 三 巴 Tảo vãn hạ Tam Ba
預 將 書 報 家 Dự tương thư báo gia.
相 迎 不 道 遠 Tương nghinh bất đạo viễn
直 至 長 風 沙 Trực chí Trường Phong Sa.
Thu Vẫn Nồng
Xướng:
Thu Vẫn Nồng?
Thăm thẳm trời xanh điểm lá vàng
Thoáng mùi hương ngát báo mùa sang
Mang theo kỷ niệm về bên ngõ
Nhắc nhở tình xưa đến với chàng.
Thoảng thoảng gió thu trong nắng hồng
Gió về từ bắc, nắng từ đông
Lạnh vừa cánh áo anh thân tặng
Ấm đủ tình yêu em ước mong.
Anh Tú
October 14, 2020
***
Họa:
Họa:
Anh Ở Bờ Tây Em Phía Đông
Trời xanh mây trắng cúc phơi vàng
Thơm ngát mùi hương thạch thảo sang
Tâm trạng trở về vừa chạm ngõ
Tình yêu ngày ấy đến bên chàng.
Gió Thu phơi phới nắng phai hồng
Anh ở bờ Tây, em phía Đông
Có phải gió về anh gởi tặng
Cho người yêu nhỏ thỏa chờ mong?!..
Dương hồng Thủy
15/10/2020
The Daffodils (William Wordsworth) - Thủy Tiên
The Daffodils – William Wordsworth Thơ dịch: Hoa Thủy Tiên
I wandered lonely as a cloud Lang thang như một làn mâyThat floats on high o'er vales and hills, Nổi trôi trên đỉnh rừng cây lũng đồi
When all at once I saw a crow Ô kià! họ đón chờ tôi
A host, of golden daffodils; Một vùng vàng ối ngập trời dã tiên
Beside the lake, beneath the trees, Bên hồ xoè cánh rung rinh
Fluttering and dancing in the breeze Êm đềm nhảy múa dưới tàng lá tươi .
Continuous as the stars that shine Triền miên như thể sao trời
And twinkle on the milky way, Lấp la lấp lánh tựa nơi Ngân hà
They stretched in never-ending line Trải dài vô tận bao la
Along the margin of a bay: Dọc theo vịnh biển xa xa nối hàng
Ten thousand saw I at a glance, Trông ra mút mắt cả ngàn
Tossing their heads in sprightly dance. Ngẩng đầu trong khúc nghê thường thướt tha.
The waves beside them danced; but they Kề bên sóng bạc nhấp nhô
Out-did the sparkling waves in glee: Nhưng sao sánh được vẻ hoa rỡ ràng
A poet could not but be gay, Đã mang cái nghiệp thi nhân
In such a jocund company: Gì vui hơn được đồng hành với hoa
I gazed--and gazed--but little thought Đăm đăm ngắm, nghĩ vẩn vơ
What wealth the show to me had brought: Cảnh kia đã giúp thăng hoa được gì:
For oft, when on my couch I lie Leo giường nằm có nhiều khi
In vacant or in pensive mood, Tâm hồn trống rỗng, lúc thì trầm tư
They flash upon that inward eye Tự nơi đáy mắt lóe ra
Which is the bliss of solitude; Từ niềm cô độc chan hoà nỗi vui
And then my heart with pleasure fills, Lòng tôi sung sướng tràn đầy
And dances with the daffodils. Cùng Dã tiên nhảy miệt mài hoan ca.
William Wordsworth Hoàng Xuân Thảo
Tôi không biết đích xác như thế nào và khi nào tôi bắt đầu đem lòng yêu thích thơ ca. Chắc hẳn những hat giống cho tình yêu Worsdsworth và Byron… đã được gieo trong những ngày của đời sinh viên của tôi.
“Hoa Thủy Tiên” là một trong những bài thơ hay nhất mà cô Huệ đã giới thiệu cho chúng tôi. Ba năm đã trôi qua, và bài thơ vẫn còn ở trong tâm trí tôi kể từ buổi sáng mà cô đọc cho chúng tôi trong giờ Văn học Anh. Bài thơ để lại trong tôi nhiều ấn tượng sâu sắc. Thật đáng tiếc nếu không giới thiệu bài thơ này đến bạn đọc yêu thơ
“Hoa Thuỷ Tiên” còn được biết đến với tên khác “Tôi Phiêu Du Như Áng Mây Trôi” là một bài thơ nổi tiếng được William Wordsworth sáng tác năm 1804. Đây là một trong những bài được yêu thích nhất của thời kỳ văn học lãng mạn, thể hiện hứng thú, tình yêu, và chiêm ngưỡng của nhà thơ trước một cánh đồng rực rỡ Thủy tiên vàng.
Bài thơ được lấy cảm hứng từ một sự kiện xảy ra ngày 15 tháng Tư năm 1802, khi Wordsworth cùng chị gái mình, Dorothy, tình cờ nhìn thấy một thảm hoa Thủy tiên nhân một cuộc dạo chơi gần hồ Ullswater. Bài thơ được giới thiệu lần đầu tiên năm 1807, và được tái bản năm 1815.
Như đám mây phiêu diêu đơn độc
Trôi bồng bềnh trên thung lũng, núi đồi
Ồ phía dưới trải dài khắp muôn nơi
Hoa Thuỷ tiên nở vàng rực rỡ
Bên bờ hồ, và bên dưới tán cây
Cùng thổi sáo, khiêu vũ với gió nhẹ
Và cứ thế như sao trời toả sáng
Lấp lánh trên dòng sông Ngân bạt ngàn
Hoa trải dài xa tít tắp muôn nơi
Và bất chợt, bên bờ hồ tôi thấy
Mười nghìn hoa Thuỷ tiên vàng khoe sắc
Uốn mình theo điệu vũ luân sống động
Bên Thuỷ tiên, từng con sóng nhảy múa
Thủy tiên càng toả sáng trong hân hoan
Một bài thơ không thể tả hết lời
Nhưng niềm vui bên bạn bè – có thể
Tôi ngắm nhìn và rồi chợt nghĩ đến
Điều tuyệt vời bên Thủy tiên đem lại
Và mỗi tối khi nằm trên trường kỷ
Khi lơ đãng hay lúc trầm tư
Thuỷ tiên lại hiện về trong tâm trí
Đó chính là niềm vui trong cô đơn
Và khi ấy tim tôi tràn cảm xúc
Nhảy múa cùng những đoá Thuỷ tiên xinh.
Đọc những khổ thơ đầu tiên, ta có thể cảm nhận được khoảng thời gian và không gian William viết bài thơ “Hoa Thủy Tiên” này. Cảm hứng bài thơ có thể từ một lần dạo chơi cùng người chị gái Dorothy bên hồ Ullswater.
“Như đám mây phiêu diêu trong đơn độc
Trôi bồng bềnh trên thung lũng, núi đồi….
…..Bên bờ hồ, phía dưới những tán cây”
Khi đang thơ thẩn trong rừng và ngắm nhìn cảnh đẹp tuyệt quanh mình, chợt người thi sĩ nhìn thấy một thảm hoa Thuỷ tiên vàng cạnh hồ nước. Hoa Thuỷ tiên đẹp đến nỗi nhà thơ phải đứng lại ngắm nhìn nhứng đóa hoa này hòa mình trong gió.
Chị gái William, Dorothy, sau này đã ghi lại trong nhật ký như một gợi nhớ rằng: “Tôi chưa từng thấy những đoá hoa Thuỷ tiên nào đẹp đến vậy. Chúng mọc xen kẽ nhau giữa những tảng đá phủ đầy rêu, một vài bông hoa ngả cánh lên những phiến đá ấy như thể đang tựa đầu vào gối để xua đi sự mệt mỏi, những đóa khác thì tung mình uốn lượn, nhảy múa như thể chúng cười đùa với những cơn gió thoảng trên mặt hồ, những bông hoa trông thật vui vẻ, cứ mãi nhảy múa, cứ mãi rập rờn…”
Những bông Thuỷ tiên ấy thật là rực rỡ và nhiều biết bao! Cũng có thể đây là lần đầu tiên nhà thơ bắt gặp một cánh đồng hoa Thuỷ tiên rộng thênh thang, trải dài theo bờ hồ đến vậy. Thật không thể đếm nổi bao nhiêu bông hoa, nhưng tác giả vẫn cảm nhận được thảm hoa ấy trải dài bất tận phía chân trời xa.
“Và bất chợt, bên bờ hồ tôi thấy
Mười nghìn hoa Thuỷ tiên vàng khoe sắc (Cường điệu hoá)
Uốn mình theo điệu vũ luân sống động”
Phép so sánh và ẩn dụ cũng được tác giả sử dụng thật tinh tế, và chẳng khó cho ta tìm thấy trong bài thơ này. Những bông Thuỷ tiên vàng được ví như những vì sao toả sáng lấp lánh trên dải ngân hà, đắm mình trong vũ điệu hạnh phúc.
” Và cứ thế như sao trời toả sáng
Lấp lánh trên dòng sông Ngân bạt ngàn” (phép so sánh)
Dẫu những con sóng lóng lánh/bạc đầu của mặt hồ khiêu vũ đã đẹp rồi, nhưng dường như hoa Thuỷ tiên còn tuyệt hơn thế nữa, trong niềm hân hoan của mình,
“Bên Thuỷ tiên, từng con sóng nhảy múa
Thủy tiên càng toả sáng trong hân hoan” (sự so sánh và nhân hoá)
Thi nhân cũng cảm thấy thật hạnh phúc và dễ chịu khi ngắm nhìn những đóa thuỷ tiên vàng hàm tiếu dưới ánh nắng mai, và gạt nỗi trống trải sang một bên để hoà mình vào cảnh đẹp. Với nhà thơ, vẻ đẹp của hoa Thuỷ tiên là một món quà tuyệt vời và không có tài sản nào tuyệt vời bằng món quà mà Chúa đã ban tặng cho:
Tôi ngắm nhìn và rồi chợt nghĩ đến
Điều tuyệt vời bên Thủy tiên đem lại
Khi miêu tả những bông hoa thuỷ tiên, William đã sử dụng rất nhiều các biện pháp tu từ và chính những biện pháp này giúp chúng giúp ta hiểu sâu hơn về bức tranh rực rỡ mà tác giả phác họa cũng như cách nhà thơ giao tiếp/hòa mình với thiên nhiên
“Như đám mây phiêu diêu trong đơn độc
Trôi bồng bềnh trên thung lũng, núi đồi” (So sánh)
Cùng thổi sáo, khiêu vũ với gió nhẹ (nhân hoá)
“Bên Thuỷ tiên, từng con sóng nhảy múa
Thủy tiên càng toả sáng trong hân hoan” (so sánh/nhân hoá)
Qua những bông hoa Thuỷ tiên được nhân cách hóa, ta có thể nhận ra rằng thiên nhiên mang tâm hồn riêng của mình. William đã thoát ra khỏi tâm hồn và đặt mình vào một trạng thái cao hơn, nơi mà ở đó hồn thiên nhiên và hồn người như được hòa quyện vào nhau. Dường như là, nhà thơ cảm thấy mê hồn bởi quá nhiều bông hoa Thuỷ tiên quanh mình và không có giới hạn nào giữa tầm nhìn của nhà thơ với thảm hoa vàng rực rỡ đấy.
Nhiều năm về sau, vẻ đẹp của hoa Thuỷ tiên vẫn ám ảnh William. Dẫu cho có cảm thấy trống vắng hay trầm tư, nhưng hình ảnh của hoa Thuỷ tiên vẫn hiện lên trong tâm trí và loé sáng trong con mắt tâm tưởng nhà thơ.
Cô đơn phiền muộn dường như tan biến, rồi nhà thơ trở nên khao khát múôn được khiêu vũ cùng với Thuỷ tiên vàng
Thuỷ tiên lại hiện về trong tâm trí
Đó chính là niềm vui trong cô đơn!” (phép nghịch hợp)
Ký ức về hoa thuỷ tiên đã khắc sâu trong tâm trí và tâm hồn nhà thơ và mãi mãi được ấp ủ. Khi cảm thấy cô đơn, buồn bã hay tuyệt vọng/chán chường, tác giả lại nghĩ đến hoa thuỷ tiên và cảm thấy vui trở lại
Những bông hoa ấy dường như hiện lên trước mắt ông, rộng mênh mông. Nỗi cô đơn và phiền muộn dường như tan biến, và nhà thơ lại muốn nhảy múa cùng những đóa thủy tiên.
“Và khi ấy tim tôi tràn cảm xúc
Nhảy múa cùng những đoá thuỷ tiên xinh.”
Tác động trọn vẹn của vẻ đẹp của hoa Thuỷ tiên (tượng trưng cho vẻ đẹp của thiên nhiên) thực ra không gây ấn tượng với thi sĩ ngay khoảnh khắc nhìn thấy chúng, khi ông ngắm nhìn sững sờ, mà là những lúc tác giả ngồi một mình, cô đơn và nhớ về hoa Thủy tiên. Nhờ khổ thơ cuối, ta có thể hiểu lý do William viết nên bài thơ này. Ấn tượng về hoa Thủy tiên sẽ không phai mờ trong tâm trí, và đấy cũng là một thôi thúc tuyệt vời đối với nhà thơ.
Và mỗi tối khi nằm trên trường kỷ
Khi lơ đãng hay lúc trầm tư
Thuỷ tiên lại hiện về trong tâm trí
Có thể thấy rằng tâm trạng của William đang thay đổi một cách nhẹ nhàng. Dù không còn thấy cô đơn nữa, nhưng nhà thơ vẫn nghĩ rằng mình sẽ mạnh mẽ hơn nếu tạo ra sự tương phản giữa người lữ hành cô đơn với những đoá hoa thuỷ tiên hạnh phúc. Biện pháp đơn giản nhưng đầy hiệu quả này dường như có tác động lớn đến chúng ta, và mỗi khi đọc bài thơ, ta có thể cảm nhận vẻ đẹp hài hoà của nhà thơ và thảm thuỷ tiên vàng; và tận hưởng vẻ rực rỡ đấy.
Bài thơ giúp ta nhận ra tình yêu và lòng ngưỡng mộ mà William dành cho thiên nhiên phong phú và sâu đậm biết dường nào. Nhà thơ kêu gọi ta hãy trở về và tận hưởng thiên nhiên. Hơn nữa, ở một mức độ nào đấy, William giúp ta nhận thấy rằng những gì chúng ta cảm nhận về vẻ đẹp của những bông hoa thuỷ tiên vàng chính là cách những bông hoa nói chuyện với chúng ta, bằng chính tâm hồn mình. Với riêng tôi, bài thơ đã chạm vào cõi sâu thẳm trong hồn tôi
Viên Hy