Huê hồi hộp nằm im chờ. Nàng nằm nghiêng quay lưng quay về phía Vương và ráng đoán xem Vương đang làm gì qua từng tiếng động. Huê nghe tiếng tim mình đập quá mạnh làm mạch máu đầu giựt lên từng tiếng lớn, nàng ước gì có thể làm nó kêu nhỏ lại. Nàng sợ Vương nghe thấy. Nhưng hình như Vương còn sợ hơn nàng, nhửng cử động của hắn rất chậm chạp vả nhẹ nhàng. Hắn sợ nàng thức giấc...và nàng sợ hắn biết mình đang thừc.
Cuội cùng Huê cùng nghe tiếng Vương rời giường. Sau đó nàng không nghe thấy gì nữa cho tới khi tiếng cửa kêu khẽ. Huê đợi thêm một phút nữa mới dám xoay mình nằm ngửa. Nàng đặt tay lên ngực để chận con tim, ép nó đập chậm lại. Cơn đau và tức làm Huê chảy nước mắt dù nàng không có chút buồn bã hay sợ hãi...không Huê không còn sợ gì nữa. Chuyện đã đến đăy rồi, đã qua mức chịu đựng rồi. Hãy làm sáng tỏ mọi thứ rồi tới đâu thì tới.
Nàng từ từ ngồi dây, và nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng ngủ mà Vương đã cẩn thận khép lại sau khi đi ra. Nàng dựa lưng vào vách tường nghe ngóng. Căn nhà tối thui và lâu thật lâu mới có tiếng xe chạy qua. Đêm yên lặng tới mức Huê có thề nghe được tiếng động của phòng kế bên, nơi nàng từng bước nhẹ nhàng bước tới, lưng dán vào tường, tim đập liên hồi, cơn tức lên đỉnh điểm, đầu gối tưởng chừng khuỵu xuống.
Huê ghé tai vào chiếc cửa phòng bên, tiếng động phát ra rõ rệt, không dấu diếm. Nắm chặt cái nắm đấm, nàng bất thình lình đẩy mạnh mở toang cánh cửa rổi bước vào...và nàng chuẩn bị một tiếng la lớn. Miệng nàng há ra rộng hết cỡ...nhưng không có một tiếng vang náo vọng ra... âm thanh bị chặn ở trong cổ. Căn phòng không một bóng người. Ánh sáng dịu dàng phát ra từ cái nhà đồ chơi Vương mua về đặt trên cái bàn trong góc phòng toả ánh sáng màu vàng lợt rất dễ chịu soi sáng căn phòng trống rỗng.
Nhưng tiếng động vẫn còn đấy và rõ ràng hơn, nó phát ra từ cái nhà đồ chơi. Huê bị cuốn vào sự kỳ bí, tò mò. Nàng thận trọng bước từng bước nhẹ về phía nó. Căn nhà nhỏ chừng cái ipad dường như từ từ lớn lên theo từng bước chân tiến lại gần của nàng, và khi nàng tới cái bàn thì chỉ cần hơi khom lưng Huê đã thấy rất rõ ràng qua cửa sổ những gì đang xảy ra phiá trong...nàng thấy Vương trong đó.
Những gì Vương đang làm, làm Huê sôi máu. Nàng không đễ ý suy nghĩ về những cái lạ lùng đang xảy ra trừ chuyện Vương đang ngồi dưới đất, bóp chân cho con nhỏ đó. Nó ngồi trên ghế, cạnh chiếc bàn ăn như Huê đã từng thấy cả tháng nay, nhưng thay vì chống tay lên cằm trong dáng vẻ buồn bã, nó ngồi thoải mái, dựa lưng vào ghế, duỗi chân cho Vương bóp. Còn Vương...hắn cong lưng như một thằng hầu, xoa bóp nhẹ nhàng và miệng nói cái gì đó, giọng nói đầy vẻ nịnh bợ. Con bé kia lên tiếng đáp lại, nhấm nhẳng, giọng chua như giấm, nhưng giọng Vương còn tệ hơn, nịnh bợ...đê tiện.
Cơn giận làm Huê nghẹt tim, nàng không còn sợ hãi Vương biết mình đang theo dõi. Nàng muốn thò tay vào căn nhà đồ chơi đó nắm cổ Vương liệng ra ngoài và tát cho con bé đó một cái tát nhớ đời...nhưng Huê cố dằn lại, nàng muốn biết hai người nói gì. Nàng muốn biết tại sao Vương lại phản bội. Nàng muốn nghe những lời nói xấu vợ từ chính miệng Vương, dù nó sẽ làm tim nàng tan nát. Nàng muốn nghe con nhỏ đó nói những lời phủ phàng với Vương cho hắn đáng đời dù nàng chỉ muốn mình là người duy nhất có quyền đó.
Hai người họ đắm chìm trong thế giới của họ và dường như không biết có sự hiện diện của Huê. Nàng kéo chiếc ghế lại gần, ngồi xuống quan sát, bây giờ Huê nghe rõ tiếng đối thoại.
"...cái chân em còn đau nhiều không?"
"Em không cần anh bóp chân, đừng giả bộ nịnh bợ."
Huê giật mình, cái giọng chua như giấm kia vang lên nghe rất quen, nhưng cơn tức mau chóng xua đuổi ý nghĩ đó, tại sao nó dám nói với chồng nàng những câu như thế. Còn thái độ nó nữa, như bà chủ đối với đầy tớ. Như vậy mà Vương vẫn cúi đầu tiếp tục bóp chân nó như không có gì xảy ra, Huê nghe cơn giận làm rung cả người; cái tay tự động giơ lên không kiềm chế, và trước khi nó kịp giáng xuống, con nhỏ đó quay mặt lại. Thấy mặt nó Huê đông cứng người, cái tay vẫn còn đang giơ cao, nàng nghe thoáng câu Vương nói với nó,
“Anh đâu có nịnh bợ, được bóp chân cho em cả đời anh cũng làm, anh đã làm nhiều điều lỗi với em...”.
Cái tiệm có một cái gì lôi cuốn với riêng Vương bời vì khi bước vào trong hắn thẫy mình là vị khách duy nhất. Như vậy càng tốt hấn có dịp thoải mái ngắm ngía những món hàng lạ lùng trưng bày vô tổ chức. Cái tiệm nóng và ngột ngạt dưới nắng hè. Ông chủ tiệm, hình như người Ẫn hay Trung Đông, lười biêng ngồi dựa người trên chiếc ghế quay, hưởng chút gió mát từ cái quạt nhò trên cái quầy, hình như đang làm gì trên cái computer cũ mèm, không thèm để ý tới người khách hàng duy nhất.
Tiệm có bốn hàng kệ và hai hàng lối đi chẫt đầy những món đồ lạ lùng không giống ai. Trừ một cái giống duy nhất: Tất cả đều có một người trong đó, và những người đó ở trong một cái ‘vòng vây' gì đó, phần lớn là cái nhà, nhưng cũng có nhiều loại ‘vòng vây' kỳ lạ, như giữa những cột nước, hàng cây,... Nhưng dù ở một hoàn cảnh nào đó, nhân vật chính trong mọi món đồ đều có khuôn mặt, hay dáng điệu không vui.
Vương tò mò thích thú xem từng món một rồi chợt lặng người khi thấy một cái nhà nhò cỡ chừng cái ipad. Cái nhà trông quã quen thuộc mà bất chợt hắn không nhớ ra. Vương cúi xuống cầm nó lên tìm một chỗ trống trên kệ, đặt nó xuống để quan sát. Đó là một mô hình nhà thường thấy ờ Mỹ, đóng sơ sài bằng loại vật liiệu rè tiên sơn màu xanh. Cái màu xanh gợi Vương nhớ tới căn nhà cũ mình có nhiều năm trước. Càng nhìn Vương càng cảm thấy nó giống căn nhà đó; cảm giác lạ lùng mà hắn không có khi lần đầu thấy nó. Vương xoay căn nhà mẫu vòng vòng và nhìn kỹ từng chi tiết một. Đột nhiên hắn chú ý thấy có một mô hình người ngồi ở bàn ăn mà hắn không thấy lúc trước. Vương nghĩ mình bỏ sót vì tất cà mọi thứ ở trong đều rất nhỏ. Dựa vào mái tóc dài đen và vóc dáng, Vương đoán đó là người đàn bà Á Đông. Bà hay cô ta cúi đầu, tựa cằm lên tay mặt, dáng vẻ ủ dột. Mọi thứ đều có cái gì đó quen thuộc kích thích sự tò mò cùa Vương. Hắn xoay cái nhà mẫu ráng nhìn khuôn mặt của người đàn bà nhưng không thề nào thấy rõ. Mọi thứ đều quá nhỏ để thấy chi tiết...nhưng hình như không phải vậy...có một cái gì kỳ cục làm Vương nghĩ rằng hắn không thể thấy mặt người đàn bà vì bà ta không muốn hắn thấy! Cảm giác kỳ cục đó càng kích thích Vương, hắn nhìn bà ta qua mọi góc cạnh, qua mọi cửa sổ cho đến khi cặp mắt mỏi mới thôi. Người đàn bà bí mật và quen thuộc làm Vương muốn mua cái nhà đồ chơi.
Hắn mang nó lại quầy tính tiền. Ông chù tiệm lơ đãng liếc qua rồi buông thõng,
“Năm trăm đồng tiền mặt.”
Vương sững sờ tưởng nghe lộn, nhắc lại,
“Năm trăm???”
Ông ta vẫn thoải mái dựa lưng vào chiếc ghế không thèm nhìn Vương, nhắc lại,
“Ừ, năm trăm tiền mặt.”
Vương chút xíu đã muốn chửi thề, cái món đồ không đáng giá hơn $20 mà đòi năm trăm. Hắn nén giận lấy giọng dễ thương nhất trả giá,
“Mắc quá vậy ông, cái này chừng ba chục cũng là mắc rồi. Ông bớt giá đi.”
Mặt lão chủ tiệm vẫn không thay đổi, ông ta làm như không cần để ý tới cái tiệm vắng tanh như chùa bà đanh, và món đồ bán đã quá được giá. Ông ta cũng không thèm lấy lòng khách hàng,
“Năm trăm đồng tiền mặt.”
Thái độ ông ta hờ hững như không có chuyện gì trên đời đáng cho ông ta để mắt tới, ngay cả việc ông ta đang nhìn vào cái utube video trên cái máy tính cũ xì. Trong lúc tìm kiếm một lý do để bớt giá, Vương nhìn theo thì thấy hình như ông ta đưa con chuột nhấn đại đùa vào một khuôn mặt nào đó trên màn ảnh, hết người này đến người khác. Vương hơi ngạc nhiên thấy những người bị chọn, hình như ngưng cử động trong khi video vẫn đang chạy. Nghĩ có thể đó là một loại game nào đó, hắn không để ý tới nữa, ráng kèo nài thêm, nhưng sau vài lần biết không thể thuyết phục, Vương quay bước mạnh chân ra cửa. Hắn không muốn ông chủ tiệm biết mình rất thích căn nhà màu xanh, nhưng khi đi qua nó, hắn vẫn chậm chân lại và liếc nhìn nuối tiếc.
Cả tuần sau đó Vương luôn thấy bồn chồn, mới khởi đầu hắn không biết nó là gì, nhưng mỗi lúc cái hình ảnh người đàn bà ngồi trong căn nhà càng hiện rõ lên tới mức Vương mơ thấy bà ta. Trừ khuôn mặt mà người đàn bà muốn dấu, Vương thấy rõ nỗi đau buồn của bà ta. Rõ tới mức, một buổi sáng thức dậy Vương thấy gối mình hơi ướt. Hắn trở lại cái tiệm và quyết định mua cái nhà mô hình. Có điều không hiểu sao hắn không để ý tới giá cả dù bình thường Vương thuộc hạng người hà tiện.
Người chủ quán không thèm gói hàng cho Vương, ông ta quẳng năm tờ giấy một trăm vào cái ngăn kéo, rồi nói với Vương,
“Mày không nên mua nó.”
Vương không trả lời, chỉ lầm bầm hai chữ cám ơn. Hắn thận trọng bưng cái nhà mẫu ra xe mà lòng nặng trĩu sự buồn bã không hiểu từ đâu đến, “Kỳ thiệt, không mua cũng thấy khó chịu mà mua được rồi cũng thấy khó chịu. Tại sao?”
Căn nhà mô hình được đặt kế bên căn phòng ngủ của hai vợ chồng, Vương quấn quít với nó thêm mỗi ngày. Hắn thấy căn nhà càng lúc càng trở nên thật, nhưng người đàn bà vẫn muốn dấu mặt, trông buồn bã hơn. Những giấc mơ thấy người đàn bà với khuôn mặt và tiếng nói mơ hồ ám ảnh Vương, và chiếc gối càng ướt nhiều thêm.
Huê tránh không phản đối khi Vương dọn dẹp căn phòng kế bên thành chỗ chứa cái nhà đồ chơi dù thấy ngứa mắt. Căn phòng ít khi được sử dụng nhưng nàng luôn dọn dẹp gọn ghẽ, vệ sinh thường xuyên nay trở nên bề bộn khi Vương rước cái của nợ ấy về. Khi thấy Vương ngày nào cũng bỏ nhiều giờ vào nó, nàng bực bội than phiền thì hắn thu rút vào cái vỏ câm nín mới tạo ra gần đây. Thấy tội nghiệp Huê để yên một thời gian thì tình hình tồi tệ hơn. Rõ ràng Vương đang có một vấn đề về tâm lý mà dường như hắn không biết. Nàng quyết định theo dõi tìm ra lý do.
Bình thường Huê ngủ ngon giấc, những lần tiểu đêm của Vương không đánh thức nàng cho đến đêm đó. Có thể sự thay đổi của Vương và căn nhà mẫu làm Huê khó ngủ. Một đêm khi Vương đi tiểu đêm như thường lệ, Huê cảm thấy hắn có vẻ rón rén sợ nàng thức dậy, nàng giả bộ ngủ ngon như mọi lần. Cả người nàng căng cứng theo dõi từng bước chân Vương qua cái phòng bên. Cả tiếng sau Vương mới trở lại, trằn trọc; Huê cũng vậy gần sáng nàng mới ngủ trở lại được.
Ngày hôm sau Huê ngay lập tức lấy cớ qua quan sát cái phòng và cái nhà mô hình thật kỹ lưỡng trong khi Vương tránh mặt. Cái linh tính mách bảo người đàn bà ngồi chống tay kia có thể là nguyên nhân, nhưng cũng như Vương, Huê không thể biết đó là ai. Nàng tìm kiếm trong ký ức tất cả những người đàn bà Vương từng quen biết, nhưng người này chỉ thấy rất quen mà không thể nhớ đó là ai.
Cả tháng nay, Vương lợi dụng việc Huê dễ ngủ và ngủ say, hắn lợi dụng giấc tiểu đêm để nhiều lần vào căn phòng kế bên hàng đêm mà nàng không biết gì cả. Căn nhà đã trở nên ‘thật' đối với Vương, hắn đã vào được trong và gặp ‘cô ta'.
Cả người Huê đông cứng lại, cánh tay hãy còn giơ cao trên không, cô gái quay mặt lại nhìn nàng mỉm cười thách đố. Huê chấp nhận mọi hậu quả, kể cả việc bàn tay nàng có thể bị thương khi đập vào gỗ, chấp nhận Vương sẽ che chở cho cô ta chống đối lại nàng,..., Huê chấp nhận tất cả chỉ để tát cho cô ta một cái như trời giáng..chỉ... trừ phi cô ta là chính nàng. Phải người đàn bà đó là Huê của nhiều năm trước, trẻ đẹp tới mức chính nàng cũng thấy yêu cô ta...hèn chi Vương…
Vương thấy hành động bất thường của 'cô ta' và nhìn theo. Vương thấy bàn tay Huê giơ lên bất động. Vương thấy cảm xúc xáo trộn dâng trào trong mắt Huê. Vương nhìn theo bước chân Huê trở về phòng.
Tối hôm đó Vương uống gần hết thùng bia hắn mua để uống trong vài năm, thường chỉ một lon là say. Huê đi ra vào vài lần coi hắn có bị gì không nhưng mặc kệ cho hắn uống. Chừng hơn nửa thùng, Vương bắt đầu ói mửa, khóc, và nói lảm nhảm không để ý tới Huê đứng gần đó. Gẩn hết thùng, hắn dường như không biết gì nữa, không còn gì để ói trừ thứ nước trắng lầy nhầy như nước dãi, hắn khóc lớn từng cơn xen vào những câu cầu khẩn, nịnh bợ, tiếc nuối, năn nỉ,..., vào khoảng không. Huê đợi hắn lập lại một câu hơn chục lần mới lên tiếng,
“Lần đó anh làm gì em anh nhớ không?”
“Anh nhớ...anh nhớ…”, Vương rên rỉ, “...anh nhớ suốt đời...anh hối hận suốt đời, anh không thể hiểu sao mình có thể ngu như vậy. Làm sao anh có thể để em đi làm xa đến thế. Làm sao anh có thể bắt em về sớm mỗi ngày, không thấy em có thể gặp nguy hiểm trên đường đi...làm sao…làm sao….”
“À...té ra là thế.”
Trưa hôm sao Vương mới thức dậy, đầu đau như búa bổ, một lúc sau hắn mới biết mình nằm ở đâu, và lờ mờ nhớ lại chuyện đêm qua. Lật cái chăn qua một bên, Vương mới biết mình đang nằm trên ghế sofa, gối mền đầy đủ. Hắn lồm cồm ngồi dậy, nhìn xung quanh thấy mọi thứ sạch sẽ như mọi ngày, mọi thứ dơ dáy biến mất như có phép lạ như trước tới giờ từ khi hắn có Huê. Chỉ có điều căn nhà yên ắng đến sợ. Vương đứng bật dậy rảo bước quanh nhà, Huê không có nhà, hắn quay trở lại ngồi lên cái ghế sofa. Lúc đó Vương mới thấy lá thơ viết tay của Huê để trên cái bàn thấp trước ghế sofa. Hắn run run cầm lá thơ lên đọc.
“Anh yêu, em hy vọng đây là lần cuối em phải viết thơ cho anh. Em hy vọng anh hiểu em muốn nói gì. Em hy vọng anh sẽ làm theo những gì em nhắn ở đây.
Tối hôm qua là một đêm kinh hoàng với em, cả tháng nay em sống trong nghi ngờ, buồn rầu, sợ hãi và tức giận...nhưng tối qua mới là đỉnh điểm của xúc cảm. Đã lâu chúng ta sống trong bình yên, đã lâu chúng ta không có xung đột lớn. Em đã lớn tuổi, em không nghĩ em có thể chịu thêm được một lần nữa giống vậy. Cũng may mọi chuyện xảy ra tốt đẹp hơn em nghĩ rất nhiều (trừ đống ói mửa anh nôn ra).
Em đã tưởng anh có bồ nhí...nhưng không phải...nhưng rất phải. Phải, thực sự anh đã phản bội em, anh đã có bồ nhí...dù nó là em. Phải, dù nó là em, nhưng nó không phải là em bây giờ, nên em ghen với nó, nên em không muốn anh nghĩ về nó, chiều chuộng nó. Em chỉ muốn anh chiều chuộng em, bây giờ và trong tương lai. Không ai có thể thay đổi được quá khứ dù anh có quỵ lụy nó chừng nào vẫn vậy. Nếu anh có làm điều gì lầm lỗi trong quá khứ, anh chỉ có thể bù đắp, trả nợ cho nó bây giờ và trong tương lai. Chỉ cần anh trả cho em một chút bây giờ, chỉ cần anh nghe em một lần, em sẽ xóa nợ đó cho anh, nhưng dù anh có trả một triệu lần hơn, "nó" cũng không xóa nợ cho anh đâu. Quá khứ đôi khi rất ác độc.
Em đã tưởng cái gì đã dày vò anh, em đã tưởng anh dấu em làm chuyện kinh thiên động địa gì nên nó dằn vặt anh tới giờ. Không ngờ lại là chuyện đó, em đã quên từ lâu rồi. Đối với em nó còn không quan trọng bằng cả ngàn chuyện khác anh làm em bực mình, thí dụ như chuyện anh làm lơ khi em nói.
Anh không nhớ lúc đó anh đã dỗ dành, năn nỉ em sao? Anh không nhớ em chỉ đẩy anh ra có 4, 5 lần sao? Anh không nhớ tối đó em ôm anh ngủ rất ngon sao? Buổi sáng khi em thức dậy, tất cả đã là quá khứ rồi. Chỉ cần biết anh còn lo cho em, còn yêu em là em có thể làm bất cứ điều gì. Chuyện đó là chuyện nhỏ, em đã quên liền sao anh lại nhớ. Đàn ông các anh thật lạ lùng, chuyện đáng nhớ thì không nhớ!
Cái mà em muốn anh làm từ rày về sau là luôn ở bên em, luôn làm cho em vui, luôn nghe em nói, phải luôn luôn thương yêu em…KHÔNG được tự giam mình trong bất cứ nơi nào, chỗ nào, thời gian nào mà không nói cho em biết. Không ai có thể có hạnh phúc nếu người mình yêu không có hạnh phúc, và không ai có thể sống hạnh phúc nếu không bỏ được ám ảnh của quá khứ.”
Dương Vũ