Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2024

Thu Tha Hương - Thơ: Lão Mã Sơn - Nhạc: Văn Duy Tùng - Ca Sĩ: Hoàng Chương & Họp Ca BHX Lạc Việt


Thơ: Lão Mã Sơn
Nhạc: Văn Duy Tùng
Ca Sĩ: Hoàng Chương & Họp Ca BHX Lạc Việt

Chuyển Mùa


Ngọn gió đông ơi đã chuyển mùa
Dài đêm lắm mộng hãy qua mau
Không gian xao xuyến chừng thôi thúc
He hé thầm mơ lúc chuyển mùa

Vin những cành cao đượm sắc hồng
Lòng riêng vô ý bỗng nao nao
Tóc mai rươm rướm màu sương tuyết
Lối cũ còn đây bóng nguyệt chờ

Ngơ ngẩn trời xanh biếc ngập ngừng
Thoảng hương gió sớm sớm vào xuân
Cỏ hoa khắp nẻo vươn mình chớm
Hỏi nhỏ hoa lòng chớm đổi thay

Kim Phượng


Hai Mùa Mưa Nắng

 

Hôm trời mùa hạ còn hong nắng
Cơn sốt hè luẩn quẩn trong ta
Nghe như hoang tưởng hai mùa cũ
Mưa nắng quê nhà đã rất xa

Nghe thổn thức mưa rơi tầm tã
Giọt nước bên hiên tạt ướt hồn
Cơn sốt sao như dòng lệ chảy
Khắp châu thân bì bõm trong ta

Ta ở giữa hai mùa mưa nắng
Nửa ở bên này nửa bên kia
Mưa đã qua thu về không nhỉ
Cơn sốt ta vàng cả sân nhà

Đã có hạt mưa trên khóe mắt
Có sợi buồn rơi xuống chơi vơi
Nắng lại lên soi hồng mái ngói
Con xóm lao xao những nụ cười.

Lê Mỹ Hoàn

10/2024



Cung Đàn Mộng Mơ



Chiều Chủ nhật...rất tình cờ
Trú mưa hôm đó không ngờ gặp em
Giã từ để lại chút quen
Ở trong mắt ngọc, ở trên má hồng
Đời tôi sau đó phiêu bồng
Tôi đi đi mãi thu đông cuối mùa
Một lần nào tưởng xa xưa
Như vừa thức dậy cơn mưa vẫn còn...
Mưa bay theo nhịp cung đàn
Con tim thánh thót giữa ngàn tơ giăng ...

Phan Khâm

Cũng Còn Hơn Không

 

Nếu hình xa bóng đoạn trường
Em ơi không thể đứt đường chiêm bao
Anh ơi nghìn trước nghìn sau
Còn hoa tình sử bướm đào văn chương

Xin cho một chút dư hương
Tình thơ tỉnh mộng chung trường hơn không
Nhớ nhau đau trắng xót hồng
Xin đừng cay đắng cho lòng thêm đau

Bóng trầu còn đợi bóng cau
Nghìn năm dâu bể khát khao gọi đò
Mây mù che mất cánh cò
Chân tình không thể so đo lỗ lời

Cho dù vật đổi sao dời
Tri âm tri kỷ rạng ngời cảo thơm
Cho dù tan xác hết hồn
Hồi sinh kỷ niệm ôm hôn chữ vần

Đi chung tim về chung thân
Giọt tình đói khát hồng trần riêng nhau
Trắng hồng vô tận ca dao
Hương thơ hương chữ xôn xao hương mình

Chung môi chớp sóng mắt nhìn
Hoài xuân trăng mật tình kinh mê hồn
Bình minh nắng ấm hoàng hôn
Cho nhau tuyệt đỉnh chim khôn tuyệt vời...

MD.06/14/08
LuânTâm

Tản Mạn Tự Sự Mùa Thu

A/-

Mùa thu hằn dấu trong tôi rất sâu đậm, ý nghĩa tương phản nhau tuỳ thời kỳ. Có khi thời khắc ấy mang cho tôi niềm vui hạnh phúc, hy vọng. Lại có lúc khiến tôi buồn rầu bởi mất mát, hụt hẫng, chia ly…

Đoạn đời thơ ấu và niên thiếu tôi rất mong mùa thu đến, đơn giản bởi đó là mùa tết trung thu và tựu trường chứ chưa biết ngắm lá vàng– miền Nam chỉ có hai mùa mưa nắng đâu có lá thu vàng rơi rụng để mà mơ mộng vẩn vơ-

Trung thu để được xách đèn lồng trong đêm trăng sáng và ăn bánh in–nhất là bánh do bà Ngoại làm tuy hoa văn trên mặt bánh không mịn láng, không sắc nét bằng bánh chợ nhưng phẩm chất thì đến tận bây giờ tôi vẫn cho là tuyệt hảo chưa đâu sánh bằng, bởi phù hợp với khẩu vị của mình. Đặc biệt càng để lâu thì bánh càng ngon thơm dẻo hơn lúc mới làm.

Mùa thu là mùa khai giảng niên học mới. Đệ tứ tức lớp 9, tôi 15 tuổi, cao thêm vài phân. Mỗi tựu trường đều được Má may cho áo mới trắng tinh khôi. Nón lá cũng mới, luồn quai màu hồng, tím, vàng, xanh luân phiên thay đổi. Những tập vở trang giấy vẹn nguyên màu trắng chờ bàn tay nắn nót chuyên chở những kiến thức do thầy cô truyền dạy. Nôn nóng muốn biết năm này sẽ được học với thầy, cô nào, ai sẽ là giáo sư hướng dẫn lớp, tính tình “dễ thương hay khó chịu” ..v..v..

Chỉ sau ba tháng nghỉ hè không gặp nhau mà các bạn nam, nữ đã thay đổi nhiều về dáng vóc, gương mặt, cách đi đứng…Có cái gì là lạ ngồ ngộ ở các bạn nữ trong chiếc áo dài trắng với những đường cong uyển chuyển. Hình như ai nấy đều ra vẻ thục nữ hơn trong cử chỉ mềm mại, lời ăn tiếng nói nhẹ nhàng chứ không cười giỡn la ré hồn nhiên giờ ra chơi rủ nhau ra phía sau trường xé giấy nháp cột chùm chơi đá cầu nữa. Nam sinh bể giọng ồm ồm, áo bỏ vào quần chỉnh tề, bớt nghênh ngang lăng xăng lích xích. Thì ra chúng tôi đang bước vào giai đoạn“phát triển”chấm dứt thời “con nít”. Hình như các chị bạn lớn tuổi đã “trổ mã” từ năm nào rồi mà tôi không nhận ra. Trong lớp chỉ tôi và một hay hai bạn là nhỏ tuổi nhất, nên mãi khi đến phiên tôi “dậy thì” mới bắt đầu để ý đến mấy chuyện “tế nhị con gái” nầy.


Mười lăm tuổi–bản chất nửa trẻ con nửa thiếu nữ– tôi mê say đọc tuần báo Tuổi Ngọc của nhà văn Duyên Anh và những văn thi sĩ trẻ cộng tác với ông, truyện ngụ ngôn La Fontaine. Ái mộ văn Mai Thảo, Duyên Anh, Nhã Ca, Hector Malot, Alexandre Dumas… thích nhóm Tự Lực Văn Đoàn. Tập tễnh làm thơ “người lớn”:

*Gió đùa mây cho mây che trăng
Gương soan mờ ảo bóng cô Hằng
Sương thu sầu ai giăng vời vợi
Nhớ nhung gì màu trăng mênh mông (Th.H)

Sang tuổi 16,17,18… bắt đầu “nghiên cứu” Nguyên Sa, Hoàng Anh Tuấn, Đinh Hùng, Cung Trầm Tưởng, Bùi Giáng, Tagore…tìm đọc Nguyễn Đình Toàn, Phan Nhật Nam, Dương Nghiễm Mậu, Phạm Công Thiện, Victor Hugo, LéonTolstoy... Mơ tưởng lúc là nàng Scarlett O’Hara ngổ ngáo nhưng can đảm gặp chàng đãng tử Rhett Butler –trong Cuốn Theo Chiều Gió (Gone With the Wind) của nữ văn sĩ Margaret Mitchell–.

Lúc khác lại ước là nữ hầu tước Angélique nghị lực và lòng can đảm phi thường với những cuộc mạo hiểm gay go đi tìm chồng bị hãm hại là bá tước tuy có tật chân nhưng thông minh lỗi lạc Joffrey de Peyrac–truyện Pháp của Sergeanne Golon–.

Tóm lại là tôi muốn hoá thân vào các nhân vật nữ nào có ý chí, nghị lực, hy sinh lẫn xinh đẹp🤭🤪 trong các truyện văn học cổ điển lừng danh mà các anh bạn tặng cho hai người chị đáng yêu của mình, tôi tha hồ đọc ké.

*Gió lùa xao động lá rơi
Ngỡ bước chân ai nhón khẽ
Mới hay mùa thu vừa ghé
Ngập ngừng gõ cửa tim côi

Tiếng lòng bỗng dưng rạo rực
Nỗi gì không biết gọi tên
Phải chăng Tình Yêu chợt thức
Quỳnh hương toả ngát bên thềm (Th.H)

Một biến cố lịch sử đã làm đảo lộn tương lai, đẩy vận mệnh của hàng triệu người vào ngõ hẹp tăm tối lung lao. Gia đình tôi cũng trong số đó. Tù tội, mất nhà, xa trường lớp. Ngụp lặn, cố ngoi lên, chìm nghỉm. Lập lại nhiều lần ngụp lặn, ngoi lên.

May mắn chúng tôi gồm một đại gia đình hết mực gắn bó yêu thương cùng nắm tay nhau chia xẻ khổ đau nên khổ đau nào rồi cũng vượt qua.

Sau cùng vào một mùa thu thì quyển vở đời của tôi được lật sang chương mới, bỏ lại sau lưng những ngõ ngách tối tăm, bịt kín mịt mờ đến với chân trời mới. Bắt đầu cho một cuộc đời đúng nghĩa đời, tìm lại nguồn sáng của an vui, hạnh phúc đã bị cướp mất trong nhiều năm tháng cuồng lũ. Ra đi, giã biệt gia đình người thân ruột thịt không phải là không có những cơn đau xé lòng với một vài kỷ niệm ngày tháng cũ:

*…thương ai ánh mắt, nhớ chiều mưa
Lá phong đỏ thắm kìa thu tới
Tóc xoã hong dài trong nắng thưa…(Th.H)

Tuổi thơ tôi thuộc về Rạch Giá. Còn kỷ niệm thời thiếu nữ gắn bó với Saigon nhiều hơn. Bài thơ Saigon Mùa Thu của một người bạn nghe phảng phất giống điệu thơ “thi sĩ của Tình Yêu” Nguyên Sa- mà tôi rất ngưỡng mộ- khiến tôi hoài nhớ Saigon:

*Saigon có mùa thu không em
Có co ro từng sợi tóc mềm
Có heo may theo tà áo lụa
Có lá phai vàng số phận riêng
(Saigon mùa thu, Ph.H.A)

Trời thu Thuỵ Sĩ chào đón tôi với không gian mát mẻ mở rộng. Dù đang tiết thu trên tầng cao xanh xen lẫn những cụm mây đụn như chiếc thảm lông cừu. Dù lá phong đổi sang màu đỏ, nhưng đó là màu đỏ tươi thắm của trái tim, của tình yêu bất diệt như bầu trời vạn kỷ màu xanh.

*Lá vàng phủ kín đường em đi
Xào xạc bước chân như thầm thì
Gió lùa qua áo lùa qua tóc
Thơ thẩn lòng em ước mộng gì ?…

Mơ dáng em hoà quyện dáng anh
Như chim uyên kề nhau trên cành
Thu phong lá đỏ màu tim đỏ
Vạn kỷ trời xanh tình vẫn xanh (Th.H)

Làm thơ tặng Chồng nhân mỗi lần sinh nhật anh:

*Mùa thu là sinh nhật anh
Em xin dâng tặng đôi cành hoa yêu
Dẫu mai đời ngả sang chiều
Đường trần vạn nẻo dắt dìu nhau đi…(Th.H)

*Anh chào đời vào giữa mùa thu
Trời biếc xanh không gợn sương mù
Nắng vàng ve vuốt hàng phong đỏ
Gió cũng rộn ràng quên viễn du… (Th.H)

Khi đã có gia đình riêng, tôi được tiếp tục sống trong sự bảo bọc che chở của chồng. Tôi vẫn chưa thật sự “vào đời” như cách người ta hay nói:”phải ra đời để biết cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý mình muốn”, “ra đời để biết đá vàng là thế nào”..v.v..

B/-


Theo dòng thời gian, chúng tôi lần lượt hứng chịu nhiều cuộc chia ly tử biệt:

– Khởi đầu là Bà Ngoại tôi mất vào đầu mùa thu.
– Năm năm sau Ông Ngoại theo Bà vào cuối mùa thu
– Mười hai năm kế tiếp, ba mất lúc trời chớm thu

*Con trở lại ngôi nhà xưa lạnh lẽo
Nhìn giòng sông in bóng nước phù vân
Ba thật sự trở thành người thiên cổ
Bình hương tro nằm đựng xác thân tan…

…Ba là sách gối đầu con vinh hiển
Là nước nguồn làm trong sạch đời con
Là ca dao đưa con về nguồn cội…
(Trở về mái nhà xưa, Ph.H.A)

– Năm kế, Má tôi tiếp nối Ba ra đi giữa mùa thu, chị em chúng tôi trở thành những đứa con mồ côi lạc lõng.

*Má ơi con đã mồ côi
Còng vai gánh nặng một trời tiếc thương…
… Bây giờ Má đã hư không
Bây giờ nước đã bỏ sông ra nguồn
(Má ơi con đã mồ côi, Ph.H.A)

Mấy câu thơ khóc Ba Má của bạn đã nói giùm tôi cảm xúc. Nỗi mất mát quá lớn đến giờ 20 năm vẫn chưa khoả lấp sự thiếu vắng hình bóng hai người.

–Vài mùa hạ sau đến phiên vợ chồng em gái tôi ra đi bởi căn bệnh nan y. Cháu tôi khóc Mẹ, rồi thời gian sau lại khóc Cha:

*Ba theo Mẹ về bên kia thế giới
Con trở thành đứa trẻ khóc mồ côi
Thôi từ đây đâu còn ai ngóng đợi
Lặng lẽ đi về, ngôi nhà buồn thiu…

Ba với Mẹ trùng phùng nơi vĩnh cửu
Con một mình thương cuộc đời lẽ loi! (Th.H)

Tôi dần “trưởng thành”, trong suy nghĩ, nhận thức, thái độ :

*Mỗi nhịp giây, mỗi trở về
Tàn hoa rụng, đoá tường vi đâu rồi
Chiều thu cho một phận đời
Phù sinh, vĩnh tử mệnh người hư vô (Th.H)

Hợp tan–tan hợp. Sống chỉ là phù vân, chết mới thật sự vĩnh hằng. Biết vậy, nhưng vẫn buồn thương luyến nhớ:

*Hôm qua nắng hạ rải đầy không gian
Sáng nay sương thu phủ lấp ánh vàng…
…Cũng tại trời buồn xui lòng ta buồn
Bởi chưng: Hôm qua còn thấy bao đóa hồng khoe sắc
Sáng nay hoa run rẩy dưới màn mưa hiu hắt
Từng cánh lìa trần lả tả vãi vương…
…Vòng lẩn quẩn…
Sống để làm gì ? Ai biết nói giùm tôi! (Th.H)

C/-

Sau khi em gái mất một năm, thần Chết lại đón chồng tôi đưa vào tử địa trước lễ Giáng Sinh một tuần.

Mùa đông tôi khóc chồng, tưởng nhớ ngày anh bỏ tôi ra đi. Mùa thu tháng 10 tôi cũng khóc, bởi tháng đó có hai ngày đáng nhớ: giữa tháng là sinh nhật anh, cuối tháng là ngày cưới của chúng tôi! Ngày cưới tôi viết:

*…Hoàng tử là anh đến đón em
Nhẫn lồng tay tên ghi bằng mực
Thật diệu kỳ em bỗng khác em…
…Từ nay thôi còn bơ vơ
Anh đi cùng trong cuộc đời
Thời gian không gian cõi mơ
Nghìn năm lắng đọng nụ cười…Th.H)

Khi anh yên nghỉ, tôi viết thêm 4 câu:

*Từ nay em lại bơ vơ
Anh thôi cùng nhau trong đời
Thời gian không gian ngừng mơ
Nghìn thu tắt hẳn nụ cười (Th.H)

Kể từ đó, mùa thu trong thơ tôi thường chứa sắc màu ảm đạm:

*Một chút của mùa thu
Cuốn theo cơn gió mù
Vốc đầy tay lá úa
Thả rơi vào hoang vu
Một chút của mùa thu
Gởi cho người không về…(Th.H)

*Mệnh người như chiếc lá
Cuối thu rời cành khô
Hỏi hồn về đâu tá
Hay chỉ còn tàn tro?

Nào chỉ là tàn tro
Tóc sương dù phôi pha
Nhân gian dù nguyệt tận
Anh một đời trong ta

Mỏi ngóng chờ nhau
Hẹn cuối con đường (Th.H)

*Thu xưa nao nức đợi quỳnh hoa
Đối ẩm cùng trăng hai tách trà…
…Một thuở yêu nhau bằng đôi mắt
Bây giờ còn lại hai vì sao!(Th.H)

Cô cháu gái cảm tác làm bài thơ Trăng thu vọng khúc:

*Vẫn mùa thu, cũng vẫn nơi đây
Chén rượu cay dưới ánh trăng đầy
Bằng hữu nơi nào sao chẳng thấy
Tri âm tri kỷ có ai thay ?…

…Biết rằng người đã đi xa
Nhưng sao vẫn cứ thiết tha chờ người! (T.T)

- Đi lại những con đường chúng tôi thường nắm tay nhau đi dạo: trong rừng thông, bên bờ hồ, dưới hai hàng phong vàng lá, vẫn cảnh cũ nhưng không hẳn là cảnh cũ:

*Thu đã về rồi anh yêu thương
Hôm qua em trở lại con đường
Xưa tay đan tay ta hằng đến
Nay lá vàng rơi ngập tứ phương…

*…Thu năm nay không giống thu nào
Trời xanh thẳm chợt cuồng phong thét gào
Như hoà âm cùng tiếng lòng thống thiết
Cảnh cũ trông chờ, anh ở đâu? (Th.H)

- Một bài thơ khác- Mùa thu không anh:

*Trời sắp vào thu hay đông rồi
Gió bấc xua lùa làn mây trôi
Ta nghe thấm lạnh từng chân tóc
Mười ngón tay gầy nhánh củi khô

Không anh đời vĩnh cửu mùa thu
Không anh ta lạc lối sương mù
Lăng xăng kêu réo mong chờ mãi
Chỉ mỗi nhịp giầy vọng cõi hư

Lặng lẽ đi về ngang chốn xưa
Xuyên hàng phong đỏ nắng hanh mùa
Nghe tiếng lá rơi sầu lay lắt
Khóc đến trăm năm lệ vẫn thừa (Th.H)

Mười một năm vắng anh, theo thời gian thì“Nỗi đau chìm lặng đáy hồn. Tim đem cất giữ vào trong ngăn sầu” rồi. Tôi dùng nghị lực, ý chí, để chiến thắng lũ giặc bi quan không cho”nó” đánh gục mình, tiếp tục sống đoạn đời còn lại sao cho ý nghĩa, sao cho xứng với tình anh.


Một hôm vô tình nghe 1 ca sĩ hát Bài Không Tên số 40: Đời Đá Vàng của nhạc sĩ Vũ Thành An, giật mình sao giống suy nghĩ tôi thế! Một triết lý sống. Khởi đầu bằng Cái-Tôi lần mò leo lên vách sầu mong tìm cứu cánh an bình mà chưa thoát khỏi:

Ta lần mò leo mãi, không qua được vách sầu
Ta tìm một tiếng yêu, thấy toàn là sầu đau…

Mất bao nhiêu thời gian loay hoay với câu hỏi:

Ô hay tại sao ta sống chốn này
Quay cuồng mãi hoài có gì vui

Cuối cùng nhạc sĩ nhận ra chân lý khi đã trải qua nhiều thăng-trầm, được-mất về danh lợi, tình yêu, hạnh phúc- bất hạnh:

Có một lần mất mát, mới thương người đơn độc
Có oằn mình đớn đau, mới hiểu được tình sâu
Qua dầm dề mưa tuyết, mới vui ngày nắng về
Có một thời khóc than, mới hiểu đời đá vàng
(Đời Đá Vàng, nhạc sĩ Vũ Thành An)

Cám ơn nhạc sĩ đã bày tỏ nỗi lòng của ông, nói giùm nỗi lòng của tôi, của rất nhiều người trên cõi nhân gian nầy.

Bát Nhã Tâm Kinh đạo Phật có câu:“Sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ tưởng hành thức diệt phục như thị…”.

Thanh Hà

Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2024

Thì Thầm - Thơ: Phạm Phan Lang - Nhạc: Võ Tá Hân - Hòa Âm: Nam Vĩnh&Đàm Hà - Tiếng Hát: Nhất Chi Mai


Thơ: Phạm Phan Lang
Nhạc: Võ Tá Hân
Hòa Âm: Nam Vĩnh&Đàm Hà
Tiếng Hát: Nhất Chi Mai

Chân Diện Mục

 

Trăng thu tuyệt đẹp lững lờ treo
Rực rỡ trên cao chợt muốn trèo
Xem thử Chị Hằng đang có khách
Hay là Cung Quảng đã lên meo
Ô hô trước mắt sao buồn thảm
Chán thật nơi này lại vắng teo
Cứ ngỡ chốn tiên như tưởng tượng.
Nào đâu còn kém cả quê nghèo.

Quên Đi

Tưởng Niệm Cố Nhạc Sĩ Nguyễn Văn Đông

 
                                  (1932-2018)

Chiều Mưa Biên Giới....chiều mưa
Ai ơi Về Mái Nhà Xưa không còn
Nhớ Một Chiều Xuân gọi hồn
Nghe Lời Giã Biệt lòng buồn tái tê
Người qua Mấy Dặm Sơn Khê
Cho dù Thương Muộn nghĩ về cố nhân
Đồn xa Phiên Gác Đêm Xuân
Bài ca Đoạn Tuyệt tới gần tịch liêu
Cuộc đời nầy Khi Đã Yêu
Hàng Hàng Lớp Lớp muôn chiều thăng hoa
Bên trời Hải Ngoại Thương Ca
Khi Đã Yêu mới nghĩ là nhân duyên
Chiều tàn Chiếc Bóng Công Viên...

* Những chữ viết Hoa là Tên Nhạc Phẩm
Phan Khâm


Giữa Rượu Và Em

 

(Đáp lại bài thơ “Rượu và em”.)

Anh yêu rượu và anh yêu em,
Tình yêu này làm em phân vân,
Rượu ngon anh có tiền mua được,
Không tiền nào mua được tình em.

Rượu bán cho hàng vạn người mua,
Cùng hàng hiệu, cùng mùi vị kia,
Tình yêu của em không trả giá,
Cho chỉ một người em ước mơ..

Anh là người đa tình, đa đoan,
Muốn rượu và em ở bên anh,
Xin yêu em nhiều hơn yêu rượu,
Em hay dỗi hờn và hay ghen.

Nếu anh có những lúc đùa vui,
Bên ly rượu ngon anh mỉm cười,
Cho em cùng uống chung ly nhé,
Chung với anh những lúc ngọt bùi.

Nếu anh có những lúc đau buồn,
Bên ly rượu vơi chiều dần tàn,
Cho em chung ly này anh nhé,
Chia với anh giọt nước mắt tràn.

Anh không thích uống rượu một mình,
Hồn anh say men rượu lênh đênh,
Có em, tình em ngồi bên cạnh,
Anh là thuyền em là bến sông.

Rượu vui buồn đều làm anh say,
Gọi tên em trong cơn mê này,
Rượu cạn nhưng em còn ở lại,
Tình của em là ly rượu đầy..

Tình nào sẽ ít, tình nào nhiều?
Hai thứ tình, rượu với người yêu,
Rượu cho đời anh thêm thi vị,
Em cho đời anh bớt quạnh hiu.

Nguyễn Thị Thanh Dương

Dallas-Fort Worth,Texas

Dallas-Fort Worth,Texas

Dallas, cái tên đưa tôi về nơi chốn cũ
Đà-Lạt yêu, thành phố của quê hương tôi.

Một AT&T, vận-động-trường khổng lồ/ Một Stockyard Championship Rodeo, đấu trường bò tót/ Một Shawnee Trail, ngọn đồi tượng đàn mục súc sừng dài/ Một Vietnam Memorial War, tượng đài Việt-Mỹ/ Một Dealey Plaza, kỷ-niệm J.F.Kennedy/ Một George.W.Bush Presidential Center... Từng thứ ấy đủ lôi cuốn tôi đến Dallas-Fort Worth/ (Và chưa kể nhiều thứ khác).

Đã tưởng Dallas thua xa những thành phố lớn Hoa-Kỳ. Nhưng có đến tận nơi rồi, tôi mới thấy. Ngoài những thao trường sôi sục cuộc đua tranh/ Những khách sạn, bảo tàng, công viên hiện đại. Những trung tâm giải trí hấp dẫn.Những toà nhà kính tân kỳ cao ngất. Khác gì đâu New York, Chicago, San Francisco .Và phi trường quốc tế bận rộn hạng chín toàn cầu (Đứng sau phi trường Atlanta hạng nhất).


Còn gì nữa ở Dallas-Fort Worth? Hai thành phố song sinh của tiểu bang Texas. Một tiểu bang mang danh Lone Star State.  Có diện tích thứ nhì, sau Alaska. Với đất rộng bao la và kỹ nghệ cao cấp. 
Thừa khả năng xây dựng hệ thống xa lộ tối tân Đang cuốn hút về đây Nhiều nhà máy, trụ sở công ty tứ xứ Với cả một tương lai rộng mở (Có hệ thống 3 loại xe chạy trên đường rail, đủ thay thế sự vắng bóng xe điện ngầm).

Tôi đã đi qua từ Downtown ra đến ngoại thành. Bằng xa lộ liên bang và đường cao tốc toll-fee. Rất ngạc nhiên thấy mặt đường toàn màu vàng cát. Của chất xi-măng, rắn chắc.  Không phải của chất nhựa mịn màu đen. Ngay trong những khu nhà dân tân lập ngoại ô. Mặt đường cũng bằng xi-măng kiên cố. Rộng gần gấp rưỡi bình thường, có rãnh kẻ ô vuông. Và lấp ló bên hàng cây xanh tương đối thấp. Là những ngôi nhà bằng gạch màu đỏ đậm. Với giá cả đang cao vọt không ngờ.

Dalas về đêm

Rồi từ ngôi tháp Reunion Tower(Trong một ngày bầu trời xanh ngát. Ngắm skyline Dallas đẹp mắt. Hay nhìn xuống dưới chân/ Hàng ngàn con nhện cơ giới đang bò ngang dọc. Trên một lưới nhện cầu vượt giao lộ khổng lồ.  Bừng bừng sức sống mãnh liệt. Đang vươn lên. Của Texas Và của dân tộc Hoa-Kỳ.

Từ thuở thanh niên cách đây nửa thế kỷ.  Tôi đã khóc về cái chết của J.F.Kennedy
Nhà lãnh đạo trẻ trung nước Mỹ.  Một thuyền trưởng dũng cảm trong thế-chiến. Một tấm gương cho tuổi trẻ năm châu đầy nhiệt huyết. Đừng đòi hỏi đất nước làm gì cho chúng ta /Mà hãy tự hỏi chúng ta làm được gì cho đất nước. (Tôi muốn nhắc câu nói này cho thế hệ trẻ Việt-Nam)  Nhưng lòng ngưỡng mộ nay đã dần dần suy giảm. Bởi những trang sử mới đang mở cho tôi biết. Trách nhiệm gần xa về cái chết. Quá bi thảm của Tổng-thống Đệ nhất Cộng-hoà nước tôi.

Đài kỷ niệm J.F.Kennedy ờ Dealey Plaza
Thôi nhá!.
Giã từ Dallas.
Thành phố tôi đã đi qua.
Bên bờ cơn bão Patricia.
Để yêu và để nhớ.
Hơn là day dứt mãi về vấn nạn đau buồn trong lịch sử.
Của Việt Nam, quê hương tôi.
Của một thời binh lửa…

ChinhNguyên/H.N.T. 
 Nov.20.2015
-------------------
1/AT&T=Còn gọi là New Cowboys Stadium,nơi diễn ra Super Bowl năm 2011+80,000 seats+có cái dome lớn nhất thế giới+mái cao 320ft có thể mở đóng+màn ảnh video được coi là World largest High-Definition Video Display .
2/Shawnee Trail=Khoảng 200,000-260,000 con vật di chuyển trên con đường này năm 1866.
3/Tượng đài thương tiếc Việt Mỹ.
4/ Đài kỷ niệm J.F.Kennedy ờ Dealey Plaza gồm toà nhà 6 tầng từ đó hung thủ bắn ra+bồn cỏ có bảng kỷ niệm, đoàn motorcade khởi hành từ Love Field Airport chạy tới chỗ này thì bị bắn+đài kỷ niệm+fountain nước
5/Skyline Dallas với Bank of America 920ft/72 tầng.
6/DFW Int’l Airport là phi trường rộng thứ hai của Mỹ,chưa kể phi trường nội địa Lovefield chỉ cách downtown 6 miles,cũng lớn. Ngoài ra, DFW còn được tài liệu kinh tế xếp loại Top-ten của Mỹ về thị trường đầu tư
7/Lone State=Lá cờ tiểu bang Texas có 1 sao.
8/Reunion Tower(ảnh từ trên cao nhìn xuống "lưới nhện"=Tháp chỉ cao 470ft/55 tầng,nhưng ở khu ven downtown nên từ đó nhìn thấy Skyline Dallas không xa,,có nhà hàng xoay và một tầng ngoạn cảnh,với giãy màn hình video chạy vòng cung dùng kỹ thuật ánh sáng rất độc đáo. 
9/Fitness Center/Sheraton nơi kẻ viết bài này tập Exercise hàng ngày.
10/Botanical Garden có một khu trưng bày dựng hình bằng dưa đỏ: một căn nhà+ vườn hoa vào dịp Halloween 2015

Ghi tiếp: Thời gian gần đây, một hiện tượng lạ mới xảy ra đối với khá nhiều TƯỢNG ĐÀI lịch sử liên quan đến thời kỳ nội chiến khiến nhiều thành phố Hoa Kỳ mất dần cảnh quan mỹ thuật nổi tiếng.
(CN/HNT Aug.16.17)


Thứ Năm, 21 tháng 11, 2024

Cáo Phó Của Gia Đình Phùng Kim Phượng(Canada)

 


Ban Biên Tập Trang Long Hồ Vĩnh Long Thành Kính Phân Ưu Cùng Gia Đình Chị Phùng Kim Phượng

 


Lê Kim Phượng&Kim Oanh Thành Kính Phân Ưu Cùng Gia Đình Chị Phùng Kim Phượng, Kim Oanh & Kim Trúc

 


Mùa Thu Bỏ Lại

 

Vô cùng thương tiếc đứa em gái bạn dì, dễ thương, tốt bụng, Kim Phượng Phùng.
Yên nghỉ nha em! Cầu nguyện cho em sớm được Vãng Sanh về miền Cực Lạc
.
From Anh chị hai Nam Phương

Khóc Phượng

 

 
Mạch Vạn Niên



Hai Sắc Hoa Tigôn - Thơ TTKH - Cổ Nhạc: Viễn Châu - Tiếng Hát: Kim Phượng(Canada)


Thơ: TTKH
Cổ Nhạc: Viễn Châu
Trình Bày: Kim Phượng (Canada)



Những Bài Thơ Tiễn Chị Kim Phượng Phùng( Canada)


Mùa thu trời đất não nề
Như tiễn KIM PHƯỢNG tìm VỀ Tây Phương
Người ở dẫu lắm buồn thương
Nhan lòng em gửi đưa đường chị đi

Chị ba đã vắng xa rồi
Mà sao tiếng hát nụ cười còn ghi
Lý Anh Phượng đã ra đi
Nhưng kỷ niệm đẹp em thì sắc son
Nguyện cầu chị đến Tây Phương
Nghìn thu an nghỉ đừng vương nợ trần

Kim Trúc
***
Thu buồn kẻ ở người đi
Chị rời dương thế còn gì buồn hơn
Khóc chị cố nén từng cơn
Mong chị thanh thản nhẹ nhàng ra đi
Nguyện xin Đức Phật chứng tri
Sen vàng dẫn lối chị đi về Trời

Huong Hue
***
Bùi ngùi khóc bạn cố tri
Ngàn thu ly biệt người đi về trời
Ngậm ngùi chiếc lá thu rơi
Cành cây ngọn cỏ khoảng trời buồn tênh
Xa xăm ngày tháng lênh đênh
Còn ai nhắc đến cái tên Phượng Phùng
Kẻ ở lại luống nhớ nhung
Người đi chốn ấy muôn trùng tiếc thương

Viet Duc
***
Cánh Phượng rơi cuối nẽo đường
Để bao tiếc nhớ buồn thương cho người
Chị về chốn ấy thảnh thơi
Bên chân Đức Phật giữa trời Tây Phương

La Thùy
***
Rồi cũng hết những hẹn hò đưa đón
Buổi tan trường đường vắng nắng đong đưa
Cánh PHƯỢNG VÀNG theo kỷ niệm xa xưa
Giờ phiêu lãng đi về miền miên viễn ...

Mocmien Ly

Hư vô một cõi người về
Thế gian như mộng chưa hề có không
Biệt ly là cảnh ngậm ngùi
Bi tâm tháng biết nấm mồ ngàn thu
Từ nay duyên nghiệp sạch rồi
An vui tự tại sống đời vô sanh

Andy Truong Vo
***
Trắng tay một cõi đi về
Để bao bè bạn ủ ê thương buồn
Người đi nhẹ gánh trần gian
Lời thơ, giọng hát ca vàng còn đây
Linh hồn thanh thản tịnh bay
Quê hương Cực Lạc tháng ngày an vui

Quang Dao
***
Phượng rồi theo gió bay xa
Mùa đông gió bấc về qua nỗi lòng
Nhớ thương giọng hát chờ mong
Bài ca Cánh Nhạn Chiều Đông đượm buồn...

Nhớ ZMarket

Bài Thơ Tiễn Biệt Chị Ba Phùng Kim Phượng


Mỹ Nhan Hà
18.11.2024

Phượng Đã Đi Rồi

 

Ngọc Hân Paris


Nguyện

 

Hàn Thiên Lương


Mộ Khúc - Thơ: Xuân Diệu - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng Hát Đỗ Dung


Thơ: Xuân Diệu
Nhạc: Phạm Duy
Tiếng Hát: Đỗ Dung

VạnThọ


(Ảnh: Tác Giả)

VạnThọ ươm mầm sống thế gian
Cầu cho nhân loại vẹn phúc toàn
Tâm an tịnh lạc vui tròn phúc
Khí tỉnh thần khang hưởng vạn an
Thế giới bao la... lòng rộng mở
Tình đời thấm đậm... cánh tay giang
Niềm vui thế thái tâm bình dị
Hạnh phúc còn hơn cả bạc vàng....


Ngư Sĩ
 

Mùa Thu Của Em Và Anh

 

Đêm qua lá vẫn rơi
Trải đầy nơi thềm vắng
Phải chăng lá còn thương
Lời tình thu mang nặng.

Mùa thu đến trước cửa
Như muốn bước vào nhà
Thăm em ngày lặng lẽ
Nỗi buồn riêng thật thà.

Nỗi buồn anh và em
Của mùa thu năm cũ
Theo cánh lá thu bay
Trời vào thu sương mù.

Tình ta như vậy sao
Đã mấy mùa rơi lá
Tình ta như con thuyền
Theo sông ra biển cả.

Kéo thời gian dừng lại
Ta đuổi kịp tháng năm
Để tình yêu còn mãi
Chỉ riêng em và anh.

Tế Luân






Tình Sám Hối




Gởi buồn lên thánh giá
Lời kinh vang từng hồi
Hồn hân hoan nhận tội
Tình yêu vừa lên ngôi.

Dòng máu chảy im lìm
Đốt cháy tình trong tim
Tôi quỳ bên thánh giá
Tình yêu mãi đi tìm.

Em ẩn trốn, hay chờ
Tôi tìm hoài trong mơ
Tìm trong từng hơi thở
Để viết một bài thơ.

Tình thấp thoáng đôi khi
Lời yêu vẫn  rì
Cơn ghen còn hờn dỗi
Tình yêu có lỗi gì?

Tế Luân

Tứ Đại Mỹ Nhân


Bạn ta,

Không biết có phải do nền văn hóa áp đặt của Tàu hay không mà chúng ta không nghe nói gì về những mỹ nhân Việt Nam nổi tiếng trong lịch sử . Trái lại, tên tuổi các mỹ nhân Tàu thì ta thuộc nằm lòng!

Ta biết vị vua đầu tiên của Việt Nam là Bà Trưng Trắc (cùng em là Trưng Nhị), các nữ lưu: Triệu Ẩu, Bùi thị Xuân, Đoàn thị Điểm, Bà Huyện Thanh Quan… vv kẻ Võ tài ba, nguời Văn nức tiếng nhưng không hề biết dung nhan họ ra sao , trừ Bà Hồ Xuân Huơng thì , theo sách vở , không có gì xuất sắc lắm  dường như bà bị rỗ hoa)! Gần đây nhất (đầu thế kỷ 20) ta có Cô Giang, Cô Bắc. Trong Tuấn chàng trai nước Việt, ông Nguyễn Vỹ (1912–1969) thuật lại rằng Cô Giang, nguời yêu của anh hùng Nguyễn Thái Học, là người đẹp nhất Yên Bái.

Theo tôi, những bà Hoàng Hậu phải là những trang sắc nước hương trời ( nên mới lọt vào mắt vua ) . Chả có ông vua nào đi lấy một bà vợ sứt môi hay méo mặt , trừ khi đó là một ông vua .. lé!
Riêng các công chúa thì tôi suy luận Huyền Trân công chúa phải là một ngừoi đẹp . Bởi , nếu không đẹp, thì Chế Mân đã chả hiến châu Ô, châu Lý cho vua Trần Nhân Tông để làm sính lễ mà " đưa nàng về dinh" , và tướng Trần Khắc Chung đã chẳng tư thông với bà Hoàng Hậu góa chồng này? Và Ngọc Hân công chúa, chắc cũng phải là một nguời đẹp , nên mới làm mềm lòng danh tướng Quang Trung vốn là "gươm đã có vỏ"( có vợ ) .
Những Hoàng Hậu các đời khác ( Lê, Lý, Trần, Đinh.. ) hoàn toàn không nghe nói đến.
Có hai mỹ nhân mà tôi thấy tận mắt ( qua … hình chụp ) . Cả hai đều là Hoàng Hậu:

- Hoàng Hậu Từ Minh, vợ vua Dục Đức, mẹ vua Thành Thái
- Hoàng Hậu Nam Phương, chánh thất vua Bảo Đại ( theo tôi Bà là một trong những Đại Mỹ Nhân Việt Nam)

Những vị khác, vợ của các vua Khải Định, Hàm Nghi, Thành Thái, Duy Tân thì " dung nhan nghĩ cũng thường thường bậc trung " (có lẽ do hình chụp lúc các vị đã có tuổi)

Mỹ nhân thì nước nào cũng có nhưng tôi thấy ở Đông phương mình, mỹ nhân Tàu chiếm đa số.

Ngay từ ngày xửa, ngày xưa, họ đã có Bao Tự, Đắc Kỷ, Trác Văn Quân, Võ Tắc Thiên, Ban Chiêu, Ngu Cơ …vv rồi Thập niên 60, 70 minh tinh Tàu xuất hiện " điều chi" trên các màn ảnh đại vĩ tuyến miền Nam. Thập niên 90 gần tết, đi chợ Tàu, cứ kèo nài cho đựoc mấy tấm lịch Hồng Kông. Mỹ nhân đâu mà lắm thế?!

Hồi trẻ tôi thích Miêu Khả Tú (đóng chung với Lý Tiểu Long) . Các phim Đường Sơn Đại Huynh, Tinh Võ Môn, Mãnh Long Quá Giang tôi mua vé xem đi, xem lại 2, 3 lần . Lần nào cũng ngồi… ngoan ngõan xem phim. Ai khen Lý Tiểu Long đá cú này đẹp, ra đòn kia hay, tôi thì tôi chỉ nhớ lúc Miêu cười, Miêu khóc. Còn hơn " con .. mèo ngái ngủ trên tay anh"!

Sau này, lúc phim chưởng tung hoành trong cộng đồng (thập niên 80- 90), có cô bạn cho chúng tôi mượn Cô Gái Đồ Long, Anh Hùng Xạ Điêu, Tiếu Ngạo Giang Hồ. Xem xong TNGH thì" trả hết, trả hểt cho người " , không dám mượn nữa vì đêm nào cũng thức đến 2h, 3h , sáng đi làm hết muốn nổi! Bây giờ vẫn còn nhớ mang máng những nét đẹp của mấy em Tiểu Long Nữ, Nhậm Doanh Doanh …

Trở về thời " ngày xưa còn bé" với mỹ nhân Tàu qua sách vở. Nổi tiếng nhất phải là Tứ Đại Mỹ Nhân: Tây Thi, Chiêu Quân, Điêu Thuyền, Dương qúy Phi.

Chuyện Tây Thi – Phạm Lãi, Chiêu Quân cống Hồ, Điêu Thuyền – Lữ Bố, Dương quý Phi – An Lộc Sơn là những chuyện ai cũng biết. Có điêù tôi mới biết rằng tứ đại mỹ nhân đó cũng không phải là "đại" 100% từ đầu đến chân ( xem bài gởi kèm theo). Dĩ nhiên là họ đẹp hơn … chúng ta nhưng không phải là họ không có khuyết điểm . Nhân bất thập toàn mà.

Khuyết điểm của họ là:

- Tây Thi chân to
- Chiêu Quân lệch vai
- Điêu Thuyền tai nhỏ
- Dương quý Phi hôi!

- Tây Thi:

Ai cũng biết người Tàu có tục bó chân nên tôi không hiểu là Tây Thi to chân vì nhà nghèo thiếu … vải nên không bó hay là đã bó rồi mà vẫn còn to đến chừng ấy? Cũng may là hồi xưa phụ nữ Tàu không mặc quần jean hay bikini tắm biển . Nếu không , làm sao xỏ chân vô lọt? Rồi bao nhiêu lớp sóng mới xóa đi những dấu chân “ khổng lồ “ trên cát làm ” khổ lòng “ giai nhân?.

Tưởng tượng mỗi lần nàng bưng nước ra mời khách , dung nhan chưa thấy đâu mà đã nghe “ rầm rập buớc chân “ Tây “ đi / Run chuyển đường phố Sài Gòn “ rồi !

- Chiêu Quân:


Nếu Chiêu Quân có quen.. Trịnh công Sơn thì chắc chắn giai nhân không phải là người thiếu nữ trong "Như cánh vạc bay "
Có thể má Quân hồng, mắt Quân trong , tóc Quân "lênh đênh từng sợi nhỏ" … vv nhưng chắc chắn là Trịnh công Sơn không bao giờ thấy đựoc vai Quân. Không thấy đuợc thì làm sao mà viết " vai em gầy gụộc nhỏ"? Cách gì mà Chiêu Quân dám cho Trịnh công Sơn thấy đôi vai …. lệch của nàng?

Lệch vai thì cũng không có gì để lôi kéo ánh mắt người xung quanh, trừ lúc nguời đẹp nhảy đầm. Chả nhẻ nóng tóat mồ hôi mà cứ chơi cái áo che kín mít phần hình nhi thựơng thì làm sao không gợi sự chú ý của thiên hạ? Mặc thì như lò bánh mì mà cởi ra thì làm sao …. chachacha tới, lui, đôi vai lệch lắc lư không nghĩ?

- Điêu Thuyền:

Theo “ tiết lộ “ thì tai của Điêu Thuyền rất là nhỏ , nhỏ đến độ không nghe rõ ngừoi khác nói ! Như thế thì giai nhân là một người tai nhỏ … lãng tai!

Không biết ông Lữ Bố ngày xưa có hay … khan tiếng không , chứ nói chuyện với một nguời mà cứ “ hả ? hả “ hoài thì chưa tắt tiếng đã là may ! Đó là không kể khi nàng nói với tình lang mà ngay chính nàng cũng không nghe rõ nên cứ phải chơi gamme La … hét liên tục ! Phải chi hồi đó có … Megaphone thì đỡ cho chàng và nàng biết bao

Tưởng tượng một buổi chiều vàng , tiết trời êm dịu , gió thu hây hẩy , chàng đưa nàng ra vườn thượng uyển tâm tình . Vai bên vai , đầu tựa đầu nhưng không chỉ có họ mới nghe những lời thỏ thẻ bên tai , thủ thỉ trên vai , thì thầm trên tóc , mà là cả làng trên , xóm dưới cùng nghe ! Yêu cầu các đoàn , hát bội , hát cải lương Hồ Quảng từ nay phải đổi “ Lữ Bố hí Điêu Thuyền “ thành “ Lữ Bố … hét Điêu Thuyền ( et vice-versa ) “ . Hãy trả … sự thật về cho lịch sử !

- Dương Quý Phi:

Ba cái tật: chân to, vai lệch, tai nhỏ thật ra thì, nếu “ đối tác “ là .. tôi , thì tôi cũng “ chịu đấm ăn … xôi “ đuợc! Nhưng cái bệnh của Dương Quý Phi thì tôi xin đầu hàng cả hai tay!!!

Đường Huyền Tông (Đường Minh Hoàng) là một ông vua văn võ song toàn ( nói đến thơ Đường là nói đến Đường minh Hoàng chứ thơ Đường không có dây mơ rể má gì với cát hay phèn cả ). Có lẻ ông bị … viêm mũi nên mới say đắm Dương quý Phi, lãng xao việc nước . Chứ đứng gần một người hôi là đã muốn chết rồi, nói gì phải ôm “ nó “ vào lòng , rồi hít hít , ngửi ngửi !!!! Người không tin thì hôm nào tôi mời ngừoi lên xe (bus), về miền quá khứ với tôi, xem người có còn “ đem theo toàn vẹn thương yêu “ nữa không?! Mà không chỉ một mình Đường Thế Dân, cả Đại Tướng Tổng Tham Mưu Trưởng An Lộc Sơn cũng vậy! Chả thế mà cha này tư tình với Dương mỹ nhân , quyết định làm cách mạng lật đổ vua Đường!

Tôi nghĩ cái “ hữu xạ tự nhiên hôi “ của Dương giai nhân là do … di truyền? Người ta đã chẳng rựot cho .. . dê chạy tóat mồ hôi càng nhiều càng tốt , trước khi đè nó ra làm cà ri đó sao? Hay là nàng bị … viêm cánh? Viêm cánh thì chỉ có viêm mũi mới.. . đứng mũi chịu sào nổi thôi!
……………………………………
Viết là viết nghịch đùa, luận là luận tào lao chứ chúng ta không ai đi tin vào những bài báo “ nói láo ăn tiền “ này!

Thứ nhất: 2 trong tứ đại mỹ nhân đã là những nhân vật hư cấu (Tây Thi, Điêu Thuyền). 2 ngôi mộ của Chiêu Quân và Dương Quý Phi thì chắc gì là hai ngôi một thật?

Thứ nhì: sử quan nào lại đi ghi chép mấy cái “ thông tin “ vớ vẩn là : tháng này, ngày này có giai nhân Dương Quý Phi hôi nách, giai nhân Chiêu Quân lệch vai?

Thứ ba: ai dám quả quyết mấy cái truyền thuyết này là có thật . Mà cho dầu là có thật lời đồn nhưng ai dám đoan quyết là … lời đồn có thật (như thế) hay chỉ vì ganh ghét mà tung ra tin vịt?!

Thói đời cái gì đẹp đẽ thì luôn được ngừoi ta chạy theo nâng niu , lo lắng so với những cái …. đứng kề bên . Như những câu thơ nổi tiếng : “ Mỹ nhân tự cổ như danh tướng / Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu “ ( thơ Tàu ) hay “ Người đẹp vẫn thường hay chết yểu – Thi nhân đầu bạc sớm hơn ai “ (J .Leiba - Lê văn Bái ) .
Có ai để ý đến những ông chủ các bông hoa đẹp không? Chứ tôi thì tôi nghĩ người dễ “ đi “ sớm hơn “ bông “ . Đã chẳng có câu “ Vợ đẹp là vợ của người ta “ đó sao? “ .
Lữ Bố giết Đổng Trác cũng vì muốn chiếm đọat cô bồ nhí Điêu Thuyền của cha nuôi mình . Đường minh Hoàng mất ngôi vì An Lộc Sơn muốn ăn tô phở đặc biệt Dương quý Phi của Xếp . Ngô phù Sai nước mất vào tay Câu Tiễn, vợ theo nguời tình trăm năm Phạm Lãi…vv Có ông chủ nào toàn mạng đâu? Từ vua Tàu khi xưa cho đến mấy … Việt kiều Yàmàham ngày nay?.

" Chữ Tài liền với chữ Tai một vần “ chứ chữ Sắc nó dính chùm luôn với chữ Tử!
Biết vậy rồi, thấy “quan tài“ rồi mà lệ vẫn còn chưa đổ nữa là sao?

- Đàn ông khó hiểu thật!!!

BP

 

Thu Vàng


Suốt tuần qua trời mưa dầm rả rích, ẩm và lạnh. Cuối tuần Thoa cũng không có hứng đi ra ngoài. Nằm đắp chăn, nghiền ngẫm cuốn truyện ngắn của một người bạn vừa gửi tặng, mà bận quá Thoa chưa rờ tới.

Sáng thứ hai, vừa bước xuống giường, Thoa tới bên cửa sổ vén màn ngó ra vườn. Ánh nắng rực rỡ reo vui trên mấy đóa hồng nở muộn. Mấy bụi cúc đủ màu lộng lẫy trong ánh nắng mai. Những trái táo đỏ rụng nằm lăn lóc trên thảm cỏ xanh mượt. Trên cây đào dại, mấy con chim cũng thi nhau cất tiếng hót ríu rít, như để chào đón ông mặt trời trở về sau một tuần đi vắng! Tự dưng Thoa cảm thấy vui lây với cái vui của vạn vật.

Nhưng một sự thay đổi kỳ thú đang chờ đợi Thoa trên đường tới sở làm. Chỉ qua một tuần thôi, mà các con đường với những hàng cây xanh thẳng tắp giờ đã rợp lá vàng, lá đỏ. Rất nhiều người có cùng một ý nghĩ với Thoa: Không nơi nào mùa thu đẹp bằng nơi này. Mọi nơi, mọi chốn, những công viên, những núi đồi, những cánh rừng đều được bao phủ bằng nhiều gam màu lộng lẫy huy hoàng. Vàng, cam, hồng, đỏ, tía, nâu, đồng, xanh… tất cả được trộn lẫn vào nhau tạo nên những bức tranh lập thể mà từ ba mươi năm nay Thoa ngắm hoài vẫn không thấy chán. Chẳng vậy mà rất nhiều du khách khắp nơi trên thế giới đã phải bỏ tiền ra để tới cái xứ có tiếng là tủ lạnh này để ngắm lá thu! Cây phong lại có mặt ở khắp nơi. Vì vậy khi nhớ tới câu “rừng phong thu đã nhuộm màu quan san”. Thoa thấy lòng dấy lên một sự cảm hoài thật khó tả!

Đi ngang cái công viên nho nhỏ cách sở làm chừng trăm thước, nhìn đám lá vàng đang đuổi bắt nhau trên thảm cỏ, tự dưng mấy câu thơ của thi sĩ Lưu Trọng Lư hiện về:

Em không nghe rừng thu
Lá thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô…

Hình ảnh con nai vàng ngơ ngác khiến Thoa nhớ tới thuở nào mình hãy còn là một con nhỏ ngu ngơ, sống vui vẻ cùng gia đình trên vùng Tây Nguyên xa thẳm. Cái tỉnh lỵ Kontum nhỏ bé nhưng khí hậu tuyệt vời. Những cô con gái má đỏ môi hồng, tính tình thật thà dễ yêu. Chẳng vậy mà biết bao chàng sĩ quan của Quân Lực Lực Việt Nam cộng hòa đã từng bỏ quên con tim ở chốn này!

***
Thoa bắt đầu cuộc sống mới của mình ở ngôi trường Trung-Tiểu học Thánh Têrêxa. Năm Đệ thất con bé vướng víu, bực bội trong chiếc áo dài trắng lụng thụng của nữ sinh trung học. Cả cái đám lóc nhóc Minh, Thơ, Hải, Ngân, Thoa…cứ canh chuông ra chơi là đã chân trong chân ngoài chạy ù ra sân, vừa chạy vừa cột hai vạt áo lại với nhau cho khỏi vướng khi nhảy lò cò. Vì vậy mà áo quần lúc nào cũng nhăn nhúm thảm hại. Không kể những hôm chơi u mọi, hai bên trì kéo nhau vạt áo tét lên gần tới nách, đầu bù tóc rối, mặt mày nhễ nhại mồ hôi!..Bị mẹ rầy rà, cô nào cũng cố gắng đàng hoàng được ít hôm rồi đâu lại vào đó! Mấy bà mẹ đành phải chào thua.!

Năm đệ thất được đánh dấu bằng sự trở về Dòng chánh của cô Anna vào cuối năm. Học trò thương cô giọt ngắn giọt dài, khiến mắt cô cũng đỏ hoe. Cô Anna trắng bóc, mỗi lần mắc cỡ mặt cô đỏ như đánh phấn hồng và bị …cà lăm. Vì vậy mà đám học trò hay chọc cho cô đỏ mặt!

Năm đệ lục, lớp Thoa được Sœur Marie ưu ái tặng cho cái danh hiệu để đời là Hỏa Ngục. Bởi vì giờ nữ công gia chánh của Sœur chỉ được các chị lớn tuổi hoan nghênh. Đối với tụi nhóc này là cả một cực hình. Vì vậy trong khi hai bàn tay bẩn thỉu đưa những đường kim mũi chỉ một cách khó nhọc thì cái miệng cũng làm việc tận tình. Không xì xào nói chuyện, cũng lén nhai nhóp nhép một món gì đó: cóc, me, ổi dầm… Nhỏ Thọ còn cả gan chun xuống gầm bàn ở cuối lớp, trước mặt chị Loan là người nổi tiếng khéo tay. Chị thêu giùm và bù lại nhỏ kể cho chị nghe chuyện cổ tích, tất nhiên là do nhỏ tự…sáng tác! Tội nghiệp chị Loan hiền lành, dịu dàng và…dễ tin.

Có lần Sœur Marie, sau khi đã gõ thước xuống bàn vài lần vẫn không sao vãn hồi được sự im lặng, bèn thu xếp ”hành trang” bỏ đi một nước, ném lại một câu xanh dờn (nhưng mặt lại đỏ như Trương Phi):
– Tui chịu hết nổi cái lớp này rồi. Nơi đây dúng là Hỏa Ngục. Mặc kệ mấy người, tui không thèm dạy nữa! .
Báo hại bữa đó bà Nhất tới bắt nghe mô-ran mệt nghỉ và cả lớp phải xin lỗi Sœur Marie hết lời bà mới chịu trở lại để tiếp tục huấn luyện cho những bà nội trợ tương lai…

Ngày đầu của năm đệ ngũ, cả lớp đang ồn ào vì giáo sư chưa tới bỗng im phăng phắt, có tên còn há hốc miệng…tất cả sững sờ nhìn bà sœur đang bước vô lớp. Phải nói đây một nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn. Sœur độ chừng hăm hai, hăm ba tuổi. Người cao dong dỏng, mảnh mai trong chiếc áo dòng đen. Tuy nước da bánh mật nhưng mịn như nhung. Đôi mắt to tròn long lanh dưới cặp lông mày gọn xinh như vẽ. Sœur có chiếc mũi cao, thon, đẹp chắc không thua gì mũi của Nữ Hoàng Cléopâtre thuở xa xưa. Và nụ cười thì ôi thôi mê hồn! Và tất cả những thứ đó được đặt trên một khuôn mặt trái xoan với đôi má hồng như thoa phấn. Sau khi kiểm chứng lại, biết là mình lộn lớp sœur cười ngượng nghịu đi ra trong sự thất vọng não nề của học sinh lớp đệ ngũ. Nhiều tiếng kêu theo ơi ới : Ma sœur…ma sœur, nỡ lòng nào bỏ tụi…con cho đành! Sœur Françoise mắc cỡ đi càng nhanh. Đúng là nhứt quỷ nhì ma…

Nhưng may thay, sau đó bà sœur xinh như mộng này trở lại trong giờ Sử – Địa và hội họa. Chưa năm nào Thoa học Sử Địa hăng như năm nay. Trả bài lúc nào cũng 20/ 20 …Còn vẽ là môn ruột của Thoa mà!

Sœur Françoise chẳng những đẹp mà còn hát hay nên được Sœur Hiệu Trưởng cho làm Trưởng Ban văn nghệ của trường. Năm đó Thoa quên mất không biết vì lý do nào, trưởng ban văn nghệ của ty thông tin lại vô trường Têrêsa tập văn nghệ chung. Ông ta tên Hoàng, trẻ tuổi đẹp trai. Nhưng thay vì phải theo dõi những diễn viên đang tập vở kịch Trầu Cau, cặp mắt cú vọ của ông ta cứ dán chặt vào khuôn mặt xinh đẹp của Sœur Françoise. Một hôm con Kim Ly bắt gặp ” hắn” nói nho nhỏ gì đó với sœur, chịu không nổi nó chạy đi mét với Sœur Hiệu Trưởng. Vậy là chấm dứt màn hợp tác với ty thông tin!

Hè năm đó Sœur Françoise trở về dòng chính ở Đà Nẵng. Sœur ra đi mang theo vài lu nước mắt của lũ học trò trường Thánh Têrexa! Có điều bí mật mà cho tới giờ Thoa chưa hề bật mí với đứa bạn nào, là Thoa có một tấm ảnh của sœur chụp bán thân và một tấm thiệp Giáng Sinh rất đẹp của sœur tặng. Hôm đó Thoa đang cầm quyển sách đứng tựa cửa lớp để ôn bài, Sœur Françoise đi ngang cầm tấm thiệp nhét vào quyển sách của Thoa rồi đi thẳng, cứ như là không có chuyện gì xảy ra! Con bé há hốc miệng nhìn theo mà con tim thì đập thình thịch!

Năm Đệ Tứ là năm thi Trung học Đệ Nhứt Cấp nên đứa nào cũng cắm đầu học không dám lơ là. Môn Toán- Lý- Hóa xưa nay là kẻ thù không đội trời chung với Thoa, vậy mà năm này cô nhỏ cũng phải ”tụng” kịch liệt. Vô trường thi mà ngồi đó cắn bút nhìn trời hiu quạnh thì bước ra cửa chắn chắc là phải đạp vỏ chuối! Hơn nữa Sœur Madeleine phụ trách môn này là người rất nghiêm. Đừng có mà giỡn mặt !

Năm này cũng tạm ngưng chương trình cuối tuần cả bọn dung dăng dung dẻ đạp xe qua Phương Hòa mua nhãn, mua mít. Lên Phương Nghĩa ăn mía Thanh Diệu. Chiều chiều sắp hàng ngồi mút cà rem trước hàng ba nhà nhỏ Thơ, hoặc tối tối dẫn nhau đi ăn bò viên, chè.. và dẫn nhau đi coi phim…Ấn Độ!


Một bữa Chúa Nhựt, Thoa đang ngồi coi tiệm cho mẹ đi công chuyện, bỗng con Lài từ ngoài hớt hải đi vào. Mặt nó vốn xanh từ thở nào tới giờ lại càng trắng không thua tờ giấy:
– Thoa, mày hay tin gì chưa?
– Chưa.
– Con Minh chết rồi!
Thoa đứng bật dậy như bị lửa đốt, lập bập:
– Cái gì? Mày…mày nói đứa nào chết?
– Con Minh lớp mình. Nhà nó xuống Pleiku xem hội chợ. Trên đường trở về bị Việt Cộng bắn. Họ lầm xe nhà nó với xe ông Quận Trưởng. Tụi mình tới nhà nó đi.

Lúc Lài và Thoa tới nhà của Minh ngoài bờ sông Dakbla thì đã thấy Thơ, Sương, Liên, Hải, Ngân ở đó rồi. Cả đám nhìn thi hài của đứa bạn thân nằm trên bộ ván mà khóc như ri. Minh hiền lắm. Ai nói gì nó cũng chỉ cười cười. Vậy mà nó vắn số! Mẹ của Minh cứ ôm lấy mấy đứa bạn của con mà khóc, mà gào…Minh nằm đó, bất động, nét mặt bình thản như đang ngủ. Viên đạn quái ác xuyên qua cổ, trúng động mạch nên máu ra lai láng và nó không hề tỉnh lại lần nào.

Cả lớp đi đưa Minh về nơi an nghỉ cuối cùng vào một ngày mưa tầm tả. Nước mắt hòa với nước mưa. Ông Trời chắc cũng buồn lây! Cái nghĩa trang Công giáo nằm ngay trước cửa trường Kim Phước Lasan. Nhóm của Thoa có thói quen hai ba hôm sau giờ tan trường là ghé lại thăm mộ Minh ít phút. Cho nó đỡ cô đơn. Thoa không nhớ là lần thăm thứ mấy, nhưng hôm đó có một tờ giấy học trò nằm ngay ngắn trên ngôi mộ mới. Nhỏ Thơ cầm lên và đọc cho mọi người nghe. Thì ra đó là một bài thơ:

Chiều hôm nay nắng vàng vương nghĩa địa
Trút nguồn thương tôi dệt mấy vần thơ
Gởi đến em người chưa biết bao giờ
Trong giấc mộng hình như vừa gặp gỡ…
(Bài thơ còn dài nhưng Thoa chỉ nhớ được ít câu)

Cả đám lúc đó còn rất ngây thơ vô tội, nên thấy đây là một cử chỉ xúc phạm trầm trọng đến linh hồn của Minh, nên đã hội ý với nhau viết một bức thơ sỉ vả tác giả một cách thậm tệ! Sau đó không thấy hắn sáng tác gì thêm. Chắc phản ứng mãnh liệt của tụi Thoa đã dập tắt nguồn cảm hứng của hắn!

…Sau khi lều chõng xuống Ban Mê Thuột thi Trung Học Đệ Nhất cấp, bọn Thoa đã tứ tán mỗi đứa một phương: Sàigòn, Đà Lạt, Đà Nẵng, Qui Nhơn…Những chị lớn tuổi trong lớp thì lên xe bông, theo chồng bỏ cuộc chơi…

***
-Bà xã ơi, tới sở rồi. Còn mơ mộng gì mà ngồi yên đó?
Tiếng của Đạt, chồng Thoa, đã cắt ngang dòng tư tưởng đang đưa hồn nàng trở về cái thời ăn chưa no, lo chưa tới. Thoa cười:
– Lúc nãy ngang công viên thấy lá vàng, em nhớ lại cái thời còn đi học ở Kontum…
Đạt cười trêu vợ:
– Cái thời mà em còn mài đũng quần ở trường Têrêxa đó phải hôn? Để coi, anh nghe tới lần thứ một trăm lẻ mấy hồi he?…
Thoa nguýt chồng:
– Anh kỳ! Cứ chọc em hoài. Thấy người ta hiền…
Nhưng Đạt đã ra khỏi xe, băng qua đường để vô tiệm. Thoa lẩm bẩm:
– Tối nay về nhà biết tay tui…!

Tiểu Thu


Thứ Tư, 20 tháng 11, 2024

Tạ Ơn Trời Cho Ngày Bình An - Thơ: Nguyễn Nga - Nhạc: Nguyễn Tuấn - Ca Sĩ:Minh Đạt


Thơ: Nguyễn Nga
Nhạc: Nguyễn Tuấn
Ca Sĩ:Minh Đạt

Tạ Ơn! Ơn Tạ!

 
Tạ ơn trời đất đã giao hòa
Tạ ơn nhân đức của Má Ba
Tạ ơn tất cả buồn vui đến
Tạ ơn vạn vật trổ ngàn hoa

Tạ ơn đau khổ để vươn lên
Tạ ơn hạnh phúc biết cách nhìn
Tạ ơn đêm lặng tâm yên tịnh
Tạ ơn ánh sáng tỏa bình minh

Tạ ơn tri kỷ của lòng tôi
Tạ ơn nhịp sống phút tuyệt vời
Tạ ơn tha thiết tình luôn mới
Tạ ơn! Ơn tạ! ... khắp mọi nơi....!

Kim Oanh
Melbourne 20.11.2024

Tạ Ơn

Thơ & Trình Bày:Minh Lương


Tạ Ơn Trời Cho Ngày Bình An

 
Sáng hồng tia nắng thái dương
Tiếng chim réo bạn kiếm đường tung bay
Cỏ cây lóng lánh sương mai
Cành hoa chớm nở khoe vài sắc hương
Cuộc đời biến đổi ngàn phương
Chung vòng sinh tử bên đường xá chi
Tình yêu vui đến rồi đi
Ganh đua danh vọng sân si nghiệp tràn
Quên đi tai ác ngàn trùng
Phù du bỗng lộc xin đừng vẫn vương
Nụ hoa kia nỡ tinh sương
Chiều về tan tác sắc hương trong vườn
Qua bao tĩnh thức đêm trường
Ngày vui khoảnh khắc vô thường nhịp tuôn
Nhìn quanh phảng phất mùi hương
Muôn hoa vui đón ánh dương đầu ngày
Cảm ơn đời vẫn chưa phai
Cho ta thức dậy chào ngày bình an
Tạ Ơn Trời Đất vô vàn
Ơn Trên xin cứu muôn ngàn chúng sinh.

Lê Nguyễn Nga
Nov.  2024