Thứ Bảy, 15 tháng 7, 2017

Thơ Tranh; Gửi Cô Em Gái Phương Xa


Thơ: Trầm Vân
Thơ Tranh: Kim Quang

Thời Mộng Du - Nhạc Phạm Anh Dũng - Ca Sĩ Ngọc Quy


 Nhạc: Phạm Anh Dũng 
Hòa Âm:Quang Ðạt
Ca Sĩ Ngọc Quy 

Cao Niên Nhìn Lại



Trên dưới bảy mươi, tuổi chất chồng
Còn bao năm nữa biết hay không ?
Bạn bè trang lứa "đi" đâu mất
Bằng hữu đồng môn "biến" hết trông
Tính đốt lóng tay ai bách tuế ?
Đếm hoài mấy mống kẻ ngàn thông
Thời gian thấm thoát bao lần gặp
Hà tất hơn thua kẻo mếch lòng

Hà tất hơn thua kẻo mếch lòng
Miễn sao sống khỏe cứ thong dong
Vui tươi gặp gở mừng tay bắt
Niềm nỡ ân cần bạn ước mong
Dĩ vãng vàng son là quá khứ
Tương lai xán lạn vẫn chờ trông
Tre tàn măng mọc xanh tươi mãi
Lão giả an chi, nhắm mắt...xong !

Mai Xuân Thanh
Ngày 06 tháng 07 năm 2017

Tình Già



Xướng: Tình Già


Chẳng hề câu nệ mối tình ta
Như đỉa dai kia há dễ xa
Nước mắt hờn ghen, còn trọn lẽ
Giọng cười hạnh phúc, vẫn vang xa
Nào thua dáng lão, râu ngà bạc
Chả kém duyên nàng, tóc muối pha
Ai bảo tháng ngày trôi hết …thắm
Già gừng, già quế vốn câu ca…

Cao Bồi Già
2002
***
Các Bài Họa:
Nhạc Lòng

Cùng nhấp chung trà, hai chúng ta
Ngắm vầng trăng mọc khoảng trời xa
Tựa vai sát nữa, chuyền hơi ấm
Khoác áo chung vào, ngăn gió xa
Đời dẫu gian truân, luôn gắn bó
Tình dù trở ngại, chẳng phôi pha
Đôi tim hòa nhịp lời tha thiết
Tràn ngập trong lòng khúc diễm ca.


Sông Thu
***
Tình Già


Từ thuở cuộc tình gắn bó ta
Ngọt ngào ký ức mãi nào xa
Tiếng đàn êm ái, không khi vắng
Giọng hát êm đềm, hiếm lúc xa
Hình bóng tuổi thơ thêm đắm đuối
Mộng mơ hoa phượng chẳng phôi pha
Xế chiều tuổi hạc còn bay bướm
Một thoáng bùi ngùi khúc nhạc ca


Thanh Trương

Nghe, Nhìn, Nhẫn Nhịn - Bùi Giáng



Nghe, Nhìn, Nhẫn Nhịn 

Ta cứ tưởng trần gian là cõi thật
Thế cho nên tất bật đến bây giờ !
Ta cứ ngỡ xuống trần chỉ một chốc….. 
Nào ngờ đâu ở mãi đến hôm nay !
Bạn thân ơi ! có bao giờ bạn nghĩ
Cuộc đời nầy chỉ tạm bợ mà thôi
Anh và tôi giàu sang hay nghèo khổ
Khi trở về cát bụi cũng trắng tay
Cuộc đời ta phù du như cát bụi
Sống hôm nay và đâu biết ngày mai ?
Dù đời ta có dài hay ngắn ngủi
Rồi cũng về với cát bụi mà thôi
Thì người ơi ! xin đừng ganh đừng ghét
Đừng hận thù tranh chấp với một ai
Hãy vui sống với tháng ngày ta có
Giữ cho nhau những giây phút tươi vui
Khi ra đi cũng không còn nuối tiếc
Vì đời ta đã sống trọn kiếp người
Với tất cả tấm lòng thành thương mến
Đến mọi người xa lạ cũng như quen
Ta là Cát ta sẻ về với Bụi
Trả trần gian những cay đắng muộn phiền
Hồn ta sẻ về nơi cao xanh ấy
Không còn buồn lo lắng chốn trần ai!


Bùi Giáng
( Nguyễn Thúc Sọan sưu tầm)

Bài Dịch:
Ecouter, Regarder, Se Résigner. 

Je croyais toujours que le monde ici-bas est un endroit réel
C’est pourquoi je suis tellement occupé jusqu’à maintenant ;
Je croyais que ma descente ne durerait qu’un court laps de temps
Mais étonnamment, elle continue jusqu’au moment actuel.
O mon cher ami ! Est-ce qu’il t’arrive un jour à penser
Que cette vie n’est que provisoire
Qu’on soit riche ou pauvre, toi et moi
Une fois qu’on est mort, les mains sont complètement vidées.
Notre existence est éphémère comme le sable et la poussière
On vit aujourd’hui et ignore ce qui va nous arriver demain
Qu’elle soit courte ou longue, la vie que nous réserve le destin
A la fin, on rentrera tout simplement au monde des poussières.
O mon cher être humain ! Je t’en prie, ni jalousie, ni haine,
Ni rancune, ni rivalité, ni dispute avec personne
Profiter pleinement le temps que Dieu nous donne
Entretenir mutuellement les moments heureux de cette aubaine.
Quand viendra le grand départ, on ne regrettera de rien,
En tant qu’être humain, on a entièrement et bien vécu sa vie
Avec un cœur sincère plein d’amour envers n’importe qui,
Des étrangers comme des siens.
Nous sommes du Sable, nous allons retourner aux Poussières
Rendre au monde ici-bas les amertumes et les chagrins
Notre âme rentrera dans cette immensité du ciel lointain
Débarrassée de tous ces soucis, ces chagrins, poussières de cette Terre.

THC Traduction adaptée du poème de Bùi Giáng

Thứ Sáu, 14 tháng 7, 2017

Mùa Lá Thu Tàn - Nhạc Và Lời: Nguyễn Hà Trình Bày: Ngọc Quỳnh


Nhạc Và Lời: Nguyễn Hà 
Trình Bày: Ngọc Quỳnh

Melbourne Chạm Thu


( Phố Bright)

Melbourne trời chửa vào Đông
Hiên ngoài lành lạnh cơn giông len về
Melbourne cái rét gần kề
Thu vừa chạm ngõ lòng tê tái lòng

Mỏi mòn vời vợi bên song
Hắt hiu bóng lẻ đơn phòng lá lay
Mơ mùa tay lại trong tay
Hương xưa mộng ước đêm say tình hồng

Melbourne trời chửa vào đông
Giấc trăn trở giấc …hừng đông nhớ người!

Kim Oanh

7/4/2017

* Họa Vận Melbourne Lập Đông của Từ Duy

Ý Thu



Bài Xướng: Ý Thu

Mỗi độ chuyển mùa dạ xốn xang 
Sầu dâng lãng đãng đỉnh non vàng ̣
Trời trong mây trắng trôi ngơ ngác 
Rừng biếc lá xanh rụng ngỡ ngàng ̣
Thương nắng ráng hồng chiều lạc lõng 
Tội thân cò trắng tối lang thang ̣
Cố nhân biền biệt từ thu ấy 
Biết gửi về đâu nghĩa cũ càng  ̣

Phạm Khắc Trí
Mây Tần - PKT

Phụ Chú:
"Tiếc thay chút nghĩa cũ càng / Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng "
(Truyện Kiều - Nguyễn Du)
***
Các Bài Họa:
Thu Năm Ấy

Bạn bè mấy đứa cũng xênh xang

Áo mới đem khoe, lúa chín vàng
Hàng xóm cô nàng không muốn liếc
Thôn lân thục nữ cũng đâu ngàng
Các anh tiểu học, đường tam cấp
Mấy chị chung trường, ruộng nấc thang
Khói lửa chiến tranh bùng khắp nẻo
Mùa thu năm ấy chạy bò càng

Mai Xuân Thanh
Ngày 06/07/17

***
Cung Xưa

Thanh âm xê cống líu xừ xang (*)
Cung điệu vào thu tiễn hạ vàng
Tích tịch phượng còn ngơ ứ ngẩn
Tình tang cúc chẳng ngó ư ngàng
Đi tìm hương cũ hoài mong nhạn
Muốn hỏi trời xanh khó bắc thang
Ray rức đàn tôi đành lỗi nhịp
Mộng xưa lưu luyến chỉ thêm càng..

Quên Đi
(*) Xê # Sol ; Cóng # La ; Líu # Đố ; Xừ # Rề ; Xang # Fa.
***
Cô Đơn Trên Sông Trăng


Ray rứt câu hò liu...xự...xang...
Trên dòng sông nhuôm ánh trăng vàng
Mái chèo lặng lẽ không khua động
Gã lái buồn thiu chẳng ngó ngàng
Nỗi nhớ người xưa còn chất ngất
Niềm đau tình phụ vẫn thênh thang
Đêm đêm làm bạn cùng mây nước
Chìm đắm cô đơn, ngẫm lại càng...

Phương Hà
***
Tranh Thu

Nàng Thu áo mão cũng xênh xang 
Mặc gió heo may điểm lá vàng
Mây trắng,trắng bồng sờ đỉnh núi
Trời xanh,xanh ngắt níu non ngàn 
Đường mòn uốn lượn như thân rắn
Đồi cỏ chập chùng tựa bậc thang
Ôi ! ngắm thiên nhiên lòng cảm khái
Bức tranh cảnh củ đẹp thêm càng....(đẹp)

Song Quang


Lòng Nhân Ái Có Hậu Ngay Ở Đời Này

Câu chuyện thứ nhất xin kể về ông Gandhi

Ông là một vị anh hùng của dân tộc Ấn Độ, ông đã chỉ đạo cuộc kháng chiến chống chế độ thực dân của Đế quốc Anh và giành độc lập cho Ấn Độ với sự ủng hộ nhiệt liệt của hàng triệu người dân. Ông được dân Ấn Độ gọi một cách tôn kính là “Linh hồn lớn”, “Vĩ nhân”, “Đại nhân” hoặc là “Thánh Gandhi”.

Người ta kể chuyện là có thời ông Gandhi đi một chuyến xe lửa. Khi xe bắt đầu chuyển bánh thời ông nhảy vội vã lên tàu khiến cho một chiếc giày của ông rơi xuống đường. Ông không thể nào nhảy xuống để nhặt lại chiếc giày trong khi tàu chạy càng lúc càng nhanh. Ông bèn tháo luôn chiếc giày còn lại trong chân và ném về phía chiếc giày kia ở dưới đường. Hành khách trên tàu tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy thế và lấy làm lạ về hành động kỳ quặc của ông.

Gandhi mỉm cười và ôn tồn giải thích rằng: “Nếu có một người nghèo nào lượm được chiếc giày thứ nhất thì người đó có thể tìm thấy chiếc thứ hai và như thế là có được đủ đôi giày để đi.”
Chúng ta ít khi nghĩ đến các người khác mà thông thường chỉ nghĩ về chính bản thân mình mà thôi. Khi bị mất mát thì điều đầu tiên chúng ta nghĩ đến là những thiệt thòi và bất hạnh của mình. Kế đó mất thêm nhiều thời gian nữa để nuối tiếc, than thở, rồi sinh ra chán nản. Nhiều khi trở nên bực bội và gắt gỏng nữa.

Gandhi đã có một hành động thật cao quý vì trong khi bản thân mình bị mất mát như thế, ông vẫn để tâm nghĩ đến người khác. Hành động này chứng tỏ việc nghĩ đến người khác đã trở thành một phần trong tâm tưởng và nguyên tắc sống của ông.
Nếu trong những lúc mà chúng ta được sống an bình và thành công mà chúng ta còn không quan tâm tới những kẻ bị bất hạnh hơn mình thì liệu khi gặp gian khó, mất mát, ta có thể làm được điều đó hay không? Trong xã hội, xung quanh chúng ta hàng ngày có biết bao nhiêu người thiếu thốn đang cần sự giúp đỡ. Những gì họ cần đến không nhất thiết phải luôn luôn là vật chất, nhiều khi họ chỉ cần một lời động viên an ủi. Cõi ta bà này sẽ hạnh phúc biết bao nếu mỗi chúng sinh không chỉ chăm lo cho lợi ích riêng mình mà còn chăm lo cho lợi ích của người khác nữa.

Câu chuyện thứ hai liên quan tới vị danh tướng Dwight Eisenhower.

Ông là một vị tướng 5 sao trong Lục quân Hoa Kỳ và là Tổng thống Hoa Kỳ thứ 34 từ năm 1953 đến 1961. Trong thời Đệ nhị Thế chiến, ông phục vụ với tư cách là tư lệnh tối cao các lực lượng đồng minh tại Châu Âu, có trách nhiệm lập kế hoạch và giám sát cuộc tiến công xâm chiếm thành công vào nước Pháp và Đức năm 1944–45 từ mặt trận phía Tây.

Vào thời xa xưa đó, một hôm ông Eisenhower cùng với đoàn tùy tùng của ông vội vã lái xe về tổng hành dinh quân đội ở Pháp để tham dự một cuộc họp khẩn cấp. Lúc đó trời đang mùa đông lạnh buốt lại thêm mưa tuyết rơi phủ đầy khắp nơi. Xe đang chạy thì ông bất ngờ để ý nhìn thấy có hai vợ chồng già người Pháp ngồi ở bên lề đường đang run rẩy vì cái lạnh giá buốt. Ông lập tức ra lệnh cho đoàn tùy tùng ngừng lại và muốn phái một thông dịch viên tiếng Pháp tới hỏi thăm cặp vợ chồng này. Một viên tham mưu nhắc nhở ông là nên để cho nhân viên công lực tại địa phương lo chuyện này, phái đoàn phải đi nhanh lên vì sợ trễ cuộc họp. Ông nói nếu đợi cảnh sát địa phương tới thì sợ là quá muộn và hai người này sẽ chết cóng.

Sau khi hỏi thăm, ông Eisenhower biết được là họ đang muốn tới Paris để gặp con trai nhưng xe của họ bị chết máy giữa đường. Ông bảo hai vợ chồng già mau lên xe của ông. Ông không hề quan tâm đến chức phận của ông và không hề tỏ thái độ gì trước hai kẻ đang gặp nạn này. Ông chỉ theo bản tính lương thiện vốn sẵn có của ông là luôn luôn muốn giúp đỡ người hoạn nạn mà thôi. Ông liền ra lệnh thay đổi lộ trình, đưa cặp vợ chồng tới Paris trước, rồi ông và đoàn tùy tùng mới lái xe tới tổng hành dinh để dự cuộc họp.

Không ngờ chính sự chuyển hướng đi thình lình ngoài kế hoạch này đã cứu mạng ông! Quân Quốc Xã có tin tình báo nên biết chính xác hành trình của ông và đã bố trí sẵn các tay súng bắn tỉa nấp rình tại các ngã tư. Nếu ông tới thì sẽ bị hạ sát ngay chỗ đó. Nhưng hóa ra chỉ nhờ vào cái tâm lương thiện, cái lòng từ bi đã giúp ông đổi lộ trình và tránh thoát cuộc mưu sát này. Quả là tự cứu mình bằng cách giúp người khác.

Câu chuyện thứ ba kể về một cậu bé nhà nghèo tên là Howard Kelly. 


Quá nghèo nên hàng ngày cậu thường phải đến gõ cửa từng nhà để bán báo trên đường đi tới trường học của mình.
Một hôm cơn đói nổi lên thình lình, cậu thò tay vào túi thì thấy chỉ có một đồng duy nhất cuối cùng. Đồng tiền này cậu định dành lại để mua thức ăn cho mấy đứa em ở nhà. Sau vài giây phút lưỡng lự cậu quyết định đi tới ngôi nhà ở phía trước để xin chút đồ ăn. Nhưng người mở cửa cho cậu lại là một cô bé xinh đẹp và dễ thương. Cậu tỏ ra bối rối và ngại ngần, nên cậu chỉ dám mở miệng xin một cốc nước để uống mà thôi.

Cô bé trông thấy cậu có vẻ nghèo nàn và đang mệt lả đi vì đói nên thay vì mang nước cô lại đem cho cậu một cốc sữa lớn. Cậu từ từ uống một cách ngon lành rồi mới rụt rè khẽ hỏi cô gái: “Tôi nợ cô bao nhiêu?” Cô gái trả lời: “Bạn không nợ nần gì tôi cả. Mẹ tôi đã dạy là không bao giờ làm điều tốt mà còn chờ được trả công.” Cậu cảm động nói: “Tôi thành thực biết ơn cô.”
Sau khi rời khỏi ngôi nhà cô bé tốt bụng đó, cậu Howard Kelly không chỉ cảm thấy cơ thể khỏe khoắn trở lại mà cậu còn có lòng tin tưởng hơn vào từ tâm của con người. Điều này giúp ý chí cậu mạnh mẽ thêm lên và không chịu khuất phục số phận hẩm hiu của mình.

Nhiều năm sau đó, cô gái trẻ nói trên mắc phải một căn bệnh rất hiểm nghèo. Các bác sỹ tại địa phương đã cố gắng nhưng đành bó tay, không thể làm thuyên giảm bệnh. Cuối cùng họ quyết định chuyển cô lên bệnh viện thành phố nơi có nhiều chuyên gia mong chữa khỏi bệnh cho cô.
Trong số các bác sỹ được mời tới hội chẩn có một người tên là Howard Kelly. Khi nghe tới cái tên nơi quê quán của cô gái, một tia sáng chợt lóe lên trong ký ức của Kelly. Kelly vội đứng dậy, chạy xuống phòng cô gái. Bước tới gần giường bệnh ngay lập tức Kelly đã nhận ra đó chính là cô gái cho mình sữa ngày xa xưa. Kelly quay trở lại phòng hội chẩn và đề nghị được là người phụ trách ca bệnh đó.

Kelly làm hết sức mình với một sự quan tâm đặc biệt để chữa bệnh cho cô gái. Sau một thời gian chống chọi bệnh tình cô thuyên giảm và cuối cùng là khỏi bệnh hoàn toàn. 
Trước ngày cô gái xuất viện, bác sỹ Kelly đã yêu cầu nhân viên quầy thu ngân chuyển hóa đơn tới bàn giấy của mình. Kelly viết ít chữ lên trên hóa đơn trước khi nó được gởi tới phòng bệnh để trao cho cô gái.
Khi mở ra đọc cô gái thầm nghĩ rằng có lẽ cô sẽ phải ra sức làm việc cả đời mới trả hết món tiền này. Nhưng cô thật sự ngạc nhiên khi đọc thấy trên phần đầu hóa đơn đã ghi sẵn dòng chữ: “Hóa đơn đã được thanh toán bằng một ly sữa”. Và người ký tên là: “Bác Sỹ Howard Kelly.”

Câu chuyện thứ tư xảy ra tại Đại học Stanford vào năm 1892.


Thời đó có một học sinh 18 tuổi gặp khó khăn trong việc trả tiền học. Là một trẻ mồ côi anh ta không biết đi nơi đâu để kiếm ra tiền, anh bèn nảy ra một sáng kiến. Anh cùng một người bạn khác quyết định tổ chức một buổi nhạc hội ngay trong khuôn viên trường để gây quỹ cho việc học.

Họ đến mời Ignacy J Paderewski, một nghệ sĩ dương cầm đại tài. Người quản lý của Paderewski yêu cầu một khoản tiền là $2000 cho buổi biểu diễn. Sau khi họ thỏa thuận xong, hai người sinh viên bắt tay ngay vào công việc chuẩn bị buổi trình diễn. Ngày ấy cuối cùng đã đến. Paderewski đã tới biểu diễn tại Stanford. Nhưng không may là vé không bán được hết. Sau khi tổng kết số tiền bán vé họ chỉ có được $1600. Họ thất vọng, đến để trình bày hoàn cảnh của mình với Paderewski. Họ đưa cho ông toàn bộ số tiền bán vé, cùng với một check nợ $400 và hứa rằng họ sẽ cố gắng trả số nợ ấy thật sớm.
Không ngờ Paderewski lại xé bỏ tờ check, trả lại số tiền cho hai chàng thanh niên và nói: “Hãy giữ lấy 1600 đô này, sau khi trừ hết tất cả các chi phí cho buổi biểu diễn còn bao nhiêu các cậu cứ giữ lấy cho việc học. Còn dư bao nhiêu nữa thì mới đưa cho tôi.” Hai chàng thanh niên vô cùng bất ngờ, xúc động nói lời cảm ơn…

Đây chỉ là một việc nhỏ, nhưng đã chứng minh được nhân cách tuyệt vời của Paderewski. Ông giúp hai người mà ông ấy không hề quen biết. Trong cuộc sống hầu hết chúng ta đều nghĩ: “Nếu giúp họ, chúng ta sẽ được gì?” Nhưng những người vĩ đại lại nghĩ khác: “Nếu mình không giúp họ, điều gì sẽ xảy ra với những con người đang gặp gian khó này?” Người có từ tâm giúp ai không mong đợi sự đền đáp và chỉ nghĩ đó là việc nên làm mà thôi.

Người nghệ sĩ dương cầm tốt bụng Paderewski nói trên sau này trở thành Thủ Tướng của nước Ba Lan. Ông là một vị lãnh đạo tài năng. Không may chiến tranh thế giới bùng nổ và đất nước của ông bị tàn phá nặng nề. Hơn một triệu rưỡi người dân đang bị chết đói. Chính phủ của ông không còn tiền. Không biết đi đâu để tìm sự giúp đỡ ông bèn đến Cơ Quan Cứu Trợ Lương Thực Hoa Kỳ để nhờ trợ giúp.
Người đứng đầu cơ quan đó chính là Herbert Hoover, người sau này trở thành Tổng Thống thứ 31 của Hoa Kỳ. Ông Hoover đồng ý giúp đỡ và nhanh chóng gửi hàng tấn lương thực để cứu giúp những người Ba Lan đang bị đói khát ấy. Cuối cùng thì thảm họa cũng đã được ngăn chặn.

Thủ Tướng Paderewski lúc bấy giờ mới cảm thấy thoải mái. Ông bèn quyết định đi sang Hoa Kỳ để tự mình cảm ơn ông Hoover. Thế nhưng khi Paderewski chuẩn bị nói câu cảm ơn thì ông Hoover vội cắt ngang và nói: “Ngài không cần phải cảm ơn tôi đâu. Có lẽ ngài không còn nhớ, nhưng vài năm trước, ngài có giúp đỡ hai cậu sinh viên trẻ tuổi ở bên Mỹ được tiếp tục đi học, và tôi là một trong hai chàng sinh viên đó đấy.” 


Thế giới này quả là một nơi tuyệt vời. 

Bạn cho đi thứ gì thì sẽ nhận được những điều tốt đẹp đáp lại! (The world is a wonderful place. What goes around comes around!).
Người ta cũng còn nhớ ông Winston Churchill từng nói đại ý rằng chúng ta sinh sống bằng những gì chúng ta kiếm được, nhưng chúng ta tạo lập đời mình bằng chính những gì mà chúng ta bố thí. Sống trên đời phải có một chút gì cho đi. Một chút đó chính là cái mình cố gắng (We make a living by what we get, but we make a life by what we give.) 

S.T.
(Nguyễn Thúc Soạn chuyển bài)

Thứ Năm, 13 tháng 7, 2017

Chờ Em, Em Sẽ Đến - Thơ Như Nguyệt - Nhạc Văn Sơn Trường


Thơ: Quách Như Nguyệt 
Nhạc: Văn Sơn Trường
Trình Bày: Hiếu Trung

Một Ngày



Ngày thức giấc... nắng hồng mát rượi
Giọt sương mai lóng lánh kim cương
Con chim hót đón mừng ngày mới
Thêm thời gian nữa để yêu thương

Ngày đứng bóng... nắng soi khắp hướng
Giao hòa tạo hóa với muôn loài
Đất rợp cây trời xanh én lượn
Đơn sơ hạnh phúc đến từng ngày

Ngày vào tối ...nắng đi ngần ngại
Luyến lưu đùn ngũ sắc chân mây
Mai thức dậy vui chơi lập lại
An lạc đâu xa... phải chốn này?

Anh Tú
July 8, 2017

Đắm Chìm Hồn Thơ


Phượng hoa đỏ rực môi người
Hạ về òa vỡ bầu trời nhớ nhung
Tóc dài em cột sợi thun
Cột cho chặt nhé chớ bung sợi buồn

E cơn mưa hạ dỗi hờn
Trời làm eo chặng chịu buông nắng hồng
Tay tôi lấm bụi long đong
Làm sao dám với ẵm bồng dung nhan ?

Phương trời xa cách ngút ngàn
Mắt em có sắc cắt ngang nỗi sầu
Cây nghiêng mấy nhánh lao xao
Tình tôi như thể con sâu đo cành

Đo hàng mi chớp mong manh
Đo dài nỗi nhớ chòng chành nắng mưa
Đo dòng trăng lượn bãi bờ
Con đường hoa cỏ nằm mơ bóng người

E tình em lỡ phai phôi
Mưa tôi trút nhớ đắp bồi tình thêm
Giọt mưa ngan ngát tóc mềm
Mưa bong bóng nổi trái tim phập phồng

Mắt huyền có tím nhớ mong
Cho thơ tôi ngụp bơi trong mắt huyền
Trôi trong kỷ niệm dịu êm
Dạt dào sóng vỗ đắm chìm hồn thơ

Trầm Vân

Nhớ Lắm Em Ơi! - Những Tưởng - Nhớ Mãi Người Ơi!



Nhớ Lắm Em Ơi!

Hai đứa đi dưới hàng me bưu điện
Nắng lưa thưa rải lối trưa học về
Anh lớp nhất - em lớp nhì, hai phía
Trường nam và nữ, cách biệt sơn khê.

Thời gian đó sao mà vui chi lạ
Mỗi buổi chiều hai đứa hẹn sân banh
Chạy than đá - nhà đèn cao khói tỏa
Vĩnh Long ồn - như tiếng sấm vây quanh. (*)

Ta cùng nắm tay vui như chim sáo
Bước tung tăng trong sân bóng, khán đài
Chiều tĩnh lặng ráng hoàng hôn cuối ngõ
Cùng đi về đường Võ Tánh chia tay.

Giờ trở lại đượm buồn con phố cũ
Vắng người em nghe chuếnh choáng hơi men
Người bạn báo giờ em nơi xứ lạ
Luyến lưu nào, anh hát: vỗ tay khen!

Chiều về bên cội me già bến nước
Cạnh trường em dạy trước lúc đi xa
Thành công viên bên sông Tiền gió ngược
Ước làm sao em hiện diện quê nhà!

Anh trở lại bến sông đầy kỷ niệm
Con tim anh cô bé nọ chưa rời
Chờ đợi mãi bóng hình em chẳng thấy
Em phương trời - anh nhớ lắm em ơi!

Dương hồng Thủy
(*) bối cảnh năm 1954
 ***
Các Bài Cảm Tác:
Những Tưởng


Tưởng không còn nhớ hàng me bưu điện
Với nắng lụa vàng mây lờ lững cao
Với tuổi thơ theo bốn mùa réo gọi
Vĩnh Long ơi những hồi ức ngọt ngào

Ừ! Thời vụng dại sao vui chi lạ
Rảo sân banh vòng ngược rạp Lê Thanh
Nhìn cột khói nhà đèn cao lan tỏa
Khẽ mỉm cười hai đứa giục đi nhanh

Chạm đầu ngõ ngập ngừng đôi chân sáo
Buồn vì đâu buồn vớ vẩn lạ thay
Chút luyến lưu ráng chiều dần sắp tắt
Đến cuối đường bịn rịn vội chia tay

Như chiếc thoi đưa sẽ không dừng lại
Hương thời gian mau chếch choáng hơi men
Đời ngược dòng bao năm hai phương cách
Lối cũ trở về lạ bước chân quen

Đến cội me già thi gan tuế nguyệt
Mái trường xưa dấu tích chẳng tìm ra
Con kỳ nhông đang bám cây ngơ ngác
Xót kẻ tha hương số kiếp xa nhà

Cám ơn người khơi tàn tro kỷ niệm
Xoa dịu ít nhiều nghịch cảnh bể dâu
Cô bé xưa mang nét buồn góa phụ
Nửa đời hơn vơi bớt lệ u sầu

Kim Phượng
***
Cảm xúc và mượn vận từ thơ anh Dương Hồng Thủy.

Nhớ Mãi Người Ơi!


Các anh si như chim trên dây điện(*)
Mỗi buổi tan trường hiện diện em về
Kẻ thả lời người say mê đàn hát
Ngày qua ngày đeo đuổi quá nhiêu khê

Em thản nhiên giã vờ làm mặt lạ
Cái liếc nhìn em hớp cả hồn anh
Làm bộ trang nghiêm nỡ hành hạ thế
Đã động lòng mà dạ mãi chối quanh

Đường về có anh nhỏ vui chân sáo
Áo lụa đôi tà quất quýt bóng sau
Anh nôn nao đợi chờ em đầu ngõ
Cùng bước song hành tay nhỏ trong tay

Thời gian qua còn đây hương yêu cũ
Uống trăng ngà nhớ vật vã say men
Tình vừa nhen đà trôi về phương lạ
Để đôi đàng lịm chết cõi người ta

Mưa sa thả hồn trôi theo con nước
Đưa tình về như thuở trước gặp nhau
Nhưng đôi ta như hai dòng chảy ngược
Suốt cuộc đời không được bến dừng chân

Xin lắng tâm dành phút giây chiêu niệm
Ký ức tuổi thơ lưu luyến không rời
Đóa hoa xưa tơi bời trong giông bão
Vẫn son sắt lòng nhớ mãi người ơi!

Kim Oanh
(*) Hồi xưa ở Vĩnh Long, các anh ngồi trên hàng rào gạch
trồng cây si khi tan trường. Nên có người ví như chim đậu trên dây điện.
***
Bài Cảm Tác:

Nguồn Thơ

Bút nằm yên bất động
Thi ý chẳng thành câu
Chữ nghĩa giờ trốn mất
Thiếu em mực cũng sầu.

Quên Đi
***
Mai Trúc Thuở Xưa


Thanh mai trúc mã nhớ năm nào,
Hai đứa tan trường luôn có nhau.
Trúc mã đã còm chừng sắp gãy,
Thanh mai giờ biệt ở nơi nao ?!

Đỗ Chiêu Đức 
***
Thanh Mai Trúc Mã


Trúc mã Thanh mai nhớ thuở nào
Chung trường tiểu học vẫn bên nhau
Xuân xanh bảy bó an cư Mỹ
Vóc hạc tình xưa lạc chốn nao!

Mai Xuân Thanh

Thứ Tư, 12 tháng 7, 2017

Thơ Tranh: Em Xưa


Thơ: Nguyễn Đức Tri Ân
Thơ Tranh: Kim Oanh

Mộng


Nhặt chút trăng vàng thả bể chơi,
Rung rinh mặt nước mĩm môi cười.
Mơ hồ Hàn Mặc ngâm trong gió,
Thấp thoáng Tây Thi hát giữa trời.
Nghe tiếng đàn xa sao nhớ bạn
Đọc tờ thư cũ lại thương người.
Lòng bâng khuâng mãi khuôn đời mộng,
Như tiếc thương ai phải nghẹn lời! 

Hoành Trần
3/2014

Mắt Huế Xưa - Quốc Dũng - Bảo Yến

Không những người Huế yêu Huế, mà những ai đã một lần đến Huế cũng yêu và mến Huế. Vì Huế rất riêng"không nơi nào có được", không gian tĩnh lặng với đến chùa lăng tẩm cổ kính, với dòng Hương giang lững lờ, với tà áo trắng của cô gái Huế trên tay chiếc nón lá che nghiêng. Nhưng bài hát này lại yêu Huế vì đôi mắt của con gái Huế đẹp buồn đến ai oán, đến rưng rưng nỗi sầu, làm cho người đi xa không thể nào quên ... cho đến suốt cuộc đời.


Sáng Tác: Quốc Dũng
Ca Sĩ: Bảo Yến
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình

Nhớ Huế



Bài Xướng:
Nhớ Huế

(Tập Danh)

Xa vời ...vẫn nhớ mãi giòng Hương
Gắn bó Trường Tiền nét luyến thương
Đò đợi Văn Lâu ai khắc khỏai
Sông chờ Bến Ngự kẻ buồn vương.
Trời chiều Thượng Tứ che hàng Phượng
Nắng sớm Tịnh Tâm phủ đặc sương
Thành Nội trường xưa tà áo trắng
Khó quên xứ Huế những con đường

Minh Thúy
***
Các Bài Họa:
***
Nh
ớ Huế

Con đò Vỹ Dạ,tiếng sông Hương
Chiều xuống Ngự Bình răng nhớ thương
Linh Mụ la đà cành trúc vướng
Thiên An trầm bổng gió thông vương
Buồn qua Gia Hội bâng khuâng nắng
Xót đến Nguyệt Biều bảng lảng sương
Hòn Chén điện xưa chìm đáy nước
Cồn Dâu,Vọng Cảnh biệt đôi đường…

Lý Đức Quỳnh
***
Th
ăm Huế

Từ Hiếu đêm ngày tỏa ngát hương
Nhị Hồ thác đẹp lắm người thương
Tinh khôi Bạch Mã niềm nhung nhớ
Xinh xắn Hàm Rồng nỗi vấn vương
Cửu Đỉnh mơ màng bên vạt nắng
Ngự Bình quyến rũ dưới làn sương
Lăng Cô cát mịn vui mời khách
Suối nóng Thanh Tân gợi nẻo đường.

Như Thu
***
T
âm Tư

Én lượn Tam Tòa quất tỏa hương
Thanh Toàn bến cũ gơi niềm thương
Câu hò Vĩ Dạ dồn thương nhớ
Ngọn sóng Ba Tầng gợi vấn vương
Bảng Lảng hoàng oanh chiều đổ nắng
Bồi hồi Bạch Mã buổi tràn sương
Huyền Không mãi ấm lòng muôn ngã !
Khải Định về đâu giữa chặng đường ?

2 – 7 – 2017
Phạm Duy Lương
***
1/ Y Đề

Huế mộng,...chia xa...biệt cố hương
Trường Tiền kết nhịp nối yêu thương!
Tình xưa Gia Hội... trào nhung nhớ,
Nghĩa cũ Văn Lâu... ríu vấn vương!
Bến Ngự ngày ra tràn sắc nắng
Cồn Dâu đêm xuống loảng mầu sương.
Xốn xang Thành Nội khơi hoài niệm...
Đồng Khánh khôn khuây tuổi học đường?!


2/
Vĩ Dạ nhớ thầm mãi đắm thương
Nhớ trăng dát ngọc nước Giang Hương
Nhớ chùa Thiên Mụ chuông ngân vọng
Nhớ bến Văn Lâu mái đẩy, vương
Nhớ tiếng Nam Bình hò ngọt giọng
Nhớ chòm Núi Ngự bóng mờ sương
Nhớ thành cổ kính Cố Đô ...mộng
Bóng Huế mang theo vạn nẻo đường.

3/
Thu xanh leo lẻo bến Giang Hương
Lanh lảnh giọng Hò Huế mến thương!
Dạo chợ Đông Ba lưu bóng nhớ,
Vãn chùa Thiên Mụ lắng hồn vương!
Lăng Cô nắng hửng vờn chân sóng
Núi Ngự chiều sa trải lưới sương.
Vĩ Dạ hẹn ai?...ngày hội ngộ
Trường Tiền gợi nhớ thuở chung đường!?


Nguyễn Huy Khôi
Hạ 2017
***
Y Đề

Núi Ngự trầm tư nhớ cố hương
Tràng Tiền từng nhịp nối yêu thương
Văn Lâu khắc khoải đò xuôi ngược
Đại Nội uy nghi kẻ vấn vương
Vỵ Giã ảo mờ chìm trong khói
Kim Luông bảng lảng lẩn vào sương
Tịnh Tâm vắng lặng chuông chùa thỉnh
Huế đẹp như mơ những nẻo đường.

Huy Phương
***

Qua Huế

Hồng hà dậy sóng nhớ sông Hương
Du lịch phương Nam ghé Huế thương
Hí hửng Đông Ba lần mới gặp
Tần ngần Thiên Mụ tích xưa vương
Hoàng Thành muốn mãi vai vua chúa
Vĩ Dạ mơ hoài thuở gió sương
Lững thững Trường Tiền lưu luyến quá
Việt Trì hào hứng tiếp lên đường

Trần Như Tùng
***               
Về Thăm Huế

Xuống đò Kẻ Vạn vượt sông Hương,
Rời bến Xuân Hòa quê mến thương.
Xuôi xuống Nguyệt Biều thăm Thục Nữ,
Trở về Cung Nội viếng Quân Vương.
Hổ Quyền Voi Ré chiều tan nắng,
Long Thọ Thành Lồi tối ướt sương,
Huế cổ về thăm bao ước vọng,
Chốn xưa Thuận Hóa mấy con đường. 

Bảo Trâm
***
Huế Thương

Xa rồi ngày ấy…Huế thân thương.
Chiều tím Thành Đô quyện khói sương.
Lãng đãng mây bồng buông đỉnh Ngự
Mênh mang sóng nhạc luyến dòng Hương.
Tràng Tiền vươn nhịp người qua lại.
Thiên Mụ trầm tư khách vấn vương.
Gia Hội mơ màng hoa nắng điểm.
Tre reo Vĩ Dạ…những con đường.

Trần Lệ Khánh
***
Sông Hương

Có một giòng sông tên gọi Hương
Trường Tiền bờ nối xiết bao thương
Đàng Trong Thành Nội tình hoài cổ
Xứ Huế miền ngoài phố vấn vương
Vọng Cảnh nhìn về trời nước biếc
Thuận An vãn ngắm sóng mù sương
Từ Đàm chuông đổ buồn man mác
Bến Ngự đón đưa thắm ngõ đường

Hải Rừng
10/7/2017

Thứ Ba, 11 tháng 7, 2017

Chứng Chỉ Tú Tài Phần Nhất (Sài Gòn 20/8/1970) - Ngô Minh Trí


Ngô Minh Trí

Còn Bao Lâu Nữa



Từng giây từng phút đang trôi qua
Thu ngắn dần dần quảng đuờng xa
Ta đi gần đến nơi phải đến
Kết cục rồi ai cũng vậy mà

Tất cả rồi cũng qua đi thôi
Si mê, lãng mạn cũng qua rồi
Không còn anh, chẳng còn em nữa
Như vết chim bay khuất cuối trời

Kiếp sau hẹn gặp, thì hẹn vậy
Đâu biếi trùng lai ở chốn nào
Đại thiên thế giới ba ngàn cõi
Dễ gì lần nữa trông thấy nhau

Còn đây huơng nhớ bao mùa hạ
Hoa tàn lại nở những mùa sau
Còn ta cất buớc là đi biệt
Chẳng một lần về trong chiêm bao

Còn đây ấm áp bao mùa đông
Ngoài trời tuyết trắng phủ mênh mông
Mặt trời xa gởi tia nắng ấm
Cho ta ấp ủ chút huơng nồng


Khánh Hà

Yêu Thầm - Còn Ai?



Bài Xướng:

Yêu Thầm


Dần khuất chim chiều vỗ cánh bay
Đêm đơn thăm thẳm tiếp đêm dài
Mộng lòng vừa chớm trong mơ ước
Định mệnh chôn vùi những đắm say
Giọt lệ âm thầm còn luyến nhớ
Thời gian vun vút chẳng ngừng quay
Gửi về ai đó tình vô vọng
Buồn chất trong tim mối cảm hoài

Kim Phượng
***
Còn Ai?


Nhiều khi lặng lẽ ngắm mây bay
Lạc lõng trần gian quá đủ dài
Những mối duyên hờ luôn sớm rã
Vài ly rượu lạt cũng ngà say
Dây dài giếng cạn tin lầm lỡ
Đá nát vàng tan bước quắt quay
Khổ nỗi chân tình cho ế ẩm
Còn ai ở lại để thương hoài?

Cao Linh Tử

4/7/2017

Hương Dầu Dừa – Thơ Phong Tâm - Nhạc Bắc Sơn


Thơ: Phong Tâm
Nhạc: Bắc Sơn
Hòa âm: Tuyền Linh
Tiếng hát: Bạch Lan
Thực hiện:Yên Dạ Thảo


Nỗi Buồn Gác Vợt



(Thân tặng nhóm bạn Quần vợt
Mason District Park, Annadale, Virginia.)

“Anh Hai” buồn quá mấy Em ơi!
Tuổi Anh đã quá chín mươi rồi
Hơn Tám mươi năm chơi quần vợt
Chắc là “Gác Vợt” bỏ cuộc chơi

Chân đau, gối mỏi, không chạy, nhảy
Đánh thua em út, chán mớ đời
Hồi tưởng lại thời mình oanh liệt
Hương, Yến, Dung , Anh chửa biết chơi

Nay nó nhạo mình ”gà xối mở”
Nó đánh cho mình chạy bở hơi

Tre tàn măng mọc, đời là thế
Gác vợt về hưu cũng phải rồi
Không đánh, ra sân làm khán giả
Mình coi đễ tưởng chính mình chơi

Nghĩ đến ngày nào già yếu quá
Ôn kỷ niệm xưa, tắt nụ cười
Nhớ bạn, nhớ sân, nhìn vợt cũ
“Anh Hai” buồn quá mấy Em ơi !!!.

Arlington, Virginia
Trần Gò Công/Lão Mã Sơn           


Thứ Hai, 10 tháng 7, 2017

Thơ Tranh: Dạ Sầu


Thơ: Mailoc
Thơ Tranh: Kim Oanh


Tang Thương



Sao biến đổi hoài cảnh thế gian?
Sinh sinh, hóa hóa cuộc tuần hoàn.
Thiên Thu trăng tủi đời tròn khuyết
Vạn cổ mây sầu kiếp họp tan.
Hỏi tóc pha sương buồn mấy thuở
Rằng mi đẵm lệ khóc bao lần?
Phù sinh, một thoáng chiêm bao ấy
Chưa kịp vào mơ, mộng đã tàn.

Một chiêu Đông 2012
Quang Tuấn



Độc Ẩm

 

(Bỗng nhiên nhớ về nhà thơ Quang Tuấn, 
người vừa là người thầy, vừa là bạn già vừa là tri kỷ của tôi)

Nửa chén trăng bên trời độc ẩm,
Một mình ngồi ngơ ngẩn cùng đêm.
Sao khuya rơi rụng trên thềm,
Kêu sương tiếng quạ cho mềm nhớ nhung.

Sương mờ rơi mông lung đêm vắng,
Tiếng dương cầm càng lắng càng hay.
Đàn lòng thổn thức từng dây
Nỗi niềm tri kỷ như đầy như vơi.

Đêm thanh vắng tiếng rơi hoa lá,
Xao xuyến lòng, khuấy cả hồn đêm.
Bên hè tiếng gió như rên,
Ai đem sương trắng nhuộm thêm mái đầu.

Trăng ngả nghiêng ly sầu mãi rót,
Xuân rồi hạ nối gót thu phong.
Thời gian nhanh quá lạnh lùng,
Người vui trên ấy có còn làm thơ?

Mailoc
7-5-17

Thăm Lại Đồi Thông



Bài Xướng:Thăm Lại Đồi Thông
"Bát bộ chiết tự"
1
Lững thững chiều buông tới rặng thông
Bâng khuâng ký ức…gợi tim nồng
Xuyến xao môi bạn gieo đàn lá
Tha thiết tay ta dệt phím đồng
Lãng đãng mây trôi trời ngả tím
Ầm ào sóng cuộn nước nghiêng sông
Cánh chim phiêu bạt giờ xa thẳm…
Để khách tình chung lạnh cõi lòng.

2Bâng khuâng ký ức gợi tim nồng
Đàn cũ còn đây vắng tiếng đồng
Gác gió âm thầm không nguyệt tỏa
Lầu thơ lặng lẽ lạnh hương sông
Tờ hoa chữ nhạt sầu hoen lệ
Nghiên đá mực khô nhớ cháy lòng
Hồi tưởng khi xưa cùng sánh bước
Hòa ca âm vọng quyện hàng thông
3
Xuyến xao môi bạn gieo đàn lá
Gọi khúc xuân ca kết sợi đồng
Những tưởng hồn thêu xanh chỉ biếc
Nào ngờ tim vỡ đỏ dòng sông
Nhìn con cò lẻ thêm buồn dạ
Thấy cảnh chim đôi chợt xót lòng
Ký ức cồn lên cơn gió cuốn
Ngả nghiêng xiêu dạt cả ngàn thông.
4
Tha thiết tay ta dệt phím đồng
Giờ sao cách núi lại ngăn sông..?
Nhun y xếp lại dành hơi ấm
Cổ kính mang ra dõi bóng lòng
Nguyệt điện muốn lên không lụa trải
Đào nguyên toan đến hết đường thông
Hoàng lương nửa giấc… ôi hư ảo!
Riêng giữ con tim ngọn lửa nồng.
5
Lãng đãng mây trời trôi ngả tím
Mơ màng khói sóng tỏa trên sông
Khách hàng tới bến chờ vui chuyện
Cô lái sang ngang thấy ấm lòng
Xóm cũ người về say bếp rạ
Cảnh xưa ta đến lạnh đồi thông
Thì thầm tiếng gió khơi tiềm thức
Đâu nữa cùng ai chuốc chén nồng..?
6
Ầm ào sóng cuộn nước nghiêng sông
Tiêng gió reo hay tiếng gọi lòng..?
Tha thiết chim quyên kêu bóng lẻ
Lạnh lùng sương trắng phủ tàn thông
Dưới trăng hương tóc còn lan tỏa
Bên suối làn môi vẫn đượm nồng
Khuôn nhạc dở dang chưa trọn nốt
Nên chi âm điệu lạc tơ đồng..?
7
Cánh chim phiêu bạt giờ xa thẳm…
Tổ ấm liêu xiêu thấy xót lòng
Xào xạc gió lay rung tán lá
Tơi bời nhánh gãy xác thân thông
Câu thề dưới nguyệt còn ghi đậm
Lời nguyện trong đêm vẫn ấm nồng
Xuân-Hạ- Thu-Đông qua lại tiếp
Cung tơ vẫn lạc phím tâm đồng!
8
Để khách tình chung lạnh cõi lòng!
Tìm về nơi hẹn dưới ngàn thông.
Chữ ghi cây cũ cao cao vút
Hương quyện vườn xưa đượm đượm nồng.
Đâu nhẹ mây mưa tình gió thoảng
Mà sâu tim dạ nghĩa tâm đồng!
Thuyền mơ có nhớ neo bở mộng…
Trỗi khúc đàn say ấm bến sông..?

Trần Lệ Khánh
***

Các Bài Họa:

Hoài Niệm

1
Bâng khuân chiều ấy...dưới đồi thông
Ấm áp tình ai rực lửa nồng
Phím lặng trào dâng sinh sắc lá
Cung thương lay lắt tiếng tơ đồng!
Tóc buông trắng thác phai chiều tím
Nước đổ cuộn dòng xói bến sông!
Mòn mỏi trông theo chim biệt thẳm
Nhớ nhung xao xuyến đến nao lòng!
2
Hoài niệm xốn xang rực lửa nồng!
Lòng quê dào dạt ấm hương đồng
Hạ phai nắng nhạt buông triền bãi
Thu chớm gió se thoảng cửa sông.
Câu chữ thơ gieo trầm ấm dạ
Âm ba nhạc trỗi xốn xao lòng!
Khơi khơi ký ức ngời nhân ảnh
Hình dáng ai đằm dưới gốc thông?
3
Tâm não in sâu sinh sắc lá
Lặng trong khúc thức kết dây đồng
Mặn nồng những tưởng duyên cầm sắt
Phai lạt nào hay nghĩa đổ sông?
Gối chiếc,..tái tê ngao ngán nhẽ,
Phòng đơn,..lạnh lẽo xót xa lòng!
Tình trường tan nát,đời day trở
Bão dạ cồn lên nát bóng thông!
4
Nghe hồn rạo rực tiếng tơ đồng
Ngơ ngác nhìn theo sáo cách sông?...
Sầu muộn gom vào chôn đáy dạ,
Đắng cay ngậm lại liệm trong lòng!
Ngao du đã ngán mùa hoa bướm,
Phiêu lãng màng chi ánh nguyệt thông?
Đừng nghĩ tro tàn...là nguội lạnh
Trong than lửa ủ giữ hơi nồng!
5
Hoàng hôn lẵng lặng phai chiều tím
Lãng đãng heo may lạnh bãi sông!
Nghĩa cũ qua rồi,...chừng nẫu dạ,
Tình xưa nghĩ lại vẫn chao lòng?!
Đường huê vẫn thắm nồng hương bưởi
Lối nguyệt còn vương vấn vóc thông?
Tửu chuốc trà châm,...mơ gặp lại
Giao bôi men gợi thuở say nồng!
6
Nước đã thôi rồi xói bến sông
Tiếng ai văng vẳng vọng trong lòng?...
Thì thầm gió thổi lay cành trúc
Nhí nhảnh trăng treo động nhánh thông
Tóc liễu chưa phai mầu sắc thắm
Môi đào còn ấm nụ hôn nồng!
Giao thoa cứ ngỡ âm hòa điệu,
Vẫn lạc tơ rung loạn tiếng đồng?!
7
Mải miết thiên di...chim biệt thẳm
Mút tầm trông đợi tạnh hương lòng?
Rì rầm suối chảy mòn bờ đá
Xào xạc gió rung xác lá thông!
Son sắt còn lưu tình nghĩa nặng
Ninh sơn chưa phai nhạt duyên nồng!
Độc cầm tấu xướng đêm buông giấc
Vẫn lắng dư ba rộn phím đồng!
8
Tình ai si đắm đến nao lòng
Lưu dấu gót son dưới tán thông
Nét nhạc du dương khơi sắc lạ
Hồn thơ lai láng mở hương nồng!
Mơ về chốn cũ thời trông ngóng
Tìm lại mùa xưa thuở nguyện đồng
Dù biết thôi rồi,...duyên lỡ dở
Vẫn đằm giai điệu đắm tình sông!? 

Hạ 29-6-2017

Nguyễn Huy Khôi 
***
Về ThămPhố Núi
"Bát bộ chiết ngôn"
1
Bồng bềnh mây trắng lượn ngàn thông
Phố núi vời cao thả giọt nồng
Thánh thoát hồ xanh màu ngọc nữ
Đềm êm suối bạc sắc tiên đồng
Nguồn xưa vẫn đó xuôi về biển
Bến cũ nay còn hẹn với sông
Trở lại miền quê thời vỡ đất
Niềm vui trỗi dậy tận sâu lòng
2
Phố núi vời cao thả giọt nồng
Ngàn phương gió dạo tiếng tơ đồng
Tưng bừng cuối bãi hòa âm suối
Rộn rã ven bờ dậy tiếng sông
Lãng khách hồn thơm tìm thỏa dạ
Phiêu nhân ý thắm trẩy vui lòng
Cung đàn muôn điệu thiên thai tấu
Thắm mãi nhân tình đượm sắc thông
3
Thánh thoát hồ xanh màu ngọc nữ
Vi vu nhạc phối tiếng tiêu đồng
Đò xưa trở lại luôn chờ bến
Khách cũ đi về vẫn hẹn sông
Mới biết chân tình viên mãn dạ
Mà hay thiện ý thủy chung lòng
Bản làng tự thưở khơi nguồn nước
Sức sống dâng đời cội rễ thông
4
Đềm êm suối bạc sắc tiên đồng
Rộng mở chân trời sẵn lối sông
Bến tiễn niềm thương trào nguyện ý
Đường chia nỗi nhớ giục mơ lòng
Bâng khuâng bỏ lại màu trăng núi
Khắc khoải xa lìa điệu nhạc thông
Cắt rốn chôn nhau…đành lữ thứ
Thiêng liêng,tâm khảm chẳng phai nồng
5
Nguồn xưa vẫn đó xuôi về biển
Cách biệt âm thầm vẫn hẹn sông
Rong ruổi ngày đi xao xuyến dạ
Bôn ba tháng lụn ngác ngơ lòng
Sầu nghe nhớ gọi bên triền thác
Mộng thấy mơ về dưới cội thông
Bạc trắng mùa yêu nhàu ngấn lệ
Trong tim giữ lửa nhóm mai nồng
6
Bến cũ nay còn hẹn với sông
Nguồn xa non nước chứa chan lòng
Năm canh mộng gởi thương về núi
Sáu khắc mơ gìn mến đợi thông
Lặng cuối chân trời nhen lửa mọn
Thầm ven góc bể nhóm đêm nồng
Ngày vui đoàn tụ cao nguyên phố
Hợp xướng còng chiêng,rộn trống đồng
7
Trở lại miền quê thời vỡ đất
Trời xanh bát ngát rộng thênh lòng
Tầng cao nối nhịp nhà lên phố
Núi thẳm liên hoàn suối lượn thông
Ngói lợp thôn làng xuân đã thắm
Hoa chen rẫy lúa hạ thêm nồng
Sắc màu dân tộc hòa âm xướng
Nhạc điệu truyền sau tiếng đại đồng
8
Niềm vui trỗi dậy tận sâu lòng
Nhựa sống mạch nguồn giữ biếc thông
Gió hát trong cành hoa rực thắm
Người reo giữa phố nắng thơm nồng
Nền xây trí tuệ yên bàn thạch
Nóc dựng niềm tin vững trụ đồng
Bản phối tình ca ngày hội ngộ
Con thuyền lạc bến đã về sông…

Lý Đức Quỳnh
29.06.2017
***
Qua Cơn Mê
"Bát bộ chiết tự"
1
Thẩn thờ dạo bước giữa rừng thông
Nhịp đập tim yêu vẫn thắm nồng
Yểu điệu lưng thon nhìn ấm áp
Thướt tha áo tím ngỡ tương đồng
Ơi thuyền mấy thủa xa rời mái?
Hỡi bến bao lần giã biệt sông?
Ấp ủ tình si hoài ảo vọng
Chăn đơn gối lẻ khát khao lòng!
2
Nhịp đập tim yêu vẫn thắm nồng
Kìa ai thấp thoáng ở ven đồng
Ngẩn ngơ tìm bậu bùi ngùi nẻo
Lơ đễnh nhìn mây bối rối sông
Hôm ấy người đi đau đớn dạ
Giờ đây kẻ đợi xót xa lòng
Làm sao quên được ngày xưa đó
Khe khẽ thì thầm dưới gốc thông
3
Yểu điệu lưng thon nhìn ấm áp
Thèm nghe cổ tích truyện tiên đồng
Ước ao một kiếp cùng chung bước
Tưởng tượng đôi mình chẳng cách sông
Giữa chốn êm đềm mơ dệt mộng
Trong tim rộn rịp ngỡ xiêu lòng
Nặng mang hình ảnh nhiều thương nhớ !
Vương vấn ra về giã biệt thông
4
Thướt tha áo tím ngỡ tương đồng
Lặng lẽ giương buồm bởi nhớ sông
Thăm thẳm trời xa rồi lánh mặt
Mênh mông xứ lạ đã thay lòng?
Đêm tàn ray rứt bơ vơ phận
Trăng khuyết ưu hoài héo hắt thông
Mảnh lụa người trao còn mãi đượm
Khăn thêu nhành trúc thoảng hương nồng
5
Ơi thuyền mấy thủa xa rời mái!
Nầy bậu bao chừ quyến luyến sông?
Cứ ngỡ ươm lời luôn kết nghĩa
Ngờ đâu ngỏ ý mãi ghi lòng
Làng xưa êm ả du dương sáo
Đồi vắng im lìm ủ rũ thông
Nẫu ruột mềm môi cùng sợi đắng
Nhấp rượu đầy vơi thấm giọt nồng
6
Hỡi bến bao lần giã biệt sông?
Vùi chôn dĩ vãng có an lòng?
Quê ta chốn ấy hoài san sẻ
Đất khách phương nầy mãi cảm thông?
Cứ tưởng chung đường xe chỉ thắm
Hay mơ cùng bậu sánh duyên nồng
Nhà tranh trống trải buồn hiu hắt
Ngại lắm trao ai nhẫn mạ đồng
7
Ấp ủ tình si hoài ảo vọng
Đắng cay mộng vỡ khiến se lòng !
Lang thang biển lạnh rì rào sóng
Rong ruổi đồi xưa thổn thức thông
Núi hỏi trang thư lời vẫn mượt ?
Mây khen tiếng hát điệu luôn nồng
Trăng tàn gió nhẹ sầu cô lữ
Thầm trách tim ai lạnh tựa đồng !
8
Chăn đơn gối lẻ khát khao lòng !
Một buổi quay về đốt lá thông
Sưởi lại tâm hồn đêm giá buốt
Cời thêm ngọn lửa mắt cay nồng
Chùng dây phím cũ duyên nào thắm
Lỗi nhịp đàn xưa nốt chẳng đồng
Bỗng chợt chiều nay bừng tỉnh thức
Gom quà kỷ niệm gửi đầu sông.

Như Thu
***
Giấc Mơ Của Em...

1
Hạ đến, bên đồi dưới cội thông
Anh ru em ngủ giấc say nồng
Gió chiều hôn nhẹ lên làn tóc
Hồn mộng trôi êm giữa cánh đồng
Diều biếc mỏng manh vờn trước ngõ
Lau hồng phơn phớt gợn ven sông
Thuyền hoa ai ghé chờ nơi đó
Tiếng pháo xôn xao rộn cả lòng !
2
Anh ru em ngủ giấc say nồng
Sóng vỗ đưa thuyền đến cuối sông
Âu yếm trời già se chỉ ái
Hân hoan nguyệt lão kết tơ lòng
Tiểu thơ đan áo bên lều mộng
Tráng sĩ treo gươm cạnh giá đồng
Thăm thẳm tầng cao lừng tiếng nhạc
Xạc xào nai chạy khắp rừng thông
3
Gió chiều hôn nhẹ lên làn tóc
Mây trắng trải dài phủ rặng thông
Nghe rộn niềm vui bừng ánh mắt
Lặng vơi nỗi tủi ngát hoa lòng
Thương cha mấy độ đi chinh chiến
Nhớ mẹ bao chiều đợi bến sông
Theo chị vào chùa, em lễ Phật
Còn nghe văng vẳng tiếng chuông đồng.
4
Hồn mộng trôi êm giữa cánh đồng
Bùi ngùi nhớ lại một dòng sông
Em về, tóc xõa thơm hương bưởi
Chiều đến,người sang ấm cõi lòng
Mười sáu... hiền ngoan thời áo trắng
Hai mươi ...e ấp tuổi xuân nồng
Tình đầu lặng lẽ qua như gió
Vẫn giữ riêng mình nỗi cảm thông
5
Diều biếc mỏng manh vờn trước ngõ
Nắng chiều hiu hắt phủ đầu sông
Đường trăng thuở đó ...hồn êm ả
Dốc núi nơi đây...cỏ ngát nồng
Năm tháng chưa phai màu kỷ niệm
Tuyết sương vẫn thắm sắc rừng thông
Một làn khói trắng mênh mang nhớ
Mờ mịt quê hương tím cõi lòng !.
6
Lau hồng phơn phớt gợn ven sông
Gợi nhớ tranh xưa nét vẫn nồng
Những dấu chân trần trên bãi cát
Một vùng đất lạnh dưới đồi thông
Nha Trang phố nắng còn vương dạ
Đà Lạt chiều sương mãi nặng lòng
Em dắt anh về thăm chốn cũ
Biên Hòa rực rỡ bến giang Đồng
7
Thuyền hoa ai ghé chờ nơi đó
Nắng trải vàng tươi, lúa ngập đồng
Chú rể nồng nàn xây ước mộng
Cô dâu say đắm dệt tơ lòng
Một nhà hớn hở trao lời đẹp
Hai họ hân hoan chuốc rượu nồng
Đàn trẻ tung tăng quần áo mới
Tiếng cười vang dội cả ngàn thông
8
Pháo nổ xôn xao rộn cả lòng
Giật mình tỉnh giấc giữa rừng thông
Bàn tay em nắm còn âu yếm
Ánh mắt anh trao vẫn mặn nồng
Dìu bước khoan thai qua dốc núi
Dong thuyền lờ lững giữa triền sông
Bên nhau trọn kiếp duyên tơ tóc
Tạc dạ đinh ninh một chữ đồng!

Thy Lệ Trang


Tích ​Đ​ức ​K​hông ​C​ần ​N​gười ​K​hác ​T​hấy, ​H​ành ​T​hiện ​T​ự ​C​ó ​T​rời ​B​iết​


Tích đức không cần người khác thấy, hành thiện tự có trời biết.
Người làm việc thiện, phúc tuy chưa đến, họa đã đi xa;
Người làm việc ác, họa tuy chưa đến, phúc đã đi xa.
Người làm việc tốt, giống như cỏ trong vườn xuân, không thấy trưởng thành, lâu ngày sinh sôi.
Người làm việc ác, giống như đá mài dao, không thấy hao tổn, lâu ngày mới mòn.
Phúc họa vô môn luôn tại tâm (ý nói phúc và họa không có cửa để chúng ta đi vào nó, mà nó được hình thành qua suy nghĩ tốt hoặc xấu trong tâm của chúng ta).
Điều đáng sợ của hành động làm ác không phải là bị người khác phát hiện, mà là chính mình tự biết;
Điều đáng khen của hành động lương thiện, không nằm ở lời khen của người khác, mà là nằm ở sự an vui của chính mình.

Đời người, có bao nhiêu toan tính, thì có bấy nhiêu đau khổ.
Có bao nhiêu khoan dung, thì có bấy nhiêu niềm vui.
Đau khổ và niềm vui đều là sự phóng chiếu của tâm linh, giống như trong gương có cái gì, là do sự vật đứng trước gương quyết định.
Trong lòng không buông bỏ được, tự nhiên sẽ thành gánh nặng, gánh nặng càng nhiều, đời người càng không vui.
Tâm toan tính giống như cái túi quần, tâm khoan dung giống như cái phễu;
Tâm phức tạp thích toan tính, tâm đơn giản dễ vui vẻ.
Biết khoan dung, con đường đời mới có thể càng đi càng rộng.

Oán hận là một ly rượu độc, cái bị giết chết là niềm vui của chính mình.
Dùng sai lầm của người khác để trừng phạt bản thân, là một chuyện vô cùng ngu xuẩn.
Vậy chi bằng, tha thứ cho lỗi lầm của người khác, vui vẻ với cuộc đời của mình.
Không khoan thứ cho người khác, thật ra là đang không bỏ qua với chính mình.
Tấm lòng của một người có thể dung chứa được bao nhiêu người, thì có thể thắng được bấy nhiêu lòng người.
Tấm lòng rộng mở, mới có thể thành tựu sự nghiệp, mới có đời người yên bình và vui tươi.
Tâm rộng lớn, thì tất cả mọi chuyện đều nhỏ hết.

Chuyện lớn chuyện khó, xem cách đảm đương;
Nghịch cảnh thuận cảnh, xem tấm lòng;
Là vui hay giận, xem tu tính;
Có mất có được, xem trí tuệ;
Là thành là bại, xem kiên trì.
Mọi chuyện thuận theo tự nhiên;
Vạn sự xử trí an nhiên;
Lúc đắc ý điềm nhiên;
Lúc thất ý thản nhiên;
Gian nan trắc trở xem như tất nhiên;
Trải nghiệm hết vô thường mới ngộ ra.
Uống loại trà thanh khiết, ngậm cái miệng thị phi, kết giao bạn ngộ đạo.
Tình yêu đích thực, là chấp nhận, không phải chịu đựng; là ủng hộ, không phải chi phối; là hỏi thăm, không phải chất vấn.

1 tình yêu đích thực.
Tình yêu đích thực, phải cám ơn, cũng phải xin lỗi; phải ân cần, cũng phải thông cảm; phải nhận lỗi, cũng phải sửa lỗi.
Tình yêu đích thực, không phải nghi ngờ lẫn nhau, mà là cùng nhau nhìn về một hướng.
Thật ra, yêu không phải là tìm kiếm một người hoàn hảo. Mà là, phải học cách dùng đôi mắt hoàn hảo, để ngắm nhìn một người không hoàn hảo.

​Nguyễn Thú​​c Soạn​ sưu tầm ​
Nguồn: ĐKN

Chủ Nhật, 9 tháng 7, 2017

Thu Dạ Lữ Hoài



Gió lạnh đêm dài ngủ được đâu
Canh khuya ngồi trước ngọn đèn dầu
Nỗi lòng biết ngỏ cùng ai tá
Lác đác bên hè mấy giọt Ngâu
Canh dài gió lạnh suốt đêm thâu
Nhớ tới quê hương dạ những rầu
Ngói đỏ trường xưa nơi học cũ
Ông Đa, Bà Mít, biết tìm đâu

(Sáng tác lúc 11 giờ đêm ngày 11.9.2090)
Viên Ngoại Thái Hanh












Thơ Tranh: Nhìn Mặt Đặt Tên

Mến tặng Khánh Hà, Ngọc Dung, Phương Lan, Kim Phượng và Kim Oanh


Thơ: Nguyễn Cao Khải
Thơ Tranh: Kim Oanh
Hình thẻ học sinh: Cựu Học Sinh qua các niên khoá dưới mái trường Tống Phước Hiệp Vĩnh Long

Nhìn Mặt Đặt Tên 

Trần thế nhân gian quả chỉ là
Nơi sinh lão tử tận diệt mà
Thơ thiền tâm chứa thuần ý niệm:
"Hà"

Trần thế chốn nầy chẳng vấn vương
Tình thơ lưu luyến bao người thương
Có ai thắc mắc danh chi tánh:
"Phượng"

Trần thế miệt mài mãi tạo tranh
Thơ thơ thẩn thẩn đã thành danh
Thế nhân vào đọc đều muốn biết:
"Oanh"

Có ai thắc mắc cứ vào mạng
Lâu lâu mới có một vài trang
Ai mà muốn biết xin hãy hỏi:
"Lan"

Ngày ngày thơi thới cùng thung dung
Công chuyện vườn hoa chỉ cứ đùng
Cây trái quanh năm sai chấm đất
"Dung"

Nguyễn Cao Khải
(Cựu Học Sinh Tống Phước Hiệp Vĩnh Long)

***-***
Xin xem tiếp những bài lưu niệm:

1/ Mùng Ba Khai Bút
2/Nhìn Mặt Đặt Tên
3/ Lớp 1B1 - Niên Khoá 1961-1962

Norway


Chiều lên trên biển Norway
Cho anh thầm nhớ ngày về quê hương
Giờ xa biết mấy dậm trường
Con tàu đinh mệnh chia đường hai nơi
Trên cao từng cánh chim trời
Tàu đi chầm chậm nghe lời thở than
Tìm nhau bóng ngả xế tàn
Hương xưa còn đọng trên ngàn lau xanh

Biện Công Danh
Oslo
25/6/2017

Em Đâu Rồi



Bài Xướng:
Em Đâu Rồi

Từ ngày em vắng bóng
Như thiếu ánh trăng vàng
Ngơ ngẩn trời u ám
Bùi ngùi gió thở than
Anh ngồi trong gác nhớ
Hồn lịm giữa canh tàn
Chẳng biết người còn đến
Hay như lọn khói tan

Quên Đi
***
Các Bài Họa:

Sầu Lẻ Bóng


Buồn thương em lẻ bóng
Ơi hạ nắng hanh vàng
Gió lộng buồm giương cánh
Ve sầu réo khóc than
Yêu thầm luôn thấy nhớ
Ngồi thức trắng đêm tàn...
Ước vọng người xưa đến
Mơ màng giấc mộng tan

Mai Xuân Thanh
Ngày 18 tháng 06 năm 2017
***
Tận Cùng Ước Mơ

Nguyệt lạc miền giao bóng
Trăng chao đọng ánh vàng
Khuya mơ màng níu kéo
Cố chạm tất lòng than
Tận cùng trong tâm tưởng
Dẫu ôm giấc mộng tàn
Đêm chìm mơ ước tắt
Khêu lại ánh trăng tan

Kim Oanh
***
Mù Xa


Người hỡi lầu xưa ấy
Tìm đâu bóng hạc vàng
Bẽ bàng câu ước hẹn
Não nuột tiếng sầu than
Đêm đến nhìn tim lụn
Ngày qua đợi nến tàn
Lạnh trời mây viễn xứ
Có họp ắt ly tan

Kim Phượng
***
Ngậm ngùi

Đêm đêm một chiếc bóng
Lặng lẽ dưới trăng vàng
Nhìn màn sương mờ mịt
Nghe tiếng dế khóc than
Trách người xưa lỗi hẹn
Thương tuổi mộng phai tàn
Lòng mãi chưa quên được
Nỗi sầu không thể tan.

Phương Hà


Quả Cau Nho Nhỏ



Quả cau nho nhỏ miếng trầu ôi,
Này của Xuân Hương đã quệt rồi
Có phải duyên nhau thì thắm lại
Đừng xanh như lá, bạc như vôi.



Mỗi khi đọc bài thơ "Mời Trầu" của nữ sĩ Hồ Xuân Hương, tôi thường liên tưởng đến bài ca dao từng học  thuộc lòng từ năm Đệ Thất.

Quả cau nho nho cái vỏ vân vân,
Nay anh học gần, mai anh học xa
Lấy chồng từ thuở mười ba
Đến năm mười tám thiếp đà năm con.
Ra đường thiếp hãy còn son
Về nhà thiếp đã năm con cùng chàng.

Lúc đó, Thầy Cô không hề giải thích gì nhiều, chỉ đại khái " ngày xưa, con gái thường lấy chồng sớm". Chỉ thế thôi.
Nhưng khi lớn lên, những thắc mắc từ bốn câu trong bài:

Lấy chồng từ thuở mười ba
Đến năm mười tám thiếp đà năm con.
Ra đường thiếp hãy còn son
Về nhà thiếp đã năm con cùng chàng.

thường khiến tôi suy nghĩ: Tại sao lấy chồng sớm thế? Đâu là lý do khiến cho các cô gái ngày xưa thường lấy chồng sớm?
Có lẽ vì tục Tảo Hôn nên người ta cưới vợ gã chồng sớm cho con.

A/ Tục Tảo Hôn

Không biết xuất hiện vào lúc nào, hầu hết các nơi trên thế giới đều có tục Tảo Hôn  này, mãi đến ngày nay, các quốc gia ở Châu Phi, Trung Đông hay Nam Á vẫn còn xuất hiện tục Tảo Hôn. Riêng ở Việt Nam, ở vùng cao nơi các đồng bào dân tộc, đến nay vẫn còn giữ tục này.
Nguyên nhân nào nảy sinh ra tục này? Có thể từ những nguyên nhân sau đây:

1/ Tuổi thọ trước đây thấp

Theo thông kê của Tổ Chức Y Tế Thế Giới, tuổi thọ bình quân của con người năm 2009-2010 là 71 tuổi. Nhưng vài trăm năm trở về trước, tuổi thọ của con người chỉ vào khoảng 45-50, chính vì thế vào thời đó, các gia đình giàu có hay quan lại thường làm tiệc mừng thọ tứ tuần , ngũ tuần...Còn tuổi thọ mà ngày nay gọi là trung bình, thì trước đây lại rất hiếm, điển hình là câu thơ nổi tiếng trong bài Khúc Giang Kỳ II của thi hào đời Đường bên Tàu là Đỗ Phủ:

Nhân Sinh thất thập cổ lai hy (con người sống đến tuổi 70 xưa nay hiếm có).

2/ Sớm có người nối dõi tông đường

Theo quan niệm xưa,  bất hiếu hữu tamvô hậu vi đại
(trong ba điều bất hiếu, không có người nối dõi là tội bất hiếu lớn nhất)
Trong khi tuổi thọ của con người ngắn, nên gia đình cho con cháu lập gia đình sớm để có người nối dõi.

3/  Có nhiều lao động, quan niệm con đàn cháu đống

Do sống bằng nghề nông là chính, nên gia đình cần nhiều người lo ruộng rẩy. Nhà càng có nhiều người, sẽ sẽ làm được nhiều việc hơn. Vì vậy nhà nào có con trai muốn con lập gia đình sớm, còn nhà có con gái muốn gả đi cho đỡ miệng ăn (trọng nam khinh nữ).

4/ Phát triển sinh lý sớm

"Nữ thập tam, nam thập lục" là  tuổi dậy thì của nữ là 13 và của nam là 16.
Khi con đến tuổi này là có thể dựng vợ gả chồng được rồi.

B/ Tư tưởng trong bài ca dao

Trên đây là quan niệm của xã hội thời bấy giờ. Thế nhưng còn tâm trạng người con gái trong bài ca dao thế nào? Họ có thật sự muốn lấy chồng sớm thế không ?
Một cái buồn sâu lắng toát ra từ các câu ca dao, một cô bé ăn chưa no lo chưa tới, đã về sống chung với những người xa lạ, thay đổi môi trường và hoàn cảnh sống khi hãy còn khờ dại, chưa đủ hiểu biết để thích nghi với vai trò mới. Chưa biết rõ làm vợ là thế nào, phải làm gì, thì đã đeo mang con cái.
Một sự mỉa mai thật tế nhị, khi mỗi năm cho ra đời một đứa bé. Mới 18 tuổi đã có 5 con, một nổi buồn, một sự thở than, trách móc cho phận làm thân con gái. Chưa được vui hết cái tuổi trẻ con đã gánh lấy vai trò làm mẹ. Còn gì cay đắng hơn, khi nhìn đàn con nheo nhóc rồi nhìn lại mình vừa mới độ chớm xuân.
Từ trong thâm tâm, cô gái hoàn toàn không muốn lấy chồng sớm thế này, chỉ muốn được sống trọn vẹn với tuổi thơ của mình.
Bài ca dao thể hiện sự bất mãn với tục tảo hôn, một tục lệ đã cướp đi tuổi thơ ngây, cướp đi khoảng thời gian hồn nhiên trong sáng của các cô gái. Chính xác hơn, đây là một thông điệp mạnh mẽ đánh động đến mọi tầng lớp trong xã hội, để tất cả cùng bắt tay nhau dẹp bỏ tục lệ này, hầu mang lại nụ cười, mang lại nguồn vui cho các cô bé còn trong tuổi vô tư.

Huỳnh Hữu Đức