Thứ Bảy, 6 tháng 5, 2017

Khúc Nguyệt Sầu - Thơ Kim Oanh - Yên Sơn Diễn Ngâm


Thơ: Kim Oanh
Diễn Ngâm: Yên Sơn
Thực Hiện PPs: Quýdenver

Không Ngờ



Không ngờ tình nặng như lọn sóng
Áo em vạt trước ướt lấm lem
Mưa chiều gió khẻ màn lay đọng
Thôi đành xa cách phải không em?!

Không ngờ hè sục sôi sông nhỏ
Ve rả rích kêu nhánh phượng già
Thương cho số kiếp con ong thợ
Mãi ướp mật hoài bít lối ra.

Không ngờ ta lại ngoài tay với
Không còn thỏ thẻ tiếng em anh
Giận hờn một chút ngoài mong đợi
Nên mỗi người đi một lối quanh!

Em bảo duyên ta từ tiền kiếp
Anh cười từ lúc trời đổ mưa
Nếu như hôm ấy trời hong nắng
Anh đâu ghé đụt quán cây dừa.

Không ngờ lúc đó được nắm tay
Rét run mà thấy ấm từng giây
Bây giờ giữa lúc trưa hè nóng
Mà sao hoang phế lạnh thế này?!

Dương hồng Thủy

Bóng Cùng Tôi



Bóng Cùng Tôi

Tim tôi nhốt bóng một người
Tim ai có thở nhịp đời cùng chia?
Nhỡ mai bóng khuất chia lìa
Thái lai tôi bóng cùng dìa một nơi

Kim Oanh
***
Chỉ Một Thôi


Mặc dù quen cũng vài người
Nhưng duy chỉ một bạn đời sẻ chia
Đôi chim chấp cánh chẳng lìa
Chàng đâu thiếp đó ta dìa chung nơi

Quên Đi
***
Bóng Chung

Từ lâu bóng của hai người
Đã hoà nhập một cả đời khó chia
Một người dù đã xa lìa
Bóng chung vẫn mãi đi dìa cùng nơi

Phương Hà
***
Như Hình Với Bóng


Mình ơi chung bóng nợ người 
May duyên rủi phận nghiệp đời lỡ chia
Đói no ấm lạnh chẳng lìa
Như chim liền cánh ta dìa chung nơi

Mai Xuân Thanh
Ngày 30 tháng 04 năm 2017
***
Bóng Và Ta

Vườn thu trăng dõi bóng người
Ngỡ ngàng tỉnh mộng nẽo đời rẻ chia
Tìm nhau tìm cõi xa lìa
Đớn đau ta bóng đi dià mỗi nơi

Kim Phượng
***
Bài Cảm Tác:
Bóng Ta & Em

Làm sao nhốt được bóng người!
Để còn có thể biển đời xẻ chia
Mai sau dù cách xa lìa
Vì tôi là bóng khó dìa bên em

Song Quang
***
Thuận Lẽ Tự Nhiên

Đành sao nhốt lấy bóng người,
Vô thường vốn dĩ cuộc đời hợp, chia.
Dù cho sau trước xa lìa,
Trăm năm rồi cũng cùng dìa một nơi!

Đỗ Chiêu Đức
***
Lầu Hạc

Đời tôi chỉ có một người
Hạc vàng đôi bóng ngàn đời khó chia.
Nhỡ khi một cánh hạc lìa 
Lầu không man mác, mây dìa nghìn thu.

Mailoc

Thứ Sáu, 5 tháng 5, 2017

ThơTranh: Đá Cũng Dừng Lăn


Thơ: Mai Xuân Thanh
Thơ Tranh: Kim Oanh



Phương Trình Chưa Ðáp Án



Đã bốn mươi hai năm rồi em nhỉ
Tính được gì những ý nghĩ năm xưa
Bao tâm linh đã mòn cả lủy thừa
Những rút căn cũng sót hoài quên nhớ

Bài toán đời bao giờ không đáp số
Mấy khi nào làm đúng được ước mong
Hiện thực, chiêm bao ẩn sô mênh mông
Cân bằng mãi cả đời từng định lý

Đã bốn mươi hai năm rồi em nhỉ
Ngôi trường nào hệ lụy giải uyên minh
Ðể cho ta tìm được chút yên bình
Con đáp số giữa thương yêu, thất táng

Bình mực ta bây giờ đã sắp cạn
Ba mươi bảy vạn giờ, triệt hai bên
Lại nối lên những hàm thức ưu phiền
Ta cố giải, giải hoài, không đáp ý

Đã bốn mươi hai năm rồi em nhỉ
Phương trình dài vẽ gạch nối lung tung
Kể từ khi hệ điểm của tương phùng
Ðã xa lắc quyển tập vài trang cuối

Một mai ta xếp tập đừng ai hỏi
Ẩn số nào đã chia ngã thương đau
Cọng cỏ nâu lúc lắc bên mộ sầu
Bài toán đó đành chôn theo thân xác

Tịnh

Mưa Sài gòn Còn Buồn Không Em - Nguyệt Ánh - Lâm Nhật Tiến

Bỏ Sài gòn ra đi sống bên xứ người nhớ về Sài Gòn, nhớ người yêu, nhớ cơn mưa thuở xưa cùng đi bên nhau trên những con đường ngập nước, những hàng cây ghế đá công viên, mà ngậm ngùi tiếc nuối.


Sáng Tác: Nguyệt Ánh
Ca Sĩ: Lâm Nhật Tiến
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình

Họp Mặt Văn Thơ

(Hàng đứng: Phạm Kim Ngọc, Cake design (xin xem cái bánh Đông Sương bên dưới).
Ca Sĩ, nhà Thơ Thu Tâm, Phương Hoa.Nhà Văn Đỗ Dung và Phu Quân Nhà Văn, nhà Thơ Thanh Dương,Hải Rừng, 
Hàng ngồi: Bảo Trâm, Minh Thúy, Luật sư Cẫm Tâm)

Họp Mặt Văn Thơ

Chắc rồi, tôi đã lạc vào mộng
Rất thực ở trần gian tôi sống
Sao vẫn một buổi chiều gặp gỡ
Còn mãi với thời gian cô đọng
Từng gương mặt phúc tràn nhân đức
Bởi trong tôi niềm vui trổi khúc
Nhạc hòa âm quyến luyến thân thương
Thật vô tư hồn nhiên hạnh phúc
Nét vẽ chân dung với thơ ngâm
Giọng ngọt ngào vọng từ xa thẩm
Tôi lắng nghe tiếng mùa thu rơi
Từ biển rừng tận đáy buồng tim
Một thời của tuổi xuân lãng mạn
Dung nhan như phản phất không tàn
Em con gái tình yêu thơ ngây
Tôi mơ tìm ngu xi nông cạn
Nhưng cuộc đời nào không dĩ vãng
Nghe chuyện kể lòng thêm vương mang
Vui buồn mà thổn thức cảm thông
Tôi thèm xin được hôn vầng trán
Là chỉ một buổi chiều rất thực
Giờ tôi mới biết không ngờ vực
Tình thơ văn duyên kiếp tao phùng
Gặp nhau bàn tay thương xiết chặt!
Hải Rừng



 Tình Thơ Hội Ngộ
Thi hữu, bút văn chợt một chiều
Chưa phai nắng gió nét Xuân yêu
Cali mây sáng giăng chào đón
Mà tưởng từ lâu chỉ ảo liêu
Tiếng nói giọng cười rộn rã vang
Bên nhau níu lại bóng thời gian
Ngâm nga , ca hát tình lưu luyến
Bóng hạnh phúc dâng ánh mắt tràn
Lơ lững mây trôi giọt nắng tàn
Hương tình bạn hữu tạm chia xa
Người về thi tứ dâng đầy gối
Kẻ ở đôi dòng chữ nhẹ lan
Trải rộng vườn thơ thắm sắc hương
Mơ Sao, hái Nguyệt níu thiên đường
Ru hồn mộng mị sương đưa lối
Giọt mực đam mê gởi bốn phương
Minh Thuý
***
Gắn Kết Duyên Tơ

Văn thơ họp mặt giữa xuân chiều.
Góp bút bao người những tứ yêu
Rộn rã Cali trời nắng đẹp.
Bừng lên náo nhiệt đuổi cô liêu.


Ngâm thơ bình phú giọng ngân vang.
Truyền những niềm vui chốn thế gian
Lá thắm dòng xanh se kết lại
Lâng lâng hạnh phúc tỏa dâng tràn.

Hoàng hôn pha tím gọi chiều tàn.
Tình bạn duyên thơ thấy ủi an
Tạm biệt chia tay vương vấn dạ.
Hương về gối mộng ngất ngây lan..

Vườn thơ nở thắm ngát thiên hương.
Bay khắp non sông khắp nẻo đường.
Nguyệt lão se tơ duyên mặc khách.
Nối vần xướng họa gửi muôn phương.

Trần Lệ Khánh 
20-5-207

Duyên Hội Ngộ

Hayward chan hòa nắng cuối Xuân
Tình thơ vương vấn kéo nhau gần
Bốn phương tụ lại tình thêm nở
Bạn ảo một chiều thêm kết thân
Xin cảm ơn ai những nụ cười
Cảm ơn cuộc sống, bạn tôi ơi!
Văn thơ hòa quyện, đời thêm nghĩa
Rộn ràng thi tứ giữa chiều rơi
Hát ngâm thoáng chốc chỉ đơn sơ
Không sáo, đàn ngân… vẫn thẫn thờ
Nắng rọi lung linh trong ánh mắt
Cho chiều thêm đọng nét nên thơ
Rạng rỡ môi hồng bên khóm cây
Muôn hoa như lẩn trốn nơi đây
Không gian lành lạnh ghen tình ấm
Gió lặng tiếng thầm trong ngất ngây
Xin gởi bạn tôi một chút tình
Chút hương hoa của buổi chiều xinh
Mang theo kỷ niệm trong hành lý
Hội ngộ hữu duyên của chúng mình

Nhã Giang Thu Tâm
***
Tình Bạn Duyên Thơ

HayWard dịu nắng cuối mùa xuân.
Thơ chợt buông tơ níu bạn gần.
Quen lạ bốn phương liên kết lại.
Email-Fbook kết tình thân

Tri ân bầu bạn thắm môi cười.
Ân cả cuộc đời thân thiết ơi!
Nhờ có văn thơ thêm sức sống.
Tô huyền làn tóc điểm sương rơi.

Gặp nhau vui họp dẫu thân sơ.
Không sáo không đàn chẳng thẫn thờ.
Bút nở vần xanh tươi nét mực
Và hương thơ lộng ngát hồn thơ.

Hương bay đằm thắm quyện hàng cây.
Hương thức muôn hoa nở đẹp đây
Lãng mạn không gian khơi lửa ấm
Gió sương bảng lảng cũng tình ngây

Tôi gửi người xa... chút ý tình.
Ngát hương tha thiết của vần xinh.
Và ghi nhung nhớ trong tâm thức
Nghĩa bút duyên thơ các bạn mình..

Trần Lệ Khánh

20-5-2017


Chúc Mừng Họp Mặt

(Cảm tác khi xem các bức ảnh ghi lại kỷ niệm buổi họp mặt của quý anh chị.)

Xem hình nữ sĩ sánh thi nhân
Viếng Cựu Kim Sơn đẹp thoát trần
Giữa phố cà phê mời mấy bận
Bên sông máy ảnh bấm trăm lần
Mâm tràn vị ngọt bày lưu luyến
Tiệc tỏa niềm vui xóa ngại ngần
Chén rượu tăng đều men ngẫu hứng
Môi cười rộn tiếng đọng tình thân

Bửu Tùng
1/5/2017
***
Văn Thơ Rộng Khắp

Duyên văn gắn mặc khách tao nhân.
Rộng khắp muôn nơi giữa thế trần.
Sông bể lênh đênh thơ vạn lượt
Trời mây bát ngát tứ muôn lần.
Ấm êm phương bắc vần tươi thắm.
Lạnh giá trời tây ý trắng ngần.
Bốn biển giao tình huynh đệ cả.
Dẫu không quen biết nối cầu thân.

Trần Lệ Khánh
20-5-2017

Hội Ngộ Bắc California  
( Kỷ niệm hội ngộ bạn bè tại Oakland , CA April 28 - 30, 2017 ).

Có khi ta không đợi không chờ,
Đường xa vẫn có lúc gần kề,
Đời rộng vẫn không là ngăn cách,
Để cho tôi được gặp bạn bè.

Anh Lộc, Bảo Trâm đón phi trường,
Cuối tháng tư một ngày mùa Xuân,
Cám ơn Minh Thúy chờ tôi đến,
Cám ơn thành phố lạ Oakland 

Lại có thêm bạn, anh “Hải Rừng”,
Dùng bữa trưa mì hoành thánh ngon,
Tô mì ngon từ tay Minh Thúy,
Từ vợ chồng chủ nhà dễ thương.

Cả bọn đi San Francisco 
Theo anh Hải rừng bước “giang hồ”
Thành phố vùng vịnh chiều nắng gió,
Lối thấp lối cao vạn nẻo chờ.

Đi ngược về xuôi giữa phố phường,
Dừng chân nghe biển gọi muôn phương,
Chiếc cầu dài, cánh chim xa tắp,
Hồn tôi ngẩn ngơ theo cánh buồm

Phố đẹp nhà cao người dạo chơi,
Tôi thấy những góc khuất cuộc đời,
Người homeless bên hè phố cũ,
Giữa phù hoa có phận lẻ loi.

Đi bộ suốt mấy tiếng đồng hồ,
Vui cùng nhau nên muộn giờ về,
Thanh, Hải, Bảo Trâm, Lộc, Minh Thúy,
Sẽ nhớ hoài San Francisco 

Hôm sau các bạn khác về đây,
Anh Thọ, Đỗ Dung luôn có đôi,
Thu Tâm, Cẩm Tâm, Phan Kim Ngọc,
Và Phương Hoa . Hẹn một cuộc vui.

Anh “Hải Rừng” luôn đến bất ngờ,
Gặp anh Thọ nhắc chuyện ngày xưa,
Bàn tiệc bày ra nhiều món lắm,
Của bạn bè và của chủ nhà.

Nào những màn trình diễn ngâm thơ,
Đọc truyện, hát hay ta cùng nghe,
Đối diện với những người bạn thật,
Chỉ là bạn ảo mới hôm qua.

Ra vườn sau ríu rít chụp hình,
Ghi lại kỷ niệm của chúng mình,
Kề vai, nắm tay nhau đi nhé,
Chốc nữa chia tay sẽ chẳng gần.

Ngồi ngoài vườn nói chuyện, làm thơ,
Thơ đường chớp nhoáng của Phương Hoa,
Thu Tâm đọc lên nghe cảm xúc,
Buổi chiều vui, ước gì đừng qua.

Người đến rồi đi, hợp rồi tan,
Gặp nhau ngắn ngủi cũng là duyên,
Đường đời buồn vui ở phía trước,
Biết chúng mình gặp lại nhau không?

Nguyễn Thị Thanh Dương
( May, 11, 2017 )



Thơ: Hải Rừng, Minh Thúy, Nhã Giang Thu Tâm,Phạm Duy Lương
Hình Ảnh: Bảo Trâm


Thứ Năm, 4 tháng 5, 2017

Thơ Tranh: Bây Giờ Em Ở Đâu?



Thơ:Anh Tú
Thơ Tranh: Kim Oanh

Nỗi Nhớ Tình Yêu


Anh vẫn thường gặp em
Trong giấc mộng mình quen
Anh vẫn về mỗi đêm
Mang tình yêu nỗi nhớ
Của quảng đời ngây thơ
Của dòng sông nho nhỏ...
Anh còn ở bên em
Mỗi đêm về yêu dấu
Mặt nhìn mặt thật lâu
Môi em cận kề anh
Tim em đập nhịp nhanh
Em ngọt ngào khẻ nói
Yêu nhất vẫn là anh ...

Biện Công Danh

Chờ Gió Mới - Bến Nước Mười Hai


Chờ Gió Mới

Đời người như chiếc lá trôi sông
Xa xứ bấp bênh nước ngược dòng
Cố chống cố chèo không định hướng
Tự do mơ ước ánh quang hồng
Bốn mươi năm biệt sầu ly cách
Quê cũ xa vời mòn mỏi trông
Nhớ bến căng buồm chờ gió mới
Xuôi về ta tắm lại ao trong

Kim Oanh
Melbourne 5/2016
***
Bến Nước Mười Hai
(Mến tặng Cô Chín)

Nước bạc xa nguồn vạn nhánh sông
Hòa tan bản sắc hợp chung dòng
An lành vẩn đục khi chua ngọt
Ấm lạnh buồn vui lúc tím hồng
Mượn bến bờ kia thêm sức sống
Thương ngày tháng nọ mất người trông
Vầng dương ngả bóng tình hoài cố
Gái Việt muôn đời giữ tuyết trong.

Cao Linh Tử
25/4/2017
***
 Gió Mới

Chiếc lá bên đời đỗ nhánh sông
Ngày qua tháng lụn vẫn xuôi dòng
Ly tan nhạc phổ hòa cung vọng
Cám cảnh ân đời dõi mắt trông
Lý tưởng gieo mầm hoa sắc mới
Tự do mở lối ánh quang hồng
Trời quê lữ khách lòng khao khát
Tắm khúc sông dài nước mát trong 

Mai Thắng
 170501
***
Nỗi Lòng Xa Xứ 

Sao lại ví đời lá lạc sông!
Ngược xuôi vất vả biết bao dòng?
Quê nhà tâm mẹ luôn hoài vọng,
Đất khách lòng ai mãi ngóng trông.
Nỗi nhớ dâng trào dòng máu đỏ,
Niềm thương khắc đậm trái tim hồng.
Dẫu xa ngàn dặm đường ngăn trở,
Hình bóng tan chìm trong mắt trong.

Hoành Trần
1/5/17

Mùa Hè Tới - Phạm Anh Dũng - Thái Hiền



Sáng Tác:Phạm Anh Dũng 
Tiếng Hát:Thái Hiền

Đêm Nồng(NĐT)



Từng trang sách mở giữa đêm nồng
Bỡn cợt chi hoài hở gió ngông?
Lối nhỏ mây vờn, hoa đẫm lạnh
Đồi cao bụi đổ, nắng phai hồng
Bao lần ngọn cỏ trôi đầu lũ!
Mấy độ hoa đào nở giữa đông?
Sóng dữ xô làn đau biển bạc
Thêm dồn bến đục những dòng sông

23 - 4 - 2017
Phạm Duy Lương

Thứ Tư, 3 tháng 5, 2017

Thơ Tranh: Tháng Năm Dỗ Nhớ


Thơ: Trầm Vân
Thơ Tranh: Kim Oanh

Định Mệnh Buồn


Sắc máu đầm đầm hoa tháng Tư
Màu thương sắc nhớ đã hình như
Tan theo cánh mỏng vừa rơi rụng
Du thủ bướm ong giẫm nát nhừ

Từ đấy mùa sang hạ chết rồi
Não nùng hoa nắng tiếng than ôi
Còn đâu xanh biếc khung trời mộng
Định mệnh khéo bày đến thế thôi

Kim Phượng

La Vieille Femme Grincheuse - “Bà Già Khó Tính”

* Texte écrit par une vieille dame terminant sa vie en "gériatrie".
Les soignants ont retrouvé cette lettre sous son oreiller après son décès...



La Vieille Femme Grincheuse

Que vois-tu, toi qui me soignes, que vois-tu?
Quand tu me regardes, que penses-tu?
Une vieille femme grincheuse, un peu folle,
le regard perdu, qui bave quand elle mange et ne répond jamais
quand tu dis d'une voix forte "essayez" et qui
semble ne prêter aucune attention à ce qu'elle fait...

Qui docile ou non, te laisse faire à ta guise,
le bain et les repas pour occuper la longue journée.
C'est ça que tu penses, c'est ça que tu vois ?
Alors ouvre les yeux, ce n'est pas moi.

Je vais te dire qui je suis, assise là, tranquille,
me déplaçant à ton ordre, mangeant quand tu veux...
je suis la dernière des dix, avec un père, une mère;
des frères, des sœurs qui s'aiment entre eux...

Une jeune fille de seize ans, des ailes aux pieds,
rêvant que bientôt elle rencontrera un fiancé...
Déjà vingt ans, mon cœur bondit de joie
au souvenir des vœux que j'ai fait ce jour-là.

J'ai vingt-cinq ans maintenant et un enfant à moi,
qui a besoin de moi, pour lui construire une maison...
Une femme de trente ans, mon enfant grandit vite;
nous sommes liés l'un à l'autre par des liens qui dureront...

Quarante ans, bientôt il ne sera plus là,
mais mon homme est à mes cotés et veille sur moi.
Cinquante ans, à nouveau jouent autour de moi des bébés.
Nous revoilà avec des enfants, moi et mon bien-aimé.

Voici les jours noirs, mon mari meurt.
Je regarde vers le futur en frémissant de peur
car mes enfants sont très occupés pour élever les leurs
et je pense aux années et à l'amour que j'ai connus.

Je suis vieille maintenant et la vie est cruelle et
elle s'amuse à faire passer la vieille pour folle.

Mon corps s'en va.
Grâce et forme m'abandonnent.

Et il y a une pierre là où jadis il y avait un cœur.

Mais dans cette vieille carcasse, la jeune fille demeure.

Le vieux cœur se gonfle sans relâche.
Je me souviens des joies et des peines.
Et à nouveau je revis ma vie et j’aime...
Je repense aux années trop courtes et trop vite passées
et accepte cette réalité implacable.

Alors, ouvre les yeux, toi qui me regarde et qui me soigne.
Ce n'est pas la vieille femme grincheuse que tu vois...
Regarde mieux et tu verras...

“Bà Già Khó Tính”

“Đừng đánh giá người già
qua hình hài, động tác
Dẫu héo hon thân xác
Tâm hồn vẫn sắc xuân
Lời bà nói ân cần
Xin nhớ lấy nhập tâm
Khi gặp người tóc bạc
Tiếc gì, chút nghĩa nhân!”

Cô ngó gì hỡi cô điều dưỡng?
Khi nhìn tôi cô tưởng, thấy chi?
Một bà khó chịu cực kỳ
luôn nhìn xa vắng nhiều khi thất thần


Ăn uống chậm, đầy khăn nhớt rãi
Mặc cho cô tắm rửa đút ăn
Suốt ngày chăm sóc nhọc nhằn
Tôi đâu phải vậy; tôi cần cảm thông!!

-“Xin kể hết nỗi lòng chân thật
Ngồi lặng im chỗ khuất cuối phòng
Lão bà từng bước thong dong,
nuốt cơm theo lệnh miệng không kỳ kèo

Tôi con út nhà nghèo mười đứa
Anh chị thương… dậy múa, bắn bi
Thoắt nhanh mười sáu dậy thì
Đôi chân mọc cánh ước gì có đôi

Tuổi hai mươi lòng tôi rộn rã
Lời thề trao, Chúa cả - ban thờ
Hăm lăm sinh hạ con thơ
Chăm lo nuôi nấng mong chờ nhà riêng

Mẹ ba mươi, con hiền lớn đại
Những tưởng rằng mãi mãi bên nhau
Bốn mươi nào có ngờ đâu
Con lên tỉnh học lâu lâu mới về

Mẹ ngày dài xóm quê mong ngóng
Chờ con trai hết đứng lại ngồi
May còn chàng sống bên tôi
Sớm hôm săn sóc nói lời mến thương

Tuổi năm mươi ngày thường cháu bế
Hai vợ chồng, lũ trẻ mến yêu
Than ôi chàng chết một chiều
Tương lai mờ mịt hồn xiêu phách lìa!

Con cái giờ bộn bề chăm cháu
Thân chơ vơ bám víu chuyện xưa
Cuộc đời ác độc chẳng chừa
Bỡn chơi tuổi lão vật vờ cuồng điên

Thân xác héo, nét duyên cũng bỏ
Trái tim xưa như giỏ đá đeo
Ngoài khô trong vẫn yêu kiều
Tim già hòa nhịp bao điều sục sôi

Tôi sống lại niềm vui nỗi khổ
Khi nhớ về một thuở mến yêu
Vụt qua như nắng cuối chiều
Đành thôi chấp nhận buồn thiu tội tình”

Xin rộng mở tầm nhìn, săn sóc
Chẳng phải đâu bạc tóc dở hơi
Rõ trông bạn sẽ hiểu tôi!


Lộc Bắc
Avril2017
[Phóng tác từ một bài thơ khuyết danh trên Internet]


Truyền Thống Ca Múa Của Việt Nam




Sử sách Việt Nam, từ thời Lý trở về trước, không thấy nói tới ca múa.
Tới thời Trần, sau khi đánh thắng quân Nguyên , vua tôi mở hội ăn mừng: có ca múa.
Người ta dùng dùi trống và mo nang để diễn ! Một số sử gia sau này chê là thô bỉ!

Tới đầu Lê, một lần vua tôi về thăm đất cũ Lam Sơn. Dân chúng hai bên đường múa Rí Ren để đón mừng. Tể tướng Lê Sát cho là dâm bôn! Ra lệnh cấm! Cái điệu Rí Ren này nó múa Nam Nữ quấn xoắn xít vào nhau (có lẽ giống điệu Bướm Vờn Hoa của người Miên chăng?)

Sau này ít thấy nhắc tới. Tôi tìm trong những lễ hội ở Đền Chùa (có lẽ vào cuối Lê đầu Nguyễn và có lẽ hát nhiều hơn múa). Những điệu múa dài, có bài bản, không đứt khúc thì e rằng có từ thời Tây!!! Tôi nghĩ rằng trong bài múa dài thì phải lấy trống làm chính. Người ta không thể lấy sáo và kèn làm nòng cốt cho bài múa! Trừ người Mèo lấy khèn làm nên cho điệu xòe (xòe tiếng Thái là múa, có lẽ người ta bắt chước điệu múa của con công chăng?)

Người Việt có cái trống duy nhất dành cho múa là cái trống cơm! Thú vị thay! Người Miên cũng chơi trống này, nhưng khác là người Việt để trống nằm ngang bụng và hai tay vỗ mặt trống hai bên. Còn người Miện để trống dọc và vỗ tay xuống. (về sự liên hệ Miên - Việt tôi có viết cả trăm trang, xin trình diện quý vị vào một dịp khác)

Trở lại sân đình, trong một lễ hội ta thấy có những điệu múa , người ta vừa đi lượn vừa hát. Nhóm thứ nhất hát: Cái nạo thế sừ là cái sự thế nào? Nhóm kia lấy linga và yoni đâm vào nhau rồi hát: Cái nạy thế sừ là cái sự thế này!!! Hoặc trong một lễ hội khác người ta vừa đi vừa hát : lấy linga đâm vào yoni: Linh tinh tinh tình phooc. Những động tác này rất đơn sơ, không thể gọi là một bài múa . Ta cũng chỉ thấy ở một số rất ít làng nên không thể dùng chữ truyền thống ở đây. Các nhà khảo cứu sau này gọi những lễ hội đó là lễ hội phồn thực!

Khi nhà Nguyễn lập triều đại mới ở Huế. Ta thấy âm nhạc và vũ khúc có ảnh hưởng ngoại tộc nhiều … như Chiêm Thành và Hoa tộc … Vũ khúc Bình Ngô và vũ khúc Vạn Quốc Lai Triều … cho ta thấy ảnh hưởng lung tung … mà điều đáng buồn là ảnh hưởng ngoại thì nhiều … mà yếu tố Việt lại ít!!!

Trước đây ông Hoàng Thi Thơ có xây dựng một số vũ khúc, nhưng số người hưởng ứng làm theo cũng như khán giả không mặn mà lắm ! Không biết dân Việt mình có khoái khẩu cái bộ môn này không???
Mắc cười là sau năm 1975 có một số biên đạo múa(từ mới của Bắc Kỳ ) xây dựng những vũ khúc không giống ai(!) Người ta làm một số động tác rồi … đi bộ… sắp xếp lại đội hình … để diễn chuỗi động tác tiếp theo … chứ chẳng theo nhịp trống gì cả! sắp xếp kiểu này … thí chẳng có truyền thống … chẳng có ngoại nhập … chẳng có lai căng …!!!

Cho nên tôi rất đồng ý với Lê Đình Chơn Tâm là Việt Tộc không có bộ môn múa!!!
Tôi viết bài này cho Lê Đình Chơn Tâm , người học trò tôi đặc biệt quý mến.

Chân Diện Mục

Mừng Hội Ngộ



Bài Xướng:
Mừng Hội Ngộ

Văn kỳ thanh bất kiến kỳ hình
Nào thấy người đâu đã đượm tình
Rạng rỡ mặt mừng thời vạn kiếp
Hân hoan tay bắt chốn ba sinh
Năm châu mới đến chào thân hữu
Bốn bể nay về nhận tỷ huynh
Âu hẳn duyên trời xe đẹp mối
Cùng thêm nến giá nối hương bình.

Đông Thái Phan Tự Trí

***
Các Bài Họa:
Nên Tri Kỷ

Đã biết thi danh lại biết hình
Tao đàn thắm đượm nghĩa nhân sinh
Tranh thơ ý quyện cùng phong cảnh
Bạn hữu hồn vương với mộng tình
Bởi thú văn chương thành đệ- tỷ
Vì dòng thế sự hóa sư - huynh
Quan san vẫn nối nên tri kỷ
Thỏa chí mà say cuộc luận bình!

Nguyễn Gia Khanh

***
Duyên Thơ Tranh


Một sớm ngày vui thơ lộng hình
Chuyện là ảo thực xiết bao tình
Mây hồng dẫn lối duyên trời định
Star Buck ngồi chung mộng kiếp sinh
Bằng hữu thi đàn thành đắc nghĩa
Trần gian xứ lạ hóa tiên huynh
Thương thời cho giữ hàm râu tếu
Vạn buổi tương phùng lại cạn bình.

Hải Rừng 18/4/2017
***
Mong Gặp Lại


Bốn phương vời vợi đã xem hình
Thắm thiết vai choàng giữa đệ huynh
Ý hợp lời trao dường nghĩa kết
Tâm hoà chí thỏa tợ duyên sinh
Nửa ngày chụp ảnh sao vui dạ
Mấy lúc nâng ly thật phỉ tình
Bịn rịn chia tay lòng chẳng nỡ
Ước mong gặp lại sẽ vơi bình!

Như Thu
***
Tình Thơ


Nết tự trau dồi, mấy bẩm sinh!
Vườn hoa đồng nội chẳng cao bình!
Lời ru xóm nhỏ gieo hồn, cốt
Khúc nhạc đường dài kết muội , huynh
Lượm nắng trời quê cùng dệt vận
Nghiền sương đất bạn để xây hình
Gần, xa xích lại chung lời hát
Nối rộng vòng tay , ấm nghĩa tình!


Phạm Duy Lương 
19 -4 – 2017
***
Tương Phùng


Ao ước bấy lâu thấy bóng hình
Giao lưu mạng ảo thực ân tình
Tha hương chào đón người tri kỷ
Bản quán chúc mừng nghĩa đệ huynh
Đằm thắm tóc vờn nhìn nhã nhặn
Hân hoan tay bắt thấy yên bình
Cho dù tuế nguyệt trùm dâu bể
Thì vẫn tương phùng mặc tử sinh.

Như Thị
***
 Hội Ngộ


Bạn ảo đâu ngờ gặp chụp hình
Tơ trời giăng lối thật đầy tình
Bao năm đồng hoạ trao thi bút
Mấy thuở trùng phùng gọi đệ huynh
Góc phố những người lo tất bật
Bên hè đôi kẻ hưởng an bình
Say sưa đàm đạo cà phê nóng
Hội ngộ mừng vui cảnh hiện sinh.


Minh Thuý
***
Mừng Tao Phùng


Mạng nét gửi thơ có cả hình
Cùng xem cùng đọc đượm bao tình
Tha phương ấm nỗi người xưa biệt
Đất khách vui niềm cuộc hiện sinh
Vạn khó chân trời nên nghĩa muội
Muôn lành góc bể được hiền huynh
Điệu hò sông nước miền quê mẹ
Trỗi dậy hồn mơ buổi thái bình.

Lý Đức Quỳnh
***
Mừng Gặp Huynh


Chưa biết mặt nhau chẳng thấy hình
Hữu duyên gặp gở tỏ thân tình
Đã từng đối họa bàn thi ảnh
Nay được tương phùng luận tử sinh
Nâng chén trà thơm xưng xá đệ
Nhấp ly rượu nhạt nhận nhân huynh
Bạn già gặp gở vui nào kể
Ước sẽ lai rai cạn hết bình

Bảo Trâm
***
Tao Ngộ

Chỉ biết phong phanh chẳng thấy hình
Bởi duyên văn nghệ gợi nên tình
Đi ngang starbucks tâm tư nảy
Rủ uống coffee chuyện mới sinh
Đường luật tranh thơ Trâm tiểu đệ
Đời thường mạng ảo Hải hiền huynh
Tiên ông tóc trắng râu dài thượt
Hẹn đến kỳ sau rượu ắp bình

Lộc Bắc
Avril2017

Hình Ảnh: Bảo Trâm

Thứ Ba, 2 tháng 5, 2017

Thơ Tranh: Mạch Sầu Tháng Hạ


Thơ&ThơTranh:KimOanh


Sắp Hết Tháng Tư Sao Em?



Phải không em nhỉ, tháng tư sắp hết
Sao ta nghe đời mới thoáng đâu đây!
Ký ức hôm nào, gầy guộc dưới trời mây,
chiều hạ trắng, chưa phai màu dâu bể.

Phải không em, tháng tư sắp hết
Bên thềm xưa, chưa nhạt dấu rêu xưa!
Sương khói còn vương bên bờ áo lụy
Nên ta còn phiêu bạt đến bây giờ!

Có phải không em, sắp hết tháng tư
Quay quắt lòng ta chớm mùa lựu đỏ
Khi cánh én chưa biệt trời sương gió,
Khuất non ngàn, chiều xuống vết tàn dư.

Thuở ấy gió về kéo nắng qua sông
Gió và nắng ngập chiều hương quê mẹ.
Đời rát mặt, ta rát nỗi niềm thật khẽ,
Đàn xưa nhịp loạn phím tơ chùng.

Có những cung đường hoang vu hồn cát bụi
Có những dòng thơ sủng ướt bến điêu tàn.
Nhưng hoa cỏ vẫn còn thơm tình sông núi
Ta gối lòng đêm lên giấc mộng quan san.

Tháng Tư bây giờ
Hay thuở ấy… tháng tư?
Lời mộng vỡ
Hay mộng còn dang dỡ…!
Cây trẩy lá cho sắc mùa rực rỡ
Đời trẩy mầm thêm nghĩa sống của con người.

Nước mây hội ngộ niềm vui
Cho trang tình sử ngọt lời quê hương,
Cho nghìn thu bạt khói sương
Cánh chim Hồng-Lạc về phương trời hồng.

Tháng tư sắp hết rồi, phải không em?
Nhớ thuở lòng ta còn phơi phới gió
Khi ngoài kia mới chớm mùa hoa lựu đỏ
Hắt hiu lòng vườn cũ tiếng ru đêm.

Đời ta nay dẫu bóng xế chiều nghiêng
Nhưng lòng ta phải đâu hoàng hôn định ước
Dấu rêu cũ còn xanh bên thềm mùa xuân truớc,
Phía bình minh hương trời đất trăm miền.

Sắp hết tháng tư sao em!
Nỗi lòng cát bụi lên đêm tạ từ
Bây giờ sắp hết tháng tư
Nghe lời vàng đá mùa dư âm về.

Louisiana, New Orleans, tháng 4. 2015.
Mặc Phương Tử

Tuyệt Cú 絕 句 - Giả Đảo



絕 句                     Tuyệt Cú

二 句 三 年 得 , Nhị cú tam niên đắc
一 吟 雙 淚 流 。 Nhất ngâm song lệ lưu
知 音 如 不 賞 , Tri âm như bất thưởng
歸 臥 故 山 秋 。 Quy ngọa cố sơn thu
賈島                     Giả Đảo

Bài Dịch:

Ba năm làm được hai câu
Mỗi ngâm mỗi tủi lệ sầu chứa chan
Tri âm hờ hững chẳng màng
Thì thôi núi cũ thu vàng chờ nhau

​Phạm Khắc Trí
***  
Tuyệt Cú

Làm được hai câu ba năm trọn
Lệ rơi sầu tủi mỗi lúc ngâm

Đoái hoài chăng hởi tri âm
Thu vàng núi cũ âm thầm đợi nhau

Kim Oanh
***
Dịch Nghĩa:


Mất ba năm trời mới được hai câu vừa ý
Mỗi lần ngâm lên là hai dòng nước mắt tuôn rơi
Này bạn chí thân sao không chịu thưởng thức
Thôi đành trở về với mùa thu nơi núi cũ

Dịch Thơ:
Tuyệt Cú
1/
Hai câu vừa ý mất ba năm
Lệ chảy đôi hàng mỗi bận ngâm
Thưởng thức bạn ơi sao lại chẳng
Tim thu núi cũ sống âm thầm

2/

Ba năm ưng ý hai câu
Mỗi lần ngâm đến dòng sầu chảy đôi
Bạn thân sao chẳng thưởng bồi
Đành về núi cũ đơn côi thu đời.

Quên Đi
***  
Tuyệt Cú

1/
Ba năm làm được hai câu ổn
Nước mắt tuôn dài khi diễn ngâm
Hờ hững bạn thân không thưởng thức
Ngắm thu, về lại chốn sơn lâm.

2/ 
Hai câu làm suốt ba năm
Mắt tuôn suối lệ khi ngâm một mình
Bạn thân hờ hừng không nhìn
Ngắm thu, thôi lại về miền núi xưa.

Phương Hà
***  
Tuyệt Cú
1/ 
Ba năm tuyệt cú chỉ hai câu
Cất tiếng ngâm nga đổ lệ sầu
Bằng hữu cớ sao không thưởng thức
Lặng thầm núi cũ lại vào thu

2/
Ba năm đắc ý đôi câu
Ngâm nga mỗi lúc rơi châu hai hàng
Bận thân chẳng thấy hỏi han
Đành cam núi cũ quan san thu về

Mai Xuân Thanh

Ngày 24 tháng 04 năm 2017
***  
Phỏng ý thơ Giả Đảo

1/
Ba năm đắc ý chỉ đôi câu!
Mỗi lúc ngâm lên lệ đổ sầu
Ban hữu chẳng màng, không thưởng thức
Thu về núi cũ,vui cùng nhau

2/
Ba năm vừa ý hai câu
Ngâm lên chỉ thấy dòng châu đôi hàng
Bạn không thưởng thức chẳng màng
thôi về núi cũ, chờ sang thu vàng

Song Quang
***  
Tuyệt Cú

Ba năm nắn nót được hai câu
Một lược ngâm nga lã chã châu .
Ai đó tri âm không thưởng thức,
Thôi về núi cũ gối thu sầu.

Mailoc phỏng dịch
***  
Tứ Tuyệt

Ba năm toại ý đôi câu thơ
Dẫu một lần ngâm lệ đẫm mờ
Tri kỷ đành sao lòng chẳng cảm
Quay về núi cũ với thu mơ

Kim Phượng
***  
Ngắt Câu

1/
Ba năm hai câu được
Một ngâm nước mắt rơi
Tri âm không khen thưởng
Về núi cũ, thu ngơi!!

2/       
Ba năm hoàn tất hai câu
Một ngâm nước mắt theo nhau đôi hàng
Tri âm ví chẳng ngó ngàng
Về nơi núi cũ thu vàng nghỉ ngơi!!

Lộc Bắc
Mai17

Tiễn Em - Cung Trầm Tưởng - Phạm Duy - Sĩ Phú


Thơ: Cung Trầm Tưởng
Nhạc Sĩ: Phạm Duy
Ca Sĩ: Sĩ Phú
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình

Cảm Tác Thơ Tứ Tuyệt Tháng Tư

                

Vô Thường                                    

Đã biết lẽ vô thường                    Đời người vốn biết lẽ vô thường,                   
Mà khôn cầm tiếc thương.           Mà vẫn khôn nguôi nỗi tiếc thương.
Thời gian làm bạc tóc,                 Lặng lẽ thời gian làn tóc bạc,
Hiu hắt bóng tà dương.               Chạnh lòng hiu hắt bóng tà dương!

Chiều
Bỗng nhiên buồn vơ vẩn             Bỗng nhiên lòng chợt buồn vơ vẩn,
Cây cỏ chiều hắt hiu.                  Cây cỏ chiều tà bóng hắt hiu.                
Hương pha trà độc ẩm                Hương thoảng trà xanh mình độc ẩm,
Lạnh lẽo tiếng chim chiều.          Đâu đây văng vẳng tiếng chim chiều!

Đường Về
Hồi chuông xé không gian          Hồi chuông rộn rã xé không gian,
Xao xuyến bỗng ngập tràn.        Xao xuyến tình quê bỗng ngập tràn.
Đường về ngày một ngắn           Vốn biết đường về ngày một ngắn,
Sương khói chiều mênh mang    Như sương lẫn khói chiều mênh mang.
Mộng Về
Ôm lòng mãi mộng về                 Canh cánh lòng luôn mãi mộng về,
Bên trời khách ủ ê.                      Đất khách bên trời dạ  ủ  ê.
Vườn xưa đà đổi chủ,                  Vườn xưa giờ đã thay người mới,
Xa lạ mảnh tình quê.                   Ngỡ ngàng xa lạ mảnh tình quê!
Đêm
Rỉ ran dế oán trách                      Ri rỉ râm ran dế oán trách,
Song lạnh gió ri rào.                    Ngoài song mưa lạnh gió rì rào.
Bên đèn vài trang sách                Bên đèn chưa hết vài trang sách,
Mới nằm đã chiêm bao.               Mới nằm chợp mắt đã chiêm bao!               

Mailoc                                          Đỗ Chiêu Đức

4-26-17                                         04-28-2017

Thứ Hai, 1 tháng 5, 2017

Thơ Tranh: Người Xa


Thơ: Nhu Thu
Thơ Tranh: Kim Oanh
***
Diễm Về*

Thơ người bỗng thích nhận vơ
Phố cao đèo thấp bây chừ buồn hiu
Nhớ chăng nồng ấm em yêu
Dã quỳ rực nắng những chiều ngày xưa
Cù Hanh áo lụa tiễn đưa
Bốn mươi năm lẻ; dẫu mưa, diễm về?
Biển Hồ nở trắng hoa chè
Pleiku hồn lắng đam mê một thời!

Lộc Bắc
Avril17
*Từ bài Người Xa của Như Thu, Blog Kim Oanh
***
Vướng Tình Người Xa

Vướng tình lòng cứ vu vơ
Người xa...xa lắc...đôi bờ hắt hiu
Cũng vì ngần ngại lời yêu
Nên em sang chuyến đò chiều bến xưa
Ngày đi hồng thiệp trao đưa
Nổi buồn năm tháng...vẫn chưa hết buồn

Song Quang

Nhớ Nhà



Xứ người cuộc sống dẫu xa hoa 
Nhưng chẳng làm sao khỏi nhớ nhà 
Nhớ mãi đình xưa đầu xóm vắng 
Nhớ ngôi chùa cổ cuối làng xa 
Ôi tình bè bạn luôn canh cánh 
Mà nghĩa đồng bào mãi thiết tha 
Bốn bể năm châu dù có đẹp 
Đố nơi nào sánh nổi quê ta 

Quang Tuấn

Niệm Nô Kiều 念奴嬌 - Tô Ðông Pha



念奴嬌

大江東去,
浪淘盡千古風流人物。
故壘西邊,
人道是三國周郎赤壁。
亂石崩雲,
驚濤拍岸,
捲起千堆雪。
江山如畫,
一時多少豪傑。 

遙想公瑾當年,
小喬初嫁了,
雄姿英發。
羽扇綸巾,
談笑間,
檣櫓灰飛煙滅。
故國神遊,
多情應笑我,
早生華髮。
人間如夢,
一樽還酹江月。

Bài Dịch: Nhân Gian Như Mộng

"Nhân gian như mộng / Nhất tôn hoàn lỗi giang nguyệt" ( Niệm Nô Kiều - Tô Ðông Pha)
(Cõi đời như mộng / Một chén rượu lễ đổ sông tạ tình trăng nước - PKT 04/21/2017)

Ngược dòng ngày tháng
Chốn cũ về thăm
Tóc xanh đã bạc
Cách biệt bao năm

Nhân gian như mộng
Mặc cười đa tình
Rượu tạ đổ sông
Thức người đáy nước
Say trăng nằm ngủ
Gối vạn cổ sầu

Một đời thôi đã,
Như có như không!
Lung linh thiên cổ
Chút tình gửi đâu?


Phụ Chú: Chuyện kể Lý Bạch (701-762), một đời thơ rượu, được hậu thế xưng tụng là thi tiên, cuối đời, trong một đêm rượu say, đã nhảy xuống ôm trăng nằm ngủ dưới đáy Trường Giang, bên bờ Thái Thạch. Dường như cho đến bây giờ Thi Tiên vẫn còn đang say ngủ đâu đó trong lòng sông thì phải. 

Phạm Khắc Trí
04/21/2017

Bài xướng:Hoàng Hôn - Xế Tà


Bài xướng:Hoàng Hôn

Bất chợt hoàng hôn rực ráng chiều
Loang trời vàng vọt sắc cô liêu
Màn sương xuống phủ vầng mây tím
Vạt nắng về giăng dải lụa điều
Chạnh bóng tà dương chờ tắt lịm
Thương đời lữ thứ bước nghiêng xiêu
Ngày đang ngắc ngoải dìu đêm đến
Để nhuốm hồn hoang nỗi nhớ nhiều…!

Nguyễn Gia Khanh

***
Xế Tà

Mây trời lãng đãng lúc về chiều
Vạn vật nhạt nhòa cảnh tịch liêu
Ánh nắng nghiêng nghiêng hình dấu cũ
Tà dương chênh chếch bóng tiêu điều
Giọt buồn man mác đang dâng đến
Vạt nhớ miên man sắp đổ xiêu
Chập choạng bóng đêm ùa len nhẹ
Khiến hồn thoáng ngợp nỗi thương nhiều,


Song Quang
4/27/2017
***
Hoàng Hôn Nơi Thôn Dã

Hoàng hôn lan tỏa xuống đường chiều
Vạt nắng cuối cùng bóng đỗ xiêu
Đồng ruộng không người thêm quạnh quẻ
Bờ đê vắng vẻ khiến tiêu điều
Tà dương chìm xuống chân trời xẫm
Bóng tối trùm lên cảnh tịch liểu
Sương khói nhà tranh đang thở khói
Hồn thơ chở nặng mối tơ nhiều

Song MAI Lý Lệ

Chủ Nhật, 30 tháng 4, 2017

Thơ Tranh: Đàn Chim Việt


Thơ &Thơ Tranh: Kim Oanh


Em Tháng Tư



Gió sớm sương chiều em tuổi thơ
Xuôi dòng biển cả nước xanh lơ
Đánh rơi vóc ngọc thời son sắc
Xóa dấu môi ngoan của dại khờ

Gió sớm sương chiều em tuổi hoa
Dáng xuân chưa chớm kịp hồn già
Tháng ngày quanh quẩn sầu cô l
Đất khách u hoài nỗi xót xa

Gió sớm sương chiều em gái quê
Ngây thơ tìm lại chỉ cơn mê
Hương đồng gió nội đường xưa đã
Giậu đổ bìm leo mất lối về

Kim Phượng

Dòng Suối Đêm



Ta còn một nửa vầng trăng
Người đầy nắng sáng mênh mang mặt trời
Thù lao sao nỡ lại đòi
Còn gì để trả cho người . Hỡi ôi!
Thôi thì trả nốt khung trời
Nửa vầng trăng, nửa cuộc đời âm u
Bên người. Có lẽ vào thu
Bên ta dáng hạ ngồi ru sao buồn
Trần gian chảy xuống hai nguồn
Dòng dương hệ, dòng sao cuồng chảy xuôi
Trả người dòng suối đêm tôi
Bọt sao từng chiếc nổi trôi lưu đày
Tôi ngồi soi lại hình hài
Mắt sâu theo nước đêm dài ra khơi
Nửa vầng trăng trả mất rồi
Chỉ còn con suối cuộc đời tối đen

Hoài Tử

Đêm Giông - Đêm Buồn



Bài Xướng: Đêm Giông

Trời xa chim lạc chơ vơ
Tìm phương ẩn náu bến bờ hắt hiu
Từ biệt tổ ấm thương yêu
Còn đâu mẹ mớm như chiều xa xưa
Thời gian vun vút thoi đưa
Bão giông dồ dập ngày chưa hẹn về…

Kim Oanh
Đêm Melbourne
19/4/2017
***
Bài Họa: Đêm Buồn

Đêm buồn chợt nghĩ vu vơ
Nghe trong tâm thảm vô bờ hẩm hiu
Thương em như chợt mới yêu
Xót bao giọt đắng biển chiều năm xưa
Thuyền nan tay vớt Mẹ đưa
Sống còn lạc xứ vẫn chưa ngày về

Hải Rừng
23/4/2017
***
Bóng Lẻ

Thoáng lòng chợt nhớ vất vơ
Hồn côi ngỡ lạc giữa bờ đìu hiu
Chưa nồng môi chút hương yêu
Đã nghe sương lạnh thấm chiều hoang xưa
Mỏi mòn tin nhạn thu đưa
Lầu trang lẻ bóng người chưa kịp về

Nguyễn Gia Khanh 
***
Qua Lá Sau Giông

Giông qua lá rớt ngồi vơ
Nghe vương đâu đó bên bờ hiu hiu
Bóng người dường mến dường yêu
Nhớ về quê Mẹ những chiều nao xưa.
Đôi câu ý trọng lời đưa
Người thương vẫn đợi dẫu chưa kịp về.


Trần Như Tùng
***
Mỏi Mong

Chiều lay lắt bóng vẩn vơ
Dòng Tương sóng nước dạt bờ quạnh hiu
Côi lòng rút sợi tơ yêu
Lụa là nhung nhớ dệt chiều hoang xưa
Nghìn trùng mắc võng đong đưa
Mỏi mòn dâu bể người chưa quay về...

Lý Đức Quỳnh
***
Cánh Buồm Xa

Đông dồn chiếc bóng vất vơ
Bềnh bồng giỡn sóng quanh bờ đìu hiu
Đâu rồi bến nhỏ thân yêu,
Lời ru nâng bước những chiều quê xưa?
Bão giông giục cánh buồm đưa
Chân trời góc bể mà chưa nơi về!

Phạm Duy Lương
25 - 4 - 2017
***
Tủi phận

Chân trời góc bể bơ vơ
Trông vời non nước đâu bờ buồn hiu?
Mấy nghìn năm một tình yêu
Hoàng hôn còn níu những chiều ngày xưa
Lời ru mơ cánh võng đưa
Ngẫm người, thấy tủi lại chưa muốn về…

Phan Tự Trí 
25/4/2017
***
Người Xa

Chạnh lòng suy nghĩ vẩn vơ
Mảnh sầu da diết bên bờ quạnh hiu
Ngại ngùng lần lữa tiếng yêu
Để tàu nhỡ chuyến một chiều năm xưa!
Sáng nầy xếp lại thư đưa
Sân ga vắng lặng em chưa thấy về?

Như Thu
***
Nhớ

Sao ta cứ nghĩ vẩn vơ
Nhìn theo con nước đôi bờ đìu hiu
Người còn có nhớ chữ yêu
Khắc bên gốc phượng buổi chiều năm xưa
Nhớ ...ngày một chuyến xe đưa
Rồi từ hôm ấy mà chưa lần về

Phạm Kim Lợi
***
Cô Lái Đò

Một mình mong ngóng vẩn vơ
Dòng sông lặng lẽ đôi bờ quạnh hiu
Kể từ xa vắng người yêu
Mỏi mòn trên chiếc đò chiều bến xưa
Tiếng hò theo gió xa đưa
Trách ai đã hẹn sao chưa trở về?

Sông Thu
***
Bài họa vận:
Lạc Mẹ!

Xa bầy lạc tiếng bơ vơ
Gió lay tổ xuống cầm bờ đìu hiu
Xa rồi cảnh náu niềm yêu
Đói ăn gọi bữa bên chiều nắng thưa
Vô thường khuya sớm đong đưa
Nằm ngắc ngoải thở mẹ chưa thấy về

Như Thị
***
Trở Về

Dừng chân bến cũ bơ vơ
Lau thưa xơ xác,liễu gầy quạnh hiu
Từ xa mái lá thân yêu
Hoài thương mãi nhớ những chiều quê xưa
Không gian vẳng tiếng tiêu đưa
Hoàng hôn dần xuống thuyền chưa thấy về.

Thanh Hoà
***
Nhớ Mẹ

Xa nhà, lạc lõng bơ vơ
Tha hương một cõi, mong chờ, buồn hiu
Nhìn về quê cũ dấu yêu
Trầm ngâm tưởng nhớ, thương nhiều ngày xưa
Mặc cho thân phận đẩy đưa
Mắt mẹ vẫn sáng sớm trưa chiều về

Thạch Trương
4/28/2017
***
Chiều Buồn

Chiều nay ngồi nghĩ vu vơ!
Nhớ về phương ấy ...kia bờ buồn hiu
Từ khi đánh mất niềm yêu
của người ta đã mơ nhiều thuở xưa
Thế mà tình mãi đong đưa
Để cho lỡ mộng,người chưa thấy về

Song Quang
***
Gió Giông

Mưa giông xa tổ bơ vơ
Chim non tạm trú đợi chờ quạnh hiu
Gọi đàn ấm cúng thân yêu
Mẹ ơi nhớ mớm ăn chiều buổi xưa
Bóng câu cửa sổ đung đưa
Gió mưa sấm chớp vẫn chưa dám về...

Mai Xuân Thanh
Ngày 27 tháng 04 năm 2017
***
Vượt Biển

Con tàu rời bến bơ vơ
Như trôi vô tận mịt mờ đìu hiu
Nhìn về quê cũ dấu yêu
Từ đây vĩnh biệt những chiều thu xưa
Tròng trành con sóng đong đưa
Biết đâu sống thác nên chưa mộng về

Nguyễn Văn Thọ

Lữ Thứ ( Tứ Tuyệt Tháng Tư)


Lữ Thứ
Bao thu vời vợi nỗi hàn ôn
Xao xác thời gian vó dập dồn
Đất khách hồn quê sầu lử thứ
Chuông chiều se sắt mỗi hoàng hôn !

Quán đêm
Trăng tà lả lả bóng thùy dương
Quan vắng đêm thâu lạnh hải đường.
Tiếng sáo thuyền sông ngơ ngẩn khách
Người về quạnh quẽ nước trời sương .

Xuân muộn
Vườn xuân hương thoảng gió lao xao
Nhảy múa trên hoa nắng đổi màu.
Hoa bướm cợt cười khoe sắc thắm
Mơ màng thiếu nữ mắt buồn sao .

Vô Thường
Đã biết lẽ vô thường
Mà khôn cầm tiếc thương.
Thời gian làm bạc tóc,
Hiu hắt bóng tà dương.

Chiều
Bỗng nhiên buồn vơ vẩn
Cây cỏ chiều hắt hiu.
Hương pha trà độc ẩm
Lạnh lẽo tiếng chim chiều.

Đường Về
Hồi chuông xé không gian
Xao xuyến bỗng ngập tràn.
Đường về ngày một ngắn
Sương khói chiều mênh mang .

Mộng Về
Ôm lòng mãi mộng về
Bên trời khách ủ ê.
Vườn xưa đà đổi chủ,
Xa lạ mảnh tình quê.

Đêm
Rỉ ran dế oán trách
Song lạnh gió ri rào.
Bên đèn vài trang sách
Mới nằm đã chiêm bao.

Mailoc
4-26-17
***
Lữ Thứ

Trải mấy thu vàng lịch sử ôn
Thoảng nghe cổ thụ cú kêu dồn
Hồn quê canh cánh buồn man mác
Lữ thứ chiều hôm bóng mẹ hôn

Quán Đêm


Trăng lên tỏ rạng mấy hàng dương
Liễu rũ bên hồ khách lỡ đường
Quán vắng còn ai lai vãng nữa ?
Lạ thay nức nỡ tới tinh sương !


Xuân Muộn

Bỗng thấy thuyền bơi sóng nước xao
Trời râm gió mát nắng phai màu
Vài bông nở muộn giàn thiên lý
Thiếu nữ buồn xuân quá lẹ sao !

Vô Thường

Đạo lý giữ luân thường
Ghen ghét giận rồi thương
Không không ngờ trắng tóc
Sắc sắc Thái Bình Dương

Chiều

Thẩn thờ nghe vớ vẩn
Đời trống vắng buồn hiu
Trà ngon ai đối ẩm
Tịch liêu suốt buổi chiều

Đường Về

Chạy đua với thời gian
Như giọt rượu ly tràn
Ta xa trời gần đất
Mủi thuyền dại cái mang

Mộng Về


Mong đợi quay trở về
Thấy bầy trẻ a ê
Quê xưa đầy khách trú
Lạc bước tìm chân quê

Đêm

Mất nhà ai dám trách
Gió thổi xô bờ rào
Ngồi chong đèn đọc sách
Tháng tư buồn biết bao !

Mai Xuân Thanh
Ngày 27 tháng 04 năm 2017
( 1 ) bảy lăm : năm 1975

Cà Phê Với Hai Hùng Sàigòn


Anh Hai Hùng thân mến.
Tôi bên này, anh bên kia, mình uống cà phê on line cũng được rồi phải không Anh Hai? ''Chỉ có vậy thôi "
Anh Hai Hùng SG đừng có cười văn chương lượm thượm của tui, khả năng của tui "chỉ có vậy thôi "
Tôi nghe hai lần câu chuyện "Trò Chơi Cút Bắt " của anh Hai, chắc anh không hiểu tại sao tôi chỉ nói lên một câu " chỉ có vậy thôi ". Thôi thì anh đọc lá thơ này Anh Hai sẽ hiểu được lòng tôi.

Tôi không biết bắt đầu từ đâu và không biết sẽ chấm dứt chổ nào?
Điếu thuốc Vàm Cỏ chưa tàn, cốc "cà phê kho " chưa được phân nửa.Thì tôi đã biết ba thằng bạn thân của mình đả "lên bàn thờ " rồi.
Nói thật tình nghe tin này, tôi không buồn, tôi không xúc động, mà tôi cũng không ngạc nhiên (không biết con tim của tôi chai đá từ lúc nào)
Công vồn vã hỏi: "mầy về từ hồi nào?,có đứa thấy mầy bị bắn ở Long Khánh rồi mà"
" về mấy ngày rồi! Chưa ...chưa tao chưa có chết .." tôi trả lời nhưng trong lòng nghĩ không biết cái thằng nào mất dại thiệt tung tin bậy bạ. 

Hương ..nữ sinh Gia Long nhiều năm là người yêu bé nhỏ của Công, hai người đã nên vợ chồng. 
Nàng nhìn tôi với cái nhìn thương hại"anh ốm quá, sống khổ lắm phải không?anh có bịnh gì không?"
"Cũng vậy thôi " tôi trả lời cộc lốc 

Tôi hỏi thăm cô bạn thân của Hương. Người yêu của tôi đã có chồng nay có một con và đang bán rau tại chợ Tân bình . "chỉ có vậy thôi " như vậy cũng tốt rồi.
Đổi đời thì đời phải đổi.Con người thích hợp mọi hoàn cảnh thiệt tài tình. Thời buổi "ăn độn" mà hai vợ chồng nó có "tiệm " vá bánh xe đạp,bán cà phê vỉa hè cũng khá.
Trường Gia Long áo trắng đâu có dạy nữ sinh bán cà phê, thuốc lá,bán "xăng lậu " pha dầu lửa đâu. 
Cô nữ sinh ngày nào bây giờ lăn lóc bụi trần buôn bán, nàng rất là quán xuyến "tiệm"cà phê vỉa hè của mình.

Tôi cũng không biết cái thằng bạn nầy, học ở đâu ra cái nghề sửa xe vá bánh xe đạp. Chơi với nó mấy năm trời, có bao giờ tôi thấy nó biết sửa xe đâu? Thôi thì cũng được!
Ngày qua ngày tôi đạp xe lọc cọc ra "tiệm" của hai vợ chông nó.Tôi không có việc gì để làm, mà có việc gì đâu. Cà phê thuốc lá và 888 với hai vợ chồng nó cho qua ngày dài "chỉ có vậy thôi "

Lan em gái của Hương học sinh Mạc Đỉnh Chi, đang học tới lớp 11, nàng trổ mã thành thiếu nữ đẹp, dể thương.Ngày nào đi học về cũng ghé "tiêm" chị nàng.
Tôi không biết, tôi có tình cảm với Lan từ lúc nào và có lẽ nàng cũng có chút it tình cảm với tôi. Ngày nào không gặp Lan. tôi cảm thấy thiếu một cái gì.

Vài lần Công có ý muốn tôi gặp lại số bạn bè nhưng tôi từ chối.Về đây gặp lại hai vợ chồng nó đủ vui rồi (nó không biết tại sao nhưng tôi thì biết)
Có một lần tôi nói chơi ...ý định vưọt đường bộ của mình 
Công vội la lớn ngay "không ....không được , mầy qua đó đang lộn xộn, đánh nhau qua bên kia là bị bắn liền tụi nó bắt được là mất đầu, nếu không thì cọp cũng ăn mầy"
Lan cười thật dịu dàng và nói "ảnh ốm như vậy ,cọp nó cũng chê" ha..ha...ha... thật là vui. Từ ngày đó tôi không nói chuyện đó nửa.

Nhưng cái gì đến thì phải đến!
Tôi muốn hai vợ chồng nó cùng đi với tôi đi Bình Chánh một lần, thăm thằng bạn. Công nhận lời ngay.
Đóng cửa "tiêm" bốn đứa chúng tôi tà ..tà ..đạp xe về Bính Chánh thăm thằng bạn thân. Vừa bước vào nhà, bàn thờ của nó bên tay trái. Tôi xúc động một chút. Công khóc và thắp nhang khấn vái cái gì mà tôi không biết.Tôi thắp nhang và nói thầm 
"Ê mày vậy mà có phước hơn tao, được má đem về chôn cất, có bàn thờ. Còn tao thì không biết… "
Cũng từ ngày đó, tôi ít có gặp hai vợ chồng nó và người em gái tôi thương

Cái gì tới thì phải tới! 
"Ngày mai tao đi Tây Ninh " 
Tôi không bao giời quên được ánh mắt thiết tha Lan nhìn tôi và nàng lắc đầu nhẹ nhàng ( tôi hiểu ý nàng ....đừng đi.... đừng bao giờ làm chuyện đó)

(Trại tỵ nạn Galang)

Hơn một năm sau!
Tôi như mọi người, được phái đoàn Mỹ cho phép định cư nhưng phải qua Galang Nam Dương sáu tháng để học Anh Văn và nếp sống tại Mỹ.Nhưng tôi đâu có học hành cái gì đâu (đâu có ai bắt buộc mình)
Mỗi ngày tà ..tà..ăn rồi chiều, thả rong đi dạo trại tị nạn, mong gặp được bạn bè hoặc người quen. Cái thân làm người vượt biên mà chẳng có vượt biển ngày nào … đúng là chẳng có giống ai.

Rồi có một hôm tà..tà.."dạo phố tị nạn" bổng có tiếng gọi sau lưng "..anh.....anh..."
Tôi quay lại,trước mặt tôi là …
"Có phải .....Đức.......có phải Đức Đầu Bò không ??? Tao là Tống Công Tử ..nè....."
Đúng rồi chúng tôi mừng quá......
Đức Đầu Bò hỏi liền "mầy còn sống sao?...tụi nó nói mầy mất tích và bị chết tại Campuchia rồi mà ".
Tôi không biết kiếp trước, mình ăn ở như thế nào mà mỗi lần gặp bạn với bè là hỏi ngay câu vô duyên này.
Chúng tôi kéo nhau vô quán "cà phê tị nạn".
"Tụi nó sao rồi ? " tôi hỏi Đức .
"VẬY LÀ XONG RỒI "

Vài tuần sau, Đức Đầu Bò lên danh sách đi dịnh cư còn tôi thì ở lại để chờ.
Thời gian này tôi buồn lắm, tôi bơ vơ và cô đơn lắm!
Tôi ra biển, tôi mong chờ một sự kỳ diệu nào đó từ biển 
Tôi van lạy biển trả lại cho tôi HAI VỢ CHỒNG nó 
Tôi năn nỉ biển trả lại cho tôi người EM GÁI TÔI THƯƠNG (tôi đang khóc đây Anh Hai Hùng SG )
Biển Đông tàn nhẩn không bao giờ cho tôi sự kỳ diệu nào, mà chỉ làm cho tôi tuyệt vọng
Trời cao có thấu hiểu lòng tôi không? Tôi đi tìm bạn, tôi đi tìm người tôi yêu.
Tôi đi lên Chùa, sau Chánh Điện là nơi để những Linh Vị của những người đã bỏ mạng trên đường vượt biển.
Tôi đọc ....tôi đoc. hàng trăm, hàng ngàn Linh Vị để tìm bạn, tìm người thương. 


Cuối tháng 10 năm 1980, tôi có danh sách đi định cư, từ Nam Dương tôi phải qua Tân Gia Ba đi máy bay qua của Nhật.
Bay qua Biển Đông từ trên máy bay nhìn xuống Biển Đông, tôi đã khóc ….
Tôi cố gắng tìm một cái gì đó mà tôi không biết, trong vùng biển bao la kia…
Tôi nói thầm: “Công ...mày làm ơn đưa Hương về đi, nàng đang có thai ở dưới đó lạnh lắm. Nghe lời tao về đi! Hương đã mệt mỏi lắm rồi!”
“ Lan ...em lạnh lắm phải không? Em đói lắm phải không ? Về nhà đi em. Anh thương em nhiều lắm… theo anh chị về nhà đi em!”

Bây giờ Anh Hai Hùng SG có hiểu được câu nói "chỉ có vậy thôi" của tôi không?!
Lá thơ nầy kính tặng tất cả những nạn nhân không bao giờ vượt qua Biển Đông.
Kính tặng tất cả những THUYỀN NHÂN VIÊT NAM ANH HÙNG đang sống mọi nơi trên thế giới.

Tống Phước Hạnh
USA 27/2/2012