Ca Sĩ: Vọng Cố Hương
tiêu đề Nhãn
- BIÊN KHẢO
- CÂU ĐỐI
- CỔ THI
- GIA CHÁNH
- GIẢI TRÍ
- HÌNH ẢNH HỘI NGỘ
- HÌNH ẢNH NAY
- HÌNH ẢNH XƯA
- HỘI HỌA
- KHOA HỌC
- LƯU NIỆM
- LỊCH SỬ
- LỜI HAY Ý ĐẸP
- NHẠC
- SƯU TẦM
- SỨC KHOẺ
- THƠ
- THƠ CẢM TÁC
- THƠ DIỄN NGÂM
- THƠ DỊCH
- THƠ NHẠC
- THƠ PHỔ NHẠC
- THƠ SƯU TẦM
- THƠ TRANH
- THƠ TRANH NGHỆ SĨ
- TIN BUỒN
- TIN VUI
- VĂN
- VŨ HỐI THƯ HỌA
- VƯỜN THƠ VIÊN NGOẠI
- XƯỚNG HỌA
- YOUTUBE
Thứ Bảy, 26 tháng 4, 2025
Nỗi Buồn Cách Xa - Nhạc Và Lời: Nguyễn Tuấn - Ca Sĩ: Vọng Cố Hương
Ca Sĩ: Vọng Cố Hương
Không Anh
Thành Phố Ấy

Thành phố ấy có lần em đã nói
Nắng đã phai và lá chẳng còn xanh
Những con đường người đi qua rất vội
Nhịp xe đời mất dấu, vẫn tìm quanh
Thành phố ấy có lần em đã nói
Tưởng chừng như đã chết tự bao giờ
Những tội ác ẩn chìm trong bóng tối
Sân trường nào im tiếng nói em thơ
Thành phố ấy có lần em đã nói
Đã nhóm lên những ánh lửa căm thù
Cả thành phố bừng trái tim nóng hổi
Muốn xoá đời nô lệ mãi âm u
Em đã sống những ngày trong hoả ngục
Cũng như anh - mang nặng kiếp lao tù
Xin hãy để lòng lắng đi một chút
Gửi hồn về thành phố - của -ta - xưa!
Nguyễn Kinh Bắc
Trại tù Katum 1976
Tiệc Lính

Còn đây anh lính thủa xưa
Một thời chiến đấu nắng mưa không nề
Danh dự, tổ quốc lời thề
Có người còn sống trở về bình an
Có người thương phế thân tàn
Có người bỏ xác suối vàng nghìn thu
Bảy lăm vận nước đen mù
Các anh số phận tội tù rừng sâu
Dài năm ôm mối hận sầu
Giờ đây tuổi hạc mái đầu nhuộm sương
Đau lòng bỏ lại quê hương
Đồng môn, bạn hữu quý thương nắng tà
Hằng năm họp mặt lính già
Khơi vùng kỷ niệm” chuyện ta“ hết lời
Hoàng hôn nhuộm bóng lưng trời
“ Chi binh huynh đệ “ kết đời tương thân
Tiệc vui thỏa mãn chung gần
Công Hoà anh lính ước ngần ấy thôi
Minh Thúy Thành Nội
Tháng 6/2024
Lãng Đào Sa 浪淘沙 - Tân Khí Tật 辛棄疾
Bài Tống Từ Chú Giải
浪淘沙 - 辛棄疾 Lãng Đào Sa - Tân Khí Tật
山寺夜半聞鐘 Sơn tự dạ bán văn chung
身世酒杯中。 Thân thế tửu bôi trung.
萬事皆空。 Vạn sự giai không.
古來三五個英雄。 Cổ lai tam ngũ cá anh hùng.
雨打風吹何處是, Vũ đả phong xuy hà xứ thị,
漢殿秦宮。 Hán điện Tần cung.
夢入少年叢。 Mộng nhập thiếu niên tùng.
歌舞匆匆。 Ca vũ thông thông.
老僧夜半誤鳴鐘。 Lão tăng dạ bán ngộ minh chung.
驚起西窗眠不得, Kinh khởi tây song miên bất đắc,
卷地西風。 Quyển địa tây phong.
Chú Thích
1- Lãng đào sa 浪淘沙: tên từ bài. Nguyên là bài hát của Đường giáo phường còn có tên là Lãng Đào Sa Lệnh 浪淘沙令 hay Mại Hoa Thanh賣花聲, thất ngôn tuyệt cú, Lý Dục đổi thành trường đoản cú, tổng cộng 54 chữ, vần bằng. Cách luật:
X T T B B vận
X T B B vận
X B X T T B B vận
X T X B B T T cú
X T B B vận
X T T B B vận
X T B B vận
X B X T T B B vận
X T X B B T T cú
X T B B vận
X=bất luận; T= thanh trắc; B= thanh bằng; cú: hết câu; vận: vần
2- Dạ bán văn chung 夜半聞鐘: mươn ý câu thơ của Trương Kế "Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền 夜半鐘聲到客船: nửa đêm tiếng chuông vọng đến thuyền của khách đậu trên bến".
3- Thân thế 身世: bình sinh, cuộc đời người.
4- Tửu bôi trung 酒杯中: trong chén rượu. Thân thế tửu bôi trung = ý nói mượn rượu tiêu sầu.
5- Hán điện 漢殿: cung điện nhà Hán, ám chỉ Lưu Bang.
6- Tần cung 秦宮: cung điện nhà Tần, ám chỉ Tần Thủy Hoàng.
7- Mộng nhập 夢入: cảnh trong mộng.
8- Thiếu niên tùng 少年叢: đám thiếu niên.
9- Thông thông 匆匆: việc xảy ra vội vàng nhanh chóng.
10- Ngộ 誤: lầm lẫn.
11- Tây song 西窗: cửa sổ ở phiá tây căn nhà, nguyên ý là tưởng nhớ vợ con ở xa. Trong bài này có nghĩa là suy tư tưởng nhớ.
12- Quyển địa 卷地: thường chỉ gió lốc cuốn đất. Ở đây mượn nói bị cuốn vào vòng khốn đốn.
13- Tây phong 西風: gió thu.
Dịch Nghĩa
Suốt ngày uống rượu tiêu sầu.
Muôn sự chỉ là số không. (Một đời loan toan bươm chải nay là con số 0)
Xưa nay chỉ có năm ba người anh hùng.
Gió dâp mưa vùi ở xứ nào đó (Lại bị thời gian chôn vùi.)
(Như) Lưu Bang, Tần Thủy Hoàng.
Đám thiếu niên như trong mộng cảnh. (Đám thiếu niên anh tuấn)
Múa hát vội vàng. (đám thiếu niên nay đã bị hủy diệt chỉ biết múa hát)
(Hoặc giả câu “Mộng nhập thiếu niên tùng, ca vũ thông thông” có người giải thích là “Thiếu niên phồn hoa chỉ như 1 giấc mộng, mà nay tất cả đã bị phá diệt”.
Nửa đêm ông sư già lầm mà đánh chuông.
Sực tỉnh, tưởng nhớ suy tư không ngủ được.
Gió thu cuốn đất.
Phỏng Dịch
1 Lãng Đào Sa - Nửa Đêm Nghe Tiếng Chuông
Thân thế chén rượu nồng,
Muôn sự đều không.
Xưa nay dăm bẩy gã anh hùng.
Gió dập mưa vùi đâu đấy nhỉ,
Hán điện Tần cung.
Mộng cảnh thiếu niên đông,
Múa hát lung tung.
Nửa đêm sư cụ đánh lầm chung.
Sực tỉnh tây song không ngủ được,
Cuộn đất thu phong.
2 Nửa Đêm Nghe Tiếng Chuông
Thân thế nằm trong chén rượu nồng,
Cuộc đời muôn sự cũng là không.
Anh hùng kim cổ bao nhiêu kẻ,
Mưa dập gió vùi Tần Hán cung.
Mộng cảnh thiếu niên múa hát đông,
Nửa đêm sư cụ đánh lầm chuông.
Tây song sực tỉnh không sao ngủ,
Cuộn đất gió thu chuyển lạnh lùng.
HHD
***
Bản Dịch:
Sơn Tự Nửa Đêm Nghe Tiếng Chuông
1-
Thân thế chén rượu nồng
Vạn chuyện đều không
Kim cổ ba bẩy kẻ anh hùng.
Gió dập mưa vùi nơi nao đó
Điện Hán, Tần cung.
Nhập mộng trẻ như rừng
Múa hát tưng bừng
Nửa đêm sư cụ nhỡ gióng chuông
Kinh hãi suy tư không ngủ được
Cuốn đất tây phong
2-
Sao chẳng uống rượu nồng
Vạn sự thảy đều không
Xưa nay mấy anh hùng,
Gió bạt, mưa vùi dập
Đất Hán lẫn Tần cung
Rừng thiếu niên nhập mộng
Ca múa nhạc tưng bừng
Sư khuya nhỡ gióng chuông,
Thất kinh không chợp mắt
Gió cuốn bụi mù tung!!
Lộc Bắc
Aug2018
Đạo Phật Giúp Gì Cho Tình Yêu Đôi Lứa?
Thứ Sáu, 25 tháng 4, 2025
Hoa Bất Tử

Thơ & Ảnh: Kim Phượng
Thư Gửi Nguyễn Hồng Kim Hạnh

Thôi nhé bây giờ mây trắng trôi.
Xót xa cách mấy cũng đành thôi.
Đời này chẳng được nhìn nhau nữa.
Thương nhớ bao nhiêu cũng nửa vời.
Tìm trong tin nhắn lời tha thiết
Buốt lòng đọc lại lúc chia phôi.
Thôi nhé bây giờ như lá rơi
Khi nhựa đời không đến nữa rồi.
Nghiệp Duyên đã hết thì chia cắt
Thanh thản bay đi đến cuối trời
Dõi mắt nhìn theo cơn gió cuốn
Để thương cho kiếp một con người.
Thôi nhé bây giờ như sóng xô
Dập dờn từng lớp phủ lên bờ
Đã đến đã đi và đã sống
Hồn nhiên như tiếng khóc ban sơ
Chiêm nghiệm hiểu cho cùng Lẽ Thật
Chỉ ghé qua như một giấc mơ
Buông bỏ hết đi phiền lụy cũ
Thuyền nhẹ xuyên qua mọi bến bờ.
Thôi nhé bây giờ thôi khát khao
Thôi mơ thôi ước hết mong cầu
Ra đi con nhé về nơi ấy
Nơi mọi người rồi cũng sẽ gặp nhau.
Nguyễn Minh Nữu
15/4/25
Hoa Tháng Tư

Đi trên xa lộ hướng Nam hay Bắc
Hai bên đường đều rực rỡ màu hoa
Bluebonnet xanh tím cả hồn thơ
Bồ Công Anh thả hồn bay trong gió.
Tôi muốn được dừng xe giây phút đó
Hỏi cánh hoa trắng theo gió về đâu
Những câu thơ tôi vội vã theo sau
Những ước mơ tôi bồng bềnh phiêu lãng.
Hoa dại tháng Tư sao mà lãng mạn
Có ai bị cảm nắng với hoa không?
Xanh đỏ tím vàng nở khắp cánh đồng
Hoa làm đẹp đất khô cằn Texas.
Có ai yêu hoa muốn đi cho hết
Những dặm đường hoa dệt thảm như mơ
Ai muốn là người khách lỡ chuyến xe ?
Để ở lại với hoa lâu hơn nữa.
Tạm biệt đường xa tôi về thành phố
Tháng Tư nắng gió như kẻ đa tình
Cây ra hoa và cỏ mọc thêm xanh
Vườn nhà tôi một tình yêu chờ đợi.
Hoa Hồng nở sau vài cơn mưa tới
Hoa thanh xuân cười cợt với mưa Xuân
Hoa dại đường xa, hoa trong vườn gần
Đơn giản thế cũng làm tôi xao xuyến.
Nguyễn Thị Thanh Dương
( April,16, 2025)
Chiều Trong Trại Tį Nạn

Tháng Tư Trong Tôi
Tháng Tư Trong Tôi
Bốn bể trôi thân lạc
Tháng Tư đen u hoài
Quê hương thành mây khói
Một thời nét tranh phai
Gót lưu vong lạnh giá
Trời tự do chưa xanh
Mắt khô cùng năm tháng
Tim rướm máu không lành
Nghe quê nghèo nức nở
Ngục tù thay mái tranh
Tre già rơi tiếng nấc
Lúa non rụng đầu cành
Thuyền nhân trôi sóng dữ
Xác tan theo mộng lành
Chim bay không thấy tổ
Chỉ còn gió mong manh
Con lớn khôn đất lạ
Cháu quên tiếng mẹ hiền
Ta gom lời thầm lặng
Dệt giấc mộng đoàn viên
Năm mươi năm biệt xứ
Tóc pha sương mịt mù
Tim còn nghe thổn thức
Nhớ một thời hoang thu
Mái tranh xưa rêu phủ
Giếng làng còn đợi ai?
Khóm cau già lặng lẽ
Ngong bóng người lạc loài
Mơ một ngày đất mẹ
Tan khói lửa, yên lành
Ta trở về thăm lại
Lối nhỏ phủ cỏ xanh
Dẫu chân run, lưng mỏi
Dẫu trán hằn gió sương
Lòng vẫn mang quê cũ
Như thuở còn sân trường
Cầu quê hương thanh bình
Hận thù chóng đi qua
Cho cháu con ca hát
Giữa mảnh trời ông cha
***
phamphanlang
April 1st, 2025
Lễ Phục Sinh và Bài Tình Thơ Tháng Ba

Thứ Năm, 24 tháng 4, 2025
Biển Dại - Sáng Tác:Nguyễn Thanh Cảnh - Ca Sĩ: Cao Thế Huy
Ca Sĩ: Cao Thế Huy
Mai Ấy
Mái nhà tôn chìm ngập nắng mai
Điệu nhạc buồn rả rích u-hoài
Tiếng xe cộ dồn cao lạc lõng
Khói thuốc tròn ly caphê ấm giọng
Lòng lâng lâng sương quyện sáo diều
Nắng hanh vàng réo gọi tin yêu
Ta rộn rực như thấy mình trẻ lại
Tôi cúi đầu vần thơ vung vãi
Nỗi suy tư dằn vặt tâm hồn
Cố viết nhiều cho đỡ cô đơn
Xoa giấc ngủ đêm nồng trở lạnh
Tôi buồn nhiều vì mình bất hạnh
Suốt đời người gánh chịu éo le
Biết tìm đâu buổi sáng mùa hè
Tình yêu ấy ỡm ờ ngự trị
Nửa đời người những ngày phi lý
Bước chân mòn vùng đất thân yêu
Đem đau buồn dệt ánh nắng chiều
Chờ xuân đến trời xa biền biệt
Tôi thở dài nghe lòng rên siết
Hàng cây xanh nghiêng bóng lả lơi
Phố rộn ràng chìm ngập hồn tôi
Như kiếp trước tơ tằm nặng nợ
Tô Đình Đài
Chiều Tàn

(Ảnh: Tác Giả)
Ngậm ngùi nhớ ai xưa
Mây lang thang theo nắng
Buồn kia mấy cho vừa
Nụ hôn còn bỏ lại
Từ độ tóc còn xanh
Chiều đi sao đi mãi
Để mình em thiếu anh.
Biện Công Danh
24/8/2019
Bài Hành Tháng Tư
Từ đêm vỡ tuyến lạc ven đô
Người thua trận chót đền trăm tuổi
Ta gánh thù sâu chốn hải hồ
Những tưởng mười năm đời sáng lại
Ta về bươi kiế́m miểng xương khô
Vét hết oan khiên người lỡ vận
Vùi sâu xóa dấu một hoang mồ
Ta đi rong khắp Nam cùng Bắc
Gom hế́t muôn ngàn vải tám thô
May đủ hai hàng cờ lá phướng
Treo lên trắng toát một cơ đồ
Vậy đó, tưởng quên mà vẫn nhớ
Mười năm đủ lạnh một hương nguyền
Người thơm áo mới mùi hoa vải
Ta cứ u hoài một nỗi riêng
Đã quá xa xôi ngày thất tán
Biển xưa chừng lắng những con thuyền
Ôi trinh tiết gái ngoài hoang đảo
Chắc cũng nhạt nhòa chuyện đảo điên
Vậy đó, tưởng quên mà vẫn nhớ
Mười năm đánh đổi chuyện keo sơn
Người thân biệt xứ lên rừng núi
Kẻ ngóng đầu non đến mỏi mòn
Thư nhắn trên đầu trang giấy rách
“quên đi mà cứu trẻ măng non
mười năm thân đã mềm như lá
như xác ve sầu đã héo hon
bồng bế con ra ngoài cõi ngoại
giữ lấy giùm nhau chút mộng tròn ”
Vậy đó, tưởng quên mà vẫn nhớ
Mười năm đổ giậu nát bìm xanh
Mười năm thôn xóm thành hang ổ
Người sống như loài thú mọc nanh
Con lớn hoang đàng theo cỏ dại
Mẹ buồn như cái vạc sang canh
Mẹ gởi con đi ngoài biển lạnh
Bằng như cọng cỏ ném sau gành
Thuyền con mỏng mảnh trời đen kịt
Mẹ thức từng đêm mắt lạnh tanh
Con đi một sống trăm lần chết
Mẹ đứt từng khoanh ruột đoạn đành
Vậy đó, tưởng quên mà vẫn nhớ
Mười năm ngờ ngợ giữa chiêm bao
Ngày đi tóc rối còn đen mượt
Mắt sáng còn nguyên đốm lửa sao
Lòng đã dặn lòng chờ Câu Tiễn
Gom mộng bình sinh nối chí cao
Ai kẻ mài gươm về đấ́t cũ
Ai mang đoản kiếm nhập Tần sâu
Hẹn nhau xẻ núi dầu sạn đạo
Miễ̃n thấy cờ bay ải địa đầu
Vậy đó tưởng quên mà vẫn nhớ
Mười năm nếm đủ vị chua cay
Mười năm mòn lẳn đôi giày cỏ
Ngó lại xem còn mất những ai
Đất khách đãi nhau toàn mật đắng
Tâm giao chưa quá một đêm say
Người ơi … đất nước mà rao bán
Thiên hạ muôn người sợ lấm tay
Vậy đó tưởng quên mà vẫn nhớ
Mươi năm… một giấc mộng không thành
Người chờ cho hết đời cô quạnh
Ta đứng bên trời, lệ chảy nhanh
Cao Vị Khanh
Hết Lối Quay Về
Thứ Tư, 23 tháng 4, 2025
Nhiệm Mầu Thánh Ân!
Thơ & Hình Ảnh: Kim Oanh
Thứ Năm Tuần Thánh 2025
Đợi Em

(Với TTQT)
Thắc thỏm ta chờ em ghé chơi
Để ta được ngắm nụ em cười
Để ta tíu tít kìa em tới
Để giỡn nắng chiều líu ríu rơi.
Ừ, đến đi nào, đến ngắm chơi
Vườn xuân rúc rích gió vui cười
Kìa đôi én liệng, chừng như đợi
Một dáng kiều thơm, mặt sáng ngời
Ừ, đến đi nào, đến ghé chơi
Để đêm thêm đắm mắt em cười
Để vườn xưa đượm hương gió mới
Để rộn tiếng lòng yêu mến ơi.
Hà Nội, 3G30 - 25/03/2023
Đặng Xuân Xuyến
Tự Than
Màu xanh đất Mẹ…dìu bước đời…
Ôi ngậm ngùi… dòng đời ngang trái…
Bình bồng sóng gió…nổi trôi!
Nổi trôi theo sóng gió chiến tranh!
Bắc Nam… nhịp bước Quân hành…
Xác hồn…đều bi mê hồn trận!
Đau lòng đất Mẹ…lệ long lanh …
Thế rồi… vận nước lại đổi thay!
Tù tội…khô héo… tháng ngày…
Tìm đất lành…chim con đậu…
Ôi cõi đời…sao quá chua cay!
Giờ đây…tóc trắng như vôi!
Vẫn hướng về quê Mẹ bồi hồi…
Máu trong tim con… đừng phai nhạt
Trùng dương xa cách…lệ đầy vơi!
Tạ ơn…đất Mẹ trời Cha
Cho con vóc ngọc thân ngà….
Kiếp người đôi vai trĩu nặng
Phong trần thử thách…mộng nở hoa.
Tô Đình Đài
Nguồn Gốc Loài Người
Tôi là người Việt-Nam,
Một nòi-giống phi-phàm,
Mà tổ-tiên theo sử-sách lưu-truyền
Thì là con Rồng, và là cháu Tiên.
Nhưng Tiên lấy chồng là vua Thần Nông,
Và Rồng lấy vua Kinh Dương Vương làm chồng,
Tức là cả Tiên lẫn Rồng đều làm vợ con-người,
Mà dòng-dõi thì truyền xưống từ phía đàn-ông
Cho nên giống-nòi từ đó là con-người mà thôi:
Chính là dân-tộc Việt-Nam chúng tôi.
Ngày nay, khoa-học đã củng-cố niềm tin
Của loài người, vào thuyết của Charles Darwin:
Đã tìm ra tổ-tiên từ nhiều nhiều triệu năm về trước,
Là loài linh-trưởng, trên cây, trong hang, dưới nước,
Từ Á qua Phi; rồi qua Âu, làm Neanderthal,
Rồi về Á lại, làm Denisovan.
Bây giờ chúng ta có thể đi xem Cụ Tổ “Lucy”
Được triển-lãm ở Houston và 11 thành-phố Hoa-Kỳ.
Điều đáng nói là có người phản-bác,
Cho rằng loài người là do Trời sáng-tác.
Tôi thì tôi đứng giữa, nghĩa là theo cả hai bên:
Bên Tiến-Hóa thì rõ-ràng với bằng-chứng hiển-nhiên;
Còn bên Tạo-Sinh thì tôi đang chờ-đợi,
Cho đến khi nào “Vị” ấy hiện tới,
Thì tôi sẽ chất-vấn, một câu thôi:
Bất-tài, thất-đức, mà sao chưa chịu “biến” cho rồi!
Nói tóm lại, Loài Người là kết-quả
Của một quá-trình chọn-lọc tự-nhiên – Tiến-Hóa –
Không kẻ nào mạo-nhận “đấng khai-sinh”
Để kéo lùi về thời trung-cổ Thế-Giới đã Văn-Minh...