Thứ Bảy, 30 tháng 1, 2016

Bính Thân Chúc Web Nhà


Thơ: Trầm Vân
Thơ Tranh: Kim Quang

Ẩm Tửu Khán Mẫu Đơn 飲酒看牡丹 - Lưu Tích Vũ


飲酒看牡丹     Ẩm Tửu Khán Mẫu Đơn
              
今 日 花 前 飲     Kim nhật hoa tiền ẩm
甘 心 醉 數 杯     Cam tâm tuý sổ bôi
但 愁 花 有 語     Đãn sầu hoa hữu ngữ
不 為 老 人 開     Bất vị lão nhân khai.
          劉禹錫                Lưu Tích Vũ 

Dịch Nghĩa

Uống Rượu Ngắm Hoa Mẫu Đơn 

Hôm nay đến trước hoa uống rượu
Nếu có lỡ say vì quá chén cũng chấp nhận
Chỉ buồn như hoa cất tiếng nói
Hoa nở đẹp xinh nào phải dành cho mấy ông già 

Các Bài Thơ Dịch:

1/ 
Nâng chén trước hoa uống
Có say cũng chẳng sầu
Buồn khi hoa cất tiếng
Không nở vì lão đâu 

2/ 
Rượu đến bên hoa nhấp chén đầy
Sẵn lòng nâng cốc dẫu ngà say
Buồn thân nếu lỡ hoa lên tiếng
Hoa nở đâu vì các cụ đây 

3/ 
Có rượu trước hoa nay uống cạn
 Lỡ say quá chén cũng cam lòng
Thẹn thầm khi đoá hoa cuời nói
Nở đẹp nào cho mấy lão ông 
Quên Đi 

*** 
Hoa Với Rượu

1/ 
Uống rượu trước hoa cảm thấy ngon,
Lỡ say quá chén cũng hao mòn.
Vô tình tiếng nói hoa bày tỏ,
Hàm tiếu hoa khai chẳng phải "Ôn" 

2/ 
Rượu đầy nhấp chén đứng bên hoa,
Thiếu bạn chưa say chỉ mới ngà.
Lên tiếng vì sao... nghe thỏ thẻ,
Hiểu lầm hàm tiếu, tại ông già! 

Mai Xuân Thanh

Mưa Đêm



Mưa Đêm

Còn mãi mưa hoài ru giấc êm
Ngỡ như ai đó gọi bên thềm
Mờ mờ giăng kín màng mưa bụi
Người hỡi có về tròn mộng thêm.

Lắng tiếng mưa đêm rợn nhớ người
Lệ thầm rơi xé nát tim côi
Cõi xa một mảnh đời u uất
Mòn mỏi chờ nhau tận cuối đời.

Khóc…

Kim Phượng
( Thứ Tư 27/01/2016 )
***
Mãi Dài Thêm…
(Từ Mưa Đêm của Kim Phượng)

U hoài trằn trọc dưới chăn êm
Trăng muộn tàn canh rớt cạnh thềm
Hư ảo sương mờ như rắc bụi
Em ơi thương nhớ… mãi dài thêm.

Mưa nhẹ theo sương nhớ một người
Lâu rồi tím lạnh mảnh hồn côi
Em đi chôn chặt tình phiêu lãng
Đành vậy! chia tay suốt cuộc đời.

Buồn ...

Dương Hồng Thủy
(Thứ năm 28/01/2016)

Bài Thơ Chưa Dứt



Anh đi rồi em như ngây dại
Chiều lang thang bờ nước sông đầy
Gió đông về vi vút hàng cây
Nhớ tiếng sáo ngày xưa anh thổi

Anh đi rồi tháng chờ năm đợi
Ngày lê thê cằn cỗi, bơ vơ
Đêm đêm về cả một trời thơ
Đừng đi vội chờ em qua nhé

Nhưng ảo mộng cũng là thực tế
Đời vui đâu, mình mãi chia xa
Khi mộng về chắn lối em qua
Khi thực tế vẫn là ngăn cách

Dẫu biết đời tràn đầy thử thách
Vẫn tìm anh dù ở nơi nao
Vẫn yêu anh mãi đến nghìn sau
Để viết nốt bài thơ chưa dứt.

Biện Công Danh
1/12/12

Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2016

Cánh Hoa Vàng


Thơ: Kim Phượng
Thơ Tranh; Kim Oanh

Sáu Cô Xuân


1/
Đầu năm kính chúc tuổi trường Xuân
Hạnh phúc tràn trề để thưởng Xuân
Thọ tỉ nam sơn treo trước cửa
Phuớc tầy đông hải để mừng Xuân
Chín mươi mốt lẻ còn minh mẫn
Ba vãn sáu ngàn vẫn mến Xuân
Chúc Thọ mừng Xuân còn mãi mãi
Cho đời tận hưởng chút men Xuân

2/
Lẩn thẩn quê người chín chục Xuân
Răng long đầu bạc vẫn còn Xuân
Mắt mờ gối mỏi bao thèm khát
Má hóp râu dài vẫn muốn Xuân
Nhìn áng mây hàng chưa hỷ hả
Trông về gốc tử đón chờ Xuân
Cái vòng luẩn quẩn Xuân qua lại
Lữ thứ thêm buồn ý nhị Xuân

Viên Ngoại Thái Hanh

Thu Triêu Lãm Kính 秋朝覽鏡 - Tiết Tắc (649 - 713)

Những ngày cuối năm ta, sắp Tết,thêm một năm nữa... Chuyển dịch lại một bài thơ xưa.
Sau một đêm mưa, sáng dậy thấy mình trong gương, who would be that person if not me? PKT 01/22/2016

Thu Triêu Lãm Kính
Tiết Tắc (649 - 713)


Khách tâm kinh lạc mộc
Dạ tọa thính thu phong
Triêu nhật khan dung mấn
Sinh nhai tại kính trung

Dịch Xuôi: Sáng Thu Soi Gương
PKT 01/22/2016

Xa nhà ngại phải nhìn lá rụng / đêm ngồi nghe gió thu thổi về / sáng lấy gương soi mặt / thấy hiện rõ nỗi đời vất vả của một kẻ tha hương.

Sáng Thu Soi Gương

Thu xa ngại lá rụng
Đêm gió lộng canh dài
Sáng lấy gương soi mặt
Ngẩn ngơ nhìn tưởng ai

Looking At My Face In The Mirror

Away from home, I feel uncomfortably to see the falling leaves
sitting all night to hear the sound of autumn wind
until sunrise, looking at my face in the mirror
I wonder who that person is but not me

Phạm Khắc Trí
***
Soi Gương Sáng Mùa Thu

Viễn xứ lặng buồn ngắm lá rơi
Đêm thu hun hút gió bên trời
Sáng ra nhặt mảnh gương soi mặt
Thấy nét bôn ba của một đời

Phương Hà phỏng dịch
***
1/
Lá rơi, khách bàng hoàng
Đêm thu, gió vang vang
Sáng sớm dung nhan ngắm
Trong gương thấy võ vàng

2/
Tiếng lá rơi làm khách rụng rời
Đêm thu nghe gió rít ngàn khơi
Sớm mai đầu bạc dung nhan ngắm
Ngao ngán trong gương một cuộc đời
3/
Tiếng lá rơi làm khách kinh động
Đêm thu nghe gió lộng trên ngàn
Sớm mai lặng ngắm dung nhan
Cuộc đời vất vả rõ ràng trong gương!

Mailoc
***
秋朝覽鏡         Triêu Thu Lãm Kính

客心驚落木,  Khách tâm kinh lạc mộc,
夜坐聽秋風。  Dạ toạ thính thu phong.
朝日看容鬢,  Triêu nhật khan dung mấn,
生涯在鏡中     Sinh nhai tại kính trung.
         薛 稷.      Tiết Tắc

Dịch Nghĩa: Sáng Sớm Mùa Thu Soi Gương

Trong lòng khách thấy lo sợ  khi nhìn cây rụng lá
Ban đêm ngồi nghe gió thu thổi
Sáng sớm ra nhìn xem đầu tóc dáng vóc
Mới thấy cuộc sống hiện rõ trong gương.

Dịch Thơ: 
Sáng Sớm Mùa Thu Soi Gương

Khách lo ngại khi nhìn cây rụng lá
Ngồi lắng nghe gió lộng cả đêm thu
Sáng tỉnh ra soi ngắm lại hình thù
Trong gương rõ dấu hằn đời trôi nổi.

Quên Đi
***
Soi Gương Tự Biết
1/
Đăm chiêu đau đáu lá vàng rơi,
Đêm xuống trời thu gió thổi rồi.
Mờ sáng ra xem ôi bóng dáng !
Soi gương hiện rõ mảnh đời trôi...

2/
Lá rụng, giật mình khách ngẩn ngơ,
Đêm thu trở giấc gió vu vơ.
Dung nhan hằn nét xem ra khổ,
Tiều tụy soi gương thấy dật dờ!

Mai Xuân Thanh
Ngày 23 tháng 01 năm 2016
***
Sáng Thu Soi Gương

Cảm ngại nhìn cây trút lá rơi
Đêm dài lắng tiếng gió thu khơi
Ban mai đối kính soi hình vóc
Hiện rõ trong gương bóng cuộc đời!

Nguyễn Đắc Thắng

***
Sáng Sớm Mùa Thu Soi Gương

Cây trút lá bồi hồi dạ khách 
Đêm thu lồng lộng gió ngồi nghe
Sáng ra soi kính dung nhan ấy
Hằn nét già nua gương ngại e

Kim Phượng

Chiều Gió

Chiều cuối năm. Trong thời khắc giao mùa chộn rộn này, hầu như mọi người, ai ai cũng vội vội vàng vàng, cố gắng giải quyết cho xong việc ngoài phố, rồi trở về một nơi nào đó được xem như là tổ ấm của mình, chuẫn bị mọi thứ để đón chào mùa xuân mới! Như chỉ trong một đoạn đường nhỏ hẹp, đã có rất nhiều dấu chân đi qua, rầm rập những bước chân đời qua lại bộn bề. Thông qua hình ảnh những bàn chân, người ta có thể thấy được niềm hạnh phúc của người giàu có đan xen với nỗi bất hạnh của những kẻ nghèo! Có những đôi chân nhỏ nhắn nuột nà mang hài đỏ cài hoa lóng lánh, có những bàn chân to đùng với đôi hia bóng loáng, có những bàn chân cong queo tàn tật kèm theo nạng gỗ, lại có cả những bàn chân trần dính đầy bùn đất cáu bẩn …


Dọc theo lề con lộ nằm cặp theo mé sông Cái là chợ hoa Tết với đủ các loài hoa muôn hồng nghìn tía đang khoe sắc hương. Nào là cúc đại đóa với màu vàng kiêu sa, nào là hoa hồng tượng trưng cho tình yêu có các màu đỏ, vàng, trắng, phớt hồng…, nào là tulip, nào là dạ yến thảo, rồi cẩm chướng, thược dược, cẩm tú cầu… Xen kẻ trong muôn hoa rực rỡ hương xuân kia là bóng dáng những nông dân vận áo quần lam lũ, chủ nhân của các gánh hàng hoa. Còn những khách mua hay ngắm hoa đi rảo rảo loanh quanh các hàng hoa để tìm món hàng mình ưng ý. Tiếng huyên náo, tiếng cò kè ngã giá bớt một thêm hai, tiếng xe cộ chạy ngang qua … mọi thứ như khuấy động những giây phút hấp hối buổi chiều cuối cùng của năm cũ.

Duy chỉ có một người đàn ông vừa mới bước qua khỏi tuổi trung niên với dáng vẻ, phục sức sang trọng là chẳng có vẻ gì gấp gáp cả! Dường như ông ta đến từ một nơi nào đó rất xa xôi và đã ngồi trên chiếc ghế đá cạnh bờ sông Cái này rất lâu, mặt hướng về phía dòng sông. Thỉnh thoảng, ông ta đảo mắt nhìn lơ đãng mọi thứ chung quanh.

Không biết bao nhiêu năm rồi, cứ vào buổi chiều cuối cùng của năm, ông đều đến đây để kiếm tìm một kỷ niệm, hay nói đúng hơn là một người. Đó là một người con gái tuổi chớm đôi mươi -lẽ ra phải nói là một người đàn bà vì đã trải qua mấy mươi năm rồi-, người yêu đầu đời của ông, người đã biến mất khỏi cuộc đời ông suốt ba mươi mấy năm nay mà chẳng hề để lại dấu vết gì! Ngày xưa, ông đã yêu nàng xiết bao! Và năm nào cũng vậy, hình bóng của người con gái ấy cũng chỉ như bóng chim tăm cá, mọi tin tức về nàng tựa như những vũ điệu trong bóng mờ.

Khi ánh tà dương tắt lịm phía chân trời, báo hiệu ngày đã lụi tàn, ông thở dài và đứng dậy, có vẻ như đang sắp sửa rời khỏi chỗ ngồi. Lại một lần nữa nàng vẫn không đến với ông!
Bỗng nhiên, ông ta giật mình như bị điện giật khi ánh mắt chạm vào một người đàn ông trông có vẻ quê mùa đang ôm mấy cành mai đứng lẫn trong đám người lố nhố phía đàng xa.

“Trời ơi!”. Ông ta thảng thốt kêu lên thành tiếng và bước những bước đi dài hơi xiêu vẹo về phía người đàn ông kia. Đôi khi ông ta loạng choạng suýt ngã vì bị đám đông xô đẩy, nhưng cuối cùng ông cũng đã đối diện người mà ông cần tìm gặp!
- Đã gần bốn mươi năm rồi, phải không anh Tư? Sau những giây phút im lặng vì xúc cảm ngập tràn, cuối cùng người đàn ông có dáng vẻ sang trọng mở lời trước.
- Ông… anh Thụy! Thật bất ngờ quá! Người đàn ông được gọi là “anh Tư” đáp lại:

Thế là họ cùng ôm chặt lấy nhau. Rồi bỏ mặc dòng người đang hối hả ngược xuôi giữa dòng đời rực rỡ hương sắc mùa xuân kia, họ cùng nhau trở về quá khứ, thuở tóc họ hãy còn xanh, thuở dấu chân chim của thời gian chưa hằn lên đuôi mắt họ! 
***

Chẳng biết tự bao giờ, người ta xây một cái cầu tàu de ra ngoài ngả ba sông, nơi con sông Cổ Chiên tiếp giáp với sông nhánh Long Hồ. Ngày đó, cái ponton này từng là bến tàu khách, lúc nào cũng nườm nượp người đi kẻ đến.

Trong dãy Bungalow nằm sát nách với ponton là vũ trường “Kim Sơn”. Đây chính là cái thiên đường giả tạo, nơi những quý ông thừa tiền, thừa tình nhưng vẫn cứ muốn đến chơi cho thỏa thích vì không biết ngày mai sẽ ra sao; hoặc các quý cô hay quý bà nạ dòng muốn tới đó để bẹo hình bẹo dạng. Tấp nập ra vào nơi đây là các cô gái áo quần lòe loẹt, phấn son diêm dúa. Họ đeo thẹo sát cánh những người lắm tiền nhiều của no cơm rửng mỡ. Đêm đêm họ vẫn cứ ôm ghì siết lấy nhau dưới ánh đèn màu nhấp nháy của cái thiên đường giả tạo này!

Thụy là nhân viên tạp vụ của vũ trường Kim Sơn. Công việc chính của anh mỗi đêm là quét dọn hai dãy nhà vệ sinh - cả nam lẫn nữ -. Với công việc này, thoạt đầu, khi chưa quen việc, Thụy thường bị triệu chứng ọi mửa mỗi khi nhìn thấy các thứ ô uế. Nhưng dần dà, anh lại thích nghi với nó; bởi vì, những đồng tiền “boa” hậu hĩnh của các quý bà, quý ông đã làm cho Thụy quên đi cái cảm giác khó chịu khi ngửi mùi xú uế!

Phía sau vũ trường là dãy ban công nhìn thẳng xuống ponton. Bên kia sông là cù lao An Bình thuộc dãy cù lao Minh thấp thoáng sau những rặng thủy liễu mọc chi chít kéo dài cho đến tận khúc ngoặt của mũi Đầu Ống Vố. Ngày ấy, phía bên kia sông hãy còn hoang sơ lắm! Những lúc rảnh rang vào giữa khuya, Thụy thường ra đứng ngoài ban công thả tầm mắt nhìn bao quát chung quanh. Từ lâu, anh đã có thói quen đêm đêm nhìn xuống vực nước xoáy, chỗ tiếp giáp của ngã ba sông. Rồi lần lượt anh nhìn vào từng chi tiết các sự việc, chẳng hạn trên sông đang có bao nhiêu con thuyền quay mũi về đâu, con nước đang ròng hay đang lớn, có bao nhiêu giề lục bình xanh rờn trôi theo dòng nước … Cũng có đôi khi vào những đêm trăng sáng, Thụy hướng mắt nhìn lên bầu trời chi chít sao, tâm hồn như ngất ngây trước sự huyền diệu của vũ trụ. Nhưng cũng có đôi khi anh chỉ lơ đãng thả cái nhìn mơ hồ trên tổng thể.

Một đêm, không gian quen thuộc của Thụy bị chiếm hữu bởi Dạ Hương, một ca sĩ trẻ của vũ trường. Dõi theo ánh nhìn của Dạ Hương, anh thấy nàng thường xuyên chú ý nhìn rất lâu về phía vùng tối đen của dãy cù lao Minh. Sau nhiều đêm như thế, có lần Thụy đã bạo dạn tiến đến gần Dạ Hương, bày tỏ thắc mắc của mình. Lần đó, Dạ Hương đã nhìn chằm chằm thật lâu vào Thụy, sau đó chỉ nói gọn một câu: ”Có bạn ở nơi ấy!”

Ở Kim Sơn, Dạ Hương không phải là ca sĩ ngôi sao. Đêm đêm, nàng thường hát nhạc tiền chiến của Đoàn Chuẩn-Từ Linh hay những bản tình ca của Ngô Thụy Miên, Trịnh Công Sơn. Thế nhưng, giọng hát ủ ê, nhan sắc cũng dễ nhìn cộng với mái tóc dài liêu trai của nàng cũng đã khiến cho không ít người khác phái phải trồng cây si! Tuy nhiên, điều đáng nói nhất là phẩm hạnh của nàng. Khác với phần lớn ca sĩ khác là có cuộc sống thác loạn, tính tình Dạ Hương rất đoan trang, mẫu mực. (Đôi khi, Thụy có cảm tưởng rằng trong đầu nàng đang ẩn chứa nhiều điều bí ẩn!) 

Sau lần đó, có vẻ như Dạ Hương bắt đầu chú ý đến Thụy. Mỗi lần ra vào nhà vệ sinh, gần như bao giờ nàng cũng ban phát cho Thụy một cái liếc mắt hoặc một nụ cười mỉm. (Điều này khiến cho Thụy cảm thấy ấm lòng, cái ấm lòng của một người bình thường đang làm một nghề tầm thường, hèn mọn). Thỉnh thoảng, mỗi khi tình cờ gặp Thụy trên ban công, Dạ Hương nói với anh đôi ba câu vớ vẩn về thời tiết ngày hôm đó hoặc chuyện vật giá đang leo thang vùn vụt. Mặc dù ngày nào Thụy cũng gặp nàng, thế nhưng những gì anh biết về nàng rất mơ hồ, lập lờ. Vì thế, anh luôn ao ước mình có thể chia sẻ với nàng một chút gì đó! Và hầu như bao giờ nàng cũng tìm cách khước từ mọi câu hỏi của anh, hoặc đẩy nó sang câu chuyện khác!

Thái độ, cử chỉ của Dạ Hương đã khiến cho trái tim một thanh niên chất phác, làm một công việc tầm thường và hèn mọn như Thụy luôn dao động! (Ôi, phải chăng là sự dao động của một Quasimodo trước một Esméranda ma nữ?). Là một chàng trai có tâm hồn nhạy cảm, nên sau những tín hiệu nhỏ nhặt ấy, Thụy định thu mình và dừng lại. Thế nhưng, việc từ bỏ một con người mình chưa hiểu thấu đáo phải chăng là điều hết sức khó khăn? Dần dà, hình bóng của Dạ Hương, người con gái mang cái tên của hương đêm luôn ngự trị trong trái tim của Thụy. Anh đã yêu nàng tự lúc nào không biết…

***


Mùa đông năm ấy, ở vũ trường Kim Sơn hình như không khí càng lúc càng trở nên cuồng loạn hơn. Người ta lao vào cuộc chơi hệt như những con thiêu thân. 

Riêng về phần hai người, hình như Dạ Hương đã bắt đầu nhận biết được tình yêu đơn phương của Thụy. Phần Thụy, anh luôn dành cho nàng trọn vẹn cảm giác biết ơn, lòng ngưỡng vọng và cả những rung cảm đầu tiên. Nàng vẫn như hiện diện ở mọi ngõ ngách trong tâm hồn anh.

Một hôm, chính Dạ Hương đã đề nghị rủ Thụy đến căn gác trọ của nàng ở một xóm lao động bên Thiềng Đức. Hôm đó, tự tay nàng đã nấu cơm mời anh ăn, một bữa cơm thật đạm bạc với món bầu luộc chấm với cá lóc kho tộ, tuy đơn sơ nhưng đối với Thụy là từ trước đến giờ anh chưa được ăn bữa cơm nào ngon hơn thế!
“Dạ Hương muốn gặp Thụy ngay đêm nay, sau giờ làm”. Đó là lời nhắn của Dạ Hương. Đêm đó, khi Thụy đến, Dạ Hương đã chuẫn bị sẵn hai cây đèn cầy, một ốp nhang, một dĩa trái cây và một lít rượu Sơn Đông. Tất cả được đặt trên một cái ghế đẩu chông chênh, trên đó có sẵn một khung hình nhỏ của một người phụ nữ và một người đàn ông tuổi độ trung niên. Dạ Hương bảo với Thụy đó là di ảnh của cha mẹ nàng! Dưới ánh sáng tù mù của hai ngọn bạch lạp, cả hai cùng ngồi đối ẩm. Phần Thụy, đêm đó anh cũng đã cho nàng biết cuộc đời anh cũng bạc phước chẳng khác chi nàng: lớn lên mà chẳng hề biết ai là người sinh thành ra mình, phải lăn lóc hết gia đình này sang gia đình khác với đủ thứ cay đắng mùi đời! Cũng đêm đó, Dạ Hương đã tự nguyện trao thân cho Thụy. Lần đầu tiên trong cuộc đời, Thụy mới biết thế nào là ái ân; và thật diệu kỳ thay, đó lại là xác thân của một trinh nữ!

Thế nhưng, sau cái đêm hai người đưa nhau lên tận đỉnh Vu Sơn ấy, Dạ Hương lại biểu hiện những thái độ kỳ lạ! Mỗi lần gặp Thụy, nàng trở lại bản tính lãnh đạm cố hữu. Thoạt đầu, tâm hồn Thụy chưa nhận biết điều đó! Qua những chuỗi sự kiện biểu hiện, Thụy bắt đầu mơ hồ cảm nhận: phải chăng đêm ấy chẳng qua chỉ là sự cuốn hút nhất thời của bản năng có hai thuộc tính trái ngược nhau? Liệu sự yêu thương của anh đối với nàng có được thấu hiểu, đồng vọng hay chăng? Phải chăng, chai rượu Sơn Đông kia không là rượu giao bôi, nên khi nhắp vào, men yêu của nó không thể tơ vương và tình yêu chỉ là dấu chân gió chạy?
***

“Khi trở dậy ở một kiếp sống khác, mình sẽ là ai?” Anh đã tự hỏi như thế, khi tỉnh thức với những cơn đau đến tột cùng của thể xác. Từng sự kiện như những thước phim quay chậm lúc ký ức Thụy vừa hồi phục. Anh bật chồm dậy khi chợt nhớ đến Dạ Hương, và cũng chính vừa lúc nhận biết một bên chân của anh đã lìa xa khỏi thân thể của mình cùng với vô số vết thương chi chít trên cơ thể!

… Vào đêm trừ tịch ấy, Thụy còn nhớ rõ, trước khi quay đi, Dạ Hương đã nhìn thật sâu vào mắt của Thụy và nói khẻ: “Khuya nay mình sẽ gặp lại!” Lẽ ra đêm ấy là ngày Thụy được nghỉ phép, nhưng cuối cùng phải làm tăng ca đột xuất.

Không hiểu vì lý do gì mà lửa bùng cháy ở khắp mọi nơi. Có rất nhiều, rất nhiều tiếng gào thét của những người bị thương. Trong cơn hoảng loạn, Thụy đã chạy băng băng xuống cầu thang, nhưng không cố thoát ra khỏi vùng nguy hiểm mà lại đi tìm Dạ Hương. Anh đang cố gắng tìm kiếm nàng trong làn khói mịt mù, giữa hàng đống người ngập ngụa máu. Rồi cuối cùng là cả một khúc tường đổ sập xuống người Thụy…

Một thời gian dài sau đó, Thụy rơi vào một trạng thái thật kỳ hoặc mà từ trước đến giờ chưa có tiền lệ xảy ra: anh có cảm giác như đang bềnh bồng giữa những làn sương mù. Tri giác như không còn hiện hữu, mọi thứ diễn ra trước mắt anh theo một chiều hướng mất nét, nhòa lẫn và ngưng đọng. Hình như linh hồn anh đang từ từ nhích dần xa thể xác…

Thoạt đầu, linh giác anh cảm thấy lo sợ khi nghĩ đến cái chết. Nhưng dần dần, anh lại thấy vô cảm trước nó; bởi vì, anh chợt nhận ra cái chết không còn gắn với nỗi âu lo, mà trở thành cánh cửa để giải thoát khỏi khổ đau thực tại. Anh nhích dần, nhích dần, cố dứt bỏ từng mẩu ký ức về cuộc sống để chọn cuộc ra đi thanh thản nhất, không hân hoan mà cũng chẳng muộn phiền. 

Thụy đã trải qua nhiều ngày, nhiều đêm như thế, cho đến khi tai anh không còn văng vẳng những tiếng kèn cất lên, vừa như một tụng ca vừa như một khúc ca bi thiết, não nùng theo tiếng thở dài của các linh hồn phiêu dạt. Đó cũng chính là lúc ý thức của anh trở về với thể xác. Duy có một điều thật kỳ lạ là trong quãng thời gian ấy, hình bóng của Dạ Hương không hề hiện hữu. Nàng đã mất hút trong vùng mắt trông tìm của anh. Kỳ lạ thật! (Lúc đó, đầu óc anh như vẫn còn mụ mẫm sau cơn mê, không nghĩ đến một điều tồi tệ nào đó đã xảy đến cho nàng, mà chỉ nghĩ rằng nàng đã bỏ rơi anh). 

“Dạ Hương, em ở đâu?”. Đáp lại lời anh chỉ là tiếng đồng vọng của những đêm đen, những ngày cô quạnh. Tại sao nàng lại bỏ mặc anh trong giờ phút lâm tử này, để anh phải chống chọi với sự sống và cái chết đan xen lẫn nhau? Nàng muốn chơi trò cút bắt với anh chăng? Anh sẽ phải chờ đợi nàng cho đến khi trăng tàn, nguyệt tận hay cho đến bao giờ?

Dạ Hương là nguồn gốc của mọi cơn đau lẫn niềm hạnh phúc vẹn toàn nhất của anh! Vì thế, khi trở lại với cuộc đời, ngày nào anh cũng tìm, cũng kiếm nàng trong vô vọng! Thế nhưng, hình bóng nàng luôn là một ẩn số, mọi tin tức về nàng đều rất mơ hồ, lập lờ! Việc tìm kiếm nàng, mọi thứ dường như chưa bao giờ bắt đầu, cho nên anh không thể tìm được điểm kết thúc cho nó. 

Một tháng, hai tháng, ba tháng, rồi nhiều tháng trôi qua kể từ ngày Dạ Hương biến mất. Đôi lúc, Thụy cảm thấy cay đắng khi nghĩ rằng nàng đã làm cho anh bị tổn thương quá đỗi! Cũng có đôi lúc anh nghĩ rằng thà anh chết đi, thà rằng anh không còn trên cõi đời này thì sẽ dễ chịu hơn là còn sống, sống với những nỗi khắc khoải, muộn phiền vì nàng. Tại sao nàng không hiểu rằng, dẫu giữa anh và nàng chưa từng có lời ước hẹn ba sinh hương lửa, nhưng đã từng có với nhau một đêm ngà ngọc và đã từng đến với nhau một lần tận cùng bóng lần bóng trập trùng!

Những ngày sau đó, dẫu rằng Dạ Hương quan trọng đối với Thụy như thế nào, anh cũng đã tìm mọi cách để quên nàng. Thế nhưng, sự phai lãng đi, chỉ là một cách chữa lành của thời gian hay là sự đè nén của hàng trăm nỗi đau khác! Để khi được gợi nhắc lại, mọi ký ức dù chôn sâu thế nào cũng sẽ được tái sinh, mọi cơn đau dù nhòa phai thế nào vẫn sẽ lại âm ỉ. Khi mọi cảm giác trở thành hiện thực thì thời gian sẽ mất đi khả năng đong đếm của nó! Nhưng dù sao đi nữa, bây giờ nàng đã trở thành ảo ảnh. Dẫu rằng nàng đối với anh tựa như hơi thở thì anh cũng sẽ phải thức dậy để sống cuộc đời thực của mình…
***
Ông Tư chính là bạn thân của ông Thụy và Dạ Hương, cùng làm chung ở vũ trường Kim Sơn ngày xưa. Sau khi vũ trường bị cháy rụi, nhân viên ở đó tan tác bèo nước phân ly. Mãi đến bây giờ họ mới tình cờ gặp lại nhau!

Qua câu chuyện, ông Tư cũng đã xác tín với ông Thụy một điều quan trọng:
-Ngày xưa, Dạ Hương và tôi cùng ở chung trong tổ công tác thành. Nàng đã bị chết cháy và mất xác dưới đám gạch vụn đổ nát! Và trước đó, có lẽ do có sự linh cảm gì đó nên nàng có nhờ tôi trao lại cho anh quyển nhật ký của nàng.
-Thế quyển nhật ký ấy bây giờ ở đâu? Cô ấy đã viết những gì? Ông Thụy nêu ra câu hỏi với ông Tư sau một lúc chết lặng cả hồn.
-Tôi hiện còn cất giữ! Ông Tư trả lời.
-Anh đã đọc qua rồi phải không?
-Tôi chưa hề xem qua nhật ký của cô ấy vì tôi sợ điều đó sẽ làm tổn hại đến vong linh của nàng, nhưng tôi khẳng định một điều là cô ấy rất yêu anh!
-Nàng đã nói với anh điều đó lúc còn hiện hữu ư?
-Phải. Cô ấy đã nhiều lần khẳng định với tôi như thế!
-Tại sao cô ấy tâm sự với anh?
-Bởi vì cô ấy biết…chính tôi cũng yêu cô ấy như anh!… Anh biết không, ngày ấy, mỗi lần nghe nàng tâm sự, tôi đều ghen tức với anh! Bấy lâu nay, tôi thường vái van vong linh của nàng cho có ngày nào đó, chúng ta sẽ gặp nhau, để tôi trao lại cho anh kỷ vật của nàng!

Đôi bạn, sau gần bốn mươi năm chia cách, giờ đây tóc đã điểm sương…

Hà Nguyên

Đợi Một Mùa Xuân



Một mình đối diện đêm Đông!
Mong sao Xuân đến bên song rộn ràng
Để trần gian đẹp đoan trang
Cùng ai dạo bước mơ màng bên Xuân

Xuân đi Xuân đến bao lần
Mà lòng cứ mãi bâng khuâng ngóng chờ
Tình Xuân rộng khắp cõi bờ
Thuyền neo bến cũ dật dờ sương bay

Xuân về hoa sẽ tràn đầy
Lòng em cũng thấy ngất ngây hương tình
Sao anh còn mãi phiêu linh?
Không về nối lại chuyện mình ngày xưa??

Đông tàn Xuân đến giao mùa
"Cành MAI" năm cũ cũng vừa xuyến xao!
Chạnh lòng nhớ lại Xuân nào
Tình ta đã chín đường vào mộng mơ

Làm thân tằm nhả kén tơ
Cho đời dệt nốt bài thơ ảo tình
Đất trời cảnh vật hồi sinh
Mang làn nắng ấm, chuyển mình Xuân sang.

Lý Lệ MAI
1/20/2016
(Trời sắp vào Xuân 2016)

Thứ Năm, 28 tháng 1, 2016

Vẽ Vời - Nhớ Lại



Thơ & Thơ Tranh: Kim Oanh

Thơ: Dương Hồng Thủy
Thơ Tranh: Kim Oanh

Tản Mạn Cuối Năm Về Một Đôi Câu Đối Cho Tết Bính Thân 2016


Mổi độ cuối năm lại nhớ nhà. Lại nhớ đến một đôi câu đối xưa không biết ai làm đề ở Lầu Hoàng Hạc bên Tàu. 
"Hà thời hoàng hạc trùng lai 
Thả cộng đảo kim tôn 
Kiêu châu chử thiên niên mậu thảo. 
Đản kiến bạch vân phi khứ 
Dữ thùy xuy ngọc địch 
Lạc giang thành ngũ nguyệt mai hoa". 

Dịch xuôi: 
"Những mong bao giờ hạc vàng trở lại với bạn chén vàng / rượu tưới cỏ xanh ngàn năm trên cồn vắng. Chỉ thấy lúc này mây trắng bay đi / cùng ai sáo ngọc / thổi rụng mai vàng lạc độ xuống sông xưa ". 

Lan man, lại nhớ đến bài 
"Dữ Sử Lang Trung Ẩm Thính Hoàng Hạc Lâu Thượng Xuy Địch " 
Cùng Sử Lang Trung Uống Rượu Nghe Sáo Trên Lầu Hoàng Hạc 
của Lý Bạch. 
"Nhất vi thiên khách khứ Trường Sa / Tây vọng Trường An bất kiến gia / Hoàng Hạc lâu trung xuy ngọc địch / Giang thành ngũ nguyệt lạc mai hoa ". 

Dịch Xuôi: 
"Làm thân khách biếm bị đầy đi đến Trường Sa / Trông về phía Tây Trường An không thấy nhà đâu cả / Một khúc sáo ngọc thổi ở lầu Hoàng Hạc / Bài Hoa Mai Tháng Năm Rụng Ở Bên Sông." Dịch Thơ : "Chút thân biếm đọa nỗi đường xa / Dõi bóng chiều hôm chẳng thấy nhà / Tiếng sáo u buồn trên gác vắng / Nghe chừng mai rụng tháng ngày qua ".    

Lòng quê hoài cảm, mấy năm trước, cho Tết Quý Tỵ 2013, mượn ý mượn chữ của người xưa, tôi đã chắp nối thành đôi câu đối sau với ít nhiều tình ý:

Ngày tháng phôi pha 
Qua cơn gió bụi
Tết đến
Nào mơ hạc vàng trở lại cùng bạn lãng du
Lặng ngắm nắng tàn trong ngõ vắng
Tuổi đời chồng chất 
Suốt kiếp tha hương 
Xuân về
Chỉ thấy mây trắng bay đi với ai tâm sự
Thầm nghe mai rụng xuống sông xưa

Và bây giờ , một đôi câu đối cho Tết Bính Thân 2016 sắp đến: 

Tết đến quê người lòng đỏ khôn cầm niềm biệt xứ
Xuân về đất khách trời xanh khéo cợt nỗi tha hương

Niềm biệt xứ, nỗi tha hương, ôi chao một đời thương khó. Cầu chúc một năm mới an lành cho tất cả chúng ta. Thân quý

Phạm Khắc Trí

Chuyện Ngày Xưa


Một sớm thu buồn anh theo gót bé
Dọc đường về chừng nghe nặng bước chân
Tự hỏi lòng sao cứ mãi bâng khuâng
Một hình bóng đã chìm sâu quá khứ

Ôm ấp chi nỗi buồn phiền tâm sự
Em lấy chồng anh tự khép nỗi đau
Nhớ mùa thu xưa mình có bên nhau
Em bé bỏng tóc đuôi gà nhí nhảnh

Lần gặp anh em lặng lờ lẫn tránh
Nép sau rèm trống ngực đánh ngũ liên
Em bé ơi! Em thùy mỵ dịu hiền
Nụ cười mĩm say lòng người lính trận

Theo giòng đời những tháng năm lận đận
Vẫn bên lòng hình ảnh Bé, Bé ơi!
Chốn xa xăm nơi góc biển chân trời
Anh vẫn nhớ tóc đuôi gà môi mọng

Em không nói anh vẫn thầm hy vọng
Tình hậu phương em gái chỉ cho anh
Nhưng có đâu, duyên nợ lại không thành
Anh lẩn quẩn trong đường tơ tiếc nuối

Ngô Quang Diệp 
10/2014

Giáo Dục

Giáo Dục luôn luôn là đề tài muôn thuở gắn liền với đời sống con người. Bất cứ nơi đâu trên trái đất, bất cứ màu da nào, dân tộc nào đều cũng có một nền giáo dục riêng biệt, đặc trưng của mình. Ngay cả trong mỗi gia đình đều có một nề nếp riêng của gia đình đó, mà người chủ gia đình là đầu tàu dẫn dắt theo cái hướng đi của gia đình mình và của cái xã hội mà gia đình mình đang hiện hữu. Nên từ ngàn xưa ông bà ta cũng đã cảnh báo là :" Dưỡng bất giáo, phụ chi quá. Giáo bất nghiêm, sư chi đọa " 養不教,父之過。教不嚴,師之惰。Có nghĩa : " Nuôi mà không dạy là lỗi của người cha. Dạy mà không nghiêm, là do sự biếng nhác của người Thầy." Vậy nên ...
Muốn Giáo Dục có hiệu qủa tốt, thì cần phải kết hợp chặc chẽ giữa người dạy, người học và người theo dõi đôn đốc nữa ! Tức là phải kết hợp giữa Học Đường và Gia Đình, phải điều phối hợp lý chặc chẽ giữa Học Sinh, Thầy Cô Giáo và Phụ Huynh ! GIÁO DỤC luôn là vấn đề bức xúc, tế nhị và lâu dài, không phải trong một ngày một buổi mà đem lại hiệu qủa trông thấy được. 
Bây giờ thì ta hãy thử Chiết Tự để tìm hiểu một cách thấu đáo hơn về 2 chữ GIÁO DỤC nhé!
* GIÁO 教 là chữ Hội Ý, theo diễn tiến của chữ viết như sau:


Ta thấy các chữ trên ...
Bên Trái phía trên là 2 dấu chéo chỉ SỰ KIỆN, phía dưới là hình chữ Tử 子 là NGƯỜI, là Thằng Nhỏ. Bên Phải là hình của một Người hai tay dang ra, tay phía trên có cầm một cây Roi giơ cao như đang chỉ huy. HỘI Ý những hình trên lại : Trong xã hội nô lệ, thường thì chủ nô lệ phải cầm roi để chỉ huy, ra lệnh, dạy bảo đám người nô lệ. Nên ...
GIÁO 教 đầu tiên có nghĩa là Chỉ Bảo, Ra Lệnh. Như :
- GIÁO HUẤN 教訓: là Dạy Dỗ, chỉ bảo, bắt buộc phải làm theo. Huấn còn có nghĩa là Huấn Tập, Huấn luyện cho thành thạo. Nghĩa phát sinh hiện nay thì Giáo Huấn có nghĩa là : Dạy cho một bài học cho nên thân !.
- GIÁO ĐẠO 教導: Chữ ĐẠO 導 nầy có bộ THỐN 寸 là Tấc ở dưới, Ý chỉ dò dẵm từng tấc đất một. Nên ĐẠO là Chỉ Dẫn để đi cho đúng Đường là Hướng Đạo đó. Nên GIÁO ĐẠO là Dạy dỗ và Hướng dẫn để đi cho đúng với con đường phải đi.
- GIÁO DƯỠNG 教養: Chữ DƯỠNG có bộ THỰC 食 bên dưới, nên Dưỡng là Cho Ăn, là NUÔI. Nên GIÁO DƯỠNG là Nuôi Dạy. 

Nuôi dạy là phạm vi của Gia đình, của Cha mẹ đối với Con cái. nhưng nghĩa rộng của Giáo Dưỡng là Giáo dục và Bồi Dưỡng. Có nghĩa dạy xong rồi, còn phải củng cố bồi dưỡng cho kiến thức được vững chắc lâu dài !
- GIÁO HỌC 教學: là DẠY và HỌC, nên Giáo Học là Dạy Học. Công Việc Giáo Học là Công việc truyền thụ kiến thức cho người khác, nhưng GIÁO HỌC cũng có nghĩa Dạy tức là Học đó. Càng DẠY thì lại càng HỌC được nhiều kiến thức hơn, càng Giỏi hơn ra.
Đó là chung quanh các chữ GIÁO mà có liên quan đến DỤC. Vậy DỤC là gì ? Ta hãy xem nguồn gốc của chữ DỤC dưới đây: 


Ta thấy: 
* Chữ Đại Triện: Có bộ MẪU 母 là Mẹ bên trái, bên phải là chữ Tử 子 là Con lật ngược đầu xuống, dưới cùng là chữ Tiểu 小 là Nhỏ. Ý chữ là : Bà mẹ đang sanh ra đứa con nhỏ, nên chữ Tử 子 mới để ngược đầu trở xuống. Và chữ DỤC 育 ở đây có nghĩa là SANH RA. Như : 
- Sinh Dục 生育 nghĩa như Sinh Sản.
- Tiết Dục 節育 là Hạn chế Sinh đẻ.
- Đoạn Dục 斷育 là Nghỉ đẻ luôn !
* Chữ Tiểu Triện: Phần trên là chữ TỬ 子 trở ngược đầu, phần dưới là bộ NHỤC 肉 là THỊT,( được viết cách điệu như chữ Nguyệt 月 là Trăng ). Ý chữ là : Đang đút cho đứa bé ăn thịt, nên DỤC 育 có nghĩa là NUÔI NẤNG. Như :
- Dưỡng Dục 養育: là từ kép của Nuôi, là Nuôi Nấng.
- Đức Dục 德育: Nuôi Nấng về mặt Đạo Đức.
- Trí Dục 智育: Nuôi Nấng về mặt Trí Thức.
- Thể Dục 體育: Nuôi Nấng cho cơ thể Khỏe Mạnh.
- Mỹ Dục 美育: Nuôi Nấng về khiếu Thẩm Mỹ.
.... và cuối cùng là ...
- GIÁO DỤC 教育: Là Nuôi Nấng về mặt Dạy Dỗ. 
Nhưng, Nuôi như thế nào? Nuôi bằng cách rèn luyện cho người được nuôi có được Phẩm Chất Đạo Đức Tốt ( Đức Dục ). Nuôi bằng cách truyền thụ cho người được nuôi mở mang trí hóa với các kiến thức căn bản ( Trí Dục ). Nuôi cho người được nuôi có được một cơ thể cường tráng ( Thể Dục ) và có được cái năng khiếu về thẩm mỹ mỹ thuật, biết thưởng thức được những cái đẹp của cuộc sống chung quanh ta ( Mỹ Dục ). Còn ...
DẠY thì phải ra sao? Dạy cho nắm bắt được kiến thức cơ bản của xã hội mà ta đang sống, có được một kỹ năng kiếm sống và biết sống cho đáng sống ( Giáo Huấn ). Dạy cho biết bồi dưỡng cập nhật và thích ứng với xã hội luôn luôn phát triển không ngừng ( Giáo Dưỡng ). Dạy cho biết phải đi đúng đường đúng hướng của đạo làm người trong tập thể mà ta đang sống ( Giáo Đạo ) và cuối cùng là Dạy cho ta biết phải luôn luôn học hỏi và không ngừng cầu tiến để thăng hoa hơn con người của bản thân ta ( Giáo Học ). Cho nên ...

Giáo mà không Huấn sẽ không tinh, không giỏi được. Giáo mà không Dưỡng sẽ không lâu dài bền vững được. Giáo 
mà thiếu chỉ Đạo sẽ dễ bị chệch hướng, " Tẩu hỏa nhập ma ", lầm đường lạc lối, còn Giáo mà không chịu trao dồi Học hỏi thêm sẽ bị lạc hậu ngay, như câu nói;


Học như nghịch thuỷ hành chu, 學如逆水行舟,
Bất tiến tắc thoái dã!                 不進則退也!
Có nghĩa:
- Chuyện học hành như là đang đi thuyền nước ngược vậy,
- Nếu không cố gắng tiến lên, thì sẽ bị nước đẩy cho lùi trở xuống! ( chớ không thể đứng một chỗ được !).

Hai chữ GIÁO DỤC thấy như đơn giản, nhưng lại bao hàm đầy đủ các mặt NUÔI DẠY cần thiết để đào tạo con người. Cho nên, Công Tác Giáo Dục cũng là Công Tác vô cùng phức tạp và hết sức thiêng liêng và Hiệu Quả Giáo Dục thì không phải là chuyện một ngày một buổi mà có được. Ngạn ngữ Trung hoa xưa có câu:

Nhất niên thọ đạo, 一年樹稻,
Thập niên thọ mộc, 十年樹木,
Bách niên thọ nhơn. 百年樹人!

Có nghĩa:
- Vì lợi ích trong một năm thì trồng lúa,
- Vì lợi ích của mười năm thì trồng cây,
- Vì lợi ích của trăm năm thì phải đào tạo con người!


Mong rằng những người làm Công Tác Giáo Dục phải biết cân nhắc, châm chước và trân trọng!

Đỗ Chiêu Đức

Đòi Thơ


Thơ Xướng: Đòi Thơ

Trăng về bên cửa gọi đòi thơ
Mòn mỏi đêm tan đến nguyệt mờ
Hỡi khách tri âm cùng lối mộng
Đâu người tri kỷ đuối dòng mơ
Đêm sương gió khẻ khua mành quế
Trời lặng sao chìm nhạt ánh tơ
Không đến không chờ sao vẫn đến
Luống trông luống gặp nỡ nào ngơ ??!!..


Hương Chiều
30.11.2015
***
Bến Thơ

Lặng lẽ thuyền ai ghé bến thơ
Sông khuya mỏng mảnh khói sương mờ
Thi nhân một bóng chờ giao cảm
Mặc khách đôi vần thoả ước mơ
Gió thức ru xanh hồn dạ thảo
Trăng tàn nhuộm tím khúc tình tơ
Hạ đi thu đến thay màu lá
Đông gọi xuân về luống ngẩn ngơ!


Yên Dạ Thảo
03/12/2015
***
Nợ Thơ

Tôi trót sinh ra đã nợ thơ
Miệt mài trả mãi ...chẳng phai mờ
Tìm người tri kỷ đi vào mộng
Kiếm khách tri âm đắm ước mơ
Sao sáng lập loè quanh nguyệt quế
Sương giăng mờ ào lượn đường tơ
Mượn trăng mượn gió nhờ đưa đến
Nơi ấy sao nàng lại ngó ngơ ??!!


Song Quang
23/12/2015

Thứ Tư, 27 tháng 1, 2016

Đôi Cánh Đắp


Thơ & Ảnh Chụp: Nguyễn Cao Khải
Thơ Tranh: Kim Oanh

Café Quán Nhớ



Café chưa khuấy mà xao động
Nỗi nhớ muộn màng ly tách ai
Sông xa chắc biết ngày hai buổi
Tôi vói đời theo nước lớn đầy

Mùa đi theo áo phai màu thắm
Một chút buồn em sẽ nước ròng
Chiều đau nên gió làm nên sóng
Vổ nhẹ bờ tôi một nhánh sông

Café em thấy dòng sông cũ
Tôi thấy ngày đi trong khói bay
Tôi thấy mùa tôi qua rất nhẹ
Em thấy mùa em sợi tóc dài

Café quán Nhớ tôi ngồi đó
Không nhớ người nên không nhớ ai
Dưới kia em có sầu ly tách
Thì gởi lên tôi nỗi nhớ này.

Café theo bóng đời xuôi ngược
Ngồi giữa bao la nỗi nhớ ngày
Buồn chia mấy quán làm sao hết
Thì gởi cho em một tách đầy.

Lâm Hảo Khôi
30/10/13
(Quán Nhớ – một quán café ở Cabramatta – Sydney)

Mùa Đông



Mùa Đông

Tờ lịch cuối cùng sắp sửa rơi
Thời gian thắm thía chẳng nên lời
Chim non chiêm chiếp cành trơ trọi
Cúc lạnh mơ hồ cánh tả tơi
Tí tách bếp hồng khơi kỷ niệm
Mịt mùng mây xám khóc mưa đời
Bao năm đất khách ôm thương nhớ
Đông tới não nề tóc trắng phơi! 

Mailoc
Cali 12-25-15
***
Các Bài Thơ Hoạ:
Tàn Đông

Đông tàn xuân đến tuyết ngừng rơi
Thắm thoát thời gian luống nghẹn lời
Cúc rả nhụy tàn mai chớm nở,
Cây trơ cành nhánh lá vàng tơi.
Lòng quê khoắc khoải bao năm tháng
Đất khách lang thang suốt nửa đời.
Xuân mới ước mong mong ước mới,
Thỏa lòng hoài vọng ruột gan phơi

Đỗ Chiêu Đức
*** 
1/Cô Mùi Cuối Đông

Cô Mùi từ giã, lịch tờ rơi,
Lưu luyến chi, anh Khỉ ngỏ lời.
Cuốn gói mau chân về với mẹ,
Quàng khăn lẹ gót tới mang tơi.
Mưa rào nặng hạt bù khô hạn,
Gió nhẹ phất phơ thấm mát đời.
Thương nhớ người phương xa, đất khách,
Ai ngờ mái tóc điểm sương phơi!

2/ Gặp Nhau Làm Ngơ

Đông tàn tháng chạp giọt buồn rơi,
Gặp gỡ người xưa định mở lời.
Đóng kịch làm ngơ như kẻ lạ,
Giả đò tránh né thấy mê tơi !
Than hồng bếp lửa reo vui bạn,
Má đỏ môi son ấm áp đời
Gặp lại vấn vương về dĩ vãng,
Niềm thương râu tóc muối tiêu phơi!

Mai Xuân Thanh 
Ngày 25 tháng 12 năm 2015
***
Thẩn Thờ Xuân


Trên cành còn đọng giọt sương rơi
Nắng múa mừng vui với vạn lời
Gió bấc âm thầm mang lạnh trốn
Nắng xuân rạng rỡ nét mê tơi
Bao đàn bướm lượn vờn cây lá
Những cánh hoa lay hé nụ đời
Chẳng hiểu mình buồn hay luyến tiếc
Khi ngày qua kéo tuổi già phơi

Quên Đi
***
Tàn Đông

Năm còn chỉ đợi đến giờ rơi
Ngộ cảnh tàn đông khó diễn lời
Lá ủ màu khô tìm bãi hạ
Mưa bào nhánh cỗi lộ cành tơi
Càng ôn kỷ niệm khơi hằn trán
Bỗng hiểu ngày qua sắp cạn đời
Giấc mộng dần xa mà vẫn tỏ
Tâm lòng hụt hẫng ngắm chiều phơi!

Nguyễn Đắc Thắng

20151226
***
Đừng Đến Xuân Ơi!

Đã cuối mùa đông lá vẫn rơi
Nghẹn ngào không thốt nổi ra lời
Khi nhìn thiên hạ còn cơ cực
Lúc thấy dân tình mãi rách tơi
Kẻ bệnh nan y, thân bạc phước
Người nghèo kiết xác, số tàn đời
Thôi xuân đừng đến làm chi nữa
Cho cảnh đau lòng thêm bóc phơi!

Phương Hà
***
Vào Đông

Năm tàn,tháng lụn lịch vừa rơi!
Nuối tiếc thời gian khó cạn lời
Mới thấy,lá vàng bay lả tả
Nay nhìn tuyết trắng đô mê tơi
Than hồng sửa soạn cho lò sưởi
Áo lạnh lo toan để ấm đời
Gió bấc thân già nơi đất lạ
Vào Đông bệnh hoạn não nề phơi

Song Quang
***
Bài Thơ Cuối Năm


Chiếc lá cuối cùng cũng sắp rơi,
Nhường mùa xuân tới diễn phô lời.
Trời Nam, cuộc diện dồn nheo nhóc;
Năm tháng, Dư Đồ rách tả tơi.
Luống tiếc thân già khôn trở vận,
Nghĩ thương dân giả hận căm đời.
Năm tàn, tháng tận, câu tâm sự,
Lòng những bồi hồi, thế cục phơi.

Danh Hữu
(26/12/2015)
***
Mùa Đông Năm Nầy

Ba ngày gió rít lẫn mưa rơi
Mây xám buồn giăng biếng mở lời
Cữ sáng chung trà hương dược thảo
Cơm chiều canh bắp lá mồng tơi
Rộn ràng sa sã vang đầu xóm
Loáng thoáng hoàng hôn phủ cuối đời
Đã mấy năm rồi đông ít lạnh
Nắng đầy sân vắng lúa vàng phơi

Cao Linh Tử
26/12/2015

Cách Cắt Bánh Tét, Bánh Chưng Không Bị Bể

Quý bạn đã thử cắt bánh bằng dao bọc "clear plastic wrap" chưa?
Làm thử mới thấy tiện lợi ngon lành, bánh không vỡ rất sắc cạnh.


Chỉ cần lột miếng "plastic" đó ra và bao vào dao.




Bóc lá bánh xong, cắt ngon lành, không hề bị bể, không rách miếng plastic.



Ngay cả cắt bánh nhân thịt cũng cắt ngon lành.



Bóc miếng plastic ra, con dao sạch trơn, miếng plastic cũng không bị rách tí nào.
Dùng cách này bạn phải bóc lá ra. Cách này bánh rất sắc cạnh.

Khánh Hà Sưu Tầm

Thứ Ba, 26 tháng 1, 2016

Nghinh Xuân


Thơ & Thơ Tranh: Yên Dạ Thảo

Mảnh Trăng Cuối Năm



Mảnh Trăng Cuối Năm
(Cảm tác qua bài thơ 5 chữ"Trăng Cuối Năm của Mailoc)

Nửa mảnh trăng khuya của cuối năm 
Sương giăng mờ ảo, rét căm căm
Lòng buồn ôn chuyện ngày xưa ấy
Dạ nảo nề dâng chết lặng thầm!
Thời khắc cuối cùng vừa đổi chổ
Giữa đêm trừ tịch vọng thanh âm
Niềm đau viển xứ còn canh cánh
Thao thức năm canh lệ khó cầm!

Song  Quang
Đêm 31/12/2015
***
Đông Sầu

Thời gian thấm thoát đã tàn năm
U ám trời đông giá rét căm
Khoác áo len xưa, sầu chất ngất
Đọc trang thơ cũ, nhớ âm thầm
Vầng trăng thuở âý còn in bóng
Lời hẹn năm nào chẳng vọng âm
Qua bức mành thưa, nghe tiếng gió
Nỗi niềm u uẩn lệ khôn cầm.

Phương Hà
***
Giao Thừa


Lòng nghe khắc khoải phút tàn năm 
Khi gió mang sầu với lạnh căm 
Bóng xế rầu rầu trôi lặng lẽ 
Tuổi già thắm thoát bước âm thầm 
Chuông chùa đêm vắng ngân nga tiếng 
Tiếng pháo giao thừa lạch tạch âm 
Tất cả trong ta còn lắng đọng 
Tay ai ngày ấy tưởng đang cầm 

Mailoc
Cali 12-31-15

Xuân Nhật Độc Chước Kỳ 1 春日獨酌其 - Lý Bạch (701 - 762)

春日獨酌其一 Xuân Nhật Độc Chước Kỳ 1

東風扇淑氣, Đông phong phiến thục khí,
水木榮春暉。 Thuỷ mộc vinh xuân huy.
白日照綠草, Bạch nhật chiếu lục thảo,
落花散且飛。 Lạc hoa tán thả phi.
孤云還空山, Cô vân hoàn không sơn,
眾鳥各已歸。 Chúng điểu các dĩ quy.
彼物皆有托, Bỉ vật giai hữu thác,
吾生獨無依。 Ngô sinh độc vô y.
對此石上月, Đối thử thạch thượng nguyệt,
長醉歌芳菲。 Trường tuý ca phương phi.
Lý Bạch (701 - 762)

Dịch Xuôi: Ngày Xuân Uống Rượu Một Mình
PKT 12/18/2015

Gió từ hướng đông với khí trời lành ấm thổi về
Cảnh vật như bừng lên sức sống mới rạng rỡ muôn vẻ xuân
Đám cỏ xanh tươi nằm phơi mình dưới nắng
Hoa rụng rơi còn như vui đùa bay bay trong không
Một đám mây lẻ lững lờ trôi về núi trời xa
Bầy chim từng đàn ríu rít tìm bay về tổ cũ
Tất cả, vâng tất cả đều có chỗ để về
Chỉ riêng tôi, một đời không nhà, cho đến giờ này,vẫn không biết về đâu
Trước ánh trăng ngời sáng trên đá lạnh
Có một người, dường như đã quá say, lảm nhảm một mình, hát mãi bài Phương Phi, một bài ca xưa về một loại cỏ hoang có hương thơm,đến nay có lẽ đã mai một.

Ngày Xuân Uống Rượu Một Mình
PKT 12/18/2015

Gió đông thổi khí lành,
Cảnh vật rạng sắc xuân.
Cỏ non nắng trổ biếc
Hoa rụng rơi tần ngần
Mây lẻ lạc non xa
Chim đàn tìm ổ cũ
Muôn loài đều có tổ
Ta cuối đời về đâu?
Dưới trăng say hát mãi
Bài ca thiên cổ sầu.

Drinking Alone On A Spring Day
(The Selected Poems Of Li Po - David Hinton)

East wind fans clear , warm air through
shoreline trees ablaze with spring color,
and sunlight shimmers in green grasses 
falling blossoms scattering into flight.
Lone cloud returning to empty mountains
birds returning ,each to its own home:
in all this ,nothing is without refuge.
I alone have nowhere in life to turn.
Forever drunk , I face rock-born moon
sing for wildflower sights and smells.
Tri Khac Pham
Lời Thêm: Một thời gió loạn , chiếc thân bật gốc , thế giới đổi thay , còn tự hỏi về đâu chi nữa, thêm tội. Chỉ là cuối năm, khoảnh khắc cô đơn , chút tâm tình ,mượn ý mượn lời của người xưa , chắp nối thành mấy câu thơ vụng, gửi người thân quí ,để đọc cho vui với nhau, vậy thôi. Chắc, không ai nỡ trách. 
Phạm Khắc Trí 
12/18/2015
***
Ngày Xuân Uống Rượu Một Mình
1/
Gió xuân hơi ấm êm-êm
Cỏ cây, sắc nước, tô thêm nắng vàng
Ánh dương, cỏ biếc tràn lan
Hoa rơi tan tác, miên man tư bề
Lẻ loi, núi vắng mây về
Chim muông về tổ ấm êm bình thường
Muôn loài đều có chỗ nương
Riêng ta một bóng tha phương nơi nầy
Ngắm trăng, soi đá, trời mây
Ta say, ta hát, ngất ngây một mình

Mailoc
2/
Gió xuân thổi hơi ấm 
Cây , nước , phơi sắc tươi 
Ánh dương tràn cỏ biếc 
Hoa úa rụng nơi nơi 
Mây lẻ bên núi vắng 
Về tổ , chim bỏ trời 
Loài loài có nơi trú 
Riêng ta mãi nổi trôi 
Ngắm trăng soi mặt đá 
Say , hát , mình ta thôi !

Mailoc
***
Ngày Xuân Uống Rượu Một Mình
Kỳ 1


1/
Hơi ấm theo gió đông
Cây nước đón xuân hồng
Dưới ánh dương cỏ biếc
Hoa rụng giữa trời trong
Mây lẻ tìm núi vắng
Những cánh chim về đàn
Tất cả đều có bạn
Riêng mình vẫn lang thang
Dưới trăng trên phiến đá
Phương phi say khúc ca.

Quên Đi
2/
Gió đông đến khí lành hoà quyện
Cây nước mừng xuân chuyển sắc ngời
Cỏ thêm xanh dưới mặt trời
Hoa kia bao cánh rụng rơi bay đầy
Về núi vắng vầng mây đơn lẻ
Từng đàn chim vui vẻ bên nhau
Đó đây sum họp trước sau
Còn ta biết tựa chốn nào hỡi ai
Dưới trăng nơi tảng đá dài
Rượu vào lướt khướt hát bài phương phi.

Quên Đi

***
Lẻ Loi Uống Chén Rượu Xuân

1/
Đông tàn sinh khí gió êm,
Hơi xuân áo mới rừng thêm nắng vàng.
Trời xanh cỏ mọc lan man,
Hoa tàn rớt rụng mây ngàn ủ ê.
Sương bay mờ núi não nề,
Bầy chim mỏi cánh lại về tổ thương.
Chim trời cá nước dựa nương,
Còn ai đơn độc tha hương không nhà.
Lặng thinh say khướt mình ta,
Nghêu ngao hát hỏng trăng tà Phương Phi...

Mai Xuân Thanh

2/

Đông tàn hơi lành lạnh,
Sắc xuân vẻ đẹp tô.
Dưới trời mơ cỏ biếc,
Hoa rơi rụng hư vô.
Non xa mây tản mác
Chim tìm tổ bay vào.
Thú cầm, nơi trú ngụ,
Mình lẻ loi xanh xao.
Về đâu ...người lữ khách,
Trăng tà say nghêu ngao !...

Mai Xuân Thanh
Ngày 19 tháng 12 năm 2015

***
Ngày Xuân Uống Rượu Một Mình

1/ Ngũ ngôn

Gió đông mang hơi ấm
Cảnh vật đón xuân tươi
Cỏ xanh phơi trong nắng
Cánh hoa bay chơi vơi
Mây trời trôi lờ lững
Chim đàn rũ quy hồi
Tất cả cùng về tổ
Ta lạc lõng đơn côi
Trăng soi màu đá lạnh
Chén rượu uống say vùi!

2/ lục bát

Làn hơi ấm ngọn đông phong
Thổi về cho rạng ánh hồng bừng xuân
Cỏ xanh phơi đón nắng vàng
Cánh hoa đùa gió rộn ràng xuân tươi
Mây trời lờ lững trôi trôi
Đàn chim réo gọi quy hồi tổ xa
Chừng như tất cả về nhà
Riêng ta chiếc bóng nhạt nhòa mông lung
Trăng soi màu đá lạnh lùng
Chén sầu vẫn mãi theo cùng phương phi! 

Nguyễn Đắc Thắng
20151221

Xủ Quẻ Cuối Năm



Buồn tình đứng ngắm cánh chim bay
Đến chán ra tài xủ quẻ hay
Năm cũ vận xui đều khỏi hết
Xuân này số tốt ắt phơi bày
Website Hữu Đức tiêu tan mất
Blogspot Đức Huỳnh xuất hiện thay
Mặc chuyện trên đời luôn thế đấy
Nơi lòng vẫn nở một cành mai.

Quên Đi

Thứ Hai, 25 tháng 1, 2016

Tranh Thơ Hồ Thiện Hiếu


Trích Thơ :Trần Thiện Hiếu
Thơ Tranh: Khúc Giang

Hai Nửa Vầng Trăng


Vầng trăng ai nở xẻ làm đôi?
Nửa lững lờ treo, nửa khuất rồi.
Nhớ lúc tròn gương vằng vặc chiếu
Mà nay khuyết bóng mập mờ soi.
Một vành ở lại luôn than thở
Một mảnh ra đi mãi ngậm ngùi.
Em hỡi khác nào trăng xẻ nửa
Hai ta từ độ khóc chia phôi.

Quang Tuấn
Một chiều Thu

Bất Mỵ 不寐 - Nguyễn Du


不寐                 Bất Mỵ
不寐聽寒更,   Bất mị thính hàn canh,
寒更不肯盡。   Hàn canh bất khẳng tận.
關山引夢長,   Quan san dẫn mộng trường,
砧杵催寒近。   Châm chử thôi hàn cận.
廢灶聚蝦蟆,   Phế táo tụ hà ma
深堂出蚯蚓。   Thâm đường xuất khâu dận
暗誦天問章,   Ám tụng "Thiên vấn" chương,
天高何處問? Thiên cao hà xứ vấn?
阮攸                Nguyễn Du 

Dịch nghĩa: Không Ngủi

Không ngủ nằm nghe tiếng trống canh trong đêm lạnh.
Trong đêm lạnh, trống canh điểm không thôi.
Quan san làm giấc mộng dài thêm,
Tiếng chày nện vải càng giục hơi lạnh đến gần.
Cóc nhái tụ họp quanh bếp,
Giun từ góc sâu trong nhà bò ra.
Thầm đọc bài hỏi trời của Khuất Nguyên
Trời cao, biết đâu mà hỏi?

Không Ngủ 

Không ngủ được trống canh tê tái
Trống lạnh lùng điểm mãi buồn thay
Quan san mãi miết mộng dài
Trời khuya hơi giá tiêng chày giục mau
Bếp lạnh tanh đùa nhau cóc nhái
Giun xó nhà lải rải bò ra
Lâm râm miệng hỏi “ Trời Già“
Trời cao trong cõi ta bà nơi đâu?
Mailoc Phỏng dịch
12-17-15
***
Các Bài Dịch Khác:
Mất Ngủ

Đêm lạnh nằm nghe tiếng trống canh,
Suốt đêm trống điểm vọng âm thanh.
Mơ màng giấc điệp ngoài quan ải,
Văng vẳng chày khuya giục mộng lành.
Bếp ấm sao quanh đây nhái cóc,
Góc sâu giun cũng hiện bò nhanh.
Khấn thầm dám hỏi ông trời đỏ,
Thăm thẳm trên cao chỉ xám xanh.

Mai Xuân Thanh
***
Thức Đêm

Thao thức đếm canh tàn
Đêm dài trống lạnh vang
Miền xa dường lắm mộng
Chày vẳng lạnh ùa sang
Bếp ễng ương tề tụ
Nhà côn trùng ngổn ngang
Thì thầm "Thiên Vấn" khúc
Muốn hỏi biết đâu đàng.

Quên Đi

Mơ Xuân




(Từ Mộng Chiều Xuân của Kim Phượng)

Người... thoảng thoảng...
Chỉ là giấc mộng?
Người ơi người...
Trống rỗng tim côi!
Đông qua.
Xuân thắm làn môi...
Mơ duyên se kết...
Nên đôi...
Kẻo tàn!*

* Lời " Mộng Chiều Xuân"
dovaden2010

Tre Tàn Măng Mọc



Sa cơ mất hết đành ôm hận,
Đắc thế giàu to trọc phú ngang.
Học vấn thầy cô luôn cống hiến
Trải qua thử thách cũng vinh quang.
Tre tàn măng mọc lẽ tuần hoàn,
Hiếu thảo làm con tất phải ngoan.
Tóc bạc da mồi hay bệnh tật,
Răng long mắt kém thấy mơ màng.
Nước mắt người cha thật hiếm hoi,
Cang trường nuốt lệ sẽ nguôi ngoi.
Bi thương khổ cực không than khóc,
Phẩn uất oan khiên cố nén hoài...
Máu chảy ruột mềm thân lũ trẻ,
Mưa rơi thấm áo phận tôi đòi!
Yêu con chăm sóc luôn đầy đủ,
Vất vả gian nan gánh thiệt thòi!

Mai Xuân Thanh
Ngày 07 tháng 01 năm 2016

Tre Tàn Măng Mọc

Trụ chân trên mảnh đất khô cằn 
Hơn nửa cuộc đời mới thấy măng 
Mưa nắng hai mùa soi đất bạc 
Phong ba tám hướng giội thân cằn
Hiên ngang đứng thẳng trông trời đất
Mềm mại oằn cong hứng gió trăng 
Truyền tử luôn còn nguyên bản chất
Tre tàn măng mọc mãi thăng bằng .

Cao Linh Tử
8/1/2016

Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2016

Je Croyais Que Vieillir - Tôi Cứ Ngỡ Tuổi Già...




Je Croyais Que Vieillir …

Je croyais que vieillir me rendrait bien maussade
Craignant chaque saison, les années, le tapage
Le grand vent et la pluie, l’ esprit qui se dégrade
Les cheveux clairsemés, les rides du visage

Et puis je m’apercois que vieillir n’a pas d’âge
Qu’il ne faut point gémir, au contraire chanter
Et même, à petits pas, les jours ont l’avantage
D’être beaux et trop courts quand ils sont limités
Je croyais que vieillir c’était le ciel tout gris
Le printemps sans les fleurs, les lèvres sans sourire
Les fleurs sans chansons, les arbres rabougris
Un livre sans histoire, un crayon sans écrire

Et puis je m’apercois que vieillir rendre bien sage
Que je vis chaque instant sans penser à demain
Que je ne compte plus les années de mon âge
Peu importe le temps, le crayon à la main

Je croyais que vieillir transformerait mon âme
Que je ne saurais plus contempler les étoiles
Que mon coeur endurci n’aurait plus cette flamme
Qui transforme la vie lorsque le ciel se voile.

Et puis je m’apercois que les plus belles roses
Fleurissent à l’automne et sous mes yeux ravis
Je respire très fort ce doux parfum que j’ose
Garder pour embaumer l’automne de ma vie

Marcelle Paponneau
(La voix de l’Hospitalité )
***
Các Bài Thơ Dịch:

Tôi Cứ Ngỡ Tuổi Già ….
Khi lòng buồn man mác
Ta miệng hát nghêu ngao
Quên tuổi già tẻ nhạt
Thơ với nhạc dạt dào

ML

Tôi cứ ngỡ tuổi già buồn tẻ nhạt
Sợ từng mùa, năm tháng vụt qua nhanh
Sợ gió to mưa lớn, xuống tinh thần
Sầu tóc rụng, những làn nhăn khóe mắt

Nhưng chợt thấy già không do tuổi tác
Không thở than rên rỉ , hát vang vang
Ngày trôi chầm chậm, ý nghĩa mênh mang
Dù ngắn ngủi, phù du, song tươi mát 


Tôi cứ tưởng tuổi già trời xám ngắt
Xuân vắng hoa, héo hắt nụ cười môi
Cây trơ cành, hoa nhạc quá xa xôi
Sách không tựa, bút sầu thơ nghẹn tắt

Nhưng chợt thấy tuổi già tâm sáng quắc
Sống từng giây chẳng thắc mắc ngày mai
Quên tuổi đời, không nhọc đếm từng ngày
Thơ tuôn chảy, mặc thời gian thoăn thoắt

Tôi cứ ngỡ tuổi già hồn lạnh ngắt
Lòng không còn say ngắm các vì sao
Tưởng tim mình chai đá, lửa nguội trào
Hết thắp sáng trong ta, trời lặn tắt

Nhưng chợt thấy những hoa hồng đẹp nhất
Nở vào thu đẹp mắt biết dường bao
Chẳng đắn đo, hít mạnh áng ngạt ngào
Ắp ủ mãi hương rạt rào trần thế


Mailoc
***
Tôi Tưởng Khi Về Già...

Tôi từng nghĩ tuổi già luôn buồn bã
Sợ tiếng ồn thời tiết những năm qua
Bao bão giông khiến lụn mòn tâm trí
Mặt nhăn nheo và tóc cũng mỏng ra

Nhưng nhìn lại mình bi quan thái quá
Có chi buồn than thở hãy đàn ca
Vì chắc chắn ngày vui dần sẽ đến
Tuy không dài nhưng vẫn đẹp đậm đà

Tôi từng nghĩ tuổi già luôn màu xám
Môi vắng cười như xuân chẳng có hoa
Cây cỗi cằn vì hoa không còn hát
Bút buồn vì sách chẳng chuyện viết ra

Nhưng sau đó nhận thấy đời đâu tệ
Vui từng ngày không lo nghĩ ngày mai
Đừng ngại chi tuổi tác tháng năm dài
Nâng ngọn bút tận hưởng thời gian tới

Tôi cũng nghĩ tuổi làm mình thay đổi
Sẽ không còn thích ngắm ánh sao đêm
Sẽ không còn bao nhiệt huyết trong tim
Bởi cuộc sống toàn bóng đen phủ kín

Rồi tôi gặp những đoá hồng đẹp nhất
Thường vào thu khoe sắc trước mặt mình
Lòng vui sướng hít vào hương ngây ngất
Để thơm đời khi tuổi đã vào thu.


Quên Đi

Hội Chợ Tết Tống Phước Hiệp - Quán Bến Xuân Lớp 11B3 - NK1972 ( Phần 1)

 



Cô Tùng ngồi với cây roi - Chờ dâng sớ Táo Quân


Phan Thị Sương