Thứ Bảy, 7 tháng 11, 2015

Sáng Mai Chị Đã Theo Chồng - Soạn Giả Viễn Châu - Hương Chiều & Thu Hồng



 Soạn Giả Viễn Châu 
Giọng Ca:Hương Chiều & Thu Hồng

Dòng Tâm Sự


Đôi khi có những điều chất chứa trong lòng rất muốn nói ra, nhưng lại ngại. Lý trí khuyên không nên, nếu nói ra coi như mình phơi bày cái tôi. Còn tình cảm thì khuyến khích, những gì sâu lắng nơi lòng hãy mạnh dạn giải bày những gì mình muốn, những gì mình yêu, những gì mình thích. Cuối cùng tình cảm đã thắng, vả tôi không còn đắng đo khi viết lên "Dòng Tâm Sự" này.

Từ lúc nhỏ, tôi đã thích đọc sách. Không, phải nói mê mới đúng hơn. Tôi có thể nằm trên võng cả ngày để đọc sách, thường khi vừa bưng tô cơm vừa ăn vừa đọc sách. Lịch mỗi ngày, ngoài học và chơi. Sách, báo đã chiếm rất nhiều thời gian, sách tôi đọc rất đa dạng: kiếm hiệp Ta lẫn Tàu, truyện Tàu, khoa học, tôn giáo (triết lý Đông phương)..., Văn, Thơ, Truyện Thơ...cứ thấy sách, thấy báo là đọc, ngoại trừ tiểu thuyết tình cảm ướt át.
Năm học Đệ Ngũ, tôi tập tành viết lách, trong khi nhiều người viết nhật ký, tôi thì không. Với quyển sổ bìa cứng khổ 20 x30, giấy trắng kẻ carré, tôi ghi chép lại tất cả những điều mình cảm thấy hay và thích từ sách, báo, viết những cảm nhận; những suy luận non nớt của bản thân hay những bài thơ con cóc...
Nhiều lúc tự hỏi: 

- Viết để làm gì?
- Viết để thoả mãn sở thích. Viết để khi buồn lấy ra xem. Đôi lúc tôi nhìn ra hình ảnh của tôi trong những câu, chữ, lời thơ...Cũng như bản chất hơi ương bướng qua những bài viết nghị luận, phản biện.

Thế nhưng, sau khi rời ghế nhà trường vài năm, vì sinh kế, phải quần quật lo chuyện áo cơm cho gia đình, tôi đã không thể có điều kiện để tiếp tục những sở thích của mình.
Thời gian gần đây, từ khi có Internet, những trang web xuất hiện, tôi cảm thấy cuộc đời thêm thú vị. Một người bạn ngày xưa khuyên tôi nên viết lại. Sau đó có em hướng dẫn tôi làm một Blog riêng tư. Thật sung sướng, thế là tôi bắt đầu sưu tầm lại những sách ngày xưa mình từng đọc và thích, đưa vào trang blog, để những khi nhàn rỗi, mở ra đọc lại. Song song đó, tôi cũng tiếp tục viết những gì mình ưa thích; thơ, văn, phiếm luận...Mặc dù chỉ một mình vừa viết, vừa tìm hiểu, vừa ôn, vừa đăng bài, tôi tự hài lòng với trang blog của mình, vì không lệ thuộc vào một ai. 

Tôi như trở về thời đi hoc; nhưng không phải với quyển sổ lớn giấy ca-rô bìa cứng, với cây viết bơm mực hiệu Alpha, Pilot, mà với một computer, một màn hình, một bàn phím và một con chuột (mouse). Thật là thoải mái, tự do.

Ngoài hài lòng với những gì mình đang có, tôi được làm quen với nhiều Bạn qua văn thơ, Thầy có, Bạn có, Lớn có, nhỏ, có từ khắp nơi. Tuy chưa hề biết mặt, nhưng tình cảm thật khắng khít và sâu đậm, trong lòng tôi cứ ngỡ chừng đã quen từ rất lâu.
Trong một lần bịnh, hai người bạn chưa hề biết mặt, tuy gần tuổi Cổ lai hy, đã dùng xe gắn máy, vượt đường xa đến thăm tôi. Ôi sao mà nghĩa tình lai láng. Một cảm xúc khiến tôi gần như nghẹn. Những người Bạn Quý mến của tôi ơi, những người Bạn trên Internet, những người Bạn nơi diễn đàn thơ, những người Bạn tôi chưa hề biết mặt, đã mang đến cho tôi những thứ mà tiền cũng không thể mua được.Từ những xúc động này, tôi đã viết:

Thầy bạn thăm tôi mừng trong bỡ ngỡ
Vì mình đây chưa gặp gỡ lần nào
Sao lòng nghe cảm giác nao nao
Chừng như đã vốn là cố cựu
Internet giao tình thi hữu
Nơi vườn thơ kết nghĩa văn chương
Chúng ta tuy mỗi kẻ ở một phương
Chưa biết mặt sao chẳng hề xa lạ
Lại quan tâm như thâm tình giục giã
Giờ cám ơn và mơ tương ngộ có ngày
Lòng xin ghi khắc nghĩa này

Những khi cùng tâm sự với bạn bè trên mạng, thỉnh thoảng tôi nhận được những thắc mắc, đại khái là sao không thấy tôi gởi các bài viết cho những trang web quen nào cả.
Trong những lần như thế, tôi thường trả lời: 

"Mình chưa dám đưa cái thô thiển của mình đến với mọi người. Có những điều mình viết chưa hẳn đúng, nếu gởi đăng tùm lum, sợ trở thành cái tai hại cho người đọc, sẽ biến sai thành đúng, tạo nên sự lẫn lộn giữa vàng thau, chẳng hoá ra hại người hay sao."
Có phải mình quá lo xa chăng? Thật ra tôi cũng biết, ngoại trừ những quy tắc đã được xác nhận, mọi vấn đề khác đều có hai mặt đúng và sai. Không thể lý luận một chiều. Phải có những lập luận, những ý kiến đối chọi, trái ngược, sẽ mang đến cho người nhận xét, phân tích, từ đó đưa ra kết luận riêng. Được như thế có gì không tốt.

Còn về thơ thì có thể nói thuộc loại ba rọi, nửa nạc nửa mỡ, bản thân mình chưa đủ tự tin. Đôi lúc, tôi nghĩ, trong văn học nghệ thuật, ranh giới giữa hay và dở dường như không hề rõ rệt. Một bản nhạc được ca ngợi, khen đến mấy, vẫn có người chê dở. Một bát hát dù bị chê dở cũng có nhiều người khen hay. Trong văn thơ nào có khác.
Nhớ lại thời gian qua, tôi có hỏi một vài người, già có trẻ có: Bài thơ nào hay nhất? Những câu trả lời không ai giống ai. Nhưng khi hỏi bài thơ nào dở nhất thì có cùng một đáp án: bài thơ Con Cóc . 

Con cóc trong hang 
Con cóc nhảy ra 

Con cóc nhảy ra 
Con cóc ngồi đó 

Con cóc ngồi đó 
Con cóc nhảy đi

Quả là một điều thú vị. Bài thơ nổi tiếng nhất, được nhiều người biết nhất, lại là một bài thơ mà đa số đều cho rằng quá tệ, đến mức được xem như một thành ngữ: Thơ Con Cóc.

Như thế tại sao không giới thiệu những gì mình đã viết gởi đến cho mọi người xem. Nếu tất cả đều hay thì sẽ trở nên bình thường. Phải có cái dở để làm nổi bật cái hay. Biết đâu cái dở của mình sẽ được những cái hay làm cho sáng chói như bài thơ Con Cóc nêu trên! Được như thế còn gì sung sướng cho bằng!.

Và giờ đây, mượn trang Blog này, qua "Dòng Tâm Sự", tôi cũng muốn chia sẻ với Bạn bè, thân hữu, nhất là với gia đình và con cháu, những bài viết mang trọn cả tâm tư, tình cảm, mà trong đó ẩn chứa hình bóng con người tôi theo thời gian. Điều quan trọng hơn, trong blog có lưu trữ một số sách sưu tầm được, đấy là một trong số những quyển sách mà ngày xưa tôi thường gối đầu.

Đây chính là niềm hạnh phúc đối với tôi trong hiện tại.

Quên Đi


Niềm Vui Trên Internet



Niềm vui với bạn ngọt ngào,
Thân tình thăm hỏi lẽ nào không quen!
Chưa hề bạn học sách đèn,
Anh em xướng họa cũng hằng quan tâm.
Diễn đàn thi hữu ân cần,
Đồng thanh tương ứng tuy gần mà xa...
Thơ văn bản chất thật thà,
Viết ra ngắn gọn lòng ta biết người.
Cao niên, tuổi tác mĩm cười,
Một mình "máy tính" vui tươi cuối đời...
Hiểu nhau bằng hữu tôi ơi !
Ngàn trùng xa cách đôi nơi cũng gần!...

Mai Xuân Thanh
Ngày 03 tháng 11 năm 2015


Milly Ou La Terre Natale (Quê Mẹ) - Alphonse De Lamartine(1790 - 1869 )

Cùng Bạn ,
Cuối tuần xin gởi đến thân hữu một bài phỏng dịch thơ của Lamartine. Tôi nghĩ ai trong chúng ta cũng mang một tâm trang của kẻ lưu đày buồn dằng dặc khi ở xứ người, nhớ mãi quê hương nơi mình đưỡc chôn nhau cắt rún. Dù quê hương ngày ấy có nghèo nàn có buồn thãm với mái tranh vách đất, có lạc hậu, chúng ta cũng vẫn thương vẫn nhớ. Xin hãy lắng nghe tâm trạng của Lamartine.
Chúc một cuối tuần êm ấm bên gia đình .
Thân mến
Mailoc

Lamartine (1790 - 1869 ) sinh tại Mâcon, ông trải tuổi thơ dài nơi đồng quê và chiụ ảnh hưởng giáo dục sâu đậm Thiên Chúa giaó nơi người mẹ.
Từ năm 1808 đến năm 1811, ông sống trong nếp sống trưởng giả nhàn rỗi và đắm mình trong mơ mộng văn chương. Ông định bước vào quân ngủ nhưng phải giải ngủ sau trận Waterloo.

Sau cuộc tình gẩy đổ với Mme Charles , nguời đã để lại cho ông nỗi đớn đau cùng cực nhưng cũng gây bao cảm hứng trong ông, khiến không lâu ông trở thành một nhà thơ nổi tiếng.
Ông bước vào ngành ngoại giao và giử một một chân trong tòa đại sứ ở Naples rồi Florence.
Chính trong thời gian ( 1819-1825 ) nầy ông sáng tác hằng loạt những áng thơ văn tuyệt vời bất hủ.
Từ năm 1833 đến 1851 ông trở thành nghị viên thành phố Mâcon, và là một trong những nhà hùng biện về chính trị tiếng tâm lúc bấy giờ. Ông chấm dứt cuộc đời chính trị năm 1848, mang theo vô số nợ nần, ông phải cố viết lách để kiếm sống.
Lamartine chết trong thầm lặng hoàn toàn năm 1896.

Milly Ou La Terre Natale

Pourquoi le prononcer ce nom de la patrie?
Dans son brilliant * exil mon coeur en a frémi 
Il résonne de loin dans mon âme attendrie
Comme les pas connus ou la voix d'un ami

Montagnes que voilait le brouillard de l'automne,
Vallons que tapissait le givre du matin,
Saules dont l'émondeur effeuillait la couronne,
Vieilles tours que le soir dorait dans le lointain,

Murs noircis par les ans, coteaux, sentier rapide,
Fontaine où les pasteurs accroupis tour à tour
Attendaient goutte à goutte une eau rare et limpide,
Et, leur urne à la main, s'entretenaient du jour,

Chaumière où du foyer étincelait la flamme,
Toit que le pèlerin aimait à voir fumer,
Objets inanimés, avez-vous donc une âme
Qui s'attache à notre âme et la force d'aimer ?...

*Le poète était diplomat , en poste en Ytaly

Alphonse de Lamartine
***
Bài Dịch: Quê Mẹ

Quê hương ấy nhắc chi thêm lưu luyến
Giữa lưu đày rạng rỡ *, xuyến xao lòng
Từ xa xôi vọng lại vấn vương hồn
Bước chân cũ hay âm quen người bạn

Chập chùng núi sương thu giăng lãng đãng
Thung lũng mờ thảm giá trắng ban mai
Liễu vòm xoe ai tỉa lá đẹp thay
Tháp cổ loáng nắng chiều phai xa tắp

Tường đen nhuộm thời gian , đồi , dốc thẩm
Ngồi xỏm bên khe nước mục tử chờ
Từng giọt trong, từng giọt qúi hiếm rơi
Hủ nước mát trong tay rồi tán ngẫu

Trong mái rạ lửa bập bùng bếp nấu
Kẻ hành hương đăm đắm khói hoàng hôn
Vật vô tri kia hỡi có linh hồn?
Sao mi quyện hồn ta trong thương cảm!


* Thời gian rạng rỡ chức phận ngoại giao ở nước Ý
Mailoc phỏng dịch

Thứ Sáu, 6 tháng 11, 2015

Cây Phong - Cô Ba *


(Bonsai của Lê Kim Thành)
Cây Phong - Cô Ba(*)

Mới vừa ra ngõ gặp Cô Ba,
Chẳng lẽ là cô ghé lộn nhà
Tà áo phập phòng hương xứ lạ
Gió nào đưa đẩy khách đường xa?

Lê Kim Thành

(*)2 cây phong này là giống của Nhật.Cây trong chậu lớn thì chỉ biết mặt mà chưa biết tên,cây trong chậu nhỏ là Sango Kaku - Coral Bark Maple .Chữ Cô Ba được gợi ý từ chữ Coral.
***
Anh Tư ơi,

Hôm nào anh Tư rảnh, viết về cách Bonsai cây cho em nối gót anh. Hồi còn đi học em thần tượng anh quá trời, nên ảnh hưởng ít nhiều.
Bây giờ cho em ảnh hưởng về cây cảnh để em điền viên tuổi già.
Hôm nay anh vừa gặp Cô Ba, em sẽ họa Chị Ba cho anh xem thử nghe.

Chị Ba

Sắc nước hương trời ấy Chị Ba
Như hoa mỹ quyến điểm tô nhà
Nâng niu chăm sóc người quân tử
Lụy khách đa tình nức tiếng xa

Kim Phượng
***
Anh Tư ơi, em thì lí lắc hạng nhì sau cậu em Út nhà mình. Em thích chọc cười trong gia đình lắm. 
Ngày xưa bên cạnh nhà mình có Bà Ba. Để nhớ về ngày xửa cho em làm vài câu thơ vui nha anh Tư.

Bà Ba

Hôm xưa ra ngõ gặp Bà Ba  

Nức tiếng nhỏng nhẻo cạnh bên nhà

Mỗi lần ông Sáu mời sang quán (*)  
" Dạ có em " vang vọng tự đàng xa

Hi...hi...hi....Nhớ Bà Ba thiệt nhe.....
Kim Oanh
(*) Quán càfé của Bác Tám đối diện nhà mình



Bắt Chước Trương Vô Kỵ


Bắt Chước Trương Vô Kỵ

Gã Trương* cầm cọ nói yêu nàng
Ta cũng xin từ bỏ kiếp hoang
Điểm một đường cong thon dáng liễu
Tô hình mắt sáng đậm môi chàng
Đao Đồ* gợn sóng tràn bờ mộng
Kiếm Ỷ* ngang mày bước nữ lang
Kết sự diễm tình qua mạng ảo
Say lòng Quận chúa* giấc mơ vàng.

Nguyễn Đắc Thắng

20150724
* Giáo chủ Minh giáo Trương Vô Kỵ và Quận chúa nhà Minh Triệu Mẫn. Hai nhân vật chính trong truyện Đao Đồ Long – Kiếm Ỷ Thiên

***


Tuấn tú họ Trương có khối nàng,
Ai thương Vô Kỵ giỏi đi hoang.
Kẻ mày mặt ngọc đào tơ liễu,
Đậm nét son môi đẹp thiếp chàng.
Sắt lạnh Đồ Long đao, vỡ mộng,
Ỹ Thiên kiếm báu phái nữ lang.
Hơn thua tài sắc tình hư ảo,
Quận chúa Triệu Minh, giấc mộng vàng...

Mai Xuân Thanh
Ngày 29 tháng 07 năm 2015

Cư Xử Thế Nào Với Những Kẻ Ghét Mình Cay Đắng?


Trong một ngôi chùa cũ nát, sau khi tiểu đệ tử cứ phàn nàn than vãn hoài không ngớt, vị lão hòa thượng hỏi một câu đã giúp cậu bừng tỉnh: “Chăn bông sưởi ấm cho người hay là người sưởi ấm cho chăn bông?”…

Trong một ngôi chùa cũ nát, tiểu hòa thượng chán nản thất vọng nói với lão hòa thượng:“Trong cái chùa nhỏ bé này chỉ có hai hòa thượng chúng ta, lúc con đi xuống núi hóa duyên, mọi người đều là nói những lời ác với chúng ta, còn thường xuyên gọi con là hòa thượng hoang. Họ cho chúng ta tiền hương khói càng ngày càng ít đến thê thảm”.

Tiểu hòa thượng nói tiếp: “Hôm nay con đi khất thực, trời lạnh như vậy mà không có một ai mở cửa cho con, đến cơm bố thí cũng được ít. Chùa Bồ Đề chúng ta muốn thành một ngôi chùa ngàn gian, tiếng chuông vang xa không ngớt như Sư Phụ nói, con e là không thể”.

Lão hòa thượng khoác lên mình chiếc áo cà sa không nói lời nào, chỉ nhắm mắt lại lẳng lặng nghe, tiểu hòa thượng cứ nói và cằn nhằn liên miên…

Cuối cùng lão hòa thượng mở mắt to hỏi: “Bây giờ bên ngoài gió bấc thổi mạnh, lại có băng tuyết ngập trời, con có thấy lạnh không?”.

Tiểu hòa thượng toàn thân run rẩy nói: “Con lạnh, hai chân con đều tê cóng cả rồi!”.
Lão hòa thượng nói: “Vậy chi bằng chúng ta đi ngủ sớm đi”.

Lão hòa thượng và tiểu hòa thượng tắt đèn chui vào trong chăn ngủ.
Một giờ sau, lão hòa thượng hỏi: “Bây giờ con có thấy ấm không?”.
Tiểu hòa thượng trả lời: “Đương nhiên là con thấy ấm rồi, giống như ngủ dưới ánh mặt trời vậy!”.
Lão hòa thượng nói:
“Khi nãy, chăn bông để ở trên giường là lạnh, thế nhưng khi có người nằm vào lại trở nên ấm áp. Con thử nói xem, là chăn bông sưởi ấm cho người hay là người sưởi ấm cho chăn bông đây?”.

Tiểu hòa thượng nghe xong liền nở một nụ cười nói: “Sư phụ, người thật là hồ đồ đó, chăn bông làm sao có thể sưởi ấm cho người được, phải là do con người làm chăn bông ấm lên mới đúng chứ!”.

Lão hòa thượng hỏi: “Chăn bông đã không cho chúng ta sự ấm áp lại còn cần chúng ta đi sưởi ấm nó, như thế thì chúng ta còn đắp chăn bông làm gì?”.

Tiểu hòa thượng nghĩ nghĩ một lát rồi nói: “Mặc dù chăn bông không sưởi ấm cho chúng ta, nhưng chăn bông dày lại có thể giữ hơi ấm cho chúng ta, khiến cho chúng ta ngủ được thoải mái”.

Trong bóng tối, lão hòa thượng hiểu ý cười cười: “Chúng ta là hòa thượng tụng kinh rung chuông, chẳng phải là giống người nằm dưới chăn bông? Còn những chúng sinh kia chẳng phải họ là một cái chăn bông dày đó sao? Chỉ cần chúng ta một lòng hướng thiện, thì chiếc chăn bông lạnh như băng kia cuối cùng cũng sẽ được chúng ta sưởi ấm. Lúc đó “cái chăn bông” dày kia cũng sẽ biết giữ ấm cho chúng ta. Chúng ta ngủ trong “cái chăn bông” như vậy, chẳng phải rất ấm áp sao? Ngôi chùa ngàn gian, tiếng chuông chùa ngân vang không ngớt, còn có thể là trong mơ được sao?”

Tiểu hòa thượng nghe xong liền bừng tỉnh mà hiểu ra hết.

Bắt đầu từ ngày hôm sau, tiểu hòa thượng đều dậy rất sớm đi xuống núi hóa duyên. Tiểu hòa thượng cũng vẫn gặp phải những lời ác như trước đây. Thế nhưng tiểu hòa thượng trước sau gì đều giữ vững thái độ nho nhã và lễ độ đối xử với mọi người.

Mười năm sau…

Chùa Bồ Đề đã trở thành ngôi chùa có diện tích hơn 10km, có rất nhiều hòa thượng, khách hành hương tới không ngớt. Tiểu hòa thượng cũng đã trở thành vị sư trụ trì.

Kỳ thực trên thế giới này, chúng ta đều là đang nằm trong chăn bông, người khác chính là chăn bông của chúng ta. Khi chúng ta dụng tâm đi sưởi ấm chăn bông thì chăn bông cũng sẽ giữ ấm cho chúng ta.
Ngủ…đắp…cả một đời, vậy mà hôm nay mới biết…
Hóa ra mối quan hệ giữa người và chăn bông là như vậy, thật là có đạo lý phải không?

Mailoc Sưu tầm

Mùa Thu Này


Mùa hè đã hết
Những đoá hoa phượng tím
Lần lượt rơi rụng hết
Vườn nhà tôi
Cây maple lá cũng đổi mầu
Em thương à,
Ở nơi này...
Tôi cũng có một góc nhỏ mùa thu

Ở Cali không có thu vàng
Nhớ, nhớ quá đỗi mùa thu trời Đông Bắc
Muốn nhìn lại dẫy núi đầy mầu sắc
Lá đủ mầu tím,hồng, vàng, cam, đỏ
Có những chú thỏ nhẩy nhót chạy tung tăng
Tối mùa thu mình cùng ngắm nhìn trăng
Trăng thu đẹp, em ơi trăng đẹp lắm!

Muốn nghe lại tiếng lá khô gẫy vụn
Chân dẫm lên thảm lá đã khô vàng
Tôi và em mình dạo bước lang thang
Đời sống đẹp mơ màng, tình lãng đãng

Mùa thu….
Mùa lá vàng rơi rớt!

Mùa thu này, tôi muốn đến thăm em
Gặp lại em -rừng lá vàng- khả ái
Tôi ra đi nhiều năm, giờ trở lại
Lỗi tại ai sao xa cách nghìn trùng?
Phút tương phùng chắc mình vui ghê lắm
Em bảo rằng em vẫn đợi chờ tôi

Tôi quen em mùa thu xưa năm ấy
Em thẹn thùng còn bé bỏng ngây thơ
Muốn tỏ tình nhưng sao lòng không nỡ
Để em ngoan, thần tiên tuổi ngù ngờ

Mùa thu này tôi đến thăm em nhé
Mình ngồi ôn, nhắc lại chuyện ngày xưa
Có một người yêu em mà chẳng nói
Mùa thu này tôi sẽ nói em nghe

Hãy chờ tôi, mùa thu này em nhé!
Lâu lắm rồi, tôi mới gặp lại em!
Ngày hội ngộ, chắc là vui ghê lắm
Lá vỗ tay, mừng hạnh phúc êm đềm

Như Nguyệt

Thứ Năm, 5 tháng 11, 2015

Vết Trăng Trên Cỏ


Thơ & Thơ Tranh: Kim Oanh

Hương Xưa


Tôi về tìm lại hương xưa
Một cành hoa tím thời chưa biết buồn
Về đâu ánh mắt hoàng hôn
Về đâu suối tóc gió luồn bờ vai
Thướt tha màu tím trang đài
Áo xưa dao động hồn ai dại khờ
Giọt tình nhỏ xuống thành thơ
Suối mơ róc rách tôi chờ cố nhân.

Biện Công Danh
*Hình phụ bản của chính tác giả chụp

Trách Ai - Cái Nhìn Nồng Ấm


Bài Xướng:
Trách Ai


Mười sáu tròn trăng chẳng biết buồn
Hoa chưa hẹn bướm để yêu đương
Một ngày bắt gặp tia lưu luyến
Tron buổi mơ màng nỗi vấn vương
Rồi sáu khắc mong...ngong ngóng đợi
Và năm canh nhớ...ngẩn ngơ hờn
Trách ai hờ hững không quay lại
Để trái tim này ngập nhớ thương.

Phương Hà
***
Bài Hoạ:
Cái Nhìn Nồng Ấm


Năm lên mười sáu chẳng lo buồn,
Nhảy nhót vui đùa tính đảm đương.
Chơn chất thơ ngây còn bắt bướm,
Hồn nhiên ánh mắt chút tơ vương.
Năm canh mộng tưởng quên buồn ngủ,
Sáu khắc chờ mong tự dỗi hờn.
Thương nhớ ơ hờ thương nhớ mãi,
Cái nhìn nồng ấm bạn thân thương.

Mai Xuân Thanh

Thứ Tư, 4 tháng 11, 2015

Tình Sầu

Tình sầu tôi hái dâng người

Thơ & Thơ tranh: An Nguyen

Milly Ou La Terre Natale - Alphonse De Lamartine(1790 - 1869)


Milly Ou La Terre Natale  

( Trích 2 câu cuối của bài thơ)

Objets inanimés!
Avez-vous donc une âme?
Qui s ‘attache à mon âme,
Et la force d’ aimer.

Alphonse De Lamartine
***
Các Bài dịch:

Hỡi những vật vô tri kia đó 
Nói cho ta mi có hồn không?
Nào hay cái vẽ lạnh lùng 
Mà tình mi cột tận cùng hồn ta!

Mailoc 
Santa Fe Srings 22-10-15
***
Có hồn chăng vật vô tri kia hỡi?
Tâm linh này lụy bỡi tình yêu mi!

Kim Oanh 
Melbourne23-10-2015

***
Có hồn không vật vô tri???
Nói cho ta biết.Sao mi lạnh lùng!
Lòng ta lưu luyến vô cùng
Tình mi đã côt bóng hình với ta

Song Quang
***
Vật Vô Tri

Ôi những vật vô tri vô hận
Phải linh hồn đang ẩn bên trong
Khiến ta xao xuyến nơi lòng
Một tình sâu đậm mãi không phai nhoà.

Quên Đi
***
Hỡi vật vô tri, ta muốn hỏi
Có hay chăng một cõi linh hồn?
Cùng ta chia sẻ vui buồn
Tâm tư vương vấn bồn chồn nỗi yêu.

Phương Hà 
***
Vật thể vô tri mi có biết ?
Không ai hiểu rõ có hồn không
Làm thinh tưởng bở rằng thân thiết
Sao nỡ đan tâm buộc chặt lòng

Mai Xuân Thanh

Ngày 07/08/2017

Có Hôm Như Thế


Có Hôm Như Thế.

Một bửa lang thang đón nắng mai
Mặt trời đỏ ối ở chân mây
Nhẩn nhơ đếm bước chân quanh quẩn
Thơ thẩn viết bài thơ tỉnh say
Ngắm chiếc lá vàng rơi xuống suối
Nghe con chim nhỏ hót trên cây
Cố vui trọn kiếp đời phiêu bạt
Trả nợ trần gian lắm đọa đày!

Anh Tú
October 20, 2015
***
Đừng Buồn

(Từ Có Hôm Như Thế của Anh Tú)

Đừng buồn chào đón buổi ban mai
Hạnh phúc đi về như đám mây
Ngày mới hãy vui cho sức khỏe
Đêm đen chợp mắt tỉnh đừng say.
Đừng lo rau mác vươn hồ rộng
Chằn nghịch ốc cao đứng đọt cây
Có lúc bão về …không chỗ đáp
Thê lương thể xác bị lưu đày!

Dương hồng Thủy


Những Ý Nguyện Cuối Cùng Của Alexander Đại Đế


Những ý nguyện cuối cùng của Alexander Đại Đế khi sắp chết. Ngài Alexander Đại Đế cho triệu tập các quan trong triều đình đến để truyền đạt ba ý nguyện cuối cùng của mình. Ngài phán rằng:
1- Quan tài của ngài phải được khiêng đi bởi chính các vị ngự y (bác sĩ)giỏi nhất của thời đó.
2- Tất cả các báu vật của ngài (vàng, bạc, châu báu, …) phải được rải dọc theo con đường dẫn đến ngôi mộ của ngài, và…
3- Đôi bàn tay của ngài phải được để đong đưa ra khỏi quan tài để cho mọi người đều thấy.

Một vị cận thần của ngài, rất đổi ngạc nhiên về những điều yêu cầu kỳ lạ này, và đã hỏi ngài Alexander lý do tại sao ngài lại muốn như thế.

Ngài Alexander đã giải thích như sau:

#1. “Ta muốn chính các vị ngự y (bác sĩ) giỏi nhất phải khiêng quan tài của ta để cho mọi người thấy rằng khi phải đối mặt với cái chết, thì kể cả bác sĩ tài giỏi nhất trần gian cũng không có khả năng cứu chữa được.”

#2. “Ta muốn kho báu của ta rải đầy mặt đất trên đường tới mộ ta để cho mọi người thấy rằng của cải, tài sản mà ta gom góp được ở trên thế gian này, sẽ mãi mãi ở lại trên thế gian này...”

#3. “Ta muốn bàn tay của ta đong đưa cùng gió, để cho mọi người thấy rằng chúng ta đến với thế giới này, với hai bàn tay trắng và khi rời khỏi thế giới này, chúng ta cũng chỉ có hai bàn tay trắng sau khi tài sản quý báu nhất của chúng ta cạn kiệt, và nó là THỜI GIAN!

Chúng ta không đem xuống mồ được bất kì thứ của cải vật chất nào được. Thời gian là tài sản quý báu nhất bởi vì nó có giới hạn. Chúng ta có thể tạo ra nhiều của cải vật chất, nhiều kho báu nhưng chúng ta không thể tạo ra thêm thời gian!

Khi chúng ta dành thời gian cho một ai đó, thực ra chúng ta cho đi một phần cuộc sống của ta mà chúng ta không thể nào lấy lại được.

Phạm Khắc Trí sưu tầm

Tư Tưởng Của Triết Học Phật Giáo


Đạo Phật có phải là một tôn giáo hay không? Đó là một câu hỏi chưa ai có lời giải đáp cụ thể khi đạo Phật ngày nay được xem là một trong những tôn giáo lớn nhất thế giới; và đã đóng vai trò vô cùng quan trọng cũng như chịu sự ảnh hưởng trong bối cảnh lịch sử và văn hóa của truyền thống tôn giáo và triết học Đông phương.

Do nhà hiền triết Shakyamuni (Thích Ca Mâu Ni) 566-480 trước Công nguyên sáng lập. Từ khởi nguyên, Phật Giáo là một tôn giáo chủ trương không có Thượng Đế, không có một linh hồn bất tử, không có giáo điều, không có ai ngự trị trong cái gọi là định mệnh của mỗi con người, cũng như không có một nguyên động lực nào làm chủ dòng vận hành của đời sống, ngoại trừ nguyên lý Duyên khởi. Trong quan điểm của đạo Phật, không ai khác hơn là con người cá thể, con người chính nó phải chịu trách nhiệm về những hậu quả tất yếu của tư duy và hành động của chính mình!

Trên căn bản này, cái gọi là “tôn giáo” đối với Phật Giáo thật ra chỉ là một lớp áo tín ngưỡng được sáng tác bởi người đời sau, dựa trên căn bản của niềm tin về luân hồi, nhân quả, nghiệp báo…; cũng như sự bất khả tri về những vấn đề vượt ngoài tầm nhận thức của con người! Song yếu tính tôn giáo của đạo Phật được biểu hiện chính là ở chỗ sự tôn thờ, lòng thành tín và cầu nguyện của tín đồ đối với đức Phật, những lời dạy cùng với những đồ đệ thánh thiện của Ngài, nhằm xây dựng niềm phúc lạc vững bền cho tự thân và tha nhân.

Phật Giáo không phải là một tôn giáo nếu như người ta cho rằng tôn giáo là một sự tuân phục một cách mù quáng vào một giáo điều mà không cần xem xét lại sự chân xác của giáo điều đó! Nhưng nếu người ta xét đến ngữ nguyên của từ “tôn giáo” có ý nghĩa là “cầu nối”, thì Phật Giáo có liên quan đến những nguyên lý siêu hình cao nhất! Phật Giáo cũng không loại bỏ niềm tin, nếu như ta hiểu niềm tin như là một sự tin mộ sâu xa và không gì lay chuyển được sự nảy sinh từ sự khám phá ra chân lý nội tại. Và sau cùng, Phật Giáo cũng không phải là một giáo điều, bởi vì khi còn tại thế, đức Phật đã luôn luôn nói rằng mọi người cần phải xem xét lại lời dạy của Ngài, phải tư duy về nó và không bao giờ chấp nhận nó do lòng kính trọng Ngài!

Đạo Phật là đạo giác ngộ. Nếu như Đạo được định nghĩa là con đường và Phật là giác ngộ, thì đạo Phật là con đường đưa đến giác ngộ. Do đó, tư tưởng triết lý của Phật Giáo không gì khác hơn là kinh nghiệm chứng ngộ, một loại kinh nghiệm không ai có thể trao truyền cho ai, mà mỗi người phải tự mình thể hiện. Nói cách khác, thay vì người ta phải dùng đức tin, hoặc là bất khả tri, hoặc là vào một ngôi vị Thượng Đế để đổi lấy tư tưởng của một tôn giáo nào đó, thì đạo Phật đã chủ trương dùng trí tuệ, sự nỗ lực và kinh nghiệm cá nhân (hay kinh nghiệm chứng ngộ) để đạt đến mục tiêu: ánh sáng của sự giác ngộ!

Hà Nguyên
12/6/2013

Thứ Ba, 3 tháng 11, 2015

Mưa Trên Phố Huế - Minh Kỳ - Tô Thị Thu Cúc

Đây là giọng hát của người bạn thân,không thể tin được dù ở tuổi U 60 giọng ca nghe như là người hát còn rất trẻ như là ca sĩ nhiều người đã nghe và cảm nhận như vậy với giọng hát U 60 này

Sáng Tác: Minh Kỳ
Tiếng Hát: Tô Thị Thu Cúc
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình

Cám Ơn


Hạnh Phúc…

Đêm đêm thương Má nhớ Ba
Ghì trăng ôm ấp bóng sa thật gần
Ngỡ ngàng vời áng phù vân
Với theo nguyệt lặn mắt lần luyến lưu
Hạnh phúc thoáng chốc phù du
Lan nhanh trong lớp sương mù bao quanh

Kim Oanh   
30-10-2015     
***                             
Bài Họa: Cám Ơn

(19-tháng 9 Âm Lịch – Năm Ất Mùi)

Cám ơn Em nhớ giỗ Ba
Trăng non mười chín tưởng xa mà gần
Đời người như áng phù vân
Ân Cha nghĩa Mẹ ngàn lần luyến lưu
Ba về một thoáng phù du
Ba đi để lại sương mù phủ quanh.

Dương Hồng Thủy
(02/11/2015)

Ánh Mắt


Bài Xướng: Ánh Mắt

Tròn trăng mười sáu chẳng vấn vương
Không thèm nói đến chuyện yêu đương
Giờ đây em thấy tim rung động
Ánh mắt ai kia ngắm bên đường

Đêm về tim cất lời thổn thức
Thấy ghét chao ôi ánh mắt nhìn
Ngày lại ngày qua lòng ray rức
Len lén tìm xem ánh mắt đâu

Miệng nhủ không nhưng lòng mong đợi
Ánh mắt ai kia đến mỗi ngày
Chả ai bảo sao lòng nhơ nhớ
Ánh mắt ơi mười sáu đợi chờ...

Quên Đi
***
Bài Họa:

Năm Em Mười Sáu

Năm em mười sáu sợ tơ vương,
Trinh trắng khoan thai tính đảm đương.
Má ngọc dịu dàng xinh vóc dáng,
Dọc dừa chiếc mũi, bước ra đường.

Gặp nhau chẳng nói sao thầm nhớ,
Ánh mắt " người ta " vẫn cứ nhìn.
Thấm thoát thời gian trôi lặng lẽ,
Êm đềm để ý " cái nhìn " đâu !

Thiếu nữ chân tâm mơ " ánh mắt " !
Bâng khuâng gặp gở " ảnh " bao ngày.
Sao ta lại nhớ thương " ai " đó,
Đồng cảm giao thoai " ánh mắt " chờ ...

Mai Xuân Thanh
Ngày 23 tháng 10 năm 2015
***
 Xin cho mượn Ý mượn Lời để viết lại bài " Ánh Mắt của Quên Đi" cho vui nhé!

Ánh Mắt Ai

Mười sáu chửa vấn vương,
Chưa biết chuyện yêu đương.
Bỗng ngày kia rung động...
Ánh mắt ai bên đường !
Đêm về nghe thổn thức,
Chập chờn ánh mắt nâu.
Ngày ngày lòng thấp thỏm,
Lén tìm... ánh mắt đâu ?!
Dửng dưng, lòng mong đợi,
Ánh mắt kia mỗi ngày.
Chợt vắng, lòng nghe nhớ...
Đợi chờ... ánh mắt ai !!!

Đỗ Chiêu Đức
***
Ánh Mắt

Khi tuổi tròn trăng chửa vấn vương
Lòng tôi nào biết chuyện yêu đương
Cùng em đi học bằng xe đạp
Ánh mắt lo toan choán nẻo đường!

Chẳng ai phạt vạ chẳng ai nhìn
Hai đứa ngang tàng lại nín thinh
Ánh mắt liếc nhìn qua vũng nước
Xe đò bắn mạnh mới hồn kinh!

Chẳng ai hò hẹn để chờ mong
Lại thấy bâng khuâng rộn cõi lòng
Ánh mắt can giờ cùng tới lớp
Gọi là trùng hợp … thế là xong!

Nguyễn Đắc Thắng
20151026

Thứ Hai, 2 tháng 11, 2015

Không Lẽ - Thơ Nguyện Hạ & Ân Nguyễn - Ân Nguyễn Phổ Nhạc



Thơ An Nguyen & Nguyệt Hạ
Phổ nhạc & trình bày: An Nguyen

Nâng Niu Cánh Mộng


Ta mơ một thoáng gió heo may
Giọt nắng tơ vương ngọn liễu gầy
Một cánh hoa vàng trên cỏ biếc
Một mùa thu muộn trở về đây

Một đóa tin yêu ngày hội ngộ
Một trời hy vọng buổi chia tay
Hiệp khách dừng chân bên gác trọ
Cùng ta đối ẩm mái hiên ngoài

Tiếng mưa có não lòng tri kỷ
Thì xin một chén cũng là say
Bước khẽ cho mùa không trở giấc
Nâng niu cánh mộng kẻo mù bay

Hỡi ơi một thoáng dư hương cũ
Bỗng chập chùng xô động tháng ngày


( Trích trong tuyển tập Quê Hương Ngàn Dặm II - Anh Vân thực hiện)
Thụy Khanh
3-6-1989

Ngồi Quán Ở Milton


(Gởi anh chị em văn nghệ, đêm café ở Brisbane)

Như một góc đời thu nhỏ lại
Một góc cà phê quán mở khuya
Mời nhau nhắp thử buồn năm cũ
Nghe gió bao la biển bốn bề

Vàng những trang đời nay giở lại
Chỉ thấy bên sông sóng chập chùng
Mùa đi để hẹn mùa chưa đến
Mây cứ bay hoài núi đứng trông

Khi biết yêu người câu lục bát
Trái tim đặt dưới lá trầu, cau
Tình đem mưa mới về sân nắng
Mát nụ duyên đời má lúm sâu

Như một góc đời thu nhỏ lại
Buồn vui đất lạ hết đêm này
Ai cũng có dòng sông trong đáy tách
Uống mỗi lần mỗi thấy bóng ta say

Đêm chưa cạn hết ngàn trang cũ
Quán khách khuya về ta với nhau
Mỗi một trang đời như mưa nặng
Hạt trước rơi buồn nhớ hạt sau..


Lâm Hảo Khôi

Bệnh Gây Mù Mắt


image
Đôi mắt là cửa sổ của linh hồn, mù mắt là điều đáng sợ nhất. Có 3 căn bệnh đưa đến sự mù mắt là bệnh cườm khô (cataract), bệnh cườm nước (glaucoma) và bệnh suy thoái võng mạc (A.M.D: age related macular degeneration)
Lutein và zeaxanthin - nhóm các carotenoids, là 2 chất chống oxy hóa (antioxidants) đối với các gốc tự do (free radicals) tàn phá các tế bào, giúp chống lại các bệnh về mắt khi ta về già. Ngoài sự bảo vệ đôi mắt, 2 chất này còn giúp trợ tim và bộ não khỏe mạnh. 
Hai chất này không có ở trong cơ thể mà phải do thức ăn và dinh dưỡng đem đến, có nhiều trong rau và trái cây. Chất lutein tạo thành màu vàng của trái bắp và lòng đỏ trứng gà.


1. Bệnh cườm khô (cataract)


Mắt cườm khô là khi thủy tinh thể của con mắt bị mờ dần cho đến khi trắng xóa, gây mù mắt. Cũng giống như lòng trắng trứng gà, nếu đun sôi thì từ từ sẽ biến từ thể lỏng sang thể đặc, ánh sáng không xuyên qua được.
Thủy tinh thể được cấu tạo bằng chất đạm (protein) trong đó chứa lutein và zeaxanthin, tuy rằng không nhiều bằng ở trong võng mạc. Những ai thường xuyên hấp thụ 2 chất này sẽ giảm được bệnh mắt cườm khô.

Bệnh mắt cườm là so sự hấp thụ tia hồng ngoại tuyến (ultra violet) của ánh mặt trời, do đó nên đeo kính mát là cách để ngăn chận sự hấp thụ này.
Bệnh mắt cườm còn là bệnh của tuổi già, nhưng nguyên nhân chính là do “free radicals” mà ra. Người ta khám phá ra rằng có từ 40 đến 50 căn bệnh con người đều do free radicals gây nên. Người tuổi già từ 65-74 thì 23% sẽ bị mắt cườm và nếu từ 75 trở lên, con số là 50%. Người bị bệnh tiểu đường có cơ nguy bị bệnh cườm khô sớm hơn là người thường

Phòng chống:
Nên cữ hút thuốc, uống rượu, tránh tia X rays khi chiếu điện.

Sau đây là những sinh tố giúp chống bệnh cườm khô:
Sinh tố A (cần từ 25.000 đến 50.000 U) mỗi ngày, 
Sinh tố B1, B2, B5 tức B complex 50mg mỗi ngày, 
Sinh tố C 3000mg uống 4 lần một ngày, 
Sinh tố E 400 I.U mỗi ngày, 
Zinc 50mg không quá 100mg mỗi ngày.

Ngoài công hiệu bảo vệ đôi mắt, chất lutein còn ngăn lượng LDL tức là chất cholesterol xấu tăng và bám vào thành mạch máu, giảm sự lưu thông của máu dẫn đến bệnh tim và stroke. Lượng lutein còn giúp tăng sự hoạt động của não bộ, chống được sự tàn phá của ánh nắng mặt trời trên làn da và ung thư da. 
Chữa trị: Bác sĩ nhãn khoa sẽ làm lỏng thủy tinh thể bằng lutein vibration, sau đó hút hết ra và thay thế bằng một contact lens. 

2. Bệnh suy thoái võng mạc (A.M.D age related macular degeneration)

Trên võng mạc có một điểm giúp ta nhìn thật rõ chi tiết đó là điểm macula. Điểm này khi ta về già thường bị suy thoái dẫn đến mù mắt do gốc tự do. Điểm macula cần rất nhiều 2 chất lutein và zeaxanthin, nên càng về già phải cung cấp 2 chất này cho đầy đủ.
Thí nghiệm cho thấy những người già dùng 10mg lutein mỗi ngày giảm bệnh này rất nhiều. Ngoài ra nên ăn nhiều rau xanh như rau bó xôi (spinach), broccoli, rau cải (bok choy).

3. Bệnh cườm nước (glaucoma)

Bệnh này do áp suất trong mắt từ từ tăng lên làm hư hại dây thần kinh mắt gây sự mù lòa, nếu không chữa kịp thời. Bệnh có thể xảy ra từ từ (kinh niên) hoặc nhanh chóng (cấp tính). Bệnh xảy ra sau tuổi 60 có thể sớm hơn từ 40 tuổi, do thiếu dinh dưỡng, stress và bệnh tiểu đường.

Áp suất trong mắt khác với áp suất trong mạch máu. Triệu chứng gồm có mắt mờ, mắt nhìn hạn hẹp (tunnel vision), nhức mắt, buồn nôn, mắt đỏ.

Chỉ có BS nhãn khoa mới định được bệnh này. Cách chữa dùng thuốc nhỏ mắt như timolol maleate làm giảm áp suất, có người phải nhỏ suốt đời. Nếu không thuyên giảm, một ngày nào đó bệnh trở thành cấp tính, áp suất tăng quá cao, nước trong mắt không có lối thoát phải đưa đi cấp cứu để chữa trị bằng tia laser nếu không sẽ bị mù tức khắc.

Cách ngăn ngừa:




Nên ăn rau trái, ăn nhiều hạt nguyên chất, ít dùng chất béo, tránh uống cà phê, rượu, thuốc lá.
Dùng thêm sinh tố A, B1, C, alpha lipoid acid, khoáng chất như chromium, magnesium, zinc, lecithin fatty acids, ginkgo biloba, bilberry chống quáng gà lúc chập tối (các phi công thời đệ nhị thế chiến hay dùng bilberry để nhìn rõ lúc bay phi vụ ban đêm).
Ngoài ra có chất pycnogenol lấy từ vỏ cây thông giúp mạch máu nuôi con mắt là một chất chống oxy hóa các gốc tự do.

Tóm lại, phòng bệnh hơn trị bệnh, các cụ có thể ngăn ngừa các bệnh về mắt nếu dùng thêm lutein và zeazanthin cùng các sinh tố kể trên. Tất cả đều tìm thấy ở trong bột gạo lức mà giờ đây chưa có thức ăn thiên nhiên nào sánh bằng.

Tran Ngoc sưu tầm

Chủ Nhật, 1 tháng 11, 2015

Thơ Tranh: Tìm Về


Thơ: Quên Đi
Thơ Tranh: Huỳnh Hữu Đức

Cát Bụi Hư Không


Thân già, cát bụi trôi xuôi
Sống như tầm gởi ngậm ngùi lưu vong.
Hợp tan cõi mộng đèo bòng,
Sắc không trần tục dặm hồng Đông phương.
Nhìn quanh số kiếp vô thường,
Cũng đành đi hết đoạn trường cô đơn.
Chiều Thu sóng biển giận hờn,
Nước buồn cau mặt quyện tròn vô minh.
Cát bồi trơ bãi tội tình,
Ta như cằn cỗi vận hành hư không.
Chín tầng ngũ sắc cửu trùng,
Dương gian bất hạnh ước mong thành người!

Mai Xuân Thanh
Ngày 25 tháng 08 năm 2015

Lãm Thúy Tìm Kiều


Vườn Thúy sang thăm thấy cảnh nhà
Lau thưa rèm nát ngõ then hoa
Chung quanh lặng ngắt không ai tới
May có làng giềng rảo bước qua
Tự sự tỏ tường ngành ngọn hết
Não lòng thảm cảnh nói không ra..
Tỏ đường tìm đến nơi cư ngụ
Mới biết nàng Kiều chuộc tội Cha

Thái Hanh Viên Ngoại

Sài Gòn Ơi Tôi Còn Em Đó - Trường Sa -Thùy Dương

Bài hát là nỗi lòng của những ai đã bỏ Sài Gòn ra đi, bỏ lại người yêu. Sống xứ người mà lúc nào cũng nhớ về quê hương, nhớ đến nao lòng, nhất là nhớ đến người con gái mình đã từng yêu thương, và ước có một ngày sẽ về lại Sài Gòn để gặp lại người yêu, để cùng dạo bước trên những con đường khuya lạnh vắng, con đường của kỷ niệm ...


Sáng Tác: Trường Sa
Ca Sĩ: Thùy Dương
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình