Thứ Bảy, 10 tháng 6, 2023

Xuân Vẫn Mang U Hoài - Nhạc & Lời: Tuấn Lê - Hòa Âm: Đỗ Hải - Trình Bày Minh Đạt


Nhạc & Lời: Tuấn Lê
Hòa Âm: Đỗ Hải
Trình Bày Minh Đạt

Ngàn Thu Thương Nhớ Chị Kim Dung

 

Lễ Giỗ Chị năm nay
Đại gia đình xum vầy
Chúng em bên các cháu
Dâng Chị từng phút giây

Nhìn di ảnh, khói hương
Nỗi khổ đau đoạn trường
Các cháu mất Cha Mẹ
Bỏ vơ thiếu tình thương

Chị Kim Dung dấu yêu
Chúng em thương Chị nhiều
Người Chị Cả hiền thục
Tâm nhân hậu, diễm kiều

Các cháu cảnh mồ côi
Vắng Cha Mẹ trong đời
Nỗi buồn nào tả siết!
Lệ sầu nhớ tuôn rơi

Không gian phủ lặng im
Ngàn mây bay đắm chìm
Cùng chúng em khóc Chị
Hình Chị mãi trong tim.

Los Angeles
Ngày 5 tháng 6 Năm 2023
Em thứ 12 của Chị,
Chúc Anh

PS. Ba Mẹ Chúc Anh có 17 người con ( Cùng Cha Cùng Mẹ ).
Chị Kim Dung là con gái đầu lòng, là Chị Cả trong gia đình.
Chúc Anh là người con thứ 12.

Khoảng Trống

Chiếc ghế ngồi bỏ trống
Trong vườn thu quạnh hiu
Lá phong rơi lả tả
Đánh thức những buổi chiều

Xưa người đã ngồi đây
Chân người qua lối này
Tĩnh vật còn nguyên đó
Mà linh hồn về đâu

Đầy thềm hoa rã cánh
Hương tàn rụng xanh xao
Người đi rồi còn lại
Thế giới không sắc màu

Trên trang sách đọc dở
Sợi tóc người còn vương
Ngọn đèn khuya thức mãi
Soi bóng lạnh trên tường

Gió ngoài trời vật vã
Ta dang tay ôm ta
Bóng với hình tan rã
Trong biển tối bao la.

Khánh Hà

Thừng Mềm Trói Chặt

Dễ thương lục bát ngọt ngào
Xen trong tục ngữ, ca dao quê mình
Thơ gieo, em viết chữ Tình
Anh thương hay ghét phải trình thưa ngay?

Không thôi em quyết từ nay
Ôm thơ lục bát; chẳng ai ôm chàng,
Tay không làm bếp dềnh dàng;
Lật bao trang sách, mơ màng văn chương.
 
Yêu Quê thì mới được thương
Làm cao dễ ghét? Mật đường chẳng dư!
Đắng cay cần đến thế ư?
Việt Nam em nhắc, nhuyễn nhừ xót xa!

Thương anh, yêu Má, kính Ba
Thương nào nên viết thành Hoa Cho Đời?
Ôn từng trang sử sáng ngời,
Thấy bao chuyện lớn bằng trời! Chẳng lo?

Công đâu năn nỉ, thăm dò
Chờ cơm, chờ cửa, điên rồ “nâng khăn”
Sửa anh, “sửa túi” lăng xăng
Mày cau, mắt nhíu; tự răn: lợi gì?
 
Sao chàng làm khó em chi?
Cuộc đời ngắn ngủi biết “đi” khi nào?
Nhắc nhau phải sống thanh cao
Mai “đi”, để lại thơ chào quê hương!

Ý Nga
19-2-2011

Nhân Gian Như Mộng

 

Nói dóc cho vui nghe đã thôi 
Nói trời nói đất nói nhăng chơi  ̣
Nỗi đời ngán ngẩm đen thành trắng 
Tha thẩn liễu trai những ngậm ngùi
Cô Vọng Ngôn Chi - Lý Bạch (701-762)

(1) "Cô vọng ngôn chi" theo tôi hiểu là nói đại, nói bừa, nói láo, nói ngược, nói quá.... cho vui đã được chọn là "nói dóc cho vui " ̣(vốn dân gốc bắc , tôi rất mê 2 chữ "nói dóc" của người miền nam) 
(2) "Nỗi đời /nỗi người / nỗi mình ... ngán ngẩm đen thành trắng " cuối cùng đã được chọn là "Nỗi ta ngán ngẩm đen thành trắng " ̣ Vâng, sao lại nỗi đời, nỗi người, hay nỗi mình mà không phải là "nỗi ta" cho phải lẽ hơn.
(3) "Tha thẩn liễu trai những ngậm ngùi ", ngẫm nghĩ về chuyện liêu trai trong liễu trai, phòng đọc sách trong vườn liễu của Đào Tiềm, của người ở ẩn muốn xa lánh chuyện đời, nhưng dường như vẫn còn vướng nợ trần ai, chưa thoát được.

Nhân Gian Như Mộng

Xuôi dòng ngày tháng
Chốn cũ về thăm 
Tóc xanh đã bạc 
Thôi đã bao năm!
Lung linh thiên cổ 
Cười ai đa tình 
Rượu tạ đổ sông 
Thức người đáy nước 
Đang cùng trăng ngủ 
Ôm vạn cổ sầu!
Chút tình thơ dại,
Qua bao năm tháng,
Cho đến cuối đời
Biết gửi về đâu?

Phụ Chú: Chuyện kể Lý Bạch (701-762), một đời thơ rượu, được hậu thế xưng tụng là thi tiên, trong một đêm rượu say, đã nhảy xuống ôm trăng nằm ngủ dưới đáy Trường Giang, ở bến Thái Thạch. Dường như cho đến bây giờ Thi Tiên vẫn còn đang say ngủ đâu đó trong lòng sông thì phải.

Phạm Khắc Trí

PKT - Mấy vần thơ cũ trích trong Mây Tần
***
Vọng Ngôn Lão Hỉ

Ngồi buồn bốc phét …chỉ vui thôi!
Nói cuội nói nhăng cốt chọc cười
Mọi sự ở đời nghe chán lắm
Hơi đâu mà dạ phải bùi ngùi
Thằng cha nói dóc …suy mà đúng
Đứa bé thật tình…để bụng chơi

songquang
20230603

Ngưỡng Mộ Tự Lực Văn Đoàn!


(Bài Hát Nói cảm ơn và đáp lễ Nhà Văn Nguyễn Thị Dung đã chuyển đến một tuyển tập mang tựa đề “Tự Lực Văn Đoàn, Hậu Duệ và Thân Hữu, Tuyển Tập 2 : Tưởng Niệm Nhất Linh”.
Kính nhờ Nhà Văn Nguyễn Thị Dung chuyển bài Hát Nói này đến Quý Hậu Duệ và Thân Hữu của Tự Lực Văn Đoàn. Đa tạ!)

Từ vùng văn hóa xứ Đông!
Nhát Linh châm ngọn lửa hồng tiên phong
Hải Dương sánh bước Hải Phòng
Tiền bối Nguyễn Trãi! Tấm lòng Bỉnh Khiêm!

Tự Lực Văn Đoàn! Một hiện tượng! Một Anh Hùng Ca! Một nỗi niềm muôn Thu khắc khoải!
Những Chiến Tướng Văn Hóa dũng cảm, tài ba! Phải nhớ đến “Thất Tinh”! Bảy “Kiếm Khách Oai Hùng”!
Nhất Linh, Khái Hưng, Hoàng Đạo, Thạch Lam, Thế Lữ, Tú Mỡ, Xuân Diệu! Ngẫm nghĩ mãi khôn cùng!
“Dựa vào sức mình, tinh thần anh em một nhà tín cẩn! Không quá mười người! Trung thành, tự giác”!

Cải cách văn chương trào vạn thác!
Sửa sang xã hội giáng ngàn cân!
Hồn Bướm Mơ Tiên, Nửa Chừng Xuân làm cho tiếng Việt thăng hoa, đẹp như Thiên Thần!
Đoạn Tuyệt! Dứt khoát với hủ tục “mẹ chồng, nàng dâu, chồng chúa, vợ tôi” sân si thống khổ!

Ngày Hai tháng Ba năm Một Chín Ba Bốn! Ngày Phượng Hoàng xây xong tổ!
Phong Hóa, Ngày Nay, Đời Nay! Ba cành bảo vệ tổ trong hằng hà bão táp mưa sa!
Ba mục tiêu lớn về văn chương, xã hội, tư tưởng, con người! Thơ Mới vang động khắp sơn hà!
Bác Học Hoàng Xuân Hãn phải kêu lên “Là nhóm quan trọng nhất, nhóm cải cách đầu tiên của nền văn hiện đại”!

Tự Lực Văn Đoàn! Tổ chức văn học chưa hề có tiền lệ! Dù muôn trùng chướng ngại!
Tự mình làm chủ, không ve vãn, không nhượng bộ cường quyền sở tại, không làm tay sai cho thế lực ngoại bang!
Hậu Duệ luôn nhớ đại tang
Nhất Linh tuẫn tiết hiên ngang đời đời!
Văn nghiệp rực rỡ, sáng ngời!
Thạch Lam thoáng hiện cũng khơi mạch tràn!
Văn chương, hội họa, thi đàn!

Đức Hùng
Sydney, Úc Châu, 01/06/2023
Lưu niệm tám mươi chín năm thành lập Tự Lực Văn Đoàn (1934 – 2023)


Nhân Vô Thập Toàn


Đây là bài số sáu trăm sáu mươi lăm (665) của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ Oregon Thời Báo.

Để mở đầu câu chuyện hôm nay, người viết xin kể hầu quý bạn một mẫu chuyện Thiền vui vui nho nhỏ dưới đây:

Giới không nói

Bốn thiền sinh giao ước với nhau tu thiền trong một ngày một đêm không được nói chuyện. Đầu hôm họ đều im lặng không nói, mãi đến nửa đêm đèn đuốc lụn tàn sắp tắt, một thiền sinh buộc miệng nói:
- Á! Đèn sắp tắt.
Thiền sinh thứ hai nghe thế liền rầy:
- Tại sao huynh nói?
Thiền sinh thứ ba lại quát:
- Các anh quên rồi sao?
Thiền sinh thứ tư mở miệng cười:
- Ha ha! Chỉ có tôi là không nói.
(Nguồn:Thiền là gì? Giác Nguyên)

Chắc chắn là bạn đang tủm tỉm cười rồi khi thấy 4 vị thiền sinh này đã phạm giới không nói một cách hồn nhiên mà không biết mình đang phạm lỗi. Ta chỉ thấy lỗi của người khác mà đôi khi ta quên đi ta cũng phạm lỗi “y chang” như vậy, dù đó chỉ là một lỗi lầm nho nhỏ.

Bây giờ xin mời quý bạn đọc thêm một câu chuyện khác nữa nhé. Câu chuyện này, theo thiển ý của người viết lại có ý nghĩa sâu xa và đầy tình thương hơn.

Ném Đá


Jesus đang giảng đạo giữa đám đông. Bỗng có nhiều nhà trí thức và tu sĩ lôi đến một người đàn bà phạm tội mà họ cho là gian dâm. Sau khi ném người đàn bà tội lỗi ấy giữa đám đông, họ nói với Jesus:
Thưa ông, đây là một gian phụ. Theo luật Moise, thì phải bị ném đá. Vậy ông nghĩ thế nào?
Jésus không nói gì cả, lấy ngón tay viết trên cát: Bọn giả dối!
Nhưng bọn ấy cứ chất vấn mãi. Jésus không thể làm thinh được ngước mặt lên nói:
- Trong tất cả mọi người có mặt ở đây, ai là người chưa từng làm tội lỗi có quyền ném viên đá đầu tiên.
Khi nghe lời phán đó, dân chúng tản dần từng người một. Sau cùng chỉ còn có Jesus và người đàn bà tội lỗi giữa công trường mà thôi.
Jésus bèn hỏi người đàn bà:
- Những kẻ tố cáo đi đâu cả rồi? Không một ai lên án ngươi cả sao?
Người đàn bà thưa:
- Không ạ!
Jésus nói:
- Ta cũng vậy! Thôi về đi.

JEAN, VIII, 1-11
(Nguồn: Trích trong Cái Cười Của Thánh Nhân- Thu Giang Nguyễn Duy Cần)

Bạn đã “ngộ” được gì qua những mẫu chuyện này?

Riêng thiển ý của người viết, trong đời sống con người, ai cũng đã có lần phạm lỗi cả, dù là rất nhỏ và vô tình mà mình không biết vì bản tính của con người tuy là “nhân chi sơ tính bổn thiện” nhưng ít nhiều gì chúng ta cũng bị đời sống, hoàn cảnh xã hội chung quanh chi phối cuộc sống chúng ta, nên ta dễ dàng bị phạm lầm lỗi. Chúng ta chỉ thấy cái bướu trên lưng con lạc đà khác nhưng lại không thấy cái bướu trên lưng chúng ta. Và từ đó, chúng ta dễ dàng chỉ trích, phê bình lỗi lầm, sai sót của kẻ khác nhưng lại dễ dàng bào chữa cho những lỗi lầm của mình bởi vì cái “Ngã” tự tôn tự đại của mình như đức Phật đã từng dạy bảo.

Có mấy ai có được tấm lòng bác ái như đức Jesus trong câu chuyện nói trên, lúc nào cũng giang tay che chở cho người có tội để cải hoá những người khác và ngay chính cả tội nhân. Hay như Đức Phật đã lấy lòng từ bi cảm hóa được chàng Vô Não muốn ra tay giết Phật là người thứ 100 để hoàn thành ước nguyện ngông cuồng, vô minh của hắn với lời khuyên “bỏ đồ đao xuống, quay đầu về ngạn” của Ngài.

Khi đã phạm lỗi, có mấy ai can đảm nhận lỗi của mình để mà xin lỗi hầu đem sự vui vẻ đến cho người khác. Trong phạm vi tình yêu, gia đình, xã hội, đôi khi chỉ một lời xin lỗi chân thành, một nụ cười làm hòa cũng có thể làm cho “chín giận mười hờn” kia phải “bay theo cánh chim biển” vào cõi lãng quên. Có lẽ quý bạn sẽ đồng ý với tôi về lời đề nghị này, nhất là khi quý bà giận hờn quý ông.

“Nhân vô thập toàn” và người viết cũng thế. Khi chia sẻ tâm tình với các bạn, thế nào người viết cũng phạm ít nhiều lỗi lầm dù là nho nhỏ hay vô tình. Tôi xin thành thật xin lỗi quý bạn và xin quý vị hãy khoan dung tha thứ lỗi lầm của tôi. Dù rằng người viết đã cố gắng kiểm soát bài vỡ một cách cẩn thận, nhưng đôi khi vẫn còn sai sót trong chính tả, văn phạm hoặc đánh máy sai một vài chữ. Người viết xin nhận lỗi sơ sót của mình và kính xin quý vị độc giả rộng lòng tha thứ cho những sai sót mà tôi đã phạm. Người viết xin cảm tạ lòng từ bi và khoan dung của quý vị.

Mời Bạn đọc "câu chuyện của cát và đá", tập và thực hành hạnh khoan dung để thấy cuộc đời này vẫn còn đẹp nhé.

Câu chuyện của cát và đá 


Chuyện kể rằng, có hai người bạn tốt đang thực hiện chuyến hành trình trên sa mạc. Trong chuyến đi dài, hai người nói chuyện với nhau và đã có một cuộc tranh cãi gay gắt. Không giữ được bình tĩnh, một người đã đấm người bạn của mình. Người kia rất đau nhưng không nói gì. Anh chỉ lặng lẽ viết lên cát rằng: "Hôm nay, bạn tốt nhất của tôi đã đấm vào mặt tôi".

Họ tiếp tục bước đi cho tới khi nhìn thấy một ốc đảo, nơi họ quyết định sẽ dừng chân và tắm mát. Người bạn vừa bị đấm do sơ ý đã trượt chân xuống một bãi lầy và ngày càng lún sâu. Rất may người bạn kia đã kịp thời cứu được anh. Ngay sau khi hồi phục, người bạn suýt chết bèn khắc lên tảng đá dòng chữ: "Hôm nay, bạn tốt nhất của tôi đã cứu sống tôi".

Người bạn kia hết sức ngạc nhiên bèn hỏi: "Tại sao khi tớ làm cậu đau, cậu lại viết lên cát còn bây giờ lại là một tảng đá?"

Và câu trả lời anh nhận được là: "Khi ai đó làm chúng ta đau đớn, chúng ta nên viết điều đó lên cát, nơi những cơn gió của sự tha thứ sẽ xóa tan những nỗi trách hờn. Nhưng khi chúng ta nhận được điều tốt đẹp từ người khác, chúng ta phải ghi khắc chuyện ấy lên đá nơi không cơn gió nào có thể cuốn bay đi."
Bài học về sự thứ tha

Bạn ạ, trong cuộc sống, hãy thử học cách viết những nỗi đau, sự tức giận, khó chịu, đau đớn của mình lên cát để những cảm xúc tiêu cực ấy nhanh chóng bị gió cuốn đi và tập khắc những niềm vui, sự hạnh phúc, sự biết ơn lên những tảng đá để chúng mãi không phai!

Cảm xúc tiêu cực làm ta khổ sở, mỏi mệt, ngược lại cảm xúc tích cực khiến ta cảm thấy cuộc sống ý nghĩa, vui vẻ hơn. Hãy học cách tha thứ, buông bỏ cho lỗi lầm của người khác và nhìn vào điểm tốt cùng sự giúp đỡ của họ đối với mình, bạn sẽ cảm thấy cuộc sống này trở nên dễ chịu, thoải mái hơn rất nhiều.

Bây giờ vẫn còn là Mùa Xuân. Mời Bạn vào xem Board Mùa Xuân của người viết trên website Pinterest và youtube MCTN Mùa Xuân do người viết thực hiện để thấy trái tim tình cảm của mình cũng tươi vui, xinh đẹp như hoa mùa Xuân. Bạn nhé. Smile!

* Board Mùa Xuân Spring 117 Pins 
https://www.pinterest.com/suonglamportland/m%C3%B9a-xu%C3%A2n-spring/
Youtube Một Cõi Thiền Nhàn Sương Lam- Mùa Xuân 2017 - YouTube
https://www.youtube.com/watch?v=BMpXbZ2kCVs

Chúc quý bạn có nhiều sức khỏe, thân tâm an lạc, sống vui từng ngày trong hiện tại với duyên nghiệp của mình nhé.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn
Sương Lam
(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi-MCTN 665-ORTB 1094-672023)

Thứ Sáu, 9 tháng 6, 2023

Vẫn Đợi Bài Tình Thơ - Nhạc: Yên Sơn - Lời: NTC & YS - Hoà âm: NS Nguyễn Hậu - Trình Bày: CS Tuyết Trinh


Nhạc: Yên Sơn
Lời: NTC & YS
Hoà âm: NS Nguyễn Hậu
Trình Bày: CS Tuyết Trinh

Vượt Thời Gian

(Ảnh: Kim Oanh)

Năm đến gặp nhau hẹn với anh
Năm thương tháng nhớ kết tơ mành
Năm thêm duyên thắm trao nồng ấm
Năm nữa nợ tàn đón lạnh tanh
Năm ấy đoan nguyền đà hạnh phúc
Năm này ước thệ được yên lành
Năm mê năm muội đầy tăm tối
Năm tịnh an bình trổ nụ xanh.


Kim Oanh
(Bài Họa)

Con Đường Lấm Bụi



Dạo:
    Con đường sỏi đá gập ghềnh,
Lang thang nào biết chính mình ở đâu.

Cóc cuối tuần:

Quanh đất người lủi thủi,
Đường lấm bụi kềm chân.
Quá khứ bỗng chợt gần,
Bần thần lơi nhịp bước.

Bóng ma nhiều kiếp trước,
Lũ lượt kéo về đây,
Gặp gỡ kẻ kiếp này,
Cùng dây dưa nhận họ.

Trên con đường lặng gió,
Những cọng cỏ vàng phơi
Là nhân chứng không lời
Của cuộc đời tạm bợ.

Người lan man than thở,
Chiều cắc cớ lui mau.
Từng vạt nắng phai màu,
Giành nhau đi trốn nợ.

Vong hồn vùng nức nở,
Nhắc nhở chuyện ngày qua.
Giọt lệ úa vàng pha,
Khóe mắt già lóng lánh.

Cơn sầu xưa chửa tạnh,
Thấm buốt lạnh chiều nay.
Hồn ma vẫn lay nhay
Lời thương vay thê thiết.

Người băn khoăn mỏi mệt,
Tự biết chắc trong lòng,
Những bóng quế chạy rong,
Là mình trong tiền kiếp.

Ác hại thay chữ nghiệp,
Hoài tiếp diễn không ngơi.
Trên chiếu bạc ngàn đời,
Người chơi không đủ vốn.

Dù lòng luôn chẳng muốn,
Sớm muộn cũng xuôi tay.
Thời gian trót tạm vay,
Sẽ đến ngày phải trả.

Dòng nhạc buồn xứ lạ,
Thầm rỉ rả bên tai,
Rằng đối với ngày mai,
Hôm nay là quá khứ.

Trót mang thân lữ thứ,
Dù bất cứ nơi đâu,
Cũng lê nặng bước sầu
Lên nhịp cầu dâu bể.

Đêm đất người lặng lẽ,
Có kẻ mất quê hương,
Chân lạc lõng chán chường,
Trên con đường lấm bụi.

Trần Văn Lương

Hồn Thơ



Trường hợp của Tào Thực (và Lý Bạch), thi nhân không có Hồn Thơ vẫn làm thơ được.
Do đó hồi xưa tui đã có làm bài thơ nói lên cảm nghĩ của mình về Làm Thơ:

Hồn Thơ

Làm thơ cần phải có hồn thơ?
Lắm lúc “hết hồn” vẫn có thơ!
Tửu nhập mềm môi, tài múa bút (*)
Gươm kề tận cổ, giỏi đề thơ (*)
Thông thường những tưởng là mơ mộng
Sành điệu mấy người biết đọc thơ
Linh động có hồn dù thú vị
Thi phùng tri kỷ mới nên thơ.


Phan Thượng Hải
8/18/11
(*) Chú thích:
Lý Bạch say rượu làm Thanh Bình Điệu tả Dương Quý Phi
Tào Thực làm thơ khỏi bị anh là Tào Phi chém đầu (Thất bộ thành thi / Tam Quốc Chí).

Hoang Du



Tôi đã qua nhiều bãi biển hoang vu
Tuổi trẻ đã trôi theo tiếng sóng gầm
Và chìm sâu trong giòng Dĩ Vãng.
Thập niên sáu mươi
Những ngày đi xây đập nước
Trong sa mạc đại lục Úc Châu.
Trời nóng như thiêu
Ruồi đen rất nhiều
Uống nước hồ, bụng sôi như giòng suối.
Tôi đi làm trong công trường
Mùa hè Giáng Sinh
Sỏi nóng như nung.
Tôi đã qua các trưa hè
Trong khu rừng hoang dã
Đầy hoa Christmas Bells và nhiều rắn độc,
Nằm thả hồn, nhìn mây trắng bay.
Vời vợi, chợt nhớ người yêu!
Đêm sa mạc nóng bức,
Những buổi chiều tà oi ả
Ngồi uống bia cùng đồng nghiệp.
Các week end lạc lối
Vì đường xa không về thăm bè bạn,
Em giờ này, Em ở nơi nao?
Hàng Gum Trees đứng im
Trong trưa hè không gió,
Một đàn bò thong thả nhai ăn.
Trong bóng mát
Bầy thỏ dại chạy nhẩy đâu đây.
Quê hương tôi giờ này xa lắc,
Tôi, một kẻ lạc lối giữa Á và Âu.
Sa mạc này, tôi đã tìm thấy tôi!

Nguyễn Đàm Duy Trung
May1, 1992


Tây Giang Nguyệt 西江月 - Tư Mã Quang


Tư Mã Quang 司馬光tự là Quân Thực君實, người làng Luyện Thủy 湅水tỉnh Sơn Tây 山西, TH, đỗ tiến sĩ đời vua Tống Nhân Tông宋仁宗. Ông là một sử học gia, chính trị gia, văn học gia được lịch sử ca tụng. Khi vua Triết Tông 哲宗lên ngôi, ông được trọng dụng, chủ trì triều chính, phế trừ tân pháp của Vương An Thạch. Ông đã soạn bộ Tư Trị Thông Giám資治通鑑, Tư Mã Văn Chính Công Văn Tập 司馬文正公文集và Kê Cổ Lục 稽古錄v.v.

西江月·司馬光 Tây Giang Nguyệt - Tư Mã Quang

寶髻鬆鬆挽就, Bảo kế tông tông vãn tựu,
鉛華淡淡妝成。 Diên hoa đạm đạm trang thành.
青煙翠霧罩輕盈, Thanh yên thúy vụ trạo khinh doanh,
飛絮遊絲無定。 Phi nhứ du ty vô định.

相見爭如不見, Tương kiến tranh như bất kiến,
多情何似無情。 Đa tình hà tự vô tình.
笙歌散後酒初醒, Sinh ca tán hậu tửu sơ tỉnh,
深院月斜人靜。 Thâm viện nguyệt tà nhân tĩnh.

Chú Thích

1- Tây giang nguyệt西江月: nguyên là một ca khúc của Đường giáo phường, sau lấy làm từ bài. Bài này có 50 chữ, đoạn trên và đoạn dưới đều có 2 bình vận, chữ cuối của đoạn trên và đoạn dưới đều là diệp vận (trắc thanh). Cách luật:

X T X B X T cú
X B X T B B vận
X B X T T B B vận
X T X B X T diệp vận

X T X B X T cú
X B X T B B vận
X B X T T B B vận
X T X B X T diệp vận

B: bình thanh; T: trắc thanh; X: bất luận; cú: hết câu; vận: vần

2- Bảo kế (kết) 寶髻: Búi tóc có cài thêm những trang sức quý giá.
3- Tông tông 鬆鬆: lỏng lẻo, bù xù.
4- Vãn 挽 = vãn phát 挽髮: vấn tóc. Bản khác chép vãn 晚 = buổi chiều, muộn, chậm trễ.
5- Diên hoa 鉛華: Phấn dùng để hóa trang.
6- Thanh yên thúy vụ 青煙翠霧: hình dung cái mũ hay nón của phụ nữ quý phái thời xưa là phụng quan 鳳冠, châu thúy quan珠翠冠 có trang sức châu bảo xanh đỏ đẹp đẽ. Có bản chép là hồng yên 红煙=khói hồng.
7- Khinh doanh 輕盈: vẻ mỹ lệ của phụ nữ.
8- Phi nhứ du ty vô định 飛絮遊絲無定: cành liễu rủ và tơ nhện bay phất phơ lung tung.
9- Tranh như 爭如: chẩm như 怎如= sao như
10- Đa tình 多情: nhiều tình cảm. Bản khác chép “Hữu tình: có tình”.
11- Sinh ca 笙歌: ca nhạc.

Dịch Nghĩa

Búi tóc bồng đã vấn thành,

Dồi ít phấn sơ xài là hóa trang xong.
Khói xanh sương biếc trùm lên người đẹp.
(Mũ lộng lẫy, quần áo lụa là xanh đỏ trùm lên thân hình người đẹp)
Nhánh liễu tơ nhện bay vô định.
(Dáng vẻ của y phục khi múa hát như nhánh liễu tơ nhện bay phất phơ)

Gặp nhau sao như không gặp.
Hữu tình lại tựa vô tình.
Sau lúc ca nhạc đã hơi tỉnh rượu.
Trăng sáng nơi thâm viện, người yên tĩnh.

Phỏng Dịch

(1) Tây Giang Nguyệt – Tình Kỹ Nữ

Mái tóc bồng bồng mới vấn,
Phấn son nhạt nhạt vừa thành.
Kiều hồng phủ khói sương xanh,
Phơ phất tơ mành liễu nhánh.

Gặp mặt thà rằng chẳng gặp,
Đa tình sao như không tình.
Hát ca xong tỉnh rượu loanh quanh,
Thâm viện trăng thanh người tĩnh.

(2) Tình Kỹ Nữ

Búi tóc vấn vừa xong,
Phấn son nhạt điểm hồng
Khói xanh suơng biếc phủ,
Tơ liễu nhẹ nghi dung.

Gặp nhau thà chẳng gặp,
Tình có như không tình.
Hát ca xong rượu tỉnh,
Thâm viện ánh trăng thanh.

HHD 
10-20-2017
***

Tây Giang Nguyệt Tình Kỹ Nữ

1-

Mái tóc bồng bềnh mới kết
Phấn dồi sắc nhạt vừa thành
Che thân sương biếc, khói xanh
Tơ lượn, hoa bay chốn vắng

Gặp nhau chẳng thà không gặp
Hữu tình lại giống vô tình
Sau lúc xướng ca rượu tỉnh
Cung sâu trăng xế người lặng!

2-

Mái tóc bồng điểm trang mới kết
Phấn son dồi nhạt nét vừa xong
Che thân sương biếc, khói lồng
Hoa bay, tơ lượn thong dong khắp trời

Thà chẳng gặp, người ơi gặp gỡ…!
Có tình sao giả bộ không quen?
Xướng ca cuối cuộc nhạt men
Cung sâu trăng xế bốn bên lặng lờ!

Lộc Bắc
Jun23

Trăng Dù Lặn Chẳng Phải Lìa Trời

 



Cuồng Phong Bất Ngờ


Anh yêu dấu,

Hôm nay là ngày 26 Tháng 5, anh bỏ em đi đúng 45 ngày rồi. Theo đạo PHẬT còn 4 ngày nữa là 49 ngày. Hồn anh sẽ đi và rời xa em vĩnh viễn. Coi như mình chẳng còn duyên nợ gì với nhau nữa. Nghe sao đau đớn và buồn quá anh ơi, nước mắt em lại chảy.
Em đang ngồi bên cạnh giường của chúng mình trong phòng ngủ, nhìn qua cửa sổ, khu vườn sau nhà mình cây cối xanh tươi quá, mà sao lòng em héo úa, nát nhàu.

Chúng mình đang ở thời kỳ hạnh phúc nhất:tuổi vàng bên nhau, ngày nào cũng là những ngày vàng ngọc. Chúng mình sống thật vui, không hề cãi vã hay bất đồng ý kiến mà còn trân quí từng giờ từng phút bên nhau, vì biết rồi một ngày nào đó cũng phải chia xa. Không ngờ cái ngày đau đớn đó bất ngờ vụt đến, như một trận cuồng phong không được báo trước.
Cho đến bây giờ, em vẫn không thể tin được là em đã mất anh vĩnh viễn, là anh sẽ không bao giờ trở về ngôi nhà hạnh phúc thân yêu của chúng ta nữa. Em sẽ không bao giờ được nấu cho anh những món ăn anh ưa thích, được săn sóc anh, được nắm tay anh đi bộ mỗi buổi chiều, được trách cứ anh khi anh cứ thích ăn vặt những thứ không tốt cho sức khỏe. Anh sống thật hiền hòa, vui vẻ, thích giúp người. Không buồn phiền, thù hận ai kể cả những người không tốt với anh. Anh luôn nói với em : Trên đời chả có gì là quan trọng, sống sao cho lương tâm thoải mái và Thượng Đế thương mình là đủ. Anh sống thật vô tư, chịu chơi hết mình, yêu đời, yêu người. Những năm tháng cuối đời anh là một người chồng thật toàn hảo, anh thương yêu, lo lắng cho em từng li từng tí. Vui vẻ và nhiệt tình hỗ trợ hết mình những công việc em làm cho Văn Bút. Chưa bao giờ anh ngại ngùng hay than mệt mỏi khi phải giúp em bất cứ việc gì. Bạn hữu từ xa đến chơi ở trong nhà cả tuần, anh luôn vui vẻ đón tiếp thật chu đáo. Anh chưa bao giờ nghĩ đến ngày anh phải lìa xa em và các con để mà phải lo dặn dò trăn trối những điều cần thiết.
Anh luôn nghĩ anh sẽ sống thọ, ít nhất là 95 tuổi, dù sau này anh hay mệt khi đi bộ nhiều. Em nhắc anh nên đi khám tim. Anh cứ sợ đi khám tim họ lại "bới bèo ra bọ", rồi nhỡ họ bắt anh phải mổ hay thông tim thì sao?

Em không hiểu tại sao anh lại sợ phải thông tim như vậy. Em nghe nói anh Lê Minh Thiệp mới đi thông tim và có vẻ rất khỏe. Em khuyến khích anh nói chuyện với anh Thiệp để lấy kinh nghiệm. Sau khi nói chuyện với anh Thiệp anh có vẻ yên tâm hơn và hẹn BS đi khám tim. BS Tim cho biết tim anh bóp hơi yếu, nên làm anh hay mệt. BS nói trường hợp anh có 3 giải pháp:1 là thông tim, 2 là uống thuốc, và 3 là không làm gì hết. Anh mừng quá nói với BS: Vậy thì tôi không làm gì hết. Ông BS gật gù: Tôi là ông tôi cũng không làm gì hết, vì ông ngoài 90 tuổi rồi, cứ đi khám tim thường xuyên là ô kê. Rồi BS cho anh cái hẹn tiếp theo là ngày 7 tháng 4 vừa qua.
Thứ ba ngày 4 tháng 4 chúng ta mới tiễn 7 người khách ở trong nhà về lại CALI. Anh còn khỏe mạnh tiếp khách suốt cả tuần và lái xe đưa khách ra phi trường.
Thứ 6 ngày 7 tháng 4 anh thơ thới lái xe đi BS tim. Em chờ anh về để hai vợ chồng ra MALL ăn trưa và đi bộ. Mấy giờ sau anh gọi về nói BS bảo kết quả thử nghiệm máu anh hơi bị đặc. BS muốn gửi anh vào nhà thương để họ cho thuốc làm loãng máu và sẽ thông tim cho anh. Viêc làm rất đơn giản và không có gì đáng lo ngại, anh chỉ phải ở nhà thương tối đa là 2 ngày. BS còn nói đùa: sau đó anh sẽ khỏe và sống đến cả trăm tuổi.

Vào nhà thương, họ cho thuốc loãng máu vào nước biển và truyền vào cánh tay anh. Anh vẫn khỏe và ngồi nói chuyện như người bình thường. Ngày chủ nhật họ bắt anh nhịn đói để thứ 2 thông tim. Chiều chủ nhật anh đi đại tiện ra phân đen, họ cho biết anh bị chảy máu bao tử. Sau đó anh tiểu tiện rất khó khăn, họ phải cho ống vào lấy nước tiểu ra làm anh bị đau và chảy máu ở vết thương, do đó nước tiểu có mầu nâu vì bị lẫn máu. Họ lại la hoảng lên là có thể anh có vấn đề ở ruột vì trong nước tiểu có máu.
BS Tim tuyên bố tạm ngừng vụ thông tim và chuyển anh sang cho ông BS CHUYÊN VỀ RUỘT VÀ BAO TỬ.Ông này không hề xuất hiện khám cho anh hay xem xét gì hết, chỉ cho y tá vào nói ông ta muốn soi ruột và yêu cầu anh nhịn đói ngày thứ 2.
Tội nghiệp anh phải nhịn đói tới 2 ngày. Ngày chủ nhật tưởng là để thông tim nhưng lại không làm. Ngày thứ 2 lại nhịn đói để soi ruột.

Chiều thứ 2, y tá đưa vào nửa galon nước có pha thuốc, nói anh phải uống hết trước 11 giờ đêm. Anh uống 2 ly nhỏ rồi nhăn nhó kêu không uống được vì vị của nước khó uống quá. Lúc đó gần 8 giờ tối, sắp hết giờ thăm viếng, em nài nỉ xin ngủ lại để giúp anh uống cho hết nước thuốc đó.
Cuối cùng em được ở lại, anh rất mừng vì có em bên cạnh. Nhớ lại những giây phút cuối cùng quí báu đó em tiếc nuối vô cùng. Sao em lại cứ cố ép anh uống cái nước quỉ quái đó. Cái nước làm anh đi đại tiện liên miên và mệt gần như xỉu đi. Bao tử đang chảy máu mà họ không lo cứu chữa và tiếp máu. Họ còn bắt anh tẩy ruột khiến bao tử bị thương thêm và ra máu nhiều hơn. Áp xuất máu anh xuống quá thấp. Y tá hoảng lên gọi BÁC SĨ trực, ông ta vào còn tiếp tục lấy thêm máu để thử và nói sẽ tiếp máu cho anh. Anh còn tỉnh táo để than phiền: "sao họ lấy máu anh nhiều thế? Vào nhà thương có 2 ngày mà họ lấy 15 ống máu rồi, đang ngủ họ cũng dựng dậy lấy máu."
Em trấn an anh:" họ sẽ tiếp máu cho anh, anh sẽ khỏe."
Anh kêu chói mắt và nói em tất đèn đầu giường cho anh, em trả lời y tá đang tiếp tục đo máu cho anh, tắt đèn làm sao họ làm việc.

Sau đó tự nhiên anh nấc lên 2 tiếng rồi đột ngột ra đi. Em lay anh và gọi tên anh, anh vẫn nằm bất động. Em quá hốt hoảng, không tưởng tượng được anh có thể bỏ em ra đi một cách tức tưởi, nhanh chóng như vậy. Em đau đớn và kinh ngạc quá. Giữa sự sống và cái chết chỉ cách nhau có một tích tắc đồng hồ. Em không thể tin cảnh tượng trước mắt mình là sự thật. Anh đã bỏ em thật rồi sao, không thể nào chuyện đó có thể sẩy ra. Em ôm anh gào khóc như một người điên:" không thể nào, không thể nào, anh ơi!"
Em không học y khoa, nhưng nhìn những sự kiện sẩy ra trước mắt, em cũng kết luận ngay được là anh bị chết oan. Anh chết vì kiệt sức, máu ra nhiều quá mà họ không tìm cách cấp cứu. Họ còn hành thân xác anh cho bị kiệt quệ thêm, nhịn ăn, uống nước tẩy ruột cho hết nước trong người và làm máu chảy thêm nữa. Những giây phút cuối anh cứ than khát nước quá, y tá không cho anh uống vì nói ngày mai phải soi ruột nên không uống nước được. Họ chỉ cho anh ngậm cái que có chút bông ở đầu có nhúng nước chanh. Nghĩ đến anh phải chết khát em đau lòng quá.

Những điều em đã nghĩ không sai, tất cả các BÁC SĨ là bạn hữu và họ hàng của mình đều công nhận là anh chết oan. Bác sĩ nào cũng cho biết nguyên nhân bao tử bị chảy máu và đi tiểu khó khăn là do Thuốc Loãng máu dùng quá mạnh. Việc cần phải làm là phải đưa bệnh nhân vào phòng cấp cứu, lo tiếp máu chứ không phải lo chuyện soi ruột trong lúc bệnh nhân ngoài 90 tuổi, đang mệt tim, mất máu và yếu như vậy. Điều tệ nhất là BS vô trách nhiệm, không hề vào xem xét, khám bệnh cho anh mà dám ra lệnh điều trị như một người trẻ bình thường, vào nhà thương chỉ vì bị chảy máu bao tử.
Tất cả mọi người biết chuyện đều khuyên em nên đi Kiện Bác Sĩ và Nhà thương vô trách nhiệm, làm sai sót rất nhiều trong việc chữa trị nên anh bị chết oan. Nhưng các con không chịu, vì thưa kiện họ lại mang xác anh ra mổ xẻ, rồi tranh chấp qua lại, cứ phải nhắc về cái chết của anh cho thêm đau lòng, mà anh có sống lại được đâu?. "Phu tử tòng tử" nên em phải nghe theo các con.


Hôm đưa đám, hồn anh còn luẩn quẩn đâu đó, chắc anh rất vui khi nhìn thấy bao nhiêu là bạn hữu thân sơ đều đến thật đông thăm anh lần cuối. Đông đến nỗi 1 cuốn sổ ghi tên không đủ, các con phải mượn nhà quàn thêm một cuốn để khách thăm viếng ghi tên. Vòng hoa quá nhiều, để dọc theo cả hành lang ra đến cửa ra vào của nhà quàn và còn để lan sang phòng trống bên cạnh.
Em biết anh cũng rất hài lòng là em đã nhớ lời anh dặn từ rất lâu: Không làm Lễ Phủ Cờ, anh chỉ muốn được mang theo lá Quốc kỳ với anh thôi.

Anh yêu dấu, khi anh còn hiện hữu hay dù anh đã muôn trùng xa cách, em cũng vẫn luôn ghi nhớ và làm tất cả mọi điều theo ý muốn của anh. Cầu xin CHÚA đưa anh về Thiên đàng và theo đức tin của đạo CHÚA, chúng mình sẽ được hội ngộ ở Thế giới bên kia.


Hồng Thủy
(Hình Ảnh: Nhất Hùng)

***
Chị Hồng Thuỷ ơi, nghe chị kể rồi, đọc lại nước mắt vẫn rưng rưng
thương anh, thương chị và giận bác sĩ thiếu trách nhiệm.

CẢM TÁC

Một trận cuồng phong đến bất ngờ
Cuốn đi hạnh phúc đẹp như mơ
Tình đã Viên tròn khi còn trẻ
Róc rách reo vui ” Thuỷ” vỗ bờ

Tưởng đâu trăm tuổi còn thêm lẻ
Vẫn nắm tay nhau dạo nắng hè
Ngờ đâu gió cuốn người đi mất
Người đứng vời theo tim tái tê….

Khi buồn cứ khóc nghe chị Thuỷ . Thương chị thật nhiều

Sao Khuê
***
Bài Viễn Thơ Tặng Hồng Thủy sau trận cuồng phong

Một trận cuồng phong đến bất ngờ
Tan hoang rừng quý, vỡ nguồn thơ
Hoa xuân hiu hắt trôi theo suối
Lệ chảy, anh về trong giấc mơ

Có phải từ đây biệt giã nhau
Hỡi anh yêu dấu tới muôn sau
Không tìm thấy được dung nghi cũ
Trời đã mây vương khói phủ sầu

Bằng hữu từng phiên chia xẻ buồn
Anh về tiên cảnh giữa hoàng hôn
Vàng phai son nhạt bao tổ ấm
Trải tới chân mây tình nghĩa tròn

Khăn áo lên đường bước lẻ đơn
Mai đây em khói lạc sương vờn
Giá băng tất cả đường thiên lý
Em giữ trong tim nỗi tủi hờn

Anh mãi là anh, mãi của em
Vẫn còn nhau nhịp đập chung tim
Ngàn xưa cổ tích, nay âm vọng
HỒNG THUỶ VIÊN BÙI thần thoại thêm...

Rancho Palos Verdes 9 - 6 - 2023
Cao Mỵ Nhân

Thứ Năm, 8 tháng 6, 2023

Hoa Phượng - Florida

Hoa Phượng nở rực vào hè.

Tôi ở vùng biển Đại Tây Dương bên Florida, chỗ gọi là Indialantic beach, gần Cocoa beach. 
Nơi có nhiều người surfers nổi tiếng trên thế giới, và cách Trung tâm Không gian Kennedy khoảng 45 phút lái xe.

Hình Ảnh: Ngô Trọng Vĩnh


Áo Học Trò



Có người gợi lại áo học trò
Áo trắng ngày xưa, áo mộng thơ
Hỏi ai còn giữ màu áo cũ?
Người ấy xin về để dệt thơ

Ai đã từng qua tuổi học trò
Làm sao quên được những ngày mơ
Áo trắng trong tim tôi vẫn giữ
Nghĩa Thầy , tình bạn ..chẳng dám cho!!!

Áo trắng học trò màu vấn vương
Dẫu đã bao năm xa mái trường
Ở đây cũng có hoa phượng đỏ
Nhưng thiếu áo dài trắng tôi thương

Kim Phượng(Canada)


Tuổi Học Trò

  

Nào ai giữ mãi tuổi học trò
Áo trắng giờ đã ngã màu tro
Còn chăng tiếc nuối trong thơ nhạc
Năm tháng phai dần theo nổi lo

Tôi vẫn yêu quí tuổi học trò
Một thời áo trắng đẹp ngây thơ
Giờ lúc nào muốn ôn kỷ niệm
Bạn bè hội ngộ thỏa niềm mơ

Từ Ta đổi áo biệt mái trường
Thầy cô bè bạn dạt muôn phương
Thăng trầm còn mất từng số phận
Nhớ mãi đẹp hoài áo trắng thương

Trúc Lan KTP

Yêu Hoa Cũng Khổ Vì Hoa

 

Bạn ơi,

Khi bạn yêu hoa,

Bạn cũng sẽ khổ vì hoa.

Bạn phải bỏ tiền ra mua, có khi đắt giá.

Bạn sẽ phải tốn công chăm sóc,

Cắt tỉa cành lá và bón phân.

Và mong chờ hoa nở.

Và bạn hãnh diện vì trong vườn có loài hoa quý.

Nhưng hoa nào cũng vậy, sớm nở tối tàn.

Hoặc ít ngày rồi sắc hoa cũng lạt phai, rơi rụng.

Dù đó là hoa sen, mẫu đơn, hoa lan, hải đường, hoa cúc.

Trong cuộc sống này hiện có rất nhiều người đẹp.

Đó là hoa biết đi, biết nói, biết khóc, biết cười.

Đó là những cô MC, á hậu, hoa khôi, người mẫu,

Ca sĩ nổi danh hay tài tử điện ảnh, diễn viên sân khấu.

Họ cắt sửa thân hình và đẹp như tiên nga giáng thế.

Nếu bạn là người nhiều tiền hay địa vị cao sang quyền quý.

Mà bạn yêu những loài hoa như thế.

Thì bạn sẽ phải mua về, tốn công chăm sóc như chăm sóc các loài hoa quý trong vườn,

Nhưng này bạn ơi,

Cái giọng hát mà bạn say mê ngày hôm nay,

Chỉ mười năm thôi sẽ không còn trong trẻo và quyến rũ như những năm về trước.

Cái sắc đẹp mà bạn say đắm,

Chỉ mười năm nữa thôi,

Làn da đó chẳng còn mịn và những vết nhăn đã rõ.

Bụng bắt đầu nhiều mỡ và bờ môi khô héo.

Để cố níu kéo,

Người ta phải dùng đến chỉnh sửa và rất nhiều mỹ phẩm.

Và cứ vài năm phải giải phẫu một lần.

Bộ mặt thân yêu mà bạn mê đắm giờ đây biến dạng.

Bạn đang sống với môt người dường như xa lạ.

Hoa thực, ngàn năm không thay đổi,

Nhưng hoa người cứ từ từ lão hóa đi thôi.

Ngoài ra bạn còn lo lắng vì người khác sẽ lấy đi đóa hoa của bạn.

Vì hoa thơm, hoa đẹp ai chẳng thich đem về?

Nếu bạn hạnh phúc khi sống với những đóa hoa như thế.

Thì tôi chúc mừng và ngả mũ chào thua.

Nhưng nếu bạn khổ đau rên xiết,

Vì quá mệt mỏi, lo âu, chán ngấy.

Và có khi bại sản tán gia.

Thi tôi khuyên bạn hãy lắng nghe:

Cái giọng hát mê ly mà bạn say mê đâu phải chân hạnh phúc,

Mà nó chỉ là thú vui.

Cái sắc đẹp mà bạn tôn thờ,

Nó chỉ là đam mê của con mắt.

Nó chưa phải là hạnh phúc.

Hạnh phúc còn cần rất nhiều điều khác nữa.

Đó là nền tảng gia đình,

Sự đầm ấm của lứa đội và tấm lòng chung thủy,

Biết tha thứ và chia bùi xẻ ngọt.

Và hiều được giá trị của nhau.

Bỏ bớt lòng tham và những tranh đua bèo bọt.


Bạn ơi,

Chỉ có hoa trí tuệ,

Hoa tình thương,

Hoa cảm thông,

Hoa thân ái,

Hoa không chấp, tức hoa xả bỏ,

Hoa an ủi,

Hoa đồng cảm và hiểu được những giá trị cao đẹp của đời.

Tất cả những loài hoa quý này sẽ giúp chúng ta hạnh phúc,

Giúp vợ chồng nương cánh nhau mà đi giữa cuộc đời đầy bất trắc,

Rất ngắn ngủi, vô thường.


Bạn ơi,

Hãy để những loài hoa,

Dù hoa quý hay hoa thơm cách mấy.

Cho nó mọc dại ven đường hay bên bờ suối,

Hay trong công viên.

Hãy ghé mắt nhìn qua như một khách lãng du.

Đừng khởi lòng tham mà đón rước đem về.

Bạn sẽ vô cùng mệt mỏi vì chăm sóc và ra công gìn giữ.

Vì bất cứ đam mê nào rồi cũng phải trả giá.

Trả giá bằng mất mát khổ đau.

Xin bạn nhớ cho,

Người càng đẹp càng nhiều tham vọng.

Sẽ kéo bạn vào cơn lốc của đời.

Khi mê đắm vào sắc đẹp - tức Sắc trong Sắc-Thanh-Hương-Vị-Xúc-Pháp,

Thì theo giáo lý của Đức Phật,

Dù nam hay nữ,

Cũng sẽ vương mang khổ lụy vào người.


Đào Văn Bình

Sáng Tạo

 

Tôi tần ngần đứng bên gốc cây
không kịp theo chân sóng người ập đến
Cánh đồng hoang lại trở về yên lặng
Hy vọng tan dần... Xác lá bay.

Đã bao lần tay ôm đầu nức nở
Lệ khô rồi, suối mắt chảy trong tim
Tóc bù lên giăng mắc mọi ưu phiền
Lưng mệt mỏi đau thương đè ngã gục.

Thôi đã qua rồi một phần tư thế kỷ
kể từ khi mang tiếng khóc chào đời
Cánh tay này ôm hoài bão đôi mươi:
Sống vinh dự phải riêng mình sáng tạo.

Xây dựng được gì chưa? tôi vẫn thầm tự trách
_tâm trạng người trai không tiến kịp trào lưu_
Từng thế hệ băng rừng đang bước mạnh
bỏ mình ta trơ trọi giữa cô liêu.

Tôi đi vào một giấc mộng kinh hoàng
cả vũ trụ bừng say cơn nắng lửa
tiếng hò reo ầm ầm như đất lở
triệu bàn chân kế tiếp nhau dẫm lên
thịt xương tôi nát vụn với da mềm.

Nhưng chợt tỉnh, tôi thấy mình còn nguyên vẹn
Hãy còn đây một khối óc,một niềm tin
Cánh đồng hoang còn lối tắt đi tìm
Điểm Sáng Tạo nơi chân trời diệu viễn.

ChinhNguyen/H.N.T. 
1960
*Tuổi trẻ có nghị lực và óc sáng tạo, khi gặp thất bại vẫn cố gắng
tìm mọi cách vươn lên để theo kịp trào lưu tiến hóa . (Thơ tượng-trưng)


Ngày Lễ Vàng


Cuối tuần rồi tôi đã đi dự ngày lễ vàng, kỷ niệm 50 năm ngày cưới của hai người bạn thân. Đó là thầy Nguyễn Quang Minh và cô Cao Hoàng Hoa. Thầy Minh từng dạy tại trường Trung Học Long Thành trước năm 1975, trung học Long Khánh sau 1975. Cô Hoa từng dạy tại trường Trung Học Phan Bội Châu ở Phan Thiết trước 1975 và trường trung học Long Khánh sau 1975. Họ đều là những nhà giáo tận tụy với nghề và dù bây giờ nơi xứ người họ vẫn hết lòng với trường xưa đã dạy.

Tôi không có duyên được dạy cùng thời gian hay chung trường với anh chị, nhưng khi qua Mỹ chúng tôi thường gặp nhau trong những buổi họp mặt của trường Trung Học Long Thành. Với tính ham vui, có tài tổ chức, hoạt náo, thích văn nghệ hai vợ chồng nhà giáo này rất được các em cựu học sinh trường Long Thành quý mến. Chúng tôi thân nhau vì cùng yêu mến trường xưa, muốn tạo một không khí tươi vui mỗi khi họp mặt.

 

Chị Hoa rất gắn bó với trường cũ của chồng, đối với chị các cựu giáo sư và cựu học sinh trung học Long Thành thân thiết như người một nhà. Đó là Gia đình Nhà Tí mà anh Minh là Tí Bầu Bầu, Chị Hoa là Tí Quậy, tôi là Tí Chuột, Ngọc Dung là Tí Bắt Chí, Anh Sinh là Tí Xổ Số vân vân ... rất là vui.

Vì dạy ở Long Thành nên đối với Biên Hòa anh chị cũng rất gắn bó. Mỗi năm Hội Đồng Hương Biên Hòa tổ chức họp mặt mừng Xuân anh chị Minh & Hoa đều ghi tên tham dự. Tiệc Mừng Xuân tháng 3 năm nay chị Hoa không thể dự được. Anh Minh đã đón xe đò đi một mình, anh nhờ người em gái đến đón và đưa tới dự với Biên Hòa, mặc dù hai mắt anh đã không còn thấy rõ sự vật diễn ra trước mắt.

Sở dĩ tôi viết bài này vì tôi rất xúc động khi tham dự ngày lễ vàng mà chú rể đã không còn thấy đường phải nhờ cô dâu dìu đi từng bước. (Anh Minh bị bệnh Glaucoma, thần kinh thị giác đã bị thương nặng)

Điều đặc biệt là buổi tiệc Anniversary 50 năm của anh chị là do ba đứa con đứng ra tổ chức cho cha mẹ. Từng cái thiệp được gửi đi đến khi tiếp nhận hồi báo, khâu tổ chức, văn nghệ các con anh chị đã làm rất chu đáo, trật tự, lịch sự và ý nghĩa.
Có những người con khi bước ra xã hội đều lao vào đời sống mà quên đi cha mẹ đã già, cha mẹ đã đem hết sức mình gầy dựng tương lai cho con đến tàn hơi kiệt sức. Có những đứa con chỉ biết hưởng thụ vào những gì cha mẹ cho mình mà quên xem lại mình đã làm được gì cho cha mẹ.


Dự ngày vui của anh chị Minh & Hoa tôi hết sức cảm động khi các con của anh chị đã cùng nhau tôn vinh tình yêu của cha mẹ và trân trọng những gì cha mẹ có được sau 50 năm chung sống. Buổi tiệc này được tổ chức tại nhà hàng Tràm Chim ở San Diego. Thành phần tham dự là gia đình họ hàng hai bên, Mục sư ở những hội thánh, một số thầy cô và học trò các trường anh chị đã dạy, ca sĩ và ban nhạc Tiếng Thời Gian mà anh Minh từng sinh hoạt.

Chương trình buổi tiệc đều do anh Minh phác họa và thực hiện, một con người có trí nhớ thật tốt, tài hoa và sáng suốt như anh Minh mà sao trời nỡ lấy đi ánh sáng của anh ấy.

Anh không thấy đường, đương nhiên không cầm trên tay bất cứ tờ giấy nào, thế nhưng anh đã sang sảng giới thiệu chi tiết rõ ràng cuộc tình 50 năm của hai người. Anh bắt đầu giới thiệu cuộc đời anh từ khi sinh ra đến bước đường đi học, những ai đã giúp đỡ đến khi anh gặp chị. Và phía bên chị, anh cũng kể rất rõ quê hương cũng như sự trưởng thành của chị. Phan Thiết là nơi hai người cùng học chung trường để gặp nhau và yêu nhau.. Từng mỗi địa danh kỷ niệm anh giới thiệu là một bài hát đi kèm. Tình yêu nảy nở từ khi anh Minh học lớp 12 gặp cô nữ sinh tên Hoàng Hoa nhỏ nhắn xinh đẹp học lớp 10. Bài hát Phượng Hồng do anh đàn và hát là lời nói về tình yêu ban đầu anh dành cho chị. Để đáp lại chị hát bài Bến Xuân là chị đã trao gửi cho anh cả cuộc đời mình. Tôi cảm thấy mình quá phục hai người, khi họ yêu đời yêu cuộc sống lứa đôi như anh chị.


Sau 1975 tất cả người dân miền Nam đều trải qua những ngày đói khổ, gian nan. Lương giáo viên ít ỏi, anh chị đã cùng nhau làm rẫy, trồng cà phê, chăn nuôi, dạy kèm... rồi cuối cùng vượt biên tìm cuộc sống mới. Đến Mỹ năm 1992, anh chị làm lại từ đầu, cố gắng để các con vào đại học và thành công trên xứ người.
Dẫu rằng 50 năm chung sống rất nhiều cam go thử thách ngoài đời và chính của cả hai người. Bản thân mỗi người chúng ta đôi lúc cũng không thể hiểu chính mình muốn gì, làm gì. Nhiều khi mình thao thức trăn trở với chính những quyết định của bản thân mình, thì hai đối tượng khác nhau làm sao có thể hòa hợp hiểu nhau 100% được. Cho nên có những lúc người vợ rơi nước mắt vì hoa cẩm chướng nở trong nhà mà mình cố gắng phải chịu đựng. Có khi người chồng vô cùng tức tối vì hoa cải không gieo mà vợ cứ xài hoài. Tức giận, la lối rồi nghĩ lại đôi khi cũng do mình nóng hay lấy quyền làm chồng chế ngự những ý kiến của vợ.

Thế nhưng đó là những chuyện đối nghịch thông thường mà gia đình nào cũng có. Vẫn giữ được lửa tình yêu, vẫn thấy kỷ niệm ban đầu là quý giá thì đôi lứa không thể cách chia. Hiểu được và tha thứ là mấu chốt để gia đình mãi là chất keo nhiệm mầu để khắng khít vững bền.

Một điều nữa tôi thấy rất quý trong buổi tiệc này là tình gia tộc của hai anh chị. Gần như họ hàng hai bên dù xa mấy cũng về đầy đủ. Dù không cầm giấy, anh Minh đã giới thiệu rõ nét từng gia đình với tất cả sự trang trọng kính yêu. Sẽ không có 50 năm ngày cưới nếu không có sự giúp đỡ và liên hệ gia tộc của cả hai bên. Đó là điểm son là sự cám ơn trân trọng nhất của cặp cô dâu chú rể già.
Tham dự buổi tiệc tôi rất vui vì anh chị Minh & Hoa đã giáo dục con rất tốt. Các cháu thể hiện lòng hiếu thảo, sự tổ chức quá đẹp cho hai đấng sinh thành của các cháu dù sống ở nơi này, một đất nước đề cao sự tự do cá nhân.


Sau khi giới thiệu anh Minh và chị Hoa lên cắt bánh, các cháu lên chúc mừng cha mẹ. Anh chị Minh Hoa có ba người con. Con gái đầu Jenny Phương là một dược sĩ, chồng cháu cám ơn cha mẹ và giới thiệu các con lên đàn piano để kính tặng ông bà ngoại. Cháu Kevin Cường là Bác Sĩ đưa hai con lên hát và cháu Út Lộc kỷ sư cũng đưa hai con lên đàn piano để chúc mừng ông bà nội.


Các con anh chị nói không nhiều nhưng trang trọng. Các cháu nội ngoại đã làm hết sức mình có thể để chúc mừng cho ông bà. Điều các cháu làm thật là ý nghĩa khiến cả hội trường xúc động. Có lẽ khi các cháu lớn lên các cháu sẽ không quên ngày này. Ngày mình được hát hay đàn cho ông bà mình nghe. Ngày mình nhỏ xíu mà ông bà đã già. Ngày ông mình không còn nhìn rõ mọi vật, nhưng trong trái tim của ông, hình ảnh các cháu sẽ rất rõ nét và đáng yêu.


Cám ơn anh Minh và chị Hoa đã mời tôi tham dự ngày lễ vàng này. Tôi rất xúc động khi thấy anh dường như già hơn lần gặp mặt tháng 3 vừa qua. Chị Hoa nắm tay anh đưa tới nơi trang trí để chụp hình và anh đứng yên tại đó. Một người đầy nhiệt huyết và năng nổ như anh giờ phải chịu thua số phận. Anh dù vẫn còn làm được nhiều việc mà người sáng mắt không biết tay nghề vẫn không thể đảm đương. Nhưng ...biết nói sao bây giờ khi cánh cửa rực rỡ đầy hoa tươi cảnh đẹp từ từ khép lại.

Các cháu thương cha mẹ biết bao nhiêu nên đã tổ chức ngày này để cha mình thực hiện được những gì ấp ủ. Để mẹ được an ủi khi thấy người chồng của mình rất yêu vợ và trân trọng hạnh phúc gia đình. Tôi tin rằng với sự hiếu để của các con, tình gia tộc của gia đình, lòng thương yêu quý mến của bạn bè lẫn học trò anh chị sẽ thật vui và thật hạnh phúc.

Không phải ai cũng muốn làm ngày lễ vàng khi cuộc hôn nhân đã tròn nửa thế kỷ. Rất mệt, nhiều lo âu, nhiều việc phải tính toán, tốn công, tốn của rất nhiều mà tuổi già không đủ sức. Thôi thì không làm phiền con cháu, cứ như vậy cho xong miễn vợ chồng hạnh phúc là được rồi. Tuy nhiên nếu mình có điều kiện, có sức khỏe, con cái thực sự muốn tổ chức cho cha mẹ sao mình lại từ chối phải không? Tuổi trẻ thường tạo cơ hội để hâm nóng tình yêu thì những cặp vợ chồng già cũng nên cho mình những phút giây tìm lại những ngày thơ mộng cũ để cám ơn nửa kia đã gắn bó với mình. Thật ra vợ chồng đến tuổi này đa số cái nghĩa nặng hơn cái tình. Đêm ngủ không còn quấn lấy nhau đầu ấp tay gối như thời son trẻ. Mỗi người mỗi phòng để không quấy rối giấc ngủ của nhau. Tôn trọng những suy nghĩ và tự do của nhau, chăm sóc nhau nhiều hơn về sức khỏe. Khi trái tim vẫn còn đập, khi một người già vẫn luôn nhớ một người già. Khi bàn tay còn cần một bàn tay nắm để an ủi, giúp đỡ, dìu đi thì tình yêu vẫn còn hiện hữu. Và cuối cùng khi một người nằm xuống, nửa kia sẽ có cảm giác như mình trống rỗng trong cuộc sống, mất mát nhiều và thật cô đơn.

Tôi là một người đã mất nửa kia của đời mình, tôi ngưỡng mộ và quý mến những cặp tình già bền vững. Hãy trân trọng hạnh phúc mà ơn trên ban cho bạn. Hãy giữ gìn và đừng để mất đi hồi ức xinh đẹp, đã làm điểm tựa cho những lần bất đồng hay giận dỗi.

Xin chúc mừng ngày lễ vàng của anh chị Minh & Hoa.

Chúc mừng những cặp tình nhân đã cùng bên nhau sắc son bền vững 40 năm, 50 năm, 60 năm, 70 năm. Xin ơn trên giúp đỡ và chúc phúc cho họ.

Mừng Minh & Hoa

Em: Hoàng Hoa đóa hồng vàng xinh xắn
Anh: Quang Minh trai xứ Quảng đa tình
Biển xanh Phan Thiết xe mối duyên mình
Nha Trang tuần trăng mật, Hoa Minh thành chồng vợ.

Rồi mất nước trải qua bao sóng gió
Làm rẫy nuôi heo lo chăm bón cà phê
Cùng bên nhau, soạn giáo án lúc đêm về
Trường Long Khánh Minh & Hoa chung dạy học.

Năm 89 quyết vượt biên cấp tốc
Trại Palawan thanh lọc đến Bataan
Năm 92 được đến Mỹ, xứ thiên đàng
California, bước chân đầu xây dựng lại .

Nơi đất khách hai vợ chồng bươn chải
Khó đến đâu Chúa cũng dẫn đường đi
Ba đứa con thành tài, hạnh phúc siết chi
50 năm hương lửa, trải qua bao khó nhọc.

Có những lúc giận nhau, Hoa bật khóc
Hoa Cẩm chướng không trồng mà nở đầy vườn
Tức tràn hông, nhưng nghĩ lại thật thương
Lại quên hết, nắm tay nhau đi tới.

Có những lúc Minh giận Hoa tức tối
Hột cải không gieo sao mọc khắp mọi nơi
Nói không nghe cứ cãi lại, thật đâm hơi
Giận thật giận nhưng ... "Tại mình cũng nóng".

Là vậy đó trải qua bao cay đắng
Từng chén cơm đói lạnh cận kề nhau
50 năm hương lửa bạc mái đầu
Mắt dẫu yếu, nhưng trái tim vẫn sáng.

Ngày Lễ Vàng xin chúc mừng hai bạn
Đức Chúa Trời sẽ ban mọi phép lành
Minh đàn Hoa hát, đời đẹp mãi màu xanh
San Diego hôm nay, nở bừng hoa hạnh phúc.

Chúc Mừng hai bạn

Nguyễn thị Thêm