tiêu đề Nhãn
- BIÊN KHẢO
- CÂU ĐỐI
- CỔ THI
- GIA CHÁNH
- GIẢI TRÍ
- HÌNH ẢNH HỘI NGỘ
- HÌNH ẢNH NAY
- HÌNH ẢNH XƯA
- HỘI HỌA
- KHOA HỌC
- LỊCH SỬ
- LỜI HAY Ý ĐẸP
- LƯU NIỆM
- NHẠC
- SỨC KHOẺ
- SƯU TẦM
- THƠ
- THƠ CẢM TÁC
- THƠ DỊCH
- THƠ DIỄN NGÂM
- THƠ NHẠC
- THƠ PHỔ NHẠC
- THƠ SƯU TẦM
- THƠ TRANH
- THƠ TRANH NGHỆ SĨ
- TIN BUỒN
- TIN VUI
- VĂN
- VŨ HỐI THƯ HỌA
- VƯỜN THƠ VIÊN NGOẠI
- XƯỚNG HỌA
- YOUTUBE
Thứ Bảy, 19 tháng 8, 2023
Nghe Tiếng Thu
Nghe tiếng gió ngoài sân thổi lá
Tận ngoài kia xa mấy chân trời
Chợt nhìn lại mùa trôi theo tháng
Tháng chín về vàng úa lá rơi.
Đêm vắng quá buồn nghe tiếng dế
Khúc du dương cỏ ướt rêu xanh
Thơm kỷ niệm mùi hương quyến rũ
Mê mẩn tìm hơi ấm cố nhân
Ta lại buồn nằm nghe tiếng nấc
Hạt mưa rơi thấm ướt cơn đau
Cuộc tình đó vẫn đi vào mộng
Lạc bước đi về cõi bể dâu.
Đêm nổi gió cơn mưa gõ nhịp
Cho ngày mai lá giữ thu vàng
Cuộc tình lỡ mộng vàng tan vỡ
Tháng chín về chim hót chuyển cành.
Tế Luân
Những vần thơ lãng mạn viết cho mùa thu của lê tuấn.
Giã Từ Mùa Hạ
và bước chân ta miên man miên man
Trên con đường cuối mùa khô nhiệt đới
Gió phảng phất bên tai ngày còn lại
Thấy mây đang hớn hở rủ nhau về
Ta đã biết hạ vàng không còn nữa
tháng tám buồn đang hát khúc chia tay
Ngày oi ả rồi sẽ thành mưa mát
Để mùa thu quay lại tiếng đón chào
Thôi ta về mái nhà yên tình tự
Hiu hắt thì thầm đợi bóng hoàng hôn
Tạm biệt nhé hạ vàng đi vui vẻ
Vẫy tay mừng ta gọi dáng nàng thu
Cơn Mưa Hạ
Chợt cơn mưa đến thiệt là đã ghê
Cơn mưa ngập cả lối về
Vườn hoa tắm mát hả hê rạng ngời
Trước vườn hoa rụng tả tơi
Cơn mưa thấm đất khắp nơi nước đầy
Múa trong những hạt mưa bay
Bụi tre nhắm mắt mê say ngọt ngào
Hôm nay ướt đẫm mưa rào
Khung trời mát mẻ lao xao tiếng lòng
Ðứng nhìn mưa đổ bên song
Giọt mưa rỉ rả theo dòng miên man
Cây hoa dâm bụt chưa tàn
Nhờ cơn mưa Hạ vừa sang trở mình
Ngày mai cây trổ hoa xinh
Cám ơn trời đã thình lình đổ mưa...
Y Thy Võ Phú
Dzợ Số 1
Dzợ Số 1
Biết Út hiền lành …bụng thiện lương
Tuy ghen chút đỉnh …vẫn phi thường!
Lo chồng cực khổ không sung sướng
Sợ bậu buồn rầu chẳng kiện khương
Thuốc cắt trông nom cơn gió chướng
Canh hầm sắp đặt buổi tà dương
Lăng xăng nhà cửa con nuôi dưỡng
Đạt được như vầy …hỏi có thương?
Vu Sơn
***
Các Bài Họa:
Chồng ơi! Cuộc sống được hiền lương
Dzợ sẽ tươi xinh chẳng khác thường
Cơm nước đề huề luôn hạnh phúc
Chiếu chăn êm ấm mãi an khương
Niềm vui trang trải như tình mộng
Nét đẹp hài hòa tợ bóng dương
Ngày tháng bên nhau vai sánh bước
Chung tay xây dựng tạo yêu thương
Hoàng Dũng
***
Nhất Dzợ Nhì Giời
Từ ngày lấy dzợ … tui hoàn lương
Thuở trước người chê tánh bất thường
Khi giận quăng đồ còn đập phá
Lúc hờn chửi tục chẳng bình khương
Danh tan đen tối như hang động
Duyên đến rạng ngời tợ ánh dương
Bà xã tâm đồng chia khổ cực
Gia đình hạnh phúc vẹn tình thương
Lâm Hoài Vũ
( Trích thi tập BÚT THÉP – HOA TIÊN 50 / 2021)
Vợ chồng tín ngưỡng vốn người lương
Thờ cúng Ông Bà vái lạy thường
Ý hợp tình duyên gừng với muối
Tâm đầu kết nghĩa lúc sinh khương
Gừng cay nằm đất trên nương rẫy
Muối mặn phơi khô dưới nắng dương
Bát thập chung đôi tròn mộng ước
Trăm năm mãi mãi vẹn niềm thương.
Tuyến Lê Sydney
Aug 18-23
Đà Lạt Mộng Mơ
Bồ Tát Man Kỳ 1 - 菩薩蠻其一 (Bắc Tống, Liêu) Từ
Thứ Sáu, 18 tháng 8, 2023
Bến Sịa Hoàng Hôn - Thơ: Quang Hà,-Nhạc: Trần Đại Bản-Hòa Âm: Quang Đạt-Ca Sĩ: Duyên Quỳnh
Nhạc: Trần Đại Bản
Hòa Âm: Quang Đạt
Ca Sĩ: Duyên Quỳnh
Ảo
Sông Trắng
Họp Bạn
Thu đi Thu lại về rồi
29 Tháng Bảy tiết trời thu phân
Ly tan giờ lại hợp quần
Cuộc đời là cuộc phù vân vô thường
Ngược xuôi muôn vạn ngả đường
Hôm nay “Họp Bạn” một phương trời này
Mến thương “Tặng Sách” tận tay
Niềm vui thấm đượm men say tâm tình
Dễ gì trong cuộc nhân sinh
Tri âm tri kỷ, chúng mình gặp nhau
Hoa râm cùng điểm mái đầu
Dĩ văn hội hữu, trước sau chân thành
Trao lời chúc phúc an lành
Hiệp hòa thi tứ đồng thanh tương cầu
Xa gần, thì vẫn còn nhau
Tâm như nhật nguyệt, đậm câu ân tình.
Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia
Con Là Con Mèo Trạng Quỳnh Của Mạ(Huy Phương) - Mama, I Am Your Self-Contented Cat(Thanh Thanh)
Con Là Con Mèo
Trạng Quỳnh Của Mạ
Mạ sinh con đang lúc nhà nghèo khó
Một phần cơm, khoai sắn độn hai phần
Thuở ấu thời, mắm cà cùng muối đậu
Con đã quen ngon miệng món nhà bần.
Lúc mớ rạm ngoài đồng đem ram muối
Muà nước lên con bống thệ kho khô
Những chột nưa mạ nấu cùng tí ruốc
Rau tập tàng vị ngọt những ngày thơ.
Đọi rau khoai ngọt ngào con tôm đất
Hũ tép chua có những lát măng vòi
Bánh tráng nướng còn thơm mùi mít trộn
Những món quen con vẫn nhớ trọn đời.
Ngày mưa bão, trên mâm thường trứng luộc
Trưa mùa hè, nước rau muống thay canh
Chút dưa, muối cũng vội vàng xong bữa
Sao mạ hay - ngồi ăn cuối một mình.
Con là con mèo Trạng Quỳnh cuả mạ
Đã phận quen ăn những món ăn nghèo
Trước những mâm đầy sơn hào hải vị
Con dửng dưng như đứa trẻ quen chiều.
Giờ con đã xa nửa vòng trái đất
Biết khi mô mới trở gót quay về
Trên bếp lửa chụm rơm chiều khói tỏa
Con cá cơm mạ nấu bữa canh me.
Cho ấm áp thêm cuộc đời trống lạnh
Hạnh phúc này xoa diụ tấm lòng con
Khi hơi toả thơm ngát mùi gạo mới
Trên tay con, miếng cơm cháy thơm dòn.
Con, đứa trẻ lạc loài trên xứ lạ
Đang quay cuồng theo cơm áo, ngựa xe
Mà thương mạ vẫn thường hay tựa cửa
Bên mâm cơm, vắng bóng đứa con về.
Huy Phương
***
Mama, I Am Your
Self-Contented Cat
You gave birth to me while being destitute:
Potato or cassava doubling rice each meal to suit.
Salted egg-plants and peanuts since childhood,
I had got accustomed to the poor people’s food.
The crabs from the paddy-fields that you fried,
The goby from inundation that you cooked dried,
The chunks of taro you prepared with rousong,
The sundry veg…, that with my youth got along.
The sweet potato buds, with prawns as spices,
The soured shrimps, with bamboo shoot slices,
The grilled pancakes smelling jackfruit, thyme,
The familiar dishes… I remember all my lifetime.
On stormy days, on the salver were boiled eggs;
In summer, water spinach for broth without dregs;
A bit of pickle was enough for a quick repast…
But you Mama always remained alone the last.
Regals are rich, their cats have delicacies to try;
I was Mama’s cat, only meagre dishes did satisfy.
So content with my lot that feasts I did not enjoy,
Indifferent, seeming kittle as a too coshered boy.
Well, now that I have been a hemisphere away,
I do not know when I will come back and stay
There, on the straw fire under smoke you stoop
To cook with anchovies the eve tamarind soup.
So that warmth is added to my empty existence:
Such bliss will appease my heart in this distance,
With the cooking smelling the new harvest rice,
And for me a crisp piece of burned rice as a price.
As a lost young child lonely in a strange land,
Being whirled along means of living’s demand,
I feel so anxious for Mama against the door-case
Or by the food tray always longing to see my face.
Translation by Thanh-Thanh
Sầu Vong Quốc
Mối Tình Đầu (Phần Cuối)
- Hai tuần nữa anh Tư có chuyến đi, chị đi cứ bị rớt hoài nên chị muốn đổi tài cho hên, Uyên đi chỗ của chị. Chị sẽ hỏi Tư xem còn chỗ nào cho Giang không vì họ rất cẩn thận và thường thì đã đầy từ lâu nhưng chị giúp anh ấy nhiều nên chị hy vọng được. Uyên hỏi Giang xem ý nó như thế nào?
- Không được đâu, nếu em đi rồi thì sợ chị Lan không có tiền cho chị và Tuấn đi, em có nói chắc là Giang cũng không chịu đâu.
- Uyên cứ đi đi, chị Lan thấy hai em tới đảo thì chị sẽ mừng và lo cho đứa khác. Uyên phải nghe lời chị, để chị hỏi anh Tư trước khi nói chuyện với Giang
Thu bàn riêng với Duy
- Chị định nhường cho Uyên đi trước vì nếu chị đi rồi thì các em khó gặp anh Tư lắm. Duy phụ chị kiếm cách nói cho Uyên nó nghe lời chị nhé.
Sau khi ba chị em bàn định, Duy nói
- Chị Thu nói rất đúng, anh chị đi được rồi thì bên này anh Tư vẫn có chuyến đi, nếu chị Thu đi rồi thì mình khó gặp anh Tư lắm. Anh chị đi trước, chị Thu và em sẽ nói chuyện với anh chị Lan sau.
Chị Thu nhìn Uyên
-Chị thấy Duy có lý, Uyên nghĩ sao
Uyên ngại ngùng
- Em đã nói rồi mà chị không chịu thì bây giờ chị bảo sao thì em nghe vậy.
Duy đồng ý
- Vậy là tốt rồi, chị Uyên mời anh Giang đến đây mình hội thảo bàn tròn nhé.
Hôm sau, Uyên nói với Giang
- Em có chuyện cần bàn với anh ở nhà em.
Nghe Giang nói, Uyên cảm thấy được tất cả nỗi ưu tư của anh. Lỏng đầy thương cảm về sự nhớ thương nàng trong những tháng năm dài cô đơn trong tù. Uyên để tay nằm gọn trong bàn tay còn đầy chai cứng của Giang, dịu dàng
- Uyên cám ơn anh đã chiều theo ước muốn của em, em hứa nếu có dịp đi thì sẽ là lần chót, dù được hay không em sẽ nghe theo quyết định của anh về chuyện của tụi mình. Khi chị Thu đề nghị Uyên đi thay chị cho hên và tìm chỗ cho anh, Uyên đã nói với chị Thu, cũng giống như ý kiến của anh nhưng Duy đã thuyết phục được em mời anh đến để cho mấy chị em cùng hội thảo bàn tròn. Anh đến cho chị Thu và Duy biết ý của anh nhé
Giang ngồi yên nghe chị Thu nói, anh nhìn chị
- Em cám ơn chị đã lo cho Uyên và em, theo em mọi chuyện đã được dự định như thế rồi thì mình cứ làm theo. Chị đã không may mắn hai lần rồi thì lần tới sẽ thành công
Duy nhìn Giang
- Em đồng ý với anh Giang, em chỉ có hai điều để nói, em hy vọng anh suy xét lại
-... thứ nhất cứ theo như lời anh nói, nhưng chị Thu đi rồi thì em thấy không còn chỗ nào tin cậy được. Anh thấy đó, mình đã đến nước phải làm ghe lấy để đi mà còn bị lừa
-... thứ hai nếu anh và chị Uyên tới đảo rồi thì mới đưa tiền thì rất là an toàn và lúc đó chị Lan thấy anh chị đi được thì chị vui mừng và sẽ lo tiếp cho chị Thu. Em nghĩ anh chị nên nghe lời chị Thu, bố mẹ mất rồi, ở đây bây giờ chị là người lớn nhất, hơn nữa đi được rồi thì anh mới lo được cho chị Uyên chu đáo. Em phải nói hết lời chị Uyên mới bằng lòng đưa anh đến đây để nói chuyện, em mong anh đừng phụ lòng hai chị của em
Giang yên lặng suy nghĩ một lúc lâu, nhìn Uyên, anh thấy mắt nàng đầy mong đợi. Giang quay sang Duy.
- Anh cám ơn Duy đã cho biết ý kiến của em và những điều chính xác mà Duy nói cũng như những tình cảm mà gia đình đã dành cho thì anh không thể nào từ chối được.
Giang nói với chị Thu
- Em xin nghe lời chị.
Duy bắt tay Giang rồi nhìn Uyên, giọng đầy vui mừng
- Chúc mừng anh chị
Mấy ngày sau khi chị em họp, vào một buổi chiều, chị Thu đưa cho Uyên và Giang một tờ giấy, trong đó chỉ có ghi địa chỉ của một căn nhà, dặn hai em lúc đêm tối cứ đến nhà tại địa chỉ đó, và làm theo lời chỉ dẫn của chủ nhà.
Năm giờ sáng hôm sau, Giang và Uyên đã sẵn sàng, có một anh chàng khoảng hơn hai mươi tuổi đến
- Em tên là Tám, má bảo em đến đón anh chị đi Gò Công ăn giỗ ba em.
Giang nói
- Cám ơn em Tám
Ba người đón một chiếc xích lô máy ra bến xe để đón xe đi Gò Công. Vào khoảng giữa trưa xe gần đến Gò công và ngừng lại trạm để cho người lên xuống. Tám nhìn Giang rồi ra cửa xe, Giang và Uyên đi theo, cũng gần mười người xuống đây nên cũng không ai để ý. Tám dẫn hai người đi trên con đê nhỏ giữa ruộng lúa đến một con sông khá lớn, ngay bờ sông đã có một người trên chiếc xuồng nhỏ ngồi chờ. Tám đi xuống xuồng, Giang đi theo và giúp Uyên xuống. Cậu lái xuồng vừa chèo được vài cái, bỗng nhiên chiếc xuồng nhỏ lao chao rồi lật úp xuống sông. Uyên hoảng sợ vì cả người ở dưới nước, đang đưa tay quờ quạng thì có một bàn tay kéo nàng lên mặt sông và nghe tiếng Giang
- Đừng sợ, anh đây
Tám và cậu lái xuồng đã lật xuồng lại rồi kéo Giang và Uyên lên. Cả bốn người đều ướt hết, khi xuồng đến bờ sông đối diện. Tám nói
- Nhà em gần đây, em đưa anh chị về thay đồ.
Bà mẹ Tám đưa cho Uyên một bộ đồ của bà
- Cháu đi tắm đi
Tám chỉ cho Giang cách phơi đồ cho khô rồi nói với mẹ
- Má cho anh chị và con ăn đi, chập tối là phải đi rồi.
Không biết là bao lâu, xà lan ngừng chạy, Uyên thấy có người cầm đèn pin đưa từng người ra. Đến phiên nàng, trong đêm tối Uyên không hiểu bằng cách nào mà nàng đang ở dưới hầm của ghe lớn. Giang đã tìm được Uyên, hai đứa nắm chặt tay nhau trong hầm ghe tối thui đầy nhóc người không cử động được. Khi ghe bắt đầu chạy, Uyên thấy Giang bóp nhẹ tay nàng, cả hai đều hồi hộp. Không bao lâu sau đó, có tiếng sàn sạt như ghe chạm phải cái gì … rồi ngừng chạy. Có tiếng bước chân người đến mở nắp hầm, nói khá lớn
- Ghe bị mắc cạn, ai biết lái ghe xin lên giúp.
Giang đưa tay
- Tôi biết
Uyên thấy có bàn tay đưa xuống
- Ra đây tôi kéo lên
Giang ráng len lỏi ra chỗ nắp hầm, Uyên thấy có hai bàn tay nắm lấy hai tay Giang , kéo anh lên và đóng lại nắp hầm
Không bao lâu, Uyên thấy ghe chuyển động rồi chạy lại. Uyên thở phào và nhắm mắt lại, không thấy Giang xuống, chắc là họ giữ anh lại để phụ lái ghe
Đến ngày thứ tư thì mọi người trên ghe đã kiệt quệ, Giang bám thành ghe đi đến cửa sổ thăm Uyên, anh rất lo vì thấy Uyên yếu hơn nữa. Giang ngồi xuống trên miếng ván nhỏ cạnh cửa ghe, đưa cho Uyên một miếng củ sắn nhỏ
- Uyên ăn đi
Chút vị ướt của củ sắn làm Uyên cảm thấy đỡ khô cổ và dễ chịu, nàng nhìn Giang, giọng nói nhẹ như hơi sương
- Sao anh không ăn mà cho Uyên
Giang nói dối
- Anh có rồi, phần này phần thêm cho người lái ghe, anh để dành cho Uyên
- Cảm ơn anh
Giang vuốt nhẹ vai Uyên rồi trở về chỗ lái ghe. Từ ngày đi tù về anh thấy Uyên gầy hơn trước rất nhiều, anh biết nàng vất vả kiếm tiền để thăm nuôi anh và chờ anh suốt hai năm trường. Anh không bao giờ quên công ơn đó, hầu hết phần ăn của anh, anh nhường cho Uyên, mong nàng có đủ sức khỏe để đến đảo.
Đêm thứ năm Giang chỉ cho Uyên thấy vài đốm nhỏ ở cuối chân trời
- Chỗ đó có thể là khu khoan dầu, như vậy là mình đi đúng đường rồi.
Càng về khuya, những đốm đỏ càng to dần và trở thành những cây đuốc khổng lồ trên mặt biển. Mọi người thấy có hy vọng được cứu vớt và sống sót.
Đến trưa ngày thứ sáu thì thấy một chiếc tàu lớn từ khu khoan dầu chạy ra. Ghe đưa dấu SOS nhưng tàu vẫn chạy, ai cũng thất vọng nhưng may sao tàu quay trở lại, vòng đi vòng lại mấy lần, thấy ghe đã bị nước vào và tình trạng kiệt quệ của thuyền nhân nên cho thuyền nhỏ xuống quan sát kỹ trước khi cho chuyển người từ ghe qua và đưa lên tầu dầu.
Một hôm giữa tuần và không có phim hay nên bốn giờ sáng Giang mới chở Uyên đến rạp để làm việc. Anh mở cửa rạp hát đưa Uyên vào nhưng chỉ bật đèn nhỏ và bảo Uyên
- Cả mấy tháng nay, ngày nào tụi mình cũng đến đây mà chưa bao giờ ngồi ghế cả, Uyên ngồi xuống đây với anh đi.
Uyên ngồi xuống ghế trong rạp hát cạnh Giang, nàng dựa đầu vào vai anh
- Giống như mình đi xem xi nê ngày xưa Giang nhỉ.
Giang cầm lấy tay Uyên
- Thảo Uyên
Uyên nhìn Giang, nàng hơi ngạc nhiên vì ít khi anh gọi nàng bằng cả tên lót. Giọng Giang đầy trang trọng
…-Mình chuẩn bị làm đám cưới Uyên nhé, em có bằng lòng không ?
Uyên tựa sát vào Giang, nàng nhẹ gật đầu, giọt nước đã long lanh trong khoé mắt.
Giang nhìn Uyên âu yếm, nét mặt đầy cảm động và hạnh phúc. Anh đưa ngón tay đón giọt nước mắt trên má nàng
- Làm vợ anh rồi thì không được khóc nữa nhé, anh muốn em luôn luôn tươi cười vui vẻ, chăm sóc cho anh và con của chúng mình
- Em hứa, Uyên nói và dụi mặt vào ngực áo của Giang.
Giang ôm gọn Uyên vào tay anh, cảm thấy thật sung sướng vì đã làm được điều mà anh đã muốn từ ngày biết là mình yêu Uyên. Giang thấy Uyên vẫn còn gầy hơn ngày trước nhiều và tự hứa sẽ săn sóc nàng chu đáo khi hai đứa thực sự sống chung. Anh vỗ nhẹ lên vai Uyên vì cảm thấy nước mắt của nàng đã thấm qua áo vào người anh.
- Uyên cứ khóc đi, không cần phải dấu anh, anh cũng muốn khóc như Uyên vậy. Cuối cùng thì mình đã thành công, chúng mình sẽ sống hạnh phúc mãi mãi bên nhau em nhé.
Thứ Năm, 17 tháng 8, 2023
Bóng Chiều Tà - Nhạc & Lời: Nhật Bằng - Tiếng Hát: Phạm Cao Tùng
Tiếng Hát: Phạm Cao Tùng
Cà Phê Một Mình
Rơi vào đáy cốc giọt u sầu
Mộng lòng êm ả đành chôn kín
Dư vị ân tình mãi đậm sâu
Xa mặt còn mong câu tái ngộ
Cách lòng thôi hết chuyện bền lâu
Ngồi đây hồi tưởng thời thơ dại
Nhớ quá tim ơi giấc mộng đầu
Kim Phượng
Về Nơi An Lạc
có ngôi chùa thân thương
Trong đêm trường thăm thẳm
ta niệm Phật vạn vạn lần
Trong không gian vô tận
ta gặp Phật Thích Ca
Trong cỏ cây hoa lá
Nơi bể cả sông sâu
rừng rú hay núi đồi....
Đâu đâu
ta cũng thấy Phật
đâu đâu
ta cũng gặp Bồ tát..
Ta thanh thản vô vàn
Chết đi rồi
ta sẽ
VỀ NƠI AN LẠC
Hoàng Long
Hạnh Phúc
(Em và anh đã cũ những tháng năm)
Nhưng mình có nhau như thuyền với bến
Hạnh phúc nồng nàn ấm cả gối chăn
Như thường lệ của một ngày tất bật
Em lo áo quần, sách vở cho con
Đã vào đông, gió đầu mùa chớm lạnh
Khi ra đường con nhớ đội mũ lên
Mở cửa ra, cuộc sống này vẫy gọi
Xe bus chờ con ở một góc đường
Con hãy đi mang theo lòng phơi phới
Gặp thầy cô bè bạn một mái trường
Em và anh cũng rời nhà như thế
Hai đường đi, hai công việc khác nhau
Nhưng chiều nay khi hết giờ, tan sở
Lại về nhà, dù kẻ trước người sau
Cuộc sống quay vòng, tưởng như đơn giản
Ngày từng ngày mà thử thách khôn nguôi
Em và anh có những khi hờn giận
Tình vợ chồng ấm lạnh, lúc buồn vui
Khi ta hiểu cuộc đời không hoàn hảo
Trách gì nhau những giây phút lỗi lầm
Như hôm xưa đã trao lời thề hẹn
Nắm tay nhau đi hết cuộc hồng trần
Khi yêu nhau thấy đời là hoa mộng
Lấy nhau rồi mới biết rất bình thường
Dẫu đường đời gập gềnh, hay êm ả
Tình vợ chồng đừng nhạt nghĩa yêu đương
Chiều nay về dưới mái nhà ấm cúng
Sau một ngày vất vả chuyện áo cơm
Ta hãy hưởng bình an của cuộc sống
Còn nhìn thấy nhau, hạnh phúc nào hơn!
Edmonton, Tháng8/2023
Kim Loan
Giảm Tự Mộc Lan Hoa 減字木蘭花 - Tần Quan
X B X T trắc vận
X T X B B T T vận
X T B B bình vận
X T B B X T B vận
X B X T đổi trắc vận
X T X B B T T vận
X T B B đổi bình vận
X T B B X T B vận
Bản Ngã, Cái Tôi Là Cái Chi?
Ý niệm về Bản Ngã xuất phát đầu tiên từ các tôn giáo và triết học. Cách đây hơn 5.000 năm, hệ thống triết học cổ đại Ấn Độ cho rằng Bản ngã là một thực thể trường tồn bất biến tên gọi Atman,giống như khái niệm Linh hồn hiện nay, nó chuyển sinh từ kiếp này qua kiếp khác cho tới khi được giải thoát và thể nhập vào Đại Ngã (Brahman, một ý niệm khác với Thượng đế của các tôn giáo độc thần) có cùng tính chất với nó là: Hữu thể tuyệt đối, Linh thức tuyệt đối và Hạnh phúc tuyệt đối.
Các tôn giáo độc thần (Thiên chúa giáo, Đạo Do thái, Đạo Islam) thì tin rằng Thượng Đế đã thổi vào con người một linh hồn bất diệt, không thể bị tan hoại do cái chết gây ra. Sau cái chết nó chờ đợi đâu đó để hội nhập lại với thể xác trong ngày phán xét cuối cùng để được tiếp dẫn lên thiên đàng sống đời hạnh phúc hoặc đưa xuống địa ngục sống khổ sở muôn đời vì không tin và làm theo lời chúa dạy.
Phật giáo phủ nhận sự hiện hữu của Bản ngã và cho rằng bản ngã là ảo kiến do con người bám víu vào 5 thành phần cấu tạo nên nó là sắc, thọ, tưởng, hành, thức (Ngũ uẩn).
-Sắc là thành phần vật chất cấu tạo nên con người và vũ trụ. Không phải chỉ có 4 loại Đất, Nước, Lửa, Gió mà có tới 28 loại. Đất phải được hiểu là chất ở thể rắn, Nước là chất ở thể lỏng, Lửa là dạng năng lượng của vật chất và Gió là chất thể khí. Sắc có 4 thể dạng biểu hiện theo thời gian: sinh, tiến, dị, diệt. Điều đó có nghĩa là sắc cũng bị chi phối bởi sự biến hoại, vô thường.
-Thọ bao gồm vừa cảm giác, tình cảm và cảm xúc. Một cách đơn giản có 3 loại cảm giác:dễ chịu, khó chịu, trung tính cảm nhận xuyên qua 6 giác quan: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý. Như vậy có 18 loại cảm giác. Tình cảm có 3 loại: ưa thích, ghét bỏ và dửng dưng. Cảm xúc thì có 5-7 loại: vui mừng, lo âu, buồn rầu, sợ hãi, tức giận...Nếu để tâm quan sát Thọ, thì thấy chúng thay đổi từng giây từng phút, từng nơi chốn, thể trạng.
-Tưởng là một chức năng quan trọng bao gồm sự nhận biết, hình dung, diễn dịch một hình ảnh, âm thanh, mùi vị, xúc chạm hay một biểu tượng đã được ghi nhớ từ trước. Đây là một quá trình chuyển đổi một rung động giác quan thành ý nghĩa, tên gọi.
-Hành là hoạt động của tâm dưới sự chủ động của tác ý (cetana) để tạo nghiệp tốt hoặc xấu qua thân khẩu ý.
-Thức hay Ý thức có 2 ý nghĩa: a)là cửa ý mở vào thế giới bên trong. Trong ý nghĩa này nó tương đương với 5 giác quan: nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân. Đó là giác quan thứ 6 của Phật giáo. b)ý thức bao gồm tất cả các loại tâm.
Ngũ uẩn là đối tượng của sự chấp thủ gọi là Ngã kiến hay Thân kiến, một loại tà kiến mà Phật giáo bác bỏ hoàn toàn. Ngã kiến được phân tích thành 4 cách : Sắc này là tôi, Sắc này là của tôi, Sắc này ở trong tôi, Tôi ở trong Sắc này. Nếu suy luận như thế với cả 5 thành phần của ngũ uẩn ta có tất cả 20 cách chấp ngã. Hãy nghe lời Phật dạy trong Kinh Tương Ưng III, trg 123):
"Này tỳ khưu, phàm sắc gì thuộc quá khứ, vị lai, hiện tại...hay tất cả sắc,nếu tỳ khưu thấy như thật với trí tuệ như sau: Đây không phải là tôi! Đây không phải là của tôi! Đây không phải là tự ngã của tôi! Này tỳ khưu , do biết thấy như vậy...không có quan điểm ngã kiến, ngã sở kiến, mạn tùy miên"
Các nhà tâm lý học đầu thế kỷ XX (Eugène Baudin, 1917) đều công nhận một cách hiển nhiên sự hiện hữu của «cái tôi» là do ba cảm tưởng chính sau đây: tính Nhất quán (unité) của cái tôi. Mặc dù tôi có nhiều trạng thái tâm, nhiều ý tưởng, nhiều cảm giác, nhưng tôi là trung tâm hội tụ tất cả những hiện tượng trên, tôi là chủ thể có thẩm quyền trên chúng. Cảm tưởng thứ hai, tính Đồng nhất (identité), trước sau như một của cái tôi, cho dù ở mỗi lúc ý tôi có thể khác, tâm trạng tôi, tánh khí tôi thay đổi, tôi có cảm tưởng là tôi vẫn là tôi. Cảm tưởng thứ ba liên quan tới sự Sinh hoạt (activité), dù tôi suy nghĩ ra sao, dù cách hành xử của tôi do lý do nào, nó được điều khiển bởi bản chất hay văn hóa của tôi, tôi luôn luôn có cảm tưởng tôi vẫn là tác gỉả, là kẻ sáng tạo của chúng.
Các nhà tâm lý học hiện đại như William James xem bản ngã có 2 chiều kích: trước tiên là Cái Tôi-vật-thể (le soi-objet) để trả lời câu hỏi «tôi lài ai?». Điều này không dễ vì cái tôi quá phức tạp, phải giải thích dài dòng bằng những câu bóng bẩy, chọn lọc, bằng nhiều tỉnh-từ tỉ mỉ, tinh tế, bằng những câu «điều đó còn tùy hoàn cảnh»...Sau đến Cái Tôi-tác-nhân (le soi-agent) cho ta cảm tưởng tôi là chủ thể của những tư tưởng và hành động của chính mình.
Nhà tâm lý học Gia-Nã-Đại René l'Ecuyer, chuyên gia nghiên cứu trong 30 năm sự phát triển hiểu biết về cái tôi từ trẻ con 3 tuổi tới người già 100 tuổi đã đưa ra 43 bộ mặt khác nhau của bản ngã. (Le Développement du concept de soi de l'enfance à la vieillesse/ Puf)
Các nhà tâm-não-học những năm gần đây đi tìm cơ chế thần kinh của 3 cảm tưởng (Nhất quán, Đồng nhất, Sinh hoạt)làm nền tảng cho ý niệm Bản ngã và họ đưa ra các giả thuyết:
a/-Đời sống lâu dài của các tế bào thần kinh có khi bằng tuổi thọ con người và sự kết nối của chúng trong một hợp thể tương giao các nơ-rôn (correlats neuronaux) để cùng thi hành một nhiệm vụ nhất định. Những khớp kết nối (synapses) có khả năng ghi nhớ và dự trữ các thông tin.(J.LeDoux)
b/-Quan niệm mới của các học giả Lawrence Weiskrants, Elisabeth Warrington về sự hình thành tích cực của Trí nhớ ẩn thị (mémoire implicite) : nghĩa là những kinh nghiệm sống mà chúng ta có khả năng nhớ lại một cách rõ ràng ý thức, thường ăn khớp với những thành phần đã được tích trữ một cách âm thầm trong những hệ thống thần kinh khác. Người ta chưa biết các thông tin, hình ảnh được tàng trữ ở đâu, dưới dạng nào. Theo GS Đặng văn Chiếu, giáo sư thần kinh giải phẩu, cựu khoa trưởng Đại học Y khoa Sàigòn (1972-1975) trong quyển sách Não Bộ, xuất bản tại Hoa Kỳ thì Trí nhớ cảm giác được ghi bằng làn sóng xung điện, Trí nhớ ngắn hạn có thể được ghi trong các ly tử Ions, Trí nhớ dài hạn có thể được ghi trong RNA (rhibonucléic acid)
c/-GS Antonio Damasio nhấn mạnh vai trò của cảm xúc trong sự hình thành Bản Ngã. Nhưng theo ông phải phân biệt rõ ràng cảm xúc và tình cảm. Cảm xúc là hành động, cách hành xử của con người để thích ứng với hoàn cảnh hầu sống còn. Tình cảm là hậu quả của cảm xúc. Chẳng hạn khi gặp một con thú dữ trước tiên là ta phải chạy thoát, sau đó ta sẽ có tình cảm ghét bỏ giống vật ấy.Cả hai đều ghi dấu sâu đậm trên não bộ để sau này ảnh hưởng trên sự suy luận và quyết định chọn lựa của ta. Cảm xúc có tính cách phổ quát, chung cho loài người, còn tình cảm là riêng tư, chủ quan.
Riêng tôi có ý nghĩ Bản ngã có 4 bộ mặt: 3 phát xuất từ sự diễn dịch của chính mình và một phát xuất từ cái nhìn của người khác:
1)-Bản ngã tự nhiên, không phê phán, do ý nghĩ về sự phối hợp của 5 uẩn (A)
2)-Bản ngã do nghĩ tưởng mình là như thế (A')
3)-Bản ngã do nghĩ tưởng người khác cho mình là như thế (A''),họ hiểu lầm tôi, tôi đâu phải như thế
4)-Bản ngã do người khác nghĩ mình là như thế (B), vì đâu biết họ diễn dịch như thế nào!
Vậy bản ngã đích thức của mình là cái nào? Nếu là A',A'',B không chắc là đúng thực tại.Thật ra cái tổ-hợp 5 thành phần A nó thay đổi từng giây từng phút.Có lẽ cái Sắc là lâu bền nhất, nhưng mỗi ngày có 300 tỷ tế bào chết đi, cần phải được thay thế. Sắc thân con người có 37000 tỷ tế bào, với 200 loại khác nhau. Mỗi loại có thời gian tồn tại khác nhau: ngắn nhất là tế bào lót mặt trong của dạ dày và ruột (2-5 ngày), kế đến là tế bào da (15 ngày), rồi đến hồng-huyết-cầu (120 ngày), tế bào xương tồn tại 10 năm, tế bào não (nơ-rôn) có loại sống bằng tuổi thọ con người. Nhưng càng ngày càng có nhiều yếu tố ngoại cảnh làm cho các nơ-rơn bị hủy diệt và con người do đó bị chết theo.(như trong bịnh Alzheimer).Nhưng đời sống các nơ-rôn không quan trọng bằng đời sống kết nối các khớp nơ-rôn (synapses) trong một hệ thống sinh động (fonctionnel) để thi hành một nhiệm vụ.Chưa kể 4 thành phần còn lại thay đổi còn nhanh hơn Sắc, nhưng tâm thức và giác quan con người không đủ khả năng cảm nhận được sự thay đổi này. Chúng ta có cảm tưởng cái Ta ngày hôm nay là một với cái ngày hôm qua, nhưng thử so sánh hình ảnh ta ngày hôm nay và hình ta 10 năm trước thì ta thấy ngay sự thật. Ta có còn là Ta ở mười năm trước?
Phải chăng thiền tập là luyện tâm để gia tăng cái khả năng cảm nhận này cho tinh tế, bén nhạy để phát hiện sự Vô thường, biến hoại của thân và tâm và chứng nghiệm 3 đặc tướng Vô thường, Khổ, Vô ngã?là một tuệ giác chánh trên con đường giải thoát.
Đúng ra nói theo học giả Philippe Cornu «cái ta là một quy ước xã hội gắn liền với một tên gọi, một hình ảnh để phân biệt ta với người khác.Sự tin tưởng vào cái ta này (hay sự chấp thủ ngũ uẩn) biểu hiện một nhu cầu truyền kiếp về kiểm soát, về lãnh địa, về mong mỏi nể phục, về thừa nhận bản sắc và quyền sở hữu»(Le bouddhisme une philosophie du bonheur/ Seuil)
Tuệ Thiện