Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2025

Thân Tro Bụi - Nhạc & Lời: Phạm Đức Huyến - Tiếng Hát: Nguyễn Hồng Ân


Nhạc & Lời: Phạm Đức Huyến
Tiếng Hát: Nguyễn Hồng Ân

Con Sẽ Trở Về


Hàng năm, cứ đến thứ tư Lễ tro, cũng là ngày mở đầu cho mùa chay thánh là các ca đoàn trong các nhà thờ thường vang lên những điệp khúc “Hãy trở về với Ta nối kết tình cách xa bao năm qua…”, “Hãy thật lòng trở về với Chúa… “ Hãy trở về với Chúa nhân từ…” “ Con nay trở về, trở về cùng Chúa, Chúa ơi. Con nay trở về lòng sầu thống hối khôn nguôi…” .v.v…

Vâng, bài hát “Con Sẽ Trở Về” như là một lời thưa từ cõi lòng với tâm tình chân thành và khiêm tốn. Con sẽ trở về bên Cha, nơi mà từ đó con đã ra đi “Cho con sinh ra trong ngàn người rồi Cha sẽ gọi con đi…”. Thật vậy, vào đời là một cuộc ra đi, đi đâu, đi tìm gì và cách thức đi như thế nào còn tùy thuộc vào sự tự do của mỗi cá nhân. Nhưng với tôi, dù đi đâu, làm gì… tôi cũng cần phải đi cho hết cuộc đời này, dù thời gian ngắn hay dài, dù tuổi thọ có được bao nhiêu, tôi cũng phải đi. Cuối cùng của chuyến đi tôi lại quay trở về nơi xuất phát, “con sẽ trở về” bên Cha.

Khi nói về cuộc sống của con người từ khi sinh ra cho đến lúc chết đi, để chỉ sự trọn vẹn. Ít khi người Việt Nam dùng cụm từ “trọn đời” người, nhưng lại rất thường dùng cụm từ “một đời” người. “Này một đời của người tôi tớ, một đời trung kiên theo Chúa đến hơi thở cuối cùng, đây một đời thuộc trọn về Chúa, một đời dâng lên hy lễ tình yêu…”.

Trong tiếng Việt Nam và văn hóa của người Việt Nam, “một” cũng có nghĩa là ít, ít đối lập với nhiều, số ít đối lập số nhiều. Chẳng hạn như, “một” trong “có một không hai” nghĩa là hiếm có, ít có; trong “một cây làm chẳng nên non” nghĩa là ít, không đủ, không trọn vẹn... Nhưng “một” trong văn hóa Việt Nam cũng có nghĩa là trọn vẹn, chẳng hạn: “một đời người” là trọn cả cuộc đời, “một khối tình” là tình trăm năm, là trọn vẹn, “một chân trời” là rộng lớn, bao hàm... “một niềm vui”, “một cay đắng”, “một dại khờ” và “một tôi”... có thể hiểu là trọn vẹn, không thể hiểu theo nghĩa số đếm của toán học. Bởi vì “tình yêu, hạnh phúc, niềm vui, cay đắng, dại khờ, chân trời... ” không thể cân đo đong đếm được mà phải “cảm” để “nếm”, để “nhận biết”, để “hiểu” vị ngọt của hạnh phúc và vị đắng của đau khổ nhờ vào kinh nghiệm sống, kinh nghiệm ấy trưởng thành theo tuổi tác, theo thời gian...

Phát xuất từ Ba Ngôi, Thiên Chúa đã gửi con của Ngài là Ngôi Hai vào trần gian làm người, ra đi rao giảng Tin Mừng, chịu khổ hình, chịu chết và cuối cùng của chuyến đi, Đức Giêsu lại trở về bên Thiên Chúa Cha. Có ra đi, mới có quay về, ra đi là khởi điểm cho ngày trở về, đó là định luật muôn đời bất biến, Đức Giêsu cũng không nằm ngoài định luật ấy.

Nếu Đức Giêsu trở về bên Cha với một thân hình tan nát, lem luốc vì nhân loại, theo cách nhìn của tôi, thì trong dụ ngôn “người con hoang đàng”, người con thứ là hình ảnh rõ nét nhất. Nếu hôm nay, tôi phải trở về bên Cha, thì thân xác của tôi cũng lấm lem bởi bụi trần, bởi những cuộc kiếm tìm không chân lý, bởi sự mệt mỏi của đam mê, bởi những thứ mà tôi cảm nghiệm là không có hạnh phúc. Nhưng tôi tin rằng, cũng như Đức Giêsu, cũng như người con thứ, một khi con chịu quay trở về thì tình yêu của con là trọn vẹn và đó là điều mà Cha cần.

Có ra đi, mới có quay về, người con cả trong dụ ngôn cùng tên, không ra đi nên không cảm nghiệm được sự quay về, không cảm nghiệm được hạnh phúc của sự tự do khi quyết định ra đi, không cảm nghiệm được sự nghiệt ngã khi quyết định quay về và lại càng không cảm nghiệm được tình yêu của sự tha thứ.

Cảm nghiệm về Thiên Chúa và trước khi trở thành bài hát để cho ca đoàn, cho người khác hát, thì tôi đã tự sáng tác cho chính mình, đã ấp ủ, đã sống, đã thấu hiểu những điều mình muốn chia sẻ trong tác phẩm.

"Giêsu! Giêsu ơi! Con quyết trở về, lỗi lầm ngày qua, nguyện xin thứ tha và ban cho con tình thương hải hà. Giêsu! Giêsu ơi! Con sẽ quay bước trở về, quyết tâm từ bỏ đam mê ăn năn thống hối. Tìm về Thiên Chúa tình yêu".

Nếu cuộc ra đi của người con thứ mà cuối cùng tìm được hạnh phúc thật sự, thì còn lâu mới có chuyện quay trở về. Nếu không tin vào tình yêu của Thiên Chúa Cha, thì Đức Giêsu đã không lên Giêrusalem để chịu chết mà chắc hẳn sẽ thua cuộc ngay khi chịu ma quỷ cám dỗ. Tôi cũng vậy, nếu đã tìm được niềm vui và hạnh phúc ngoài Thiên Chúa, thì chắc hẳn đã không thốt lên những lời van xin tha thiết như trên, nếu tìm được cái gì khác có giá trị hơn Thiên Chúa, thì đã không tìm về Thiên Chúa.

Ngụp lặn trong thân phận làm người, tôi đã hiểu được “không có con đường nào khác, không có sự chọn lựa nào khác ngoài Thiên Chúa”, cùng đích của tôi vẫn là Thiên Chúa, chọn lựa cuối cùng của tôi vẫn là Thiên Chúa.

Khi suy tư và tìm chất liệu để sáng tác ca khúc Con Sẽ Trở Về, ít nhiều giúp tôi ý thức hơn về sự ra đi của tôi, ra đi phục vụ tôi tìm thấy tha nhân, nơi tha nhân tôi hoàn thiện con người của tôi hơn. Nơi tha nhân, tôi học được bài học yêu thương, phục vụ quên mình bằng cách nào, dù rằng những bài học ấy đã nhiều lần khiến tôi phải trả giá bằng nước mắt, bằng sự hy sinh, bằng cả cuộc đời của tôi.

Giúp tôi nhận thức hơn sự trở về của chính tôi, trở về với căn nhà nội tâm để tôi nhìn lại tôi, nơi đây bao lần tôi đã ra đi vì sự lôi cuốn của cuộc sống, vì những đam mê trần thế và vì thế đã nhiều lần tôi quên lối về. Trở về để sửa chữa, để tu chỉnh lại, trang hoàng lại như lúc ban đầu trong ngày tôi nhận lãnh bí tích rửa tội.

Giúp tôi tìm lại chính mình trong mối tương quan với Thiên Chúa, tôi ý thức rằng Thiên Chúa lúc nào cũng ở bên cạnh tôi, Ngài đi vào tâm hồn tôi bằng những bước chân lặng lẽ, nhưng đôi khi những bước chân của tôi và nhịp sống xung quanh cuộc đời tôi ồn ào hơn, hấp dẫn hơn, làm cho những bước chân của Thiên Chúa trở nên nhàm chán. Trở về để xin lỗi, để ca ngợi, để tạ ơn... vì Ngài đã tạo tác nên tôi một cách hoàn hảo, đã yêu thương tôi và đã gửi tôi vào trong cuộc đời này, cũng chính nơi đây, tôi cảm nghiệm được thân phận làm người của tôi, có biết bao những kỷ niệm vui buồn, cảm nếm được sự ngọt ngào của hạnh phúc, xót xa của khổ đau... Và cũng chính nơi đây, đã tạo cho tôi có biết bao cơ hội để tôi thực hiện được những ước mơ, những hoài bão của đời mình là: sống tốt, sống đẹp và ý nghĩa, là sự nghiệp, là tình yêu, là cho đi, là tha thứ và ủi an...

Cuối cùng, giúp tôi ý thức hơn sự trở về chung cuộc, ngày tôi ra khỏi trần gian này, ngày tôi sẽ rời bỏ tất cả những thứ mà cả cuộc đời tôi tìm kiếm, trở về với hai bàn tay trắng, với thân phận lấm lem vì bụi trần gian... với thân phận đó, tôi chẳng còn gì ngoài tiếng: Thưa Cha “CON ĐÃ TRỞ VỀ”

Văn Duy Tùng

 

Gửi Trời Đông

(Ảnh: Nhiếp Ảnh Gia: Vũ Ngọc Hiền)

Tuyết ơi, tuyết cứ rơi nhe
Để tôi chụp ảnh đem "khoe" mọi người.


Vũ Ngọc Hiến
***
Coi xong ai nấy đều cười,
Anh chàng phó nháy hết lười rồi sao?

Bát Sách
***
Nhờ "khoe" thấy tuyết trắng phau
Xứ Úc được ngắm cũng nao nao lòng
Cảm ơn xứ lạnh tình nồng
Không ngại giá rét chỉ mong nụ cười!

Kim Oanh


Mùa Đông Trên Đỉnh Tuyết Kilimanjaro I



Như con báo vẫn cô đơn
tìm lên đỉnh Kilimanjaro vào mùa đông tuyết giá
-Anh cũng vẫn tìm em...........*
Xuân Hạ Thu đã trôi vào dĩ vãng
Còn lại Đông đang lặng lẽ quay về
Tâm hồn ta trở lại thuở đam mê
Tay run rẩy đón người yêu vào mộng
Hương thơm ngát tóc lùa khung cửa rộng
Nắng vàng tươi lồng lộng áo tung bay
Môi hồng xinh thủ thỉ ước mơ say
Sẽ mãi bên nhau như hình với bóng

Mùa Đông đến thiên nhiên đầy tuyết trắng
Màu trinh nguyên gợi hình ảnh người xưa
Tà áo em đang ấp ủ phố phường
Và trải rộng khắp thảo nguyên đồi núi
Một bóng chim đậu trên cành trơ trụi
Một mái đầu pha bạc đứng bâng khuâng
Từ xa xôi ngăn cách bởi trùng dương
Ai có biết nỗi lòng ta nhung nhớ

Tuyết-và-tuyết ngút ngàn hoa tuyết nở

Từng cánh rơi lả tả khắp không gian
Cả đất trời sáng rực mở hồn hoang
Mộng với thực chập chờn trong cõi ảo
Như con báo giữa mùa Đông tuyết giá
Anh vẫn tìm em...lên tận đỉnh non cao
Chúng mình gặp nhau quần tụ với trăng sao
Thở theo nhịp chuyển của vòng quay vũ trụ
Hát lời ru ca bốn mùa trong tình sử
Rồi an nhiên đi vào giấc ngủ thiên thu

ChinhNguyen/H.N.T. 
Sept.18.2018

*Lời Ru Ca Bốn Mùa Trong Tình Sử 1974, #38 (Bloglhvl Dec.28.13)
*Kilimanjaro: núi tuyết đẹp tuyệt vời ở châu Phi trong tác phẩm
1936 của văn hào E.Hemingway,đã được quay thành phim 1952...
** Theo Google/ GradeSaver, Truyện The Snows of Kilimanjaro mở đầu bằng một đọan văn về Mt.Kilimanjaro, ngọn núi cao nhất Phi-châu, còn
được gọi là <The House of God>. Nghe kể rằng gần đỉnh núi có xác bị đóng băng của một con báo mà không ai biết tại sao nó hiện diện ở đó.
***Từ mẩu chuyện coi như huyền thoại về một con báo leo lên đỉnh núi tuyết Kilimanjaro cao 5895m =19,340 ft với mục đích gì không ai biết để
lại thắc mắc cho người đọc truyện The Snows of Kilimanjaro,bởi nội dung truyện này không tả thuật về con báo (leopard)nào cả.Tuy nhiên độc
giả cũng hiểu rõ được ngụ ý rất thâm thuý của văn hào E.Hemingway,mà dựa vào đó ChNg viết 2 bài thơ LRCBMTTS/1974 và MĐTĐTK/2018.
ChNg,2019


Cô Lái Đò


Ngày xưa có vị tỳ kheo
Cất am sườn núi cheo leo non ngàn 
Lánh xa bụi bặm trần gian
Một lòng thiền định, đạo vàng chuyên tu 
Nơi đây thanh tịnh bốn mùa
Trăng soi suối ngọc, gió lùa cửa không.
 Dưới chân núi có con sông
Có đò đưa khách bềnh bồng sang ngang. 
Mỗi lần có dịp hạ san
Để đi hóa độ xóm làng đó đây
Thời sư phải đáp đò này
Con đò độc nhất ngày ngày lại qua, 
Lái đò là một lão bà
Tay chèo còn khỏe, tuy già vẫn vui. 
Một hôm hành khách tới nơi
Ngạc nhiên nào thấy tăm hơi bà già 
Thay vào là một dáng hoa
Một cô thiếu nữ mặn mà xinh tươi 
Duyên nét mặt, đẹp nụ cười
Hỏi ra mới biết là người phương xa
Tới đây xin với lão bà
Trước là ở trọ, sau là tiếp tay
Giúp bà đưa khách sông này
Bà nhìn người đẹp nhận ngay chẳng từ. 
Thế rồi trên bến sông xưa
Khách sang đò bỗng sớm trưa rộn ràng 
Thăm sư, lễ Phật, viếng am
Ngắm phong cảnh đẹp thênh thang hữu tình 
Ngắm thêm cô lái đò xinh
Dáng người yểu điệu, thân hình thướt tha 
Khiến cá lặn, khiến chim sa,
Êm đềm tiếng ngọc, mặn mà lời hoa, 
Mái chèo theo cánh tay ngà
Lướt trên mặt nước loang ra sóng vàng, 
Sóng đưa hành khách sang ngang 
Một vùng sông nước mơ màng thăng hoa. 
Sáng nay sư phải đi xa
Khi sư xuống núi cũng qua đò này, 
Tiền đò hành khách nơi đây
Sang sông chỉ phải trao tay một đồng,
Riêng sư khi trả tiền công
Cô đòi sư những hai đồng! Lạ thay! 
Ngạc nhiên sư hỏi cô ngay:
"Sao tôi phải trả tiền này gấp đôi?" 
Mỉm cười cô khẽ trả lời:
"Sang sông khách đáp đò tôi hàng ngày 
Kẻ qua, người lại chốn đây
Nào đâu lạ lẫm như thầy hôm nay, 
Thầy vừa đáp chuyến đò này
Lại luôn nhìn ngắm tôi ngay từ đầu 
Nên thầy phải trả trước sau
Gấp đôi người khác cũng đâu lạ gì!" 
Sợ lôi thôi, cãi làm chi
Sư đành vội trả phứt đi hai đồng. 
Chiều về am, phải qua sông
Sư nào dám ngó bóng hồng xinh tươi 
Xuống đò ngồi khuất xa rồi
Gầm đầu, cúi mặt xuống nơi lòng đò. 
Đò trôi qua bến êm ru
Kỳ này chắc mẩm thầy tu hết phiền. 
Nào ngờ khi khách trả tiền
Nhận xong cô lái đò liền cám ơn, 
Riêng sư cô khẽ nói thầm:
"Xin thầy trả gấp bốn lần người ta!" 
Ngạc nhiên sư hỏi cho ra:
"Tại sao buổi sáng tôi qua đò rồi 
Cô đòi tôi trả gấp đôi
Nói rằng tôi lỗi vì ngồi ngắm cô, 
Chiều nay suốt lúc qua đò
Tôi đâu liếc mắt nhìn cô chút nào 
Lòng đò tôi cứ trông vào
Cô đòi gấp bốn! Tại sao lạ đời?" 
Nghiêm trang cô lái trả lời:
"Sáng nay thầy chỉ nhìn nơi phía ngoài 
Nhìn bằng cặp mắt thường thôi, 
Chiều nay thầy lại nhìn tôi toàn phần 
Không bằng mắt, mà bằng Tâm 
Tâm nhìn khắp cả châu thân trong ngoài 
Cớ sao thầy lại kêu nài
Lời tôi nói vậy có sai đâu nào!" 
Sóng vàng chợt vỗ dạt dào
Sư nghe vừa dứt bỗng đâu bật cười 
Hình như đã ngộ thêm rồi
Ngước trông sóng nước êm trôi dập dình 
Quay nhìn cô lái đò xinh
Cô đà biến mất bóng hình còn đâu! 
Kể từ ngày đó về sau
Chỉ còn bà lão bạc đầu mà thôi 
Mái chèo bà lão ngược xuôi,
Con đò lờ lững đưa người sang sông.


Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(phỏng theo TRUYỆN CỔ PHẬT GIÁO)