Hùng ngồi trầm ngâm trước ly bia, từ trong quán Tâm nhìn ra ngoài, trời mưa bụi giăng giăng. Ngọn đèn đường tỏa một thứ ánh sáng vàng vọt trong màn sương dày đặc. Trong vùng ánh sáng vàng vọt đó, Hùng thấy rõ những sợi mưa bay bay sáng loáng càng làm đêm như thêm phần lạnh lẽo, cô tịch. Trời Houston mưa nhiều, có khi mưa rả rích cả tuần, kéo dài những ngày âm u, buồn thảm. Thời tiết nơi đây khắc nghiệt hơn tiểu bang California, nơi anh đã gởi tấm thân lưu lạc hơn mười sáu năm trời. Hùng yêu cái thời tiết không nóng quá cũng không lạnh quá của Cali vì nó gần giống với thời tiết trên quê hương dấu yêu của anh nhưng công việc làm ăn cứ mỗi ngày mỗi xuống mà anh không sao kéo lại được và cũng để tránh một mối tình dơ bẩn đã gây cho Hùng nhiều tai tiếng nên anh đành rời Cali theo người bạn về đây tìm việc làm.
Sống lây lất ở Houston được gần một năm, nhân dịp một người bạn bên Cali làm lễ ra mắt tập thơ và mời anh tham dự. Hùng nhận lời lấy vé máy bay về ngay. Bước xuống phi trường Los Angeles, nhìn phong cảnh quen thuộc, Hùng có cảm tưởng như gặp lại người thân sau bao ngày xa cách. Hùng ở chơi hơn một tháng, bạn bè, ai cũng muốn giữ Hùng lại Cali nhưng rồi vì sự sống, Hùng phải trở lại thành phố nầy.
Trở về Houston, ngay chiều hôm đó Hùng phải đi dự đám cưới đứa em của người bạn. Anh đến một cách miễn cưởng. Ngồi vào bàn, anh mới nhận ra mình thiếu một người bạn đời ngồi với anh trong những bữa tiệc. Nhìn ai cũng đủ vợ đủ chồng, âu yếm tiếp thức ăn cho nhau khiến Hùng thấy mình lẻ loi quá. Ở tuổi gần năm mươi mà anh chưa có được một người yêu. Đời trải qua không biết bao nhiêu cuộc tình để rồi cuối cùng cuộc tình nào cũng đổ vỡ.
Bây giờ Hùng mới biết, gần cuối đời không có được một người yêu, một mái ấm gia đình là một bất hạnh lớn lao. Ngồi thêm một lúc, Hùng thấy chán ngấy khi phải ngồi một mình giữa những người xa lạ trong cái khung cảnh vừa ồn ào vừa nóng bức, với những câu xả giao vô vị mà lịch sự phải nói, Hùng đứng dậy bỏ về. Bên ngoài mưa vẫn rơi rả rích. Con đường Milam trước mặt đã vắng xe qua lại. Đêm xuống thật lặng lẽ. Hùng thấy buồn và sợ hãi phải về cái đơn vị hai phòng ngủ của một chung cư trên đường Woodforest. Ở đó anh cô đơn quá, cứ phải giam mình trong bốn bức tường hiu quạnh nhưng anh chẳng biết về đâu đêm nay. Bạn bè anh hầu hết đã có gia đình và cuộc sống đã vào nề nếp. Anh không thể đến làm phiền họ. Hùng thật sự thấy mỏi mệt, chán nản với cảnh sớm trưa chiều tối đi, về thui thủi một mình. Một cặp vợ chồng vừa đẩy cửa bước vào tiệm mang theo hơi lạnh từ ngoài vào. Người đàn bà khá đẹp, vóc dáng cao ráo khiến Hùng nhớ đến Kim. Kim là một cô gái làng chơi người Đại Hàn mà Hùng dành cho nhiều cảm tình. Thời gian về chơi bên Cali, nhiều đêm anh nhớ Kim ray rứt, chỉ muốn về ngay Houston để gặp nàng nhưng rồi bạn bè cứ giữ lại nên chàng lần lữa đến hôm nay. Hùng tự trách: “Cả tháng nay không gặp Kim, cũng không gọi điện thoại thăm nàng. Mình quả là người vô tình. Hay là mình đến với Kim đêm nay?”
Đã có quyết định đến với Kim tại nhà riêng của nàng, Hùng trả tiền rồi bước ra ngoài, lên xe, rồ máy vọt đi. Hùng đưa tay lên xem đồng hồ. Chín giờ mười lăm phút. “Còn sớm chán!” Hùng nghĩ, “Kim không bao giờ chịu làm quá khuya. Giờ nầy chắc chắn Kim đã có mặt ở nhà.” Hùng tấp xe vào một khu chợ tìm điện thoại công cộng gọi cho Kim. Hùng tự hỏi: “Cả tháng nay không thấy nhau, thử Kim có mừng rỡ khi gặp lại mình không?” Hùng bỏ 25 xu vào máy và bấm số. Đầu dây bên kia có tiếng nói dịu dàng của người con gái:
- Hello, Kim đang nói!
- Kim, Hùng đây! Em mạnh không?
- Hùng! Hùng!...
Tiếng kêu cuống quít rồi ngưng bặt. Hùng có cảm tưởng như Kim đang đưa tay bụm miệng để khỏi bật ra tiếng khóc.
- Kim! Sao không trả lời anh? Anh đến với em giờ nầy được không?
Hùng nghe giọng Kim vẫn còn xúc động, thoáng chút giận hờn:
- Được. Sao hơn tháng nay, anh không đến với em?
- Anh có chuyện phải đi California. Em khỏe không?
- Em không được khỏe lắm. Đi Cali, sao không nói cho em biết để em khỏi trông?
Hùng nghe một chút gì tội nghiệp Kim dâng trong lòng. Anh mơ hồ thấy được tình yêu của Kim dành cho anh. Hùng nói dối cho Kim vui:
- Anh bỏ quên cuốn sổ điện thoại ở nhà. Nhớ em muốn gọi nhưng không nhớ số.
- Có số điện thoại của em, cũng không nhớ được.
Hùng cười dã lã:
- Anh còn nhớ được tên anh và tên em đã hay lắm rồi.
Có tiếng Kim cười nho nhỏ:
- Hiện anh đang ở đâu?
- Khu down town.
- Anh đến đi, em chờ.
Hùng rồ máy cho xe phóng đi về hướng 59 South, lãng đãng trong đầu hình dáng Kim. Kim đẹp đẽ, hiền lành và có học. Điều đó làm Hùng thích và luôn luôn tỏ ra tế nhị với nàng. Hùng thật sự không hiểu, một phụ nữ đẹp, có học và có tư cách như Kim lại sa vào vũng lầy của cuộc đời. Hùng chỉ biết mơ hồ là Kim đã và đang cố gắng thoát ra cảnh nầy.
Lần đầu tiên gặp Kim, Hùng thích ngay. Kim có dáng người cao ráo, thanh nhã, tướng đi yểu điệu với đôi chân dài tha thướt. Mái tóc đen bóng, mượt mà buông xỏa xuống đến thắt lưng. Trên gương mặt Kim có những điểm thu hút Hùng ngay từ lúc đầu gặp gỡ. Kim giống Việt Nam hơn Đại Hàn, da mặt trắng trẻo, mịn màng nhưng điểm làm Hùng đặc biệt chú ý lá đôi mắt to, đen láy và thật buồn. Nỗi buồn sâu hun hút khiến sắc đẹp Kim càng thêm quyến rũ.
Rồi từ đó về sau, mỗi lần đi mua hoa, Hùng chỉ tìm đến Kim mà thôi. Hùng cũng tự biết hành động của anh có vẻ khác thường đối với một khách mua hoa nhưng anh thích Kim vì Kim đẹp, Kim dịu dàng và luôn luôn chiều theo anh kể cả những ý muốn, những kiểu cách điên rồ trong lúc ái ân mà anh biết Kim không làm điều đó với những khách mua hoa khác. Với Kim, anh thật sự tìm được những giây phút thoải mái mà anh không tìm được ở những cô gái làng chơi khác. Tháng nào Hùng cũng dành đủ tiền, để đến với Kim đều đặn trong hai lần, trừ những lần bất thường vì có chuyện buồn phiền hay cô đơn như đêm nay.
Hùng mỉm cười khi thấy sau nầy, mỗi lần anh đến, Kim đều tỏ vẻ vui mừng, đôi mắt sáng ngời hạnh phúc. Kim tiếp anh có vẻ đặc biệt hơn, không thúc hối cho chóng xong cuộc như những lần đầu. Đôi khi ân ái xong, thấy Hùng mệt, Kim còn để cho anh ngủ một giấc ngắn. Và một đôi lần, Kim tỏ ra cuồng nhiệt nhập cuộc với anh cho đến lúc cả hai mệt lả, thiếp đi trong cơn đam mê hoan lạc. Riết rồi một gái làng chơi và một khách mua hoa đã coi nhau như bạn. Đến nỗi nhiều lúc buồn và cô đơn quá, Hùng kể lại đời mình cho Kim nghe, kể lại những thất bại não nề trong cuộc sống, những hoài bảo không đạt được, không cần biết Kim có hiểu được mình không. Mỗi lần như vậy Kim đều tỏ ra quan tâm và lắng nghe Hùng nói. Hùng cũng từng dẫn Kim đi ciné, đến các tiệm ăn Việt Nam để Kim nếm qua các món ăn của quê hương anh mà không ngại miệng đời đàm tiếu.
Hùng không ngại dẫn Kim ra ngoài vì từ trước đến giờ, Hùng không hề có ý xem thường hay khinh bỉ những người con gái bất hạnh đó và nói đúng ra Hùng còn dành cho giới này nhiều cảm tình. Theo anh, đó là những con người đáng thương. Xã hội đã đẩy họ vào những cảnh đời nghiệt ngã rồi cũng chính xã hội gạt họ ra bên lề, chịu sự ghẻ lạnh của người đời. Đôi khi vì yếu đuối, vì miếng cơm manh áo họ phải cúi đầu chấp nhận sống với cái nghề hạ tiện đó, nhưng họ không lường gạt ai. Họ bán một món hàng có thật. Khách bỏ ra một món tiền và có quyền thỏa mãn những thèm khát trên thân xác họ.
Sống chung đụng nhiều với giới nầy, đôi khi Hùng còn tìm gặp những đóa sen trong vũng bùn. Hùng thầm đoán rằng Kim đã mang một tâm sự não nề lắm nhưng không tiện bày tỏ cùng anh. Đôi lúc nhìn ánh mắt buồn thảm của Kim, Hùng thấy xót xa thương nàng và cũng từ ánh mắt buồn đó, Hùng mơ hồ nhận được rằng Kim đã thầm yêu anh. Nàng đã không ngần ngại cho Hùng biết địa chỉ và điện thoại riêng của nàng để những lúc Hùng mệt mỏi với cuộc sống có thể tìm đến với nàng. Lần nào đến với Kim, Hùng cũng tìm được sự bình an bên cạnh nàng. Hùng mỉm cười tự nghĩ “Cuộc đời mình rồi đây sẽ dính líu với Kim cũng không chừng?”
Khu Bellaire rực rỡ ánh đèn đã hiện ra trước mắt. Mưa đã dứt hạt nhưng sinh hoạt trong thành phố đã im lìm. Khoảng mười phút sau, Hùng đã tới được nhà Kim. Anh đưa tay bấm chuông cửa.
Cánh cửa bật mở, mùi nước hoa quen thuộc toát ra từ người Kim làm Hùng dễ chịu. Anh thích loại nước hoa nầy nên Kim không dùng loại khác. Hùng nhìn Kim dưới ánh đèn và kêu lên ngạc nhiên:
- Kim! Sao em ốm vậy? Bịnh à?
Kim gật đầu, trên gương mặt còn thoáng nét xúc động. Hùng bước tới ôm Kim vào lòng, giọng lo lắng:
- Em bịnh sao vậy? Đã thấy đỡ chưa?
- Em bị cúm. Nay đỡ nhiều rồi.
- Có cần gì anh không?
- Không.
Hùng buông Kim ra, bước tới tủ lạnh tìm nước uống.
Kim nói:
- Em có mua bia cho anh, cả tháng nay vẫn còn nguyên đó.
Hùng xúc động thật sự, quay lại nhìn Kim. Gương mặt Kim gầy đi nhưng đôi mắt vẫn đẹp và buồn như thuở nào.
Hùng hỏi:
- Ở nhà có chuyện gì lạ không em?
Giọng Hùng thật dịu dàng như của một người chồng đi xa mới về khiến Kim muốn khóc. Nàng cố tự chủ:
- Không, chỉ nhớ anh thôi.
Hùng đóng cửa tủ lạnh lại, bước tới ôm Kim vào lòng vừa lòn tay vào áo vuốt nhẹ lưng Kim, nói như an ủi:
- Anh cũng nhớ em. Kim, anh xin lỗi, đi xa mà không báo cho em hay để em phải trông.
Kim cười hiền lành:
- Bây giờ thì anh đã về rồi. Anh uống gì đi.
- Một chút nữa uống cũng được. Em mệt không?
- Không, chỉ hơi chóng mặt.
- Vậy em lên nằm trên sô-pha nghỉ đi. Đêm nay anh ở lại với em nhé?
Kim đưa tay đẩy Hùng ra vừa nhìn thẳng vào mặt:
- Có thật anh muốn ở lại với em không? Hay chỉ muốn làm em vui lòng?
Hùng cười, đưa hai ngón tay ra thay cho câu trả lời: “Cả hai lý do.”
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi Kim, nói nhỏ, giọng háo hức:
- Anh thèm em quá chừng! Em bịnh rồi làm sao đây?
Tiếng Kim vẫn dịu dàng như mọi khi:
- Em chiều anh được. Em lúc nào cũng muốn làm theo ý anh.
Hùng đỡ Kim nằm trên sô-pha rồi đến bật TV vừa nói:
- Em coi TV. Anh đi tắm cái đã. Mình mẫy anh dơ quá!
Kim cười khúc khích:
- Mình mẫy anh có lúc nào sạch đâu.
Hùng cười lớn. Đã nhiều lần như vậy, anh tìm thấy cái không khí ấm cúng trong nhà Kim.
***
Hùng thức giấc thì trời đã sáng bét. Anh giựt mình, ngồi bật dậy. Sau một giấc ngủ thoải mái, Hùng thấy người như khỏe ra. Bên cạnh, Kim còn say giấc ngủ. Hùng se sẻ rời khỏi giường để không làm mất giấc ngủ của Kim. Thay đồ xong, theo thói quen, Hùng móc túi lấy tiền và để trên cái bàn nhỏ cạnh giường. Hùng vừa quay lưng đi, bỗng nghe Kim gọi:
- Hùng, anh làm... đau...em...
Giọng Kim đứt quãng, nghẹn ngào khiến Hùng ngạc nhiên quay lại. Thấy Kim đang ngồi tựa vào thành giường, gương mặt hốc hác. Hùng bước tới ôm Kim vừa định đặt nụ hôn lên môi nàng thì vội buông Kim ra, kêu lên thảng thốt:
- Kim, sao người em nóng quá vậy? Em bị sốt rồi.
Hùng vội vàng ngồi xuống giường, đặt đầu Kim lên vai anh.
Tiếng Kim thì thào:
- Hùng! Đừng làm em đau đớn, đừng...
- Anh không hiểu.
- Em yêu anh, với riêng anh...xin đừng coi em như con... Anh lấy tiền lại..
Hùng chợt hiểu. Anh hôn liên tiếp lên gò má Kim mấy cái. Môi anh mằn mặn vì lệ đã đổ ướt mặt Kim. Anh nói nhỏ:
- Kim! Đó chỉ là thói quen thôi. Anh không muốn làm em đau đớn đâu. Đừng hiểu lầm anh.
Kim không trả lời, đầu ngoẻo sang một bên khiến Hùng hoảng hốt. Anh vội đặt Kim nằm xuống giường, đến lấy cái điện thoại. Hùng định gọi xe cấp cứu thì chợt nhớ đến người bạn thân. Anh bấm số:
- Ai đó?
- Tao, Hùng nè Tài. Tao cần mầy đến ngay...
- Ngày Chúa Nhật, ông cũng không cho tôi...
- Tao có cô bạn sắp chết đến nơi...
- Sao không gọi xe cấp cứu?
- Mầy đến ngay rồi giúp tao ý kiến. Tao đâu có tiền trả cho bịnh viện. Nhà gần đây thôi. Đây nè, mầy có viết chưa?
- Rồi, đọc đi...
Hùng đặt ống liên hợp điện thoại xuống, thở phào. Anh đến sửa Kim nằm lại ngay ngắn. Thấy quần áo Kim ướt đẫm mồ hôi, Hùng vào phòng tắm lấy cái khăn lông nhúng nước rồi vắt khô để lau thân thể Kim. Lưỡng lự một lúc, Hùng cởi hết quần áo Kim ra. Anh ngồi yên, ngắm thân thể Kim. Lần đầu tiên, anh ngắm trọn vẹn cái thân thể quyến rũ của Kim một cách say mê mà không bị sự rạo rực của dục tình chi phối. Anh chợt nhận ra cái thân thể đẹp đẽ nầy gần gũi và quen thuộc với anh quá, gần gũi như chính một phần thân thể anh, như một thứ cây liền cành, quen thuộc đến độ anh nhớ từng đường cong hấp dẫn, đến cả những nốt ruồi, cái bớt son nhỏ trên ngực, cái thân thể mà anh từng ôm ấp, từng chia sẻ với anh những khoái cảm đến run người. Tự nhiên Hùng thấy thương yêu, trân quý cái thân thể đó. Anh nâng Kim lên để tựa vào người anh rồi vòng tay ra phía sau lau lưng Kim. Kế đó, anh lau đến phần ngực, cử chỉ trân trọng như đang nâng niu một báu vật mà anh cứ sợ nó rơi xuống, vỡ đi.
Kim hé mắt ra nhìn Hùng, ở khóe mắt long lanh hai giọt thủy tinh trong suốt.
Hùng mừng rỡ:
- Kim, em khỏe chưa? Anh lau mình em cho sạch mồ hôi, chút nữa bạn anh sẽ đến khám cho em.
Hùng để Kim nằm đó, chạy ra tủ áo tìm bộ đồ mát thay cho Kim. Mặc đồ cho Kim xong, Hùng nằm xuống bên cạnh, nghiêng người về phía Kim vừa đưa tay vuốt nhẹ lên gò má Kim vừa nói:
- Anh sẽ ở lại đây săn sóc đến lúc em khỏi bịnh. Ô-kê không?
Kim gật đầu, miệng mỉm một nụ cười hạnh phúc.
Một lát sau Tài đến. Khám xong, Tài nhìn Hùng lắc đầu khiến Hùng hoảng hốt:
- Sao mầy lắc đầu? Kim có sao không?
- Cô ấy tên Kim à? Không sao cả. Kim bịnh nặng mới bớt mà ông cũng không kiêng cho người ta.
Hùng đỏ mặt:
- Tao có biết gì đâu.
Tài ngồi xuống ghế, cắm cúi viết một cái toa đưa cho Hùng.
- Đây, ra hiệu thuốc tây nào gần nhà mua về cho Kim uống? Kim nói toàn tiếng Anh không vậy?
- Đại Hàn!
- Mẹ kiếp! Ông lúc nào cũng vọng ngoại. Kim có mái tóc đẹp quá! Uống thuốc xong, Kim sẽ ngủ một giấc dài. Thời gian đó, ông có thể nấu súp cho Kim ăn. Còn điều nầy quan trọng, với người khác thì không cần nhưng với ông phải dặn kỹ.
- Cái gì nói đi.
- Ráng chờ cô ấy khỏi hẳn rồi hãy làm.
- Hùng nheo mắt, đưa ngón tay giữa lên cho Tài.
Tài bật cười lớn rồi mở cửa ra về.
Kim gọi:
- Hùng!
Hùng bước tới, ngồi bên Kim:
- Hử?
- Bạn anh là bác sĩ à?
- Ừ hử!
- Anh có phải trả nhiều tiền không?
- Anh không phải trả tiền.
- Bạn anh tốt quá! Anh quen với ông ấy lâu chưa?
- Từ Việt Nam. Trước 1975, anh ấy là bác sĩ quân y cùng đơn vị với anh.
- Bạn anh nói gì mà anh đưa ngón tay giữa ra cho ông ấy?
Hùng đỏ mặt, cúi xuống hôn nhẹ lên gò má Kim:
- Anh đâu biết chuyện đó sẽ làm em bịnh trở lại. Em biết sao không nói. Sao em không nghĩ gì đến em hết vậy?
Kim không trả lời. Trong đôi mắt mệt mỏi lóe lên tia sáng vui sướng.
Hùng nói:
- Em ở nhà, anh sẽ đi mua thuốc và thức ăn về nấu cho em.
- Thức ăn có sẵn trong tủ lạnh. Anh mua thuốc thôi.
Hùng hôn lên gò má Kim thêm một lần nữa, miệng thì thầm bên tai nàng:
- Anh đi nhé! Em yên lòng. Anh sẽ trở về ngay và ở đây săn sóc đến lúc em mạnh.
Kim nhắm mắt lại.
Độ nửa giờ sau Hùng về. Anh rót một ly nước và mang thuốc đến cho Kim. Anh nâng Kim dậy để tựa vào người anh. Anh đưa viên thuốc và ly nước vào tận miệng nhưng Kim không uống.
Đôi mắt Kim ứa ra hai giọt lệ khiến Hùng ngạc nhiên:
- Sao em khóc?
Tiếng Kim thật nhỏ nhưng cũng đủ cho Hùng nghe:
- Ba tuần trước em đau nặng. Không ai chăm sóc em hết. Em phải tự lo cho em. Em cô đơn quá và nhớ anh nhiều. Em cầu nguyện Chúa, gọi anh về và anh đã về.
Hùng chợt hiểu. Anh cố trấn áp cơn xúc cảm:
- Thôi đi cô bé. Uống thuốc cho mau mạnh.
- Em không muốn mạnh để đừng bao giờ anh xa em.
Hùng thở dài:
- Thôi, em uống thuốc. Anh còn đi nấu súp cho em.
***
Kim đã chìm vào giấc ngủ hạnh phúc. Hùng ra sau bếp, nhìn căn bếp ngăn nắp, sạch sẽ, anh thấy dễ chịu. Hùng đến tủ lạnh, lục thức ăn, nấu cho Kim nồi súp. Anh vặn ngọn lửa thật nhỏ rồi trở vào phòng ngủ ngồi cạnh giường, nhìn Kim. Gương mặt Kim thanh thản, hơi thở nhẹ và đều đặn. Kim đẹp nhưng sao cuộc đời truân chuyên quá, như chiếc lá nhỏ trong biển đời dậy sóng.
Anh bỗng thấy thương Kim vô hạn và thương cả cuộc đời chìm nổi của anh. Gần năm mươi tuổi mà vẫn chưa có một nghề nào vững chắc, chưa có được một mái nhà, một tổ ấm, một người tình thật sự yêu thương anh để đêm đêm giấc ngủ được bình yên và tháng ngày thôi mòn mỏi. Ước mơ chỉ có vậy mà vẫn không sao đạt được. Anh còn sống lông bông như thế nầy trong bao lâu nữa? Không biết làm gì, Hùng nhìn lơ đãng quanh phòng ngủ. Bỗng anh thấy trên bàn trang điểm của Kim một cuốn sổ, bìa bọc nhung đen thật đẹp. Hùng bước tới lấy cuốn sổ, mới biết đó là cuốn nhật ký, viết bằng tiếng Anh của Kim. Anh lật từng trang một. Nơi đầu quyển nhật ký, Kim ghi ngày và nơi sinh của nàng. Thế ra Kim mới 28 tuổi, nhỏ hơn anh đến 16 tuổi. Lật gần đến những trang cuối, Hùng định xếp quyển nhật ký lại, không muốn tò mò tìm hiểu tâm sự của đời Kim nhưng anh chợt thấy tên anh trong đó, Hùng háo hức muốn biết Kim nghĩ gì về anh.
Hùng ngồi xuống cái ghế cạnh bàn trang điểm. Anh đọc lướt những dòng nhựt ký, thấy vài trang đầu Kim chỉ ghi lại kỷ niệm thời con gái của nàng. Hùng tiếp tục lật những trang sau:
Houston đêm 25 tháng 6 năm 199...
Lạy Chúa, Cha từ ái của con,
Chúa ơi! Cả tháng nay con sống xa cách Chúa chỉ vì đôi lúc con chán nản sự sống vô cùng. Xin Chúa ban cho con thêm sức mới, niềm tin để lòng con kính yêu Chúa mỗi ngày một nhiều hơn. Xin Chúa đừng rời bỏ con và sắp xếp cuộc đời con theo ý Chúa.
Từ ngày con gặp Hùng, người khách mua hoa hiền lành, hòa nhã, lòng con có được nhiều an ủi. Hùng là người khách mua hoa kỳ lạ. Chàng đến với con một lần và từ đó về sau, chàng chỉ đến với con thôi. Điều đó đã làm những người bạn của con ngạc nhiên và ganh tị vì thường khách mua hoa ít khi đi với một cô nhiều lần. Họ thích những đóa hoa lạ để tìm những cảm giác mới mẻ và mạnh hơn.
Có lần Hùng đến, bà chủ nói đùa: “Hôm nay Kim bịnh, không đi làm.” Hùng khựng lại một lúc, gương mặt đăm chiêu, rồi nói: “Lấy làm tiếc, tôi sẽ trở lại .” Bà chủ nói tiếp: “Có một em trẻ và đẹp hơn Kim, ông bằng lòng không?” Hùng lắc đầu rồi quay lưng ra về. Bà chủ bật cười giòn. Con chạy ra ôm Hùng và cám ơn chàng về điều đó. Hùng cũng mừng rỡ ra mặt, thì thầm bên tai con: “Nghe em bịnh khiến anh lo, không biết em bịnh có nhiều không?” Nghe Hùng nói, con ứa nước mắt. Thế ra trên cuộc đời nầy, ít nhứt cũng còn có Hùng nghĩ đến con. Và cũng chính Hùng đã khiến lòng con sinh ra những mơ ước viễn vông. Con mơ có được một mái ấm gia đình, một đời sống bình thường như những người đàn bà khác. Con chán đến lợm giọng cái nghề bán thân dơ bẫn mà con chưa thoát ra được. Nhiều buổi chiều về, tâm hồn con chán nản, mỏi mệt, thể xác đau đớn, con ngồi dưới vòi nước hằng giờ, vừa khóc vừa kỳ cọ thân thể, mong rửa sạch những vết nhơ của khách mua hoa để lại trên mình con.
Những lúc như vậy, con nghĩ rằng chỉ có Chúa mới hiểu được nỗi đoạn trường của con. Nỗi đau đứt ruột đó, con không có người chia sẻ. Con sống với nghề bán thân nuôi miệng, kề cận với không biết bao nhiêu khách mua hoa mà than thở rằng con cô đơn thì khó có ai hiểu nổi nhưng con lại là kẻ cô đơn đến tận cùng. Người ta tìm đến với con chỉ để được thỏa mãn những đòi hỏi của họ trên xác thân đẹp đẽ của con thôi, chứ có mấy kẻ thật tâm yêu con. Có nhiều đêm thân xác rã rời nhưng con vẫn không sao ngủ được. Con thèm khát một người đàn ông thương yêu con hết lòng, nằm cạnh bên con trong giấc ngủ. Con thèm một vòng tay ôm ấp như vòng đai che chở, con thèm nghe tiếng thở đều đặn và ngửi mùi da thịt nồng nàn của người đàn ông con yêu, trước khi chìm vào giấc ngủ. Ôi! những ao ước nhỏ nhoi đến tội nghiệp nầy, chừng nào con mới có được?
Lạy Chúa, xin cất mọi gánh nặng khỏi vai con, mọi đau buồn khỏi tâm hồn con...
Houston đêm 27 tháng 6 năm 199...
Lạy Chúa, Cha từ ái của con,
Hôm nay Hùng đến với con sớm hơn thường lệ. Chàng đến với gương mặt bơ phờ, mỏi mệt và đầy vẻ chán chường. Chàng cũng cô đơn như con. Thấy mà tội nghiệp! Mỗi lần như vậy, chàng ít khi nói chuyện và cũng xin con đừng hỏi chàng điều gì. Chuyện nầy cũng đã xảy ra đôi ba lần nên con biết ý Hùng. Chàng đến ôm và hôn lên trán con. Hành động nầy đã nhiều lúc khiến con nghĩ, Hùng thật sự thương con như một người tình. Hùng lúc nào cũng dịu dàng với con và chưa bao giờ Hùng tỏ ra coi con như một con điếm và chưa bao giờ nói một câu hay có hành động nào làm con đau lòng. Con đến giúp Hùng cởi quần áo ra. Sau khi đã xong những việc mà con vẫn phải làm với khách mua hoa, Hùng không cho con mặc lại quần áo và yêu cầu con nằm yên cho chàng ôm để ngủ một giấc ngắn. Trước khi ngủ, Hùng đưa tay lên xem đồng hồ và dặn con: “Bây giờ là mười hai giờ bốn mươi lăm phút. Em để anh ngủ đúng một giờ. Một giờ, bốn mươi lăm phút, em đánh thức anh.” Con vâng lời, nằm im lặng bên cạnh chàng. Hùng nghiêng người qua ôm con và chỉ vài phút sau con đã nghe tiếng chàng thở đều đặn. Con gở tay Hùng ra, ngồi dậy và nhìn Hùng ngủ. Lúc ngủ, gương mặt Hùng có vẻ an bình hơn, nét khắc khổ trên gương mặt biến mất, trông Hùng thật dễ thương.
Con mặc quần áo vào và trang điểm lại vì con muốn lúc nào Hùng cũng thấy con đẹp đẽ. Trang điểm xong, con đến ngồi trên cái ghế cạnh Hùng, nhìn Hùng ngủ. Con có cái thích thú gần như say mê khi nhìn Hùng ngủ mà con cũng không hiểu tại sao. Đến giờ phải đánh thức Hùng nhưng thấy Hùng ngủ ngon quá, con không nỡ. Con để Hùng ngủ thêm mười lăm phút nữa mới gọi. Hùng thức giấc, ngồi dậy nhìn con với nụ cười hiền lành:
- Mấy giờ rồi Kim?
- Hai giờ.
Hùng đứng bật dậy như cái lò xo vừa nói:
- Anh dặn em đánh thức...
Hùng mặc vội quần áo vào rồi bước tới hôn nhẹ lên môi con và nói:
- Kim, anh phải di ngay. Anh cám ơn em, Kim.
Rồi bước vội ra cửa. “Anh cám ơn em, Kim!” chỉ có thế mà lòng con sung sướng không sao nói nổi. Đánh thức Hùng trễ, con ngỡ Hùng nổi giận nhưng không, Hùng vẫn tỏ ra dịu dàng và nói cám ơn con. Ôi! Một người đàn ông dễ thương mà con ít thấy trong đời. Con cứ mỉm cười trong suốt buổi chiều hôm ấy, khiến một cô bạn cùng nghề với con phải buột miệng nói: “Mầy yêu cái thằng Việt Nam đó rồi.”
Cám ơn Chúa đã ban cho con một ngày hạnh phúc.
Houston đêm 1 tháng 7 năm 199...
Lạy Chúa, Cha từ ái của con,
Càng ngày con càng yêu Hùng nhiều hơn. Càng yêu, con càng sợ mất chàng. Đêm nào con cũng cầu nguyện và Chúa đã nghe cả rồi là đừng để bất cứ người đàn bà nào, thuộc sắc dân nào quyến rũ Hùng. Con sợ nhất là những người đàn bà Việt Nam vì họ là đồng hương của Hùng, có thể hiểu chàng nhiều hơn con. Xin Chúa hãy cột chặt Hùng vào đời con. Xin Chúa chấp nhận lời cầu xin tha thiết đó vì Hùng là hơi thở, là sự sống của con. Con tin rằng, Chúa đã nhìn rõ cả tâm hồn con. Chúa biết con yêu Hùng không phải vì Hùng có một gương mặt hợp với nhản quan của con, không phải vì lúc nào Hùng cũng dịu dàng với con hơn những người đàn ông khác và càng không phải lúc nào Hùng cũng tiêu pha rộng rãi với con những lúc chàng có tiền. Một điều kỳ lạ, con yêu Hùng vì đời Hùng cũng ngập chìm trong đau khổ như con. Nỗi đau đó làm tàn héo chúng con nhưng lại đẩy chúng con gần nhau hơn và con cám ơn những bất hạnh đã đè nặng cuộc đời của hai chúng con để chúng con có được nhau. Nhưng nỗi đau khổ của chúng con hoàn toàn khác biệt. Con đau khổ vì đời con bị vùi dập trong vũng bùn. Không một người đàn ông nào khi biết rõ con mà không khinh bỉ, mà muốn cùng con chung sống, muốn cùng con xây dựng một mái ấm gia đình. Còn nỗi đau của Hùng? Chúa ạ! Nỗi đau đó kỳ lạ lắm mà con không sao hiểu nổi. Dường như tự Hùng làm khổ chàng thì đúng hơn
Hùng đau khổ chỉ vì những điều mà chàng không làm được cho quê hương. Hùng cứ bị dày vò vì nỗi nhục nhằn của đồng bào chàng ở bên kia nhà. Con nghĩ đó đâu phải lỗi của riêng Hùng mà chàng phải bận tâm nhiều như vậy? Nhiều lần con đã khuyên Hùng nhưng chàng chỉ im lặng. Những lần như vậy, con thương Hùng biết bao nhiêu...
Hùng lật vài trang kế tiếp:
“...Con biết con có quá nhiều tội lỗi. Con biết con có một nếp sống dơ bẩn dưới mắt mọi người, dưới mắt Hùng, nhất là dưới mắt Chúa, con dơ bẩn từ đầu đến chân, từ tâm hồn đến thể xác nhưng con vẫn tin rằng ở một nơi nào đó sâu kín trong tâm hồn con, vẫn còn một điều gì tốt đẹp, trong sáng và tinh khiết mà con đã dâng cả cho Chuá và dành cả cho chàng. Đó là tình yêu vĩ đại nhất của con. Và con hi vọng nhờ vào tình yêu đó sẽ làm Hùng cảm động. Đó là một đóm lửa leo lét mà con nhờ vào đó để hi vọng, để sống. Đóm lửa leo lét đó tắt đi thì đời con cũng tắt theo.
Xin Chúa hãy cảm động lòng Hùng để chàng yêu con. Xin Chúa chấp nhận lời cầu xin tha thiết của con. A men!
Houston, đêm 15 tháng 7 năm 199...
Lạy Chúa, Cha từ ái của con,
Mấy ngày nay con sống trong sự hốt hoảng. Sự hốt hoảng đó đôi lúc làm con muốn ngất đi. Như có một ngọn lửa đang đốt trái tim làm ngực con nóng rang và lòng dạ con bồn chồn, lo lắng. Hùng đã bỏ đi rồi Chúa ạ! Đã ba tuần, Hùng không đến với con. Đó là một điều chưa hề xảy từ ngày con quen biết chàng. Thời gian sau nầy con vẫn nghĩ, nếu không yêu con, ít nhứt Hùng cũng có nhiều cảm tình với con. Vậy mà Hùng đã bỏ đi rồi
Chúa ạ! Con có cảm tưởng là Hùng đã đi xa lắm, xa hẳn cái thành phố buồn thiu con đang ở. Đóm lửa hy vọng mà con nhen nhúm bấy lâu, nay đã tắt rồi!
Hùng ơi! Sao anh bỏ đi mà không nói với em một lời từ giã? Chúa ơi! Xin thương xót con, gọi Hùng về cho con...
Houston, đêm 16 tháng 7 năm 199...
Hùng yêu dấu,
Em không bao giờ ngờ, anh lại là một kẻ bạc tình. Anh có biết em yêu và thương nhớ anh như thế nào không? Đã một tháng nay em đau luôn. Em đếm từng ngày, từng giờ mong anh trở lại. Mỗi lần điện thoại reo, em hồi hộp, hi vọng, mừng rỡ đến muốn ngất đi nhưng nhấc điện thoại lên, nghe không phải giọng trầm ấm quen thuộc mà em mong nhớ, thèm khát được nghe lại, khiến lòng em đau đớn, não nề không sao nói nổi. Em chỉ muốn được chết đi để khỏi phải nhớ thương, đợi chờ. Đầu em váng vất khó chịu. Thỉnh thoảng cơn sốt kéo tới tấn công làm em nóng vùi, mê man không biết gì hết và trong những lúc mê man đó, em thấy anh về săn sóc em. Tỉnh ra, không thấy anh đâu, em vừa thương nhớ, vừa sợ hãi, giận hờn, khóc lóc đến mê man trở lại. Hùng! Em đã làm gì không phải mà anh nỡ bỏ đi, không một lời từ giã?
Hùng yêu dấu! Em sẽ chờ anh, chờ anh thêm một tháng nữa. Nếu anh vẫn chưa về thì sau nầy có về, anh sẽ không gặp được em đâu. Lúc đó anh có đau đớn, hối hận thì em cũng không còn trong cõi sống có quá nhiều hệ lụy nầy, dù biết rằng tự vận là phạm tội với Chúa, nhưng em không chịu đựng nổi sự chờ đợi, nhớ thương anh...
Hùng rùng mình, để quyển nhật ký lên đùi, nhắm mắt lại. “Trời ơi! Tội nghiệp Kim! Kim yêu mình đến vậy sao?”
Một lúc sau, Hùng mở mắt ra đọc tiếp:
“Hùng yêu dấu, đã vài lần em nghe anh hỏi: “Em đẹp quá, lại có học, sao em lọt vào cảnh nầy?”Nếu những khách mua hoa khác hỏi em câu đó, em sẽ phản đối ngay nhưng với anh, em đã âm thầm yêu anh nên mấy lần em muốn bày tỏ cùng anh nhưng vẫn ngại ngùng vì liệu anh có tin lời một cô gái điếm không? Hay anh lại cho em đã vẽ lên một cảnh đời ngang trái để đổ thừa cho hoàn cảnh. Lý do thứ hai, em không muốn bày tỏ cùng anh là vì chuyện xảy ra cho em nó khủng khiếp và thê thảm lắm Hùng ạ!
Em sống trong một gia đình trung lưu, với một người mẹ, hai đứa em gái cùng mẹ khác cha và với cha dượng người Mỹ. Em sống và lớn lên như những đứa trẻ khác, được cắp sách đến trường. Em cũng được người cha dượng yêu thương như hai đứa con gái ruột của ông nhưng khi em càng lớn lên, thỉnh thoảng em bắt gặp ánh mắt của ông nhìn em một cách kỳ lạ, nhất là những lúc ông có rượu. Ánh mắt đó giống như ánh mắt của con thú rừng đang nhìn con mồi, đôi lúc làm em sợ hãi. Một đôi lần em nói với mẹ em nhưng lần nào cũng bị bà mắng át đi.
Một buổi trưa em đang say ngủ trong phòng riêng thì giật mình thức giấc vì có một sức nặng đè lên người em. Em sợ đến muốn chết giấc khi nhìn thấy gương mặt đỏ gay và hơi thở nồng nặc mùi rượu của người cha dượng. Em hét lên thì ông bụm miệng em lại. Ông ta mạnh quá, em không chống cự lại nổi và em đã bị ông ấy hiếp một cách thô bạo. Em đau đớn và tức giận đến muốn ngất đi mấy lần. Vừa xong cuộc cũng là lúc mẹ em về đến nhà. Em la lên cho mẹ em biết thì bị ông ta giáng cho một bạt tai nẩy lửa rồi rời mình em. Mẹ em chẳng có lời nào phản đối thằng chồng ác độc, chẳng một lời nào an ủi, dỗ dành em mà cứ đổ lỗi cho em quyến rũ ông ấy. Bà còn chụp cây thước kẽ trên bàn viết đập túi bụi lên người em. Tai em lùng bùng, thân xác đau đớn. Em mặc vội quần áo vào, chạy bộ đến nhà người bạn gần đó. Em nhờ người bạn chở em đến nhà một người bạn thân khác cách xa ngôi nhà em đang ở. Khoảng một tháng sau, em có công việc làm nhờ vào cha của bạn. Nhưng số em vốn truân chuyên, em lại gặp một tên Giám Đốc khốn kiếp cũng người Mỹ trắng. Em bị nó sách nhiễu dục tình, đôi khi với những lời nói thô bỉ. Em phản đối dữ dội và một tuần lễ sau em bị mất việc. Đương nhiên là em không thể ở mãi nhà người bạn. Em lang thang đi tìm việc khắp nơi và nơi nào cũng bị từ chối. Em chán nản và uất hận đến cùng cực vì đang là một cô gái đẹp đẽ yêu đời, trong trắng từ tâm hồn đến thể xác, bỗng phải sống vất vơ vất vưởng với một thể xác nhơ nhớp, với một tương lai tối đen trước mặt. Thời gian nầy, tinh thần em xuống thấp khủng khiếp và bao lần em muốn tự tử. Em trách Chúa, nguyền rủa mẹ em sao nỡ đẩy em vào cảnh đời nghiệt ngã như vậy? Em có cảm tưởng như em không còn sức để phấn đấu nữa. Và cũng trong thời gian nầy, thời gian của định mệnh mở ra chờ đón em, em quen với một người con gái đồng hương, sống bằng nghề bán thân nuôi miệng và vì sự sống em đã lọt vào cảnh nầy.
Câu chuyện xảy ra đã gần bảy năm mà khi viết đến đây, mắt em đã mờ lệ. Nói ra thì vô cùng xấu hổ và đau đớn là khi em chấp nhận cái nghề dơ bẩn nầy, em lại thấy hả dạ, coi như đã trả thù được mẹ em. Khủng khiếp thay cho lòng thù hận!
Hùng yêu dấu, anh có biết thời gian đó, trong trái tim nhỏ bé tội nghiệp của em chất chứa hai thứ tình cảm đối nghịch nhau: Yêu thương và thù hận. Em vừa yêu thương vừa thù hận mẹ em. Thứ tình cảm đó giết dần giết mòn em, dày vò ray rứt mãi không thôi. Chúa đã dạy em: “Hãy tha thứ và quên đi!” Sau nhiều năm qua, em không còn thù hận mẹ em nữa và đã tha thứ cho bà nhưng quên thì không sao quên được. Vì Hùng ơi! Hình ảnh đó hãi hùng quá! Nó như dấu ấn đóng vào trán em, như mũi gươm nhọn xuyên qua tim em, khắc sâu vào tâm khảm em, làm đen tối tuổi trẻ em, đưa đẩy em vào cảnh sống nghiệt ngã và giết chết cả cuộc đời em. Mỗi lần nhớ đến cảnh mẹ ghen với em, bà nổi giận như điên, như cuồng và đuổi em ra khỏi nhà, em có cảm tưởng như tim em đang chảy máu...
Hùng không còn đọc tiếp được. Mắt anh đã mờ lệ. Hùng đặt quyển nhật ký xuống bàn và tựa lưng vào thành ghế, nhắm mắt lại, mặc cho hai dòng lệ chảy dài xuống má. “Trời ơi! Cuộc đời Kim đau đớn, thê thảm đến như vậy sao? Vậy mà Kim vẫn can đảm sống, vẫn phấn đấu với đời...”
- Anh Hùng!
Hùng giựt mình khi nghe tiếng Kim gọi. Anh chạy vội về phía Kim vừa hỏi:
- Kim, em khỏe chưa?
-.....
Hùng nhận ra giọng nói của anh đầy vẻ lo âu vừa mừng rỡ. Anh ngồi xuống mép giường, vuốt mái tóc Kim:
- Em khỏe rồi phải không?
Kim gật đầu:
- Anh đã đọc quyển nhật ký của em?
Hùng ngượng ngập:
- Anh không muốn tò mò tìm hiểu cuộc đời em, nhưng thấy tên anh trong đó, anh không cưỡng lại được, muốn biết em nghĩ gì về anh. Anh xin lỗi em.
- Anh không phải nói xin lỗi. Em định trước sau gì cũng nói cho anh biết về em
Hùng, em yêu anh! Em nghĩ, em có thể là người vợ tốt nếu anh cho em một cơ hội. Làm người vợ tốt, người mẹ hiền là giấc mơ lớn nhứt của đời em, nhất là từ ngày em yêu anh.
Kim ngừng nói, ngước đôi mắt hi vọng nhìn Hùng. Thấy Hùng chỉ im lặng nhìn mình, Kim nói tiếp:
- Hùng, em đã cương quyết từ bỏ nghề bán thân dơ bẩn của em dù có phải mất ngôi nhà, dù có phải đi làm với đồng lương tối thiểu. Hùng, em muốn hoàn lương nhưng không biết xã hội có chấp nhận em không, người đời có chấp nhận em không? Hay xã hội vẫn gạt em ra bên lề, người đời vẫn nhìn em với ánh mắt đầy khinh bỉ? Em đã gọi điện thoại báo cho bà chủ biết hơn hai tuần nay là em không làm nghề nầy nữa. Em muốn đổi số điện thoại để khỏi bị làm phiền nhưng chưa dám vì em vẫn chờ anh gọi về. Hùng, tội nghiệp em! Trả lời em đi. Anh có yêu em không? Có dám xem em như một người vợ của anh không? Anh là hy vọng của đời em, chỉ có anh mới giúp em thoát ra cảnh nầy dễ dàng hơn. Anh là cái phao cho em bám vào để sống? Hùng...
Kim có vẻ mệt sau một hơi nói dài.
Hùng cảm động thầm nghĩ “cuộc đời tưởng đã bỏ đi của mình vẫn còn là hy vọng cho người khác? Tại sao ta không thể yêu Kim? Tại sao ta không dám chấp nhận Kim làm vợ? Tại sao ta không thể giúp Kim hoàn lương trong khi Kim tha thiết yêu ta và muốn sống một cuộc đời thuần lương? Ta đã chẳng từng mơ ước có được một người đàn bà chân thành yêu ta là gì? Xã hội có nhận Kim không? Người đời có nhìn nhận Kim không? Sá gì những thành kiến tầm thường, quỷ quái đó. Điều quan trọng là ta có yêu Kim không?”
Giọng Kim đầy lo lắng:
- Hùng! Sao không trả lời em?
Hùng nhìn thẳng vào gương mặt đẹp đẽ, và ánh mắt đầy hy vọng của Kim đang tha thiết nhìn anh. Anh thấy thương Kim hơn tất cả bao giờ. Anh ngạc nhiên khi cảm nhận được trái tim đầy thương tích của anh đang nhảy những nhịp yêu đương trong lồng ngực.
Hùng nói thật dịu dàng:
- Kim, anh yêu em!
Kim òa khóc nức nở, vòng tay ôm chặt lấy Hùng.
- Hùng ơi! Em cám ơn anh! Hôn em đi Hùng.
Hùng cúi xuống hôn lên đôi mắt đẫm lệ của Kim.
Giọng nói của Kim vẫn nghẹn ngào:
- Hùng, em sẽ sống...một cuộc đời mới, một con... người hoàn toàn mới. Em sẽ yêu anh hơn tất cả mọi thứ trên đời, hơn cả bản thân em nữa. Còn anh, anh có thể quên dĩ vãng đen tối của em không? Nếu yêu em, xin đừng ruồng bỏ em, cũng đừng bao giờ làm em tổn thương vì cái dĩ vãng đau buồn đó. Anh có dám hứa với em không?
Hùng nhìn thẳng vào mặt Kim, nhẹ gật đầu:
- Kim! Anh sẽ không bao giờ ruồng bỏ em. Tình yêu của anh sẽ lau khô những giọt lệ trong mắt em.
Một lần nữa, Hùng cúi xuống, kính cẩn đặt hai nụ hôn lên đôi mắt còn đẫm lệ của người tình.
Anh Vân
(Trích trong tập truyện ngắn Tiểu Phượng xuất bản ở Hoa Kỳ năm 2000)