Thứ Bảy, 2 tháng 7, 2022

Chân Dung Các Thầy Y Khoa - Họa Sĩ: Mùi Quý Bồng

Giáo Sư Trần Ngọc Ninh
(bút bi trên giấy, 11”x14”, hai giai đoạn)

My Mentor GS Đỗ Khắc Thị Nhuận (Ký Sinh Trùng & Vi Nấm Học)
(bút bi trên giấy, 11”x14”)

Giáo Sư Hoàng Tiến Bảo
Giáo Sư Nguyễn Hữu
Giáo Sư Nguyễn Biểu Tâm

Họa Sĩ: Mùi Quý Bồng




Cơ Thể Học Viện - Y Khoa Sài Gòn 63-70

 


Tấm ảnh này là của tôi chụp ở Cơ Thể Học Viện. Có chút sữa đổi:
Từ trái qua phải:
1. Phạm Đạng Long Cơ (Cali). 2. Ngô Thế Khanh (Cali), 3.Nguyễn Cao Đản (Nebraska , RIP ?) 4.Đặng Vũ Báy ( San Jose) .5 Nguyễn Trung Tín (Toronto)
6. Mùi Quý Bồng ( Houston), 7. Hồ Thanh Sơn (Houston) 8.BS Dương (đại tá ) 9.Nguyễn Vũ Hải (RIP , Hải bột)


 Nguyễn Trung Tín

Đời Lính Chiến

 

Nhân ngày kỷ niệm 67 năm Không Lực VNCH 1/7

Xướng:Đời Lính Chiến

Nhớ lại ngày xưa sao vấn vương!
Hồn thiêng sông núi gọi lên đường 
Chiến công hiển hách ghi quân sử 
Hỏa tuyến vang rền pháo đối phương 
Áo trận phai mầu ươm khói súng 
Thái dương bừng ánh đẫm hơi sương 
Hào hoa phong nhã về thành phố 
Sánh bước bên nàng vẹn sắc hương 

Lâm Hoài Vũ
01/7/2022
***
Họa:

Nhớ Quê Hương

Nhắc chi ngày cũ để tơ vương.
Một thuở hành quân khắp nẻo đường.
Nắng gắt sờn vai nơi chiến trận.
Sương mù thấm áo chốn tiền phương.
Thân trai gắn bó tình non nước,
Đời lính hài hòa kiếp gió sương.
Mong giữ an bình trên đất Việt,
Nay lòng đau đáu nhớ quê hương.

Hoàng Dũng
01/7/2022
***
Lính Trấn Miền Cao

Xa rồi phố thị, nỗi buồn vương
Cũng muốn về thăm, cách trở đường
Xứ Thượng hồ xanh, chiều xám núi
Cao Nguyên đất đỏ, sáng lam sương
Thân trai chinh chiến nơi tiền tuyến
Phận gái học hành chốn hậu phương
Anh ước non sông thôi khói lửa
Cùng em mộng thắm được thăng hương

Duy Anh
07/03/2022
***
Vẫn Giữ Tiếng Thơm

Có chăng còn lại chút buồn vương
Hoài bão mang theo suốt dọc đường
Chiến đấu kiên cường từng trận địa
Diệt thù dũng lược khắp muôn phương
An dân hãnh diện dù vong mạng
Bảo quốc tự hào dẫu tuyết sương
Vận nước đành mang thân tỵ nạn
Cả đời vẫn giữ tiếng thơm hương

Camthành July 8th, 2022
ThaNhân

Hội Ngộ Rồi Chia Tay


 
Tráng sĩ dừng chân bên bờ suối
Bỗng nghe tiếng chuông chùa văng vẳng bên tai
Lần theo tiếng chuông
Tráng sĩ phi ngựa lên đồi

Một ngôi chùa nho nhỏ
Một tu sĩ bước ra
Dáng đi chậm chậm trang nghiêm
Tráng sĩ cuối đầu chào
Thì ra
Đó là người bạn cũ thời thơ ấu

Đạo sĩ mời tráng sĩ đến chiếc bàn đá-bên gốc đa già
Trời đã về khuya
Mạt trăng vừa ló dạng
Đạo sĩ mời tráng sĩ ở lại cùng người
Uống trà, thưởng Nguyệt và xem Quỳnh hoa nở

Tráng sĩ cảm ơn bạn mình nhưng trấng sĩ phải lên đường
Thì thôi
Trấng sĩ hãy lên đường
Cho thỏa chí tang bồng

Mai nầy đây
Tráng sĩ có trở lại nơi nầy
Có thể không gặp ta
Nhưng
Cái bàn đá nầy vẫn còn
Có khắc câu thơ của ai đó:
"Đạo sĩ chờ ta chán hải hồ
"Ta chờ đạo sĩ nản hư vô"

Chao ôi! Bao giờ cho đến bao giơ

Hoàng Long


Tống Dương Thị Nữ 送楊氏女 - Vi Ứng Vật

(Vi Ứng Vật)

Vi Ứng Vật là người Tường An (nay là Tây An, thủ phủ tỉnh Thiểm Tây)
Đời Đường Huyền Tông (ở ngôi: 712-756), ông được bổ làm chức Tam vệ lang, được ra vào cung cấm. Sau ông thi đỗ tiến sĩ, được cử làm Thứ sử Trừ Châu, Giang Châu rồi Tô Châu; được dân chúng rất mến phục . Năm 792, đời Đường Đức Tông (ở ngôi: 780-805), Vi Ứng Vật mất, lúc ấy ông khoảng 55 tuổi.

Nguyên tác Dịch âm

送楊氏女 Tống Dương Thị Nữ

永日方慼慼 Vĩnh nhật phương thích thích,
出行復悠悠 Xuất hành phục du du.
女子今有行 Nữ tử kim hữu hành,
大江泝輕舟 Đại giang tố khinh chu
爾輩苦無恃 Nhĩ bối khổ vô thị,
撫念益慈柔 Phủ niệm ích từ nhu.
幼為長所育 Ấu vi trường sở dục,
兩別泣不休 Lưỡng biệt khấp bất hưu.
對此結中腸 Đối thử kết trung trường,
義往難復留 Nghĩa vãng nan phục lưu.
自小闕內訓 Tự tiểu khuyết nội huấn,
事姑貽我憂 Sự cô di ngã ưu.
賴茲託令門 Lại từ thác lệnh môn,
仁卹庶無尤 Nhân tuất thứ vô vưu.
貧儉誠所尚 Bần kiệm thành sở thượng,
資從豈待周 Tư tòng khởi đãi chu.
孝恭遵婦道 Hiếu cung tuân phụ đạo,
容止順其猷 Dung chỉ thuận kỳ du.
別離在今晨 Biệt ly tại kim thần,
見爾當何秋 Kiến nhĩ đương hà thu.
居閑始自遣 Cư nhàn thuỷ tự khiển,
臨感忽難收 Lâm cảm hốt nan thu.
歸來視幼女 Quy lai thị ấu nữ,
零淚緣纓流 Linh lệ duyên anh lưu.

Dịch nghĩa

Tiễn Con Gái Họ Dương

Đã nhiều ngày lo ngay ngáy,
Đến lúc ra đi buồn dằng dặc.
Con gái hôm nay lên đường,
Dùng thuyền nhỏ đi trên sông lớn.
Con đã khổ vì thiếu tình mẫu tử,
Ta càng phải thương yêu và mềm dẻo hơn. (6)
Nuôi dạy con từ nhỏ tới lớn,
Lúc xa nhau cùng khóc không dứt.
Nhưng cũng phải để trong lòng,
Việc gái về nhà chồng không thể giữ lại được.
Từ nhỏ con đã thiếu sự dạy dỗ của người mẹ,
Ta e con chưa được chỉ bảo cách hầu hạ mẹ chồng.
Con về làm dâu nhà này,
Nhân từ khoan dung không đâu bằng.
Nhà nghèo phải chuộng sự cần kiệm,
Trông cậy ở của hồi môn há đủ sao! (16)
Con phải hiếu thảo và cung kính theo đúng đạo làm vợ,
Dung nhan và cử chỉ cũng phải theo phép tắc.
Sáng nay ta xa nhau rồi,
Biết đến thu nào mới được gặp lại?
Sống nhàn rồi ta cũng tự biết cách,
Lúc này cảm xúc khó mà nén được.
Trở về nhà thấy em của con còn nhỏ,
Nước mắt ta lại ứa ra lăn trên dải mũ.

Chú thích

Dương thị, là con gái nhà họ Dương, không rõ là họ hàng hay bạn bè của tác giả Vi Ứng Vật. Chẳng may cha mẹ mất sớm, để lại hai đứa bé gái bơ vơ. Ông mang cả về nhà nuôi cho khôn lớn. Hôm cô chị lớn về nhà chồng, ông viết bài thơ này tiễn biệt...

Dịch thơ

Tiễn Con Gái Họ Dương

Ngày đi lo ngay ngáy,
Phút đi dằng dặc buồn.
Con gái nay xuất giá,
Sông lớn ngồi thuyền con.
Con khổ vì mất mẹ,
Ta cần mềm dẻo hơn. (6)
Nuôi dạy con từ nhỏ,
Lúc tiễn biệt đau buồn.
Nhưng phải kềm trong dạ,
Con hiểu lòng ta không?
Thiếu giáo dục mẹ đẻ,
Khó phục dịch mẹ chồng.
Con làm dâu nhà ấy,
Rất nhân từ khoan dung.
Nhà nghèo phải cần kiệm,
Đừng cậy của hồi môn. (16)
Nên hiếu thảo cung kính,
Dung ngôn phải ôn tồn.
Sáng nay ta xa cách,
Thu nào gặp lại con?
Sống nhàn ta tự hiểu,
Cảm súc khó nén hơn.
Trở về nhìn em gái.
Lệ ta sẽ trào tuôn.

Con Cò
***
Tiễn Con Gái Họ Dương

Mới suốt ngày lo lắng
Lúc đi lại buồn rầu
Nay con phải xuất giá
Thuyền nhẹ ngược sông sâu
Con khổ vì không mẹ
Ta nuông chiều biết bao
Nuôi con từ lúc nhỏ
Nên khóc lúc xa nhau
Vì nghĩa không đành giữ,
Nhưng lòng vẫn quặn đau
Ấu thơ thiếu giáo huấn
Gia mẫu lo vụng hầu
Gửi thân nhà nền nếp
Bao dung nhân ái giàu
Nghèo nên chuộng tiết kiệm
Cần đủ hồi môn đâu
Dung chỉ giữ đạo vợ
Hiếu cung đúng phận dâu
Sáng nay phải tạm biệt
Gặp lại biết thu nào?
Ta tự sống nhàn được
Cảnh này khó nén đau
Quay về thấy gái nhỏ
Dải mũ đẫm dòng châu

Mỹ Ngọc 
 Nov.13/2021

Chuyện Người Thua Kiện


Khi phiên tòa bắt đầu, luật sư bên công tố viện đã lên án tôi về tội đánh cắp tài sản trí tuệ của hàng ngàn tác giả. Điều này đúng. Tôi có tội. Sẽ phải đi tù vì cố ý phạm pháp và ở tù lâu hơn vì không thể trả số tiền phạt quá lớn.

Nghĩ đến vợ tôi, một tâm hồn đẹp đẽ, yếu đuối, và sợ hãi, sẽ phải bay theo tôi vào căn phòng hẹp, sau chấn song sắt, nằm lo lắng suốt đêm cho số phận người tù già. Tôi chắc bà không xấu hổ, không đau đớn, chỉ buồn vì 50 năm không lúc nào rời xa tôi. Tôi không hối hận, chỉ buồn, vì 50 năm qua không lúc nào rời xa bà.

Ba đứa con gái đã lớn, đã lập gia đình, có địa vị tốt trong xã hội. Tôi chắc chúng sẽ tự hào vì tôi phạm tội. Tôi chắc chúng sẽ không tránh mặt bất kỳ đối diện với ai trong đời sống và hãnh diện để nói những lời bênh vực lẽ không phải nhưng không trái. Rồi chúng sẽ cảm thấy thiếu vắng, trống trải vì không còn cha già cạnh bên để săn sóc.

Những đứa cháu ngoại của tôi, nhất là thằng lớn đang vào tuổi vị thành niên. Nó là một người nghệ sĩ chân chính, một con Cơm nguội đang chuẩn bị bay lên như chuồn chuồn lửa. Nó sẽ trầm tư nặng nề hơn, thao thức về đời sống sâu đậm hơn, vì ông ngoại của nó, suốt ngày ròng rã ngồi gõ computer, thỉnh thoảng hát lên những ca khúc kỳ lạ, lại phải đi tù về tội này. Những đứa cháu nhỏ ngơ ngác, nghe lời mẹ giải thích, vẫn cảm thấy ngượng ngập với bạn bè. Cảm thấy lo âu cho ông ngoại và không thể hiểu những thứ mà ông ngoại đánh cắp là gì.

Cô luật sư trẻ mới ra trường, người được tòa chỉ định để bênh vực tôi, khi gặp mặt lần đầu, cô hùng hổ nhưng lúng túng khi nói, “Ông đừng nhận tội, tôi sẽ giúp ông thoát khỏi tội danh này. Tôi đã nhìn thấy một phương án.” Tôi nói, rõ ràng là tôi có tội. Cố ý phạm pháp. Tội này đã được tổ chức suốt 20 năm. Đã đánh cắp một khối lượng tài sản khổng lồ. Có tang chứng, vật chứng. Có hàng trăm ngàn nhân chứng. Tội sẽ nhận tội mà không mảy may hối tiếc. Khối tài sản khổng lồ đó đã tan biến vào trí não, tâm tư của dân Việt, tôi không có cách nào lấy lại. Tôi nhận tội. Cô luật sư cố gắng thuyết phục. Tôi hiểu cô cần công việc này. Cần có hồ sơ tranh cãi, dẫu không thắng cũng để lại những luận lý luật pháp như một bằng chứng tài năng cho tương lai. Ai cũng biết vụ kiện này sẽ thua. Nhưng nếu như thắng một vụ kiện không thể thắng, cô sẽ trở thành ngôi sao, sẽ được các văn phòng luật sư lớn chiếu cố. Đời cô sẽ thay đổi hào quan trong một ván cờ. Thắng bại không phải là chuyện quan trọng. Chỉ là cơ hội. Và tôi chiều ý cô. Đằng nào tôi cũng đã già, sẽ đi tù, sao không thắp ngọn đèn dầu cho người trẻ, dù ánh lửa vàng vọt.

Bây giờ, ngồi bàng quan, lơ đễnh, nghe hai bên tranh biện. Tôi đã từng học luật nên biết luật pháp rất mỉa mai. Những lời nói thiếu trung thực lại trở thành lời nói hộ vệ cho sự thật, như các vị thần hung ác bảo vệ lòng nhân ái. Mỗi bằng chứng đều có một lịch sử mơ hồ, những gì xảy ra trước khi bằng chứng xuất hiện là những gì không chắc đã hợp lý và có ý nghĩa như khi luật pháp sử dụng. Mỗi nhân chứng là mỗi tiểu sử đầy những lý do đáng tin và nghi ngờ, chỉ tùy vào ý chí và lòng ham muốn của họ. Những trí tuệ thông thái có quyền lực nên nghĩ ra một thứ gì khác hiệu quả hơn, vui vẻ hơn, công lý hơn để thay thế luật pháp vì nó đã bị lạm dụng tận xương tủy và thường xuyên đóng vai hề hơn là vai chính trong vở kịch đời mà chúng ta là khán giả luân phiên nhau lên sân khấu. Tôn giáo không phải là giải pháp vì phần thưởng và hình phạt đời sau đã không còn hiệu quả cho hầu hết tâm tư thiên về khoa học ngày nay. Không có luật pháp, xã hội sẽ hỗn loạn. Có luật pháp, xã hội sẽ hỗn loạn một cách trật tự. Quan điểm sau khá hơn, vì vậy, tuy khôi hài nhưng tôi phải chịu tội.

50 năm về trước, tôi còn là cậu trẻ bước chân vào đại học, vô cùng say mê đọc sách ngoại quốc dịch ra tiếng Việt, Những thứ quí báu này vô cùng ít ỏi trong thời điểm chiến tranh và hiếm hoi nơi những trí óc thông hiểu sinh ngữ. Tôi yêu thích đến độ sẵn sàng làm tòng phạm cho những ai có khả năng đánh cắp tài sản trí tuệ. Kho tàng bao la của trí tuệ thế giới, tôi xem trọng hơn thiên đàng, thúc giục tôi ngồi tra từ điển từng chữ khi lượm được cuốn tạp chí Paris Match cũ của cậu tôi vất bỏ. Tra xong rồi ráp nghĩa lại, vẫn không hiểu, như một đàn súc vật nối đuôi nhau đi qua mắt tôi, con trâu, theo sau con chó, tiếp theo con gà, con ngựa, con heo, con vịt, có cả voi. cọp, chim cú, đại bàng, lạc đà, khỉ con, khỉ đột … Tóm lại, đám súc vật làm tôi khổ sở vì cố gắng mặc cho chúng áo quần đồng phục. Tuy bỏ cuộc nhưng tôi không ngại phải đào hầm sâu, dài và quanh co như hầm vượt ngục để giúp các người dịch trộm cắp kho tàng văn học văn chương thế giới. Có lẽ, tôi đã nuôi ý định phạm pháp từ đó.

Tôi quan sát khuôn mặt của ông thẩm phán đã lớn tuổi. Mập mạp, Tóc trắng. Cặp kính trong xệ trên sóng mũi, mỗi khi ông ngước nhìn lên, trông hiền hậu như ông già Noel thiếu bộ râu dài và mũ đỏ. Tôi có thể tưởng tượng ông là một người chồng tốt, một người cha đáng kinh và một ông ngoại hiền từ vui vẻ. Nhưng ngồi vào ghế quan tòa, bỗng dưng trách nhiệm làm cho ông nghiêm chỉnh, chỉ nói những gì luật pháp cho phép. Không thể phát ra giọng ngọt dịu như nói với vợ con. Không thể cười vỗ vai bị cáo như chơi với cháu. Ông bị bắt buộc phải lắng nghe lời biện minh, cho dù đã biết tội này khó tha, cho dù có một chút trắc ẩn cho ông già thiểu số tự chọn số mệnh riêng mình.

Đời sống ở Mỹ cho những người tị nạn, di tản thuộc thế hệ thứ nhất luôn luôn khó khăn. Không giỏi Anh văn, đối thoại quá khó hiểu, đương nhiên sẽ vất vả, chuyện đó không thể tránh. Tôi bắt đầu với đôi tay khuân vát bàn giường tủ nệm, 1$ một giờ. Chuyển sang làm thợ may. Vợ tôi may giỏi hơn tôi nhưng khách hàng luôn luôn gọi tôi là master tailor. Có lẽ, tên hiệu đó làm cho họ vững lòng tin khi giao phó những y phục đắc tiền vào tay ông bà thợ may nói tiếng Mỹ ù ù cạt cạt. Dường như, có một số dịch vụ mà người chủ không nói giỏi tiếng Anh, có nghĩa là tài nghệ của họ rất giỏi. Nuôi ba đứa con gái sinh ra tại đây, khôn lớn, ăn học, đại học, bác sĩ bằng nghề thợ may, cho tôi một khái niệm: Không thể nào giàu có nếu không sử dụng tài sản của người khác. Dùng sức của bản thân, dù may mắn thuận chiều gió, dù chạy nhanh cách mấy, cũng mệt thè lưỡi, té trầy đầu gối, cùi chõ. Biết dùng trí óc của người khác, có thể bay cao như ngồi hạng nhất trong phi cơ. Tôi chuyển sang làm giám đốc đài phát thanh tiếng Việt. Rồi hành nghề đi dạy về thị trường tiền tệ quốc tế, trước khi về hưu non.

“Sử dụng tài sản của người khác,” tôi không có ý nói về tài sản vật chất, tôi nói về tài sản tinh thần. Cái mộng đánh cắp tài sản trí tuệ vẫn nung nấu trong tôi suốt những ngày tháng phải đi làm, kiếm ăn, nuôi con, Một hôm, lúc đó vào khoảng 55 tuổi, tôi quyết định với sự hài lòng của vợ, từ từ tôi rút lui vào bóng mát hưu trí. Giờ đào hầm đã bắt đầu.

Tôi quan sát bên công tố viện, bà luật sư đại diện người da đen, đẫy đà, cao lớn, có giọng nói vang vang không cần âm thanh. Mắt bà sáng long lanh nhưng không hung dữ. Hùng biện. cử chỉ linh hoạt, rất thuyết phục, kể cũng đúng vì tội danh của tôi chỉ cần kể ra là thấy có tội, chưa nói đến bằng chứng hàng ngàn tranh sách in ấn và điện tử, tuy nhiên, khi thao thao kết tội, bà nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, dường như có vẻ thông cảm. Đối với luật pháp, luật đời, luật tôn giáo, ai cũng là kẻ có tội, ít hoặc nhiều. Chỉ có hai loại: tội có thể tha thứ và tội đáng trừng phạt. Một nửa ổ bánh mì vẫn là bánh mì. Người có tội kết án người phạm tội. Chỉ là như vậy.

Đọc sách ngoại quốc, ngoại trừ là một người có trình độ sinh ngữ thượng thừa và thẩm thấu đời sống văn hóa của ngôn ngữ đó, những người còn lại, nhất là đọc sách khó, chỉ hiểu lớp da, có thể thêm một chút mỡ đóng bên dưới nhưng khó mà nhai gân ăn thịt hút máu chữ nghĩa trình đạt những tư tưởng của các bậc cao nhân. Có những tác giả bỏ ra 3 năm, 5 năm, 10 năm, thậm chí vài chục năm để viết một cuốn sách. Người đọc chỉ đọc một lần, đọc trong vài ngày, vài tuần, vài tháng là hi hữu, làm sao xứng đáng? Dĩ nhiên, sống là bất công. Sách có người chịu đọc, đã là phần thưởng.

Tuy nhiên, đã là người yêu sách, nhất định sẽ muốn đọc tường tận những gì tác giả đã khổ công, hàm sức viết ra. Tôi nghĩ đến việc dịch sách, trước hết vì muốn làm thịt chữ nghĩa đó cho tận lực. Biến chúng thành những món ăn uống thật ngon, hương vị độc đáo, để khi nhớ lại vẫn còn thòm thèm. Dịch là tiến trình tìm hiểu sát và sâu. Suy nghĩ, đôi khi cần thêm tài liệu, nghiên ngẫm rồi trình bày lại theo cách nào dễ hiểu nhất, văn vẻ nhất, hài lòng nhất cho bản thân.

Dịch xong, Vui rồi. Để làm gì. Uổng quá. Mang cho vợ, bạn bè, người quen đọc. Vở lẽ, nhiều người không có nhu cầu sử dụng tài sản trí tuệ đánh cắp. Chắc chắn có những người sẵn sàng tòng phạm tội đánh cắp như tôi lúc trẻ, nhưng họ chẳng những ở rải rác, mơ hồ, mà còn ở trong thời gian của các thế hệ tương lai, có khi chưa xuất hiện. Người Việt cần có kiến thức, hiểu biết về văn học, văn chương, văn hóa, tư tưởng, kể cả kỹ thuật và khoa học của thế giới, thì mới có thể tự xán lạn để có thể di truyền cho dòng sinh sản những ngôi sao xán lạn hơn. Tôi trở thành kẻ cắp chuyên nghiệp.

Nhìn cô luật sư biện hộ sáng trí đưa ra những biện minh với quan tòa và người nghe, lòng tôi dấy lên sự thương cảm và khâm phục. Vài tiếng đồng hồ trước đây, tôi nghĩ, cô sẽ là con ve sầu ca hát giữa những tiếng kêu đinh tai của loài cầm điểu. Nhưng không phải vậy. Cô nói rõ ràng, chững chạc, gia tốc khi lên dốc, hãm thắng khi xuống đèo. Luận lý nghiêng về lòng nhân ái. Đặt luật pháp trước câu hỏi, tại sao phải bắt tội ông Robin Hood, cướp của người giàu, cứu tế dân nghèo. Tại sao phải chống đảng Dân Chủ khi đánh thuế người giàu để phục vụ cho dân sinh xã hội. Làm sao người giàu có thể giàu nếu không có người nghèo, người trung lưu cung ứng? Khi một cây mọc lớn trở thành cổ thụ, biết bao nhiều cây nhỏ, cỏ non phải hy sinh dưới tàng lá rậm rạp cướp hết nắng. Cô luật sư biện hộ cho tôi cảm giác không bị lãng phí khi giao tặng cơ hội cho cô. Ông Cohen nói đúng, cho dù là nơi nào, kể cả những nơi âm u đen tối, luôn luôn có khe hở để ánh sáng lọt vào.

Có thể, như ông Nietzches đã gặp ý nghĩ sáng tác Zarathustra, ánh sáng đã chiếu xuống ông khi đang ngồi nghỉ chân trên tảng đá lưng chừng . Ánh sáng đó chiếu xuống tôi đang ngồi ghế bị cáo. Đưa tôi ra khỏi tòa án, xa đám người đang bàn thảo về những điều cũ kỹ. Tôi theo dõi những tranh cãi khác trên đường chân trời.

- Ông có biết ông đã vi phạm luật bản quyền quốc tế?
- Vâng, tôi biết.
- Ông đã biết mà vẫn cố ý làm?
- Vâng tôi cố ý.
- Tại sao?
- Trong hầu hết mọi trường hợp, một mạng đền một mạng, thì xem như công bằng. Trong trường hợp này, chỉ một mình tôi bị ở tù mà vài triệu người, nhiều thế hệ dân tôi được mở rộng hiểu biết, hưởng thụ trí tuệ của các kỳ nhân, thiên tài trên thế giới, thì tại sao tôi không đánh đổi. Hơn nữa, dù bị tù chung thân, tôi chỉ có thêm 10 năm, 15 năm nữa là nhiều. 15 năm lỗ đổi lấy mấy trăm năm lời. Sao lại không chịu làm.
- Cho dù mục đích của ông không vì tư lợi, nhưng ông phạm pháp, sẽ phải bị trừng phạt.
- Tôi biết. Nhưng lúc tôi bị trừng phạt là lúc luật pháp phải được suy xét lại. Từ nguồn gốc, luật pháp thành hình trên cụm từ “công chính và công bình.” Ngoài trừ ý nghĩa trong từ điển, không ai có thể bảo đảm những gì gọi lả công chính. Ví dụ như Hoa Kỳ muốn mang ý nghĩa và lợi ích của dân chủ tự do đến cho người dân Irag, Afganishtan ,,, Đây là hành động công chính, nhưng hơn nửa thế giới đánh giá là bất chính. Còn công bình, giá trị của nó vô cùng biến hóa. Hầu hết, mặt sau của công bình là bất công.
- Chúng ta đang tranh luận trên luật bản quyền, không phải về cơ bản luật pháp.
- Luật bản quyền được xem trọng ở Hoa Kỳ và một số quốc gia văn hóa cao. Làm sao định nghĩa văn hóa cao hay thấp? Luật bản quyền đối với một số quốc gia khác là luật đại khái. Kẻ phạm tội có thể được tha bổng. Luật bản quyền quốc tế là luật của những quốc gia có quyền lực, bắt buộc các dân tộc yếu kém kinh tế và quân sự phải tuân theo. Chẳng phải đây là cơ bản về sức mạnh tạo ra luật pháp của Hàn Phi Tử và Machiavelli, mà nền dân chủ chống đối?
- Ông thật sự không có ý niệm nào về tài sản trí tuệ và hành động đánh cắp nó hay sao?

Trong lúc tôi chìm đắm vào cuộc tranh luận về bản quyền, tôi mường tượng cô luật sư nắm cánh tay tôi đứng lên, khi quan tòa tuyên án. Rồi cô đẩy tay nhắc nhở tôi ngồi xuống. Tôi đã biết trước nên không quan tâm đến lời nói của ông thẩm phán. Trước sau gì cũng đi đến một kết luận. Từ lâu, tôi học được nhà văn Hemingway, một khi đã có được kết luận của câu truyện, việc sáng tác mở đầu và thân truyện chỉ là những khúc đường quanh co dẫn vào chỗ kết thúc.

- Đánh cắp thì tôi biết rõ. Tài sản trí tuệ riêng tư thì tôi nghi ngờ. Tôi cũng là người đầu tư tài sản trí tuệ cho cá nhân. Tôi biết rõ nếu tôi không vay mượn tư tưởng, học thuật của người đi trước, những người cùng thời, tôi không bao giờ có thể viết một điều gì. Mọi sáng tác trên trần gian đều là kết hợp, xào nấu từ những sáng tác vay mượn. Tất cả các sáng tạo, dù có căn cước, vẫn đến từ những sáng tạo khác. Nếu lấy ra hết những thứ không thuộc về tác giả, tôi tin tác phẩm đó vô nghĩa, vô ích. Không có tác giả nào trả tiền cho những tác giả khác những gì họ đã vay mượn. Theo luật tự nhiên, nếu đã có vay mượn miễn phí, tất nhiên phải có hưởng dụng miễn phí.
- Tôi nghĩ ông thiếu sót về quyền sỡ hữu chủ.
- Quyền sỡ hữu của tài sản trí tuệ, nói vạch trần, là vấn đề tài chánh cho bản thân tác giả và cho gia đình, Nếu chỉ là văn học,văn chương, nghệ thuật, văn hóa, thì bất kỳ tác giả nào cũng muốn tác phẩm của mình được phổ biến rộng rãi toàn cầu, sâu xa trong các nền văn hóa địa phương. Phần thưởng này cao gấp mấy lần giải Nobel. Chúng ta đang sống trong thời đại toàn cầu và đa văn hóa, cần phải có những cải thiện về luật bản quyền quốc tế, Nếu cần, phải có cuộc cách mạng về tài sản trí tuệ chung của nhân loại. Trí tuệ của ông Einstein được mang ra sử dụng, có ai bị phạt tội đánh cắp? Nếu phải chờ đợi 70 năm sau khi tác giả qua đời, mới giải phóng bản quyền, thì sự ngu tối đã lộng hành khắp địa cầu trong một thời gian tương đương với một số thế hệ. Tôi đề nghị chúng ta nên suy xét lại sự khác biệt, hiệu quả và lợi ích giữa tài sản trí tuệ riêng và tài sản trí tuệ chung. Hãy mở rộng phạm vi tài sản trí tuệ chung.

Tôi có đánh máy sẵn một bức thư ngắn, để đọc, nếu quan tòa cho phép tôi được nói lời cuối cùng trước khi tuyên án như tôi đã từng thấy trong các phim về xử tội.

“Thưa thẩm phán,
Thưa luật sư công tố,
Thưa những ai đang theo dõi phiên tòa,

Tôi nhận là tôi có tội đánh cắp tài sản trí tuệ riêng tư. Tôi xin chấp nhận hình phạt, không chút nào oán trách. Tôi chỉ xin quan tòa và những ai có thẩm quyền quyết định, cho phép tôi được tiếp tục dịch sách bằng thời giờ rãnh rỗi trong tù. Đằng nào tôi cũng có tội, đã ở tù, ở lâu thêm cũng vậy, xin cho tôi được tiếp tục đánh cắp trí tuệ cho đến hơi thở cuối cùng.
Đây là lời khẩn cầu của một công dân đối với luật pháp, nhưng là một đòi hỏi của người cầm bút đối với văn hóa toàn cầu.

Xin thành tâm cảm tạ.

Trong thế giới bồng bột đầy hứng khởi đó, tôi say mê những ý tưởng cải thiện và cách mạng luật bản quyền quốc tế. Cho đến đoạn ban đại diện văn bút thế giới hội hộp với Liên Hiệp Quốc để đưa ra quyết định tối hậu, thì cô luật sư lay vai tôi báo cho biết phiên tòa và các thủ tục đã chấm dứt. Tình nhân của cô xuất hiện, kéo tay cô ra phía bên ngoài trò chuyện. Tôi đứng lên, cảm giác hơi choáng váng.

- Vâng, luật bản quyền đặt trọng tâm trên tài chính. Quyền được hưởng lợi ích của đầu tư trí tuệ. Dường như ông đã nghĩ đến điều gì có thể thay thế?
- Điều vĩ đại nhất của loài người là trí tuệ. Tôi tôn trọng trí tuệ và biết rõ không có gì xứng đáng để thay thể hoặc tương đương với trí tuệ. Tiền bản quyền, thực tế là ánh đom đóm so với nắng trời. Tuy nhiên, người đời đã tôn trọng tài sản vật chất, thì củng nên tôn trọng tài sản tinh thần ít nhất là gấp đôi.

Có điều, theo tôi, nên gia tăng phần tài sản trí tuệ chung và đối xử với tài sản trí tuệ riêng một cách tương xứng.
- Theo ông, thì nên làm sao?
- Về mặt văn chương nghệ thuật, tài sản trí trí tuệ chung là tài sản thông minh cao độ của nhân loại. Bất kỳ ai, không phân biệt màu da, sắc tộc, ngôn ngữ, tôn giáo, chế độ…, cũng có thể sử dụng. Nói về luật pháp Hoa Kỳ, nếu tài sản trí tuệ chung chưa thoát ra thời gian bản quyền, chính phủ sẽ mua quyền sử dụng, không phải bản quyền, để mọi người được sử dụng, bằng Quỹ Tài Sản Trí Tuệ Chung. Quỹ này do chính phủ thành lập bằng tiền thuế đánh trên lúc mua bán tài sản trí tuệ và những tài trợ của các ông ty, các mạnh thường quân về văn học nghệ thuật. Quốc hội sẽ lập ra tiêu chuẩn, thế nào là tài sản trí tuệ chung. Nếu quỹ An Ninh Xã Hội dùng để bảo đảm người dân không bị quá nghèo đói, thì quỹ Tài Sản Trí Tuệ Chung bảo đảm sự hiểu biết của người dân không đến nổi quá thấp. Bảo đảm những trí tệ hàng đầu của nhân loại được diện kiến trí não của những ai mong muốn.

Trong khi tài sản trí tuệ riêng vẫn giữ như cũ, chỉ giới hạn thời gian giữ bản quyền, 50 năm từ ngày tác phẩm văn chương hoặc sản phẩm nghệ thuật đó ra đời.

- Về mặt quốc tế thì sao?
- Liên Hiệp Quốc có bang cứu trợ dân nghèo, tất nhiên có thể cứu trợ dân kém hiểu biết. Liên Hiệp Quốc có thể thành lập Quỹ Tài Sản Trí Tuệ Chung. Tôi nghĩ, thế giới tài trợ áo quần thực phẩm cho dân nghèo được sống; tài trợ súng đạn để người dân bảo vệ lý tưởng; tại sao lại không thể tài trợ kiến thức cao đẹp cho những tâm hồn đen tối một cách tích cực? Đối với người dân trong những quốc gia chưa phát triển, cho họ cơ hột truyền bá kiến thức sâu rộng, là cách giúp họ tự thoát ra độc tài, nô lệ. Chỉ có sự hiểu biết, không phải súng đạn, mới có thể cứu dân kém tri thức.

Đây chỉ là những đề nghị từ một trí óc thô thiển, tôi tin rằng, các trí tuệ cao kỳ ở thượng viện, hạ viện, các nhà lãnh đạo, các chuyên viên thông thái sẽ còn có nhiều phương pháp khác để cải thiện luật bản quyền quốc tế.

Bước ra khỏi hàng ghế bị cáo, những hình ảnh và lời nói vẫn tiếp tục tuôn ra trong đầu. Một vòng tay, hai vòng tay, ba vòng tay, bốn vòng tay ôm lấy tôi. Vợ và ba đứa con gái vây chung quanh. Lơ mơ, tôi như đang vắng mặt. Người ta có thể chuẩn bị ý nghĩ, hành động, nhưng không ai có thể kế hoạch cho cảm xúc. Đáng lẽ tôi phải rất xúc động, rất yêu thương tràn ngập trong vòng tay người thân, vậy mà tôi vẫn miên man với những hình ảnh lấp ló kéo ra trong trí tưởng. Dường như chúng nó mù mờ và không rõ ý nghĩa, chỉ xuất hiện để giữ tôi khỏi trở về thực tế. Tôi vẫn là người luôn luôn thiếu thực tế. Hầu hết thời gian tuổi già, tôi sống ở một thế giới khác.

Cô luật sư hớn hở. Thắng hay thua gì cô cũng thành công. Nhìn cô cười nói, cô thật sự rạng rỡ. Tôi đến gần, cảm ơn cô. Bày tỏ lòng khâm phục mặc dù tôi đã không lắng nghe lời kết luận biện minh của cô, kể luôn cả lời buộc tội sau cùng của bên công tố. Đại khái, tôi nói, tôi chấp nhận và không ngại ở tù. Tôi biết rằng cô đã cố gắng hết lòng, nhưng luật pháp là luật pháp. Tôi có tội đánh cắp tài sản tri tuệ, luật pháp không quan tâm, tôi đã dùng tài sản này làm gì. Thôi thì, mặc kệ. Khi nào chính thức đi vào tù, xin cô cho tôi biết.

Cô cầm lấy hai tay tôi, nhìn thẳng vào mắt như cố đánh thức một kẻ đang mộng du. Cô nói, ông không bị ở tù, không bị phạt vạ, quan toà chỉ bắt ông phải làm việc một số giờ công ích cho xã hội. Tuy phải làm nhiều năm nhưng tôi đã xin quan tòa và sẽ liên lạc với cơ quan có thẩm quyền để ông được làm việc đền tội tại thư viện quốc gia của Houston, trong phố chính.

Bây giờ, tôi thật sự xúc động. Tôi thích nhà tù thư viện này.

Ngu Yên
Cuối tháng 8 năm 2021.   

 

Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2022

"Vườn Thơ Thơ Thẩn 3". Cảm Xúc Thơ Xưa Qua Những Câu Sáu Tám Dịu Đàng.


Thơ: Vườn Thơ Thẩn
Thực Hiện: Huỳnh Hữu Đức

Hoàng Hạc Lâu - Thôi Hiệu

 

Hoàng Hạc Lâu 

Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ,
Thử địa không dư Hoàng Hạc Lâu.
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản,
Bạch vân thiên tải không du du.
Tình xuyên lịch lịch Hán Dương thụ,
Phương thảo thê thê Anh Vũ châu.
Nhật mộ hương quan hà xứ thị,
Yên ba giang thượng sử nhân sầu

Thôi Hiệu
 ***
Bài dịch:Hoàng Hạc Lâu

Hạc vàng tiên cỡi đi đâu
Đất không Hoàng Hạc trơ lầu bên sông
Hạc vàng bay bỏ trời không
Ngàn năm mây trắng hư không bềnh bồng
Hán Dương cây chiếu lòng sông
Xanh tươi Anh Vũ cỏ non sáng ngời
Quê hương đâu bóng chiều rơi
Trên sông khói sóng chơi vơi niềm sầu

Tôn Thất Hùng

Thời Thịnh Đường, thanh bình an lạc, dân chúng được hưởng cảnh an cư lạc nghiệp. Đa số các thi nhân đều đạt được cảnh giới Niết Bàn tại thế thâm nhập vào cảnh quan thanh tịnh hồn nhiên của tạo hóa  Tiến sĩ Thôi Hiệu đã sớm ngộ:Tâm không, ông đã nhận ra Đất không nên đã viết "Thử ̣địa không dư Hoàng hạc lâu"
Đại đa số thi hào thi bá tâm còn chấp vọng. Chánh sứ đi sứ sang Tàu chỉ mong làm tròn sứ mệnh được vua giao phó, người thì thân bị giam hãm trong tù không có ngày ra,v.v mà không dịch sát nghĩa.
Câu: "Hòang hạc nhất khứ bất phục phản " Hoàng hạc bay bỏ Trời không. Nên ông ngộ cái Hư không của mọi pháp " Bạch vân thiên tải không du du ",. Ngàn năm mây trắng hư không bềnh bồng.
Thiền sư Thích Mãn Giác(1042-1096) đời nhà Lý trong bài "Cáo tật thị chúng" đã viết" Sự trục nhãn tiền quá " Trước mắt việc qua mãi "Trong 1 Sát Na không có 1 niệm để trụ, không có 1 niệm để thành, không có 1 niệm để diệt , không có một niệm để sinh. Không có hiện tại , không có quá khứ , không có vị lai. Hiện tại quá khứ vị lai trong 1 Sát Na trôi qua trước mắt. Biết lấy cái Biết để ngộ được như vậy là ngộ phật tánh.
Hoàng hạc lâu của Thôi Hiệu là một công án Thiền hay là bài Kệ để để tuỳ vào mức độ ngộ tánh Phật do chấp vọng của mỗi cá nhân mà kiến giải tánh phật của mình " Đối cảnh tâm cứ sanh "? Nỗi buồn của Thôi Hiệu trước khói sóng (Yên ba) là một Sát Na chạnh lòng của 1 tâm người hữu hạn trước cảnh giới thiên nhiên vô hạn chứ không bị đè trĩu nặng nề như thế nhân thường tình?. "Thu ẩm thu phong sầu sát nhân ". Tâm ngộ không, nên nhận ra Đất không, Trời không và mọi pháp đều Hư Không Bềnh Bồng.

Vẽ Em Trong Mơ

  
Vẽ em như giọt sương trời
Giọt nằm trên tóc, giọt cười trên môi
Vẽ em như trẻ nằm nôi
Ngón tay bụ bẫm, bồi hồi đan nhau
Vẽ em say ngủ bụi lau
Tóc buông trên cỏ, áo nhàu dấu yêu
Vẽ em thon thả dáng Kiều
Gót thon, sóng dậy, ráng chiều đổ ngang
Vẽ em một nụ hoa vàng
Dịu dàng hoa để bướm vàng hôn môi
Vẽ em là vẽ hồn tôi
Ồn ào núi lửa đang sôi ái tình
Chớ gì không có bình minh
Để tôi cứ mãi môt mình nằm mơ..


Chu Tất Tiến

Linh Sơn Tạp Hứng 靈 山 雜 興 - Chu Văn An



靈 山 雜 興

萬 疊 青 山 簇 畫 屏
斜 陽 淡 抹 半 溪 明
翠 蘿 徑 裏 無 人 到
山 鵲 啼 煙 時 一 聲
朱 文 安
***
Linh Sơn Tạp Hứng


Vạn điệp thanh sơn thốc họa bình
Tà dương đạm mạt bán khê minh
Thúy la kính lý vô nhân đáo
Sơn thước đề yên thời nhất thinh

Chu Văn An 
***
Bản dịch:

Cảm Hứng Đề Thơ Tại

Núi Chí Linh 

Núi biếc chập chùng tựa bức tranh
Nắng chiều chênh chếch nửa khe xanh
Rừng hoang cỏ dại không người tới
Tiếng quạ chìm trong khói mỏng manh


Trần Quốc Bảo

Richmond, Virginia


Khí Hùng Bất Tử



Xướng:

Khí Hùng Bất Tử


Tôi đứng chào nghiêm mắt lệ nhòa
"Khí Hùng Bất Tử" chẳng hề ngoa
Trọn đời chiến đấu luôn gần gũi
Một phút tan hàng bỗng cách xa
Tổ quốc ghi ơn bao chiến tích
Quân đoàn lưu dấu những thăng hoa
Cờ Vàng mãi mãi hồn sông núi
Ôm trọn anh linh nghĩa nước nhà!

Hoàng Dũng
***
Họa:

Chính Khí Ca

Lòng son bất khuất chẳng phai nhòa 
Chính khí kiên cường không nói ngoa 
Dũng mãnh sa trường danh chói lọi 
Uy nghi chiến thuật tiếng vang xa 
Hồi chuông báo tử rền quê mẹ 
Sông núi cạn nguồn réo sắc hoa 
Tuẫn tiết anh hùng không sống nhục 
Ngàn năm ngời sáng Việt Nam nhà!

Lâm Hoài Vũ
30/6/2022

Không Nên “Phản Ứng” Mà “Ứng Phó”

 

Một con gián, không biết từ đâu, bay vào nhà hàng và đậu lên vai một bà thực khách.
Bà này vô cùng hoảng hốt. Khuôn mặt sợ đến tái mét, vừa la hét, vừa nhảy ra khỏi ghế ngồi, cố lắc thật mạnh để tách con gián ra.
Con gián bay sang đậu lên vai một bà thực khách khác.
Tương tự như vậy, bà này cũng sợ hãi không kém và tạo ra một sự hỗn loạn còn lớn hơn.
...Và cứ thế, con gián chuyền từ người này sang người khác. Sự hỗn loạn ngày càng gia tăng.
Cuối cùng người bồi bàn cũng chạy tới. Anh lấy chiếc khăn xua nhẹ và con gián vô tình bay sang vai anh..... Rất bình tĩnh, anh chậm rãi đi ra cửa, rồi chạm nhẹ vào nó. Con gián tự bay ra vườn. Sự hỗn loạn kết thúc”.

SUY GẪM:
“Nhìn qua, chúng ta dễ lầm tưởng rằng, sự hỗn loạn là do con gián mang lại. Nhưng qua cách giải quyết của người bồi bàn, chúng ta hiểu là không phải thế. Sự hỗn loạn thực tế đã được tạo ra bởi những hành động của các quý bà đối với con gián, chứ không phải bản thân con gián”.
- Trong cuộc sống, những chuyện ta không mong muốn vẫn luôn xảy ra. Chẳng hạn, nhỏ thì như chuyện: cơm sống, canh mặn; hoặc lớn hơn như chuyện: trẻ con hàng xóm đánh nhau hay anh chồng nhậu say xỉn....,

Bản thân chúng chưa phải là vấn đề; Chính cái thái độ và cách giải quyết không thích hợp của chúng ta mới thực sự biến chúng thành vấn đề.
Thực sự nguyên nhân của màn huyên náo vừa rồi không phải là con gián, mà là do khả năng yếu kém của những vị khách không thể kiểm soát được sự quấy rầy vô duyên của con gián khi nó xuất hiện bất ngờ trong nhà hàng.

Và cũng từ đó, tự dưng tôi nhận ra rằng:
- Không phải là tiếng hét của cha tôi, vợ tôi hay sếp tôi khiến tôi bực mình, mà là do khả năng yếu kém của bản thân tôi đã không thể kiểm soát được cảm xúc khi phải nghe những lời nói đó.

- Không phải là việc tắc nghẽn giao thông khiến tôi bực mình, mà là do khả năng yếu kém của bản thân tôi đã không thể kiểm soát được cảm xúc do con đường tôi đi đang bị tắc.

- Không phải vấn đề phiền toái đã đến với tôi là gì, mà là do chính phản ứng của tôi đối với vấn đề đó đã gây ra những lộn xộn cho cuộc đời mình.

Vì thế bài học rút ra từ câu chuyện con gián ở trên là:
- Không bao giờ nên “phản ứng” trong đời, mà luôn luôn “ứng phó”.

Những vị khách nọ phản ứng khi bị con gián nhảy lên người, trong khi anh bồi bàn thì ứng phó với nó.
- Phản ứng là những hành động mang tính bản năng, trong khi việc ứng phó là hành động được thực hiện sau khi đã được suy nghĩ kỹ và có kế hoạch.

Đây thực sự là một cách để chúng ta suy gẫm và am hiểu về cuộc đời.

''Nơi nào có Trí Tuệ
Hạnh Phúc đứng đằng sau.
Theo bản năng phản ứng
Đời nhuốm nhiều thương đau!!''

Hãn Nguyễn  Sưu Tầm


Thứ Năm, 30 tháng 6, 2022

Ru Giấc Tàn Phai - Sáng Tác Trường Sa - Hòa Âm Phú Hùng - Tiếng Hát Phương Thảo


Sáng Tác Trường Sa 
Hòa Âm& Thực Hiện: Phú Hùng 
Tiếng Hát Phương Thảo 

Âm Thanh Trỗi Lên Từ Chuông Gió

Sáng nay trời trở gió
Tiếng chuông gió nhờ đó mà réo rắc
Tôi lắng nghe, không còn thắc mắc
Lòng rộn ràng, không héo hắt, an vui

Bình minh mây rực rỡ, bầu trời mênh mông
Giữa bao nhiêu tiếng động
Tiếng chuông gió lạo xạo, lào xào
Tiếng nhạc từ chuông gió dễ thương biết bao
Lách cách, lanh canh...
Hân hoan, vô ưu giữa tiếng gió ồn ào

Sáng hôm nay hoa lá xạc xào
Tiếng chuông gió làm không còn sầu não
Yêu quá yêu đời sống ngọt ngào
Đời quá đẹp, thảnh thơi, nhàn nhã
Những âm thanh, tiếng động quanh ta
Những gì mình thấy, nhìn
Chùm hoa dại, chiếc lá vàng nhung mịn
Đóa hoa hồng rực rỡ, kiêu sa
Cành liễu run trong gió bay ẻo lã
Trăng thanh vàng, ánh sáng tỏa dịu dàng
Mặt trời chiều đỏ ối, sóng biển nhịp nhàng
Cát óng vàng mềm mại dưới bàn chân

Nếu bị cuốn theo cuộc sống máy móc này
Bạn có thưởng thức được áng mây bay?
Xin bạn buông, bỏ hết buồn lo
Lắng nghe âm thanh thánh thót, thật dễ thương từ chuông gió

Tôi mời bạn lắng lòng nghe
Tiếng chuông gió khi rộn ràng, khi thoảng nhẹ
Tiếng nhạc trong không gian
Không làm bạn võ vàng
Mà giúp bạn thấy an nhàn, hạnh phúc

Quách Như Nguyệt

Xuất Tái Lương Châu Từ 出塞凉州词 - Vương Chi Hoán


出塞凉州词           Xuất Tái Lương Châu Từ

黃河遠上白雲間   Hoàng hà viễn thướng bạch vân gian
一片孤城萬仞山   Nhất phiến cô thành vạn nhận (*) san
羌笛何須怨折柳    Khương địch hà tu oán Chiết Liễu (*)
春風不度玉門關。Xuân phong bất độ Ngọc Môn Quan

王之渙                  Vương Chi Hoán
***
Dịch Nghĩa: Lại Đến Lương Châu

Nhìn từ xa sông Hoàng Hà như vươn lên đến tận mây trắng trên không
Trên núi cao muôn trượng có một mảnh thành cô độc
Tiếng sáo người Khương thổi chi khúc nhạc buồn Chiết Dương Liễu
Gió xuân chẳng hề thổi tới ải Ngọc Môn.

(*) Chú thích:
- Nhận: 1 Nhận tương đương với 1 Trượng
- Khúc Chiết Dương Liễu thời xưa, phổ cho sáo, gợi nỗi buồn người đi chinh chiến hoặc kẻ xa nhà

Dịch Thơ

1/
Xa tít Hoàng Hà nối tiếp mây
Núi cao còn lại mảng thành nầy
Thổi chi khúc sáo buồn Dương Liễu
Ải Ngọc bao giờ xuân đến đây.

2/
     Hoàng Hà như chạm trời xanh
Núi cao muôn trượng mảnh thành đơn côi
     Chiết Dương khúc sáo chia phôi
Ngọc Môn quan ải lâu rồi vắng xuân.

Quên Đi
***
Trở Lại Lương Châu

Hoàng Hà xa trông như mây trắng
Cô độc thành một trượng núi cao
Người Khương trỗi sáo buồn sao !
Ngọc Môn nào thấy gió chào đón Xuân

songquang
20220623
***
Xuất Tái Lương Châu Từ

Hoàng Hà xa tít tầng mây trắng,
Đổ xuống thành côi núi ngút ngàn.
Tiếng sáo rợ Khương sao réo rắt,
Gió xuân chẳng đến Ngọc Môn Quan!

Đỗ Chiêu Đức
***
Lại Đến Lương Châu

1/
Xa ngắm Hoàng Hà vươn sát mây
Tường thành đơn độc đỉnh non này
Sáo Khương văng vẳng lời ai oán
Chẳng thấy xuân về ải Ngọc đây

2/
Hoàng Hà xa trải liền mây
Đỉnh non một mảnh thành xây thuở nào
Sáo Khương trỗi khúc nghẹn ngào
Gió xuân chẳng thấy len vào ải quan

Phương Hà
***
Lại Đến Lương Châu

1/
Hoàng Hà vươn đến tầng mây trắng
Muôn trượng núi cao đơn độc thành
Tri khúc não nề chi Chiết Liễu
Gió xuân thôi chẳng Ngọc Môn quanh

2/
Hoàng Hà xa chảy tận mây
Núi cao trơ trọi thành nầy có hay
Tri chi Dương Liễu bi ai
Gió xuân đâu đã đoái hoài Ngọc Môn

Kim Phượng
***
Trở Lại Lương Châu

1/
Tít tắp Hoàng Hà tưởng giáp mây
Núi cao vạn trượng cổ thành xây
Bi ly khúc sáo sầu Dương Liễu
Ải Ngọc gió Xuân vắng ở đây

2/
Hoàng Hà tít tắp chân mây
Núi cao vạn trượng thành xây lâu rồi
Chiết Dương Liễu sáo than ôi
Ngọc Môn quan ải bồi hồi vắng Xuân

Mai Xuân Thanh
June 25, 2022
***
Lại Đến Lương Châu

Hoàng Hà thăm thẳm mây trời
Mảnh thành trơ trọi núi vời vợi cao
Thổi chi Chiết Liễu buồn đau
Gió xuân chẳng thể vượt vào Ngọc Môn


Kim Oanh

Tháng Sáu Ta Buồn Tim Tái Tê

 

Năm nào tháng sáu ta rong chơi
Ánh nắng chiều nghiêng dưới mặt trời
Ðuổi bướm vờn quanh hàng dậu tím
Thả diều theo ngọn gió chơi vơi

Lần lữa bao mùa xuân nở hoa
Mấy đông trở giấc đọng sương pha
Thả trôi mơ mộng vào hư ảo
Ôm chuỗi ngày buồn lẫn xót xa

Tháng sáu nào mưa bão ngút ngàn
Tiễn người chiến sĩ vượt quan san
Ðưa người yêu mến về lòng đất
Ta đã một thời lệ chứa chan

Tháng sáu này ta đếm tủi hờn
Cha vào huyệt lạnh với cô đơn
Hôm nào bên cửa cha còn đứng
Vẫy vẫy tay chào để tiễn con

Tháng sáu con buồn tim tái tê
Còn đâu cha đứng đón con về
Âm dương cách biệt rồi cha nhỉ
Vĩnh viễn ôm sầu trong giấc mê

Con thấy cha từ trong bóng đêm
Bạc phơ mái tóc ngủ êm đềm
Ngàn năm giấc ngủ vào miên viễn
Cay đắng nghẹn ngào chua xót thêm

Từ đây cho đến cuối đời con
Một bóng đơn côi giữa xứ người
Con khóc khi đời dâng bão tố
Con cười … nhưng giọt lệ đầy vơi!

Nguyễn phan Ngọc An 
Hạ buồn 2022

Thú Đau Thương

 

Có ai khờ dại muốn tai ương
Nhưng cuộc sống muôn vẻ khó lường
Danh toại công thành còn mộng tưởng
Gia yên thê tuyệt vẫn tơ vương
Mê trăng đáy nước không an phận
Thích sóng trùng khơi chẳng thủ thường
Mà nếu đời trôi êm ả mãi
Lại thèm được nếm "thú đau thương"


Nhất Hùng

Tôi Viết Nhạc Và Tìm Ra Phương Pháp Toán Học Mới


(Hữu Nghi – Tốt nghiệp TTKT Phú Thọ, Khóa Kỹ Sư Công Chánh 1957)


Tôi là người thường tin vào tướng số, với cơ may vận rủi. Trong cuộc đời tôi, có nhiều dịp may mà tôi không hiểu nổi nguyên nhân. Xin kể một thí dụ. Tháng 8 năm 75, tôi phải đi học tập cải tạo với nhiều bạn đồng nghiệp. Sau khoảng 2 năm 6 tháng học tập, hầu hết các đồng nghiệp được thả trại về nhà với lý do khoa học kỹ thuật.

Tôi cũng có tên ra trại, nhưng không hiểu sao, tôi bị giữ lại cho hết thời gian 3 năm 07 ngày. Lúc đó thì tôi than thân trách phận, nhưng sau thành ra dịp may được đi Hoa Kỳ theo diện HO, dành cho những người tù cải tạo trên 3 năm.

Tôi sang Hoa Kỳ theo diện HO2, thì lại đúng vào thời gian ngành xây cất vùng vịnh SF bị down. Với giọng spoken English yếu kém, tôi không đậu nhiều cuộc interview để trở lại ngành Công Chánh yêu thích. Nhân có kỳ khảo sát job làm phụ giáo tại một trường trung học, tôi đã phải chộp lấy để có khả năng giúp gia đình có 4 con tiếp tục ăn học.Thời gian làm phụ giáo môn Toán, tôi nhận thấy một điều như sau. Các giáo sư thường dạy toán theo những cuốn sách, được in sẵn từ lâu bởi các công ty in ấn, có hợp đồng với cơ sở giáo dục trung ương. Tôi thấy có rất nhiều điều trong sách nên được cải thiện. Và vì vậy, tôi bắt đầu nghiên cứu về toán trung học, Tôi đã viết một số articles về toán và xuất bản chung với một giáo sư Mỹ một vài cuốn sách Toán. Sau đây là vài phương pháp mới mà tôi đã post trên Google, Bing, và Yahoo:

- New method to solve quadratic equations by the Transforming Method
- New improved quadratic formula in graphic form
- Convert quadratic functions from one form to another
- Best method for solving quadratic inequalities in one variable
- Solving system of quadratic inequalities by the double number line
- The Transposing Method in solving algebraic linear equations (2016)

Trong article cuối, tôi đã mạnh dạn đề nghị thay đổi phương pháp cơ bản giải phương trình bậc nhất tại Hoa Kỳ. Các Bạn còn nhớ tại VN ( theo giáo dục Pháp) khi giải phương trình thì dùng cách “đổi vế, đổi dấu”. Tại đây, khi giải, học sinh phải viết hết những moving terms cho cân bằng ở cả hai vế. Khi phương trình trở nên phức tạp hơn, thì cách này tốn thì giờ và dễ gây sai lầm. Trên internet hiện nay, hình như đề nghị của tôi đã có ít nhiều ảnh hưởng. Hiện nay đã có rất nhiều website chỉ dẫn phương pháp “đổi vế, đổi dấu”, nhưng vào thời gian đó (2016) chỉ có hai ba websites của vài giáo sư Ấn Độ.

Khoảng thời gian 6 năm trước đây, tôi có vô một website tên là Socratic.org để giúp giải các bài toán homework mà các học sinh cần giúp. Kết quả tôi đã giải gần 4,000 bài toán, đa số là về Trig. Hiện nay Socratic.org đã ngưng post các bài homework màhọc sinh yêu cầu giải. Họ chỉ post các giải đáp cũ để giúp học sinh tham khảo. Theo website “Nghi N on Socratic.org”, thì tôi đã giúp được lối 18.3 triệu học sinh, Hoa Kỳ và ngoại quốc. Tôi cho rằng rất nhiều học sinh vô xem giải đáp để tham khảo, chứ không nhất thiết là để làm bài tập. Tuy nhiên, con số quá lớn học sinh được giúp này, thật là đáng khích lệ.

Riêng về giải toán Trigonometry, phương pháp Mỹ dùng góc (angle) làm biến số (variable), xem thí dụ trên youtube. Tôi học một năm Toán Đại Cương tại đại học Hanoi và đã biết rằng người Pháp họ chọn cung (arc) làm biến số (variable), nên trig study được tiện lợi, và hợp lý hơn. Tôi đã phát minh ra một phương pháp, và đã xin copyright, để giải trig inequalities, rất đơn giản và tiện lợi. Muốn xem cho vui article này, mời các Bạn vô Google Search và type in:

“Solving trig inequalities – Nghi Nguyen Method site Studylib.net. “
Tôi đã post trên 10 articles, gồm cách giải và nhiều exercises. Đặc biệt là các articles của tôi đã được gài rất nhiều Ads của nhiều công ty Mỹ, các trường đại học, và các cơ sở dậy tư. Đây là điều hiếm có trên Google Search. Tôi hy vọng rằng new method của tôi sẽ làm thay đổi cách dạy Trig tại Hoa Kỳ !!!

Sang đề tài mới về âm nhạc, tôi học âm nhạc với các bạn tù trong thời gian cải tạo 3 năm, với chiếc đàn guitar và mandoline tự chế, không giống ai. Trong thời gian về hưu, tôi thường hát KaraOKE với các bạn già. Tôi thấy rằng đa số các bản nhạc tiền chiến không còn thích hợp nữa, về thời điểm cũng như hoàn cảnh. Tôi bèn tự viết những bản nhạc cho tôi hát. Vì được bạn bè khuyến khích, công việc này đã biến thành một passion của tôi trong thời kỳ covid.

Tôi thiên về nhạc ly hương, diễn tả hoàn cảnh, cuộc sống, nỗi nhớ, và tâm tư của người di dân Việt. Mỗi bài nhạc của tôi phản ảnh một khía cạnh nào đó của cuộc sống ly hương. Tôi đã post trên youtube một playlist gồm 38 bản, có vui có buồn, có hay, có dở. Một số bản nhạc của tôi của tôi cũng so so, nhưng ban nhạc hòa âm phối khí hay và ca sĩ tên tuổi đã làm chúng trở thành xuất sắc. Các bản nhạc của tôi trên youtube (nghe bằng Iphone, Ipad) được gài rất nhiều Ads của nhiều công ty, liên tục một năm nay, chứng tỏ nhạc của tôi đã được nhiều người nghe. Để nghe cho vui, mời các AH vô youtube và search: “Nhạc Hữu Nghi San Jose”, tìm playlist gồm 38 bản nhạc.

Tôi cũng đã được liệt kê trong danh sách các nhạc sĩ Việt Nam trong sưu tập vĩ đại về nhạc (quốc tế và VN) của Lê Hân. Mời các bạn yêu nhạc search trong Google: “saigonocean3.com/music around the world” sẽ thấy tên tôi (Hữu Nghi) trong danh sách chừng hơn 100 nhạc sĩ VN.

Để kết luận, tôi cảm thấy vui vui vì đã lưu lại được chút gì cho đời sau, dù hay hay dở, về âm nhạc cũng như Toán học.
Tôi cũng mong rằng các Lá Thư,Tạp Chí, Nội San của cộng đồng Việt, sẽ trường tồnmãi mãi để cho  chúng ta, những người ly hương, có cơ hội kể cho nhau nghe câu chuyện đời nhau.


Hữu Nghi


Sự Thật Một Kiếp Người - Cuộc Sống Không Có Vé Khứ Hồi

 

Tất cả rồi sẽ thành quá khứ
Tại sao không sống thực hết mình?
Bạn ơi, đừng phí phạm thời gian
Lo họ đánh giá mình sao nhé.
Dù thế nào bạn cũng không thể
Kiểm soát được tất cả những gì
Miệng lưỡi thế gian, về bạn, nói.
Chỉ cần bạn sống thật thoải mái,
Tìm hạnh phúc riêng với bản thân.
Chuyện quá khứ đã qua hoàn toàn.
Hãy buông bó, đừng quan tâm nữa.
Để luôn có hạnh phúc, bạn sẽ.

Lúc tuổi trẻ, còn khỏe, bạn lo
Cố kiếm một công việc hầu cho
Có nhiều tiền để mà được sống
Trong hạnh phúc, tương lai xán lạn.
Nhiêu người đã chấp nhận bỏ bê
Sức khỏe, gia đình và bạn bè
Vì công việc, nhưng khi đau yếu
Mọi công việc trì trệ, mới hiểu
Trong đời không thể thiếu gia đình
Và những bè bạn thật thân tình
Những người không quay lưng với bạn.
Đáng quý, nếu nhiều tiền bạn kiếm,
Nhưng tình thân còn hiếm quý hơn
Nó vô giá, sánh với bạc tiền.

Những gì bạn muốn làm, bạn hãy.
Những ai mà trong đời, bạn thấy
Xứng đáng để gặp gỡ, thương yêu,
Đừng bận tâm suy nghĩ chi nhiều
Hữu tìm gặp, thương yêu họ nhé.
Khi bạn còn trong thời son trẻ
Mặt trời còn rực đỏ, chói chang,
Hãy thực hiện những gì cần làm
Để không gì trở thành tiếc nuối.

Thời gian tuy luôn luôn miễn phí,
Nhưng bạn không sở hữu nó đâu
Bạn không giữ được nó, mặc dầu
Bạn dùng nó cách nào, tuỳ thích
Khi nó đã qua đi, là hết
Bạn không lấy lại được nữa đâu!

Không có gì chắc bạn được yêu.
Một công việc dài lâu, bạn giữ
Cho đến hết cuộc đời, hãy nhớ.
Vậy cho nên, trong cả cuộc đời
Bạn cần, trong mọi lúc, mọi nơi
Sẵn sàng tiếp nhận điều mới, lạ.

Một ngày thật rất ngắn, bạn ạ.
Sáng chưa hết, thì đã hoàng hôn.
Những sắc mầu rực rỡ mùa Xuân
Mới vừa đó, đã thành trắng tuyết.
Một năm ngắn ngủi vừa chấm hết!
Cuộc đời này kết thúc cũng nhanh
Những tháng ngày đẹp đẽ tuổi xanh
Chưa hưởng trọn, thì nhanh như chớp
Tiếng giầy tuổi già đã lộp cộp
Ngay sau lưng, từng phút, từng giây.
Mọi việc xẩy ra nhanh như bay,
Lúc hiểu ra mới hay quá muộn.
Chúng ta nên học cách trân trọng.
Tình đồng nghiệp, tình bạn, tình yêu,
Tình phụ mẫu, tình đồng loại, nhiều…
Nhiều nữa… vì một khi, mọi thứ
Đã lướt qua, khó còn có thể
Bạn gặp lại, dù cố cầu mong.

Trong cuộc đời, bạn có thấy không,
Hai mươi tuổi, sống tr
ên đất khách
Hay quê nhà, cũng không mấy khác.
Bạn sẽ dễ dàng thích ứng thôi.
Ngày hay đêm, với tuổi ba mươi
Không ảnh hưởng chi nhiều cho lắm.
Mấy ngày mất ngủ, thức đến sáng
Bạn cũng không “liểng xiểng” bao nhiêu.
Sau bốn mươi, học thấp, hay cao
Ngoài đời cũng giống nhau, lắm lúc
Kiếm tiền nhiều là người học thấp.
Tuổi năm mươi, xấu, đẹp như nhau
Trên mặt, những nếp nhăn bắt đầu.
Sau sáu lăm, chức to, chức nhỏ
Đều ngang nhau, hưu trí về nghỉ.
Tuổi bẩy mươi, nhà nhỏ, nhà to,
Có gì khác, bạn nhìn thử đi,
Xương khớp thoái hoá, đi không nổi,
Những khoảng không gian thành vời vợi.
Sau tuổi tám mươi, với bạc tiền
Nhiều hay ít, chắc bạn chẳng màng
Vì đâu còn gì cần tiêu mấy!
Tuổi chín mươi thì cái chuyện ấy
Nam hay nữ cũng vậy mà thôi
Muốn cũng không thể được nữa rồi.
Sau một trăm, nằm, ngồi, hay đứng
Giống nhau thôi. Vì dù có đứng
Lâu mấy cũng chẳng biết làm gì!
Vậy nên: Bạn cứ ngẫm nghĩ đi.
Dù trước hay sau, già hay trẻ,
Giầu nứt đố, hay nghèo khú đế,
Sang hay hèn, bất kể quan, dân,
Một lúc nào đó thì cũng cân bằng,
Hãy sống, giữ cho mình ba thứ:
Niềm tin, tình người, và nhân nghĩa.
Bạn nhé!


Chẩm Tá Nhân
(phóng tác)
06/27/2022
***
Tất cả rồi cũng sẽ trở thành quá khứ vậy tại sao ta không sống hết mình để có một quá khứ tuyệt vời nhất.

1. Đừng phí phạm thời gian để tìm hiểu xem người khác đánh giá bạn như thế nào. Bạn không cần quan tâm đến họ, bạn chỉ cần làm tốt công việc của mình, sống một cuộc đời hạnh phúc và thoải mái. Kể cả nếu bạn có bận tâm đến những lời người khác nói về mình, bạn cũng không thể kiểm soát được hết chúng, vậy thì chẳng việc gì phải đánh đổi những giây phút quý báu của bản thân để nhận lấy những lời bàn tán vô nghĩa.

2. Bạn không thể nào hạnh phúc nếu cứ để những thứ thuộc về quá khứ làm phiền cuộc sống hiện tại. Buông bỏ quá khứ khiến bạn có thể sống trọn vẹn và ý nghĩa hơn cho ngày hôm nay.

3. Khi còn trẻ còn khỏe, ai cũng có suy nghĩ phải tìm được một công việc thật tốt, nỗ lực hết mình vì nó để kiếm được nhiều tiền lo cho cuộc sống giàu sang hạnh phúc. Nhiều người đã chấp nhận đánh đổi cả gia đình, bạn bè, sức khỏe chỉ vì công việc. Nhưng đổi lại thì sao, khi bạn ốm đau, công việc trì trệ, nhiều người sẽ la mắng nhưng gia đình thì không bao giờ quay lưng lại với bạn. Kiếm tiền cũng tốt nhưng gia đình là điều vô giá mà không một đồng tiền nào có thể mua được.

4. Hãy đi gặp những người mà bạn muốn gặp. Theo đuổi những người mà bạn thích. Làm những việc mà bạn muốn. Nhân lúc mặt trời còn đang chiếu rọi, nhân lúc gió chưa thổi to, tuổi trẻ chưa qua đi. Hãy làm điều bạn muốn đừng để mọi thứ trở thành tiếc nuối.

5. Thời gian là miễn phí nhưng nó vô giá. Bạn không thể sở hữu nó, nhưng bạn có thể sử dụng nó. Bạn có thể dùng nó, nhưng bạn không thể giữ nó. Một khi bạn làm mất nó, bạn sẽ không thể nào có lại được nó.

6. Không có gì chắc chắn rằng bạn sẽ làm một công việc đến hết đời, hay được một người yêu mãi mãi. Trong xã hội nhiều ồn ào này, bạn phải luôn trong tâm thế sẵn sàng tiếp nhận cái mới mà không thể thỏa hiệp.

Chúc mọi người thật an lạc và hạnh phúc

Sự Thật Một Kiếp Người 

- Một ngày rất ngắn, ngắn đến mức chưa nắm được cái sáng sớm thì đã tới hoàng hôn.
- Một năm thật ngắn, ngắn đến mức chưa kịp thưởng thức sắc màu đầu xuân thì đã tới mùa đông giá lạnh.

- Một cuộc đời rất ngắn, ngắn tới mức chưa kịp hưởng thụ những năm tháng đẹp thì người đã già rồi.
- Sự việc luôn luôn đến quá nhanh mà hiểu ra thì quá muộn, cho nên chúng ta phải học cách trân trọng: trân trọng tình thân, tình bạn, tình đồng nghiệp, tình yêu, tình vợ chồng, tình phụ mẫu, tình đồng loại...

Vì một khi đã lướt qua, thì khó có thể gặp lại.

️* Sau 20 tuổi thì đất khách và quê nhà giống nhau vì đi đến đâu cũng có thể thích ứng.
* Sau 30 tuổi thì ban ngày và ban đêm giống nhau vì mấy ngày mất ngủ cũng không sao.
* Sau 40 tuổi thì trình độ học vấn cao thấp giống nhau, học vấn thấp có khi kiếm tiền nhiều hơn.
* Sau 50 tuổi thì đẹp và xấu giống nhau vì lúc này có đẹp đến mấy cũng xuất hiện nếp nhăn và tàn nhang.

* Sau 60 tuổi thì làm quan lớn và quan bé giống nhau vì nghỉ hưu rồi cấp bậc giống nhau.
* Sau 70 tuổi thì nhà to và nhà nhỏ giống nhau vì xương khớp thoái hóa không thể đi được hết những không gian muốn đi.
* Sau 80 tuổi thì tiền nhiều và tiền ít giống nhau vì có tiêu cũng chẳng tiêu được bao nhiêu tiền.
* Sau 90 tuổi thì nam và nữ giống nhau vì không thể làm nổi chuyện gì nữa.
* Sau 100 tuổi thì nằm và đứng giống nhau vì đứng dậy cũng chẳng biết làm gì?!

Vậy nên: trước hay sau, trẻ hay già, giàu hay nghèo, sang hay hèn, quan hay dân dù là bất cứ ai đều giống nhau.

Hãy sống và giữ cho mình thứ tồn tại bất biến là: Niềm tin, Tình người và Nhân nghĩa.

ST

Thứ Tư, 29 tháng 6, 2022

Sinh Nhật Nàng


Sinh Nht Nàng
(Mến tặng Phương Hoa)

Phương Hoa tuổi mới vạn người trông
Sinh nhật hàng năm lắm nụ hồng
Ngưỡng mộ tài cao từng thỏa chí
Chúc mừng bạn thiết mãi thành công
Quà xinh gói đẹp lòng vui hẳn
Bánh ngọt chuyền nhanh nghĩa đượm nồng
Vội vã thêm bàn ai đến muộn
Sau vườn nắng nhạt khách càng đông!

Như Thu
06/27/2022
***
Cùng Họa:

Mừng Sinh Nhật Phương Hoa

Tuổi mới nàng cười khỏe hẳn trông
Quà ôm mấy gói cả hoa hồng
Chơi tình với hội ra nhiều sức
Sống nghĩa cho đời bỏ lắm công
Nhã hứng trà nhâm dần thắm ngọt
Hoà vui rượu uống đã thêm nồng
Chưng đèn cắt bánh mừng sinh nhật
Nhộn nhịp chiều vàng bạn đến đông

Minh Thuý Thành Nội
Tháng 6/27/ 2022
***
Bài Thơ Đáp Lễ
(Quý họa cùng Như Thu)

Gửi rồi YouTube, đứng ngồi trông
Đọc những lời khen… mắc cỡ…hồng!
Ngẫm lại thân cò vươn cổ ngỗng
Nhìn về phận sẻ ngoác mồm công
Bao năm kết nghĩa trao tình thắm
Những tháng hoà duyên gửi ý nồng
Yêu lắm chúng mình trong bốn bể
Họp đoàn Gái Việt chốn Trời Đông

Phương Hoa 
 JUN, 26, 2022
***
Mừng Sinh Nhật Phương Hoa

Phương Hoa tuổi mới tươi hồng
Với bao lời chúc rượu nồng tràn ly
Văn chương bạn họp hội kỳ
Giữ gìn tiếng Việt cũng vì mai sau
Cho con cháu tụ cùng nhau
Công trình Lạc Việt tỏa màu khắp nơi.

Lê Mỹ Hoàn
***
Mừng Sinh Nhật Chị Phương Hoa

Từ nơi Châu Úc ....thật xa
Lòng đây nôn nóng đi ra đi vào...
Mỹ Châu nhộn nhịp xiết bao
Mừng Sinh Nhật chị xin trao món quà
Lời thơ tặng chị Phương Hoa
Dồi dào sức khoẻ cả nhà an vui
Chúc chị tươi tắn nụ cười
Tràn đầy hạnh phúc bên người thương yêu!

Kim Oanh
6/2022
***


Happy Birthday PHƯƠNG HOA thân quý.
Gửi đến Phương Hoa những lời Chúc Mừng Tốt Đẹp và Chân Tình nhất.
Thương mến nhiều,

Tiểu Thu & Thanh Dương
***
HAPPY BIRTHDAY !
HAPPY BIRTHDAY !
CHI PHUONG HOA !
CHI PHUONG HOA

Người chị rất yêu thương quý mến, của "Minh Châu Trời Đông"
Love chị Phương Hoa always
 
Em Chúc Anh