Thứ Bảy, 5 tháng 7, 2025

Thà Rằng Anh Nói - Lời: Trúc Hồ Nhạc: Trúc Sinh Trình Bày: Trần Uyên Thi


Lời: Trúc Hồ
Nhạc: Trúc Sinh
Trình Bày: Trần Uyên Thi

Thơ & Thư Pháp: Quang Hà

 

 
Thơ & Thư Họa: Quang Hà


Chị Tôi



( Cảm thơ VNTVNĐ Paris )

Tôi có chị tuổi Dần mạng nữ
Sớm lìa trần mệnh số không may
Sanh con mới được hai ngày
Người chồng tác tệ gái trai ngoài đường

Chồng của chị thuộc phường đểu ác
Người miền Nam lại bạc như vôi
Ngày xưa anh chị thành đôi
Lúc anh làm lính nổi trôi mọi miền

Chút tình cảm nối liền duyên nợ
Lên xe hoa làm vợ họ Trần
Thương cho chị, số vô phần
Ba lần sinh nở một thân một mình!

Chồng của chị bẩm sinh bê bết
Cứ tối ngày lê lết rượu chè
Lại thêm cái tật cà kê
Vợ nhà xinh đẹp lại mê vợ người...

Chị tần tảo ngược xuôi cơ cực
Đôi tay đầy sinh lực nuôi con
Tưởng đâu duyên phận vuông tròn
Lần sanh thứ bốn vì chồng mạng vong!!!

Đêm thao thức chờ chồng mòn mỏi
Sau hè nhà heo đói kêu vang
Chồng về trời đã sáng băng
Cằn nhằn vài tiếng chồng văng tục liền

Chị té xấp trên miền đất lạnh
Sanh hai hôm trong cảnh cô đơn
Thương con chị nén tủi hờn
Những mong qua khỏi những cơn đói lòng

Con nhỏ dại chẳng mong giúp mẹ
Chồng bê tha theo kẻ dâm loàn
Đói lòng tức giận đa đoan
Chị tôi hồn xuống suối vàng bơ vơ!

Bỏ con thơ mới vừa tuần tuổi
Sau năm hôm nuối chút hơi tàn
Chị đi chẳng tiếng thở than
Miên man trong chốn bình an kiếp người...

Khi xác chị còn tươi lòng đất
Mẹ Cha tôi chồng chất não phiền
Ba hôm hồn đã nào yên
Chồng chị xin phép tục huyền một khi

Ngay đêm đó thầm thì ân ái
Chuyện nhuốc nhơ tổn hại thần linh
Chị tôi hiện bất thình lình
Bẻ tay dâm phụ, dứt tình dâm phu

Thơ của anh, bài thơ con chữ
Thơ của tôi nghẹn ứ tim gan
Chị tôi một kiếp phũ phàng
Chị anh vẫn mãi đoan trang với đời

Tôi xúc cảm bài thơ anh viết
Tặng chị anh gối chiếc phòng không
Nhưng vui vì có người chồng
Trọn ân trọn nghĩa dẫu không trọn đời...

Bài thơ tôi chẳng nên lời
Chị tôi đâu nữa ...lệ rơi đầm đìa !!!

Nguyễn phan ngọc an 
Vũng Tàu 1971
 

Xin Em Hãy Cứ Là Xuân

 

Xin em hãy cứ là hoa
Cho anh nâng nhẹ cánh ngà môi hôn
Hương trinh anh ướp trong hồn
Và anh xin giữ nụ hôn trên đời

Xin em hãy cứ là hương
Cho anh hôn nhẹ má hường ngày xuân
Dẫu anh đi trọn đường trần
Dáng hương anh mãi ân cần nâng niu

Xin em hãy cứ là mây
Cho anh rong ruổi ngất ngây đợi chờ
Để anh dệt mối tình thơ
Nâng niu ấp ủ trong mơ một lần

Xin em hãy cứ là xuân
Cho anh ngây ngất hương tân ngọt ngào
Môi em tình tứ nồng trao
Khiến anh chết ngất sa vào hương trinh.

Xin em hãy cứ là tình
Để anh âu yếm gọi mình trăm năm
Chiếu hoa anh trải em nằm
Ngả lưng anh sẽ cùng nằm bên em

Xin em mãi mãi là yêu
Để anh khe khẽ nuông chiều nụ xuân
Dìu em đi hết hồng trần
Cùng nhau vui bước phong vân tháng ngày!

Tha Nhân

Ai Thắng, Ai Thua?


Nàng mở cửa bước ra vườn, mắt lướt nhẹ trên từng vạt nắng đang trải dài trên tàn lá sum suê, trên những cánh hoa sắc màu óng ả giữa âm thanh leng keng, rộn rã từ chiếc phong linh đang treo trên chiếc thang cong cong dựa lưng vào hàng rào cho các dây hoa leo vươn mình tìm sự sống. Tất cả những thứ ấy là niềm vui, là sự bình an mà Nàng vẫn hằng thưởng thức mỗi khi được đặt chân đến ngôi nhà tráng lệ của chị Ngân. Thế nhưng sáng hôm nay, với tâm trạng hoang mang, buồn bã Nàng thả người xuống chiếc ghế đá lạnh lẽo khi bật điện thoại lên để tìm một tin nhắn mà Nàng đang trông ngóng nhưng không có. Nỗi buồn đang nặng trĩu trong lòng như chợt bừng lên. Nàng tự trấn tĩnh bằng cách lang thang trên trang mạng và rồi một hàng chữ đập vào mắt.

“Sau cuộc cãi vã, vợ bỏ nhà đi hơn một tháng. Tôi quyết định Ly hôn.

Việc này đã xảy ra rất nhiều lần, nhưng thật sự lần này quá sức chịu đựng của tôi. Cô ấy là vợ nhưng muốn nắm hết mọi chuyện trong gia đình, muốn tôi lúc nào cũng phải phục tùng và khi không đạt được mục đích thì đùng đùng nổi giận, bỏ nhà đi. Sau hàng chục lần chịu đựng, năn nỉ, ỉ ôi lần này tôi cảm thấy chán nản, bực bội và tự nhủ mình không cần đón cô ấy về nhà nữa mà sẽ làm đơn ly hôn.

Với quyết định mới này tôi cảm thấy tâm hồn vô cùng thoải mái với ý nghĩ mình sẽ lập ra một kế hoạch mới để cuộc sống được tự do, vui vẻ và có ý nghĩa hơn. Tôi sẽ không mất nhiều thời gian, tâm trí vì những lục đục không đáng có trong gia đình mà sẽ siêng năng rèn luyện sức khỏe, trau dồi thêm kiến thức để tiến bộ và có cơ hội thăng tiến trong nghề nghiệp.

Tôi đúng hay tôi sai? Khó có thể có câu trả lời ngay lúc này nhưng điều tôi cảm nhận được là sự nhẹ nhõm, thư thái. Cái cảm giác mà rất lâu rồi tôi chưa bao giờ có được. Chỉ vài tháng đầu của cuộc hôn nhân là tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc qua không khí đầm ấm, vui vẻ trong gia đình nhưng sau đó thì hầu như lúc nào cũng phải đối đầu với những mâu thuẫn, những bất đồng khiến tôi cảm thấy ngột ngạt…”.

Những dòng tâm sự của người đàn ông này khiến Nàng cảm thấy lòng mình như có chút rúng động nhưng những lời bình luận của cộng đồng mạng làm Nàng cảm thấy lo lắng hơn.

Anh Bá Xóm Đạo: Hễ cãi nhau là bỏ đi vài tháng, rồi lại trở về. Vợ anh coi cái nhà là quán trọ chắc. Vợ chồng nào cũng vậy, dù hạnh phúc thế mấy cũng không tránh được có lúc mâu thuẫn, có lúc cãi nhau. Nhưng tốt nhất là nên ngồi lại tìm cách giải quyết chứ bỏ nhà đi không phải cách. Tôi ủng hộ quyết định của anh. Hãy mạnh mẽ, dũng cảm để tiễn “người ấy” lên đường. Chúc anh luôn an bình, vui vẻ.

T.N.N: Vợ chồng tôi cưới nhau hơn 10 năm. Có một lần cãi nhau, vợ lớn tiếng mắng mỏ tôi. Không dằn được tức giận, tôi tát vợ. Ngay tức thì vợ tôi ra ngoài, định lấy xe nhưng tôi khóa cổng rào không cho cô ấy đi. Đêm đó, tôi trăn trở với bao suy nghĩ trong đầu. Sáng sớm hôm sau, tôi mở cửa sẵn và nói, nếu em đi thì hãy tự trở về, anh sẽ không tìm và đón em. Tôi ngồi chờ suốt ngày nhưng chờ mãi vợ tôi vẫn không ra khỏi phòng. Từ đó, vợ tôi không lặp lại hành động đó và tôi cũng không bao giờ dùng vũ lực với vợ. Sau sự xung đột này vợ chồng tôi hiểu nhau và hòa thuận với nhau hơn. Tôi nghĩ, nếu ngày ấy vợ tôi quyết định bỏ đi thì chắc gì chúng tôi được vui vẻ, hạnh phúc bên nhau như bây giờ. Tôi xin có lời khuyên, bà nào cô nào có ý định bỏ đi khi vợ chồng cãi nhau hãy nghĩ đến hậu quả trước khi rời khỏi nhà. Bởi vì không phải ông chồng nào cũng hiền lành và có đủ kiên nhẫn để chịu “lép vế” mãi đâu.

Cúc Đỗ: Là phụ nữ nhưng tôi cũng phải nhìn nhận một người vợ cứ cãi nhau là bỏ đi là không đúng. Cãi nhau là để hiểu nhau hơn và xây dựng gia đình tốt hơn chứ không phải để thắng, để thua…
Có tiếng gõ cửa dồn dập, Nàng xỏ chân vào dép, chưa kịp đứng lên thì cánh cửa đã bật mở, chị Ngân bước vào nhăn mặt hỏi:
– Em viết cái gì trên “facebook” đây. Em bao nhiêu tuổi rồi mà hành xử như một đứa con nít lên 3 vậy?
Nàng còn đang lúng túng thì chị thảy chiếc điện thoại lên bàn:
– Thiệt tình… chuyện vợ chồng bất hòa mà đem ra kể lể cho bàn dân thiên hạ biết hết. Đã vậy, nhỏ bạn nào của em còn xúi giục “buông tay đi rồi thưởng thức cuộc sống độc thân cho thoải mái, có chồng như đeo gông vào cổ, chồng của tao mà như thế thì tao cho lên đường lâu rồi”. Hãy nghĩ xem, nếu Thắng đọc những dòng chữ này thì hậu quả sẽ ra sao? Em có biết, chuyện em giãi bày tâm sự một cách chủ quan và công khai như thế có khác nào đổ dầu vào lửa, chẳng những không thể hàn gắn mà tệ hại hơn là sẽ đưa đến chuyện ly hôn. Em có muốn điều đó xảy ra không?

Hai bàn tay xoắn vào nhau, Nàng nói như muốn khóc:
– Không, chưa bao giờ em có ý định đó. Chỉ là…
– Chỉ là em muốn làm mình, làm mẩy với Thắng à? rồi kết quả thế nào? Thắng đã gọi, năn nỉ em mấy lần rồi?
Nàng lắc đầu, giọng ngập ngừng:
– Mấy ngày trước anh ấy gọi mà em không bắt máy. Nhưng cả tuần nay anh ấy không ….
– Vậy nếu Thắng không năn nỉ, không đến đây chầu chực để đón em về thì em tính sao?
Chị Ngân lắc đầu trong tiếng thở:
– Từ lúc chị em mình chưa lập gia đình, mẹ vẫn luôn dạy bảo, sau này có chồng dù giận hờn cách mấy cũng đừng nên bỏ nhà đi, mà nếu đã đi rồi cũng đừng bao giờ tự vác mặt trở về nhà để tự đánh mất giá trị của mình và bị chồng coi thường.

Nước mắt Nàng bắt đầu tuôn khi câu nói của chị Ngân vừa chạm vào nỗi lo âu đang chất chứa trong lòng. Nàng đã bắt đầu nhớ Thắng. Nhớ những giờ phút êm đềm, nhớ những bữa cơm vui vẻ, nhớ những buổi tối đắm mình trong tiếng đàn guitar réo rắt và giọng hát trầm ấm của chồng. Nàng nôn nóng, mong chờ tiếng chuông điện thoại, và câu nói dịu dàng “Em hết giận anh chưa?” để được trở về nhà, nằm trên chiếc giường quen thuộc với chăn gối ấm áp và vòng tay yêu thương của chồng. Thật sự Nàng chỉ muốn hù dọa, muốn thử thách tình yêu của Thắng, muốn chồng xuống nước để thỏa giận, chứ trong thâm tâm Nàng nào dám nghĩ đến việc ly hôn.
– Chuyện em bỏ đi mỗi khi giận chồng làm chị ớn tận cổ huống chi là Thắng. Em quá trớn rồi thì không ai cứu nổi em đâu. Thắng tuy hiền lành nhưng không phải là người nhu nhược, em đừng tưởng…
Ngay lúc ấy anh Hưng xô cửa bước vào:
– Thôi đi Ngân. Oanh đã buồn em không an ủi thì thôi lại còn la rày, tội nó.
– Em nói sai à?
Anh Hưng chưa kịp lên tiếng chị đã tiếp lời:
– Là một người đàn ông, một người đang làm chồng anh thử nói một lời công đạo xem.
– Ừ thì… khi bị vợ “bêu xấu” người chồng sẽ giận, sẽ buồn vì cảm thấy xấu hổ và mất mặt.
– Bởi thế, em muốn Oanh sáng mắt ra. Có chồng tốt mà không biết giữ, mai mốt mất đừng tiếc. Anh thấy không, mấy lần trước chỉ một ngày sau là Thắng đã sang đây năn nỉ, ỉ ôi để con bé này mặc sức vặn mình, vặn mẩy làm cao. Còn kỳ này thì sao? Một tuần rồi… Thắng chẳng thèm gọi hỏi thăm chứ đừng nói là sang đây đón về.

– Thì từ từ… biết đâu vài hôm nữa.
Liếc sang Nàng, chị Ngân cao giọng:
– Đừng mơ, thái độ của Thắng cho thấy nó đã chán ngấy cái cảnh này rồi.
Em liệu mà tự xách gói về nhà đi nếu không muốn dẫn nhau ra tòa ly hôn.
Anh Hưng nạt ngang:
– Đừng có nói bậy.
– Bậy mà có khi xảy ra thật đó.

Tiếng khóc của Nàng bật ra làm chị thấy nao lòng nhưng lại nghĩ “phải có thuốc đắng thì mới đã tật” nên giữ nguyên vẻ hậm hực. Anh Hưng lắc đầu, khoát tay ra dấu chị hãy ra ngoài.

Chị Ngân xuống phòng ăn, bấm điện thoại. Bên kia đầu dây Thắng nôn nóng:
– Vợ em đã chịu về nhà chưa chị?
– Muốn lắm rồi nhưng còn tự ái, sợ quê. Cô nàng đang khóc hu hu trong phòng kìa.
– Thôi để em qua đón…
Chị Ngân vội vàng ngăn lại:
– Không, phải làm đúng những gì chị em mình đã bàn tính với nhau. Chị cám ơn em đã rất thương Oanh và rất bao dung, nhưng em cần phải phải cứng rắn, quyết liệt để Oanh tự trở về thì lần sau nó không dám bỏ đi nữa.
– Nhưng lỡ… vợ em không về thì sao?

Chị Ngân suýt bật cười. Thương người em rể hiền lành, nhẫn nhịn nhưng chị quyết phải làm cho cô em gái nhận ra cách xử sự của mình là sai và sẽ đem đến hậu quả nghiêm trọng nếu không sửa đổi.

o O o


Chị Ngân đạp thắng xe rồi quay sang Nàng:
– Em tự vào nhà đi.
Bằng ánh mắt van lơn Nàng nói như muốn khóc:
– Chị vào với em nha.
– Ủa! lúc bỏ đi hùng hổ lắm sao bây giờ lại ỉu xìu thế kia.

Nhìn những giọt nước mắt rơm rớm trên đôi mắt buồn xo chị Ngân thấy nao lòng nên đưa tay vuốt tóc Nàng, cười hiền lành rồi kéo chiếc vali bước lên thềm nhà, đưa tay bấm chuông. Cánh cửa bật mở, Thắng hiện ra với nụ cười hớn hở. Chị lùi lại nhìn Thắng với cái nhíu mày, Thắng cười bẽn lẽn khi chợt nhớ mình đã quên mất lời căn dặn của chị Ngân “phải xuất hiện trước mặt Oanh với khuôn mặt lạnh lùng, càng ngầu càng tốt”. Thắng mím môi, gãi đầu cười bẽn lẽn. Chị nhìn Nàng rồi nói như ra lệnh:
– Em nghĩ… mình nên nói gì với Thắng không?
Nàng cúi đầu, ngượng ngùng trong câu xin lỗi vừa thoát ra cửa miệng một cách khó khăn. Thắng đón chiếc vali từ tay chị Ngân, vui vẻ:
– Không sao, em về là anh mừng rồi.

Chị Ngân lắc đầu chịu thua cậu em rể quá tử tế, quá dễ thương. Trước khi trở ra xe, chị nắm tay Thắng và Nàng nhẹ nhàng nhắc nhở:

– Chị nhớ, một nhà văn đã viết rằng “Mọi sự hơn thua trong tình yêu đều không mang lại bền vững nào hết. Chúng ta hơn nhau cái này hay cái kia sao bằng chúng ta để tình yêu của mình hôm nay hơn tình yêu của mình hôm qua (*). Cám ơn Thắng đã mở rộng vòng tay và chị tin rằng Oanh sẽ chín chắn hơn trong suy nghĩ và cách hành xử để gia đình luôn vui vẻ, hạnh phúc.

Ngân Bình


Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2025

Lễ Độc Lập Hoa Kỳ, July 4th.

 

(Pháo hoa tại Disneyland, Anaheim, California July 4th 2024

("LA by night" chụp từ cửa sổ máy bay trên đường về lại San Jose.)

Have a Happy 4th of July weekend!

Nguyễn Thịnh
 

Mừng Lễ Độc Lập Hoa Kỳ



Chào mừng Lễ Độc Lập Hoa Kỳ
Dân Quốc rộn ràng xiết kể chi
Pháo đỏ đì đùng tung diễm sắc
Cờ thiêng phấp phới tỏa phương uy
Tự Do hạnh phúc dày an hưởng
Độc Lập hùng cường rộng tiện nghi
Thế giới nghiêng mình tâm khẩu phục
Văn thư chúc tụng nước Hoa Kỳ

Nguyễn Minh Thanh
(July 4th - 2025)
  

Mừng Lễ Độc Lập Hoa Kỳ

Tưng bừng lễ hội hàng năm
Mang ơn người đã khai công Hoa Kỳ
Dành lại độc lập tự do
Bãi bỏ nô lệ, cơm no mọi người
Không còn thân phận chư hầu
Ai ai cũng được làm giầu như nhau
Chỉ cần bỏ sức công lao
Thì bao mơ ước cũng mau chóng thành
Dân chúng được sống an lành
Phần thưởng quí giá không dành riêng ai
Ơn này ai cũng nên mang
Làm việc hữu ích tiếng vang muôn đời


Hồng Vân


Bài Tình Thơ Tháng Bảy


Đây là bài số bảy trăm sáu mươi tám (768) của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ ORTB.

Tháng Bảy xứ Mỹ rộn rã tiếng pháo mừng Ngày Độc Lập. Những năm mới đến xứ Mỹ, người viết cũng nôn nao sửa soạn mền chiếu, thức ăn thức uống để sang Vancouver, WA xem đốt pháo bông và cùng chung vui với cư dân sở tại. Thật là náo nhiệt, thật là vui vẻ. Những năm sau này, người viết ở nhà xem đốt pháo bông trên Tivi cho “tiện việc sổ sách” để khỏi mệt tấm thân “không còn trẻ nữa” của mình.

Nhìn những chùm pháo bông sáng đẹp trên bầu trời, nhìn những em bé nhảy múa ca hát vô tư, nhìn những nụ cười ánh mắt của người dân Mỹ đón mừng lễ hội một cách thoải mái, tự do trên màn ảnh, tôi thấy đất nước Mỹ này quả thật an bình, hạnh phúc. Tự nhiên trái tim của một người sống hơn 30 năm nơi xứ người bừng dậy lên tình cảm vui buồn lẫn lộn. Tôi ngậm ngùi nhớ đến chuyện xưa tích cũ nên đã cảm hứng viết xuống bài thơ Bài Tình Thơ Tháng Bảy để nói lên tâm sự của mình. Người viết nghĩ rằng đó cũng là tâm tình của những ai cùng một nhịp đập trái tim tình cảm như tôi.

Người viết xin được chia sẻ tâm sự này đến với các bạn và hy vọng rằng quý bạn sẽ cảm thông với người viết. Xin cảm tạ quý bạn.


Bài Tình Thơ Tháng Bảy

Tháng Bảy quê người hoa đăng lễ hội
Mừng đón Ngày Độc Lập với Tự Do
Pháo nổ trên cao, thiên hạ chuyện trò
Khắp chốn muôn nơi, mọi người ca hát

Tháng Bảy quê mình nắng vàng bãi cát
Cái nóng nung người đỏ lửa Trị Thiên
Đại lộ kinh hoàng thuở nọ hiện tiền
Bao già trẻ gánh gồng đi lánh nạn

Tháng Bảy nơi đây nắng hồng buổi sáng
Hoa nở đầy vườn muôn sắc khoe xinh
Khắp chốn muôn nơi, đờn trống xập xình
Mừng ngày Độc Lập hơn hai trăm năm lập nước

Tháng Bảy chốn xưa, kẻ sau người trước
Lẳng lặng ra đi bỏ cửa bỏ nhà
Bỏ lại quê hương, cha yếu mẹ già
Tìm bến Tự Do ở nơi xa chốn lạ

Một kiếp thuyền nhân lênh đênh nơi biển cả
Sóng nước bập bềnh trôi nổi chiếc thuyền con
Quyết chí ra đi với hy vọng sống còn
Cho con trẻ được sống đời hạnh phúc

Rồi thoáng đó, bóng thiều quang bay vút
Và bây giờ đã mấy chục năm qua
Đã bao lần Tháng Bảy lại trôi qua
Đã bao lúc ngắm pháo bông rực rỡ

Và tự hỏi: biết có ai trăn trở
Nhớ tích xưa Chức Nữ với Ngưu Lang
Tháng bảy mưa Ngâu, cầu Ô Thước nhịp nhàng
Đưa ta về trùng phùng người thân cũ

Những đứa trẻ lớn lên nhớ gì về quê cũ
Những người già nằm xuống hồn phách ở nơi đâu
Nhìn người vui sao ta lại ưu sầu
Ta viết xuống Bài Tình Thơ Tháng Bảy
(Sương Lam)

Người viết lại lang thang trên internet đi tìm tài liệu về ngày lễ quốc gia quan trọng này đem về đây chia sẻ với quý bạn để chúng ta, dầu muốn dầu không, một khi đã sống ở xứ Mỹ này cũng cần nên biết tại sao dân Mỹ đã đón mừng ngày Lễ Độc Lập này một cách tưng bừng, náo nhiệt như thế? Xin mời quý bạn đọc qua tài liệu dưới đây:

Ngày Độc lập Hoa Kỳ


Tại Hoa Kỳ, Ngày Độc Lập, còn gọi là 4 tháng 7 (the 4th of July), là một ngày lễ liên bang để kỷ niệm Tuyên ngôn Độc lập được ký năm 1776.

Ngày lễ này thường được đi kèm với những cuộc diễu hành, liên hoan ngoài trời, và nhiều buổi lễ công cộng. Từ năm 1777, pháo bông đã được đốt để đón mừng ngày lễ.

Lịch sử

Tuy ngày 4 tháng 7 đã được kỷ niệm từ lâu, nhiều người cho rằng ngày này không chính xác. Trong cuộc Chiến tranh Cách mạng, những người thuộc địa ở vùng Tân Anh (New England) đã đấu với Anh từ tháng 4 năm 1775. Kiến nghị đầu tiên trong Quốc hội Lục địa để giành độc lập được đưa ra trong ngày 8 tháng 6. Sau khi có nhiều bàn cãi, Hội nghị đã bí mật bầu (12-0) đòi độc lập từ Đế quốc Anh trong ngày 2 tháng 7. Hội nghị sau đó sửa đổi văn bản tuyên ngôn cho đến sau 11 giờ ngày 4 tháng 7, khi 12 thuộc địa bầu chấp nhận và đưa ra một phiên bản chưa ký cho các nhà in. (New York không bầu trong cả hai cuộc). Philadelphia đón mừng Tuyên ngôn bằng cách đọc nó với công chúng và đốt lửa mừng trong ngày 8 tháng 7. Mãi đến ngày 2 tháng 8 thì một phiên bản sạch mới được các thành viên trong hội nghị ký, nhưng vẫn giữ bí mật để họ khỏi bị quân Anh đánh trả đũa.

John Adams, được Thomas Jefferson cho là một trong những người quan trọng nhất trong phía đòi độc lập, viết thư cho vợ Abigail trong ngày 3 tháng 7 rằng ông tin rằng ngày 2 tháng 7 sẽ được kỷ niệm làm ngày độc lập trong các thế hệ tới. Ông đã sai hai ngày. Tuy biểu quyết trong ngày 2 tháng 7 là việc quyết định, ngày 4 tháng 7 là ngày được viết trong bản tuyên ngôn. Văn bản của Jefferson, sau khi được Hội nghị hiệu đính, được chấp nhận trong ngày 4. Đó cũng là ngày đầu tiên dân chúng Philadelphia nghe được tin về việc đòi độc lập chính thức này.

Phong tục

Ngày Độc lập được chào đón với những biểu hiện yêu nước. Nhiều nhà chính trị thường đọc diễn văn ca ngợi các di sản và người dân của Hoa Kỳ. Các gia đình thường làm cuộc liên hoan ngoài trời, thường tụ họp với những người bà con ở xa, vì được nghỉ nhiều ngày cuối tuần hơn. Các cuộc diễn hành được diễn ra sáng ngày 4, vào buổi tối thường có pháo bông ngoạn mục. Trong dịp lễ thì nhiều gia đình treo cờ Hoa Kỳ ở trước nhà để mừng

Trong một số tiểu bang, dân thường được phép mua pháo bông nhỏ hơn để đốt. Vì lý do an toàn, một số tiểu bang cấm điều này hay hạn chế cỡ của pháo bông.
(Nguồn: Trích trong vi.wikipedia.org)

Mời quý bạn thưởng thức youtube dưới đây do Sương Lam thực hiện thay cho lời kết bài tâm tình hôm nay của người viết, bạn nhé.


Youtube Mừng Ngày Quốc Khánh nước Mỹ - Happy 4th of July -Sương Lam thực hiện
Happy 4th of July

Chúc quý bạn có nhiều sức khỏe, thân tâm an lạc, sống vui từng ngày trong hiện tại với duyên nghiệp của mình nhé.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn
Sương Lam
(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi-MCTN 768-ORTB 1199- 7-2-2025)

Mừng Lễ Độc Lập Hoa Kỳ - Nguyên Cầu Độc Lập Cho Ukraine

 
 
Lần đầu tiên tôi chú ý đến ông già Mỹ trắng ngồi xe lăn trên lề đường, khi xe tôi dừng đèn đỏ chuẩn bị quẹo vào trung tâm bán sỉ Costco. Tôi nhớ đó là khoảng thời gian quân Nga bắt đầu tấn công Ukraine, cách đây cũng đã bốn, năm tháng gì đó. Chiếc quần jean lưng lửng, loang lổ vết bẩn và rách te tua, lộ ra hai đầu gối nám đỏ bầm và đôi chân lông lá; áo thun ngắn tay màu xanh rừng của lính, màu áo quen thuộc của Tổng Thống Ukraine Volodymyr Zelenskyy, vị tổng thống anh hùng của một dân tộc anh hùng mà cả thế giới đều kính nể; trên cánh tay áo ông ta còn gắn một lá cờ màu vàng xanh của đất nước Ukraine.

Tôi chợt cười thầm. Là “fan” hâm mộ của tổng thống Ukraine đây mà. Tôi cũng là người rất hâm mộ ông tổng thống thông minh gan dạ này. Lần đầu tiên thấy Zelenskyy phát biểu với giọng nói hùng hồn, lời lẽ khôn khéo, mạnh mẽ, kêu gọi thế giới giúp đỡ Ukraine, làm tôi rất khâm phục. Nhưng khi nhìn ánh mắt chứa đựng sự oán hận, lẫn đau khổ, và sự chịu đựng tột cùng của Zelenskyy, tôi muốn rơi nước mắt.
Ông già ngồi trên xe lăn khổ người phốp pháp với cái bụng bự tròn quay nhú ra dưới lớp áo. Khuôn mặt khắc khổ và buồn bã, nhưng hàm râu quai nón rậm rì khiến ông toát ra một vẻ mạnh mẽ kiên cường, và không thấy có chút gì là đáng tội nghiệp, dù trên tay ông cầm tấm bảng có mấy chữ viết tay xiêu vẹo: “Please help!”

Điều khiến tôi xúc động và chăm chú quan sát kỹ ông già là vì ông đội chiếc mũ dìm đen có hàng chữ màu vàng in thật lớn: VIETNAM WAR VETETRAN. Một cựu chiến binh Việt Nam. Người này đã từng bay qua nửa vòng trái đất giúp dân tộc tôi gìn giữ tự do và hòa bình. Tôi biết chính phủ Mỹ rất ưu đãi các cựu quân nhân, tại sao ông già này lại đi ăn xin như thế nhỉ.

Đèn chuyển sang màu xanh. Tôi chợt giật mình bừng tỉnh vì tiếng còi hối thúc của xe sau. Làn đường hẹp không có chỗ tắp vô, nên tôi vội chụp lấy cái điện thoại, moi hết số tiền lẻ trong ngăn bên của cái vỏ bọc, và rà xe tới gần chỗ ông già. Hạ cửa kính xuống, tôi chồm tới nhét nắm bạc lẻ vào tay ông rồi nhấn ga chạy đi, bỏ lại đàng sau ánh mắt sáng lên đầy thiện cảm với đôi bàn tay chắp xá và tiếng “Com on” thật to. Vào trong Costco lựa đồ mà tâm trí tôi mãi nghĩ về người cựu chiến binh Việt Nam với cái vẻ mặt oai hùng nhưng buồn bã ấy.
Tôi ở không xa Costco, nên tôi thường xuyên đi mua đồ và đổ xăng ở đây. Những lần sau đó, mỗi khi đi Costco tôi đều cố ý mang theo một ít tiền để cho ông già này, vì hầu như ông luôn luôn ngồi tại chỗ cũ. Và tôi trở thành khách hàng của ông lúc nào không hay.

Một lần, chẳng hiểu sao ông lại đổi hướng, thay vì ngồi bên phải thuận tiện xe cộ qua lại dừng đèn đỏ cho tiền, ông lại chuyển sang ngồi phía bên trái, trên lề cái “only” quẹo trái ngăn đôi giữa hai bên đường xuôi và ngược chiều. Thế nên trên đường đến tôi không thể đưa tiền cho ông. Mua sắm xong ra xe tôi lục lấy cái phong bì rồi bỏ tiền vào đó, và lái chầm chậm vô làn thứ nhì từ bên trái. Khi dừng lại đợi đèn xanh tôi hạ cửa xuống cầm lấy cái bì thơ, chồm ra ngoài và thảy qua cho ông già. Tôi cố ném vào chiếc xe lăn ông đang ngồi, nhưng không ngờ cái bì thư va vào chiếc xe sau vừa trờ tới, và nó rơi xuống đất nằm trong lòng đường. Bì thư không dán nên số tiền văng tung tóe, làm tôi cảm thấy rất áy náy. Tôi định đậu xe để xuống nhặt lại cho ông, thì người phụ nữ da trắng trong xe đã bước xuống gom hết lại những tờ bạc dưới đất và bước tới đưa cho ông già. Đúng là “Người Mỹ tử tế,” tôi thầm nghĩ. Từ những việc cỏn con này, tuy chưa một lần trò chuyện, tôi có cái cảm giác ông già Mỹ đã là “người quen.”

Nhưng đó là lần cuối cùng tôi cho tiền ông. Những lần sau tôi cũng mang theo tiền, nhưng không còn thấy ông già xuất hiện chỗ đó nữa, và mỗi lần chạy ngang qua tôi có cảm giác hơi buồn, nghĩ là chắc ông ấy đã vĩnh viễn ra đi. Tồn tại từ thời chiến tranh Việt Nam, tuổi ông nay cũng đã cao rồi còn gì.
*
Ngày 4 Tháng 7 năm 2022, ngày Lễ Độc Lập Hoa Kỳ. Vì được “xả trại Covid,” mấy đứa con đưa tụi nhóc cháu nội đi chơi xa hết, không đứa nào về chung vui như trước kia, nên tôi rảnh rang việc nấu nướng. Qua hơn hai năm trốn dịch trong nhà cũng bị “cuồng chân,” ông xã tôi muốn dành ngày lễ Độc Lập đi tháp tùng đoàn diễn hành của thành phố cho thư giãn gân cốt. Đặc biệt, năm nay thành phố có tổ chức cuộc thi chạy bộ 5 km quanh thành phố, trước giờ xe hoa bắt đầu cuộc diễn hành, để gây quỹ cho Nhà Tạm Trú Phụ nữ và Trẻ
em. Đáng tiếc, chúng tôi dù cũng từng là dân chạy bộ nhưng vì bận rộn quên mất thời hạn, ghi danh trễ nên không thể tham dự. Cuộc thi này rất thú vị, vì dọc đường các cơ sở kinh doanh địa phương cung cấp miễn phí thức ăn nhẹ, các loại nước uống, trái cây. Sau cuộc thi có cả… bia cùng rượu cho người lớn giải lao nữa. Tất cả mọi thí sinh đều được phát áo đồng phục với số báo danh. Dọc đường ai mỏi mệt có thể dừng lại bốc vài cái bánh, chai nước, rồi vừa chạy vừa thưởng thức. Già trẻ gái trai đều tham dự được, ai đến đích trước nhận phần thưởng và huy chương, những người mỏi mệt cứ chạy sau hay đi bộ tà tà thì khi đến đích cũng được tặng những món quà an ủi.

Buổi sáng, tôi thức dậy ăn uống xong là “diện đồ July 4th” áo đỏ có hình cờ Mỹ rồi cùng nhà tôi đi bộ ra phố. Thành phố nhỏ chúng tôi dọn về sau khi nghỉ hưu ở gần biển, thuộc vùng Đông Vịnh San Francisco, là một thành phố cổ. Chính quyền và người dân ở đây luôn luôn giữ gìn truyền thống tổ chức diễn hành xe hoa trong ngày Lễ Độc Lập hàng năm, trừ vài năm dịch Covid vừa qua. Năm nay mở cửa trở lại nên cả thành phố náo nức rộn ràng lo chuẩn bị cho cuộc diễn hành và cuộc thi chạy bộ.

Theo lịch trình, sau khi cuộc thi chạy 5 km bắt đầu, thì đoàn xe hoa cũng khởi hành từ tụ điểm gần bờ biển, chạy quanh downtown, dọc theo khu vực dân cư, giáp một vòng thì về lại chỗ cũ, chiều dài cũng trên bốn, năm dặm. Tôi háo hức ngắm nhìn, chạy tới chạy lui theo đoàn xe đủ màu sắc và kiểu dáng để chụp hình. Tôi mãi mê nhìn những kỵ mã cảnh sát thành phố oai phong trên lưng những chú ngựa nòi cao lớn bờm lông đen mượt, khoác những bộ yên cương rực rỡ sắc màu, và tôi bỏ lạc ông xã trong dòng người coi đông nghịt hai bên lề đường.

Đến đoạn đường có những chiếc xe hoa thật dài và đẹp, tôi vội đưa điện thoại lên. Bấm được vài tấm hình, tôi xoay lưng lại định đi tiếp bỗng đụng phải một người đang bước tới thật nhanh. Tôi bị mất trớn ngã nhào vào đám đông đang ngồi coi diễn hành trên lề đường. Chiếc điện thoại vuột khỏi tay, và theo phản ứng tự nhiên tôi chụp vội cái tay nắm của một chiếc xe lăn gần đó để giữ thăng bằng trở lại. Bị xấu hổ, tôi vội cúi nhặt chiếc điện thoại lên rồi lắp bắp lời xin lỗi với người ngồi trên chiếc xe lăn có cắm đầy những lá cờ Mỹ nhỏ:
“I’m… sorry!”
“No problem!’Người đó trả lời, và rồi kêu lên với vẻ kinh ngạc,“Oh….thì ra là cô à?”

Tôi chưa kịp hoàn hồn, nghe thế bèn nhìn kỹ ông ta, và chợt nhận ra người ngồi trên xe lăn chính là người ăn xin gần Costco tôi vẫn cho tiền mấy lúc trước. Vẫn chiếc mũ dìm có hàng chữ in “VIETNAM WAR VETETRAN,” vẫn “chiếc áo thun Tổng Thống Ukraine,” và lá cờ vàng xanh trên tay áo. Nhưng nhìn ông ta gọn gàng hơn, sạch sẽ hơn, và thần thái ông lúc này trông rất tốt, mặt mũi tươi tắn, nét mặt sinh động, không còn nét bơ phờ và buồn phiền như trước nữa. Tôi vừa ngạc nhiên vừa vui. Rủi mà may, tình cờ được dịp gặp lại ông già cựu chiến binh Việt Nam, người mà lâu nay tôi thường nghĩ đến mỗi lần chạy ngang qua chỗ ông từng ngồi xin ăn.

“Thì ra là ông!” Tôi cũng kêu lên mừng rỡ như gặp lại bạn cũ. “Ông có khỏe không? Lâu nay ông làm gì mà tôi không thấy ông nơi… chỗ cũ?” Tôi nói, không tiện nhắc lại chỗ cũ là chỗ nào. Ông ta chỉ cười, rồi quay qua người phụ nữ Mỹ trắng lớn tuổi ngồi trên chiếc ghế xếp bên cạnh:
“Honey, cô đây là người anh thường kể với em trước kia, người bao giờ cũng dừng lại giúp anh mỗi khi cô ấy đi mua sắm ở Cotsco.” Quay sang tôi, ông tiếp, “Xin chào! Tôi tên là Scott, còn đây là Sue, bạn gái tôi.

Bà Sue gật đầu chào tôi với nụ cười hiền lành và đầy thân thiện. Thấy bà có vẻ xuề xòa tôi cũng chào bà tự nhiên không chút dè dặt, tự giới thiệu tên mình, rồi quay qua ông, chỉ vào chiếc mũ ông đang đội:
“Ông là cựu chiến binh Việt Nam? Lần đầu tiên tôi chú ý đến ông vì chiếc mũ này. Có phải ông đã từng sang Việt Nam chiến đấu giúp quê hương tôi?”
“Yes, I did! Vâng, tôi đã từng.” Rồi như còn có rất nhiều điều muốn nói, ông già vừa quay đầu chiếc xe lăn, vừa ra dấu cho tôi và bà bạn ông tách khỏi đám đông, “Chỗ này ồn ào quá, chúng ta hãy qua bên kia nói chuyện đi.”

Bà Sue cởi chiếc áo khoác máng vào thành chiếc ghế xếp bà vừa ngồi, để người ta biết là ghế có chủ, rồi bước vội theo ông. Tôi cũng hào hứng bước theo hai người đến chỗ gần trạm xăng, nơi có một rừng cờ Mỹ thật lớn đang phất phơ tung bay trong nắng.

“Trước nhất, tôi xin cám ơn ông,” tôi nói khi xe ông dừng lại bên cạnh hàng cờ bay phất phới, “ngày ấy đã sang tận Việt Nam chiến đấu giúp quê hương tôi.”
Ông Scott vội lắc đầu, và nói bằng cái giọng có vẻ nặng nề:
“No! Chúng tôi đã không giúp được gì cho các bạn. Cho đến tận bây giờ, tôi luôn nghĩ rằng chúng tôi còn mắc nợ các bạn.”
Tôi thấy tội nghiệp ông. Đã mấy chục năm qua mà ông vẫn còn ấm ức, nói ra những điều tôi thường nghe trước giờ mỗi khi nói chuyện cùng những cựu quân nhân Hoa Kỳ trở về từ Việt Nam. Ông nới một hơi, phàn nàn về chuyện thời chiến tranh Việt Nam, về cánh báo chí phản chiến Mỹ, về người dân Mỹ xuống đường biểu tình, về chính phủ Mỹ… càng nói càng hăng, mặt ông đỏ bừng.
Bà Sue đứng im lặng nghe, thỉnh thoảng lắc đầu, có vẻ như bà đã quen với chuyện này:
“Ông ấy vẫn thường như thế, mỗi khi có ai nhắc về chuyện chiến tranh Việt Nam.” Bà nói.
Tôi muốn giúp ông quên đi cái quá khứ đau lòng ấy lúc tuổi già, nên hướng qua chuyện khác:
“Cám ơn ông, Scott. Nhưng chuyện đã mấy chục năm rồi, làm ơn hãy quên đi để cho tâm trí ông được nhẹ nhàng.” Tôi nói xong đổi đề tài: “Bây giờ cho tôi hỏi, hình như ông rất hâm mộ Tổng Thống Zelenskyy của Ukraine? Tôi thấy ông mặc áo màu giống Zelenskyy và còn đeo cờ Ukraine, đã từ lâu lắm rồi?”
Ánh mắt Scott sáng lên, và tôi biết là tôi đã… bắt đúng huyệt của ông.
“Oh yeah! Absolutely, yes!” Tất nhiên rồi! Ông kêu lên đầy vẻ thán phục. “Cũng nhờ chứng kiến sự kiên cường của họ mà tôi mới ‘là một con người’ như bây giờ!”
Có lẽ sự thân thiện và kính trọng của tôi đối với ông lâu nay đã khiến ông tin tưởng. Cho nên dù mới gặp lần đầu, qua vài câu hỏi tế nhị và cảm thông của tôi (bạn tôi thường nói tôi có năng khiếu trong việc khai thác thông tin từ người khác mà!), Scott đã mở lòng kể cho tôi nghe về chuyện của ông, về lý do tại sao ông trở thành kẻ ăn xin và bây giờ thì trở lại phong độ cũ.
Và rồi, tôi quên mất đoàn xe hoa diễn hành, quên mất ông xã đang đi tới đâu, quên luôn đám đông đang vỗ tay từng đợt mỗi khi có chiếc xe hoa chạy qua. Tôi đứng lặng người, đắm chìm vào câu chuyện đầy cảm động và đau thương của ông già Mỹ.
***
Gần cuối năm 1974, ông Scott là thương binh trở về từ Việt Nam sau một trận pháo kích của Việt Cộng vào nơi đóng quân của ông. Một mảnh đạn pháo đi lạc đã ghim vào đốt sống nên ông bị liệt hai chân. Người vợ trung thành Cathy và đứa con trai độc nhất Richard của hai người đã chăm lo cho ông suốt cả cuộc đời. Con trai ông ăn học thành tài, ra đi làm nhưng không hề kết hôn, dù anh ta cũng có bạn gái đó đây. Mấy năm về trước, gia đình ông gặp phải một cơn đại họa. Vợ ông và Richard đã qua đời cùng lúc trong một tai nạn xe hơi, bỏ lại ông một mình với tấm thân tàn phế. Ông bị sốc vì quá đau khổ, quá thương nhớ, làm cho bấn loạn tâm thần. Do dùng thuốc gây nghiện quá nhiều để giảm stress, và còn mượn rượu giải sầu, ông đã trở thành con nghiện cả hai món. Cuối cùng, ông làm thân “homeless” không nhà vô ngụ trong “shelter” của thành phố. Vì nghiện ngập, số lương hưu hàng tháng đều bay sạch, nên ông phải đi xin thì mới có thêm tiền mua thức ăn hoặc thuốc để “phê” hay vài lon bia để uống. Ông kể xong thì nói:
“Cho đến thời gian tôi gặp cô, là tôi đã làm ăn mày cũng hơn một năm rồi.”
“Tôi thật là xin lỗi chuyện vợ con ông, Scott!” Tôi nói cùng với sự xúc động tận đáy lòng vì câu chuyện thương tâm của ông. “Cầu Thượng Đế phò hộ cho ông.”
“I’m okay now.” Bây giờ tôi ổn rồi, cám ơn cô.
“Cô biết không,” bà Sue nãy giờ đứng im, bây giờ thấy ông ngừng lại bà mới lên tiếng, “nếu không có chiến tranh Ukraine, không có Tổng Thống Zelenskyy, nhất là gần đây không có hai tù binh Mỹ bị Nga bắt giữ, thì hiện tại ông ấy vẫn còn đói khổ dài dài, còn ngồi ăn xin ở chỗ cổng vào Costco như cô từng thấy. Trước đó cho dù tôi đã hết lời khuyên can ông hãy đi cai nghiện nhưng ông không chịu nghe.”
“Là sao ạ?” Tôi hỏi với vẻ tò mò lẫn thích thú.
“Là do tôi quá ngưỡng mộ Zelenskyy và dân tộc Ukraine, tôi mới tự cai nghiện!” Scott trả lời thay bà Sue. “Hằng ngày xem tin tức, tôi thương đất nước họ lắm, những con người dũng cảm vô song.” Ông dừng lại quay qua bà Sue, “Tôi quen Sue từ Trung tâm Tạm Trú cho kẻ không nhà. Bà đã khuyên bảo và lo lắng cho tôi rất nhiều, và tôi nghe lời bà mọi việc, ngoại trừ chuyện cai nghiện. Cám ơn em yêu!” Ông nói, đưa tay vỗ vỗ vào lưng bà một cách rất âu yếm.
“Wow! Ông làm tốt lắm! Good Job, Scott!” Tôi nói và đưa ngón cái lên. “Nhưng tôi hơi… chậm tiêu một chút, ông có thể cho biết tại sao ông ngưỡng mộ Tổng Thống và dân tộc Ukraine mà ông tự cai nghiện thành công? Chả lẽ ông muốn… qua Ukraine đánh nhau với quân của Putin giúp họ?” Tôi đùa.
“I wish!” Tôi rất muốn thế! Không ngờ Scott hăng hái trả lời. “Phải, tôi rất khâm phục họ, ước gì tôi lành lặn và còn trẻ, khỏe, tôi sẽ qua Ukraine giúp họ ngay không chần chừ! Nhất là gần đây mỗi lần xem tin tức, thấy hình ảnh Alexander và Andy Tai ở Alabama bị quân Nga bắt giữ tôi thương họ vô cùng, và tôi đã tự nguyền rủa tôi. Tôi nghĩ lại mình thật vô dụng, khi bao nhiêu đồng đội của tôi đang trong vòng nguy hiểm chiến đấu cho tự do, thì tôi ở nhà ăn no mặc ấm lại đi hủy hoại đời mình trong một thời gian dài như vừa qua, đến xém chút nữa bỏ mạng. God, cám ơn Thượng Đế! Tôi đã làm được!” Ông nói với một vẻ tràn đầy hãnh diện.
“Đúng vậy, Scott đã tự mình cai nghiện, không cần tới trung tâm.” Bà Sue nói tiếp theo ông. “Và ông ấy đã làm rất tốt, kết quả chỉ trong vòng mấy tháng. Nhờ cả ngày ngồi theo dõi tin tức từ Ukraine, ông đã đánh gục và chiến thắng được các cơn ghiền vật vã. Tôi cũng phụ giúp ông nữa. Trong thời gian qua ông ấy và tôi đã tiết kiệm được một số tiền. Thay vì dùng mua ma túy và hoang phí rượu bia như trước, mới đây chúng tôi đã đem cho Hội Hồng Thập Tự Hoa Kỳ một ít để giúp cho người tị nạn Ukraine. Amazing! Quả là chúng tôi đã làm được điều đáng kinh ngạc!”
Tôi cảm động đến rưng rưng, không thốt ra lời. Ông Scott đúng là một người rất giàu tình cảm. Mất hết một lúc im lặng, cuối cùng tôi nói:
“Scott, ông quả thật là người tốt! Xin Thượng Đế phù hộ cho ông!” Rồi tôi hỏi: “Ông có biết một trong hai tù binh đó là người Việt Nam của chúng tôi không, anh Andy Tai Huynh. Không biết bây giờ họ ra sao.”

“Tôi biết, Tai là người Việt Nam. Chính phủ Mỹ vẫn đang cố gắng bằng mọi cách để đưa họ về với gia đình, cô yên tâm đi.”
Biết Scott theo dõi kỹ tin tức về cuộc chiến Ukraine, tôi hỏi:
“Theo ông, thì cuộc chiến Ukraine rồi sẽ đi tới đâu? Tôi xem tin tức thấy tổng thống và dân tộc Ukraine rất kiên cường, nhưng quân Nga cậy người đông tiền lắm, cứ tiếp tục xâm chiếm chứ không chịu dừng lại. Bây giờ thế giới phải làm sao mới tốt cho Ukraine?”
“Chắc chắn có một ngày quân Nga sẽ phải rút thôi!” Scott nói như khẳng định. “Quân dân vô tội của Ukraine đã thiệt mạng quá nhiều rồi. Thượng Đế công bình sẽ phán xét, kẻ ác sẽ phải đền tội. Cũng có lúc, tôi giận các nước phương Tây quá chết nhát “chicken” không chịu giúp vũ khí sớm cho Ukraine, để Zelenskyy phải kêu gào khản cả cổ mới chịu gửi vũ khí cho họ.” Ông ngừng lại, lấy chai nước từ phía sau lưng ra hớp một miếng rồi nói tiếp, “Cho tới sáng nay, quân Ukraine vẫn đang cố gắng chận đứng quân Nga ở biên giới Donetsk, nhưng chẳng biết họ có giữ nổi hay không đây.” Ông nghẹn ngào, “Poor Ukraine! Ukraine tội nghiệp, mỗi ngày đều có rất nhiều thường dân vô tội bị quân Nga giết. Tính tới nay, đã có hàng chục nghìn thường dân Ukraine lớp bị giết lớp bị thương.” Và ông bỗng cao giọng như nấc lên, “Cuộc chiến này không thể kéo dài! Hãy cầu nguyện cho họ!”
Tôi gật đầu:
“Đúng vậy. Chúng ta nên cầu nguyện cho đất nước và người dân Ukraine. Cầu nguyện cho cuộc chiến này chấm dứt càng sớm càng tốt!”
“Phải! Hãy cùng cầu nguyện. Xin Chúa thương xót và cứu lấy Ukraine!” Bà Sue cũng nói và đưa tay lên làm dấu thánh giá. “Ukraine không thể nào thua, Chúa ơi!”
Tự nhiên tôi cảm thấy trong lòng buồn bã vô cùng. Nếu rủi như Ukraine không chiến thắng nổi quân Nga… Tưởng tượng tới đó, tôi chợt lắc đầu rùng mình, không dám nghĩ tiếp.
Chào từ giã Scott và Sue, tôi thất thểu bước theo những chiếc xe hoa cuối cùng của đoàn diễn hành để về nhà. Trời đã quá xế trưa. Ánh nắng hè rực rỡ lung linh, những chùm phượng tím hai bên đường đong đưa trong cơn gió nhẹ từ biển thôi vào man mác. Nhưng trong tôi mọi hào hứng của buổi mai khởi hành ra đi bây giờ đã biến mất.
Lạy Trời xin cứu lấy Ukraine. Tôi khấn thầm.

Phương Hoa

Tình Người Lính Chiến

 

Anh viết tên em trên báng súng,
Bốn vùng chiến thuật chẳng rời tay.
Có em, lính tràn nguồn vui sống.
Cùng nhau luôn áp má kề vai!

Anh viết tên em trên nón sắt,
Biểu dương mãnh lực của tình yêu.
Đạn thù bắn, phía sau, trước mặt…
Thấy tên em, viên đạn đổi chiều!

Anh viết tên em trên poncho,
Trận tiền, khi thắng, có khi thua.
Giả dụ, một ngày đền nợ Nước,
Em gói tình anh xuống đáy mồ!

Anh viết tên em góc Quốc Kỳ,
Bất ngờ sông núi gọi ra đi.
Có em, phủ nấm mồ hiu quạnh,
Cho hồn thanh thản lúc chia ly!

Anh viết tên em trong trái tim!
Địa đầu, khi tiếng súng lặng im,
Cùng em hát khúc ca tình ái,
Diệu huyền như tiếng hót đôi chim!

Anh viết tên em trên ba lô,
Chứa đầy đạn dược với lương khô.
Tựa lưng, những đêm trăng tiền tuyến,
Anh nhớ về em… anh làm thơ…!

Trần Quốc Bảo


Gặp Lại Bạn Cũ Thời Chinh Chiến

 

Men đắng không làm ta lãng quên.
Tiếng hát chỉ làm cho nhớ thêm
Cứ tưởng qua cơn sầu, sẽ hết
Ai ngờ nối tiếp suốt ngày đêm.

Lạc lõng những lời đầy khí khái
Thổ lộ cho nguôi chút nỗi niềm
Nỗi niềm như khói xây thành vách
Buồn cười-Vui khóc cứ như điên

Bạn nhắc ngày xưa thành quách đổ
Khởi hành vào cuộc với truân chuyên.
Men đắng không làm vơi xót đau
Năm mươi năm có lắng được đâu

Cầu sắt gẫy ngang, Quân thất tán
Áo bào sũng máu núi thâm sâu
Tây Nguyên sừng sững lưng bi tráng
Đồi trọc Chư Pao lính kiếm nhau

Ta khóc có đâu vì vết cắt
Mà khóc vì chung giọt máu đào
Áo trận ngày xưa giờ thất tán
Đầu xanh nay đã bạc từ lâu

Một chân còn đứng trong trời đất

Và tấc lòng son đã bạc màu

Men đắng đưa vào mộng trẻ trai
Dù đời đã mỏi dấu u hoài
Bạn gợi một thời đi chiến trận
Hồn ai về những lớp sướng phai

Thấp thoáng mà sao thương nhớ quá
Những Hồn bất tử giữa ngàn mây
Bạn ạ vui một lần hội ngộ
Chắc gì có được một lần hai

“Ta tiếc đời ta sao hữu hạn”(*)
Câu thơ như một tiếng than dài
Cạn chén đêm này đời viễn xứ.
Lưu luyến thì ai cũng giống ai.

Tiếng cười rộng lượng quên oan trái

Quên cả đời ta đã quá dài.

Nguyễn Minh Nữu.
2025.
(*) Thơ Tô Thùy Yên.


Hận Uất Charlie!!l

 

Charlie... Charlie...
Hận uất Charlie...!!
Cổ lai chinh chiến người đi... không về
Trùng trùng núi nhọn sơn khê
Trùng trùng gươm súng gớm ghê
Trùng trùng đại pháo..., người... ghê rợn người...!!

Charlie đại pháo vang trời
Charlie chiến sĩ tả tơi
Charlie cuồn cuộn khói khơi
Charlie lửa đỏ rực trời
Làm cho tàn lụi...
những mảnh đời xuân xanh...!!
Charlie sương lam long lanh
Làm cho chiến y tàn tạ...
thân Quí Anh... rã rời...!!
Dương tà bóng ngã lá rơi...
Nguyện cầu,
Hồn thiêng... cỡi hạc cung trời siêu sanh...!!
Charlie xương trắng nắng hanh
Charlie xương trắng trăng thanh... ngại ngùng...!!
Charlie mưa rừng rưng rưng...!!
Nỉ non... tiếng suối bâng khuâng đầu gành...!!
Charlie mây trắng xây thành
Quấn quanh đỉnh nhọn vấn vành khăn tang
những vành khăn tang
Trăng nghiêng núi thẩm rừng hoang
Gió than... ly biệt, chim ngàn khóc... biệt ly
Ngậm ngùi... Quả Phụ, Cô Nhi...!!
Ngậm ngùi... Quả Phụ, Cô Nhi...!!
Cúc côi... thảm thiết... ai bi chan hòa
Lá vàng lã chã... Thu qua...!!
Lá vàng lã chã... Thu qua...!!
Cổ lai chinh chiến người xa... không về...!!
Vọng Phu dạ ngọc tái tê...!!
Vọng Phu dạ ngọc tái tê...!!

Charlie Hận Uất vang... khe núi
Sương trắng khăn tang áp chiến hào... !!
Charlie máu thắm pha... dòng suối
Nón sắt ba lô cạnh chiến bào...!!
Than ôi...!!
Tử sinh xem nhẹ hồng mao
Dựng thiên Bi S ử  người sau bồi hồi...!!
Thu vàng lả tả... lá rơi...
Chiều vàng Goá Phụ cuối trời... đăm chiêu...!!
Heo may man mác... lá xiêu...
Có những Bà Tiên tóc trắng
quạnh hiu... quanh thềm...

Charlie, Charlie
Hận Uất Charlie...!!! 
Cổ lai chinh chiến mấy người đi mà về...!!??

Nguyễn Minh Thanh 

Charlie, Kontum, điểm cao quân sự 1015 m, không xa căn cứ Tân Cảnh. Nơi đây, năm 1972  " Mù Hè Đỏ Lửa " đã xãy ra trận Huyết chiến gữa SĐ 320 / VC với
Tiểu Đoàn 11 Nhảy Dù / Việt Nam Cộng Hoà do Trung Tá Nguyễn Đình Bảo tử thủ. Ông đã hy sinh do đại pháo xuyên hầm, cùng nhiều chiến sĩ. Tiểu Đoàn thất thủ...và rút lui... !!!

Thứ Năm, 3 tháng 7, 2025

Trúc Đào - Thơ: Nguyễn Tất Nhiên - Nhạc: Anh Bằng - Tiếng Hát: Kim Trúc


Thơ: Nguyễn Tất Nhiên
Nhạc: Anh Bằng
Trình Bày: Kim Trúc

Tưởng Như Người Về



(Gởi nhỏ, thay cho lời xin lỗi)

Người đã về, sao mưa còn bay?
Sao sương khuya còn buốt vai gầy?
Sao nhung nhớ vẫn hằn trong mắt?
Sao đợi chờ: tay chửa nắm tay!?

Người đã về, chim ơi đừng kêu
Cây đừng cho hoa lá rơi nhiều
Sông ngoan ngoãn, hay êm đềm lắng
Để nghe người kể chuyện tình yêu

Người đã về, thôi đừng buồn nha
Sách vở ơi, ngủ kỹ trong nhà!
Tóc phải được chuốt trao từng chút
Áo phải dài, phải thật thướt tha

Người đã về? -Hay em nằm mơ?
Sao xung quanh vẫn lặng như tờ?
Sao má em vẫn còn ươn ướt?
Những giọt buồn, những giọt ngu ngơ….

2/1975
BP

Thu Đà Nẵng

 

Đà nẵng trời đã vào thu!
Nhớ về xóm cũ xa mù...
Nẽo tình bám chặc từ độ ấy...
Chim trời lạc lõng khách viễn du!
Chăm lo đèn sách bút nghiên...
Trung Thu mơ mộng hão huyền!
Bao lần gió kề vai thủ thỉ...
Cúc vàng...khóe mắt trao duyên!
Nhưng làm sao quên được thu xưa...
Nhớ thương kể mấy cho vừa!.
Hỡi ôi... tơ lòng còn réo rắc..
Sông Hàn lạc lẽo...chuyện gió mưa.
Bước thấp, bước cao...vào đời
Bao lần trăng rụng...nhìn lá thu rơi!
Hồn thương như đã chin...
Mơ về phương ấy...mây tím lưng trời!

Tô Đình Đài

Sang Thu

 

(Seattle)

Sáng nay trời lại mưa phùn ,
Không gian tim tím ngõ mòn qụạnh hiu....
Bướm toan ngủ lại sau đèo ,
Bỏ hoa tàn tạ - gió vèo trên không...
- Mai này trời lạnh mù sương
Em về qua ngõ ...- nhớ… dù hồng xoè ra
- Chỉ có thông xanh
Cao vút bốn mùa...
Nghển đầu - đánh nhịp hát ca như thường
- Đôi khi say với nhịp đàn
Quên mua áo lạnh: thu đông... đang chờ...
- Nơi đây: Thu Seattle
Lá phong mắt đỏ - bên hồ soi gương
Tài thơ tôi ... " too bad " phải không
Mắt tôi ngấn lệ ...
có ai đong dùm?!

Thư Khanh


Phương Pháp Mới Sản Xuất Nước Sạch - Huỳnh Chiêu Đẳng


Nguồn tin và chi tiết: 

Huỳnh Chiêu Đẳng Tóm tắt bài báo:

Một nhóm nghiên cứu tại Viện Khoa học Tokyo (do Phó giáo sư Masatoshi Kondo dẫn đầu) đã phát triển một phương pháp khử muối mới đầy hứa hẹn, sử dụng thiếc lỏng và năng lượng mặt trời để tách muối khỏi nước biển và đồng thời thu hồi các kim loại có giá trị như magiê, canxi và kali.

Điểm nổi bật:Ít tiêu tốn năng lượng hơn nhiều so với phương pháp khử muối truyền thống (vốn ngốn điện và tạo ra nước thải mặn gây hại cho môi trường).
Thân thiện với môi trường: Không tạo chất thải độc hại, có thể áp dụng ở nơi không có điện lưới.

Hiệu quả kép: Tạo ra nước sạch và thu hồi kim loại từ nước muối.
Ứng dụng mở rộng: Có thể dùng để tinh lọc nước ngầm ô nhiễm asen, giúp ích cho hàng triệu người đang thiếu nước sạch trên toàn cầu.

Mặc dù còn đang trong giai đoạn nghiên cứu, phát minh này được xem là bước tiến đột phá trong lĩnh vực cung cấp nước sạch bền vững và bảo vệ môi trường. Nếu áp dụng rộng rãi, kỷ thuật này có thể giảm chi phí, hạn chế ô nhiễm và giúp các khu vực hạn hán có được nước sạch rẻ tiền.

HCD: Tương lai gần nước ngọt sẽ khan hiếm, các nhà khoa học đang nghiên cứu cách đối phó. Trên đây là một tin vui chung.

Huỳnh Chiêu Đẳng

-----===<o0o>===-----

Thứ Tư, 2 tháng 7, 2025

Em Đi Rồi... Hạ Nhớ - Nhạc: Phạm Anh Dũng&Vương Ngọc Long Hòa Âm: Quang Đạt - Ca Sĩ: Ngọc Quy


Nhạc: Phạm Anh Dũng&Vương Ngọc Long
Hòa Âm: Quang Đạt
Ca Sĩ: Ngọc Quy

Dạ Hà


có những đê điều không giữ được luồng nước
có những mặt chữ không giấu được nỗi lòng
nước chảy ngập hồ thành biển cả
tình buông nỗi nhớ ngập dòng sông

có những tiếng hát không vọng đủ âm hoà
có những bước đi không bao giờ tới đích
nghẹn ngào ngay trong tâm não
ngập ngừng ngay lúc bước vào

có những mối tình không bù được ân tình
có những xót xa không dịu bớt ngàn năm
tình cờ và xa lạ như dạ hà đêm thương
như cát lịm cuối dòng em và ta mãi mãi.


Lưu Nguyễn Đạt


Trái Tim Nói Với Em

 

Còn lại ngày mai và thêm ngày mốt
Em sắp đi rồi anh nhớ em không?
Trên diễn đàn này không còn em nữa
Chắc chỉ mình anh là nhớ chờ mong

Em lại mơ rồi, chẳng ai mong nhớ
Em lại mộng rồi... chẳng có ai thương
Người nhớ là em, chính là em đó
Em nhớ người ta nên em buồn xo

Em sắp đi xa, đi cho quên ...nhớ
Quên một chuyện tình khờ dại ngu ngơ
Có phải là tình? Không đâu anh nhỉ
Dại gì yêu nhau, không duyên, không cớ
Lại xa vời vợi, xa lắc xa lơ

Đi tìm lãng quên mà sao cứ nhớ?
Càng cố tình quên càng nhớ anh ơi!
Trái tim vụng về, trái tim thổn thức
Trái tim nhức nhối, tình yêu vợi vời

Tim mộng mơ nhiều, hỏi anh có biết?
Tình yêu nhiệm mầu, tình yêu mãnh liệt
Hoa tình còn đẹp mang nhiều tha thiết
Hoa nở đẹp ngời, hạnh phúc anh ơi!

Tim nói với em... ngần ngại làm gì?
Xin chớ ù lì giả bộ ngu si
Chớ để tình bay, tình bay đi mất!
Còn yêu ai được, hãy cứ yêu đi...

Nếu còn yêu được, em muốn yêu anh
Em muốn yêu anh trọn vẹn tim mình!

Quách Như Nguyệt

Đứa Con Dâu

 

Bà Năm rất hãnh diện vì Tâm, đứa con trai học hành chăm chỉ. Tâm tốt nghiệp bằng bác sĩ y khoa, thực tâp tại bệnh viện sắp xong, và chuẩn bị đi làm việc.
Tâm thường ôm đàn, búng tưng tưng và hát nghêu ngao.Tâm thường lập đi lập lại những câu hát ca ngợi “người em gái” nào đó. Lời rất dịu dàng, êm ái. Bà Năm nghe Tâm hát mãi, nói rằng:
– Em gái của anh, thì anh la mắng, nạt nộ, sai làm chuyện nầy, bảo làm chuyện kia, còn bắt phạt, bắt quỳ. Còn em gái người ta, thì bốc lên thấu tận trời xanh.
Tâm trả lời yếu đuối:
– Bài hát mà má. Thì rồi em Hương nhà mình, cũng sẽ được mấy anh con trai dại dột khác, bốc lên thấu trời xanh thôi.
– Sao anh không bốc em của anh lên một chút, cho nó vui, sung sướng. Có hơn là đi bốc thiên hạ không?

Bà Năm thường làm hết mọi việc trong nhà ngoài ngõ. Anh con trai chưa bao giờ mó tay vào làm bất cứ chuyện nhỏ nhặt nào trong gia đình nầy, từ rửa chén bát, hút bụi nhà, sửa cái bóng đèn đứt dây, cắt cỏ, quét lá trong vườn. Anh như một người khách thuê khách sạn, trong ngoài, mọi sự đã có người khác lo.
Một buổi sáng Chủ Nhật, bà thấy Tâm đem máy ra, cắt cỏ sân trước nhà. Bà ngạc nhiên, há hốc miệng đứng nhìn đứa con trai đang hì hục, vụng về đẩy chiếc xe cắt cỏ. Xưa nay, anh chưa hề đụng đến việc nhà. Anh đã quen thói. Có nhờ được anh cũng khó khăn, và chưa chắc đã làm. Anh cứ lần khân mãi, rồi quên việc người khác nhờ.. Hôm nay bà thấy Tâm cắt cỏ cẩn thận, cắt đi cắt lại, nghiêng đầu nhìn ngắm mãi, cho đến khi vừa lòng mới thôi. Bà Năm đứng chống nạnh, âu yếm nhìn con:
– Sao hôm nay con giỏi thế? Cắt cỏ giúp cho bố mẹ. Lại cắt cẩn thận, cắt đẹp nữa!
Tâm nhìn mẹ cười, và nói tỉnh bơ:
– Tuần trước, Lam ghé đây chơi, thấy cỏ cao, bảo con sao không cắt cho đẹp vườn.
– Lam là ai?
– Là bạn gái của con.
Bà Năm hừ một tiếng nhỏ tức tối. Con của Bà sinh ra, nuôi nấng, thương yêu, bà nhờ không được, bà nói không nghe, thế mà cái con Lam nào đó, mới mở miệng một tiếng, thì nó lại răm rắp làm. Trong lòng bà, bỗng thấy không ưa cái con Lam kia. Bà cảm thấy hơi buồn

2.
Sáng chủ nhật, bà pha cà phê cho chồng, và pha luôn cho Tâm một ly. Bà biết hai bố con đều ghiền, buổi sáng không có ly cà phê thì xem như mở mắt không ra. Thấy anh con trai không buồn động đến ly cà phê thơm, bà hỏi:
– Sao con không uống liền đi, để nguội mất ngon, hương cà phê bay đi hết.
– Thôi, con không uống cà phê nữa má à. Con đang tập bỏ cà phê.
– Sao vậy?
– Lam bảo con bỏ cà phê! Uống cà phê không tốt.
Nghe con nói mà bà điên tiết, muốn lộn máu lên. Lam là đứa nào, có quyền lực gì, mà làm cho thằng con trai cưng, thương yêu của bà răm rắp tuân lời? Bà thương con, muốn cho con vui, bà ra lệnh:
– Uống đi. Mẹ đã pha ra rồi. Ðừng uống quá nhiều thì thôi, chứ vừa phải, cà phê cũng tốt cho sức khỏe.
Anh con trai cưng của bà, đánh trống lảng, rồi bỏ lên lầu, không đụng đến ly cà phê bà đã pha. Bà Năm bực bội, quậy ly cà phê và uống từng ngụm nhỏ. Bà nói với chồng:
– Thằng Tâm nhà mình thế mà dại gái. Cha mẹ nói cho rát họng, thì không nghe, cái con nhỏ vất vơ nào đó, nói ra cái gì, thì nó răm rắp nghe theo như kinh điển. Thiệt là bực. Con mình sinh ra, dạy dỗ, nuôi nấng, mà nó không xem mình bằng …
Ông chồng bà cắt ngang:
– Thôi bà ơi. Nó cũng đã lớn rồi, khi mới yêu, thì ai cũng vậy, mai mốt sẽ khác. Bà có nhớ không, hồi xưa khi tôi mới yêu bà, tôi cũng nghe theo bà răm rắp …
– Bây giờ thì ông không thèm nghe theo tôi bất cứ chuyện gì nữa. Lại còn nạt nộ, gầm gừ.
– Có chứ, khi nào bà nói đúng thì tôi nghe theo, chứ bà sai, bắt tôi theo sao được? Ngay cả bà nội tôi, nếu nói sai, thì tôi cũng phải thưa lại cho đúng, chứ huống chi là vợ?
– Ừ, bây giờ anh có tôi rồi, thì xem thường nhé!
– Vẫn quý vợ như thường. Nhưng đúng sai, phải làm cho ra lẽ.

Mỗi lần bà thấy Tâm không hớt tóc theo kiểu cũ, lối tóc xửng ra như rễ tre, mà hớt lối mới trông gọn gàng, lịch sự hơn. Bà khen Tâm. Tâm nói rằng Lam không thích kiểu tóc cũ. Nghe mà bà giận, bực mình. Nhưng bà công nhận kiểu tóc mới, con bà trông đàng hoàng hơn.
Mấy tuần sau, khi Hương đi chơi về, báo cho bà Năm biết:
– Mẹ ơi, Con gặp anh Tâm đang bưng thức ăn cho khách tại tiệm Hương Bình. Anh còn cắt rau, nhặt tôm, phụ bếp nữa.
– Mẹ không hiểu con nói gì.
– Tiệm của bố mẹ chị Lam ấy mà! Anh ấy đến đó làm việc, lấy điểm với ông bà già chị Lam.
Bà Năm mặt mày nhăn nhó, thở dài, thất vọng nói:
– Tiền bạc nó đâu có thiếu. Ở nhà thì chưa bao giờ rửa cái bát. Chưa bao giờ nấu nồi nước sôi giúp mẹ. Chắc cũng làm không công. Thế mà, thế mà …
Ngay tức thì, bà kêu Hương lái xe cho bà đi xem mặt mũi cái con Lam kia ra thế nào, mà sai khiến được ông con cưng của bà như vậy.

3.
Bà Năm hầm hầm đi theo con gái, miệng mím lại. Hương dặn bà đừng vào tiệm, đi ngang qua bên ngoài dòm vô thôi. Hai mẹ con đi qua tiệm nhiều lần. Khi được nhìn thấy mặt đứa con gái tên Lam, bà càng giận hơn. Trở về nhà, bà bứt rứt, đi lui đi tới, chờ anh con trai cưng về; bà sẽ cho một trận tơi bời cho đã giận. Khi Tâm về nhà, chưa kịp thay áo, đã bị bà Năm gào to:
– Khôn nhà dại chợ, việc nhà thì nhác, việc chú bác thì siêng. Việc nhà không đụng móng tay vào, ra ngoài thì làm mọi không công cho thiên hạ. Học hành cho giỏi, đỗ đạt bằng cấp nầy nọ, mà vẫn cứ ngu dại như thường.
– Thưa mẹ, mẹ nói gì?
– Thằng ngu! Cái con Lam đó, xấu xí, da ngăm, trán ngắn, mắt hí, mũi xẹp, miệng móm, ngực lép, mông teo. Ðã ăn phải bùa mê thuốc lú của nó chưa, mà đi làm mọi cho gia đình nó? Nếu nó đẹp đẽ, nghiêng nước nghiêng thành, mà mê nó, thì không nói làm chi. Xấu xí như vậy, mà cũng mê muội, mới tức chứ. Cha mẹ nói thì không nghe, lại nghe lời đứa con gái vất vơ đó. Tưởng cành vàng, lá ngọc, con vua, cháu chúa chi cho cam, con nhà tiệm ăn …
– Mẹ đừng kỳ thị. Mẹ từng nói với con, nghề nào cũng quý. Sao bây giờ mẹ chê nghề tiệm ăn? Mẹ thấy Lam xấu, mà con thấy đẹp thì sao? Tùy theo khiếu thẩm mỹ của mỗi người.
Bà Năm cười chán nản, và chế nhạo. Lặp lại một lần nữa, cái nhận xét của bà về cô Lam:
– Ừ, cái khiếu thẩm mỹ của anh lạ lắm, đen điu, trán ngắn, mắt hí, mũi xẹp, miệng móm, người lép kẹp, là đẹp, đẹp lắm. Ha ha ha …
– Nhưng tổng hợp tất cả lại, thì nhìn rất có duyên mẹ à. Con gái, có duyên thì thu hút và hấp dẫn hơn đẹp. Con không cần vợ đẹp. Mấy cô đẹp, thì kênh kiệu, vác cái mặt lên, đòi hỏi đủ điều, và tham vọng không bao giờ ngừng. Họ khó khăn, họ tưởng đâu có cái đẹp là có quyền hành như bà hoàng. Lấy mấy cô nầy làm vợ, mệt lắm, và chưa chắc đã được lâu bền.
Bà Năm há miệng ra vì ngạc nhiên, nhìn ông con trai của bà chòng chọc. Bà nói:
– Khiếp, ăn nói như cụ già tám mươi. Ai dạy cho anh những điều đó? Thôi, anh đã khôn đến vậy, thì mẹ chịu thua.
– Thì ba mẹ vẫn thường nói vậy, và kinh nghiệm riêng của con cũng thấy thế.
Thương và cưng con, bà không muốn con bà thương ai hơn, nghe lời ai hơn là nghe lời bà. Cái ác cảm với cô Lam không làm sao vơi được trong lòng bà.

4.
Những khi Tâm mời Lam về nhà chơi, bà Năm cố tình làm mặt lạnh nhạt, và để lộ ra rằng, bà không ưa cô. Bà còn nói bóng gió xa gần rằng, đàn bà không có ngực, sau nầy khó nuôi con. Ðàn bà vòng mông nhỏ, sinh con khó, hiếm muộn. Lam vẫn vui vẻ, bình thường, làm như không biết bà Năm đang ám chỉ cô. Thấy thái độ của mẹ, Tâm không dám đem Lam về thăm nhà thường xuyên. Ông Năm khuyên vợ rằng:
– Bà càng tỏ ra chống đối, thì chúng nó càng khắng khít. Tình yêu là một thứ kỳ cục, càng có nhiều trắc trở, thì càng nhiều nồng nàn, cháy bỏng. Tình yêu xuôi chèo thuận mái quá, thì cũng không bền. Bà cứ để cho chúng nó tự do tìm hiểu nhau, đừng gây trắc trở, khó khăn, mà sau nầy có hậu quả không tốt, con dâu nó xa lánh gia đình chồng, và mình cũng mất con luôn.

Bà Năm cũng hiểu thế. Nhưng cái ghét bỏ cô Lam vẫn tiềm tàng trong lòng bà. Có lẽ tại vì Tâm nghe lời cô nầy răm rắp, mà không nghe lời bà, là người mẹ đã dành hết yêu thương cho con. Nó coi người khác quan trọng hơn bà. Ông Năm nói rằng, việc chi mà ganh tị tình thương? Khi còn trẻ, thì ganh với bà mẹ chồng, bây giờ thành bà mẹ chồng, thì lại ganh với con dâu.
Cứ cái vòng luẩn quẩn quay đi quay lại mãi, không được gì, mà chỉ gây thêm sứt mẻ, lộn xộn. Dân Á đông, thì mẹ chồng nàng dâu lục đục. Dân Âu Mỹ, thì mẹ vợ và con rễ không ưa nhau. Có cả ngàn câu chuyện chế giễu bà mẹ vợ do các ông viết ra. Như chuyện diễu về ông Adam, thủy tổ loài người, bảo rằng ông nầy là người đàn ông sung sướng nhất, vì ông không có một bà mẹ vợ.
Dù cho bà Năm có bóng gió, nói xấu cô Lam đến mấy, anh con trai cưng của bà vẫn không suy suyển cái tình si dành cho cô nầy. Bà mẹ có dàn cảnh, giới thiệu cho anh bao nhiêu cô gái khác, đẹp hơn, anh cũng không màng liếc mắt đến.
Bà Năm cắn răng chấp nhận cho Tâm cưới cô Lam. Bà tiếc rằng, từ nay những bà bạn có con gái đến tuổi cặp kê, hết o bế bà, bớt nồng nàn, tử tế như xưa.

5.
Sau đám cưới, bà Năm xuống nước năn nỉ Tâm khoan dọn ra riêng. Anh con trai không trả lời dứt khoát, và cho biết tùy theo ý kiến của vợ. Bà Năm phải nói thẳng với cô con dâu rằng, nếu các con khoan dọn ra riêng, thì sẽ tiết kiệm được một số tiền, mua nhà sớm hơn, và tốt hơn.
Cô con dâu vui vẻ trả lời rằng, nếu ba mẹ cho chúng con ở chung trong thời gian đầu, thì chúng con mừng lắm, được ba mẹ cho ở, cho ăn, và gia đình sum vầy, thì vui hơn là tách biệt ra. Câu nói của đứa con dâu làm bà mát ruột. Sau thời gian đầu bỡ ngỡ, đứa con dâu dần dần thích nghi với sinh hoạt của gia đình. Ban đầu, bà Năm nghĩ rằng, lại phải hầu hạ thêm một cô nương nữa. Bà không ngại, miễn sao giữ anh con trai cưng của bà lại trong gia đình là được. Mỗi khi cô con dâu tự ý làm giúp cho ông bà việc gì, bà Năm nói nhỏ với chồng:
– Cô dâu nầy, ưa làm màu lắm.
Ông chồng bà trả lời:
– Thà có đứa con dâu làm màu, còn hơn là đứa ngang ngạnh, không coi ai ra gì.

Nhiều buổi sáng rất sớm, bà Năm nghe tiếng thở phì phò, tiếng huỳnh huỵch ngoài phòng khách, bà tưởng hai vợ chồng anh con trai đang làm trò khỉ. Một lần bà hé cửa nhìn xuống lầu, thấy Tâm và Lam đang múa tay, múa chân tập thể dục. Bà lắc đầu. Con trai bà, chưa thấy tập thể dục bao giờ, nay vì vợ mà tập. Bà cho rằng, con trai mà nghe lời vợ quá, cũng không tốt. Bà thử múa tay, uốn éo thân mình theo các cử động của hai người, bà nghe khoái cảm trong bắp thịt, xương cốt, và tiêu tan bớt rất nhiều mỏi mệt. Không lâu sau đó, nhiều buổi sáng, bà tập thể dục theo con, và cả ông Năm cũng tham gia. Trong phòng khách buổi sáng, theo tiếng hô của Lam, bốn người nhịp nhàng múa tay chân, hít thở trong vòng hai mươi phút trước khi ăn điểm tâm và đi làm việc. Mỗi sáng thứ bảy, chủ nhật, Tâm lái xe ra công viên rất sớm, cùng cha mẹ và vợ, chạy bộ vòng quanh sân cỏ, hít thở không khí trong lành, tập những động tác uyển chuyển.

Sau đó, cùng đi ăn sáng. Bà Năm cảm thấy, nhờ có đứa con dâu mà tình mẹ con của bà gần gũi hơn, sau bao nhiêu năm gần như gián đoạn, kể từ ngày anh bước vào tuổi mười tám, hai mươi.
Hai ông bà Năm trở nên mê cái món cháo gạo lức, nấu đặc rền, ăn với cá nục kho khô, mặn, có tiêu ớt. Ăn vào buổi sáng, do cô con dâu nấu. Ban đầu bà Năm cười cái món ăn nầy của người nhà quê. Nhưng cô dâu nói rằng, đây là món ăn vua chúa, chứ không phải món nhà quê. Sử sách có chép rõ, các ông vua triều Nguyễn rất khoái ăn cháo trắng buổi sáng. Ông bà Năm cũng phải công nhận ăn cháo vừa ngon, vừa tốt cho sức khỏe, bớt được chất béo, chất đường.

6.

Mỗi buổi chiều, bà Năm về nhà trước con dâu chừng nửa giờ. Bà vào bếp chuẩn bị, cắt rau, cắt thịt. Cô con dâu vất xong cái cặp vào phòng, chạy vội xuống bếp, phụ mẹ chồng sửa soạn cơm tối. Thời gian đầu, cô phụ làm các việt lặt vặt, chỉ làm những chuyện mẹ chồng sai bảo. Cô con dâu phụ bếp, dù không phụ được gì nhiều, nhưng bà Năm thấy vui, tự ái của bà không bị tổn thương. Bà có thể hầu chồng, hầu con, chứ không muốn mang tiếng làm mọi cho cả con dâu. Nhìn thấy cô con dâu vui vẻ, hát hò trong khi làm bếp, bà cũng vui lây. Thì ra, cô làm với tấm lòng, với sự chia xẻ, chứ không phải miễn cưỡng. Cô con dâu múa dao lia lịa, cắt hành, cắt rau, ớt, nhanh như các anh đầu bếp Tàu chiếu trên truyền hình. Thỉnh thoảng, cô con dâu đề nghị bà Năm nấu món ngon cho cả nhà, ăn chơi cho vui, ăn chơi ngon hơn ăn thật, cô lảnh trách nhiệm nấu các món nầy. Cô nấu phở, bún bò, cháo lòng, hủ tiếu, bánh canh, bún riêu, mỗi chiều ăn một món thay cơm. Cả nhà vui vẻ hơn, ông Năm nói rằng, nấu ở nhà ngon như thế nầy, thì đi tiệm làm gì. Bà Năm học thêm được những bí quyết nấu ăn của cô dâu, và cộng thêm kinh nghiệm cũ, bà nấu càng ngon hơn. Bà mời bạn bè chồng đến, trổ tài nấu nướng. Nhiều người khen và khuyến khích bà ra mở tiệm ăn. Bà con, bạn bè đòi hùn vốn mở tiệm. Bà Năm sung sướng và quyết định thôi việc, ra làm kinh doanh. Trong một bữa ăn, cô con dâu nói với ông bà:
– Dì Chính bảo rằng, nếu mình ghét ai thậm tệ, muốn trả thù, thì cứ đem tiền cho mượn, xúi họ mở tiệm ăn, cho họ khổ, bỏ ghét. Làm tiệm ăn, khách ít thì lo, khách đông thì khổ, làm một ngày mười sáu, mười tám giờ cũng không hết việc. Nắng cũng lo, mưa cũng lo. Cực lắm, đầu bếp cũng cực, phụ bếp cũng cực, chủ tiệm còn cực hơn. Dì Thu bạn của mẹ con mở tiệm phở, bị ông đầu bếp bóp cổ, phải kêu cảnh sát can thiệp. Ông đầu bếp mệt và cực quá, mà Dì thì quá lo lắng, thúc hối, hỏi han. Ông nổi khùng, bóp cổ Dì. Bố mẹ con, lỡ mở tiệm, không lui được nữa, cực lắm lắm, ông bà mệt quá, gây gỗ nhau hoài. Nếu mẹ muốn mở tiệm ăn, thì hãy suy nghĩ cho kỹ lại. Ít nhất cũng giả vờ đi làm công cho thiên hạ, phụ bếp hoặc làm đầu bếp vài ba tháng cho biết đá biết vàng. Rồi quyết định.
Nghe con dâu nói bà hoảng hồn. Không dám ra làm kinh doanh nữa.

7.
Nhiều hôm, cô con dâu hớt hải chạy về kêu bà Năm thay áo quần ra xe đi gấp, ra phố mua hàng với cô. Vì hàng hạ giá, chỉ còn một hôm nữa là hết hạn. Cô ríu rít khoe rằng có người mách cho biết, hàng hạ xuống trên bảy mươi lăm phần trăm, không mua uổng lắm.
Bà vui vẻ ngồi bên đứa con dâu, cô vừa lái xe vun vút trên xa lộ, vừa nói chuyện vui vẻ. Khi vào tiệm, cô ép bà thử áo nầy, thử váy kia, tíu tít. Rồi cô con dâu dành trả tiền mua áo quần cho mẹ chồng. Để bà khỏi thắc mắc, cô nói:
– Tiền nầy do anh Tâm làm ra, mẹ có quyến xài. Anh Tâm sẽ rất vui, khi biết mẹ dùng tiền nầy.
Sau đó, hai mẹ con rủ nhau đi ăn, ngồi nói chuyện trong quán, và mua thức ăn về cho cả nhà. Có lần bà Năm giận ông chồng, ngồi khóc. Cô con dâu đến ôm bà, vuốt ve và hôn lên trán bà mà an ủi. Cô kéo bà đứng dậy, đi rủ bà lên San Francisco chơi.

Hai mẹ con đi bộ long rong qua chợ Tàu. Khi đã mỏi chân, cô con dâu cùng bà vào quán cà phê, ngồi ở dãy bàn dọn lấn ra trên lề đường cùng uống trà, ăn kem. Ngồi nhìn thiên hạ qua lại, cô con dâu nói với bà:
– Ngồi đây, đôi khi cũng thấy tâm hồn thư thái. Nhìn cái tất bật của thiên hạ, thấy cái nhàn nhã của mình, rồi biết quý cái hạnh phúc đơn sơ mà mình đang có.
Bà Năm cũng thấy vui vui, và quên bớt đi cái giận hờn ông chồng. Cô dâu nói với bà:
– Trời có khi nắng khi mưa, vợ chồng có khi vui khi buồn. Rồi mọi sự đều qua. Khi nào buồn, con đem mẹ đi chơi, giải trí. Hôm nào hai mẹ con mình rủ nhau đi xem chớp bóng, khuya mới về, để cho các ông ở nhà chờ, và đói một bửa chơi. Như vậy, các ông mới biết quý cái không khí ấm áp của bữa cơm bình thường mỗi ngày trong gia đình.
Mỗi buổi sáng, ông Năm đều nhắc rằng, nhờ có cái máy cà phê áp suất do cô con dâu mua tặng, nên ông có cà phê ngon mà uống. Đến sở khỏi phải tốn tiền mua cà phê áp suất bên góc đường. Nhiều hôm cô con dâu mua thức ăn ngon bên ngoài đem về. Ríu rít nói là cô ăn ngon quá, mua về cho cả nhà ăn cho vui. Không cần ăn ngon hay dở, nghe thế là bà Năm đã cảm động. Xưa nay, con bà, chồng bà, chưa hề thấy ngon mà mua về cho bà.

Sau một thời gian ở chung với cô con dâu, đi đâu, bà Năm cũng khoe là bà có thêm một đứa con gái, có thêm một người bạn thân để tâm sự khi vui buồn. Bà nói thêm, từ ngày anh con trai có vợ, gia đình thấy vui vẻ, hạnh phúc và thương yêu nhau hơn. Bà khen anh con trai khôn ngoan và khéo chọn bạn trăm năm. Bà không còn chê cô dâu là trán ngắn, mắt hí, miệng móm nữa.

8.
Một hôm đã khuya, bà Năm thức giấc xuống lầu uống nước, thấy có bóng người thấp thoáng ở sân sau nhà, bà ghé mắt nhìn. Trăng vằng vặc trải ánh vàng xuống khắp vườn. Bà thấy Tâm quàng tay qua vai vợ ngồi tựa ngữa, chân gác lên ghế. Bà nghe tiếng thì thầm:
– Đôi khi thấy mẹ anh thương, và bênh em, làm anh phát ghen lên. Em làm gì mà mê hoặc được mẹ anh đến thế?
Tiếng cô con dâu trong trẻo đáp lại:
– Thương yêu và thông cảm. Đem hết tấm lòng mình ra mà đãi người, rồi sẽ được đáp lại bằng tấm lòng. Nhờ em biết thương yêu ba mẹ anh như ba mẹ ruột, thì ông bà mới thương yêu em như con ruột. Em có thêm một ông bố, một bà mẹ, một cô em, có thêm nhiều tình thương. Từ đó, vợ chồng mình hòa thuận hơn, thương yêu nhau hơn, và lâu bền hơn, hạnh phúc hơn.

Bà Năm len lén trở lại phòng, chíp miệng và nghĩ rằng, bà đã già một đời mà còn ngu dại, cứ ganh ghét với gia đình chồng, ganh ghét với con dâu. Bọn trẻ con ngày nay, có nhiều đứa khôn nứt hạt.

Tràm Cà Mau