Thứ Bảy, 10 tháng 10, 2015

Đàn Trong Đêm Vắng(Nhạc Ngoại Quốc) - Tín Đức Độc Tấu


(Nhạc Ngoại Quốc - Cung La thứ)

Nhạc: Ngoại Quốc
Độc Tấu: Tín Đức

Bài Hát Sa Mạc


Bài hát dạo truyền đời sa mạc
Giữa biển trời gió cát mênh mông
Bóng người thân hồn đọng nơi đâu
Trong giấc mơ âu sầu tiếp diễn

Buổi em đi ai người đưa tiễn
Đêm mịch mùng thung lũng miền cao
Anh,giờ đi lạc hướng phương nào
Đôi chân bỏng lần sao tìm vết

Tuổi thơ ơi! Thêu dệt sớm dừng
Cuộc sống từng chẳng chỗ tựa nương
Đường chông gai sóng cát chập chùng
Sa mạc rộng nhớ nhung cùn tận

Lâu lắm rồi,lòng hoài ân hận
Biết bao lần hứa hẹn cùng ai
Phối tình giai ngẫu dẫu ngàn dâu
Ba sinh lộn kiếp câu tạ từ

Đời anh đó,như chòm xanh cỏ
Bỏ tháng ngày,sa mạc ngõ hoang
Cơn hấp hối phao vàng em tới
Hy vọng ngày đổi mới màu son

Sa mạc ơi! Ngày ấy chắc còn!
Bài hát dạo truyền đời ngon giấc!?!

Vĩnh Long 6-7-2010
Lê Kim Hiệp

Xin Chào Em


Xin chào em! Xem như mình mới gặp
Hãy nhìn nhau như thuở mới làm quen
Khi bên nhau chưa gắn kết ưu phiền
Khi tất cả lung linh màu nhung nhớ

Xin chào em! Như lần đầu bở ngở
Lần vụng về bất chợt chạm tay anh
Bao bâng khuâng ấp úng nói không thành
Chợt lúng túng lê chân mau vội bước

Xin chào em! Như lần đầu hẹn ước
Màu vàng thu sắc lá úa đường chiều
Bước rụt rè ngượng ngập gót liêu xiêu
Lời ấp úng ậm ừ khi má đỏ.

Xin chào em! đường trần dù dang dở
Trái đất tròn rồi cũng sẽ gặp nhau
Đây vần thơ anh tha thiết xin trao
Em giữ lấy xem như là kỷ niệm.

Mai Thắng(Nguyễn Đắc Thắng)
20150728

Xướng Họa: Sắc Vàng Kỷ Niệm


Bài Thơ Xướng
Sắc Vàng Kỷ Niệm



Anh về bên ấy hơi sương lạnh
Em gởi theo sang chút nắng vàng
Của sáng đầu xuân đồi Bảo Lộc
Và chiều cuối hạ biển Nha Trang-
Ánh trăng huyền ảo rừng Tây Bắc
Sông nước mơ màng đêm Hậu Giang
Hiên cúc mùa thu ngồi đối ẩm
Vườn mai sánh bước buổi đông tàn.

Phương Hà
***
Các Bài Thơ Họa:
Cô Bạn Láng Giềng


Cô bạn láng giềng bên cửa sổ,
Tóc đen óng ánh thắt nơ vàng.
Trái soan gương mặt nàng hiền hậu,
Da trắng môi son phấn điểm trang.
Gốc gác quê cha ra xứ Huế,
Căn cơ ruột thịt mẹ Đà giang
Thu sang đối ẩm mơ hy vọng,
Bắt chuyện làm quen ngọn nến tàn...

Mai Xuân Thanh
Ngày 26 tháng 09 năm 2015
***
Mùa Kỷ Niệm

Hôm ấy tan trường chung lối bước,
Chiều buông gió mát nắng hanh vàng.
Áo nàng màu cúc thêm lưu luyến,
Mày liễu xanh tươi chẳng điểm trang.
Đường nét tuyệt vời dường Tây Tử,
Sắc màu huyền ảo nhớ Tương Giang.
Hành quân chiều ấy qua rừng cũ,
Tìm cánh hoa xưa sắc đã tàn!

Đỗ Chiêu Đức
***
Nắng Sáng


Lớp học tóc thề bên cửa sổ
Nghiêng nghiêng óng ả nắng hong vàng
Trộm nhìn xúc cảm lòng trăm thứ
Xao xuyến dâng trào giấy nửa trang
Cô bạn nào hay tình lãng tử
Dòng đời riêng nhập sóng trường giang
Bài thơ vụng dại xưa chưa gởi
Gặp lại Sư cô buổi sắp tàn!

Cao Linh Tử
23/9/2015
***
Gửi Chút Tình Quê Hương

(xin đổi một chữ cho hợp với tên địa phương)

Đồng Tháp vào mưa không cảm lạnh
Lá rơi vài chiếc chẳng ươm vàng
Miền biên hanh nắng chùm Gò nổi
Biển lúa bạt ngàn đất Mỹ An
Cây trái đơm hoa vùng Hữu ngạn
Thượng nguồn đầy cá nhánh Tiền Giang
Quê hương xinh đẹp trong nghèo tủi
Năm tháng oằn đau ánh đóm tàn!

Nguyễn Đắc Thắng
20150921
***
Cần Thơ & Hoài Niệm

Cần Thơ,mát mẻ trời không lạnh
Vườn tược xanh tươi với nắng vàng
Chợ nổi Cái Răng về Cái Tắc
Long Tuyền Bình thủy tiếp Thôn Trang *
Ninh Kiều tấp nập tàu xuôi ngược
Thốt Nốt thơm rơm lúa Hậu Giang
Ai đã có qua đều luyến nhớ
Miền Tây hoài niệm khó phai tàn

Song Quang
*An Thôn Trang
***
Trên Sông Vắng

Trở lại làng xưa chiều nhạt nắng
Hoàng hôn thoi thóp ráng tô vàng
Màn đêm dần xuống, trăng chênh chếch
Lau sậy im lìm nước lặng trang
Trầm lắng con đò sầu viễn khách
Âm thầm bến đỗ lạnh trường giang
Tình quê nặng trĩu trên sông vắng
Le lói trong mui nến sắp tàn

Mailoc
Cali 9-22-15
***
Tình Quê Hương

Phi trường đưa tiễn anh bay khuất,
Tình nhớ rừng phong điểm sắc vàng.
Đà Lạt đầu xuân mưa nặng hạt,
Sài Gòn cuối hạ nắng đài trang.
Đã nghe rét mướt thu Hà Nội,
Mới biết Đồng Nai lạnh quá giang.
Gặp lại cố tri, ta cạn chén,
Quê hương hội ngộ, thấy mai tàn

Mai Xuân Thanh
Ngày 22 tháng 09 năm 2015
***
Sắc Vàng Kỷ Niệm

Và nay Dallas vừa se lạnh
Và lá thời đang chuyển sắc vàng
Và bậu co ro-sương Bảo Lộc
Và tôi nhung nhớ-nắng NhaTrang
Và cha xác mục quê miền Bắc
Và mẹ cỏ xanh đất Hậu Giang
Và cả một trời thu kỷ niệm
Và thôi cứ để tự phai tàn

Thái Huy
9-20-15
***
Dĩ Vãng Nhoà Phai

Biết đến bao giờ ta gặp lại
Lá như đồng cảm sắc phơi vàng
Nhớ thời sinh tố cùng ly uống
Lưu bút bây giờ chẳng thấy trang
Hy vọng có ngày se chỉ thắm (*)
Đâu nhờ vỡ mộng khóc Tương giang
Cung xưa lỗi nhịp đành ôm hận
Dĩ vãng nhoà phai cũng sớm tàn.

Quên Đi
(*) Theo lời tựa tích xưa "Chỉ Thắm Se Duyên"

Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2015

Quỳnh Hoa


Trong lắng sâu đêm mơ bắt bóng
Đoá trắng ngời rực rỡ vườn khuya
Uống mật ngọt hoa chóng chia lìa
Bỗng chợ tỉnh trở về thực tại.
Hương ân ái giữ lòng yêu mãi!

Chốn tuyền đài say đắm Quỳnh Hoa!  

Kim Oanh

Một Người


Đôi mắt đó bỗng chập chùng phủ xuống
Những u buồn lời thú tội đê mê
Ta đã nghe trong bóng nắng xuân về
Bờ vai ấy một lần khơi nỗi nhớ

Sao tiếng nói bỗng thẹn thùng bỡ ngỡ
Gọi tên người nghe cả nắng vàng phai
Cành mai kia sao đã chất sầu đấy
Mùa lá rụng vẫn buồn như kỷ niệm

Thôi hãy nói những lời yêu tuyệt diễm
Bến mê nào dỗ mộng chớm bay đi
Bầy én xuân mang nỗi nhớ nhung về
Mây trắng ấy vẫn trời thơ mộng cũ

Ôi mái tóc những chiều sương lộng gió
Bước chân người xô động giấc chiêm bao
Khép hoàng hôn một thuở dấu yêu nào
Vùng lửa ấm là những lời tình tự

Nỗi buồn riêng bao giờ ta dám ngỏ
Dù tàn phai những đóa mộng ban đầu
Vẫn còn đây ngọt ngào yêu dấu cũ
Ta vào đời cùng nỗi nhớ mang theo

Thụy Khanh
Sài Gòn 1972
( Trích trong Tuyển tập Quê Hương Ngàn Dặm II)

Cổ Thi: Bài Từ Điệu Bốc Toán Tử "Trường Tương Tư" Của Lý Chi Nghi


 Lý Chi Nghi ( 1038 - 1117)
Tên chữ là Đoan Thúc (端叔), còn có biệt hiệu là Cô Khê cư sĩ (姑溪居士), người Vô Lệ, Thương Châu (nay thuộc tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc). Ông đỗ tiến sĩ năm thứ 3 đời Tống Thần Tông.  Về thơ ông có tập Cô Khê từ (姑溪詞).
    
   卜算子( Bốc Toán Tử)
             李之儀 ( Lý Chi Nghi)

 我   住    長       江    頭
Ngã trú Trường Giang đầu
   君  住     長       江  尾

Quân trú Trường Giang vỹ
   日   日  思  君  不   見    君
Nhật nhật tư quân bất kiến quân
   共  飲      長      江    水
Cộng ẩm Trường Giang thuỷ
  此  水  幾  時  休
Thử thuỷ kỷ thời hưu 
  此   恨    何   時  已
Thử  hận   hà   thời  dĩ ?                                    
  只    願     君   心  似  我  心
Chỉ nguyện quân tâm tự ngã tâm
 定   不   負   相    思  意
Định bất phụ tương tư   ý.


Dịch nghĩa:

Bài Từ Theo Điệu "Bốc Toán Tử"

Thiếp ở đầu  sông Trường Giang.
Chàng ở cuối sông Trường Giang. 

Ngày ngày nhớ chàng mà chẳng được gặp chàng, 
Cùng uống nước Trường Giang. 

Dòng nước  này bao giờ ngừng chảy 
Mối hận này lúc nào mới hết
Chỉ mong sao lòng chàng như lòng thiếp, 

Chắc chắn sẽ không phụ niềm nhớ thương nhau

Dịch Thơ:

Tương Tư

Thiếp tận đầu Trường Giang
Chàng ở cuối Trường Giang
Ngày ngày nhớ người nào đâu thấy
Dù ta cùng uống nước sông nầy
Nước bao giờ dừng chảy
Hận lúc nào mới phai
Chỉ mong lòng chàng như lòng thiếp
Sẽ có ngày thôi kiếp tương tư.
Quên Đi

Chớm Thu


Bâng khuâng hoa Cúc nở nhà nàng
Ở cạnh nhà tôi mấy bước sang
Đoán biết hồn Thu đang lấp ló
Nghĩ rằng dáng Liễu cũng mơ màng
Vầng trăng vén áo chòm mây trắng
Sương mỏng buông che vạt nắng vàng
Giá giậu mồng tơi đừng cản lối
Dè chừng... Thu cũng sẽ băng ngang


Song Quang
*** Bài Họa
Nàng Thu 

Lá xanh búp cúc chậu hiên nàng,
Phơi áo bên rào khẽ liếc sang...
Môi tựa thoa son tươi mát thế,
Mặt dường điểm phấn mắt mơ màng...
Khoan thai trộm ngắm em hình bóng,
Chậm rãi nhìn xem vạt nắng vàng.
Thu đến bao giờ anh chẳng biết,
Nhìn ai mộng ước bước sang ngang...

Mai Xuân Thanh
Ngày 01 tháng 09 năm 2015

Thứ Năm, 8 tháng 10, 2015

Dạ Quỳnh Hương


Ảnh chụp: Phước Nguyễn
Thơ Cảm Tác: Nguyễn Cao Khải
Thơ Tranh: Kim Oanh

Tương Tư 1




Bài Xướng:Tương Tư 1

Ta xếp vào lòng một gói yêu
Một trời nhung nhớ buổi thu chiều
Có ai ngăn được thu rơi lá
Để gánh hành trang giảm nhẹ nhiều!

Nguyễn Đắc Thắng
***
Bài Họa:
Tương Tư


Hành trang nặng gánh chữ thương yêu
Thơ thẩn trời ơi có những chiều
Chấp cánh tương tư về với mộng
Nhủ lòng quên nhớ lại thêm nhiều

Kim Phượng
***
Cảm Tác:
Tương Tư


Hộc bàn lớp sáng gửi thư yêu
Gói gém tâm tư buổi học chiều
Tương tư hình bóng qua khung cửa
Cố nén lòng siêu lại nhớ nhiều
Kim Oanh

***
Bài Họa:
Tương Tư


Thu tàn để lại một trời yêu
Nhói buốt tim ta vắng lạnh chiều
Lệ thảm rơi hoài trên xác lá
Sương đan nỗi nhớ mãi thêm nhiều!

Đến Đỗ Văn

****


Từ bài Xướng Họa lẫn Cảm Tác, không ngờ lại được nhiều người cùng chia sẻ Tương Tư. Mỗi người mỗi cảm xúc. Nguyễn Đắc Thắng gửi tặng đến Kim Phượng, Kim Oanh, và Đến Đỗ Văn.

Kim Phượng
Trải lòng nặng thương yêu
Từng chiều nhìn thơ thẩn
Đêm về chìm mộng quẫn
Tương tư để cố quên.

Nguyễn Đắc Thắng
***
Kim Oanh


Giấu thư dưới hộc bàn
Gửi người ngồi cùng chỗ
Nhìn bảng hồn qua cửa
Giọt nắng gửi niềm tin

Nguyễn Đắc Thắng
***
Đến Đỗ Văn


Một mùa thu thất tình
Làm trái tim nhói buốt
Từng chiều về khóc suốt
Sương ướt mắt nhớ nhiều

Nguyễn Đắc Thắng

Sáng Bên Cốc Cuộc Đời


Đêm mộng mị qua rồi
Sáng đun nóng lòng ôi!
Cốc cà phê sóng sánh
Khuấy tuyết mùa đang rơi
Trong đáy cốc cuộc đời
Chất đắng đầy trên môi
Người khất lần sau tới
Mực cà phê bốc hơi
Tiếng máy sưởi rã rời
Những con dốc tình ôi
Chiếc máy nào không mỏi
Lời người chóng quên rồi
Chút sáng rựng chân trời
Có sáng gì trong tôi
Bên sau là bóng tối
Trước mặt không bóng người
Tôi khuấy một cõi đời
Đen tối cà phê tôi
Ngoài kia trùm tuyết phủ
Nghe chất đắng ngậm ngùi
Hoài Tử

Thứ Tư, 7 tháng 10, 2015

Người Em Vĩnh Long - Sáng Tác Hương Chiều - Mai Ngọc Hát

(Chị thương tặng Kim Phượng, Kim Oanh và Như Mai, Xuân Mai)


Sáng Tác: Hương Chiều 
Tiếng Hát: Mai Ngọc(Hương Chiều)  

Biết Rằng


Biết rằng đôi ta hai ngả
Mong sao vẫn nhớ gọi tên
Đành rằng phương trời xa lạ
Trăm ngàn ký ức mau quên.

Anh bên đường khuya rét mướt
Em vui mật ngọt xứ người
Anh về gom ung lá ướt
Khói buồn cao vút trùng khơi!

Mai sau nếu không gặp lại
Mong em nhớ giữ chút tình
Dù rằng cách xa mãi mãi
Mặn nồng vẫn đọng trong tim.

Mưa bay ngang trời viễn xứ
Nước về phủ trắng đồng xa
Lật từng dòng thư ngày cũ
Bới tìm kỷ niệm đơm hoa.

Thôi đành vâng theo định mệnh
Tháng ngày phai nhạt mùi hương
Hai ta không đi không đến
Làm sao vào cửa thiên đường ?!

Dương Hồng Thủy

Khúc Nguyệt Cầm


Văng vẳng đâu đây giọng hát trầm
Của người ca sĩ điệu buồn tăm
Chợt như nhắc nhở tình xa vắng
Bỗng thoáng ưu tư dáng hiệp tằm
Những tưởng đôi mình chung mộng thắm
Nào hay đơn bóng lạc sầu căm
Người đi bỏ lại đường xưa cũ
Tôi vẫn chờ mong khúc nguyệt cầm ...

Hoàng Dũng

Trăng



Đôi ta liếc mắt nhìn trăng,
Bên nhau âu yếm sao băng trên trời!
Có duyên tiền định nên đôi,
Mộng mơ hết kiếp suốt đời êm trôi...
Xin đừng lẻ bạn đơn côi,
Gìn lòng giữ ngọc ướp môi cuộc tình!

Mai Xuân Thanh

Thứ Ba, 6 tháng 10, 2015

Guitar Và Mùa Xuân - Tín Đức Biên Soạn Và Độc Tấu



 (Biến tấu số 1 cung Mi thứ)

Biên Soạn Và Độc Tấu:Tín Đức

Kiếp Lá


Ta về nhặt lá vô ưu lại
Gom chút tình riêng đã lỡ vàng
Em gói trong thơ vài chữ mẻ
Ngoài trời mưa bụi mãi giăng giăng

Lá ướt hay khô đời vẫn ướt
Hoa cười trước gió cũng trầm luân
Hồn ta là cội sầu đang lớn
Em níu làm chi ướt ngực trần

Chiếc lá vẫn bay đời vẫn gió
Đường về đẫm bụi gót ai xiêu
Đời như ngọn gió mùa xoay chóng
Em trút hồn ta lá rụng nhiều

Đôi lúc muốn mình như kiếp lá
Rớt nằm trơ trọi giữa rừng xa
Gót em qua đó làm chi vướng
Cho rượu chung tình vắng kẻ pha

Nhược Thu
(Trích thi tập: Ước Mơ Nếu Có Xanh Màu Ngọc -2014)

Mẹ Tôi, Những Nải Chuối Và Người Sĩ Quan Quân Đội Mỹ

(Viết dành riêng cho mẹ dịp lễ Vu lan ) 


Mẹ tôi là một người rất biết tính toán trong viêc chi tiêu nhưng với số lương ít ỏi của bố tôi, một ông trung sĩ trong quân đội VNCH vào những năm của thập niên 60, 70 tại Sàigon. Mẹ tôi không thể nào trang trải cho cuộc sống dù gia đình, dù ở mức tối thiểu được. Trong khó khăn, thiếu thốn triền miên đó mẹ tôi đã nhờ một người quen chỉ dẫn lên chợ Cầu Ông Lãnh lấy chuối từ các vựa rồi đem ra bán lẻ trên lề đường chung quanh chợ Chí Hoà, gần nơi gia đình tôi sinh sống. 
Trong suốt hơn 12 năm tần tảo kiếm sống đó, mẹ con chúng tôi có biết bao nhiêu chuyện vui, chuyện buồn để nhớ, để kể lại cho bạn bè, người quen và cho cả chính mình nghe vào những lúc thư nhàn. Một dạng thức tìm vui, hoài nhớ về quá khứ nhọc mệt, thấm ướt mồ hôi, nhưng đôi lần vẫn có những cảm xúc rất đẹp, đáng nhớ từ những giao tiếp với những người mà mình mến thương, cảm phục. 

Tôi còn nhớ vào khoảng năm 1967 (?) khi tôi vừa bước vào đại học được vài năm. Lúc đó mẹ tôi bán chuối ở trước cửa tiệm vàng Đồng Vinh và tiệm gạo Thanh Sơn trên đường Tô Hiến Thành, đối diện mặt trước của chợ Chí Hoà ( sau này, chợ mở rộng hơn, mặt chợ chuyển sang phía đường Lê Văn Duyệt hay Cách mạng tháng 8 ngày nay ). Nơi đây chúng tôi đã có một kỷ niệm đáng nhớ với một khách mua chuối khá đặc biệt và tốt bụng. Ông là sĩ quan, cấp đại uý trong quân đội Mỹ mà chúng tôi hoàn toàn không biết tên của ông. Câu chuyện giữ ông và mẹ con chúng tôi rất đơn giản nhưng đã ghi sâu vào ký ức chúng tôi một cảm giác rất xúc động, mỗi khi chúng tôi nhớ lại hay có dịp kể lể cho nhau nghe về ông vào những lúc nhàn rỗi. Thời gian của câu chuyện đã qua rất xa vào dĩ vãng, gần 50 năm rồi. Tôi không biết người sĩ quan Mỹ đó ra sao, còn hay mất, mẹ tôi thì đã mất từ lâu, nhưng tôi còn nhớ như in về câu chuyện đơn sơ, nhưng đậm sắc tình người này. 

Buổi tối hôm đó, khi tôi từ trường học về nhà, vừa dựng xong chiếc xe, chưa kịp bước qua ngưỡng cửa. Với khuôn mặt vui mừng, mẹ tôi lấy trong túi ra một tờ giấy bạc 1 dollar Mỹ, đưa tận tay tôi và nói: 
-Con thử xem có phải là tiền Mỹ hay không? Bà Sáu bán rau bên cạnh cho biết nó có giá gấp cả trăm đồng tiền VN đó! Không biết có thật không như lời bà ta nói không ? 

Tôi cầm tờ giấy bạc, lật qua lật lại xem, rồi với chút ngạc nhiên, tôi hỏi mẹ : 
-Một dollar, nhưng đâu mà mẹ có vậy ?Con cũng không biết chính xác nó giá bao nhiêu, nhưng có lẽ trên thị trường chợ đen nó khoảng hơn 400 đồng thì phải ? ( tôi nhớ mang máng là nhờ vài người bạn đi du học cho biết !) 

Mẹ cầm lại tờ giấy bạc trên tay tôi, xoay qua , xoay lại ra vẻ tò mò khi biết giá trị của nó và chậm rãi nói với tôi: 
-Đúng là mình bán cho người ta mắc quá! Với tờ giấy bạc này , chính ra mẹ phải đưa cho người ta 10 nải chuối mới đúng! 

Cuối cùng qua lời kể của mẹ, tôi mới hiểu rõ sự việc. Sáng hôm đó vào khoảng gần trưa, thình lình có một người lính Mỹ, lái chiếc xe dip dừng ngay trước thảm bán chuối của mẹ . Ông ta vẫn ngồi trên tay lái, đưa tay chỉ vào những nải chuối và nói với mẹ tôi câu gì đó mà mẹ tôi hoàn toàn không hiểu. Nhưng mẹ chỉ đoán là ông ta muốn mua chuối. Có lẽ vì sợ hay ngượng ngùng vì chưa bao giờ tiếp xúc với người ngoại quốc nên mẹ tôi cũng chỉ ngước mắt nhìn ông ta, lắc đầu không hiểu! Hình như cảm thông với vẻ “ ngớ ngẩn “ của bà bán hàng nhà quê, ông Mỹ bước xuống xe, tay chỉ, tay cầm lấy một nải chuối to và đẹp nhất trên thảm chuối rồi móc túi đưa cho mẹ tôi một tờ tiền Mỹ. 

Dù biết là ông ta trả tiền cho nải chuối, nhưng mẹ tôi cũng chẳng biết giá trị tờ giấy bạc mà ông ta đưa cho mình là bao nhiêu, có chính xác hay có thể tiêu dùng được không ?... nên tỏ vẻ đắn đo rồi lắc đầu ra vẻ không hiểu, đưa trả lại ông ta tờ giấy bạc và nói ( dĩ nhiên bằng tiếng Việt ): 
-Tôi không biết gì về đồng tiền này, ông có tiền Việt nam không trả cho tôi đi! 

Dĩ nhiên ông Mỹ cũng chẳng hiểu mẹ tôi nói gì, có lẽ ông ta tưởng mẹ tôi không muốn bán. Với tí chút lưỡng lự, hơi chau mày , ông ta đang định bỏ nải chuối xuống không mua nữa. Đúng lúc đó bà Sáu bán rau bên cạnh nói to với mẹ tôi: 
-Tờ tiền Mỹ đó, giá trị gấp cả trăm tiền Việt nam, lời nhiều như vậy mà bà không bán cho người ta còn chờ gì nữa hả ?! 

Nghe bà bạn nói, mẹ tôi yên tâm không nghi ngờ đắn đo gì nữa, cầm lại tờ giấy bạc rồi gật đầu lia lịa, miệng lập đi lập lại những câu cám ơn ( dĩ nhiên bằng tiếng Việt !) . Ông Mỹ quay nhìn bà Sáu ra vẻ cám ơn rồi có vẻ thích thú vì chuyện mua bán đã xong. Trước khi xách nải chuối quay ra xe, ông ta còn gật đầu nói với mẹ tôi một tràng tiếng Mỹ mà mẹ tôi cũng chỉ ngơ ngác nhìn theo cho đến khi chiếc xe lăn bánh. 

Câu chuyện bán nải chuối giá gấp cả chục lần cho ông lính Mỹ ( mẹ tôi thường nói về ông ta như vậy mỗi khi nhắc đến câu chuyện ) như một khách qua đường, tưởng chỉ có vậy, nó qua đi như với hàng ngàn người khách mua chuối khác, chẳng có gì để nhớ. Nhưng khoảng 3 ngày sau, buổi chiếu tối, khi tôi đi học về, mẹ lại đưa cho tôi xem một tờ tiền Mỹ, nhưng không phải là 1 dollar mà là tờ 2 dollars! Với chút ngạc nhiên tôi nhìn mẹ với vẻ đùa dỡn: 
-Ông Mỹ lại đến mua chuối nữa phải không? Có lẽ lần này ông ta mua tất cả lô chuối của mẹ nên mới trả cho mẹ 2 Dollars, đúng không? 

Không tỏ ra vui mừng, giọng nói nhè nhẹ hơi buồn, mang theo cảm giác ân hận, mẹ ngập ngừng nói với tôi: 
-Nếu ông ta lấy cả hàng chuối của mẹ, có lẽ mẹ đỡ áy náy hơn! Đằng này ông ta cũng chỉ xách lấy có một nải rồi quay ra xe ! Mẹ cũng đâu có biết tờ giấy bạc ông ta đưa cho mẹ là 1 hay 2 dollars, nhưng thấy kỳ kỳ vì lần trước đã bán cho người ta quá mắc nên mẹ vội vàng xách lấy 3 nải chuối nữa đem ra tận xe dúi vào tay ông ta. Ông ta xua tay nhất định không chịu nhận, miệng cười cười và nói một tràng tiếng Mỹ mẹ chẳng hiều mô tê gì cả !.... 

Tôi vội ngắt lời mẹ: 
-Chắc người ta thấy mẹ đem cả đống chuối lên chiếc xe, quá sợ mà từ chối đó. Theo con, nếu mẹ chỉ mang cho họ thêm một nải ,có lẽ họ sẽ vui lòng mà nhận đó.... 

Nghe tôi nói vậy mẹ vội vàng ngắt lời: 
-Đúng! Con nói đúng! Khi thấy mẹ đang định bỏ cả 3 nải chuối vào xe, ông ta chỉ cầm lấy một nải, xua tay và nói một tràng tiếng Mỹ . Mẹ không hiểu nhưng cũng đoán ông ta cám ơn và chỉ vui lòng nhận thêm một nải mà thôi. Khi ông ta lái xe đi, bà Sáu xem lại tờ giấy bạc và cho mẹ biết đó là tờ 2 dollars chứ không phài là 1 dolar như lần trước. 

Nói xong, mẹ thở dài ra vẻ áy náy vì bán cho người ta quá mắc: 
-Đồng tiền Mỹ có giá trị to thật! Với giá 2 dolars , tính ra hơn 800 đồng Vietnam, có lẽ người ta mua được cả xe ba gác chuối mới đúng! 

Mẹ chép miệng, buông xuôi một câu: 
-Tội nghiệp ông ta thật. Chẳng biết lương tháng có bao nhiều mà tiêu hoang phí như vậy nhỉ ? 

Nghe mẹ nói, tôi cười to vì vẻ thật thà đến nỗi đáng thương của mẹ: 
-Mẹ ơi! Mẹ nghĩ vớ vẩn rồi, một tháng lương của ông ta có thể mua được một căn nhà khang trang ở Vietnam chứ nói gì đến cái đống chuối “ cỏ rác “ của mẹ . Thôi, chuyện đó xin mẹ khỏi lo cho mệt ! Họ trả tiền cho mẹ thì mẹ cứ lấy, nói với người ta lời cám ơn thế là xong, rắc rối gì cho khổ hả mẹ? 

Rồi, suốt gần 2 tháng trời sau đó, cứ cách khoảng 3,4 ngày, mỗi buổi chiều tối khi đi học về nhà, tôi lại được nghe được những câu chuyện vui bán chuối cho ông lính Mỹ. Việc mua bán đã trở nên quen thuộc, ông lính Mỹ chẳng cần phải chỉ chỏ gì như lần đầu tiên, nhưng vẫn nhận được 2 nải chuối to nhất, ngon nhất mà mẹ đã lựa chọn, để riêng ra, không bán cho ai từ “núi“ chuối của mẹ. Nải chuối còn được mẹ thắt dây lạt vào cuống để dễ dàng xách mà không lo bị nhựa chuối dính vào tay. Còn mẹ thì cũng hả hê, không thắc mắc khi nhận từ tay ông ta tờ giấy 2 dollars tiền Mỹ rồi cúi đầu nói vài câu cám ơn ( dĩ nhiên bằng tiếng Việt). Ông lính Mỹ, đưa tiền, nhận 2 nải chuối, cũng chẳng cần biết người bán nói gì, nhưng ông ta cũng xả ra một tràng tiếng Mỹ kèm theo nụ cười thích thú, dù biết chắc chắn người đối diện cũng mù tịt, chẳng hiểu mình nói gì! Tóm lại giữ mẹ tôi, người bán; Ông lính Mỹ, người mua, ai nói thì người ấy nghe nhưng mọi việc “ giao dịch “vẫn trôi chẩy trong vui vẻ! 

Một hôm vào buổi chiều, tôi được nghỉ 2 giờ sau, việc thi cử cuối năm cũng tạm xong không biết làm gì nên tôi đạp xe tạt vào chỗ mẹ bán hàng coi có gì để giúp đỡ. Từ xa tôi nhìn thấy chiếc xe díp đậu bên đường trước chỗ bán chuối của mẹ. Một người quân nhân Mỹ và một người lính Viet nam. Hai người đứng đối diện với mẹ, hình như đang có điều gì chưa thông suốt giữ mẹ tôi và họ thì phải? Khi tôi vừa đến, chưa kịp dựng chiếc xe. Nhìn thấy tôi, mẹ mừng ra mặt, trong tay mẹ cầm tờ giấy 20 dollars đưa ra phía tôi, phân bua: 
-Con đến đây mau giúp mẹ một tí! Qua chú thông ngôn này thì hình như ông Mỹ sẽ phải đi xa, hôm nay ông ta không mua chuối mà đến từ giã mẹ và còn cho mẹ món tiền quá to này, mẹ thấy kỳ cục nên không muốn nhận! 

Nghe mẹ tôi nói, người thông dịch viên quay ra nhìn tôi và hỏi mẹ: 
-Đó là con trai của thím sao ? 
-Vâng , con trai lớn của tôi đó, cháu nó đang là sinh viên . 

Người thông dịch quay sang người Mỹ nói với ông ta điều gì đó, rồi bước đến gần tôi anh ta nói: 
-Anh là thông dịch viên cho ông Đại uý Mỹ này, người mà mấy tháng qua vẫn đến mua chuối của mẹ em. Ông ta rất qúi mến sư ngay ngắn, chân thật của mẹ em. Hôm nay ông ta đến đây cùng với anh không phải mua chuối mà muốn từ giã mẹ em và tặng bà tí chút tiền làm quà. Sáng sớm ngày mai ông ta sẽ phải rời Sàigon ra miền trung công tác, chắc không còn dịp trở lại mua chuối của mẹ em như mấy tháng vừa rồi nữa. Anh đã nói rõ lý do với mẹ em, nhưng hình như bà vẫn áy náy và không muốn nhận quà của ông ta thì phải ? 

Nói xong anh thông dịch hơi nhíu mày với tí lưỡng lự nhìn tôi, anh ta hỏi: 
-Em là sinh viên, chắc cũng nói được tí tiếng Anh nào không ? Nếu được em cứ nói trực tiếp với ông ta vài câu cho thân tình . 

Chẳng cần câu trả lời của tôi, anh ta quay sang người sĩ quan Mỹ nói một tràng, tôi cố lắng nghe nhưng có lẽ âm thanh quá nhẹ và nhanh nên gần như chẳng biết anh ta nói gì! Nhưng tôi đoán anh ta đang giới thiệu về tôi với vị sĩ quan Mỹ thì phải ? 

Người Mỹ hướng về tôi gật đầu rồi thân thiện, bước đến gần tôi, ông ta nói rất rõ ràng và chậm rãi: 
-Em là sinh viên hả? Có thể nói tiếng Anh với tôi được không? 

Tôi hiểu rất chính xác lời nói của ông ta vì là những câu nói quá đơn sơ, căn bản nên trả lời ông ta: 
-Vâng tôi đang là sinh viên của đại học Sàigon. Tôi sẽ cố gắng nếu ông nói chậm và không dùng những chứ khó! 

Người sĩ quan Mỹ, giơ tay vỗ nhẹ vai tôi, tỏ ra rất vui mừng nghe câu đối thoại rất sách vở của tôi: 

-Thế là quá tốt rồi ! Hôm nay tôi đến đây để giã biệt mẹ của em và muốn tặng bà tí tiền làm quà. Bà là một người rất tốt, rất chân thật đã làm tôi cảm động trong những lần tôi mua chuối của bà vừa qua . Ngày mai tôi sẽ rời xa Sàigon và không biết trong tương lai còn có dịp trở lại đây mua chuối của bà nữa hay không ? 

Nghe ông ta nói, tôi không dấu được cảm động với những lời tốt đẹp mà ông dành cho mẹ tôi. Dù vốn Anh ngữ yếu kém nhưng tôi cũng có gắng nói những câu rất đơn giản diễn tả sự cám ơn và áy náy của mẹ tôi trong suốt thời gian qua vì đã bán cho ông những nải chuối với giá đắt gấp 10 lần giá thực của nó! Tôi cũng không quên nói cho ông nghe cái lẩm cẩm nực cười của mẹ tôi khi bà lo lắng cho sự hao hụt tiền lương của ông, chỉ vì sự hào phóng mà ông đã trả cho mẹ tôi mỗi khi mua chuối! Tôi có cảm tưởng, người sĩ quan Mỹ có chút đẫn đờ, cảm động khi nghe tôi nói điều mà ông ta không bao giờ ngờ được. Với vẻ vui tươi lộ rõ trên khuôn mặt, ông Mỹ lại đưa tay lên vỗ nhẹ vài cái lên vai tôi, gật gù, chậm rãi nói: 
-Em có một bà mẹ tuyệt vời, một bà mẹ rất chân thật và đầy lòng nhân ái. Hãy biết thương yêu người mẹ quá tốt đó. 

Tôi cám ơn ông ta, rồi quay sang mẹ, tôi lược thảo sơ sài sự việc cho mẹ tôi hiểu. Mẹ cúi xuống xách lên 2 nải chuối đã cột dây từ trước, ân cần đưa tận tay ông Mỹ. Nhưng ông ta xua tay, có ý không nhận và quay sang người thông dịch nói một tràng. Tôi chú ý nghe nhưng cũng chỉ loáng thóang hiểu là ông ta không muốn nhận quà vì ngày mai phải đi sớm rồi. Cuối cùng người thông dịch viên phải quay sang mẹ tôi, anh ta nói: 
-Ông ta cám ơn thím rất nhiều, ngày mai ông ta phải đi miền Trung rất sớm nên không thể nhận được. Ông ta qúi mến lòng ngay thẳng và chân tình của thím trong suốt 2 tháng qua mà dành thời gian đến đây từ giã thím với tí tiền nhỏ nhoi giúp đỡ thím mà thôi. Thím cứ vui vẻ nhận cho người ta vui rồi nhờ cháu nói trực tiếp với ông ta vài lời cám ơn thế là họ vui lắm rồi. 

Nói xong với mẹ tôi, người thông dịch quay sang vị sĩ quan Mỹ phân bua điều gì đó rồi đưa mắt nhìn tôi ra vẻ chờ đợi sự can đảm của tôi. Hiều ý, tôi đến trước mặt người sĩ quan, cúi nhẹ đầu và cố gò nắn vài câu tiếng Anh rất căn bản diễn tả sự cám ơn của mẹ con chúng tôi với lòng tốt và rất thân thiện của ông ta. Vị sĩ quan lại vỗ nhẹ lên vai tôi ra chiều thân thiết, chậm rãi ông ta nói: 
-Chẳng có gì để đáng để nói đến chữ cám ơn cả. Em hãy chăm chỉ học hành và luôn luôn nhớ rằng em đang hạnh phúc vì có một người mẹ tuyệt vời đó . 

Nói xong ông ta giơ ngón tay caí hướng lên trên trời. Khuôn mặt vui tươi gật gù ra chiều rất vui và vừa lòng với cuộc gặp mặt hôm nay, rồi cùng với người thông dịch viên, ông ta vẫy tay từ giã chúng tôi quay ra chỗ xe đậu, trong khi chúng tôi vẫn chưa hết ngơ ngác đứng nhìn theo họ cho đến khi cả hai người ngồi lên xe chuẩn bi rời xa. 

Có lẽ mọi chuyện đã chấm dứt khi chiếc xe lăn bánh. Nhưng qua cánh cửa của chiếc xe dip quân sự, tôi thấy họ không khởi động máy xe mà quay lại trao đổi với nhau điều gì đó khoảng vài ba phút rồi người thông dịch viên bỏ tay lái bước ra khỏi xe. Anh ta tươi cười tiến gần đến chỗ mẹ con chúng tôi đang đứng. Tay anh ta cầm một tờ giấy 50 Dollars, đưa cho tôi và nói: 
-Ông đại uý rất qúi mến em, nên có chút quà tặng riêng cho em đó . 

Ngạc nhiên đến thẫn thờ, tôi bước lùi lại phía sau, đưa tay lên ra ý không dám chấp nhận: 
-Không! Không! Em không dám nhận và chẳng có lý do nào nhận món quà quá lớn của ông ta cả. Với món quà 20 Dollars mà ông ta cho mẹ em đã là quá đủ, quá to, đã làm cho mẹ con em cảm động lắm rồi! 
-Em à, với món quà năm, bẩy chục dollars chẳng có gì to lớn đối với người ta đâu, em đừng có lo cho rắc rối. Hãy ..... 

Không để cho anh thông dịch viên nói tiềp, tôi ngắt lời: 
-Với 70 dollars mà anh nói là không lớn sao? Anh có biết với món tiền đó, đổi ra tiền Việt, gia đình em có thể sống được 2,3 tháng trời! Nó nhiều hơn 3 lần tháng lương trung sĩ của bố em trong quân đội đó! 

Nghe tôi nói, người thông dịch viên có chút ngẩn ngơ. Anh ta quay sang người đại uý Mỹ nói một tràng. ( ông sĩ quan Mỹ xuống xe và đến chỗ chúng tôi lúc nào mà tôi không biết). Khả năng Anh ngữ èo ọt của tôi không đủ cho tôi hiểu họ nói gì với nhau, nhưng nhìn dạng điệu của 2 người lúc nói chuyện, tôi đoán là người thông ngôn đã thông dịch trọn vẹn lý do từ chối của tôi cho ông Mỹ nghe. Có lẽ sự so sánh quá thực tế, pha chút chua cay của tôi giữa món tiền 70 dollars và đồng lương của bố tôi đã làm cho ông sĩ quan Mỹ cảm xúc, ngẩn ngơ. Ông ta chau mày chuyển ánh mắt sang nhìn mẹ con chúng tôi với ánh nhìn khác lạ! Rồi 2 người lại quay lại nói chuyện với nhau, tôi cũng chẳng hiểu họ nói gì vì âm thanh quá nhanh và nhẹ. Cuối cùng, anh thông dịch viên quay sang chúng tôi với lời nói rất chậm rãi, rõ ràng: 
-Ông Đại uý rất cảm động và ngạc nhiên vì sự ngay thẳng và tự trọng của thím và chú em. Ông ta cho biết, với món tiền 70 dollar bé nhỏ đó chẳng là gì với ông ta cả. Nhưng ông ta biết chắc chắn sự giúp đỡ cho mẹ con thím là sự tiêu dùng rất chính đáng, không nhầm lẫn. Không những thế, nó còn mang đến cho ông ta một niềm vui, đó là ông ta vừa tìm thêm được một người Vietnam mà ông ta qúi mến. Ông ta hứa nếu có dịp về Sàigon ông ta sẽ tìm đến gặp và thăm mẹ con thím. 

Nói xong người thông dịch viên thân thiện nắm nhẹ tay tôi và nói: 
-Thôi vui vẻ nhận quà của người ta đi, đừng lằng nhằng làm mất thời gian và làm buồn lòng người ta nữa! 

Nói xong anh ta nhét vội tờ giấy bạc và túi áo của tôi. Chẳng để ý đến thái độ ngẩn ngơ của chúng tôi, rồi hai người cùng lên xe và chiếc xe lăn bánh. 
Đúng như vậy, nhiều năm sau đó, mẹ tôi vẫn bán chuối ở đó, nhưng người sĩ quan Mỹ không bao giờ đến mua chuối của mẹ tôi nữa. Đôi khi trong những lúc rảnh rỗi khi ngồi chờ lấy chưối ở chợ Cầu Ông Lãnh hay gặp những ngày chợ ế, không có người mua, tôi và mẹ vẫn thường nhắc đến người sĩ quan Mỹ tốt bụng đó. Chúng tôi luôn cầu mong sự an toàn và may mắn đến với ông ta. Nhất là vào những thời điểm mà cuộc chiến tranh Vietnam sôi động với những chiến trận kinh hoàng như Khe Sanh ( 1968), Mậu Thân ( 1968) Hạ Lào (1971 ) hay Mùa hè đỏ lửa, cổ thành Quảng Trị (1972)..v..v... 


Cuối cùng thì cuộc chiến tranh cũng chấm dứt vào năm 1975. Mẹ tôi cũng vĩnh viễn ra đi sau đó vài năm vì bệnh tật! Thay đổi của thời cuộc đem tôi đến với Thuỵ Sĩ, xứ sở hiền hoà, đẹp đẽ của Âu châu. Cuộc sống của tôi tại Thuỵ sĩ được an định dần theo năm tháng. Việtnam vẫn là nơi chốn tôi thăm viếng hàng năm, tôi về để sống lại với bao nhiêu hoài nhớ của thủa ấu thơ, thời trai trẻ của mình, dù ngày đó cực nhọc, đói nghèo nhưng vẫn khắc ghi trong lòng tôi những dấu ấn tuyêt vời ấm cúng của kỷ niệm. Đôi lần, tôi cũng dành thời gian chậm rãi đi thăm lại con đường Tô hiến Thành , Lê văn Duyệt... là nơi chốn ngày xưa, mẹ và tôi đã từng thấm ướt mồ hôi và bụi đường với những nải chuối mới cắt còn bầy nhầy nhựa xanh được chúng tôi bầy bán trên lề đường. Mục đích chỉ mong có được vài đồng bạc nhỏ nhoi cung ứng cho sự sống của gia đình chúng tôi ngày đó. Mỗi lần trở lại đó, hình ảnh người đại uý Hoa Kỳ tốt bụng lại trở về trong trí nhớ của tôi. Đôi khi tôi tự hỏi, vì một lý do nào đó ông ta đã không trở lại thăm chúng tôi như đã hứa. Nhưng tôi vẫn cầu mong ông ta có được bình yên trở về Mỹ để sống với gia đình, vợ con hay cha mẹ của ông ta sau khi cuộc chiến tranh chấm dứt. Ông ta không đến thăm chúng tôi, có lẽ chỉ vì không thuận lợi hay vì một bận rộn nào đó mà quên đi lời hứa hẹn bâng quơ, thì cũng chẳng có gì đáng trách. 

Đi xa hơn nữa trong tưởng tượng, tôi lại nghĩ đến sự giao thương thân cận của Mỹ và Vietnam hiện tại. Tôi hình dung ra cảnh người sĩ quan Hoa kỳ tốt bụng ngày xưa đó. Với mái đầu bạc trắng đã có lần, ông ta theo đoàn cựu chiến binh Hoa kỳ đến viếng thăm Vietnam, mong nhìn lại những dấu tích, địa danh của cuộc chiến tranh kinh hoàng mà ông ta đã cống hiến cho nó gần hết tuổi trẻ của mình. Cũng trong cuộc du hành đó, biết đâu ông ta lại dành tí chút thời gian đi lại con đường Tô hiến Thành để nhớ lại mẹ con người phụ nữ bán chuối trên lề đường. Họ đã bao lần dành riêng cho ông những nải chuối ngon nhất và họ đã ghi sâu vào ký ức ông sự cảm mến vì sự chân thật và nống ấm của mẹ con họ dành cho ông lúc chia tay. 


Rồi một lần, có dịp sang Mỹ công tác, tôi đã dành thời gian đi thăm viếng “ Đài tưởng niệm tử sĩ trong chiến tranh Vietnam “ (Vietnam Veterans Memorial) tại trung tâm thủ đô Washington DC. Đứng trước phiến đá vĩ đại mầu đen khắc tên của gần 60 ngàn quân nhân Mỹ tử trận trong chiến tranh Vietnam. Dù không biết tên người sĩ quan tốt bụng, quen biết thoáng qua của hơn 40 năm về trước, nhưng tôi vẫn đưa mắt chậm rãi rà soát danh sách trên phiến đá. Tôi cầu mong không có tên ông ta trên đó. Nhưng không biết tại sao, ngay lúc đó mắt tôi như bị loà, tim đập mạnh trong lòng tôi phát sinh một cảm giác là lạ. Một cảm giác hình như pha trộn sự buồn đau và thương nhớ, nó làm cho tôi thờ thẫn không vui. Trong tâm trạng lạ kỳ đó, tự nhiên tôi buông tiếng thở dài với câu nói rất nhẹ : God Bless You! 

Zürich, September, 2015

Lưu An (Vũ Ngọc Ruẩn)

Xướng Họa: Uống Rượu Một Mình



Bài Thơ Xướng:
Uống Rượu Một Mình


Uống rượu một mình vui được sao ?
Nuốt mồi không đặng, bụng cồn cào
Một ly- nhớ bạn nơi xa ấy
Hai bát - chờ ai ở chốn nao
Nửa vại - ảnh hình như đảo lộn
Trọn vò - nhận thức đã tiêu hao
Đất trời chao đảo, bình nghiêng đổ
Giun dế cùng ta tiếp tục nào!

Phương Hà
***
Các Bài Thơ Họa:


Uống Rượu Một Mình

Với rượu mình ta khó hỏi sao
Cái bao tử ấy cuộn cào cào
Thây mi loét lở đâu can dự
Mặc nó te tua dẫu thế nao…
Chầu nhất nguyên chung thương cố quận
Hiệp hai cả hũ nhớ tâm hao
Thu nay chớm lạnh,chân trời tím
Đời kẻ lang thang lạc chốn nào ?

Thái Huy


9-29-15
***
Uống Rượu Một Mình

Đêm dài độc ẩm được hay sao
Mũi ngửi dạ nôn muốn cấu cào
Cô độc giữa trời thôi uống đại
Sầu vương cả cảnh cũng buồn nao
Trà tam chuyện gẫu càng thêm chán
Rượu tứ luận đàm ngại phải hao
Đành nhái người xưa nâng chén vậy
Mời trăng cùng bóng uống đi nào.

Quên Đi
***
1/
Say Nguyên Hủ Rượu

Thất chí mình tôi đánh chén sao?
Mồi thơm chẳng nhấm dạ như cào!
Ly này - uống cạn thay cho bạn,
Tô nữa - sạch trơn chẳng núng nao!
Đi đứt một vò cao tửu lượng,
Chơi thêm cả vại mới hư hao!
Say nguyên hủ rượu mờ con mắt,
Tối, sáng, phờ râu hết biết nào?

2/
Không Ai Đối Ẩm

Lạc lõng ngồi đây uống rượu sao ?
Không ai đối ẩm, ruột gan cào
Một ly nhấm nháp, men cay dịu,
Cạn bát đưa hơi dạ chớ nao !
Lẻ bạn niềm riêng tương tiến tửu,
Cô đơn nỗi nhớ chén âm hao !
Một vò chẳng thấm ... mờ hư ảo,
Hết hủ ôm bàn ngáy lúc nào!

Mai Xuân Thanh 
Ngày 29 tháng 08 năm 2015
***

Kỳ Vô Phong

Rượu chè phải uống mới vui sao ?
Vài hớp ruột gan đã thấy cào !
Một xị đã mơ màng trí hóa,
Ba ly đà lục phủ nôn nao.
Nói chi hai xị rồi ba xị,
Tửu nhập tâm cẩu cuồng tại thị,
Kỳ vô phong vẫn phất lên nào !!!

Đỗ Chiêu Đức
***
Dạ Ẩm


Nửa đêm khó ngủ ngắm trời sao
Lũ muỗi làm quen ngón nhẹ cào
Rượu mít đầy ly không gấp gáp
Tình trường mấy nỗi bỗng nao nao
Âm thầm điệp khúc buồn ly biệt
Nhiều ít lòng tin chịu hớt hao
Độc ẩm chưa ghiền nhưng cố hữu
Đâu làm khíu chọ phải không nào?

Cao Linh Tử
30/9/2015
***

Uống Rượu Một Mình

Một mình biết nuốt nổi làm sao!
Bóng dáng buồn tênh cứ cấu cào
Rượu nhạt phai dần thêm nhạt nhẽo
Lời nôn tháo mãi bớt nôn nao
Tháng năm dầu dãi đời tiêu kiệt
Say tỉnh trơ nhìn sức mất hao
Cười khóc mơ hồ thơ vẫn viết
Sắc không bao lẽ chẳng nên nào!

Nguyễn Đắc Thắng


20150929
***
Thơ Cảm Tác:
Dăm Ly Đủ Mua Cười


Một ly vui cái sự đờiMười ly buồn ngắm cảnh đời đảo điên Trăm ly vứt mẹ ưu phiền Ngàn ly chửi đổng huyên thiên sợ gì Tưởng rằng đã uống ngàn ly Ai ngờ đếm lại , đếm đi , đếm hoài Mười ly đã chửi ông trời Dăm ly là đủ mua cười he he!

Chân Diện Mục
***
Mười Ly  

Một ly uống thấy chẳng sao!
Hai ly mặt đỏ kêu gào rót thêm
Ba ly chưa thấy môi mềm
Bốn ly đã muốn thòm thèm đồ chua
Năm ly đi đứng như cua
Sáu ly nằm vạ đòi mua thêm mồi
Bảy ly ví tựa con Trời
Tám ly nhắm mắt xem đời ngã nghiêng
Chín ly quẳng bỏ lụy phiền
Mười ly hết nói quàng xiên ngủ khò...

Song Quang
 

Thứ Hai, 5 tháng 10, 2015

An Cư - Tản Cư



(Ngày 8-28-15 dọn nhà)

Giờ này mà vẫn chửa an cư
Dọn tới dời lui cảm mệt đừ
Nhẹ bấc khuyên rơm(*),đây tế nhuyễn
Nặng chì tiền lẻ,nọ riêng tư
Khai sinh thời ố đồ gia bảo
Quốc tịch mới toanh vật chứng từ
Khó chối cái tôi thằng mất gốc
Nhà ơi ! Đeo đuổi mãi vầy ư?

(*) Thế nhẫn cỏ
Thái Huy 
8-26-15
***Tản Cư!
(Kỷ niệm tết Mậu Thân)

Thì cũng như lần tớ tản cư
Băng đồng đội thúng chạy thôi đừ!
Mang đi túi gạo thì vơi nửa
Ngó lại ống quần đã tét tư
Bởi tại cào cào luôn cáo… ụp
Nên chi cá lẹp bắn không từ
Dời nhà chạy giặc đều rêm rệu
Khốn khó than mà khỏe được ư?

Cao Linh Tử
2/9/2015
Cào cào: máy bay trinh sát L19
Cáo …ụp: tiếng động do L 19 phóng trái khói chỉ điểm
Cá lẹp: trực thăng võ trang Cobra

Vườn Rau Việt Nam Nơi Xứ Người

Phượng Trắng  và con trai Thanh Quý với mảnh vườn thật xanh tươi tại xứ Canada.




Phượng Trắng

Em Và Tôi.


Em và tôi.
Mỗi người giữ nửa vòng trái đất.
Tôi ở bên đông, em ở tây.
Thấy nhau hàng ngày mà không chạm mặt.
Khoảng giữa chúng tôi, nỗi nhớ giăng đầy.

Em và tôi.
Người đón bình minh, kẻ ngắm hoàng hôn đẫm lệ.
Của cải có chung chỉ là những điều không thể.
Không được cùng đón lễ Tình Nhân.
Cũng không cùng đi,
                                 đến giáo đường nhận phần quà lễ.
Chỉ khi đêm về, mới thầm gọi tên nhau.

Em và tôi.
Điều tình cờ giờ đã thành sự thật.
Dù còn phải chờ cầu Ô bắc xong, mới có ngày gặp mặt.
Dù khong một nụ hôn,
                                   không một vòng tay ôm xiết chặt.
Chúng tôi chỉ cần, còn được thấy nhau.

Em và tôi.
Nỗi lòng phải gởi qua tiếng hát.
Chúng tôi chia nhau nỗi buồn, trong từng khúc nhạc.
Từng giọt lệ em,
đêm đêm vẫn thấm qua tim tôi mặn chát.
Nhưng chúng tôi vẫn tin, sẽ có ngày về.

Chúng tôi không cầu xin, nhưng luôn tin vào điều có thể.
Dù các thần linh, không cho một lời chúc phúc.
Nhưng, như ráng chiều hoàng hôn vẫn đỏ rực.
Chúng tôi mãi tin.
Không có nghĩa được yêu, là có tội với đời....

Hhai

Buồn!


Buồn!

Buồn như tiếng mẹ ru chiều vắng
Không gian sầu, lẵng lặng hoàng hôn
Hiu hiu gió buốt tâm hồn
Bao thu đất khách bồn chồn lòng ai!

Mailoc
***
Buồn!


Buồn thở buồn than trong đêm vắng
Buồn rơi nước mắt giọt ngắn dài
Buồn nhung buồn nhớ sầu cô quạnh
Buồn chạnh đau lòng khóc tiễn ai!

Kim Oanh
***
Buồn


Rượu đầy cạn chén không ai cạn
Đất khách còn đâu bạn để say
Nơi này lất phất mưa bay
Hỏi người tri kỷ có hay chăng là

Kim Phượng

Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2015

Phạm Hồng Ân Ra Mắt Thi Tập"Ngất Ngưỡng Một Đời Mây" Tại San Diego

Một vài Hình Ảnh Buổi Ra Mắt Sách " Ngất Ngưởng Một Đời Mây " 
Của Nhà Thơ Phạm Hồng Ân Ngày 26 Tháng 9 Năm 2015 Tại San Diego


Nhà thơ Phạm Hồng Ân
Quan khách và bạn hữu tham dự
Nhà thơ: Phạm Hồng Ân, Hải Yến và bạn hữu


Chị Thanh Tâm
Ca sĩ Ngọc Như Hoa, ca sĩ Cẩm Sa
Anh ...., Phạm Hồng Ân, Khiếu Long, Ngọc Như Hoa, Sông Cửu
Nguyên Phan, Phạm Hồng Ân, Anh Ngọc, Sông Cửu, NguyễnV Hưởng, GS Mai Biên
..., Phạm Hồng Ân, Lưu Anh Tuấn, Ngọc Như Hoa, Sông Cửu
Từ trái qua phải: Nhà văn Nguyễn V Hưởng, Nhà thơ: Nguyễn Sử,Trần Huy Sao,Phạm Hồng Ân, Sông Cửu
Nhà thơ:Sông Cửu, Phạm Hồng Ân, Anh Trường, Nhạc sĩ Nguyên Phan
Hàng Đứng: Phạm Hồng Ân, Khiếu Long
Hàng ngồi:Nhà thơ Sông Cửu, Nhạc sĩ Nguyên Hồng, Nhạc sĩ Nguyên Phan

Hình Ảnh: Khiếu Long