Thơ & Ảnh: Kim Phượng
Thúy M.
Họa Sĩ: Mùi Quý Bồng
Nguyễn Tích Lai
Nếu không có mùa Đông
Lấy ai ủ trái tim lạnh giá
Chăn gối cô đơn buồn tê tái
Trong màn đêm bao phủ cô phòng
Nếu không có mùa Đông
Sao cảm nhận được lòng thương nhớ
Người chiến sĩ xa ngoài biên giới
Người thiếu phụ ôm con đợi chồng
Nếu không có mùa Đông
Nhạc sĩ làm sao viết ca khúc
Đêm Đông* với giai điệu day dứt
Trên Đỉnh Mùa Đông* thật não lòng
Nếu không có mùa Đông
Chiếc áo đan tay từ đầu Hạ
Gởi cho ai trại tù cải tạo
Nơi đèo heo hút gió lạnh lùng
Nếu không có mùa Đông
Ai hiểu cảnh cơ hàn ngoài phố
Ông lão bán xực tắc co ro
Em bé giao nhật báo run rẩy
Nếu không có mùa Đông
Chẳng còn cảnh tuyết rơi huyền ảo
Lung linh bay cùng ánh đèn sao
Đêm Giáng-sinh trên tháp giáo đường
Nếu không có mùa Đông
Cũng không ngọn lửa hồng
Cho gia đình sum họp
Cho hạnh phúc lên ngôi
Chờ em ngày trống vắng
Bước theo gót chân dài
Chiều hoàng hôn chạm nhẹ
Tóc buông dấu tàn phai.
Lối đi theo vườn cỏ
Cành lá nhảy trồi xanh
Tình em ở đâu đó
Đợi ai đến dỗ dành.
Hương trinh theo cơn gió
Tình xuân bỗng xôn xao
Hát theo chiều gió thổi
Vương vấn tự khi nào.
Bình yên chiều thung lũng
Mênh mông thảo nguyên vàng
Cánh vàng hoa cải dại
Nỗi buồn đi lang thang.
Tế Luân
Chiều trên thung lũng hoa vàng
Rất nhiều lần tôi muốn viết về ba của tôi. Tôi nhớ và thương ông nhiều lắm. Ngược lại tôi cũng là đứa con gái ông cưng nhứt nhà.
Mỗi khi nghĩ đến cha thì hình ảnh hiện ra trong đầu tôi là một người cha đạo mạo và nghiêm khắc. Tôi không muốn như vậy. Tôi muốn ông cười, nụ cười thật từ ái và hiền lành. Tôi muốn ông đọc những dòng tôi viết về ông rồi ông cười thật tươi, thật sảng khoái như mọi lo âu phiền muộn về đời sống theo gió bay đi.
Không gian chỉ có hai cha con, thời gian như quay lui lại. Tôi chỉ là đứa con gái nhỏ xíu ông hí hoáy cắt tóc húi cua như mấy người con trai trong nhà. Tôi cũng không hiểu sao ông lại làm như vậy. Một đứa con gái cưng lại ăn mặc và hớt tóc như con trai. Mãi tới năm tôi học lớp ba trường làng ông mới cắt tóc bum bê và cho tôi mặc đồ con gái đi học.
Ngày Tết, tôi ngồi trên bình xăng chiếc xe mô tô đen ông lái. Cái áo đầm ông mua cho tôi còn mới tinh. Sợi dây chuyền vàng mặt hai con chim tranh nhau trái đào, cây kiềng vàng cứng ngắt làm cổ tôi vướng víu. Mấy cái này đích thân ba tôi đeo vào cho tôi. Kể cả đôi khoen vàng đeo tai ông cũng tự tay mang vào cho con gái. Tôi ra dáng một cô con gái nhà giàu mỗi khi Tết theo ba về ngoại đốt nhang ông bà. Tôi nhớ mấy đứa con dì Bảy tôi, đứng lấp ló sau tấm vách tre len lén nhìn, ra dáng rất thèm thuồng.
Ba tôi cưng tôi như vậy đó vì ông chỉ có tôi là con gái một. Mỗi ngày, sau khi ăn cơm xong, ông cần ngủ một giấc buổi trưa để chiều còn đi rước dân cạo mủ. Ông hay bắt tôi nhổ tóc trắng. Cứ đếm sợi để nhận thưởng. Tôi ngồi nhổ tóc sâu cho ba mà gục xuống ngủ lúc nào cũng không hay. Khi thức dậy ba tôi đã đi làm và đầu tôi nằm trên chiếc gối của ông. Thì ra đó là cách ông dỗ tôi ngủ trưa.
Ngày Tết dân phu ở đồn điền thường được nghỉ nhiều ngày để chờ cao su thay lá mới. Do đó nhiều việc ăn chơi giải trí được mở ra, trong đó có sòng tổ tôm và đánh chắn. Vì đa số dân phu, cai, đội ở đây đều là người Bắc, được Tây tuyển phu vô Nam khai phá cao su để lập đồn điền. Ba tôi chơi khá lớn. Ông đặt một lần, nếu thua thì bỏ tiền ra đặt lại. Nếu thắng, ông không lấy tiền vào. Ông để vậy đặt tiếp. Thắng đặt tiếp nữa. Nếu hên tới lần thứ tư chủ cái phải kêu ông thu tiền vào đặt nhỏ lại.
Cho nên khi ông thắng bài thì tiền nhiều lắm. Còn thua chỉ vài ván là ông sạch túi bỏ đi về. Má tôi rất tội nghiệp, bà bán thức ăn, khô mực nướng và các đồ nhậu cho những người chơi lễ. Bà không dám nhìn ba tôi đánh bài, cũng không dám lại gần vì sợ ba tôi la. Thỉnh thoảng bà kêu tôi:
-Chín! Qua coi ba con ăn hay thua. Có còn tiền không?
Mấy anh tôi thì theo dụ dỗ.:
- Chín! Đi qua xin tiền ba, anh dẫn đi mua kẹo kéo ăn.
Và tôi ,chỉ có tôi là dám đứng sau lưng ba để khều khều xin tiền hay đem nước cho ba uống.
Má kể khi sanh tôi ra ba tôi không có ở nhà. Nơi má nằm sinh là vùng không được an ninh. Tôi sinh ra cứ khóc, khóc hoài không nín. Má nhắn ba tôi về thăm. Nhắn mấy tin mãi mấy ngày sau ba mới về. Ông vén cái màn che giường cữ của má tôi, thò đầu vào và nói:
-Ba về rồi nè. Ngủ đi con gái.
Má bồng tôi ra cho ông nhìn mặt. Ông vuốt hai má tôi rồi nói:
-Ngủ ngoan nghe con. Ba đi nghen. Lần khác ba về thăm.
Thế là ông đi. Còn tôi từ đó ngủ một giấc say sưa và nín khóc. Má tôi lấy cái áo cũ của ba đắp lên người tôi để lấy hơi.
Tôi lớn lên trong bàn tay chăm sóc của mẹ và sự dạy dỗ nghiêm túc của ba. Ba tôi rất ít nói. Nhưng khi ông nói thì đâu ra đó. Từ từ chậm chạp như để chúng tôi nuốt từng câu, hiểu từng ý trong lời nói của ông.
-Trò Chín vẽ trái bí rất đẹp và to. Trái bí này trồng lâu, lâu, lâu… lắm mới lớn như vầy.
Cả lớp cười rần rần. Tôi mắc cỡ muốn khóc vì tôi biết thầy đem ba tôi ra để chọc chơi.
Ba tôi ở Bình Sơn được bà con xóm giếng gọi là Bác Sáu Lâu. Sáu là thứ của má tôi. Còn Lâu hình như tên thường gọi trong nhà của ba tôi ở ngoài quê. Mà tánh tình ba tôi cũng giống cái tên lắm. Ông làm gì cũng kỹ lưỡng, chậm chạp, từ từ không có gì là vội vàng, kể cả đi... cầu. (Ở Bình Sơn. Đường mương thoát nước từ nhà máy chảy ra suối được xây những nhà cầu công cộng. Nước cứ chảy liên tục như vậy để tống khứ phân và rác ra hạ nguồn con suối.).
Mỗi sáng ba tôi đi cầu. Nếu người nào muốn đi mà biết là ba tôi ngồi ở trong là họ phải đi tìm nhà cầu khác:
- Ai ở trỏng vậy?
-Bác Sáu Lâu
-Thôi! Tui đi tìm chỗ khác. Chờ ổng có nước ị ra quần.
Thế đó ba tôi nổi tiếng như vậy đó có mắc cười không.
Ba tôi khá đẹp trai dù ông không cao mấy. Nhìn ông người ta có thể tin tưởng: Đây là một người đàn ông chính trực, ngay thẳng và đáng tin cậy. Ông không đùa dai, không nói nhiều, nhưng dường như ông có duyên ngầm nên rất nhiều phụ nữ mê ông và sẵn sàng ngã vào vòng tay ông mặc dù ông đã có gia đình.
Bà dì ghẻ của tôi một lần chân tình thổ lộ:
-Ba con không có dụ dỗ dì đâu. Dì bỏ nhà đi theo ổng từ hồi còn con gái. Ba của dì đánh biết bao nhiêu lần nhưng dì không thể không nhớ ổng. Dì lén gói quần áo, trốn ông ngoại và theo ổng làm vợ lẽ cho tới bây giờ.
Hồi còn nhỏ tôi rất ghét dì. Dì đã cướp chồng của má tôi, dì đã làm cho má tôi nhiều lần khóc thầm. Dì đã giành giật tình yêu của ba tôi đối với má. Nhưng khi tôi lớn lên hiểu được thế nào là tình cảm trai gái, tôi thấy dì thương ba tôi bằng cả tấm chân tình nên tôi thông cảm và cũng tội nghiệp cho dì. Tôi không còn giận hờn dì nữa, tôi coi dì như một người mẹ và yêu thương các em con dì như ruột thịt.
Ba tôi một thời tuổi trẻ đã rời quê đơn thân đi lập nghiệp. Ông va chạm sớm với đời, lăn lộn để mưu sinh nên ông biết nhiều thứ, nhiều nghề. Ông cần mẫn siêng năng và đôn hậu. Ông đã dạy rất nhiều người thành tài xế vận tải cho sở Bình Sơn. Ông lái xe kỹ lưỡng, đàng hoàng, cho nên thời trai trẻ ông là tài xế riêng cho chủ Tây. Khi lớn tuổi ông được chọn làm tài xế đưa rước học trò từ Sở Bình Sơn ra quận lỵ Long Thành để học.
Ông rất mê thể thao và là đoàn trưởng của đoàn Thanh Niên Cộng Hòa thời đó.
Nhìn thân hình ông, những bắp thịt săn chắc cuồn cuộn trông rất khỏe mạnh. Ông là huấn luyện viên túc cầu cho sở Bình Sơn. Mỗi khi nhìn ba tôi làm trọng tài trong những lần giao đấu, tôi cứ ao ước mình được là con trai để được thi tài trên sân cỏ. Bởi vì ngày xưa phụ nữ không hề được quyền bỏ việc nhà để đi đá banh.
-Kính thưa quý vị quan khách. Kính thưa…. Hôm nay tui…. Thế rồi ba tui đứng như trời trồng, tay mân mê cái cằm đã cạo râu sạch cóng. Cả hội trường im như nín thở chờ đợi. Thế rồi ba tui lí nhí:
-Xin cám ơn quý vị.
Rồi ba tôi bước xuống. Cả hội trường òa ra cười, vỗ tay vang trời. Tôi ngớ ra tẽn tò ra mặt.
Ba tôi là vậy, làm chứ không nói. Trước đám đông ông rất khớp. Nhưng trước mặt ông, cả gia đình các em, vợ, con, cháu cũng rất khớp vì cái uy nghiêm của ông. Ông chưa hề đánh con một roi nào. Ông kêu vào, chỉ cái ghế bảo ngồi xuống đó rồi ông nói. Từng lời nghiêm huấn khiến chúng tôi nín thở để nghe. Ông là cội tùng rất to che chắn cả 3 dòng con và 3 mái gia đình.
Ba tôi là người con rất có hiếu với bà nội tôi. Một mình xa quê vào Nam lập nghiệp. Tiện tặn lo cho mẹ cho em. Gửi tiền và vật liệu về quê để nội tôi cất nhà đàng hoàng và đài thọ cho các em ăn học. Khi nội tôi bệnh, ông cho má tôi về quê rước nội tôi vào Nam trị bệnh và phụng dưỡng. Mỗi ngày ông đều đến hỏi thăm, trò chuyện và dặn dò má tôi chăm sóc tận tình. Ông và chú Năm tôi mua gỗ tốt rồi mướn thợ làm áo quan cho nội tôi. Ngày đem về, trông thấy cái hòm nội tôi phát khiếp, bà la om sòm:
Bà nội tôi sống tới 95 tuổi mới ra đi. Ngày nội tôi hấp hối, cơ thể yếu dần, chân tay không còn cử động. Trong khi ba tôi đi rước chư tăng về, tôi pha nước nóng với rượu lau cho nội và thay bộ đồ trắng cho bà. Lúc đó nơi tôi ở sau 30/4 các thầy bỏ chùa đi đâu không biết, ba tôi phải đi tìm các vị sư Nam Tông tu trong những cái cốc nhỏ. Vì thuộc phái Nam tông nên chư tăng tụng cho nội tôi kinh bằng tiếng Phạn. Sau thời kinh không ai hiểu gì, ba tôi nói :
-Mẹ tui là người Việt Nam, các sư tụng tiếng Phạn mẹ tui không có hiểu. Xin các sư làm phước tụng cho mẹ tui một hồi kinh tiếng Việt Nam.
Tôi đứng ở đầu giường lau mồ hôi nội tươm ra ở trán, các sư vừa dứt thời kinh, nội tôi thở hắt một cái rồi ra đi.Ông thầy cả nghe tôi nói cũng còn nghi ngờ nên lấy bông gòn để ở mũi nội tôi và cuối cùng tuyên bố nội tôi đã ra đi sau khi nghe xong thời kinh siêu độ.
Từ đó ba tôi bắt đầu hướng Phật. Ông ăn chay và tích cực phát tâm cúng dường cũng như bố thí. Ông phát động các bác trong xóm tái thiết lại ngôi chùa bị bỏ hoang từ lâu. Ông thành lập Hội tương tế và cùng các bác trong hội thỉnh Phật và thỉnh tăng về trụ trì. Ngôi chùa thành hình và phát triển mạnh mẽ cho tới ngày nay.
Vào những ngày Tết Đoan Ngọ hay Tết Nguyên Đán, phụ huynh học sinh thường đem đến biếu cô giáo những trái cây vườn nhà. Ba tôi quý lắm. Ông trang trọng đặt lên bàn thờ gia tiên và khấn vái nghiêm túc. Ông nói đây là cái lộc của gia đình. Con làm nghề này hãy giữ đúng tác phong và nhiệm vụ một nhà giáo.
Nhà tôi đa số là con trai chỉ có mình tôi là gái. Thế nhưng vào những ngày giáp Tết, các anh tôi có bổn phận lau chùi lư hương, chưn đèn. Nhưng quét dọn bàn thờ và trang trí chưng trái cây, bông hoa ông không cho ai làm. Chỉ chờ tôi về mà thôi. Có năm vì việc làm, việc nhà, chiều 30 Tết tôi mới về nhà cha mẹ. Mấy anh tôi chỉ bàn thờ chưa trang trí mà quát tôi một trận. Mấy ảnh giận tôi và giận luôn cả ba tôi. Ông ngồi đó chậm rãi:
-Bây lo chuẩn bị dọn cúng đi. Con Chín quét dọn chưng trái cây xong thì bưng lên cúng ông bà. Làm gì mà ồn vậy.
Tôi xuất ngoại được hai năm thì ba tôi thích thức vào chùa xuất gia. Người sa di già vui trong kinh kệ và hướng tâm vào Phật pháp. Tôi về chùa nhìn ông trong lớp áo tăng già mà thương ông nhiều lắm. Người cha tôn kính của tôi, con cháu một bầy đang lui cui quét lá sân chùa. Tôi đứng ở xa chạnh lòng rơi nước mắt. Ông ngẩng lên nhìn tôi cười thật tươi, nụ cười của bình yên an lạc. Nghe ông thuyết giảng, tôi cũng mừng là ông đã chọn con đường chánh pháp để sống cuối đời. Con anh Sáu tôi theo nội vào chùa để săn sóc và làm thị giả. Sau ngày ba tôi mất, cháu xin thầy trụ trì xuống tóc xuất gia làm chú tiểu. Bây giờ sau hơn 20 năm chú cũng đã là một đại đức.
Nguyện 10 phương Chư Phật hộ trì cho Ba.
Nguyễn thị Thêm