Thứ Bảy, 6 tháng 12, 2014

Thực Trạng Thêm Khoảng Cách Sai Luật Khi Đánh Máy


     Thực trạng nầy/này— đã và đang xảy ra trên mạng lưới toàn cầu, điện thư, v.v., trong mấy năm nay—mà tôi chưa được dịp đọc bài vở/tài liệu nào đề cập đến.  Bởi thế, hôm nay, tôi cảm thấy mình có nhiệm vụ đặt vấn đề trong tư cách một nhà giáo quan tâm đến Việt văn.

     Đánh máy là một trong các môn dạy của tôi qua 16 năm (1984-2000) trong ba tiểu bang NY, NJ và CA ở Hoa Kỳ.  Từ đó, tôi học hỏi và hôm nay tôi xin san sẻ với quý vị quy luật quốc tế về  khoảng cách (spacing) khi đánh máy mà hầu hết các quốc gia tôn trọng (trong đó có cả Việt Nam) là:

1.     KHÔNG THÊM KHOẢNG CÁCH TRƯỚC:
a.     Dấu PHẨY/PHẾT = COMMA = ,
Sai:      Mẹ tôi mua hai ổ bánh mì , một hộp phô-mai và hai lon cá hộp.
Đúng:  Mẹ tôi mua hai ổ bánh mì, một hộp phô-mai và hai lon cá hộp.
b. Dấu CHẤM = PERIOD = .
Sai:     Mụ Mồm To phát rét vì tiền mất giá . 
Đúng:  Mụ Mồm To phát rét vì tiền mất giá.    
         c.  Dấu CHẤM THAN = EXCLAMATION POINT = !
Sai:      Trời !  Con Sáu bị SIDA !  Chắc mình cũng dính quá !!!???
Đúng:  Trời!  Con Sáu bị SIDA!  Chắc mình cũng dính quá!!!???      
         d.  Dấu  CHẤM HỎI = QUESTION MARK = ?
Sai:       Ai là tác giả tập truyện ngắn Cái Ghen Đàn Ông ?
Đúng:   Ai là tác giả tập truyện ngắn Cái Ghen Đàn Ông?
         e.  Dấu HAI CHẤM = TWO POINTS = :
Sai:      Cô Ba Điệu ỏn ẻn :  “Kỳ lắm!  Em hổng chịu đâu!”
Đúng:   Cô Ba Điệu ỏn ẻn:  “Kỳ lắm!  Em hổng chịu đâu!”
f.  Dấu ĐÓNG NGOẶC ĐƠN = CLOSE PARENTHESIS = )
Sai:       Quê của ba tôi ở làng Thạnh Mỹ, quận Điện Bàn (tỉnh Quảng Nam ).
Đúng:   Quê của ba tôi ở làng Thạnh Mỹ, quận Điện Bàn (tỉnh Quảng Nam).      
         g.  Dấu ĐÓNG NGOẶC KÉP = CLOSE QUOTATION MARK = ”
Sai:       Tên nào dám cả gan “thò tay ngọc, thọc tay cùi ” vào cặp tao?
Đúng:    Tên nào dám cả gan “thò tay ngọc, thọc tay cùi” vào cặp tao?

2.     KHÔNG THÊM KHOẢNG CÁCH SAU:
a.     Dấu MỞ NGOẶC ĐƠN = OPEN PARENTHESIS = (
Sai:      Thác Giang Điền ( huyện Trảng Bom, tỉnh Đồng Nai) có phong cảnh gần giống Đà Lạt.
Đúng:  Thác Giang Điền (huyện Trảng Bom, tỉnh Đồng Nai) có phong cảnh gần giống Đà Lạt.
b.     Dấu MỞ NGOẶC KÉP = OPEN QUOTATION MARK = “
Sai:      Quả đúng!  “ Yêu là mù quáng” (“ Love is blind”) theo như Shakespeare.
Đúng:  Quả đúng!  “Yêu là mù quáng” (“Love is blind”) theo như Shakespeare.


Vương Đằng đang dạy trong lớp đánh máy ở thành phố New York, 1988.
   
      Sau đây là một số thí dụ về sự thêm khoảng cách sai luật khi đánh máy qua các điện thư, bài vở trên mạng hay tài liệu in ấn (kém phẩm chất!): 

Tiểu chú: Tác giả thông cảm sự sơ sót về khoảng cách vì lỗi đánh máy vô tình hay sự trình bày tự động của phần mềm (software) hay trong điện thư (e-mail) mà chỉ đưa ra những sự thêm khoảng cách sai luật cố tình, không biết hay bắt chước.

Thí dụ 1:

Sau khi từ chức tổng thống , ông Thiệu dọn về ở nhà quốc khách trong khu Hải quân , nay là đường Tôn Đức Thắng
Tài sản riêng của gia đình ông đã được chuyển đi trước đó . Dù không còn quyền hành , nhưng sự có mặt của ông Thiệu tại Sài Gòn trong những ngày căng thẳng nhốn nháo đó không phải là một điều hay ho đối với nhiều người .
Theo lời kể của tiến sĩ Nguyễn Tiến Hưng trong cuốn The Palace File "Hồ sơ mật Dinh Độc Lập" , tân Tổng Thống Trần Văn Hương đã gọi điện thoại khuyên ông Thiệu nên sớm rời khỏi Việt Nam . Ông Hương cũng đề nghị đại sứ Mỹ Martin dàn xếp giùm cho chuyến ra đi của ông Thiệu .
Tiểu chú: Có thêm khoảng cách sai luật trước dấu phẩy và dấu chấm.

Thí dụ 2:

Chập tối, một cô gái trên đường về nhà gặp chàng trai lạ đang lững thững đi trên đường. 
- Anh có thể đưa giúp em qua nghĩa trang được không ? 
- Đi theo anh, anh cũng đi về hướng đó. 
- May mà có anh, không em đi một mình thì sợ chết mất. Cảm ơn anh nha.
- Không có gì ! Lúc còn sống anh cũng sợ ma như em !
Tiểu chú: Có thêm khoảng cách sai luật trước dấu chấm hỏi và chấm than.

Thí dụ 3:
( tại Bắc Đức vùng Berlin là vào ngày 11.5 ) 
Tiểu chú: Có thêm khoảng cách sai luật sau dấu mở ngoặc đơn và trước dấu đóng ngoặc đơn.

Thí dụ 4:

Mời ACE xem và nghe Sylvie Vartan hát ở hai thời điểm :
- Năm 1964 : lúc còn trẻ , và chúng ta đă thần tượng cô.
- Năm 2007 : đã thành mệnh phụ, hát vẫn hay
Và Chúng Ta đã không còn nhận ra SV nữa, ngoại trừ phần nào giọng hát...
Tiểu chú: Có thêm khoảng cách sai luật trước dấu hai chấm và dấu phẩy.

Thí dụ 5:

" Đường vô xứ Huế quanh quanh
Non xanh nước biết như tranh họa đồ
Thương em , anh củng muốn vô
Ngại Truông nhà Hồ , ngại phá Tam giang
Phá Tam giang ngày nay đã cạn
Truông nhà Hồ , Nội tán phá tan.
Nội tán là gì? mà ai được gọi là " Nội Tán " thời đó vậy?
Không biết có liên quan chi đến việc " dời mộ " ở núi Ngự Bình ? cám ơn.

Tiểu chú: Có thêm khoảng cách sai luật sau dấu mở ngoặc kép và dấu phẩy, trước dấu đóng ngoặc kép, và trước dấu chấm hỏi.

Thí dụ 6:
Mời đọc một chuyện ngắn dễ thương (như con nhỏ đó-đó )
Tiểu chú: Có thêm khoảng cách sai luật trước dấu đóng ngoặc đơn.

Thí dụ 7:

"Con coi chừng em, mẹ đi ..." chỉ nói vỏn vẹn ngần ấy chữ trong nước mắt rồi mẹ tôi quảy gánh đi ! Một gánh tình đầy ăm ắp, trông sao quá luộm thuộm thế này nhỉ !?
Tiểu chú: Có thêm khoảng cách sai luật trước dấu chấm than.

Thí dụ 8:

Dáng người khệ nệ ôm, tay xách, tay mang, khuôn mặt khắc khổ của lo toan bỗng trở nên già nua tột cùng chắc cũng động lòng Trời ?
Tiểu chú: Có thêm khoảng cách sai luật trước dấu chấm hỏi.
V.V..

Xin quý vị tiếp tay phổ biến bài nầy/này trong tinh thần xây dựng và bảo tồn tiếng Việt yêu thương của chúng ta. Đa tạ!

Vương Đằng
06/2013

Tình Qua Với Bậu



Ví dầu tình bậu muốn thôi 
Tình qua muốn nữa, bậu thôi sao đành
Ca Dao
Bậu đi biền biệt phương nao
Mấy ngày không gặp tựa bao thu hề(*)
Bậu đi lâu quá chửa về
Khiến cho Qua phải ủ ê suốt ngày
Bậu đi hổng biết có hay
Để Qua mòn mỏi đêm dài thở than
Bậu ơi đừng quá phủ phàng
Qua đây đau xé ruột gan từng giờ
Bậu ơi sao lại hững hờ
Khiến cho Qua nhớ Qua chờ Qua mong
Bậu ơi Bậu có hỏi lòng
Tình Qua với Bậu còn hông? hay là...
Ví dầu tình Bậu muốn xa
Xin đừng đánh tiếng cứ để Qua hy vọng chờ.

Quên Đi
(*) Theo ý bài thơ "Thái Cát" trong Kinh Thi

Mười Thương - Phạm Đình Chương - Vũ Khanh

Nhạc sĩ đã cho nét đẹp từ trong ra ngoài của người phụ nữ Việt Nam, vào ca khúc đến 10 cái thương mà các chàng trai đều mơ ước có được người vợ để ăn đời ở kiếp Người xưa thường nói con gái thì phải công dung ngôn hạnh,tứ đức tam tòng. . .Nhưng bây giờ người con gái như thế thì chắc là tìm khó mà gặp, hiếm lắm ...nhưng không phải là không có phải không các bạn?



Sáng Tác: Phạm Đình Chương  
Tiếng Hát: Vũ Khanh
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình

Chút Tình Đầu


Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu ?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng - mối tình đầu


Mối tình đầu của tôi có gì ?

Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp
Là áo người trắng cả giấc ngủ mê
Là bài thơ còn hoài trong cặp
Giữa giờ chơi mang đến lại... mang về
Mối tình đầu của tôi là anh chàng tội nghiệp
Mùa hạ leo cổng trường khắc nỗi nhớ lên cây
Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay...

Mối tình đầu của tôi có gì ?

Chỉ một cây đàn nhỏ
Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm
Ai cũng hiểu - chỉ một người không hiểu
Nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi... thành câm

Những chiếc giỏ xe hôm nay chở đầy hoa phượng
Em hái mùa hè trên cây
Chở kỷ niệm về nhà
Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa.


Đỗ Trung Quân
(Suối Dâu sưu tầm)

Thứ Sáu, 5 tháng 12, 2014

Tà Áo Cưới


Cứ mỗi lần thu thương nhớ ai
Nhìn nắng chiều buông bóng đổ dài
Có phải em về trong nức nỡ
Của mùa thu cũ gió heo may

Em lên xe cưới rời quê nhà
Tôi nhìn pháo đỏ nhuộm đường hoa
Một bước sang ngang tình dang dở
Hai dòng dư lệ nghĩa phôi pha

Vẫn biết một đi không trở lại
Nhưng tôi còn nhớ dáng em đi
Nhớ tà áo cưới bay trong gió
Của người em nhỏ bước vu quy...

Rồi bổng hôm nay nhận được tin
Người bạn năm cũ thời học sinh
Nghẹn ngào cầm bút lên tôi viết
Viết mãi chưa xong chữ tơ tình

Biện Công Danh
Nov 2012

Đọc Sách Năm Xưa

   
      (Cảm tác từ Hội Chợ Tết - Quán Bến Xuân, Lớp 11B3 - Niên khoá 1972.)

Mở quyển sách đọc hoài không thấy chữ
Chỉ một màu áo trắng ở trong trang
Tôi lật đi, lật lại những bàng hoàng
Như dáng ai mờ mờ qua mặt giấy

Thủa học trò bao giờ em có thấy
Nhật nguyệt nào ăn cắp bóng em không ?
Hay nghiểm nhiên chà đạp một chiếc hồn
Trên guốc mộc một thời làm thiếu nữ

Tôi một thời cũng từng là quỷ sứ
Bỗng trở thành ngoan ngoãn như con chiên
Sách giáo khoa chỉ thấy kinh tình duyên
Để lẩm nhẩm đọc ước điều bỡ ngỡ

Con đường xưa đang kẽ lằn ngờ ngợ
Nghe từng tờ giấy hiện những dấu chân
Thành từ ngôn từng điểm chấm, tục trần
Đang lộn cổ theo tay tôi hờ hững

Khép quyển sách tôi rơi vào đáy trũng
Những mơ hồ ghì xiết giữ lại tôi
Gáy sách khô ai đóng một chuyện đời
Mà sợi chỉ sỏ hồn tôi thắt chặt

Hoài Tử

Gọi Nhớ


Đôi tình nhân tay trong tay bước xuống
Miệng tươi cười cùng ánh mắt long lanh
Chiếc xe bus vội vàng rời bến đổ
Để lại sau lưng vệt khói mong manh

Tôi đứng bên lề ngó theo xao xuyến
Ước cùng em xuống bến đậu cuộc đời
Cây hạnh phúc sẽ nẩy mầm miên viễn
Khúc nhạc tình êm dòng chảy em ơi

Từ gặp em trái tim tôi rung động
Như thoạt nhìn đóa quỳnh nở trong đêm
Rất kiêu sa, mùi hương bay vào mộng
Rất thanh tao thơm giấc ngủ êm đềm

Nghe tiếng gọi trong mơ hồ dừng lại
Cơn gió lùa, bàn tay vẫy xa xăm
Như có đôi mắt nhìn tôi ái ngại
Nhớ nhung theo từng chân bước âm thầm

Tiếng chim lẻ giữa từng không réo gọi
Trên đầu cành hai chú sóc đùa vui
Tôi nhớ em chín nỗi buồn vời vợi
Khi tháng ngày cũng rượt đuổi qua mau

Trọng Thu 18112011
Yên Sơn

Tháng 12 Em Và Tôi


Tháng mười hai em và tôi vẫn thế
Hai phương trời hoang phế vẫn chia hai
Nắng ban mai thức giấc bên xứ người
Là trời lặn thôi cười nơi tôi ở

Tháng mười hai suốt đời luôn nhắc nhở
Chuyện một thời tan vỡ không do ta
Dù cách xa nhưng tâm ý một lòng
Như những giọt máu hồng theo tim đập

Tháng mười hai em, tôi chưa lần gặp
Gió đông về tràn ngập những vấn vương
Mộng Hoài Hương hiu hắt giấc mơ tàn
Để hai đứa bàng hoàng quanh sự thật

Tháng mười hai em, tôi mừng sinh nhật
Ngọn nến hồng đỏ rực lửa thương yêu
Ta nâng niu dù ngày ấy không tròn
Trong tâm tưởng vẫn còn tình em nhỉ !

Tháng mười hai mọi người đang hoan hỉ
Giáng Sinh về ta chỉ thấy khát khao
Lúc nhớ nhau nhìn ánh nắng rạng ngời
Đêm ngồi ngắm sao trời đang lạc lối

Tháng mười hai em và tôi bối rối
Gắng gượng cùng tiếp nối với ngày mai
Tháng mười hai đời sống vẫn chưa ngừng
Trong bóng tối ta mừng đêm sinh nhật

4-12-2007

Đỗ Hữu Tài

Giọt Nước Mắt Đàn Bà -Thơ Đỗ Hữu Tài - Phổ Nhạc Văn Sơn Trường


Thơ Đỗ Hữu Tài
Phổ Nhạc Văn Sơn Trường
Tiếng Hát: Mạnh Tuấn
Hoà Âm: Quang Đạt

Thứ Năm, 4 tháng 12, 2014

Xướng Họa: Qua Đèo Prenn



Bài Xướng:
Đến rặng đèo Prenn núi chập chùng
Đường lên dốc đứng uốn vòng cung.
Thông chê triền thấp, vươn lên đỉnh
Thác ngại non cao, đổ xuống rừng.
Vách đá mây che sầu chất ngất
Hàng cây sương đẫm lệ rưng rưng.
Suối xa vẳng tiếng buồn sơn cước
Cho gió cao nguyên khóc lạnh lùng.

Quang Tuấn
***
Các Bài Họa:
Đà Lạt thông reo đá chập chùng,
Qua đèo thấy thác uốn vòng cung.
Prenn địa giới ru hồn khách,
Thắng cảnh mù sương đẹp cuối rừng.
Dốc đứng dừng chân nghe thấm mệt,
Đồi ngo tán lá giọt rưng rưng.
Mang gùi thiếu nữ miền sơn cước
Sặc sở xà rông gió lạnh lùng.
Mai Xuân Thanh
***
Sapa Apa
Mịt mù sương phủ, áng mây chùng
Đường lượn quanh co dáng cánh cung
Sừng sững núi nhô che trước mắt
Ầm ào thác đổ khuất sau rừng
Võ vàng trăng úa, bờ lau quạnh
Khắc khoải đêm tàn, giọt móc rưng
Có chú nai già bên suối vắng
Bàng hoàng thoát khỏi cuộc săn lùng.
Phương Hà
***
1/ Nhớ Đèo Hòn Giao
Chiều xuống Hòn Giao núi chập chùng
Đèo cao , hiểm trở vẽ hình cung
Giăng giăng sương móc che thung lũng
Lặng lẽ lều tranh ẩn khói rừng
Vách đá thông ngàn rêu mãi bám
Nước mưa cành lá lệ còn rưng
Khói ngo sơn cước ai nhen nhúm ?
Hương gió cao nguyên nhớ lạ lùng
Mailoc


2/ Tiếng Đàn Xưa

Bến vắng đàn ai mấy sợi chùng
Tiếng tì, nức nở khóc dây cung
Vang vang dây nhỏ, ngân dòng suối
Rầm rập sợi to, thét gió rừng
Thoăn thoắt tay ngà làn tóc xỏa
Mơ màng mắt biếc lệ mi rưng!
Bâng khuâng lau lách buồn không nói
Sông nước người xưa nhớ lạ lùng
Mailoc
***
Thành Phố Buồn
Gió lạnh mây giăng ánh nguyệt chùng
Đêm buồn văng vẳng khúc ai cung
Tình yêu Than Thở đàn sai nhịp
Thơ mộng Tuyền Lâm khói ẩn rừng
Bảo Đại dinh hoàng danh mãi vọng
Langbiang đỉnh núi lệ còn rưng
Phố buồn Đà Lạt bao hương sắc
Lữ khách vấn vương chẳng lạ lùng
Quên Đi

Chào Đón Thầy Về

      Vừa hay tin thầy Mach kỉnh Trung vừa từ Jackson MI về Việt Nam, chị Kim Quang gợi ý và đề xuất buổi họp mặt ăn sáng có thầy tham dự cho vui.
Dù chỉ chuẩn bị có… một buổi chiều, nhưng chúng tôi vô cùng vinh dự được đón tiếp Thầy và các bạn sau đây tại nhà hàng Chợ Nổi Cái Răng (cạnh cầu Cái Sơn phường An bình):


Từ trái : Trọng – Tòng – Trung – Hậu – Khâm – Phụng

- Giáo sư Mạc kỉnh Trung Jackson MI
- Chs Ngô văn Thanh Greenville – South Carolina
- Chs Trịnh văn Mạnh Fremont CA
- Chs Trầm nhuận Nguyệt -nt-
- Chs/Gs/Nhà văn Trần nghĩa Trọng
- Chs Nguyễn tiến Pháp
- Chs Nguyễn lương Sinh
- Chs Lâm thành Trung
- Chs Nguyễn thị Nguyệt Ánh
- Chs Vương thủy Tùng
- Chs Đào thanh Tòng
- Bạn hữu Phạm tấn Thế
- Chs Trần huỳnh Mai
- Chs Phạm thị Tư Bé
- Chs/Gs Nguyễn kim Quang
- Chs Lê thị Thảo
- Chs Quách thị Phụng
- Chs/Gs Hồ hữu Hậu
- Chs/Gs Nguyễn thị Khâm …

      Trong số nầy, ngoài thầy Trung ra chúng tôi có mời thêm các đại sư huynh như : anh Sinh, anh Trung, anh Pháp, anh Hậu, anh Trọng….
      Bạn Trịnh văn Mạnh trước 75 cũng là giáo viên và từng là chiến hữu của chúng tôi.
Mở dầu, chúng tôi giới thiệu từng người với Thầy Trung. Tuy nhiên, một số bạn thầy đã biết trước, khi thầy còn dạy tại TH/PTG.


Nhà thơ Hồ Nguyễn đọc thơ tặng thầy

      Sau đó, chị Nguyễn thị Khâm, giáo viên, cũng là nhà thơ Hồ Nguyễn xin phép Thầy được tặng thầy bài thơ “ Vần thơ Hội Ngộ “ theo thể khoán thủ:

Vần Thơ Hội Ngộ

Gia chủ hôm nay nhả ý mời
Đình chỉ mọi việc để đi chơi
Hồ Nguyễn nôn nao trông gặp mặt
Đón tin người cũ có mấy lời
Mừng ngày Hội Ngộ tuy ngắn ngủi
Mạc của ngày xưa, vẫn nhớ đời
Tiên phong, dầu nửa vòng trái đất
Sinh sống xa quê, cách biển khơi.
Về đây đoàn tụ cùng thân quyến
Thăm lại trò xưa của một thời
Việt quốc sơn hà tâm bất biến
Nam bộ chờ người – nhớ chẳng vơi.

(Hồ Nguyễn)


Từ trái : Thao – Quang - 4 Bé – Mai –Nguyệt - Ánh

      Bài thơ chị Khâm đọc thầy rất cảm động và Thầy có lời khen. Người viết bản tin nầy cũng thấy tiếc quá vì lu bu chẳng có thơ thẩn gì để tặng thầy. Nhưng trong lòng luôn tâm niệm phải ghi nhớ lần sau.
Mỗi người xoay qua chọn một món ăn sáng và thức uống. Có sự thay đổi xáo trộn chổ ngồi để bắt cặp nói chuyện dễ dàng hơn. Riêng người viết bản tin nầy xin được ngồi cạnh đại sư huynh Trần nghĩa Trọng. Mà tôi chưa kịp đến gần Thầy cũng ngoắc tôi lại rồi. Tôi đã chuyện trò với Thầy Trọng lần họp mặt tại khu ẩm thưc cà phê Hồ Sen ngày 07/09/2014 vừa qua, có những chuyện tâm đắc còn đang dang dở.

      Thầy Trọng người Tân Quới Vĩnh Long. Chs PTG Cần Thơ. Cựu SV viện ĐH SaiGon, VĐH Vạn hạnh và VĐH Cần Thơ. Thầy đã dạy học tại Sài Gòn, Gia Định, Biên Hòa, Cần Thơ, Bạc Liêu, Vĩnh Long…Thầy được khắp nơi Bắc Trung Nam mời thuyết trình phương pháp học nhanh. Ngoài chức danh là nhà giáo Thầy Trọng còn là một nhà báo chuyên nghiệp, một lương y rất mát tay và còn là một võ sư (Trọng tài quốc tế môn Judo).
 
Từ trái: hàng đầu : Mai – 4 Bé – Thầy Trung – Phụng – Thảo 
Hàng sau:Tùng –Thế - Quang – Sinh –Thanh –Trung – Tòng.

      Thầy viết rất nhiều sách về Y học, Võ thuật và Giáo dục…Dịp nầy thầy tặng cho một số bạn sách do thầy biên soạn như : Phương pháp học nhanh – nhớ lâu về anh văn, làm sao nói được tiếng Anh trôi chảy…

      Năm nay thầy Trọng đã 78. Đi đâu phải có gậy 3 chân và thầy đi rất chậm. Chúng tôi hy vọng có nhiều thời gian rảnh để thường xuyên đến thăm viếng và vấn an thầy.
Cuộc hội ngộ lần nầy hơi… lâu vì có nhiều chuyện chưa nghe đủ và nói hết. Hy vọng, vài tuần tới chúng tôi có buổi tái ngộ lần nữa khi có cơ hội.
      Bịn rịn tan hàng gần 11 giờ trưa.

Dương Hồng Thủy ( 03/12/2014)



Mùa Đông Sắp Đến - Thơ Quách Như Nguyệt - Minh Sơn Phổ Nhạc


Thơ: Quách Như Nguyệt   
Phổ Nhạc: Minh Sơn 


Áo Trắng Tình Xưa - Chiếc Áo Dài


Người xa biền biệt quan san
Nhớ nhung áo trắng ngã sang úa nhàu
Màu xưa chết lịm tình đầu
Hoa môi khép kín vết đau chửa nhòa 


(Trích từ Một thời Qua của Kim Oanh)
***
Vết đau cũ ngày qua nhắc nhở
Mối tình xưa đã lở duyên thề
Nhớ thời hai buổi đưa về
Ngày nay một bóng tái tê một mình

Thương Áo Trắng, dáng hình diễm tuyệt
Mái tóc thề, mắt liếc thơ ngây
Ðường về, áo trắng bay bay
Ta vui câu chuyện từng ngày có nhau

Thời gian đã hoen sầu chia cách
Lạc đời nhau đất khách xa xôi
Thẫn thờ ngắm áng mây trôi
Nhớ EM ngày cũ bồi hồi xót thương ....


Hoàng Dũng
***
Chiếc Áo Dài


(Từ Áo Trắng Tình Xưa của Hoàng Dũng)

Cần Thơ tha thướt áo dài
Trắng màu gấm vóc trang đài chỉ thêu
Gặp em bên dòng sông chiều
Gió lay mái tóc mỹ miều thịt da.

Lượn bay cánh gió đôi tà
Như con bướm trắng vườn hoa chập chờn
Sân trường áo trắng nhiều hơn
Cho ai ngơ ngẩn phần hồn nhớ thương.

Dáng em ru mộng canh trường
Áo vừa eo khít vấn vương nhớ thầm
Dù em tròn tuổi mười lăm
Mà sao áo biết thì thầm men cay !

Có lần tà áo quên bay
Vẫn luôn quyến rũ những ngày gặp nhau
Rồi khi em mặc áo màu
Đất trời dậy sóng xôn xao ý tình.

Bây giờ màu áo trắng tinh
Xa trong tiềm thức bóng hình người ơi
Dù đi khắp nẽo chân trời
Áo em vẫn trắng suốt đời trong tôi.


Dương hồng Thủy

(14/11/2014)

Thứ Tư, 3 tháng 12, 2014

Nghệ Thuật Nhân Sinh: Quên


Một buổi tối, tôi đi thăm người bạn từng bị vu cáo hãm hại. Lúc ăn cơm, anh nhận được một cú điện thoại, người đó muốn nói cho anh biết ai đã hãm hại.
Nhưng anh bạn tôi đã từ chối nghe. Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, anh nói: “Biết rồi thì sao chứ? Cuộc sống có những chuyện không cần biết và có những thứ cần phải quên đi”.

Sự rộng lượng của anh khiến tôi rất cảm kích. Ðời người không phải lúc nào cũng được như ý, muốn bản thân vui vẻ, đôi khi việc giảm áp lực cho chính mình là điều cần thiết và cách để giảm áp lực tốt nhất chính là học cách quên, bởi trong cuộc sống này có những thứ cần nhặt lên và bỏ xuống đúng lúc.

Cuộc đời con người giống như một cuộc hành trình dài, không ngừng bước đi, ven đường nhìn thấy vô vàn phong cảnh, trải qua biết bao những gập ghềnh, nếu như đem tất cả những nơi đã đi qua, đã nhìn thấy ghi nhớ hết trong lòng thì sẽ khiến cho bản thân mình chất chứa thêm rất nhiều gánh nặng không cần thiết. Sự từng trải càng phong phú, áp lực càng lớn, chẳng bằng đi một chặng đường quên một chặng đường, mãi mãi mang một hành trang gọn nhẹ trên đường. Quá khứ đã qua, thời gian cũng không thể quay ngược trở lại, ngoài việc ghi nhớ lấy những bài học kinh nghiệm, còn lại không cần thiết để cho lòng phải vướng bận thêm.

Sẵn sàng Quên đi là một cách cân bằng Tâm Lý, cần phải chân thành và thản nhiên đối mặt với cuộc sống. Có một câu nói rất hay rằng:
“Tức giận là lấy sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình”,
Cứ mãi nhớ và không quên khuyết điểm của người khác thì người bị tổn thương nhiều nhất chính là bản thân mình. Bởi lẽ đó, để có được niềm vui và một cuộc sống thanh thản, ta không nên truy cứu lỗi lầm cũ của người khác.

Có rất nhiều người thích câu thơ:
“Xuân có hoa bách hợp,
Thu có trăng. 
Hạ có gió mát,
Đông có tuyết”.
Trong lòng không có việc gì phải phiền lo, ấy mới chính là mùa đẹp của nhân gian. Nhớ những cái cần nhớ, quên những cái nên quên, sống một cuộc sống cởi mở, trong lòng không vướng mắc thì cuộc sống này sẽ thật tươi đẹp.

Giang Nhất Yến
Hai Lúa Sưu Tầm

Hoàng Hạc Lâu - Thơ Thôi Hiêu-Cung Tiến Phổ Nhạc-Lời Việt: Vũ Hoàng Chương-Tiếng Hát Quỳnh Giao


Thơ Cảm Tác: Kim Phượng
Thơ Tranh: Kim Oanh

 

Thơ: Thôi Hiệu 
Lời Việt: Vũ Hoàng Chương
Phổ Nhạc: Cung Tiến 
Tiếng Hát:Quỳnh Giao

Thể Thơ Mới: Lục Lục Tam


Vương Đằng trân trọng giới thiệu một thể thơ mới là một biến thể từ thơ lục bát. Thể thơ nầy xin được gọi là thể LỤC LỤC TAM
1. Số câu và số chữ: mỗi đoạn gồm 3 câu (một câu 6 chữ, một câu 6 chữ, và một câu 3 chữ).
2. Cách gieo vần:
a. Chữ thứ 6 của câu 1 vần với chữ thứ 6 câu 2.
b. Chữ thứ 3 của câu 3 vần với chữ thứ 6 của câu 1 đoạn hai.
3. Không viết hoa và không áp dụng luật chấm câu để mọi người cảm thấy thoải mái sáng tác và để cho người đọc tự cảm nhận lời và ý thơ theo cách riêng của mình. Tuy nhiên người làm thơ tùy ý viết hoa hay dùng dấu chấm câu.

Đây là 4 thí dụ sáng tác theo thể thơ LỤC LỤC TAM:

Nhưng N...

nắng hồng trải lụa trên sông
nhưng n chỉ thấy nắng hồng
trong mắt m

trăng mềm xõa tóc bên thềm
nhưng n chỉ thấy trăng mềm
trên tóc mây

rượu tình rót mộng chua say
nhưng n vẫn sống tháng ngày
thật bình yên


Vương Đằng

Một Góc Hạnh Phúc
 

Ngàn trùng dệt mộng, đan thơ
mỗi giờ, mỗi nhớ, mỗi chờ
một bóng ai.

có yêu mới biết đêm dài,
có xa mới biết quý ngày
sống bên nhau.

cuộc đời như giấc chiêm bao:
hạnh phúc là ở nơi nào
có người yêu.

Vương Đằng
***
Kiên Nhẫn & Học Hỏi Cuối Đời


dòng đời thay trắng đổi đen
tôi đành kiên nhẫn tập quen
với tính mình

mỗi người mỗi ý mỗi tình
không vui không gặp chống kình
chỉ hại thân

cuối đời tôi học chữ nhân
ngoảnh đi ngoảnh lại chẳng bằng
một tấm bia


Vương Đằng
***
N Về Quê Hương Thứ Hai 

n về nhớ tóc m dài,
nhớ môi m ngọt những ngày
nắm tay nhau.

mắt m dậy sóng hồng đào
đẩy thuyền viễn khác lạc vào
bến Thiên Thai.

n về nguyên vẹn hình hài
nhưng hồn ngơ ngẩn hướng hoài
về phương nam.


Vương Đằng

Vương Đằng hy vọng tương lai sẽ có nhiều thi sĩ (tài tử hay chuyên nghiệp) sáng tác được nhiều bài thơ theo thể lục lục tam kể trên hay hơn bài thí dụ của Vương Đằng, mà dù không hay hơn thì người làm thơ cũng vui với cảm hứng sáng tác của mình.

Hai Bài Thơ Hưởng Ứng Thể Thơ Lục Lục Tam 

Thơ Thẩn

quanh em phong cảnh hữu tình
buồn không em hỡi một mình
em với em?

ước gì hoa nở dưới thềm
là anh lúc ấy bên em
giây phút nầy

một mình ngắm cảnh trời mây
em ơi còn nhớ tháng ngày
ta bên nhau?

Hoàng Quế Thủy Châu
***
Thương Nhớ


Anh về cho chóng mà ra
Kẻo em chờ đợi sương sa
Quá lạnh lùng!


Trăng kia khi khuyết khi tròn
Còn em sao mãi cô đơn
Như thế này?


Liễu buồn nhỏ lệ trong đêm
Như em nhỏ lệ bên thềm
Lúc vắng anh!


Nước đi nước mãi nhớ nguồn
Em đi em mãi nhớ thương
Anh suốt đời!


Quang Tuấn

Vương Đằng đề xướng từ năm 2013

(Cựu Giáo Sư trường Trung Học Thủ Đức Việt Nam)

Trễ


Sao anh thủ thỉ nói yêu tôi,
Rộn rã con tim lọan nhịp rồi.
Thổn thức bao lần, si đắm đuối
Mơ màng lắm mộng, ngắm mây trôi.
Hận đời lỗi hẹn, chờ trông ngóng,
Trách móc dỗi hờn , đến trễ thôi.
Xin hãy đi luôn, mong gặp lại,
Người yêu chậm chạp nhất trong đời.

Mai Xuân Thanh
Ngày 15 tháng 11 năm 2014

Ai Xuôi Về Tây Đô


Cần Thơ Xưa

Ngày còn nhỏ tôi được ghé xuống ở chơi tại Cần Thơ khi nghỉ hè, từ đó tôi có những tình cảm nồng nàn với tỉnh Cần Thơ.
Cần Thơ có vô vàn điều để nói, để nhớ lắm, như người Cần Thơ, vườn trái cây, sông nước, ẩm thực, địa lý thuận lợi như trung tâm của những tuyến giao thông di chuyển khắp miền Tây, tôi nghe người ta còn gọi Cần Thơ là Tây Đô. Ngẫm nghĩ lại không sai đâu cho cái tên để gọi này. Trong bài này tôi mời chị Mindy Hà tiếp tay cho ý kiến về Tây Đô. Người khác tôi hỏi chuyện về Cần Thơ là người bác ruột của tôi. Vì đầu thập niên 60, ông nhiệm chức tại tỉnh Cần thơ. Sau đây, tôi xin được ghi nhận những điều về vùng đất Tây Đô hay Cần Thơ trong sự mến yêu của tôi.

Cần Thơ là một thành phố lớn, sầm uất, một cửa ngõ ngó ra cả vùng hạ lưu sông Cửu Long, và là trung tâm kinh tế, văn hóa, một khu vực đầu não mang tính quan trọng về hành chánh, quân sự, cũng như vị trí chiếnn lược, với những tuyến giao thông vận tải trong toàn vùng, mà còn liên lạc với quốc tế của vùng đồng bằng sông Cửu Long và một vùng lãnh thổ xứng đáng đại diện cho miền Tây để tiếp xúc và giao thương đi những nơi khác.
Tôi thích ngân nga câu ca dao:

"Cần Thơ gạo trắng nước trong,

Ai đi tới đó lòng không muốn về"


Ý thơ gieo sự đồng thuận trong tôi vì một vùng đất thiên nhiên ưu đãi trù phú, dân cư đông đúc, mậu dịch sầm uất, và được gọi là vùng Tây Đô dưới thời Pháp thuộc vào thế kỷ thứ 19. Theo tài liệu từ Tự điển Bách khoa Wikippedia về Cần Thơ, nào, bây giờ chúng ta hãy xét qua những yếu tố về Cần Thơ như:

* Lịch Sử:



Từ cuối thế kỷ 18, Mạc Cửu vốn là người Trung Quốc không thần phục nhà Thanh, cùng tùy tùng và dân cư theo đường biển kéo vào miệt Hà Tiên khai khẩn, lập nghiệp dưới sự bảo hộ của chúa Nguyễn, được phong làm Tổng binh trấn Hà Tiên, từ đó cư dân qui tụ ngày càng đông. Năm 1732, toàn bộ đất phương Nam được Chúa Nguyễn chia làm 3 Dinh và 1 Trấn gồm: Trấn Biên Dinh (vùng Biên Hòa ngày nay), Phiên Trấn Dinh (Gia Định), Long Hồ Dinh (Vĩnh Long) và Trấn Hà Tiên. Sau khi Mạc Cửu mất, Mạc Thiên Tích nối nghiệp cha, đẩy mạnh công cuộc khai khẩn ra vùng hữu ngạn sông Hậu, đến năm 1739 thì hoàn tất với 4 vùng đất mới: Long Xuyên (Cà Mau), Kiên Giang (Rạch Giá), Trấn Giang (Cần Thơ), Trấn Di (Bạc Liêu) được sáp nhập vào đất Hà Tiên. Đây là điểm mốc đánh dấu sự xuất hiện của Cần Thơ trên dư đồ Việt Nam

1739: Tổng trấn Mạc Thiên Tứ mở thêm 4 vùng đất mới và cho nhập vào Hà Tiên gồm có: Long Xuyên (Cà Mau), Kiên Giang (Rạch Giá), Trấn Giang (Cần Thơ), Trấn Di (Bắc Bạc Liêu).

1740: (Năm Canh Thân), Tổng trấn Mạc Thiên Tứ dâng đất mới mở cho chúa Nguyễn.

- Chúa Nguyễn Phúc Khoát tiếp thu phần đất mới khai thác. Sau đó,ra sắc lệnh cải cách khoa cử tạo thêm điều kiện cho hoạt động văn hóa cho nhóm Chiêu Anh Các ở Hà Tiên và ở miệt Cần Thơ.

1753: Võ vương Nguyễn Phúc Khoát phái ký lục Bố chính dinh là Nguyễn Cư Trinh vào Nam để đôn đồn các cấp thừa hành ở miền Nam.

1757: Cần Thơ thuộc đạo Châu Đốc (sau này là An Giang),một trong ba đạo do Nguyễn Phút Khoát lập sau khi sát nhập đất Tầm Phong Long (Châu Đốc-Sa Đéc) do Mạc Tôn (được Mạc Thiên Tứ dưa về nước) hiến đất để tạ ơn.

1777: Quân Tây Sơn diệt các tướng của Chúa Nguyễn là Trần Chính Vương và Thái Thượng Vương.(Cũng vào năm này, Tham tướng Mạc Tử Sanh tử trận ngay bên một con rạch nay còn mang tên Tham Tướng thuộc phường Xuân Khánh-Cần Thơ). Năm 1995, thành phố Cần Thơ do mở rộng đường nên lấp cầu Tham Tướng lại mang một tên mơiù là "Xuân Khánh".

1781: Quân Xiêm chiếm Hà Tiên rồi kéo tới Trấn Giang nhưng bị đánh trả phải rút lui.

1787: Chúa Nguyễn khôi phục lại đất Hà Tiên.

1808: Nam Bộ chia thành 5 trấn (Phiên An, Biên Hoà, Vĩnh Thanh, Định Tường, Hà Tiên). Trấn Giang (Cần Thơ) thuộc trấn Vĩnh Thanh (Vĩnh Long và An Giang).

1814: Năm Gia Long thứ 12 lập thêm huyện Vĩnh Định (Cần Thơ) thuộc phủ Định Viễn, trấn Vĩnh Thanh.

1832: Tổ chức hành chính,cải tổ toàn diện thờI Minh Mạng (sau khi Lê Văn Duyệt chết). Đổi "trấn" thành "tỉnh" và hình thành "Nam kỳ lục tỉnh" với các tỉnh: Biên Hoà, Gia Định, Định Tường, Vĩnh Long, An Giang, Hà Tiên. Các tỉnh này hợp thành cặp gồm có: Định Biên (Gia Định và Biên Hoà), Vĩnh Tường (Vĩnh Long và Định Tường) và An Hà (An Giang và Hà Tiên).

Cũng vào năm 1832 (năm Minh Mạng thứ 13) Việt Nam có tất cả 31 tỉnh. Mỗi tỉnh đặt dưới quyền Tổng Đốc hay Tuần phủ, có Bố chính sứ, Án sát sứ và lãnh binh phụ giúp. "Gia Định thành" trước đây nay được gọi mới gọi là Nam Kỳ (còn gọi là Nam kỳ lục tỉnh). Cần Thơ bấy giờ (huyện Vĩnh Định) tách ra khỏi Vĩnh Long, thuộc về tỉnh An Giang, phủ Tân Thành.

1839: Vua Minh Mạng đổi tên huyện Vĩnh Định thành huyện Phong Phú,thuộc phủ Tuy Biên (Châu Đốc,tỉnh An Giang).

1854: Một đội 50 người xin khẩn 2 khoảng đất tổng cộng 200 mẫu của làng Trường Thạnh (nay là Cái Răng,Cần Thơ); Đội trưởng Nguyễn Văn Tân đứng đơn,có thôn trưởng, hương thông ra dịch mục ký tên. Thôn trưởng làng giáp ranh (làng Như Lăng) ký vào để xác nhận ranh giới, viên cai tổng cũng ký vào. Đơn này được tổng đốc An Hà phê chuẩn. Đồn điền nói trên thu hút dân của làng Trường Thạn và cắt đất này ra đến 200 mẫu.

1862: Ngày 5-6 Triều đình nhà Nguyễn ký hoà ước nhượng 3 tỉnh miền Đông Nam kỳ cho Pháp.

1864: (Tự Đức thứ 17) triều đình nhà Nguyễn mở kỳ thi Hương cuối cùng ở nam kỳ, đặt tại huyện Phong Phú (vì Pháp đã chiếm mất Gia Định).

1867: Ngày 20/22/24-6 ba tỉnh miền Tây (gồm Vĩnh Long, An Giang, Hà Tiên) bị Pháp chiếm đóng.

- Ngày 25-6-1867, De La Grandière bố cáo trọn xứ Nam kỳ thuộc Pháp.

1868: Ngày 1-1, theo Nghị định của Thống Đốc Nam kỳ Bonard, huyện Phong Phú (Cần Thơ), được sáp nhập với vùng Bãi Sào (Sóc Trăng) thành lập quận đặt với quyền cai trị của người Pháp, lập Tòa bố tại Sa Đéc (hạt Sa Đéc, phủ Tân Thành) gồm có 3 huyện (An Xuyên,Vĩnh An và Phong Phú).

- Định Sâm dấy binh khởi nghĩa ở Láng Hầm, Trà Niềng (nay thuộc huyện Châu Thành, Cần Thơ), giết tên cai tổng Nguyễn Văn Vĩnh rồi rút về đầm lầy Ba Láng.

1870: Đỗ Thừa Luông khởi nghĩa kháng Pháp ở Cần Thơ bị thất bại, nổi dậy lần thứ hai ở Cái Tàu (Cà Mau) lấy U Minh làm căn cứ.

1872: Ngày 30-4, Thống đốc Nam kỳ ra Nghị định sáp nhập Phong Phú với vùng Bắc Tràng (trước đây là phủ Lạc Hoá, tỉnh Vĩnh Long) lập thành hạt Tòa bố đặt tạI Trà Ôn. Tòa bố hoạt động được 1 năm thì dời về Cái Răng (Cần Thơ).

Cần Thơ là thành phố cửa ngõ của cả vùng hạ lưu Cửu Long giang, là trung tâm kinh tế, văn hóa, đầu mối quan trọng về giao thông vận tải cho toàn khu vực và liên vận quốc tế của vùng đồng bằng châu thổ sông Cửu Long và của cả nước. Một vùng mệnh danh thiên nhiên ưu đãi bởi gạo trắng nước trong trong câu ca dao:

"Cần Thơ gạo trắng nước trong,

Ai đi tới đó lòng không muốn về"
Dù thơ cho thấy phần nào nói về một vùng đất trù phú, sầm uất, được gọi là Tây Đô từ thời Pháp thuộc vào thế kỷ 19. Về phương diện địa lý của Cần Thơ thì diện tích là 2.965 km2. Thống kê về dân số năm 2004 cho biết Cần Thơ có 1.121.141 người, và Cần Thơ tiếp giáp với 6 tỉnh: phía bắc giáp An Giang, Đồng Tháp, phía nam giáp Sóc Trăng, Bạc Liêu, phía tây giáp Kiên Giang, phía đông giáp Vỉnh Long.
Chợ Cần Thơ 1950

Thành phố Cần Thơ không có núi mà chỉ toàn đồng bằng và sông rạch. Sông Hậu Giang rất quan trọng về kinh tế, có bến bắc Cần Thơ gần tỉnh lỵ là nơi tiếp nhận các tàu biển lớn. Kinh rạch trong tỉnh rất nhiều và tiện cho việc giao thông.

Phía bắc có kinh Xà No, kinh Cầu Sắc, kinh Thốt Nốt, kinh Thị Đôi, kinh Ô Môi, sông Cần Thơ. Phía nam có kinh Cái Lớn, kinh Long Mỹ, kinh Phụng Hiệp... Quận Phụng Hiệp ở giữa bảy con kinh, từ đây dân chúng có thể đi Sóc Trăng, Rạch Giá, Cà Mau, hoặc ra hai sông Tiền Giang, Hậu Giang đi lên Sài Gòn.

Quốc lộ 4 và liên tỉnh lộ 27 là trục giao thông đường bộ quan trọng nối Cần Thơ với các tỉnh lân cận. Hai phi trường đặt ở Bình Thủy và Trà Nóc thuộc quận Châu Thành. Các tuyến đường lớn chạy qua tỉnh là quốc lộ 1A, quốc lộ 80, quốc lộ 91. Cần Thơ là trung tâm giao thông thủy bộ của cả vùng Nam Bộ, nối liền với Campuchia. Cần Thơ có bến cảng khá lớn tiếp nhận tàu 5.000 tấn.
Nói về khí hậu thì nóng ẩm nhưng tương đối ôn hòa hơn tỉnh Tây Ninh có cái nắng gắt lắm, như khí hậu chung của miền Nam có hai mùa mưa và nắng rõ rệt. Mùa mưa từ tháng 5 đến tháng 11. Mùa khô từ tháng 12 đến tháng 4. Cần Thơ cách Sài Gòn 169 km (hay 105 miles), từ xa xưa đã được coi là trung tâm lúa gạo của miền Tây Nam phần, tôi được biết bây giờ Cần Thơ là một trong những tỉnh sản xuất và xuất cảng gạo chính cho sản lượng của cả nước.
Với đất đai Cần thơ vốn dĩ phì nhiêu, bên ngoài gạo ra, còn nổi tiến về cây ăn trái, như các loại cây trái vùng nhiệt đới: xoài, mận, nhản, măng cụt, vú sửa, mãng cầu, mít sầu riêng,... Cần Thơ còn có nguồn thủy sản khá dồi dào chính yếu là tôm, cá nước ngọt (hơn 5.000 mẫu ao đầm nuôi tôm, cá nước ngọt) và chăn nuôi: gà, vịt, và heo.
Về các địa danh du lịch thì Cần Thơ có khá nhiều nơi để khách phương xa thăm viếng. Những công trình xây cất như đình, chùa hay phong canh cảnh thiên nhiên:

* Khu Du lịch Cồn: gồm Cồn Ấu, Cồn Khương, Cồn Sơn, Cồn Tân Lộc nằm liền kề dọc theo sông Hậu, tuyến du lịch đường thủy quốc tế từ Campuchia ra biển Đông Trong tương lai sẽ là những khu du lịch sinh thái hấp dẫn mang những đặc trưng miệt vườn, sông nước mà các nơi khác không có được.
Chợ Nổi Trên Sông

* Chợ nổi Phong Điền: thuộc xã Nhơn Ái, huyện Phong Điền. Chợ thường nhóm họp vào khoảng 4-5 giờ sáng đến 7-8 giờ thì tan dần. Từ tờ mờ sáng, những người dân quê đã hối hả bơi chèo chở theo các loại sản phẩm từ vườn nhà ra chợ bán. Ngoài ra, còn có ghe của những thương nhân lái từ vùng trên đổ xuống, miệt dưới chạy ngược lên đưa hàng của phố thị và đặc sản của miền xa về nhóm họp làm cho chợ nổi trên sông càng thêm tấp nập

* Chợ nổi Cái Răng: nằm cách trung tâm thành phố Cần Thơ khoảng 5 km theo hướng quốc lộ về tỉnh Sóc Trăng. Từ tờ mờ sáng cho đến chiều tối, hàng trăm ghe xuồng ở các nơi khác về đây tập trung tấp nập buôn bán trên sông, thời gian họp chợ trên ghe xuồng đông nhất từ 6 giờ đến 8 giờ sáng. Chợ nổi Cái Răng có sức trao đổi thương mại phồn thịnh có thể trở thành chợ trung tâm mua bán lớn nhất trong càc loại chợ.

* Khu Du lịch Phù Sa: ở giữa lòng sông Hậu, cách trung tâm thành phố chưa đầy 1km theo đường chim bay là bãi bồi cồn Ấu, có diện tích khoảng 30 mẫu. Đây được xem là khu nơi du lịch khá sinh động lớn nhất vùng đồng bằng sông Cửu Long.

* Chợ hoa xuân bến Ninh Kiều: Chợ hoa bắt đầu từ giữa tháng chạp và kéo dài đến đêm giao thừa. Đây là chợ hoa truyền thống có từ hàng chục năm nay. Dịp này hàng trăm loại hoa đẹp được trồng từ miệt vườn, được các tay cho+i hoa sành điệu đem ra trưng bày, số lượng người trong và ngoài nước đến tham dự thưởng ngoạn rất đông.

* Vườn du lịch Thủy Tiên: Nằm trên Quốc lộ 91 đi hướng về An Giang, cách trung tâm Cần Thơ 15 cây số. Tại đây cây trái sum suê quanh năm, không khí trong lành khiến lòng du khách dễ cảm mến vị ngon ngọt của nhiều loại trái cây đồng bằng và các món ăn dân dã đồng quê miền Nam.

* Mộ Thủ khoa Bùi Hữu Nghĩa: thuộc phường An Thới, quận Bình Thủy. Mộ xây bằng đá ong vào năm 1872. Toàn bộ khu vực mộ rộng 530 m2. Cách ngôi mộ chính về phía sau khoảng một thước là ngôi đền thờ cụ Bùi Hữu Nghĩa. Lễ giỗ của cụ tổ chức linh đình hàng năm vào ngày 21 tháng giêng. Khu bia mộ của nhà thơ Bùi Hữu Nghĩa được xếp hạng Di tích văn hóa.

* Đình Bình Thủy: thuộc quận Bình Thủy, Đình ra đời cách đây trên 150 năm, Đình Bình Thủy là cách gọi của dân gian, còn có tên chính thống là "Long Tuyền cổ miếu" với khuôn viên khang trang rộng rãi. Đình Bình Thủy được xem là một di tích có lối kiến trúc nghệ thuật độc đáo.

* Hội Linh Cổ Tự: Chùa còn có tên gọi khác là Hội Long Tự hay Chùa Xẻo Cạn, thuộc phường An Thới, quận Bình Thủy. Hội Linh Cổ Tự được xây cất năm 1907, sau đó được trùng tu lại năm 1914. Chùa Hội Linh là một công trình kiến trúc mang nhiều giá trị nghệ thuật cổ kính.

* Chợ cổ Cần Thơ: Chợ còn gọi là chợ Hàng Dương hay "chợ lục tỉnh", nằm trên đường Hai Bà Trưng. Chợ nay đã hơn trăm tuổi. Chợ mang một nét rất cá biệt, rất độc đáo của đồng bằng châu thổ. Với nhà lồng chợ cổ Cần Thơ, thành phố có thêm một địa điểm tập họp mua bán nhờ ngành du lịch, thu hút nhiều du khách trong và ngoài nước thăm viếng mua sắm khi đến thăm vùng đất Tây Đô.

* Chùa Ông: tọa lạc số 32 Đường Hai Bà Trưng, Phường Tân An, quận Ninh Kiều. Tên Hán tự là Quảng Triệu Hội Quán (theo càc đại tự được ghi ở tiền điện). Chùa thờ Quan Thánh Đế quân (tức Quan Công) ở chính điện nên người dân địa phương quen gọi là Chùa Ông. Ngôi chùa được xây dựng vào năm Quang Tự thứ 20 (1894) và tồn tại cho đến ngày nay với lối kiến trúc cổ xưa vẫn còn nguyên vẹn từ hình dáng bên ngoài đến nét trạm trổ công phu nội điện. Chùa Ông được xem là di tích văn hóa mang tính cách lịch sử, một điểm du lịch nổi bật của Cần Thơ.

Nét Đẹp Sông Nước Cần Thơ

* Bến Ninh Kiều: bến sông nhìn thẳng ra ngã ba sông Hậu, sông Cần Thơ mỗi buổi bình minh lên, mặt trời mọc trên dòng sông tuyệt đẹp. Bạn có bao giờ thức thức những bữa cơm chiều tại bến sông và để ngắm buổi chiều tà khi hoàng hôn buông xuống, từ bến Ninh Kiều cho không gian thơ mộng hay một buổi ăn trên thuyền rồng thả trôi lững lờ trên dòng Hậu Giang, tôi nghe thanh âm bài vọng cổ mà lòng bồi hồi:

"Người ta đã có đôi rồi

Chiếu chăn đâu ấm bằng người tình chung,

Để mình vác cặp chiếu bông
Chờ đợi chi nữa uổng công đợi chờ"


Phải chăng bài vọng cổ hôm nào "Tình Ca Anh Bán Chiếu" của soạn giả Viễn Châu chạnh lòng lữ khách vì làn ngân du dương, mượt mà. Bến Ninh Kiều là nơi neo đậu, tàu thuyền mang khách đến và đi thật tấp nập, thật nhộn nhịp. Bến Ninh Kiều là nơi du lịch để khách phương xa đến thăm viếng với sự hiếu kỳ và rồi ra đi với kỷ niệm xao xuyến với thiên nhiên bến nước sông ngòi mênh mông trong mộng nhớ về vùng Tây Đô.
Nhạc sĩ Lâm Hoàng sáng tác nhạc phẩm "Ninh Kiều Em Gái Cần Thơ", âm điệu ca phát âm giọng miềnn Nam, bài ca khi người trai nhớ về người em gái Ninh Kiều cho anh xao xuyến nhớ về kỷ niệm:

"Ai về miệt dưới Hậu Giang

Cho tôi nhắn gửi đôi hàng ước mơ

Ninh Kiều em gái Cần Thơ
Bao năm anh vẫn thương chờ đợi mong
Anh giờ ngàn dặm xa xăm
Thương em gái nhỏ bên hàng dừa xanh
Ninh Kiều là của riêng anh
Nũng nịu mà duyên đáng bên bờ Tây Đô
Nhớ ngày xưa bắt bước lên đường
Tặng em bài hát đến trường
Kỷ niệm hai đứa bên nhau
Mơ ngày nói chuyện trầu cau
Đôi mình tình nặng trăm năm
Chung vui pháo đỏ rượu hồng ngày xanh
Ninh Kiều là của riêng anh
Nũng nịu càng duyên dáng, chân thành của anh"


Tôi tham khảo sách Cần Thơ Xưa của tác giả Huỳnh Minh, trang 206 đến 218, thì bến Ninh Kiều khi xưa có tên là bến Lê Lợi vì bến nằm dọc theo đường Lê Lợi, nó còn có tên khác là bến Hàng Dương, vì dưới thời Pháp thuộc, những hàng được trồng dọc theo vệ đường trông rất thẫm mỹ. Về nếp dân sinh thì bến Lê Lợi là nơi tập trung các ghe thương buôn, dần dà bến được chỉnh trang lại, những cây dương được đốn bỏ. Kế hoạch kiến thiết đô thị để đem nét mỹ quan, làm đẹp thành phố, đến ngày 4 tháng 8, năm 1958, bến Ninh Kiều được khánh thành rất khang trang với công viên ghế đá. Theo tôi được kể lại thì đây là sáng kiến được ông Trưởng ty Công chánh Trương Thành Kháng đề xướng. Khi phác họa ra dự án xây dựng bến Ninh Kiều thời Đốc phủ sứ Đỗ Văn Rước, dự án đem cho Cần Thơ có bến Ninh Kiều, mà thơ hay nhạc đều ghi nhận nét đặc trưng của nó:

"Phong Dinh có bến Ninh Kiều

Có dòng sông đẹp có nhiều giai nhân

Cuộc đời luồng những phù vân
Trở về bến cũ cố nhân xa vời!"


Kể chuyện về nguồn gốc bên Ninh Kiều từ một bến ghe thương buôn tầm thường ở bờ sông Cần Thơ đến một bến Ninh Kiều tượng trưng cho một địa danh kiểu mẫu của quốc gia, hẳn rằng người dân Cần Thơ yêu quý nó lắm.

"Cần Thơ có bến Ninh Kiều

Mỗi chiều thứ bảy ngưới nhiều như nêm

Đẹp xinh cảnh sắc về đêm
Nhìn sông thấy nước nhớ thêm tình người"


Với tôi, Việt Hải, năm 1959 khi bác tôi, thiếu tá Trần Cửu Thiên, về nhiệm chức tỉnh trưởng Cần Thơ, đã kể rằng những dự án công chánh do ông Trưởng ty Thành Kháng đóng góp như thiết lập lộ 19, lộ 20, lấp Rạch Sáu Thanh, xây cầu Rạch Ngỗng, xây Bến Xe Mới và lấp khu đầm lầy để xây dựng Quân Y Viện Cần Thơ. Nói như vậy để thấy rằng ông Trương Thành Kháng thực hiện nhiều điều công ích cho Cần Thơ, ngồi đây viết bài này tôi không biết ông bây giờ ở đâu. Những lời này như để cám ơn ông.
Bến Ninh Kiều 1966

Như vậy thì tên bến Ninh Kiều phát xuất từ đâu? Nguồn gốc là vì bến nằm dọc theo đường Lê Lợi, nên người ta đã đặt cho nó cái tên quá đẹp, là bến "Ninh Kiều" như để nhắc nhở một chiến tích oai hùng của Bắc Bình Vương Lê Lợi tại bến Ninh Kiều ở đất Bắc xa xưa.

"Tuy Động thây phơi đầy đất

Ninh Kiều máu chảy thành sông"

Trận ác chiến tại bến Ninh Kiều ghi dấu sự vẻ vang quân Việt chiến thắng quân Minh. Cũng theo dòng sử ký, tại sao chúng ta có tên Cần Thơ ? Ngày xưa chuyện kể tương truyền rằng khi vua Nguyễn Phúc Ánh bị quân đạo quân của vua Quang Trung đánh đuổi, ông chạy vào miền Nam ẩn náu ở Cần Thơ, nhận thấy con sông Cần Thơ quá mỹ miều ông bèn đặt tên cho nó là "Cẩm Thi Giang", mang ý nghĩa con sông của vẻ đẹp thi ca đàn hát. Rồi trong dân gian người ta nói trại đi chữ "Cẩm Thi" thành chữ "Cần Thơ".
Qua phần trình bày từ lịch sử, địa lý về Cần Thơ, hay một Tây Đô của vùng đồng bằng sông Hậu, đến những địa danh của Phong Dinh, mà trong đó có bến Ninh Kiều được ôn về kỷ niệm hình thành và phát triển, Chúng tôi muốn gởi bài viết này đến những người bạn thân hữu Cần Thơ, đặc biệt đến đặc san liên trường Phan Thanh Giản và Đoàn Thị Điểm 2009.
Riêng tôi, Việt Hải, xin kính gởi đến bác ruột của tôi, chính là người cho tôi dịp gần gũi với Cần Thơ của thuở thiếu thời, để rồi trong trí nhớ đó của tôi, tôi mãi yêu Cần Thơ như yêu người tình.

Việt Hải & Mindy Hà

Thứ Ba, 2 tháng 12, 2014

Kỷ Niệm Ơi! Áo Trắng Ơi ...


Còn vương vấn
Tình hồng muôn vạn sắc
Túi hành trang
Trĩu nặng
Những chờ mong

Áo trắng ơi
Ta xa rồi cách mặt
Có còn chăng
Nhung nhớ
Ủ trong lòng

Thu lại đến
Mang về bao nỗi nhớ
Lá vàng rơi
Nhắn nhủ
Thuở mờ xa

Dư âm cũ
Ru sầu vương òa vỡ
Kỷ niệm ơi
Lãng đãng
Thuở tình hoa

Hoàng Dũng

Thơ Tranh: Mùa Thu Trong Mắt Em


Thơ: Anh Vân
Thơ Tranh: Kim Oanh


Bước Mờ


Cô đơn nào hơn buổi chiều nay
Nhìn hoài chiếc lá cuộn trong tay
Ai gây nhung nhớ? Lòng vương vấn!
Vò nát trong tay phiến lá dài

Rảo bước thả hồn theo lá bay
Mùa thu ngập lối . . . lá ngủ say
Bâng khuâng lòng dặn “ Thôi đừng nhớ ”
Trăm nhớ cũng hoài ...nào ai hay ?

Đã biết yêu người chỉ là mơ
Nghìn thương so ngắn một câu thơ
“ Bảo rằng hoa giống như tim vỡ ”
Tim vỡ...tình mình chỉ là mơ
Tình đã trao đi chẳng đợi chờ
Đêm về quay quắt nỗi bơ vơ
Gió khuya lay động cho lòng ngỡ
Hiên ngoài ai đấy! Hay đang mơ?

Hãy cứ ngủ vùi trong ước mơ
Cuộn tình ngang trái kết vần thơ
Cho tình cao vợi luôn thổn thức
Cạnh bước bơ vơ một bước mờ

Kim Phượng

Lấy Nhau Chẵng Đặng, Thương Hoài Ngàn Năm

Lần đầu gặp anh, chị mới 16 tuổi, nhỏ xíu, tóc bó đuôi gà, đôi môi mỏng lém lĩnh. Hôm ấy, Ba chị đưa về một thanh niên trẻ người Mỹ, giới thiệu người phụ tá của mình với gia đình, anh đã nhìn chị không chớp mắt, ... đến khi chị vênh mặt hỏi ... " Tôi có chỗ nào không ổn " .. Anh mới ngượng ngùng sực tỉnh ... lí nhí ...nói câu xin lỗi ....!
Không biết sao ... anh bị chị thu hút, đến mất hồn mất viá, Còn chị thì tỉnh rụi, chẵng để ý gì đến anh chàng người Mỹ đồng nghiệp của ba mình ... Sau đó anh hỏi Ba chị thuê hẳn một tầng lầu trên cùng để ở, thì chị và anh gặp nhau mỗi ngày ..


Sống chung nhà, nhưng đường ai nấy đi, đối với chị, anh là bạn của Ba, người lớn rồi, nên chị không coi anh như bạn bè của mình .., nhưng rồi chị cũng biết anh mới 24 tuổi , đến từ Washington DC, nhiệm sở ở VN này là công việc đầu tiên của anh . Tuy còn bỡ ngỡ với xã hội VN , nhưng lạ một điều là anh nói tiếng Việt giọng Bắc rất chuẩn, và lưu loát như được đào tạo qua trường lớp đàng hoàng.
Anh ít nói nghiêm nghị , nhưng mỗi lần gặp chị , anh lúng túng , mặt mày đỏ gay, làm chị nỗi tính nghịch ngợm, muốn trêu cho anh quê chơi ..., 
.. Có lần trong bữa ăn, chị đưa cho anh quả ớt tròn đỏ, rất đẹp, chị bỏ nguyên trái vô miệng , nói ngon lắm, và đưa cho anh một trái , biểu ăn thử ..., anh cũng tưởng thật, bắt chước chị , bỏ vô miệng nguyên trái, nhai rốt rột, rồi anh sặc, anh ho , anh khóc ... , còn chị, nhả trái ớt ra, ôm bụng ... cười ngặt nghẽo. Anh cay quá, có ý giận, cầm ly nước bỏ lên lầu một mách ... 

Đến tối không thấy anh xuống, thấy cũng tội nghiệp , chị sai thằng em , bưng lên cho anh ly nước đậu nành tạ tội , nhưng thằng em xuống nói, Anh ấy không có ở trên lầu, đi đâu rồ ?? , 
Chị có ý đợi , muốn thử coi sau khi ăn trái ớt , mặt mũi anh ra sao?? Nhưng mấy ngày liền anh không về , nghe Ba nói với mẹ, anh đi công tác ...
Cả tuần không gặp, chị thấy thiếu thiếu, chị nghĩ có lẽ tại mình chơi ác với người ta nên mình thấy có lỗi .. áy náy đó thôi. Tuần sau Anh về , bước vô nhà thấy chị , còn tức nên vờ như không thấy , anh xách va li đi thẳng lên lầu , từ đó anh luôn giữ vẽ mặt lạnh lùng .. làm chị thấy .. " tự ái ghê gớm luôn ... 
Một hôm chị đang học thi tú tài bán, ban đêm ở trường thầy Hai Ngô về , từ đường Nguyễn Huệ đạp xe về tới nhà chị cũng khá xa, vừa tới góc ngã ba hơi tối, xe chị tự nhiên trở chứng, phải dắt bộ về, đường tối chị thấy sợ ma ..
Vừa đi vừa run, vậy mà xui khiến sao gặp anh, đang lái xe đi ngang mặt, tài thật anh nhận ra chị ngay, và de xe ngược lại .... dù đang giận lẩy, nhưng chị cũng để anh giúp, đem xe về nhà. Trên đường về anh không nói, chị cũng không ...( đang hờn mát mà.)

Gần tới nhà , Anh quay qua nhẹ giọng hỏi chị :... " sao em ghét tôi quá vậy ?? " .
... Bị hỏi thình lình , Chị ấm ớ : " Tôi đâu có ghét anh đâu ?."
Anh nhìn vào mắt chị , ( trời ạ , tối thui , sao mắt anh ấy sáng thế , xanh biếc như hai vì sao ... ) 
" .. thế sao em vẫn muốn tôi khóc , để em cười ... ? "
Tự nhiên chị thấy lúng túng , .... May quá tới nhà rồi, chị cảm ơn, rồi vội vã xuống xe vào nhà, để anh ngẩn ngơ nhìn theo ....

Đêm ấy lạ ghê, không ngủ được, chị cứ thấy đôi mắt như hai ánh sao của anh chập chờn trước mặt, lần đầu tiên chị mất ngủ về một chàng trai ... 
Sáng ra , trước khi đi học , chị có ý chờ xem có gặp anh không ? nhưng không gặp , đến giờ , chị phải lên lớp thôi. Chiều về chị cũng không gặp ... Ba chị nói, anh về nước có chuyện gấp ...
Mấy ngày anh không có nhà, chị như người mất hồn, chị cứ ra vô ... , ăn ngủ không yên ... ... Lạ nhỉ, sao tâm trạng mình bất ổn như vậy?? 

Đến khi anh về, vừa thấy anh bước vô từ cửa, chị mừng như bắt được vàng , ánh mắt long lanh, chị cười ... nói huyên thuyên . Anh bỏ xách đồ xuống, rạng rỡ nhìn chị, âu yếm lắng nghe, và cuối cùng hỏi chị một câu lảng òm ...
" Bộ em nhớ tôi lắm hả ??? ... " 
Câu hỏi bất ngờ, làm chị khựng lại mấy giây, đỏ mặt ... như ăn trộm bị bắt quả tang ... mắc cỡ quá, (sao anh ta có thể đọc được ý nghĩ của mình vậy nhỉ ??? ...), chị vờ có việc ... 
kiếm đường dông lẹ ...


Sinh nhật 17 tuổi của chị, chị mời bạn bè tới nhà chơi , một đám choai choai con nít , nói cười ầm ỉ.. Tới tối ... tiệc tan, lúc về phòng ở lầu hai, chị thấy anh đứng đó, trong bóng tối, chìa ra cho chị một bó hoa hồng, rồi anh bỏ đi ...
Ôm bó hoa , chị hồi hộp ... Về phòng, cả đêm chị cứ ngắm bó hoa, từng cánh nhung mềm mại, đẹp ơi là đẹp, mở ra, trong cánh thiệp mỏng có bức thư ngắn kèm theo ...: 

" Em của tôi .
Lần đầu gặp ... em đẹp như một bức tranh ...,
Lần thứ hai gặp , em tinh quái như một con mèo ...,
Lần thứ ba gặp , con mèo đánh cắp trái tim tôi ..
Bây giờ ... tôi bắt đền ...em để trái tim tôi ở đâu ??? 
Tôi muốn xin em trả lại ...! " 

Trời đất! Phải làm sao đây, đọc xong bức thư, chị tái mặt ... lại cả đêm trằn trọc, sáng ra mặt chị trõm lơ, không dám ra khỏi phòng, lỡ gặp anh chàng thì biết ăn nói làm sao ..?? ..
Mối tình của chị bắt đầu như vậy ..., dễ thương , nhẹ nhàng ... 
... Năm ấy , chị thi tú tài IBM lần đầu ở Qui nhơn, đậu ngay hạng bình , Tràn đầy tự tin , chị xúc tiến thủ tục đi du học ... 
.... Nhưng một sáng mùa Hè, năm 75, Anh đi SàiGòn họp khẩn cấp và không trở về ... toàn bộ nhân viên ngoại giao được lịnh rút khỏi VN, Anh gọi điện thoại cho Ba chị, Xin Ông đưa cả gia đình đi, anh sẽ sắp xếp chuyến bay, nhưng ba chị không chịu. 
Anh lại xin Ba chị cho cưới để đem chị theo, nhưng ba chị cũng không chịu, đời nào ông để con gái ông lấy Mỹ?. 
Những chi tiết này chị không hề hay biết, thấp thõm chờ, và lòng chị có ý trách, sao anh nở bỏ đi không một lời từ giã ...
Biến cố 75 ập tới, Ba chị đi tù, (Là nhân viên cao cấp bộ ngoại giao), nhà cửa toàn bộ bị tịch biên hết, giấc mộng du học của chị vỡ tan.
Cả gia đình chị tan tác như chiếc lá rơi rụng cuối mùa, chị buồn đau một thời gian dài ... 
... Rồi cũng gượng dậy giúp mẹ bôn ba, buôn bán nuôi đàn em dại ...Rồi chị lấy chồng... 

Hai vợ chồng chi. tương đối hạnh phúc, nhưng lại gặp phải mẹ chồng khắc nghiệt, nên làm chị kiệt quệ tinh thần lẫn thể xác. Chị thất vọng về chồng mình, vì thấy anh rất sợ mẹ ... không giúp gì được cho chị, dù bụng mang dạ chữa, chị cũng phải quần quật không khác gì con sen, nên với chồng chị có phần oán trách, và tình cảm chị dành cho chồng, do đó phai nhạt ít nhiều. 
Đứa con gái ra đời , cũng không cứu vãn được vấn đề ..., Mẹ chồng lúc nào cũng bóc bạch, hà khắc, chị cô đơn trong gia đình chồng , đến nổi có lần chị xin chồng ly dị, vì thấy mình khổ quá không chịu nỗi ... nhưng rồi ... chị phát giác mình mang thai đứa con thứ hai .. 

Đành vậy, có những lúc buồn , chị ôm con mà nhớ quay quắt về anh, với những thương yêu cũ, sau này chị đã biết rõ câu chuyện do ba chị trước khi đi tù, đã kể lại với giọng ân hận ... " .... Biết vậy Ba gả con cho nó .."  
Khi chị biết anh, đã tìm đủ mọi cách có thể ... để đưa chị đi. Nhưng tình trạng hỗn loạn lúc đó, anh không làm sao hơn được, thì chị tin chắc anh cũng đau lòng như chị, khi phải đành đoạn mà xa nhau ...và chị chấp nhận số phận, không còn oán trách anh nữa. 

Sau đó không lâu, có một người lạ mặt tới đưa cho má chị ít tiền và địa chỉ & số điện thoại của anh bên Mỹ. Chị cầm đọc, mà hai hàng nước mắt chảy dài, chẵng biết để làm gì , nhưng chị vẫn cất kỹ số điện thoại và địa chỉ của anh , để thỉnh thoảng lấy ra nhìn , mà buồn vời vợi ... 
Mang thai lần này chị yếu hẳn , thai 7 tháng mà bụng chị nhỏ xíu , chị gầy , khô như que cũi , nhìn vô gương chị không nhận ra mình , đứa con gái xinh đẹp , nhí nhảnh , năng động năm xưa ... đâu rồi nhỉ?.
..... Thình lình, một tối chồng chị về, mẹ con rầm rì to nhỏ .. có chuyến đi vượt biên. Mẹ chồng muốn mẹ con chị ở lại, để chồng chị đi một mình. Nhưng anh không chịu , đi thì phải đi cùng, lần đầu tiên chị thấy anh cương quyết ... , cuối cùng mẹ chồng nhượng bộ ...vậy là vợ chồng , con cái chị, dắt díu nhau ra khơi . 

Tàu gặp bão, giông tố tưởng đã nhấn chìm con tàu mấy lượt, vậy mà trời thương , may sao chiếc tàu rách nát vẫn còn tiếp tục chạy ... Nhưng mấy hôm sau nữa .. thì ... máy hư, hết nước, hết thức ăn, lênh đênh vô định trên biển ... 
Môi nứt nẻ, rướm máu, sức tàn lực kiệt .... mấy lần chị hôn mê tưởng chừng không bao giờ tỉnh lại , trong cơn mộng mị ..., chị thấy mình về lại ngày mới lớn, vui tươi, nhí nhảnh bên anh, những ngày lãng mạn ... tươi đẹp ... nhuộm xanh cả bầu trời ... 
... hình như giấc mơ đã giúp cho chị thêm chút sức lực, và ... trời thương, đã có lúc chị thấy mình mở mắt, để thấy đứa con gái bé bõng ngủ vùi trong lòng mình, và đứa con trong bụng có lúc quẫy đạp .
Có lẽ nhờ đó, mà ý chí cầu sống trong chị trỗi dậy mạnh mẽ ..., Nhưng tới lúc gặp được tàu cứu thì chị một lần nữa chìm sâu vào hôn mê ... 
Không biết bao lâu , khi chị tỉnh dậy, thấy mình đang nằm trong bịnh xá xa lạ , thần trí hoang mang , mơ hồ , chị hỏi đây là đâu ? . Qua người y tá bản xứ , chị biết đây là một đảo thuộc Mã lai. 

Biết mình đã tới bến tự do, nhưng quá yếu, chị lại hôn mê, trước khi ngất, không hiểu sao... trong tiềm thức, như một lời trăn trối, chị rút cái địa chỉ, dấu trong lai áo, đưa cho người y tá, nhờ đánh dùm điện tín cho người này, nói chị đang ở đây ... 

Qua hôm sau, trong cơn thập tử nhất sinh, cái thai có triệu chứng sinh non , mà chị lại quá yếu , Bác sĩ đang lo lắng, không biết có cứu nỗi cả mẹ lẫn con không? .. 
Trong cơn mê , chị nghe tiếng khóc của chồng, và cảm giác ... hơi ấm bàn tay nhỏ nhắn của đứa con gái bé bõng vuốt ve trên mặt ... chị như được hồi sinh lần nữa ... 
Bác sĩ quyết định mổ. 
Như cơn gió lốc..
Anh của những ngày tháng cũ, vẫn cao gầy, tướng thư sinh, tuy khuôn mặt bơ phờ , mái tóc nâu rối bời , và cặp mắt xanh lơ, giờ đã không còn sáng như hai vì sao nữa, bởi từ lúc nhận được điện tín, liên lạc được với Liên hiệp quốc để xác minh, anh đã không hề chợp mắt ...
..
Chuyến bay tốc hành đã đưa anh tới đảo nhỏ này , và giờ dây , Đứng nhìn chị bé bõng ... hôn mê trên giường bệnh. 
.... Đừng nhìn em nữa anh ơi
.... Hoa xanh đã phai rồi
.... Hương trinh đã tan rồi ( PD) 

.. Trước khi đi qua đây, trong đầu anh không hề nghĩ tới chị đã có chồng, con, và một đứa nữa sắp chào đời ...

Đứng đó nhìn chị ..., Anh đau đớn , Xót xa ... hôm qua nay đầu óc Anh tràn đầy xúc động ..., anh véo tay mình mấy lần, để chắc, đây không phải là một giấc mơ. 
... Kiếp nào có yêu nhau... thì xin hẹn đến mai sau.. ( PhạmDuy ) 
.. Khoảnh khắc, đau đớn, ngỡ ngàng rồi cũng qua đi, Anh thảo luận với bác sĩ, nói chuyện với chồng chị, ... giới thiệu sơ về mình, và anh khẩn cấp liên lạc bệnh viện lớn nhờ giúp đỡ. 
Ngay ngày hôm đó chị được trực thăng , chuyển về bịnh viện lớn ở thủ đô, với sự chăm sóc đầy đủ nhất . Cùng ơn trên gia hộ, chị được cứu sống , cả mẹ lẫn con . 
... Biết chị đã vượt qua cơn nguy hiểm , lòng anh rộn rã. Đứng bên ngoài phòng, nhìn đứa bé gái sinh non , nhỏ như con chuột, đỏ hõn, ngo ngoe trong lồng kính, cảm giác tràn ngập thương yêu như chính con mình . Anh ngỏ lời với chồng chị, xin làm cha đỡ đầu của đứa bé .. 

Trước hôm về lại Mỹ, Anh & Chị .... lần đầu nói chuyện trực tiếp với nhau ở bệnh viện, khi chị đã tỉnh táo ... 
.. Bên giường bệnh ..., nhìn chị , ốm xanh như chiếc lá. Ánh mắt yêu thương, anh như ngàn lời muốn nói .., nhưng anh biết, .. có rất nhiều điều cần phải giữ lại cho riêng mình ... 
... Chị nhìn anh ... cảm kích?  biết ơn?. Những thứ này có nghĩa gì với những điều chị đang chất chứa trong lòng, Nhưng cũng như anh, chị biết ... mình không thể nói, hay biểu lộ ra những gì mình đang nghĩ ..., tự nhủ lòng ... phải quên thôi ...! 
Ánh mắt nhìn nhau ... thăm thẳm như biển sâu , chị chỉ nói được một câu ... " Em xin lỗi ....." 

Có những niềm riêng một đời dấu kín .. 
Như rêu như rong đắm trong biển khơi
Có những niềm riêng một đời câm nín
Nên khi xuôi tay còn chút ngậm ngùi ...( LêTínHương )

Trước lúc chia tay, anh trao riêng cho chồng chị một phong bì, bên trong có một xấp tiền mặt . Chồng chị tự ái không nhận , nhưng Anh cứ bắt chồng chị phải nhận , anh nói :
" cứ coi như tôi cho mượn , sau này , anh có ... thì trả lại cho tôi ..." 
... Bốn tháng sau, giữa năm 80 gia đình chị chính thức định cư ở San jose , Ca ...

Thời gian qua nhanh ... , hai năm sau đó, chị có thêm một thằng cu Tí ra đời , nhìn ba đứa con , ngày mỗi lớn , Chị giờ đã bình thản hơn, sóng gió trong lòng đã dịu đi nhiều. 
Mổi năm đến ngày lễ lớn, hay sinh nhật của từng đứa con chị, Anh đều gởi thiệp , gởi quà . Nhưng hai bên không ai nói chuyện trực tiếp , chị thấy vậy cũng tốt , thôi thì ... cố coi như " .. chỉ là giấc mơ qua "! 

Hai vợ chồng chị đều đi học lại, có nghề nghiệp ổn định và đời sống kinh tế vững vàng . Món tiền 7 ngàn dollars năm xưa, chồng chị gởi trả lại cho Anh sau 3 năm tới Mỹ .. 
... Nợ tiền đã trả được ... nhưng nợ tình thì sao ??. 
Có một điều làm chị bức rức là anh không lấy vợ, 40 tuổi anh vẫn sống độc thân ...công việc của anh đi nhiều, và anh lấy công việc , bận rộn làm vui .. 
Mẹ anh thỉnh thoảng nói chuyện với chị qua điện thoại, Bà thương chị như con, dù chưa bao giờ gặp ... tuy nhiên bà biết mặt chị , qua tấm hình trong phòng anh . 
Những gì bà ấy nói , thường làm chị buốt nhói trái tim, làm chị cảm động đến khóc được, và qua bà, chị biết được toàn bộ cuộc sống của anh ... 
Hai người đàn bà, cùng nắm giữ trái tim một người đàn ông. Chị gọi bà bằng Mẹ, các con chị gọi bà là bà Ngoại ...

Một chiều mùa thu, Bà gọi cho chị biết Anh đang bịnh nặng. 
Chị muốn đi thăm lắm, nhưng công việc làm đang có tính cách bó buộc, hơn nữa có những lý do tế nhị , chị không đi được. Chị chỉ có thể gởi một bình hoa thật đẹp vào bệnh viện cho anh. 
Hôm biết anh xuất viện, chị gọi điện thăm, nhưng anh còn yếu, chưa nói chuyện được. Mẹ anh, vừa khóc, vừa nói vớí chị : 
.. Con biết không? .. bà con, bạn bè, đồng nghiệp gởi hoa tới bệnh viện rất nhiều, nhưng cho đến lúc xuất viện, ngồi trên xe lăn, còn rất yếu ... mà nó chỉ ôm khư khư bình hoa của con, đem về nhà ... để trên đầu giường ..." 
Chị ... rớt nước mắt ... thương anh! 
Hai năm sau .. đang giờ làm việc ... mẹ anh gọi báo tin anh hấp hối .., cuộc giải phẫu tim không thành công. 
Chị bỏ hết công việc lên thăm anh lần cuối, đi cùng chị có con bé giữa, đứa bé năm nào nhờ anh mà được sống sót ... 

Nhìn anh thoi thóp trên giường bệnh, chị khóc như chưa bao giờ được khóc, lần đầu cũng là lần cuối , chị khóc thương cho tình yêu của Anh và chị. Khóc thương cho người đàn ông, đã yêu chị bằng một tình yêu bền bĩ , không bao giờ ngưng nghỉ .... chưa hề đòi hỏi ở chị một điều gì ..! 

Trong một lúc hiếm hoi, tỉnh táo, anh bình thản, nhìn chị với ánh mắt tràn ngập thương yêu ... mỉm cười , bảo chị đừng buồn, đời sống có sinh , có tử . Anh cám ơn thượng đế , đã cho anh gặp... và yêu chị ... 
Chị đau đớn nghẹn lời, cũng chỉ nói được một câu ... " Em xin lỗi .." 
... Ánh mắt xanh lơ, cái nhìn đằm thắm, anh thu hết tàn lực nói với chị rằng: 
... " Nếu có kiếp sau, em đừng nói câu xin lỗi .." 
Đám tang anh vào một ngày đầu đông ..... buồn . Anh hưởng dương 46 tuổi. 

Chúng ta sẽ không tao phùng được nữa
Mộng trùng lai không có ở trên đời 
Hương thời gian mùi thạch thảo bốc hơi 
Và nhớ nhé ta đợi chờ em đó... .......( BùiGiáng) 


Chị trở về cuộc sống thường ngày, thế gian này từ nay thiếu vắng anh ... nhưng trong lòng chị, anh vẫn có một chỗ .... đặc biệt dành riêng ... 
Ba tháng sau đám tang anh, chị nhận được thư mời của luật sư .., sẵn dịp chị bay lên thăm mẹ anh, bà đã già đi nhiều ... sau cái chết của con . ... 
Hôm mở di chúc của anh, chị mới biết, cả ba đứa con chị, đều có phần trong tài sản của anh để lại, số tiền không nhiều, nhưng dư đủ cho cả ba đứa , vào học những trường đại học danh tiếng nhất ... 

Chiều tàn ... bên ngôi mộ anh , chị lặng lẽ thầm thì những lời thương yêu ... mà lúc anh còn sống , ... chị đã không thể nói ... ... Theo gió ... chị gởi tới anh , những lời tình muôn thuở của một tình yêu, mà chị biết , kiếp này và... cho tới kiếp sau chị vẫn ao ước được có , cũng như được gặp lại ..
. ... văng vẵng bên tai chị nghe ... có tiếng anh thì thầm "... Nếu có kiếp sau , xin em đừng nói câu .." Xin lỗi "

Tóc mai sợi vắn sợi dài 
Lấy nhau chẵng đặng, thương hoài ngàn năm ( PhạmDuy )
Nam Chi chuyển