Thứ Bảy, 28 tháng 2, 2015

Cựu Giáo Sư Trường Tống Phước Hiệp Dương Vương Thị Tùng, Thầy Cai & Ái Hữu 72 - Xuân Ất Mùi 2015

Hy vọng một ngày nào đó gia đình 72 sẽ  có tấm hình đầy đủ mọi người trong nhóm giống như tấm hình cách đây hơn 40 năm lúc cả lớp đi bắt hến trên cồn cát Cái Tàu

 Cuối năm nay anh Tánh-Ái Hữu 16 đã đến thăm cô Tùng tại nhà cô ở Mỹ

Nhóm Ái Hữu 72 ngày Tết 2015 ở Vĩnh Long

Thầy Cai và nhóm Ái Hữu 72


Gia đình Tâm Hồng Ái Hữu 7 và 11
Sương, Tâm


Phan Thị Sương

Họp Lớp Và Tình Sư Đệ - Cao Lãnh

      Mồng 5 Tết, lớp đệ Nhị B2 chúng tôi họp lớp thường niên, có thỉnh được mấy thầy cũ còn ở lại Cao Lãnh đến chung vui và cũng để cho môn sinh chúc Tết; trong lúc rượu ngà ngà tôi có cảm tác được 1 bài xin gởi đến Thầy và mấy anh chị 

Tình thâm chẳng đợi ngày nhà giáo
Thầy cũ trò xưa trân trọng đạo

Họp lớp đầu năm chén chúc xuân
Nâng ly trọn nghĩa lời thay pháo
Vui mừng gặp lại bạn còn đông
Cảm động sẻ chia đời vẫn hảo
Mãn tiệc bàn tay xiết hẹn nhau
Mong mỏi đệ sư thêm dịp đáo.


Cao Linh Tử

23/2/2015

Đứng:Cao Linh Tử và Trần Minh Chiến(trưởng ban báo chí lớp xưa) 
Ngồi:Thầy Võ dạy Vạn Vật và Thầy Trân dạy Anh Văn 

Xuân Vấn Vương


Đúng hẹn mùa xuân chim gọi đàn
Tin rằng thềm cũ trở mùa sang
Mai vàng trước ngõ thầm mong đợi
Cánh én lượn lời trao thế nhân

Người cận bên hoa vóc lụa là
Nụ cười bẽn lẽn dáng trêu hoa
Nhún nhường đua sắc khoe hàm tiếu
Lộc biếc xuân thì gây vấn vương

Tơ tưởng duyên đưa tròn mắt môi
Đêm nay trừ tịch dạ bồi hồi
Ngoài kia tiếng pháo giao thừa đã
Rộn rã xuân lòng nỗi nhớ mong

Kim Phượng

Xuân Hoang


Xuân về từ độ không em
Hoa không muốn nở lãng quên sắc màu
Bướm vàng bay lạc nơi đâu
Gió đưa cành trúc xanh xao nhạt nhòa

Hạ về từ độ tình xa
Vỡ òa sóng nhớ đôi tà áo áo bay
Mưa rơi rát cánh phượng gầy
Tiếng ve thảng thốt chiều lay lắc buồn

Thu về úp mặt hoàng hôn
Lá rơi từng chiếc dỗi hờn qua vai
Con đường nắng úa cỏ phai
Chỉ nghe tiếng gió thở dài hàng cây

Đông về giá buốt heo may
Thèm hơi thở ấm vòng tay nồng nàn
Mãi chờ em bóng xuân sang
Chiều qua lối cũ lang thang mệt nhừ

Bốn mùa từ độ tương tư
Mây giăng thương nhớ che dù hư không
Tàn đông rồi đến tàn đông
Bàn tay mòn đợi bế bồng xuân hoang

Trầm Vân

Tình Xuân Thì Thầm


Từ tiếng yêu, ta cho nhau niềm tin
Chồi non nứt vỏ, hoa lá chuyển mình
Con bướm du Xuân, nụ tình nở vội
Ánh mắt em nhìn ướt hạt lung linh

Anh hớp từng ngụm hơi thở em trao
Thơm tho ngực áo nâng đóa hoa chờ
Ngọn gió ngu ngơ thổi bồng tóc rối
Trên nhánh mai vàng nắng kết chùm thơ

Anh uống môi em giọng nói thầm thì
Giấc ngủ chưa tròn, gối mộng tình si
Nỗi nhớ gọi tên, hồn Xuân phơi phới
Hoa trái sang mùa, áo mới đang thay

Anh thắp ngọn tình trong mắt em tươi
Môi hôn mới trao, hoa búp nụ cười
Rót rượu mừng Xuân hương đời ngây ngất
Xuân sánh đôi rồi thương quá em ơi !!!


Phạm Tương Như
Giao thừa Tết 2015

Nhớ Tết Việt Nam


Thoi đưa tháng Chạp, Tết tưng bừng
Bếp lửa hồng canh bánh tét, chưng
Mua sắm cành mai, đào, mận mức
Trang hòang nhà cửa trẻ vui mừng
Xôn xao chợ Tết người nô nức
Tấp nập rao hàng khách bước dừng
Dưa hấu, thanh long, mâm ngũ quả
Quê nhà đón Tết rộ ngày Xuân...

Mai Xuân Thanh
Ngày 07 tháng 01 năm 2015

Thoáng Xuân

Lại một mùa xuân nữa đã về, tôi cứ tưởng mới hôm qua đây thôi, vậy mà giật mình nhẩm tính mình đã xa quê, xa Tổ quốc hai mươi bảy năm. Nghiã là trên một phần tư thế kỷ, cứ mỗi độ xuân về, mình phải đón xuân bằng hoài niệm của những mùa xuân, ngày tết những năm của thập niên bảy, tám mươi thế kỷ trước. Qủa thật, ngày tết ở vùng trời châu Âu là những ngày buồn tẻ nhất của người Việt xa xứ. Mặc dù thực phẩm, bánh trái, đào, mai đủ cả, nhưng tôi vẫn cảm thấy thiếu và trống vắng…..

Cái mà ta không thể mua được trên xứ sở Châu Âu lạnh lẽo này, là không khí tết của quê hương. Đêm giao thừa năm nào may mắn trùng vào những ngày cuối tuần, chúng tôi gọi điện thoại í ới hẹn ở nhà ông bạn nào đó, cùng đón năm mới, cùng nâng ly, nhậu nhoẹt cho đến sáng. Nhạt, và buồn chán nhất những năm ngày tết trùng vào những ngày thường, mọi người đều phải làm việc. Chúng tôi phải hẹn gặp nhau đón xuân vào cuối tuần tới.


Hai mươi bảy năm qua, mỗi độ xuân về, trên quê hương ta có gì mới? Hình ảnh mẹ ngồi vo gạo, rửa lá dong ở cầu ao, cha ngồi giữa nhà gói bánh làm cho lòng tôi bâng khuâng, khắc khoải. Có năm tôi đã lớn, nhưng cứ quanh quẩn bên cha, chờ đến những nhúm gạo thừa, những chiếc lá dong bé tẹo còn lại, để cha gói tặng cho những chiếc bánh cóc con như ngày còn thơ bé. Cảm giác trong tôi vẫn như thuở nào, dù thân hình đã cao và to hơn cha. Dường như với cha, tôi lúc nào cũng là đứa trẻ. Gần đến giao thừa, bao giờ cha cũng len lén giấu mẹ dúi cho tôi một bánh pháo tép, vớt vội cặp bánh cóc, để tôi kịp mang đến chỗ hẹn mấy thằng bạn cùng xóm.
Tôi cùng những thằng bạn đón giao thừa ở ngoài phố. Ném pháo là trò chơi mà tụi trẻ chúng tôi lúc bấy giờ cho là thích thú nhất. Tôi nhớ có những năm, không hiểu Lợi phố Lò Đúc kiếm đâu ra mấy bánh pháo cối, qủa to như ngón chân cái, mang ra khoe, làm cho lũ bạn thèm lắm. Là bạn thân, do vậy Lợi Lò Đúc, không ngần ngại chia cho tôi một ít. Thấy tôi loay hoay quẹt diêm, Lợi đưa cho tôi cây nhang đang cháy dở và bảo:
- Mày phải xé lẻ từng quả ra, châm lửa, khi nào cháy nửa ngòi hãy ném, ném sớm quá chúng nó có thời gian tránh, phí lắm.


Thế là những qủa pháo nhoé lửa được ném đi vun vút, sau đó là những tiếng nổ đùng đoàng, kèm theo tiếng người kêu ré lên, khói đen mù cả góc phố. Có lẽ sợ lũ choai choai chúng tôi nhất là các cô bạn học sinh cùng trang lứa. Nhìn thấy chúng tôi là các cô đi như chạy, nhưng không kịp mất rồi, một, hai, ba qủa đã bay vào chân. Họ ngã dúi dụi vào nhau , rồi họ hét họ la, có những cô văng mất cả guốc, dép, họ tập tễnh bước đi thật tội nghiệp. Có những qủa, chúng tôi ném lạc vào người lớn, làm họ giật nẩy mình, đôi khi có người đi xe đạp ngã bổ chẩng. Có lẽ những ngày thường họ tức giận cho lũ chúng tôi mỗi đứa mấy cái bạt tai, nhưng là ngày tết, nên chúng tôi chỉ nhận được mấy câu nhắc nhở, rồi vui vẻ chúc tụng nhau. Có những lần tôi cũng bị dính pháo của bạn, hoặc dính pháo của chính mình, do ngòi pháo cháy nhanh qúa, chưa kịp ném đi pháo đã nổ ngay trên tay.

Những lần như vậy tôi đều bị sặc khói pháo, tức thở đến mấy ngày. Nhưng cái đó không sợ bằng tấm áo mẹ mới mua cho khi chiều, giờ đã cháy vàng khè. Cũng may cho tôi, ngày têt nên mẹ tôi vờ như không nhìn thấy, chứ ngày thường bảo đảm thế nào tôi cũng ăn mấy roi mây.
Hết pháo, chúng tôi thường rủ nhau ra phố Nguyễn Du – Nguyễn Thượng Hiền nơi có nhiều cây, hoặc chui vào công viên Thống Nhất, góc đường Nguyễn đình Chiểu để hái lộc đầu năm (thực ra là bẻ trộm những cành non, hoặc bê trộm những chậu hoa cảnh nhỏ- mà các bác bảo vệ đang còn mải mê nhấc lên nhấc xuống, và ngắc ngư trong hương xuân nồng). Chúng tôi mỗi đứa ôm mấy cành cây non về nhà xông đất. Lũ chúng tôi nghịch như giặc, nhưng năm nào cũng được mời xông đất . Mấy cô đầu ngõ nhà tôi rùi rắng từ mấy ngày trước:
- Thằng Trường nhớ giao thừa sang xông đất cho cô nhé.
Còn mẹ tôi dặn đi dăn lại:
- Mày đi đâu thì đi nhớ về nhà xông đất cho mẹ.

Thật tình, lúc đó tôi không nghĩ người xông đất mang lại may mắn cả năm cho gia đình. Tôi chỉ nghĩ, khi xông đất cho nhà tôi và các cô chú hàng xóm là tôi có tiền mừng tuổi, sáng mai tiếp tục mua pháo đốt chơi.
Giờ này, ở quê tôi có lẽ mọi người đang tất bật mua mua, xắm xắm, chuẩn tốt nhất cho ngày đoàn tụ. Cha, mẹ tôi mất đã lâu, nhưng không khí ngày tết, hình ảnh cha mẹ cứ chập chờn, chập chờn mãi trong tôi. Trong mơ, mỗi khi được về thăm nhà, cảm thấy bơ vơ lắm, câu thơ của một vị thiền sư nào đó cứ văng vẳng trong tôi:
“Khi mẹ còn con còn tất cả
Mẹ đi rồi, tất cả ra đi
Mẹ ơi con chẳng còn gì
Bơ vơ đến cả khi về, lúc đi.”

Ôi! Giấc mơ vẫn lại là những giấc mơ. Và đời người cứ như dòng sông trôi, có đôi bờ khi bồi khi lở. Có hoa lá rất nhiều nhưng ta cảm thấy như đồng khô, cỏ cháy. Có lẽ nào bão tố của mùa xuân, bão tố của tình yêu biến thành dòng suối trắng qua bao năm, tháng dài chờ đợi. Và bao lời hứa kia cũng tan như những bọt bèo, vì đường về nhà còn xa lắm:
“ Anh bảo em mùa xuân
Sao chẳng thấy hoa hồng.
Anh bảo rằng yêu em
Sao chưa thấy lời hẹn.
Anh bảo sẽ có ngày
Đưa em về quê mẹ
Mà chờ hoài chẳng thấy.
Có lẽ nào tình yêu
Là đồng khô cỏ cháy
Và những lời anh hứa
Tan theo những bọt bèo.
Mái tóc dài chấm lưng
Anh thường khen thuở ấy
Hóa thành dòng suối trắng.
Em nhìn về nơi ấy
Bão tố đang thét gào.
(Bão Tố- Đỗ Trường)


Ngoài kia tuyết vẫn rơi, và gió vẫn thổi, mảnh vườn sau nhà tôi tuyết trắng xóa, cây táo, cây lê cành trơ trụi lá, nó được khoác trên mình một chiếc áo trắng tinh trong suốt. Xem truyền hình của Việt Nam, thấy mọi người háo hức lên Sapa để chờ xem tuyết rơi, nhưng đợi mãi không có, lại thất vọng trở về. Nhưng với tôi, nhìn thấy tuyết rơi là sợ lắm, và cô độc lắm. Dường như con người càng lớn tuổi, càng sống thiên về những hoài niệm, những ký ức đã xa vời. Một kỷ niệm nhỏ cũng làm lòng người day dứt. Tôi không làm thơ, nhưng không hiểu sao ký ức cứ tràn về, nàng xuân trong tôi vội ghi lại những cảm xúc đó:

“Xuân đã về, sao lòng anh hờ hững
Xuân quê người , tuyết trắng xoá ngoài hiên
Bánh chưng, pháo tết, mai, đào đủ
Lòng người choáng váng tựa men say.
Anh tìm xuân từ góc của tâm hồn
Và anh muốn trở về thuở thơ bé ,
Mơ xuân về mẹ mua tà áo mới
Đêm giao thừa, cha tặng bánh cóc con
Anh muốn tìm mảnh áo xưa còn vàng mầu thuốc pháo
Kỷ niệm một thời ném pháo mừng xuân….
Chợ ngày xuân, anh cùng em đi xắm lễ
Ánh xuân hồng làm đỏ má em yêu ……
Rồi anh mất một thời anh đã có
Để xuân hồng một bóng lẻ loi
Anh muốn lật những trang nhật ký
Giọt mưa buồn vẫn còn đọng y nguyên.
Anh muốn níu cả những gì còn lại
Để lòng anh đỡ trống trải, chênh vênh
Anh muốn xuân vào hồn anh như thuở ấy
Nhưng bóng xuân dần xa mãi hồn anh.

Đỗ Trường
Vĩnh Trinh chuyển.

Xuân Về Đất Mỹ


Xuân về rực rỡ với muôn hoa,
Xuân đến đem vui khắp mọi nhà.
Xuân sắc não nhân miên bất đắc,
Xuân hồng gợi cảm cất lời ca.
Xuân xưa cố quốc bồi hồi nhớ,
Xuân thắm quê người miễn cưỡng ... ha!
Xuân đáo xuân lai xuân khứ dã,
Xuân già xuân muộn vẫn còn...A!

Đỗ Chiêu Đức

Thứ Sáu, 27 tháng 2, 2015

Thơ tranh: Chiều Xuân

Chiều nay thấy hoa cười chợt nhớ một người...(Nguyễn Văn Đông)


Thơ và thơ tranh: Nguyễn Đức Tri Ân

Tự Nhủ



 (Tặng người đã yêu tôi)

Sài Gòn.
Xuân đã về ở đâu mà anh chẳng thấy.
Chỉ thấy nắng trải vàng trên lối vào nhà em, ngõ nhỏ.
Không gió lạnh, không hoa đào nở đỏ.
Ngắm sắc mai vàng, anh biết nói gì đây.

Một năm lại đi qua trong bộn bề hối hả.
Những dự định dở dang, những chuyến đi vội vã.
Những bài thơ còn lạc điệu ghép vần.
Và chút lắng lòng khi đợi sang xuân.


Kỷ niệm lùi xa, sao dừng lại tần ngần

Còn ký ức chưa một lần ngoảnh lại.
Có thể phôi pha nhưng sẽ là mãi mãi.
Một dáng quen em ngồi, một ánh mắt thẳm sâu.

Rồi năm mới lại đi qua, năm mới nữa bắt đầu.
Chỉ có tình yêu đã rời xa, không có tình yêu xưa cũ.
Nhưng ký ức vẫn nâng niu, ấp ủ.
Trong trái tim ta còn nguyên vẹn buổi đầu.

Dù ngoài kia thời gian cứ trôi 

Trái đất vẫn quay những vòng không mỏi.
Ta sẽ đứng trên sao Kim, sao Hoả.

Vòng tay ôm lấy vũ trụ bao la.
Ước mơ ơi, Em hãy bay xa......



Hhai 

Xuân Đất Khách


Ai bảo rằng Xuân đến, 
Ta có thấy gì đâu. 
Ngoài trời đầy tuyết phủ, 
Trong ta một khối sầu.

Điếu thuốc vàng tay đốt, 
Rượu nhấp đã mềm môi... 
Quê nhà chừ cách biệt, 
Bao giờ hết chia phôi?
..............
Lincoln, Nebraska 1986
Mặc Thái Thủy

Chúc Mừng Năm Mới


Chúc bạn mùa Xuân rạng ánh hồng
Mừng Thầy sức khỏe dạ hoài mong
Năm nay tài lộc vô như nước
Mới rạng danh thơm chẳng bận lòng
Vạn chuyện năm qua thôi rủ bỏ
Sự tình bế tắc cũng làu thông
Như tình bè bạn ngàn năm vẫn
Ý nguyện tương đồng bạn biết không?

Dương Hồng Thủy
(Mùng 1 Tết Ất Mùi – 19/02/2015
***
Chúc Xuân
(Hoạ: đảo vận, cùng luật, khoán thủ)

Chúc cả muôn người ngộ sắc không
Mừng đường vạn lý mãi hanh thông
Năm thì mười họa, Xuân sơ ý
Mới mẻ tinh khôi, Tết ấm lòng
Vạn vật năm châu tròn nguyện ước
Sự đời bốn bể vẹn hoài mong
Như Lân gặp pháo, Loan hòa Phụng
Ý toại niên cao cạnh bếp hồng.


TiCa Nguyễn Xuân Hòa
Mồng mười Tết (Ất Mùi)

Một Góc Chuẩn Bị Cho Hội Chợ Tết Ất Mùi 2015 - Melbourne - Úc Châu

      

      Cộng đồng người Việt tự do Victoria Úc Châu tổ chức Tết như hằng năm, năm nay lần thứ hai các cô Giáo dạy Việt Ngữ Trường Trương Vĩnh Ký Lalor đãm trách. Ngoài ra còn có một anh người Úc, Chris, anh luôn gắn bó trong sinh hoạt của cộng đồng Việt Nam.
      Rất cảm ơn các bạn đã mang đến niềm vui cho mọi người ở Melbourne, Úc Châu trong Mùa Xuân Mới 2015 này
      Mến chúc các bạn những lời chúc đẹp nhất, Một Năm Mới An Khang, Hạnh Phúc và Trường Thọ.
      (KimOanh)
Mời quý vị thưởng thức những tác phẩm của các cô và Chris  trưng bày.

 Con heo được làm từ quả trứng & Càrốt
 Con Chuột được làm từ quả trứng & Càrốt
 Con cua từ quả bom
 Ái da.... Lò nướng BBQ cách ăn của người Úc trong những mùa lễ hội hay ăn ngoài trời cuối tuần
 Chiếc xe đạp hiện nay được thông dụng ở Úc vì đó là cách tập thể dục hay nhất cho sức khoẻ
 Ồ con cá mập, làm từ trái bầu
 Con voi làm từ củ dền, bắp cải, cà tất cả đều màu tím. Đẹp thật!
 Không ai ngờ hình ảnh con voi này do bàn tay khéo léo của anh Chris làm  
 Làm từ trái cam và dưa, khổ qua, nho, củ cải đỏ
 Chiếc thuyền làm từ trái dưa hấu, chiếc xuồng nhỏ từ trái khổ qua.
 Thuyền cặp bến - 2 cây dừa làm từ củ Carốt và dưa leo
Ôi căn nhà xinh.... một mái ấm gia đình nơi đất khách
 Hạnh phúc trong tình yêu thương
 Mùa Giáng Sinh về..... trong tuyết lạnh..
 Rồi mùa Xuân đến trong nắng ấm hoa đua nở
 Con cháu quay về thăm Ông bà Cha Mẹ trong ba ngày Tết
Một con Công mang đến người thưởng thức một sự Trường Thọ

Ngọc Dung, Thủy Tiên, Thu Hà , Christ

Xuân Nhớ Mẹ


(Viết cho Anh Chị Tú Lê)

Xuân về con thắp trầm hương
Dâng tình lên cõi tiếc thương mẹ hiền
Chung quanh con: những đứa em
Số phần là mỗi nỗi niềm riêng tư
Mẹ như chiếc lá mùa thu
Vàng rơi xuống cõi vô ưu mịt mùng
Mẹ như âm điệu ngũ cung
Ru con ngủ giữa nghìn trùng ca dao
Mẹ như ngọn lửa nhiệm mầu
Sưởi tan lạnh giá buốt sầu đời con
Bây giờ nước đã về nguồn
Đành cho sông cạn núi mòn trơ vơ
Bây giờ chia cắt đôi bờ
Mẹ đi, con sống bơ vơ xứ người
Nhớ xưa Mẹ đã có thời
Xuôi Nam tìm kiếm cuộc đời tự do
Phất phơ như một ngọn cờ
Nuôi con bằng những ước mơ thành tài
Rồi…giang sơn bỗng đổi thay
Rồi…bầy con bỗng trắng tay cơ hàn
Mẹ buồn thân phận phù vân
Tiếc thương vận nước, khóc than vận nhà
Đứa con theo biển đi xa
Tự do tìm giữa xót xa xứ người
Bây giờ xum họp một nơi
Mẹ vừa nở được nụ cười đoàn viên
Niềm vui tiếp nối ưu phiền
Xuôi tay Mẹ sớm về miền vô ưu
Mẹ ơi! nước mắt giã từ
Dành cho ơn Mẹ vẫn dư trong đời
Xuân này thiếu vắng Mẹ rồi
Đành ôm hình Mẹ viết lời tiếc thương…


Phạm Hồng Ân
(21/01/2012)

Xuân Viễn Xứ - Thích Tánh Tuệ



(Gửi tặng quê hương)


Ta lỗi hẹn rồi với Huế xưa
Với chiều phai nắng, với cơn mưa
Với đường hoa xứ hương thoang thoảng...
Có lẽ.. hồn quê vẫn đợi chờ?

Ta lỗi hẹn rồi ơi Cố Đô
Xuân đi, xuân đến đã bao mùa.
Mây về đỉnh Ngự hay xa vắng
Cho nhắn một lời thăm xứ thơ!

Ta lỗi hẹn về thăm cố hương
Mùa Đông ngoài nớ vẫn mù sương..
Tiếng hò trên bến còn vang vọng
Lay cõi lòng ai gợn sóng buồn.

- Mấy mùa viễn xứ xuân hoài niệm
Bảo Quốc, Thiên Minh.. những mái chùa.
Trầm bỗng lời kinh hương khói quyện
Cố quận.. bây chừ trong giấc mơ..
Ta lỡ hẹn về thăm bến sông
Một dòng nắng đục với mưa trong
Thần Kinh nhịp sống trôi trầm lặng
Răng khiến người xa xứ nặng lòng?..

- Người ta bảo Huế ''đi mà nhớ" 
Nào phải là nơi ''ở để thương!''
Chắc quê hương đó còn duyên nợ
Mấy độ ly hương.. lặng nhớ nguồn..

Xuân lỗi hẹn về thăm chốn xưa
Biết ta còn hẹn đến bao giờ?
Trăng tàn nguyệt tận còn đây Huế
Một mảnh tình quê .. chẳng bến bờ.....

Thích Tánh Tuệ
Suối Dâu sưu tầm

Thứ Năm, 26 tháng 2, 2015

Cựu Hiệu Trưởng Võ Thị Ngọc Dung Trường Tống Phước Hiệp Hội Ngộ CHSNK 67-68 Vĩnh Long

      

      Được tin ngày 21-02-2015 Cô Võ Thị Ngọc Dung nguyên Giáo Sư Đệ Nhị Cấp, nguyên Hiệu Trưởng trường Trung Học Tống Phước Hiệp Vĩnh Long, về Việt Nam.
Theo lịch, Cô sẽ về thăm trường cũ và họp mặt cùng các Cựu Học Sinh ở nhà hàng Hương Sen, Cùng với hơn 40 CHS, chúng tôi nhóm học sinh Đệ Tam B1 năm học 67-68 đến ra mắt chào hỏi Cô sau gần 50 năm mới gặp.
      Ngày xưa, học trò cô rất đông, ngỡ rằng cô quên chúng tôi, nhưng thật ngạc nhiên, sau khi tôi tự giới thiệu tên và lớp, Cô cười ngay: Cô nhớ mấy em chớ sao không, lớp mấy em là lớp phá nhất. cô có nhiều kỷ niệm với các em.
      Vì bận chuyện, tôi không thể ở lại đến cuối tiệc.Trong khi tôi viết những dòng chữ này, tiếng điện thoại reo vang, gọi đến nhà hàng Hương Sen gấp, tôi phải đi ngay hẹn tối tiếp tuc.



Huỳnh Hữu Đức

Câu Đối: Xuân Ất Mùi 2015 - Phong Tâm


Câu Đối: Phong Tâm
Trình Bày: Yên Dạ Thảo

Xuân Nào


(Thơ được Võ Tá Hân phổ nhạc)

Người đi rồi, trời buồn như mùa thu
Ta tìm ai, tìm ai trong sương mù
Mây giăng tám hướng trời hiu hắt
Cánh nhạn bay mù xa tít xa.

Người đi rồi, trời buồn như mùa đông
Ta tìm đâu, tìm đâu hơi ấm nồng
Tuyết giăng giăng trắng trời thương nhớ
Tuyết đọng cửa gương, lệ nhỏ dòng.

Người đi rồi, người có nhớ gì không?
Ta còn đây, còn đây tim ấm nồng
Sông chia mấy nhánh đời muôn lối
Nước vẫn thiết tha chảy triền miên.

Người đi rồi, người không nhớ gì sao?
Sân ga xưa vang vang tiếng còi tàu
Những con đường vắng nằm thao thức
Nghe gió đi về trong ngõ sâu.

Người đi rồi, người có nhớ gì không?
Ta ở đây còn nguyên tuổi thơ sầu
Chân đi trên lối mòn thương nhớ
Nghe mình như đã chết từ lâu.

Người đi rồi, hẳn người đã quên ta
Hồn ta nằm đây dưới cội mai già
Xuân nào người có quay về lại
Ta sẽ vì người nở nụ hoa.

Khánh Hà

Mùa Xuân Còn Có Hay Không



Quay về gom mấy chục mùa Xuân cũ
Tận trong lòng ấp ủ một niềm đau
Mối tình xưa hò hẹn ở Xuân nào
Đi biền biệt Xuân vào chưa trở lại

Cuối đời còn gì tốt chốn tương lai
Nghe lời than Xuân này không có Tết
Tội nghiệp người dệt oải bức tranh xa
Từng ấy Xuân than nay tuổi đã già

Bên ấy cũng buồn với rừng hoa giả
Rối mù đường trước trăm ngã về nơi
Gọi " Quê Hương ta " lúc thuở thiếu thời
Nay ông tạo dời Xuân đi đâu đó!

Nghi ngờ lòng Xuân còn có hay không
Tìm mấy mươi năm trống vắng bóng hồng
Ai tô đắp cho mùa Xuân thực mộng
Chẳng lẽ đời là tiếng vọng thời gian

Lịch sử thương đau sao quá ngang tàng
Cất giữ mãi nàng Xuân từng yêu dấu
Mai đem trả lại tình sâu nghĩa nặng
Đã lâu rồi lặng lẽ khóc chờ Xuân!

Vĩnh Long 4-2-2012
Lê Kim Hiệp

Tình Xuân - Lê Đức Long - Vũ Khanh

     "Chiều mưa nơi xứ người anh ngồi một mình nhớ em,nhớ con đường xưa ta gặp nhau,buồi chiều gặp mưa anh đã che mưa cho em và ước mong rằng anh sẽ che cả đời em,! Định mệnh đã làm chúng mình xa nhau, anh đi xứ người, em ở lại,mỗi người một ngả"...
      Nội dung bài hát với ca từ giản dị mộc mạc có pha chút dí dỏm cùng giai điệu nhẹ nhàng, làm cho người nghe rất dễ cảm nhận và yêu thích...


 Sáng Tác: Lê Đức Long  
Tiếng Hát:Vũ Khanh
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình

Thơ Tuế Đầu Năm: Đầu Năm Khai Bút Tự Trào

                       

Đầu Năm Khai Bút Tự Trào              Đầu Năm Họa Vần: Tại Em

Yếu chân, Tết nhứt, chẳng đi đâu      Tim em chẳng biết tìm nơi đâu
Sợ té bể đồ bị nắm râu;                       Nhớ quá làm anh rụng hết râu
Râu ngắn, e người ta nắm tóc,            Rờ lại cái đầu thi trụi lũi
Nhưng tóc le que nắm ở đâu?             Tai em râu tóc anh còn đâu?

Thôi đành, vui với hài Hoài Linh        Thôi làm đệ tử ông Lưu Linh *
Lên mạng, coi đi mấy tấm hình;          Mượn rượu để quên nhớ bóng hình
Nam, Bắc, Đông Tây đều lục hết         Trời hỡi! làm sao quên nỗi chớ
Ngẫm đi ngắm lại, thảy đều xinh.         Tại em quá đổi xinh là xinh.


Vương Đằng                                          Quang Tuấn

                                                               * Lưu Linh là Vua say ruợu (điển tích)

Xuân Hiểu (Mạnh Hạo Nhiên)




春曉                Xuân Hiểu
春眠不覺曉,Xuân miên bất giác hiểu,
處處聞啼鳥。Xứ xứ văn đề điểu.
夜來風雨聲, Dạ lai phong vũ thanh,
花落知多少? Hoa lạc tri đa thiểu?

孟 浩 然           Mạnh Hạo Nhiên
* * *
Dịch Xuôi : Sáng Xuân

Xuân nồng ngủ quên trời sáng
Vang tiếng chim hót khắp nơi
Trong đêm nghe tiếng gió mưa
Không biết hoa đã rụng nhiều hay ít

Sáng Xuân

Giấc ngủ xuân quên sáng
Tiếng chim rộn khắp nơi.
Đêm mưa chừng gió lộng 
Hoa lại rụng nhiều thôi.

Phạm Khắc Trí
07/20/2014
Lời Thêm: Vâng, đêm mưa gió, hoa rụng nhiều ít, là lẽ tự nhiên thôi , mong hiểu như vậy , để lòng được nhẹ nhàng đón nhận niềm vui đầu ngày, sau một giấc ngủ ngon, thức dậy trong tiếng chim hót ngoài trời nắng.
* * *
Các Bài Thơ Dịch Khác:

Sáng Xuân

1 /
Đêm xuân giấc ngủ say
Ngoài kia chim hót hay
Đêm qua mưa ầm ỉ
Hoa rơi ít nhiều đây?

2/
Đêm xuân giấc ngủ mộng vùi say 
Chim chóc nơi nơi lảnh lót thay 
Mưa gió đêm qua huyên náo nhỉ!
Hoa rơi nhiều ít có ai hay?

Mai Lộc
* * *
Sáng Xuân

Ngủ say chẳng thấy trời hồng
Chim ca rộn rã tưng bừng khắp nơi
Đêm qua mưa gió tơi bời
Lắng nghe hoa rụng khiến người thương hoa

Chân Diện Mục
* * *
Sáng Xuân

Đêm xuân không biết sáng,
Rộn rã tiếng chim ca.
Khắp trời đêm mưa gió,
Đã rụng bấy nhiêu hoa?!

Đỗ Chiêu Đức.
* * *
Sáng Xuân

Say sưa trong giấc xuân nồng
Quên trời đã sáng tưng bừng tiếng chim
Đêm qua mưa gió bên thềm
Hỏi thầm hoa rụng ngoài hiên ít nhiều?

Phương Hà
* * *
Một Sáng Mùa Xuân

Sáng xuân nồng say giấc
Cùng khắp chim líu lo
Trời đêm mưa gió lạnh
Ít nhiều hoa lìa cành

Kim Phượng
* * *
Sớm Xuân

Giấc xuân quên trời sáng
Chốn chốn chim hót vang
Tiếng gió mưa đêm lạnh
Hoa bao đoá lìa cành

Quên Đi