Thứ Bảy, 28 tháng 12, 2024

Chúc Mừng!


Kính thưa quý Anh Chị,

Tôi vừa nhận được một clip (mà tôi cho là quá hay với bản nhạc hợp với ý nguyện của tôi ) từ một người bạn cố tri ( giao du từ hồi trung hoc cho tới nay), nên xin mạn phép được chuyển lại nguyên con để kinh chúc quý Anh Chị trong mùa Giáng Sinh 2024 và tết Dương Lịch 2025. Kính chúc quý Anh Chị và gia đình sức khỏe và mọi sự tốt lành trong năm mợi.

T,H & Nguyễn Tích Lai

Ðêm Noel, Ðêm Noel

 

Chúa đạ dến
Chua đă về
Nhạc Thánh nữ nâng lời lên diểm diễm
Thơ Thiên thần chắp cánh vút cao cao
Tin Lành đến xóa tan dời quạnh quẻ
Tin Lành reo ngã đổ khối thành sầu
Lìm lịm tắt sắc màu đen tối cũ
Reo reo vang dòng sống mới thơm lừng
Muôn vạn tiếng, muôn vạn lời ngọt ngọt
Nghìn mùi hương,nghìn sắc lá thanh thanh
Trăng óng ả trải dòng thơm mát mát
Mặt trời tươi tỏa bích ngọc xanh xanh

Nghe chăng em!
Giờ vũ trụ ngất ngây hồn nguyên thể
Giờ nhân gian choáng ngợp giấc hồi sinh
Khắp trong ta rúng động lẽ sinh thành
Hờn đổi mới, em ới! Hồn dổi mới
Ý thanh tân em hỡi! ý thanh tân
Ngước nhìn cao, đón nguồn sáng vô ngần
Và qùy xuốNg, nguyện cầu người kính cẩn
Cảm tạ Chúa, cảm tạ Ngài Thượng Ðế
Ðã cho ta đươc sự Sống đời đời
Ðã cho ta được sống lại trong Ngài!


Rồi trên dỉnh bình yên, tôi sẽ viết
Bài thơ vui trong ánh mắt chơi vơi
Bài thơ vui của Sự Sống đời đời
Muôn vạn kỷ không bao giờ tội lỗi
Muôn vạn kỷ luôn luôn ngày Lễ Hội
Ý nhân gian nhuần thơm từng thế giới
Tình con người tắm mát cõi vô biên
Ðể tất cả chung bài ca lộng lẫy
Sánh danh Cha, Thượng Ðế mấy tầng trời
Sáng danh Ngài, Thượng Ðế khắp nơi nơi
Sáng danh Ngài, cứu Chúa của tôi ơi!

Ngài đã đến, ôi vinh quang thánh thể
Ngài là Ánh Sáng, là Ðường Ði, là Lẽ Thật
Trời đất qua đi,song lơi Ngài chẳng mất,
Ngài đã đến cho con người Sự Sống
Sống bình yên và sống mãi đời đời
Sống tự thân và sống đẹp trong Người
Hỡi Thượng Ðế Ðấng làm nên Sự Sống.

Nguyễn Thùy

Chuyện Tình Mùa Giáng Sinh



Lại một Giáng Sinh đã trở về
Bồi hồi nhớ lại mối tình quê
Xa em từ thuở mùa Đông ấy
Hoài niệm vơi đầy dâng tái tê.

Nhớ lại ngày xưa ta có nhau
Đôi tim hòa nhịp tiếng kinh cầu
Giáo đường thánh thót chuông ngân đổ
Ước vọng tình mình tránh bể dâu.

Nhưng mộng không thành biết nói sao
Anh người ngoại đạo khổ dường bao!
Hai bên cha mẹ đều không thuận
Xác pháo nhà em tiếng nghẹn ngào.

Từ giã thư sinh khoác chiến y
Tìm vui chiến hữu tuổi Xuân thì
Những ngày nghỉ phép ngang nhà cũ
Chờ thấy mặt nàng mới bớt si.

Rồi bỗng cuồng phong dậy đất trời
Anh theo lốc xoáy cuốn chơi vơi
Bốn năm tù ngục mơ hình bóng
Là bấy niềm riêng thương nhớ người.

Khi được thả về mong gặp em
Cho vơi niềm nhớ bao giờ quên
Người nhà cho biết em đà thoát
Cùng với chồng con đã ấm êm.

Bốn mấy năm trời sống viễn phương
Nhưng lòng vẫn nhớ dáng người thương
Làm sao quên được người trong mộng
Dù tóc giờ đây đã trắng sương.

Thế giới chào mừng đón Giáng Sinh
Sao mình khô héo cả tâm linh
Chúc em hạnh phúc tròn duyên thắm
Ấp ủ trong tim một bóng hình.

Lâm Hoài Vũ
Mùa Giáng Sinh Dec 03, 2024



Nụ Cười Đầu Tiên (Thái Lan Dịch)

Trên vùng đồng bằng im lặng, những người chăn cừu bước đi một cách nghiêm trang, mang những lễ vật khiêm tốn của mình đến dâng cho Chúa Hài Đồng.

Đêm tối dày đặc và con đường trắng xóa xuyên qua những bụi cây và đồng cỏ phủ đầy tuyết.

Cơn gió tháng 12 gay gắt này tàn nhẫn biết bao, làm đôi bàn chân trần của những lữ khách quê mùa xanh tím vì lạnh; quất mạnh vào khuôn mặt những người dân chất phác, lương thiện, điềm tĩnh của họ! Nhưng rồi họ vẫn tiến về phía trước, bước đi mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào trên nền đá vào mùa đông.

Phía sau những người chăn cừu, một kẻ dị dạng đáng thương đang lết đi một cách khó khăn, lảo đảo. Hắn chợt thốt lên một tiếng kêu đau đớn.
- Ai đến vậy? Người bước đi sau cùng của đoàn quay lại và hỏi.
- Mặc kệ nó. Một người khác trả lời, chắc hẳn là Thannar. Đi nhanh lên nào!
- Đúng vậy, ta hãy nhanh lên nào. Người đi đầu nhắc nhở mọi người, vì ta còn nguyên một chặng đường dài.

Anh ta là một người đàn ông cao lớn, khỏe mạnh và vạm vỡ, đang ôm hai chú cừu con trong tay, chỉ vào một điểm sáng cố định ở phía chân trời.

Nhưng rồi, họ cũng đã đến đích, hơi mệt mỏi nhưng run rẩy vì một cảm xúc đặc biệt khi nhìn thấy hang lừa nơi Chúa Giêsu đang nằm.
- Hãy đến gần dây, các bạn của tôi, Đức Mẹ nói khi thấy họ đứng trước ngưỡng cửa.

Thật là một cảnh tượng bất ngờ đập vào mắt họ khiến họ đứng sững như thế!
Một cảnh tượng bình dị biết bao! Một người phụ nữ trẻ, rất đơn sơ đang ôm một Hài Nhi xinh đẹp tuyệt vời trên chân mình. Một người đàn ông lớn tuổi và đáng kính đang cúi về phía họ, nhìn ngắm họ một cách tràn ngập yêu thương.
Một con lừa và một con bò quỳ trước máng cỏ đã hoàn thành bức tranh gia đình này.

Khi Đức Maria đưa tay ra dấu, các mục đồng tiến tới và dâng quà. Một người mang đến những quả trứng, thật dễ thương và trắng trẻo như những viên kẹo trứng chim phủ rơm vàng óng trong chiếc giỏ. Người khác thì mang vài chú cừu con rất bé; chúng bắt đầu kêu be be, buồn bã đi tìm mẹ phía sau máng cỏ. Người thứ ba thì một cặp gà mái tơ xinh đẹp, với cái mào đỏ giống như bông hoa mới nở của cây lựu. Người thứ tư, khéo léo hơn những người bạn đồng hành của mình, đã khắc hạt ô liu thành những hạt cườm thật đẹp, và xâu vào một sợi gai dầu chắc chắn.
Anh ta rất tự hào về công việc của mình:
- Đây, thưa Bà, ông nói, hãy đeo chiếc vòng này vào cổ đứa con xinh đẹp của Bà.

Đức Trinh Nữ Maria mỉm cười, cúi đầu, cảm động và thú vị trước những biểu hiện tôn thờ mà những con người khiêm nhường này dành cho Con yêu dấu của Mẹ.
- Còn con, thưa Mẹ Nhân Lành, một chú chăn cừu nhỏ rụt rè đứng cách xa, con nghèo lắm. Người chủ mà con phục vụ khắc nghiệt đến nỗi không cho con một mảnh len hay mấy quả sung khô. Nhưng đêm qua con đã đẽo được một cây sậy và nếu ngài muốn, con sẽ hát cho ngài nghe một giai điệu hay.
Và thế là anh chàng tội nghiệp trở nên mạnh dạn hơn, do dự thổi lên một vài nốt nhạc đơn sơ; rồi vững tin hơn và rồi sau đó một bản nhạc đồng quê được ngân lên làm khán giả thật say mê vì sự giản dị ngây thơ của bài nhạc.
Thánh Giuse đến gần người ca sĩ khi anh ta hát xong và chỉ vào Đấng Hai Nhi:
- Bạn ơi, ngài nói với anh ta, Chúa ban phước lành cho bạn. Luôn tôn vinh lòng nhân lành của Ngài.

Đột nhiên, gần cánh cửa đổ nát vang lên tiếng nói rì rầm và tiếng bước chân vội vã, rồi giá rét mùa đông ùa theo vào.
- Ô hay! Tên này đến đây làm gì vậy? Hãy đi ra ngoài và đếm sao đi! Để tên ấy nhìn thấy Chúa Hài Đồng thật là không phải tí nào. Họ vừa nói vừa muốn xua đuổi người mới đến. Nhưng thay vì sợ hãi trước những lời mỉa mai cay đắng và những cú xô đẩy mạnh bạo của họ, anh lại cố lướt qua và đến phủ phục trước chiếc nôi thiêng liêng.

- Ôi! À! Nhóm người chăn cừu kinh ngạc thốt lên, đang cùng bước đến gần tò mò, chờ đợi một sự việc khác thường sẽ xảy đến. Thannar là một sinh vật xấu xí, dị dạng như vậy, mà dám đi theo những người lữ hành, đến Máng Cỏ!

Được ngôi sao bí ẩn dẫn đường, anh đã kiên quyết thực hiện cuộc hành trình gian khổ này, vô cùng mệt mỏi vì đôi chân nhỏ bé yếu ớt và thân hình hốc hác. Anh quyết vượt qua ngưỡng cửa để bước đến chuồng súc vật, chế ngự nỗi sợ hãi kinh khiếp khi nhìn thấy bọn người ác độc kia, và đến quỳ dưới chân Chúa Hài Đồng, yếu đuối nhưng hạnh phúc.
Kẻ khốn nạn bị bỏ rơi này là ai vậy? Không ai biết gì về anh ta; không ai biết gì về chuyện của những người đau khổ.
Người ta gọi anh là Thannar, là Jaell hoặc Elijah cũng đều tốt cả.

Một ngày nọ, vài người tốt bụng tìm thấy anh ta nằm bất động bên vệ đường và mang về chăm sóc anh trong mùa lạnh năm ấy. Nhưng, vào mùa xuân, con chim hoang đủ lông đủ cánh đã bay đi, theo một chủng tộc lang thang ...

Yếu ớt, đau khổ, đứa bé vô tội chạy khắp miền tìm tổ ấm, mót những trái bắp ngô còn sót lại, cố gắng giúp người già và trẻ nhỏ, những con người giản dị, nhỏ bé như anh. Có lúc bị xua đuổi, anh không hề phàn nàn, phớt lờ những lời nhục mạ và không hề có ý trả thù; nhưng rồi những giọt nước mắt lặng lẽ vội vàng chảy xuống đôi má hóp kia. Sau đó, khi cơn tuyệt vọng qua đi, tên ngốc lại bắt đầu cười, tiếng cười vô hồn, không chút âm vang khiến những người phụ nữ có lòng nhân ái vô cùng thương xót. Tội nghiệp Thannar!

Tuy nhiên, Đức Maria dịu hiền, Thánh Giuse nhân lành, cảm động trước sự tôn thờ thầm lặng của chàng trai trẻ bị bỏ rơi, đã dịu dàng nói với anh để tạo cho anh niềm tin:
- Hãy đứng dậy đi, chú bé tội nghiệp, và hãy nhìn Chúa Giêsu.
Thánh Giuse nói với anh như một người cha nói với con, vừa đỡ Thannar đứng dậy.
Thật kinh ngạc làm sao trước cảnh tượng kỳ lạ lần đầu tiên nhìn thấy, anh bạn ngây thơ đưa tay lên trán.
Nhưng rồi ngày sau đó, anh thành tâm chắp hai tay lại, quỳ xuống và kêu lên:
- Ôi Lạy Chúa Giêsu! Con yêu Ngài! Con xin trao Ngài trái tim của con!
Ôi ! lời nói kỳ diệu đã làm cho đôi môi của Đấng Hài Nhi nở một nụ cười thần thánh!

Bỗng nhiên, hàng ngàn ngọn đèn chiếu sáng máng cỏ bé mọn; những thiên thần với đôi cánh rộng bay lượn trên bầu trời xanh thẫm, rồi một giọng hát vang lên:
- Gloria in excelsis Deo! Vinh danh Thiên Chúa trên Trời!

Hãy dâng tấm lòng của bạn cho Chúa Giêsu, và Chúa Giêsu sẽ ban cho bạn sự bình an và niềm vui trên trái đất!

L. D. de Savignac – Thái Lan dịch

Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2024

Chiều Thương Đô Thị - Song Ngọc - Hoài Linh - Kim Trúc


Sáng Tác: Song Ngọc & Hoài Linh
Trình Bày: Kim Trúc

Thương chúc Song Kim và gia đình cùng quý độc giả một mùa Giáng Sinh và Năm Mới 2025 có đủ đầy sức khỏe và niềm vui, thân tâm an lạc.

Quà Giáng Sinh


(Tôi được vào học trường Y-Khoa HUẾ 1960-1961)

Bảy năm đèn sách ngôi trường,
Trau dồi rèn luyện, tình thương nghĩa nồng.
Cám ơn vòm trời TÂY-ĐỨC xa xăm
Quà tặng qúy báu miền Trung, quê nghèo.

Ba hòn đá-tảng tình-nghĩa sơn keo!
Cha LUẬN, BS QUYẾN vượt đèo hiểm nguy!
Giáo-sư KRAINICK, ngọn đèn sáng lưu ly ,
Thắp bùng ngọn lửa, HUẾ-ĐÔ vui-mừng!

Ngôi trường Y-KHOA ánh sáng mặn nồng,
Vòm trời xứ HUẾ ngập tràn hương hoa!
Hằng ngày đàn chim non ríu rít hát ca
Tình thương, hy-vọng ngân nga vang lừng!.

Suối tình thương dào dạt trong lòng,
Tràn đầy nhựa sống, vuông trồng mầm non!
Hình ảnh qùa tăng như khối vàng son
Khuôn vàng diều dắt đàn con trưởng thành!

Món quà GIÁNG-SINH mãi mãi trường tồn,
Cây Đa Cổ-thụ trong lòng Huế-đô.
Vừng HỒNG quang-rạng, sáng tỏa nhấp nhô
Lan xa, tỏa rộng khắp bốn bờ Đại-dương!

Tô Đình Đài
 

Đông Ơi Đừng Vội


Một ngày cuối Thu cách đây bốn năm, khi Đông còn đang ngập ngừng nơi ngưỡng cửa, PL đã viết bài thơ Đông Ơi Đừng Vội.

Đông Ơi Đừng Vội 

Lìa cành lá rơi
Thu qua mất rồi
Đông buồn sắp về
Hồn nghe tái tê

Đông ơi chậm thôi
Ta đang vẫn ngồi
Bên dòng nước cạn
Nghe chiều nhẹ trôi

Mây bay lững lờ
Thu buồn hắt hiu
Trời chiều dịu êm
Ta ngồi đợi đêm

Xa xa tiếng chuông
Nghe thăm thẳm buồn
Con chim lẻ loi
Nhìn quanh ngó quanh

Thu chưa muốn đi
Đông buồn vội về
Ta ngồi đợi mưa
Nghe cơn gió đùa....

(Phạm Phan Lang-2/12/2020)

Bài thơ Đông Ơi Đừng Vội đã được nhạc sĩ Mai Hoài Thu ưu ái phổ nhạc và biến thành một ca khúc sâu lắng, trữ tình. Ca khúc được trình bày bởi ca sĩ Đông Nguyễn, với giọng hát truyền cảm, nồng nàn.

      Cũng từ bài thơ này và cũng với giai điệu Blues nồng nàn này của nhạc sĩ Mai Hoài Thu, nhạc phẩm Đông Ơi Đừng Vội đã tiếp tục được ca sĩ Nhất Chi Mai trình bày. Giọng hát đầy cảm xúc kết hợp với giọng bè nhẹ nhàng, lâng lâng ở cuối mỗi đoạn, khiến người nghe không khỏi xao xuyến và bồng bềnh trong một không gian cảm xúc rất riêng.


Xin chân thành gửi lời tri ân sâu sắc đến nhạc sĩ Mai Hoài Thu, ca sĩ Đông Nguyễn và ca sĩ Nhất Chi Mai, những người đã thổi hồn vào bài thơ mộc mạc này bằng những giai điệu và giọng ca tuyệt vời, giúp nó thăng hoa và đến gần hơn với người nghe.

Nhân ngày đầu Đông, xin mời quý vị cùng nghe lại bài hát cũ và kính chúc an vui.

Thân kính,
Phạm Phan Lang


Món Quà Giáng Sinh Ý Nghĩa


Bài đăng lại để tưởng nhớ một người bạn ảo đã bỏ cuộc chơi trần thế.

Ngày 25/12 mỗi năm là ngày sinh nhựt Đấng Cứu Thế. Hôm nay tôi có hai việc phải ra ngoài, 10 giờ sáng đi dự thánh lễ với gia đình, 12 giờ rưởi trưa qua nhà sui gia cùng ông bà sui và con cháu ăn mừng lễ Giáng Sinh chung theo thông lệ hằng năm. Vì vậy tôi định hôm nay off một ngày không mở máy check mail vì sợ không kịp giờ và vì nghĩ rằng ngày lễ chắc ai cũng đi chơi chớ không ngồi nhà lên mạng.

Nhưng khi đi lễ về thì mới có 11 giờ 30. Ngồi không vài phút thấy coi bộ không ổn, tôi đứng dậy đi lại cái máy bấm nút on. Trái với sự suy đoán của tôi, email còn nhiều hơn mọi bữa, phần lớn là chủ đề Giáng Sinh như lời chúc mừng và thơ văn, ca nhạc Giáng Sinh. Ngoài ra còn có một email với tên subject là: "Slide show thơ Người Phương Nam - Thực hiện Lính Thủy". Rất ngạc nhiên, tôi vội mở ra xem. Thì ra đó là những bài thơ mà trong năm anh lính thủy đã "lộng khung" trang trí dùm cho tôi và bây giờ thì anh gom lại lồng nhạc vào cho mới lạ.

Thời đại này, chuyện quen nhau trên internet thì nhan nhãn thường tình, không có gì phải ngạc nhiên nhưng giữ được tình bạn ảo lâu dài trong sự tôn trọng lẫn nhau mới là điều đáng nói. "Nghề của chàng" trên thế giới ảo là chuyển bài, những bài ngụ ngôn răn đời sâu sắc, những câu chuyện cuộc sống giá trị hữu ích cho đời. Tôi thường cám ơn anh mỗi khi đọc được một bài hay đáng suy ngẫm. Lúc đầu anh còn tưởng tôi là cánh mày râu như anh, thấy tôi lớ ngớ chân ướt chân ráo mới ra "giang hồ", anh hào hiệp chỉ cho tôi vài "bí kíp" để ứng phó với "giang hồ bá đạo" phòng khi bị chụp mũ đẹp mắt. Mãi đến gần nửa năm sau anh mới phát giác ra tôi là phe tóc dài, chừng đó thì đã coi như bạn thân không cần phải giữ kẽ. Thấy anh làm khung thơ cho bạn bè, tôi cũng mạo muội nhờ anh làm dùm tôi mỗi khi sáng tác được một bài thơ con cóc.

Và cứ thế cho đến nay đã ba năm, không ngờ anh còn lưu giữ những bài thơ cũ để ngày hôm nay 25/12 anh thực hiện thành slide show cho tôi mà ngẫu nhiên đã là một món quà Giáng Sinh rất ý nghĩa đối với tôi hơn bất cứ món quà vật chất nào.

Anh lính thủy HDTrình trong ngày họp mặt Hải Quân2015

Cám ơn anh lính thủy rất nhiều. Cầu chúc anh cùng gia quyến một năm mới an khang hạnh phúc, hạnh phúc với những gì đã làm được cho gia đình sau ngày từ địa ngục trần gian trở về và giờ đây cho tha nhân bằng hữu cũng như nửa đời trước anh đã làm cho tổ quốc Việt Nam cho đến ngày định mệnh mất nước tan hàng.

Xin mời quý vị nhín chút thời giờ xem qua Slide show một số bài thơ Người Phương Nam - Lính thủy thực hiện.


Người Phương Nam

Chuyện Vãn: Tưởng Nhớ Mùi Hương


Truyện ngắn Dưới Bóng Hoàng Lan của nhà văn Thạch Lam trong tập Sợi Tóc (1942) với hình ảnh: “Thanh dắt nàng đi thăm vườn; cây hoàng lan cao vút, cành lá rủ xuống như chào đón hai người. Có lúc gần nhau, Thanh thấy mái tóc Nga thoang thoảng thơm như có giắt hoàng lan...”. Và cuối cùng “Mỗi mùa cô lại giắt hoàng lan trong mái tóc để tưởng nhớ mùi hương”. Trong chương trình Việt văn (Kim văn) ở Đệ Nhất Cấp thời VNCH được học về các áng văn tiêu biểu nên biết đến truyện ngắn Dưới Bóng Hoàng Lan.

Ba mươi năm sau, tác phẩm Để Tưởng Nhớ Mùi Hương của nhà văn Mai Thảo, nhà xuất bản Nguyễn Đình Vượng 1971 gồm chương

Hình ảnh ban đầu “Buổi chiều, đi chơi thuyền với một người bạn gái Huế vừa quen trên dòng sông Hương... Chiều mênh mông và sâu thẳm trong trời. Đó là một trong những buổi chiều đối với Ninh đáng ghi nhớ nhất. Và Ninh đã nhớ. Nhớ mãi không quên. Khuôn mặt dịu dàng và thanh xuân của người bạn gái in lên một nền chảy lặng lờ của con sông tưởng như không bao giờ gợn sóng. Cái đẹp của Huế, nhẹ, đã mất. Thoáng như khói sương, mang mang như một niềm ngờ vực...”…

Và hình ảnh đó: “Trang ngồi, xõa tóc, bên thành đá nhẵn bóng của cái bể non bộ chính giữa vùng lát gạch bát tràng của khoảng sân sau nhỏ hẹp. Từ chỗ nàng nhìn lên, bầu trời xa lạ trên cao chỉ hiện hình trong ruột phiến ...

Trang mặc một cái áo cánh ngắn. Vải phin trắng nõn, ôm lấy một thân hình tròn lẳn. Cổ áo hình trái tim. Trái tim này vây quanh một cái cổ rất thanh và trắng ngần. Người đàn bà chừng ba mươi tuổi. Có thể hơn một chút, ở cái nhìn tuy còn trong suốt, đen láy, nhưng thăm thẳm phảng phất buồn như màu đen nhìn thấy giữa lòng một đài hoa. Buổi chiều đi qua trên đầu nàng, trên mái tóc Trang, trên cuộc đời nàng, nàng ngồi đó một mình, trầm tư trong mơ màng, và nàng vừa gội đầu xong. Những sợi tóc lướt thướt toát ra mùi bồ kết thơm cay, được những ngón tay cong vút lùa vào, hất nhẹ, cho thả dài thành một dòng suối mun từ đỉnh đầu xuống gần sát mặt đất”.

Mấy dòng cuối trong tác phẩm: “Nàng nhìn lên trời. Nàng thấy giữa muôn sao, một vì sao sáng hơn mọi vì sao khác. Vì sao đó ở thật xa, xa thẳm, xa như cuộc đời, xa như tiền kiếp. Nhưng vì sao đó đang nhìn Trang. Và đang mỉm cười với một tình yêu không thành nhưng còn sống mãi với vòm trời tỉnh trời tỉnh nhỏ”.

Mai Thảo mô tả mùi hương đặc biệt, không giống bất cứ mùi hương của một giai nhân nào khác, đó là một mùi hương tự nhiên, phát tiết ra từ thân thể của nàng chứ không phải mùi thơm của nước hoa… giai nhân nào cũng giống nhau.

Tuy Trang đã có hai đứa con nhưng “Đẹp. Trang biết nàng đẹp. Khuôn mặt phản chiếu lên từ đáy nước đã mất đi ánh hào quang rực rỡ của những xuân đời Trang đã bỏ lại, nhưng Trang biết nàng còn đẹp, một nhan sắc vô ích, một mình, lặng lẽ nó biết nó đẹp, nhưng không biết đẹp cho ai và dùng để làm gì…”. Phải chăng từ vẻ đẹp dịu hiền, thanh thoát, sâu thẳm, trầm lắng… của nhan sắc cũng gợi ý cho vẻ đẹp tâm hồn?.


Tác phẩm Mùi Hương (Perfume: The Story of a Murderer) của Patrick Süskind ấn hành năm 1985, câu chuyện kỳ lạ và ly kỳ về tên tội phạm đặc biệt, Jean-Baptiste Grenouille. Sinh ra trong hoàn cảnh bi thảm khi mẹ của hắn cố tình để hắn chết trong đống ruột cá tanh tưởi, Grenouille đã sống sót và lớn lên trong sự ghẻ lạnh và khinh miệt của xã hội.

Grenouille có biệt tài khứu giác phi thường. Hắn có thể nhận biết, phân biệt và ghi nhớ vô số mùi hương, với đầu óc bệnh hoạn, dị hợm và đầy tham vọng, Grenouille mơ ước tạo ra một loại nước hoa độc đáo và gợi tình vô song. Để đạt được điều đó, hắn đã săn đuổi và sát hại hai mươi lăm trinh nữ nhằm chiết xuất mùi hương của họ… Grenouille bị bắt giải và bị tuyên án tử hình. Hôm thi hành án, Grenouille để cho nước hoa tối thượng của hắn, tổng hợp mùi hương của 25 cô gái, tỏa hương khắp nơi khiến tất cả mọi người đê mê và choáng ngợp…

Tác phẩm nầy trở thành một trong những cuốn sách bán chạy nhất thế giới, được dịch ra gần 50 ngôn ngữ và lưu hành hơn 20 triệu bản. Tác phẩm được dựng thành phim.

Dù từng bị từ chối bởi các nhà xuất bản, tác phẩm này đã chứng minh sức hút mãnh liệt của mình qua thời gian. Hãy cùng khám phá câu chuyện kinh hoàng và đầy mê hoặc này để hiểu tại sao nó lại chinh phục được trái tim của hàng triệu độc giả trên khắp thế giới.

Tác phẩm của Patrick Süskind không chỉ là một tiểu thuyết ly kỳ về khứu giác mà còn là một hành trình đầy ám ảnh vào tâm trí của một tên tội phạm khác thường.

Trong các tiểu thuyết kiếm hiệp của Kim Dung, Cổ Long… phe tà giáo chế các loại độc dược có khi không màu sắc, hương, có khi hương thơm thật quyển rũ.

***
Giữa tháng 12/2024, đọc bài viết Hương Gây Mùi Nhớ của Nhất Hùng rất thú vị nên trích những đoạn của tác giả:

Truyện Kiều của Nguyễn Du có câu thơ rất ý nhị:

“Mành tương phơn phớt gió đàn,
Hương gây mùi nhớ trà khan giọng tình”

Câu này có hai từ thật hay, “hương” và “mùi” có lúc cả hai chỉ chung một khái niệm nhưng có lúc lại khác nhau xa lắm. Ta nói “hương của hoa” hay “mùi của hoa” đều đúng nhưng nói “mùi bùn” thì được, còn nói “hương bùn” nghe không ổn, bởi “bùn” thường được cho là “hôi tanh”. “Hương và Mùi” còn được hiểu theo nghĩa trừu tượng như “mùi đời”, “đời lên hương”…
Câu thơ “Hương gây mùi nhớ…” của Nguyễn Du để tả Kim Trọng nhớ cái “mùi”, cái “hương” của nàng Kiều.
Tản mạn một chút và xem lại kho tàng văn học, quả thật, người phụ nữ có cái “mùi”.
Ca dao có câu:
“Chim Quyên ăn trái nhãn lồng
Lia Thia quen chậu vợ chồng quen hơi”
“Hơi” ở đây chắc chắn là cái “mùi” rồi. Không những là quen mà còn nhớ nữa. Khi ái phi Thị Bằng mất, vua Tự Đức có viết:
“Đập cổ kính ra tìm lấy bóng,
Xếp tàn y lại để dành hơi.”

Ở Tàu, lúc tuyển cung tần mỹ nữ xưa, các nàng đều buộc phải chạy một quãng đường cho đến khi đổ mồ hôi. Lúc ấy các hoạn quan yêu cầu cởi hết để ngửi…, thứ hạng sẽ được xếp theo cái “mùi” mà các nàng tỏa ra.

Ở Tây, trong tác phẩm: “Hương Đàn Bà, Ngôn Ngữ Thầm Lặng Của Tình Dục”, tác giả Janet L. Hopson viết: “Trên cơ thể người phụ nữ cho dù được che đậy bằng các mỹ phẩm cách mấy cũng còn có những khu vực tiết mùi, đó là ở nách, (....). Người ta cũng phát hiện các tuyến phát mùi nằm quanh núm vú, trên khuôn mặt, trên lòng bàn tay, gang bàn chân. Thậm chí hơi thở cũng có thể đổi mùi tuỳ theo chu kỳ kinh nguyệt. Hương của phụ nữ tiết ra có tính năng tác động lên não của người đàn ông và làm gia tăng kích thích tình dục ở đàn ông”…

Văn học tốn khá nhiều giấy mực để nói về mối tình lãng mạn của Hoàng đế Napoleon với Hoàng hậu Josephine của Pháp. Lúc gặp Josephine, ông chỉ là một vị tướng trẻ còn Josephine là một góa phụ đã có hai con. Chỉ sau một đêm gần gũi, ông yêu bà say đắm. Có nhiều lý do để anh hùng lụy mỹ nhân nhưng một trong những lý do thầm kín nhất là ông mê “cái mùi” của bà. Đây không phải là giai thoại, trong một bức thư Napoleon gửi cho Josephine còn được lưu lại, ông viết: “Anh sẽ về Paris trong vài ngày nữa. Đừng tắm, anh muốn cảm nhận tất cả những gì thuộc về em”.

Cái mùi thế nào, tùy thuộc vào cảm nhận của mỗi người. Cùng trái sầu riêng, có người bảo thơm quá, có người lại bảo nặng mùi. Với mắm, có người không chịu nổi nhưng có người trét đầy trái cóc rồi mút lấy mút để.
Mùi tỏa ra cũng lại tùy người, tùy hoàn cảnh, tùy cách sinh hoạt, tùy chế độ ẩm thực. Lúc trước tôi quen mùi nước mắm, thế mà khi qua Mỹ lại không chịu nổi cái mùi cheese của gái Tây…, từ ngày lấy vợ tôi lại nghiện cái mùi xì dầu…Ông bà cũng từng nói “của ai người ấy thơm” là vậy.

Thế còn “hương trinh”, hương này thật mê hoặc, mùi lạ lắm và khó tả... không lẫn với mùi nào khác. Nếu bạn chưa có dịp thưởng thức, nên tạm dùng Trà Trinh Nữ, chắc cũng cảm nhận được phần nào. Để có Trà Trinh Nữ, người ta phải ướp những búp trà ngon với những cô trinh nữ khỏa thân. Có nơi, họ tuyển trinh nữ lên núi hái chè, búp chè non được để vào quần lót của các cô, sau một ngày làm việc, chè lẫn với hương bài tiết từ trinh nữ. Họ mới lấy ra và chế tác…”
(Nhất Hùng)


Bài thơ Kiếp Nào Có Yêu Nhau của nữ sĩ Minh Đức Hoài Trinh:

“Anh đừng nhìn em nữa
Hoa xanh đã phai rồi
Còn nhìn em chi nữa
Xót lòng nhau mà thôi”

Nhạc sĩ Phạm Duy phổ nhạc:

“Đừng nhìn em nữa anh ơi
Hoa xanh đã phai rồi
Hương trinh đã tan rồi”

Theo nghĩa Hán - Việt, “hương” có hai ý nghĩa vừa chỉ là quê nhà, nơi chốn xưa; vừa chỉ mùi hương thơm… “trinh” có nghĩa là tiết hạnh của người con gái trong trắng, thanh tao. Vì vậy hương trinh được hiểu là mùi hương của trinh nữ.

Trong bài thơ Màu Thời Gian của Đoàn Phú Tứ với “hương thời gian” mà có mùi và sắc rất trừu tượng:

“Hương thời gian không nồng
Hương thời gian thanh thanh”

“Than ôi sắc nước, hương trời” (Truyện Kiều), cũng khó hiểu hương trời nhưng cảm nhận thoang thoảng mùi hương của thiên nhiên từ hương hoa cỏ ven đường, hương tỏa trên cánh đồng khi lúa chín vàng, hương của loại gỗ quý trên rừng như miêu tả trong Xứ Trầm Hương ở Khánh Hòa của Quách Tấn ấn hành năm 1969.

Tác giả viết về lịch sử, địa lý vùng đất nầy với tất cả địa danh, di tích lịch sử, cổ tự và thắng cảnh… Tác giả cảm hứng từ ca dao trong dân gian:

“Khánh Hòa là xứ Trầm Hương,
Non cao biển rộng người thương đi về”

Ngày xưa, học giả Lê Quý Đôn trong tác phẩm Phủ Biên Tạp Lục có chép: “Kỳ nam (loại trầm hương thượng thặng. Loại cây trầm tiết ra nhựa sẫm màu và mùi hương thơm ngát”.

Theo Quách Tấn, không những mùi hương mà còn tác dụng “Trầm dùng giáng khí, tức là đem khí hạ xuống. Kỳ dùng trị các chứng phong đàm: mài với nước mà uống hay đốt xông vào lỗ mũi. Trị các chứng đau bụng cũng rất hay: chỉ ngậm trong miệng cho tiêu rồi nuốt. Nhiều khi hiệu nghiệm như thần. Trầm và kỳ còn đuổi được khí tà độc, khí ô uế. Trầm thì đốt lên. Kỳ chỉ đeo vào mình cũng đủ”. Vì vậy trầm hương ở Khánh Hòa nổi tiếng nhất trong Đông Nam Á.

Ngày nay với kỹ thuật chế biến, “Trầm hương thứ tinh dầu được kết tinh trong cây gió, được chia làm hai loại: Kỳ nam và trầm hương. Trầm và kỳ được phân biệt ở hình chất và khí vị. Trầm chất cứng và nặng, vị đắng. Kỳ nhẹ và mềm, vị lại đủ chua cay ngọt đắng. Trầm có mùi ngát, kỳ có mùi thanh. Khói của trầm bay vòng quanh rồi tan ra, khói của kỳ bay thẳng và cao vút. Trầm kỳ là một loại dược liệu rất quý, có giá trị cao trong ngành y học”.

Trong ca khúc Trầm Hương Đốt của Bửu Bác có câu: “Trầm hương đốt, xông ngát mười phương… Vần vần khói kết mây lành cúng dường”.

Câu thơ “Than ôi sắc nước, hương trời’ (Truyện Kiều) chỉ người đàn bà có sắc đẹp tự nhiên và hương hoa của đất trời từ nhan sắc đến hương thơm...

Với khứu giác thì mùi (danh từ) nói chung nói chung từ thơm đến hôi tanh như trong ca dao: “Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” nhưng còn có ý nghĩa khác như “mùi cay đắng, mùi vinh hoa phú quý”.

Với hương (danh từ) gắn liền với mùi hương, mùi thơm như “Hương gây mùi nhớ, trà khan giọng tình” (Truyện Kiều). Ngoài khứu giác, hương còn là ký ức, hồi tưởng, cảm xúc mùi vị trong trái tim, tâm hồn…

Bài thơ Qua Áng Hương Trà của nhà thơ Vũ Hoàng Chương:

“Hương biếc tràn quanh nắp đậy hờ
Ấm sành nho nhỏ khói lên tơ...
… Cạn từng hớp nhỏ cho sen đượm,
Vớt lại trần ai một chút ta”.

Nói đến trà trước tiên nói đến hương vị từng loại trà nguyên chất đến ướp hương với các loại hoa như lài, ngâu, sen, bưởi, hoa mộc (mộc hương), ngọc lan… đến màu nước trà và vị, từ khứu giác, thị giác và vị giác.

Trà đạo được tôn vinh như nghệ thuật thưởng thức trà trong văn hóa Nhật Bản từ thế kỷ 12 cho đến nay.

Trong vài tác phẩm kiếm hiệp của nhà văn Kim Dung đã bàn luận về trà từ nguồn gốc và nghệ thuật thưởng thức. Cách uống trà theo tinh thần “thanh, tĩnh, giản, chân” phản ảnh tính cách và tâm trạng của mỗi nhân vật.

Tác phẩm Ngàn Cánh Hạc của Kawabata Yasunari, người Nhật đầu tiên được nhận giải Nobel văn chương năm 1968, nói về trà đạo trong cuộc sống, tình yêu, tình dục và tội lỗi! Song thân của Fumiko đã một thời gắn bó với nhau cùng trà đạo (hai tách đỏ và đen cổ xưa khoảng năm trăm năm) nhưng mẹ nàng lại đã ngủ với người cha rồi đến người con nên nàng luôn cảm thấy xấu hổ dùm cho mẹ nàng bèn đập vỡ cái tách trà của mẹ nàng hay dùng để chôn vùi quá khứ.

Trong tác phẩm Đi Tìm Thời Gian Đã Mất của nhà văn Marcel Proust, chỉ cần mùi vị chiếc bánh và tách trà cũng đủ đưa nhân vật trở về với những ký ức lãng quên từ lâu. Ông viết: “Ngay khi tôi cảm nhận lại được mùi vị của miếng bánh madeleine tẩm trà ti ơn (tilleul) bà dì đưa cho tôi, tức thời căn nhà cũ kỹ màu xám trên lề phố nơi có căn phòng của tôi…”.

Tác phẩm “P.S I love You” gồm 12 chương, năm 2004 của nhà văn trẻ Cecelia Ahern, con gái Thủ tướng Ireland được dựng phim) gây xúc động bởi hình ảnh cô vợ trẻ Holly mới tuổi ba mươi, góa bụa hàng đêm ôm chiếc áo của chồng để cảm nhận, để cảm nhận mùi hương còn lại của người yêu thương. Khi Gerry qua đời để lại những lá thư từ những điều nhỏ nhặt nhất cho đến những điều quan tâm lớn lao giúp Holly vượt qua niềm mất mát để sống một cuộc sống bình thường khi không còn anh. Sau mỗi lá thư điều có dòng chữ PS, I Love You (Tái Bút: Anh Yêu Em) làm tựa đề tác phẩm.

Tác phẩm này đã được dịch ra nhiều thứ tiếng trên thế giới. Ngày xưa Trần Danh Án khóc “Phá toái lăng hoa tầm cựu ảnh, Phong trùng khâm tử hộ dư hương”, vua Tự Đức với tàn y của ái phi Thị Bằng hay nhà thơ Nguyễn Gia Thiều với Bằng Cơ thì ngày nay nàng Holly với chiếc áo của người chồng quá cố! Quá lãng mạn.

Riêng mùi hương của nước hoa, điển hình các loại nước hoa đắt tiền nổi tiếng trên thế giới với hương liệu của mỗi loại: Clive Christian, Roja Parfums, Maison Francis Kurkdjian, Creed, Amouage, Chanel, Guerlain, Hermès, Louis Vuitton, Tom Ford, Dior… nhưng mỗi loại lại hợp với người nầy, dị ứng với người khác.


Mùi vị nầy dành cho người đẹp, tôi mù tịt nhưng không thể nào quên mùi gội đầu bồ kết với vỏ chanh ngày xưa của mẹ. Hình ảnh thuở nhỏ với mẹ tôi, buổi trưa giao sạp bán vải cho chị kế tôi, về nhà gội đầu xong hong tóc, mùi bồ kết thơm lừng, dịu nhẹ lan tỏa khắp căn phòng, tôi quạt cho tóc mau khô và tận hưởng mùi hương trên tóc mẹ. Trong bài viết nhân Ngày Hiền Mẫu, tôi viết:’ “Mẹ ơi! Hơn sáu thập niên rồi, trong con vẫn cảm nhận mùi hương bồ kết trên tóc mẹ. Mẹ đã bỏ con để về Cõi Vĩnh Hằng, nơi cõi xa xăm ấy làm sao con ngửi được hương vị của thuở xa xưa!”.

Nhà thơ Antonio Cuadra để lại cho đời bài thơ về mùi hương:

“Mùi hương ở nơi nàng rực đỏ…
Và da nàng - những cánh hoa bốc lửa
Rạng rỡ và căng phồng
Khiến những mái vòm dưới làn áo tấy sưng…”
(Bản dịch của Quang Tuấn)

Đặc biệt với “mùi thân xác” được miêu tả như biểu tượng của sự gần gũi, tình yêu, và đam mê. Từ thời xa xưa, kỹ nghệ chế biến nước hoa rất hiếm nên các cung tần mỹ nữ trong cung đình đã biết tận dụng thiên nhiên để chăm sóc nhan sắc và hương thơm với bí từ hoa hồng. Thả rất nhiều hoa hồng vào bồn tắm không chỉ để cho đẹp, mà nó còn có tác dụng giúp da mềm mại, thơm tho hơn. Khi tiếp xúc với nước nóng, tinh chất từ cánh hoa sẽ trôi ra nước chờ đến khi ấm ngâm mình thư giãn.

Và các giai nhân của con nhà quyền quý mới đủ điều kiện để làm đẹp với hoa hồng vì khá đắt tiền.

Theo Tâm Lý Học, số nhà nghiên cứu cho rằng mùi tự nhiên của cơ thể có thể ảnh hưởng đến sự hấp dẫn trong các mối quan hệ tình cảm, đôi khi còn hơn cả ngoại hình. Trong các truyện Tàu (lịch sử và dã sử) đề cập đến “mùi thân xác”.

Trong quyển Tiếu Ngạo Giang Hồ của nhà văn Kim Dung về nhân vật Điền Bá Quang với ngoại hiệu “Giang dương đại đạo hái hoa dâm tặc vạn lý độc hành khoái đao” cho thấy bản chất của con người nầy. Đặc biệt lỗ mũi của ông rất đặc biệt kỳ lạ với phái nữ, nơi chốn sơn lâm cùng cốc nhưng cách xa cả dặm cũng ngửi được “mùi đàn bà”, khi Nghi Lâm ở trong hang động thế mà ở ngoài ông ngửi được “mùi trinh nữ”.

Trời bất dung gian, Điền Bá Quang bị Bất Giới hòa thượng - cha của ni cô Nghi Lâm - bắt lên núi tìm Lệnh Hồ Xung mang về cho Nghi Lâm, Điền Bá Quang rất khâm phục Lệnh Hồ Xung và sau đó tìm cách kết bạn với Lệnh Hồ Xung.

Sau này Điền Bá Quang đã từ bỏ tính xấu hoàn lương, bị Bất Giới hòa thượng ép đi tu, và ông ta đánh cuộc với Lệnh Hồ Xung thua, bị buộc phải nhận Nghi Lâm làm sư phụ. Bất Giới đặt cho Điền Bá Quang pháp danh là Bất Khả Bất Giới, trở thành một hòa thượng theo phái Hằng Sơn.

Giai thoại về phi tần Hương Phi (Y Mạt Nhĩ Hãn) là mỹ nhân đẹp tự nhiên và cơ thể tỏa ra hương thơm một cách kỳ lạ. Y Mạt Nhĩ Hãn sống trong gia cảnh nghèo khó, nên được gả làm thiếp cho Hoắc Tập Chiêm, thủ lĩnh người Duy Ngô Nhĩ. Khi tướng quân Triệu Huệ đánh bại Hoắc Tập Chiêm, liền nhận thấy Y Mạt Nhĩ Hãn có vẻ đẹp mong manh “Trông em mong manh như một cành lan” - Nhạc Vũ Đức Nghiêm) và toàn thân lại tỏa ra một mùi hương quyến rũ đầy mê hoặc nên Triệu Huệ liền bắt giữ nàng, xem nàng như một cống phẩm quý báu dâng cho vua Càn Long.

Trên đường về kinh để nhập cung, Y Mạt Nhĩ Hãn được hộ tống rất cẩn thận. Thậm chí còn tắm rửa hằng ngày bằng sữa lạc đà để không làm mất đi thứ hương thơm bí ẩn của bản thân. Sau khi về đến Tử Cấm Thành, nàng liền ra mắt vua Càn Long. Giữa cung đình, mùi hương với nhan sắc của nàng liền khiến nhà vua phải xiêu lòng. Trong lần đầu gặp mặt, Càn Long đã mê đắm Y Mạt Nhĩ Hãn vì nàng có mùi hương quá sức quyến rũ mà nơi hậu cung hơn 40 phi tần thê thiếp của ông lúc bấy giờ không ai có được.

Y Mạt Nhĩ Hãn ngay lập tức được phong làm Hương Phi và gần như trở thành vị phi tần độc sủng trong hậu cung nhà Thanh lúc bấy giờ.

Thế nhưng, do quá thương nhớ quê hương cùng người chồng Hoắc Tập Chiêm, nên Hương Phi suốt ngày ủ rũ, buồn bã như một con chim thảo nguyên bị vây hãm trong chốn cấm cung. Nàng không buồn ăn uống, không buồn giao tiếp nói chuyện với bất kỳ ai, kể cả khi gặp vua Càn Long, nàng cũng chẳng thèm hành lễ. Càn Long thấy vậy không nổi giận mà thương nàng hơn, tìm mọi cách để chiều lòng mỹ nhân như xây dựng thánh đường, kiến tạo ốc đảo... nhằm tái hiện lại khung cảnh quê hương để Hương Phi vơi đi u sầu.

Đáng tiếc, nàng vẫn không mảy may vui vẻ. Cho đến khi, Càn Long sai sứ giả đến quê hương của Hương Phi, mang về cho nàng một cây táo mọc những trái táo vàng, nàng mới chính thức ngã vào lòng nhà vua cho đến khi qua đời.

Sau khi chết, thi hài của Hương Phi được vua Càn Long ra lệnh đem về cố hương của nàng để mai táng. Đoàn diễu hành đưa thi hài Hương Phi lên đến 120 người di chuyển trong suốt 3 năm mới đến nơi.

Trở lại “mùi thân xác”, tuy rất tế nhị nhưng có hương dĩ nhiên có mùi. Chẳng hạn như tình trạng tăng tiết mùi cơ thể từ vùng da dưới cánh tay, gọi là hôi nách (bromhidrosis). Nguyên nhân gây ra tình trạng nảy chủ yếu do sự bài tiết của các tuyến mồ hôi đầu tiết (apocrine gland). Trong da có 2 loại tuyến mồ hôi: tuyến eccrine và tuyến apocrine. Tuyến apocrine tiết ra chất lỏng vào nang lông rồi chất lỏng từ nang lông len ra da. Tuyến eccrine tiết chất lỏng trực tiếp lên trên bề mặt da. Tuyến apocrine tiết ra chất nhờn có chứa lipid, protein… qua các ống lông tại khu vực nách và ở khu vực khác.

Tuyến apocrine là “thủ phạm” của bệnh hôi nách, tuyến apocrine không hoạt động trước tuổi dậy thì. Ở tuổi dậy thì, sự thay đổi về nội tiết (hormone) làm cho tuyến apocrine hoạt động, sau đó tiết ra hoạt chất giống pheromone có vai trò như tín hiệu thu hút người khác giới. Vì vậy cả nam và nữ đều bị ảnh hưởng như nhau.

Việt Nam ở giữa 23 vĩ độ bắc và 23 vĩ độ nam nên thuộc vùng nhiệt đới, khô, ẩm nên vào lúc nắng nóng, mồ hôi tiết nhiều nên từ đó “gởi gió cho mây ngàn bay”. Ngày xưa chưa có các loại thuốc chữa trị hôi nách như Benzethonium chloride, Hydroxyethyl cellulose, Kwangdong, Deodorant, Devrom… nên siêng tắm rửa, vệ sinh thân thể. Kiêng cử thực phẩm, gia vị đổ mồ hôi như ớt cay, nồng nhất là tỏi… tình trạng nầy ảnh hưởng nhiều tới tâm lý của bản thân khi xuất hiện trước đám đông và bị mặc cảm tự ti, lo ngại khi tiếp xúc…

Ở Mỹ thuộc vùng ôn đới nên ít bị ảnh hưởng, ngoại trừ vào mùa nóng ở vài tiểu bang như Texas, Nevada, Colorado, New Mexico, Arizona, California… nhưng ít tác dụng đến cơ thể con người đổ mồ hôi.

Tuy nhiên với mẩu chuyện thật qua trà dư tửu hậu. Ngày đó ở Biên Hòa bắt được “cô gái giao liên” rất đẹp nhưng quá nặng mùi nầy đến nỗi khi thẩm vấn cô trong phòng, bạn tôi cũng không chịu nổi… Thế nhưng sau đó được trưng dụng trở lại và trở thành người tình của sĩ quan trong đơn vị. Theo anh ta, lúc đầu hơi khó chịu nhưng dần dà cũng quen hơi như “Thia lia quen chậu, vợ chồng quen hơi” nên đi hành quân lâu ngày cũng “ghiền và nhớ”. Mà cũng có nhiều trường hợp như vậy với nhiều cặp vợ chồng, tình nhân… Vì vậy tạo hóa sinh ra con người thế nầy thế kia cũng được an bày mỹ mãn.

Thời học sinh (nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò nên tinh nghịch) nên đã vô ý làm thầy cô buồn lòng khi “mùi mồ hôi” tỏa trong lớp. Thế hệ chúng tôi thời lính tráng “dầm mưa dãi nắng” ngủ trong giao thông hào thì được ban cho nhau đủ mùi vị từ thân thể đến giày saut.

Thời trai trẻ, thư sinh chưa nếm “mùi mồ hôi” với nhau nhưng khi bước vào “ngưỡng cửa quân đội” thấy bandrolle “Thao trường đổ mồ hôi, sa trường bớt đổ máu” rồi từ đó quyện vào bản thân cho đến ngày tàn cuộc chiến!

“Em đến chơi, áo anh mùi thuốc súng” trong lời ca của nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông cho có vẻ lãng mạn mà thôi. Thật tình nơi tiền đồn, căn cứ phòng thủ nơi rừng núi, thiếu nước chỉ dành cho nấu nướng và khi em “Mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội, vạn đèo cũng qua” khi gặp nhau thì át cả mùi thuốc súng. Mùi quyện mùi bất tận.

Nhà thơ Nguyễn Bính ấn hành tập thơ Hương Cố Nhân (1941). Ngoài ra cũng có vài bài thơ với tựa nầy và nhạc phẩm Hương Cố Nhân của Dzoãn Mẫn.


Cũng khó giải thích “hương cố nhân” là hương gì, mùi vị ra sao? Trong thơ, nhạc cảm nhận đó là người tình cũ khi xa cách còn lưu luyến. Trong ca khúc Hoài Cảm của nhạc sị Cung Tiến:

“Chờ nhau hoài cố nhân ơi!
Sương buồn che kín nguồn đời
Hẹn nhau một kiếp xa xôi,
Nhớ nhau muôn đời mà thôi!”

Bài thơ Gặp Lại Cố Nhân của thi sĩ Vũ Hoàng Chương:

“Người xưa, này vẫn cố nhân
Mà ôi thôi! đã phong trần cả hai…
Bao năm vị đắng mùa cay
Lênh đênh thân thế cầm tay nghẹn ngào…”

Trong tâm hồn của đôi tình nhân dù “mùi” hay “hương” đều quyến rũ lạ thường, khó quên dù gần bên nhau hay xa cách vì vậy mới để tưởng nhớ mùi hương.

Người bạn thân cùng khóa, khi hiền thê anh qua đời, anh sống với rượu, buổi tối anh ngủ với con chó nhỏ Pochi và cùng áo quần của vợ. Mỗi lần gọi phone thăm hỏi chỉ nghe lặp lại điệp khúc “Buồn qua mầy ơi, tao muốn chết theo vợ”. Bạn bè sợ anh cứ tình trạng nầy mãi sẽ bị trầm cảm nên khuyên anh nên thay đổi môi trường về Việt Nam. Thế rồi Việt kiều quy cố hương, ngửi được “mùi cỏ non” quên “tàn y” của nửa thế kỷ, khi bị bệnh nặng trở lại Mỹ vài tháng rồi ra ngươi thiên cổ, theo vợ về cõi thiên thu.

Little Saigon, December 2024
Vương Trùng Dương

Thứ Năm, 26 tháng 12, 2024

Mất Anh Đêm Giáng Sinh - Lời: Ý Nga & Anh Bằng Hợp Soạn - Nhạc: Anh Bằng - Trình Bày: Nguyễn Hồng Nhung


Lời: Ý Nga và Anh Bằng hợp soạn

Nhạc: Anh Bằng
Trình bày: Nguyễn Hồng Nhung

Giáng Sinh Nguyện Cầu



Giáng sinh nầy, bơ vơ đời viễn xứ
Trên trời xa mờ tỏ ánh sao buồn.
Ta nhớ mãi chiều nào hơi giá lạnh
Mình cùng nghe tiếng vọng những hồi chuông.

Nóc giáo đường im mờ trong xóm nhỏ
Đám chiên lành hạnh phúc sống vây quanh
Mùa Giáng sinh đèn hoa giăng rực rỡ
Lời nguyện cầu xin Chúa phúc an bình!

Trong Thánh lễ ta cùng qùy cạnh Chúa
Dâng lời nguyền non nước mãi bình yên.
Nhưng một buổi giặc tràn vào xóm nhỏ
Gây nhiễu nhương tan vỡ giấc mơ hiền.

Đám chiên lành ly tan về khắp ngã
Bỏ quê nhà mòn mõi kiếp lưu vong
Mùa Giáng Sinh thấm đau đời lưu xứ
Khắc khoải sầu theo giá rét mùa đông!

Sau Thánh lễ lẻ loi đường hiu quạnh
Nghe vẳng xa ai hát Thánh ca buồn
Rồi tan loảng nhạt nhòa trong gió lạnh
Bóng quê nhà ẩn hiện giữa mù sương!

Trong đêm Thánh vẫn đau niềm viễn xứ
Chốn xa xăm thương nhớ kẻ bên trời
Xin nguyện cầu mùa Giáng sinh tao ngộ:
Người bên nhà thôi khóc kẻ xa xôi!

Hàn Thiên Lương


Mỗi Lần Nghe Nhạc Giáng Sinh

 

Ngày xửa ... ngày xưa
Khi mình còn bé, còn chưa biết gì,
Tinh tuyền là tuổi thiếu nhi,
Siêng năng đi học và đi nhà thờ.

Em thời ... xinh nhất Trường Soeur,
Còn bên Trường Tỉnh, trò khờ là anh.
Hai nhà chung dậu bìm xanh,
Chung con sông nhỏ bao quanh khắp làng.

Thân nhau hơn cả họ hàng,
Hằng ngày em vẫn thường sang chơi đùa.
Suốt năm ... Xuân suốt bốn mùa!
Chúng mình ươm những mộng mơ vào đời...

Chiều chiều nghỉ học lên đồi,
Em đi đuổi bướm, anh ngồi làm thơ.
-Vài câu vụng dại ngu ngơ,
Trao cô Tiên Nhỏ, bây giờ còn không ?

Đêm đêm trăng dãi trên sông,
Ngây thơ em đặt tên ông Sao Trời.
- Sao Buồn, còn đó em ơi!
Sao Vui, thì đã đổi ngôi phương nào ?

Trưa hồng sợi nắng lao xao,
Đan tay anh dẫn em vào Rừng Sim.
Mình chơi “đi trốn đi tìm”,”
Giờ em trốn miết, như chim lìa đàn!
- Tìm nhau biền biệt quan san,
Cuộc chơi còn mãi chưa tàn, sao em ?

Đêm xưa... hoạt cảnh Bê-Lem,
Chúng mình được chọn để làm Thánh-Gia.
Em là Mẹ Maria,
Còn anh vai phụ, Bõ già Giu-se.

Hồn theo cung nhạc đê mê,
Thoát nhiên tưởng đã lạc về Thiên Cung.
Nhưng anh... khô đạo vô cùng,
Nên Trời đầy đọa vào vùng đấu tranh!

Kể từ giã biệt tuổi xanh,
Túi thơ tay súng, anh thành chiến binh,
Mỗi lần nghe Nhạc Giáng Sinh,
Chợt như mình thoáng gặp mình ấu thơ.

Anh xin trở lại đường xưa,
Về thôn cũ, dựng ước mơ từ đầu.
Xóa tan hết đám mây sầu ,
Cho vàng trải xuống ươm mầu lúa xanh.

Một mai trọn bước quân hành,
Rước em về với trăng thanh gió hiền.
Bướm hoa chào đón đầy hiên ,
Trên sông em lại bơi thuyền đếm sao.

Đường xưa nắng mới lao xao.
Chúng mình lại dẫn nhau vào Rừng Sim!

Trần Quốc Bảo
Richmond, Virginia

Giấc Ngủ Mùa Đông

 

Lạnh sương Thu tận phủ bên đời
Lạnh trọn mùa Đông tuyết trắng rơi
Lạnh lúc phân ly lời lạc điệu
Lạnh khi tử biệt giọng bời rời
Lạnh xui khắc khoải hao mòn sức
Lạnh khiến sầu bi choáng ngợp hơi
Lạnh cả canh trường khôn dỗ giấc
Lạnh lòng khó sưởi ấm anh ơi


ThanhSong ntkp

Họa

Bạn Và Tôi Cùng Vui Trong Ngày Giáng Sinh Nhé


Đây là bài số bảy trăm bốn mươi hai (742) của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ ORTB.

Hằng năm sau ngày Lễ Tạ Ơn, vợ chồng chúng tôi lo trang hoàng cây thông Lễ Giáng sinh bằng nylon được đặt nơi phòng khách nhà tôi. Phu quân tôi lo dựng cây, chưng đèn. Tôi lo trang hoàng cây Noel. Người ngoài nhìn vào tưởng rằng gia đình tôi theo đạo Công Giáo nên trang hoàng nhà cửa rầm rộ như thế. Nhưng nếu nhìn kỹ, qua khung cửa sổ, bạn sẽ thấy tượng Đức Phật Thích Ca mà tôi có phước duyên trúng thưởng trong một buổi cơm gây quỹ của chùa Bửu Hưng mấy năm về trước, đang ngồi tĩnh tọa bên phía trước cây thông Giáng Sinh. Nhìn cây thông chớp chớp đèn xanh đèn đỏ, tôi thấy vui vui trong lòng và thấy không khí trong nhà thật ấm cúng làm sao.

Mỗi năm tôi vẫn có tiệc sum họp gia đình thành viên họ Nguyễn Hữu được tổ chức ở nhà tôi để anh chị em của tôi được họp mặt vui vẻ bên nhau sau những ngày ai nấy đều bận rộn với công việc gia đình, vì chén cơm manh áo. Truyền thống tốt đẹp đó bây giờ gia đình chúng tôi vẫn còn gìn giữ mỗi khi mùa Noel đến, dù chúng tôi không phải là một tín hữu Công Giáo, Tin Lành hay Cơ Đốc giáo.

Bây giờ ai cũng là "lão trượng" và "lão bà bà" cả nên chúng tôi đồng ý tổ chức tiệc họp mặt vào buổi trưa cho tiện việc đi lại với thời tiết sáng sủa ban ngày chứ không ai muốn lái xe đường xa về nhà ban đêm sau khi tan tiệc buổi tối vì rất nguy hiểm đối với người "tuổi không còn trẻ nữa". Mỗi người mang một món đến chung vui với hình thức potluck cho tiện việc sổ sách.


Năm nay, tôi lảnh phần đổ bánh khọt chay, mặn đãi thực khách. Tuy cực thiệt vì chỉ có một mình tôi 'tả xông hữu đột" ở nhà bếp thanh toán nhiều công đoạn lắc nhắc để thực hiện món này nhưng nhìn quý vị thực khách ăn ngon lành những chiếc bánh khọt vàng ươm bóng bẩy vừa mới đổ xong, tôi thấy vui trong lòng một ít.

Mời ăn bánh khọt và bún thang chay với gia đình Nguyễn Hữu nhé trong tiếc Xmas 2024 qua link dưới đây:Bánh Khọt Bán thang chay Xmas 2024

Mời xem luôn youtube SL mới làm để cảm ơn cô bạn hàng xóm Maria người Romania, rất dễ thương mới đem qua nhà tôi các thức ăn Xmas kiểu Romania để gia đình tôi thưởng thức nhân dịp cậu công tử nhà tôi mới về thăm ba mẹ nhân dịp Xmas.

Tôi thật có lộc ăn đúng ngày Xmas năm nay. Smile! Thanks Maria!
Youtube Merry Christmas From Maria to Minh Suong 2024 Made with Clipchamp



Bây giờ là mùa Giáng Sinh. Mọi người mọi nơi hân hoan chào đón Chúa sinh ra đời. Người viết tuy là một Phật tử nhưng vẫn luôn luôn chia sẻ niềm vui ngày Giáng Sinh với bạn bè thân hữu Công Giáo của tôi vì đối với tôi, Chúa giáng trần hay là Phật đản sinh đều đem tin vui đến cho tất cả mọi người, trong đó có tôi vì tôi vẫn nghĩ:

“Con của Phật hoặc là con của Chúa
Đều tin rằng có một Đấng Toàn Năng
Dạy con người phải luôn nghĩ nhớ rằng:
“Sống đạo đức, từ bi và bác ái”

và chúng ta luôn luôn ghi nhớ:

“Lời Chúa, Phật như suối từ ngọt mát
Chúa giáng trần hay là Phật đản sinh
Để dạy ta sống với một chữ Tình:
“Tình Nhân Loại với Thiện Tâm sẵn có”

Chữ Phúc Đức chúng ta đều hiểu rõ
Khi con người sống đạo đức thiện tâm
Thì phúc duyên là dòng nước chảy ngầm
Mang an lạc, thiện lành cho ta đó”
(Trích bài thơ Bình An Dưới Thế Cho Người Thiện Tâm của Sương Lam)

Tôi lắng nghe những bài thánh ca đêm Noel với sự trân trọng, tôi thấy lòng mình lắng đọng lại khi ngắm nhìn tuyết trắng rơi rơi vào đêm Giáng Sinh và tôi chia sẻ niềm vui với trẻ thơ khi nhìn những Papa Noel hay Santa Claus áo thụng đỏ, bụng bự, râu trắng vai quảy túi quà đi phân phát cho các em bé.
Tình thương yêu quý mến nhau đâu có phân biệt tôn giáo, phải không Bạn? Chúng ta đến với nhau với trái tim tình cảm, với nụ cười thân mến, với sự tôn trọng lẫn nhau. Tôi vẫn nghĩ thế!

Đời sống con người được mang quá nhiều nhãn hiệu do chính con người làm ra và nhiều khi chúng ta phải khổ sở vì chúng ta quá bận rộn lo đọc, lo sống theo những nhãn hiệu đó. Xin mời các bạn đọc một câu chuyện nho nhỏ dưới đây được người viết sưu tầm từ internet, để bạn suy ngẫm một tí cho vui nhé:

NHỮNG NGƯỜI LÀM NHÃN HIỆU

Cuộc sống chẳng khác gì một chai rượu nồng.
Ai ai cũng đọc cái nhãn hiệu trên chai rượu.
Thảng hoặc mới có người nếm thử rượu.
Ngày kia Đức Phật đưa lên một cành hoa và yêu cầu mỗi một đệ tử nói đôi điều về cành hoa đó.

Người thì đọc một bài diễn văn. Người khác làm một bài thơ. Người khác nữa sáng tác một dụ ngôn. Ai nấy cố gắng tỏ ra mình sâu sắc và thông thái hơn người khác.
Đúng là những người làm nhãn hiệu!

Riêng Ma-ha-ca-diếp mỉm cười và không thốt ra lời nào. Chỉ riêng ông ta đã thấy rõ thế nào là hoa.
Phải chi tôi biết thưởng thức khi ngắm nhìn một con chim, một cành hoa, một tàng cây một khuôn mặt con người!
Nhưng tiếc thay, tôi không có thời giờ.
Tôi quá bận rộn học cách đọc các nhãn hiệu.
(Nguồn: Như Tiếng Chim Ca- LM Anthony de Mello, SJ - Dịch giả GS Đỗ Tân Hưng)

Một câu chuyện khác mà người viết thấy cũng hay hay và đầy triết lý không kém như câu chuyện dưới đây:

TÌM KIẾM KHÔNG ĐÚNG CHỖ

Một người lối xóm thấy thầy Nasruddin quỳ gối và chống tay, đang tìm kiếm vật gì.

"Thưa thầy, thầy đang kiếm gì đó?"
"Kiếm chìa khóa của tôi."
Cả hai người cùng quỳ gối để kiếm.

Sau một hồi lâu, người lối xóm hỏi:

"Thầy đã mất chìa khóa ở đâu?"
"Ở trong nhà tôi."
Chúa ôi! Vậy tại sao thầy lại tìm kiếm ở đây?"
"Bởi vì ở đây sáng sủa hơn."
Bạn hãy tìm kiếm Chúa nơi mà bạn đã đánh mất Ngài.
(Nguồn: Như Tiếng Chim Ca- Dịch giả Đỗ Tân Hưng)

Qua hai câu chuyện kể trên, chúng ta có thể hiểu rằng chúng ta mãi lo đi tìm kiếm những gì ở xa xôi mà không thấy niềm vui và hạnh phúc là những gì thật giản dị, tầm thường ở ngay bên cạnh chúng ta và ở ngay trong giây phút hiện tại này. Đó là những giây phút được vui đùa với đàn cháu nhỏ. Đó là sự thương yêu, kính trọng của con cái đối với cha mẹ già. Đó là những giúp đỡ, săn sóc cho nhau của đôi vợ chồng dù già hay trẻ. Đó là những lời nói đầy ái ngữ của anh chị em hay bạn bè trao cho nhau. Đó là những nụ cười tặng cho nhau mỗi khi gặp gỡ. Bạn có thấy ấm lòng chăng khi đón nhận những tình cảm nói trên trong giây phút hiện tại khi bạn còn đang sống trong cõi đời đầy khổ não này?

Tôi vẫn thường nghĩ có phải chăng món quà (Present) bạn và tôi nhận được trong ngày Giáng Sinh hay trong bất cứ những dịp lễ lạc nào đều mang ý nghĩa một “món quà Trời Phật ban cho bạn và tôi đang có mặt trong phút giây hiện tại này”, nếu bạn làm được việc thiện lành với cái tâm an bình.
(Chữ Present trong Anh Ngữ có nhiều ý nghĩa: vừa có nghĩa là hiện tại (Past-Present-Future), vừa có nghĩa đang có mặt, vừa có nghĩa là món quà tặng). Bạn có thấy thú vị hay không?

Mời bạn xem những youtube vui vui do người viết sưu tầm đem về đây để hòa chung niềm vui với mọi người trong mùa Giáng sinh bạn nhé.

Youtube dành cho Trẻ Em
1-2024 Christmas Parade "Disney Once Upon A Christmastime Parade" Town Hall Magic Kingdom 8K Color
Youtube dành Cho Người Lớn
Xin mượn bốn câu thơ dưới đây thay cho lời chúc của người viết gửi đến quý bạn trong dịp Lễ Giáng Sinh nhé:
“Quen hay lạ vẫn nụ cười cởi mở
Đưa bàn tay nắm lấy một bàn tay
Trao cho nhau lời chúc tốt đẹp này:
“Chúc tất cả được bình an dưới thế”
(Trích trong Bài tình thơ Tháng Chạp của Sương Lam*)

Chúc quý bạn có nhiều sức khỏe, thân tâm an lạc, sống vui từng ngày trong hiện tại với duyên nghiệp của mình nhé.

Merry Christmas and Happy New Year

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn
Sương Lam
(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi-MCTN 742-ORTB 1173-122424)


Thứ Tư, 25 tháng 12, 2024

Huyền Diệu Đêm Thánh - Sáng Tác Liên Bình Định - Ca Đoàn Sao Mai


Sáng Tác Liên Bình Định
Ca Đoàn Sao Mai

Tiếng Gọi Đêm Giáng Sinh

 

Vô phương tìm kiếm người ta
Giáng Sinh về khắp mọi nhà người ơi
Người đang ở tận phương trời
Có nghe tiếng gọi của tôi .... nhớ người..???

Giáo Đường vắng bóng ai rồi
Bên hàng bạch lạp tôi ngồi tự soi
Bóng tôi hoà lẫn bóng người
Nhưng đôi lòng vẫn tách rời hai phương

Hồi chuông vang vọng Thánh Đường
Tim tôi hoà nhịp nghìn thương trăm lời
Tiếng ca vang đến vạn nơi
Nguyện xin Ân Chúa cho vơi nỗi sầu

Kim Oanh

Nguyễn Vĩnh Long Chúc Mừng Giánh Sinh& Năm Mới Đến Trang Long Hồ Vĩnh Long

 
 

Ngợi Ca Thiên Chúa

 

Đêm nay đêm Giáng Sinh
Trong Không trung im lặng
Nhớ về Chúa hiển linh
Thân người Cha ban tặng
Để đến với loài người
Hy sinh đi mạng sống
Xóa sự chết đời đời
Cho chúng sinh bất tử

Ơn ấy con cưu mang
Đấng cứu rỗi trần gian
Vâng lời Ngài con sống
Đường đạo đức thênh thang
Thân này con phó thác
Trong tay Ngài chở che

Hồng Vân

Như Những Tiếng Chuông Thánh Lễ Nửa Đêm Còn Vang Vọng!

 

 

(Bài Hát Nói cảm ơn và đáp lễ hồi âm của Đồng Môn Đồng Hương Nguyễn Thị Dung. 
Tựa đề bài Hát Nói này trích từ hồi âm của Nguyễn Thị Dung)

Như mững rỡ của may mắn siêu nhiên “chết đi sống lại”!
Những chân tình sáng đẹp tựa “Vàng Mười” bất hoại vô biên!
Tiếng thân thương thăm hỏi Đồng Môn từ khắp mọi miền!
Chuông thanh âm huyền diệu lay động từng linh hồn xuyên vũ trụ!

Thánh thể huy hoàng nơi trú ngụ!
Lễ đàn rực rỡ chốn phong quang!
“Nửa hồn thương đau”! A Đam, E Và đã hàn gắn! Thịnh vượng, an khang!
Đêm Thánh Vô Cùng! Tiếng hát cao vút trang hoàng cho Cây Noel vô tận!

Còn ở đây! Trong quả đất này!, Tình Nghĩa Đồng Môn ấy! Mở rộng vòng tay đón nhận!
Vang Bóng Một Thời! Mà Lòng Trung Hiếu dù lận đận vẫn tròn đầy!
Vọng thiên ấm áp hợp bầy!

Đức Hùng
Sydney, Úc Châu, 25/12/2024

Mời Nhau Tiệc Giáng Sinh Này


Myla băn khoăn lựa lời thông báo cho cha mẹ. Cô đã có người yêu, hai đứa đã tìm hiểu nhau một năm rồi, nay muốn chính thức ra mắt cha mẹ hai bên. Myla biết tuy sống ở Mỹ lâu năm cha mẹ cô vẫn tôn trọng phong tục lễ nghi kiểu Việt Nam và nhất là vấn đề tôn giáo. Myla đã được rửa tội lúc bé, cô không quên năm lên 8 tuổi đã phải học giáo lý để rước lễ lần đầu, phải học thuộc từng câu kinh, từng theo cha mẹ đi lễ nhà thờ dù cô muốn hay không muốn để trở thành một con chiên ngoan đạo như cha mẹ. Thế mà người cô yêu lại khác tôn giáo. Thật khó nói.

– Ba mẹ à… con muốn giới thiệu với ba mẹ người yêu của con.
Vợ chồng tôi đều vui. Tôi reo lên:
– Tốt quá, anh chàng được con yêu là ai vậy con?
Myla nói luôn cho xong:
– Anh Kane Nguyễn. Nhưng anh ấy không đạo Thiên Chúa như nhà mình.
Tôi nhìn con gái thông cảm:
– Tôn giáo không thành vấn đề. Thấy chàng trai mang họ Nguyễn người Việt là mẹ thích rồi
Chồng tôi cũng gật gù:
– Miễn anh ta có ăn học, người tử tế đàng hoàng
Myla thở phào nhẹ nhõm không ngờ kết quả ngoài sự mong đợi, vì cô từng thấy, từng nghe ngay trong giáo xứ này có vài vụ tình duyên gặp khó khăn hoặc không thành chỉ vì hai bên gia đình không cùng tôn giáo.
Myla vui mừng :
– Con cám ơn ba mẹ.
Nhìn con gái vui vẻ hai vợ chồng tôi cùng vui theo. Khi chỉ còn hai vợ chồng, tôi nói:
– Dù gia đình mình là đạo gốc mấy đời nhưng thời buổi này đã khác, cha mẹ không vì lý do tôn giáo mà chia rẽ duyên tình con cái.
Chồng tôi trêu đùa:
– Con gái giống y như em ngày xưa, cũng yêu người khác đạo nhưng nó may mắn hơn em.
Tôi lườm nguýt chồng:
– Vì ông tơ bà nguyệt đã se sợi chỉ hồng cho em với anh nên chuyện tình ban đầu của em mới tréo ngoe trắc trở …

Ngày ấy cũng bằng tuổi đôi mươi như Myla bây giờ tôi đã yêu Giao, chàng và tôi cùng là tình yêu thứ nhất của nhau. Nhà tôi ở giáo xứ Hà Đông Xóm Mới, còn nhà chàng ở Xóm Gà Bà Chiểu. Hai bà mẹ ở hai xóm khác nhau nhưng cùng độc đoán như nhau, mẹ tôi nhất quyết không gả con gái cho người ngoại đạo, mẹ Giao cũng nhất định không cưới dâu khác đạo. Tôi năn nỉ mãi mẹ tôi xuống nước là chàng phải học giáo lý theo đạo thì mới cho cưới. Nhưng mẹ Giao không chịu nhường bước nào, bà ấy nói nhà chỉ có 2 đứa con, con gái lấy chồng, Giao là con trai duy nhất theo đạo vợ lấy ai cúng giỗ ông bà tổ tiên.

Thế là tôi và Giao đành ngậm ngùi chia tay. Chàng gởi cho tôi một lá thư … vĩnh biệt hẹn kiếp sau tái ngộ nhất định chúng ta sẽ cùng một tôn giáo hoặc mẹ anh mẹ em bớt khó tính để khi mùa Giáng Sinh đến chúng ta có thể cùng nhau công khai đi lễ nửa đêm, dự tiệc nửa đêm. Tôi mủi lòng gởi thư thắm thiết đáp lại với bao nhiêu hứa hẹn ….

Cả hai cùng đau khổ thế mà chỉ 2 năm sau tôi đã có người yêu khác, tôi không còn tiếc thương chuyện tình dở dang nữa. Khi chàng thứ hai này ngỏ lời yêu, tôi đã tìm hiểu kỹ càng, chỉ cần chàng cùng đạo công giáo thì tôi mới … yêu tiếp. Thế là cha mẹ tôi thoáng lắm rồi, nhiều gia đình còn phân biệt vùng miền Bắc Nam Trung, đôi trẻ càng lắm chông gai bờ bụi cách ngăn.

Tôi kết hôn với người đến sau, tôi đã kể cho chồng nghe chuyện tình đầu của tôi, yêu nhiều mà quên cũng nhanh, Chồng công nhận những mối tình đầu thường mong manh dễ vỡ, đáp lại chồng cũng kể cho tôi nghe vài ba mối tình của anh trước khi lấy tôi, chẳng vì khác tôn giáo, chẳng vì mẹ cha ngăn cấm mà cũng chia tay, mất dấu chim bay …

Còn Giao, sau vài năm nghe đâu đã thêm mấy lần yêu chứng tỏ chàng cũng lẹ làng cho tôi vào kho tàng dĩ vãng, rồi chàng kết hôn. Chắc chàng cũng rút kinh nghiệm như tôi tìm kiếm người cùng đạo Phật. Hai vợ chồng chàng sẽ cùng nhau cúng giỗ tổ tiên cho mẹ chàng vừa lòng.

Gia đình nhỏ của tôi được bà chị chồng bảo lãnh sang Mỹ định cư khi ấy bé Myla mới 5 tuổi..

Tôi đã quên Giao, đã lấy chồng nay lại rời khỏi quê hương, mối tình đầu càng xa lơ xa lắc. Chắc Giao cũng thế, giờ đây chàng đang bận rộn chuyện áo cơm, chuyện gia đình vợ con làm gì còn nhớ đến lá thư vĩnh biệt năm nào.
o O o

Chỉ một tuần lễ nữa là lễ Giáng Sinh, tôi háo hức bảo Myla:
– Con bảo chàng trai của con cùng cha mẹ anh ta đến nhà mình vào dịp Giáng Sinh này đi. Mẹ mời họ bữa tiệc Christmas Eve và hai bên gia đình ra mắt nhau, làm quen nhau.
Myla mỉm cười rạng rỡ:
– Ồ, chắc là anh Kane sẽ thích thú lắm.
Tôi sẽ làm một bữa tiệc Giáng Sinh đặc biệt để đón khách quý sui gia tương lai của gia đình tôi.

Tôi đã hoàn tất một bàn tiệc hoàn hảo theo ý mình. Con gà rô ti vừa mang ra khỏi lò, ổ bánh Giáng Sinh hình khúc cây là món ruột của tôi từ thời con gái đến giờ. Sau mấy khóa học làm bánh tôi … chỉ biết làm mỗi món bánh này nên không kinh nghiệm sao được.

Tôi ngắm nhìn ổ bánh tuyệt đẹp với niềm vui khôn tả, chốc nữa con gái Myla sẽ hân hoan bên người yêu của nó cùng với những người thân xung quanh. Tôi chợt nhớ ra điều này tôi đã từng mơ, sẽ mời Giao tham dự một đêm tiệc Giáng Sinh với gia đình tôi, tôi sẽ khoe với chàng chiếc bánh Giáng Sinh do chính tay tôi làm, nhưng điều ấy không bao giờ đến vì mẹ tôi cấm cản. Mẹ tự ái đùng đùng: “Nó không chịu theo đạo để lấy con thì mời nó dự lễ Giáng Sinh làm gì”.

Cả cây thông xanh kia, những tấm thiệp treo bên cạnh những quả cầu lấp lánh đủ màu sắc xanh đỏ tím vàng reo vui và dưới gốc cây thông sẽ là những gói quà chốc nữa thể nào Myla cũng nhận được từ tay người yêu, còn tôi năm xưa thì không. Chuyện của riêng mình tôi đã quên đi, hôm nay chuyện của con bỗng làm tôi chạnh lòng phút giây.

Mọi người đang chờ đợi khách, tôi hãnh diện nhìn Myla mặc chiếc váy đẹp xinh tươi, nó là hình ảnh tôi thuở ấy.

Khách đến đúng giờ, khi tiếng chuông cửa vừa reo lên Myla đã mở cửa mời khách vào nhà, Kane và cha mẹ anh ta. Họ mang theo những hộp quà xinh đẹp, Myla đón nhận và vui vẻ đặt những hộp quà dưới gốc cây Giáng Sinh. Tôi đứng bên cạnh chồng đón khách. Myla giới thiệu:
– Thưa ba mẹ đây là cha mẹ anh Kane
Tôi sửng sốt, người đàn ông trước mắt tôi quen quen, tôi tưởng mình hoa mắt, Giao ở đâu mà lại hiện ra vào nhà tôi trong đêm tiệc Giáng Sinh này? Chồng tôi vồn vã:
– Chào anh chị…
Người đàn ông bắt tay chồng tôi:
– Vợ chồng tôi hân hạnh được gặp anh chị. Tôi là Giao
Đúng là chàng rồi tôi thảng thốt kêu lên:
– Ơ… anh Giao…
– Ơ… ơ….
Chàng cũng thảng thốt khi nhận ra tôi và ấp úng không thốt nên câu. Chồng tôi hiểu ra ngay:
– Mời anh chị Giao và cháu Kane vào bàn tiệc rồi chúng ta nói chuyện…
Chủ và khách cùng ngồi vào bàn ăn. Vợ chồng tôi ngồi đối diện với vợ chồng khách. Chồng tôi lên tiếng trước:
– Chúng tôi hân hạnh được đón tiếp anh chị và cháu Kane trong buổi tiệc đêm Giáng Sinh này. Đây là một bữa tiệc Giáng Sinh đầy bất ngờ và thú vị. Này nhé…
Chồng nhìn tôi nhìn Giao và tiếp:
– Ông trời và Thiên Chúa đã khéo sắp đặt đưa đẩy. Quý vị ơi, ngày xưa anh Giao và bà xã tôi, hai người đã quen biết và yêu nhau nhưng vì khác tôn giáo nên hai bên cha mẹ ngăn cấm. Họ chia tay đường ai nấy đi. Thế mà quả đất rộng, thế giới có mấy tỷ người mà đôi bạn ấy vẫn gặp lại nhau ngày hôm nay.
Giao ngại ngùng một chút rồi nói:
– Chắc là chúng tôi không duyên nợ, khi chia tay nhau ai cũng tìm được gia đình hạnh phúc riêng mình lại đẹp lòng cha mẹ. Hôm nay không hẹn mà gặp. Chúng ta có cái duyên sui gia này đây…

Vợ Giao sau phút ngạc nhiên như mọi người, dí dỏm nhìn tôi:
– Tôi đã nghe anh Giao kể chuyện tình bất đồng tôn giáo này, anh ấy còn viết một lá thư não nùng để chia tay chị nữa cơ.
Tôi khai thêm:
– Đúng thế. Mình cũng viết một lá thư thổn thức đáp lại vì ảnh hưởng nhạc tình Bolero và tiểu thuyết Quỳnh Dao, hứa hẹn rằng “Chúng ta không lấy được nhau thì mai sau con chúng ta sẽ lấy nhau. Nhất định con em sẽ lấy con anh ”. Ở cái tuổi non trẻ mình chỉ hứa chơi, hứa lèo ai ngờ bây giờ thành sự thật hai đứa con của chúng ta Myla và Kane đang yêu nhau.
Myla và Kane cùng nhìn nhau mỉm cười sung sướng vì bất ngờ biết một sự thật và đoạn kết một chuyện tình thú vị.
Giao kể:
– Khi tôi biết Kane yêu Myla là người đạo Công Giáo, kinh nghiệm bản thân ngày xưa tôi đã thầm lo lắng cho con, dù thời đại nào đâu đó vẫn còn người phân biệt tôn giáo.
Chồng tôi đồng tình:
– Chúng tôi cũng suy nghĩ như vậy. Vợ chồng tôi và anh chị cùng hiểu chuyện, không nề hà chuyện khác tôn giáo mà đón nhận tình yêu của đôi trẻ thật là vui.
Thì ra vợ chồng Giao cũng được gia đình chị gái của Giao bảo lãnh sang Mỹ chỉ sau tôi một năm. Họ có một con trai là Kane giống như tôi cũng chỉ có con gái Myla.
Sau những câu chuyện vui vẻ chúng tôi bắt đầu vào tiệc. Chồng tôi rót rượu Champagne ra ly mời mọi người khai vị trong tiếng nhạc Giáng Sinh ngân vang rộn rã khắp gian phòng ấm cúng, đầy ắp tiếng nói cười…

Tôi đã mời gia đình của Kane, bạn trai của con gái tôi dự bữa tiệc lễ nửa đêm và càng vui thêm vì tôi và Giao lần đầu tiên trong đời đã được cùng nhau dự một bữa tiệc Giáng Sinh như đã từng mong ước. Tuy không là của đôi lứa chúng tôi ngày xưa, mà của đôi trẻ, con của chúng tôi ngày nay nhưng là niềm vui kỳ diệu trong đêm Giáng Sinh này.

Nguyễn Thị Thanh Dương

Thứ Ba, 24 tháng 12, 2024

Bừng Sáng Trời Bê Lem - Lời Dzuy Sơn Tuyền - Nhạc Liên Bình Định - Ca Đoàn Sao Mai


Lời: Dzuy Sơn Tuyền
Nhạc: Liên Bình Định
Ca Đoàn Sao Mai

Giáng Sinh Trung Phần

 

Năm này nét giống những năm qua
Cả không gian lạnh nắng vàng pha
Trăng già lặng đỉnh đầu non Việt
Quê hương còn khổ miệt Trường Sơn

Nước dâng cao từng cơn sóng dữ
Mây đen trời sấm chớp chữ tang
Dìm dân Nam chôn giấc thiên đàng
Thoi thóp thở mơ màng Chúa chuộc

Giáng Sinh ơi! Vào cuộc cứu đời
Khua chuông mới động trời Nam cũ
Lũ lượt về hạnh phúc mang theo
Chút hơi Chúa lời xưa gieo mộng

Đêm nay mấy... lang thang trống vắng
Đợi Chúa về nghe đắng tâm can
Phương trời Tây chắc Chúa rộn ràng
Quên cứu chuộc dân Nam cùn khổ

Còn chỗ nào thay Giáng Sinh sau!

Lê Kim Hiệp
4-12-2010

Hang Đá Belem

 

Đêm đông lạnh lẽo ở Judea
Nơi chốn đồng quê tuyết trắng pha
Mục tử tung hô lời chúc tụng
Thiên thần hợp xướng khúc hoan ca
Mở đường bác ái cho nhân loại
Dẫn lối tình yêu đến vị tha
Hang đá Belem tình vĩ đại
Hằng ghi khắc mãi chẳng phai nhòa.

Bằng Bùi Nguyên


Đức Chúa Jesus Giáng Sinh

 

Luca 2(1-21)

Lúc ấy theo lệnh Sê-sa…
Truyền lịnh dân chúng gần xa…
Về quê lập bản dân số…
Con cháu David…thì về Guida!

Joseph, Mari…phải về quê…
Đường xa cát bụi tứ bề!
Mari lại sắp đến ngày sinh nở!
Quán trọ…lại hết chỗ cho thuê!

Họ tạm ở chuồng chiên vỉa hè…
Chợt nghe tiếng khóc o-oe!
Mari lấy khăn mình bao bọc…
Đặt trong máng cỏ…bé ngủ khè!

Thiên sứ kêu gọi chăn chiên…
Hãy nghe…váng đã đóng thuyền!
Tin lành đã đến với nhân loại…
Đấng cứu chuộc dân Israel!!

Hãy mau đến Betlehem…
Ấu nhi trong trắng diệu hiền!
Muôn ngàn Thiên sứ đang ca ngợi!
Bình an dưới thế…cho người Cha thương!

Vâng lời…Mục đồng tới nơi…
Thấy mọi sự như lời…
Bèn thuật lại cho Mari và Joseph
Quỳ lạy con Đức Chúa trời!!

Tô Đình Đài

Mùa Giáng Sinh Vui



Ta cùng đón Giáng Sinh này
Bên nhau ca hát trong ngày giá băng
Mừng Chúa Giáng Sinh trần gian
Cứu người thoát khỏi nguy nan hiểm nghèo
Lạy ơn Chúa đã cứu Ngài
Thủ đô trở lại từ đây vững vàng
Ngài về yên ấm dân gian
Nơi nơi vui hát khải hoàn khúc ca
Xin Chúa ban ơn phước lành
Nguồn vui sáng mãi hào quang cảnh đời.

Lê Nguyễn Nga
Dec 2024


Đêm Giáng Sinh Lạc Loài

       

     Niềm tin đã mất kể từ khi…từ khi cô cảm nhận được sự hiện hữu của mình không còn ý nghĩa nữa. Những lúc ấy, cô muốn tự biến mất khỏi cuộc đời, càng sớm càng tốt … đời có gì để vui, người còn ai đáng tin tưởng. Thật sự, cô đã hoàn toàn mất hết niềm tin yêu và sự mong chờ.

     Những nghiệt ngã của cuộc đời đó, nỗi đơn côi, sự bất hạnh xâm chiếm tâm hồn, bủa vây cô không rời. Cô mong chờ một phép lạ, bám víu một tin yêu mong manh, nhưng mọi việc hình như đã vượt khỏi tầm tay. Cô khóc, tiếng khóc không bật nổi một âm thanh, lặng lẽ, âm thầm, như đay nghiến đau buốt con tim. Rồi bỗng một ngày Người mang phép lạ đến. Niềm tin yêu những tưởng mất đi lại được tìm về.

        Bàn tay của vị chăn chiên đã mang cô trở lại cuộc đời qua niềm tin tôn giáo, một niềm tin mà từ lâu cô đã chối từ . Cô là một tín đồ không thuần thành với những chiều Chúa Nhật không đi lễ, với lời kinh không làu thuộc. Một người công giáo nhưng chưa một lần xưng tội. Con đường dẫn đến giáo đường hình như lúc nào cũng khó khăn, đầy trở ngại đến độ cô e dè. Mỗi lần đi lễ là lần có sự chọn lựa đi hay không hoặc đi vì sự chẳng đặng đừng. Vào giáo đường, bằng bước chân ngượng ngùng khiến cô mất hết niềm tin và sự thoải mái. Có một lần nào đó, cô được Cha dạy bảo “hãy dâng lên Chúa sự ngượng ngùng”. Lời Cha như chắp thêm đôi cánh niềm tin. Rồi từ đó cô đi lễ bằng con tim thật thà, tâm hồn vô tư trải dài suốt buổi lễ, nhưng cô vẫn là con chiên không thuần. Trong cuộc sống cô cho là ô hợp và đơn điệu này, đôi lúc cô thầm nghĩ, có lẽ dưới ánh mắt nhân gian, họ cho cô là người chối bỏ đời công giáo, nhưng bằng con tim của Chúa, cô đáng thương và đáng được thương. Cố tin như vậy!

        Giờ đây, mỗi lúc vào giáo đường cô vẫn chưa hội nhập được với người chung quanh, chỉ thuần thục một điều là tìm đến ngồi ở hàng ghế cuối. Không khí trang nghiêm, tiếng nhạc nhè nhẹ đôi lúc dìu dặt réo rắt, tiếng Cha và giáo dân vang vang vào đầu buổi lễ, quen đến đổi cô làu thuộc và yêu thích :
      - Chúa ở cùng anh chị em.
      - Và ở cùng Cha.

         Hai lời nói nhưng có cùng một ý nghĩa cầu sự chúc lành. Lời chúc lành này như dòng nước mát tưới vào cây đời đã khô cằn, như giọt máu hồng đang len lỏi, luân lưu đưa vào con tim, tạo cảm giác an lành mỗi khi cô đến giáo đường dự lễ, thì ra “ Chúa ở cùng anh chị em” là Chúa đã ở trong cô. Từ cảm nhận đó cô sẽ không đơn độc giữa cuộc đời đen bạc với hoàn cảnh của riêng mình.
        Ngày tháng tiếp nối của đời sống, bằng những giọt máu hồng nuôi hồn kia khiến tâm cô thăng hoa trong sự tiếp xúc giữa người với người.Cuộc sống của cô mỗi ngày được bồi đắp bằng những niềm vui len lén mỗi độ Giáng Sinh về.
          Cô hồi tưởng lại lần đau thương cũng vào đêm này, đã hơn mười năm qua. Lúc mọi người có cùng niềm vui chung, đêm các tín đồ công giáo đang hân hoan đón chờ Hổng Ân Thiên Chúa, nhưng  đêm ấy cuộc đời cô bỗng trở nên đen tối, người ta đã tước mất đi dòng thác Hồng Ân mà lẽ ra các con và cô được trao ban…
        Các con cô đã bị cha chúng xua đuổi ra khỏi nhà, về tội đi tham dự buổi ăn tối mừng Giáng Sinh bên gia đình ngoại. Cha chúng chỉ xua đuổi các con, còn riêng cô được an toàn bước vào ngưỡng cửa nhà!? Ý nghĩ này thật là một sai lầm to lớn. Bất cứ người mẹ nào, nhất là người mẹ Việt Nam, an toàn thế nào được khi con mình đang bất an, chúng sẽ phải rời nhà ngay trong đêm mà cách đó một vài giờ mới vừa tham dự cuộc vui. Người bạn đời đã gây cho cô đến hai lần đau, đó là sự hành hạ các con.

         Việc không mong mà đến. Chuyện chẳng đặng đừng phải làm, với hành trang vội vã, cô cùng các con bước đi…trên con đường vô định. Cô liên tưởng đây như lần thứ hai phải xuống tàu ra khơi, nhưng khác chăng là lúc này có thêm ba đứa con cùng đồng hành trên bước đường ít may nhiều rủi, trên một đất nước bao dung .
        Tâm hồn tan nát, niềm tin và sự an ủi lúc bấy giờ nếu có, chỉ là sự xót xa, thương cảm mà cô tìm được qua ánh mắt của người tài xế tắc xi được gọi đến để đưa các mẹ con rời xa mái nhà, một nơi đã có thời êm ấm. Họ sẽ đưa mẹ con cô về đâu!? Hỡi những kẻ không nhà!

        Chỉ những ai cùng một hoàn cảnh mới có thể tưởng tượng nỗi sự đớn đau, tủi thân khi bị bạc đãi bởi người mà cô đã từng gắn bó một thời. Cô rời nhà trong một đêm đen, vào một ngày lễ trọng của mùa yêu thương. Trong xót xa thầm lặng, trong nước mắt nuốt vào để tạo một hình ảnh cứng cỏi, cương nghị, làm gương soi cho các con. Hình ảnh ấy đã xa… nhưng lại gần, rồi lại xa, xa đến hơn mười năm qua chứ ít gì. Lạ quá, sao lại mới như hôm nào, chưa xóa mờ trong tâm tưởng cô. Hằng năm đến ngày này, cô muốn quên sao lòng luôn khoắc khoải nhớ, mỗi độ Giáng Sinh về, nỗi đau khiến lòng cô nao nao kỳ lạ. Cô mơ ước được một lần trong đời, êm ái sống trong ngôi nhà mà mười năm trước, ngay trong thời điểm mà buộc cô phải xa rời. Nếu có ngày ấy, trong căn nhà ngày xưa, cô sẽ trùm chăn ấm, đơn độc tận hưởng sự thinh lặng của vũ trụ và thinh lặng của lòng cô. Tuy nhiên, ý nghĩ đơn giản của sự mong muốn đó, muốn mà chẳng được, vì cô bị cuốn hút trong dòng đời, trong suy nghĩ thường tình của con người, …Giáng Sinh là ngày vui, ngày họp mặt của gia đình, ngày luôn bận rộn bởi lời nói, tiếng cười của người thân.


        Đã nhiều năm qua, hình ảnh bốn mẹ con cô phải rời nhà trong đêm Giáng Sinh vẫn mồn một trở về . Sự trở về như mối thân thiết đến độ không thể tách rời khỏi cô. Dù không tách rời, nhưng không đồng nghĩa với hận vì tình người đen bạc. Niềm tin có “Chúa ở cùng anh chị em”, niềm tin của “ Không phải tôi sống mà Người sống trong tôi”. Sự độ lượng, thứ tha, thọ nhục hình của Ngài, đã biến sự hận thù trở nên bài học tôi luyện cô. Từ đó cô biết cảm ơn sự bạc tình, cám ơn người đã gây cho cô sự khổ đau.

        Cảm ơn đời!
        Cho tôi được khổ đau
        Luôn cả lệ trào hôm nay
        Cảm ơn ai
        Quên
        Phút thật gần
        Trả tôi lại những bâng khuâng buổi đầu
        Cảm ơn tình!
        Chít khăn tang
        Trên những lỡ làng ái ân


        Với mối tình đã chít khăn tang. Với thân phận được sinh ra làm người trong hình hài yếu đuối, trước nghiệt ngã của cuộc đời, cô đã ngã quỵ. Đời cô như một loại Thố Ty Hoa, tâm hồn cô là kiếp sống bám, tầm gửi, chán chường đến đổi nhiều lần cô muốn ra khỏi cuộc đời. Tuy nhiên trong nỗi bất hạnh, cô đã được sự nâng đỡ của một số người mang hành động thánh. Sự linh động tiềm tàng trong sách vở, báo chí mà cô đã học hỏi, hay qua niềm tin tôn giáo. Tất cả sự việc này như một linh thánh, đã đưa cô trở lại cuộc đời, một sự hiện hữu, tồn tại đầy ý nghĩa.

        Trong cô hôm nay, Chúa không còn là bậc xa vời, không khó khăn khi tìm đến nữa, mà chính là những con người quanh cô, những con người biết chia sẻ niềm đau và nỗi bất hạnh, mà nỗi bất hạnh đó là một nguyên nhân khiến con người đang chán chường, có thể trong một phút dại khờ mà tự hủy mình.“ Chúa” của cô đó, những con người rất bình thường. Đời sống khiêm cung của cô bây giờ, là đời sống… “Không phải tôi sống mà Người sống trong tôi”. Đời sống của cô có ý nghĩa hơn khi biết ban phát.

        Hàng năm đến ngày Hai mươi bốn tháng Mười hai, nỗi đau nhức nhối lại trở về. Ngày này cô vẫn khóc, những kỷ niệm đau thương lần lượt, chầm chậm trở về, nhưng nước mắt hôm nay đã tiềm ẩn đâu đó nụ cười. Cô cảm ơn Người đã đưa cô trở lại cuộc đời và từ đó cô chịu oằn mình đau khổ làm một chiếc móc xích tình yêu thương để nối người với người. Đã bao lần, cô như đắm mình trong sự nhiệm mầu…cô đau khổ rời khỏi nhà trong một đêm Giáng Sinh và rồi vị Chăn Chiên đã nâng tâm hồn cô, cho cô biết phó thác nơi Ngài.

Cảm ơn
Trời thấp thật gần
Cưu mang hết những nợ nần suy tư

         Đời sống cô ý nghĩa hơn từ sự khổ đau và vì đau khổ mà cô biết thế nào là yêu thương.
       Thế gian này, trong mùa yêu thương còn biết bao nhiêu người bất hạnh!? Cô tự hỏi và tự nhủ lòng, theo chân Ngài để mang yêu thương và tạo niềm vui dù rằng rất nhỏ nhoi cho kẻ khác.

Kim Phượng
Úc Châu 24.12