Thứ Bảy, 9 tháng 12, 2017

Thơ Tranh: Áo Tím Ngày Xưa - Hoành Trần


Thơ: Hoành Trần
Thơ Tranh: Kim Oanh

Học Trò Xưa



Học trò xưa ấy chung đường
Trống trường mấy tiếng nhịp tương tư lòng
Cặp ôm áo trắng ngó mong
Mắt tôi dõi bước người không biết chờ

Gió lay tà áo phất phơ
Biết bao vẻ đẹp hững hờ - Chao ôi!
Đường về xa lắc tôi vui
Nhìn ai đi trước thoảng mùi hoa chanh

Nguyễn Cao Khải

Ngỡ


Độc bước âm thầm trong bóng đêm
Vàng thu lá nhẹ chạm vai mềm
Vấn nương xao xuyến đôi tay ấy
Người đã xa rồi nhung nhớ thêm

Kim Phượng

Dấu Chân Học Trò


Xuân: 
Cánh én đổ về chao lối ngõ
Nao nao tuổi mộng lén vào xuân
Đối kính xem mình còn bé nhỏ
Mà sao trong dạ đã bồn chồn

Đôi má ai nào tô điểm phấn
Căng tròn mòng mộng ửng hương men
Mi cong chưa hề đem nét kẻ
Mắt xanh chao đảo giữa trời xuân

Nụ duyên nào tô màu son đỏ
Hồn nhiên, tươi tắn nhoẻn môi cười
Bàn tay mềm nâng niu cánh lá
Vuốt cành mai rực rỡ ánh xuân

Hè: 
 Nhạc ve sầu râm ran nỗi nhớ
Tà áo mung lung trước sân trường
Trang nhật ký vương màu mực tím
Lời chia ly buổi học cuối cùng

Bước vào đời đôi chân nhỏng nhẹo
Lối mòn đi đan riết bạt ngàn
Hương tinh khiết ao sen nắng hạ
Gió nồm nam vương tóc bay bay

Với tương lai nỗi lòng khao khát
Bốn phương trời mây nước dẩng dâng
Dấu kỷ niệm dày thêm quyển tập
Những hạ về hoa phượng rưng rưng

Thu: 
 Dẩu chưa hứng mưa ngâu trước mái
Cây ngô đồng vợi nắng hoàng hôn
Nhẹ nhàng ngọn lá rơi bên cỏ
Buồn thênh thang làn gió heo may

Trăng tháng tám mơ màng lối ngõ
Giỏi bóng chinh phu tự bao giờ.?
Nghe nghĩa địa dế mèn hợp tấu
Bản tình ca gian diú khúc nôi…

Con đường làng dư vang nhịp bước
Tấp tểnh tới trường buổi thu sang
Thu lại thu chôn vùi ký ức
Ngờ ngợ tay nâng đóa cúc vàng

Đông:
Những cơn gió hắt hiu thêm tội
Mảnh khăn trời gói vội ngọn đông
Lớp đóng bừng thầy trò tha thít
Mặt bảng đen nét phấn rung rung

Đêm về khuya nêm dày bột rét
Cả bầu trời trốn biệt ánh sao
Bài sử kí bày ra trước mặt
Nến lung linh chả rỏ trang nào

Khẻ ngoài hiên ngọn bàng rơi rớt
Bỏng gựt mình chỉ thấy mình thôi
Nghe mênh mang đồng xa canh vạc
Chập chờn lau trắng rộ ven đồi….

Trương Văn Lũy

Huyền Thoại Về Muối


Có một lần nọ, ăn sáng chung ở bệnh viện với một ông bác sĩ người Mỹ chuyên về bệnh tim mạch, khi thấy tôi rắc muối lên những múi bưởi, ông ta trố mắt: “Anh không sợ bị cao huyết áp ư?”

Nhìn ánh mắt của người đồng nghiệp, tôi nghĩ lý do cao huyết áp không phải là quan tâm chính, mà là chuyện ăn bưởi với muối! Tôi dụ ông ta thử, “chàng” gật gù khen ngon, vì muối bưởi dường như ngọt hơn, bớt chua và bớt đắng. Trong gần 50 năm qua, các bác sĩ thường khuyên chúng ta không nên ăn mặn, trong khi đó, các cụ từ ngàn xưa lại nói, ăn mặn cho chắc da, chắc thịt. Thuở bé, tôi vẫn còn nhớ những nồi cá hay nồi thịt kho mặn đắng dành cho các sản phụ nhà hàng xóm, sau khi sanh.
Những nghiên cứu cũ, hơn 100 năm trước, suy diễn, biện luận một chiều, dựa trên những quan sát không đầy đủ, cho rằng ăn mặn có hại đến sức khoẻ tim mạch, thật ra không đúng hẳn. Theo các nghiên cứu gần đây, ăn nhiều muối cũng không đến nỗi tệ như người ta hằng nghĩ.
Hiện nay, chúng ta được khuyên, nên giới hạn lượng muối tiêu thụ ở mức 6 gram mỗi ngày, tức là 2.4 gram chất sodium (natri), vào khoảng độ một muỗng cà phê muối. Nếu bệnh nhân có bệnh cao huyết áp, bác sĩ thường khuyên nên giảm muối xuống còn 2/3 muỗng cà phê mỗi ngày. So với chế độ ẩm thực của người Việt, và ngay cả những thức ăn của các chủng tộc khác, giới hạn về muối nầy là chuyện nói cho vui, vì nó đi ngược lại bản năng sinh tồn của con người nói chung.
Từ thời cổ đại, nhất là ở những vùng đất xa biển, muối là một loại nhu cầu quý hiếm, người ta tôn thờ nó, giết nhau cũng vì nó. Muối rất quan trọng cho sự sống, không riêng gì cho con người mà cho cả những loài động vật. Ở xứ Keyna, quê hương thuỷ tổ của ông Obama, những con voi thèm muối, đang đêm, lặn lội vào hang sâu, để liếm những tinh thể muối tích tụ trên vách đá. Rồi những con khỉ đười ươi gorillas, theo vết, ăn phân của các cô chú voi, cũng vì muối. Ngay đến những chú khỉ nhỏ, ngồi bắt chí bắt rận cho nhau, chỉ để liếm vào da nhau, hưởng thừa chút muối tiết ra từ mồ hôi.
Con người chúng ta, thực tế, là một bịch muối biết đi, với những tế bào ngâm trong nước muối. Chúng ta khóc ra muối, đổ mồ hôi ra muối, khi thiếu nguồn muối bổ sung là đời tàn. Nghiên cứu gần đây cho thấy, khi thiếu muối, sự ham muốn về dục tính sẽ giảm đi, đàn ông dễ bị yếu sinh lý, mệt mỏi và… xụi. Phụ nữ thiếu muối cũng giảm bớt khả năng sinh sản và ảnh hưởng đến cân lượng của em bé.
Thiếu muối còn làm cho nhịp tim tăng, làm cho thận suy, làm cho tuyến giáp suy nhược, làm tăng độ vô cảm với chất insulin, và làm tăng cholesterol. Như thế, trên lý thuyết làm hại đến hệ thống tuần hoàn, tăng nguy cơ bị bệnh tim mạch.
Chất sodium là thành phần chính trong máu và tất cả dịch thủy trong cơ thể, vừa giữ thể tích cho máu, bảo đảm áp suất cho hệ thống tuần hoàn, vừa duy trì các phản ứng sinh hoá cho các tế bào. Mất muối, hệ thống tuần hoàn bị rối loạn. Riêng với hệ thần kinh, sự thay đổi nồng độ sodium qua những cái bơm nhỏ ở tế bào thần kinh, tạo ra những tín hiệu truyền dẫn trong mạng lưới thần kinh. Thiếu muối, hệ thống thần kinh bị tê iệt, não bộ sẽ bị sưng lên, gây hôn mê. Trong trường hợp bị mất máu vì thương tích hay bị phỏng nặng, chúng ta mất nước và mất muối, làm cho các cơ phận có nguy cơ sụp đổ, ngừng hoạt động. Vì thế, khi vào nhà thương, truyền nước biển là chuyện đầu tiên.
Vậy thì, tại sao hầu hết các bác sĩ lại khuyên ta nên cử muối?
Lý do vì những suy luận cổ điển dựa trên những quan sát hạn hẹp, một chiều, cho rằng ăn nhiều muối sẽ làm tăng huyết áp. Đã thế, để chứng minh cho những tiền đề không đúng, những nghiên cứu lệch lạc đua nhau tìm cách chứng minh cho một tiền đề nông cạn về cơ bản. Một vòng lẩn quẩn!
Này nhé, người ta suy luận rằng, khi chúng ta ăn nhiều muối sẽ bị khát nước, vì thế sẽ uống nhiều nước. Nồng độ sodium từ muối tăng cao làm cho cơ thể giữ nước lại để pha loãng bớt độ mặn của máu, do đó thể tích máu tăng. Một khi thể tích máu tăng, sẽ làm tăng áp suất máu, đưa đến bệnh tim mạch, tai biến não, và các nguy cơ khác.
Lý thuyết trên đây, chính tôi, cũng như hầu hết các bác sĩ đều được dạy như thế trong những năm đầu của trường thuốc. Thoạt nghe thì rất ư là “logic”, nhưng dần dà những sự thật quan sát được lại không chứng minh được cho lý thuyết nầy.
Huyết áp của con người được kiểm soát bởi nhiều động cơ mà trong đó nồng độ sodium và thể tích máu chỉ là một. Kế đến nguy cơ bị bệnh tim mạch, truỵ tim, tai biến não lại là hệ quả của nhiều lý do khác nhau, trong đó cao hyết áp chỉ là một trong những lý do ấy. Theo quan sát, 80% người có áp suất bình thường, khi ăn nhiều muối, không bị tăng huyết áp. Ngay cả những người đã bị cao huyết áp, khoảng 60% không bị ảnh hưởng vì muối.
Ở đây, nồng độ của muối, của chất sodium, cũng như huyết áp được điều chỉnh bới trái thận. Những hormone từ tuyến thượng thận aldosterone, angiotensin từ lá gan, và renin từ trái thận, tạo thành một hệ thống gọi là renin–angiotensin–aldosterone system (RAAS), làm việc với nhau để kiểm soát nồng độ muối, thể tích máu cũng như áp suất máu. Như thế người có lá gan khoẻ, trái thận tốt, đa số sẽ đáp ứng rất nhạy bén cho nồng độ muối trong máu. Cao huyết áp không đơn thuần vì ăn nhiều muối, mà vì hệ thống RAAS không làm việc hữu hiệu. Lá gan yếu, thận hư thật ra lại do những lý do khác, về nếp sống, về ẩm thực như ăn nhiều đường và tinh bột chẳng hạn.
Nói như trên đây, cũng không có nghĩa là chúng ta có thể ăn mặn càng nhiều càng tốt, nhưng lâu lâu lỡ ăn mặn tí xíu thì cũng không hại gì, trừ trường hợp những người thuộc vào diện cao huyết áp vì “nhạy cảm với muối”, phải cử muối vì trái thận đã suy. Trung bình, chúng ta có thể tiêu thụ muối vừa phải, khoảng độ từ 1.5 đến 3.5 muỗng cà phê muối là vừa. Nếu thấy khát nước là đã ăn quá mặn, không tốt cho trái thận, nên bớt ăn mặn cho lần sau. Không nên để “đời cha ăn mặn” đến “đời con khát nước” mới cử muối thì hơi trễ!

Bác​ sĩ Hồ Minh Ngọc

Thứ Sáu, 8 tháng 12, 2017

Thơ Tranh: Áo Tím Xưa


Thơ: Nguyễn Đắc Thắng
Thơ Tranh: Kim Oanh

Rượu, Trà, Thuốc Lá, Cà Phê


Rượu, trà, thuốc lá với cà phê,
Bạn thảo mời nhau, uống khỏi về.
Thuốc lá mùi hôi, bao kẻ chán?
Cà phê vị đắng, mấy người chê?
Rượu nồng cạn chén, tình thân thiết,
Trà đậm nâng ly, nghĩa cận kề.
Cơ hội mấy khi mình găp gỡ,
Rượu trà, thuốc lá với cà phê.

Khôi Nguyên

Hoa Ớt Mùa Đông

(Cây Ớt mùa đông Na Uy - Ảnh của tác giả)

Trong nhà cây ớt trổ hoa
Ngoài trời tuyết phủ có là lạ không?
Phải chăng vì vẫn nặng lòng
Còn nhớ chốn cũ, còn nồng tình xưa
Nhớ nguời vun bón sớm trưa
Lạc qua xứ lạ vẫn chưa quên nguồn
Ở đây trời đất u buồn
Mùa đông giá buốt, ngoài đuờng tuyết băng
Thân còn chút nhựa cỗi cằn
Trổ hoa cảm tạ lòng hằng nhớ nhung
Dẫu không trời đất chung cùng
Chân trời góc biển vẫn chung tấm lòng


Khánh Hà


Hãy Yêu Mến Nhau



Hãy Yêu Mến Nhau

Lớn tiếng hung hăng có ích gì,
Sao không tu tỉnh tránh khinh khi.
Vũng đời nhơ nhớp sao không tránh,
Bến Đạo thanh nhàn đấu đá chi?
Thầy dạy cẩn ngôn thêm cẩn hạnh,
Mẹ khuyên ăn nói phải nhu mì.
Thương Cha mến Mẹ thương gìn trọng,
Huynh đệ một nhà đấu đá chi?

Hồ Nguyễn 
(24-10-17)

Họa : Lời Nói Là Bạc - Im Lặng Là Vàng


Ta nên lặng lẽ lắng nghe gì
Đối đáp vô tình để họ khi
Lớn xác như voi nên diện tránh
Nhỏ thân cứ nhũn sợ con chi
Thầy khuyên nhân cách cần ngôn hạnh
Mẹ dạy người khôn phải dịu mì
Từ mẫu phụ thân luôn bảo trọng
Anh em bạn hữu chớ tranh chi.

Mai Xuân Thanh
Ngày 25 tháng 10 năm 2017

Thứ Năm, 7 tháng 12, 2017

Thơ Tranh: Áo Tím Ngày Xưa


Thơ: Cao Linh Tử 
Thơ Tranh: Kim Oanh


Tuyết Trắng Trời Xa


Thôi đừng thổi gió đông ơi
 Lạnh lùng băng giá rã rời lòng ta 
Nụ hôn xưa cháy thịt da 
Giờ môi ly biệt chỉ là hư không 

Phương trời tuyết trắng mênh mông
 Rơi bao tê tái qua lòng xót xa 
Nụ cười xưa trổ bông hoa 
Giờ em đem đẹp mượt mà tặng ai

Ngồi nghe tiếng gió thở dài 
Lòng ta nào bước ra ngoài tuyết đông 
Một mình thả gót lạnh lùng
Biết ai nối gót chia chung nỗi buồn
Bỗng thèm dòng lệ dỗi hờn
Xưa hoen mắt biếc sầu vương tháng ngày
Cho lòng sũng ướt khăn tay
Lau từ đuôi mắt chân mày em yêu

Cô đơn thả gót bên chiều
Trơ vơ cây đứng đăm chiêu mắt nhìn
Nhễu buồn tiếng vạc kêu đêm
Nhễu lên nỗi nhớ đắp mền tình xa

Trầm Vân

Huế Trong Tôi



Huế Trong Tôi

Mãi còn nhớ Huế, Huế trong tôi
Trong cả giấc mơ lẫn nụ cười
Lữ khách Nam Giao sầu giọt lệ
Nữ sinh Đồng Khánh thắm làn môi
Trên đường Gia Hội trăng soi bóng
Dưới bến Đông Ba cá đớp mồi
Mấy chục năm rồi chưa trở lại
Tình người sao cứ bạc như vôi

Phạm Kim Lợi
***
Các Bài Họa
Xa Huế


Nén tận sâu lòng, Huế của tôi
Ngày đi chẳng hẹn mốt mai cười
Bước đưa bước tiễn, sầu hoang mắt
Tay nắm tay lìa, xót quạnh môi
Lặng lẽ mây chiều giăng tóc bạc
Đìu hiu gió lạnh cuốn da mồi
Thu dùng dằng ngõ chờ đông tới
Giá buốt cho tình bạc trắng vôi

Lý Đức Quỳnh
23/11/2017

***
Năm Tháng Chần Chừ

Còn mang bóng Huế . Huế theo tôi
Giã biệt ngày đi miệng mếu cười
Ôm bóng Văn Lâu cay nước mắt
Gom hình Núi Ngự đắng bờ môi
Hoài thương bến nước trăng giăng bóng
Mãi nhớ thuyền câu lưới thả mồi
Đất tổ hằng mong ngày viếng lại
Chần chừ năm tháng hóa lòng vôi.

Hương Thềm Mây
(GM.Nguyễn Đình Diệm. 23.11.2017)***
1/Ký Ức


Một lần đến Huế khắc tim tôi
Chiến hữu tri ân sáng nụ cười!
Tấm võng nằm chung san lửa dạ,
Bát cơm sẻ nửa ấm bờ môi!
Thoạt thời trai trẻ thân vạm vỡ,
Thoắt đã già nua sắc nhuốm mồi!
Gặp lại Huế thơ đằm ký ức
Tình vương trầu thắm quyện nồng vôi!


2/Huế Sầu Thời Ly Loạn

Một thời sầu Huế đọng nơi tôi
Binh lửa loạn ly...héo nụ cười (!)
Nẫu giọng Nam Bình gìm đáy dạ,
Buồn câu hò Huế lịm trên môi!
Sầu trời Vĩ Dạ trăng thôi tỏ,
Lạnh bến Văn Lâu cá bỏ mồi(?)....
Vận đổi,...Huế giờ bừng khởi sắc
Ngược xuôi - đò nặng đá nung vôi...

11-2017
Nguyễn Huy Khôi
***
Huế Của Tôi

Chẳng phút nào quên Huế của tôi
Trong cơn đau khổ,lúc vui cười
Mưa thôn Vĩ Dạ mờ con mắt
Nắng bến Vân Lâu thắm khoé môi
Gió tạt lùm tre thân lả ngọn
Trăng lồng đáy nước cá tìm mồi
Khi đi tóc hãy còn xanh lắm
Thấm thoắt nay đà bạc trắng vôi

Thanh Hoà
***
Huế Thương

Vẫn đặt trong tim Huế của tôi
Nhiều khi mơ tưởng vẫn thầm cười
Tịnh Tâm sương gội thêm mềm tóc
Đại Nội gió lùa chỉ lạnh môi
Bến Ngự đêm Trăng soi cảnh ảo
Sông Hương thuyền lưới chất con mồi
Huế thơ như rứa , răng quên được
Sẽ có ngày về , chẳng bạc vôi

Minh Thuý
Tháng 11_2017

Bốn Bảy Mùa Xa 

Mong rằng Huế chẳng giận hờn tôi
Bốn bảy mùa xa lặng lẽ rồi
Vỹ Dạ năm nào em mỏi gót
Nam Hòa thuở nọ tớ mềm môi
Đầu lăng Khải Định chiều ly nước
Cuối chợ Đông Ba buổi đĩa mồi
Bỗng chốc không về thăm trở lại
Nghe đời bạc trắng tựa màu vôi ./.

LCT 
25/11/2017

Thứ Tư, 6 tháng 12, 2017

Thơ Tranh: Tím Xưa



Thơ: dovaden2010
Thơ Tranh: Kim Oanh

Thà Đừng Về*



Tình cờ ngày ấy vào chung lớp
Xa lạ thành quen nhẳn mặt nhau
Một hôm phấn bảng là nhân chứng
Em thẹn anh cười ánh mắt trao

Ánh mắt trao lời tình ái ngõ
Hẹn hò rồi sẽ nắm tay nhau
Hạnh phúc một đời thề gắn bó
Vượt qua dù sóng gió ba đào

Sóng gió ba đào chưa hiện đến
Anh rời xa tổ ấm âm thầm
Rồi lại hứa quay về một sớm
Mõi mòn trông sao vẫn bặt tâm

Vẫn bặt tâm ... một chiều ãm đạm
Anh quay về, lạnh lẽo vườn nhà
Ngôi mộ đó ... đớn đau vĩnh biệt
Xưa hận thương nay lịm xót xa.

Anh Tú

November 28, 2017
*Từ tâm tình của một người bạn.

Bồi Hồi Nghe Tiếng Quốc Kêu



Thơ viết: Quốc kêu gợi nhớ nhà
Bồi hồi nghĩ lại lúc xưa xa
Bên song văng vẳng lời cu rút
Cạnh cửa đong đưa lá thoảng qua
Bảy mấy xuân rồi nghe giọng hót
Ba mươi thu đã bỏ quê cha
Bâng khuâng xót dạ thương ngày cũ
Khắc khoải tình quê ai hiểu ta?

Song Quang
Thu tàn 2017
***
Họa:
Nhớ Nhà Nghe Tiếng Quốc Kêu

Đêm tàn tiếng Quốc thoáng đưa qua
Gợi nhớ quê hương nẽo phía xa
Kỷ niệm thân thương về đất Mẹ
Bóng hình yêu dấu của quê Cha
Chẳng nhòa ký ức trong tâm thức
Khó nhạt tâm tư lúc biệt nhà
Mấy chục năm làm thân viễn xứ
Bao giờ trở lại thỏa lòng ta!

Song MAI Lý Lệ
12/4/17

Em Nợ Tình Xa



Em Nợ Tình Xa

Tình xa em nợ anh rồi!
Làm sao trả được cho đời ngát hương
Thì đâu em phải nhớ thương
Mỗi người mỗi ngả nẽo đường xa nhau
Anh ơi ! bối rối niềm đau
Vậy mà chẳng trả lòng sầu khó khuây
Tình ta tan tác vì ai ?
Theo mây theo gió tháng ngày khôn phai
Tiếc thương cho mối tình hoài!
Nên đành nặng nợ tình ai suốt đời

Nguyên Hương
***
Tình Lữ Thứ

Cớ sao người đã quên rồi?
Quên chiều ước hẹn..tủi đời tha hương!
Chong đèn thao thức cảm thương
Mơ rằng đôi lứa chung đường bên nhau
Tơ lòng vương vấn buồn đau
Mượn men rượu đắng nhưng sầu chẳng khuây!
Bây chừ chẳng nỡ trách ai
Tim nồng lữ thứ đêm ngày khó phai
Nụ cười chúm chím yêu hoài
Đêm mơ giấc điệp dìu ai trọn đời!

Như Thu

***
Duyên Nợ Tình Xa


Phu thê tình nghĩa nhau rồi
Dù nghèo vẫn điểm tô đời tỏa hương
Nồng nàn đằy ắp yêu thương
Nguyện thề không bước con đường xa nhau
Dù cho gặp cảnh đớn đau
Vững tay chèo lái vượt sầu giải khuây
Chẳng rơi giọt lệ bi ai
Trước cơn sóng gió, chuổi ngày vàng phai
Luôn luôn khắng khít nhau hoài
Đến khi rời khỏi trần ai cõi đời

Minh Hồ
18.11.2017
***
Gởi Người Tình Xa

Ngái xa tình nợ nhau rồi
Vành trăng xẻ nửa,hoa đời nhạt hương
Mi sầu quánh lệ ngùi thương
Lặng thầm đi suốt con đường không nhau
Dầm men rượu ngỡ vơi đau
Nào hay cố lãng cơn sầu biếng khuây
Tình chia đôi ngả,trách ai?
Nồng nàn lịm giữa đông ngày lạnh phai
Nhớ nhau,lòng nhớ nhau hoài
Hương không bén lửa duyên ai...lụy đời!

Lý Đức Quỳnh
18/11/2017
***
Trái Tim Nhân Ái

Bốn mươi năm đã qua rồi
Bão giông đưa đẩy phận người tha hương
Trái tim nhân ái xót thương
Bao dung nâng đở cùn đường có nhau
Tạm dung cố nén khổ đau
Dựng lại cuộc sống nỗi sầu được khuây
Tương lai tươi sáng nhờ ai
Ân nghĩa nhân đạo tháng ngày nào phai
Ăn trái nhớ kẻ trồng hoài
Dạy con cháu sống như ai đáp đời.

Kim Oanh
Úc Châu 2017

Thứ Ba, 5 tháng 12, 2017

Thơ Tranh: Ngày Xưa Áo Tím


Thơ: Chinh Nguyên/H.N.T
Thơ Tranh: Kim Oanh

Cây Đinh Sét Tự Tình


Em là cây đinh sét
Nằm buồn hiu xó nhà
Chẳng ai buồn ngó tới
Tháng ngày lặng lẽ qua

Bỗng một hôm rất lạ
Chủ nhà tìm tới em
Hân hoan và ấm áp
Như gặp đuợc nguời quen

Làm sao em ngờ đuợc
Nguời găm em vào đất
Rỉ sét là duỡng chất
Để cứu một cây xanh

Tuởng đời em vất đi
Chẳng chút giá trị gì
Nhưng hoàn toàn không phải
Vẫn rất cần, có khi

Từ hạt cát nhỏ bé
Tới khoảng không bao la
Tất cả đều ý nghĩa
Làm nên cuộc sống ta

Khánh Hà

(Mẹo vặt: Chanh, Quýt hay Tắc bị úng nước và rụng lá, 
dùng đinh để vào gốc, chất rỉ sét sẽ cứu cây tươi xanh  lại ngay) 

(Cây Quất của tác giả được cứu sống)


Ô Kìa


Bài Xướng: Ô Kìa

Nghe hơi lạnh lạnh trời chưa sáng
Thương mến mùa đông cánh phượng vàng
Chợt thấy ngoài song mai rỡ rạng
Ô kìa tháng chín gió thu sang!

Cao Linh Tử
Đồng Tháp 2017
*** 
Bài Họa: Y Đề

Ngọn nến tình lung linh tỏa sáng
Hong mùa lên muộn trổ hoa vàng
Sương đêm lấp lánh hừng đông rạng
Chờ đợi chân người nhẹ bước sang

Kim Phượng
Melbourne 2017
***
Gọi Mùa

Riú rít Oanh ca ngày nắng sáng
Vườn mơ thơ thẩn ánh chiều vàng
Ru đêm tròn mộng chờ mai rạng
Tha thiết gọi mùa xuân thắm sang

Kim Oanh 

Thương Ôi



Chiều thương áo trắng xa xôi
Lạnh lùng theo gió mặc tôi thẫn thờ
Rưng rưng nắng sõng như mơ
Mảnh hồn vo vặn mỏng hờ tan hoang
Mối sầu loang, tiếng nấc oan
Thôi thôi đành thế, vỡ choang mộng thường
Trăm điều tiếc, vạn lần thương
Ầu ơ đêm vắng, ta thương lấy mình
Bàn tay năm ngón kiêu xinh
Giờ khô đốt gập đếm rình ngày qua
Bên đèn đối bóng xót xa
Buồn như tơ nhện góc nhà mãi giăng
Đêm sâu khuyết lẻ ánh trăng
Thuyền trôi lơ lửng sầu giăng ngập trời
Buồn con sinh mãi … sao ngơi?

Cao Bồi Già
14-07-2011


Thứ Hai, 4 tháng 12, 2017

Thơ Tranh: Tủi Cái Thân Già



Thơ: Dương Hồng Thủy
Thơ Tranh: Kim Oanh

Quỷ chùa



Cuối thu nhạt nắng đá đồi rêu
Trắng sương trắng cã tiếng chuông chiều
Khuất hồn lơ lửng mê bờ bến
Trăng non lạnh tái lạnh cô liêu

Thoảng nhẹ hương trầm cùng nhịp mõ
Tưởng bước người xưa dội tiếng qua
Tưởng ngỡ xa bờ dè bến nọ
Tưởng đã hiền soi mặt quỷ ma

Mê mê hoài điệu ru ủy mị
Mãi bên này mà ngỡ đã sang
Vào cơn lốc thở hơi tục lụy
Nửa cuộc tình hoa rụng mênh mang

Sâu chưa thoát xác hoa chưa nở
Giữa hương nhang rượu chảy dạt dào
Men chưa mềm theo bình chưa vỡ
Giữa đôi bờ ngầy ngật chiêm bao

Đeo rượu viếng cảnh gặp bạn làm tăng, rủ bạn trốn Phật, trốn Tăng, trốn giới hạnh
Xuống khỏi hậu liêu, nhấp khà, nhấp khà
Kinh luận bỗng sáng rõ lòng ta

Trương Văn Phú
* Ảnh chụp của Tác Giả

Vườn Xưa



Buổi ấy xanh xa biệt nắng vàng
Nhạt màu thu quạnh tím chiều loang
Lá gầy níu nhánh bâng khuâng rụng
Chồi nhỏ vin cành bẽn lẽn sang
Bóng dợn ánh tà lay mộng cũ
Mù giăng sương tối đuối trời hoang
Vườn xưa rúc gió quày trong nhớ
Nguồn cạn mơ lòng con suối ngoan

Lý Đức Quỳnh


Không Tên 8


Em đừng buồn và cũng đừng ái ngại,
Tôi sống bên cạnh em vẫn mỗi ngày,
Em đừng nhìn tôi đôi mắt phán xét,
Chỉ vì rằng tôi chẳng thấy giống ai.

Tôi lặng lẽ nhìn chiếc lá vàng bay,
Như say đắm một nhan sắc của ai,
Bởi hạnh phúc chợt đến tôi mĩm cười,
Theo chiếc lá nằm im không động đậy.

Ánh mắt tôi em nhìn thấy xa lạ,
Như người mất hồn giữa cõi hoang xa,
Những phút giây là hạnh phúc tình cờ,
Nên tôi bổng cất hát một lời ca.

Lời của tôi bổng dài ngưng bặt tiếng,
Không thành câu chỉ ngọng nghịu trong tim,
Em không hiểu nên buồn phiền thương hại,
Hạnh phúc đến làm tôi có vẻ điên.

Tôi chẳng nghĩ suy để tìm lý do,
Phân tách lẽ ngay điều thiệt đắn đo,
Nên trong tôi đời chỉ là hạnh phúc,
Không tỉnh không say em đừng quá lo.

Một tình yêu xin em tôi giữ mãi
Vì hạnh phúc đem về lòng nhân ái,
Để âm thầm nhen nhúm lữa từ bi,
Một đóa hồng tôi xin tặng cho em.

Có một ngày em nhìn chiếc lá thu,
Vẫn nằm rữa mục trên thềm đá cũ,
Nghe tiếng lòng hạnh phúc với vô thường,
Là tôi biết em vẫn còn yêu tôi.


Hải Rừng
Oakland, 12 Nov 2011.
Thân tặng một người đã gởi cho tôi nhiều bài đọc về
‘vô thường’ để tôi thấy đời chỉ có từ bi và hạnh phúc.

Nụ Hôn


Xướng: Nụ Hôn

Hôn nhẹ làn da, hương ngất ngây
Hôn dòng tóc xõa tựa vầng mây
Hôn đôi mắt ướt  chiều ly biệt
Hôn cánh vai gầy  phút đắm say
Hôn ngón chân mềm  hàng lệ nóng
Hôn bờ môi lạnh  cuộc tình cay
Hôn cho rướm máu hồn hai đứa
Hôn với vòng ôm trắc trở đầy.

Thy Lệ Trang
***
Bài Họa:
Nụ Hôn Chờ

Hôn môi: cách trở  dạ nào ngây
Hôn má: trời tây chận đám mây
Hôn miệng: bồi hồi khi mộng tưởng
Hôn ̣đầu: tưởng tượng lúc hồn say
Hôn tay: chưa nắm, tay mềm dịu
Hôn lưỡi: đâu mùi, lưỡi đắng cay
Hôn đợi! ngày nào vui tái hợp
Hôn chờ:"Biển hẹn" dưới trăng đầy.

Ngọc Ẩn Nhi Huyền

Chủ Nhật, 3 tháng 12, 2017

Thơ Tranh: Lối Xưa


Thơ: Song Quang
Thơ Tranh: Kim Oanh


Văn Quyên 聞䳌 - Phương Hiếu Nhụ

Nhàn lão, một bài thơ xưa ,với vài cảm xúc ghi vội ̣ Có là giây phút hạnh phúc an ủi chăng, cho người nửa đời biệt xứ, khi tưởng nghe được tiếng quyên kêu buồn, đã nghĩ là mình vẫn còn có một nơi chốn để nhớ, để về?



Cảm Xúc Ghi Vội Trong Lúc Nghe Tiếng Cuốc Kêu

"Chốn xưa nhớ về / Chốn xưa nhớ về / Chốn xưa nhớ về ... "

Một tiếng, chạnh lòng lữ thứ
Hai tiếng, xót phận ngu ngơ
Ba tiếng, mây trắng dật dờ
Bốn tiếng, vườn xưa còn đó
Năm tiếng, trăng lọt song thưa
Bóng ai miệt mài canh cửi
Sáu tiếng, lệ hoa huyết đổ
Ố hoen trổ tím lan thềm
Bảy, tám, chín tiếng ... hết biết
Lặng ngồi, nước mắt bơ vơ
Nhớ trước, hồi còn ở nhà
Dửng dưng chim kêu chim gọi
Thân nay, đất khách, mới hiểu
Bạc đầu tiếng cuốc vu vơ!


Phạm Khắc Trí
***
1. Nguyên Tác chữ Hán cổ của bài thơ:

聞䳌                        Văn Quyên

不如歸去,            Bất như quy khứ,
不如歸去 !              Bất như quy khứ !
一聲動我愁,         Nhất thanh động ngã sầu,
二聲傷我慮。         Nhị thanh thương ngã lự.
三聲思逐白雲飛, Tam thanh tư trục bạch vân phi,
四聲夣繞荆花樹。 Tứ thanh mộng hiểu kinh hoa thụ.
五聲落月照踈櫺, Ngũ thanh lạc nguyệt chiếu sơ linh,
想見當年弄機杼。 Tưởng kiến đương niên lộng cơ trữ.
六聲泣血濺花枝, Lục thanh khấp huyết tiễn hoa chi,
恐汚堦前蘭茁紫。 Khủng ô giai tiền lan truất tử.
七八九聲不忍聞, Thất bát cửu thanh bất nhẫn văn,
起坐無言淚如雨。 Tọa khởi vô ngôn lệ như vũ.
憶昔在家未逺遊, Ức tích tại gia vị viễn du,
毎聽䳌聲無點愁。  Mỗi thính quyên thanh vô điểm sầu.
今日身在金陵上, Kim nhật than tại Kim Lăng thượng,
始信䳌聲能白頭 !   Thủy tín quyên thanh năng bạch đầu!

明·方孝孺         Phương Hiếu Nhụ

2. Chú Thích:
* Phương Hiếu Nhụ 方孝孺 ( 1357-1402 ), tự là Hi Trực, Hi Cổ. Người huyện Ninh Hải tỉnh Chiết Giang ( nay là TP Ninh Ba tỉnh Chiết Giang ). Ông là một nhà thơ, nhà tư tưởng, nhà văn học của đời Minh. Thục Hiến Vương Chu Xuân gọi ông là Chánh Học, nên người đời xưng ông là Chánh Học Tiên Sinh. Sau vì tham gia tổ chức Tiểu Phan, nên sau Tĩnh Nạn chi biến, không hợp tác với Minh Thành Tổ Chu Đệ, bị Đệ tru di thập tộc.
* Văn Quyên 聞䳌 : là nghe tiếng chim quyên kêu. Chim Quyên người Miền Nam gọi là Con Cuốc, miền Bắc gọi là Con Quấc.
* Bất như 不如 : Không phải là " Không bằng ". Ở đây có nghĩa là Thôi thì ..., Thôi hãy ...
* Kinh Hoa Thụ 荆花樹 : Một loại cây có gai trổ hoa đẹp như Hoa Giấy của ta, thường được trồng trước sân nhà, nên tượng trưng cho Cái Nhà , cho gia đình.
* Sơ Linh 踈櫺 : là Cái mái hiên che ngoài song cửa sổ.
* Cơ Trữ 機杼 : là Cái Khung cưởi để dệt vải.
* Khấp huyết tiễn hoa chi 泣血濺花枝 : Nước mắt khóc thành máu tưới lên các nhánh hoa.
* Vô Điểm Sầu 無點愁 : là Không một chút ưu sầu nào cả.
* Thủy tín 始信 : Mới tin rằng ...

3. Nghĩa Bài Thơ:

Về đi thôi, hãy về đi thôi! Cuốc kêu một tiếng đã khơi động mối sầu của ta, kêu hai tiếng lại đánh động niềm ưu tư của ta, kêu ba tiếng làm cho sự nhớ thương của ta bay theo làn mây trắng, kêu bốn tiếng thì mộng hồn của ta đã vờn quanh cây Tử kinh hoa trước sân nhà rồi, kêu năm tiếng thì bóng nguyệt đã mờ ngoài song cửa sổ, nhớ đến ai năm nào còn ngồi dệt cưởi bên song. Sáu tiếng cuốc kêu thì máu đã vãi khắp các cành hoa, e rằng đã làm hoen ố đi cành phong lan tím trước thềm. Bảy tám chín tiếng tiếp theo ta đã không đành lòng nghe nữa, ngồi bật dậy không nói năng chi mà lệ nhỏ như mưa. Nhớ lại những năm xưa còn ở nhà chưa lê gót lãng du, mỗi lần nghe cuốc kêu ta không chút âu sầu nào cả. Hôm nay thì thân ta đang ở tại Kim Lăng, ta mới tin rằng tiếng cuốc kêu dễ làm cho người ta trở thành đầu bạc !

Đọc bài thơ trên làm cho ta nhớ đến Tam Nguyên Yên Đỗ với:

Khoắc khoải sầu đưa giọng lửng lơ ...
và ...
Năm canh máu chảy đêm hè vắng ...
với ...
Sáu khắc hồn tan bóng nguyệt mờ!
nên dễ ...
Giục khách giang hồ dạ ngẩn ngơ!


Tiếng cuốc kêu đêm qủa rất dễ đánh động lòng người ! Chưa đi mưa chưa thấy lạnh, chưa xa nhà chưa thấy nhớ quê, như cụ Tiên Điền đã từng trãi:
Đoạn trường ai có qua cầu mới hay!

4. Diễn Nôm:

Nghe Cuốc Kêu

Về đi thôi, hãy về đi thôi!
Một tiếng cuốc kêu đã sầu rồi,
Hai tiếng thương tâm ba tiếng nhớ,
Lòng ta đã theo với mây trời.
Bốn tiếng đến sân hoa tử kính,
Trăng tà năm tiếng trước song rơi.
Dưới hiên bóng nguyệt xế rồi,
Nhớ người năm cũ bên trời đưa thoi.
Sáu tiếng quyên mửa máu rồi,
Hoen cành lan tím chơi vơi trước thềm.
Bảy tám rồi chín tiếng liền,
Bật ngồi rơi lệ im lìm như mưa.
Quê nhà nhớ những ngày xưa,
Nghe quyên đêm vắng lòng chưa thấy buồn.
Nay Kim Lăng vạn dặm đường,
Mới hay quyên hót sầu thương bạc đầu !


Đỗ Chiêu Đức
***
Tiếng Quyên Kêu

Quốc kêu một tiếng thấy khôn rầu
Vẳng tiếng thứ hai cảm động lâu
Ba tiếng thương tâm mây trắng nhớ
Thứ tư tử kính khóc cơ cầu
Thứ năm dệt cửi trăng mờ bóng
Sáu tiếng máu rơi lan tím sầu
Bảy, tám, chín nghe chi nữa... dậy
Thầm rơi giọt lệ thấm dường mưa !
Buổi xưa nhớ lại còn niên thiếu
Nghe cuốc kêu vang chẳng biết sầu
Nức nỡ Kim Lăng quyên lạc giọng
Bạc đầu thoáng chốc quốc kêu lâu

Mai Xuân Thanh
Ngày 30 tháng 11 năm 2017
***
Nghe Cuốc Kêu

Hãy về đi hởi hãy về đi
Một tiếng cuốc kêu đã lụy bi
Hai tiếng chạnh niềm thương xót phận
Ba kêu khắc khoải mây trắng di
Bốn tiếng vườn đêm sầu não nuột
Năm tiếng nhớ người trăng tủi buông
Sáu tiếng nguyệt tà hoa rỉ máu
Lan tím trước thềm hoen cánh loang
Bảy tám chín tiếng chẳng ngơi buồn
Không từ bất đông lệ mưa tuông
Hồi tưởng ngày xưa nhớ quê nhà
Tâm chưa giao đọng giọng cuốc đa
Nay Kim Lăng cách đường vạn dặm
Chim kêu da diết tóc bạc pha!

Kim Oanh

Xa Quê



Xướng: Xa Quê

Cố quận, trời xa vọng ngóng về
Ngàn trùng sóng gió biệt hà khê
Chiều giăng thăm thẳm niềm ngang ngổn
Tối nhốt mênh mang nỗi bộn bề
Cuộc thế cờ tàn lay lắt mộng
Canh đời lối nghẽn chập chờn mê
Dài đêm tiếng cuốc lòng côi nghẹn
Lịm giữa vô cùng những tỉ tê

Lý Đức Quỳnh
***
Bài Họa: Nhớ Quê

Vời trông mây trắng gửi thương về
Quê cũ mịt mờ dạ tái tê
Cất bước phong trần,xoay xứ lạ
Vượt đường sỏi đá,thoát bờ mê
Qua nhiều ải khổ trời mơ lịm
Thấm đẫm thành sầu giấc mộng khê.
Cố gắng vươn mình không nản chí
Niềm riêng cố quận vẫn bề bề

Thanh Hòa
***
1/ Dạ Khúc

Cố Hương thăm thẳm lối tìm về
Đò mộng mòn trông bến Nhị Khê!
Lập nghiệp đáo đôn trầy vạn nẻo,
Mưu sinh vật lộn cực trăm bề!
Nhân tình thuận đạo neo bờ Giác,
Thế cuộc may đời thoát bến mê!
Liệm chặt nỗi niềm buồn dạ khúc
Lệ nhòa thương khó,...thấm sầu tê!?

2/ Tản Mạn

Từ ly,...ước hẹn có ngày về,
Xua vợi buồn vương thuở khét khê,
Tiến thoái lạc thời ?...dè ngã rẽ
Dại khôn loạn thế?...khó yên bề.
Mèo cào sớp chữ!... còn hư mộng
Cóc gặm ghẻ thơ!...vẫn máu mê?!
Ai cúi ai khom,...đời mặc xác
Tỉnh say,...cài chốc....hết mô tê.

11-2017
Nguyễn Huy Khôi
***
Bế Tắc


Ly biệt bao năm chẳng trở về
Nào vì ngăn cách lắm sơn khê
Nỗi niềm trăn trở còn trăm mối
Công việc lo toan vẫn tứ bề
Sự nghiệp mười phương hoài lận đận
Đường đời muôn nẻo mãi u mê
Nhìn lui quá khứ, lòng đau quặn
Nghĩ đến tương lai, dạ tái tê.

Sông Thu
***
Xa Quê Lòng Nước

Quê hương mãi hẹn muốn quay về
Viếng tổ thăm làng với ruộng khê
Lận đận sông đời xa vạn nẽo
Lao đao nghiệp sống cách muôn bề
Lòng mong mấy bận gieo mơ hảo
Dạ ước bao phen chịu mộng mê
Đất khách phong sương thân quạnh quẻ
Cam lòng ngày tháng nhớ hoài tê

Hương Thềm Mây
(GM.Nguyễn Đình Diệm. )
27.11.2017
***