Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2015

Nghĩ Về Đêm Giáng Sinh



Thơ: Danh Hữu
Thơ Tranh: Kim Oanh
 * * * 
Các Bài Họa:
Đêm Nguyện Cầu

Nhân loại vui mừng mỗi Giáng Sinh
Trong khi hỉ hạ tiệc linh đình
Chiến tranh tham vọng đà nhen nhúm
Khủng bố sân si thật khó bình
Tổ quốc vinh quang trông trí tuệ
Tai ương chết chóc phó thần linh
Trải qua không biết bao tang tóc
Xin Chúa xót thương đất nước mình 


Mailoc
Cali mùa Giáng Sinh 2015
 * * *            
Đêm Thánh Vô Cùng

Đêm Thánh vô cùng Chúa mới sinh,
Trần gian Cứu Thế đón linh đình...
Nguyện cầu Thánh Thể trong mùa Vọng,
Mong ước ơn Trên giặc giả bình.
Thiếu nữ siêng năng đi Thánh Lễ,
Thanh niên dẹp loạn cứu sinh linh.
Lưới Trời lồng lộng thưa không lọt,
Nhắc nhở phi nhân tất hại mình!


Mai Xuân Thanh
Ngày 24 tháng 12 năm 2015

Đêm Giáng Sinh Nguyện Cầu!


Đêm đông lạnh lẽo Giáng Sinh
Mân côi lần hạt con cầu nguyện xin
Cầu xin thế giới hòa bình
Chiến tranh, khủng bố rập rình lùi xa

Cầu xin nhân loại thuận hòa
An vui hạnh phúc – Ngôi nhà Hồng Ân
Cầu xin thế giới xoay vần
Xua tan máu lửa - từ tâm lòng người

Phước lành xin Đức Chúa Trời
Ban cho nhân loại sống đời bình an
Giáng Sinh Chúa xuống trần gian
Niềm tin ,hy vọng vô vàn Chúa ơi!

Pleiku mùa Giang Sinh 2015
Ngô Quang Diệp

Tách Sương Mù


Tay trong tay trên con đường vắng
Anh nhẹ nhàng dìu bước chân em
Vào quán cà phê tình trĩu nặng
Nhưng êm đềm như ánh mắt đêm!
Sợi nắng phai dần bên lối nhỏ
Cà phê anh bốc khói sương mù
Bàn tay nào khuấy đều mật ngọt
Bãng lãng buồn khói cũng suy tư.
Đôi mắt em nhìn trời thăm thẳm
Từng giọt cà phê rớt lặng thầm
Muỗng khua đáy tách như an phận
Bọt sủi lăn tăn dậy sóng ngầm.
Thoạt nhìn hai đứa như tranh vẽ
Lẳng lặng em ngồi bên bóng anh
Chiếc quạt trần mang theo gió nhẹ
Xôn xao hơi thở thoáng qua mành.
Giờ đây nắng chiều qua kẻ lá
Ly tách ngày xưa lỗi hẹn rồi
Em biệt phương trời như hóa đá
Sương mù kỷ niệm chết trong tôi!..
Dương Hồng Thủy

Tấm Thiệp Giáng Sinh

 

Hàng năm, cận lễ Giáng sinh là thời gian tôi khá bận rộn. Nhưng là, bận rộn trong an bình nhận lãnh và thân yêu trao ban. Nào là...tôi cần chọn tấm thiệp nào, để gửi cho ai. Nào là... lựa con tem nào thích hợp, để tôi dán lên bao thư đó. Một điều cũng không kém quan trọng, tôi phải định liệu thời gian để gửi thiệp đi và ước đoán sẽ đến tay người nhận đúng lúc, không sớm cũng chẳng quá muộn.

Dịp lễ trọng này, rơi đúng vào thời gian cuối của năm, sau những ngày làm việc mệt nhọc. Đây là lúc mọi người có được nghỉ ngơi. Chung trong niềm vui, tôi đã gửi đi khoảng trên 200 tấm thiệp để chúc mừng. Chúng như đàn chim muôn màu, tung bay muôn phương, một số thiệp về lại Việt Nam, một số khác đến đất Mỹ, Gia Nã Đại, Bỉ, Đức hoặc lòng vòng trong lục địa Úc châu, nơi tôi đang sinh sống. Những tấm thiệp này, được chọn lựa kỹ lưỡng, từ hình ảnh đẹp bên ngoài cùng với lời chúc lành được in sẵn bên trong. Bởi đây, vừa là thú tiêu khiển cuối năm vừa là món quà mọn, rất nhỏ, nhưng đầy ắp tình mà tôi muốn trao gửi đến người nhận. Người nhận là những ai? Đó là thân nhân, bạn bè vong niên, những người cùng nơi làm việc, một số cựu học sinh Kỹ Thuật Vĩnh Long và là tất cả học sinh trường Việt Ngữ Trương Vĩnh Ký, lớp do tôi phụ trách.

      Có một điều tôi cần nói ra, nếu không, e rằng có người sẽ bật mí. Đó là sự ngoại lệ dành cho người thân trong gia đình. Những anh chị em nơi phương xa, sẽ nhận thiệp thay "quà". Còn tất cả anh chị em cư ngụ tại Úc, trong ngày lễ này, cùng họp mặt, có chung "đêm Giáng sinh vô cùng", nên nhận quà thay "thiệp".
      Như đã nói, gửi thiệp Giáng sinh là một cái thú, vì niềm vui đến tức thì với tôi. Không thú sao được, mỗi lần gửi, tôi có dịp ngắm nghía, săm soi, từ ngoài lẫn bên trong từng tấm thiệp. Hình bên ngoài đã đẹp, đọc qua lời viết sẵn có, tôi có dịp suy ngẫm tình ý từng lời. Nếu chỉ dùng những lời viết sẵn có ấy, đỡ mất thời giờ biết bao, nhưng tôi thích do chính tay mình viết hơn. Bởi đó là tình cảm tôi dành riêng cho mỗi người và được viết theo mỗi ý. Ngay khi đặt bút viết, tôi cảm tưởng như đối diện với người nhận và bật cười khi nghĩ tới, nhớ về những cử chỉ, hành động mà người này đã dành cho tôi trước đây. Tôi tự hỏi, tự thích thú và cứ thế mà thiệp rời khỏi tôi và chuyển đến tay người nhận... Đó chẳng là niềm vui hay sao?

Viết, gửi, thiệp Giáng Sinh nhiều như thế, phải chăng là một thông điệp cho biết tôi rất cần tình thương? Có lẽ cũng đúng! Vì trong số những tấm thiệp Giáng sinh đẹp, giống nhau ấy, đã được gửi đi, nhưng tôi luôn luôn giữ lại một tấm, tự gửi cho riêng mình. Nhìn tấm thiệp Giáng Sinh, tôi tha hồ ngắm để thưởng thức cái đẹp, tha hồ đọc lời viết sẵn, hầu tìm sự hay và nương theo đó mà sống.
Trong số thiệp gửi đi... với muôn ngàn ý tốt đẹp trao ban, đôi khi được hồi đáp bằng điện thoại..."mắc công mình phải gửi thiệp đáp lễ lại cho bồ...".
Có những tấm thiệp, đều đặn gửi đi mỗi năm với cả tấm lòng tri ân, tri ân Người đã âm thầm, tế nhị giúp đỡ tôi. Đó chính là Người đã đưa tôi trở lại cuộc đời này.

Số thiệp tôi nhận được, không thua gì số đã gửi đi. Trong số này, có một tấm thiệp, được tôi gìn giữ rất lâu, được trân quý và hàng năm đều mang ra trưng bày lại. Đó là thiệp Giáng sinh của một em học sinh lớp 5, trường Việt Ngữ. Em tự tay làm lấy, hình một cây thông được cắt ráp cẩn thận, tô màu bắt mắt, bằng đôi bàn tay nhỏ bé của em. Cây thông tô xanh xanh, cao cao vẽ nhiều tầng, nếu được mở bung ra, bên trong nắn nót viết lời chúc lành. Hàng năm, khi mang cây thông bé xíu này để chưng bày, một tình cảm tràn trề len lén cùng nước mắt rưng rưng. Ngày đó, em đến trường với mái tóc rối, chưa được chải gỡ cẩn thận, mà bàn tay đó khéo léo cùng óc sáng tạo để làm nên Tấm Thiệp. Giờ đây, người học sinh ấy đã tốt nghiệp Đại học.


Có một tấm thiệp khác, quá đặc sắc. Cũng là thiệp Giáng Sinh tự làm, từ sáng kiến của một vị trong Ban Điều Hành Trường Việt Ngữ. Với kỹ thuật hiện đại, một cây Noel, thay những bóng đèn lấp lánh trên cành bằng khuôn mặt của quí vị nhân viên trong Ban Điều Hành và Thầy Cô Giáo. Tôi mang"kỷ vật" này trưng bày hàng năm, vì đây là món quà tình cảm vô giá.

Để có được thiệp với số lượng lớn, vừa đẹp, vừa đủ gửi đi hàng năm như thế. Để có được giấy gói quà tốt, dây cột quà "đồng điệu", phù hợp với màu sắc của giấy gói đó, tôi phải chuẩn bị trước cả năm. Mỗi năm, sau ngày Boxing day, 26 tháng 12, hầu hết vật dụng cần cho ngày Giáng sinh được bày bán hạ giá. Nếu ai chịu chờ, chịu đợi, sau Tết Dương lịch, chỉ còn nửa giá hay rẻ hơn nữa. Tuy nhiên, nếu càng đợi chờ, thì tiền nào của đó, chất lượng, mỹ thuật của vật dụng e kém đi và không vừa ý cho lắm. Những ngày này, tôi vui như hội. Đôi chân như bay, lướt từ của hàng này sang cửa hàng khác. Hết đi ngày nay, rồi sang đến ngày mai và những ngày kế tiếp nữa.


      Thời "hoàng kim" của tôi mỗi năm lùi dần...lùi dần và sẽ đi vào dĩ vãng bởi kỹ thuật hiện đại. Ngày nay, với phương tiện điện toán, email đã dần dần giết chết những tấm thiệp Giáng Sinh "của tôi" không chút tiếc thương. Rồi đây cái háo hức mỗi lần chạm vào thùng thư. Những ngày nhanh chân, lẹ tay đi tìm mua thiệp "sale" sẽ không còn nữa?!. Chiếc thùng dự trữ vật dụng Giáng sinh của tôi, trống rỗng dần đến đau lòng. Bây giờ, trong phút giây này, số thiệp gửi đi, chỉ vỏn vẹn có 5 tấm và lượng nhận về hơn một mà thôi.
Buồn!



Kim Phượng

Nội San Ái Hữu 72 Tập 3 - Những Ngày Đầu


Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2015

Giáng Sinh 2015


Thơ: Phương Hà
Thơ Tranh: Kim Oanh

Nến Hồng Cho Sinh Nhật Ái Hữu

    
(Noel Sinh Nhật Ái Hữu Thủy Tiên)

NẾN tỏa nồng nàn đêm đông lạnh
HỒNG màu hương ngát hang Bê-lem
CHO nhân gian phúc lòa đấng Christ!
SINH giáng xuống trần đêm 25
NHẬT vui ghi mãi tháng 12
ÁI ố ta đây sẳn mở lòng
HỮU duyên tình nhớ,về xum hợp


Nguyễn Văn Tùng


Hiu Quạnh - Hồ Dzếnh (1916-1991)


Thuở nhỏ, tôi run lúc đổ chiều
Gió về trút lá, trải cô liêu,
Ðường xa thấp thoáng hàng sương trắng
Gối lẻ, giường đơn, lạnh rất nhiều.

Ðèn chụp chao xanh, rọi sách vàng,
Tay luồn tóc biếc, mắt theo trang,
Tôi mơ khi học bài luân lý:
Cửa hé nhà ai sáng dịu dàng.

Chữ nở ra hoa, sách có người,
Tôi nâng nâng sách ép lên môi.
Rùng minh khi thấy hồn thay khác,
Ngây cả giang sơn, đắm cả trời.

Ðó tuổi thanh xuân ngóng bạn về,
Ðường đời giục giã bước chân đi,
Nghìn đôi mắt đẹp, nghìn tên lạ,
Tối chép song song đậm nét chì.

Trốn tránh đìu hiu, kiếm lứa đôi,
Quên thân đau khổ giữa vui đổi,
Khi đèn đỏ ngọn, hồn Kinh thoảng:
“Lạy Chúa nhân lành thương xót tôi.”

Núi dựng cô đơn, buồn xếp hàng,
Ngõ chiều, mây trắng phất phơ tang,
Ái ân khôn lấp hồn sa mạc,
Vĩnh viễn thê lương lạnh bóng tàn.

Chiều buốt linh hồn tôi đứng đây,
Nguyện cầu thánh giá, chắp đôi tay,
Rưng rưng mắt lệ nhìn xa thẳm,
Mơ lửa trời thiêng cháy vạn ngày.

Hồ Dzếnh
Viên Linh sao lục
Lê Kim Thành sưu tầm

Nô En Vọng Tiếng Chuông Buồn


Nhớ xưa ngày ấy bên em
Từng hồi chuông đổ Nô En tuyệt vời
Ánh sao lấp lánh đêm trôi
Quì bên thánh giá em ngồi cầu kinh

Tôi quì theo : bóng với hình
Trên cao bóng Chúa lặng thinh mỉm cười
Dường như Chúa phán : đẹp đôi
Hãy trao nhau hết những lời yêu thương

Tiếng đồng ca dậy giáo đường
Không gian sực nức mùi hương thiện toàn
Em chiên ngoan đạo, rất ngoan
Tôi người ngoại đạo vội vàng ngoan theo

Bên nhau nồng cháy tin yêu
Cầu hồng ân Chúa dắt dìu tình đi
Môi em cầu nguyện nhu mì
Bóng đêm nghiêng chớp bờ mi thiên thần

Lòng tôi ngàn tiếng chuông ngân
Bên em kiều diễm tuyệt trần dung nhan
Nụ cười óng ả xuân sang
Và tôi chỉ biết thiên đàng là đây...

Thế rồi lệ xót chia tay
Từng Nô En đến buốt ngày lạnh đông
Tiếng chuông buồn gõ qua lòng
Nỗi đau rẽ nhánh vào trong tâm hồn

Phương xa em có buồn không
Có còn nhớ lúc bồn chồn đợi nhau
Có còn nhớ lúc nguyện cầu
Quì bên Thánh giá trao câu ước nguyền?

Em ơi thèm quá cạnh bên
Nô En một mái tóc mềm bay quanh
Nụ cười, ánh mắt long lanh
Mùi hương kỷ niệm dỗ dành con tim

Trầm vân

Nội San Ái Hữu 72 Tập 3 - Ái Hữu Mười Bốn



Cựu Học Sinh Tống Phước Hiệp -NK 1972
Nội San Phát Hành 1974


Thứ Năm, 24 tháng 12, 2015

Yên Dạ Thảo Chúc Mừng Giáng Sinh 2015

Kính Chúc
Quý Thầy, Cô, Quý Thi Hữu & Anh, Chị
Một Giáng Sinh An Lành
Một Năm Mới Vạn Sự Như Ý & Hạnh Phúc.

Yên Dạ Thảo
Giáng Sinh 2015


Vào Đông Lạnh Mùa Giáng Sinh



Mây bay về núi lạnh lùng chăng!
Dưới ánh sao đêm bóng chị Hằng.
Băng giá ngày đông sang tuyết trắng,
Sương mờ rét mướt thấm quàng khăn.

Cao niên viễn xứ buồn hiu quạnh,
Vóc hạc nhành mai ấm phủ chân.
Đất khách cô đơn bè bạn vắng,
Quê người lẻ bóng chẳng thân quen.

Gió đưa chiếc lá rụng xa cành,
Vân cẩu bay về núi xám xanh.
Sương khói mùa đông lan tỏa khắp,
Tuyết pha màu áo trắng đầu ghềnh.

Bàn tay vẫy gọi nhau ơi ới,
Kẻ ở người đi thấy chẳng đành.
Nổi lửa lên ngay, bên ống khói,
Bao quà Chrismas nhớ ngày xanh...

Mai Xuân Thanh
Ngảy 15 tháng 12 năm 2015

Du Sơn Tự



Du Sơn Tự
Nguyễn Trãi (1380 - 1442)

Đoản trạo hệ tà dương
Thông thông yết thượng phương
Vân quy thiền tháp lãnh
Hoa lạc giản lưu hương
Nhật mộ viên thanh cấp
Sơn không trúc ảnh trường
Cá trung chân hữu ý
Dục ngữ hốt hoàn vong

Dịch Xuôi : Lên Núi Thăm Chùa 
PKT 12/12/2015

Buộc mái chèo ngắn,neo thuyền trong ánh nắng cuối ngày,
Vội bước lên chùa để bái yết phương trượng .
(Người đâu không thấy ,chỉ thấy) mây bay phủ chiếc giường thiền lạnh ,
Hoa rụng trôi tỏa hương thơm bên khe suối chảy róc rách ,
Tiếng vượn kêu nghe cấp thiết vang động trời chiều , 
Và, bóng trúc đổ dài khắp sườn núi vắng .
Trước cảnh tình này ,ta đã ngộ được chân ý ,lẽ vô thường của Tạo Hóa , 
Bao lời muốn nói ra bỗng nhiên quên hết tất cả .

Du Sơn Tự
PKT 12/12/2015

Neo thuyền vào nắng cuối 
Hối hả lên chùa xưa 
Mây lạnh giường thiền đón
Hoa thơm dòng suối đưa 
Vượn kêu chiều núi vắng 
Trúc đổ bóng rừng thưa 
Đối cảnh, ngộ chân ý 
Lời nào nữa cũng thừa. 

Lời Thêm: Khoảnh khắc đốn ngộ "thấy" được chân ý là ở ngoài diễn tả bằng ngôn ngữ trần tục. "Dục ngữ hốt hoàn vong - muốn nói bỗng quên lời" hay "lời nào nữa cũng thừa " cũng chỉ là một cách nói cho vui vậy thôi. Không thể nói được nên lời. Thôi thì, năm nay sắp hết, một năm mới sẽ tới, Giáng Sinh đã về đến đầu ngõ, trong giới hạn 100 năm sinh tử trước vô cùng mênh mang của Đất Trời , tôi xin được gửi đến mọi người thân quí, lời Cầu Chúc: Một Giáng Sinh 2015 Ơn Phước, Một Năm Mới 2016 An Lành, Một Tết Xuân Bính Thân 366 Ngày Tình Nghĩa và Hạnh Phúc. 

12/12/2015     
Phạm Khắc Trí

Bài Hát Đêm Giáng Sinh


“Bài Thánh Ca đó còn nhớ không em
 Noel năm nào chúng mình có nhau….”

Trong hội trường đông người của chương trình Đại nhạc hội từ Hoa Kỳ sang Úc trình diễn, ánh sáng lấp lánh muôn màu, tiếng hát ca sĩ Don Hồ cất lên ngọt lịm, trong tiếng vỗ tay vang vội, nhưng sao cảm giác như một tảng đá đè nặng lồng ngực và tự nhiên ánh sáng lung linh như những vì sao đang rơi vào tầm mắt…nhạt nhoà.
Mùa Xuân đang về nhưng trời cũng hiểu được lòng người nên trút một trận mưa như thác đổ? Trước mắt không còn thấy gì, tai chẳng còn nghe chi… Duy một ký ức.. chầm.. chậm quay về… dù bao mùa Noel đã qua đi…và kỷ niệm về một người vẫn hiện hữu trong mỗi lời ca.......

Hắn được xếp vào chung lớp với nhỏ. Nhỏ nhìn hắn và thầm nghĩ, quả khác hẳn với nam sinh tỉnh lỵ. Cũng đồng phục ấy nhưng bảnh bao hơn, quần tây lưng cao không thắt dây nịt, ống loa, mang sapo nên hắn trông cao dong dõng. Tay ôm cái nẹp tập đen "A la mốt" lắm.
Mấy nhỏ bạn bấm tay nhau, nhỏ bạn bên cạnh nháy mắt cười "xí trước nhe". Có đứa háy mắt lại "cóc thèm khỏi xí". Nhìn hắn tỉnh bơ không khớp trước đám quỷ phá nhà chay, mà hắn còn rão mắt theo những đứa nào chọc ghẹo, nụ cười hắn trông ngạo mạn. Nhỏ thầm bảo "Đừng lối nhe chờ bọn này tính sổ".
Thầy phỏng vấn hắn đôi câu. À thì ra dân Tabert chuyển trường, lũ bạn thì thào vào tai nhỏ "có đối thủ rồi". Tính ra nhỏ là một trong những đứa con cưng trong giờ Pháp văn. Nhóm con gái thường được thầy điệu lên đọc bài, dịch sang tiếng Việt và phân tách mệnh đề. Có lẽ đám con trai chưa có ai trội hơn bọn con gái.
Nơi hắn ngồi bên kia dãy bàn nhì, nên mỗi khi nhìn sang dãy bàn nhất con gái bên này, hắn vẫn có nhiều ưu thế. Nhỏ không ưa hắn, đôi khi bất chợt chạm ánh mắt biết cười, Sự thân thiệt của hắn. Hắn hoạt bát nên kết bạn rất nhanh… nhỏ cũng không ưa. Giờ ra chơi hắn đến chào đám con gái cười vui vẻ… dị thì thôi. Ghét nhất là hắn hay bắt chước nhỏ cười và băn khoăn cắn môi mỗi khi nhỏ không được vui. … Dễ ghét thiệt !

Một hôm trong giờ Pháp Văn, thầy Thái Sơn Hà chia ra làm hai nhóm nam và nữ tình nguyện thi đấu. Đọc, dịch bài, phân tích mệnh đề, tìm tiếng đồng nghĩa, phản nghĩa, đồng gia đình, đồng âm…. Thầy độc đáo là thế đó!.
Thầy giục mấy lần nhưng không ai đứng lên. Mấy bạn xúi nhỏ đứng lên để thế mạng, thầy gọi tên nhỏ: "… . Sao em đành chịu thua sao?" thầy biết nhỏ vậy đó, khích tinh thần là nhỏ không buông. Nhỏ vội vàng đứng lên, một trận cười cả lớp vang lên làm nhỏ ngơ ngác… thầy mỉm cười nhìn qua nam sinh. Nhỏ nhìn theo.. thì ra hắn cũng đứng, còn cười cười thách đố nữa chứ. Tức ơi…là tức, nhỏ ngồi xuống không thèm. Một tràng cười lại vang lên thì ra hắn cũng ngồi.. Quê làm sao !.
Thầy giải hoà bắt hai đứa đứng lên và chia bài ra hai phần, Thầy bảo “em bắt đầu vì …con gái ưu tiên”. Đến phiên hắn, giọng hắn phát âm rất Tây, dịch thoát nghĩa rất hay. Khá lắm! Hắn là "gạo cội" của nhóm rồi, nhưng vẫn chưa đâu nhé, bên nữ là"gạo cả bồ" đấy.
Sau buổi học ấy tỷ lệ một huề. Tuy ấm ức trong lòng nhưng nhỏ vẫn ngưỡng mộ và ít ra hắn cũng bản lĩnh lắm. Một tuần trôi qua, hắn hình như chiếm trọn vẹn tình cảm của lớp, hắn thân thiện, hồn nhiên, chỉ riêng nhỏ là không ưa hắn … không ưa nhất là nghe mấy con bạn cứ khen mãi…

Thế rồi có một hôm buổi trưa tan học, cơn nắng cháy da, kèm theo bụng đói nhỏ hì hụt đạp xe lên dốc Cầu Lầu, trời thì đứng gió mới ác, thình lình chiếc xe nhẹ nhàng lên dốc không cần phí sức, nhỏ xoay lại nhìn ú ớ… thì ra hắn một tay lái xe, một tay đẩy xe cho nhỏ. Khoẻ thì có thật! Nhưng nhỏ cũng tức vì tự ái, không thích hắn cái gì cũng hay, cũng hơn người.
Xe vừa xuống dốc cầu…. hắn kè một bên huyên thiêng cười nói. Nhỏ liếc sang … lại thấy ghét! Chiếc xe cũng theo thời, chiếc PC là mode con nhà giàu đấy. Rồi lại giỡ giọng tán cũ mèm như bao tên khác. "Nhà mình cùng đường với nhỏ". Nhỏ làm ngơ như điếc nặng không nghe "hả, hả? Tiếng xe không nghe gì cả ?" Vậy mà hắn cũng lì... độc tấu một mình suốt đoạn đường. Đến nhà hắn chào tạm biệt và quẹo vô cổng.
Nhỏ ngỡ ngàng thì ra hắn không xạo !!!.
* * * 
 Sáng hôm sau đi học, từ khoảng cách xa nhà hắn, nhỏ trộm nhìn thấy hắn trên chiếc xe đòn dong chực chờ trong ngõ, nhỏ làm lơ chạy qua như không thấy hắn, cũng đáng ghét chiếc xe đạp thể thao cũng bảnh bao theo kiểu con nhà giàu trong tỉnh nhỏ. Hắn cũng giả vờ khá lắm, hắn thở hổn hển và vượt lên ngang tầm xe nhỏ : "Mình đi học trể đạp gần chết, thấy nhỏ mà đuổi theo muốn hụt hơi, chậm chậm chờ mình với". Vào đến nhà xe, hắn lại vờ quên dây xích khoá xe, xin khoá nhờ. Xạo hay nhỉ! Nhưng cũng dễ mến.

Thử lòng hắn, một hôm nhỏ đi học sớm hơn. vuột một hôm thì hắn lại chờ sớm hơn. Bỏ xe nhỏ đi bộ thì hắn cũng cuốc bộ quăng xe.
Sự cố ý của hắn không biết từ lúc nào đã thành thông lệ. Nhỏ biết và hiểu những suy nghĩ hắn và ngược lại hắn cũng chạm phải cảm giác nhỏ nghĩ gì, những cái giả vờ dễ thương ấy đã trở thành một nhịp cầu nối tình bạn gần hơn và tự nhiên không khách sáo.

Tính hồn nhiên, vui vẻ và ân cần của hắn không phải tán ngọt ngào, cũng không còn thừa thải vụng về như nhỏ nghĩ trước đây… ngày qua ngày cả hai nói cười và hình như tranh nhau mà nói.
Bên cạnh hắn dần dần nhỏ bỏ đi tính bẽn lẽn, e dè, mà thời gian qua nhỏ từng lo sợ người dân trong xóm dèm pha, phê phán... thường áp đặt lên tuổi trẻ,. Thoáng chốc tư tưởng sợ sệt ấy bay vèo. Trong lòng nhỏ hắn là "cô bạn" dễ thương, dễ tâm sự và chia sẻ mọi ưu tư, trong mắt nhỏ hắn là người bạn lịch thiệp, vui tính, giản dị không có giai cấp sang hèn. Cái suy nghĩ xấu về vẻ bề ngoài của hắn, qua cái nhìn sơ khởi đã teo tóp… chỉ còn lại một khối tình bạn chân thành ngây ngô.
Con đường đi học từ đấy đã rút ngắn hơn và quang cảnh xung quanh đầy hoa thơm cỏ lạ. Cả hai không cần học cũng thuộc làu bài hát của Phạm Duy… Ngày Xưa Hoàng Thị.
* * *

Một chiều sau buổi học, cả nhóm ở lại dợt văn nghệ và bàn tính cho chương trình văn nghệ đêm Lễ Giáng Sinh. Học trò ra về nên sân trường vắng vẻ, trời chiều đổ cơn mưa lớn, bầu trời tối âm u, bên cạnh nhỏ cũng có gã thư sinh đang kỳ kèo xin được "đưa em về dưới mưa...", núp bên mái hiên phòng Bác Năm trực cổng, chờ đón xe Lam về nhà. Xe nào cũng đầy người không thèm ghé. Nhỏ run run và lo sợ vì chỉ còn một mình nhỏ chơ vơ.
Bỗng nhiên chiếc PC trờ tới "nhỏ lên xe đi mình đưa về trời mưa dai lắm đó, mau lên..". Thật nhỏ cũng hổng hiểu sao chẳng băn khoăn do dự, nhỏ lên xe lấy chiếc cặp ngăn ranh giới, và cảm thấy an toàn chăng? Nhỏ để lại tên con trai kia đứng tẻng tò…

Hai đứa ướt như chuột lột, cả hai nói cười như đang hát với nhạc mưa. Gần đến nhà hắn kềm thắng xe và định thả nhỏ xuống."Sao vậy xe hư à ?" "không nhưng sợ nhỏ bị la ?" "Thôi la gì, thả ở đây mới bị la đó, thả nhỏ xuống trước nhà đi ".
Xe vừa ngừng, nhỏ chạy một mạch vào nhà vì ngượng nghịu, mình mẩy ướt mèm, ngoái đầu nhìn lại hắn, hắn thừ người nhìn nhỏ trong màn mưa dầy đặc, nhỏ thấy hình như hắn đang bị thôi miên ( ?).
Từ sau buổi ấy hắn và nhỏ dường như có một bức hàng rào, cố làm ra vẻ tự nhiên nhưng lại càng mất tự nhiên.

Thôi thì …
Ta cứ giả vờ …
Đừng lay động nhé …
Tình lờ hay hơn!
* * *
Nhỏ còn nhớ trong một buổi cắm trại tại trường, đến giờ ngủ hắn mang gối qua lều cho nhỏ mượn, dù bạn hắn bảo là hắn không ngủ được khi không có gối nằm. Ví như nhỏ ghét cho ai mượn khoá xích xe chung hắn là người hay quên khóa. Nói chung những gì nhỏ ghét hắn ưa, và những gì nhỏ cần hắn luôn sẵn sàng có.

Rồi tình cờ này qua những tình cờ khác tiếp nối suốt một mùa học trôi qua… hai đứa cảm thấy không gặp nhau là đời mất cả niềm vui.

(Nhà Thờ Chánh Tòa Vĩnh Long - Ảnh Nguyễn Xuân Khải)

Một đêm Giáng Sinh 1976, một đêm trong đời nhỏ buồn nhất vì không còn ăn Réveillon như những năm xưa, gia đình tứ tán, kinh tế èo uột, sau buổi cơm chiều cũng có gà quay nhưng không là con gà lôi do Ba nhỏ nuôi, và được bàn tay nấu ăn khéo léo của Ba tình nguyện chuẩn bị như những năm trước đây.
Ba Má nhỏ đi ngủ sớm, nhỏ ngồi học bài gần khung cửa sổ thình lình có tiếng gõ nhè nhẹ"Nhỏ ơi nhỏ, mình đây nè, nhỏ theo mình đi ăn Noel nhe, bạn bè đang chờ nhỏ tới mới khai mạc đó?"
Nhỏ biết hắn nhưng không mở cửa, chỉ trả lời nhỏ qua khe cửa sổ "Thôi đâu được, tối rồi ba má mình la chết"."Nhỏ không đi mình không về." nhỏ thách đố " Ừ thì cứ chờ cho tới sáng đi."
Nửa tiếng sau nhỏ hé cửa sổ thì ra hắn vẫn còn ngồi ngoài hành lang chờ đợi, rồi không biết động lực nào nhỏ lại len lén ba má mở cửa sau đi… Đó cũng là lần đầu nhỏ đi mà không xin phép, cũng là lần đầu đi dự Giáng Sinh với hắn.

Nhỏ vừa bước vào nhà hắn, đèn bật sáng và nhạc trổi lên, từng cặp dìu nhau ra sàn nhảy, nhỏ ngỡ ngàng đứng lặng nhìn …Ôi đẹp làm sao! Các bạn thân quen và những người không quen rộn ràng tiếng cười nói.
Hắn mời nhỏ cùng ra sàn nhảy, nhưng nhỏ phì cười…"Nhỏ chỉ biết nhảy cò cò thôi…hi..hi…". Hắn vẫn chìa tay chờ đợi "Thì cứ ra đi, mình chỉ cho" Nhỏ lắc đầu thối thoát "Thôi cho mình yên đi, mình chỉ thích ngắm … Các bạn nhảy đẹp như các Công Chúa trong truyện cổ tích, Hoàng Tử đi mời các bạn khác đi".
Hắn cười vì hiểu tính nhỏ, không là không! Hắn ra sàn nhảy với dáng dấp trông rất nghệ thuật... nhỏ vừa thưởng thức vừa chóp chép hạt sen rang…
Mỗi một bản nhạc chấm dứt, hắn tiếp tế lương thực cho nhỏ rất … galant.. vì hắn biết nhỏ mê… ăn hàng.


Tiệc tàn, anh trưởng lớp chia trách nhiệm cho các bạn trai đưa các bạn gái về nhà, hắn vẫn là người đưa nhỏ về nhà đêm đó, trong khí trời lành lạnh của sương đêm. Ngồi sau lưng hắn, chiếc xe đạp mini chầm chậm ….lăn bánh, tiếng hát nho nhỏ của hắn làm ấm áp và rộn rã niềm vui …
"Bài Thánh Ca đó còn nhờ không em, 
Noel năm nào chúng mình có nhau……
..... Xin cho đôi mình suốt đời có nhau ….. "*
Trong lòng đôi học trò thơ ngây vấy lên một hạnh phúc tuyệt vời của đêm Chúa sinh ra đời.
…………………
"Rồi mùa giá buốt cũng qua mau, lời hẹn đầu ai nhớ dài lâu …" Tiếng hát ca sĩ nức nỡ hay lòng đang nức nỡ?
"Lời nguyện mình Chúa có nghe không, sao bây giờ mình hoài xa vắng, bao nhiêu đêm Chúa xuống dương gian, bấy nhiêu lần anh nhớ người yêu...". Tiếng vỗ tay tán thưởng của khán giả đưa về thực tại khi người ca sĩ chấm dứt bài ca.

Dù thực tại là thế, nhưng sao dư âm giọng hát của ai trong đêm Noel năm nào vẫn dịu dàng len nhẹ vào lòng ... đủ một chút hương yêu đọng trên bờ mi khoé mắt.... Mưa rơi!!!
"Nhớ quá đi thôi giọng hát ai buồn.... Đêm Thánh vô cùng lạnh giá hồn tôi..."

Kỷ niệm Vĩnh Long 24/12/1976
Kim Oanh
* Nhạc phẩm Bài Thánh Ca Buồn của Nhạc Sĩ Nguyễn Vũ



Sáng tác: Nguyễn Vũ
Ca sĩ: Don Hồ
Hình Ảnh: Nhà Thờ Chánh Tòa Vĩnh Long, Holy Name và St Patrick's Cathedral Melbourne

Cầu Chúc Giáng Sinh


Bài Thơ Xướng:
Cầu Chúc Giáng Sinh

 Chúc từ quý chị tới đàn anh
Chúc thảy trên ban vạn sự lành
Chúc nước phương cương và đổi gấp
Chúc dân no ấm với thay nhanh
Chúc vui hệt tết khi đoàn tụ
Chúc đẹp hơn tranh lúc diễn hành
Chúc ấy mong rằng mau thể hiện
Chúc đây tất cả với lòng thành.

Thái Huy,12-09-15
***
Các Bài Thơ Hoạ:
Mừng Xuân


Mừng Chị Thầy Em lẫn quý Anh
Mừng cho tất cả được an lành
Mừng ông sức khoẻ luôn đầy đủ
Mừng cháu học hành tấn tới nhanh
Mừng nước Nam ta dần thịnh vượng
Mừng đồng hương Việt vẫn song hành
Mừng xuân dan tộc tình lan toả
Mừng tết đoàn viên sớm đạt thành.

Quên Đi
***
Cầu Chúc Giáng Sinh 2015

Cầu cho bạn hữu các em anh,
Cầu chúc thầy cô được phước lành.
Cầu nguyện dân ta đều phú quý,
Cầu sao đất nước thái bình nhanh.
Cầu tài thọ lộc nghe xôm tụ,
Cầu lúa đầy kho hết khổ hành.
Cầu đó đệ huynh cùng tỷ muội,
Cầu đây Thánh lễ Giáng Sinh thành.

Mai Xuân Thanh
Ngày 18 tháng 12 năm 2015

Giáng Sinh Nào




Giáng Sinh nào em cùng anh đi lễ
Dâng lên ngôi cao chuyện của chúng mình
Hai mái đầu cuối thấp nguyện lặng thinh
Nghe máu chuyển tim mình hòa chung nhịp

Lạy Chúa con thiết tha lời khấn nguyện
Phép nhiệm mầu duyên trọn mãi bên nhau
Tròn tin yêu bền lâu dài suốt kiếp
Hết đời này tiếp nối đến mai sau

Chúa ngự trên cao vầng hào rực rỡ
Che chở đời vượt qua nỗi truân chuyên
Là dòng suối hiền trầm mình tắm mát
Là cỏ xanh bát ngát tựa lưng nằm

Nhưng Chúa ơi!
Đêm nay đêm con âm thầm gọi Chúa
Người xa rồi không là của riêng con
Đêm bơ vơ đêm thao thức mỏi mòn
Hồng Ân phước xin cho con tròn giấc

Quên sự đời tất bật những thương đau

Kim Phượng

Nội San Ái Hữu 72 Tập 3 - Lá Thư Điều Hành




Ái Hữu 72 Cựu Học Sinh Tống Phước Hiệp 
Nội San Phát Hành 1974

Thứ Tư, 23 tháng 12, 2015

Anh Tú Chúc Mừng Giáng Sinh 2015



Chúa Ơi ...Làm Sao - Dọn Mình



Trong Mùa Lễ Trọng, Đỗ Hữu Tài đã từng dọn mình đón Chúa bằng những lời thơ. Và đây là bài thơ cuối cùng, Tài đã tìm đến Chúa. Bài thơ sáng tác chỉ vài hôm trước khi Tài vĩnh viễn ra đi.
Tài ơi, chị sẽ cùng Tài Dọn Mình đón Chúa, nhân Mùa Lễ Trọng sắp đến.

Bài Xướng:
Chúa ơi ... Làm sao ?! 

Làm sao bỏ được gánh sầu
Đôi vai nhẹ nhõm đứng hầu bên Cha
Làm sao biết sống vị tha
Đôi chân thanh thản đi qua dòng đời
Làm sao tìm tới Chúa Trời
Khi còn tham vọng gọi mời bước lên
Làm sao lãnh nhận ơn trên
Khi còn mê đắm đặt tên đồng tiền

Làm sao thoát lụy ưu phiền
Như chim tung cánh khắp miền lãng du
Làm sao gần gũi Giê Su
Như rừng thay lá gió thu nhẹ nhàng
Làm sao khỏi thấy ngỡ ngàng
Mỗi khi cầu nguyện lần tràng hạt xin
Làm sao giữ vững đức tin 
Mỗi khi sa ngã tâm linh chất chồng 

Làm sao rước Chúa Hài Đồng
Mùa đông rét buốt nhưng lòng ấm êm
Làm sao vượt khỏi nhá nhem
Mùa xuân gió mát nắng đem hoa về
Làm sao cuộc sống tràn trề
Mùa hè phượng đỏ hẹn thề ước ao
Chúa ơi , con biết làm sao
Vác cây Thánh Giá không nao núng lòng

Đỗ Hữu Tài
17 - 9 - 2015 

***
Bài Họa:
Dọn Mình

Lòng con mang nặng trái sầu
Xác thân hèn mọn ngỏ hầu cùng Cha
Đoái thương mong được thứ tha
Vực con tỉnh thức vượt qua bể đời
Lunh linh ánh nến sao trời
Thánh ca réo rắc đón mời trổi lên
Cho dù Người ngự tầng trên
Giúp xa mũi ái lằn tên kim tiền

Tránh vòng đau khổ lụy phiền

Nhởn nhơ khắp chốn mọi miền phiêu du
Nương vòng tay đấng Giê Su
Chân trần theo bước thiên thu nhịp nhàng
Buổi đầu lúng túng ngỡ ngàng
Vụng về câu nguyện hạt tràng lần xin
Cậy trông giữ vững niềm tin
Ngôi trời soi sáng hiển linh chồng chồng

Dẫu mà tiết lạnh như đồng
Tình Cha thảm cỏ ấm lòng tựa êm
Đời con lấp lối lem nhem
Từ bờ vực thẳm Cha đem con về
Khi xưa mày nhún môi trề
Say sưa ngắm bóng trăng thề động ao
Giờ đây con biết liệu sao
Quỳ bên thập giá nôn nao dọn lòng

Kim Phượng

Hoài Niệm Giáng Sinh


Hoài Niệm Giáng Sinh

Thêm một mùa đông đến nữa rồi
Gợi lòng nhớ lại ngày xa xôi
Nơi miền đất khách mùa băng giá
Ấm áp tình người sưởi ấm tôi...

Nhớ một Giáng Sinh đến cận thềm
Thiên hà lấp lánh ngàn sao đêm
Mênh mông tuyết phủ đồi thông lạnh
Gió chuốt cành sương trắng rũ mềm

Nghe tiếng chuông ngân từ giáo đường
Nhớ người nhớ cảnh nhớ quê hương
Đêm thâu cánh gió cô miên thổi
Đón Giáng Sinh buồn trời viễn phương

Nhớ quá Sài gòn đêm Giáng sinh
Đèn hoa giăng sáng tỏa lung linh
Người, xe xuôi ngược rộn đường phố
Chào đón mùa thương trong thái bình

Giáo dân ngoan đạo lòng hân hoan
Ngoại đạo, niềm vui cũng ngập tràn
Chen chút nẻo đường đêm đại lễ
Thánh ca vang vọng đến canh tàn…

Yên Dạ Thảo
19/12/2015
***
Mùa Giáng Sinh Năm Xưa

Cái lạnh đông hàn đã đến rồi,
Bỗng dưng đói bụng muốn ăn xôi.
Ngày đông tháng giá buồn hiu quạnh,
Vó ngựa vụt qua lẹ bóng tôi...

Giáng Sinh nhạc khúc hát vang thềm
Lấp lánh thông xanh ánh sáng đêm.
Hoa tuyết trang hoàng giăng bóng điện,
Dừng chân lữ khách giọng ca mềm...

Vẵng tiếng chuông ngân vọng Thánh đường,
Thương người lạc bước sống tha hương.
Cô đơn lặng lẽ người an ủi,
Bài Thánh ca buồn sống viễn phương.

Hoài niệm Sài Gòn lễ Giáng Sinh,
Dập dìu nam nữ sáng long lanh.
Phất phơ tà áo em đi lễ,
Đường phố an ninh thấy cảm tình.

Con chiên mùa vọng rất hân hoan,
Tín ngưỡng niềm tin lẽ sống tràn.
Tụ họp đông vui đêm Thánh lễ,
Nói cười khúc khích suốt đêm trường

Mai Xuân Thanh  
Ngày 20 tháng 12 năm 2015

Lời Nguyện Cầu Nửa Đêm



Đêm nay Chúa xuống trần gian
Dũ lòng thương xót muôn dân khổ nghèo
Khẩn cầu Hồng phúc Chúa gieo
Phó thác hồn xác con theo chân Người

Cuộc sống Việt Nam đẹp tươi
Dân yên Quốc thái tình đời kết hoa
Bốn phương tai ương vượt qua
Đêm nay Trời Đất giao hòa Giáng Sinh

Xóa oan tù tội khổ hình
Mang thế giới đến thanh bình… Chúa ơi!
Tạ ơn Thiên Chúa nhậm lời
Phủ phục chân Chúa trọn đời xin vâng!

Đôi tay nhỏ bé chuỗi lần
Từng lời tha thiết con dân khẩn cầu
Tạ Ơn Ngài! 
Amen!

Kim Oanh
Giáng Sinh 2012

Nội San Ái Hữu 72 Tập 3 - Suy Tưởng & Nhớ Lại



Thứ Ba, 22 tháng 12, 2015

Huỳnh Hữu Đức Chúc Giáng Sinh " Vườn Thơ Thẩn"


Mừng Giáng Sinh!


Có lẽ !
Mùa Thu đã rời xa thành phố
Lá rụng dần trơ trọi cành khô
Hồ Thu tiếng hót chim ngừng giọng
Bởi tiết trời lành lạnh gió Đông

Thánh ca văng vẳng tự rừng thông
Đồng nhạc chuông tuần lộc khởi hành
Ông Già Tuyết dặm trường rong rủi
Mùa Giáng Sinh gần gũi trần gian

Thành phố nay trang hoàng mùa hội
Khắp nẻo đường sao sáng lung linh
Cột đèn hoa muôn nét vạn hình
Dập dìu bước đôi tình rạo rực

Nơi máng cỏ chực chờ sinh hạ
Chúa Hài Đồng rét giá lạnh câm
Lũ chiên ngoan phủ phục hai hàng
Đấng Cứu Thế gian nan thọ nạn

Vang chuông xa nhà thờ thôi thúc
Phúc Hồng Ân ban tặng cõi trần
Dân ngoại đạo vui ngày cứu chuộc
Thay cuộc đời hòa thuận Năm Châu

Merry Christmas!
Saint Paul, MN 22.11.2007/2009 ( The " Land of 10,000 Lakes )
Lê Kim Hiệp

Đêm Huyền Diệu


Đêm nay giáo đường tưng bừng mở hội
Từng giây đèn giăng từ đỉnh tháp cao
Nhạc giéo giắt mừng giáng-sinh vang dội
Thúc giục gót hài quấn quít bên nhau

Tay gọn trong tay, linh hồn mở cửa
Mắt mơ theo hình ảnh những thiên thần
Đang bay lượn là là quanh máng cỏ
Chào đón hài nhi_Thiên-Chúa giáng trần.

Chuông đổ hồi, lòng con chiên rạo rực
Bước chân dồn, vào thánh lễ nửa đêm
Giờ phút thiêng liêng, giáo đường im lặng
Sóng nhạc dâng trào dào dạt con tim

O Holly Night, Thiên-đàng hạnh phúc
Ave Maria, vòng tay Mẹ bao la
Em quì xuống xin hồng ân Thiên-Chúa
Cho hai đứa mình mãi mãi yêu nhau

Chúa biết rõ anh là người ngoại đạo
Nhưng giờ đây đang thành kính nguyện cầu
Người cũng sẽ mở bàn tay ấm áp
Ban cho anh nguồn ân phước nhiệm mầu

Sau lễ nửa đêm, giáo đường vắng vẻ
Bầu trời đen lấp lánh những vì sao
Tượng Chúa đứng im ngắm nhìn đôi trẻ
Đang tâm tình bên một gốc hoàng-lan
Em gọi đó là nàng lan Hoàng-hậu
Như một người yêu, sẽ kết bạn trăm năm
Nhưng đêm nay hai đứa mình tái ngộ
Để ngàn thu anh mãi ở bên em
Đêm huyền diệu, chuyện tình lan Hoàng-hậu
Ru hồn anh vào giấc mộng êm đềm:

Em đứng trong tu viện/ nhìn giáo đường
Tượng Chúa trên cao/ muộn phiền nhìn xuống
Hoàng-hậu áo tím/ khẽ nâng niu/ vươn cánh tay dài/ qua khung cửa sổ/
Hoàng-hậu dịu hiền/ ngập ngừng khẽ hỏi/ Quân-vương đâu/ bỏ thiếp một mình?/
Cánh bướm rung rinh/ trong nắng sớm/ trong gió chiều/ làm bạn cùng ta/
Giáo đường âm thầm/ con chiên vắng bóng/ không tiếng kinh cầu/ chỉ còn em


và ta/

Ta đan những sợi mây hồng/ sợi vàng sợi trắng/ sợi nào kết chặt ta với chàng/ làm bạn trăm năm?/ 
Ta kết những bông hoa trên áo/ gởi hồn ta vào đây/ đến bốn phương trời/ cho những người xa lạ/ 
Hoàng-hậu, em đứng đó/ tháng năm không mệt mỏi/ nhìn ta mỗi ngày/ kết tơ trời bên cửa sổ/
Em hôn trên má ta/ mùi hương huyền ảo/ nụ cười xa vời/ có phải em vừa hỏi:/ chúng mình cùng tên?/

Chiều nay bên giáo đường/ Ta ăn năn sám hối/ Nửa đời mệt mỏi/ còn mình em chia sẻ với ta/
Một mai ta rời bỏ nơi này/ em có nhớ ta không?/ như 7 năm về trước/ sáng thứ bảy nào ta cũng đến với em/
Có những ma soeur trẻ/ đôi mắt long lanh/ thương ta như Chúa/ tạo huyền thoại nhà Dòng/
Em có nghe không?/ những tiếng cười thuỷ tinh/ cả những giọt nước mắt/ trong buổi chiều nào/
Ta đan những sợi mây hồng/ màu của trời mơ ước/ Bao giờ hạnh phúc đến/ ta đan áo cho chàng/
Ta sẽ đan áo cho con/ những màu vàng màu đỏ/ nhưng không bao giờ em ạ/ đan màu tím áo em/
Hoàng hậu,em đứng đó/ thương yêu một đời/
Ta là Peneloppe/ Chờ Ulysse trở về./ (Hoàng-hậu và Ta,NL,2/11/77)



Và em ạ, sau thời gian trầm luân khổ ải
Anh đã về đây trong đêm Thánh-vô-cùng
Dưới ánh hào quang lung linh huyền ảo
Tái ngộ người yêu bé nhỏ thân thương

Tội nghiệp cho em những năm dài cô độc
Tìm nguồn vui ẩn dật ở nơi này
Cũng tôi nghiệp cho anh suốt thời gian tù ngục
Chẳng còn ai chia sẻ nỗi chua cay

Ulysse đã về đây với người yêu Peneloppe
Hoàng-hậu áo tím_là em, mang dáng dấp một thiên thần
Vươn cánh tay dài, cài cành hoa hoa lên tóc
Vương miện huy hoàng cho Hoàng-đế trở về Ngôi.


ChinhNguyen/H.N.T. Dec.2013

Tìm Chút Hương Xưa Đêm Noel


Thu tàn, đông lại trở về
Giáng Sinh lạnh lẽo mọi bề xôn xao
Đèn giăng sao sáng muôn màu
Đong đưa như những giọt sầu đẫm sương
Quỳ bên tượng Chúa ngùi thương
Bên em ngày ấy tha hương nẻo người
Cùng nhau đi giữa tuyết rơi!
Hai ta hứng nụ hoa trời phiêu linh

Thời gian con sóng vô hình
Dần theo năm tháng cuộn tình êm trôi
Mộng mơ chảy giữa dòng đời
Nụ lòng đã nở yêu người,từ khi....
Dù cho lỗi nhịp xuân thì
Nhưng tình hai đứa vẫn ghì nhớ thương
Noel dư vị mùi hương
Mà ta đánh mất thiên đường (mấy) thu qua

Song Quang
(Để nhớ lại bản nhạc Hai Mùa Noel)
Giáng Sinh 2015

Mừng Chúa Giáng Sinh


Đêm Thánh vô cùng Chúa Giáng Sinh,
Con chiên ngoan đạo cảnh thanh bình.
Hài nhi, máng cỏ, chào nhân loại,
Cứu thế ra đời rất hiển vinh.
Bác ái yêu thương lòng tín ngưỡng,
Công bình đoàn kết mới an ninh.
Đèn hoa rực rỡ cây thông sáng,
Mùa Vọng Noel sống vẹn tình...

Mai Xuân Thanh
Ngày 07 tháng 12 năm 2015

Nội San Ái Hữu 72 Tập 3 - Góp Nhặt


Ái Hữu 72Cựu Học Sinh Tống Phước Hiệp
Nội San Phát Hành 1974

Thứ Hai, 21 tháng 12, 2015

Mừng Giáng Sinh Đến


Mừng Giáng Sinh Đến

Giáng sinh lại đến, nhớ quê xa,
Mừng Chúa trên trời, nở vạn hoa.
Dẫu cảnh vẫn y tuồng, lối cũ,
Mà người như đã khác, ngày qua.
Ngọ Mùi tuế khứ chưa bình ổn,
Thân Dậu niên lai ước thái hòa.
Mong biết mấy, nước non vận hội,
Để ta về, góp sức quê ta.

Danh Hữu
***
Giáng Sinh Hy Vọng


Thắm thoát thời gian bỗng xót xa 
Giáng Sinh nhộn nhịp với đèn hoa 
Ngày mai hy vọng tưng bừng đến 
Năm cũ thãm sầu lặng lẽ qua 
Thế giới kết đoàn trừ khủng bố 
Quê hương đổi mới được an hoà 
Thời cơ vận nước đâu ngờ được
Rộn rã ngày về góp sức ta 

Mailoc

Cùng chung nhịp sống ở phương xa,
Mừng Chúa Giáng sinh điểm sắc hoa.
Hải ngoại nhìn về nguyên quán cũ,
Quê nhà xem thấy hệt hôm qua.
Mùi dê dĩ vãng không yên ổn,
Thân khỉ tương lai chắc cũng "hòa"
Ước nguyện sao dân mình mở hội,
Thái bình chung sức mạnh người ta...

Mai Xuân Thanh
Ngày 19 tháng 12 năm 2015

Lắng Tiếng Chuông


Thơ: Cao Linh Tử
Thơ Tranh: Kim Oanh

Giáo Đường Galang

Cùng Bạn,
Noel sắp tới, tôi hồi tưởng lại 3 năm trong trại tị nạn Galang(Indonesia) với 3 lần lễ Noel trong những năm 1981-82-83.Galang, một đảo nhỏ thuộc Tanjung Pinang, được Indonesia cho xây dựng một nơi tạm cư dành cho người tị nạn Việt Miên Lào. Nơi đây có ngôi giáo đường nhỏ được xây trên ngọn đồi, có tượng Đức Mẹ, có Cha Dominici người , có những gương mặt thân thương bà con tị nạn, thấp thoáng những mái tóc huyền, những đôi mắt nhung sầu, với những mối tình nho nhỏ đến rồi đi, thật đẹp,thật buồn và khó quên.( các em trai hay gọi Galang tình xù). Đêm Noel nơi đây cũng vang vang những bản thánh ca thật bùi ngùi, thấm thía, khiến nhớ quê nhà vô cùng.
Hôm qua, nằm nghe lại bản “ Giáo Đường Im Bóng “ của Nguyễn Thiện Tơ, với lời của Phi Tâm Yến sao mà phê qúa chừng, cảm xúc thật nhiều mặc dù tôi là người ngoại đạo. Xin chuyển đến bạn bài cảm tác của tôi đẻ nhớ về Giáng Sinh ở Galang năm xưa, cũng nhân đây mời qúi bạn nghe lại bản Giáo đường Im Bóng diển tả bởi hai danh ca Thái Thanh và Anh Ngọc nhé!( xem You tube bên dưới)
Chúc tất cả một mùa Giáng Sinh Đầm Ấm, Tươi Vui Hạnh Phúc bên gia đình con cháu.
Thân mến 
Mailoc

Giáo Đường Galang

Giáo đường lung linh bóng  
Hương gió tràn mênh mông  
Trên trời cao tiếng hát  
Phút thiêng liêng ngập lòng  

Bên tượng Mẹ kính yêu  
Đôi mắt sầu đăm chiêu 
Trái tim từ sâu thẵm  
Đã ban ơn thật nhiều  

Thánh giá xa vời lắm 
Theo gió chuông chiều ngân 
Tiếng A-men trầm lắng 
Hồn thánh thót mưa dầm 

Dáng xinh xinh tiên kiều  
Êm ái tiếng kinh chiều 
Muôn hoa đèn lấp lánh 
Sao nghe lòng hắt hiu 

***
Nay , giáo đường im bóng 
Tôi lặng thầm mong ngóng 
Đôi mắt huyền nhung trong 
Còn vương mãi tơ lòng 

Gió, tóc huyền lay lay 
Tôi nhớ nàng như say 
Bài thánh ca đêm ấy 
Ngàn đời thật khó phai

Lá rơi rơi mơ hồ 
Mối duyên xưa xa mờ 
Ôi ! làm tôi xao xuyến 
Thuyền xa rồi bến mơ 

Biết tới đâu tìm kiếm 
Sóng mắt huyền nhung trong 
Phút thần tiên quá ngắn 
Lưu luyến mãi không cùng!

Mailoc
( 12-15-15 )
( Cảm tác qua bài hát “ Giáo Đường Im Bóng “ của Nguyễn thiện Tơ )



Giáo Đường In Bóng
( Mượn thơ 5 chữ của thầy Mailoc để cảm tác thành Lục Bát)

Giáo đường in bóng lung linh,
Gió hương tràn ngập nghe tình mênh mông.
Trời cao tiếng hát vút không,
Phút thiêng liêng bỗng ngập lòng cô liêu

Ngước nhìn tượng mẹ kính yêu,
Xa xăm đôi mắt đăm chiêu bên trời.
Trái tim sâu thẳm tình người,
Đã ban ơn khắp cho đời ngát hương.

Cao cao trên nóc thánh đường,
Tiếng chuông theo gió gió luồn đưa chuông.
A-men trầm lắng u buồn,
Hồn như tắm gôi ơn nhuần Chúa ban.

Dáng xinh trong buổi chiều tàn,
Yêu kiều gió quyện qua làn tóc ai.
Cầu kinh nho nhỏ bên tai, ,
Đêm sao lắp lánh cho dài ngẩn ngơ.

***
Giáo đường im bóng ơ hờ,
Lặng thầm tôi nhớ ai chờ ai mong.
Nhìn trời ánh mắt ai trong,
Nghe như xao xuyến tơ lòng vấn vương.

Gió lay lay tóc người thương,
Nhớ nàng tôi nhớ nhớ dường như say.
Thánh ca dìu dịu bên tai,
Tình tôi lãng đãng khó phai ngàn đời.

Mơ hồ trông lá rơi rơi,
Mối duyên xưa đã xa rời bến mơ.
Lòng ôi, xao xuyến bơ phờ,
Thuyền mơ rời khỏi bến mơ mất rồi!

Biết đâu tìm kiếm bên trời,
Mắt huyền tựa sóng thu rơi mộng vàng.
Phút thần tiên ngắn vội tan,
Luyến lưu lưu luyến bàng hoàng niềm tây!


Đỗ Chiêu Đức
(12-16-2015 )

                                                            

Giáng Sinh Nào Cho Riêng Tôi



      Các con đường, những dãy phố và cả khuôn viên đang mang bộ mặt mới, Giáng Sinh sắp về!

      Không như những năm trước, mấy hôm nay trời vừa nắng gắt, như muốn thiêu đốt người bộ hành đi lại trên đường phố, bỗng chuyển mình trở lạnh, đúng như lời người… “Melbourne một ngày có bốn mùa.” Thật không ngoa! Có hôm đài khí tượng cho biết thời tiết tiểu bang này lên đến ba mươi độ C. Vậy mà, có mưa nặng hạt. Cơn mưa như trút, như chìu lòng người mong đợi. Mưa mang nước cho người dân ở đây, đang khan hiếm cần đến. Nhưng lại gây khó cho tôi, nhất là sau giờ làm việc. Phải ra về trong mưa, tôi thật không ưa chút nào. Khác lúc xa xưa nơi quê nhà, tôi thích đội mưa mà đi. Mưa, nơi này lạnh, “mưa cho đời thêm khổ đau”. Bởi, trạm xe buýt nơi tôi đợi chờ, chẳng có gì gọi là trạm, ngoài cái trụ cột chổng chơ, đủ cho biết là nơi xe sẽ ngừng lại rước khách bộ hành.
      Ngoài trời ba mươi độ mà hết mưa lại đến gió rét, gió thổi mạnh từng cơn đến buốt lạnh. Mưa đổ trút, rồi tạnh hẳn. Gió mạnh đó rồi bắt đầu hiu hiu, nhè nhẹ đưa nắng lên cao, mang theo sắc thái óng ả của nắng vàng, trong sáng, rực rỡ đủ tỏa ấm cho lòng người đơn côi, đang lang thang nơi xứ người. Tâm tư này với quang cảnh ấy, dễ gây rung động và mau đưa tôi trở về dĩ vãng lúc nào không hay. Giáng Sinh đến, là cho tôi biết, nỗi buồn vẫn chưa nguôi. Tôi cố tìm quên trong niềm đam mê tự tạo. Cố quên! Hình như lòng lại nhớ thêm với đớn đau ê chề.
      Mùa này, vào những ngày cuối tuần, người bắt đầu túa ra phố đi mua sắm. Tôi cũng chung dòng, nhưng chỉ để mua quà cáp, thiệp chúc mừng gửi cho những người phương xa. Năm nào cũng thế, đến những ngày lễ trọng, là dịp cho người thích gửi thiệp và đam mê trong việc gói quà, như tôi. Không gì vui hơn khi đi chọn lựa thiệp để mua, chuộng những lời viết sẵn trong thiệp, nhưng tôi lại thích tự mình viết ra, lời thật chính lòng, trao gửi những người mình thương yêu. Đó là thú vui giản dị, nhưng đã kéo tôi đi hết giờ này sang giờ khác, từ cửa hàng này đến cửa hàng kia, không biết chán. Để rồi, đôi lúc chỉ ưng ý chọn một mà thôi. Một thú vui khác nữa cũng không kém là tìm mua những sợi dây băng, dùng cột để trang trí cho gói quà. Những sợi dây đủ màu sắc, nhiều cỡ, lớn nhỏ, gói trọn hết tâm tình này, để thắt nên những chiếc nơ be bé, xinh xinh, đính trên gói quà gửi đi, là gửi cả tình kẻ cho đến với người.


      Quà, thiệp đã trao đi, tôi cũng nhận được thâm tình đáp lại với quà to to, thiệp be bé, đang hiện diện bên cạnh gốc cây Giáng Sinh, được trang trí từ mấy hôm trước. Quà Giáng Sinh, ngoài ý nghĩa sâu sắc về tín ngưỡng, còn mang ý nghĩa thực hiện ước nguyện của mình trao đi và tấm lòng đón lấy của người nhận lãnh. Có những món quà được trao đi đến năm, sáu năm trước, nhưng người nhận vẫn còn giữ nguyên, được trưng bày ở một góc. Quà chưa hề mở ra xem, như gìn giữ cách trang trí món quà hơn là những gì chứa đựng bên trong. Còn có những món quà khác, người nhận đã mở ra xem và sợi dây cột, thắt hình chiếc nơ đính trên hộp, đã được giữ lại. Phải chăng, đó là những lưu niệm, thầm bảo với tôi rằng “của cho không bằng cách cho”.
      Giáng Sinh năm nay đặc biệt hơn, trao tận tay tôi là một tấm thiệp thật đặc sắc, với hình cây Giáng Sinh được trang hoàng bằng hình ảnh những khuôn mặt tất cả các bạn cùng chung nơi làm việc. Đây là những người bạn cùng dạy chung, trường Việt Ngữ. Đó là những người có cùng tâm nguyện, giúp thế hệ mai sau biết giữ gìn truyền thống dân tộc qua làu thông ngôn ngữ mẹ đẻ. Công khó nhọc của “tác giả” này, phải chăng chị tìm được niềm vui cho chính mình và thầm bảo rằng “cho và nhận đều là niềm vui”.


      Nhìn chiếc thiệp đặc biệt này, các tấm thiệp khác từ người thân, của bạn bè và từ các em học sinh bé bỏng của tôi, lòng nao nao chạnh nhớ. Có những tấm thiệp, rất ...rất đặc biệt, tôi nhận được từ những năm trước, vẫn được trân quý mang ra chưng bày lại vào mỗi dịp Giáng Sinh. Tôi lại miên man…Tôi nghĩ đến tấm thiệp đầu tiên, do đôi tay của nhà họa sĩ tài hoa người Anh, J. Horsley làm ra năm 1843. Ngỡ rằng, qua đó việc trao thiệp cho nhau sẽ vĩnh hằng như tình yêu thương vô tận của Thiên Chúa, nhưng với sự tân tiến văn minh hiện đại, rồi đây sẽ mai một thế nào, nếu từ từ phải nhường chỗ cho những tấm thiệp điện tử.
      Đến một ngày nào đó liệu cây Giáng sinh có cằn cỗi vì sẽ thiếu đi những tấm thiệp giấy mang lời chúc an bình đến mỗi gia đình và liệu những món quà đầy tình, được trau chuốt trong cách gói có còn rực rỡ dưới gốc cây Giáng Sinh hay chăng.

( Tấm thiệp Giáng Sinh đầu tiên của họa sĩ J. Horsley)

Chừng ấy, Giáng sinh lại về!
Chừng ấy, Giáng Sinh có gì vui?
Hay chỉ làm dáng cho đời!?
      Suy nghĩ lẩn thẩn, thể như mâu thuẫn với chính mình, như khi lúc đang gói từng món quà một, như đang cùng dòng người tấp nập, đang chung trong không khí tưng bừng, cạnh những hoa đua nhau nở, sắc sặc sở chen màu…Ấm bờ môi, biết rằng... tôi đang khóc. Dòng lệ âm thầm chảy xuôi mỗi độ Giáng Sinh đến. Dĩ vãng cũng đang lần về...
Cái gì mà khóc!?
Có gì để chẳng vui!?
Không ai làm tôi đau. Chẳng ai khiến tôi sầu, nhưng tôi cứ làm sao ấy vào mỗi mùa Giáng Sinh.
Giáng Sinh chỉ làm dáng cho đời!? Tôi vẫn mong Giáng Sinh đến để được nghỉ ngơi sau một năm vất vả với công việc, nhưng lại mong ngày lễ trọng ấy chóng qua… Tội cho thân tôi! Sao không đơn giản một chút mà cứ thương vay, cuộn mình vào Lan Huệ sầu đời trong héo ngoài tươi. Có người bảo “Sao có nụ cười tươi thế”, nhưng có ai hiểu được, để nói rằng... “ Sao cười tươi mà buồn quá vậy?” Trong tôi hình như có đến hai con người, một vui tươi hớn hở và một mong manh dễ vỡ và cười… Cười cũng là tiếng khóc khô không lệ!


      Đêm Giáng Sinh, tôi sẽ hợp dòng đến giáo đường hay thích lẻ loi. một mình trong phòng vắng? Tôi cũng chưa rõ. Chưa tìm được trong tôi sự háo hức đón mừng, chưa dốc lòng nguyện cầu một điều gì. Đến để gặp Chúa? Bởi vì quanh tôi, tôi đã tìm thấy Chúa trong những con người có tâm lành. Không đến giáo đường nhưng tâm sẽ hướng đến, lòng dặn lòng gắng thắp cao và giữ sáng ngọn nến:
Ngọn này của Hy Vọng.
Ngọn kia nến của Hòa Bình
Đây ngọn nến của Tình Yêu
Đó, ngọn nến sau cùng, của Niềm Vui…
      Niềm hạnh phúc giống nhau, nhưng nỗi đau một khác ở mỗi người. Hãy đến với nhau trong lời nguyện cầu! Không đặt chân đến giáo đường trong đêm Giáng sinh, nhưng các tấm thiệp, những gói quà là thông điệp “cho và nhận là một niềm vui”…“ của cho không bằng cách cho”…, đã cho tôi có được một Giáng sinh An Bình riêng mình mà từ lâu tôi đã không nhận ra và…
Lạy Chúa!
Con xin phó thác hồn xác trong tay Ngài!

Kim Phượng

Anh Chị Tuấn Yến Chúc Mừng Noel 2015

 

 Đặng Anh Tuấn & Yến

Lắng Tiếng Chuông - Giáo Đường Im Bóng

Bài Xướng:

Thưa thầy và anh chị, mỗi sáng mãn giấc dậy tập thể dục tôi thường nghe tiếng chuông nhà thờ gióng giả lúc 4h15 sáng, cảm xúc có bài thơ gởi thầy và anh chị đọc qua. 
Riêng tặng song Kim và anh chị nào là con chiên của Chúa.


Lắng Tiếng Chuông

Thức giấc nằm im lắng tiếng chuông
Pong pon thánh thót vượt màn sương
Khách trần chợt tỉnh lìa canh mộng
Cung Thánh hằng mong đến giáo đường
Sâu thẳm tâm hồn nghe trỗi dậy
Cao vời Thiên Chúa gọi yêu thương
Tôi người ngoại giáo chung cầu nguyện
Thương xót nhân gian bớt đoạn trường.

Cao Linh Tử

***
Bài Hoạ:
Xin gởi bài họa cùng Cao Linh Tử, và riêng tặng Song Kim
Thân mến

Giáo Đường Im Bóng

Chiều đông lạnh lẽo một hồi chuông 
Cây cối mơ màng nhiễu giọt sương 
Từng chập lá rơi sầu lữ thứ 
Triền miên tuyết đổ ngập sân đường 
Thánh ca dìu dặt hồn thanh thót 
Tượng Mẹ âu sầu mắt ngấn thương 
Quỳ dưới chân người môi mấp máy 
Lòng ai xao xuyến giữa đêm trường 

Mailoc
Cali 12-2-15
***
Lắng Tiếng Chuông 

Trời chưa rạng sáng đã nghe chuông, 
 Thong thả ngân nga lẫn giọt sương.
Giục khách trần ai mau tỉnh mộng, 
 Xui người thế tục sớm lên đường. 
 Chúng sinh giác ngộ thôi thù hận, 
 Thế giới đại đồng ngập mến thương. 
 Bể khổ bến mê tua tốc xả,* 
 Bong...bong...chuông đổ dứt canh trường!

Đỗ Chiêu Đức
* Tốc Xả 速捨 : Nhanh chóng mà buông bỏ!
***
Chuông Giáo Đường


Lắng nghe thanh vắng vẳng ngân chuông,
Bên tháp nhà thờ trải gió sương...
TỈnh giấc mơ màng trong cõi tục,
Tâm hồn thơ thới lại lên đường...
Hân hoan mùa vọng tình yêu Chúa,
Hớn hở câu kinh dấu Thánh thương.
Bài hát ca đoàn theo nốt nhạc,
Đêm dài cầu nguyện Mẹ canh trường.

Mai xuân Thanh
Ngày 03 tháng 12 năm 2015
***
Đêm Nguyện

Nửa đêm vang vọng những hồi chuông
Chờ đón giờ thiêng phố phủ sương
Tinh tú rạng ngời trong Thánh lễ
Con chiên thành kính giữa cung đường
Tôi người không đạo hằng tâm niệm
Nhân loại muôn đời mãi luyến thương
Thiên chúa hồng ân ban phúc thế
Lòng lòng tin nguyện giữa đêm trường. 

 Quên Đi
***
Tiếng Chuông Đêm Noel

Đâu đây văng vẳng một hồi chuông 
 Trên nóc nhà thờ phủ lớp sương 
 Khiến nhớ cùng em quì khấn nguyện 
 Cầu mong đôi trẻ vẹn tình thương 
 Thánh ca thánh thót ngân nga vọng 
 Thập giá vương cao góc giáo đường 
 Ngoại đạo một lòng con tưởng Chúa 
 Niềm tin Ngôi Cả suốt miên trường

Song Quang
***
Xin Vâng

Vang vang tiếng vọng góc lầu chuông
Thập giá âm thầm đội tuyết sương
Hoán cải ăn năn khi tuyệt lối
Xin vâng sám hối lúc cùng đường
Thân con sa mạc hằng khao khát
Tình Chúa suối ngàn tuôn mến thương
Cần máu nuôi hồn mong tỉnh thức
Ngài ơi lòng đợi suốt đêm trường

Kim Phượng