Thứ Ba, 22 tháng 10, 2024

Thơ Tranh: Vì Anh Là Lính

 

Thơ: Tường Thúy
Hoạ Sĩ: Nguyễn Minh Định
Thơ Tranh: Kim Oanh


Hạnh Phúc

 

Càng lớn tuổi càng thấy đời thật đẹp
Vì “ngộ” rằng vui khổ cũng do ta
Rồi tất cả cũng chìm vào quên lãng
Chẳng có gì quan trọng phải lo xa

Chuyện buồn phiền tôi quên mau, hỉ xã
Chấp nhận mà có gì phải kêu ca
Phản bội à, thật ra cũng thường mà
Ganh ghét hả, đâu có gì là lạ?

Đời đẹp quá y như là cổ tích
Chuyện thần tiên tưởng chẳng có trên đời
Có sức khỏe, an hưởng nhiều sở thích
Còn gì bằng, du lịch khắp nơi nơi

Càng lớn tuổi càng thấy mình hạnh phúc
Muốn sẻ chia, mong bạn cũng như tôi
Càng buông bỏ càng đỡ nhiều vướng rối
Rồi một ngày, bỏ lại tất cả thôi!

Bạn và tôi cùng yêu cuộc đời này
Mấy mươi năm không dài đâu bạn ạ
Ta trân quý từng phút giây hiện tại
Chuẩn bị ngày… qua thế giới phương xa

Như Nguyệt

Dòng Thơ Ngụ Ngôn

 

NGIÊNG

Quán chiều nghiêng sóng bụi
Sông chiều nghiêng khói sương.
Đò chiều nghiêng mây nổi,
Ta chiều nghiêng vô thường.

NẮNG THA PHƯƠNG

Như ta đi bao thuở
Qua điếm cỏ cầu sương.
Mấy trời mây vụn vỡ,
Đời đọng nắng tha phương.

BÓNG NÀO.

Bóng mấy cùng bóng nước
Bóng ảo khói sương mù.
Bóng vô thường thoáng trước,
Bóng ta - người
Thực-Hư.!

DÂU BỂ

Trải bao mưa nguồn chớp bể
Người về mấy nẽo phong vân.
Lối cũ ngiêng chiều diễm lệ.
Đá còn tạc dấu trầm luân.

CHỚP BỂ MƯA NGUỒN.

Bỏ quên phía sau giấc ngủ
Mắt đời trút cạn hoàng hôn.
Vẫn ta, dấu hài xưa cũ.
Qua bao chớp bể mưa nguồn.

BẾN ĐỔ

Bình an sau cơn sóng gió
Thuyền về với ánh trăng khuya.
Mái chèo thôi chao nhịp nước,
Trong ngần nỗi nọ niềm kia.!

CUỘC TÌNH

Giữa ngàn phương ảo hoá
Vi diệu lời bình yên.
Mây trắng về muôn ngã,
Thắp sáng trời Hoa Nghiêm.

Mặc Phương Tử

Nhớ

 
 
Nhớ chiều dạo phố dưới mưa
Nhớ trưa nắng hạ -hàng Sao bên trường
Nhớ lời nũng nịu dễ thương
Sao anh không bước vào trường đón em
Nhớ em vành nón nghiêng nghiêng
Nhớ bờ vai nhỏ tóc huyền ngang lưng
Nhớ em câu nói ngập ngừng
Anh ơi anh hỡi anh đừng giận em
Nhớ lần hai đứa ăn kem
Làm bẩn áo trắng-bắt đền anh đây-
Nhớ em như rồng nhớ mây
Thương em cũng giống như thương đời mình

Hoàng Long

Phải Thế Không EM

 

Bài Xướng:

Phải Thế Không Em!

Phải thế không EM, những chuyện buồn 
Tựa cơn gió thoảng giọt mưa tuôn 
Chợt đi chợt đến như đùa cợt 
Để ý làm chi hãy bỏ buông .!

Phải thế không EM, những đắng cay 
Chỉ là gia vị cuộc đời nầy 
Giúp ta trân quý gì ta có 
Hạnh phúc nhỏ nhoi nhưng đủ đầy!

Phải thế không EM , chuyện …chúng mình
Ngày nao hai đứa mộng tươi xinh 
Đường đi tuy lắm nhiều gai góc 
Ta vẫn bên nhau tựa bóng hình!

Phải thế không EM, bao muộn phiền 
Những điều trái ý chẳng hòa duyên 
Thôi thì…hỷ xả và vui sống 
Để thấy mỗi ngày đẹp cảnh tiên!


Phải thế không EM , hãy mỉm cười 
Tình thương san sẻ đến bao người 
Cho đi để thấy lòng an lạc 
Nhận lại niềm vui với cuộc đời!

Hoàng Dũng
06/06/2021
***
Các Bài Họa:

Xin Hiểu Vì Sao


Xin hiểu vì sao mang nỗi buồn 
Từ ngày ly xứ lệ trào tuôn!
Quê hương chừ đã xa muôn dặm 
Hoài niệm dâng tràn không thể buông!

Xin hiểu vì sao đẫm lệ cay 
Tháng năm cô lẻ ở phương nầy!
Mong sao quê Mẹ bình minh dậy 
Để thoát nơi đây cõi đọa đầy !

Xin hiểu vì sao chẳng lỗi mình 
Cách ly vẫn nhớ dáng em xinh!
Bao năm chờ đợi ngày xum họp 
Thao thức hằng đêm chỉ ngắm hình!

Xin hiểu vì sao lắm chuyện phiền ,
Đều do nghiệp tạo mới thành duyên!
Ta nên hỷ xả, từ bi đức 
Để cõi hồng trần như giới Tiên!

Xin hiểu vì sao mỗi nụ cười 
Mang niềm thương mến đến muôn người!
Hài hòa , trung tín, khiêm cung tánh 
Là nét tinh anh sáng cõi đời!

Lâm Hoài Vũ
06/06/2021
***
Thôi Nhắc Làm Chi!


Thôi nhắc làm chi kỷ niệm buồn
Xa người thổn thức lệ sầu tuôn
Đêm đêm thầm nhớ hoài mong đợi
Cố níu càng lơi thôi hãy buông!

Thôi nhắc làm chi vị rượu cay
Một lần cạn chén biệt tình nầy
Nguyệt tàn trăn trở niềm tâm sự
Đông buốt năm canh giá lạnh đầy!

Thôi nhắc làm chi xót chuyện mình
Còn đâu hương thắm đóa hoa xinh
Bài thơ ai viết lời tha thiết
Ta mãi bên nhau bóng với hình!

Thôi nhắc làm chi bao nỗi phiền
Cuộc đời chẳng nợ cũng không duyên
Xếp ngăn tim lại chờ kiếp khác
Thái lai hội ngộ ấy cõi tiên!

Thôi nhắc làm chi cố gắng cười
Hương xưa nhờ gió quyện bên người
Ươm tình lưu luyến luôn kề cận
Ai biết yêu ai... trọn cả đời…!

Kim Oanh

22.10.2024


Nghe Nhạc Phạm Anh Dũng

 
 
Năm 1993, giới ưa chuộng ca nhạc Việt Nam vừa khám phá ra một nhân tài, vừa là nhạc sĩ sáng tác tình ca vừa là ca sĩ có giọng truyền cảm tựa như Duy Trác thập niên 60-70. Đó là Phạm Anh Dũng với hai tác phẩm đầu tay, tập nhạc Tình Khúc Hồi Hương do Phạm Duy đề tựa, Duy Cường soạn hòa âm tây ban cầm, Mùi Quý Bồng minh họa, và CD Đưa Người Về Phương Đông do Duy Cường hòa âm phối khí với các ca sĩ thượng thặng trình bày. Ngoài những bản nhạc trong hai tác phẩm này, Phạm Anh Dũng còn viết khoảng 30 tình ca nữa.
Viết nhạc và ca hát chỉ là nghề tay trái của họ Phạm, nghề tay phải là y khoa. Anh còn trẻ sinh năm 1949 tại Duyên Hà, Thái Bình, là một bác sĩ chuyên khoa gia đình ở Santa Maria, California. Nhưng chính nhờ nghề tay trái mà Phạm Anh Dũng thành công, đưa tên tuổi mình đến với quần chúng thưởng ngoạn nghệ thuật.

Ngoài những tình khúc anh sáng tác cả nhạc lẫn lời, Phạm Anh Dũng phổ nhạc vào thơ của nhiều thi sĩ như Nguyên Sa, Du Tử Lê, Cung Vũ, Trần Vấn Lệ, Y Dịch, Bích Huyền, Đinh Tuấn, Mùi Quý Bồng, Phạm Thế Trường, Trang Châu... Phổ nhạc vào thơ, như chúng ta rõ, rất khó. Khó ở chỗ làm thế nào diễn tả được cái ý thầm kín của tác giả bài thơ. Đưa nhạc vào thơ cũng có thể ví như mang tiểu thuyết ra làm thành phim truyện.
Chúng ta cũng hiểu rằng có kiến thức thấu đáo về âm nhạc, có tay nghề sử dụng nhạc khí, chưa chắc đã thành nhạc sĩ sáng tác. Theo nhận định của tôi, những bản nhạc tình do Phạm Anh Dũng tự viết nhạc và lời, những bản do anh phổ nhạc vào thơ đều hay đến xuất sắc.

Tôi đã nghe nhiều lần nhạc của Phạm Anh Dũng qua nghệ thuật trình diễn của Thiên Phượng, Duy Trác, Mai Hương, Tuấn Ngọc, Lệ Thu, Thái Hiền, Trọng Nghĩa, Quỳnh Giao và chính tác giả. Tôi có thể khẳng định rằng Phạm Anh Dũng là một nhạc sĩ sáng tác có tài, một ca sĩ có giọng ca trầm ấm, truyền cảm như Duy Trác thập niên 60-70.


Những bản nhac của Phạm Anh Dũng sáng tác đủ mọi thể loại, đa số giản dị và mạch lạc. Duy Cường đã phụ trách phần hòa âm phối khí cho CD Đưa Người Về Phương Đông, với lối hòa âm phối khí nhẹ nhàng, uyển chuyển quen thuộc. Đây cũng là một thành công tiếp theo nhiều thành công khác của Duy Cường. Nhạc Phạm Anh Dũng là nhạc tình cảm. Thứ tình cảm trung hậu, bình thường giản dị của người yêu, của tình lỡ, của mất quê hương, của cõi lòng chợt se sắt khi hè qua thu tới với gió heo may, lá vàng rơi, với ngõ vắng, vườn thưa.... Nhiều khi cõi lòng người nghệ sĩ cũng rung động nhẹ nhàng như dây tơ khi nhìn là thư tình đã hoen ố, đổi màu theo thời gian. Vọng về quá khứ là tiếng hát xanh xao, là mười ngón tay ngà, là mùi hương mái tóc ngậm ngùi. Và có em xinh nhỏ, khiến người anh vấn vương, để lệ đá ngàn thu phai nhòa bóng dáng... Tình cảm Phạm Anh Dũng cứ lâng lâng dạt dào như thế. Đằm thắm nhưng không xót xa. Nhớ thương nhưng chẳng oán hờn.

Ở Hải Ngoại, Tình Ca Phạm Anh Dũng là một đóa hoa rừng hiếm quý. Chúng ta đang nói tới một Phạm Anh Dũng có tài, còn trẻ, có sẵn lưa âm nhạc trong người, được xác nhận bởi Tập Nhạc Tình Khúc Hồi Hương và CD Đưa Người Về Phương Đông.

Tập Nhạc Tình Khúc Hồi Hương (click vào từng hình cho lớn ra và download nếu muốn)
https://phamanhdung1.blogspot.com/2024/05/tap-nhac-tinh-khuc-hoi-huong-tinh-ca.html

Nguyễn Đức An
Florida, tháng Giêng 1994
BS Nguyễn Đức An (1938-2024)


--

Thứ Hai, 21 tháng 10, 2024

Mơ Duyên Thề - Nhạc& Lời: Khanh Phương (Trần Văn Khang) - Tiếng Hát: Bảo Yến & Tấn Đạt


Nhạc& Lời: Khanh Phương (Trần Văn Khang)
Tiếng Hát: Bảo Yến & Tấn Đạt

Tình Ta

 

Tạ ơn đời…anh đã có em
Mùa Xuân đất khách…ánh trăng mềm
Ru ngủ hồn anh…vòng tay ngọc
Trời mơ, đất mộng…chiếc thuyền êm !

Thuyền mơ…rộn rã con tim
Thỏa mãn bao lâu… đã kiếm tìm
Em ơi… đây là ơn phước!
Con tim…xin trao cả về em!

Chẳng cần biết em từ đâu
Dòng sông đưa lối…bắt cầu
Sóng tình…rung cùng nhịp điệu
Gió mây quấn quýt…mãi gần nhau

Dìu nhau…đi suốt cuộc đời
Tình đầu …là tình cuối em ơi
Đốm lửa lòng luôn sưởi ấm…
Dù cho…vạn vật đổi dời…

Thời gian…rồi sẽ qua nhanh
Chúng ta là khách lữ hành…
Cho đời hoa thơm, trái ngọt
Đường về vinh hiển…mãi long lanh!

Tô Đình Đài

Tiếc Đã Gặp Nhau Quá Muộn Màng



Tiếc đã gập nhau quá muộn màng 
Tháng qua vừa chịu đội khăn tang: (*)
Mới hay đã mất nguồn vui sướng,
Mà chỉ còn trơ nỗi bẽ bàng
Xá Lợi (*) trong xương nào biết trọng
Tóc Xanh (*) ngoài mặt cố khoe khoang
Tu,Tề, Bình, Trị không tìm học
Tiếc đã gập nhau quá muộn màng!

LạcThủy Ðỗ Quý Bái

(*) chú Thích:
1 xương bóng còn lại sau hoả táng Sư tổ
2 tóc tơ con trẻ mới sinh
3 Hiền thê mới khuất bóng Sept./5/2020


Gối Mộng Mơ Hoa



Em nằm gối mộng mơ hoa
Cho anh bướm trắng cắn tà áo xanh
Buồn thương xa xót sao đành
Gần như gót ngọc liên thành thật thơm

Anh ngồi câu cá dỗi hờn
Cho em tiên nhỏ dạo đờn ru thơ
Sầu riêng chín đợi mười chờ
Trà say rượu tỉnh còn ngờ chân như

Em nằm nghiêng võng đưa thư
Cho anh lạc phách còn dư hương nhìn
Căng vòng tay sử chân kinh
Hoàng hoa tâm động cùng mình ca dao

Anh ngồi vọc nước cầu ao
Cho em nhõng nhẽo đường vào tình ca
Thuyền hoa xe hoa kiệu hoa
Hoa đào nguyên điệu về nhà tranh thơ ...

MD.02/07/18
Luân Tâm
 

Lá Thư Đi Lạc



Lá điện thư gửi người năm cũ
Mười lăm năm đã bặt tăm hơi
Lòng hồi hộp như tình mới chớm
Nàng nơi đâu hỡi đóa hoa đời?

Ta sống gấp chạy theo thiên hạ
Như thú đông miên ngủ rừng cây
Ngày tỉnh giấc nghe hồn lạc lõng
Người đi chân, kẻ bay trong mây

Để hoảng hốt vào cuộc đuổi bắt
Rồi lạc nhau cách trở bấy nay
Ta thành thứ người Vùng Cao mới
Bước vật vờ như choáng men say

Lá điện thư bay vào cõi vắng
Ôi, cố nhân đã tếch non Tây
Có ngậm cười khi về miên viễn
Chiều vàng thu còn mỗi chim gầy!


Locphuc
(Đăng thơ tưởng nhớ Tác Giả)

The Invitation (Oriah Mountain Dreamer) - Sự Thôi Thúc(Thái Lan Dịch)

(Oriah Mountain Dreamer)

The Invitation

It doesn’t interest me what you do for a living. I want to know what you ache for, and if you dare to dream of meeting your heart’s longing.

It doesn’t interest me how old you are. I want to know if you will risk looking like a fool for love, for your dream, for the adventure of being alive.

It doesn’t interest me what planets are squaring your moon. I want to know if you have touched the centre of your own sorrow, if you have been opened by life’s betrayals or have become shrivelled and closed from fear of further pain!

I want to know if you can sit with pain, mine or your own, without moving to hide it or fade it, or fix it.

I want to know if you can be with joy, mine or your own, if you can dance with wildness and let the ecstasy fill you to the tips of your fingers and toes without cautioning us to be careful, be realistic, or to remember the limitations of being human.

It doesn’t interest me if the story you are telling me is true. I want to know if you can disappoint another to be true to yourself; if you can bear the accusation of betrayal and not betray your own soul.

I want to know if you can be faithful and therefore be trustworthy.

I want to know if you can see beauty even when it is not pretty every day, and if you can source your life from the Goddess’s presence.

I want to know if you can live with failure, yours and mine, and still stand on the edge of the lake and shout to the silver of the full Moon.

It doesn’t interest me to know where you live or how much money you have.

I want to know if you can get up after a night of grief and despair, weary and bruised to the bone, and do what needs to be done for the children.

It doesn’t interest me who you know or how you came to be here. I want to know if you will stand in the center of the fire with me and not shrink back.

It doesn’t interest me where or what or with whom you have studied. I want to know what sustains you from the inside when all else falls away.

I want to know if you can be alone with yourself and if you truly like the company you keep in the empty moments.

Oriah Mountain Dreamer

***

Bài Dịch:

Sự Thôi Thúc

(Cuộc sống nhân loại sẽ được thi vị hóa) 

Tôi không quan tâm đến việc bạn kiếm sống bằng cách nào,
Tôi muốn biết bạn khao khát điều gì,
Và nếu bạn dám mơ ước thực hiện được khát khao cháy bỏng từ tâm huyết.

Tôi không quan tâm đến tuổi đời của bạn.
Tôi muốn biết, nếu để tìm kiếm tình yêu và ước mơ của bạn,
Đối với cuộc phiêu lưu để cảm thấy việc sống còn của mình,
Bạn có liều lĩnh mạo hiểm để bị cho là điên rồ hay không.

Tôi không quan tâm đến những thiên thể bay ngang qua mặt trăng của bạn***1/--.
Tôi muốn biết liệu bạn đã chạm tới tâm điểm đau khổ của chính mình chưa,
lieu những sự phản bội mà bạn nếm qua đã giúp bạn có một cái nhìn rộng mở về cuộc sống,
Hay là bạn đã héo mòn và thu vào vỏ ốc vì sợ bị tổn thương thêm trong tương lai-


Tôi muốn biết liệu bạn vẫn có thể sống cho dù thất bại, xảy đến cho bạn hay cho tôi,
Không khuấy động mọi việc để che giấu, làm cho nhẹ đi hoặc chỉnh sửa lai.
Tôi muốn biết liệu bạn có thể sống với niềm vui, của bạn hay của tôi,
bạn có dám nhảy múa, ngớ ngẩn đến tận cùng mà không thận trọng, không thực tế và không ghi nhớ những giới hạn của loài người.

Tôi không quan tâm đến tính xác thực của câu chuyện bạn kể
Tôi muốn biết liệu bạn có khả năng làm một người nào đó thất vọng chỉ để thành thật với chính mình không,
Liệu bạn có chịu đựng lời buộc tội từ một sự phản bội mà không vì thế trở nên không trung thành với chính mình hay không.

Tôi muốn biết liệu bạn có thể tín nhiệm vào người nào được không, và liệu bạn có đáng tin cậy hay không.

Tôi muốn biết liệu bạn có thể nhìn thấy vẻ đẹp ngay cả trong những ngày đen tối không
Và bạn có thể tìm thấy nguồn sống của mình khi nhìn thấy vẻ đẹp này từ bàn tay Nữ Thần hay không.
===
Tôi muốn biết liệu bạn vẫn có thể sống cho dù thất bại, xảy đến cho bạn hay cho tôi,
Và mặc dù với tình thế đó, bạn vẫn đứng bên bờ hồ
Và hét to lên: "Ôi Đẹp quá! " khi ngắm nhìn vầng trăng vằng vặc sáng.
===
Tôi không muốn biết nơi bạn sinh sống ra sao, bạn có giàu hay không.
Tôi muốn biết liệu sau một đêm đầy đau khổ và tuyệt vọng,
Bạn có thể gượng đứng dậy và thực hiện được những việc cần thiết cho con bạn hay không.

Tôi không muốn biết bạn là ai, bạn quen ai, hay bạn đến đây bằng cách nào.
Tôi muốn biết liệu bạn có thể đối đầu với hiểm nguy cùng tôi mà không lùi bước hay không.

Tôi không quan tâm đến việc bạn học gì, ở đâu, hoặc với ai.
Tôi muốn biết điều gì đã trợ lực cho bạn ở bên trong tâm hồn bạn, khi tất cả đều sụp đổ.
Tôi muốn biết liệu bạn có thể chống chọi một mình, cô đơn mình thôi,
Và bạn có thể thực sự yêu thích khi chỉ có những khoảnh khắc trống rỗng của mình.

Thái Lan Dịch
-----------
Ghi chú:
***1/- Thành ngữ “những ngôi sao băng qua mặt trăng của bạn” xuất phát từ một bài thơ khám phá các chủ đề về đời sống nội tâm và những cảm xúc sâu sắc.
Trong bối cảnh này, “ngôi sao” tượng trưng cho những ảnh hưởng bên ngoài hoặc các sự kiện trong cuộc sống, trong khi “mặt trăng” tượng trưng cho tâm hồn hoặc cảm xúc cá nhân.
Tác giả sử dụng hình ảnh này để nhấn mạnh rằng điều thực sự quan trọng không phải là những tác động từ bên ngoài mà là cách một người đối mặt với những đau khổ và niềm vui của chính mình.

 

Chủ Nhật, 20 tháng 10, 2024

Ly Cà Phê Buồn - Thơ: Nguyễn Thị Thanh Dương - Nhạc: Minh Nhã Nguyễn Thanh Dũng - Ca Sĩ: Hoài Tâm


Thơ: Nguyễn Thị Thanh Dương
Nhạc: Minh Nhã Nguyễn Thanh Dũng
Ca Sĩ: Hoài Tâm

Còn Vương?

  

Bóng ai trong gió sương
Đơn độc bước bên đường
Khắc khoải sầu cô quạnh
Tim lòng đầy ắp thương?

Trăng nghe chăng tiếng gọi
Vang vọng giữa đêm trường
Nhung nhớ xưa còn mãi...
Hay cạn tình vấn vương?

Kim Oanh
12.10.24

Thu Vàng

 

Nắng vàng le lói điểm thu sang
Rừng xanh thay sắc rợp lá vàng
Soi bóng thời gian loang ánh nước
Thuyền con cô quạnh chốn quan san

Gợi gió heo may lạnh núi rừng
Thú hoang lạc lối vạc kêu sương
Bao nhiêu xác lá tình thu úa
Chạnh lòng lưu lạc kẻ tha hương..

Ngư Sĩ

Tự Niệm 2

  

Đời người như một thoáng mây bay
Cứ vội trôi cùng những tháng ngày
Sinh hữu hạn khi đi chẳng biết
Tử vô kỳ lúc đến không hay
Vậy năng hành thiện vun nhân lớn
Và gắng gieo ân tích đức dày
Gìn giới giữ răn xa cái ác
Sống theo lẽ phải làm điều ngay

Nhất Hùng

Hoa Tường

        (Ảnh: Kim Phượng)
Hoa Tường

Trót thân liễu ngõ hoa tường
Lòng bền tâm niệm kỷ cương vững vàng
Hỡi người quân tử dọc ngang
Có thương phận mỏng thẳng đàng mà đi

Thơ: Kim Phượng
***
Thơ Cảm Tác:

Đường Hoa Dưới Nắng

Tươi đẹp hoa kia bảo thẳng đi?
Không đành khéo trách kẻ vô nghì
Dừng chân một chút sao mà ngại,
Để lỡ thời gian, thiếu trí tri.

Quân tử mà sao lại dối lòng?
Xuyến xao đứng ngắm để hoài mong
Con đường lối rẽ mà ngơ ngác
Khiến bước dùng dằng ngoái mắt trông.

Chúa đã dựng nên thôi rất xinh
Hoa thời rức rỡ lại huê tình
Điểm tô hoàn vũ bằng hương sắc
E ấp thơm nồng soi khiết trinh.

Xin được tri ân Đấng Cửu Trùng
Ban cho nhân thế hưởng vui chung
Tấm lòng quảng đại đầy thương xót,
Khấn nguyện muôn đời xin cúc cung…

Thái Huy
10/15/24


Portland Trong Trái Tim Tôi


Đây là bài số bảy trăm ba mươi ba (733) của người viết về chủ đề Thiền Nhàn trong khu vườn Một Cõi Thiền Nhàn của trang văn nghệ ORTB.

Cứ mỗi tuần thứ hai đến là tôi lại nhớ tôi phải viết bài cho mục Một Cõi Thiền Nhàn trên Oregon Thời Báo để quý vị cao niên ở Portland đọc cho vui với cái tuổi "không còn trẻ của mình". Tôi sẽ kể cho bạn nghe những vui buồn khi tôi sống ở Portland và những sinh hoạt khi tôi giữ mục Một Cõi Thiền Nhàn trên Oregon Thời Báo cho bạn đọc cho vui nhé.

Sau năm 1975, người viết trở thành "bà mẹ quê" ở nhà nấu cơm nuôi chồng, nuôi con, nuôi gà, nuôi vịt sống qua ngày vì Bộ Xã Hội, nơi người viết làm việc đã bị giải thể. Rồi với nhiều áp lực trong cuộc sống, trong tinh thần, chúng tôi trở thành những thuyền nhân tìm đường vượt biên và đã được cô em gái, nguyên là du học sinh trước năm 1973 cư ngụ tại Portland, Oregon bảo trợ chúng tôi đến sống ở Portland kể từ năm 1981.

Portland ngày ấy rất ít người Việt Nam định cư. Đa số những người tỵ nạn ở Portland được cơ quan USCC bảo trợ và giúp đỡ trong những ngày đầu để hội nhập vào đời sống Mỹ.
Dân số Portland vào thời điểm năm 1981 không đông đảo như bây giờ, người dân hiền hòa dễ thương. Khí hậu trong lành có đầy đủ bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông. Cảnh sắc Portland đẹp như một Đà Lạt ngày xưa, nên tôi đã yêu Portland ngay từ dạo đó và đã sống ở nơi đây hơn 40 năm rồi.

Xin mời quý bạn cùng thưởng thức Youtube Portland trong trái tim tôi do tôi thực hiện dưới đây:
Youtube Portland trong trái tim tôi 5:15


Khi trở lại đời sinh viên ở “đại học trường làng” Portland Community College năm 1982, trong không khí trẻ trung vui vẻ của khung viên đại học, người viết đã cùng các bạn sinh viên Huỳnh Lương Vinh, Lưu Sĩ Minh, Nguyễn Minh Ngân, Nguyễn Khôi Nguyên v..v… tổ chức nhiều buổi “văn nghệ văn gừng mừng” Ngày Tết Nguyên Đán, Tết Trung Thu v..v… để giới thiệu văn hoá Việt Nam đến những người bạn Mỹ tại trường rất nhiệt tình, hào hứng với phương tiện thiếu thốn đủ mọi mặt vì lúc đó chúng tôi là những “sinh viên nghèo” mà lị.

Rồi thời gian lặng lẽ trôi qua, chuyện áo cơm và lo lắng cho cuộc sống mới nơi xứ người đã làm cho người viết phải tạm gác lại chuyện văn thơ nghệ thuật và chuyện đi vác ngà voi sang một bên một thời gian vì bao tử đói thì làm sao có đủ sức mà “phun châu nhả ngọc” cho được. Smile!
Không ai có thể giúp mình bằng tự chính mình được. Vợ chồng chúng tôi đã bỏ lại ở quê hương những gì mình đã có và ra đi với hai bàn tay trắng trên chiếc thuyền con bé nhỏ chẳng biết sẽ trôi dạt về đâu.

Cũng nhờ trời thương, chúng tôi đã đến bến bờ tự do trong an lành, sum họp gia đình đầy đủ. Chúng tôi đi học trở lại chỉ là để có tiền trả tiền nhà, tiền điện, tiền thực phẩm với số tiền “basic grant” và tiền “work study” ít ỏi. Chúng tôi phải vừa đi học ban ngày vừa đi làm thêm công việc quét dọn công sở (janitor) ban đêm. Cầm những đồng tiền làm được do tự chính tay mình làm ra được trong buổi ban đầu gian khổ nơi xứ người, tôi đã nhiều đêm phải khóc thầm. Than ôi! Thời oanh liệt kẻ hầu người hạ nay còn đâu?
Nhưng dầu sao đi nữa, chúng tôi vẫn có phúc hơn bao nhiêu người đói khổ còn lại ở quê nhà vào thời điểm đó, nên chúng tôi có ngại gì những gian khổ lúc ban đầu này.

Rồi Trời Phật cũng thương cho kẻ có lòng nên dần dần chúng tôi cũng đã ổn định được đời sống. So với bao nhiêu người khác, chúng tôi chẳng có gì là cao sang quyền quý cả. Tôi an phận làm một cô giáo tầm thường nơi xứ lạ. Điều quan trọng đối với tôi trong hiện tại là vợ chồng yêu thương nhau, con cháu ngoan hiền, có sức khỏe tốt, thân an trí lạc là tốt lắm rồi. Tiền bạc, danh vọng, chúng tôi đã có rồi cũng đã mất, Cuộc đời có không, không có, chuyện ghét thương thương ghét là chuyện thường tình nơi chốn bụi hồng lao xao này, hơi đâu mà thắc mắc cho mệt! Bạn nhỉ?

Mỗi người có một cái nhìn, một thái độ, một cảm nghĩ khác nhau về một sự việc. Người khác có quyền nghĩ sao về mình là tùy ý họ vì họ có cái quyền đó. Có sao đâu? Còn mình như thế nào thì hãy để cái “nhất điểm lương tâm” của mình và Trời Phật phán xét vì người viết vẫn tin rằng: “Ngẩng đầu cao ba thước đã có thần linh” rồi, cho nên ta cứ an tâm sống vui sống khỏe trong giây phút hiện tại là được rồi. Tôi nghĩ thế! Bạn đồng ý chứ?

Khi người viết quyết định “rửa tay gác bút” chốn học đường trước cái tuổi về hưu hợp pháp, chính thức của chính phủ trước đây cho phép, đã làm cho phu quân của tôi “càm ràm” và nhiều thân hữu, bạn đồng nghiệp của tôi ngạc nhiên hết sức vì tại sao một người năng động, làm việc hết sức tích cực, nhiệt tình như tôi lại thích về nhà làm “bà mẹ quê” hơi sớm như vậy nhỉ?

Có thể là tôi chán việc tranh đua, chèn ép, bất an ninh nơi chốn học đường nên thích ở nhà vui hưởng hạnh phúc gia đình với chồng con, cháu nhỏ chăng?
Có thể là vì tôi muốn nghỉ làm việc sớm để có thể làm được những việc mình thích mà lâu nay vì cuộc sống mà phải tạm gác lại chăng?
Có thể là vì tôi đã thuộc bài:

“Biết đủ thì là đủ, đợi đủ biết bao giờ mới là đủ
Biết nhàn thì là nhàn, đợi nhàn biết bao giờ là nhàn” chăng?

Là vì nguyên nhân nào đi nữa, tôi nghỉ việc mà vẫn được ông Bush, ông Obama, ông Trump trả lương cho tôi hằng tháng và cung cấp bảo hiểm sức khoẻ cho tôi là được rồi. Có sao đâu?

Năm 2002, tôi đã trở lại “phóng tay, múa bút” trên ORTB, trên các đặc san thân hữu bên anh, bên em, trong các diễn đàn cõi ảo, cõi thật “cho vui với đời” một ti tị với cái tên “Sương Lam mờ chân mây” mà tôi đã chọn từ năm 17 tuổi khi sinh hoạt Gia Đình Phật Tử Chánh Minh ờ Việt Nam ngày xưa.

Bây giờ người viết lại có được “job” làm kẻ giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn để tâm tình với quý vị cao niên hằng tuần trên ORTB với nụ cười duyên dáng. Không ngờ tôi cũng đã "trải dài tâm tinh" qua 733-bài viết trong mục MCTN trên Oregon Thời Báo tại Portland, Oregon rồi. Trung bình một bài viết trong mục MCTN của tôi là 4 trang đánh máy, như vậy tôi viết được tổng cộng là 2932 trang. Mèn ơi! Cũng nhiều đấy nhỉ! Smile!

Nhiều thân hữu đã làm "dám đốc, dám xúi" người viết in sách và tổ chức ra mắt sách cho vui. Nhưng..... cho đến giờ phút này, và có lẽ sau này nữa, người viết chỉ viết "cho vui với đời" mà thôi, chứ không có ý định in sách hay ra mắt sách riêng cho mình làm chi cho mệt trí.

Người viết vẫn thích góp mặt chung với bạn bè, mỗi người góp một ít bài, một ít tiền, chung nhau thực hiện các tuyển tập, xong rồi chia nhau mỗi người dăm ba quyển tặng bạn bè, như thế cũng đủ vui rồi. Khỏe re! Smile!

Người viết thường tự nhủ: "Nếu đã có duyên văn nghệ với nhau thì sẽ có "người tri âm, kẻ tri kỷ" tìm đọc thoải mái “Free” các bài tâm tình của tôi trên trang Một Cõi Thiền Nhàn của tôi trong Oregon Thời Báo hay trên trang nhà của tôi là tôi thấy vui rồi. Tiền in sách, ra mắt sách này nếu dùng vào những việc công ích, cứu trợ kẻ đáng giúp đọ, xoa dịu những mảnh đời bất hạnh vẫn có giá trị, ý nghĩa hơn chăng?

Khi có thời giờ và sức khỏe, tôi đưa thơ văn, bài nhạc lên trang nhà của tôi
hay vào trang youtube của tôi
hoặc vô trang Web Pinterest của tôi

Xem “chùa” giống như Quán Ven Đường của GS Huỳnh Chiếu Đẳng vậy đó.

Nếu đủ duyên lành vợ chồng tôi đi chùa lễ Phật tụng kinh. Ai nói gì thì nói, ai khen chê gì thì chê khen. Ai giận hờn gì thì hờn giận. Mặc họ! Có sao đâu? Bon chen và tức giận làm gì cho mệt!


Cũng nhờ có duyên lành, khi giữ mục MCTN này, người viết được nhiều bạn thật, bạn ảo gửi tặng kinh sách, tài liệu đến cho người viết để làm tài liệu viết bài, làm youtube, thực hiện ảnh thơ, phổ nhạc, ngâm thơ giúp, lưu trữ hay giới thiệu đến các diễn đàn, thân hữu khác v..v…

Nhiều khi nhờ đọc một câu chuyện mà bạn bè chia sẻ trong các diễn đàn văn nghệ mà người viết tham gia sinh hoạt hay do email bạn gửi đến hay khi đi dự tiệc sinh hoạt với bạn hữu, tiệc gây quỹ cúng chùa v....người viết lại có hứng khởi và tài liệu viết bài tâm tình cho quý vị cao niên đọc đỡ buồn trong tuổi hoàng hạc này. Cũng vui thôi! Xin cám ơn những người bạn tốt của tôi nhé.

Xin mời quý bạn cùng thưởng thức

1-Youtube Họp Mặt Nhóm QGHC Portland và thân hữu 10- 10-2024 tại nhà hàng Thiên Hoàng
2- Youtube Tiệc Cơm Chay Chúc Phúc chùa Huệ Minh, WA 10 13 2024 – Suong Lam Portland Youtube Channel https://www.youtube.com/watch?v=ChmNNI3WqTI
3-Sương Lam giới thiệu Tiệc Gây Quỹ Cơm Chúc Phúc Chùa Huệ Minh 10-10-24 Suong Lam Tran Youtube Channel https://www.youtube.com/watch?v=ChqQxXvzPMk

Chúc quý bạn có nhiều sức khỏe, thân tâm an lạc, sống vui từng ngày trong hiện tại với duyên nghiệp của mình nhé.

Người giữ vườn Một Cõi Thiền Nhàn

Sương Lam
(Tài liệu và hình ảnh sưu tầm trên mạng lưới internet, qua điện thư bạn gửi MCTN 733- ORTB 1164-101624)