Mùi thơm của đĩa thịt gà kho nghệ sả ớt như cuốn hút mọi người, tỏa ngát chiếm trọn cả bầu không gian nhỏ của căn bếp ngay giữa nhà. Hữu hít một hơi dài như muốn hít hết cả bầu trời thơm phức vào mũi, vội đến bên Nhàn nhẹ hất ra sau mấy cọng tóc bám nhẹ trên vành tai nàng, tay dịu dàng nâng cằm vợ: "Món này em nấu ngon hơn tiệm nhiều, anh mê cái món này của em."
Cuối tuần vừa qua Nhàn nấu nồi bún bò Huế thơm lừng mùi sả, nung núc giò nạc, những viên chả cua hồng vàng tròn căng trong nồi nước bún phủ đầy màng ớt đỏ thắm. Hữu lại đến ôm vai vợ, tay kia xoa nhẹ vào má Nhàn đang đỏ hồng vì hơi lửa: "Điệu này thì các quán bún bò Huế phải khoanh tay đứng nhìn cái quán bún đông như kiến của em, và anh là khách hàng mỗi ngày."
Khi Nhàn nấu nồi phở Bắc, màu nước soup trong vắt sóng sánh ánh sao mỡ vàng sáng lung linh, đọt hành lá chẻ dài xanh cùng những khoanh hành tây và những nhúm nhỏ hành ngò trắng xanh trôi nổi bập bềnh trong chiếc tô lớn có chút sợi phở trắng. Mùi thơm của quế, ngò gai cùng ngũ vị hương trộn lẫn vào nhau, căn nhà bếp bỗng trở thành nơi chốn của một thế giới hương thơm huyền bí. Hữu lại gần vợ, đặt nhẹ một nụ hôn lên trán nàng, xuýt xoa: "Nhà mình sẽ không bao giờ đi ăn phở ở ngoài tiệm nữa”.
Có lần Hữu sốt nhẹ vì phơi nắng lâu ngoài hồ tắm sau nhà, Nhàn nấu nồi cháo gà Hen với hột sen khô Huế, đậu xanh, thuốc bắc. Hữu khoắng nhẹ chiếc muỗng nhỏ, nhấp thử một chút cháo, hít sâu vào mũi mùi thuốc bắc đầy vị thơm kích thích. Lần này thì như một thứ bất lực của ngôn từ, chàng lắc đầu như tỏ vẻ một bái phục tuyệt đối: "Từ đây anh không còn muốn ăn cháo gà của mẹ nấu nữa."
Vậy mà Nhàn đã không còn là một tuyệt đối trong lòng chồng. Căn bếp hồng ướp mùi thơm không còn là một thế giới huyền bí đầy hương liệu hạnh phúc của hai người. Hữu đã vụng trộm yêu thương một người con gái khác. Người chồng tốt đã là tên tội phạm xé rào trèo tường lén lút hái trộm trái chín để nếm thêm những vị ngọt của khu vườn cấm.
Một ngày, sau bữa điểm tâm nhanh chóng, Hữu vội vã ra khỏi nhà cho kịp buổi họp tại sở, chàng đã để quên chiếc bóp nhỏ trên bàn làm việc ở phòng đọc sách trong nhà. Chiếc ví nhỏ da đen, xinh xắn nằm lẻ loi bị bỏ quên trên mặt bàn đã là một hung thủ gây tai họa. Nhàn thấy định cất vào ngăn kéo cho chồng, nhưng lạ thay, ngăn kéo lại khóa kín. Khác với lệ thường, ngăn kéo luôn luôn mở ra được. Không một ngăn tủ nào trong nhà bị khoá vì cả hai đều tôn trọng cái hiệp ước ký kết dân chủ của sự thành thật, không giấu diếm gì nhau. Cảm giác chiếc ví chứa những tấm card nhỏ dưới tay mình như có một điều gì lạ lẫm hơn. Chút tò mò, nàng mở nhẹ ngăn có dây kéo. Chiếc chìa khóa nhỏ lấp lánh hiện ra trong tầm mắt ngạc nhiên của Nhàn. Cái vật nhỏ bằng kim loại ấy như kênh kiệu thách thức đã đánh thức lòng hiếu kỳ, muốn khám phá bầu trời riêng của chồng, và nhất là cái quyền tối thượng của một người vợ biết giữ gìn vật báu hạnh phúc của gia đình. Một thoáng lưỡng lự rồi không ngăn nỗi ngần ngại, Nhàn đút trọn chiếc chià khóa vào ổ, xoay hai vòng, ngăn kéo được mở ra như một thế giới bí ẩn được khai phá. Dưới mắt nàng như hiện thân một khỏa thân của sự bí mật: những tấm card business nhỏ của chồng ghi ngày hẹn, những bill thanh toán những bữa ăn tối ở những nhà hàng sang trọng nổi tiếng và ngay cả tấm thiệp chúc mừng sinh nhật chỉ in hình một cành hoa còn phảng phất mùi hương của loại nước hoa đàn bà đắt tiền. Tất cả là một hiện thực rõ rệt trước mắt Nhàn. Đôi tay run rẩy, Nhàn vơ vội đống giấy vào lòng, ôm chặt rồi bóp mạnh như muốn nghiền nát những tờ giấy vô tri nhưng có tội đồng lỏa, như ôm chặt những mảnh vụn của trái tim bị vỡ tan. Nàng muốn xé tan cho vụn nhỏ từng tờ giấy, đốt tan từng chữ của chồng như xé tan những vật chứng như những ánh chớp trong đêm để bắt đầu cho một cơn sóng bất hạnh tràn vào chiếc thuyền hạnh phúc của gia đình nàng. Đám giấy vô tâm trước mặt Nhàn như hợm hỉnh trêu chọc, nheo mắt khêu khích rồi hóa thành từng đám khói mù vờn quanh nàng thành từng vòng tròn xoắn lấy Nhàn, xiết quanh cơ thể nàng đến ngạt thở. Nhàn quỵ xuống, đổ gục như thân cây bị đốn ngang ngã trên nền gạch láng. Nàng bật khóc, tiếng khóc bật ra, uà vỡ như ngọn sóng thần dâng ngập cả đại lục bình yên của Nhàn.
Sau cuộc họp mà Hữu cố tình sắp xếp cho qua nhanh trong trạng thái tinh thần như bấn loạn, lo lắng. Hữu vội vã lái xe về nhà. Người chồng đang trong sự thành công và tự mãn bỗng nhiên như lúng túng, dè dặt bấm nút mở cánh cửa nhà xe, rồi cửa nhà khách, nhẹ bước đôi chân chủ nhân khi bước vào căn nhà sang trọng tiện nghi của mình. Thấy Nhàn ngồi bất động trên sàn gạch láng, đôi mắt mở ra vô hồn, đống giấy nhàu nát cùng những tấm thiệp nhỏ rơi lòa xoà quanh chân. Kẻ phản bội biết ngay rằng những bí mật trong ngăn kéo đồng lõa ấy đã bị phơi bày soi sáng dưới ánh mặt trời sáng suốt vô tình. Hữu nhẹ nhàng lui bước, im lặng. Đến phòng khách, chàng ngần ngừ như muốn quay lại nhưng rồi lại vụt quay đi bước vội ra xe. Tiếng rú xe nghe như bực dọc, tiếng nổ máy mạnh hơn, rồi chiếc xe láng bóng lao nhẹ trên lối đi trải sỏi ra tận cổng. Hữu bỏ đi, để lại đàng sau một mình Nhàn đang lặng lẽ khóc trên những vỡ vụn của bức thành đổ nát. Trái tim nàng đã bị ánh mắt lạnh lùng của chồng xuyên thủng còn hơn bị hàng trăm mũi tên độc bắn vào. Đàng sau những tấm cửa kính trong suốt của những khung cửa sổ lớn phủ rèm nhung màu kem, bầu trời trong veo cùng cây lá rung rinh trong nắng mai của khu vườn xanh biếc bỗng hóa thành bóng tối đen thẫm. Những giọt nước mắt cuả Nhàn chảy dài trên má như những giọt mưa nặng trĩu, rơi vào lòng nàng, tiếng thánh thót của giọt mưa như những tiếng chuông cuối cùng báo hiệu để chấm dứt chuỗi ngày dài hạnh phúc bên chồng. Điều đã xảy ra cho Nhàn như một cơn ác mộng. Nhàn chưa có khi nào nghĩ đến sự phản bội vì tuyệt đối tin vào tình yêu của chồng.
Dần dần Nhàn trở nên im lìm xa vắng,rồi bất động với chính mình. Bao quanh nàng là lớp màn sương giá phủ kín, Nhàn hóa lặng lẽ câm nín cùng chiếc bóng mình nhạt nhòa trên tường đá lạnh trong căn phòng riêng.
Cả tuần lễ đi qua, ngôi nhà như khô héo rũ xuống cùng cơn đau của vị chủ nhân. Những bữa ăn tối nồng nàn ngày nào nay là những bữa ăn lạnh giá lẻ loi ánh nến hồng. Thiếu vắng một trong hai người căn bếp ấm cúng hương vị vợ chồng bỗng thành một bãi đất hoang vu. Nhàn như con chim tự giam kín vào chiếc lồng son trong căn phòng lạnh lẽo, còn người đàn ông lại cố tình về muộn sau bữa ăn. Chỉ tội cho cô con gái, Thiên Trang. Cô bé chơ vơ như đang đứng giữa cuộc chiến thầm lặng, lạnh lùng của cha mẹ. Thiên trang cảm nhận ra sự lạ lùng khó hiểu trước đôi mắt hum húp sưng u ẩn của mẹ, ánh mắt dửng dưng lạnh nhạt của cha. Vì đang là kỳ thi cuối khoá của năm thứ nhất trường Dược, Thiên Trang chỉ biết rút mình vào phòng cùng đám bài vở.
Nhàn xếp gọn đống áo quần đã chọn lựa nén chặt vào chiếc vali lớn đã căng phồng những đồ cá nhân, trang điểm. Hộp nữ trang đầy ắp những món trang sức đắt tiền mà Hữu đã mua tặng, nàng ngần ngại như muốn trút giận lên nên đã để bỏ lại trên bàn. Lại những giọt nước mắt long lanh chảy ra nuối tiếc cho một áng mây hạnh phúc đã tan. Nhưng đôi tay xanh gầy như có một động lực vô hình, nàng lại bỏ chiếc hộp vào đáy vali như mang theo một chút vị ngọt an ủi cho nàng. Nhàn đã chuẩn bị thật gọn nhẹ cho một ra đi, trở về lại ngôi nhà thơ ấu cùng cha mẹ.
Khi giao lại chùm chìa khoá nhà và xe cho Thiên Trang, Nhàn ngồi lại trong phòng con gái và kể hết cho con nghe. Trang đã rõ câu chuyện của cha mẹ và cũng thừa hiểu rằng tại sao mẹ đã lấy hết trọn gần hai tháng nghỉ phép của mẹ mình để về thăm ông bà ngoại nó.
- Mẹ nghĩ rằng bỏ đi như vậy là cách duy nhất để giải quyết được sao?
Nhàn thẫn thờ nhìn xa vắng ra ngoài cửa sổ:
- Nếu giải quyết được thì mẹ sẽ được cái gì? Con người giả dối của ba con hay chỉ là lòng thương hại cho mẹ?
Cô bé mím môi, nhún vai:
- Con nghĩ là ba vẫn yêu mẹ, chắc đây chỉ là những lúc không kềm chế, lạc mất sự kiểm soát của chính ba. Mẹ hãy cho ba một cơ hội khác.
Nhàn lắc đầu, vẫn xót xa nhức nhối cùng con:
- Khi tình yêu với mẹ đã thay đổi trong ba thì cho dù cả ngàn cơ hội cũng không thể trở lại như lúc ban đầu. Giọt sương đã tan, tấm gương đã vỡ.
Như chạm lại dòng điện, Nhàn bỗng nói như trong cơn đau lây lất:
- Ba mẹ gặp nhau và yêu nhau từ thuở trung học, rồi lên đại học, rồi ra trường, có địa vị, rồi kết hôn, rồi có con. Gia đình mình hạnh phúc hoàn toàn không ai sánh được. Tại sao đến giây phút này ba lại cần có thêm cơ hội để mẹ phải cho. Thật là thiếu công bằng cho mẹ.
Thiên Trang lại nhún vai lý sự:
- Chưa chắc hẳn là vậy đâu mẹ. Có thể một vài điều gì đó đã làm mình tự đánh mất cái toàn vẹn của mình mà mình không biết.
Một nhói đau từ vết sẹo của nhát cắt bỏ bộ phận thiêng liêng ở bên trong của người đàn bà, kể từ đó Nhàn không còn tiếp tục sinh thêm con cho chồng. Nhàn bỗng nổi cơn giận lên như đợt sóng dữ:
- Vậy là con đứng về phiá ba con mà đánh giá mẹ. Mẹ hư, mẹ xấu, mẹ thiếu sót, mẹ không tài giỏi bằng họ. Chỉ có cái hơn ba là mẹ chung tình với ba và không dối gạt mẹ như ba con.
Cơn giận đổ lên vai con gái, cùng lúc Nhàn nhận ra nỗi thương tổn như trận hồng thủy lên cao, chiếc thuyền của Noé chòng chành, mỗi cặp sinh vật trên thuyền bỗng hóa đá. Đấng chí tôn trên cao vẫn không tha tội cho thế gian. Chúa Giêsu vẫn vác chiếc thập tự giá lê khắp thế gian. Phật Thích Ca vẫn mình đồng da sắt ngồi dưới cội bồ đề tham thiền rời bỏ thế gian. Còn Nhàn vẫn lặn hụp ngoi ngóp với cơn hồng thủy càng lúc càng dâng ngập thế giới của nàng. Nhàn cúi mình kéo vội chiếc vali lớn, bấm nút cell phone gọi taxi để đến phi trường bỏ lại cô con gái trẻ ngồi im với đôi mắt mở to, hụt hẫng.
Ngồi im lìm ở băng sau xe. Bóng cây im mát của hai hàng cây cao như đi lùi lại phía sau. Những bụi hoa tím nở rộ xúm xít quanh nhau rồi rơi đầy những cánh hoa tim tím nhỏ trên những vuông cỏ xanh giữa những lối đi cho khách bộ hành. Hạnh phúc của nàng như những bông hoa tím nho nhỏ mong manh âý. Cơn giận từ từ tan dần theo làn gió thổi vào xe. Nhàn thấy thương con hơn lúc nào. Tuổi trẻ thường vô tư và khách quan. Từ đây, tổ ấm của con chim non như bị đe doạ bởi một bàn tay của đứa trẻ vô tư rút dần những cọng rơm hạnh phúc. Đêm đến, sau những giây phút hoàn tất bài thi, cô bé lại cô độc đối diện cùng nỗi cô đơn vắng mẹ. Ngày giáp mặt với vẻ lạnh lùng mờ nhạt của cha. Một khi người chồng và người cha phản bội và đã tự cô lập mình bằng một bức tường băng giá, thì vợ và con họ hình như không còn là gì trước mắt của mình cả. Nhàn cũng đúng khi đã tự mình chạy trốn một thảm kịch của gia đình. Dù sao Thiên Trang cũng đã trưởng thành để hiểu, tha thứ cho mẹ khi Nhàn đã bỏ đi.
Thiên Trang cố kìm những hồi hộp, nhỏ nhẹ nói khi tiếp xúc với cô tiếp tân tại công ty để hỏi xin cái hẹn gặp Ngân. Nàng ngồi chờ ở phòng khách sang trọng, bóng nhoáng hào quang thành công của một công ty có tiếng tăm lung linh trên những chiếc đèn pha lê trên trần nhà. Buổi trưa, đúng vào giờ ăn trưa của sở như ý đã sắp sẵn trong kế hoạch của cô bé, cô ta trông rất tự tin, vững chãi như một chiến sĩ chuẩn bị cho trận công phá thành trì. Đàng xa, một bóng dáng phụ nữ cao cao, thon gọn trong bộ váy đắt tiền màu hồng nhạt đúng thời trang hiện ra ở ngưỡng cửa sáng chói bằng đồng của thang máy cuối hành lang. Thiên Trang đã đoán ngay ra là đối thủ của mẹ mình. Luồng khí nóng từ bụng dâng lên, cuộn lại rồi quặn thắt tim cô con gái 22 tuổi của Nhàn. Kim Ngân quả đúng là người để ba không còn nghĩ đến mẹ mình để rồi bỏ quên mẹ trong lay lắt đau thương. Một thiếu phụ đang yêu trẻ đẹp, quyến rũ, sức hút mãnh liệt ở đôi mắt đen, phong thái tươi mướt quý phái. Vóc dáng, ánh mắt ấy đã là người làm cha mình yêu đến cả quên lối về của tổ ấm gia đình. Người đàn bà ấy đã là người tình nhân mang đến một mùa xuân tươi mát đi về trên đôi vai phong sương của cha mình. Bỗng dưng Trang như rơi vào quỹ đạo êm ái, màu sắc cuốn hút ấy, cô bé đứng dậy cúi chào lễ phép:
- Chào cô, cháu là Thiên Trang, ba cháu là phó giám đốc Nguyễn Khoa Hữu.
Nụ cười tươi vẫn nở của một loài hoa quý trong bình pha lê:
- Cô biết, cô tiếp tân đã báo cho cô rồi.
Chủ động, khôn khéo của một vị nữ lưu có chức quyền, Kim Ngân mời cô gái đi ăn trưa ở một tiệm ăn khá sang ở bên kia đường đối diện ngôi bin đinh cao tầng của công ty.
Mọi ý tưởng sắp đặt sẵn trong đầu như rối tung, Thiên Trang lúng túng trước vẻ tự tại của người tình địch với mẹ mình, cô bé cứ xoắn nhẹ chiếc khăn ăn. Nhưng rồi cũng lấy lại được tự tin vốn có của mình, vội nói ngay như sợ mình rồi cũng bị rơi vào vũng xoáy của đôi mắt đen đa tình như ba mình:
- Cô trẻ đẹp, sang trọng, có địa vị như vậy, tại sao lại đi yêu ba cháu? Cô có biết rằng ba cháu đã có mẹ cháu và cháu?
Kim Ngân cười nhẹ, tự nhiên của một kiêu hãnh:
- Cô biết trước khi gặp ba cháu. Nhưng điều đó có ảnh hưởng gì đến cô để cản trở tình yêu của cô đâu.
- Có chứ. Cô đã làm mẹ cháu đau khổ, còn cháu thì càng buồn hơn khi ba mẹ cháu xa nhau.
Kim Ngân vẫn bình tỉnh nhỏ nhẹ:
- Cô không giành chồng của mẹ cháu, cô không lấy đi người cha của cháu. Cô chỉ yêu người cô yêu và ba cháu cũng yêu cô. Tại sao cô lại không được quyền yêu ba cháu.
Cũng không kém phần bình tĩnh, Trang nói như sắp sẵn câu nói hồi nào:
- Cô yêu ai, không ai có quyền ngăn cản cô. Nhưng cô yêu một người đàn ông đã có một gia đình hạnh phúc, thì đó là một điều bị cấm đoán.
Thoáng mơ màng, Kim Ngân như quên đối thủ nhỏ trước mặt:
- Ba cháu đã yêu cô say đắm như cô cũng đã yêu ba cháu còn hơn bản thân cô, thì đó là cái để bị cấm hay sao? Trước đây cô đã từng có người yêu. Họ hơn ba cháu về mọi mặt, họ yêu cô mãnh liệt, say mê cô, nhưng cô vẫn không yêu họ. Cho đến khi cô gặp ba cháu thì mới biết được tình yêu đã đến trong cô.
Trang vẫn thẳng thắn lý lẽ:
- Cô có đầy đủ tất cả. Sắc đẹp, địa vị, trẻ trung thì cô cần gì khi có ba cháu như để thêm vào mớ trang sức của cô.
Như chạm mạnh vào tự ái của Kim Ngân, nàng thoáng giận:
- Cô không yêu địa vị danh vọng của ba cháu. Cô đã có hết. Tình yêu cô dành cho ba cháu không phải là món trang sức của cô mà con người ba cháu là một nửa phần đời của cô. Ngăn tim của cô đã dành cho ba cháu. Cháu còn quá trẻ để chưa hiểu được trái tim còn có những nhịp đập của riêng nó.
Lần này thì Trang có ý hối hận vì lỡ lời, cô bé xuống giọng nhẹ:
- Nếu mẹ cháu biết cô yêu ba cháu nhiều như vậy thì chắc mẹ cháu càng đau khổ hơn. Cô là đàn bà, lại là người đàn bà trẻ đẹp của giới thượng lưu. Cô có nhiều cơ hội. Chắc cô cũng hiểu được nỗi đau khổ của người đàn bà mất chồng mà người chồng đó lại là người yêu của mình. Ba mẹ cháu đã yêu nhau từ thời trung học, rồi đến sau này mẹ cháu lại càng yêu ba cháu hơn nữa khi đã là vợ chồng.
Cô bé ngần ngại một chút rồi nói tiếp:
- Phần cháu, tuy vẫn yêu thương ba cháu, nhưng cô đã làm cho cháu đánh mất đi lòng kính phục về cha. Ba cháu đã làm cháu mất đi thần tượng về một anh hùng trong cháu.
Thoáng bối rối, đôi tay thon thả với những ngón tháp bút trắng hồng của Kim Ngân như run nhẹ. Lúc đó Thiên Trang đã vội vàng đẩy nhẹ chiếc ghế đứng dậy rồi chào Ngân ra về. Cô gái trẻ như đã cạn nguồn sinh lực để đối đầu với một vai diễn thật trong thảm kịch của người lớn. Nàng đã nhận diện được một tình yêu mãnh liệt vượt ra ngoài biên giới của người đàn bà trẻ đẹp ấy. Nỗi đau xót giùm mẹ bỗng nhiên như nhẹ nhàng mơn man trái tim người con gái nhỏ đã âm thầm rung mạnh những nhịp đập thương cảm cho mẹ, nhưng cũng phát sinh lòng thương cảm cho người tình xinh đẹp của cha mình.
Về nhà, cô gái sợ giáp mặt cha vì mình đã tự ý quyết định xen vào chuyện riêng của cha như một xúc phạm. Thiên Trang trốn biệt vào phòng mỗi khi nghe tiếng xe ngoài sân. Lúc đầu cửa phòng cô gái được đóng kín cài chặt. Đến lúc không còn khóa lại. Rồi dần dần lại mở hé một khe nhỏ đủ để chiếu ra tia mắt tinh anh quan sát và sẵn sàng cho một tiếng quát lớn lùa vào. Hữu vẫn lạnh lùng khó hiểu, nín lặng kiêu hãnh. Chàng tự dựng cho mình một bức tường thành cô đơn trong nhà để sống riêng với tình yêu mới. Người tình xinh đẹp quyến rũ đã làm Hữu mê đắm, dại khờ như chàng trai mới lớn. Thoáng giây nào đó khi Nhàn bỏ đi, con gái xa lánh, còn lại một mình trong căn nhà như khô khốc, co rút lại mà trước đây đã ướt đẫm những kỷ niệm vợ chồng, cha con. Hữu chợt nhói đau vì biết mình là thủ phạm đã tự đánh mất niềm vui cho cả ba người. Nhưng nhìn lại ánh mắt đen thu hút, nụ cười tươi cám dỗ, vóc dáng kiêu sa nhưng đa tình của những đêm trăng mật tưởng chừng bất tận. Hữu lại chao đảo mơ màng cùng giấc mộng đẹp.
Hữu thắt lại chiếc cà vạt xanh đậm, điểm những chấm nho nhỏ màu vàng, vẫn là vóc dáng thanh tân nhưng ánh lên một hào quang của một vị ngồi ở ghế cao ở cuộc họp của công ty. Nhưng lần này, Hữu lại chuẩn bị thêm một vali nhỏ, cạnh chiếc cặp da đen đựng chiếc laptop hàng ngày mà chàng thường hay mang đến sở. Hình như một chuyến đi xa, cho chàng và Kim Ngân. Sau cuộc họp mỗi sáng ở sở, họ lại găp nhau. Quán cà phê sang trọng cho buổi điểm tâm, một khu phố thanh lịch ở vùng đô thị mới , hay một bờ hồ êm ả mát rượi cùng thảm cỏ xanh mơn man gió nhẹ cho đôi tình nhân. Nhưng sáng nay, Hữu đã sắp sẵn mọi thứ cho chuyến bay ra nước ngoài một tuần, và chàng biết Kim Ngân chưa một lần trễ hẹn. Quả thật, Kim Ngân đã đợi chàng ở cổng của phi trường quốc tế.
Kim Ngân giật mình vì tiếng chào nhỏ của một cô gái lạ:
-Thưa, cô có phải là cô Kim Ngân?
Ngạc nhiên nhưng Kim Ngân cũng gật đầu nhẹ.
-Vâng
-Thưa cô, có một ông nhờ con đưa bao thư này cho cô.
Bao thư màu vàng nho nhỏ, đề tên người nhận đúng là tên của Nguyễn Ái Kim Ngân, góc trái để trắng. Kim Ngân mở vội bao thư, chỉ ba nét chữ thân quen của Hữu ở mặt sau tấm business card của Hữu:
-Xin lỗi em.
Đàng xa, trên đoạn đường cho xe hơi tạm dừng trước cổng phi trường, thoáng hiện người đàn ông mang chiếc cà vạt xanh đậm có những chấm tròn nhỏ màu vàng ngồi trên chiếc xe hơi đen láng.
Hữu đã đến để cùng đi với Kim Ngân. Nhưng chàng bỗng nhận ra một nơi bình yên của tình yêu là không phải nơi này, mà chỉ là những chuyến đi rồi về. Nơi bình yên nhất cho chàng chính là gia đình chàng và tình yêu của Nhàn. Chàng không còn muốn gặp Kim Ngân lần cuối để không còn dám nhìn thẳng vào đôi mắt đã từng cuốn hút chàng vào cơn bão, và rồi chàng lại sẽ bị cuốn vào cơn lốc khác. Hữu bật chiếc Zippo, châm điếu thuốc, và tiếng máy xe nổ như nhè nhẹ trôi trên tầng mây bay. Ngọn lửa xanh xao, tiếng thở dài của người đàn ông tan vào những âm thanh của dòng xe qua lại ở phi trường.
Kim Ngân đã tình nguyện xuất ngoại để quản lý một chi nhánh nhỏ của công ty mình ở nước ngoài. Hữu chợt nghe trong tim mình như có một va chạm để rồi bị một vết trầy ửng đỏ. Người đàn ông thành công trên đường đời lại không được toại nguyện cho những gì thuộc riêng mình. Nhưng chàng đã đứng giữa cuộc chọn lựa, và trái tim chàng đã chọn đúng cho mình. Cuộc tình với Kim Ngân đến rồi đi như một đám cháy, nay còn lại chút tàn tro rơi trong lòng chàng.
Trang vừa mới ló đầu ra ngoài cửa phòng, nhìn xuống dưới lầu. Căn phòng khách im vắng. Bỗng có tiếng của Hữu nhẹ như một hơi thở gắng gượng:
- Con không cần phải tránh mặt ba. Ba đã để cho cô ấy đi rồi.
Cánh cửa phòng của Hữu mở toang như chờ đợi Trang. Nhìn thấy cha đang ngồi yên trên chiếc ghế bành, hình như ngồi đã lâu, như ngồi trên đống gạch vụn đổ vỡ, tan nát mênh mông. Khuôn mặt Hữu trông sẫm tối mệt mỏi, suy sụp như quả bóng mất dần bầu khí căng. Trang bỗng chao động, thấy thương cha và thầm hối hận vì nghĩ rằng do mình mà cô ấy bỏ đi:
- Con xin lỗi ba. Con rất tiếc là cô ấy đã đi xa rồi. Nhưng ba đã chọn mẹ cũng như con chỉ chọn và thương mẹ.
- Vậy thì bây giờ con chọn ba hay chọn mẹ?
Không còn lo sợ gì nữa để giữ cái khoảng cách lâu nay, Trang bước đến gần cha mình,vòng tay ôm vai cha:
- Nếu ba cùng đứng chung với mẹ thì con sẽ chọn phe nào có cả ba mẹ.
Hữu bật cười, khuôn mặt như sáng lại hẳn:
- Vậy thì ba sẽ làm gì cho phe của mình được thắng? Bây giờ ba đang trên điểm của sự thua trận.
- Cái thắng trận là cái gượng dậy sau cái vấp ngã đó ba. Ba hãy đi đón mẹ về. Con biết là ba đang nhớ mẹ.
Hữu chợt nhận ra, từ lâu nay con gái mình đã trưởng thành trong cô đơn. Sự thiếu vắng cha mẹ đã là liều thuốc có hiệu lực mạnh mẽ để hình thành tư tưởng chỉ đạo cho chính nó và cho cả người thân. Con bé đã thật sự sáng suốt của kẻ đứng ngoài vòng và như là một đồng minh của chàng. Hữu nhận thấy mình thật có lỗi với con gái và cảm giác mình trở thành người cha nhỏ bé bên đứa con đã lớn khôn. Chàng chờ đợi một phán quyết của Nhàn mới mong xóa tội vì đợt sóng kiêu hãnh cuối cùng của người đàn ông trong mình.
Chiếc quạt trần cũ kỹ xoay nhẹ, căn phòng thơ ấu ngày xưa của Nhàn nay vẫn không thay đổi. Mẹ nàng đã cố ý không xê dịch hay thêm bớt một đồ vật gì trong phòng của nàng. Căn phòng nhỏ xinh xắn, mẹ nàng vẫn treo bức màn hoa ở cửa sổ như giữ lại những dấu tích của một quá khứ thơ ngây con gái cho Nhàn. Nhàn tìm về cha mẹ như tìm về một tổ ấm mà nàng đã bỏ đi. Nay là một mái ấm để về lại trú chân, để hít lại những hơi thở nồng ngát của mẹ, và để ẩn náu một mối đau thương cho con tim rạn nứt. Mẹ nàng biết chuyện, bà cụ thản nhiên nói:
- Ôi dào! Tưởng gì, cái chuyện trăng gió của đàn ông có địa vị là chuyện thường tình.
Bà cụ ví von thêm:
- Lá rụng rồi sẽ về cội. Nước rặt rồi cũng sẽ về nguồn. Đi riết mệt, rồi nó cũng sẽ trở về với vợ con. Đàn ông khi xưa năm thê bảy thiếp. Nay nó chỉ một mình con là giỏi lắm rồi, có chút chút gì ra ngoài vòng thì cũng tạm thời thôi con ạ.
Nhàn ngồi một mình trong căn phòng vắng lặng, ngẫm lại lời của mẹ, nàng vẫn cảm thấy yêu chồng hơn và như chìm vào những lời mẹ nói. Nhàn vụt gượng dậy ngồi vào bàn trang điểm. Những vết nhăn chân chim ở đuôi mắt loang dần những dấu chân của những đêm thức trắng nhớ chồng và con. Vết tì ố hạnh phúc như phai dần khi có luồng sinh khí được mẹ truyền vào. Cơn mưa giông mùa hạ kéo về, cành cây khô bỗng xanh lại ngoài khu vườn nhỏ của cha mẹ.
Nghe tiếng gõ cửa phòng tưởng là mẹ, Nhàn vội đến mở cửa. Hữu hiện ra trước mắt Nhàn, vẫn nụ cười tươi như ngày nào, vẫn ánh mắt sâu đen chan chứa để nàng chìm ngập trong màu mắt đó. Tiếng Hữu ấm, nhẹ như lời tạ tội:
- Anh xin lỗi em. Anh xin phép ba mẹ để đón em về nhà mình.
Nhàn vẫn chua xót như không còn muốn tin vào chồng nữa:
- Còn nhà mình nữa sao? Anh đã về nhà cô ấy rồi mà.
Hữu kéo nhẹ Nhàn ngồi vào ghế, khuỵu một chân xuống như dáng quỳ, mắt nhìn thẳng mắt Nhàn:
- Không còn cô nào cả trong mắt anh. Kim Ngân xinh đẹp và quyến rũ thật nhưng anh chỉ mê say một thoáng thôi chứ không yêu cô ta. Cô ta không phải là nửa cuộc đời của anh, mà chính em và con là toàn bộ cuộc đời của anh.
Nhàn cúi mình xuống khóc tấm tức trên vai chồng, Hữu nâng nhẹ đầu nàng ép sát vào ngực mình:
- Anh vẫn yêu mình em. Cưng, vợ của anh.
Nhàn mềm nhũn đôi chân, mềm nhũn đôi tay, rồi mềm nhũn cả người đổ vào người Hữu. Gió lay nhẹ bức màn màu tím hoa vàng lấm chấm mà mẹ Nhàn đã giữ sạch và trông như mới. Vẫn là tấm màn hoa hạnh phúc ngày nào Hữu được mẹ nàng cho phép vào phòng để vén cao cho ngọn gió mát đi vào, thổi nhẹ những sợi tóc mai con gái trên mặt người yêu.
Thiên Trang vừa có kết quả của kỳ thi cuối khóa, các môn học đều đạt loại A, đúng ra là phải A+. Nhưng cô bé không buồn mấy, nàng có nỗi vui lớn hơn đang đong đầy đôi mắt nai vì biết ba mẹ sắp về. Bầu trời đầy hoa, hàng cây nhuộm lá vàng xanh lung linh trên con đường đại học. Về nhà, Trang nhảy vội chân sáo lên cầu thang, miệng hát to câu hát nào đó của một bài hát tiếng Pháp. Tiếng hát của đứa con gái trong veo như thủy tinh. Chợt Hữu hiện ra trước cửa phòng của hai vợ chồng và đang khép nhẹ cánh cửa. Chàng quay người lại, ngón tay đưa lên miệng:
- Xuỵt! Nho nhỏ! Mẹ đang ngủ. Ba mẹ vừa mới về bằng chuyến bay sớm nhất, lại còn bị chuyển sang chuyến bay khác nên phải đợi lâu. Mẹ mệt và cần ngủ vì đã thức dậy sớm.
- Ô là la! Ba là anh hùng của con.
- Ừ, ba là anh hùng trong chuyện cổ tích đây. Vị anh hùng đem hoàng hậu về cho cô công chúa của vua cha đã phạm tội trọng.
Cô bé nheo một mắt như đá lông nheo với cha, rồi bước ngoặt lại xuống dưới bếp. Nhớ lại câu nói của mẹ, con bé quay đầu nói với lên với Hữu:
- Ba! Giọt sương đã tan, bóng mây đã mờ, nhưng bầu trời vẫn xanh, ba à.
Võ Hương Phố