tiêu đề Nhãn
- BIÊN KHẢO
- CÂU ĐỐI
- CỔ THI
- GIA CHÁNH
- GIẢI TRÍ
- HÌNH ẢNH HỘI NGỘ
- HÌNH ẢNH NAY
- HÌNH ẢNH XƯA
- HỘI HỌA
- KHOA HỌC
- LỊCH SỬ
- LỜI HAY Ý ĐẸP
- LƯU NIỆM
- NHẠC
- SỨC KHOẺ
- SƯU TẦM
- THƠ
- THƠ CẢM TÁC
- THƠ DỊCH
- THƠ DIỄN NGÂM
- THƠ NHẠC
- THƠ PHỔ NHẠC
- THƠ SƯU TẦM
- THƠ TRANH
- THƠ TRANH NGHỆ SĨ
- TIN BUỒN
- TIN VUI
- VĂN
- VŨ HỐI THƯ HỌA
- VƯỜN THƠ VIÊN NGOẠI
- XƯỚNG HỌA
- YOUTUBE
Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2021
"Huyền" - Sáng Tác & Hòa Âm: Thanh Trang - Đèo Văn Sách Trình Bày
Có Một Sài Gòn
Có một Sài Gòn trong ánh mắt
Ta nhìn nhau như thể không rời
Có một Sài Gòn trong tay nắm
Những con đường không mỏi nằm yên
Có một Sài Gòn môi rất ngon
Ly chè trưa mưa nắng bất thường
Có một Sài Gòn đêm rất vội
Tiếng rao hàng mang những buồn thương
Có một Sài Gòn rất quê hương
Như trái tim in dấu phố phường
Có một Sài Gòn trong nỗi nhớ
Sài Gòn mưa lá gọi tên đường!
Có một Sài Gòn với nỗi đau
Quằn trên vai những vết thương còn
Có một Sài Gòn trong bão táp
Vẫn một Sài Gòn luôn đứng lên
Có một Sài Gòn những mến yêu
Hàng cây cao giữa phố rực đèn
Có một Sài Gòn đêm không ngủ
Mỗi con đường trăn trở niềm riêng
Có một Sài Gòn em rất ngoan
Mãi bên nhau dù cách muôn vàn
Có một Sài Gòn câu khấn nguyện
Sài Gòn ơi, Sài Gòn bình yên..!
Durham, North Carolina
Người Chợ Vãng
Cánh Chuồn
"Ngãi nhơn như thể cánh chuồn
Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay"
(Ca dao)
Cánh chuồn mỏng dánh có bền không
Tình nghĩa thế nhân nhẹ như bông
Khuya sớm gió trăng lòng mộng mị
Thì đành buông sổng chẳng trông mong
Lời thơ ong bướm bay lượn lờ
Rải cánh hoa tình lượn lơ thơ
Cười giởn bao chiều tan bụi khói?
Nhân duyên chẳng vướng dứt đường tơ
Tự nhủ giữ lòng không dật dờ
Tim cùng đồng điệu các vần thơ?
Tình đã xa rời đành lỗi nhịp
Bỏ hẹn buông hò sống với mơ?
Nguyễn Cao Khải
Nỗi Nhớ
Xướng:
Nỗi NhớTrời sai cơn gió đi tìm
Gặp em gió cũng đứng im lặng chờ
Đợi khi em đến bất ngờ
Thổi bay một chút bụi mờ trần ai.
Thướt tha trong chiếc áo dài
Nửa bay trong nắng, nửa phai bóng chiều
Bỗng đâu nỗi nhớ niềm yêu
Tìm về trong nỗi cô liêu ngượng ngùng.
Trời Cali bỗng trùng phùng
Gió lay động nhẹ một vùng lá rơi
Tơ vương đau thắt tình người
Đâu đây nỗi nhớ bồi hồi âm vang.
Lê Tuấn
“Tháng 9 thu về trên thung lũng hoa vàng San Jose.
Hoài Mơ
Tiết thu, bóng hạ lặng im đợi chờ
Thời gian lướt vội không ngờ
Từng chiều mây nhạt khói mờ ngóng ai.
Em xưa tóc xoả mượt dài
Tà bay tha thướt khiến phai nét chiều
Cho tôi lặn hụp sóng yêu
Hồn say chếch choáng liêu xiêu ngại ngùng.
Mơ em dệt mộng tương phùng
Chén trà đối ẩm bên vùng trăng rơi
Tim này dâng trọn đến người
Hoài thương hoài nhớ từng hồi nhịp vang.
Minh Thuý Thành Nội
Tháng 9/28/2020
Tim Yêu
Gió xôn xao bước kiếm tìm
Tim ai rối nhịp lặng im đợi chờ
Tình len lén đến không ngờ
Hương pha chất ngất phủ mờ bóng ai
Xinh xinh tà áo buông dài
Hồn thêm ngơ ngẩn hồng phai ráng chiều
Dạt dào xao xuyến niềm yêu
Theo em chân bước liêu xiêu ngại ngùng
Hữu duyên thiên lý tương phùng
Lòng như mây tím ửng vùng chiều rơi
Này môi, này mắt, này người
Tim yêu rộn rã từng hồi reo vang
Phương Hoa
Bà Mối
Thứ Sáu, 27 tháng 8, 2021
Thứ Năm, 26 tháng 8, 2021
Thứ Tư, 25 tháng 8, 2021
Mẹ - Nhạc Và Lời: Trương Minh Cường - Hoà Âm Thanh Lâm
Thương Mẹ
Dịu dàng, êm ái đã vương vào đời;
Thèm nhìn Mẹ đứng, nằm, ngồi
Võng ru con ngủ, bếp nhồi ổ qua
Thèm đi bên áo dài hoa
Tà bay trong gió, theo Cha viếng chùa.
Nay bàn chân Mẹ già nua
Nằm hoài một chỗ, gió lùa lạnh không?
Tập đi nạng, được mấy vòng?
Các em dìu dắt, lưng còng có run?
Chân xưa giỏi lội sình bùn,
Cõng, đeo, mang, xách… mưa phùn chẳng kiêng;
Tay xưa ẵm, quảy, gánh, khiêng…
Con bồng, đầu đội, láng giềng nhìn quen.
Con thơ bế, dắt… chợ len
Chân đi như chạy, con khen Mẹ hoài
Bàn tay liên tục loay hoay
Bàn chân đen đúa, dạn dày bán buôn.
Vì con, Mẹ cực khổ luôn
Bây giờ Mẹ khổ: đứa chuồn, đứa xa
Thương làm sao, tuổi về già
Bán thân bất toại cháo, trà ai dâng?
Chín mươi chưa trọn đường trần
Mẹ mang lắm bệnh cực thân, than trời
Con thương Mẹ lắm! Mẹ ơi!
Tấm lòng hiếu thảo biết lời nào thưa?
Các em có hiểu gì chưa?
Vòng sinh, lão, bệnh chẳng chừa một ai!
Nếu không hiếu thảo hôm nay
Một mai em bệnh ai bày HIẾU ra?
Ý Nga
Mùa Báo Hiếu
Khi mùa báo hiếu đã dần sang
Cho hoa nở rộ bao màu sắc
Để bướm tung bay khắp nẻo đàng
Nghĩ đến cố hương sầu chất ngất
Thương về hiền mẫu nhớ mênh mang
Bồi hồi lữ khách dừng chân bước
Lắng tiếng chuông ngân phía đạo tràng
Nguyễn Kinh Bắc
Sinh sắc Vu Lan chở nắng sang.
Gio thoảng hiu hiu lùa trước ngõ,
Trăng vàng rời rợi trải bên đàng.
Cha sinh, nghĩa cả, lòng thâm đặng,
Mẹ dưỡng, ân dầy, dạ nặng mang!
Chuông thỉnh lắng niềm ,siêng tụng niệm,
Nâng tay xoay ngón lựa lần tràng.
25-8-2021
Nguyễn Huy Khôi
Vu Lan Nhớ Mẹ
Vu Lan trước con làm thơ*
Nguyện xin Chư Phật Phù hộ Mẹ yêu
Mẹ con nay tuổi đã chiều
Cúi xin Bồ Tát ban điều thọ khang
Ai dè vật đổi sao tan
Năm nay mùa hiếu Mẹ con mất rồi!
Mẹ ơi con đã mồ côi!!
Mất Mẹ con mất cuộc đời mộng xinh,
Mất Mẹ con mất bình minh,
Mất Mẹ con chịu điêu linh dặm trường.
Mất Mẹ con mất tình thương
Bao la như biển đại dương dạt dào
Mẹ ơi chín chữ cù lao *
Con chưa báo đáp phần nào nghĩa sâu
Mẹ ơi giờ Mẹ nơi nao?
Con như giữa cảnh chiêm bao mơ màng
Hôn con Mẹ thốt dịu dàng
Nhìn con âu yếm hai hàng nhẹ rơi...
Ru con Mẹ khẽ ru hời,
À ơi con hỡi con ời con ơi
Lòng con phơi phới vui tươi
Con như có cả khung trời mộng xưa
Một làn gió thoảng nhẹ đưa,
Tỉnh ra như thấy Mẹ vừa bên con
Một mình nơi mộ cỏ non,
Mơ hồ Mẹ vẫn bên con dịu dàng
Nào ngờ sự thật phũ phàng
Bên con chỉ có chiều tàn buông nhanh
Ánh dương khuất lấp qua mành
Màn đêm phủ xuống vây quanh đời mình
Ai gây ra nỗi tử sinh?
Để cho mẫu tử dứt tình từ đây.
Tìm đâu tình mẫu tử này
Chung quanh con chỉ dẫy đầy quạnh hiu
Bóng chiều phủ xuống buồn thiu
Một mình côi cút biết chiều về đâu
Mẹ ôi một cuộc bể dâu
Con không có MẸ nỗi sầu nào hơn…!!
Tha Nhân
Camthành (Mùa VU LAN Canh Thìn, tháng 8/2000)
* Công lao nuôi con khó nhọc cûa cha mẹ. Chín chữ: SINH: sinh ra ta; CÚC: công nuôi nấng ta thành người; VŨ: ơn vuốt ve trìu mến; SÚC: công bú mớm; TRƯỞNG: công nuôi lớn; DỤC: công dạy dỗ nên người; CỐ: công chăm nom săn sóc; PHỤC: tùy theo tính nết mà dạy bảo; PHÚC: công giữ gìn bảo bọc ta
CÙ LAO; CÙ: nhọc nhằn; LAO: vất vả.
*Mùa Vu Lan Đinh Sửu, mùng 4 tháng 7 âm lịch nhằm ngày 6/8/1997.
Bông Hồng Cài Áo -2015 - Ý: Thích Nhất Hạnh - Nhạc Nguyễn Thanh Cảnh - Ca Sĩ Xuân Phú
Mùa Vu Lan Năm Nay
Mùa Vu Lan Mẹ cúi đầu xuống thấp
Bên xác chồng trong nỗi lặng thinh
Mùa Vu Lan Mẹ không còn nước mắt
Khóc cho con trong câm nín tội tình!
Cuối tháng Tám, 2021
Nguyễn Hoài Nam
Nguyện Cầu Cho Quê Mẹ
Ôi có một nổi buồn
Pha lẫn nhiều cảm thương
Khi thấy người đồng hương
Chịu đắng cay đày đọa
Hướng tâm về quê mẹ
Chúng ta hãy cùng nhau
Thành tâm xin cầu nguyện
Dịch bệnh bớt lan truyền
Hỡi những người ngồi cao
Có thấy ngàn nổi đau
Nghe chăng lời ai oán
Tang tóc nhuộm trắng màu
Hãy cứu giúp đồng bào
Bệnh dịch lây rất mau
Triệu người đang chao đảo
Dân nghèo đang lầm than
Người người đang bất an
Nhà nhà buồn thê lương
Tai nghe lắm đoạn trường
Mắt thấy họa quê hương
Ai gây cảnh đoạn trường
Chỉ vì muốn bành trướng
Mộng bá chủ hoàn cầu
Gây lắm cuộc bễ dâu
Cầu khốn khổ qua mau
Đời sống lại muôn màu
Nụ cười ngời hy vọng
Quê hương ơi tôi mong
Trúc Lan KTP
Vu Lan... Bỗng Nhớ
Chỉ vì Ngọc Lan, tôi làm thơ
Nhớ về kỷ niệm của ngày xưa
Tôi và anh, hai người xa lạ
Tình cờ gặp nhau, vãn cảnh chùa
Trời nắng, dưới cây tìm bóng mát
Hoa trắng tinh, đài các, dài thon
Lá xanh mượt mà, làm ngây ngất
Êm ả không gian mùi nồng thơm
Điếu thuốc trên tay, anh mơ màng
Khung trời bé nhỏ thật bình an
Bỏ ngoài kia buồn vui, sương gió
Chẳng vướng bận lòng chuyện trần gian
Đời anh ngược xuôi vì thời cuộc
Đợi chờ ngày sóng nổi ra khơi
Tôi cũng mong một lần biển gọi
Vượt trùng dương tìm bến xa xôi
Mình đi dạo vườn chùa trước sân
Bướm hoa ríu rít cũng bâng khuâng
Vào chánh điện nghe hồn thanh tịnh
Xuống trai phòng nhấp chén trà sen
Bữa cơm chay ngon miệng lạ lùng
Nhang trầm lảng bảng đại hồng chung
Chú tiểu lí lắc mang tay nải
Oản xôi, tiễn khách về, chiều buông
Ngọc Lan rung rinh, chào lưu luyến
Anh hái tặng tôi một nụ tươi
Đêm về giấc ngủ còn xao xuyến
Khói thuốc bay hay cành hoa rơi?
Hôm nay ai nhắc đến chùa xưa
Ôi ngọt ngào cánh gió ngẩn ngơ
Của một lần tao ngộ năm cũ
Tóc rối bồng bềnh …Tôi mộng mơ …
Kim Loan
Thứ Ba, 24 tháng 8, 2021
Khóc Cha!
Ôi thôi Bố mất mất rồi!
Mặt trời rụng xuống đời tôi còn gì!?
Bố ơi sao Bố vội đi!?
Cho lòng con trẻ khúc bi đoạn trường!
Cuộc đời vốn lẽ vô thường
Nhưng lòng con vẫn đau thương ngập tràn!
Cha hiền sớm mất than ôi!
Con đành chịu tiếng mồ côi với đời!
Từ nay thôi mất hết rồi
Bóng cha đâu nữa để tôi cậy nhờ.
Linh hồn cha có hay chăng tá!?
Nỗi niềm con từ ngả chia ly
Đớn đau thay cảnh phân kỳ
Con nào dám nghĩ biệt ly bao giờ!
Lòng con chết điếng lặng lờ
Con đà đánh mất giấc mơ của mình!
Đời con đã mất bình minh
Bồi hồi nghĩ tới tử sinh chẳng ngờ
Con như đang sống trong mơ
Ngậm ngùi nhớ đến ấu thơ từng ngày
Con những muốn mơ thay thực tại
Đời hoa tươi êm ái tuổi thơ!
Xót thay trong lúc đang mơ
Con nào ngờ được có giờ biệt ly!
Tình phụ tử tìm chi thấy nữa
Chỉ vì kia ngọn lửa vô tình
Vô tình đốt cháy thân hình
Vô tình đốt cháy mối tình thiêng liêng!
Cũng chỉ vì ngửa nghiêng Đất Nước
Tình cha con tạm bước rời xa
Ai ngờ trời nổi phong ba
Nên tình phụ tử thật xa cách rồi!
Cha ơi con đôi lời bày tỏ
Nỗi niềm con vò võ từ đây!
Tình cha thật quả cao dày
Công ơn sinh dưỡng con rày khắc sâu.
Chắp tay xin một câu con nguyện
Cầu Tam Bảo thể hiện nơi cha
Nguyện xin Đức PHẬT DI ĐÀ
Từ bi tiếp dẫn Cha về Tây Phương!
Trước di hình thắp hương con lạy
Lạy cha hiền xin hãy xót thương
Lòng con đầy nỗi vấn vương
Những lời cha dạy con thường khắc ghi
Nguyện theo đường hướng cha đi
Không gì lay chuyển không gì phôi pha!!
Tình Non tình Nước tình cha
Tình Non tình Nước tình Nhà Việt Nam…!!
Tha Nhân
Trưởng nam ai khấp!
30/11/2001 nhằm ngày 16/10 Tân Tỵ ngày cha mất
Vu Lan Nhớ Mẹ
Nhớ mẹ lắm, những ngày khốn khổ
Mái tranh nghèo lắm chỗ mưa rơi
Kiếp nghèo buồn lắm ai ơi!
Đói cơm thiếu áo...không người đỡ nâng
Đêm nằm ngắm ánh trăng xuyên cửa
Ngọn đèn dầu, ánh lửa hắt hiu
Nhớ cha buồn biết bao nhiêu
Đời người vất vả trăm điều gian nan
Con khờ dại...trần gian cha đã
Cõi vĩnh hằng vội vã dời chân
Ngày ba tháng bảy mưa giăng
Bỏ lại mình mẹ nặng oằn, đàn con
Vẫn chặt dạ, lòng sơn mẹ giữ
Dạy con khờ vẹn chữ hạnh ngôn
Rồi ngày con đã lớn khôn
Dựng bề gia thất, tông môn rỡ ràng
Đời đã qua trăm ngàn lận đận
Mẹ già nua...vẹn phận làm con
Mẫu từ đã khuất núi non....
Mùa Vu Lan đến lòng con ngậm ngùi...
Cầu cho mẹ an vui tiên cảnh
Cửa phật đài lấp lánh hào quang
Lánh xa trần tục thế gian
Về nơi cực lạc nhẹ nhàng thảnh thơi...!
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
Bạc Liêu/16/8/2021
Hồng Vân
Hiếu Hạnh Mùa - Trải Thơm Mùa
Hiếu Hạnh Mùa
Lắng tiếng chuông ngân hiếu hạnh mùa
Quay về nương tựa lánh hơn thua
Lời khuyên trí vững dù giông tới
Ý dạy tâm an mặc gió lùa
Học hỏi trường đời câu ấm lạnh
Nhân tình đón nhận vị cay chua
Thâm ân dưỡng dục luôn ghi khắc
Lắng tiếng chuông ngân hiếu hạnh mùa
Kim Phượng
***
Bài Họa:
Trải Thơm Mùa
Chuông ngân hiếu hạnh trải thơm mùa
Gửi mộng bên đường lánh được thua
Tịnh dạ quay về dù bão tới
An tâm trở lại kệ mưa lùa
Sông đời lặn lội bao cay đắng
Dặm thế trôi lăn lắm chát chua
Nghĩa mẹ ân cha hoài khắc nhớ
Chuông ngân hiếu hạnh trải thơm mùa
Hương Thềm Mây
21.8.2021
Cho trọn đạo hiếu mới là đạo con"
(Ca dao)
Vu Lan-Đại Lễ rộ xanh mùa,
Đạo Pháp khôn ngừa sự thắng thua.
Nỗi nhớ Phụ Thân xua gió tạt,
Niềm thương Hiền Mẫu đẩy sương lùa.
Mẹ gồng bão tố dầm cay cực,
Con hưởng trái lành vợi chát chua.
Nghĩa trọng,ân dầy lưu vạn thuở,
Vu Lan-Đại Lễ rộ xanh mùa.
22-8-2021
Nguyễn Huy Khôi
Chan Chứa Tình
Khi còn bé nhỏ non măng
Mẹ cha bảo bộc móm ăn như hình
Nhìn con trìu mến bao tình
Chút chăm từng miếng thân mình lãng quên
Bước đi chập chững lừng khừng
"Nó đi ... " con té ba mừng mẹ xoa!!!
Rồi bao mấy tháng trôi qua
"Ma" "Pa" "Pa" "Má" cười khà dạy kêu.....
Lần đầu khi đến cỗng trường
Ba chờ con khuất mới bương đường về
Tan giờ má đợi không nề
Ba chờ trước cửa vỗ về hỏi han
"Hôm nay con học chữ gì..."
"a bờ" có được "tờ i" mực lem?
Bao năm bay nhảy ngoài đường
Nhớ lời khuyến dạy tình thương tràn đầy
Bao nhiêu công đức sâu dầy
Con không trả nỗi con đây nhớ hoài!
Con rơi nước mắt thật rồi...
Con xin phũ phục bồi hồi lòng tâm
Vu Lan Nhớ Mẹ
Mùa báo hiếu con không về thăm Mẹ
Thắp nén hương ngôi mộ nhỏ lưng đồi
Quê nghèo ấy nay đã quá xa xôi
Nhớ thương Mẹ tim quặn đau nhỏ lệ
Mẹ đã mất mười năm hơn có lẻ
Sao dường như Mẹ vẫn mãi bên đời
Vẫn vẳng nghe tiếng Mẹ hát ầu ơi
Ru con ngủ những ngày còn thơ dại
Đêm hôm ấy con vẫn còn nhớ mãi
Phút lâm chung Mẹ nắm chặt tay con
Môi thì thào những lời cuối không tròn
"Đừng khóc nữa con ơi đừng khóc nữa"
Mẹ đi rồi con mất nơi nương tựa
Nơi xứ người thân lạc lõng bơ vơ
Thèm làm sao những đêm tối trăng mờ
Gặp lại Mẹ trong giấc mơ êm ái...
PhamPhanLang
***
Họa:
Đêm Vu Lan
Đêm VU LAN con ngồi đây nhớ MẸBỗng hiện ra nơi vắng vẻ bên đồi
Nhói lòng thương MẸ nằm đó đơn côi
Trăng viễn xứ ánh ngời đôi mắt lệ
Trăng quê nhà có soi phần mộ lẻ
Mẫu từ xưa vì con trẻ một đời
Ơn sinh thành dưỡng dục lớn MẸ ơi
Bởi được nuông từng cãi lời, khờ dại
MẸ đi rồi nát tim ân hận mãi
Mỗi độ Xuân về tê tái lòng con
Kiếp tha hương đầy thương nhớ mõi mòn
Đợi ngày về càng héo hon thêm nữa
Tối VU LAN một mình con đứng tựa
Trước hiên nhà nhìn trăng bủa vu vơ
Tiếng chuông ngân nức nở mắt hoen mờ
Thương nhớ lắm, ôi MẸ hiền từ ái
Phương Hoa
Bông Hồng Cài Áo - Truyện Của Phương Lan
Mẹ Ốm
Thứ Hai, 23 tháng 8, 2021
Tình Mẹ Quẩy Gánh Hàng Rong - Thơ & Nhạc Vũ Lương Đúng - Ca sĩ Tuyết Mai
Vu Lan Nhớ Mẹ
Mẹ đưa con đi trẩy hội Vu Lan
Mẹ chỉ cho con đốt những nén nhang
Bảo con quỳ xuống, nghiêm trang nguyện cầu
Lâm râm con trẻ cúi đầu
Nhờ ơn Trời Phật nhiệm mầu xót thương
Chua cay đừng nếm…đoạn trường đừng mang
Lời xin chẳng thấu thiên đàng
Ðau thương ai hiểu … bẽ bàng ai hay ?
Ðêm nay nơi xứ lạ này
Có hồn thơ nhỏ đong đầy niềm riêng
Ba mốt năm mất mẹ hiền
Bơ vơ giữa chốn đảo điên cuộc đời
Ngoài kia, gió lộng biển khơi
Trong con bão tố ngập trời thương đau!
Hoa trắng hỡi…tại vì đâu ?
Gắn lên ngực áo…để sầu thiên thu…
Lê Tống Mộng Hoa
Hạt Trấu Bụi Đời
Đừng chê hạt trấu bụi đời
Từng khi lên xuống một thời lầm than
Đừng chê hạt trấu võ vàng
Đã từng sàng sẩy đôi hàng ca dao
Đừng chê hạt trấu xạm nâu
Từng khi dùng nhổ tóc sâu mẹ già
Chuối non giờ đã trổ hoa
Trưa hè xào xạc bụi già gió đưa
Tóc sâu con nhổ mấy mùa
Nghe thời tao loạn thổi lùa đôi vai
Vạc bay cánh mỏng đêm dài
Mang con thơ dại đến đời bình yên
Xót xa thương dáng mẹ hiền
Mùi hương chùm kết còn mềm trong tay
Ngậm ngùi hạt trấu gió bay
Tủi thân nghĩ đến những ngày buồn vui
Nghe mẹ kể chuyện xa xôi
Gió nồng phe phẩy tóc lơi sợi gầy.
(Trong tập thơ Ngày Vội)
Đóa Hoa Vu Lan
Hoa Vu Lan…chị gởi đến các em
Em sẽ hỏi…Sao không là Sen Trắng?
Chị vẫn biết, các em yêu Mẹ lắm
Thường tự hào…Mẹ thuần khiết như Sen
Tâm Mẹ lành như những cánh Hoa Thiêng
Da Mẹ thơm như mùi hương Sen quý
Mẹ mất lâu rồi, nhưng chị cũng biết
Người như còn hiện hữu giữa chúng ta
Quên được sao…vào những buổi chiều tà
Trong xe lăn, Mẹ ngồi mong mòn mỏi…
Và Mẹ cười, mà mắt như muốn nói
Mỗi đứa con về, thêm một niềm vui…
Thương làm sao, Mẹ của chúng con ơi!
Sen đẫm hương, chúng con đầy nước mắt
(Đâu đợi Vu Lan…chúng con từng khóc…)
. . . . . .
Cùng khóc Mẹ, Mùa Vu Lan Báo Hiếu
Nếu, PHẬT ban cho chúng con điều :…Nếu,
Ước gì ?…- Con chỉ ước một điều thôi…
Con Là Con Của Ba Mẹ Muôn Đời.
Thanh Song Kim Phú
Thương Nhớ Mẹ
Bao nhiêu bài thơ con làm
Chưa bài nào con làm cho mẹ
Hôm nay đọc những bài thơ về mẹ,
của bạn bè, con cảm thấy xót xa
Đúng quá đúng những bài thơ ngợi ca
Nước mắt con tuôn trào
Thấy thổn thức, thấy nhớ thương vật vã!
Hai mươi năm kể từ ngày mẹ mất
Con lạc loài, hụt hẫng lắm mẹ ơi
Không còn mẹ, ai dậy dỗ trên đời
Những lúc khổ chẳng còn ai tâm sự
Ai khuyến khích, ai mừng con khá giả
Ai nghe con chia sẻ chuyện âu sầu..
Khi quấn khăn tang mầu buồn trắng lên đầu,
dẫu vẫn biết.. từ đây mình mất mát
Đâu ngờ rằng mất nhiều quá mẹ ơi!
Không có ai hiểu con bằng mẹ hiểu
Mất mẹ rồi, trống vắng biết bao nhiêu
Thèm mẹ mắng, nghe mẹ cười hớn hở
Mất thật rồi… ai nâng đỡ, thương yêu
Mẹ thương con, tình thương vô điều kiện
Mẹ thương con tình mẹ chẳng bến bờ
Bao nhiêu tuổi vẫn là con của mẹ
Mẹ mất rồi con bé bỏng với ai
Bao nhiêu tuổi vẫn là con gái mẹ
Thèm dụi đầu vào nách mẹ, ôm vai
Hoa hồng trắng con ngậm ngùi cài áo
Cài hàng năm vào ngày lễ Vu Lan
Nhớ mẹ yêu con đã khóc nghẹn ngào
Tháng Bẩy ta mùa Vu Lan báo hiếu
Mẹ còn đâu mà đền trả, mẹ yêu…
Mẹ yêu ơi hôm nay con nhớ quá
Nhớ mẹ hiền, con nhớ quá mẹ ơi?
Ngày hiền mẫu không còn mẹ trên đời
Thương nhớ mẹ, mẹ của con, mẹ hỡi…
Q. Như Nguyệt
Mẹ Cha
Mẹ là khuôn đúc ra con
Mỗi lần nhớ Mẹ soi gương thấy liền
Này là đôi mắt mẹ đen
Tính tình bố vần thường khen:
"U nó hiền"
Cơm ngon canh ngọt lại thêm
Sanh cho chín đứa … nuôi nguyên một đàn
Trời thương nuôi dưỡng vuông tròn
Sáu trai ba gái nên Ông Nên Bà
Lại thêm hiếu thuận mẹ cha
Cơm bưng nước rót dạ thưa ngọt ngào
Chưa bao giờ lời gắt mặt cau
Hiếu thuận đến thế …Lẽ nào:
Bố nào không thương
Chỉ Khổ- những lúc tai ương
Những khi chạy giặc đạn bom kinh hoàng
- Khi xưa mẹ phải quảy con
Trong hai cái thúng – Con còn nhớ in
Di cư từ Bắc vào Nam : thanh Bình
Nào ngờ lại chẳngYên Bình
Đàn con lại phải cam đành bỏ Quê
Tám đứa bỏ nước ra đi
- Mẹ thương mẹ nhớ…
mong con về thấy đâu
Bữa cơm mẹ ngóng rầu rầu
Còn lại có Một - mẹ bắt đầu mẹ đau
- Cuối cùng …
Mẹ mất trước Cha mất sau
Mẹ Cha nay đã về đâu hết rồi
Con nhìn Di ảnh thế thôi
Ngày Rằm Tháng Bẩy: Cúng Cơm Xôi như ở chùa
-Mong Bố Mẹ Về - Xin Phật độ cho
Mẹ trên Cõi Tịnh muôn bề Bình An
Thư Khanh
Rằm Tháng Bảy Xá Tội Vong Nhân
Cô Gái Nhỏ Làng Chài
Tôi là một cô gái nhỏ làng chài,
Từ thuở lọt lòng đã nghe sóng vỗ,
Che những cơn bão cát đến bất ngờ.
Biển là trò chơi từ thuở ấu thơ,
Tôi dạn dĩ chạy đùa theo con sóng,
Quà của biển là vỏ sò vỏ ốc,
Rong rêu trôi như thân phận con người.
Những ngày thuyền cha đạp sóng ra khơi,
Căn nhà vắng chông chênh như quán trọ,
Mẹ dậy sớm đi làm thuê phơi cá,
Tôi rong chơi với biển với bạn bè.
Lũ chúng tôi những đứa trẻ nhà quê,
Mặt đen xạm, tóc vàng hoe cháy nắng,
Da chúng tôi đã thấm mùi biển mặn,
Như cá vào bờ ướp muối không ươn.
Có hôm mải chơi đến lúc chiều buông,
Tôi thấy đói vội chạy đi tìm mẹ,
Một mình tôi trên biển chiều vắng vẻ,
Chợt chạnh lòng tôi nhớ mẹ thương cha.
Bóng mẹ chập chờn ở phía trời xa,
Đang sải bước về kẻo trời sắp tối,
Nếu đêm nay có trăng tôi sẽ hỏi,
Trăng có đầy thuyền, cha bớt cô đơn?
Nếu đêm nay gió bỗng thổi mạnh hơn,
Nghe tiếng sóng vọng về trong giấc ngủ,
Tôi sẽ nguyện cầu trời đừng giông tố,
Những người con của biển sẽ trở về.
Rồi ngày mai mẹ ra biển đón cha,
Người đàn ông tóc bồng bềnh nắng gió,
Người đàn ông bờ vai to ngực nở,
Bàn tay chai sần vì kéo lưới, giăng câu.
Yêu biển, yêu cha, tôi ước mai sau,
Sẽ lấy chồng lớn lên từ xóm biển,
Chàng trai ra khơi với nhiều kinh nghiệm,
( Cũng như cha làm ngư phủ ruỗi rong ).
Nhìn màu nước biển lúc đục lúc trong,
Biết loài cá nào theo dòng nước đến,
Nhìn chim biển bay biết mùa gió chướng,
Biết cơn mưa sẽ đến tự hướng nào.
Biển vẫn còn đây với rặng phi lao,
Chứng kiến cảnh dân làng chài lam lũ,
Tôi sẽ làm thuê, đảm đang như mẹ,
Sẽ đón chồng về thuyền đầy ắp cá tươi.
Nguyễn thị Thanh Dương
( June, 2008)