Thoạt gặp UYÊN, Giang cảm thấy thật choáng váng, chàng thầm nghĩ... giống như tiếng sét ái tình, Giang lúng túng không biết chào Uyên như thế nào cho đúng phép, may Đông đã lên tiếng trước
-Chào Cô Uyên.
Giang vội gật đầu thật lịch sự và bắt chước ngay
- Chào cô
Uyên tươi cười chào lại với nụ cười dí dỏm tự tin của một thiếu nữ xinh đẹp thấy ngay cái ngơ ngẩn của anh chàng mới gặp nàng lần đầu. Giang nhìn theo dáng thanh thoát yêu kiều và quí phái của Uyên trong chiếc áo dài màu vàng tơ nội hóa bước lên những bậc thang bằng gạch vòng cong của tòa nhà cổ, nơi anh mới bắt đầu vào làm ngày đầu tiên.
- Dân hành chánh đấy... Giọng Đông đùa cợt vì thấy cái vẻ ngưỡng mộ và bàng hoàng của Giang
- Còn đang kén chọn hiền tài, anh xem có vào nổi không?
Giang thường không để ý và nghĩ nhiều về các cô gái như những bạn trai cùng trang lứa, ảnh hưởng của lối giáo dục khó khăn và đạo đức của trường dòng mà Giang đã theo học và cũng đã có lúc muốn đi tu như các Frère để giúp đời giúp người, nên vẫn thờ ơ với phải nữ. Mãi đến năm đệ nhất Giang mới đổi sang học trường Văn học và sau đó vào học ban công pháp luật khoa. Khi ra khỏi trường dòng dù có học chung với bạn gái, Giang vẫn giữ cái vẻ thờ ơ, lạnh lùng đó. Anh có tài ăn nói nên nhiều cô có cảm tình. Giang cũng giao thiệp, đưa các cô đi ăn uống, dạo chơi đó đây nhưng vẫn không để ý đến ai nên chưa có cô nào chiếm được trái tim chàng
Sau lần gặp Uyên, Giang thường đi làm sớm, ngồi nói chuyện với Đông vì bàn làm việc của Đông gần lối đi lên lầu đến phòng làm việc của Uyên cốt để gặp nàng nói vài câu thăm hỏi. Còn Uyên thì nàng cũng không để tâm đến cái anh chàng trẻ tuổi hôm đó cho lắm. So với những sinh viên năm thứ tư đại học được tuyển dụng về làm việc tại đây thì Giang trông trẻ hơn cả, với vóc dáng trung bình, luôn luôn đeo kính mát màu nâu và nụ cười dễ thương như sinh viên năm thứ hai ...ban triết lý. Uyên dễ dàng hòa nhập với nhóm nhân viên mới vì nàng cũng mới ra trường, còn trẻ, dù lớn tuổi hơn họ đôi chút. Những chàng sinh viên học năm thứ tư năm đó được đặc ân của chính phủ cho tạm hoãn nhập ngũ để học xong cử nhân và khi vào làm công chức thì được tiếp tục đời sống dân sự, ngẫu nhiên đã mang lại sự sinh động, vui vẻ và mơ mộng cho những cô gái trẻ nơi đây vì chiến tranh nên thiếu bóng ... quần hung. Đôi khi Uyên đi ăn trưa, uống cà phê hay đi dạo phố với những người bạn mới đó, cũng có nhiều chàng có cảm tình với Uyên vì thấy nàng dễ thương, cởi mở đứng đắn, sẵn sàng giúp họ trong công việc mới. Còn Giang thì lại thân với Đông hơn những người bạn cùng hoàn cảnh vì tính tình hơi lập dị và khó khăn không chấp nhận được những sự kiện thực tế trong cách làm việc nhiều nhiễu nhương của thời chiến. Giang hay tâm sự với Đông, đôi lúc câu chuyện xoay chiều về Uyên về sự tế nhị, duyên dáng của nàng.
Dần dần Uyên cảm thấy vui vui khi mỗi buổi sáng gặp hai anh chàng đón chào nàng khi tới sở. Uyên biết Đông có cảm tình với nàng nhưng không nói vì anh không may mắn trong việc học hành thi cử, đã được biệt phái về làm việc ở nhiệm sở cũ sau khi thụ huấn quân sự tại Nha Trang. Uyên rất thân với Đông vì năm ngoái sau khi ra trường chỉ có một mình nàng được bổ nhiệm về làm việc ở đây và Đông đã giúp nàng quen với cách làm việc và những thủ tục hành chánh trong những ngày đầu, hơn nữa lại có cùng sở thích về âm nhạc. Có vài lần Đông chở Uyên về nhà hay đưa Uyên đi đến vườn cây ở Gò Vấp mua hoa về trồng như một người bạn thân mà Uyên quý mến .
Đông không ngạc nhiên về việc Giang ngưỡng mộ Uyên vì Uyên có nét đẹp và cá tính đặc biệt làm chao động lòng người. Trong một vài lần đi chơi chung với hai người, Đông không muốn Uyên biết nhiều về lòng yêu thích của Giang đối với Uyên, sợ rằng nàng sẽ để ý nhiều đến Giang vì biết tính Uyên rất lãng mạn dễ mềm lòng. Đông thấy Giang hơi trẻ so với Uyên, Đông sợ sự cách biệt đó có thể một ngày nào đó sẽ làm nàng buồn, anh luôn luôn muốn bảo vệ Uyên và thấy mình có trách nhiệm trong việc này
Trời đã vào đông, những chiếc lá cuối thu cuốn bay trong cơn gió lạnh, ngoài đường thiên hạ đua nhau mặc áo ấm đủ màu chuẩn bị đón giáng sinh. Giang nói với Uyên và Đông khi đi uống cà phê ở hè phố Lê Lợi
- Thứ bẩy này tôi có hẹn đi thăm frère Leopold ở Lasan Mossard trên Thủ Đức, cô Uyên và anh Đông đi với tôi cho vui nhé, cảnh đồi ở Lasan rất đẹp và yên tĩnh vì là chỗ tu của các frère, ngày trước tôi có ý định theo các frère nên cuối tuần thường hay lên ở trên đó.
Đông hỏi Uyên
- Cô Uyên có rảnh không? Tôi và anh Giang đến đón cô nhé,
Uyên đồng ý
- Uyên chưa đi Thủ Đức bao giờ, anh Giang mời đi thăm cảnh đồi có tu viện của các frère thì chắc là đẹp lắm, hai anh đến đón Uyên nhé.
Frère Leopold đón Giang và hai bạn với tất cả thân thiện và vui vẻ, sau khi uống nước trong phòng khách, frère dẫn ba người lên đỉnh đồi nơi có một tòa tu viện cổ kính để các frère tu, gần đó là ngôi nhà thờ nhỏ, Uyên hỏi frère khi thấy ngang cửa nhà thờ có hàng chữ “ Cho bạn bè tôi mùa Giáng Sinh “
- Thưa frère đến mùa giáng sinh thì tu viện cho mọi người đến thăm?
Frère nhìn Uyên và gỉải thích
- Thường thì mùa giáng sinh là thời gian mà thân nhân của các frère đến thăm, vì thế mà tu viện khuyến khích những thân nhân đó mời bạn bè đến đây để cùng đón giáng sinh.
Sau khi đi một vòng quanh khu đỉnh đồi , frère dẫn mọi người về khu nhà ở của các frère, lấy một chậu hoa nhỏ đưa cho Uyên
- Frère tặng cho Uyên chậu hoa này, đây là cây hoa mà frère đã trồng từ hạt hoa, bây giờ sắp đến giờ frère có khóa lễ, Giang đưa bạn đi dạo chung quanh đồi nhé.
Uyên đưa hai tay nhận lấy chậu hoa
- Chúng con xin cám ơn frère.
Frère Leopold chào ba người rồi đi về phía nhà thờ. Giang nói
- Bây giờ tôi đưa cô Uyên và anh Đông đi qua phía bên kia của ngọn đồi nhé, ở đó nhìn xuống chân đồi rất là đẹp, ngày trước tôi thường ngồi đọc sách cả ngày, rất yên tĩnh và thú vị.
Khi đến đỉnh đồi, Giang đưa hai người đi vào khu rừng đầy cây, những tia nắng của buổi trưa xuyên qua cành lá tạo nên những ống ánh sáng thật đẹp, xa xa dọc theo triền đồi những mái nhà lẫn trong sắc lá úa giống như bức tranh vẽ. Giang chỉ cho Uyên một gốc cây già đã cưa phẳng giống như chiếc bàn nhỏ
- Cô Uyên ngồi đây nghỉ chút nhé,
Giang và Đông ngồi trên bãi cỏ cạnh gốc cây, Uyên nhìn Giang cười dịu dàng
- Không phải mình anh đâu, Uyên cũng thích đọc sách trong khung cảnh thơ mộng và yên tịnh này, ngày trước Uyên khi còn học trung học ở Ban Mê Thuột, hay theo bạn vào rừng chơi , cũng đã lâu lắm rồi mới thấy lại cảnh này , cảm thấy như mình về thăm quê cũ, Uyên cám ơn anh Giang đã ...cho bạn bè tôi mùa giáng sinh … như frère đã nói.
Đông ngắm cảnh đồi bao la
- Tôi đã đi Thủ Đức nhiều lần mà không biết ở đây có đồi và tu viện của các frère đẹp như vậy, cám ơn anh Giang
Giang nhìn Uyên
- Cô Uyên và anh Đông đi thăm nơi mà đã có lần tôi định gửi cuộc đời là tôi vui lắm, ở đây khoảng tháng sáu hoa dại nở trên đồi và trong rừng đầy vẻ thiên nhiên đẹp vô cùng, nếu quý vị thích thì mình sẽ đi thăm nữa. Bây giờ cũng đã xế trưa, dưới chân đồi có tiệm ăn ngon lắm, mình ghé qua ăn trước khi về nhà .
- Đúng đấy, Đông hưởng ứng, Cô Uyên thấy sao?
- Uyên đói bụng rồi, mình đi ăn anh Giang nhé.
Như lời Đông đã hứa với Uyên khi chở nàng đi mua cây hoa, ngang qua ngôi nhà thờ cổ gần Gò Vấp là sẽ đưa Uyên đến nơi đó để xem thánh lễ nửa đêm trong mùa Giáng Sinh, Giang tỏ ra rất thất vọng không được đi cùng vì đã nhiều năm qua như tiền lệ Giang đi với các chị gái của anh đến nhà thờ Đức Bà xem thiên hạ đón giáng sinh.
Khi ra mở cửa, Uyên ngạc nhiên thấy cả hai anh chàng cùng đến đón, nhất là khi thấy vẻ mặt đầy khuất phục của Giang, rất lịch sự Đông nói
- Hôm nay là ngày đặc biệt của anh Giang, cô Uyên cho phép anh ấy được chở cô nhé
Uyên nhìn Đông với cái cười e thẹn, nàng nhẹ gật đầu.
Giang ngồi xích lên, cười với Uyên rồi nhìn Đông.
- Cám ơn anh
Đông nhìn hai người và cười, Uyên trông thật là yêu kiều khả ái với nụ cười thẹn thùng, anh cảm thấy đã có sự thay đổi giữa hai người bạn thân mà anh quý mến
Lời thánh ca vang vọng trong cái tĩnh mịch lành lạnh của đêm đông bên ngôi nhà thờ cổ trước hang đá trang trí với tượng chúa Hài đồng nằm trong máng cỏ đã được cha làm lễ với tất cả sự trang trọng thành kính của người dân xứ đạo ...quang cảnh buổi thánh lễ và âm hưởng của lời nhạc đêm đó vang vọng mãi mãi trong lòng mọi người.
Buổi lễ đã xong nhưng cả ba người vẫn còn ngồi lại trên sân cỏ ẩm sương đêm, yên lặng ngắm những ngôi sao trên bầu trời trong vắt không một bóng mây, Giang lấy thuốc lá ra nhưng Uyên dành lấy bật lửa
- Để Uyên làm cho.
Hai chàng chụm đầu lại gần nhau cùng mồi thuốc lá khi Uyên bật lửa. Giang đăm đăm nhìn nàng.
- Cám ơn Uyên
Uyên ngắm những cuộn khói thả theo gió lãng đãng trong đêm vắng với hai khuôn mặt chập chờn trong đốm lửa của điếu thuốc...nghĩ đến Giang đã bỏ tất cả để đến với nàng... mơ màng Uyên cảm thấy sự dao động trong lòng.
Sau khi đưa Uyên về, lái xe một mình trong đêm vắng Giang biết chắc chắn là anh đã yêu ...anh thở dài... bởi ta là kẻ nhiều cao ngạo, nên đời đánh bại dưới tay em...nhớ lại cảm giác choáng váng khi gặp Uyên lần đầu, anh vẫn còn tự tin và cho đó là sự xúc động khi gặp đúng đối tượng nhưng rồi thấy lòng mong mỏi chỉ muốn gặp nàng, và như bị thu hút bởi sự duyên dáng, cách nói chuyện tự nhiên, tính thẳng thắn tế nhị và lòng giúp đỡ không vị lợi với tất cả mọi người của nàng.. . đến khi bỏ cuộc đi dạo hàng năm trong lễ giáng sinh để đi với Uyên thì tất cả đã hỏng hết rồi....ta đã là bại tướng dưới tay em, còn đâu những khí khái hào hùng thủa trước. Không biết rõ Uyên nghĩ gì về anh và sợ nàng từ chối vì Giang biết có nhiều người theo đuổi nàng có điều kiện hơn anh, Giang trách mình đã tự rơi vào tình yêu say đắm với nàng nhưng hy vọng với những dự định tương lai và sự khéo léo trong cách nói chuyện, anh sẽ cảm được lòng nàng.
Đang nói chuyện với Giang về đêm giáng sinh thì Đông thấy Uyên đi tới, nhẹ nhàng uyển chuyển trong chiếc áo dài màu trắng với đôi mắt đen long lanh và nụ cười tươi chưa từng thấy. Nàng đứng lại nói chuyện lâu hơn và Đông cảm thấy hai người như đã yêu nhau tự kiếp nào. Đông biết sự xuất hiện của Giang đêm giáng sinh đã làm Uyên cảm động và sự khuất phục đó đối với một anh chàng cao ngạo như Giang đã chứng tỏ tình yêu tha thiết sâu đậm anh đã dành cho Uyên. Biết tính Uyên cổ hủ theo truyền thống cũ và cảm thông được tình yêu của hai người bạn thân, Đông tự hứa sẽ giúp Giang có dịp bày tỏ nỗi lòng, anh khéo léo từ chối những cuộc đi chơi chung để hai người được tự do mà không phải ngại ngùng.
Một ngày đầu tuần khi vào sở, Uyên thấy chỉ có một mình Đông ngồi ở bàn làm việc với cái cười là lạ. Chắc là hai ông tướng này có âm mưu gì đây ,nàng nghĩ thầm vì nhớ những trò đùa tinh nghịch của những người bạn trai khi còn học lớp đệ nhất ban toán mà chỉ có Uyên là con gái, cẩn thận nàng nhìn quanh trước khi vào ghế ngồi làm việc, mọi thứ vẫn y nguyên. Tại mình quá đa nghi thôi, Uyên thầm nghĩ nhưng khi mở ngăn kéo đầu của bàn giấy Uyên thấy một quyến sách nhỏ mà tờ bìa có nét chữ triệu rất đẹp. Động hoa vàng của Phạm Thiên Thư. Trang đầu với nét chữ gọn đẹp và bay bướm của Giang
Thân tặng Thảo Uyên
Trọn tuyển tập thơ Động Hoa Vàng của Phạm Thiên Thư đã được Văn Giang chép lại và đóng thành quyển thơ tặng Thảo Uyên như một bằng chứng của sự thất bại đầu đời.
Mở tiếp Uyên thấy mỗi bài thơ được chép bằng tay trên trang giấy mỏng gấp lại thành hai với nét chữ quen thuộc của Giang mà nàng không hiểu mất bao nhiêu lâu Giang mới hoàn tất được quyển thơ này. Vừa bàng hoàng vừa cảm động về cái lãng mạn đáng yêu của Giang, Uyên chưa biết phải cảm ơn như thế nào, hèn chi mà Giang trốn không gặp nàng sáng nay và nếu ngày bây giờ mà gặp Giang nàng cũng không biết nói sao cho vừa ... với ngụ ý của chàng
- Cám ơn anh Giang
Uyên nói với nụ cười e ấp khi gặp Giang và Đông đang đứng trên sân trước sở vì nàng đang cầm quyền thơ nhỏ của Giang mà không ngờ lại thấy hai người.
- Không có chi cô Uyên, một chút quà nhỏ để đọc khi rảnh rỗi.
Giang trả lời với cái nhìn sâu thẳm về Uyên như muốn nói với nàng đã có biết bao đêm anh bỏ học để ngồi chép thơ tặng nàng với biết bao thương nhớ
Không khí tại trường luật thật là ồn ào náo nhiệt, các sinh viên tốt nghiệp cử nhân trong bộ đồ màu đen cổ trắng của luật sư đã ngồi đầy chỗ đặc biệt được chỉ định để chờ lên lãnh bằng trong buổi lễ được tổ chức qui mô như những trường đại học ở Mỹ, dù là chưa có đồng phục tốt nghiệp và phải dùng tạm áo của luật sư, nhưng như vậy cũng tốt quá rồi. Nhờ đi sớm nên Uyên có chỗ ngồi ngay hàng ghế đầu của thân nhân và bạn bè của các tân khoa
Khi được xướng danh, trong khi đi lên Giang nhìn về chỗ Uyên ngồi với tất cả hãnh diện. Thầy khoa trường đại học luật khoa (GS Vũ quốc Thông ) trao bằng cho Giang và bắt tay chúc mừng chàng cử nhân tân khoa như thầy làm cho tất cả mọi người tốt nghiệp hôm đó. Buổi lễ được làm chung cho cả ba ban tư pháp, công pháp và kinh tế nhưng số người tốt nghiệp cũng không đông lắm, với mọi thủ tục nghi lễ, kéo dài khoảng ba tiếng đông hồ.
Sau buổi lễ, Giang đưa Uyên đi giới thiệu với mấy người bạn thân của anh...như là người yêu làm Uyên cảm thấy thật mắc cỡ, nàng chào mọi người với nụ cười e thẹn, cũng may là Khoa, bạn cũ ở trường dòng của Giang có cô bạn gái nên Uyên thấy thoải mái đôi chút
Khi ra khỏi sảnh đường của luật khoa, Uyên nhẹ nhàng
- Anh làm Uyên mắc cỡ quá, Uyên chưa hề gặp bạn anh bao giờ nên ngại ngùng không dám nói chuyện
- Lâu lắm rồi mới gặp lại tụi nó nên Giang muốn Uyên biết hết bạn của Giang. Hôm nay thật là vui, cám ơn Uyên đã đến với… anh
- Buổi lễ phát văn bằng thật là trang trọng, Uyên rất vui khi được tham dự cùng anh trong ngày trọng đại này, Uyên cám ơn anh.
Mấy hôm sau, Giang đưa cho Uyên coi hình chụp khi thầy khoa trưởng trao văn bằng cho anh do nhiếp ảnh gia của trường chụp và hình Giang Uyên đứng trên bậc thềm trước sảnh đường mà bạn anh đã chụp khi anh giới thiệu nàng vớí họ
- Hình đẹp quá, Uyên trầm trồ.
- Uyên giữ giùm Giang nhé, cuộc đời của anh đấy
Sau khi đến trường luật để ghi danh thi cao học và thi năm thứ ba ban tư pháp cho Uyên , Giang đưa Uyên vào quán nước trước cửa trường, nơi đã chứng kiến sự biết bao mối tình thơ mộng vì khung cảnh lãng mạn tình tứ dễ cảm lòng người. Cùng Uyên ngắm những lá me nho nhỏ lãng đãng rơi là đà trên phố trong cơn gió nhẹ. Giang tâm sự
- Sau khoá thi này, hy vọng là còn một năm nữa là xong cao học, Giang đã chuẩn bị làm đơn xin chuyển qua bộ ngoại giao vì họ cần người có cao học công pháp cho chức vụ tham sự sứ quán tại tòa đại sứ ở ngoại quốc.
Uyên hưởng ứng
- Làm việc ở ngoại quốc có lẽ thoải mái hơn, lại còn được thăm nhiều cảnh đẹp, đời sống sẽ có nhiều thú vị. Uyên thấy những dự tính của anh hay lắm.
Giang nhìn Uyên đầy tha thiết, anh đặt nhẹ tay anh lên tay nàng
- Đối với Giang đời sống chỉ có thú vị nếu Uyên đi cùng Giang đến những nơi đó, đi với anh Uyên nhé.
Mặt Uyên hơi ửng hổng, nàng cúi xuống rồi ngước lên nhìn anh, đôi mắt đen long lanh niềm yêu mến, nàng vẫn để tay trong tay anh. Giang biết là Uyên đã xiêu lòng
Trời vào độ cuối đông, trên đường đi Thủ Đức lác đác đã có khu bán những cây hoa mai có rễ được bọc cẩn thận, sẵn sàng vào chậu và đã được căn cho hoa nở đúng vào những ngày Tết. Giang hay chở Uyên qua khu này vì gần đó có quán bán bún bò Huế và cà phê rất ngon nên hay ghé ngang cho Uyên xem hoa, nhớ Đông đã nói là nàng rất thích trồng hoa, Giang thấy có một cây mai rất đẹp và vừa với phòng khách của nhà Uyên, nhưng không cho Uyên biết, anh sẽ kiếm cách mua để biếu gia đình nàng một món quà đón Tết, tạo ấn tượng tốt để dễ dàng cho Uyên sau này khi gia đình anh đến xin cưới nàng.
Nhìn thấy nét mặt vui rạng rỡ của Uyên khi thấy anh và Khoa hì hục khiêng cây mai khá lớn vào nhà, Giang thấy thật đáng công khó của anh và cách anh bắt được anh chàng Khoa cao gầy bên tư pháp giúp anh cái việc nặng này. Uyên dọn chỗ trong phòng khách cho cây mai và lấy nước mời hai chàng công tử trường dòng.
- Mày chọn khéo lắm rất vừa và đẹp, Khoa nói với cái nhìn dí dỏm về Uyên
- Nó bắt tôi ngồi sau xe ôm cái cây lớn như thế này chạy từ Thủ Đức về đây thì cô Uyên định án phạt như thế nào?
- Hai tuần cấm túc nhé, Uyên tươi cười trả lời.
- Được lắm, ai lỗ thì ráng chịu đấy, Giang nói trong tiếng cười vui vẻ của cả ba người
-....trước khi chấp hành bản án, xin mời quan tòa và nguyên cáo đi ăn phở nóng cho đỡ mệt đi nhé.
Hai chàng ngồi tán gẫu chờ Uyên, chỉ một chút sau Uyên đi ra, tha thướt yêu kiều trong chiếc áo dài lụa màu tím đậm, Khoa lắc đầu....
- Giang ơi, thế này thì làm sao mà mày thi hành lệnh cấm túc được.
Dù Uyên rất giữ gìn ý tứ khi làm việc, không nói chuyện nhiều với Giang, Uyên làm việc trên lầu, Giang làm ở phòng dưới nhà và hay thường ra trạm kiểm tra công việc, nhưng cả sở ai cũng biết vì cách săn sóc và chiều chuộng mà Giang dành cho Uyên, hơn nữa thấy Uyên không còn đi ăn trưa và đi chơi với bạn nhiều như trước, nàng đón nhận những lời bông đùa với nụ cười tế nhị nhẹ nhàng.
- Chị Uyên ơi, anh Giang về sở rồi, em thấy anh có mua quà cho chị đó.
Tuyết Nga, cô bé trẻ nhất trong sở nói với cái cười nhí nhảnh
-...Em hỏi rồi, anh nói là của chị , anh bảo sẽ nói chị Uyên mua quà cho em sau, sao anh Giang thương chị quá vậy?
Mùa xuân qua mau, hè về với những cơn mưa rào mang nhiều nỗi nhớ, Uyên đứng giữa cửa sau nhà ngắm cây mai được mẹ nàng cho vào chậu và mang ra sân sau đã ra nhiều lá tươi xanh mướt, đang đón những giọt mưa lớn, nhớ mẹ bảo
- Cây mai này có rễ, to và tốt lắm, con chịu khó tưới cho nó, Tết sau sẽ trổ bông lại đẹp như cũ đấy.
Một cơn gió mạnh thổi qua làm những hạt mưa văng ướt chân Uyên vì mái che mái nhà sau ngắn, Uyên cảm thấy cái mát lạnh của nước mưa ...nhớ lại hôm đi dạo gặp cơn mưa lớn hai đứa chạy trú dưới gốc cây xoài to, Giang khoác lên vai Uyên chiếc áo choàng mỏng anh thường mang theo vì biết Uyên hay bị lạnh nhưng nước mưa đã làm ướt hết tóc và mặt nàng.
- Uyên có lạnh không?
Giang hỏi với giọng đầy âu yếm, anh vuốt nhẹ những hạt mưa còn đọng trên tóc và mặt Uyên.
- Có áo của anh rồi, Uyên không lạnh đâu.
Uyên trả lời, nàng lấy ngón tay đón những giọt nước chảy xuống từ tóc của Giang rồi cười
- Anh ướt hết rồi, về nhà nhớ lau tóc cho khô nhé, cẩn thận không thì bị cảm đấy.
Uyên còn nhớ Giang nhìn nàng đầy say đắm như muốn ôm nàng vào tay anh, đẵm trong cái nhìn say đắm đó Uyên thấy một sự thu hút kỳ lạ trên khuôn mặt đẫm ướt với vài giọt nước còn nhỏ xuống từ tóc anh ...Uyên biết nàng đã yêu Giang ...những giọt nước mưa vẫn rơi xuống chân Uyên, nàng cảm thấy lạnh hơn và thấy thật nhớ Giang và cơn mưa lớn ngày hôm đó.
Giang thường đưa Uyên đi chơi ở những vùng xa vắng và yên tĩnh, Uyên yêu cái tính bạo gan phiêu lưu mạo hiểm của anh mà nàng ít thấy có ở những người sống nơi đô thị, cả buổi thiếu thời Uyên sống ở vùng cao nguyên núi đồi bát ngát nên rất thoải mái khi đi đạo trên con đường mòn nhỏ quanh khu rừng trồng cây ăn trái hay ngồi nghe tiếng nước chảy róc rách trên khe đá, cảm thấy an toàn bên sự bảo vệ săn sóc của Giang ... lòng nàng hé mở đợi chờ.
Vào một buổi chiều, sau khi đi dạo bên con sông dài nhỏ, cùng Uyên ngồi dựa vào tảng đá lớn trên vùng sỏi cát , Giang lấy ngón tay vẽ một khuôn mặt nhăn nhó trên cát
- Uyên biết ai không?
Uyên lắc đầu nhìn Giang
- Giang đấy, Giang hôm đầu gặp Uyên đấy, thấy tội không ?
Uyên cười ngất
- Uyên nhớ rồi, trông anh ngơ ngẩn như bị mất hồn mà Uyên không dám cười nên đi nhanh lên lầu.
- Mất hồn rồi chứ còn gì nữa, Giang chỉ tay vào trán nàng,
-... để ở đây này.
Uyên yên lặng nhìn Giang,
-....từ đó anh không còn nghĩ đến gì nữa ngoài Uyên, không được gặp em nhiều nên dành gửi hết những nhớ thương vào những dòng thơ chép để tặng em..
- Uyên còn nhớ cái bàng hoàng cảm động khi mở quyển thơ của anh chép tặng và không hiểu mất bao lâu anh mới chép xong.
Giang nhìn Uyên đầy tha thiết
- Đến hôm anh dùng mọi cách để được đi đón Uyên đêm giáng sinh thì anh biết anh đã để hết đời anh trong tay em.... Anh yêu em, Uyên, anh muốn được yêu thương và săn sóc em cho đến hết cuộc đời.
Uyên nắm chặt lấy tay Giang như muốn cho anh biết nàng hạnh phúc biết bao khi đón nhận lời anh, cảm thấy sự rung động mạnh mẽ trong anh... thì thầm
- Em yêu anh
Vòng tay ôm lấy Uyên, Giang thấy đôi mắt nhung đen long lanh âu yếm nhìn anh như đã gửi trọn đời nàng, Giang cúi xuống hôn lên bờ môi mà nụ cười đã làm điên đảo lòng anh, cảm thấy tất cả những say đắm ngọt ngào của mối tình đầu đầy yêu dấu.
Ý Nhi