tiêu đề Nhãn
- BIÊN KHẢO
- CÂU ĐỐI
- CỔ THI
- GIA CHÁNH
- GIẢI TRÍ
- HÌNH ẢNH HỘI NGỘ
- HÌNH ẢNH NAY
- HÌNH ẢNH XƯA
- HỘI HỌA
- KHOA HỌC
- LỊCH SỬ
- LỜI HAY Ý ĐẸP
- LƯU NIỆM
- NHẠC
- SỨC KHOẺ
- SƯU TẦM
- THƠ
- THƠ CẢM TÁC
- THƠ DỊCH
- THƠ DIỄN NGÂM
- THƠ NHẠC
- THƠ PHỔ NHẠC
- THƠ SƯU TẦM
- THƠ TRANH
- THƠ TRANH NGHỆ SĨ
- TIN BUỒN
- TIN VUI
- VĂN
- VŨ HỐI THƯ HỌA
- VƯỜN THƠ VIÊN NGOẠI
- XƯỚNG HỌA
- YOUTUBE
Thứ Bảy, 25 tháng 9, 2021
Hương Cố Nhân
Cám ơn em, tháng ngày hoa mộng
Cám ơn em, một thuở duyên nồng
Những ngọt ngào trên môi yêu dấu
Những đêm hồng đậm ngát hương xuân
Cám ơn em đem trời bao la
Nuôi cánh chim phiêu lãng giang hồ
Em khai quang rừng thương, núi nhớ
Ươm hạt tình chớm nụ trong thơ
Tiếc cho nhau đường chiều đôi ngả
Em là hoa, ong bướm quanh vườn
Anh là mây, gió đời vần vũ
Kiếp sông hồ tình khó sắt son
Biệt ly đâu hẳn là ly biệt
Năm tháng rơi theo lá muộn phiền
Thắp nến lên soi từng kỷ niệm
Kỷ niệm buồn sống mãi trong tim
Trang Châu
Mùa Chia Phôi?
Lơ lửng lá vàng mấy chiếc rơi
Làn gió heo may lành lạnh thổi
Tầng mây bàng bạc lững lờ trôi
Cây hồng sân trước đang đơm nụ
Hàng cúc vườn sau đã nẩy chồi
Mùa của tình nhân, đầy lãng mạn
Sao em quẩn nghĩ, “mùa chia phôi”
Nhất Hùng
He'll Have To Go - Chàng Sẽ Phải Ra Đi
He'll Have To Go
Put your sweet lips a little closer to the phone
Let's pretend that we're together all alone
I'll tell the man to turn the jukebox way down low
And you can tell your friend there with you, he'll have to go
Whisper to me, tell me do you love me trueOr is he holding you the way I do?
Though love is blind, make up your mind, I've got to know
Should I hang up or will you tell him, he'll have to go?
You can't say the words I want to hear
While you're with another man
Do you want me? Answer yes or no
Darling, I will understand
Put your sweet lips a little closer to the phone
Let's pretend that we're together all alone
I'll tell the man to turn the jukebox way down low
And you can tell your friend there with you
He'll have to go
Jim Reeves
***
Phỏng Dịch:
Chàng Sẽ Phải Ra Đi
Xin đặt đôi môi ngọt ngào
Của em kề sát tận vào cái phone
Gỉả vờ mình gởi nụ hôn
Gỉả vờ mỉnh cứ mãi bên nhau hoài
Em bảo anh phải làm ngay
Vặn nhạc xuống thấp cho dài nhớ thương
Ngày mai anh sẽ lên đường
Nên thì thầm hỏi em thương anh nhiều
Hay chỉ ôm anh làm điều
Tình yêu mù quáng bị điêu ngoa lòng
Em không nói điều anh mong
Nên muốn gát máy cánh hồng xa bay
Xin em trả lời anh ngay
Còn yêu anh giống những ngày xa xưa
Hay là em đã dối lừa
Đang cùng người khác đón đưa tâm tinh
Chóng quên chuyện của chúng mình
Bây giờ anh hiểu hết tin tưởng rồi
Cũng xin em một lần thôi
Bước chân tới đặt sát môi là đà
Điện thoại cho anh tưởng là
Chúng mình hai đứa mặn mà cùng nhau
Rồi anh sẽ nói câu chào
Người đàn ông đã ngọt ngào cùng em
Vặn máy xuống thấp êm đềm
Và em tâm sự nỗi niềm anh ta
Tình mình thôi hết đậm đà
Ngày mai anh đã đi xa thật rồi.
Toronto 17/9/2021
Nguyên Trần
Giới Thiệu Sách Mới: Tuyển Tập Sống Với Tâm Nhàn
TÂM NHÀN buông xả trí nhàn lơi
VĂN THƠ xướng họa hòa mây gió
LẠC VIỆT thi ca quyện đất trời...
Vội vàng sum họp, vội vàng xa
Vội ăn, vội nói, rồi vội thở,
Vội hưởng thụ mau, để vội già...” (SVTN tr.20)
“Thế nào là Đạo là Thiền
Tân bình thường: Đạo
Ưu phiền sạch không
Nằm, Ngồi, Ăn, Ngủ, khoan dung
Sống trong Tĩnh Thức ngoài vòng chấp tranh” (SVTN tr. 81)
“Hỏi thêm một nửa, cho ngay
Nửa đi thêm nữa… vui thay vẫn còn
Cho hoài chỉ nửa hao mòn
Niềm vui san sẻ…. vo tròn phúc duyên” (SVTN tr. 141)
“Nếu biết đời này rồi sẽ qua
Mang nặng lòng chi, hãy thứ tha
Sống nhẹ nhàng cho lòng thanh thản
Yêu thương người như gương Chúa Ta” (SVTN tr. 155)
“Lo ít, ngủ nhiều
Giận ít, cười nhiều
Ngồi xe ít, đi bộ nhiều
Nói ít, làm nhiều
Tham lam ít, bố thí nhiều” (SVTN tr.192)
“Ngày mai, chuyện của ngày mai
Mong cầu gác lại tương lai đừng chờ
Hôm nay, hiện tại, bây giờ
“Ở đây” chỉ có “bây giờ” mà thôi” (SVTN tr.216)
“Ngõ hạnh vẫn nhờ người nhổ cỏ
Để hoa nhân ái nở chan hòa
Tam quan buồn bã chờ năm đó
Giờ đã như là chẳng ghé qua” (SVTN tr. 323)
Địa điểm: COFFEE LOVER 1855 ABORN ROAD, SAN JOSE, CA, 95121
Phương Hoa
Đến Đọc Thơ Tình Cho Bạn Nghe
Xướng:
Đến Đọc Thơ Tình Cho Bạn Nghe
Đến đọc thơ tình cho bạn nghe
Để xem tâm sự lúc tan hè
Mầu phai sắc thắm trên thân phượng
Nhạc bặt âm vui trong xác ve
Lá đỏ khô khan quanh ngõ trúc
Tơ vàng vương vấn cạnh khay chè
Lời quyên thao thức tàn canh mộng
Đâu chuyện hoàng lương với ngựa xe?
(Vãn hạ 2018 )
Cao Mỵ Nhân
***
Bài Họa:
Sơ Thu
Thơ mình đọc lại chỉ mình nghe,
Len lén phòng thư nắng nhạt hè.
Man mác đầu thu xào xạc lá,
Thê lương cuối kiếp não nề ve.
Ngoài thềm bàng bạc rây sương tối,
Trên tóc sầu tơi quyện khói chè.
Tri kỷ đường mây hun hút hạc
Nhớ xưa lục lạc ngựa dừng xe.
Mailoc
8-28-18
Hoài Niệm
Thứ Sáu, 24 tháng 9, 2021
Cái Khuôn Bánh Thời Thơ Ấu
Má ơi!
Nỗi Lòng Cha Mẹ
Mười tám tuổi tôi lên đường nhập ngũ
Hoa Tay!
(Những trang phục do chính má may cho 6 đứa con)
Nói về Hoa Tay, thì thường ai cũng nghĩ là người khéo tay trong mọi việc. Riêng má tôi tuy sống ở một làng nhỏ, nhưng má tìm tòi học hỏi. Trời ban cho má kiến thức và sự thông minh, óc mỹ thuật. Má chẳng những khéo tay nấu ăn, làm bánh, thêu thùa, đan móc, may vá quần áo.. Mà má có đủ 10 vân hoa xoáy tròn trên từng đầu ngón tay. Hồi nhỏ tôi thường xin má xoè bàn tay để tôi được ngắm xít xoa đếm và ước ao " phải chi con được 10 hoa tay như má". Má thường xoa đầu bảo: "Con không đủ má sẽ truyền cho con". Nhưng mà truyền cho con quá chừng mà con đâu đủ tài giỏi như má, con nấu ăn không ngon, con phụ lòng má rồi....đừng buồn con nha má.
Nói về khéo tay, thì biết kể sao về má cho đủ đây.... Quần áo của 10 đứa con mặc ở nhà thì chẳng nói chi. Ba mang về cho má những sách báo ngoại quốc, để má xem những kiểu trang phục, từ đấy má tự cắt đo những đồ âu phục cho ba các con trai, những chiếc áo đầm cho con gái, để phù hợp với nếp sống văn minh thành thị. Anh chị em chúng con được mặc đẹp vào những dịp đình đám hay Tết quê mình.
Những chiếc áo len, những bộ đồ áo quần dính liền(Jump Suit) được má móc thật dễ thương.
Má thêu khăn trải bàn, bao gối, áo, những chiếc khăn tay. Má dùng giấy Can-ke(papier calque) tự vẽ mẫu hoa văn thật xinh xắn.
Khi con bước vào Đệ Thất, cũng chính má may từng chiếc áo dài, lần đầu mặc áo dài đi học, con run run xúc động không cài nổi nút áo. Tay má nâng niu cài từng nút áo cho con. Xong má vuốt ve từ vai xuống vạt áo, mỉm cười "con gái má như con chim bồ câu trắng vậy, ráng học nhen con". Nhớ hoài hình ảnh ấy, làm sao con quên được má ơi!
Năm con bắt đầu lên Đệ Tứ, áo dài đổi mới kiểu tay Ralan. Má tự thấy áo dài tay nối của má không hợp thời trang, má đã giao việc may áo cho chị Năm Kim Nhi, Thời đó chị làm Bộ Lao Động ở Sài Gòn, chị cũng là người thích ăn mặc thời trang, nên chị đến Nhà May Thiết Lập học may. Thế là chị Năm cắt áo, chị Sáu Kim Phượng may, con phụ luông tà. Để có những chiếc áo dài vừa vặn đẹp đẽ cho chị em cùng nhau làm duyên làm dáng.
(Sự vén khéo của má dành cho 10 đứa con)
Má thương yêu ơi, đã mấy chục năm dài trôi qua mà con còn nhớ từng chi tiết nhỏ, thì hôm nay 24/9 đúng 19 năm má rời xa chúng con, để cùng ba về ngôi nhà mới, yêu thương vĩnh cửu nơi cõi Thiên Đàng, thì làm sao con quên được phải không má! Nhưng hai năm nay với tình hình cách ly vì đại dịch Covid, chúng con không được tụ họp trong ngày giỗ của má, không cùng nhắc nhớ về ba má với kỷ niệm đẹp thuở xa xưa.
Hôm nay con lục lại chiếc cặp đựng hồ sơ mà má đã giao phó cho con giữ sau khi ba má ra đi. Má căn dặn con hãy giữ khai sinh của của ba má chung với 10 tờ khai sinh của các con, sổ thông hành từ Việt Nam sang Úc, giấy vào Quốc Tịch Úc, sổ ngân hàng, thẻ Medicare..... từng chút từng chút nhỏ...
Nếu nhìn vào những kỷ vật này chỉ là những mảnh giấy vô tri, nhưng với con ẩn khuất một linh hồn.
Má nói đó là gia tài còn lại, với con là châu báu ba má ơi. Ba má đã tín nhiệm trao cho con, đó là niềm hãnh diện và hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời con.
Cám ơn ba má đã cho đứa con này một tình yêu thương vô bờ bến, Cám ơn ba má cho con được sống với ba má suốt cả cuộc đời con, trong nồng nàn, thiết tha....
Má ơi, kể về ba má tràng giang đại hải cũng chưa xong. Con xin hẹn má hôm khác sẽ trò chuyện cùng má nữa nha má.
Trời Melbourne mùa xuân đang rực rỡ, con mong đón ba má về vui với chúng con. Gió đưa hương đến khắp khu vườn, con cứ ngỡ mùi hương của má. Từng cánh hoa đôi khoe sắc như mối tình đằm thắm má ba. Kính dâng lên má những đóa hoa lòng cùng lời nguyện cầu "Hạnh phúc nha má của con!"
Giỗ lần thứ 19 của má - Melbourne 24.9.2021
Con gái của ba má
Lê Thị Kim Oanh
Má Tui
Đã làm dâu chủ đất phú gia
Nhiều người thưa gởi vào ra
Tá điền trạc tuổi chú cha, cô dì
Ngoại chỉ bảo mẹ ghi luôn nhớ
Biết tôn ti, tôi tớ không nề
Xưng hô lễ phép một bề
Ngày ngày vào bếp cơm quê gia đình
Mẹ nấu canh, nội bình “canh cứng”
Mẹ vội thưa hầm chúng đã lâu!
Nội vui nói: mới làm dâu
Con còn nhỏ dại học mau dễ thành!
Khi làm chủ gia đình gần chục
Mẹ chăm lo phụ giúp cho chồng
Nuôi con, cúng quảy, tiệc tùng
Họ hàng, bè bạn… nói chung khen nhiều
Dâu Út mười lắm chiêu nghề giỏi
Khéo nấu ăn, bánh gói, cắt may
Hoa tay chục ngón đủ đầy
Con ngoan mẹ dạy giỏi ngay mấy hồi!
Áo quần tây sách coi tay cắt
Bộ đồ đầm phong cách, thời trang
Áo dài tay kiểu raglan
Thêu rua màn cửa, gối chăn sắc toàn
Dạy trong nhà, con ngoan hiếu đễ
Ra ngoài đời, biết lễ giỏi dang
Quốc gia nguy biến lên đàng
Bảo vệ đất nước, xóm làng bình yên
Lá thư bay về tổ chim rừng
Mẹ từng khuyên nhủ bao lần
Gắng công vì nước, vì dân vẹn toàn
Giữ di sản hân hoan giúp mẹ
Giấy khai sinh, cùng thẻ ngân hàng
Thông hành, quốc tịch, giối giăng…
Vô tri vật dụng trót mang linh hồn
Cả gia tài còn hơn châu báu
Tình yêu thương, xương máu gởi trao
Bao hạnh phúc, lắm tự hào
Là niềm hãnh diện lớn lao vô cùng!
Vườn sau con, hoa hồng rộn nở
Gió đưa mùi cửa sổ bốn phương
Làm con nhớ lại mùi hương
Ngày xưa còn bé mẹ vương áo dài
Trời Melbourne lóng rày rực rỡ
Nắng tươi nồng rộn rã mây bay
Mẹ cha cùng sống những ngày
Thiên đường an lạc, dưới này vui xuân
Đến mùa xuân, rồi xuân giã biệt
Để cháu con nhận biết xuân lòng
Giỗ lần mười chín vừa xong
Các con kính mẹ cầu mong an bình
Lộc Bắc
24Sept21
Từ Nơi Mẹ Nở Đóa Hạnh Trinh
Nhân dịp huý kỵ thân mẫu của Song Kim năm nay)
Ví xem tất cả là hoang đảo
Thì mẹ tôi như bóng hải âu
Soải cánh bên trời che gió bão
Để tôi đứng vững suốt xưa, sau
Chẳng nói lời văn hoa óng ả
Cũng không hề chấp lỗi, khuôn vàng
Khiến tôi phải ngẫm câu gương giá
Mà mẹ cho tôi nét dịu dàng
Nửa cuộc đời tôi bên gối mẹ
Nâng niu chuỗi ngọc sáng ân tình
Nụ cười nhân ái từ nơi mẹ
Đã thật nuông chiều đoá hạnh trinh
Mẹ ơi, tất cả bỗng mờ theo
Nước mắt, khi mưa ướt dáng chiều
Mẹ đã rời xa con cháu mẹ
Lòng tôi chùng xuống, chợt hoang liêu
Mẹ nơi tiên cảnh, hẳn vui hơn
Chốn ấy hoa đăng, nhã nhạc vờn
Mỗi lúc dõi theo vầng nhật nguyệt
Lung linh ảnh mẹ ...thắp tâm hồn
Cao Mỵ Nhân
Mẹ!
Chia xẻ ngày giỗ Má với nàng “áp út” Kim Oanh.
Một bà MẸ tuyệt-vời,
Một gia-đình hạnh-phúc,
Một gương sáng để đời,
Đọc, xúc-động muốn khóc!
Điều gây ấn-tượng nhất,
Má sinh tới mười con,
Hình-ảnh thật vuông tròn,
Kim Oanh là áp út,
Hình chót Oanh dưới đất,
Má bồng em trên tay,
Không như hình trước đây,
Được Má bồng, quá sướng,
Trong hình một ông tướng,
Quần áo quá bảnh-bao,
Bây giờ anh ra sao?
Ngày xưa chắc học giỏi,
Nên Má thưởng đồ mới,
Veston diện đẹp kinh,
Nếu có thể xin Oanh,
Nói về anh chút xíu,
Má thật có thiên-khiếu,
Về gia-chánh, nữ-công,
Cắt được bộ veston,
Không phải là chuyện dễ,
Nhưng chuyện thật đáng nể,
Là Má sinh mười con,
Nên mới có Kim Oanh,
Nếu không thì quá uổng,
Nhìn hình-ảnh thân thuộc,
Anh chị em bình-thường,
Chụp hình tay bỏ xuống
Chỉ có Oanh giơ lên,
Được Má bồng mình ên,
Lo nhìn đâu hỡi em,
Trong khi anh chị khác,
Ai cũng nhìn máy hình,
Chắc Oanh cũng thấy được mình,
Khi nhìn những hình ảnh của ngày xưa,
Ngoài việc nhắc lại tuổi thơ,
Còn nói lên được ước mơ của mình,
Ai cũng nhìn máy chụp hình,
Còn con cưng của Má nhìn đi đâu?
Làm gì cũng phải chờ lâu,
Nhưng Kim Oanh muốn bắt đầu từ đây,
Ngay khi rất còn thơ ngây,
Phải có gì đó thật hay cho đời,
Mở một trang blog đúng rồi!
Lê Xuân Cảnh
Thứ Năm, 23 tháng 9, 2021
Dạ Quỳnh Hương
Lá Đổ Và Tình Bay
Không gian như rớt dưới gót giầy
Mùa thu đã về anh có biết
Để nắng nhẹ buồn đổ lá bay
Thu Phong Từ (Lý Bạch) - Trời Đã Lại Vào Thu!
Gió thu mát, trăng thu thanh, lá rụng đùa xào xạc, chim lạnh ngủ giật mình
1/
Mỗi độ chuyển mùa dạ xốn xang
Hồn thơ lãng đãng đỉnh non vàng
Trời trong, mây bạc trôi lờ lững
Rừng biếc, lá xanh rụng ngỡ ngàng
Tội ráng nắng hồng chiều lạc lõng
Thương con cò trắng tối lang thang
Cố nhân biền biệt từ thu ấy
Biết gửi về đâu nghĩa cũ càng!
Trời đã vào thu rồi đấy em,
Dáng xưa gió gác lạc trăng thềm.
Hồn thơ ngơ ngẩn dòng năm tháng,
Ðâu ngỡ người về trong bóng đêm.
Lần lữa qua ngày nơi đất khách,
Lá rơi hoa rụng những ơ hờ.
Ba chìm bảy nổi một đời lỡ,
Ðau đáu tình thu nỗi đợi chờ.
Vẫn biết một đi là mãi mãi,
Sao còn ngơ ngác ngóng chờ nhau.
Trời dài đất rộng, bao thương nhớ,
Em ạ, bây giờ em ở đâu?
Phạm Khắc Trí
Điệp Khúc Thu Về
Thu mờ lam nhạt, lá buồn rơi
Thu cùng sương bạc xinh ngàn kiếp
Thu với nắng vàng đẹp vạn đời
Thu đến thơ văn không thể cạn
Thu về nhạc họa khó mà vơi
Thu mang điệp khúc mời thi sĩ
Thu trổi cung đàn quá tuyệt vời!
Duy Anh
First Day of Autumn 2021
Tô Bánh Canh
Đầu hẽm 324 Trần Bình Trọng, có một quán bán bánh canh, nhỏ bé, đơn sơ. Nhưng mỗi buổi sáng, người đến ăn khá đông, tấp nập ồn ào. Không biết quán bánh canh nầy có từ lúc nào. Quán ăn lề đường nên không có tên. Những khách quen của quán, vui vẻ đặt cho quán cái tên là Quán Cô Xinh. Quán chỉ có một cái bàn gỗ đơn sơ, trên đó để một số tô, chén. Bên cạnh là một lò lửa than, trên đó đặt một nồi bánh canh thơm ngát. Quán nép mình núp nắng bên hông vách tường của một cao ốc. Trước quán chỉ có hai cái bàn nhỏ cũ kỹ và năm bảy cái ghế. Nhiều khách hàng khi đến ăn bánh canh, họ mang theo cả ghế ngồi. Điều hành việc buôn bán, chỉ có một mình cô Xinh.
Một hôm, cô Xinh thấy một chú bé khoảng bảy, tám tuổi, ốm o, đứng nhìn cô phục vụ cho khách, với đôi mắt thèm thuồng. Cô hỏi nó:"Em muốn mua bánh canh hả?" Nó trả lời ngay :"Em không có tiền." Nó vẫn đứng đó, mắt hau háu nhìn những tô bánh canh cô bưng ra cho khách. Cô hiểu, cô nói với nó:"Cô cho em một tô bánh canh nhé." Nó lắp bắp :"Em không có tiền." Cô Xinh vui vẻ nói:"Cô cho em, cô không tính tiền đâu."
Khi cô Xinh đưa tô bánh canh cho thằng bé, cô cứ tưởng nó sẽ vui mừng húp vội tô bánh canh mà nó thèm thuồng. Nhưng cô ngạc nhiên thấy thằng bé không ăn, mà cẩn thận bưng tô bánh canh đi vào trong hẽm. Một lát sau, nó trở lại trả cái tô cho cô và lí nhí cám ơn cô. Cảnh nầy cứ diễn đi, diễn lại nhiều ngày như vậy.
Một hôm, cô Xinh tò mò hỏi nó:"Em tên gì vậy, hình như em ở trong xóm nầy? Mà sao cô cho em bánh canh mà em không ăn ngay, em lại bưng đi đâu vậy?" Nó chậm rãi trả lời :"Thưa cô, em tên là Tô, mỗi khi cô cho em bánh canh, em đem về ngay cho mẹ em ăn, vì mẹ em đang đói. Thường ngày, em đi ăn xin để nuôi mẹ em, nhưng không hiểu sao mấy hôm nay em chẳng xin được đồng nào, mẹ em đói lắm. Nếu không có tô bánh canh mà cô cho mỗi ngày, chắc mẹ em chết đói rồi !"
Khi nghe đứa bé kể hoàn cảnh của mẹ con nó, cô Xinh thấy cay cay nơi mắt, hai hàng nước mắt chảy dài xuống má. Cô bảo nó :" Từ nay, mỗi ngày em ghé lại đây, cô gởi bánh canh cho mẹ em ăn nhé."Thằng Tô cảm động nhìn cô và run run nói:"Thưa cô, lần đầu tiên em gặp một người thương mẹ em như thế !"
Nhờ những tô bánh canh cô Xinh cho, mẹ Tô sống lây lất qua ngày. Mấy năm sau, mẹ Tô qua đời.Năm ấy em mới 10 tuổi.
Khi mẹ Tô mất, lối xóm biết hoàn cảnh của em, nên họ góp tiền giúp em mua hòm cho mẹ.
Sau khi mẹ Tô qua đời, Phường đến hỏi nó giấy chủ quyền nhà. Tô đâu biết giấy chủ quyền là gì, nên nó bảo là không có; họ đuổi nó đi để lấy nhà.
Từ đó, ngày ngày nó đi lang thang ở thành phố để xin ăn, tối về ngủ trong những toa xe lửa cũ kỹ bỏ trống ở ga xe lửa Saigon, gần chợ Bến Thành. Ở đó cũng có nhiều đứa bé vô gia cư, ăn xin như nó, trú ngụ vào ban đêm. Chúng nó sống hoà thuận, không hề đánh nhau hay giành giật đồ của nhau. Chúng nó thương nhau , nương tựa nhau để sống.
Một hôm có một em báo tin:" Ê tụi bây ơi, trưa mai ở Chùa có cho ăn cơm chay miễn phí!" Chúng nó nhao nhao lên:"Chùa nào mà chơi ngon vậy ?" "Chùa Già Lam !"
Trưa hôm sau, chúng nó tụ tập đông đủ ở sân chùa chờ ăn cơm. Chúng nó được những người làm thiện nguyện, dẫn vô ngồibàn và cho ăn uống no bụng. Ăn xong, chúng nó tự động biến đi trên khắp nẽo đường của thành phố Sàigòn. Nhưng thằng Tô ở lại, nó giúp rửa chén bát cho chùa. Nó chăm chỉ, cùng với những người làm thiện nguyện ở chùa, rửa hằng lô chén bát. Nó không ngờ, ở một góc nhà ăn, vị thượng tọa trụ trì đang lẵng lặng quan sát thái độ làm việc của thằng bé ăn xin nầy. Trước khi nó định rời khỏi chùa, thầy trụ trì đến bên nó, mỉm cười hỏi nó :"Em ở đâu đến đây, gia cảnh của em ra sao?" Tô lễ phép thưa với thầy : "Thưa thầy, cha mẹ con chết hết rồi, hàng ngày con đi ăn xin, tối về con ngủ trong những toa xe lửa bỏ trống ở ga Sàigòn. Ngày nào con xin được năm ba đồng, thì mua được ổ bánh mì để ăn, ngày nào không xin được gì, thì nhịn đói!"
Thầy trụ trì hết sức xúc động khi biết được hoàn cảnh đáng thương của đứa bé ăn xin. Thầy vuốt tóc nó và thân mật nói:"Thầy cho con ở lại trong chùa, con sẽ làm việc trong chùa như các chú tiểu khác nhé !"
Từ đó, nó từ giả xóm nhà "toa xe lửa" và ở hẳn trong chùa Già Lam. Thầy thấy nó dễ thương, lanh lợi lại siêng năng, thầy mến nó và cho nó đi học. Ngoài giờ học, nó tưới nước cho những cây cảnh trước sân chùa. Đặc biệt thầy giao cho nó nhiệm vụ Giộng một hồi chuông mỗi ngày, lúc 7 giờ tối. Nó sống hiền hoà nên mọi người trong chùa ai cũng thương mến nó. Nó thông minh, lại siêng năng học hành, nên mấy năm sau nó tốt nghiệp Phổ Thông Cơ Sở.
Thầy vui mừng, khen ngợi nó; thầy khuyên nó nên tiếp tục sự học. Thầy bảo nó cứ thi vào Đại Học, biết đâu ơn trên sẽ phù hộ cho nó. Thầy hứa với nó, nếu con đậu vào Đại Học, thầy sẽ cho con một chiếc xe đạp để đi học.
Ơn trên đã đoái thương đến "hoàn cảnh khó nghèo" của một trẻ mồ côi bất hạnh, nên đã phù hộ cho nó đậu vào trường Đai Học Y Dược thành phố. Đối với một học sinh nghèo khó, lại không có quyền thế gì như Tô mà đậu được vào trường Đại Học nầy, quả thật là một việc lạ lùng hiếm có.
Tô vui mừng báo tin thi đâu cho thầy biết, thầy xúc động ôm nó vào lòng và nói với nó :"Thầy mừng cho con. Ngày mai con đi với thầy đến tiệm bán xe đạp, thầy mua cho con một chiếc để con đi học." Khi nhận được chiếc xe đạp mới, Tô quá cảm động, vì đây là lần đầu tiên trong đời, chàng nhận được một món quà giá trị như vậy.
Sau 7 năm cần cù học tập trong điều kiện thiếu thốn, Tô đã tốt nghiệp Bác Sĩ với thứ hạng cao. Tô được bổ nhiệm phục vụ ở Phòng Cấp Cứu của Bệnh Viện Đa Khoa Saìgòn, phía đối diện với chợ Bến Thành. Biết hoàn cảnh của Tô khó khăn, nên bệnh viện cấp cho nó một phòng nhỏ để ở; nhưng nó thích sống ở chùa hơn.
Những ngày làm việc, Tô luôn luôn có măt ở bệnh viện với tinh thần của một lương y. Tô thương mến, hiền hòa với tất cả bệnh nhân. Nó nhớ đến hoàn cảnh của mẹ con nó năm xưa, nên nó tận tình săn sóc cho những bệnh nhân nghèo. Đôi khi nó trả dùm tiền viện phí cho vài bệnh nhân khó khăn.
Một hôm, đang nghỉ trưa, cô y tá trực báo cho Tô biết có một bệnh nhân lớn tuổi mới nhập viện, bệnh tình có vẻ trầm trọng lắm. Bệnh nhân bị sốt cao, lại ho nhiều, thêm tức ngực, khó thở; bà được cho thở oxy và chuyền nước biển ngay. Vì bệnh nhân bị ho nhiều nên Tô vội vã dùng ống nghe để kiểm tra phổi của bệnh nhân, xem có gì bất thường không. Khi Tô áp ống nghe lên ngực bệnh nhân, mắt Tô hoa lên , tim chàng đập mạnh. Tô nhận ra ngay đây là cô Xinh, chủ quán bánh canh năm xưa ở hẽm 324 đường Trần Bình trọng. Một vùng trời dĩ vãng ùa về trong tâm trí anh: anh nhớ đến con hẽm nghèo nàn của thời thơ ấu, nhớ đến người mẹ đau yếu, nhớ đến những tô bánh canh tình nghĩa mà cô Xinh đã cho mẹ anh ăn để kéo dài sự sống thêm mấy năm nữa. Giờ đây, ân nhân của mẹ con anh , là bệnh nhân đang nằm trước mặt anh. Với lòng biết ơn vô hạn, Tô bắt tay ngay vào việc định bệnh cho cô Xinh. Cứ hai ngày cô được chụp hình phổi một lần bằng quang tuyến X. Điện tâm đồ được đo mỗi ngày, và liên tục được chuyền nước biển có pha trụ sinh. Cô đã được lấy máu để xét nghiệm v.v. Căn cứ vào hình chụp phổi cho bệnh nhân và một vài thử nghiệm khác, bệnh viện đã xác nhận cô bị sưng phổi, và phổi bên phải của cô có nước ở đáy phổi làm cho cô bị ho nhiều.
Khi đã tìm ra bệnh, thuốc gì tốt nhất, hiệu nghiệm nhất mà Tô được biết, anh đều đem ra dùng để trị bệnh cho bệnh nhân. Vì vậy, sau 10 ngày tích cực điều trị, bệnh nhân không còn sốt nữa, chỉ ho lai rai, nước ở phổi cũng đã biến mất. Sức khỏe của bệnh nhân tốt lên mỗi ngày. Cô đã có thể tự ngồi dậy được, và đi lui, đi tới chầm chậm trong phòng.
Một buổi chiêu, khi không còn bệnh nhân cấp cứu nào nữa, Tô đến ngồi cạnh cô Xinh. Cô vui vẻ chào Tô:"Chào Bác Sĩ, nhờ Bác Sĩ tận tâm chữa trị, nay tôi thấy khỏe lắm rồi." Tô nhìn thẳng vào bệnh nhân và run run nói:"Bà có nhận ra tôi là ai không ?" Bà Xinh ngơ ngác nhìn Tô rồi trả lời :"Thưa Bác Sĩ, tôi không biết!" Tô cảm động, nắm tay bệnh nhân và nói :"Thưa bà, khi bà mới nhập viện, em đã nhận ra bà là cô Xinh, người bán bánh canh ở hẽm 324 Trần Bình Trọng năm xưa. Thưa bà, em là đứa bé gầy ốm năm nào, mỗi ngày được bà cho mẹ con em một tô bánh canh để sống qua ngày. Nhờ những tô bánh canh của bà cho, mẹ em đã sống thêm được mấy năm nữa."
Bà bệnh nhân sững sốt nhìn chàng và cảm động nói:"Bác Sĩ là thằng bé ốm o năm xưa, sống ở hẽm đường Lý Tự Trọng ư ? Tôi tỉnh hay mê đây!" Nó thân mật cầm tay bà Xinh và nói :"Thưa bà,em chính là thằng Tô bé nhỏ, ốm yếu năm xưa, đã được cô Xinh cho hắn bánh canh mỗi ngày đó!"
Bây giờ bà bệnh nhân đã biết lý do tại sao ông Bác Sĩ nầy lại quá tận tụy chữa bệnh cho bà như vậy. Bà vui vẻ nói với Tô:"Tôi cám ơn Bác Sĩ." Tô nhanh nhẹn trả lời bà :"Em cám ơn bà mới đúng , vì nhờ những tô bánh canh tình nghĩa của bà, em mới có được ngày hôm nay. Thưa bà, khi bà được xuất viện, bà cho em ân huệ được đưa bà về nhà, và em xin tình nguyện sẽ chăm sóc sức khỏe cho bà suốt đời!"
Cầm tay bà Xinh, Tô tâm tình với bà:"Thưa bà, em tin Ông Trời có mắt, mới sắp đặt cho em có cơ hội được gặp lại bà, là ân nhân của mẹ con em!"
San DiegoTháng 8-2021
Bửu Uyển
Thu Về
Bài Xướng:
Thu Về
Thu về lãng đãng để người mơ
Nắng nhạt mây bay phố phủ mờ
Lá ngả nghiêng chiều da diết gió
Nhẹ nhàng cúc tỏa gợi hồn thơ
Dovaden2010
***
Bài Họa:
Thu
Thu đợi thu chờ dệt mộng mơ
Thu thương thu nhớ đẫm mi mờ
Nắng thu vàng vọt tương tư mãi
Và cả hồn thu gợi ý thơ
Kim Phượng
***
Giao Mùa
Hồn Thu phơi phới dệt bài thơ
Hạ vẫn nồng say nắng mịt mờ
Mây gió đưa Thơ vào hiện thực
Thu về gọi Hạ tỉnh cơn mơ
ChinhNguyên/H.N.T. Sept.17.21
Et S'il Revenait Un Jour - Maurice Maeterlinck (1862-1949)- Và Nếu Một Ngày Kia Họ Trở Lại
Et s'il revenait un jour
Que faut-il lui dire ?
- Dites lui qu'on l'attendit
Jusqu'à en mourir !
Et s'il m'interroge encore
Sans me reconnaître ?
- Parlez-lui comme une soeur
Il souffre peut-être
Et s'il demande où vous êtes
Que faut-il lui répondre ?
- Donnez-lui mon anneau d'or
Sans rien lui répondre
Et s'il veut savoir pourquoi
La salle est déserte ?
Montrez-lui la lampe éteinte
Et la porte ouverte...
Et s'il m'interroge alors
Sur la dernière heure ?
- Dites-lui que j'ai souri
De peur qu'il ne pleure...
Maurice Maeterlinck
(1862-1949)
***
Nếu người ta ngày kia trở lại
Chị bảo em phải nói sao đây?
-Hãy nói rằng chị đã chờ đợi
Cho đến khi lìa cõi đời này.!
Nếu người ta tiếp tục thắc mắc
Không nhận ra được dáng người quen?
-Hãy trả lời như một cô em
Không chừng họ đau lòng đôi chút.
Và nếu như họ hỏi chị đâu?
Thì em phải trả lời thế nào?
-Chiếc nhẫn vàng em đưa cho họ
Mà không cần nói lấy nửa câu.
Vậy chứ nếu người ta muốn biết
Căn phòng tại sao bị bỏ hoang?
-Em chỉ họ ngọn đèn lịm tắt,
Và cánh cửa phòng đã mở toang.
Rồi nếu sau đó họ hỏi em
Về khoảnh khắc thời gian sau cuối?
-Em hãy nói chị đã cười duyên
Để họ đừng nhỏ lệ tiếc nuối!
Mùi Quý Bồng
09/22/2021
Nếu một ngày kia chàng trở lại
Hầu truyện chàng em phải nói sao?
Bảo chàng trông đợi chàng lâu
Người ta đã chết vì sầu đợi trông
Nếu chàng lại cố công hỏi mãi
Không nhận ra cô gái từng quen?
Tiếp chàng như một cô em
Có khi chàng nặng nỗi niềm thương đau
Nếu chàng hỏi chị đâu vắng bóng
Trả lời sao cho đúng với lòng?
Đưa chàng chiếc nhẫn vàng ròng
Vốn là của chị và không trả lời
Nếu chàng lại rạch ròi muốn biết
Buồng hoang vu biền biệt vì đâu
Chỉ chàng đèn tắt từ lâu
Đồng thời cũng chỉ cửa lầu mở toang
Và rồi nếu mà chàng hỏi tiếp
Giờ cuối cùng lâm biệt lìa đời
Bảo chàng chị đã mỉm cười
Kẻo chàng lã chã lệ rơi vắn dài
LạcThủyÐỗQuýBái
Một ngày anh trở lại,
em phải nói sao đây?
- Nói rằng chị vẫn đợi
đến cuối cuộc đời này…
Nếu anh hỏi thêm ngay
khi nhìn em không biết?
- Lời em gái tha thiết
anh sẽ bớt khổ đau…
Nếu anh hỏi chị đâu?
làm ngay không suy nghĩ
- Đưa nhẫn cưới của chị
Im chẳng nói câu nào…
Nếu anh hỏi vì sao
bước vào phòng lạnh ngắt?
- Chỉ cho anh đèn tắt
cánh cửa sau mở toang…
Nếu khi ấy anh hỏi
về phút cuối lâm chung?
- Chị mỉm cười vui lòng,
Cho anh nguôi dòng lệ…
Lộc Bắc
Mai17