Trình Bày:Diệu Hiền & Hoàng Quân DuyHan
tiêu đề Nhãn
- BIÊN KHẢO
- CÂU ĐỐI
- CỔ THI
- GIA CHÁNH
- GIẢI TRÍ
- HÌNH ẢNH HỘI NGỘ
- HÌNH ẢNH NAY
- HÌNH ẢNH XƯA
- HỘI HỌA
- KHOA HỌC
- LỊCH SỬ
- LỜI HAY Ý ĐẸP
- LƯU NIỆM
- NHẠC
- SỨC KHOẺ
- SƯU TẦM
- THƠ
- THƠ CẢM TÁC
- THƠ DỊCH
- THƠ DIỄN NGÂM
- THƠ NHẠC
- THƠ PHỔ NHẠC
- THƠ SƯU TẦM
- THƠ TRANH
- THƠ TRANH NGHỆ SĨ
- TIN BUỒN
- TIN VUI
- VĂN
- VŨ HỐI THƯ HỌA
- VƯỜN THƠ VIÊN NGOẠI
- XƯỚNG HỌA
- YOUTUBE
Thứ Bảy, 8 tháng 4, 2023
Lễ Dâng Ngài - Sáng Tác Liên Bình Định - Trình Bày:Diệu Hiền & Hoàng Quân DuyHan
Trình Bày:Diệu Hiền & Hoàng Quân DuyHan
Thánh Ý Phục Sinh
Loan báo tin mừng đến thế nhân
Vạn vật trở mình hòa tấu khúc
Lệ vui tràn ứa giọt trong ngần
Trùng sương cao vợi bóng hình Ngài
Khổ nhục thọ hình trĩu nặng vai
Hằn vết đớn đau trên thập giá
Ân tình thiên chúa Đấng Ngôi Hai
Lòng thương tận hiến đã quên mình
Thánh ý Cha hiền Chúa Phục Sinh
Tinh tú rạng ngời trong khoảnh khắc
Huyệt sầu bừng dậy phút huy linh
Kim Phượng
Ánh Sáng Phục Sinh
Con đường thương khó Chúa qua
Vượt bao khổ nạn bao la tình Ngài
Máu đào thấm đỏ đôi tay
Đớn đau gánh chịu đắng cay cực hình
Con dân nước chúa nhiệt tình
Rao truyền công cuộc hiển vinh của Người
Tạ ơn tình Chúa cao vời
Xót thương cứu độ rạng ngời vinh quang
Phục Sinh ánh sáng huy hoàng
Chiếu soi nhân loại hân hoan danh Ngài!
Phục Sinh 2023
Mừng Chúa Phục Sinh
Con mỗi ngày thương quá nhìn Cha
Vì đời lận đận bôn ba
Cúi xin Chúa giúp vượt qua mỗi ngày
Chúa đớn đau vác cây Thánh Giá
Đi trên đường sỏi đá dẫm chân
Đòn roi rướm máu toàn thân
Ngậm ngùi con quyết xin vâng theo Ngài
Chúa đóng đinh trên cây Thánh Giá
Máu từng dòng nhuốm đỏ hai tay
Trên đầu đội chiếc mão gai
Chúa ơi sao chịu đắng cay cực hình ?
Chúa chịu chết trên cây Thánh Giá
Tình yêu Ngài thánh hoá nhân gian
Biết tìm đến Chúa vinh quang
Biết dọn mình khỏi khô khan phần hồn
Chúa sống lại trên cây Thánh Giá
Thế gian mừng ngày lễ Phục Sinh
Mọi người sống với đức tin
Lòng con sung sướng tôn vinh danh Ngài
Chúa Giêsu trên cây Thánh Giá
Con mỗi ngày thương quá nhìn lên
Thấy đời thôi hết bấp bênh
Con xin cảm tạ ơn trên mỗi ngày
Đỗ Hữu Tài
Sat Apr 23, 2011
Ngày Huyền Diệu!
(Bài Hát Nói cảm ơn lời thăm hỏi và đáp lễ Nữ Sĩ Kim Oanh yêu cầu một bài Hát Nói trong Mùa Lễ Phục Sinh 2023.)
Origine De Pâques - Nguồn Gốc Của Lễ Phục Sinh(Dịch; Thái Lan)
Chúa Sống Lại
Sau ba ngày, Chúa sống lai
Thăng thiên về trời
Loài người mừng rỡ vang lời
Bình minh rực sáng đất trời nở hoa
Đất lành nổi dậy hoan ca
Không còn sợ chết gần xa vui mừng
Tin Chúa sống lại vang lừng
Hoa trời nở rộ tưng bừng núi non
Đồng xanh, biển cả, mây ngàn
Bình minh trẩy hội Tây phương dẫn đường
Giàu sang soi sáng muôn phương
Cả thế gian hồ hởi vui mừng
Cổng trời đã mở ,Thiên đàn hân hoan,
Tự do hạnh phúc, hy vọng ngập tràn
Ma vương, quỷ dữ kiếm đường chạy xa.
Bồng lai Tiên cảnh ở ngay lòng ta
Trời Tây soi sáng chói lòa khắp nơi
Đây tia nắng Mới, ân phúc từ trời
Tô Đình Đài
Chúa Có Công Bằng Không? - Nhạc Và Lời Tô Quốc Thắng - Tiếng Hát Nguyễn Tiến Dũng
Lễ Phục Sinh
Mừng Lễ Phục Sinh
Thánh giá dang tay chịu đóng đinh
Cứu chuộc thế gian đây khổ nhục
Xót thương nhân loại đó quang vinh
Con chiên ngoan đạo bao nhiêu nghĩa
Đức Chúa xứng danh biết mấy tình
Bác ái tôn thờ chuông tháp vọng
Yêu thương Christ Đấng lai sinh…
Mai Xuân Thanh
EASTER, 04/09/2023
Trở Lại
Một thời gian ngắn sau Hiệp Định Genève tháng 7, 1954, gia đình chúng tôi rời Phủ Cam dọn vào ở trong khuôn viên trường Đồng Khánh. Măng chúng tôi dạy môn Nữ Công Gia Chánh, và có lẽ vì là một quả phụ với 6 con, nên được Bà Hiệu Trưởng Nguyễn Đình Chi, ưu ái giúp đỡ cho gia đình được sống trong 2 căn phòng trên lầu Ba (bên phải, nếu từ cổng trước nhìn vào).
Cùng ở trên lầu Ba sát cạnh gia đình chúng tôi là gia đình của bà quả phụ Trần Thi, mà chúng tôi thường kêu là Dì Hoàn vì Dì là bạn của Măng tôi từ khi 2 người học chung với nhau tại trường Đồng Khánh trong thập niên 30. Gia đình Dì cũng đông không kém gia đình tôi – 7 người. Dì ít cười và có vẻ nghiêm khắc. Các nữ sinh nghỉ trưa tại trường rất sợ gặp “Bà Thi”, dễ bị Bà la rầy hay cho “kỷ luật”, nhất khi bị bắt gặp đi lang thang trong hành lang thay vì phải ở trong phòng học. Tuy nhiên đằng sau khuôn mặt nghiêm trang ấy là một con người hiền hòa, từ tâm, đầy lòng bác ái, thể hiện trong sự việc, ngoài săn sóc mẹ già, nuôi nấng đứa con trai duy nhất, Dì còn nhận trách nhiệm nuôi ăn ở trong nhà 4 cô cháu gái đang tuổi học trò, là con của em trai mình. Và trong suốt thời gian 2 gia đình ở cạnh nhau, tôi chưa từng nghe Dì lớn tiếng la rầy các cháu mình. 5 năm sau, gia đình Măng tôi dời qua lầu Ba đối diện.
Trần Như Ái là tên con trai của Dì, nhưng tôi thường quen miệng gọi Bé, tên cúng cơm, nhỏ hơn tôi khoảng 4 tuổi. Có lẽ vì hoàn cảnh gia đình 2 bên gần giống nhau – 2 bà mẹ ở góa nuôi con – và nhất là vì hiện tượng mất cha của 2 chúng tôi – cha của Bé mất khi Bé được chừng 5 tháng tuổi, cha tôi mất khi tôi còn là thai nhi 4 tháng trong bụng mẹ - nên Bé và tôi trở nên đôi bạn thân theo thời gian. Bé kêu mẹ mình bằng ME, trong khi tôi gọi mẹ mình lại bằng MĂNG.Tôi vẫn giữ hình ảnh Dì Hoàn và Bà Ngoại của Bé, cả hai trong áo lam, ngồi tụng kinh trước bàn Phật trong một góc cuối phòng, trong vài lần rón rén vào nói chuyện với Bé trước khi ngủ tối. Đặc biệt nhất âm thanh quen thuộc, đều đặn nhẹ nhàng, boong boong, boong, cốc cốc cốc; boong cốc boong cốc, cốc cốc cốc…. của tiếng tụng kinh gõ mõ của Bà Ngoại và Me của Bé ru giấc ngủ bình an cho tôi hằng mỗi đêm và thanh thoát nhẹ nhàng đánh thức tôi dậy mỗi sáng sớm. Theo với tiếng gõ mõ tụng kinh là mùi hương thoáng tỏa nhẹ trong không gian lầu Ba. Năm này qua năm khác. Ngoại trừ những ngày làm việc trong tuần, Dì Hoàn thường mặc áo dài lam đi lễ chùa khá thường xuyên. Dì là hình ảnh một Phật Tử thuần chính dưới mắt mọi người.
Sau Mậu Thân 1968, Dì Hoàn đưa mẹ của Dì vào sống tại Saigon. Bé được du học tại Australia năm 1969 sau kết quả đậu Bình về ban Toán. Do phận đời trôi nổi và cuộc sống bươn bả, chúng tôi mất liên lạc một thời gian khá dài, trên cả 4 thập niên, chỉ gián tiếp biết tin tức của nhau. Cho mãi đến hè năm 2018, vợ chồng Bé & Hương (cả hai đều du học trong cùng thời gian) đến chơi Cali chúng tôi mới gặp lại nhau. Trong một lần đến biển Montage, Bé và tôi có dịp ôm vai nhau đi dạo, nói chuyện đời, và lắng nghe tâm sự của Bé về Me của mình. Những điều nghe được làm tôi quá ngạc nhiên, vì qua lời tâm sư tôi nhìn thấy được ánh sáng mang Tin Mừng của Chúa Thánh Thần đã đổ xuống cho Dì Hoàn. Những lời Bé nói vẫn còn văng vẳng trong tôi:
“Lúc Bé còn nhỏ, thấy Me quen nhiều với Mẹ Bề Trên và mấy Soeurs trong Dòng Kín Carmelites và trong những dòng nữ tu khác, và mấy Mẹ Bề Trên và mấy Soeurs cũng rất thân tình với Me. Me tâm sự với Bé là đã quen nhau từ thời còn đi học trường Tây và Me cũng cảm thấy rất thân tình và mến Đạo. Nhưng vì Bà Ngoại còn sống nên Me không hề dám nghĩ đến chuyện theo Đạo. Tánh Me hiền, ăn chay, đi Chùa thường xuyên, được Thầy Từ Ân hướng dẫn. Rồi biến cố Phật Giáo năm 1963 Me nguyện ăn chay trường cầu mong mọi sự bình yên sẽ đến. Bé nghĩ Me có phần nào bị giằng co giữa 2 tôn giáo và chỉ mong mọi người sống yên lành với nhau. Bé nghĩ cũng vì nguyện ý như vậy nên lúc sanh thời Dì Tiếp và Dì Chương rất thương Me (Dì Tiếp là Măng tôi, Dì Chương là mẹ của anh Nguyễn Xuân Đặng. Cả hai gia đình đều là công giáo và cùng sống trong khuôn viên trường Đồng Khánh). Khi Bé khoảng 4 tới 6 tuổi, rất nhiều lần Me dẫn bé đến thăm Mẹ Bề Trên và các Soeurs tại Dòng Kín Carmelites ở Kim Long. Sau đó tại Bé lớn hơn nên không được phép vào bên trong nữa mà chỉ còn một mình Me được cho vào thôi. Bé vẫn còn nhớ cảnh khuôn viên nhà dòng rất trang nhã với nhiều vườn hoa. Me còn đan nhiều áo ấm con nít rất đẹp để bán gây quỹ cho nhà dòng. Mấy Soeur rất hiền và dễ thương…”
Phải chờ đến khi Bà Ngoại của Bé mất năm 1977, Dì Hoàn bắt đầu tìm hiểu lại đạo Công Giáo, gắn bó từ từ với tinh thần Công Giáo qua sự hội nhập với cộng đồng Dòng Đức Bà tại Saigon. Khi tôi hỏi Bé có biến cố nào thúc đầy Me của Bé chính thức rửa tội và trở thành con của Chúa, không một do dự, Bé kể tiếp như sau:
Trở lại có nghĩa là quay về lại nơi bắt đầu. Trở về với nguyên thủy. Như thể, trở lại nơi chôn nhau cắt rốn, trở lại với gia đình. Trở lại với niềm tin, trở lại với sự mơ ước. Như thể “con tim đã vui trở lại, tình yêu đến cho tôi ngày mai, tình yêu chiếu ánh sáng vào đời, tôi hy vọng được ơn cứu rỗi”. Hơn nửa, phải chăng trở lại mang thêm một ý nghĩa cao quý hơn, một thăng hoa tiến về cái đẹp cái tốt vì chẳng ai muốn trở lại với cuộc sống đen tối, hay trở lại với cái xấu xa của quá khứ.
Vì vậy sự trở lại luôn mang theo một nguyện ước nguyên thủy của mình, đó là tìm về một ước vọng, hướng về một ý niệm thầm kín khắc sâu trong tâm khảm nhưng chưa thể thực hiện được, vì ảnh hưởng văn hóa, những ràng buộc xã hội, những ép đặc chính kiến, tôn giáo, những trăn trở dấu kín, hay đơn giản vì một chữ Hiếu - như trường hợp của Dì Hoàn – cho đến khi đúng lúc, đúng thì tự nhiên trở thành hiện thực.
Không cần phải khấn trọn, Dì Hoàn sống một cuộc đời thánh thiện, đơn giản, trong một căn phòng nhỏ với các trang thiết bị cho tiện nghi cá nhân, nằm trong khuôn viên trường Regina Mundi, nay là trường Hồng Gấm. Bé cho biết “Bé & Hương về Việt Nam thăm Me từ năm 1994. Mỗi ngày có một bà đến trông nom từ 9 giờ sáng đến 5 giờ tối. Mỗi ngày Me đi lễ 2 lần sáng tối. Khi già hơn thì được đặc ân của nhà thờ có một dây chuông, ban đêm hữu sự kéo dây thì sẽ có người đến thăm hỏi. Một năm trước khi Me mất, mỗi sáng thức dậy sớm, Me đọc kinh tại phòng, được Cha cho người đem bánh thánh tới phòng để nhận hưởng. Lần cuối cùng Bé & Hương về thăm Me vào năm 2001.
(Hình 2 mẹ con năm 2001)
Me của Bé mất vào tháng 10 năm 2004, hưởng thọ 90 tuổi. Sáng đó, sau khi xem lễ và nhận hưởng bánh thánh, được người giúp việc đút ăn một muỗng cháo, đỡ nằm xuống gối và nhắm mắt lìa đời bình thản. Xác Me được đốt và hủ tro được đặc ân để trong hộc kính ở trên tường phía sau phòng cầu nguyện Hồng Gấm, nơi Cha đến làm lễ mỗi sáng”. Về sau vì nhu cầu mở rộng của nhà Dòng, nên một người cháu gái của Dì đưa hủ tro của Dì Hoàn về nhà thờ Thủ Đức để tiện thăm viếng.
Sống lành, chết lành. Sau đúng 20 năm trở lại đạo Công Giáo, Giuse Maria Trần Thị Như Hoàn, cựu giám thị trường Đồng Khánh, và là Dì Hoàn của Xóm Đồng Khánh chúng tôi - đã được an nghỉ nghìn thu trong vòng tay yêu thương của Chúa.
REQUIESTCAT IN PACEVĩnh Chánh
Thứ Sáu, 7 tháng 4, 2023
Nặng Mùi Rồi
Cứ nghĩ cảnh này hết chữa thôi
Chúa đã mở tay ban sự sống
Ngài còn làm phép giúp cho hồi
Ôi lòng quảng đại chi vô tận!
Ôi đức từ bi thật tuyệt vời!
Xin tạ ơn Ngài trong mọi lúc
Và mong tha thứ, Chúa Trời ơi! …
Tất cả vinh quang được tỏ bày
Chẳng chi không thể với Ngài nay
Từ cần tín thác nơi Thiên Chúa
Tới phải cậy trông ở Đức Thầy
Mọi sự sẽ thành như ước đấy
Trăm điều nên tốt thể mong thay
Tri ân Ba Đấng đầy thương xót
Đã cứu chúng sinh thoát đọa đày.
Hoa Đào Lỗi Hẹn *
Hình Ảnh & Thơ: Nhất Hùng
*Hằng năm, hoa Đào vẫn thường nở vào cuối tháng 4
Năm nay nóng sớm nên Đào đã mãn khai vào gần cuối tháng 3
Giọt Nắng Lung Linh
Em về giọt nắng lung linh,
Còn đâu một bóng gợi tình riêng ta,
Ta nghe hồn ngỡ chia xa,
Lung linh bóng xế chiều tà bên hiên,
Em về giấc ngủ bình yên,
Ngủ say quên hết ưu phiền đêm nay,
Nắng chia giấc ngủ làm hai,
Em say, ta thức có hay hỡi nàng,
Cầu trời giấc ngủ miên man,
Cho em giọt nắng an nhàn say sưa.
Việt Hải,
Nếu Tình Cờ Gặp Lại
Đã bao nhiêu năm rồi
Dòng đời vẫn lặng trôi
Mây bay không trở lại
Mây mang theo dáng người
Đã bao nhiêu mùa hạ
Mùa mưa lá buồn chưa
Mưa rơi trên xứ lạ
Mưa có như ngày xưa?
Đã bao nhiêu khuôn mặt
Vô tình qua đời nhau
Có khi không hẹn gặp
Sao nhớ mãi hôm nào
Đã bao nhiêu ngày trôi
Lòng buồn như con nước
Một đời còn xuôi ngược
Giữa hai bờ chia đôi
Đã bao nhiêu năm rồi
Thầm gọi cố nhân ơi...
Nếu tình cờ gặp lại
Chắc vẫn hai cuộc đời..?
Durham, North Carolina
Nguyễn Vĩnh Long
Ngu Mỹ Nhân 虞美人 - Thư Đàn
Hành Lý Trở Về
- Cả anh nữa, anh cũng chưa ngủ à?
- Tuyết rơi nhiều qúa nên tôi ra ngoài xem sao, thấy Hiền đứng đây.
- Vâng, tự nhiên tôi thích nhìn tuyết rơi trong đêm…dù chỉ nhìn vài phút thôi.
- Vậy Hiền cho phép tôi đứng với Hiền vài phút này nhé?
Thứ Năm, 6 tháng 4, 2023
Gởi Bé Phượng Hoàng Đầu Trắng!
Hình Ảnh: Trần Đức Tạo
Gọi Tình
(Thơ cảm đề từ bức ảnh: Ngóng - Paulle Minh)
Tổ ấm ngày xưa kỷ niệm đầy
Trở lại! Giọng tình tha thiết gọi...
Bên ngoài giông tố.. Hãy về đây!
Tiếng gọi khàn hơi vẫn miệt mài
Chim trời tung cánh chẳng ngừng bay
Lẻ loi góc nhỏ đời hiu hắt
Buốt giá thân gầy lạnh bủa vây!
Kim Oanh
Mười Năm
Em nằm ôm nỗi phù hoa của mình
Mười năm xa xót cuộc tình
Tháng ngày khổ luỵ phiêu linh mơ hồ
Mười năm sống với hư vô
Chẻ đôi sợi tóc che mồ thời gian
Chao ôi, vạn sự điêu tàn
Chỉ còn em với muôn vàn nhớ anh
Mười năm tóc nhuộm sầu nhanh
Trắng sương khói phủ long lanh suối huyền
Thôi em sống đã bình yên
Cho quên thân phận trôi biền biệt nhau
Mười năm nghe chuyện thương đau
Mỉm cười thiên hạ tưởng đâu dỗi hờn
( Làm chi có chuyện dỗi hờn
Bởi vì anh đã không còn cạnh em ...)
Chút Tình Còn Lại
Tôi còn một chút hôm qua
Những là lụa tháng những hoa gấm ngày
Ngước nhìn chiếc lá chiều bay
Thấy hoa tuyệt phẩm thấy mây tuyệt vời
Tôi còn những tháng ngày vui
Tình thơ riêng một tình người đầy tim
Tri âm tri kỷ khó tìm
Công danh tôi thiếu bạc tiền cũng không
Chỉ còn chân thật tấm lòng
Nương con chữ viết thơ hồng sẻ chia
Bước chân đời đã về khuya
Bên này tha thiết bên kia đậm đà
Tôi còn đôi chút nắng pha
Ân tình còn chút hương hoa cuối ngày
Thương yêu bè bạn hôm nay
Lòng không son phấn lời này chữ kia
Bấm tay may rủi lần về
Thơ còn cho những say mê cùng đời
Vàng hoa tay níu tuổi trời
Lang thang hò hẹn một thời qua mau
Tôi quên những lúc bể dâu
Đeo mang chi chuyện âu sầu thế gian
Mai sau một nén hương tàn
Ước mong thân thế giàu trang sử tình.
03/2023
Hoa Văn
Hỏi Cách Rửa Thuốc Trừ Sâu Trên Trái Cây?
Hoài Niệm Tuổi Thơ
Tôi có một ông bác họ, Bác Hương Thạch, thành viên Hội Đồng Hương Chính thời kỳ sau Hiệp Định Geneve năm 1954, tức là một Ủy Viên của Ủy Ban Hành Chánh Xã, lúc đó khoảng gần 60 tuổi mà tôi thì còn con nít mới 9 tuổi. Ông bác này có một chiếc nhà nhỏ bằng gỗ ván thùng cây để nuôi chim bồ-câu. Chiếc nhà gỗ nhỏ đó khoảng 50 cm x 50 cm x 40 cm có hai cửa tròn để chim bồ câu ra vào. Bác sơn chiếc nhà màu xanh da trời rất đẹp rồi đặt lên trên một cây trụ khá cao, có lẽ khoảng 5 đến 6 mét. Bác nuôi một cặp chim bồ câu gồm một trống và một mái.
Em trai của Bác Hương Thạch là bác Chính. Bác Chính có một người con trai trưởng là anh Hai Khẩn. Anh Hai Khẩn đã lập gia đình và có một đứa con trai, nhà của anh Hai Khẩn ở cùng trong làng và cách nhà bác Hương Thạch dưới một cây số. Bắt chước bác Hương Thạch, anh Hai Khẩn đóng một căn nhà gỗ ba tầng để nuôi chim bồ câu với kích thước tương tự như căn nhà gỗ nhỏ của bác Hương Thạch, nhưng anh Hai Khẩn sơn căn nhà gỗ nhỏ đó ba màu, mỗi tầng một màu gồm xanh da trời, tím, và hồng. Ban đầu anh Hai Khẩn cũng chỉ nuôi một cặp bồ câu mặc dầu thùng nhà gỗ có đến ba tầng thì đáng lẽ anh ấy nuôi được đến sáu con chim bồ câu.
Ba chén bỏ lúa cho chim ăn thì không khác chiếc chén bên chuồng chim của bác Hương Thạch, nhưng dĩa lớn chứa nước cho chim uống thì chỉ có một cho cả ba tầng. Anh Hai Khẩn dùng chiếc ống chích thuốc (syringe) để mỗi ngày cho một ít nước trà đường vào dĩa nước giếng cho chim uống; lượng nước trà đường mỗi ngày một nhiều hơn, và nước trà mỗi ngày một đậm hơn.
Sau một thời gian, không biết chim bồ câu ở đâu, chứ trong làng và trong xã lúc đó thì không có ai nuôi chim bồ câu cả, lại tập trung về sống trong chiếc thùng gỗ ba tầng của anh Hai Khẩn có đến những trên hai mươi con; tất nhiên là có cả hai con chim bồ câu của bác Hương Thạch nữa.
Trước nay trong xã ai cũng nhìn bác Hương Thạch là một nhà hào phú nhân đức, một vị nhân sĩ khiêm tốn, luôn luôn giúp đỡ người cùng khó trong làng, nhưng từ khi bác Hương Thạch chửi vợ chồng anh Hai Khẩn đã "ăn cắp" đôi chim bồ câu của bác bằng những lời lẽ thô tục thì mọi người từ từ xa lánh bác. Mặc dầu chị Hai Khẩn hứa chiều hôm đó khi chim bay về chuồng thì chị sẽ cho bắt hai con bồ câu của bác Hương Thạch nhốt vào lồng tre rồi đem đến nhà để trả lại cho bác mà bác vẫn chửi chị Hai Khẩn là "con đ ... !" Thật sự chị Hai Khẩn không có lỗi gì vì ngay cả việc đóng thùng gỗ nuôi chim bồ câu cũng là "sáng kiến" riêng của chồng chị chứ chị không can dự vào.
Việc chửi nhau thô bạo giữa người bác và vợ chồng người cháu ruột đã làm cho tôi sửng sờ mà người anh lớn của tôi còn làm cho tôi kinh khiếp hơn. Anh nói:
- Tại em đó!- Tại em?- Ai biểu em khen anh Hai Khẩn giỏi, làm thùng chim đẹp, và
biết cách dụ chim về ... - Em đâu có nói với bác Hương Thạch.- Em nhốt được gió sao? Lời em nói đã bay trong gió đến với
bác Hương Thạch, em biết không.- Trời đất ! Em có lỗi với anh Hai Khẩn quá, nhất là với chị
Hai Khẩn.- Do vậy, trước khi em đi Đà Nẵng để học Lớp Nhì và Lớp Nhất
thì anh nói với em lời này và em phải ghi nhớ đó nghe. Phàm là con người thì ai
cũng tự cho mình là nhất, là số một; vậy em đừng bao giờ nói ai là số hai, là
đứng nhì trong mọi trường hợp. Và anh có một điều nữa muốn nói với em. Em thấy
con trâu, con bò, con heo khi sinh con thì bao lâu con mới sinh của nó đứng lên
đi được ?- Chỉ trong một vài giờ hay nhiều lắm là một buổi vì khi con
bò con sinh ra buổi sáng thì buổi chiều nó đã chập chửng theo mẹ nó để đi về
chuồng được rồi.- Thế con người thì trong bao lâu mới tự đi được ?- Em không biết, nhưng dường như khoảng một năm, phải không
anh ?- Đúng rồi, nhưng tại sao con người thông minh hơn con vật mà
yếu quá vậy ?- Em không biết nữa!- Và đấy là điều thứ hai anh sẽ dạy cho em biết và em phải
nhớ giữ trong lòng nghe. Đúng là con người thông minh hơn con vật mà cái thông
minh đó đặt ở đâu trong thân thể con người ? Đặt ở trong bộ óc của con người mà
bộ óc thì ở trong cái đầu nên cái đầu trước hết là "lớn" hơn cái mình và tay
chân. Vì cái đầu lớn trước và lớn nhanh hơn thân thể nên người mẹ phải sinh con
sớm khi con chưa đủ mạnh như con vật; nếu chờ cho con đủ sức khỏe như con vật
thì cái đầu đứa bé lớn quá, không thể sinh được. Em ghi nhớ lấy rồi sau này khi
em học về thân thể con người thì em sẽ hiểu. Việc anh cần em ghi nhớ là bộ óc
được đặt vào vị trí cao nhất trong một vỏ bọc với một loại xương cứng chắc nhất.
Trong mọi trường hợp thì em phải bảo vệ cái đầu trước hết, khi cái đầu không thể
bảo vệ trọn vẹn thì phải quyết tâm bảo vệ bộ óc vì nếu bộ óc bị tổn thương thì
em xem như đã chết. Để em dễ hiểu thì anh đưa ra một ví dụ. Ở trường em, khi
không có ông hiệu trưởng thì mọi việc đều lộn xộn. Ông hiệu trưởng ví như bộ óc
của trường em vậy.
Trần Việt Long