Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2025

Sang Thu - Nhạc: Phạm Đức Huyến - Song Linh


Nhạc: Phạm Đức Huyến
Song Linh

Một Giấc Mơ


Trời mấy ngày nay chợt trở lạnh, mưa mùa đông như muốn dọa những lá vàng còn vương vấn trên cành cây xơ xác, nay vội lìa cành run rẩy tụ họp nơi góc vườn, có chú thỏ con đứng ngơ ngác nhìn quanh rồi chạy ẩn vào đám bụi cây cuối vườn, ngồi nơi cửa sổ nhìn cảnh vườn đang ướp lạnh theo từng cơn gió thỉnh thoảng chợt thổi qua, tôi thấm dần nỗi buồn vu vơ bên ly cà phê đã nguội, viết vội những dòng tư tưởng vừa thoáng qua ...

Một Giấc Mơ
 
Năm chục năm qua, tôi vẫn chờ.
Ngày về quê Mẹ đẹp như tơ.
Tìm hương vị cũ thương con phố,
Thăm mái trường xưa nhớ bạn thơ.
Cho dẫu xa xôi nào lợt lạt,
Ví rằng cách trở chẳng phai mờ.
Cờ Vàng ngày trước hoài lưu luyến,
Bạn hỡi, còn đây một giấc mơ!

Hoàng Dũng

6 Nẻo Phiền Não


6 Nẻo Phiền Não

Hãy nghe Phật Pháp dậy rằng:
6 điều phiền não cùng sanh một thời.
Đã sinh ra kiếp con người.
Có ai thoát được một đời vô minh.
Con người là giống hữu tình 
Bao nhiêu ảo vọng làm mình đảo điên.
Náo loạn tâm trí triền miên.
Quên đi bản chất chính mình mà thôi


1/ THAM thời quấy nhiễu đón mời.
Làm mình mê đắm cả đời chạy theo.
Ngũ dục lạc thú như keo.
Ăn uống ngủ nghỉ sao đeo mình hoài 
Nhan sắc quyến rũ tuyệt vời.
Danh vọng tiền bạc mấy ai chối từ.

2/ SÂN thì nổi nóng tạo thù.
Khi giận thì ghét như tù chung thân.
Khiến cho khó chịu bội phần.
Khổ đau mang đến tâm thân não nề
Gây ra tội ác mọi bề .
Làm cho cuộc sống chẳng hề được yên.

3/ SI thì mê muội đảo điên.
Ngu si đần độn như xiềng xích ma.
Không phân thiện ác chánh tà.
Mất đi sáng suốt ác đà bủa vây.

4/ MẠN đeo ở ngực đêm ngày.
Cậy mình có chút quyền, tài tự kiêu.
Ra vẻ cao ngạo mọi điều.
Lên mặt hống hách tạo nhiều thị phi.

5/ NGHI thời những kẻ đa nghi.
Luôn luôn do dự chỉ vì không tin.
Trở ngại phát triển niềm tin.
Khiến cho trí óc bị kìm bị đâm

6/ ÁC KIẾN nhận biết sai lầm.
Là điều nguy hiểm, là mầm xấu xa.
Không những làm hại người ta.
Mà còn có hại cho ta nhiều đời.
Gây ra tội lỗi ngập trời.
Nhận thức không đúng ngàn đời đảo điên.
Lánh xa sáu nẻo ưu phiền.
Ta được hưởng phước về miền Tịch Như 

Lâm Hoài Vũ
01/7/2018

Cơm Trắng Cần Ăn Đúng, Đủ Để Kiểm Soát Đường Huyết

 

Kiểm soát khẩu phần ăn là điều cần thiết để duy trì mức đường huyết khỏe mạnh. Nhiều người tin rằng, ăn cơm trắng sẽ gây ra sự tăng đột biến đường huyết. Tuy nhiên, khi với một lượng điều độ và cân bằng, cơm trắng có thể giúp ổn định đường huyết và thậm chí còn góp phần việc đảo ngược bệnh tiểu đường.

Theo Trung y, ăn cơm trắng mang lại 3 lợi ích chính để ổn định đường huyết.

Lợi ích của cơm trắng

Một tổng quan hệ thống được công bố trên Tập san BMJ Open cho thấy rằng, ăn cơm trắng có liên quan đến việc tăng nguy cơ mắc bệnh tiểu đường loại 2. Tuy nhiên, nhiều năm hành nghề lâm sàng của tôi đã chứng minh rằng, việc ăn cơm có thể mang lại những lợi ích đáng kể cho người mắc bệnh tiểu đường.
Theo Trung y, việc ăn cơm trắng mang lại 3 lợi ích chính cho việc ổn định đường huyết:

1. Tăng cường năng lượng và sức sống

Cơm chứa protein, chất béo và carbohydrate, là nguồn năng lượng quan trọng cho cơ thể con người. Carbohydrate – bao gồm tinh bột, đường và chất xơ – được phân hủy thành glucose. Glucose sau đó sẽ đi vào máu và làm tăng lượng đường trong máu. Sự gia tăng này kích thích tuyến tụy tiết ra insulin, cho phép cơ thể kiểm soát đường huyết một cách hiệu quả. Việc ăn cơm cung cấp năng lượng cho các tế bào, tăng cường cơ bắp, nâng cao sức sống và hỗ trợ phục hồi mô.

Trong các nền văn hóa châu Á, một số bệnh nhân tránh ăn hoàn toàn cơm để giảm lượng carbohydrate hoặc giảm cân. Tuy nhiên, đây có thể là một sự điều chỉnh quá mức, thường dẫn đến đói và mệt mỏi. Kết quả là, họ có thể chuyển sang ăn vặt hoặc món tráng miệng, gây ra sự gia tăng đột biến đường huyết. Do đó, điều quan trọng là phải ăn cơm với lượng hợp lý.

Huỳnh Chiêu Đẳng:

Có hai chuyện nên bàn lại


1. Nói cơm chứa protein và chất béo thì có nhưng số lượng không đáng kể, nên không ai ăm cơm với nước lã mà sống khỏe mạnh cả vì thiếu protein và chất béo

Đây là bản nutrition facts của cơm, ta thấy protein quá ít coi nhưng không đáng kể.


Về protein và chất béo thịt gà chứa 10 lần nhiều hơn cơm. Tác giả cố tình lý luận mà không dựa vào sự thật.

2. Ăn cơm nhiều để “cung cấp năng lượng cho các tế bào, tăng cường cơ bắp, nâng cao sức sống và hỗ trợ phục hồi mô” chỉ dành cho người tiết đủ insuline tức tuyến tụy tạng bình thường. Người tiểu đường loại 2 thiếu insuline, ăn cố glucid (cơm=carbohydrate) vào thì quả là tai hại.

2. Thúc đẩy chữa lành vết thương

Nếu cơm thường là thực phẩm chính trong khẩu phần ăn của bạn, thì việc tránh ăn cơm trong thời gian dài có thể khiến tế bào thiếu hụt các chất dinh dưỡng quan trọng, có khả năng dẫn đến:

Suy giảm khả năng miễn dịch: Việc thiếu hụt dinh dưỡng có thể làm suy yếu hệ thống miễn dịch, tăng nguy cơ nhiễm trùng và dễ mắc bệnh.

Hoại tử tế bào (chết tế bào): Thiếu hụt dinh dưỡng có thể dẫn đến hoại tử tế bào dần dần, đặc biệt là ở các vết thương hoặc mô bị tổn thương. Khi các tế bào hoại tử phân hủy, chúng có thể làm tổn thương các mô khỏe mạnh xung quanh, làm lan rộng vùng tổn thương. Trong trường hợp nghiêm trọng, có thể phải bị cắt cụt chi.

Do đó, việc tuân theo một công thức ăn uống cân bằng và duy trì mức đường huyết ổn định là rất quan trọng. Điều này giúp duy trì hệ thống miễn dịch mạnh mẽ và thúc đẩy quá trình chữa lành vết thương.

Trên thực tế, có những bệnh nhân tiểu đường bị vết thương ngoài da mãi không lành do mức đường huyết thấp vì hiếm khi ăn cơm.

Một chén gạo trắng nấu chín chứa khoảng 0,08 gram đường. Ăn một lượng nhỏ gạo sẽ khiến lượng đường được nạp vào cơ thể rất ít. Vì đường là nguồn năng lượng chính cho tế bào nên việc duy trì mức đường thích hợp là điều cần thiết cho chức năng tế bào và hiệu suất tổng thể của cơ thể.

Huỳnh Chiêu Đẳng

Tác giả nói sai hẳn về hóa học, cứ tưởng cơm chứa đường, nên tác giả nói 1 chén cơn chỉ có 0,08 gram đường. Sai rồi, khi ăn vào cơ thể nhóm glucid (tinh bột =cơm, khoai, bánh mì, bắp, bột mì...đường) tinh bột biến thành đường glucose. Cho nên người bị tiểu đường nên canh nhóm thực phẩm glucid (carbohydrate) cẩn thận, ăn vừa phải và canh chừng bằng cách thử đường huyết (như chích đầu ngón tay).
Tác giả nói ăn cơm vào chửa lành vết thương là sai luôn, người bị tiểu đường, nghe lời tác giả ăn cơm cố vào thì vết thương không lành đâu. Người bị tiểu đường nặng có khi mất chân tay cũng vì vết thương không chịu lành.

Trường Y Khoa Harvard nói sao về cơm trắng và bịnh tiểu đường:

Ăn cơm trắng làm tăng nguy cơ mắc bịnh tiểu đường.

3. Hỗ trợ sức khỏe tiêu hóa

Cổ y văn Cổ thư y học “Bí lục trong túi gấm của ông Phùng” (Feng Shi Jin Nang Mi Lu) mô tả gạo trắng là thực phẩm có tác dụng tăng cường tạng phủ, cơ bắp và xương cốt. Văn bản nhấn mạnh rằng những người mắc bệnh tiểu đường hoặc có hệ tiêu hóa yếu nên bổ sung gạo trắng vào chế độ ăn uống. Tương tự, “Hoàng Đế Nội Kinh” (Huangdi Neijing) cũng đề cao vai trò của ngũ cốc như nền tảng trong việc duy trì và bồi dưỡng sức khỏe.

Huỳnh Chiêu Đẳng:
 
Nhận xét, một số người có cái bịnh cho rằng bất cứ cái gì người xưa cũng hay cũng giỏi hơn kẻ hậu thế. Người xưa có tuổi thọ chưa tới 70 (nhân sanh thất thập cổ lai hi) còn người nay vì “ngu dại” nên có rất nhiều người sống trên 100 tuổi. Vậy thì về y học người xưa giỏi hơn người nay phải không?

Việc ăn cơm điều độ kết hợp với tập thể dục thường xuyên có thể giúp ổn định mức đường huyết. Cơm trắng mang lại lợi ích bổ sung là bổ sung khí (năng lượng) cho tỳ và phế đồng thời cung cấp năng lượng cho ruột. Gạo giúp tăng cường nhu động ruột, kích thích nhu động ruột trơn tru hơn.

Nhiều nghiên cứu cho thấy rằng, hoạt động thể chất và tập thể dục giúp người mắc bệnh tiểu đường kiểm soát được đường huyết và cải thiện sức khỏe tổng thể. Các khuyến nghị về hoạt động thể chất nên được điều chỉnh phù hợp với nhu cầu cụ thể của từng người. Tất cả người trưởng thành được khuyến khích giảm thời gian ngồi lâu bằng cách vận động thường xuyên như một thói quen hàng ngày.

Đĩa ăn lành mạnh

Đĩa ăn lành mạnh, do Trường Y tế Cộng đồng Harvard T.H. Chan phát triển, chia thức ăn thành 4 phần: 2 phần rau và trái cây, 1 phần protein và 1 phần ngũ cốc nguyên hạt hoặc thực phẩm giàu tinh bột. Sự phân bổ cân bằng này giúp bệnh nhân tiểu đường kiểm soát khẩu phần ăn và duy trì mức đường huyết ổn định.

Ví dụ, các phần rau và trái cây có thể bao gồm bông cải xanh, cà rốt, bắp cải hoặc một số loại trái cây. Phần protein có thể bao gồm các loại thực phẩm như thịt hoặc trứng rán. Phần ngũ cốc nguyên hạt và thực phẩm giàu tinh bột có thể bao gồm các loại như cơm trắng, khoai lang hoặc kê.

Đối với người ăn chay, rau có thể xào với nấm – ví dụ, đậu xào với nấm đùi gà là một lựa chọn ngon miệng. Phần protein có thể bao gồm các món như đậu phụ kho và phần thực phẩm giàu tinh bột có thể bao gồm cơm, khoai lang hoặc khoai mỡ.

Nhìn chung, tốt hơn hết là ăn nửa bát cơm trắng thay vì chỉ ăn một phần nhỏ. Nhiều bệnh nhân tiểu đường tránh ăn cơm trắng vì lo ngại mức đường huyết cao, thay vào đó họ chọn gạo lứt hoặc gạo lứt nảy mầm. Tuy nhiên, đối với những người có hệ tiêu hóa yếu hoặc chức năng tỳ và vị kém thì những lựa chọn thay thế này lại có thể gây khó tiêu và đau bụng.

Huỳnh Chiêu Đẳng:
 
Lại sai nữa rồi. Theo FDA thì một người bình thường phải ăn đủ ba nhóm thực phẩm glucid (carbohydrate, 30%-50% về năng lương-Calories), lipid (FAT, 25%-35% về năng lương) và protid (protein, 25%-35% về năng lương). Theo đoạn trên thấy tác giả bỏ mất cần ăn chất béo (lipid).

Chất béo cần thiết cho sức khỏe. Bộ óc trẻ con cần một ít FAT để phát triển, chất béo cần để đưa vitamin A, D, E và K vào cơ thể (fat-soluble vitamins, A, D, E, and K).

Bắt đầu bữa ăn bằng protein

Các nghiên cứu đã phát hiện ra rằng, việc tiêu thụ protein, chất béo và chất xơ trước carbohydrate có thể cải thiện đường huyết sau bữa ăn. Trình tự ăn được khuyến nghị là bắt đầu bằng các loại thực phẩm giàu protein, chẳng hạn như thịt, trứng hoặc đậu, sau đó là rau và kết thúc bằng cơm. Trình tự này giúp cơ thể có thời gian chuẩn bị tiết insulin, giúp ổn định mức đường huyết.

Ăn chậm và nhai kỹ – khoảng 20 đến 30 lần/miếng – cũng được khuyến khích. Nhai chậm cho phép não ghi nhận cảm giác no, giúp ngăn ngừa việc ăn quá nhiều và ăn vội vàng. Ngoài việc thúc đẩy mức đường huyết ổn định, phương pháp này còn giúp cải thiện tiêu hóa và hấp thụ chất dinh dưỡng, đồng thời hỗ trợ kiểm soát cân nặng.

Thưởng thức trái cây ở mức vừa phải
Trái cây chứa fructose tự nhiên, vì vậy bệnh nhân tiểu đường nên hạn chế lượng tiêu thụ ở mức một khẩu phần/ngày – kích thước bằng khoảng một nắm tay của phụ nữ. Đối với nước ép trái cây, nên giới hạn ở mức 200ml.

Các loại trái cây thích hợp cho người bênh tiểu đường bao gồm: cam, bưởi, ổi, mận, cherry, táo, chuối, lê, lựu, chanh dây. Nên ăn trái cây vào bữa sáng hoặc bữa phụ, tránh ăn ngay sau khi ăn cơm để tránh tăng đường huyết.

Huỳnh Chiêu Đẳng:

Hàng ngay trên sai rồi, người bị tiểu đường nên tránh bớt hay ăn rất ít trái cây ngọt như cam, chuối, táo ngọt, lê....

Phương pháp đơn giản để tự kiểm tra bệnh tiểu đường

Nếu bạn thấy nước tiểu có mùi ngọt, đó có thể là dấu hiệu của lượng glucose dư thừa – một triệu chứng tiềm ẩn của bệnh tiểu đường. Nếu tình trạng này đi kèm với đi tiểu thường xuyên, khát nước quá mức, sụt cân không rõ nguyên nhân hoặc mệt mỏi, thì cần phải nhanh chóng tìm kiếm sự chăm sóc y tế để đánh giá thêm.

Bệnh nhân tiểu đường có thể ăn cháo không?

Bệnh nhân tiểu đường có thể ăn cháo gạo ở mức độ vừa phải như một phần của lối sống lành mạnh bao gồm tập thể dục thường xuyên. Như đã đề cập ở trên, một số bệnh nhân tiểu đường tránh hoàn toàn tinh bột, nhưng lượng đường trong máu của họ vẫn duy trì ở cao. Tuy nhiên, sau khi đưa gạo trở lại khẩu phần ăn uống và áp dụng lối sống cân bằng, mức đường huyết lại ổn định hơn.

Khi mức đường huyết được kiểm soát, việc thay đổi quan điểm từ việc là một bệnh nhân sang sống như một người bình thường, khỏe mạnh là rất quan trọng.

Nguyên Khang ( Tác giả )
Thân mến
TQĐ

Huỳnh Chiêu Đẳng:

Thưa các bạn theo tôi biết thì cơm không phải là thuốc trị tiểu đường và cũng không phải là thuốc trị hoại thư (vết thương ở chân tay người bị tiểu đường không lành) Người bị tiểu đường thường dùng chỉ số GI để chọn món ăn. Cơm có chỉ số GI lớn hơn cả ice cream (kem), Các bạn bị tiểu đường dám ắn mạnh miệng ice cream không? Chỉ số GI của cơm chỉ nằm trên đường một bậc. Đây là chỉ số GI những món ăn thường gặp


GI của ice cream là 61, của cơm là 64, của đường (sugar) là 68, vậy thì nói cơm được dùng trị tiểu đường cũng y như nói ice cream và đường cát được dùng trị bịnh tiểu đường vậy.
Cũng như mọi chuyện khác, các bạn hãy tin ở chính mình, đừng tin tôi, có khi tôi sai. Tôi không phải là người chuyên môn đâu.

Đôi lời phân bua: Tôi bị bắt buộc làm quyển tự điển nhỏ về thực phẩm từ mấy chục năm nay, méo mó nghề nghiệp nên khi đọc những bày biểu về ăn uống về thực phẩm có khi lại chen vào. Khi đi chợ, xếp lớn hỏi loại cá Hồi Pacific và Atlantic có gì khác nhau, tôm sản xuất từ Equador khác tôm Việt Nam ra sao, tôi phải trả lời ngay lúc đó. Hồi xưa chưa có Internet nghe các bạn.
----===o0o===-----

Nhận tiện báo các bạn không may mắc bịnh tiểu đường một tin vui:


Nguồn tin và chi tiết:

https://www.thebrighterside.news/post/popular-diabetes-medication-significantly-slows-down-aging/?utm_source=flipboard&utm_content=brighter_news%2Fmagazine%2FThe+Brighter+Side+of+Good+News

Huỳnh Chiêu Đẳng tóm tắt bản tin:

Một loại thuốc điều trị tiểu đường thông dụng làm chậm quá trình lão hóa đáng kể
Joseph Shavit
Đăng ngày 29 tháng 3 năm 2025 3:07 PM PDT

Metformin, một phương pháp điều trị phổ biến cho bệnh tiểu đường loại 2, là trọng tâm của nghiên cứu này. Các nhà khoa học vừa khám phá ra rằng nó cũng có thể giúp làm chậm quá trình lão hóa ở cấp độ tế bào.

Nghiên cứu tại Viện Hàn lâm Khoa học Trung Quốc (CAS). gần đây đã được công bố trên tạp chí uy tín Cell , gây chú ý trong cộng đồng nghiên cứu toàn cầu.

Metformin làm chậm quá trình lão hóa não ở loài linh trưởng.

Để khám phá tác dụng của metformin, nhóm nghiên cứu đã chuyển sang loài khỉ Cynomolgus. Những loài linh trưởng này có mối liên hệ sinh học chặt chẽ với con người, khiến chúng trở nên lý tưởng cho các nghiên cứu lão hóa dài hạn. Bằng cách tập trung vào loài này, các nhà nghiên cứu có thể có được bức tranh rõ ràng hơn về cách lão hóa cũng có thể ảnh hưởng đến con người.
Nghiên cứu này có tầm ảnh hưởng sâu rộng. "Đây là một bước tiến đáng kể trong việc hiểu về sinh học của quá trình lão hóa", một trong những nhà khoa học hàng đầu cho biết. Nghiên cứu này cũng nhấn mạnh sự thay đổi trong y học lão khoa từ việc điều trị các tình trạng bệnh mãn tính riêng lẻ sang giải quyết toàn bộ quá trình lão hóa. Sự chuyển đổi này đại diện cho một ranh giới mới trong chăm sóc sức khỏe, một ranh giới nhắm vào các nguyên nhân gốc rễ của quá trình lão hóa để cải thiện sức khỏe tổng thể và tuổi thọ.

Nghiên cứu này mở ra cánh cửa mới để hiểu biết và có khả năng đảo ngược các khía cạnh của lão hóa. Bằng cách sử dụng metformin, các nhà khoa học không chỉ mở rộng kiến thức về lão hóa tế bào mà còn đặt nền tảng cho các liệu pháp trong tương lai nhằm làm chậm quá trình lão hóa .

Điều này đánh dấu bước tiến lớn trong lĩnh vực y học lão khoa, báo hiệu một tương lai mà lão khoa không phải là sự suy giảm không thể tránh khỏi mà là một quá trình có thể kiểm soát được và thậm chí có thể đảo ngược.

Huỳnh Chiêu Đẳng:

Thưa các bạn bài dài lắm, tôi chỉ tóm tắt một chút thôi. Tò mò thì các bạn đọc nguyên bài ở link trên.

Huỳnh Chiêu Đẳng Biên Soạn



Những Ngày Tháng Buồn Tênh


Thắm thoát mà đã hơn ba năm, từ ngày người tôi thương ra đi vĩnh viễn. Coi nào. Mỗi năm là 365 ngày. Nhân ba là 1095 ngày. Tính sát với ngày 19 tháng Hai thì hôm nay đúng 1128 ngày tôi không còn nghe lời đối thoại của người phối ngẫu, không còn được nắm bàn tay mềm mại của ai đó khi đi bộ bên nhau, không còn thấy bóng dáng quen thuộc của anh đi ra đi vào, không còn nghe ai gọi “Em ơi”. Bao nhiêu là “không còn”, “không có”! Nỗi thương nhớ có bớt, có vơi, nhưng sự cô đơn trống vắng thì vẫn chưa có gì phủ lấp.

Tôi làm gì cho hết 16 tiếng mỗi ngày khi thức (ngủ được tám tiếng là điều hiếm hoi từ lâu)? Tôi tình nguyện nhổ cỏ tại một ngôi trường học đã bỏ hoang và tại một nghĩa trang Công Giáo gần nhà. Tôi năn nỉ một bà bạn cho tôi dọn dẹp nhà và garage, vì đồ đạc luôn ngổn ngang bừa bãi như nằm ngay trên đường đi của bão. Tôi tham dự lớp Line Dancing thứ Hai, học tiếng Hawaii thứ Năm; tôi cầm bích chương phò sự sống trước một trung tâm y tế phá thai vào ngày thứ Sáu; tôi phụ giúp cắm hoa trong nhà thờ, rồi sau đó đi thăm một người quen trong viện dưỡng lão vào hôm Thứ Bẩy. Vậy mà một tuần vẫn dài như vô tận.

May thay, khi có người thân quen sang thăm từ đất liền, ngày giờ có trôi nhanh hơn, không chậm chạp lê thê như dung nham Đảo Lớn.

Tháng Ba vừa qua, khi có một người bạn sang chơi, tôi đưa bạn đi thăm bãi Mill. Sau khi băng qua Quốc Lộ 19, chúng tôi đi bộ vào con đường chỉ dành riêng cho xe của những người có nhà nơi đây. Sau vài trăm thước, chúng tôi bước qua một cánh cổng gỗ, đi qua những cây cổ thụ kukui, còn gọi là candlenut và lần theo con đường mòn đi xuống biển. Vào mùa có quả, cây kukui thả những trái to gấp đôi quả nhãn xuống đất, để cho dân bản xứ nhặt lên, xiên thành những que nến thiên nhiên. Khi đi xuống khúc dốc này, chúng tôi thu ngắn bước, tránh dẫm lên những quả tròn như viên bi, vì nếu trợt chân thì sẽ rơi xuống dốc. Đã hơn hai năm, tôi mới trở lại nơi này. Mọi sự vẫn thế. Chỉ có mình tôi là thay đổi.

Vì vùng biển này có sóng lớn quanh năm, phần đông dân địa phương đến bãi Mill này để lặn, chứ không bơi. Chúng tôi đứng nhìn vài thanh niên lúc ẩn, lúc hiện dưới những ngọn sóng phủ đầu một hồi rồi đi dọc theo một đoạn đầm phá ngắn, trước khi quẹo vào con đường mòn, lên dốc, băng qua Quốc Lộ 19 để về nhà.

Ngày hôm sau, tôi đưa bạn đi thăm bãi biển Onekahakaha và Richardson. Bên phía đông của Đảo Lớn, chỉ có hai bãi biển này là có thể tắm được. Onekahaka có nghĩa là vẽ trên cát, là một bãi biển dành cho các gia đình có con nhỏ, vì bãi được bảo vệ bởi một bờ đá cao, an toàn như bơi trong một hồ tắm. Richardson là một bãi thoáng rộng hơn, nhưng có nhiều nham thạch. Bơi tại đây thì thiếu thú vị, vì đá có thể cắt chân.

Muốn tắm biển thoải mái thì du khác cần phải bỏ gần hai tiếng lái xe sang Kona, nơi có nhiều bãi cát trắng, cát đen nổi tiếng. Nhắc tới lái xe sang Kona, tôi nhớ tới một kỷ niệm hy hữu trong một chuyến đi sang Kona của chúng tôi. Vì xe quá cũ, tôi chỉ chở bạn đi Lễ Chủ Nhật, đi thăm thác nước, bãi biển và mua rau quả ở Farmer’s market. Tôi lo xa, vì nếu xe có chuyện gì thì phải đợi khá lâu thì xe của AAA mới đến giúp.

Một hôm bạn tôi tỏ ý muốn mướn xe để lái sang Kona chơi một ngày. Khi biết được giá thuê xe một ngày quá đắt, tôi nảy ra một ý kiến là hai đứa đi xe buýt. Chúng tôi coi lịch trình xe buýt và canh giờ đi bộ ra bến xe. Xe đến trạm gần nhà là 9:41 sáng. Chúng tôi ra trước 9:41 và đợi một hồi mà vẫn không thấy xe buýt đâu. Tôi vào bưu điện gần đó để xin tờ lịch trình xe buýt để xem có gì thay đổi. Wayne, ông trưởng phòng Bưu Điện nói là ông ta không có. Tuy nhiên, ông cho biết thêm là thông thường xe buýt tới trạm này khoảng 9:30 sáng. Thế có nghĩa là xe buýt đã rời trước giờ đã ghi. Tôi thất vọng cám ơn rồi mở cửa đi ra. Vừa ra tới nơi bạn đang đứng đợi thì xe buýt trờ tới. Xe tới trễ khoảng 10 phút. Hai bà già leo lên xe. Tiểu bang vẫn còn chương trình đi xe buýt miễn phí nên hành khách không phải trả tiền. Vì hai băng ghế dành cho các bô lão đã được hai thanh niên chiếm đóng, chúng tôi tiến về một băng ghế còn trống. Bạn ngồi gần cửa sổ. Tôi ngồi gần đường đi. Vừa ngồi xuống, tôi đưa mắt nhìn chung quanh thì thấy phần đông là người vô gia cư. Phía hàng ghế bên kia ghế chúng tôi ngồi có một con chó pitbull nằm ngủ yên như con cừu trong lòng bà chủ của nó.

Sau ba tiếng ngừng lại nhiều nơi để đón khách, xe tới Kona và đậu gần một nơi đông hàng quán và những tiệm có chi nhánh toàn quốc như TARGET, Ross … Chúng tôi hỏi cô tài xế khi trở lại chiều hôm đó thì đến trạm nào? Cô này, dường như có chuyện gì không vui, cho nên cô đã lặng như tờ, im như thóc. Sau những câu nhát gừng, chúng tôi được biết sẽ không có chuyến về lại Hilo lúc 5 giờ chiều như trong lịch trình. Ngoài ra sẽ không có chuyến 6 giờ hay 7 giờ, mà chỉ có chuyến 8, 9 và 10 giờ đêm. Trời đất. Hai bà già sẽ làm gì trong bẩy tiếng? Có vào nhà hàng thì ngồi lâu lắm cũng chỉ trên dưới một tiếng, chủ tiệm cũng khéo léo “mời” đi. Có đi bộ xuống phố đi ta bà, ghé vào tất cả các tiệm bán đồ kỷ niệm, hay ngồi ngắm du khách đi qua, đi lại cũng không làm sao đốt cho hết bẩy tiếng đồng hồ. Thêm nữa, trời hôm đó lại nắng chang chang, thiếu mây trầm trọng. Dù đã có chuẩn bị dù và mũ, hai người đàn bà nghĩ tới chuyện đi vòng vòng bẩy tiếng để đợi xe buýt mà than trời trong bụng.

Chợt nhớ tới một người quen có cho biết là sẽ đón chồng của cô tại phi trường Kona đúng hôm đó, tôi gọi cầu may để xem cô em này vẫn còn bên Kona, hay đã về lại bên Hilo. Quả là phép lạ. Cô em đang trên đường tới phi trường. Thế là hai đứa chúng tôi quá giang về lại phía Đông của đảo mà không phải đợi bẩy tiếng, sau khi được ghé Costco mua sắm.

Vài ngày sau khi người bạn về lại đất liền thì vợ chồng cô em chồng sang chơi vài hôm, trước khi bay sang Moloka’i. Tory và chồng tên Tom có một người hàng xóm đã dọn sang Kona vài năm trước và đem theo chiếc xe đua Chevrolet Corvette Z06 màu trắng mui trần, đời 2016. Đua xe là một trong các sở thích của ông, ngoài bơi lội, chạy điền kinh, đua thuyền buồm…. Nhân dịp hàng xóm cũ sang thăm Hilo, ông mời vợ chồng Tory tới xem và nếu muốn, thì đua với những tay đua trong Hội của ông. Tôi cũng muốn đi theo cho biết.

Chúng tôi tới sân đua từ sáng sớm để đóng tiền ghi danh, ký đơn miễn tố và chọn mũ an toàn. Dù đã từng lái xe đua, nhưng chưa quen với chiếc Corvette, Tom muốn lái một mình. Ông bạn đưa Tom đi bộ vòng sân đua để có khái niệm của vòng đua. Tory và tôi ngồi với ông trong hai chuyến đua khác nhau. Lần đầu tiên trong đời, tôi ngồi bên trong một chiếc xe đua. Chúng tôi được dặn trước là không được kêu thét, dù thần kinh có căng thẳng đến đâu. Lý do là vì khi lái, tài xế cần phải chú tâm. Tiếng kêu la sẽ khiến ông mất tập trung, lái vào những chướng ngại vật trên đường và sẽ mất điểm. Tôi nghe lời dặn, ngồi im thin thít và gọn lỏn trong chiếc ghế da, trong lòng thì đánh lô tô.

Cùng với các xe khác trong đoàn, chiếc Corvette từ từ lăn bánh, đi chậm chậm tới điểm khởi hành. Hai tay nắm chặt vào thành ghế và đôi chân thì bíu chặt vào đôi dép cao su, tôi gồng mình chuẩn bị. Lá cờ phất xuống. Chiếc xe rú lên như con mãnh thú, phóng về phía trước. Khoảng cách chưa đủ xa để tôi quen với vận tốc cao, thì ông bạn mới đã lái hơi chậm lại, đưa xe vòng chữ U, để chuẩn bị chạy vòng quanh những cọc giao thông màu cam, xếp theo hình chữ “S”. Tốc độ dù có giảm đôi chút, so với vận tốc khi xe chạy thẳng, nhưng với tôi, so với những lần đu dây hay những trò đua trong các công viên giải trí, đầu óc tôi chưa bao giờ chịu áp lực dữ dội như khi trải qua những giây phút ngắn ngủi trong chiếc Corvette này. Khi thì tài xế phóng tới, rồi lại thắng lại, rồi nhả ga, rồi thắng bớt lại để ôm sát những cọc màu cam. Thân mình tôi cũng nghiêng cùng chiều với xe, lúc phải, khi trái, hay có lúc dán sát vào lưng ghế, khi ông ấn ga chạy thật nhanh trên đường thẳng để có thêm một vài phút nhanh hơn. Nguyên thời gian xe đua, tôi chỉ mở mắt mấy giây đầu tiên. Sau đó, tôi hoàn toàn mất phương hướng vì đã nhắm chặt mắt vì sợ.

Vì không thể đeo kính viễn thị khi đội mũ mũ an toàn, mọi sự trước mắt tôi mờ mờ ảo ảo như đi trong màn sương. Tuy vậy, thính giác và cảm giác của tôi làm việc rất hăng trong thời gian ngắn ngủi này. Tôi nghe tiếng máy xe nổ dòn, tiếng vỏ xe rít trên mặt đường và tiếng thắng két két liên tục. Tôi tưởng tượng mình như là một con thú nhồi bông bị cuốn vào một cơn lốc lớn. Đầu óc căng thẳng, bao nhiêu là ý tưởng hiện ra trong đầu. Tôi không biết khi về tới nơi, đầu, mình, chân tay có còn nguyên vẹn. Có những lúc quá sợ, tôi nhắm mắt, phó thác cả hồn lẫn xác cho Chúa, vì lúc đó, muốn đổi ý cũng đã muộn rồi.

Sau cùng thì xe cũng về tới điểm kết thúc. Quýnh quáng tìm mãi mới mở được cửa, tôi loạng quạng bước ra khỏi xe. Tháo cái mũ an toàn ra khỏi đầu, tôi thở phào. Xem đua xe và ngồi trong chiếc xe đua khác nhau một trời một vực. Chắc chắn đây là một cuộc phiêu lưu mạo hiểm hiếm có và cũng là lần cuối trong đời. Ông này hỏi tôi có muốn đi một vòng nữa? Tôi cười như mếu. Cám ơn ông. Một lần đủ rồi. Thế mà sau đó, không như tôi nghĩ, khi mới bước ra khỏi chiếc Corvette, tôi đã leo lên một chiếc xe khác “để so sánh”. Chiếc này nhẹ cân và nhu mì hơn nhiều.

Đó là những kinh nghiệm mới đây khi có người khác chung quanh. Một đêm nọ, khi ngồi coi Tivi một mình, tôi muốn duỗi chân ra cho thoải mái. Khi quay mình để sửa lại tư thế, tôi để ý thấy bên phía trái một vật gì lay động. Quay đầu nhìn, tôi trông thấy một trong bốn bông hoa lan màu huyết dụ còn lại từ chậu hoa tôi mua trước Tết đang lắc nhẹ, từ phải sang trái rồi đột nhiên, cuống hoa bẻ quặp xuống. Cả cuống lẫn hoa nằm bất động hoàn toàn!

Từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, tôi chưa bao giờ chứng kiến một bông hoa chết rũ ngay trước mắt. Tôi nhìn cắm vào bông hoa héo úa ngay trước mắt mà cảm xúc dâng tràn. Tôi thương cho hoa, mới đây còn tươi tốt, màu sắc còn rực rỡ, bỗng dưng lăn ra mà chết. Chết bất thình lình. Chết không báo trước. Hoa chết mà không hề héo dần như những bông khác, theo đúng luật thiên nhiên. Hoa ra đi bất chợt như một người con gái tài hoa mà yểu mệnh. Hoa dường như bị ai đó ra lệnh phải rời dương thế ngay lập tức trong giây phút đó.

Chỉ trong một khoảnh khắc, từ lúc trông thấy bông hoa lan chết bất ngờ, cho tới khi tôi nghĩ miên man đến cái chết non của một cô gái, rồi sau cùng, khi quay nhìn tấm chân dung của người tôi thương, tôi đã gục đầu khóc thảm thiết, vì chợt nhận ra rằng anh cũng ra đi một mình trong đêm vắng khoảng ba năm về trước.

Nhớ lại những ngày tháng sau ngày người tôi thương ra đi vĩnh viễn, tôi không khỏi xót xa. Tạ ơn Chúa đã ban cho loài người ngày hôm sau. Ngày hôm sau đỡ hơn ngày hôm trước. Tôi đã buồn, tôi đã nhớ, tôi đã thương. Không ngày nào là tôi không nhỏ lệ nhớ thương người đã khuất. Bất ngờ quá. Đường đột quá. Tôi không thể chấp nhận một sự thật là chính cái người đã đem tôi sang thiên đàng hạ giới này đã bỏ cả thiên đường và tôi mà đi! Tôi đã tự hỏi tôi làm gì với nửa phần đời còn lại thiếu “một nửa kia” của mình? Tôi làm sao đối diện với những ngày tháng “Adamless”? Sống một mình. Ăn một mình. Khỏe một mình. Đau ốm một mình. Lái xe một mình. Đi bộ một mình. Quyết định một mình. Mọi sự một mình. Sau này, nghĩ lại, tôi đã tạ ơn Chúa đã thương đem anh ra khỏi hành tinh màu xanh này, để chấm dứt cho anh những đớn đau, những ngượng ngùng lúng túng vì cái bướu trong não đã cướp dần đi sự khôn ngoan minh mẫn.

Một hồi sau, hố lệ cạn dần. Nhìn ảnh anh, tôi xin lỗi: I am so sorry, honey. I was not there when you breathed your last breath! Bông hoa lan này vậy mà còn diễm phúc hơn người tôi thương. Hoa còn có người chứng kiến giây phút cuối đời và nhỏ vài giọt lệ xót thương.

Để an ủi, từ tấm ảnh luôn tươi cười với con mắt có đuôi, dường như tôi nghe anh an ủi “Don’t cry, em! Be happy!”

Khổng Thị Thanh Hương

Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2025

Nhớ Thu - Sáng Tác: Ngô Trần Nguyễn -Tiếng Hát Diệu Hiền


Sáng Tác: Ngô Trần Nguyễn
Tiếng Hát Diệu Hiền
Thực Hiện: Đặng Hùng

Gợi Nhớ Quê Hương

(Ảnh: Tác giả)

Con muốn về thăm lại Vĩnh Long xưa
Quê hương ấy một thời con còn bé
Căn nhà nhỏ còn thơm mùi sữa mẹ
Buổi chiều tàn theo tiếng muỗi vo ve
Con sông quê chở nặng tiếng xuồng ghe
Con thương quá những trưa hè thơ mộng
Đâu đây vẫn âm vang từng tiếng võng
"Quê hương anh với nước mặn đồng chua"
Lời mẹ ru thương biết mấy cho vừa
Trong sân nắng đong đưa hình bóng cũ
Tháng Chín qua rồi về trong mưa lũ
Con đi tìm dấu vết áo bùn dơ
Bên dòng sông lặn ngụp tuổi ngày thơ
Con sẽ uống, uống cạn tình xứ sở
Đêm thanh vắng con nghe lòng nức nỡ
Nhìn sao khuya lòng nặng nhớ Vĩnh Long.

Biện Công Danh
23/12/2016

Bao Mùa Mãi Nhớ Mong


Cách biệt bao mùa mãi nhớ mong
Nhìn đời tang hải xót xa lòng!
Còn đâu hạnh ngộ vui mùa hạ
Chỉ có phai tàn lạnh gió đông!
Buồn lắm từng ngày sầu cô lữ
Nhớ hoài một thuở đẹp tang bồng !
Còn chăng một chút tình lưu luyến:
Cách biệt bao mùa mãi nhớ mong !

Hàn Thiên Lương


Tạm Biệt, Hò Hẹn Tại Nhật Bản Và Việt Nam


Vài lời nhập truyện

Vừa đọc xong bài “Những sân ga trong tình ca Nhật bản “ của anh Thụ Ân trong báo Tết ERCT năm Kỷ hợi 2019. Nghe những bản nhạc đính kèm trong bài viết cùng với những câu hát Nhật ngữ rất lãng mạn được tác giả dịch ra tiếng Việt, mang cho tôi cảm giác thích thú, kéo tôi đến với những kỷ niệm đã qua trong 6 năm học hành và kiếm sống tại Nhật bản. Sáu năm không quá dài nhưng cũng chẳng phải là ngắn trong cuộc sống độc thân, tuổi thanh niên của một con người.

Rồi cũng với cảm xúc đó, tôi lại dìm mình vào khoảng mốc thời gian xa hơn nữa trong quá khứ với trên 10 năm trời trong tuổi thanh niên khi còn sống tại VN. Ngày đó còn là đứa học sinh của vài năm cuối ban trung học, dù chưa thực thụ là một thanh niên khôn lớn, nhưng bàn chân tôi đã chạm bước vào thành cửa của mơ mộng trong yêu đương. Nhưng khi bước vào đại học, cuộc sống tình cảm của tôi hình như thực sự đã sang trang. Nó mang âm sắc phóng túng, mơ mộng của lối sống sinh viên với những cuộc tình nho nhỏ, thoáng qua ( nhưng không có nghĩa là không đẹp!) .

Không dừng lại đó, thời gian vẫn lặng lẽ trôi qua, hoàn tất việc học rồi đi làm, cuộc đời rộng mở hơn trong giao tiếp đã cho tôi biết tính suy giữa thực tế và mơ mộng, giữ lý trí và cảm tính trong tình yêu. Rồi cũng như phần lớn thanh niên khác trong thời chiến chinh, tôi cũng phải miễn cưỡng ” xếp bút nghiên theo việc binh đao “. Với khoảng một năm trời trong quân ngũ, dù chưa thực sự dấn thân vào bom đạn nhưng cũng cảm nhận được phần nào cái mong manh đượm màu bi đát từ những cuộc tình của bạn bè trong quân ngũ. Rồi may mắn được trở về với kiếp dân sự trong vai người sĩ quan biệt phái, ánh mắt nhìn đời của tôi càng lúc càng chín chắn hơn. Những vướng víu tình cảm nếu có cũng không làm cho tôi quá phiền muộn phải chán nản buông xuôi, mà người ta gọi là “thất tình”. Đôi khi tôi còn mỉm cười ( dù có chút u buồn!) nghĩ nó như một cơn gió lạnh thoáng qua trong đời. Dĩ nhiên làm sao mà không có chút ray rứt nhớ nhung, tiếc rẻ với cảm giác buồn nhè nhẹ, nhưng rồi cũng phải đi vào quên lãng. Chính vì vậy lúc rời xa đất nước tôi vẫn trong tư thế của một kẻ độc thân, vẫn ngẩng cao đầu mà mơ mộng chí nam nhi:

Chí làm trai Nam, Bắc, Đông , Tây
Cho phỉ sức vẫy vùng trong bốn bể
( NCT)

Hôm nay, trong không gian vắng lặng của mùa đông, thả hồn theo những bản nhạc xưa cũ, âm thanh một thời đã từng ru mình trong mơ mộng. Bên ngoài khung cửa sổ tuyết lất phất rơi làm cho tôi muốn tìm đến cái khoái cảm viết lách, dùng văn chương, chữ nghĩa dẫn dắt ký ức mình tìm về những kỷ niệm của đời mình. Nhưng trong mớ bòng bong, hổ lốn của ký ức, tôi tự hỏi viết gì đây cho lòng mình có được cái khoái cảm tột cùng trong văn chương? Sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng tôi đã tìm được một chủ đề, viết về vài cái khác biệt của những diễn tiến trong tình yêu ở Nhật bản và Việt nam.

Dĩ nhiên, khi bước vào chủ đề này, tôi biết rằng, đó chỉ là cái nhìn hay cảm xúc rất chủ quan của mình, có khi còn bị méo mó hay sai lầm vì những kinh nghiệm non nớt không đủ mức từng trải để có một nhận định chính xác trong tình yêu. Biết như vậy, nhưng tôi vẫn nói với mình là hãy cố gắng xử dụng văn chương gò nắn ngôn từ để làm cho chủ đề có những âm thanh của lãng mạn, của ướt át… Đem đến cho người đọc những cảm xúc thích thú, thả hồn lâng lâng trong văn chương cũng là một khoái cảm cho chính mình thì dù có sai lệch, chủ quan cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Với bất cứ ai khi chấp nhận vào cái rắc rối ( hay đa mê ) của yêu đương thì ít hay nhiều đều phải bước vào những diễn tiến thú vị và cả xót đau của tình yêu. Nó có thể là những lần giận hờn hay hoài nhớ về một sự đưa đẩy nào đó mà hai người quen nhau. Nó cũng có thể là những cảnh chia ly, tạm biệt với nỗi buồn nhớ thương với ánh mắt ngơ ngác dõi theo người yêu khi chuyến xe chuyển bánh rời xa . Rồi những lần hò hẹn mà thời gian đợi chờ hình như được kéo dài lê thê mà tự hỏi, người đến hay không đến? Và dĩ nhiên cũng có những nỗi buồn ướt mi vì tương lai của tình yêu không trôi chảy do những khó khăn, ngăn cách vì hoàn cảnh, vì giai cấp gia đình ..v..v.. Đó là những dạng thức diễn tiến của tình yêu.

Cuộc tình càng dài lâu càng có nhiều buồn vui và thách đố. Theo tôi, một mối tình được diễn biến trong hoan lạc, đúng như như tình toán, không có một tí gì của buồn lo… hình như cuộc tình yêu đó có cái gì đó của nhạt nhẽo, vô vị . Một tình yêu đúng nghĩa phải có mùi của ngọt bùi nhưng cũng không nên thiếu tí chút đắng cay của giận hờn ướt mi.

Trong khuôn khổ bài viết này, tôi cố gắng nhắm vào 2 hiện tượng của tình yêu mà cá nhân tôi thích thú nhất, đã ấn sâu vào ký ức tôi rất nhiều đó là tạm biệt và hò hẹn trong tình yêu. Cũng trong chủ đề này tôi sẽ nêu ra, dưới cái nhìn và cảm xúc rất chủ quan của tôi tại Việt nam và Nhật bản, nơi mà tôi đã sống trọn tuổi thanh niên. Cái tuổi mà bất cứ ai dù là trai hay gái đều có những ước mơ tìm thấy một người tình đúng nghĩa, hoà hợp với mong đợi của mình để làm kẻ đồng hành cho suốt cuộc đời mình.

Tạm biệt trong tình yêu.
Tạm biệt tại Nhật bản

Một quốc gia mà phương tiện di chuyển chiếm phần lớn là xe điện như Nhật bản thì những cảnh trai gái yêu nhau tạm biệt, chia tay tại cầu tàu nơi xe điện khởi hành hay sân ga với những chuyến xe điện đổ khách đến, rồi chở khách ra đi, là hình ảnh xảy ra quá thông thường. Ở bất cứ thời gian nào, từ sáng tinh mơ đến đêm khuya heo hắt, chỉ cần chú ý một tí, người ta sẽ nhìn thấy những cảnh chia tay của những cặp trai gái yêu nhau. Họ có thể tiễn nhau về nhà sau một cuộc hò hẹn, vui chơi vừa chấm dứt. Họ cũng có thể chia tay để rồi xa nhau một thời gian ngắn ngủi với một vài tuần lễ hay dài lâu hơn kéo dài cả tháng, cả năm vì công việc hay vì một lý do nào đó.


Hình ảnh một cô gái nắm chặt tay người con trai lần cuối trước khi buông ra cho người yêu bước lên con tàu đang chuẩn bị lăn bánh. Với khuôn mặt buồn rời rợi, có chút ngẩn ngơ nhìn theo từng bước chân của người yêu khi bước lên toa tàu cho đến khi thấy anh ta đã yên vị chỗ ngồi. Đứng bên ngoài, với vẻ buồn bã cô gái đưa bàn tay vẫy nhẹ, chạy chậm chậm theo con tàu đang từ từ lăn bánh như muốn thu ngắn lại khoảng không gian càng lúc càng xa người yêu của mình. Có lẽ vào một ngày mùa đông lạnh giá, tuyết đang rơi ở bất cứ nhà ga nào của Nhật, cảnh biệt ly như vậy cũng có đủ tố chất lãng mạn và đẹp đẽ đầy chất thơ như Cung Trầm Tưởng đã mô tả trong một lần đưa tiễn người yêu tại sân ga Lyon ở Paris:
……………...
Tuyết rơi mỏng manh buồn
Ga Lyon đèn vàng
Cầm tay em muốn khóc
Nói chi cũng muộn màng
……………….
Buồn bã nhưng đẹp đẽ lắm thay, khi tuyết vẫn rơi, phủ trắng con tàu, kẻ tiễn đưa tự hỏi người ra đi có lạnh không để cuối cùng anh ta buồn và quay ra đổ lỗi cho mùa đông Paris:
…………….
Lên xe tiễn em đi
Chưa bao giờ buồn thế
Trời mùa đông Paris
Suốt đời làm chia ly.
…………….
Nói như thế, không có nghĩa là tại Nhật không có những cuộc chia tay đẹp đẽ nặng tình, lãng mạn ở một không gian khác ngoài sân ga tàu điện. Tại phi trường, bến xe bus hay cả bến tàu thủy nối liền giữ các hải đảo với nhau…Người ta vẫn nhìn thấy những cuộc chia tay của những cặp yêu nhau, người con gái vẫn đờ đẫn ánh mắt nhìn theo người yêu và đưa bàn tay vẫy.
……………………..
Tôi đã từng chờ những chuyến xe
Đã từng đưa đón kẻ đi về
Chân bước hững hờ theo bóng lẻ
Một mình làm cả cuộc chia ly
…………..
Những chiếc khăn màu thổn thức bay
Những bàn tay vẫy những bàn tay
Những đôi mắt ướt nhìn đôi mắt
Buồn ở đâu hơn ở chốn này.
……………
(Nguyễn Bính)

Với khoảng 6 năm sống, học và làm việc tại Nhật tôi đã bao lần ngẩn ngơ cảm động khi chứng kiến những cuộc chia tay của bạn bè, của người quen biết… trong buồn bã, tràn đầy nước mắt khi họ xa nhau. Nhưng đôi lần cũng làm tôi im lặng suy tư khi tìm thấy trong vẻ buồn đau đó vẫn có những âm thanh rất lãng mạn trong tình yêu ngọt ngào của họ.

Với chủ đề tiễn đưa trong tình yêu này, tôi muốn viết về một cuộc chia tay của một người bạn Việt nam với một cô bạn gái Nhật. Theo tôi đây là một mối tình đẹp, tràn đầy mơ mộng. Viết ra như để ghi dấu một kỷ niệm của tôi tại Nhật bản và cũng để xác định một cái nhìn đẹp của tôi về người phụ nữ Nhật ( chủ quan chăng ?) . Với tôi người con gái Nhật rất lãng mạn nhưng cũng rất thực tế, họ sẵn sàng thổ lộ tình yêu của mình với người họ yêu không một chút ngại ngần. Họ không vì bất cứ lý do gì, ngay cả lòng tự ái cũng được gạt sang một bên khi họ muốn tỏ bày tình yêu với người họ yêu. Với họ vấn đề chính là họ được yêu và cuộc tình của họ không bị dang dở lúc chia tay.


Tôi có một anh bạn, chúng tôi quen nhau hoàn toàn tình cờ, ngồi gần nhau trong cùng chuyến máy bay Air Vietnam từ Sài Gòn sang Nhật bản vào đầu năm 1974. Tôi và anh ta cũng là công chức còn độc thân của chính phủ Nam Việt nam sang Nhật tu nghiệp nhưng khác cơ quan. Tôi đi theo chương trình tu nghiệp dài hạn nhiều năm còn anh ta theo chương trình ngắn hạn, chỉ kéo dài trong một năm. Đến Nhật không bao lâu anh bạn của tôi quen và yêu thương một cô gái Nhật, có ý định sau khi hoàn tất chương trình tu nghiệp, anh và cô bạn gái sẽ kết hôn rồi cùng về Việt Nam sinh sống.

Nhưng tháng 4 năm 1975 xảy đến, mọi sự đã không như tính toán. Dù đã xong chương trình tu nghiệp nhưng việc trở về nước làm việc của anh ta đã không còn như dự tính nữa. Ở lại Nhật thì gặp những khó khăn về ngôn ngữ cũng như tình trạng giấy tờ cư trú nên anh ta đã quyết định tìm cách rời xa Nhật để tìm một quốc gia khác định cư, hy vọng thuận lợi hơn cho tương lai. Dĩ nhiên anh ta cũng biết, rời bỏ Nhật đến một nơi khác cũng có những thách đố, khó khăn nhất là thời gian khởi đầu, là điều làm cho anh ta suy nghĩ. Anh ta đã nói rất rõ với cô bạn Nhật về chuyến ra đi, mà tương lai hoàn toàn mù mờ, không chắc chắn, anh ta có ý định chấm dứt cuộc tình yêu của hai người để không tạo ra những khó khăn cho tương lai của cô bạn.

Cô bạn gái đã không một tí lưỡng lự cho anh ta biết rằng, cô ta sẵn sàng theo anh ta đến bất cứ nơi nào. Chấp nhận tất cả những khó khăn, khổ cực để được gần anh ta. Với cô ta có tình yêu và được đồng hành với anh ta trong cuộc sống là tất cả niềm hạnh phúc mà cô ta chờ đợi, ước mơ . Nhưng nếu vì một lý do nào đó, không thuận lợi cho việc ra đi cùng anh ta, cô ta chỉ cần anh ta hứa là vẫn yêu thương cô ta, cô ta nguyện sẽ chờ đợi cho đến khi anh ta ổn định được cuộc sống, cô ta sẽ vui mừng đến với anh ta bất cứ nơi đâu. Nhưng nếu vì một lý do nào đó mà cuộc ra đi lập nghiệp của anh ta không thuận lợi, cô ta cũng sẽ chờ đón anh trở lại Nhật bản để cùng tạo dựng sự cuộc sống bình thường như tất cả người Nhật khác.

Nhưng cuối cùng anh bạn của tôi đã quyết định rời bỏ Nhật và ra đi một mình dù biết rằng cô bạn gái mong muốn được theo anh ta. Cảm động với tình yêu của cô bạn gái, anh ta nói với cô ta là sẽ cố gắng tìm được sự yên định của cuộc sống để có đủ điều kiện sẽ kéo cô ta theo nếu lúc đó cô ta còn yêu và bằng lòng theo anh ta. Anh ta cũng không quên nhắc cô bạn gái, không nên chờ đợi anh quá mức để rồi lỡ làng cuộc đời. Hãy nhìn vào thực tế để hiểu rõ rằng với hoàn cảnh không gia đình, không thân nhân như anh muốn tạo dựng một cuộc sống an định tại một nơi xa lạ không phải dễ dàng và mau chóng được.

Ngày anh bạn tôi khăn gói ra phi trường rời xa Nhật, trong cái không gian vắng lặng, đượm buồn tôi cùng với cô bạn gái của anh đưa tiễn. Một cuộc rời xa hoàn toàn buồn bã và vắng vẻ. Người ra đi thì tương lai mù mịt, chẳng biết cuộc đời sẽ ra sao nên cũng chỉ biết nắm tay nhau nói lời chúc may mắn. Người ở lại, cô bạn gái với đôi mắt buồn, luôn luôn đi sát bên anh thỉnh thoảng nắm nhẹ bàn tay của anh như muốn truyền cho anh sự an ủi và gửi gắm lòng tin cuối cùng của cô ta trong tình yêu trước khi xa cách.

Tôi còn nhớ lúc tiễn anh tới quầy kiểm soát, ngăn cách kẻ đi và người tiễn, cô gái nước mắt dàn dụa, ôm nhẹ vai anh bạn, không một chút ngại ngần cô ta nói với anh ta :
-Anh đi mạnh khỏe, may mắn. Em sẽ chờ đợi anh, dù 2 năm, 5 năm, 10 năm hay cả đời em, bất cứ khi nào anh trở lại Nhật hay muốn em ra đi theo anh bất cứ nơi nào, tất cả đều là ước muốn mà em đợi chờ. Em đã nói với anh rồi, em yêu anh, nơi nào có anh thì nơi đó em có niềm vui và hạnh phúc.

Nhìn cảnh cô gái với ánh mắt buồn thẫn thờ, chần chừ như không muốn buông vòng tay ra cho người yêu ra đi, tôi cũng im lặng, ái ngại vì cuộc chia tay của họ buồn quá. Nhưng rồi mọi chuyện cũng trở lại bình thường với những âm thanh có tí chút ồn ào của phi trường.
Khoảng hơn một tuần lễ sau đó, người bạn của tôi nhận được là thư đầu tiên của cô bạn gái, trong đó có một đoạn:
…………. Em đã không trả lại căn phòng trọ của anh như anh đã dặn, em muốn giữ nó lại vài ba tháng vì em không muốn mất đi tất cả những kỷ niệm của chúng mình trong căn phòng bé nhỏ nhưng ấm cúng đó. Dù chỉ là những mảnh giấy vụn, vài ba băng cassette hư hỏng mà anh đã vứt bỏ trong thùng rác lúc thu dọn để ra đi … em đã thu nhặt tất cả những di vật của anh để lại, em bỏ vào một cái hộp bởi vì đó là những vật kỷ niệm của chúng mình lúc bên nhau, nó mang hình bóng của anh, người mà em mãi mãi yêu thương, nhung nhớ………………

Rồi cứ vậy, gần như tuần lễ nào anh bạn của tôi đều nhận được một hay hai lá thư của cô bạn gái gửi sang, toàn là những lá thư tràn đầy nỗi nhớ thương và kỷ niệm. Một đoạn trong lá thư khác như sau:
…………. Hôm qua khi tan sở về, em lại đến căn phòng của anh, ngồi vào chiếc bàn kotatsu nhớ đến anh, nhưng chỉ được một lúc, cảm thấy đói bụng, em đã đến quán ăn của chị Ryoko Nishimoto ở góc đường. Nơi mà anh và em đã quá quen thuộc với những bữa cơm tối tại đó. Em còn nhớ có lần anh đã nói với em, Ryoko có khuôn mặt rất đẹp, dáng điệu quý phái nhất là nụ cười hiền thục của bà ta đã bao lần làm anh ngẩn ngơ ngắm nhìn!…

Vừa trông thấy em mở chiếc cửa, Ryoko đã vồn vã kéo ghế cho em ngồi và hỏi em liên tục về đủ mọi chuyện về chúng mình. Lúc này em mới thực sự ngắm kỹ chị ấy, đúng như anh nhận xét Ryoko là một phụ nữ đẹp và rất có duyên dù đã khá trọng tuổi. Sau một lúc nói chuyện, hình như nhìn thấy ánh mắt buồn và những câu trả lời lí nhí, không rõ ràng của em mỗi khi chị ấy hỏi về anh. Ryoko đã có chút nghi ngờ, với tí ngần ngại chị ấy hỏi tại sao mấy hôm nay không có anh đến ăn cơm và hôm nay em chỉ đến một mình? Thấy em ngập ngừng, Ryoko vỗ nhẹ vào vai em như an ủi và cho biết nếu giữa em và anh có những phiền toái, chị ấy sẵn sàng giúp đỡ để cho em và anh vui trở lại.

Sau một lúc suy nghĩ, em đã buồn rầu kể cho Ryoko nghe tất cả chuyện của chúng mình. Em cũng chẳng ngại ngần cho chị ấy biết, việc anh ra đi và không biết có còn trở lại hay kéo em đi …. tất cả cũng chỉ là những điều mà em chỉ biết ước mong và chờ đợi. Ryoko im lặng nghe em kể lể , suy nghĩ một lúc rồi Ryoko vỗ nhẹ lên vai em mấy cái, với vẻ tin tưởng, chậm rãi chị ấy nói với em:
- Chị tin là anh ấy sẽ trở lại Nhật để kéo em đi khi đã an định được cuộc sống, bởi vì qua cái nhìn và kinh nghiệm của chị, anh ấy là người tốt, có thuỷ chung và nhất là anh ấy yêu em thật sự.

Im lặng một tí, đưa mắt nhìn em rồi chị ấy nói tiếp:
-Chị tin tưởng là thế. Em hãy vui mà chờ đợi, hạnh phúc sẽ đến với em. Chị không nhìn lầm anh ấy đâu.
Anh yêu, có thật như Ryoko nói không anh ? Nếu đúng như vậy thì chẳng có gì hạnh phúc hơn cho em được nữa . Em sẽ an lòng chờ đợi cho đến ngày hạnh phúc đó ……………

Rồi thời gian vẫn chậm rãi trôi, cuộc sống của tôi tại Nhật cũng không dễ dàng, tôi cũng phải lo tìm một chốn để ra đi. Trong hoàn cảnh lo lắng đó, tôi không còn tâm trí liên hệ nhiều với bạn bè, quen biết như trước nữa. Tôi cũng không nhớ rõ là trong hoàn cảnh nào và thời gian nào tôi và anh bạn đã không thư từ với nhau nữa. Nhưng tôi còn nhớ vào khoảng đầu năm 1979, qua một lá thư anh ta cho tôi biết anh ta và cô bạn gái Nhật vẫn còn liên hệ với nhau. Hàng tuần anh ta vẫn nhận được những lá thư đầy mật ngọt của cô bạn gái kể lể về những kỷ niệm và dấu tích của những tháng năm họ bên nhau tại Nhật, dĩ nhiên cả những tính toán cho tương lai của hai người. Cũng từ lá thư đó, tôi được biết cô bạn gái đã giữ lại căn phòng thuê của anh ta 3 tháng sau khi họ chia tay. Cô ta vẫn đến đó như là một nơi chốn để được sống và tìm lại với những kỷ niệm của một thời yêu đương đẹp nhất trong đời cô ta.

Dù không còn liên hệ với anh bạn, nhưng tôi tin chắc là cuộc tình yêu của họ được diễn tiến có hậu. Anh bạn của tôi sẽ trở lại Nhật không phải vì thất bại, mà trở lại để làm thủ tục kéo cô bạn gái của anh ra đi đến một nơi nào đó. Nơi mà anh ta đã sắp xếp hoàn hảo cho một mái ấm gia đình, đúng với những gì mà người vợ tương lai của anh từng ước mơ: “Nơi nào có anh là em có tất cả “ !

Tạm biệt tại Vietnam


Cảnh chia tay trong tình yêu tại VN có nhiều điểm khác biệt với Nhật bản. Sự khác biệt này có lẽ do cá tính của 2 dân tộc khác nhau trong vấn đề biểu lộ tình cảm lúc chia tay. Với người Nhật, nhất là với phụ nữ, họ biểu lộ tình cảm buồn bã, níu kéo rất rõ ràng khi từ giã người yêu. Nhìn một cô gái Nhật giã từ người yêu tại sân ga, bến cảng, phi trường hay bất cứ nơi đâu … với dáng vẻ ngẩn ngơ, ánh mắt buồn bã dõi theo bước chân người ra đi cùng với bàn tay vẫy nhẹ… Hình ảnh đó phô diễn một cách rất chân tình và đầy ắp lãng mạn.

Còn người Việt nam dù trai hay gái lúc từ giã, chia tay nhau thái độ thiếu hẳn vẻ mặn nồng, níu kéo... nhiều khi họ còn cười vui hay nói những câu đùa giỡn lúc chia tay. Tình cảm không sâu nặng rất ít tố chất của lãng mạn như người phụ nữ Nhật bản, nhất là trong các cuộc giã từ đơn sơ, bình thường, chẳng hạn hẹn nhau vui chơi rồi chia tay để về nhà….

Hiện tượng nhạt nhẽo đó cũng có thể người Việt nam chúng ta quá thực tế mà không tìm hay không cảm được những cái đẹp, cái đa mê, tiếc rẻ khi phải xa nhau như người Nhật. Nhưng cũng có thể người Việt nam chúng ta đã sinh ra và lớn lên không qua một môi trường giáo dục kỹ lưỡng, tế nhị như ở học đường cũng như trong gia đình của người Nhật. Nếu ai sống, làm việc, nhất là liên hệ thân thiết với gia đình Nhật bản sẽ nhìn thấy người mẹ cũng như thầy cô giáo luôn luôn chỉ dạy đứa bé biểu lộ sự buồn bã khi giã từ bạn bè ngay từ khi chúng 3, 4 tuổi từ khi vào mẫu giáo. Đứa bé phải biết vẫy tay, ra tận cửa tiễn bạn bè, cúi đầu chào, nói những câu từ giã, níu kéo, tiếc rẻ khi người quen hay bạn của mình phải rời xa

Nói như thế, không có nghĩa là sự giã biệt của Việt Nam chúng ta quá hời hợt, không có chiều sâu tình cảm trong những cuộc chia tay trong tình yêu trai gái. Theo nhận xét của tôi thì vẫn có những trường hợp ngoại lệ, khác biệt theo từng cá nhân để có những hành động diễn tả sự giã từ trong tình yêu rất lãng mạn, rất xúc tích tình cảm. Nhưng phải công nhận đó là những trường hợp khá tách biệt, mang tính riêng biệt cho từng cá nhân tùy theo cảm ứng về lãng mạn của họ chứ không phát sinh do nền giáo dục mang lại như tại Nhật bản.

Cá nhân tôi quen biết một cặp tình nhân, người con trai phải đi làm xa, chỉ vào dịp lễ nghỉ hay cuối năm anh ta mới có dịp trở lại sống và gặp được người yêu. Mỗi lần tiễn đưa anh ta tại phi trường, cô gái đều mang cho người con trai những ngạc nhiên rất cảm động. Có khi cô ta nhét vào túi áo anh ta một lá thư và nói nhỏ bên tai anh ta:
-Khi lên máy bay, anh hãy đọc nó nhe!

Đúng như lời dặn, người con trai sau khi yên định trên máy bay anh ta mới lấy lá thư của người yêu ra đọc. Một lá thư kể lể những thiếu sót, những lỗi lầm và cả tiếc rẻ của cô gái đã làm cho anh ta buồn, không vui trong lần gặp vừa qua và dĩ nhiên cũng kể lể với anh ta những ngọt bùi khó quên của những ngày bên nhau. Một lần khác, không phải là một lá thư mà là một cái CD nho nhỏ bằng nửa bàn tay, một bản nhạc “Tiễn đưa “ và một mảnh giấy nhỏ với vài câu hát:
…….. Chiều nay mấy giờ người ra phi cảng? Mấy giờ người khuất trong ngàn cây? Đời buồn tênh sao không đi bằng xe ngựa?

Chiều nay mấy giờ người đi vào chân mây? Tôi đứng nơi này sao cho người ngó thấy! Tình còn đọng trong một bàn tay vẫy, tội tình gì ta không vẫy tay chào!
Tôi là núi sao người đành bỏ núi, tôi là thuyền sao người không sang sông ? Tôi là nhịp cầu sao người không bước tới ?

Nhạc khúc tình yêu rung suốt cả đời tôi, người đi rồi tôi một mình ngồi lại! Một mình tôi trong gác vắng mênh mông, xin hãy tắt giùm tôi ánh điện! Tiễn đưa một lần, buồn ơi đến bao giờ?..............

Hẹn hò trong tình yêu
Hẹn hò tại Nhật bản

Có lẽ với người phụ nữ Nhật bản, một trong những điều hạnh phúc và tự hào nhất trong đời của họ đó là có một gia đình hạnh phúc, một người chồng qua một mối tình đem lại (rei-ai ), không phải qua dạng giới thiệu (mi-ai ). Trong thời gian yêu nhau đó những cuộc hẹn hò (de-to) là một trong những thể cách mà người phụ nữ Nhật sung sướng và tự hào nhất.

Với bất cứ ai sống ở Nhật đều không lạ lùng khi nhìn thấy những cô gái Nhật trong những chiếc jupe thời trang và dĩ nhiên cặp má, đôi môi của cô ta cũng phải phớt tí màu hồng ...có thể cô ta đứng trước sân ga, một giao điểm trong đại sảnh của nhà ga hay một góc nào đó gần một cửa hàng danh tiếng... dĩ nhiên cũng có thể là một bến xe bus hay trong một quán cà phê..v..v..Thỉnh thoảng cô gái dướn người lên đưa mắt nhìn xa xa về một góc đường đông người đang bận rộn di chuyển về hướng cô ta, mong nhìn thấy người mình hẹn hò, ngóng đợi. Nếu ngẫu nhiên mà có một người bạn gái nào đó nhìn thấy cô ta, cô ta và người bạn gái chào nhau và chỉ nói vài ba lời rồi từ giã. Nhưng nếu chú ý người ta sẽ thấy, trên khuôn mặt của cô ta kín đáo hiện ra một niềm vui, sự tự hào vì mình đang chờ đợi hẹn hò (de-to) một người yêu.

Rồi khi người con trai đến, cô gái không giấu giếm vui mừng với nụ cười trọn vẹn, bước vội đến trước mặt anh ta cúi mình chào rất lễ độ. Dù cô ta có đến nơi hẹn trước 15, 20 hay hơn 30 phút , nhưng khi người con trai ( rất chính xác hay hơi muộn tí chút so với giờ hẹn )nói câu xin lỗi vì đến trễ hay làm cho cô ta phải đợi chờ ... nhưng cô gái vẫn vui vẻ nói một câu :
-Em cũng vừa mới đến một vài phút mà thôi ( lời nói dối lịch sự và rất dễ thương của người phụ nữ Nhật! )

Đúng như vậy, hẹn hò ở nơi đâu cũng vậy, gần như bao giờ người phụ nữ Nhật cũng đến trước và đợi chờ ( không phải BỊ mà là họ MUỐN như vậy!) . Ngay như hẹn hò trong quán nước, tiệm ăn cũng vậy người phụ nữ gần như luôn luôn đến trước và chuyện “giúp đỡ “người con trai như rót rượu, quấy đường hay lau đôi đũa cho bạn trai hình như vẫn là việc mà người phụ nữ Nhật rất thích làm cho người yêu của họ thì phải ?!

Đó là người phụ nữ Nhật, còn người con trai Nhật thì khác hoàn toàn. Tánh thụ động, im lặng ( đôi khi họ ra vẻ chờ đợi ) người phụ nữ cung phụng cho mình, đó là thói quen và gần như là chuyện phải có ( nhất là trong thời gian yêu nhau ). Còn hò hẹn thì chuyện đến chỗ hẹn trước và chờ đợi coi như là chuyện của các cô gái vì các cô thích và tự hào vì “de-to“!

Trong trường hợp người con trai đến trước, cuộc hò hẹn lại có một dạng thức mới. Người con trai không đứng chỗ hẹn mà lang thang ở nơi nào đó chờ đúng giờ hẹn mới đến, nhưng anh ta không đứng đợi nếu người con gái chưa đến! Rất có thể anh ta sẽ vào một tiệm bán sách báo, đồ tặng ... giả vờ coi hàng nhưng thỉnh thoảng nhìn đến chỗ hẹn khi thấy người bạn gái đã đến rồi anh ta mới thủng thẳng đi đến chỗ hẹn....

Hẹn hò tại Việt Nam


Đúng như vậy, hẹn hò trong tình yêu của xã hội Nhật có lẽ khác, rất khác so với Tây phương nhất là với các cô gái VN! Đúng như vậy ở VN hẹn hò với người con trai là một cái khoái cảm trong đau thương ( mà chúng tôi thường nói với nhau là “cái thú đau thương “!). Hình như người phụ nữ VN trong hẹn hò lúc còn là bạn tình yêu thường giữ khoảng cách với người con trai quá đáng (?! ). Cũng có thể họ kín đáo ( nếu không muốn nói là che dấu ) tình cảm vui mừng, thích thú của họ quá mức khi gặp được người yêu. Đã thế rất nhiều người còn coi việc sai hẹn, không đến hay chậm trễ đến chỗ hẹn như là một cách thức làm tăng giá trị của mình với người yêu. Với hoàn cảnh và cá tinh của người phụ nữ VN như vậy, người con trai dĩ nhiên là chẳng ai vui lòng nhưng trong trạng huống gần như quá bình thường như vậy, họ cũng đành coi đó là một thử thách, một thái độ chiều chuộng người mình yêu ( không chiều thì làm sao đây !? đúng là cái thú đau thương! ) Ngay như trong văn chương, cái cảnh thất hẹn của phụ nữ VN xảy ra quá nhiều:
.........................
Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé
Để lòng buồn, tôi dạo khắp trong sân
Ngó trên tay, điếu thuốc cháy lụi dần...
Tôi nói khẽ gớm sao mà nhớ thế!
……………..
(Hồ Dzếnh)

Cũng vậy, Nguyên Sa cũng phải dài cổ ra chờ đợi nhưng vẫn chưa chắc người mình yêu, hẹn hò sẽ đến:
………………
Tôi đợi em từ 8 giờ, bây giờ đã 9, có lẽ đã 9 giờ năm phút.
Tôi không đếm thời gian bằng đôi mắt say mê của một kẻ biển lận đếm bạc vàng rồi cất vào tủ sắt. Nhưng chắc em biết rằng thời gian đợi chờ, đợi chờ một người yêu, bao giờ cũng trôi qua rất chậm.

Tôi đứng hỏi thầm, em đến hay không đến?
Tôi mong rằng em sẽ đến, nhưng cũng chắc là không!
………………
Rồi trong lúc đợi chờ, ngóng trông đó, kẻ tình si có quá đủ thời gian để vẽ ra một viễn tượng đẹp đẽ nếu người yêu đến chốn hẹn hò:
………………….
Tôi sẽ đưa em đi vào những con đường xa thẳm.
Tôi sẽ đưa em đi trên những bờ sông, không có thuyền, không có xe, chỉ có những ngón tay yêu đương lồng vào nhau tìm phương hướng.

Em có thể đến đây với đôi giày cao gót để tôi tưởng mình em vóc hạc. Nhưng nếu em vội vã thì cứ đi chân không. Tôi sẽ không quên bọc mười đầu ngón chân em bằng tất cả tâm hồn say đắm yêu em.
Tôi mời em đi ngay, không cần lấy vé,

Không phải đợi chờ vì điều kiện du hành là những ngón tay lồng vào nhau và tâm hồn đừng đơn chiếc. Còn nếu cần thì tôi sẽ làm người bán vé, nhưng tôi sẽ không quên làm người đồng hành duy nhất để đưa em đi. Và tôi cũng làm người lái tàu để không ai được dự phần vào câu chuyện của đôi ta.

Vé tàu có thể là những lá thư xanh, tàu là gian nhà rất nhỏ, nhưng mỗi ga tàu chắc chắn là những chiếc hôn nồng cháy cuộc đời.
……………….
Nhưng đó cũng chỉ là chữ nếu, chữ nếu khi cô gái, người yêu của thi sĩ đến nơi hẹn hò ( dù đến muộn ), còn không thì nhà thơ cũng vẫn chẳng có lý do gì để buồn phiền mà còn lo lắng cho người yêu với những trận mưa hiu hắt :
………………….
Còn nếu như em không đến, em không đến tôi cũng chả dám giận hờn em.

Em hãy ở lại nhà, đóng chặt cửa sổ kẻo mưa hiu hắt, kéo chăn trùm kín cổ, kẻo gió lùa về làm lạnh những giấc mơ êm.

Em đến hay không đến?
Tôi sẽ đợi chờ trong mưa mà không dám giận hờn trách móc em đâu.
Em không đến thì tôi lại ra đi. Tôi sẽ cười vang và nghe núi vọng tiếng cười vang.
Phải, em không đến thì tôi lại ra đi. Nhưng dù chỉ còn một phút giây chờ đợi trong mưa, tôi vẫn hỏi thầm âu yếm: “ Em có đến không ? Em có đến với cuộc đời ?”
……………..
Rồi trong một trang báo nào đó, tôi cũng gặp một anh chàng PDT, cũng là một kẻ điên mê vì hò hẹn, anh chàng đã đạt đến một “cường độ mới “ trong hò hẹn, đó là anh ta yêu cầu cô gái cứ hẹn giả vờ cho anh ta ngóng đợi, anh ta không giận dỗi dù phải đợi chờ cho đến lúc bạc đầu :
………………..
Đường tình yêu với muôn ngàn xa cách
Chẳng dễ gì ta đến được với nhau
Hẹn vờ thôi như xưa ấy lần đầu
Anh vẫn đợi mà không hề giận dỗi
Mãi chờ em dẫu cho có bạc đầu .
……………
Viết đến đây, tôi tự hỏi tôi đã quá khắt khe với người phụ nữ VN chăng?. Thực tế trong kho văn chương chữ nghĩa của VN có biết bao nhiêu mối tình rất son sắt dù chứa đầy nước mắt đau buồn mà người phụ nữ VN đã diễn tả lòng chung thuỷ đợi chờ, hứa hẹn trong tình yêu của họ đến mức tuyệt vời, như trong các tác phẩm: Thiếu phụ Nam Sương, Hòn Vọng Phu, Chinh phụ Ngâm..v..v.. Đó không phải là những bóng dáng tuyệt vời, đáng tôn vinh người Phụ Nữ VN sao? Trong văn thơ mới cũng có thiếu gì đâu những cảnh hẹn hò mà người phụ nữ hiện ra như một kẻ đa tình, đầy chất lãng mạn, thi ca :
…………….
Chỉ tại anh, nên hôm nay dậy muộn
Sáng thứ hai bỏ mất một giờ đầu
Bốn “công si “, cô giáo già ác gớm
Còn bắt em chép phạt mấy trăm câu
Ngày thứ tám em vào ngồi chép phạt
Mấy trăm câu mà viết mãi chẳng xong
Bà giám thị cầm giấy lên chỉ thấy
Chúa nhật này trẫm có nhớ ái khanh không?
………………
Nhất Tuấn

Công-si: Môt lối phạt tại các trường công lập, học trò bị phạt đến trường ngày chúa nhật để làm việc gì đó ( chép phạt, làm bài tập…) mà nôm na gọi là “Đi học chúa nhật “ do một vị giám thị trong coi thường vào buổi sáng.

Kết luận bên lề: Dĩ nhiên bài viết này là những cảm nhận từ tí chút trải nghiệm của tác giả nó không có gì để nói là tuyệt đối chính xác, nhưng với những trải nghiệm trong những năm tháng sống, làm việc tại Việt Nam cũng như Nhật bản… tác giả vẫn có niềm tin là những cảm nhận của mình phải có những điều đáng để cho ai tò mò suy ngẫm.

Lưu an, Vũ Ngọc Ruẩn
(Thuỵ sĩ, mùa Đông 2019)

Thứ Năm, 10 tháng 4, 2025

Hoa Nở Bao Giờ - Thơ: Phan Khâm - Nhạc: Nguyễn Túc &Tiến Đạt - Ca Sĩ: Quỳnh Lan


Thơ: Phan Khâm
Nhạc: Nguyễn Túc &Tiến Đạt
Ca Sĩ: Quỳnh Lan


Tưởng nhớ Cố Nhạc sĩ NGUYỄN TÚC  (1923-2009)

Hoa Nở Bao Giờ 

Hoa ơi! Hoa nở bao giờ,
Mà hoa không hẹn không chờ đợi ai
Hoa cau hoa bưởi hoa lài
Hoa lan hoa huệ hoa cài tóc em
Còn hoa nào nở về đêm
Cho người say đắm triền miên hoa quỳnh
Em cười môi mọng xinh xinh
Hoa cười gió mát trăng thanh ngọt ngào
Đưa người về giữa chiêm bao
Như ai đang nhớ má đào mắt xanh
Hoa hồng hoa cúc hoa chanh
Trăm hoa không chỉ riêng mình biết thương
Ai về thơm dạ lý hương
Để tôi trăm mối tơ vương cùng nàng
Muôn màu xuân mới vừa sang
Trên cành cây biếc có đàn bướm bay
Tưởng mình đi gió về mây
Không ngờ tận hưởng cuộc say vô vàn
Làm sao dứt được đa đoan
Làm sao em thật đoan trang mỹ miều
Con tim lý lẽ tình yêu
Không ai hiểu nổi theo điều mình suy
Nếu hoa chỉ một tường vi
Cuộc tình trói buộc làm gì giây oan!

Phan Khâm

Cho Con Đi Với


Quả khó kham theo đườngThập gía
Nếu không nhờ lượng cả từ bi
Rằng ta sẽ làm được gì?
Xin cho kiên vững thực thi ý Ngài

Đường Núi Sọ trên vai nặng vác
Cho con luôn tín thác nơi Ngài
Dù đường có lắm chông gai
Tin Mừng suy niệm không sai một điều.

Không ngại ngùng kính yêu hết dạ
Chẳng từ nan vất vả gian truân
Vòng tay nguyện thật ân cần
Cho con thoát khỏi phù vân, thói đời.

Cho con giữ được lời răn dạy
Chẳng phải nhìn rồi thấy mới tin
Mình Thầy năm dấu đã in
Và nhiều điều nữa con xin tạc lòng.

Nơi Thiên Quốc mong ngày mong tháng
Vẻ uy nghiêm rạng sáng hoàng huy
Chư thần, các thánh nghiêm quỳ
Đàn cầm, đàn sắt vang suy tôn Ngài.

Ôi lạy Chúa, Ngôi Hai cứu thế!
Xin thương con nhỏ bé gian nan
Hồng ân, tay rộng đổ tràn
Cho dân muôn nước bằng an xác hồn.

Và lạy Chúa chí tôn, chí aí
Xin cho con chớ ngại theo chân
Đường lên Núi Sọ cảm gần…
Hăng say tiến bước, hưởng phần vinh quang.

Từ Thanh Hà
6-5-2013 

Có Bao Giờ Tìm Lại Dấu Yêu Xưa



Có bao giờ tìm lại dấu yêu xưa
Tà áo trắng bay giữa dòng xe cộ
Trong tích tắc phóng ra từ góc phố
Theo hạc vàng về lầu cũ thân thương

Có bao giờ quên được những ngày xưa
Chân dạo bước trên vỉa hè rộn rã
Tay vuốt nhẹ tóc bờ vai buông xõa
Đôi môi hồng rạng nở nụ xinh tươi

Có bao giờ phai nhạt mối tình xưa
Bởi xa cách sóng trùng khơi biển lớn
Bởi ôm kín tiếng lòng đêm trăn trở
Bởi từng trang nhật ký ẩm hơi sương

Có bao giờ trở lại bến sông xưa
Cầu Ô Thước nối đôi bờ gục ngã
Nhìn suối lệ của trời tuôn lã chã
Ngập linh hồn tượng đá cặp uyên ương

Có bao giờ nuối tiếc hẹn thề xưa
Xây tổ ấm dưới mái nhà nho nhỏ
Ầm ĩ trẻ thơ cười đùa la khóc
Lời mẹ ru kẽo kẹt chiếc nôi đưa

Có bao giờ sống lại thuở xa xưa
Tuổi niên thiếu tuổi hồng thơ mộng quá
Rồi nghĩ đến tuổi hoàng hôn buồn bã
Trải một đời in dấu ấn thiên thu.

ChinhNguyên/H.N.T
 Mar.25.25 
(Cho: Mùa Đông Trên Đỉnh Tuyết Kilimanjaro)