Dòng sông Cổ Chiên lặng
lờ, mênh mông... Từng mảng lục bình trôi
rời rạc, cô đơn. Ánh sáng của buổi chiều
tàn vàng vọt, chiếu xuống mặt sông lấp lánh...
Tôi đã ngồi đây từ lâu lắm rồi. Bên cạnh Ánh vẫn im lìm, gục đầu. Thỉnh thoảng tôi nghe nàng chợt buông tiếng thở dài... Tôi biết nàng buồn lắm và tôi cũng không biết
lời lẽ nào để an ủi nàng. Sự việc đã đến
với chúng tôi một cách quá đột ngột, quá bất chợt, ngoài sự tưởng tượng.
Mái tóc tơ óng mượt
hững hờ chảy dài xuống quá nửa chiếc lưng thon đã che khuất một phần bờ vai bé
bỏng của nàng. Đôi vai chợt run lên từng
đợt. Ánh đã khóc... Khóc nghẹn ngào, tức tưởi... Nàng khóc cho môt cuộc tình ngang trái.
Tôi và Ánh cùng học
chung trường, nhưng tôi hơn nàng bốn lớp. Do đó tôi biết Ánh từ những ngày cô bé còn thắt bím. Nàng đã được những người bạn cùng lớp gọi
nàng bằng một cái tên dễ yêu là “Nữ Hoàng Chân Không”. Sở dĩ nàng có tên ấy vì sau giờ học, khi về
đến nhà, nàng thường đi chân đất, ít khi thấy nàng mang dép. Nàng có đôi bàn chân đẹp vô cùng. Vì thế đôi lúc tôi thường nói đùa:
- Ánh, anh tội
nghiệp đôi bàn chân của em quá chừng.
Ánh mỉm cười và hỏi lại
tôi:
- Tại sao anh lại
tôi nghiệp nó?
- Vì anh yêu đôi
bàn chân của em như anh yêu em vậy.
Những lúc ấy thường
thường tôi phải chịu một cái véo nên thân.
Mặc dù tôi nói đùa với Ánh như thế, nhưng thật ra tôi rất thích nhìn
nàng đi chân đất. Những lúc ấy tôi thấy
nàng bình dị, ngây thơ và dễ yêu vô cùng.
Có lẽ chính nhờ đặc điểm nầy mà tôi yêu nàng. Tình yêu đó tôi đã lặng lẽ, âm thầm giấu
kín. Mãi cho đến khi tôi vào học lớp Sư
phạm, tôi mới dám thổ lộ cùng nàng.
Hôm ấy, cũng vào một
chiều cuối tuần, chúng tôi cùng đi dạo bên bờ sông Cỗ Chiên. Nàng đang cười đùa, trò chuyện bên tôi thật
là vô tư, cho nên đã nhiều lần tôi muốn nói cho nàng biết là tôi yêu nàng, thế
mà tôi đã phải ngập ngừng không dám. Tôi
sợ khi nàng biết thì sự vô tư của nàng không còn nữa. Và biết đâu nàng sẽ không còn đến bên
tôi. Biết đâu tôi sẽ mất nàng vĩnh
viễn... Còn nếu không nói với nàng thì
biết đến bao giờ? Cuối năm nay tôi sẽ ra
trường. Tôi sẽ đi dạy học và với số tiền
tôi kiếm được lúc đó cũng đủ cho một gia đình ấm cúng. Tôi vẫn có thể lo cho nàng tiếp tục đi
học. Cuối cùng rồi tôi cũng đánh bạo nói
với nàng.
Tôi không làm sao quên
được ánh mắt của nàng lúc đó. Trong ánh
mắt có chút gì thẹn thùng, chút gì sung sướng, cũng có chút gì e dè. Bàn tay nàng run rẩy trong tay tôi... Qua một phút bàng hoàng, nàng đã tựa đầu vào
ngực tôi thỏ thẻ:
- Anh đừng gạt em
nhé anh!
Ánh ơi! Anh làm sao gạt em được. Anh đã yêu em từ lâu rồi mà. Tất cả mọi việc làm, mọi ý nghĩ của anh đều
là cho em. Anh chỉ sợ một điều là phải
mất em mà thôi.
Tôi gật đầu và nhẹ hôn
lên mái tóc nàng. Mùi hương mái tóc
thoang thoảng làm tôi ngây ngất và cho đến giờ phút nầy tôi vẫn còn nhớ mãi.
Từ ngày hôm ấy, mỗi lần
gặp tôi Ánh tỏ ra dè dặt hơn, khôn lớn hơn.
Nàng bây giờ thật sự là một cô gái biết yêu và có người yêu; chứ không
còn là một cô bé liến thoắng, vô tư như ngày xưa nữa. Có những lúc tôi bắt gặp trong đôi mắt nàng
một chút đăm chiêu, mơ mộng. Chúng tôi
đã cùng nhau hoạch định một tương lai. Tôi dự trù là sau khi đi dạy một năm, tôi sẽ dành dụm tiền và
xin cưới nàng. Ánh cũng đồng ý với tôi
điều nầy. Chúng tôi muốn sống tự lập,
không nhờ vả vào gia đình, vì cả hai gia đình chúng tôi đều không phải là gia
đình khá giả.
Những tưởng cuộc tình
sẽ mãi mãi êm trôi. Thế nhưng một biến
cố đã đến. Mẹ Ánh đã gọi Ánh trở về Sài
Gòn trong dịp Hè nầy và sẽ không trở lại đây trong niên học tới nữa. Từ nhỏ Ánh đã ở đây với bà nội, còn ba mẹ Ánh
sống tại Sài Gòn. Ba Ánh là một công
chức ở đó.
Ánh vẫn tiếp tục
khóc. Tôi thì chết lặng, thẩn thờ. Tất cả những ước mơ đều sụp đỗ. Tôi không biết phải nói gì với Ánh. Ánh về lần nầy là để vu quy. Ba mẹ Ánh đã hứa hôn Ánh với con một người
bạn và bây giờ gia đình ấy đã đến nhắc và xin cưới Ánh. Chính Ánh cũng không biết điều nầy. Cãi lời cha mẹ thì Ánh không dám vì Ánh là
một đứa con hiếu thảo và rất yêu cha mẹ.
- Ánh, đừng khóc
nữa em. Tất cả đều là định mệnh. Dù sao bây giờ anh cũng là kẻ đến sau. Yêu em nhưng anh cũng không muốn ba mẹ phải
thất hứa với người ta. Anh không muốn
người đời chê trách em là đứa con bất hiếu.
Đời đã khắc khe với anh quá. Vừa
bước chân ra đời anh đã chịu một thất bại quá chua cay. Anh cám ơn em thật nhiều đã cho anh những
ngày hạnh phúc. Em giúp cho anh hiểu thế
nào là tình yêu và sự hy sinh. Và anh
chấp nhận hy sinh, miễn sau nầy em được hạnh phúc.
Ánh ơi, năm tháng sẽ
phôi phai nỗi nhớ. Rồi em sẽ quen dần
với cuộc tình mới vì trách nhiệm của người vợ, người mẹ sẽ ràng buộc em, sẽ
giúp em quên lãng...
Buổi chiều xuống chầm
chậm... Ánh nắng đã tắt tự bao giờ. Dòng sông bao phủ đầy bóng tối mênh mông như
nỗi mênh mông, hoang vắng trong lòng tôi.
Tiếng côn trùng bắt đầu vang vang từ những bụi cỏ bên bờ sông thành một
điệu nhạc thê lương muôn thuở. Tôi nhẹ
nhàng lau nước mắt cho Ánh và dìu nàng trở về.
Chúng tôi đi im lặng bên nhau suốt quãng đường đó. Chúng
tôi biết rằng rồi đây sẽ xa nhau mãi mãi nên không ai muốn phá vỡ những giờ phút
bên nhau ngắn ngủi nầy. Tôi đã hôn tóc
nàng giả biệt. Tôi quay người đi thật
nhanh vì sợ rằng nếu tôi còn chần chờ ở đó
có lẽ tôi sẽ bật khóc. Biết rằng
khóc đối với một người con trai như tôi là một điều hèn nhưng chắc chắn tôi sẽ
không giữ được lòng mình. Nỗi đau nầy to
lớn quá!
Những ngày sau đó,
chúng tôi vẫn tìm đến bên nhau nhưng chúng tôi cũng đồng ý là không nhắc đến
chuyện đó nữa. Chúng tôi muốn được sống
trọn vẹn cho những ngày còn lại. Dù thế
nhưng không còn được như xưa. Giữa chúng
tôi tự dưng đã có một cái gì ngăn cách.
Ngày Ánh lên xe về Sài
Gòn, tôi là người duy nhất tiễn nàng.
Tôi biết lần ra đi nầy là lần cách ngăn vĩnh viễn. Tôi đã thật sự mất Ánh rồi đó. Tôi đã trách mình với vòng tay quá bé nhỏ
không đủ sức để giữ lại người mình yêu.
Cánh chim trời đã bắt đầu vượt tầng không, bao giờ mới có ngày quay trở
lại? Tôi chết lặng nhìn theo chiếc xe
chở khách cho đến khi khuất hẳn. Tôi
mường tượng như nghe đâu đây có tiếng hát của Minh Hiếu vang vang:” Lên xe tiễn
em đi, chưa bao giờ buồn thế...”.
Tôi thẫn thờ quay bước
trở về nhà. Bây giờ tôi thật sự cảm thấy
mình bị mất mát một cái gì to lớn quá.
- Ánh ơi, anh đang
nghe từng bước chân cô độc của mình. Bây
giờ không còn tiếng bước chân em. Anh
nhớ em vô cùng... Trong cuộc tình nầy
anh là kẻ chiến bại. Kẻ chiến bại không
có quyền đòi hỏi, không có quyền van xin một điều gì phải không em? Biết thế mà sao anh vẫn yêu em, vẫn đau khổ
vì em!
Thế rồi mùa Hè ấy đã
lặng lẽ trôi qua. Tôi được bổ nhiệm về
dạy học ở một ngôi trường làng hẻo lánh.
Công việc dạy học bề bộn cũng giúp cho tôi phôi pha được một phần nào
nỗi nhớ. Nhưng đêm về, những lúc một
mình trong căn nhà trọ là lúc tôi nhớ Ánh thật nhiều. Tôi muốn cố quên mà không sao quên được. Hình ảnh Ánh đã sâu đậm trong tâm trí tôi quá
nhiều rồi.
Một hôm tôi nhận được
thư Ánh... Cầm lá thư trên tay, tôi bàng
hoàng xúc động. Những nét chữ nầy thân
thương quá. Trong thư Ánh chỉ viết vỏn
vẹn có mấy hàng:“ Anh, Ánh đã khổ quá anh
ơi! Làm thế nào anh cũng phải lên thăm
Ánh ngay nhé anh”.
Ánh ơi, anh cũng đang
khổ đây. Nỗi đau hằng đêm vẫn gặm nhấm
tâm hồn anh, vẫn dằn vặt anh. Anh không
biết còn chịu đựng được bao lâu nữa.
Không biết anh sẽ gục xuống vào những ngày tháng bất chợt nào đây, Ánh
ơi! Ánh ơi!
Tôi không thể không đến
thăm Ánh. Ánh đang đau khổ và Ánh đang
cần đến tôi. Cuối cùng tôi đã đến với
Ánh. Khi gặp tôi, Ánh chỉ nói được:
- Em khổ quá anh
ơi!
Rồi nàng bật khóc nức
nở. Tôi chết lặng và cố giằng lòng để
khỏi phải khóc với nàng. Tôi cố làm ra
vẻ bình thảng lau nước mắt cho Ánh và nhìn thật lâu vào đôi mắt ấy.
- Nín đi em. Có gì từ từ kể cho anh nghe.
Ánh lại càng nức nở
hơn. Lúc ấy mẹ Ánh đi chợ về đến. Tôi quay lại, đứng lên chào bà:
- Thưa bác, con mới đến.
-
Con ngồi đó chơi. Má sẽ nói với
con điều nầy.
Tôi
ngồi xuống ghế và Ánh ngồi kế bên tôi.
Nàng vẫn còn sụt sùi. Má Ánh trở
ra ngồi đối diện với tôi. Bà nói:
-
Thất sự má không biết xử trí ra sao.
Ba má biết hai con thương nhau lắm, nhưng ba má đã lỡ hứa với người ta
từ ngày con Ánh còn nhỏ. Bây giờ ba má làm
sao nuốt lời cho được. Bà tiếp:
-
Con ạ, con Ánh nó thương con lắm.
Con đừng trách nó. Má mong rằng
sau nầy thỉnh thoảng con đến thăm nó kẻo tội nghiệp nó nhé con.
“Má
ơi, con cám ơn má thật nhiều. Má thương
con, má thương Ánh, nhưng con biết má gặp phải một điều khó xử. Trong cuộc tình nầy con đã chấp nhận hy sinh
và con sẽ hy sinh cho trọn. Con yêu Ánh
và con không bao giờ muốn mất Ánh. Nhưng
sự việc đã an bài rồi phải không má? Con
sẽ không bao giờ gặp Ánh nữa. Vì gặp lại
con chỉ làm cho Ánh đau khổ thêm mà thôi.
Ánh sẽ không bao giờ quên được nhũng kỷ niệm của chúng con. Ánh sẽ không sống trọn vẹn được cho chồng
mình. Gia đình Ánh sẽ mất hạnh
phúc. Đó là điều con không bao giờ
muốn. Con hy vọng rằng thời gian và bổn
phận sẽ làm cho Ánh dần dần quên hẳn con đi.
Má ơi, tha thứ cho con. Con sẽ
không làm theo yêu cầu của má được”.
Sau
nầy, tôi có lần bất chợt gặp lại Ánh.
Lúc ấy nàng đã có con. Vừa thấy
nàng tôi đã vội lánh mặt. Tôi không để
cho nàng thấy tôi. Tôi không muốn có một
cơn lốc nhỏ nào khuấy động cuộc sống yên vui hiện tại của nàng. Tôi đã lén nhìn theo nàng. Cũng mái tóc ấy, cũng bờ vai ấy, cũng dáng đi
nhẹ nhàng ấy... Tất cả những thân thương
ngày cũ vẫn còn hiển hiện tại đây. Tôi
nghe lòng mình chùng xuống trong một nỗi đau sâu đậm.
“Ánh
ơi, anh vẫn còn yêu em. Một tình yêu dạt
dào nỗi nhớ. Bây giờ anh đang làm thân
lưu lãng, phiêu bạt xứ người. Dù xa em
gần ba mươi năm rồi đó, anh vẫn còn nhớ đến em.
Mảnh xuân xưa vẫn còn đồng vọng trong anh. Anh viết những dòng chữ nầy cho em. Em đang ở phương trời nào đó có nghe được
những lời nầy không? Có một người yêu
em, yêu em mãi mãi...”.
Hoa
Kỳ - Mùa Đông 1987
Mặc Thái Thủy