Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2015

Hoài Niệm - Thơ & Diễn Ngâm Thy Cúc


 

Thơ & Diễn Ngâm:Thy Cúc 
(Cựu Học Sinh Trường Tống Phước Hiệp - Vĩnh Long)

Tình Mẹ


Tình yêu của Mẹ thấm dường bao!
Thương nhớ thâu đêm ngấn lệ trào
Mẫu tử thiêng liêng ơn dưỡng dục
Tình thâm cao cả nghĩa người trao
Vòng tay âu yếm nồng nàn ấm
Ánh mắt hiền từ thấy chẳng nao
Như biển làm sao vơi cạn nước
Tựa non luôn tỏa giữa trời cao

Song Quang

Vu Lan Nghĩ Về Mẹ



Chỉ đến khi chạm đến đáy nỗi buồn
Mới chợt cảm một mơ hồ vị ngọt
Mới chợt hiểu những ngày qua thiếu sót
Tình cảm mẹ hiền ngọt lịm yêu thương.

Chỉ đến khi chạm đến đáy chán chường
Mới chợt ngấm từng lời ru tiếng hát
Mới chợt nhớ thèm những dòng nước mát
Mẹ thường ngày tắm gội lúc còn thơ.

Chỉ đến khi chạm đến đáy bơ phờ
Mới da diết nhớ vòng tay của mẹ
Mới nghe ấm nồng từng hơi thở khẽ
Nuôi vóc hình con trẻ vạn lo toan.

Chỉ đến khi chạm đến đáy nguy nàn
Mới cảm nhận thiêng liêng dòng sửa ấm
Mới biết được mẹ không hề xao lãng
Suốt cuộc đời luôn bảo vệ cho con.

Nguyễn Đắc Thắng
20150827

Nồi Cá Bóng Kho Tiêu - Thơ Anh Tú - Hương Chiều Diễn Ngâm



Thơ: Anh Tú   
Diễn Ngâm: Hương Chiều 

Thương Mẹ


Thương sao lúc má về già
Người hay đau nhức thật là quá thương
Đêm dài khó ngủ là thường
Cơm canh cố nuốt mà dường chẳng trôi...
Bạc phai mái tóc đen rồi
Da nhăn thêm chấm đồi mồi, nốt son
Một đời chăm sóc chồng con
Mặc cho sức yếu, lực mòn chẳng than...
Mẹ là Phật tại trần gian
Con được cuộc sống ơn mang của người
Mẹ dạy ăn uống, nói cười
Đi ngay, đứng thẳng... làm người hiếu ngoan...
Tình mẹ tựa ánh hào quang
Soi con tìm thấy thiên đàng giữa khơi
Tình thương của mẹ tuyệt vời
Nâng con vững bước dù đời khó khăn...
Đời mẹ thiếu thốn, nhọc nhằn
Mong con sung sướng người hằng ước mong
Tình mẹ biển rộng mênh mông
Nguyện mẹ thanh thản, vui trong cảnh Trời...

Phượng Trắng
Winnipeg,

Câu Đối: Nghĩ Tình Cố Hương


Lời: Vương Văn Ký
Trình Bày: Kim Oanh

Mùi Hương Của Mẹ


Khi con vừa mới chào đời
Mùi hương mẹ ngấm vào môi hồng hào
Ngấm vào cuống rốn cái nhau
Ngấm vào tiếng khóc con chào thế gian

Bàn tay mẹ nựng hân hoan
Thịt da con ngấm vô vàn yêu thương
Ngấm vào hơi ấm chiếu giường
Ngát thơm giọt sữa nuôi con mỗi ngày

Mùi hương mẹ ngấm tràn đầy
Vào lời ru ngọt tã thay ân cần
Vào khi con ốm khóc nhăn
Từng đêm thao thức sương dầm âu lo

Ngấm vào trong tuổi ấu thơ
Thả con diều biếc qua bờ rong chơi
Bát cơm manh áo dưỡng nuôi
Ngấm công ơn mẹ ngấm mùi thanh cao

Mùi hương như sóng dạt dào
Như làn gió mát lao xao mặt hồ
Mùi hương trìu mến thơm tho
Vương trên cặp sách học trò con mang

Khi con khôn lớn mơ màng
Yêu ai, mở lối thiên đàng tình yêu
Mùi hương mẹ vẫn nuông chiều
Ngân lời chúc phúc dắt dìu lứa đôi

Một mai mẹ sẽ về trời
Mùi hương lẫn giữa sương rơi nấm mồ
Ru dài những tiếng ầu ơ
Ru con thơ ấu đến giờ còn ru

Trầm Vân

Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2015

Nhớ Mẹ - Lời Đỗ Trọng Huề - Nhạc Lê Minh Đảo



Thơ cảm tác: Kim Phượng
Thơ Tranh: Kim Oanh


Nặng Gánh Đời Ba


Cả đời ba dông ruổi
Tất tả kiếp ngược xuôi
Giọt mồ hôi tuôn rơi
Chắc thêm lớp da Người
Để đàn con thơ dại
Được ấm áo no cơm...
Nước mắt ba từng chảy
Trong ê chề nhẫn nhục
Cho cả nhà hạnh phúc...
Máu ba bao lần đổ
Đổi lấy sự an lành
Trong loạn lạc chiến tranh...
...và chúng con đã lớn.
Những gánh nặng Ba ơi
Công ơn tựa biển trời
Chúng con khó thể quên
Nay mùa vu lan đến
Ngậm ngùi ngồi nhớ ba
Nén nhang với lòng thành
Từ cõi trên vô định
Ba mãi mãi an bình...

Quên Đi

Thơ Tranh: Vu Lan Nhớ MẸ

Kính dâng MẸ thay nén hương lòng


Thơ & Thơ Tranh: Nguyễn Đức Tri Ân

Công Cha Nghĩa Mẹ


Dạt dào tựa sóng Thái Bình,
Bao la lòng mẹ như tình đại dương.
Ngọt ngào luôn tựa suối nguồn,
Vi vu an ủi gió luồn bên tai.
Vỗ về âu yếm đêm ngày,
Dịu dàng tựa ánh trăng ngoài trời cao.

Cha thì nghiêm cẩn biết bao,
Những lời nghiêm huấn con nào dám sai. *
Làm người Hiếu Nghĩa hòa hai,
Kính trên Nhường dưới Thảo Ngay mới đành.
Lập thân chữ Tín chữ Thành,
Chữ Liêm chữ Sĩ chữ Danh sau cùng !

Lời cha ghi tạc hung trung, **
Tình mẹ luôn vẫn thắm trong lòng này.
Công cha nghĩa mẹ cao dày,
Sanh thành dưỡng dục mấy ai sánh bằng ?
Kinh Thi sách có dạy rằng :
Hạo thiên võng cực, ví bằng trời cao.
Ai ai phụ mẫu cù lao ! ***


Đỗ Chiêu Đức
CHÚ THÍCH:
* NGHIÊM HUẤN: Lời dạy của cha. Trong Truyện Kiều tả lúc Thúc Ông bắt Thúc Sinh phải bỏ cô Kiều, cụ Nguyễn Du đã viết :
Thấy lời NGHIÊM HUẤN rành rành,
Đánh liều sinh mới lấy tình nài kêu ...
** HUNG TRUNG : là Trong lồng ngực, là trong cỏi lòng.
*** 《詩‧小雅‧蓼莪》 : Bài LẠO NGA, chương TIỂU NHÃ trong KINH THI
蓼蓼者莪,匪莪伊蒿。哀哀父母,生我劬勞。...
Lạo lạo giả nga, Phi nga y cao . Ai ai phụ mẫu, sanh ngã cù lao. Có nghĩa : Cha mẹ mong ta xanh tốt như rau nga ( giống như rau ngỗ của ta ), nhưng ta lại giống như rau cao ( giống như rau đắng của ta. Ý muốn nói là không giống được như cha mẹ mong mõi ). Thương thay cha mẹ ta, sanh ra ta thật là vất vả khó nhọc.

父兮生我,母兮鞠我。拊我畜我,長我育我。顧我復我,出入腹我。欲報之德,昊天罔極。
Phụ hề sanh ngã, mẫu hề cúc ngã. Phũ ngã xúc ngã, Trưởng ngã dục ngã. Cố ngã phục ngã, xuất nhập phúc ngã. Dục báo chi đức, hạo thiên võng cực . Có nghĩa :
Cha sanh ra ta, mẹ thì mang nặng ta, vuốt ve ta nâng niu ta, nuôi ta khôn lớn. Chăm sóc chiếu cố ta, ra vào bồng ẵm ta . Muốn báo cái ơn đức đó của cha mẹ. thì như trời cao lồng lộng vô cùng tận. ( Ý chỉ không báo nổi ơn của cha mẹ đâu ).

Vu Lan Nỗi Nhớ…


Tháng bảy về
Không gian yên ắng nhẹ nhàng và hình như phảng phất đâu đây là mùi trầm hương thoang thoảng.
Các cổng chùa rộng mở. 
Mọi người tất bật, xôn xao để chuẩn bị bước vào Lễ hội Vu Lan: Mùa báo hiếu

Bao nhiêu năm đã qua đi, sự cuốn hút của cuộc sống đời thường cũng không thể nào làm tôi khuây khỏa nỗi nhớ đau đáu về hình bóng Mẹ già đã khuất xa biền biệt. 
Những kỷ niệm của một thời như bức tranh chấm phá, dù lẫn lộn trong biết bao bộn bề của xã hội mà vẫn vượt lên, lấn át tất cả những gam màu.

Thời gian thì chẳng đợi chờ. Đời người dường như rất ngắn ngủi !
Khi tôi cảm nhận được những gì trân quí trong tình yêu bao la của Mẹ, thì Người đã ra đi vĩnh viễn không về. 
Những giọt nước mắt ngày tang lễ cũng không âm ỉ bằng nỗi nhớ nhung da diết trong những năm tháng sau nầy. 
Từng lời nói yêu thương như đọng mãi trong tim. 
Những cử chỉ dịu dàng như luôn hiển hiện trong từng giấc mơ muộn mằn về sáng. 

Những ngày thơ bé, Mẹ đã nâng niu trìu mến, chăm chút cho tôi từng miếng ăn, thức uống. Vất vả, nhọc nhằn khi tôi bệnh đau vì trái gió, trở trời. Đêm lại từng đêm, thức canh cho con thơ được yên tròn giấc ngủ mà không hề quản ngại gian lao, mệt mỏi.

Tôi dần lớn thì Mẹ dần già yếu. Mái tóc đen mượt ngày nào đã lấm tấm điểm sương. Gương mặt phúc hậu hiền lành cũng hằn những nếp nhăn, đánh dấu sự tàn phá khắc nghiệt của thời gian, đã cướp đi của Mẹ tất cả những mộng mơ của một thời thiếu nữ. Bàn tay mềm mại thuở xưa, chai sần vì công cuộc mưu sinh vẫn không ngừng chăm bẳm, dắt dìu tôi vượt qua bao chông gai trong những bước chập chửng vào đời.
Trong tình thương bao la, mênh mông của Mẹ, tôi đã lớn lên một cách vững vàng thì Mẹ tôi cũng khô cằn đi vì những lam lũ giữa cuộc sống đời thường đầy chông gai, gian khó. 
Làm sao có thể nói hết những nhọc nhằn mà Mẹ tôi đã phải trải qua để nuôi tôi khôn lớn. 
Như dòng thác từ trên cao đổ xuống. 
Như mặt biển tràn đầy những lúc triều lên. 
Như bầu trời cao xa thăm thẳm sẵn sàng bao trùm tất cả. 

Tháng bảy...
Chuông chùa ngân nga vang vọng. 
Tiếng kinh cầu siêu trầm bổng cứ theo gió lan tỏa khắp nơi nơi. 
Cả đất trời như cũng tơ vương để lòng người cứ dậy lên những nỗi niềm khó tả. 
Trong các gia đình, những người con cố tận dụng mọi thời gian để quan tâm, chăm sóc cha mẹ nhiều hơn. Thể hiện tình yêu cao quí, thuần khiết luôn dành cho đấng sinh thành mà hàng ngày đã phải khuất chìm vì cơm ăn, áo mặc.

Với tôi tất cả chỉ còn là nỗi nhớ...
Nỗi nhớ âm thầm, ngỡ đã nhạt nhòa theo năm tháng, nào ngờ cứ mãi nằm yên ở một góc tâm hồn rồi đầy lại đầy thêm theo từng quãng đường qua.

Trong những tất bật của biết bao công việc, tôi như vẫn còn nhìn thấy ánh mắt Mẹ cuời khi dõi theo từng bước tôi đi. Nhớ bàn tay gầy guộc vẫn luôn đở đần, nâng tôi đứng lên mỗi khi tôi không may vấp ngã.

Nhớ những ngày tôi đi học xa. Cứ đúng cuối tháng thì Mẹ lại lên thăm. Tay xách, nách mang nào quà, nào bánh. Nhìn ánh mắt thèm thuồng của bạn bè, tôi ngất ngây hãnh diện vì tình thương nồng nàn, dịu ngọt mà Mẹ đã dành trọn cho mình. 

Giờ thì tất cả đã xa...xa vời vợi! 
Để mỗi độ Vu Lan về, tôi chỉ còn biết ngẩn ngơ tiếc nuối một khoảng trời ăm ắp yêu thương của những ngày còn có Mẹ.

Trời hanh nắng...
Lá Thu vàng...
Người người lũ lượt hội chùa thành tâm lễ Phật cầu siêu sinh tịnh độ hay phúc lành cho Mẹ, cho Cha.
Riêng tôi, âm thầm giữa những xôn xao của ngày rằm tháng bảy, ray rức với những ý nghĩ, với những tâm tình chẳng thể nào quên.

Tú_Yên
(Ngày Rằm tháng bảy)

Hương Trầm Ngủ Yên




Thơ & Thơ Tranh: Kim Oanh

Mùa Vu Lan


Đại Lễ Vu Lan, nhớ rằm tháng Bảy,
Cầu nguyện ơn trên Bồ Tát Phật đàng.
Khói nhang bay, ngút tỏa khắp trần gian.
Cúng Thất Tổ Cữu Huyền an Lạc Cảnh

Được siêu thăng, bụi trần ai, xa lánh,
Phò hộ cho : con cháu học tinh thông.
Mẹ ốm buồn đêm ngóng đợi ngày trông.
Đứt từng đoạn , ruột gan hằng mong nhớ,

Héo hon gầy, chạy thuốc thang mới đỡ,
Băng núi non, trùng điệp gánh thăm con.
Rừng lá thẵm dặm ngàn vượt lên non.
Lội suối đèo qua đổi đời bước ngoặt,

Thấy mặt con mình sao mà lạ hoắc,
Xót xa khổ, thắc mắc chẳng ra chi
Ngậm đắng nuốt cay sớm muộn phải đi...
Lòng mẹ bao la đong đầy nước mắt,

Được trở về, thấy tay chân tím ngắt,
Thân tàn ma dại phí tuổi thanh niên
Gia đình tan cám cảnh quá ưu phiền!
Mẹ già yếu, đưa nhau kinh tế mới...

Mất toi công, đợi chờ, nay chới với!
May đoàn tụ lo xuất cảnh Hát Ô.
Mới sống còn, suông sẻ tụng Nam Mô.
A -Di - Đà, niệm Phật người nhân đạo,

Vu Lan này, Lễ Bông Hồng cài áo.
Đọc câu kinh, cùng chuông mõ cả nhà.
Có cơ may, mừng bão lãnh mẹ qua..
Ơn Phật Mẫu, con ăn chay hiếu thảo...

Mai Xuân Thanh
Ngày 15 tháng 08 năm 2015

Mùa Vu Lan, tặng Mẹ bó Hoa Hồng,
Mẹ có biết rằng... Con Thương Mẹ ...không!

*** Bài thơ cảm động lắm Xuân Thanh
Hiếu tử dù sao cũng phúc lành
Vận đỏ đến rồi qua hoạn nạn
Mừng thay còn mẹ chúc an lành!

Cao Linh Tử

Thứ Năm, 27 tháng 8, 2015

Lục Bát Cho Người Quét Lá - Thơ & Diễn Ngâm Hương Chiều



Thơ & Diễn Ngâm: Hương Chiều
Trình Bày: Khúc Giang

Chuyện Tình Hoa Biển


Sóng muôn trùng tới chàng xa bến
Thủy thủ đoàn trai tráng ra khơi
Chí hùng khí can cường sinh tử
Nợ núi sông vai nặng đáp lời

Lầm lủi đêm đại dương gào thét
Hải lý ngàn hoa biển nhấp nhô
Ngày nắng quái mù sương lạnh giá
Thả hồn tìm sưởi ấm con tim

Vì sao sáng mắt nàng soi lối
Dẫn đưa đường xuôi ngược bão giông
Ánh bạc vây còn vang vọng tiếng
"Chuyện đôi mình nhớ nhé đừng quên!"

Nước xanh lơ chập chờn khua ảnh
Bóng dáng người em gái phương xa
Tàu lắc lư thơ tình viết vội
Hẹn nhau cùng dạo phố đan tay

Gió mùa Đông Bắc cơn kinh hãi
Lòng đại dương ôm ấp người thương
Đau xót lắm u tình biển hát
Kỷ niệm buồn tan nát lòng đau


Kim Phượng

Biển Nhớ.. Thuyền Xa...


Biển nhớ thương ai biển hát gào??
Đêm ngày vọng tiếng vỗ lao xao!
Gió đưa buồm kéo thuyền xa bến
Sóng thét gầm đưa cát tách bờ
Chạnh xót người đi vì lẽ sống
Ngùi trông kẻ ở phải rời nhau
Nơi phương trời ấy hoài mơ ước
Một buổi đoàn viên biển gặp thuyền

Song Quang
***
Thuyền Xa...


Biển nhớ thuyển xa biển thét gào
Đá sầu hòa vọng dáng xanh xao
Sóng cùng tâm sự vùi lở bến
Dấu chân đi.. đến.. cát xa bờ
Bơ vơ biển khóc cho kiếp sống
Rêu phủ vết mòn mất dấu nhau
Hải âu hiểu rõ niềm ao ước
Chuyển hướng thuyền về thỏa khát khao.

Kim Oanh

Cô Đơn Trên Biển


Một mình biển vắng lúc chiều buông
Nghiêng bóng dừa xanh tóc xoã buồn
Lãng đãng mây hồng theo gió thổi
Nhấp nhô sóng bạc đón triều dâng
Rì rầm biển hát lời tha thiết
Ẩn khuất nhạn bay cánh chập chờn
Lữ khách lặng buồn trong nỗi nhớ
Quay đi lầm lũi giữa cô đơn.

Phương Hà

Gió ( Dòng Thơ Cù Lét)


(Tặng Đỗ Hữu Tài những dòng thơ"cùlét")

Gió.....

Gió đưa Văn Đỗ Hữu Tài
Cuốn theo chiều Gió lan dài Úc Châu

Kim Phượng
***
Gió đưa thủy thủ quay về
Long Hồ gặp mái tóc thề Vĩnh Long

Đỗ Hữu Tài
***
Gió đưa hương nhớ bềnh bồng
Mây trời bãng lãng xao lòng người xa
Góc trời viễn xứ Virginia
Chiều buồn trĩu giọt mưa sa xuống đời

Yên Dạ Thảo
***
Gió đưa Hương tóc hoa lài
Làm lòng anh Đỗ Hữu Tài tương tư..
Cái miệng thì nói dường như...
Nhưng hồn thì đã khư khư chết rồi...

Kim Oanh
***
Tương tư tôi giấu trên đời
Nhờ cơn Gió thổi bồi hồi nhớ ai
Sao người khui chuyện phôi phai
Hương tan, tóc rối cánh mai nhạt màu

Đỗ Hữu Tài
***
Nhạt màu năm tháng phôi phai
Hương mùa khép lại thương ai lỡ làng
Đêm về gõ cửa tim nàng
Gió vào thỏ thẻ muộn màng ước mơ
Giăng tình ghép chữ thành thơ
Ru tròn giấc mộng kết tơ nồng nàn

Kim Oanh
***
Muộn màng đâu biết muộn màng
Lòng này nhớ mãi dáng nàng mỏng manh
Như mùa Xuân có chim Oanh*
Say sưa hót dưới nắng hanh một chiều
Gió rung cành lá mỹ miều
Nghiêng nghiêng hoa nở yêu kiều cành Mai*
Như chờ hạ đến ngang vai
Cho chùm Phượng đỏ theo ai cuối trời*

Đỗ Hữu Tài

*Đỗ Hữu Tài bắn 1 mũi tên trúng 3 con nhạn(Phượng, Mai, Oanh) nha...hi..hi...   

Thứ Tư, 26 tháng 8, 2015

Anh Yêu Em, Vầng Trăng Sáng Tươi - Thơ Như Nguyệt - Phổ Nhạc Nguyễn Hữu Tân


Thơ: Như Nguyệt
Phổ Nhạc: Nguyễn Hữu Tân
Hòa Âm: Đặng Vương Quân
Ca sĩ: Tâm Thư

Dòng Kỷ Niệm


Ta đã đến tận vùng sâu đất nước
Trên con đò nho nhỏ đến U Minh
Con sông Trẹm một sáng sớm cựa mình
Giòng nước đỏ (*) hân hoan chào bạn mới

Trong lạ lẫm vùng sâu đầy chất phát
Rời con đò ngơ ngát mắt nhìn quanh
Dưới hàng cây cho bóng mát an lành
Từng bước chậm hỏi đường tìm nhiệm sở...

Kinh Chắc Băng trước trường hiền êm ả
Mỗi chiều về ta lặng thả hồn mơ
Những bóng mây in đáy nước lững lờ
Lòng vui với đời bảng đen phấn trắng

Hàng phượng vỹ hôm nay như choàng tỉnh
Xanh lá mừng cô giáo mới đến trường
Dáng rụt rè nhỏ nhắn tóc thề buông
Ta chợt thấy tim có gì vương vướng

Em xuất hiện tất cả dường thay đổi
Ta mơ màng như rung động lần đầu
Vào lớp dạy hồn mãi gởi đâu đâu
Thật bực bội nhưng êm đềm khôn xiết

Em nào biết mỗi ngày ta đến sớm
Ngắm nhìn em từ cửa sổ văn phòng
Tà áo xanh lượn vờn trong nắng sáng
Giữa cõi đời thực ảo khác chi nhau

Duyên đã đến và nợ rồi cũng đến
Hai đứa mình bền chặt chẳng hề xa
Giòng Chắc Băng vẫn hiền hoà xuôi chảy
Nước tươi hồng sông Trẹm khắc tình ta...

Mấy mươi năm biển dâu nhiều thống khoái
Tháng ngày vui đã rớt lại bên đường
Nhưng tủi buồn hận chán lẫn đau thương
Không thể cắt chữ tào khang bền vững.
                                         Quên Đi
(*) Nước sông Trèm Trẹm có màu đỏ như trà do nhận nước từ rừng U Minh đổ ra.



Thuyền Và Biển




Cảm tác Chuyện Tình Trên Biển của Phương Hà

Bao năm thuyền biển ấm tình nồng
Duyên thắm dung hòa giữa khoảng không
Lòng biển bình yên thuyền cảm khích
Bóng thuyền lẫn khuất biển hoài mong
Mưa giông rơi phủ thân thuyền gội
Bão tố quay cuồng dáng biển trông
Nắng sớm lung linh thuyền rẽ sóng
Êm đềm biển hát điệu say nồng!

Say nồng biển hát với thời gian
Bổng chuốc thương đau tận núi ngàn
Biển nhận vào lòng bao đổ nát
Thuyền mang thấu kiếp những ly tan
Biển gầm dậy sóng làn căm uất
Thuyền chất đầy khoan nỗi oán tràn
Từng cặp tình nhân trong tuyệt vọng
Nương nhờ bóng biển vượt không gian!

Không gian mắt biển dõi theo thuyền
Nguy khốn chất chồng mối thiện duyên
Bãi cát còn ghi lưu thệ ước
Tự do thôi thúc gội ưu phiền
Cuộc đời chiến bại cam thân bạc
Khí phách ngang tàng tạo mảnh riêng
Một thuở ra đi đầy bất hạnh
Nghìn thu khắc tạc bóng con thuyền!

Nguyễn Đắc Thắng
20150820

Hạ Nhật Nam Đình Hoài Tân Đại - Mạnh Hạo Nhiên

Ớ chỗ tôi, vùng Plano Texas, mấy ngày này, nhiệt độ ban ngày trung bình trên dưới 100 độ F. Tôi chuyển dịch lại bài này để chia sẻ vói mọi người thân quí, đôi chút thừa lương xưa, có lẽ bây giờ đã không còn có nữa. PKT 08/12/2015


Hạ Nhật Nam Đình Hoài Tân Đại - Mạnh Hạo Nhiên(689 - 740)

Sơn quang hốt tây lạc
Trì nguyệt tiệm đông thướng
Tán phát thừa tịch lương
Khai hiên ngoạ nhàn sưởng
Hà phong tống hương khí
Trúc lộ trích thanh hưởng
Dục thủ minh cầm đàn
Hận vô tri âm thưởng
Cảm thử hoài cố nhân
Trung tiêu lao mộng tưởng

Dịch Xuôi: Ngày Hè Ở Nam Đình Nhớ Tân Đại

Nắng chiều vương trên núi tây
Trăng nhô dần ngoài ao đông
Xõa tóc hứng khí trời trong lành
Mở cửa ra ngoài hiên nằm thảnh thơi
Hương sen gió lùa thơm mát
Mơ hồ nghe sương trúc rơi
Cao hứng muốn đàn vài khúc
Lại tiếc không người tri âm
Chạnh lòng nhớ đến cố nhân
Chỉ tội nửa khuya hồn mộng


Phạm Khắc Trí
08/12/2015
***
Ngày Hè Nhớ Bạn

Nắng chiều vương trên núi
Trăng mọc treo ngoài ao.
Tóc xõa thả trời mát,
Hiên nằm chân gác cao.
Hương sen trong gió thoảng
Trúc lả động sương đào
Hứng dục đàn vài khúc
Tri âm đâu biết nào.
Chạnh lòng nhớ bạn cũ
Tội mộng khuya thôi sao?

Phụ Chú: Mạnh Hạo Nhiên, cùng thời với Lý Bạch, Vương Duy, và Đỗ Phủ, được ca tụng là một tài thơ phẩm cách thanh tao. Thi Tiên Lý Bạch có làm một bài thơ Tặng Mạnh Hạo Nhiên để bày tỏ lòng mến mộ.
***
Tặng Mạnh Hạo Nhiên - Lý Bạch (701 - 762)

Ngô ái Mạnh phu tử,
Phong lưu thiên hạ văn.
Hồng nhan khí hiên miện,
Bạch thủ ngoạ tùng vân.
Tuý nguyệt tần trung thánh,
Mê hoa bất sự quân.
Cao sơn an khả ngưỡng,
Đồ thử ấp thanh phân.


Tạm Dịch : Tặng Thầy Mạnh

Ta quí mến thày Mạnh
Nổi tiếng thiên hạ phong lưu
Lúc trẻ, coi nhẹ xe mũ quan trường
Về già , bạn cùng mây trôi, thông reo
Cùng trăng sáng một cuộc say túy lúy
Vui với cỏ hoa quên mọi việc đời
Lừng lững như cao sơn khả kính, ai nấy đều ngưỡng mộ
Danh tiếng trong sạch bấy nhiêu đó, khiến lòng này thật bái phục

Phạm Khắc Trí
***
Chiều Hè Nhớ Bạn

(1)
Phút chốc mặt trời ngã hướng Tây
Nơi Đông trăng mọc tự ao đầy
Thong dong tóc xoả trời đêm mát
Nhàn nhã hiên ngoài thưởng gió mây
Thoang thoảng hương sen cơn gió tới
Êm êm cành trúc tiếng sương rây
Nâng đàn muốn họa cùng mây gió
Ai thưởng? bạn lòng chẳng có đây!
Cảm hoài người cũ phương trời vắng
Giữa đêm mộng tưởng lúc vui vầy 


Mailoc phỏng dịch

(2)
Mặt trời bỗng ngã tây
Trăng lên tự ao đầy
Xoả tóc hóng gió mát
Hiên nằm thưởng trời mây
Gió đưa hương sen thoảng
Khóm trúc tiếng sương rây
Nâng đàn muốn dạo khúc
Tri âm chẳng nơi nầy
Cảm hoài bạn cũ vắng
Giữa đêm mộng tưởng xây 


Mailoc
Cali 8-13- 15
***
Hoài Nhớ Cố Nhân

Hoàng hôn bỗng ngã về Tây
Nơi Đông trăng mọc soi đầy ao xưa
Xõa tóc hóng mát song thưa
Thong dong mây gió đong đưa hiên ngoài
Hương sen thơm tựa bờ vai
Sương reo lá trúc lung lay ảo mờ
Thiết tha mong rãy khúc thơ
Tri âm cách mặt đành lơi ngón đàn
Cố nhân hoài thương xa vắng

Dệt mộng xum vầy trầm lắng đêm thâu

Kim Oanh
***
Ngày Hè Nơi Nam Đình nhớ Tân Đại

Mặt trời chợt ngả non tây
Phương đông trăng hiện chiếu ngay mặt hồ
Đêm về xoã tóc hong khô
Ngoài sân thoáng mát cửa ô rộng mời
Hương sen thoang thoảng đưa hơi
Sương trên cành trúc giọt rơi êm đềm
Nâng đàn muốn khảy bên thềm
Tri âm chẳng thấy càng thêm chạnh lòng
Để giờ vắng bạn hoài mong
Chập chờn giấc tối vùi trong mộng chờ

Quên Đi
***
Bản tiếng Hán cổ của bàì thơ:
Hạ Nhật Nam Đình Hoài Tân Đại



B. Bản dịch Lục Bát:
Ngày Hè Nhớ Tân Đại Ở Nam Đình

Nắng chiều rơi rụng trời tây,
Trăng dần ló dạng cuối ngày non đông.
Chiều tàn xõa tóc gió hong,
Nương theo hơi mát ta nằm thảnh thơi.
Hương sen tỏa ngát khí trời,
Nhẹ nhàng lá trúc sương rơi mơ hồ.
Ôm cầm toan gãy khúc thơ,
Tri âm ai đó đôi bờ nên thôi!
Cố nhân cách trở xa rồi,
Nhớ nhau đêm vắng bồi hồi niềm tây!

Đỗ Chiêu Đức
***
Một Mối Cảm Hoài

Nhanh quá chiều buông xế núi Tây,
Phương Đông bóng nguyệt lặn ao đầy.
Đêm về gội tóc hong dài mát,
Trăng tỏ ngoài song gió lộng mây.
Thơm ngát mùi sen thoang thoảng lại,
Hương nồng khóm trúc giọt sương rây.
Anh đàn tấu khúc hòa êm ái,
Em hiểu giùm cho hãy tới đây.
Bâng khuâng nhớ bạn nơi nào nhỉ!
Mộng ước tương tư đặng hợp vầy

Mai Xuân Thanh
Ngày 14 tháng 08 năm 2015
***
Ngày Hè Nơi Nam Đình nhớ Tân Đại

Nắng chiều vàng vọt non tây
Ao đông soi bóng trăng gầy lung linh
Trời trong xõa tóc lặng nhìn
Hiên ngoài hong mát chỉ mình riêng ta
Sen đưa hương thoảng bay xa
Gió lay cành trúc sương đà giọt rơi
Tay nâng phím nắn vội lơi
Tri âm biền biệt đàn mời gọi ai
Cố nhân đâu nữa cảm hoài
Thực hay đêm mộng lạ thay chập chờn

Kim Phượng

Thứ Ba, 25 tháng 8, 2015

Thơ Tranh: Thơ Haiku


Thơ & Thơ Tranh: Tú Yên

Biển Vắng


Bãi biển vắng, ngồi một mình, chiều xuống
Bóng dừa nghiêng tóc xỏa nắng hanh vàng
Ru mây hồng lãng đãng gió thênh thang
Sóng lớp lớp xô nhau bọt trắng xóa

Mây xanh biếc hàng thùy dương lã lã
Trời bao la biển cả nước mênh mông
Thuyền xa xa buồm trắng sóng bềnh bồng
Nắng nhàn nhạt hồng pha chiều mây nước

Trong gió lộng đôi tình nhân lặng bước
Thủy triều dâng sóng nước dấu chân phai
Dòng thời gian như cát chảy khe tay
Đời ngắn ngủi giữa trần ai ngơ ngác

Tôi ngồi đấy mơ màng nghe biển hát
Sóng rì rầm nhạc khúc của muôn đời
Thả hồn mình theo cánh nhạn chơi vơi
Lòng lữ khách một trời ôm thương nhớ

Như luyến tiếc, bóng tà dương chưa nỡ
Phân nửa chìm rực rỡ vẫy biệt ly
Ngày buồn tênh một thoáng cũng bỏ đi
Trong đêm tối biển thì thầm ma quái 


Mailoc 
Cali 8-17-15

Biển Nhớ Tình Em


Đời cuốn mất một chuyện tình. Biển nhớ!
Ngày rời quê tim nghẹn thở phập phồng
Vượt trùng dương không ngại bão giông
Chỉ mong đến được bến bờ hy vọng

Rồi thời gian phải vùi chôn tuổi mộng
Cuộc tình tàn theo gió lộng dỡ dang
Bao ước mơ như xe cát dã tràng
Cuốn theo sóng vỡ toang hạnh phúc

Tình thơ em bị thắt dây từng khúc
Con chữ buồn loang thắm giọt lệ rơi
Niềm khát khao chẳng dám thốt nên lời
Đêm góc vắng là nơi em thổn thức

Biển trùng khơi nghe tim rên rỉ nhứt
Xô cát êm xoa dịu vết thương đau
Sóng va vào ôm ghềnh đá có nhau
Thơ em dựa hòa trao lời.. Biển nhớ!

Kim Oanh

Lời Tình Thơ


Lời Tình Thơ

Yêu nhé! em ơi yêu nhé em
Đừng để đêm đêm ôm gối sầu
Tiếng nói con tim đang mời gọi
Đừng để tình non sớm phai màu

Say nhé! ta cùng nhấp men say
Tay giữ bàn tay níu ân tình
Đôi chân bước mãi chung một nhịp
Đi hết cuộc đời chẳng đổi thay

Mơ nhé! em à ta ước mơ
Dệt những sợi tơ buộc nhẹ nhàng
Thả hồn đắm đuối chung giấc mộng
Dệt ý tình thơ chữ mạ vàng

Nhớ nhé! đêm ngày vẫn nhớ nhau
Cho đến ngàn sau mãi một lòng
Như mây theo gió bay khắp nẻo
Như bóng với hình quấn quít nhau

Thương nhé! một đời ta luyến thương
Hai kẻ tha phương âu yếm tìm
Hai góc trời rộng không vô vọng
Hai trái tim nồng thắm đậm hương

Đỗ Hữu Tài
13/08/2015
***
Các bài cảm tác: Lời Tình Thơ của Đỗ Hữu Tài

Xao Xuyến Đã Ngủ Quên

Yêu nhé! Ơi người nói tiếng yêu
Luyến lưu bi lụy khổ thêm nhiều
Trái tim căng nhựa dần khô héo
Chôn chặt tình đầu kỷ niệm sâu

Say nhé! Rượu nào chén rượu cay
Say men tình ái tuổi thơ ngây
Chân chưa mỏi bước chồn chân bước
Ôm trắc trở đời lạc lối đi

Mơ nhé! Thôi thì chỉ mộng thôi
Se duyên sợi thắm cột sai người
Lăn quay trời đất cười hay hận
Định số phân đôi chữ đá vàng

Nhớ nhé! Làm sao bớt ngỡ ngàng
Thuyền còn đợi bến kẻ sang ngang
Trời ơi trắng thức đêm vô tận
Đã hết rồi xao xuyến ngủ quên

Thương nhé! Bao giờ thôi nhớ thương
Quê nhà đất khách kiếp tha hương
Đường trần hai lối tình không trọn
Chát đắng bờ môi giấc mộng thường

Kim Phượng
***
Nhánh Lá Tình Em

Yêu nhé! Người ơi yêu thiết tha
Đời thêm khởi sắc thắm màu hoa
Đông đi, xuân đến hương mơ tỏa
Nhánh lá thơ em óng mượt mà

Say nhé! Tình ơi say đắm say
Trăng non ươm mộng nở tròn đầy
Sương không buồn đọng trên cành hạ
Mây tím quên sầu lặng lẽ bay

Mơ nhé! Mơ cùng chung lối em
Nắng mai lóng lánh rót bên thềm
Gió chiều ru nhẹ hồn thu thảo
Lắng tiếng tơ lòng thổn thức đêm

Nhớ nhé! Duyên tình chẳng ngẫu nhiên
Chữ "yêu" xin cất giữ triền miên
Đừng như ong bướm vờn hoa lạ
Xô cánh thơ em rớt xuống triền!

Thương nhé! Người ơi mãi nhớ thương
Chuyện tình hoa nắng một thời vương
Sông thơ vẫn chảy theo ngày tháng
Nhánh lá tim em thắm đẫm vườn.

Yên Dạ Thảo
19/08/2015
***
Tình ơi ..

Yêu nhé! Tiếng "yêu " chỉ một lời
Mà sầu vạn kiếp..chẳng phai phôi
Đôi cánh cửa tình vừa mở ngỏ
Đường hoa đã bặt lối mơ rồi ..

Say nhé! .Có rượu nào không say
Vì nhau đã cạn chén tình ai
Men yêu chệch choạng vờn đáy cốc
Đã hụt hẫng lòng ..môi mắt cay !!..

Mơ nhé! Mơ hoài cả trong thơ
Tình ơi có đến hãy xin chờ
Dắt nhau đến nấm mồ xanh cỏ
Mộ Chí chung đề - Chết với Mơ.

Nhớ nhé! dẫu tình lắm lao xao
Chỉ là chút gió thoảng qua mau
Còn yêu thì hãy yêu như thuở
Để mộng tình xuân lại sắc màu ..

Thương nhé! Tình ơi! Cuộc lỡ làng
Gọi mời trống vắng những đêm hoang
Một phương người ở buồn thăm thẳm
Một bước người đi lệ hai hàng ..

Hương Chiều
20-8-2015

Thứ Hai, 24 tháng 8, 2015

Thương Về Xứ Huế - Minh Kỳ Hoài & Linh


Sáng tác : Minh Kỳ & Hoài Linh
Tiếng Hát: Vân Khánh
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình

Sài Gòn, Em Và Chiếc Áo Dài


Sài gòn, Em và chiếc áo dài
dựng trước anh chân dung mùa Hạ cũ
có nắng chen mưa đùa ngọn tóc bay
xua cánh phượng rơi đầy trong sóng mắt

Sài Gòn, Anh của một thời xa lắc
bon bon vui thoan thoắt bánh xe quay
theo nón em che nghiêng bờ ngực dậy
mơ môi hồng, tuổi ngọc, rượu tình say

Sài Gòn Yêu, suốt những chiều biết đợi
đếm lá me bay về cuối giảng đường
mắt đau đáu nhìn cổng trường mở vội
dáng gầy em cợt vói gọi yêu thương

Sài Gòn Xưa, lụa vàng ươm vóc ngọc
mịn hồng da, đuôi tóc ủ vai trần
hăm hở bước nghêu ngao mùa guốc mộc
ngắm thơ tình trên đọt giấy hoa tiên

Sài Gòn Nhớ, của riêng mình hai đứa
khung trời thương hẹn hứa gởi mây chiều
nhiều biết mấy bao nhiêu điều chưa nói
thời gian đi, quyện rối những đường tơ

Sài Gòn đam mê với Thơ và Nhạc
trên hành trình khao khát những dòng sông
sức quyến rủ những con đường,góc phố
chảy dọc đời tóc bạc hóa mây xanh

Sài Gòn ơi! thương quá tiếng Em, Anh
biết dỗ ngọt suốt bốn mùa hoa, trái
áo dài Mẹ, em vẫn còn giữ mãi
từng đường thêu dấu ái vẫn còn xinh .

Cao Nguyên

Chuyện Tình Trên Biển


Em thanh khiết như cành hoa lys trắng
Hương dịu dàng nguyệt quế đẫm hơi sương
Nụ ngọc lan thoang thoảng góc sau vườn
Mùi hoa bưởi vấn vương làn tóc xoã

Anh đen đũi cuộc đời sau vấp ngã
Thân lạc loài sỏi đá ở bên đường
Đời bẽ bàng, tâm trạng lắm đau thương
Màn đêm ngỡ bao trùm lên tất cả!

Ta gặp nhau một chiều bên mõm đá
Biển rì rào trắng xoá bọt lô xô
Em dõi nhìn cánh buồm đỏ nhấp nhô
Anh lầm lũi viết bài thơ trên cát

Một bài thơ bốn câu tình tan nát
Một trái tim xẻ nửa bởi cung tên
Những sợi thừng chằng chịt nhốt niềm tin
Vẽ rồi xoá...tan theo làn nước biển.

Từng bức tranh hoàn thành rồi tan biến
Miệt mài anh vẽ, xoá cuộc đời anh
Như cô đơn, như uất nghẹn...tan tành
Em lặng ngắm, ngỡ ngàng. ..dòng lệ chảy

Chặn tay anh, nghẹn ngào em năn nỉ
Đừng huỷ đi, uổng lắm, để cho em
Anh ngước nhìn, lẳng lặng nhấc tay lên
Và cầm chặt tay em mà chẳng nói

Gió phần phật thổi tung làn tóc rối
Sợi mềm em vương vấn mắt môi anh
Ta nhìn nhau như ràng buộc vô hình
Trong nhịp sóng bồng bềnh, ta song bước.

Sóng xoá đi hình trái tim trầy xước
Cát in sâu từng vết bước song hành
Ráng chiều lên đỏ rực, biển lung linh
Bờ trắng xoá, dập dềnh muôn lượn sóng.

Phương Hà
(Tháng 8/2015)
***
 Để Trả Lời Câu Hỏi

Nỡ nào vàng trộn với thau,
Để tình trong trắng nhuốm màu thê lương!

Em tìm đến chiều mưa đường hun hút
Giữa đồng sâu nơi huấn nhục đời trai
Một tấm tình muôn thuở tưởng không phai
Cho trọn vẹn những năm dài khổ nhọc
Ai biết chữ ngờ chưa bạc tóc
Kẻ quên lời hẹn sớm đen tâm
Nuốt thương đau lây lất những tháng năm
Thần vệ nữ cũng âm thầm quay quắt
Chuyện Trên Biển tình Phương Hà sao sâu sắc!
Tủi mớ lòng như nhắc lại mấy ngày mưa
Chờ nhau đò dọc sớm trưa
Cây đa trốc gốc người xưa đâu rồi
Bây giờ còn lại mình tôi!

Cao Linh Tử
20/5/2015
***
Vàng Thau Lẫn Lộn  

Nực cưởi tráo trở vàng thau,
Đêm đen bùn lạch giống màu con lương

Tình yêu nồng không ngại đèo heo hút,
Vượt đường xa mong thấy mặt chàng trai
Mối tình thơ còn đọng mãi chưa phai
Em chung thủy một lòng qua khó nhọc
Nơi thao trường , phong sương xanh mái tóc,
Chốn trận mạc, nắng cháy cũng thui tâm
Nén đau thương buồn tủi mấy mươi năm.
Em nhan sắc mặn mòi thương quay quắt,
Biển tình đầy một tấm lòng son sắt,
Tháng Bảy buồn giọt ngâu rớt lệ mưa
Chờ em bến đợi ... xế trưa
Cây đa chốn cũ tình xưa mô rồi

Hẩm hiu tủi phận duyên tôi!

Mai Xuân Thanh
Ngày 20 tháng 08 năm 2015
***
Duyên May Phận Rủi

Cảm tác thơ " Chuyện Tình Trên Biển" của Phương Hà

Chuyện tình trên biển mặn nên thơ,
Thiếu nữ hồn nhiên, sóng vổ bờ.
Nét đẹp, thơm lừng mùi tóc xõa,
Mi thanh, nức tiếng dáng như mơ.
Chàng trai tráng cuộc đời đen đũi,
Em nữ lưu tiền kiếp đợi chờ.
Nghệ sĩ khéo tay tranh vẽ, xóa,
Cát vàng cồn nọ nước xanh lơ ...

Mai Xuân Thanh 
Ngày 17 tháng 08 năm 2015
***
Hoạ bài Duyên May Phận Rủi của anh Mai Xuân Thanh:

Biển Chiều


Cảnh chiều trên biển đẹp như thơ
Sóng vỗ miên man phủ trắng bờ
Thiếu nữ hồn nhiên vương sợi nhớ
Chàng trai phiền muộn gặp duyên mơ
Nàng say sưa ngắm hoa văn khắc
Chàng ngẩn ngơ đưa ánh mắt chờ
Giây phút cảm thông tay nắm chặt
Đất trời, mây nước một màu lơ...

Phương Hà

Tình Thơ Trên Biển


(Cảm tác qua bài thơ"Chuyện Tình Trên Biển"của Phương Hà)

Tình trên biển...một chuyện tình đẹp quá!
Của hai người...đôi trai gái gặp nhau
Một buổi chiều...bên song biển rạc rào
Thông cảm được,xoá dị hiềm cách biệt

Nhờ THƠ đó... tình yêu thành tha thiết
Xóa cuộc đời đau khổ...nối yêu thương
dù ngoài kia sóng vỗ của trùng dương
cũng không xóa mảnh chân tình trao gởi.

Từng cơn sóng bập bềnh bờ cát nối
Tay trong tay ràng buộc bước song hành
Hương tóc mềm làm mát rượi hồn anh
THƠ trên biển ,sợi dây thừng kết chặt

Gió chiều thổi,niềm vui dâng lên mắt
Ở ngoài xa,buồm đỏ khuất chân trời
Hai con tim hoà nhịi đập lứa đôi
bức tranh vẻ hoàn thành rồi tan biến.

Song Quang
***
Cảm Tác:Tình Thơ Trên Biển


Một chiều, họ kết mối duyên lành
Thơ mộng, êm đềm trước biển xanh
Gặp gỡ tình cờ nơi bãi vắng
Yêu thương nồng mặn dưới trời thanh
Bài thơ khắc họa trên bờ cát
Tâm sự trao nhau dưới dốc gành
Xao xuyến niềm vui trong đáy mắt
Đôi tay nắm chặt, bước song hành.

Phương Hà

Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2015

Thơ Tranh: Quen Rồi


Thơ: Tica Nguyễn Xuân Hòa
Thơ Tranh: Kim Oanh

Hoang Mang


Hoang Mang

Có những khi buồn, ngắm lá rơi
Trong chiều ráng đỏ nhuộm chân trời
Những giây phút cuối đang dần tắt
Một mảnh thời gian sắp rụng rời
Lúc trẻ loay hoay tìm hạnh phúc
Khi già khắc khoải thoát khung đời
Mộng mơ, hy vọng còn đâu nữa
Tàn úa niềm tin theo lá rơi.

Phương Hà
***
Các Bài Họa:

1/Nhớ Em Thiết Tha

Nhớ em tha thiết lá vàng rơi,
Chạnh nghĩ người yêu ở cuối trời...
Ảm đạm chiều hôm trời sắp lặn,
Âm u chạng vạng nắng xa rời...
Còn đâu tuổi trẻ nay đầu bạc,
Thôi hết xuân xanh dĩ vãng đời.
Một cõi vô thường Thu lãng đãng,
Nhớ em tha thiết lá vàng rơi.

Mai Xuân Thanh
Ngày 09 tháng 08 năm 2015
***
2/Trời Sắp Vào Thu

Trời sắp vào Thu lá úa rơi,
Sương giăng dưới đất sáng trên trời.
Trăng treo đầu núi chiều đang xuống,
Gió lạnh ngoài song mệt rã rời...
Vang bóng một thời còn dĩ vãng,
Lưu danh muôn thuở hết hư đời.
Năm canh chẳng đợi mau già yếu
Sáu khắc tàn phai mắt lệ rơi !

Mai Xuân Thanh
Ngày 10 tháng 08 năm 2015

***
Tình Rơi

Đêm đen một bóng ngắm sao rơi
Tìm ánh trăng mơ hiện cuối trời
Bà Nguyệt lặn tăm duyên chẳng kết
Ông Tơ lẫn tránh mộng chia rời
Xui chi gặp gỡ cùng chung lớp
Lại khiến lìa xa tách rẽ đời
Da diết sắc thu màu ảm đạm
Tình ta giờ tựa ánh sao rơi.

Quên Đi
***
Bâng Khuâng
Họa nương vận

Ừ ha thu đến lá đang rơi
Gặm nhấm thân ta một góc trời
Cuối bến chòng chành con sóng vỗ
Đầu non thấp thoáng cánh chim rời…
Khách nhờ chuyển nhắn lời tâm sự
Người muốn sẻ chia mảnh chuyện đời
Giữa lúc trăng tàn đêm thấm lạnh
Bâng khuâng ngước mắt ngắm sao rơi.

Thái Huy
8-10-15
***
Nhưng thu cũng đến lá rơi rơi
Ráng đỏ chiều pha nhuộm góc trời
Bóng đổ đường quê chờ tắt trọn
Tia soi ngõ phố sắp buông rời
Qua rồi lãng tránh bao ngày tháng
Để lại cưu mang một mảnh đời
Khúc cuối bâng khuâng buồn rũ rượi
Thu ơi xác lá vẫn rơi rơi!

Nguyễn Đắc Thắng
20150812
***
Họa y đề:Hoang Mang

Bàng hoàng mỗi lúc thấy sao rơi
Lại một vong linh đến nước trời
Chắc cửa Phê Rô đang sẵn mở
Hay Ngài Địa Tạng đã xa rời
Sáu mươi năm lẽ đâu là phúc
Bốn chục mùa dư cũng vậy đời
Áo mẹ công thầy cho trí hóa
Đóng thuyền Bát Nhã đợi sao rơi.

Cao Linh Tử
11/8/2015


Bình Thường Tâm Thị Đạo


Thiền sư Nam Tuyền, nhân học trò là Triệu Châu hỏi:
-Đạo là gì vậy?
Mới trả lời:
-Đạo là cái tâm bình thường.
Triệu Châu hỏi tiếp:
-Như thế phải nỗ lực để tiến gần đến nó hay sao?
Nam Tuyền đáp:
-Không đâu. Tiến dần đến đó thì ngược lại, mỗi ngày nó một xa.
Triệu Châu:
-Nhưng nếu không làm gì cả thì sao có thể biết đạo là gì?
Lúc ấy, Nam Tuyền mới giảng:
-Đạo là cái vượt lên trên trình độ của sự hiểu biết lẫn không hiểu biết. Bảo mình biết được đạo rồi thì đó chỉ là ảo tưởng, còn như nói không biết thì tất cả không lẽ hoàn toàn một trang giấy trắng!. Tuy nhiên, nếu thực sự sống được một cuộc đời bình thường, không thắc mắc là có thể khoáng đãng như cõi thái hư rồi. Một khi được như thế rồi, còn bận lòng đi tìm hiểu cái này cái nọ cho mất công!.
Nam Tuyền chưa dứt câu, Triệu Châu đà tỉnh ngộ.(*)

Bình Xướng:
Vô Môn nói rằng:
Hòa thượng Nam Tuyền bị Triệu Châu hỏi sấn tới, lập cập sụm xuống như ngói vỡ băng tan, không biết lấy chi mà trả lời. Còn về phần Triệu Châu, nghe nói lúc ấy đã giác ngộ nhưng, (cứ theo ý Vô Môn tôi thì) để điều đó thấm được vào người, (ông ta còn phải) phải công phu tham thiền thêm ba mươi năm nữa.
Tụng:

Bình Thường Tâm Thị Đạo


Xuân hữu bách hoa thu hữu nguyệt,
Hạ hữu lương phong đông hữu tuyết.
Nhược vô nhàn sự quải tâm đầu,
Tiện thị nhân gian hảo thời tiết.

平常是道
春 有 百 花 秋 有 月
夏 有 涼 風 冬 有 雪
若 無 閑 事 掛 心 頭

便 是 人 間 好 時 節

(*)Thoại này có chép trong Triệu Châu Lục quyển thượng cũng như Ngũ Đăng Hội Nguyên quyển 4 chương nói về Triệu Châu Tùng Thẩm.


Huỳnh Hữu Đức sưu tầm , trích từ: chimviet.free.f
---
Diễn Dịch Nôm:

      Lòng Bình Thường Là Đạo
Mùa xuân có trăm hoa thì mùa thu có trăng
Mùa hè có gió mát thì mùa đông có tuyết lạnh
Đừng để mọi việc ảnh hưởng đến lòng
Đấy mới là thời buổi tốt lành nơi cõi đời này của chính mình.

Dịch Thơ:
Lòng Bình Thường Là Đạo
Xuân có hoa thu có trăng
Hè thời gió mát đông giăng tuyết đầy
Lòng nhàn nhã tựa áng mây
Tỷ thời buổi tốt cõi nầy của ta.

Quên Đi