Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2018

Cũng Là Trăm Năm - Nhạc Ngoại Quốc Lời Việt -Tiếng Hát Nguyên Khang


Nhạc Ngoại Quốc Lời Việt
Tiếng Hát : Nguyên Khang
Thực Hiện: Đặng Hùng

Viễn Du



Bài xướng:
Viễn Du

Ta hẹn Nàng Thơ chuyến dạo chơi
Miền xa chẳng thấy dấu chân người
Đường hoa- thảm ngọc- thềm mây rụng
Lầu tuyết- màn sương- nhã nhạc rơi
Em- Gót son nghiêng thành đá cổ
Suối- Dòng xanh lộng bóng trăng ngơi
Bỗng dưng- mắt biếc tràn hư ảnh
Thôi đã lạc đường! Cố quận ơi!

Dương Quân
***
Bài Họa:
Tình Ơi

Xa rồi ngày tháng bước rong chơi
Từ thuở lều thơ vắng bóng người
Bấc lụn- dầu hao... ngơ ngẩn khóc
Đêm tàn- tóc rối...lạnh lùng rơi
Sông còn tiếc mãi vầng mây rạng
Núi vẫn mơ hoài ánh nguyệt ngơi
Bàng bạc miền Đông trời tuyết phủ
Ngậm ngùi, chua xót lắm...Tình ơi !

Thy Lệ Trang

Soi Gương


Xướng:
Soi Gương


Ngắm kỹ ai kìa quá giống ta!
Da nhăn tóc bạc tựa ông già
Râu đà bạc thếch bao thê thảm
Dáng lại gầy còm bấy xót xa
Cứ mãi nhìn thôi cười lí nhí
Còn luôn cợt nữa nhẩm khề khà
Thì ra hắn với đây là một
Khỉ thật! sao mình tưởng mắt hoa.

Nguyễn Gia Khanh
***
Các Bài Họa:
Vẫn Còn Mơ

Suy đi nghĩ lại - giống như ta!
Tóc trắng điểm hoa, đâu phải già
Mắt mũi lem nhem ưa đứng cận
Tay chân rệu rã ngại ngồi xa
Gặp khi việc khẩn vung văng há
Có dịp phở ngon khoái chí khà
Sớm tối lai rai - năm bảy lít
Còn mơ thủ thỉ - với trăng hoa.

Trương Văn Luỹ
06/11/18
***
Đòi Xây Mộng

Ngó quanh ngó quẩn chỉ mình ta
Thì hắn chứ ai kể cũng già
Hấp háy mắt nhoe nhòe dáng cận
Ậm ừ tai lảng hóng lời xa
Cứ vui xướng họa bao bài: Hử ...
Tự sướng rượu bia mấy vại: Khà...
Tý táy với bà không miễn cưỡng
Lại đòi xây mộng giữa ngàn hoa.

Phan Tự Trí
***
Đôi Bóng

Đúng rồi kẻ ấy chính là ta
Cứ cố nhìn xem bóng dáng già
Có nét son phai trên môi thắm
Và đường phấn nhạt giữa tình xa
Xoa thêm khắc khoải than lời nhẹ
Xoá vội băn khoăn thốt tiếng Khà
Thế kỷ còn bâng khuâng tuế nguyệt
Thì đừng ngắm mãi sắc phù hoa ...

Hawthorne 7 - 11 - 2018
Cao Mỵ Nhân
***
Soi Gương ( y đề )

Điểm lại gương lành thấy rõ ta
Dung nhan héo úa tuổi về già
Môi hồng một thủa nay chìm khuất
Má đỏ hôm nào đã lặn xa
Ý niệm thời gian đừng thở hắt
Suy sâu định luật cứ cười khà
Trời cho sức khoẻ thì trân quý
Sắc đổi mai chiều phải nhạt hoa

Minh Thuý
7 tháng 11_2018
***
Đành Thế Thôi

Muốn ngắm dung nhan của chính ta
Ngại dùng gương rõ lộ khuôn già
Ra ao soi bóng trong làn thẳm
Nhìn ảnh in hình ở khoảng xa
Mặt méo nhạt nhòa, da phát khiếp
Mắt nhăn nhúm nhó, miệng cười khà
Mới hay nét lão sao che được
Xuân hết đừng mong níu sắc hoa.

Sông Thu
***
Tưởng Hai Mà Một

Nhìn ai cứ tưởng đấy là ta
Tóc bạc da nhăn giống lão già
Vóc dáng tiêu hao chừng áy náy
Hình hài lật bật rõ lo xa
Nhìn qua bộ mặt đang nhăn nhó
Coi lại đôi môi nhếch mép… khà!
Lạ nhỉ ? hai người sao giống hệt
Tưởng rằng hai, chỉ một cành hoa.

Paris, 08 Nov.2018
Trịnh Cơ
***
Vẫn Một Mà Hai

Vẫn biết lão già ấy chẳng xa
Luôn là cái bóng của tên già
Theo mình lẽo đẽo từng năm tháng
Ngủ ngáy bên người giống hệt ta
Thế sự bạn bè cùng múa mép
Rong chơi chuốc rượu cũng khề khà
Soi gương mỗi sáng cười như khỉ
Chính hắn là mình một gốc hoa 

Locphuc
***
Soi Ký Ức

Soi vào ký ức ở trong ta
Náo nức hồn xưa lãng bóng già
Một mái đầu xanh cười gió lộng
Đôi bàn tay trắng vẫy trời xa
Chung ăn trái ổi đời vui:á
Cùng uống nước sông miệng sướng: khà
Thuở ấy nhìn trăng là thấy nguyệt
Xót chừ hương phấn tuổi không hoa!

Lý Đức Quỳnh 
9/11/2018
***
Tự Soi Gương


Soi gương chải tóc cạo râu ta
Nhìn kỹ da nhăn mặt thấy già
Mắt sáng hàm răng ăn khỏe lắm
Trán cao miệng rộng nói vang xa
Tai to tóc nhuộm nom còn trẻ
Chải chuốt đầu đen thấy cũng khà
Trong héo ngoài tươi cười lịch sự
Bảnh bao diện mạo nói ba hoa

Mai Xuân Thanh
Ngày 09/11/2018
***
Nhìn Gương Soi Bóng

Có phải trong gương lão giống ta ??
Mới đây,ngó bóng có đâu già !
Một thời trắng trẽo thư sinh gớm...
Lắm lúc phong trần lính trận xa
Sáng sớm,chén trà bưng nhấm nháp
Chiều tàn,ly rượu uống khề khà
Mà nay má hóp da nhăn nhúm
Thêm nữa,trên đầu tóc trổ hoa

Songquang
11112018
(Ngày Chiến sĩ trận vọng---Xin ghi nhớ ơn)
***
Soi Bóng

Ai kia sao tựa bóng hình ta?
Dung mạo hao hao lại cỗi già
Phờ phạc tóc tai chừng thiểu não
Mình mai vóc hạc dáng gầy hoa
Lề mề tật bệnh bao năm tháng
Rũ rượi thân đau mỗi khắc qua
Đối kính nghẹn ngào buồn muốn khóc
Thời gian nghiệt ngã chẳng buông tha

Yên Nhiên
***

Nhân Tâm

Muôn người ước vọng cũng như ta 
Ta thích nhân tâm chẳng cỗi già 
Già tuổi già người duyên vẫn thắm 
Thắm tình thắm nghĩa mộng không xa 
Xa đường bất chính đời tươi sáng 
Sáng cảnh công minh lẽ thật thà 
Thà thiệt riêng mình vui đất Mẹ 
Mẹ bầu nhiệt huyết nở ngàn hoa…

Đức Hạnh
12 11 2018
***
Về Hưu

Hưu trí bơ phờ lão móc ta
Mỗi năm một tuổi thấy thêm già.
Xác thân mòn mỏi nghe tê tái,
Trí nhớ lờ mờ nghĩ xót xa !
Hút bụi nhà lau lưng rệu rã,
Làm thơ rượu nhấp miệng khà khà.
Bê-rê *sáng tối làm bầu bạn
Che cái da đầu lốm đốm hoa.

Mailoc
11-12-18(*) Béret: mũ len tròn dẹp
***
Lại Gặp Trong Gương

Ô ! người hẹn gặp chình thằng ta.
Đại lão thần thâu của thế già.
Cái dáng phất phơ đang tiến sát
Cái hình hài hước chẳng thèm xa.
Nâng li hóm hỉnh buông lời phán
Mở gói ma lanh thả giọng khà.
Này kẻ anh tài nơi khó nói
Phen này đất nước nở bung hoa 

Trần Như Tùng
***
Soi Gương Chi Để Thấy Mình Già

Da nhăn má lõm chính thằng ta!
Há phải soi gương mới biết già:
Tiếc thủa trẻ trung ham biển rộng 
Thương thời niên thiếu thích trời xa 
Nhìn ly rượu mạnh không sao ực 
Ngó tách cà phê chẳng dám khà ...(*)
Thơ phú biết hay đâu sức họa!
Đành liều quên những bạn tài hoa

(*) Vì Khà là mất ngủ cả đêm

Lạc Thủy Ðỗ Quý Bái
***
Soi Gương

Ai người lạ đấy phải rằng ta?
Đỏm dáng còm nhom một lão già
Tóc bạc buông xoà che mảng hõm
Gương dày nổi cộm ngước tầm xa
Nheo mày thử nhắc quanh ngờ ngợ
Nhếch mũi cười mơn hỏi khập khà
Đốm vẽ da mồi sao vậy nhỉ?
Chăng là mắt rộ những màu hoa?


Mai Thắng

@1373~181125
***
Đối Kính

Đối kính mới hay đã quá già
Hương đồng cỏ nội vút bay xa
Thời gian tàn bạo bào mòn hết
Tiều tụy dung nhan một lão bà
Răng cỏ rụng dần cười móm mém
Tóc tai xơ xác hói lòi da
Mai này mắt quáng nhìn không rõ
Mờ ảo soi gương thấy dáng hoa!

Yên Nhiên

Thứ Sáu, 16 tháng 11, 2018

U Hoài - Cay Đắng


U Hoài

Nỗi thương sầu ... nỉ non ... rền rĩ ...
Hồn lắt lay... mộng mị ... đêm dài ...
Ai gây khổ lụy cho ai
Còn ai cứ mãi u hoài vì ai...

dovaden2010 
 06/10/2018
***
Cảm Tác:

Cay Đắng


Người hỡi có bao điều muốn nói
Tỏ làm sao cạn nỗi u hoài
Tương tư mới biết đêm dài
Xa nhau ai thấu đắng cay mộng đầu

Kim Phượng

Ấm Áp Tình Thu - Thơ: Hoa Văn - Diễn ngâm: Vân Khánh


Thơ: Hoa Văn (Trong thi phẩm: Hương Hoa Tình Thơ)
Diễn ngâm: Vân Khánh 
Chân dung & PPS : Hương Hoài Điệp 


Tuyết Sớm



Thủ phủ DC, tuyết đang rơi
Mây xám giăng giăng một góc trời
Cây không có gió, im phăng phắt
Mùa Thu còn đó tuyết đã rơi.

Tuyết trắng rừng phong, đầy sân cỏ
Tuyết khắp nơi nơi, ngập nẽo đời
Tựa bên song cửa nhìn tuyết đổ
Nghe lòng buồn quá các bạn ơi!

Trần Gò Công/ Lão Mã Sơn

Người Đi Tôi Ở

(Viết cho Nguyệt Ánh, em tôi, ngày chồng em vĩnh viễn ra đi)


"Giờ đây chín vạn bông trời nở.
 Riêng có lòng tôi khép lại thôi"
Hàn Mặc Tử

Người đi lặng lẽ người đi
Tôi về lẻ bóng tà huy ngại ngùng
Tôi về lạnh lẽo cô phòng
Mảnh tim rạn nứt, cõi lòng quạnh hiu
Người đi cảnh vật tiêu điều
Tôi về ôn lại những chiều ấm êm
Xa rồi gió gác trăng thềm
Xa rồi những buổi ngọt mềm cháo cơm
Người đi xa cách muôn trùng
Để tôi đô thị một vùng tóc tang
Để tôi ngày tháng bàng hoàng
Cầu chim Ô Thước cho chàng trở sang
Người đi quả thật người đi
Trông quanh ngó quất còn gì nữa đâu
Nhớ anh lâm bệnh thảm sầu
Thuốc thang cơm nước em hầu sớm hôm
Còn đâu những buổi chiều hồng
Đôi vai chung bóng, đôi lòng ngát yêu
Đôi khi buồn giận lắm điều
Tranh nhau la hét ai chiều cho ai
Bây giờ sống thác chia hai
Bỏ em trơ trọi tháng ngày héo hon
Anh ơi kìa mảnh trăng tròn
Chăn đơn gối lạnh, em còn anh đâu?

Minh Nguyệt

Đàn Thu



Đàn thu dạo khúc nhạc yêu đương
Hoa nở vườn chiều tỏa ngát hương
Lạc bước quê người lòng khắc khoải
Lỡ đường xứ lạ dạ sầu vương
Phương nào thôn cũ luôn xao xuyến
Chốn ấy làng xưa mãi nhớ thương
Vẳng tiếng đàn thu chiều tịch mịch
Hoàng hôn giá lạnh thấm hơi sương.

Hàn Thiên Lương

Kỷ Niệm Jordan



Mùa Thu xứ Jordan quá đẹp. Nắng vàng rực rỡ phủ lên cây cỏ, núi đồi. Khí hậu mát mẻ trong lành, vùng này núi non trùng điệp, cái nọ nối tiếp cái kia. Núi không cây trơ trọi nhưng đá đủ màu sắc như cái bánh thạch khổng lồ do người thợ khéo tay pha màu. Các núi có vân đá màu vàng cam, hồng đậm, tím nhạt, màu sửa….tầng lớp chồng chất lên nhau, từ xa tưởng như màu hồng hay màu cam, càng đến gần càng ngạc nhíên thích thú vì sự pha màu kỳ diệu.thiên nhiên. 

Hảo cùng các bạn từ Hoa kỳ đi viếng Petra, thắng cảnh Jordan được công nhận là một trong 7 kỳ quan thế giới. Chiếc tàu hơn 2000 du khách nhưng chỉ nhóm Hảo đã tới 15 người Việt Nam. Hành khách phần lớn từ tuổi 50 trở lên. Người trẻ việc sở, việc nhà chẳng mấy ai có thì giờ tham dự cuộc hành trình dài 21 ngày để viếng thăm nhiều nước ở Trung Đông. 

Hôm qua tàu ghé Oman, nhóm của Hảo theo xe búyt của du thuyền viếng thăm thành phố.city tour ). Vừa ra khỏi cầu tàu Hảo không may bị đau chân thình lình tưởng phải trở về du thuyền. Các bạn khuyến khích, dìu Hảo lên xe. Nàng nghĩ thầm chẳng lẽ tốn bao nhiêu thì giờ bó gối trên phi cơ và tiền vé tàu mà lại ngồi trên boong tàu ngắm trời xanh biển rộng thì thật uổng phí nên Hảo ráng chậm chậm theo các bạn. Cô bạn và Hảo định đến chỗ trống gần cuối xe bỗng nghe tiếng Việt Nam, nhẹ nhàng ấm áp: - Mời bà vào chỗ này! Một ông khách người Việt nhường ghế ngay hàng đầu, cạnh cửa sổ cho Hảo. - Xin cám ơn ông. Cám ơn xong, không khách sáo, Hảo vào chỗ ngồi. Xe lăn bánh. Nhờ ngồi cạnh cửa sổ, Hảo thu được một số hình vào máy ảnh nhỏ nhỏ của mình. Xe đi qua đường tráng nhựa hướng về thị xã, bỏ các hàng cây chà là thân hình suông đuột thẳng đứng trồng ở vệ đường lại phía sau. Phố phường, tiệm buôn san sát nằm hai bền đường đi vào thị trấn. Đến thị xã xe ngừng lại thả khách xuống và hẹn 45 phút trở lại đón. Thay vì theo bạn đi xa một chút Hảo ngồi chờ ở băng gỗ dưới bóng cây trước tiệm buôn, xem thiên hạ đi lại và chụp các hình ảnh đẹp trong khu thương xá.. 

Còn đang ngắm nhìn cảnh trí chung quanh bỗng Hảo có cảm giác như ai ở phía sau minh. Quay đầu lại thấy ông nhường chỗ khi nảy. Ông hỏi Hảo - Chân bà còn đau không ? - Thưa ông cũng còn đau chút chút ạ. - Bà có muốn tôi chụp ảnh giúp bà và cái tượng kia chăng? Ông chỉ cái tượng bằng đồng to hơn người thật đứng trên bệ đá mà ông đã thấy Hảo ngắm định chụp hình. - Cám ơn ông , tôi chỉ muốn chụp bức tương thôi ạ. - Ông không theo nhóm du khách? Tôi hỏi - Ai mua sắm thì theo Mahomed (tour guide) còn không thì xe cũng sẽ chạy vòng qua khu phố này.Vả lại tôi thấy bà không đi theo họ. Bà có cần chi không? - Thưa không, Cám ơn ông . Bạn tôi sẽ trở lại trong giây lát. 

Lúc ấy Linh, cô bạn cùng phòng, đang cười cười đi về hướng chúng tôi. Linh tinh nghịch hỏi han như điều tra lý lịch ông khách. Ông cho biết tên là Vũ, cựu sĩ quan không quân, cư ngụ Toronto, Canada từ 1975. Góa vợ, con gái duy nhất mới có gia đình. Vũ từng có nhà Florida để trốn lạnh hàng năm. Những tháng không người ở cũng phải thuê người bảo trì gìn giữ nên Vũ đã bán vào mùa Xuân vừa qua. Ông định mùa lạnh du lịch các nước có khí hậu ấm áp, và mùa xuân, mùa hè trở về nhà. Theo ông Toronto mùa Xuân rất đẹp, hoa tulip và các lọai hoa trong công viên nở rực rỡ. Họ làm Lễ Hội hoa Tulip rất tưng bừng, nhộn nhịp. Vũ nghỉ hưu sau bao nhiêu năm làm việc trong công ty ngọai quốc . Ông thích du lịch từ lúc còn thanh niên nên khi nhập ngũ, Vũ chọn không quân để được tung mây lướt gió như đàn chim bay lượn trên trời cao. Vũ cho biết sống một mình một nhà cũng tốn kém gần bằng du ngọan trên du thuyền: ăn uống giặt giũ, mướn người lau chùi nhà nên khi con gái có gia đình, Vũ du lịch gần 6 tháng trong 1năm.

Đang trò chuyện thì đến giờ tập trung ra điểm hẹn. . . 
Tôi hôm ấy sau khi xem trình diễn văn nghệ xong, ra khỏi cửa rạp hát Hảo đã thấy ông Vũ đứng đó tự bao giờ. Ông rời rạp hát trước khi chương trình chấm dứt. Hảo chào ông rồi đi nhưng Linh đứng lại trò chuyện. Về phòng cô thì thầm, “ông Vũ thích chị nên cố ý ra trước để đón chị!” 
Linh góa chồng từ khi có mang con trai, nay con tốt nghiệp Đại học đi làm được mấy năm. Linh trẻ nhất trong nhóm Việt nam. Cô năng động, tìm tòi chỗ nọ chỗ kia, trò chuyện với du khách, dự các buổi sinh họat, ít khi ngồi yên một chỗ. Linh còn đi làm và nhỏ hơn Hảo cả gần chục tuổi. Hảo cũng là quả phụ, chồng mất đã lâu. Hảo đã nghỉ hưu và sống với vợ chồng con gái. Tuy tuổi tác chênh lệch, sở thích khác nhau nhưng hai chị em thường đi du lịch chung với nhau.



Hôm nay cả tàu đi Petra viếng thành phố cổ…Đoàn xe búyt hơn 20 chiếc, mỗi chiếc khoảng 50 người không kể tài xế và hướng dẫn du lich. Sau khi viếng di tích lịch sử nổi tiếng thế giới, chiêm ngưỡng các đền thờ bằng đá khắc sâu trong núi, các hóc đá thổ dân cư ngụ thuở xưa mọi người về khách sạn thật to và đẹp dùng cơm trưa vơi thưc ăn địa phương. Thức ăn nhiều lắm, lạ và ngon nhưng bánh có lọai quá ngọt và thức ăn hơi cay . 

Cả vùng Petra toàn núi và cát. Tuy thế dân nơi đây xây nhà 2 ,3 tầng lầu mái đỏ xinh xắn. Khách sạn chúng tôi đến rộng rãi, phòng ăn chứa được cả ngàn thực khách, tráng lệ, hoạt cảnh vui mắt. Sân trước khách sạn có hồ nước, cá lội nhởn nhơ. Hoa hồng, hoa giấy, hoa thược tươi tốt, khỏe mạnh.. Hảo nghĩ họ phải bỏ nhiều thời giờ chăm sóc bón phân mới trồng được các loài hoa tưoi đẹp như thế.. Phía sau nhà hàng là dãy núi đá thấp nhiều hình thù màu sắc rất lạ và hiếm. Sau khi dùng cơm trưa mọi người leo núi, chụp các thắng cành thiên nhiên. Đường ra núi có bậc thang và lối đi cầu kỳ nhân tạo. Hảo xin các bạn tư nhiên viếng cảnh, nàng chờ ở khách sạn. Linh ngần ngại vì không muốn bỏ Hảo một mình. Linh còn đang phân vân thì Vũ xuất hiện nhận lãnh phần trông nom Hảo .. 

Từ đó hầu như ngày nào hoặc Linh hay Hảo đều gặp Vũ trên tàu, dù cả tuần trước đó, 2 người chẳng bao giờ gặp nhau. Tàu có 13 tầng ½, không dễ gì găp nếu không cố ý . Vũ nói chuyện vui, dí dỏm, Linh cười dòn tan. Vũ cho 2 chị em xem chương trinh du lịch của mình. Vài tuần nữa khi tàu cập bến mọi người chia tay về tổ ấm thì Vũ sẽ thuê khách sạn ở lại 1 tuần thăm viếng cảnh đẹp địa phương xong xuống tàu tiếp tục cuộc hành trình khác, thêm khỏang 30 ngày. 

Các bạn và Hảo viếng thêm mấy quốc gia trước khi trở về Hoa Kỳ. Vũ đi một mình nên hay tạt vào nhóm bạn Hảo chuyện trò. Thường buổi sáng sớm Linh và Hảo hay lên lầu 11 đi bộ cho khỏe người và hưởng gíó mát bình minh. Linh đi đều đặn khỏang 30 đến 45 phút. Hảo đi vài vòng xong tựa thành tàu ngắm nhìn chim biển, trời, nước, hay chờ xem mây ửng hồng khi mặt trời mọc với các du khách khác. Vũ cũng đi bộ và tập thể dục ở phòng tập (gym) của du thuyền mỗi sáng trừ hôm nào lên bờ đi tua sớm. Trông anh khỏe mạnh tuy tóc đã hoa râm… 

Ngày vui qua mau. Chỉ còn vài hôm nữa mọi người lại tản mác khắp nơi bay trở về quê cũ. Một buổi sáng sau khi đi bộ được vài vòng, Vũ xin được nói chuyện riêng với Hảo. Vũ nhẹ nhàng hỏi: - Chào bà, tôi có thể thăm hay viêt thư cho bà khi bà về Hoa kỳ được chứ. - Để làm gì? Hào hỏi - Tôi mến và nhớ Bà. - T ừ bao giờ? - T ừ lúc gặp bà lần đầu. - Thế anh có nhớ cô Linh không? - Có nhưng khác với bà . Bà hiểu mà! - Thế Anh có biết tôi nhiều tuổi hơn anh và sức khỏe không tốt chăng? - Biết nhưng việc đó không hề chi...Tôi rất vui được biết bà...... 

Đại khái anh xin lỗi đường đột, nhưng nếu không cho Hảo biết tâm tư của anh hôm nay thì không còn cơ hội. Anh mời Hảo và Linh đến thăm Toronto vào mùa Xuân hay mùa Hè. Anh sẽ gởi vé máy bay cho 2 người. Vũ cho biết Toronto có thắng cảnh, có chợ Tàu, nhiều tiệm ăn Á Châu ngon. Linh và Hảo sẽ thích. Theo anh thời gian qua rất nhanh như thoi đưa nước chảy, nhất ở tuổi Vũ, Hảo thật quý báu vô cùng, xin đừng hoang phí vì “nó đi đi mất, có chờ dợi ai?” Con trưởng thành sống chung sẽ làm chúng mất tư do không nhiều thì ít.
Thường nguời phối ngẫu nào cũng cầu mong cho người mình thương yêu được mãi mãi hạnh phúc. Tám năm góa bụa, Vũ chưa rung động và tỏ tình với ai cho đến khi gặp Hảo.
Vũ cho đó là “duyên’, không giữ lấy sẽ như chim trên trời cao, bay đi mất biệt giống như những thành phố Vũ và Hảo vừa thăm viếng vậy. Rời điểm tập trung là đi luôn không quay trở lại. Xuân đến rồi đi, định luật tạo hóa muôn đời vẫn thế, có phép mầu nào giữ mãi được mùa Xuân…Vũ có khả năng cho hai người sống thoảai mái quãng đời còn lại...Tính quân nhân như còn vương vấn, tiếng Vũ êm ái nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng, về dự tính tương lai của 2 người..

Hảo cảm động và nghĩ thầm có nên tiếp tục sống đơn côi, phiền rộn con cháu lúc cuối đời hay nên liên lạc với Vũ cho ấm áp tuổi già?... Con nghĩ thế nào nếu Hảo có tình ý riêng tư lãng mạn? Xưa nay với Hảo các con là nhất chẳng lẽ già còn mộng mơ như những người trẻ tuổi. Vả lại những chàng phi công từ xưa đã nổi tiếng hào hoa bay bướm, khéo ăn nói. Phân vân giao động, Hảo nhìn trời xanh bao la, và biển rộng mênh mông có muôn ngàn làn sóng bạc nhấp nhô chạy dài đến tận chân trời. Bâng khuâng Hảo chợt nhớ đến 2 câu thơ Nguyễn Du trong truyện Kiều: 
Người đâu gặp gỡ làm chi…… Trăm năm biết có duyên gì hay không? ...


Ngoc Hạnh 
VIRGINIA 14/11/11


                                 

Thứ Năm, 15 tháng 11, 2018

Giấc Mơ Ngàn - Phạm Duy & Ngọc Bích - Khánh Ly


Sáng Tác: Phạm Duy & Ngọc Bích
Ca Sĩ: Khánh Ly
Thực Hiện: Nguyễn Thế Bình

Cần Thơ 30 Năm Trước



( Cần Thơ 1965)

Trưa qua nằm ngủ mơ màng
Thấy mình trẻ lại với ngàn ước mơ
Mơ về mảnh đất Cần Thơ
30 năm trước bây giờ khác xa
Cây cầu thay bắc thay phà
Song Hậu rộng lớn chảy qua đất Cần
Đây cầu Cái khế hiện dần
Bến Ninh Kiều đó góp phần lung linh
Xóm Chài rực ánh bình minh
Ngắm hàng dừa thẳng khoe mình cao sang
Sá gì Bả Đậu sao bằng
Con đường tuy đẹp nhưng mang phận nghèo
Tiếng chuông vang, gọi ta theo
Chùa Đàn Tiên đó đừng gieo tội tình
Vườn Thầy Cầu lúc bình minh
Có Hòn Non Bộ xinh xinh chạy dài
Con hẻm Lò Tương hôm nay
Không khí sinh động như ngày mới quen
Thấy Hồ Xáng Thổi đông ken
Kẻ bơi người lội một phen thỏa lòng
Nếu lỡ bị bệnh không xong
Khương Bình Tịnh đó, bệnh hòng lui đi
Để rồi vui quá một khi
Ghé Huỳnh Cẩm Văn, thiếu gì phim hay
Bỗng nhiên sực tỉnh, ai lay
Cho xin sống lại những ngày thần tiên
Tin rằng còn có chữ duyên
Cần Thơ sống mãi bình yên quê mình.

Đất Cần, 14.11.2018
Hồ Nguyễn


Về Thăm Chợ Nổi



Em bảo thích về thăm chợ nổi
Ngồi trên ghe máy dưới cầu cao
Tia nắng sáng ngọt ngào phơi phới
Ta bên nhau như mới hôm nào ?!

Em và anh cùng ăn hủ tiếu
Chân giò heo trên chiếc đò chèo
Chuyền tay nhau ly cà phê ấm
Bên ngoài sóng nước vỗ trong veo.

Tàu du lịch đưa ta sáng sớm
Hừng đông mát mẻ phố cạnh bờ
Khẵm đừ ghe chở nhiều hoa, quả
Vàng bông, đỏ trái đẹp như mơ.

Khi nào em về - thông báo nhé
Anh rất vui - nhưng vẫn âm thầm
Chuẩn bị tàu ghe neo bến đợi
Cho lần kế tiếp em về thăm.

Sương Thu lặng lẽ mờ sông nước
“Cây bẹo”, xuồng ghe nối mặt sông
Tin xa hội ngộ trong một sáng
Tình xưa như dậy sóng trong lòng!

Dương hồng Thủy
* Cây bẹo : là hình thức quảng cáo trực quan, thông minh, của các ghe thương hồvùng đồng bằng sông Cửu Long. Có nghĩa là bẹo hình, bẹo dạng, phô trương
hình dáng, chủng loại, màu sắc ...có ý khoe khoang (để giới thiệu sản phẩm).


Những Bệnh Thường Gặp Của Tuyến Giáp


Tuyến giáp là một tuyến nhỏ nằm xung quanh khí quản của bạn dưới thanh quản của bạn (hộp thoại.) Các kích thích tố tiết ra sự kiểm soát sự trao đổi chất của cơ thể. Nhưng giống như tất cả mọi thứ, "mẹ của tất cả các tuyến" này dễ bị trục trặc và khi điều này xảy ra, nó hoạt động theo những cách khác nhau tùy thuộc vào việc nó sản sinh ra quá mức (cường giáp) hoặc không sản xuất đủ (hypothyroidism).

Bright Side đã đặt cùng một danh sách các triệu chứng của cả hai tình trạng tuyến giáp để bạn có thể biết được tuyến giáp bị trục trặc. Nếu bạn nghĩ có điều gì đó sai, hãy đến gặp bác sĩ càng sớm càng tốt.

Suy giáp

Suy giáp là một tình trạng trong đó tuyến giáp không sản xuất đủ hormone tuyến giáp. Thiếu i-ốt là một trong những nguyên nhân phổ biến nhất gây suy giáp. Suy giáp là phổ biến hơn ở phụ nữ hơn ở nam giới, với phụ nữ trên 60 tuổi dễ bị tổn thương nhất.

Bây giờ chúng ta hãy nhìn vào các triệu chứng của nó.

Trạng thái hôn mê

Tuyến giáp tạo ra kích thích tố kiểm soát cách cơ thể sử dụng năng lượng. Việc sản xuất thiếu hormone có thể dẫn đến cảm giác chán nản, chậm chạp và lờ đờ.

Thay đổi giọng nói của bạn

Tuyến giáp và thanh quản (hộp thoại) nằm rất gần nhau. Vì vậy, bất kỳ rối loạn chức năng của tuyến giáp có thể ảnh hưởng đến thanh quản và gây ra vấn đề với giọng nói của bạn.

Da dày và lông mày mỏng

Suy giáp dẫn đến vôi hóa da. Điều này làm cho nó dày, khô và có vảy trong kết cấu. Nó cũng có thể dẫn đến việc làm mỏng lông mày của bạn, nhưng thường xuất hiện trong số các triệu chứng đầu tiên.

Đau cơ và khớp

Giữ nước, một triệu chứng phổ biến của suy giáp, có thể gây đau ở cơ và khớp. Nó thường biểu hiện xung quanh mắt cá chân và bàn chân và trở nên trầm trọng hơn với hoạt động thể chất.

Nghe kém

Mặc dù lý do không được biết đến hoàn toàn, nghiên cứu đã xác định rõ ràng mối liên hệ giữa sự cố tuyến giáp và mất thính giác.

Mất ham muốn tình dục

Suy giáp làm cho quá trình trao đổi chất chậm lại, có nghĩa là các cơ quan sinh sản cũng bị chậm lại. Điều này dẫn đến sản xuất ít hormone giới tính do đó ảnh hưởng đến ham muốn tình dục.

Cường giáp

Cường giáp là một tình trạng gây ra bởi quá trình sản sinh hormone tuyến giáp trong cơ thể. Khoảng 60% đến 80% trường hợp cường giáp ở Hoa Kỳ là do bệnh Graves gây ra. Các nguyên nhân khác bao gồm bướu cổ đa bào, u tuyến tính độc, viêm tuyến giáp, và lượng iốt dư thừa trong chế độ ăn uống. Xuất hiện của nó là khoảng 2-10 lần phổ biến hơn ở phụ nữ.

Vậy các triệu chứng của cường giáp là gì? Chúng ta hãy có một cái nhìn.

Sự thèm ăn tăng lên

Sự thèm ăn tăng lên có thể là dấu hiệu của cường giáp vì việc tiết ra quá nhiều hormon tuyến giáp trong cơ thể của bạn có thể khiến bạn cảm thấy đói bất cứ lúc nào. Ưu điểm duy nhất cho điều này là lượng thức ăn dư thừa không nhất thiết làm cho bạn tăng cân kể từ khi sự trao đổi chất tăng lên của cơ thể bù đắp nó.

Đi tiểu quá mức

Chuyển hóa nhanh hơn có nghĩa là tăng lưu lượng máu. Điều này làm cho thận của bạn lọc nhiều hơn, vì vậy nhiều nước tiểu được tạo ra.

Khát

Kể từ khi cường giáp gây ra quá nhiều tiểu tiện, cơ thể của bạn cần bổ sung lượng nước của nó. Điều này khiến bạn thèm thêm nước.

Run tay

Mọi người sẽ bị chấn động nhẹ nếu tay và cẳng tay của họ bị giữ ở vị trí tương tự quá lâu. Kể từ khi cường giáp tăng tốc gần như tất cả các chức năng trao đổi chất và đặt cơ thể ở chế độ tua đi nhanh, khoảng thời gian sau đó các tay bình thường bắt đầu run rẩy bị giảm. Điều này gây ra chấn động đáng chú ý trong tay và cánh tay.

Vật lộn một tình dục quá mức
Do một sự trao đổi chất tăng tốc, cường giáp có thể gây ra cơn thịnh nộ của tình dục quá mức

Mẹo sống để kim soát trục trặc tuyến giáp

Mẹo cho suy giáp:

Thực hiện theo một chế độ ăn uống lành mạnh của rau, trái cây, ngũ cốc nguyên hạt và protein nạc. Để giữ cho mức năng lượng của bạn ổn định, hãy ăn những bữa ăn nhỏ suốt cả ngày. Tăng cân là một triệu chứng phổ biến của suy giáp, vì vậy ăn uống lành mạnh có thể giúp bạn quản lý tăng cân.
Theo một lối sống năng động. Tập thể dục có thể giúp bạn duy trì cân nặng khỏe mạnh. Nó cũng làm tăng mức năng lượng và giảm căng thẳng, đặc biệt quan trọng nếu bạn bị suy giáp.
Thực hành thiền định và yoga. Suy giáp có thể dẫn đến hôn mê và trầm cảm. Cả thiền và yoga đều có thể giúp bạn trong cuộc chiến chống lại những điều kiện này.
Đi ngủ sớm và lập lịch ngủ. Cảm thấy lờ đờ và ít năng lượng là triệu chứng phổ biến của suy giáp. Vì vậy, cung cấp cho cơ thể của bạn giấc ngủ thích hợp để bổ sung năng lượng này.

Lời khuyên về lối sống cho cường giáp:

Tránh iot. Những người bị cường giáp không nên ăn thức ăn có lượng i-ốt cao. Ngoài ra, tránh sữa và các sản phẩm từ sữa khác như kem, pho mát, sữa chua và bơ. Hải sản bao gồm cá, sushi, động vật có vỏ, tảo bẹ và rong biển cũng nên tránh.
Thực hành thiền định. Việc sản xuất quá nhiều hormon tuyến giáp dẫn đến kích thích não nhiều hơn khiến cho người bị cảm thấy bồn chồn hoặc lo âu. Thực hành thiền định để quản lý lo âu.
Uống nước! Cường giáp khiến bạn mất nhiều nước bằng cách đi tiểu. Vì vậy, giữ cho cơ thể của bạn đúng cách giữ nước.
Bright Side muốn mọi người luôn khỏe mạnh. Nhưng nếu bạn bị trục trặc tuyến giáp, chia sẻ thông tin bạn đã học với những người thân yêu của bạn.

Dịch bởi: SINH VIÊN
Nguồn: BRIGHT SIDE
Yên Đỗ sưu tầm

Thứ Tư, 14 tháng 11, 2018

Thơ Bay Giữa Phù Hoa


Thơ& Thơ Tranh:Đỗ Thị Minh Giang

Sang Hèn



Ô hô! thiên hạ nó bon chen
Xã hội nhìn xem thật rối ren
Lợi lộc ưu tiên tiền bỏ túi
Lương tâm mặc kệ tụi dân đen
Kim ngân mua đứt muôn nghìn thứ
Công lý họa hoằn được mấy phen
Mới biết chuyện đời nhiều bất câp
Thước đâu đo được chuyện sang hèn.

Bằng Bùi Nguyên

Tự Sự Hồ Gươm

Thả mộng Hồ Gươm kệ chuyện đời
Đêm tàn lặng ngắm giọt sương rơi

Tháp Rùa cổ kính rêu xanh biếc 
Điện Ngọc uy nghiêm ánh sắc ngời 
Trầm mạc Thủy Đình mờ huyễn cảnh 
Hiên ngang Thê Húc tuyệt xinh vời
Bâng khuâng hương sữa chiều hôm đến
Hà Nội ta ngồi gió nhẹ vơi. 

10/11/2018





Hình Ảnh & Thơ: Phan Thanh Xuân


Mong Ước



Bài Xướng:
Mong Ước

Cuộc vui tao nhã tạm ngưng rồi,
Mến chúc Minh Hồ được thảnh thơi.
Dường sức thời gian mau ổn định,
Bình thường tâm trí thật mừng vui.
Thần Kính vững chắc không chao đảo,
Thể chất kiên cường tiếp tục chơi.
Bạn hữu mong chờ mau trở lại,
Vườn hoa nở rộ đón hai người (Song Minh).

Thanh Khang
***
Các Bài Họa:


Hy Vọng


Cánh cửa vườn Hoa sắp đóng rồi
Không còn trông ngắm sắc màu thơi
Tỏa hương nồng thấm lòng thi hữu
Loang rực tình thân khắng khít vui
Lực bất tòng tâm đành phải chịu
Sức không đi hết con đường chơi
Tạm dừng chân lại lo tu dưỡng
Hy vọng tương lai gặp lại người

Song Minh
Montpellier, 09.11.2018
***
Tạm Biệt

Xin chào tạm biệt chủ vườn thơ
Chúc mọi an vui trí não chờ
Tĩnh dưỡng tinh thần bên suối mát
Vun bồi sức khỏe giữa trời mơ
Khi vai tóc xõa kề khoan khoái
Lúc cánh tay choàng bước nhởn nhơ
Đuổi bóng thời gian màn thế sự
Yêu đời sống lại thuở đào tơ

Bửu Tùng
9/11/2018
***
Chân Trời Mới

Buồn neo bến cũ đã lâu rồi
Trả những im lìm lại giếng thơi
Vút gió hào hoa miền sảng khoái
Tung lòng độ lượng chốn lành vui
Thênh thang mở cửa chào cơ hội
Bát ngát nâng tầm đón cuộc chơi
Mới lạ đang chờ khai mãn nhãn
Tình yêu đất nước đợi trao người..


Lý Đức Quỳnh
***
Ước Mong


Hội trưởng Thơ Duyên tạm nghỉ rồi
Vườn hoa héo úa thiếu chăm thôi
Xa anh đảm nhiệm càng thêm tiếc
Vắng chủ điều hành sẽ giảm vui
Dưỡng trí thi văn ngừng xướng họa
Chăm mình bút mực nén sân chơi
Song Minh kính chúc thường an lạc
Bệnh hoạn tiêu tan mạnh khỏe người

Minh Thuý
8 tháng 11 _2018
***
Mong Thay!

Khép cửa vườn thơ...bịn rịn rồi!
Bao điều suy tính hãy buông lơi
Tinh thần yên ổn tâm thường lạc
Nét mặt hồng hào dạ mãi vui
Ba tháng an lành hoa lại nở
Muôn màu sắc sảo bướm về chơi
Tưng bừng trước cổng xôn xao tiếng
Gia chủ nâng ly cảm tạ người!

Như Thu

***
Mong Chờ...
(Họa Hoán Vận)

Tàn Thu lá rụng báo đông rồi
Vườn Trưởng Minh Hồ khép cổng chơi
Mấy tháng rời xa nghe chán quá
Dăm tuần cách biệt thấy không vui
Trông tin sáng tối đâu yên tĩnh
Nhớ bạn đêm ngày chẳng thảnh thơi
Chúc chị cùng anh an tịnh dưỡng
Ngày về mở hội đón thêm người ...

Tuyết Phan 
09/11/2018

Đất Phương Nam 1 - Từ Đất Phiên Trấn Đến Tỉnh Gia Định (Phần6)


Gia Định Dưới Thời Vua Gia Long:

Vào đầu thế kỷ thứ XIX, dưới thời Gia Long, vùng đất Gia Định đã trở thành thủ phủ của Gia Định Thành, bao gồm tất cả những đất đai chạy dài từ Bình Thuận đến mũi Cà Mau. Năm 1802, sau khi lên ngôi, ban đầu vua Gia Long vẫn giữ nguyên sự phân bố hành chánh có sẵn từ trước với 3 dinh và 1 trấn là Biên Trấn dinh (Biên Hòa), Phiên Trấn dinh(32), Vĩnh Định, và Hà Tiên trấn. Ít lâu sau đó, ông cho đổi phủ Gia Định ra làm Trấn Gia Định và các dinh đổi ra làm trấn. Nghĩa là lúc đó miền Nam được đổi thành 5 trấn: Phiên An trấn, Biên Hòa trấn, Định Tường trấn, Vĩnh Thanh trấn, và Hà Tiên trấn.

Năm 1808, vua Gia Long (năm thứ 7), nhà vua định lại bờ cõi, phân lại địa giới từ Bắc chí Nam. Nhà vua chia đất nước ra làm 4 dinh, gồm 25 trấn. Từ Thuận Hóa trở ra Bắc là Bắc Thành, từ Bình Thuận trở vào Nam trực thuộc Gia Định Thành. Lúc đó Gia Định Thành gồm có 5 trấn: Phiên An, Biên Hòa, Định Tường, Vĩnh Thanh(33), và Hà Tiên. Về mặt hành chánh, Gia Định thành được đặt dưới quyền cai quản của một vị tổng trấn và hiệp tổng trấn(34). Các trấn thì đặt quan trấn thủ, cai bộ và ký lục cai trị. Vị tổng trấn đầu tiên của Gia Định thành là quan Kinh Môn Quận Công Nguyễn văn Nhân

Cùng năm 1808, trấn Gia Định được đổi làm thành Gia Định, gồm 5 trấn là Phiên An, Biên Hòa, Định Tường, Vĩnh Thanh, và Hà Tiên. Riêng trong trấn Phiên An, lấy huyện làm phủ, lấy tổng làm huyện. Theo Gia Định Thành Thông Chí của Trịnh Hoài Đức, trấn Phiên An đất rộng, đường thủy bộ thông thương. Phía bắc giáp với trấn Biên Hòa, phía trên từ sông Đức Giang, tục gọi là sông Thủ Đức, đến Bình Giang thuộc huyện Bình Dương, tục gọi là sông Bến Nghé, chuyển rẽ xuống ngã ba Phù Gia, tục gọi là ngã ba sông Nhà Bè, rồi đổ thẳng ra cửa biển Cần Giờ, bờ nam của sông là địa giới của trấn Phiên An; phía nam giáp trấn Định Tường, phía trên từ Quang Hóa, Quang Phong, về phía tây đến Vàm Dừa, Rạch Cỏ, đến sông Bát Chiên, chuyển xuống phía đông đến sông Vũng Gù, qua Tra Giang rồi ra cửa biển Soài Rạp, dùng bờ bắc của sông nầy làm địa giới của trấn Phiên An. Về phía đông trấn Phiên An là biển, về phía tây là đất Cao Miên. Đông tây cách nhau 352 dặm, nam bắc cách nhau 107 dặm. 

Lúc mới thành lập là dinh Phiên Trấn, lãnh 1 huyện, 4 tổng, lỵ sở đặt tại thôn Tân Lân, tổng Bình Trị, huyện Bình Dương (tỉnh Bình Dương ngày nay). Năm 1811, lỵ sở trấn Phiên An được dời về chợ Điều Khiển thuộc xã Tân Mỹ. Đến năm 1812 (Gia Long thứ 11), Tả Quân Quận Công Lê Văn Duyệt được bổ nhậm chức Tổng trấn thành Gia Định. Đến năm 1816, lỵ sở lại được dời qua thôn Hòa Mỹ, phía bắc Thành Gia Định. Hồi nầy trấn Phiên An có 1 phủ Tân Bình, gồm 4 huyện: Bình Dương(35), huyện Tân Long(36), huyện Phước Lộc, và huyện Thuận An(37).

Huyện Bình Dương, trước kia là tổng, được nâng lên làm huyện, lãnh 2 tổng, 150 thôn xã, phường, lân, ấp. Phía đông giáp với biển Cần Giờ; phía tây tiếp giáp với vùng rừng núi Cao Miên; phía nam giáp với ngã ba Thị Phổ, thuộc tổng Tân Phong, huyện Tân Long, ngược dòng rạch Ong Nhỏ đến Cống Môn, chợ Tân Kiểng, tục gọi là Chợ Quán, cho đến ao Gò Vấp (Lão Đống Trì); phía đông giáp với tổng Lộc Thành, thuộc huyện Phước Lộc (Cần Giuộc); phía tây nam giáp với tổng Bình Cách, huyện Thuận An. Tổng Bình Trị gồm 76 thôn xã(38). Phía đông giáp với Bình Giang, đoạn từ sông trước thành Gia Định đến Cầu Kho; phía tây giáp đầu suối Bến Lầy đến Hóc Môn, giáp với phía đông của tổng Dương Hòa; phía nam giáp Cầu Kho qua Miếu Hội Đồng đến cầu Tham Lương; phía bắc giáp trấn Biên Hòa, từ sông Thủ Đức dưới bờ nam sông Sài Gòn (Bình Giang). 

Tổng Dương Hòa gồm 74 thôn xã(39). Phía đông giáp Biển Đông; phía tây giáp miền núi Cao Miên; phía nam giáp tổng Tân Phong, huyện Tân Long, từ ngã ba Thị Phổ, dọc theo sông rạch Ong Nhỏ, qua Cống Môn, chợ Tân Kiểng đến ao Gò Vấp (Lão Đống Trì); phía bắc giáp với sông lớn Bình Phước, từ cảng Cần Giờ ngược dòng đi qua ngã ba Nhà Bè đến sông trước thành; phía đông giáp tổng Lộc Thành, huyện Phước Lộc; tây nam giáp bờ đông hồ Gò Vấp, tổng Tân Phong, huyện Tân Long, rồi chạy vòng theo núi Bà Đen trên miền núi. Huyện Tân Long, xưa kia là tổng được nâng lên làm huyện, lãnh 2 tổng, 150 thôn. Phía đông giáp tổng Dương Hòa, huyện Bình Dương; phía tây giáp ao Gò Vấp; phía nam giáp sông cái Thuận An (Vàm Cỏ Đông); phía bắc giáp ngã ba Thị Phổ, huyện Bình Dương, đến sông rạch Ong Nhỏ, đi qua cửa Cống Môn, chợ Tân Kiểng cho đến Hóc Môn. Tổng Tân Phong, gồm 76 thôn xã(40). 

Phía đông giáp ngã ba Khúc Lăng, rồi dọc theo ngã ba sông Bến Lức đến hạ lưu sông Rạch Cát (Sa Hà); phía đông giáp ao Gò Vấp; phía nam giáp ngòi Khiêu ở cửa trên sông Rạch Cát, tổng Long Hưng, cho đến thượng nguồn sông Rạch Cát; phía bắc giáp Cống Môn, chợ Tân Kiểng cho đến sông Rạch Ong Nhỏ, xuống tận ngã ba Thị Phổ. Tổng Long Hưng(41), gồm 74 thôn xã. Phía đông giáp phía dưới cửa sông Rạch Cát, dọc theo ngã ba sông Cần Giuộc, chuyển qua chợ Thị Đắc ra đến Rạch Chanh; phía tây giáp ao Gò Vấp, dọc theo ngòi Miễn Mộ, thuộc tổng Bình cách, huyện Thuận An; phía nam giáp sông lớn Thuận An (Vàm Cỏ Đông); phía bắc giáp với ngòi Khiêu ở tổng Tân Phong, cho đến cửa sông Rạch Cát. 

Huyện Phước Lộc, nguyên trước đây là tổng, nay được nâng lên làm huyện, lãnh 2 tổng, 95 thôn, xã, phường, lân, ấp. Phía đông giáp cửa biển Soài Rạp; phía tây giáp Rạch Chanh, thuộc tổng Tân Phong, huyện Tân Long; phía nam giáp cửa sông Chanh, xã Xá Hương (Vàm Cỏ Đông); phía bắc giáp cửa Loát Giang, thuộc tổng Dương Hòa, huyện Bình Dương, vòng qua Ô Giang, chạy đến sông Bến Lức. Tổng Phước Điền(42), gồm 48 thôn, xã, phường, lân, ấp. Phía đông giáp bến ngã ba sông Xá Hương, tiếp đến là cửa biển Soài Rạp; phía tây giáp chợ Thị Đắc và Rạch Chanh; phía nam giáp tổng Thuận Đạo, huyện Thuận An; phía bắc giáp tổng Lộc Thành. Tổng Lộc Thành(43) gồm 47 thôn, xã, phường, lân, ấp. Phía đông giáp cửa biển Soài Rạp; tây giáp Gò Đen thuộc tổng Long Hưng, huyện Tân Long; phía nam giáp sông Xá Hương thuộc tổng Thuận Đạo, huyện Thuận An và dọc theo cửa Rạch Chanh; phía bắc giáp cửa sông Cần Giuộc, ngược dòng sông Lam (Nha Ram) qua sông Mồng Gà (Kê Quan) cho đến bờ nam cầu ngang ở chợ Thị Đắc. 

Huyện Thuận An, trước đây là tổng Bình Thuận, sau năm 1808 được nâng lên thành huyện. Phía đông giáp sông Xá Hương (Vàm Cỏ Đông); tây giáp Trảng Bàng, thuộc phủ Tầm Đuông của Cao Miên; phía nam giáp sông cái Hưng Hòa thuộc trấn Định Tường, ngược theo dòng Bát Chiên là đến thủ sở đạo Tuyên Oai; phía bắc giáp cửa sông Xá Hương, đi lên là sông Thuận An, ngòi Miễn Mộ rồi giáp núi Bà Đen. Tổng Bình Cách(44) gồm 33 thôn xã. Phía đông giáp ngã ba Nước Mặn, cửa sông Rạch Chanh của tổng Thuận Đạo; phía tây giáp Quang Hóa (Trảng Bàng) và núi Bà Đen, thuộc phủ Tầm Đuông của Cao Miên; phía nam giáp Thuộc Lãng, sông Tra của Trấn Định Tường; phía bắc giáp sông Đôi Ma, dọc theo sông Thuận An đến ngòi Miễn Mộ. 

Tổng Thuận Đạo(45) gồm 32 thôn, phường, xã...Phía đông giáp sông Xá Hương và biển; phía tây giáp phủ Tầm Đuông của Cao Miên; phía nam giáp Thuộc Lãng sông Tra Giang của trấn Định Tường, đi lên qua Hưng Hòa đến sông Bát Chiên của đạo Tuyên Oai, giáp với Cao Miên; phía bắc giáp tổng Bình Cách, qua ngã ba Nước Mặn sông Rạch Chanh, đến biên giới Cao Miên.


Thứ Ba, 13 tháng 11, 2018

Nam Quốc Sơn Hà(33 Câu Long Ngâm) - Sáng Tác Trần Ngọc Thạch - Trình Bày Trúc Tiên


Sáng Tác:Trần Ngọc Thạch
Trình bày: Trúc Tiên 
Đàn trang: Duy Kim 
Đàn guitare phím lõm: Văn Môn 
Đàn kìm & bầu: Huỳnh Tuấn 
Đàn cò & gáo : Thanh Hoàng
Thực Hiện: Vũ Hạ


Biển Và Hoa



Mùa ly loạn em ra đi năm ấy
Thuyền lênh đênh hoàng hôn nắng chân mây.
Trời gió nhẹ biển loáng màu trăng ngả
Nghiêng xuống em lấp lánh giải ngân hà.


Đêm trở gió chiếc thuyền con thăm thẳm,
Biển hãi hùng trời đất rất xa xăm!
Từng lớp sóng ngọn cuồng như thác đổ,
Bao kiếp người thành bọt sóng hư vô!


Trên sóng nước em bồng bềnh trôi mãi
Trôi theo trăng về lối ngõ thiên thai.
Biển và em bài thơ say dang dở
Dòng sông quê đành gởi lại bến bờ!


Qua giông bão biển đêm trăng vẫn mộng 

Chỉ có em lặng về cõi mênh mông
Miền xa tít sẽ bình an giấc ngủ,
Em thênh thang hồn chẳng vướng hận thù.


Như pho tượng đượm nét buồn thế kỷ!

Ðời chìm sâu những giai điệu tình si.
Tít mù khơi loài chim nhỏ thiên di,
Vút tiếng hát từ xa xăm mộng mị,


Về biển xanh mang theo chút phù sa.

Sóng dìu em vào tận cõi thiên hà.
Em chắc lạnh nơi hành tinh băng gía?
Chiếc tàn y sao đủ thấm làn da!


Trời hoàng hôn sóng nhấp nhô trắng xóa, 

Mắt em buồn màu cỏ úa xót xa!
Ôi giai nhân trong đáy nước nhạt nhòa,
Em trôi mất mảnh thuyền xưa mục rã!


Đỗ Bình

Il Pleure Dans Mon Coeur (Paul Verlaine ) - Trời Mưa Trong Lòng Tôi


Il Pleure Dans Mon Coeur

Il pleure dans mon coeur
Comme il pleut sur la ville;
Quelle est cette langueur
Qui pénètre mon coeur?

Ô bruit doux de la pluie
Par terre et sur les toits!
Pour un coeur qui s'ennuie
Ô le chant de la pluie!

Il pleure sans raison
Dans ce coeur qui s'écoeure.
Quoi! nulle trahison?...
Ce deuil est sans raison.

C'est bien la pire peine
De ne savoir pourquoi
Sans amour et sans haine
Mon coeur a tant de peine!

Paul Verlaine(1844 - 1896)
***

Các Bài Thơ Dịch:

Trời Mưa Trong Lòng Tôi 

Trời mưa trong lòng tôi
Như mưa trên phố xá
nỗi bực buồn chi lạ
Xâm chiếm trái tim tôi

Tiếng mưa êm êm gõ
Trên đất trên mái nhà
Vào trái tim sầu muộn
Ôi tiếng hát mưa sa

Trời mưa không duyên cớ
Vào trái tim buồn phiền
Có Gì?không phản trắc
Sao tang chế vô duyên

Còn tệ hơn phiền muộn
Mà chẳng biết tại sao
Không yêu không thù hận
Mà phiền muộn biết bao

Lạc Thủy Ðỗ Quý Bái

***
Mưa Rớt Trong Lòng

Mưa rơi trong lòng tôi
Như rơi trên thành phố
Tương tư nào cuối trời
Thấu nhập cõi lòng tôi?

Ôi âm dịu cơn mưa
Trên đất, trên mái ngói!
Lòng buồn suốt bao mùa
Ôi giai điệu cơn mưa

Mưa rơi không nguồn cơn
Trong con tim tan nát
Không phản trắc, dỗi hờn?
Tang chế chẳng nguồn cơn

Tận hố thẳm niềm đau
Không biết tại sao cả
Chẳng tình yêu, hận sầu
Tim chất ngất niềm đau!

Lộc Bắc
14/07/2008
***
Mưa Trong Lòng Tôi

Lòng chảy giọt đau thương
Như mưa đẫm phố phường
Ê chề phương nao đến
Tràn ngập cả tim ta

Ôi tiếng mưa dịu dàng
Nhịp đều trên mái lá
Lòng này đang buồn bã
Nghe mưa hát chẳng vơi

Nỗi buồn không tên tuổi
Phải chăng là phản bội
Có còn gì để nói
Lòng không ngừng nhỏ lệ

Ôi nỗi đau tồi tệ
Nào biết bởi vì đâu
Yêu thương và hờn oán
Gặm nhấm khiến tim sầu.

Quên Đi

***
Mưa Cõi Lòng Tôi


Mưa rơi cõi lòng tôi
Như ngoài trời lã chã
Nỗi buồn vây khó tả
Sao đẫm ướt tim ta

Tiếng mưa rơi nhè nhẹ
Trên mái nhà mặt đất
Ray rứt trái tim òa
Ô nhạc sầu mưa sa

Không duyên cớ mưa rơi
Trong tim chừng nhức nhối
Không bị tình bội phản
Sầu lòng lại vấn tang

Có tệ hại nào bằng
Khi chẳng rõ nguồn cơn
Không yêu chẳng ghét hờn
Mà tâm can đau đớn.

Kim Oanh
Melbourne 2018
***
Mưa Trong Tim 

Mưa lệ trong tim ta
Như mưa sa hè phố
Nỗi buồn sao nhức nhối
Len lén chiếm hồn ta!

Ôi! nhạc mưa êm ái
Trên mái trên mặt đường
Cho tim nầy tê tái
Ôi! giọt sầu du dương!

Lệ nầy cứ vẩn vơ
Trong con tim bơ thờ
Đâu có gì bội bạc?
Tang tóc sầu vu vơ!

Đau khổ chẳng tìm ra
Vì đâu ta không biết
Chẳng thương cùng chẳng ghét
Quặn thắt cõi lòng ta!

Mailoc

7 Ngày Đêm Lênh Đênh Trên Biển - Kỳ 2


Ngày 1.

Vì đi trễ hết 4 tiếng đồng hồ nên ông chủ tàu quyết định đi xa bờ về hướng Cà Mau, coi như đang đi đánh cá chứ không trực chỉ ra hải phận quốc tế. Lưới cá được chuẩn bị sẵn sàng y như là sắp sửa hành nghề, hể thấy dáng ghe công an biên phòng thì thả lưới xuống cầu may cho chúng không tới xét... 
Hành khách vượt biên được ông ta cho trốn ở dưới hầm. Đàn ông con trai được cho ở khoan trước, còn đàn bà con gái thì cho ở khoan kế cabin, chín giửa tàu thì êm hơn ít bị sóng giật, đỡ bị ói.

Ngày đầu biển êm sóng lặng nên tôi ngủ rất ngon. Gần chiều tối mới được lên khỏi hầm để hít thở không khí biển và ăn cơm chiều...
Nhưng mà buổi cơm chiều hôm ấy chỉ có các ngư phủ cùng tôi mà thôi những người khác vẫn còn mê cái hầm thơm mùi cá nên không lên ăn nổi...
Chắc các bạn đang thắc mắc tại sao tui không bị say sóng. Nhưng nếu các bạn nhớ những chuyện mà tôi viết trước đây thì câu trả lời nằm ở đó. 
Tôi hồi nhỏ sống trên sông chứ không phải trên đất liền, lớn lên chuyện đi ghe xuồng đối với tôi còn rành hơn chạy xe nhiều nên không say sóng là điều tất nhiên rồi...

Đêm 2

Tuy không có la bàn nhưng ông chủ tàu cũng là tài công với kinh nghiệm mấy mươi năm đi biển nên ông chỉ cần nhìn sao rồi nhắm hướng đi trong đêm tối mịch mù. Tôi sau một ngày ngủ nhiều, tối đó không buồn ngủ nữa nên lên ca-bin ngồi tán dóc chơi. Tôi hỏi:
- Sao chú không chờ qua tết biển êm rồi hãy đi? Lúc nầy có khi biển bị động bất tử.
Ông chủ tàu cười:
- Chuyện đó tôi biết chứ. Tụi biên phòng cũng biết cho nên lúc nầy thì nó ít đi tuần tra, sau tết biển êm thì chúng tuần tra hà rầm, dễ bị bắt lắm. Thứ nào cũng nguy hiểm vậy mình chọn cái ít hiểm nguy phải tốt hơn không? Chuyện biển có động hay không là do trời đất, hơn nữa tui đi biển lâu rồi biển động đối với tôi không đáng sợ bằng công an...
Ghe đi hơn nửa đêm thì trời kéo mây đen, gió bắt đầu thổi mạnh dần, những ngọn sống bạc đầu thi nhau lè ra những cái lưỡi trắng xoá, chiếc tàu chồm lên hụp xuống liên tục.

Biển đang động mạnh. Mưa bắt đầu ào ào đổ xuống. Ông chủ tàu ra lịnh:
- Nhỏ ga lại phân nửa, quay theo hướng gió gối đầu 1/3 lượn sóng mà đi, tới đâu thì tới biển êm rồi mình mới lấy hướng lại...
Con tàu ngã nghiêng lảo đảo, trồi lên hụp xuống như người say rượu. Ngư phủ thay phiên nhau giữ vững Vô-lăng, còn đàn bà con gái thì thi nhau ói, rồi chấp tay nguyện cầu van vái cho phật trời phù hộ tai qua nạn khỏi...
Cuộc chiến với thiên nhiên kéo dài cho đến gần sáng thì trời bắt đầu bớt gió và mưa cũng nhẹ hột đi nhiều, chỉ còn lất phất rơi...

Ngày 2

Trời đã sáng hẳn nhưng mặt trời còn trốn ở một nơi nào đó trong đám mây mù dầy đặc, xa xa một con tàu to đùng xuất hiện. Tất cả mọi người đều vui mừng như được tái sinh. Tàu chúng tôi lướt sóng trực chỉ tiến về hướng đó. 
Ngoài biển cả, thấy thì tưởng là gần lắm nhưng thực ra chạy mấy tiếng đồng hồ sau mới tới nơi.

Chỗ đó là một cái giàn khoan dầu của Mỹ, chung quanh có mấy chiếc xà-lang, tàu tôi cặp sát một trong mấy chiếc xà lang đó. Tôi và 2 ngư phủ khác leo lên đó tìm hiểu sự tình. Từng tốp 4, 5 người ngồi tụm lại trùm cao su tránh mưa. 
Gió còn thổi mạnh làm tung những tấm cao su kêu nghe bạch bạch, nước mưa bắn tung tóe mọi người mình mẩy ướt nhẹp. Chúng tôi hỏi thăm thì người ta cho biết họ cũng là những người vượt biên ghé tránh bảo. Tàu của họ vô nước không thể tiếp tục cuộc hải trình. Có người còn tốt bụng khuyên nên làm cho tàu vô nước thì Mỹ mới chịu cho lên tạm trú.
Chúng tôi trở lại tàu trình bày rõ sự việc nhưng ông chủ tàu quyết định tiếp tục lên đường sau khi hỏi thăm hướng đi cho chắc ăn.
Mấy người Mỹ qua tàu chúng tôi xem xét một hồi, khi họ thấy tàu cũng còn khá an toàn cho nên họ chỉ cung cấp một ít đồ supply rồi chỉ hướng đi về phía Malaysia.

Đêm 3

Biển chiều nhuộm một màu vàng tuyệt đẹp vài con hải âu bay lượn trên nền trời trong vắt, chúng tôi vui mừng chờ đón bến bờ tự do...
Con tàu đang rẽ sóng ngon lành bỗng kêu lên khịch khịch mấy tiếng rồi tắt ngủm. Nó chậm chạp trôi theo dòng nước đi về đâu cũng không ai để ý. Mọi người chỉ chăm chú chờ anh thợ máy đang ra sức sửa chữa. Đàn bà lại tiếp tục cầu nguyện... Cho đến hơn nửa khuya thì sửa được một block máy. 
Với một block máy nó chạy cà rịch cà tang như bà già đi âm phủ. Nhìn thấy những chiếc ghe câu, ghe cào đèn đuốc sáng trưng ông chủ tàu quyết định chọn đại một chiếc gần nhất rồi cố cho con tàu lết lại gần, chờ nó cào xong thì nhờ nó kè mình vô bờ...

Ngày 3.

Hôm sau trời trong mây tạnh, chiếc tàu cá Thái Lan vừa kéo xong mẻ lưới thì tàu tôi cặp sát vào. Trong tàu có một cô trước năm 1975 làm sở Mỹ nên biết chút ít tiếng Anh mà thằng thuyền trưởng cũng biết chút đỉnh nên cả hai người nói qua nói lại một hồi, cuối cùng cô ta cho biết chiếc tàu Thái nầy đồng ý chở hết người trên tàu tôi vô đất liền còn chiếc tàu chúng tôi đang đi thì phải bỏ lại vì chánh phủ nó cấm không cho cứu người vượt biên nếu như họ không gặp nguy hiểm.
Ông chủ tàu bàn với anh thợ máy một hồi thì đồng ý theo tàu Thái vô bờ. 
Chiếc ghe cào của Thái lớn gấp mấy lần tàu tôi đi, cái ca-bin của nó có tới 2 tầng. Đàn bà con gái chúng nó cho lên tầng trên còn bọn đàn ông chúng tôi thì chúng cho ở tầng dưới.

Chiếc tàu Thái chạy chầm chậm nhưng chúng tôi không biết nó đi về hướng nào. Một lúc sau thì ngư phủ Thái dọn cơm nóng với mực và tôm tươi luộc cho chúng tôi ăn. Cơm gạo Thái thơm nồng nàn mà từ đêm qua đến giờ lo vụ tàu hư nên chúng tôi đâu có nuốt được cơm, bây giờ sẵn cơm ngon đồ ăn nóng tôi dứt liền mấy chén.
Ăn xong tôi định bước ra ngoài boong tàu xem thử cho biết tàu Thái khác tàu Việt ra sao. Vừa lú đầu ra cửa tôi gặp ngay một thằng ngư phủ mình mẩy đen thui như cục than hầm đang cầm cây dao phay đứng canh. Tôi la thầm trong bụng:
- Chết bà! Gặp cướp biển rồi. 
Tui bò lại nói nhỏ cho ông chủ tàu nghe rồi bò ra phía cửa bên hông kia xem thử, bên phía đó cũng gặp thêm một cây cột nhà cháy, tay cũng đang thủ cây búa tổ chảng. Tôi than thầm, "chuyến nầy bỏ mạng thiệt rồi".

Thằng Mạnh nghe cướp là chồm đầu ra cửa xem thử coi con bồ nó thể nào. Vừa lú đầu ra là bị thằng Thái Lan nắm cổ kéo ra ngoài, nó ra dấu lột hết quần áo để trở thành người tiền sử, xong rồi nó kéo ra mũi tàu, tụi tôi sợ muốn té đái trong quần, tưởng là nó xô xuống biển để kết duyên với người cá rồi, ai ngờ nó chỉ tống vô hầm nước đá làm cá muối mà thôi. Sau đó nó từ từ kéo đầu từng người ra tái diễn lại cái màn cũ, tôi được đi hàng áp chót, sau cùng là ông chủ tàu. Trong hầm nước đá mà không có một mảnh vải che thân nên tôi vừa lạnh vừa run còn thằng Mạnh vô đầu tiên nên sắp biến thành cây nước đá rồi.

Tụi Thái Lan ở ngoài lục lạo đồ đạc quần áo của chúng tôi lấy đi sạch sẽ những gì có giá trị kể cả tiền Việt Nam chúng cũng không chừa. Gần một giờ sau chúng mới cho lên từ từ, tới phiên tôi rời khỏi hầm thì đã thấy thằng Thái Lan đang lội qua tàu mình mà cột dây rồi nó cặp sát hai chiếc lại, sau đó nó đạp từ người qua tàu cũ và quăng bừa bải trả lại cho chúng tôi quần áo cũng như vật dụng cá nhân. Trước khi đi nó thảy cho một bao gạo ân huệ...
Tụi tui mạnh ai nấy lẹ làng tìm lại quần áo của mình mà mặc vào, hổng biết có người nào can đảm mà quan sát thử xem những người đồng cảnh ngộ của mình ra sao hông, chứ tôi thì sợ quá nên quên...
Khi mọi người hoàn hồn lại chút đỉnh thì anh thợ máy bắt đầu cặm cụi xem xét để sửa block máy còn lại...

Đêm 4.

Mọi người mệt lả, rả rời nhưng không có người nào chớp mắt mà ngủ được. Đến nửa khuya thì 2 blocks máy nổ đều chạy ngon lành. Ông chủ tàu không nói một tiếng nào chỉ ngắm sao trời mà đi về hướng Mã Lai...

Ngày 4.

Tàu chạy được, mọi người như được cứu sống lại lần nữa cho nên nằm đâu là ngủ đó, mải đến gần trưa hôm sau thì ông chủ tàu la lớn:
- Thấy bờ rồi, tới nơi rồi.
Tất cả mọi người đều leo lên nhìn. Từ xa tít mù khơi ở tận cuối đường chân trời một dãy mây xanh ẩn hiện, nhưng đó lại là niềm hy vọng của sự tái sinh. Phải mất khoảng 3 giờ đồng hồ sau thì mới thấy rõ hàng cây xanh và nhà cửa ở ven biển.

Con tàu nhẹ nhàng lướt sóng đi cách bờ chừng vài trăm mét, gió mùa đông thổi lạnh thấu xương nhưng mà hình như không có ai quan tâm tới thời tiết, cái mà mọi người đang lo đó là trên bờ kia, nơi cách con tàu chưa đầy 500 mét là phần đất của quốc gia nào. Thái Lan, Malaysia hay là đã quay trở lại Việt Nam sau cơn bão...
Trên bờ biển hình như là vùng quê nên nhà cửa lưa thưa, tàu phải đi hơn một giờ sau thì mới thấy một bãi biển có đông người qua lại, trên đó còn có nhiều xe hơi...
Ông chủ tàu cho tàu sát bờ hơn nhưng cũng phải còn xa hằng 300 mét để tránh đá ngầm. Mọi người đang đoán già đoán non, người thì cho là Mã Lai người thì nói Thái Lan nhưng tuyệt nhiên không ai dám nhắc đến 2 chữ Việt Nam thân yêu cả...
Thằng Mạnh nói:
- Muốn biết là nước nào chỉ cần cặp tàu vô rồi lên bờ hỏi là biết liền, chứ ngồi đây đoán tới đoán lui hoài thì cũng bao nhiêu đó thôi.
Ông chủ tàu trả lời:
- Ai mà hổng biết dzậy nhưng biển chổ nầy là biển lạ, mình đâu có biết dưới đó có đá ngầm hay không, hơn nữa cặp sát bờ còn có sóng lưỡi búa chắc chắn chỗ đó có cồn ngầm nên dội nước thành sóng lưỡi búa, mình cặp tàu vô rủi vướng đá ngầm lủng tàu mà nơi đó lại là Thái Lan hay tệ hơn nó là chỗ nào đó ở Việt Nam thì chỉ có nước khóc ra tiếng Miên.

Tôi còn đang ấm ức trong bụng chuyện thằng Mạnh lợi dụng thời cơ đi ké mà còn cỏng thêm 2 người nên xỏ ngọt:
- Hay là mầy lội vô đó hỏi thử đi. Tao nhớ mầy cũng lội giỏi lắm mà...
Nó cũng đâu phải tay vừa nên móc giò lái lại liền tức khắc:
- Tao lội sông đâu có bằng mầy vậy sao mầy hổng lội mà lại kêu tao?
Tôi nổi sùng:
- Nhưng tao đâu có đề nghi vì tao chỉ lội sông thôi chứ chưa có lội biển lần nào, nhưng sóng lưỡi búa như vậy mà mầy dám đề nghị lội vô hỏi đường thì chắc là mầy biết cách lội.
Thằng Mạnh nín khe nhưng ông chủ tàu thì lên tiếng:
- Chỗ có sóng lưỡi búa đó nước cạn queo khi mình lội vô thì nước chỉ chụp lên đầu không sao, nhưng khi trở ra phải quay mặt vô bờ mà lội ngược nếu không sẽ bị nước ụp vô mặt mà chết ngộp. Tại trong tàu tui mấy đứa nầy hổng biết tiếng nước ngoài chứ không thôi tui kêu tụi nó lội vô rồi.
Thằng Mạnh muốn làm anh hùng rơm và lấy le với bồ nó nên mạnh miệng lên tiếng để đè bẹp tôi:
- Mầy mà dám lội vô thì tao sẽ lội với mầy.
Nói xong nó đắc ý còn nhướng nhướng cặp chưn mày với tôi làm tôi ứa gan nên nhịn không nổi liền cổi áo cái rột:
- Lội thì lội chứ, tao sợ mầy sao?
Mấy ngày qua tôi thường trực vô ca-bin tán dóc với anh em ngư phủ và ông chủ tàu nên mọi người cũng có một chút cảm tình với nhau, thằng Thiện thấy vậy cũng lên tiếng:
- Em cũng lội vô đó với anh.
Ông chủ tàu lựa ra 3 cái "can" mủ tốt nhất rồi cho tàu chạy chậm chậm vô sâu hơn 100 mét nữa 3 đứa tui mới ôm "can" mà lội vào bờ.

Gió bất thổi đẩy từng cơn sóng đưa tôi tới miền đất tự do, con đường còn dài tôi lội từ từ mà dưỡng sức, gần sát bờ sóng cao dữ dội chụp xuống như một quả đồi nước phủ kín chung quanh chừng 1/2 phút thì nó mới rút qua khỏi và kéo lùi tôi trở ra. Tới lúc đó tôi mới ra sức lội ngược vô bờ, rồi lượn sống thứ nhì thứ ba...lại tiếp tục trình tự cũ, còn chưa đầy 50 mét mà sóng cứ đẩy vô rút ra hoài làm tôi mệt muốn đứt hơi, chợt nhớ lời ông chủ tàu nói tôi thò chân mình xuống đất thử thì chạm đất từ lâu rồi.

Tôi cầm cái can bị mốp méo vì xẹp bớt hơi chạy lẹ lên bờ để tránh đợt sóng kế tiếp. Ngồi trên bãi cát tôi cố tìm 2 đứa nó nhưng những cơn sóng bạc đầu chỉ để lại những bọt nước trắng xóa còn 2 thằng kia thì chưa thấy đâu...
Tôi bước những bước chân đầu tiên trên đất liền sau 4 ngày đêm lênh đênh trên biển...
Tôi thấy trước mặt mình là những trũng thật sâu, người tôi nghiêng ngã còn hơn là say rượu. Đang dò từng bước theo bờ thì thằng Thiện vô tới hai đứa tôi mừng quá ngồi bẹp trên cát để chờ thằng Mạnh bỗng đâu có một cô gái mặc sắc phục, tôi đoán có lẽ là cảnh sát đến. Cô ta xổ một loạt hổng biết là tiếng gì Anh, Pháp, Thái Lan hay Mã Lai nhưng nghe được tiếng Việt Nam trong đó tôi liền vận dụng hết những gì đã học ở trường còn sót lại chỉ ̣vừa đủ đưa tay về phía con tàu nhỏ bé đang neo ngoài khơi và chỉ xuống dưới chân mình rồi thốt lên vỏn vẹn 2 chữ:
- Thailand, Malaysia
Vậy mà cô gái cũng hiểu và trả lời ngon lành
- Thailand, Thailand. 
Rồi cô ta chỉ tay về hướng mặt trời sắp lặn:
-Malaysia, Malaysia
Cô ta còn đưa 2 ngón tay lên ra dấu nhưng tôi bí, không hiểu là ý cô ta muốn nói đi xe, đi máy bay 2 giờ thì tới, hay là đi tàu thì phải mất 2 ngày...
Dân Thái Lan nói nào ngay cũng tốt bụng lắm, kẻ mồi cho thuốc hút người thì lấy áo khoát của mình trùm cho chúng tôi bớt lạnh. Cách đó hơn 50 mét thằng Mạnh cũng được dân Thái dắt lại nhập bọn với 2 đứa tôi.
Ngồi nghỉ mệt hút thuốc một hồi thì tụi tôi cám ơn mọi người rồi lội trở ra tàu. Lượt ra tôi nhớ lời dặn của ông chủ tàu ôm cứng cái can mủ rồi quay lưng nhắm mắt lội ngược trở ra tàu, thiệt là dễ dàng...

Đêm 5

Nghe chúng tôi tường thuật lại cả tàu vui mừng không tả. Cơm nước cá chiên cá kho cho ăn thả giàn. Ông chủ tàu quyết định ngày đi đêm nghỉ để tránh đá ngầm. Đêm đó ai muốn ngủ dưới hầm hay ngủ ở trên tùy ý. Tàu neo tới sáng mới khởi hành xuôi nam...

Ngày thứ 5 & 6 tàu đi từ từ sát bờ chúng tôi nhìn rõ người và xe cộ di chuyển trên đất liền nên rất vững lòng không một chút lo âu sợ sệt
Đêm 6 & 7 tất cả mọi người đều ngủ ngon với nhiều mộng đẹp. 
Nằm trên hầm tàu tôi an ủi Lục:
- Con bồ mầy kẹt lại tội nghiệp quá, hổng biết nó phải giải quyết thế nào với cái bụng ngày càng lớn đây?
Nó bỗng nhiên ngồi dậy nhìn tôi rồi cười rủ rượi, tôi giựt mình tưởng nó buồn quá sắp phát điên:
- Bồ bị kẹt lại, buồn quá rồi bị điên hả?
Nó thôi cười trả lời:
- Bồ gì? Bồ lúa hả. Cái mặt láu cá của mầy coi dzị mà cũng dễ gạt quá chừng...
Tôi sượng trân nên nín thinh mà trùm cao su ngủ...

Ngày thứ 7

Tàu chúng tôi tới trước cửa vào cảng Terengganu khoảng 10 giờ sáng ngày 25 tháng 10 âm lịch sau 7 ngày đêm lênh đênh trên biển cả. 
Terengganu, tôi không nhớ rõ lắm thành phố lớn nhỏ cở nào cái cảng chứa được bao nhiêu tàu nhưng tôi nhớ rõ ràng hôm vào cảng vô cùng nguy hiểm xém chút là cả bọn làm mồi cho cá rồi...
Con sông Terengganu không nhớ là lớn hơn hay nhỏ hơn con sông Cái Bé của xứ Rạch Giá chúng ta nhưng chắc một điều nó nhỏ hơn sông Cái Lớn.

Lúc đó gió từ ngoài biển thổi vào đất liền, nước sông cuồn cuộn chảy ra nên dội lại và taọ thành những đợt sóng lưỡi búa còn lớn hơn bên Thái Lan. Ngoài khơi gần cửa sông có một chiếc tàu vượt biên còn thả neo, chúng tôi tấp gần lại rồi cũng hạ neo mà nói chuyện hỏi thăm tình hình. Chiếc tàu nầy đến ngày hôm trước cùng 2 chiếc nữa nhưng khi vào cảng thì vướng phải cồn cát ngầm rồi bị liên tiếp mấy đợt sống lưỡi búa làm lật ngang và bị nhận chìm, nghe đâu chết hết mấy trăm người, mất xác cũng bộn chỉ cứu được có 86 người mà thôi. Chiếc tàu đó chưa kịp chạy vô nên sợ quá neo lại chờ người Mã Lai ra giúp nhưng chưa có ai tới...

Ông chủ tàu còn đang phân vân chưa biết tính sao thì thấy một dọc 3, 4 chiếc tàu đánh cá to lớn từ ngoài khơi hiên ngang chạy thẳng vô cảng. Ông gọi mấy ngư phủ lại nói:
- Chắc chắn là ngay cửa sông có cồn ngầm nên mới tạo thành sóng lớn, tụi Mã Lai rành địa thế hơn mình nên nó biết chỗ nào sâu, chổ nào cạn mà tránh, tụi mình muốn vô thì phải chờ nước lớn mới an toàn.
Ông cố công giải thích với người tài công của tàu kia nhưng anh ta vẫn không dám vào...
Đến giữa trưa nước lớn dâng lên khá cao ông chuẩn bị chu đáo để vào cảng. Tất cả các nắp hầm đều được đậy kín cẩn thận, những can nước uống còn sót lại đều trút bỏ, dầu thì châm vô máy tàu, mỗi người đều cột một cái can không vào người. Đàn bà con nít cho vô ca-bin đàn ông và ngư phủ thì tìm chỗ nào chắc chắn mà ôm cứng...

Ngoài khơi sóng lưa thưa chỉ đưa tàu lên cao rồi hụp xuống mà thôi nhưng càng vô gần bờ sóng càng cao nó chụp từ trên cao xuống như ngọn thác không lồ. Sóng rượt theo chiếc tàu chực chờ nuốt trọn. Tàu vô càng gần bờ thì một lượn sóng bắt kịp tàu, nước dội ào ào nhận lút nửa thân tàu. Ông chủ tàu đầy kinh nghiệm liền hạ bớt ga cho ngọn sóng đi qua trước, cả chiếc tàu chìm trong nước, khi ngọn sóng qua khỏi thì tàu lại nhô lên ông liền tăng hết tốc lực chạy theo nó, còn ngọn sóng phía sau thì lại tiếp tục rượt con tàu của chúng tôi, nhưng nó chưa bắt kịp thì chiếc tàu đã lọt vô bên trong cảng rồi...
Phía trong cảng có một bãi cát lớn chắc có khoảng vài chục xác tàu vẽ cờ CS trên cabin đang nằm nghiêng ngửa ông chủ tàu tìm một khoảng trống rồi ủi đại chiếc tàu thân yêu của mình cho nó nhập bọn với đám tàu đi trước...
Chúng tôi mình mẫy ướt mem thất thiểu leo ra khỏi tàu rồi nằm thẳng cẳng trên bãi cát mà chờ cảnh sát Mã Lai tới...

Lanh Nguyễn

Thứ Hai, 12 tháng 11, 2018

Thay Màu Áo!

Em biết không…? nơi đây thay áo mới!
Áo mùa thu ảm đạm gió mưa sầu
Lá đang vàng, lá rụng sẽ về đâu?
Buồn viễn xứ vương mang bao nỗi nhớ!!!






Thu về tang tóc lắm thu ơi
Hoa lá xanh tươi bỗng rã rời
Tàn tạ chìm dần về với đất
Còn đâu hương sắc hiến dâng Đời


Thơ & Ảnh:Nguyễn Thành Tài
Mùa Thu Montreal 2018
* Tặng Kim Oanh, người em gái Giồng Ké

Về Thăm Xứ Huế



Xứ Huế ngàn xưa nét diễm kiều
Đổi đời mang giấc ngủ buồn thiu
Đông Ba thao thức hồn ngơ ngác
Thành Nội trở mình bóng quạnh hiu
Thiên Mụ trơ vơ trời phế tích
Sông Hương lờ lng nước tiêu điều
Khuynh thành tuyệt sắc em ca kỹ 
 Bình thủy tương phùng sao vẫn yêu.

Huế 01 tháng 06 năm 2009
Nguyên Trần
***
Các Bài Họa: 
Nhớ Huế

Nhìn cô gái Huế thật yêu kiều
Biến cố đổi đời nguội lạnh thiu
Thượng Tứ hồ sen hồn chết lặng
Hoàng cung thành nội gió hiu hiu
Từ Đàm thắng cảnh năng lui tới
Thiên Mụ chùa thiên nhớ đủ điều
Bến cũ Hương Giang còn tiếng hát
Con đò cô lái trọn niềm yêu...

Mai Xuân Thanh
Ngày 12/11/2018
***
Huế Thương 


Nhìn về xứ Huế nét sầu tiêu
Áo tím buồn vương đẹp mỹ miều
Vỹ Dạ chiều thu mơ lắm cảnh
Sông Hương nắng Hạ mộng bao điều
Trường Tiền gió lộng hoài thương nhớ
Đỉnh Ngự trăng mờ mãi luyến yêu
Sáng tiếng chuông chùa ngân vọng nhẹ
Hoàng Thành lắng đọng vẻ cô liêu 

Minh Thuý
13 _ 11 _2018
***
Giã Biệt Huế

Gởi sóng Hương Giang giọt lệ Kiều
Đêm dài khắc khoải phận đời thiu
Kinh thành thuở ấy chan hồ hởi
Ngự uyển bây giờ trút hắt hiu
Diễm thúy chân trời ươm mấy mộng
Hàn liêu góc biển ngậm bao điều
Nguồn xưa dẫu nước theo dòng chảy
Vẫn nhớ nhung hoài một bến yêu

Lý Đức Quỳnh
***
Nghe Kể Chuyện Huế

Du khách thường khen Huế dáng Kiều
Mênh mang, đôi khắc tựa thiu thiu.
Ngựa xe thân ái thăm nhiều cảnh
Lăng tẩm tâm giao biết lắm điều.
Thiên Mụ trang nghiêm mây lấp lánh
Hương Giang thơ mộng gió hiu hiu.
Ai vui kể chuyện, ai buồn nhớ
Khúc ruột miền Trung mãi đáng yêu .

Trần Như Tùng
***
Tình Thơ Xứ Huế

Xinh xinh mỹ nữ dáng yêu kiều
Huế đẹp muôn đời chẳng vắng thiu
Núi Ngự mây cao niềm ước lệ
Sông Hương gió nhẹ nỗi đìu hiu
Hoàng Thành ướp mộng thời oanh liệt
Vĩ Da sầu vương thuở lắm điều
Huế dệt lời thơ tình bất tận
Ai về xứ Huế sẽ thầm yêu

M.Đ