Xin gởi tới những cô bé mới lớn. Tôi xin chúc các cô có những giấc mộng tuyệt vời làm hành trang mang theo vào đời. Tôi xin chúc các cô có những kỷ niệm tuyệt vời, bởi vì một ngày nào đó, các cô sẽ lớn. Tôi ước mong những giấc mộng tuyệt vời, những kỷ niệm tuyệt vời … trong trắng sẽ là những điểm tựa vững chắc giúp các cô bước qua tất cả mọi khó nhọc trong đời.
Đông bước vội vào hàng hiên của tiệm thuốc tây gần đó, có vài hạt mưa nặng đã rơi xuống từ bầu trời xám xịt. Nàng lo âu nhìn lên thấy mây đen cuồn cuộn tới, trời tối thật lẹ như những giọt mưa xối xả rơi xuống mái nhà, hàng cây, những con đường,..., tất cả chìm trong cơn mưa lớn đột ngột của Sài Gòn. Bình thường những cơn mưa lớn này Đông thích lắm, đứng ở trong nhà hay ở hành lang trường giờ ra chơi nhìn những hạt mưa bay tứ tung trên vạn vật thật đẹp, nhưng bay giờ không có tâm trí đâu mà thưởng thức vì nàng đương lo. Đông lo đủ thứ, lo cơn mưa sẽ kéo dài làm nàng không về được; mẹ nói con gái không được đi dưới mưa ướt hết quần áo để bọn đàn ông nhìn ngắm. Đông lo sẽ bị bố mẹ mắng vì con gái lớn rồi mà đểnh đoảng mùa mưa mà đi học không nhớ mang áo mưa. Đông lo vì bố sẽ phải lái xe dưới mưa đi tìm con gái, Đông thương bố nhiều lắm.
Những hạt mưa lớn tới mức đập xuống văng thành những hạt nhỏ lên cao cả nửa gang tay. Hai dòng nước chảy ào ạt xuống cống nước lề đường và tiếng mưa át hẳn những tiếng động khác, từ xa những tia chớp ngoằn ngoèo kèm theo tiếng sấm động làm giật mình. Đông thích mưa lắm, nhưng bây giờ nàng không có tâm tư mà thưởng thức chỉ mong bố mau tới sớm vì đằng nào chắc chắn sẽ bị la rồi. Cả nửa tiếng đồng hồ mà mưa chưa ngớt hạt, Đông nghe nóng ruột tới mức có thể khóc được.
Tự dưng cơn mưa dịu lại, dưới những chỗ trú mưa, nhiều người bước vội tiếp tục con đường mình đi, mong sẽ cắt ngắn con đường về nhà thêm một chút nữa. Nhưng ông trời muốn đùa giỡn với họ, mưa nặng hạt trở lại. Tư tưởng Đông bị cắt đứt đột ngột vì một bóng hình quen thuộc đang chạy nhanh tới chỗ nàng trú mưa. Anh ta cúi đầu cố tránh bị ướt thêm. Không thể nào lầm được… chính là anh ta. Dù chưa thấy rõ mặt và chưa bao giờ thấy anh chàng chạy vội vã như hôm nay, nhưng xuyên qua dáng người, tóc tai và bộ quần áo thường mặc, Đông chắc chắn đó là người nàng vẫn thấy gần như hàng ngày bước ngang nhà nàng…tim Đông đập nhanh và mạnh như tiếng mưa rơi.
Đông quên rằng nàng đang mong mưa ngưng rơi, đang mong bố tới đón và lo sẽ bị la rầy; vì ngay bây giờ nàng đang lo cho người con trai kia bị mưa làm ướt lạnh, sẽ bị bịnh. Không biết tự lúc nào Đông bước vài bước về phía đó như thể muốn giúp hắn, làm chút nữa hai người đụng nhau nếu hắn không ngưng kịp. Thấy Đông hơi lảo đảo khi lùi lẹ lại, anh ta giơ tay ra nửa chừng như chờ đỡ. Đông gượng đứng vững, nàng vừa mắc cỡ vừa thấy hơn cả vui mừng — một cảm giác chưa bao giờ được thấy. Hắn rút tay về lên tiếng,
“Xin lỗi cô.”
Chao ơi, mưa sao không còn lạnh, lần đầu Đông mới biết tiếng nói con người mang theo nhiệt độ, sao tiếng nói ấm cúng đến thế; nàng lí nhí bảo rằng không có sao. Phải rồi, đã đêm đâu mà có sao, chỉ có khuôn mặt thấy nóng bừng, tim đập nhanh và người ấm áp.
Hắn quay ra nhìn trời mưa, đưa tay lên xoa bớt nước trên tóc trên mặt. Đông cũng thấy tay mình đưa lên vuốt mái tóc vẫn còn khô, nàng liếc mắt nhìn sợ hắn cười vì cử chỉ bắt chước vô thức. Nhưng Đông thất vọng, khuôn mặt hắn vẫn như hàng ngày — đăm chiêu như đang có điều suy nghĩ; chỉ có cái khác là hắn đang nhìn những giọt mưa rơi quanh thay vì cắm cúi nhìn xuống đất như kiềm tiền đánh mất như mọi khi. Hắn nhìn hạt mưa từ những đám mây đen, từ con đường phía bên kia, và khi hắn nhìn qua bên này thì thấy Đông đang nhìn mình; hắn mở nụ cười.
Chao ơi, mưa làm mềm đất, nụ cười mềm tim, lần đầu Đông mới biết nụ cười con người có thể giống như loại acid nàng học trong lớp, nó có thể làm tan chảy mọi thứ.
Gió bỗng thổi mạnh những hạt mưa về phía hắn làm hắn phải mau lẹ bước về phía Đông để trành, và cùng lúc một tia chớp sáng rực kèm theo tiếng sấm lớn làm nàng giật mình bước mau về phía hắn…tay hai người đụng nhau. Cái đụng nhẹ hều cũng làm Đông lảo đảo suýt ngã nếu nàng không gượng kịp, và hắn lại giơ tay ra nửa chừng như muốn đỡ, lần này hắn cũng xin lỗi, nhưng dài dòng hơn,
“Xin lỗi, cô có sao không?”
Đông lại lí nhí nói không sao. Nhưng lần này có sao thật rồi. Đông biết cánh tay nàng còn nguyên vẹn, không bầm tím, không trầy trụa nhưng cả mấy chục năm sau nàng biết nó vẫn còn nhớ cái đụng chạm này, cả ngay khi nàng đã già, khi nàng đã quên nhiều thứ.
Chao ơi cái đụng chạm mãnh liệt làm nổi hết da gà trên người, làm đôi chân như nhũn ra, làm tim đập thình thịch cả phút sau mới bình thường trở lại.
Trong giây phút ấy Đông không biết gì cả, không biết có một chiếc Honda chạy trên lề đường tới phía nàng. Còn cách vài thước, chiếc còi xe đã vang lên vội vã như muốn đánh thức cô nàng đừng sa vào cạm bẫy. Đông nhìn và bật ra tiếng, “Bố!”. Nàng ngầm trách sao bố nóng ruột thế, mới trễ có một chút mà đã đi tìm, cứ làm như nàng còn con nít.
Người đàn ông đưa cặp mắt nghi ngờ nhìn hai đứa. Người con trai khẽ gật đầu chào ông ta rồi quay mặt ra hướng khác ngắm mưa như không có gì xảy ra. Người con gái liếc nhanh anh ta, tim đã thấy sự tiếc nuối lạ lùng mà cô ta mới nhận thấy lần đầu; cô ta giả giọng vui mừng và thân thiết tới người đàn ông, giọng nói không dấu vẻ nũng nịu và dễ thương,
“Bố có kiếm con lâu không?”
Ông bố gắt trong khi cặp mắt như cú vọ tìm kiếm một cái gì đó bất thường,
“Sao con đi học mà không nhớ mang theo áo mưa? Con gái gì mà đểnh đoảng.”
Ông ta muốn cho người con trai nghe để biết cô ta là con nhà gia giáo được bố mẹ quản thúc nghiêm khắc, và tính tình còn chưa chín chắn, chưa phải là đối tượng để đi xa hơn. Người con trai không dấu được nụ cười nhẹ trên môi và anh ta cố gắng nhìn ra xa hơn nữa.
Anh ta đứng ra xa thêm một chút để người đàn ông bước lên thềm giúp cô gái mặc áo mưa. Người con gái liếc nhìn và nàng thấy xót trong lòng với những hạt mưa rơi trúng vào chân anh, nhưng nàng không dám có động tịnh gì làm dấy thêm sự nghi ngờ của người đàn ông.
Đông không nhớ là mình ngồi quay mặt về phía nào đến khi bố la mới giật mình bước qua bên kia xe, ngồi một bên, hai chân một phía, lưng quay về phía hắn. Chiếc xe vừa lăn bánh, bố Đông đã gào lên,
“Nó là thằng nào thế?”
Đông thấy mắc cỡ quá,giả vờ không nghe rõ, khi chiếc xe ra tới lòng đường nàng mới dám quay đầu nhìn lại và thấy hắn nhìn theo nàng. Hình bóng hắn chìm dần rồi biến mất nhanh chóng dưới làn mưa. Nàng ráng không khóc, trả lời khi bố hỏi lần thứ hai,
“Con đâu biết. Chỉ tình cờ gặp trong lúc trú mưa thôi.”
Ông bố tức câu trả lời lắm, nhưng những giọt mưa át tiếng nói, làm rát mặt, và ông phải chú ý vào con đường, nên ồng ráng nín.
Bà mẹ nhìn thái độ hai bố con biết ngay có chuyện chẳng lành, nhưng thấy vẻ mặt hầm hầm của chồng nên ráng chờ, trái với tính tình hàng ngày của bà, và bà không phải chờ lâu.
“Mình lo cho con ướt tội nghiệp, còn nó thì đứng nói chuyện với trai.”
Ối giời ơi! thế thì lớn chuyện rồi! Bà mẹ và cô chị bàng hoàng chưa biết nói sao thì đã nghe ông bố quát thêm,
“Đi lên gác thay quần áo rồi xuống ăn cơm, tao còn hỏi chuyện.”
Đông tủi thân quá, lần này nàng khóc thật, khóc cho nỗi oan uổng, đã được nói gì đâu mà bố bảo nói chuyện với trai. Hắn chỉ có nói hai câu và nàng chỉ lí nhí, không nhớ rõ là mình muốn nói gì. Thế mà bố bảo nói chuyện với trai! Vừa tức vừa khóc nhưng Đông háo hức lắm, nàng thay quần áo ngay xuống ăn tối để nghe chuyện của mình. Biết đâu có người biết nhiều về hắn ta, nhất là chị Xuân. Vừa thay quần áo Đông vừa nghe ngóng.
Ở dưới nhà mẹ hỏi nhỏ, nhưng vì kích động nên giọng rõ mồm một,
“Đứa nào thế? Chúng nó dám hẹn nhau à? Ở đâu thế ông?”
Ông bố dịu lại, ông nghe con bé thút thít khóc khi lên cầu thang, ông thấy mình hơi vô lý. Con bé này ngoan hiền, chỉ có hơi đểnh đoảng, đây đâu phải lần đầu tiên nó quên áo mưa hay sách vở. Ông cũng chưa nghe ai phong phanh nói nó quen đứa con trai nào. Ông bực vì thấy hai đứa đứng gần rồi tách ra khi thấy ông tới, mà hỏi thì nó trả lời nhấm nhảnh. Thực ra ông không muốn nhận rằng ông bực vì đang đói mà không được ăn, phải thay quần áo đi kiếm nó cả nửa tiếng đồng hồ trong mưa lạnh, trong bụng thì lo cho con. Ông dịu giọng nói với vợ,
“Có biết nó là thằng nào đâu, thấy quen quen. Chúng nó trú mưa ở tiệm thuốc tây ấy.”
“Thằng ấy coi được không? Nó mấy tuổi?”
“Bà này hỏi lạ, ai mà biết, trời mưa tối, ai hơi đâu mà ngắm nó. Lo đón con về cho sớm để lo ăn uống cho xong.”
Được dịp chứng tỏ vợ mình vô lý, ông càng thấy dịu thêm. Bà vợ nhẹ giọng vì muốn biết thêm chi tiết,
“Ai mà không biết, tôi chỉ muốn hỏi ông ước chừng thôi, không lẽ ông không nhìn nó lấy một cái?”
“Trông nó cũng được, cũng có vẻ lễ phép, hình như có đi học, cỡ chừng hai mươi mấy…à mà tôi thấy nó có vẻ quen quen, nhưng không nhớ ra được.”
Đông ngưng thay quần áo, nàng lắng nghe từng tiếng bố nói. Nàng không thấy hài lòng hoàn toàn với những lời nhận xét của bố. Anh ta đâu phải chỉ coi được? Quá đẹp trai, rất lễ phép và học rất giởi nữa là khác. Một người như vậy mà bố nhớ không ra, anh vẫn đi ngang nhà mình gần như mỗi ngày đấy thôi.
Ở dưới nhà tiếng chị Xuân vọng lên,
“Bố có nhớ cái gì lâu đâu mà bảo nó trông quen quen thì chắc bố cũng gặp nó vài lần rồi.”
Bà mẹ gật gù đồng ý,
“Phải đấy, ông với con Đông giống nhau, đểnh đoảng có nhớ được cái gì đâu…”
Nếu không vì đói, sợ rằng đôi co với vợ thì mất ăn; ông bố nhịn nhục, mỉa mai,
“Phải chỉ có tôi và con Đông là đểnh đoảng thôi, hai mẹ con bà tốt lắm.”
Bà vợ cũng không muốn đôi co nhưng vì một lý do khác. Bà muốn biết cái thằng đó là ai để còn có quyết định nên bà đánh trống lảng,
“Thế ông có nhớ nó tóc tai, ăn mặc như thế nào không?”
Ông bố thấy có đường ra bèn ráng nghĩ một chút rồi trả lời,
“Hình như nó mặc cái quần cao bồi xanh, áo vàng, đeo kính cận thì phải.”
Đông cố căng tai ra nghe, nàng không nhớ được hắn mặc cái gì. Nàng nghe chị Xuân reo lên,
“Con biết nó rồi! Nó là cái thằng đi ngang nhà mình mỗi ngày đấy mẹ. Cái thằng mà mình nói là “Lúc nào cũng đánh rơi tiền" đấy.”
Ông bố và bà mẹ đưa cặp mắt nghi ngờ nhìn Xuân; bà mẹ hỏi nhẹ,
“Sao mày lại biết ngay là nó?”
Xuân đỏ mặt, hấp tấp chống chế,
“Thằng đó đáng tuổi em út. Con có để ý gì đâu. Có điều mỗi ngày nó đi ngang đây vào lúc tụi con sắp đi học. Mà nó chỉ có vài bộ quần áo mặc quanh năm; thêm nữa lúc nào mặt cũng cúi gằm xuống đất; thấy mãi cũng phải nhớ thôi.”
Đông nghe mà tức anh ách. Người ta chỉ mặc có vài bộ vì không thích se sua chưng diện, với lại nếu không có tiền thì cũng đâu phải cái tội mà bà Xuân lại miệt thị anh ấy. Còn cái việc cứ cúi đầu thì… đi… phải nhìn đường chứ.
Phía dưới câu chuyện tiếp tục,
“Ờ nếu là nó thì cũng được", bà mẹ dịu giọng; nhưng ông bố không đồng ý,
“Cái gì mà được với không được, nó còn bé, bà muốn chỉ đường cho hưu chạy à…” Rồi thấy câu nói hơi nặng, ông vội chữa cháy, kêu lớn,
“Đông! mày ngủ ở trên ấy à! Có xuống ăn mau không, tao đói lắm rồi.”
Bà vợ nguýt ông một cái, nhưng không nói gì. Đông vội vã dạ một tiếng rõ lớn.
Cả nhà ngồi ăn trong im lặng. Bố và chị Xuân thì đang đói, mẹ thì băn khoăn, còn Đông thì có nhiều câu hỏi mà không dám lên tiếng. Một lát sau, hồn Đông vất vưởng ở ngoài đường nhìn vào mái hiên nhà thuốc tây tìm kiếm, nàng thấy rất tội nghiệp cho hắn, không có người bố như bố của Đông đi tìm kiếm con trong mưa gió…nàng tự hứa nếu có dịp sẽ lo cho hắn nhiều hơn bố lo cho nàng… con mắt nàng mơ mộng không để ý rằng mẹ đang theo dõi từng cử chỉ của mình. Ở ngoài cơn mưa hãy còn nặng hạt, sau hai chén cơm đầy, bố nói một câu vô thưởng vô phạt,
“Mưa lớn quá, may mà tìm thấy được nó.”, rồi tiếp theo một câu nặng hơn không nhắm vào ai,
“Nó là đứa nào?”
Đông giật mình luống cuống,
“Con có biết đâu. Con mới gặp ảnh lần đầu mà bố.”
Thế là chiến tranh lại bắt đầu, một nghi ngờ lớn hiện lên, “Nó lại giở quẻ nữa rồi, hỏi trước mặt thằng kia thì không trả lời, lúc trả lời thì nhấm nhẳng, phải hỏi cho ra mới được.”
“Mới gặp lần đầu mà đứng sát nhau, tới khi thấy tao mới vội lùi ra.”
Đông bắt đầu chảy nước mắt, trong đầu nàng, bố không còn thương con gái nữa rồi, “Bố thật quá quắt, không thấy mà cứ đổ tội bừa cho con gái. Người ta đã có gì đâu, thế mà cứ đổ tội…”
Càng nghĩ nàng càng thấy tức bố, tự thương mình và tự thương cho anh ta không biết khi nào mới về được, cơn mưa lớn dường như không chịu giảm, và nàng khóc thực sự, hai tay che mặt, Đông nức nở, nàng vội đứng lên bỏ chạy lên phòng, bỏ chén cơm đang ăn dang dở…
Cả nhà không ngờ, mọi người nhìn nhau, mẹ và chị Xuân nhìn bố với cặp mắt ác cảm. Người bố thấy tội lỗi mình bị nhân lên nhiều lần, cái cảm giác hối hận và đau xót dâng lên, nhưng là người chủ gia đình, ông phải mạnh mẽ,
“Tao nói thế mà mày giận dỗi à, không có tật tại sao lại giật mình. Mày có xuống đây ăn hết bát cơm không tao bảo.”
Không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng nức nở vọng xuống. Ông bố nhìn và thấy hai cặp mắt kia càng lúc càng không thiện cảm, ông dịu giọng,
“Tao nói có gì sai? Nếu không đúng thì mày phải giải thích chứ tao không đi guốc vào bụng mày.”
Bà mẹ nguýt ông một cái dài rồi đẩy ghế đứng dậy đi lên lầu. Chẳng biết bà to nhỏ những gì, mấy phút sau, hai mẹ con đi xuống. Đông cầm chén ăn dở lên miệng, vừa và cơm vừa nức nở. Ông bố thấy hơi quê, đứng dậy bước ra rót nước trà, rồi đọc báo như không có gì quan trọng. Mẹ và chị Xuân cũng tôn trọng nỗi đau vì bị nghi oan của Đông nên lặng lẽ thu bớt bát chén xuống rồi đi nghỉ. Đông hả dạ vô cùng, nàng cố rặn thêm vài tiếng nữa, và vội miếng cơm cuối rồi thu dọn bát đũa đi rửa.
Cơn mưa đã tạnh từ lúc nào Đông cũng không biết. Đông thấy vui tưởng tượng lúc anh chàng đang bước vội về nhà, không chừng anh ta còn chạy nữa, giờ này thì đói bụng là cái chắc. Chưa lần nào rửa chén mà Đông thấy vui như vậy. Không như mọi lần, nàng từ tốn rửa từng cái một thật sạch. Khi còn hai cái bát cuối Đông chợt nẩy ra ý nghĩ ngộ nghĩnh, nàng đặt hai cái chén và hai đôi đũa đối diện nhau, rồi nói nhỏ,
“Mời anh ăn.”
Trong Đông một sự rung động kỳ lạ, một cảm giác hạnh phúc ấm áp lạ kỳ. Nàng thộn người ra và rồi giật mình chút nữa đá trúng cái mâm khi nghe tiếng la của mẹ,
“Cái con kia, mày ngủ dưới đó à. Có mấy cái chén đũa mà rửa mãi không xong.”
Đông vội vàng dạ một tiếng rõ lớn, rồi đứng lên thu dọn.
Khi nàng lên gác, chị Xuân đang ngồi học trên bàn, ngẩng đầu nhìn ra vẻ dò xét. Đông làm như không biết, nàng mở cặp lấy sách vở ra ngồi kế bên chị, mở sách bắt đầu học như mọi đêm. Những con chữ nhảy múa trước mắt không chịu vào đầu, Đông lật lẹ những trang vở qua lại mãi mà không tìm thấy cái mình muốn học. Tiếng sột soạt làm chị Xuân không tập trung học được, chị gắt,
“Mày làm cái gì thế! bị điên à.”
Đương nhiên Đông đâu có điên, nàng chỉ có cố gắng tìm hình ảnh anh chàng đó mà không thấy nó trong vở, Đông cười cầu tài với chị,
“Em nhớ là có chép bài thầy giảng bữa trước vào quyển vở này rồi mà tìm mãi không thấy. Chị có thấy cuốn vở xanh của em không?”
“Tao không thấy, mày đi học kiểu gì mà bài vở chép ở đâu cũng không biết, hay là…”
Thấy chị cắn câu Đông mừng quá, giả bộ giận lẫy,
“Chị lại giống bố rồi, cứ đổ tội oan cho em.”
“Ấy tao có nói gì đến thằng ấy đâu mà mày cãi ngay như thế…”
Rồi chợt như thấy có gì tức cười, chị Xuân hức lên một tiếng, hỏi,
“...có phải nó là thằng “kiếm tiền đánh rớt" không?”
Bình thường ở nhà và cả Đông gọi anh chàng như vậy, nhưng tự nhiên bây giờ Đông thấy khó chịu, nàng chống chế,
“Đâu có phải vậy đâu, anh ấy…”
Nếu không phải chị Xuân chắc Đông đã lớn tiếng, nhưng nàng cũng nhanh chóng nhận ra cái sai; trước khi chị Xuân chen vào, nàng chữa khéo,
“...người ta ưa suy nghĩ mà.”
Đúng thế! Tại sao lâu nay nàng không nghĩ ra, người ta dễ thương như vậy, chắc chắn là người sống nội tâm. Và nàng reo nhỏ vui mừng, “Đúng rồi, anh ấy tên là Thi! Anh Thi ưa nhìn xuống đất vì anh đang tìm vần thơ nên không thèm nhìn cái gì khác.”
Sự khám phá to lớn và quan trọng đó làm Đông không để ý tới khi chị Xuân nhắc lại,
“Mày bảo anh nào??? Coi chừng đấy, tao mách bố mẹ là mày ốm đòn.”
Đông lại chống chế,
“Em có nói gì sai đâu, người ta lớn tuổi hơn thì mình lịch sự gọi thế thôi.”
Phải đấy bố mẹ và chị Xuân đã không từng dậy Đông phải lịch sự sao, “Người ta…anh Thi lớn tuổi hơn Đông mà.” Chị Xuân chì chiết,
“Thế mà mọi lần tao nghe mày kêu, “Thằng cha mất tiền"?”
Đông cười giả lả, nàng thấy vui vì câu nói chì chiết của chị Xuân, nàng vui dù giọng nói của chị Xuân không có gì là thân thiện cho mấy. Cái gì nàng cũng làm nàng thấy vui, Đông chẳng hiểu tại sao cả,
“Thì bây giờ em lớn rồi, phải lịch sự, đàng hoàng hơn chứ, chị dậy em như vậy mà.”
Chị Xuân lườm nàng một cái rồi quay lại với đống bài vở. Xuân không dám làm rộn nữa, nhưng chỉ ngồi một lát là nàng lại đứng lên lại cái giá, lấy chiếc áo dài lên ngắm nghía tay áo, chỗ “anh Thi" đụng vào hồi chiều. Nàng bóp nhẹ vào đấy và nghe một rung chạm dù không mãnh liệt như lúc đó nhưng cũng đủ làm nổi vài cái gai trên da. Nàng thay áo, rồi lấy cái gương nhỏ chiếu vào đó rồi cười một mình.
Chị Xuân thấy nàng lâu chưa trở lại bàn học, ngẩng lên nhìn thấy Đông làm vậy, ngạc nhiên bảo,
“Mày làm cái gì ấy con khùng, không chịu lo học bài rồi đi ngủ.”
Đông trả lời, giọng nàng như tiếng reo vui,
“Hồi chiều em đụng vào cái gai, em chỉ xem lại coi cái áo có bị rách không. May quá không có gì hết.”
Đúng…may quá…không có gì hết…may quá. Và Đông thấy mình cười luôn trong giấc ngủ tuyệt vời.
Dương Vũ