Thứ Bảy, 4 tháng 11, 2017

Gọi Anh Mùa Xuân - Anh Bằng - Trần Mộng Tú - Diễm Liên


Thơ: Trần Mộng Tú
Nhạc: Anh Bằng 
Tiếng Hát:Diễm Liên
Thực Hiện: QuýDenver

Tuyệt Vời Thay Chữ Đồng Hành



Cám ơn người đã vì tôi
Bám theo ngọn gió để rồi đòi thơ
Công lao thật quá bất ngờ
Chỉ sợ gió thổi làm mờ ý thơ
Biết đâu trong phút tình cờ
Thần linh mách bảo đến giờ tìm ra
Dẫu mà gió có thổi xa
Thì công các bạn vẫn là tuyệt chiêu
Có thơ là có tình yêu
Có nguồn cảm hứng, có nhiều suy tư
Ơn Giời sẽ đến từ từ
Giúp tôi nhiều bạn, quá dư còn gì…
Sao mà tìm kiếm đâu chi?
Lý tưởng cuộc sống: chính khi đồng hành.

Đầu Sấu, 25.10.2017
Hồ Nguyễn

Tự Dặn Lòng


Phải uốn lưỡi bảy lần
Trước khi nói điều gì
Phải đắn đo mòn mõi
Trước khi viết, có khi

Bởi nhất ngôn ký xuất
Là tứ mã nan truy
Có khi vô tình viết
Lại gặt hái sầu bi

Có khi viết thẳng ro
Mà người hiểu quanh co
Suy đoán thành ý khác
Lại buồn giận bất ngờ

Có khi mình thực tâm
Viết hơi thiếu tế nhị
Người hiểu sai ý nghĩ
Trách ta gây lỗi lầm

Nên cứ mãi dặn lòng
Chớ vội viết lông bông
Sai ly đi một dặm
Gặt những điều không mong


Trầm Vân

Cám Nghiã


Cám Nghiã!

Kính tặng anh Đỗ Chiêu Đức

Ngẩn người! anh lại gởi tờ Đô
Tiếp giúp tiền xe để viếng bồ
Lọc cọc đạp còi trên đại lộ
Thì đâu tổn phí vé ô tô
Đau lòng hạn mã nằm riêng chỗ
Buốt dạ đồng tàu để cỏ khô
Cám nghĩa tình thương chia sớt khổ
Dường nghe mang máng vị cam lồ.

Cao Linh Tử
Tối 22/10/2017
***
Chút Tình

Nhờ anh bạn trẻ miệt Tây Đô,
Thăm viếng người thơ chẳng phải bồ.
Thoải mái đi về trên quốc lộ,
Tùy duyên lai khứ cởi mô-tô.
Chút qùa chút nghĩa mong yên chỗ...
Hợp lý hợp tình để khỏi khô ...
Của ít lòng nhiều chia tí khổ,
Can chi nói qúa chuyện "cam lồ"!

Đỗ Chiêu Đức


Thứ Sáu, 3 tháng 11, 2017

Thơ Tranh: Khóc Bên Mộ Mẹ

 Anh Song Quang kính mến
Kim Oanh xin chia xẻ cùng anh và tưởng nhớ ngày Giỗ của Ngoại anh nha.
Nguyện cầu Bà được hưởng phúc thảnh thơi nơi miền Tiên cảnh.

Thơ: Song Quang
Thơ Tranh: Kim Oanh

Mẹ Đó-Con Đây


Khóc mà mộ mẹ có đây đâu
Cỏ mọc xa kia-nửa địa cầu
Chẳng biết chi hơn dâng ít vận
Thôi đành cam vậy nguyện đôi câu
Chúa thương ban thưởng về thiên quốc
Bu sẽ được tha thoát vực sâu
Con cháu dương gian lan bốn hướng
Nhìn làn khói tỏa xoáy lòng đau.

Thái Huy
10/27/17

Thông Báo Họp Mặt Lớp 6 Khóa 8 Sư Phạm Vĩnh Long Lần 21


Kính thưa Anh Chị cùng lớp và Thân Hữu, Sư Phạm Vĩnh Long

Như thường lệ, lần họp mặt của lớp chúng ta đều được tổ chức vào ngày chủ nhật đầu tiên sau ngày Tết Nhà Giáo 20/11.
Trong lần nầy, buổi họp mặt sẽ được tổ chức tại Vĩnh Long. 

Thời Gian: 10 giờ, ngày chủ Nhật 26 tháng 11 năm 2017.
Địa Điểm: Nhà Hàng Đức Phát Hoàng Gia
Địa Chỉ: 68/8D đường Phạm Thái Bường, Phường 4, Thành Phố Vĩnh Long ( khỏi nhà Hoàng Thị Thơ khoảng hơn 100m). 

Thân Mến

Thay mặt Nhóm Tổ Chức
Huỳnh Hữu Đức
* Quí Anh Chị khi nhận được thông báo này, xin phổ biến cho Các Bạn và Thân Hữu 

Do Not Stand At My Grave And Weep - Đừng Đứng Khóc Bên Mộ Mẹ

Do Not Stand At My Grave And Weep

Do not stand at my grave and weep
I am not there; I do not sleep.
I am a thousand winds that blow,
I am the diamond glints on snow,
I am the sun on ripened grain,
I am the gentle autumn rain.
When you awaken in the morning’s hush
I am the swift uplifting rush
Of quiet birds in circling flight.
I am the soft starshine at night.
Do not stand at my grave and cry:
I am not there; I did not die.

Mary Elizabeth Frye
***
Các Bài dịch:

Đừng Đứng Khóc Bên Mộ Mẹ

Đừng đứng bên mồ mẹ tức tưởi,
Không có mẹ ở dưới mộ sầu.
Mẹ không an giấc nghìn thu,
Mẹ là ngàn gió vi vu miên trường.

Là lóng lánh kim cường trên tuyết,
Là mặt trời nắng dệt lúa vàng,
Là mưa, thu hạt dịu dàng..
Khi con thức giấc mơ màng sớm mai.

Mẹ, lời gọi giục bầy chim sáng,
Đang lượn vòng lảng đảng ru êm.
Mẹ là lấp lánh sao đêm,
Thôi đừng thút thít đứng bên mộ sầu.

Mẹ không ở dưới sâu mộ huyệt,
Không, mẹ nào có chết đâu con!

Mailoc
Cali 10-26-17
***
Đừng Đứng Khóc Bên Mộ Mẹ


Bên mộ mẹ, con đừng đứng khóc
Vì mẹ không ngủ dưới mồ sâu
Mẹ là ngọn gió vi vu
Mẹ là ngọc quý rạng ngời tuyết băng.
Mẹ là nắng trên ngàn lúa chín
Là mưa thu nhẹ đến trần gian
Khi con thức giấc, mơ màng
Mẹ là lời gọi chim sang trước thềm
Mẹ là ánh sao đêm lấp lánh
Con đừng nên ngẫm chạnh lòng sầu
Đừng than khóc trước mồ sâu
Mẹ không ở đó, mẹ đâu từ trần
.

Phương Hà phỏng dịch

( 27/10/2017 )
***
Đừng Đứng Khóc Bên Mộ Mẹ

Đứng chi khóc lóc bên mồ mẹ
Ở đó mồ sâu có mẹ đâu
Gió thổi ngàn thu không ngủ được
Kim cương băng tuyết chớ buồn đau

Nắng lên lúa chín vàng bông hạt
Dưới thế mưa thu mẹ dãi dầu
Ngủ dậy mơ màng trong sáng sớm
Nghe chim hót mẹ giục con đầu

Sao đêm lấp lánh kia là mẹ
Thôi hết buồn chi nữa xót đau
Chớ để châu rơi bên cửa mộ
Mộ không có mẹ sống đây sao !

Mai Xuân Thanh
Ngày 27 tháng 10 năm 2017

***
(Bài viết của Nguyễn Vạn An trên internet)

Bài thơ vô cùng xúc động Do not stand at my grave and weep (Đừng đứng khóc bên nấm mồ của mẹ) của Mary Elizabeth Frye (1905-2004) đã được dịch ra không biết bao nhiều thứ tiếng và đã được đọc lên, phổ nhạc, trình bầy không biết bao nhiêu lần bởi các ca sỹ trứ danh.
Mary Elizabeth Frye là một bà nội trợ người Mỹ, làm nghề bán hoa. Bà được cả thế giới biết tên vì một lý do độc nhất : bà là tác giả bài thơ « Đừng đứng khóc bên nấm mồ của mẹ », được viết vào năm 1932.
Mary Elizabeth sinh ra ở Dayton, Ohio. Mới ba tuổi đã mồ côi. Sau đến ở Baltimore, Maryland. Năm 27 tuổi lập gia đình với Claud Frye, ông làm nghề buôn bán quần áo. Bài thơ làm bà sau này trở nên nổi tiếng được viết trên một chiếc túi mua sắm, lấy cảm hứng từ chuyện một cô gái trẻ tuổi, Margaret Schwarzkopf, ở với gia đình Frye, đã không thể đến thăm mẹ đang hấp hối ở Đức, vì cô gái là dân Do Thái. Bài thơ chỉ vẻn vẹn có 12 dòng, không có chủ đề. Frye thấy bạn bè thích nên đã sao nhiều bản và lưu hành, nhưng chưa bao giờ gửi đăng trên báo.
Bài thơ được cả hoàn cầu biết đến, nhưng mãi đến năm 1990, Frye mới tiết lộ rằng chính mình là tác giả. Yêu cầu bồi thường của bà đã được chấp nhận trong năm 1998 sau cuộc điều tra của Abigail Van Buren.
(Mailoc sưu tầm)

Thứ Năm, 2 tháng 11, 2017

Thơ Tranh: Thoảng Một Cung Đàn


Thơ: Cao Bồi Gìa
Thơ Tranh: Kim Oanh

Đơn Độc



Ngậm ngùi tri cố sự
Đông giá nở anh đào
Cô phụ nhìn hoa tím
Nghe lòng đợt sóng xao

Mùa hoa giữa tháng đông
Viễn xứ biết hay không
Sang thu mai cũng nở
Đơn độc giữa mùa đông.

Cao Linh Tử
Cảm tác từ Đoản Văn Hoa Đào Trước Gió Đông...Hoa Đời Trong Giông Bão của Kim Phượng

Nhấp vào xem Đoản Văn: Hoa Đào Trước Gió Đông…Hoa Đời Trong Giông Bão


Thoảng Một Cung Đàn



Thoảng Một Cung Đàn

Cung đàn ai gảy điệu sầu thương
Bi oán dài ngân xoáy gợi buồn
Giọt bổng than van thân lẻ bóng
Âm trầm hờn trách kẻ tha phương
Tay ngà gửi phím tràn ai sự
Gió lạnh len song buốt đoạn trường
Ánh nguyệt lắt lay tuồng muốn lặn
Mặt hồ xúc cảm cũng cau gương!

Cao Bồi Già
16-10-2017
***
Sầu Muộn

Não nuột đàn khuya vẳng dặm trường
Tay sầu run rẩy khúc bi thương
Điệu ai tủi phận đời cô phụ
Cung oán giận người bước viễn phương
Héo hắt ngày xuân lầm lũi bóng
Âm thầm sáng hạ ngậm ngùi gương
Chiều thu thờ thẫn nhìn mây xám
Thổn thức đêm đông lệ sũng buồn.

Sông Thu
***
Khúc Nhạc Sầu


Khúc nhạc sầu bi nỗi xót thương
Nốt thanh day dứt suốt đêm buồn
Dây rung âm điệu từ hai ngón
Thiếp dõi tin chàng khắp bốn phương
Nhớ buổi chia tay đầu ngõ xóm
Thương ngày rỏ lệ giữa sân trường
Tiếng đàn lay động niềm ai oán
Nước mắt tuôn trào phủ bóng gương

Phạm Kim Lợi
***
Tiếng Đàn Ông Lão Độc Thân


Đàn bầu ông lão lẩy cung thương
Ngày một thâm sâu, trĩu nặng buồn
Bóng lẻ mưu sinh qua mọi chốn
Thân đơn kiếm sống trải bao phương
Dương tà dịu nhạt, mờ sau núi
Tuổi tác khô cằn, úa trước gương
Hiu quạnh kiếp người, ai thấu hiểu?
Sầu đong gửi gắm lại đêm trường.

161017.
Đoàn Đình Sáng
***
Tho
ảng Niềm Xao Xuyến

Giữa độ xuân lòng ngập mến thương
Niềm vui mới chớm,đã chan buồn
Sông trào sóng điệp thuyền xa bến
Biển lộng khơi hòa cánh viễn phương
Những tưởng cời tro rồi lửa sáng
Nào đâu lịm bếp mãi đêm trường
Chiều nay hóng chuyện ngoài quê lũ
Đậm,nhạt nhân tình phủ giá gương…

Lý Đức Quỳnh
***
Tiếng Đàn Khuya

Đàn khuya ai gẩy khúc bi thương
Réo rắt mênh mang giục nỗi buồn
Tiếng đục não nề mưa viễn ải
Âm trong réo rắt gió tha phương
Lời ca u uất than duyên phận
Điệu nhạc lâm ly khóc tình trường
Lỗi nhịp chùng tơ đành đoạn đứt
Đêm tà nguyệt khuyết khó tròn gương.
Em coi lại xem nghe.Cám ơn em.

Thanh Hoà
***
Ngóng Bạn

Lặng ngóng nghe hồn trỗi khúc thương
Chiều thu vắng bạn bỗng dâng buồn
Ngùi câu thiết thạch vùi bao chốn
Chạnh bước phong trần trải mấy phương
Kẻ hẹn phôi phai từng mộng cũ
Người mong khắc khoải những canh trường
Vơi đầy chén đợi mình ta chuốc
Đáy cốc trăng hòa vỡ bóng gương.

Nguyễn Gia Khanh
***
N
ỗi Lòng

Kể đã bao mùa nặng nhớ thương
Chừ đây nghĩ lại xiết tâm buồn
Người đi rộn rã theo làn sóng
Kẻ ở âm thầm ủ bóng gương
Vẫn nở cành sen ngày hạ đến
Còn lưu nét mực buổi ra trường
Se lòng phượng thắm trời ve rộn
Có thấu chăng tình bước viễn phương


Phạm Duy Lương
***
Gửi Vào Sương Gió

Lời rằng hết giận để rồi thương
Tiếng trúc tiếng tơ đượm chút buồn.
Gửi gắm tâm tư vào tĩnh phím
Nâng niu kỉ niệm ngóng xa phương.
Cung trầm tựa muốn về vui bến
Sắc bổng như mong thoát hận trường.
Ý ngắn câu dài lời đáy dạ
Phổ vào khúc nhạc chốn lầu gương.

Trần Như Tùng
***
Hoài Hương

Thời gian chẳng xóa được niềm thương
Dẫu sắc hoàng hôn đã tím buồn
Nhớ khúc Hành vân ...xa mấy nẻo
Tiếc dòng Lưu thủy...biệt đôi phương
Dạt dào tâm bạn câu thề ước
Ray rức hồn tôi bước dặm trường
Lãng đãng mây trôi về cố quận
Nhạt nhòa sóng nước...nhạt nhòa gương !

Thy Lệ Trang
***
Khóc Tình


Tình tang tích tịch khúc bi thương
Trầm bổng đan xen giọt tủi buồn
Nỗi nhớ dâng tràn đi tám hướng
Niềm đau lộ cảm tỏa mười phương
Thương ai giá lạnh ngoài quan ải
Xót kẻ xa xôi mấy dặm trường
Tím ngắt ráng chiều đau đớn lạ
Khóc tình, lệ nhỏ nhạt nhòe gương

Hồng Phượng
***
Dư Âm


Cung đàn ai dạo khúc bi thương
Réo rắc dư âm chợt gợn buồn
Có phải giọt sầu khơi vạn nỗi
Hay là chất đắng rải ngàn phương
Lạnh lùng trăng rót ngoài khung cửa
Cô quạnh người đi chốn dặm trường
Trầm lặng thanh cao rồi bỗng tắt
Tưởng chừng tiếng sáo thoảng lầu gương!

Thiên Hậu

Thứ Tư, 1 tháng 11, 2017

Buồn Đến Bao Giờ - Sáng Tác Lê Uyên Phương - Đàn Và Hát Ân Nguyễn





 Sáng Tác Lê Uyên Phương
Đàn, Hát&Thực Hiện: Ân Nguyễn



Nàng Thơ Đi Lạc



Xướng: Nàng Thơ Đi Lạc

Ai tình cờ gặp được xin nhặt giùm tôi
Thơ tôi bay giữa ngàn mây
Để quên chốc lát mà rày càng xa
Năn nỉ chị gió thổi qua
Nhờ chị bắt hộ, thơ là của tôi
Đợi hoài đợi mãi than ôi!
Sợ tôi chết gục chẳng đòi được thơ
Vuột tay đánh mất ơ hờ
Khó mà níu lại những giờ gần nhau
Thơ là bạn, chia nỗi đau
Là tim, là óc, là cầu giải khuây
Mất thơ lý tưởng cũng bay
Nhờ ai níu hộ tôi rày biết ơn
Không cần suy tính thiệt hơn
Chỉ lo thơ lạnh cô đơn gầy mòn
Xin Trời chứng thực giùm con
Chẳng thơ tất cả chỉ còn quạnh hiu

24/ 10/2017
Hồ Nguyễn
***
Họa: Lạc Lòng Nàng Thơ


Tôi đang lơ lững tầng mây
Bỗng nghe có tiếng la rày từ xa
Ồ không năn nỉ thoáng qua
Dễ thương quá đỗi thật là hạp tôi
Thấy tội lòng cũng xiêu ôi
Nương theo cơn gió đi đòi nàng thơ
Ai đang tâm nỡ hững hờ
Người mơ mộng chữ từng giờ có nhau
Thơ đồng cảm xớt niềm đau
Là tâm giao bắt nhịp cầu giải khuây
Nợ duyên chấp cánh tung bay
Tơ trời kết sợi mai rày nhớ ơn
Càng níu càng vướn nhiều hơn
Đừng lo đừng sợ độc đơn mỏi mòn
Van xin Trời độ bạn con
Thơ là tri kỷ đâu còn đìu hiu.

Kim Oanh
25/10/2017

Mùa & Hương




1. Có Mùa Nào

Sắc hương ngàn dịu vợi
Xuân, Hạ, Thu, Đông... rồi!
Chỉ ngoài kia gió mới
Thinh lặng vầng mây trôi.


2. Có Xuân Nào

Không mai vàng trước ngõ
Không câu đối giao mùa
Tỉnh thức...
Xuân từ đó,
Giọt sương trong - Phật Thừa!


3. Có Hạ Nào

Không ửng trời lựu đỏ
Không gió rát bên thềm
Nhặt chút tình hoa cỏ
Tan nỗi sầu cô miên.


4. Có Thu Nào


Không cánh chim vời vợi
Không mây trắng qua thềm
Tình sen thu khẻ gọi
Vầng trăng MẸ diệu huyền.


5. Có Đông Nào

Khi đất trời trở dạ
Không giá buốt đêm thâu
Mắt đời rưng lệ đá
Giọt tinh sương nhiệm mầu.


6. Có Hương Nào

Dù mãi ngàn năm nữa
Dâng đời bao ý thơm.
Từng giọt cam lồ, sữa
Tịnh hoá một tâm hồn.


Mặc  Phương  Tử

Cay Cú


Tôi có một đệ tử rất trọng, rất thích tôi. Viết bài nào tôi cũng đưa cho coi. Coi như một người tri kỷ! Một bữa ẻn nói: Sao văn của thầy có giọng cay cú thế! Bữa đó nói chuyện rất nhiều và còn nhiều câu về thời sự … khiến tôi rất tự ái! Ôi! con người mà! tự ái! tự ái! Tôi rất giận và từ đó tuyệt giao luôn!

Thân phận tôi như thế này… có gì bất mãn đâu! Viết lách là chuyện chẳng đặng đừng. Khổng Tử nói: Ngô khởi hiếu biện, ngô bất đắc dĩ giã! Tôi viết chỉ là thể hiện bổn phận một công dân mà thôi! Những điều trông thấy mà đau đớn lòng!

Nguyễn Du viết Kiều. chửi Lê Mạt, Quang Trung, Gia Long.
Cũng nhà hành viện xưa nay
Cũng phường bán thịt cũng tay buôn người

Không phải là thể hiện một tâm trang cay cú đâu! Tôi bây giờ cũng cơm ăn ba bữa quần áo mặc suốt ngày (!), cũng được bạn bè, học trò và hang xóm qui mến ! Tóm lại là tôi rất thoải mái.
Những điều đập vào mắt khiến tôi cứ suy nghĩ, suy tư, suy luận, suy đoán… Cái này mà gọi là cay cú ư!!!

Con người là con vật đeo hai túi: Túi trước ngực để tính xấu của thiên hạ, túi sau lưng để tính xấu của mình! Nhiều khi tôi nghĩ mình suy tư … ngu lắm! Trên thế giới có lẽ chỉ có mỗi ông ANH Xì Tanh là không ngu thôi !!! Mình có cái đếch gì đâu mà cao ngạo!!!

Những điều đập vào mắt tôi bây giờ nó cứ ngổn ngang, ngổn ngang… bậy bạ, bậy bạ… ngớ ngẩn, ngớ ngẩn! Những điều nói năng và hành động của những người có trách nhiệm nó cứ sai lầm, sai lầm… vô trách nhiệm, vô trách nhiệm… háo lợi, háo lợi…

Thế giới sẽ ra sao khi còn người mù quáng tin theo chủ thuyết của một thằng điên: Thế giới sẽ không còn người Lãnh Đạo nữa (hay lãnh đạo như bầy ong, bấy kiến ). Sẽ không còn Tổng Thống, Thủ Tướng, Chủ Tịch, tòa án, quốc hội… Thế giới chỉ còn có Công Nhân!!!??? (Ông trời cũng thật oái uăm: không cho bầy ong, bầy kiến có Công Đoàn).

Tôi thật không dám cao ngạo cầu mong cho khắp mọi người trên thế giới sống:
Sao được cho ra cái giống người
(như Trần Tế Xương cao ngạo, ngông nghênh)

Ôi! Mong ước nhỏ nhoi của tôi: Mọi người sẽ sống vị tha, vì công bằng, công ích và yêu chuộng hòa bình

Chân Diện Mục

Thứ Ba, 31 tháng 10, 2017

Thơ Tranh: Nửa Hồn Hư Thực


Thơ: Chinh Nguyên/H.N.T
Thơ Tranh: Kim Oanh


USA Halloween



Ba mốt tháng mười Halloween
Kẹo ngon các thứ tới đây xin
Trẻ em trang phục như ma quái
Cha mẹ áo quần tựa quỷ tinh
Móng vuốt tím xanh trông phát ớn
Răng nanh trắng đỏ thấy càng kinh
Vui trong truyền thống costume Mỹ
Mưa lạnh giả chơn ngộ thỉệt tình

Mai Xuân Thanh
Ngày 22 tháng 10 năm 2017

Lễ Ma xứ Mỹ

Lễ ma Mỹ gọi Ha-Lô-Vin,
Ma quỷ khắp nơi thấy phát kinh.
Chợ búa bày hàng toàn quỷ quái,
Cửa nhà trang trí những yêu tinh.
Người già kẹo bánh chờ ban phát,
Trẻ nhỏ từng nơi đợi hỏi xin.
Truyền thống xứ người ta bắt chước,
Dở hay đều học, thiệt là tình !!!

Đỗ Chiêu Đức

Halloween Nghiêng Chờ


Halloween, hóa trang gì
Hóa trang quỷ dữ xua đi nỗi buồn
Xua đi ngày tháng hoàng hôn
Lau khô dòng lệ dỗi hờn mắt em

Hay là hóa bóng ma đêm
Xua ngày u ám kéo hên theo về
Thắp lên ngọn lửa đam mê
Nghiêng xưa vành nón em che nụ cười
Nắng hồng đỏ rực bờ môi
Mừng ngày 31 tháng Mười xôn xao

Halloween gió thì thào
Trở về kỷ niệm ngọt ngào lời thương
Tìm trong ký ức thiên đường
Vòng tay âu yếm nụ hôn nồng nàn

Cuộc tình đã lỡ sang ngang
Mãi còn ngày tháng muộn màng chờ nhau
Câu thơ rớt dưới dòng sâu
Vớt lên câu chữ đỏ màu phù sa
Tình còn bồi đắp bờ hoa
Con đường phố hẹn mượt mà dáng xưa

Phố buồn cây ngả nghiêng chờ
Người về tha thướt câu thơ đỏ vần
Một mình chén rượu lâng lâng
Halloween đến xa gần gọi tên

Trầm Vân

Cung Tơ Muộn Màng



Nhìn em ta ngẩn ngơ
Chiều xuống khói sương mờ
Chỉ một lần tương ngộ
Hoàng hôn đời tựa mơ 


Vòng tay anh mở vội
Đưa nhau vào tiếc hối
Ánh ráng hồng rực rỡ
Khiến mây ngần ngại trôi 

Em vẫn đầy xuân sắc
Anh đang đến cuối đường
Tình mình không đoạn kết
Sao em lại cố vương 

Đàn ta đang lỡ nhịp
Cung điệu nhiều hoang mang
Tim đi vào vô thức
Nét chấm phá muộn màng.

Tàn thu trời se lạnh
Heo may từng cơn cuối
Và cuộc tình mong manh
Trôi dần vào dĩ vãng

Quên Đi

Ừ, Thì Em Đã Già


( Đỗ Thị Minh Giang gợi ý)..

Thấy vợ vừa xách giỏ chuẩn bị đi ra ngoài là anh Bông biết ngay:
- Bà đi shopping đấy hả?
- Em đi shopping vì tuần sau chúng ta sẽ đi ăn tiệc tân gia nhà chị Lý.
Anh Bông cẩn thận dặn dò:
- Bà có mua váy áo thì mua cho hợp người hợp cảnh. Tuần trước mình đi dự hội ngộ đồng hương tôi thấy mấy bà tuổi bắt đầu từ con số 6 số 7 mà bà thì diện váy ngắn cũn cỡn như thiếu vải của thời buổi bao cấp miền Nam Việt Nam sau 1975, bà thì chơi váy hai dây hay cổ yếm khoe vai trần hở cổ như người mẫu… 
Chị Bông không để ý lời của chồng mà nũng nịu trách:
- Em đã nhắc anh bao nhiêu lần rồi đừng gọi em là “bà” và xưng “tôi” nghe vừa già vừa xa lạ, nha anh…
- Thôi, bà bớt nũng nịu cho tôi nhờ, bà không còn trẻ nữa, sắp 70 rồi..
Chị Bông vẫn nũng nịu:
- Anh già thì già mình anh đi. Em…chưa gìa !
- Bà chưa chịu gìa thì đúng hơn, các bà cố níu kéo tuổi thanh xuân, mỗi bà níu kéo mỗi kiểu. Nhưng bà cứ việc ảo tưởng đi, miễn là đừng có mặc những thứ tôi vừa kể trên. Ngứa mắt !
Chị Bông cãi:
- Thời buổi văn minh mà anh còn khó tính. Càng già càng phải diện, phải sắc màu tung tóe cho nó trẻ trung lại chứ... Em cũng thích mặc những thứ ấy, chỉ tại em mập qúa mặc vào không đẹp thôi. Nhưng em sẽ ăn kiêng… 
- Cho dù các bà có cố gắng ăn kiêng nhưng thân hình phụ nữ về già không săn chắc thon gọn như tuổi trẻ mà các bà cứ vác về mấy cái áo ôm eo, áo bó sát người để lộ cà mấy tầng mỡ chảy xệ sau làn áo càng tố cáo thêm cái tuổi già …
Chị Bông nhăn mặt:
- Sao anh nói ra sự thật bẽ bàng của phụ nữ em thế. Nhưng hôm nay em đi shopping không mua váy áo gì mà chỉ mua đôi giày cao gót.
- Hình như bà cũng có mấy đôi giày cao rồi mà?
- Đúng thế, nhưng em cần đôi giày cao hơn nữa, vì em mới mập thêm mấy pound, phải đi giày cao để cứu bồ cái bề ngang qúa khổ. Thôi em đi đây, ở nhà nói với anh thể nào cũng…cãi nhau, em sẽ già thật đấy.
Chị vội vàng đi ra xe.

Có lần trong tiệm quần áo chị Bông đang hí hởn ướm thử một chiếc váy màu sắc tươi rói lên người thì một bà Việt Nam tuổi như chị đứng chọn đồ gần đó không biết vì tò mò hay chỉ hỏi chuyện làm quen cho vui:
- Chị định mua váy này cho cháu nội hay cháu ngoại ?
Chị Bông nhìn bà ta với ánh mắt ác cảm nghi ngờ, bà ta muốn ám chỉ mình là bà nội bà ngoại của đứa cháu mặc chiếc váy này nghĩa là mình già chát chúa rồi đây. Chị lạnh lùng trả lời:
- Tôi chỉ…thử chơi thôi, chẳng mua cho cháu nào cả.
- Tôi cũng đang tìm một cái áo tươi sáng như thế cho cháu ngoại. Hôm nay hàng onsale rẻ qúa.
Người Việt Nam mình ăn mặc thường theo tuổi tác, càng về gìa càng đơn giản trong khi những bà Mỹ già thì diện váy áo xanh đỏ và tô son môi màu đỏ tươi, màu cam rực rỡ có sao đâu
Người Mỹ thật thoải mái, bà già nào có khoác áo thời trang lên người họ cũng chẳng dòm ngó phán xét, bao nhiêu tuổi gìa họ cũng xưng hô “you” và “me” không phân biệt ông gìa bà cả gì cả.

***
Chị Bông mặc chiếc váy dài khoác thêm chiếc áo khoác không tay bên ngoài để che bớt vòng eo không lý tưởng của mình và đi giày cao gót cho có vẻ trẻ trung thanh tao.
Chị Lý góa chồng ở chung với gia đình đứa con trai duy nhất, hai vợ chồng nó vừa gĩa từ căn nhà cũ, xây căn nhà mới và làm tiệc tân gia, mẹ mời bạn bè của mẹ, con mời bạn bè của con, nghĩa là số lượng khách mời đông, chị Lý nói đã xin phép hàng xóm trong khu phố cho đậu nhờ xe khách trước cửa nhà của họ. 
Lần đầu tiên vợ chồng chị Bông đến thành phố này, chỉ 1 giờ lái xe là đến một thành phố xa lạ hẳn.
Khu phố nhà chị Lý thật nên thơ, là những con đường dốc, là những ngôi nhà cao thấp chập chùng đẹp lộng lẫy với kiểu dáng và sân cỏ hoa lá trước nhà.
Chị Bông trầm trồ ngắm khen khu nhà.trong khi anh Bông loanh quanh tìm ra địa chỉ thì suốt một đoạn đường xe cộ đã đậu nối đuôi nhau. Anh Bông cằn nhằn:
- Tại bà sửa soạn lâu qúa nên bây giờ xe phải đậu xa, đã tuổi già bà còn đi giày cao gót liệu có cuốc bộ nổi không? 
Chị Bông nhìn khoảng cách từ đây đến nhà chị Lý, nhìn con đường dốc ngược mà ngao ngán nhưng vẫn làm bộ hăng hái:
- Sao lại không! đi bộ càng khỏe chân khỏe người.
Chị Bông đếm hai vợ chồng phải đi bộ qua đúng 10 căn nhà mới đến nhà chị Lý, anh Bông biết điều khoác tay vợ nhờ thế chị Bông bước đi vững vàng tự tin hơn.

Căn nhà to lớn lộng lẫy của chị Lý nằm trên một qủa đồi nhỏ nhìn lên như một tòa lâu đài.
Đường driveway bên hông nhà dẫn vào garage dốc cao, chị Bông tưởng tượng nếu lỡ cái thắng xe mà hư hỏng thì nguy cơ chiếc xe đậu tại trước cửa garage sẽ thoải mái lăn xuống lòng đường ngay. 
Chị Bông sẽ phải đi bộ lên đường driveway này đề quẹo phải gặp những bậc thềm dẫn đến trước cửa nhà, chị ái ngại lắm nhưng không dám cất tiếng than..
Từ dưới đường đi ngược lên đường driveway cũng là một cực hình cho chị Bông, đang đi chị bị trượt chân và vấp áo tí nữa thì chị sẽ thoải mái ngã lăn đùng xuống lòng đường như cái xe hư thằng mà chị vừa tưởng tượng.
May mà anh Bông đã gồng tay đỡ kịp, chưa bao giờ chị Bông thấy anh Bông là điểm tựa vững chắc và hữu ích cho đời chị như lúc này.
Hai vợ chồng dìu nhau đến gần bậc thềm đầu tiên, ai nhìn vào tưởng anh chị Bông thân ái tình tứ lắm nhưng chị Bông đang thấp thỏm hỏi chồng:
- Anh ơi, làm ơn đếm giùm em có bao nhiêu bậc thềm.
Sau cú suýt bị ngã chị Bông hoa cả mắt không có thì giờ mà đếm nữa.
Anh Bông nhìn ngắm những bậc thềm và lẩm nhẩm: 
- Có bốn dãy bậc thềm mỗi dãy cỡ chục bậc em ạ, đi hết dãy ngang đến cái sân rồi quẹo dãy dọc lại đến cái sân, rồi lại quẹo dãy ngang, dãy dọc lần nữa mới dẫn đến trước cửa tòa nhà..
Chị Bông cũng lẩm bẩm:
- Ối giời ! tổng cộng bốn chục bậc thềm quanh co để bước lên, thằng cha builder nào nghĩ ra kiểu nhà hắc búa này, em thề nếu có mua nhà lần nữa không bao giờ mua nhà của nó.
- Builder này nổi tiếng xây những khu sang trọng đẹp đẽ đấy bà ạ, chắc gì bà đã có tiền mua nhà của họ chưa mà chảnh chọe. Thời buổi này nhà cửa ở Texas cũng hot không thua gì nhà California, người ta tranh nhau mua trên cả gía rao bán và kẻ có tiền mặt sẽ ưu thế hơn những kẻ cả đời túng thiếu vay nợ như bà.
Chị Bông cụt hứng :
- Thì em …thí dụ thế thôi.
Đứng trước những bậc thềm anh Bông dọa nạt:
- Bà bước cẩn thận nha, đừng bắt chước ông cựu tổng thống Obama mỗi khi lên bậc thang máy bay nhanh nhẹn nhảy lên từng bậc một, ông ấy thì không sao còn bà có khi ngã xấp ngã ngửa đấy, không gãy chân gãy tay cũng bầm tím mặt mày, tuổi gìa thì vết bầm tím lâu tan lâu phai lắm.
- Ừ nhỉ, ông Obama nhảy lên bậc thang máy bay tung tăng chim sáo ghê. Tại em đi giày cao gót chứ đi giày bẹt như Obama thì cũng sẽ nhảy lên bậc thềm này có khó khăn gì...
- Thôi bà đừng ba hoa, hãy nhìn kỹ từng bậc thềm mà cất bước lên, không phải lúc nào tôi cũng đỡ bà kịp đâu, những thủ môn giỏi vẫn có lúc chụp hụt, để bóng lọt vào lưới bà hiểu chưa?
- Hiểu rồi!
Chị Bông cẩn thận dò dẫm bước lên từng bậc thềm dù anh Bông vẫn sát cánh bên chị. Đi qua hai dãy bậc thềm chị đã thấm mệt, phải nghỉ chân một lúc mới đi nốt hai dãy bậc thềm nữa để đến trước cánh cửa nhà, chưa kịp thở cho khỏe thì gặp chị Lý ra vồn vã chào:
- Mời anh chị Bông vào nhà chung vui với chúng tôi có ngôi nhà mới
Chị Bông vội nở nụ cười xã giao và một tràng hoa mỹ:
- Khu phố này đẹp qúa, chỉ thiếu sương mù là thành phố núi mơ màng, những căn nhà vươn lên trên đồi cao hay ẩn mình dưới những con đường dốc, những bậc thềm loanh quanh làm tôi ngẩn ngơ khi đến trước cửa nhà chị đấy..
Chị Lý thành thật:
- Cám ơn chị Bông đã khen đã thích ngôi nhà, cảnh đẹp nhà đẹp cách mấy nhưng tôi vẫn sợ những bậc thềm cao chị Bông ạ, mình gìa rồi không như con cháu mà sống với chúng thì phải theo chúng thôi, mỗi lần đi lên bước xuống những bậc thềm này tôi đều phải cẩn thận.
Anh Bông liếc nhìn chị Bông và mỉm cười đắc ý..
Vợ chồng chị Bông theo chân chị Lý vào nhà, chị Bông cố gắng giữ cho dáng điệu thoải mái dù hai bàn chân đã bị đau. Đi qua phòng khách mênh mông với cái cầu thang uốn khúc lên lầu cao chị Lý hãnh diện khoe:
- Lát nữa rảnh tôi sẽ mời anh chị qúa bước lên lầu, các phòng trên lầu đẹp lắm có cả phòng chiếu phim rộng rãi ngồi xem phim cảm giác như ở rạp chị Bông ạ.
Nghe chủ nhà mời lên lầu, chị Bông…giật cả mình nhìn cái cầu thang chị Bông đã thấy thấm mệt . Nhưng chị vẫn phải xã giao và hoa mỹ tiếp:
- Được bước lên những bậc thang này sẽ dẫn lên một khoảng không gian gia đình ấm cúng thật tuyệt vời.
Bàn tiệc bày ngoài vườn, khi anh chị Bông được sắp xếp chỗ ngồi là chị Bông buông mình ngồi xuống ngay, việc đầu tiên là chị tháo đôi giày cao gót ra, đôi giày mới mua đi lần đầu lại đi bộ khá vất vả da giày chưa giãn nở cọ vào chân chị đau rát cả chân..
Tháo giày ra chị Bông thấy nhẹ hai bàn chân, những ngón chân của chị cũng ngo ngoe vui mừng, cũng sung sướng được tự do thoát khỏi đôi giày tù túng.
Chị Bông bỗng ước gì được đi đôi dép bẹt và ở nhà, ước gì giờ này chỉ mặc bộ đồ bộ nằm ra ghế sofa nghênh ngang gác hai chân lên mà xem ti vi thì thoải mái và hạnh phúc biết mấy
Chị đã đi bộ một đoạn đường, chị đã leo bốn chục bậc thềm và chị đã mệt mỏi đến thế sao? Chị đã…già thật rồi sao?.

Những lúc đi hàng giờ trong shopping mall chị Bông đi dép bẹt mà còn mỏi cả chân hoa cả mắt, thỉnh thoảng chị phải ra dãy ghế phía sau quầy tính tiền ngồi nghỉ chân rồi mới đi lựa đồ tiếp. Những lúc đó chị vẫn chưa tin là tuổi gìa mệt mỏi, hay chị đang tự lừa dối mình?
Có lần ra phi trường sau khi kiểm tra an ninh chị Bông biết chuyến bay ghi trên vé của mình ở gate 23 vậy mà chị đi tìm gate 32, đến nơi mới biết là mình lầm lẫn. May mà chỉ đi ngược lại có 9 gate vẫn kịp giờ bay. 
Thỉnh thoảng chị vẫn nhớ trước quên sau như thế. Chị biết đó là dấu hiệu của tuổi gìa.nên càng muốn trẻ trung hóa chính mình..
Chị tiếc đã uổng công “đầu tư” đôi giày cao gót mới để tạo dáng, chẳng thấy ai khen trẻ thêm tuổi nào mà mệt cả người, đau cả chân. Tối nay về chắc phải xoa bóp chân với dầu cù là hay dầu xanh con ó.
Chủ nhà đãi tiệc kiểu buffet, thức ăn bày đủ thứ trên dãy bàn dài khách tự ý tha hồ chọn món mình thích.
Chị Bông lại phải xỏ giày và đi lấy thức ăn. Vừa đến đầu bàn ăn thì một cô gái trẻ đứng đó đã lui bước lịch sự kính cẩn :
- Mời bác lấy thức ăn trước đi ạ, chúc bác vui vẻ và ăn ngon miệng.
“Nó gọi mình bằng bác, là mình già thật rồi” Chị Bông chua xót nghĩ thầm.
Hôm nay chị Bông đi dự tiệc với một tâm hồn trẻ trung, điệu bộ trẻ trung mà vẫn già dưới mắt người khác. Chị Bông không thể đứng đây mà phân bua “Em chưa gìa” như đã từng nói với chồng khi ở nhà được. Chị gượng mỉm nụ cười biết thân biết phận..
Sau bữa tiệc chị Lý đưa anh chị Bông lên lầu, chị Bông không xỏ giày để lên thang lầu cho thoải mái. Chị Lý tinh ý :
- Tôi cũng không dám đi giày cao gót lên lầu đâu chị Bông, tuổi gìa chúng ta cẩn thận vậy là tốt.
Thêm một người khẳng định chị Bông đã già trong buổi tiệc hôm nay. 
Trước khi ra về anh Bông tế nhị bảo vợ:
- Bà đợi tôi ra ngoài lái xe đến trước cửa nhà cho tiện.
Anh lại dìu bước vợ xuống những bậc thềm trước cửa, lúc nãy bước ngược lên dốc thì mệt, bây giờ bước xuống dốc thì sợ đôi chân yếu không kềm giữ được sẽ ngã lao người xuống.
Chiếc xe đậu ngay dưới đường driveway chị Bông đỡ phải đi bộ thêm một đoạn đường, chị ngồi vào xe và bây giờ mới thật sự thấy riêng tư thoải mái, chỉ kéo thốc vạt áo lên cho đở vướng víu và tháo giày quăng dưới sàn xe, ruỗi đôi chân ra tận hưởng sự thoải mái này.
Anh Bông vừa lái xe vừa chuyện trò:
- Tôi lái xe chậm cho bà ngắm cảnh nghe, thành phố này có nhiều con đường đẹp qúa.
Chị Bông vội vàng giục gĩa:
- Thôi…thôi…thôi… anh, chạy về nhà nhanh đi, em đang muốn ngả lưng ra giường đây. 
- Chuyện gì đã làm bà thấm mệt nhanh thế?. 
Chị Bông thành thật hơn bao giờ:
- Cái mệt vì đi bộ qua con đường dốc, qua những bậc thềm là chuyện nhỏ nhưng em phát giác ra dưới mắt người khác em đã gìa rồi, em chán lắm chẳng muốn ngắm nghía gì hết..
Anh Bông cũng thành thật hơn bao giờ:…
- Chuyện bình thường, khi nào bà tuổi còn xuân xanh mà người ta nói bà già mới bất ngờ, Tại bấy lâu nay bà cứ khư khư ôm ảo mộng “Em chưa già”, may hôm nay bà thức tỉnh nếu không bà còn đỏng đảnh đến bao giờ. 
Chị Bông dịu giọng:
- Em sẽ không đỏng đảnh nữa. Ừ, thì em đã già rồi đấy
Anh Bông vui vẻ:
- Thế thì ngày mai trở đi tôi với bà cùng già, lại xứng đôi vừa lứa như thuở ban đầu.

Nguyễn Thị Thanh Dương
( October 09, 2017)

Chủ Nhật, 29 tháng 10, 2017

Thơ Tranh: Dựng Lại Cầu Tre

Kỷ niệm Giỗ Ba Lần thứ Hai Mươi 30/10/2011
Con chép lại bài thơ của anh Bảy và nơi Thiên Đàng anh sẽ cùng Ba Má ôn lại ngày xưa.
(Chín Oanh) 

Thơ: Lê Kim Hiệp
Thơ Tranh: Kim Oanh

Đã Lâu Lắm

(Ba Má và các con - Quê Nội Phú Hữu năm 1947)

Đã lâu lắm chưa về thăm quê nội
Ruộng vườn kia với thẳng cánh cò bay
Đòng đòng ngậm sữa xanh ngát lay lay
Và nơi đó mồ hôi ba tuôn đổ

Đã lâu lắm chưa về thăm quê nội
Mái nhà xưa êm ả rợp tàng cây
Mảnh trăng đêm vàng trải vơi đầy
Và nơi đó ba dốc lòng chăm con trẻ

Đã lâu lắm chưa về thăm quê nội
Dòng sông quen xuồng ba lá hôm nào
Bầy cá tung tăng vùng vẫy đập ao
Và nơi đó ba chất chà đặt trúm

Đã lâu lắm chưa về thăm quê nội
Được một lần viếng phần mộ má ba
Gió khuya côn trùng hòa quyện tiếng ca
Và nơi đó đời đời ba yên nghỉ

Ba ơi!

Kim Phượng
Hai Mươi Năm Ngày Giỗ Ba 30/10/2017

Ba Má Mãi Mãi Là Mùa Xuân

(Alexandra Garden Melbourne 1992)

Ba ơi! Ngày xưa lúc còn tại thế ba ước, nếu khi chết đi được tái sinh, ba mong được làm cánh chim trời để tự do bay muôn phương, được tự do vui hát trong khu vườn đầy hoa. Cũng lạ phải không ba, ba từ giã cõi đời đúng vào mùa xuân ở Úc. Mùa xuân ở đây đầy những cây, hoa trái quyến rũ chim về.

Gia tài ba má để lại là những cây kiểng, con nâng niu chăm sóc, vì nghĩ ba má đang hiện diện cùng con. Vườn con càng ngày càng xum xuê hoa lá. mỗi sáng con thức giấc, nắng len vào cửa sổ, ngoài hiên chim hót líu lo. Con thích nằm nướng để tận hưởng cái bình yên, thanh thản của ngày mới bắt đầu. Cũng trong giây phút đó hình ảnh ba má đầy ấp trong tâm trí con. Có phải ba chấp cánh bay về thăm con gái của ba?! Ba ca vang đem niềm vui, ấm nồng thương yêu cho con tận hưởng hạnh phúc cùng ba phải không ba?! 

Ba ơi! Hỏi ba vậy thôi, con chắc chắn ba luôn là mùa xuân cho con thở, nuôi dưỡng tâm hồn và trí tuệ con mãi đẹp đẻ xinh tươi. Cảm ơn tình yêu Ba Má đã tạo nên con.

Thấm thoát đúng hai mươi năm ba rời xa... Con rất nhớ ba......Ba ơi!

Tháng mười lần hạt Mân Côi
Nguyện cầu Đức Mẹ nhậm lời con xin
Ba Má hưởng phước Thiên Đình
Tạ ơn Thánh Mẫu hiển linh trên trời
Ban cho hạnh phúc đời đời
Mân Côi lần hạt tháng mười thành tâm.
Amen

 (Botanic Garden - Melbourne1991)
( Ba Má mãi mãi là Mùa Xuân trong vườn nhà con)

Lê Thị Kim Oanh
Xuân Úc Châu 30/10/2017- Giỗ Ba lần thứ 20 

Song Quang cảm tác Thơ: Ba Mẹ Vẫn Là Mùa Xuân 

Ba Mẹ Vẫn Là Mùa Xuân


(Tặng cô Kim Phượng và Kim Oanh,cảm xúc qua đoản văn cùng tên của KimOanh)

Ba Mẹ vẫn là mùa Xuân vĩnh cữu
Với con, để làm đẹp mãi cho đời
Mộng ước Ba được làm cánh chim trời
Và bay lượn trong khu vườn hoa thắm

Ba Mẹ vẫn là ngôi nhà, tổ ấm
Để chúng con được nương tựa chở che
Và dưỡng nuôi, hun đúc mối tình quê
Dạy con biết yêu thương tình dân tộc

Ba vẫn là vừng Thái Dương mới mọc
Buổi ban mai cho tia nắng đầu ngày
Sưởi cho đời quên hết nổi đắng cay
Hai mươi năm hoa Xuân Ba vẫn nở.

Song Quang
30/10/2017

Đoản Văn của Kim Oanh: Ba Má Mãi Mãi Là Mùa Xuân

Thơ Tranh: Vọng Hoàng Thành


Thơ: Minh Thúy
Thơ Tranh:Kim Oanh

Hình Dáng Quê Hương




Xướng:Hình Dáng Quê Hương

Dãy đất tiền nhân dáng đẹp xinh *
Hoa tiên gấm vóc nước non mình
Nép bên triền núi Trường Sơn chắn
Mặt hướng trùng khơi biển Thái Bình
Gương sáng Vọng Phu vàng cổ tích
Lồng soi Ái Tử trắng kiên trinh
Bóng chiều nhạt nắng chênh ghềnh đá
Cành Liễu trăng lên rất đậm Tình 

(*) Thơ Chu Mạnh Trinh

Song Quang
10/19/17
***
Các Bài Họa: 
Một Thoáng Quê Nhà

Quê hương ta đó! nhỏ mà xinh
Mảnh đất tổ tiên của chúng mình
Dựa vách Trường Sơn ngăn gió bấc
Ngó ra Đông Hải cảnh thanh bình
Vọng Phu chất ngất lòng chung thuỷ
Ái Tử cầu cao dạ bạch trinh
Bản giốc tiền đồn ngừa giặc Bắc
Cà Mau cuối biển biết bao tình

Song MAI Lý Lệ
10/20/2017
***
Đất Nước Ta

Hình cong dáng vẻ nước non xinh
Cẩm tú giang sơn của đất mình
Biển cả thiên thu hoài tặng nghĩa
Trường sơn vạn đại mãi ban tình
Trưng Vương ...khí phách hồn sông núi
Nguyễn Huệ...oai hùng dạ tiết trinh
Đất tổ cha ông hoài quyết giữ
Truyền lưu cháu chắc sống yên bình.

Hương Thềm Mây(GM.Nguyễn Đình Diệm)
30.10.2017


Kim Kiều Sơ Ngộ


Xướng: Kim Kiều Sơ Ngộ

Thể Tung Hoành Trục Khoán

"Dãy hoa nép mặt gương lồng bóng
Ngàn liễu dong cương sóng gợn tình"
(Chu Mạnh Trinh)

Dãy cột nhà Viên Ngoại rộng thinh
Hoa hồng tươi thắm khắp vườn xinh
Nép bên song cửa anh thương bạn
Mặt trước thềm sân chị xót mình
Gương nguyệt long lanh trong đáy nước
Lồng sao lấp lánh dưới hành tinh
Bóng em thẹn núp khi chàng lại
Ngàn liễu dong cương sóng gợn tình!

Mai Xuân Thanh
Ngày 17 tháng 10 năm 2017
***
Kim Kiều Sơ Ngộ

Dãy lụa đào in ngựa ẩn mình
Hoa vàng mấy đóa điểm nền xinh
Nép bên ngõ trúc Kiều e ấp
Mặt thẹn thùng che dưới sắc quỳnh
Gương huệ thiên tài phô trí nhãn
Lồng son quốc sắc ẩn hồn trinh
Bóng chiều lay dáng cầu lưu luyến
Ngàn liễu dong cương sóng gợn tình!


Mai Thắng 
171019
***
Kim Kiều Sơ Ngộ

Dãy mộ chiều xuân đứng lặng thinh,
Hoa tàn cỏ úa tủi riêng mình.
Nép vào e thẹn người đâu gặp ...
Mặt nhuốm ưu sầu kẻ yểu sinh ...
Gương nguyệt chênh chênh mơ ngựa trắng,
Lồng son trằn trọc mộng hồn trinh.
Bóng chiều giục giã bao lưu luyến,
Ngàn liễu dong cương sóng gợn tình!

Đỗ Chiêu Đức