Thứ Bảy, 8 tháng 1, 2022

Anh Tôi

 
(Ảnh của Tác Giả gửi)

Vùng Hoa Thịnh Đốn năm nay có tuyết muộn, đến đầu tháng 1 mới có tuyết đầu mùa.Thường tuyết rơi vào tháng 12 và có khi tháng 11 cũng có tuyết. Tuy là trận tuyết đầu năm nhưng cũng làm dân chúng bận rộn lắm. Sáng thứ hai ngày 3/1 mọi người chuẩn bị đến sở tuyết chỉ có chút ít. Bông tuyết nhỏ rơi từ từ chưa phủ kín mặt đường. Càng về trưa bông tuyết càng to và rơi nhanh cho đến 12 giờ 30 tuyết ngừng rơi. Lúc này sân cỏ , mái nhà, cành cây phủ một màu trắng xóa rát đẹp. Sân cỏ xanh trước kia chỉ còn màu trắng. Nhìn qua cửa kính cảnh vật đẹp như trên màn bạc,trong các phim ảnh. Mở cửa ra lạnh ơi là lạnh. Người bạn cho biết tuyết dày 23 cm.

Mới đây vào cuối năm tháng 12 mọi người ra đường chỉ mặc áo dài tay hay mang cái áo khoác là đủ .Tuy có ngày trời âm u nhưng cũng có những ngày nắng đẹp..Thời tiết tương đối tốt nhưng tôi chỉ quanh quẩn trong nhà. Nguyên nhân do dịch cúm Covid, lang thang lây nhiễm các quốc gia trên thế giới và Hoa Kỳ. Có nơi người bị lây nhiễm bệnh nhiều, có nơi ít. Đã hơn năm dịch cúm chưa chịu biến đi mà chuyển sang thành loại khác cũng hay lây. Vì dịch cúm mà các nhà hàng ăn uống, các thương xá, các tiệm thẩm mỹ, làm tóc, một số tiệm ăn, cửa hàng buôn bán... vắng khách. Có tiệm phải đóng cửa vì ế ẩm.Các con tôi dự định đưa tôi đi thăm bà con nước ngoài, vé máy bay mua rồi cũng hoãn lại và không biết đến bao giờ mới có dịp dùng đến chúng.

Dịch cúm Covid vừa lắng xuống lại đến “hâu duệ” của chúng quấy rối dân chúng. Bệnh dịch mới Omicron còn lây nhanh hơn Covid, theo tin tức các báo.. Vì thế chính quyền địa phương khuyên mọi người tiếp tục ở trong nhà, tránh tụ họp đông người đề phòng bị lây bệnh . Nếu cần ra đường phải mang khẩu trang và đứng cách xa nhau khoảng 2 mét (social distance) Các con tôi nhắc nhở là dịch cúm thích người già. Tôi mà được chúng viếng thì khó hồi phục sức khỏe như người trẻ tuổi dù đã chích đủ 3 lần vaccine.

Vì bệnh dịch các con thăm hỏi qua điện thoại, quà mang đến để ngoài cửa.Mẹ con bà cháu chỉ đưa tay vẫy vẫy, đứng xa xa vài thước nói chuyện, không vào nhà. Thôi thì cẩn thận cho an toàn trong mùa dịch. Mua thức ăn hay các thức cần dùng các con lo. Mỗi khi đi siêu thị hay hàng quán về là cô cậu thay giày, để thức ăn ngoài nhà xe xong mới vào nhà rửa tay bằng nước ấm và xà phòng, sau cùng là nước khử trùng, thật mất thì giờ.. Đã thế bà chị dâu ở Cali điện thoại nhắc nhở ” dịch cúm chưa hết đâu, em đừng ra phố hay đến chỗ đông người nha.” Từ ngày Cali có dịch cúm đến nay chị dâu chưa ra phố hay đến các siêu thị. Mọi thứ cần dùng các con cháu mua cho chị. Lâu lâu chị lái xe vòng vòng trong cư xá để xe không chết máy nhưng không ghé hàng quán nào cả....

Nghe tiếng chi dâu, tôi nhớ anh tôi vô cùng.Thời gian qua nhanh anh tôi mất thấm thoát đã 5 năm.Vào ngày lễ, gia đình sum họp, tôi càng nhớ anh hơn.Ba tôi mất sớm nên tôi không có nhiều kỷ niệm với đấng sinh thành trừ những tấm ảnh phai màu.

Tôi có 3 anh em và là những trẻ sớm mồ côi cha. Ba tôi mất lúc cô em út của chúng tôi được 6 tháng . Khi em đang còn ở tiểu học thì người Mẹ hiền hậu, dịu dàng của chúng tôi lại ra đi. Vậy là chúng tôi mồ côi cả Cha và Mẹ từ thơ ấu nhưng anh em tôi may mắn được hai bên Ông Bà nội, ngoại thương yêu, chăm sóc. Anh Cả tôi được cưng nhất nhà vì anh là cháu đích tôn lại ngoan ngoãn, chăm học. Anh được ông Nội gởi về thủ đô học trước tiên, rồi lần lượt mới tới các em.

Ông nội tôi là điền chủ và là nhà nho, ao ước anh em tôi được học hành tử tế nhưng thời kỳ loạn lạc, nhà dân bị Pháp rồi Việt Minh đốt phá, trường đóng cửa, bom đạn, phải tản cư, nên anh em tôi đều học hành dở dang, không được như ông nội mơ ước.Tôi tốt nghiệp cử nhân Văn Khoa muộn màng hơn những người cùng tuổi.Thời bình ông tôi hay giúp học trò nghèo học giỏi. Ông đã giúp người học trò sang Pháp du học và trở về nước khi có bằng Tiến sĩ Luật Khoa. Ông này cám ơn Nội nhiều lắm.

Có lẻ nhờ phước của ông Nội nên khi hồi cư tôi đã quá tuổi thi vào trường công và phải học trường tư. May mắn có nhà hảo tâm ẩn danh đóng tiền trường cho tôi mấy năm.Tôi chẳng biết ông là ai và có lẻ ông cũng chẳng biết tôi, chỉ xem danh sách ai nghèo và học khá thì cho học bổng. Ông bà chỉ đóng tiền trọ và khỏi tốn tiền trường cho tôi. Anh Cả là học sinh Petrus Ký, em gái học trường nữ Trung học Gia Long, riêng tôi là học sinh tư thục, vừa tốn kém vừa quê với bà con nhưng anh Cả an ủi là tôi may mắn so với các chị em còn kẹt lại hậu phương, cha mẹ chưa hồi cư để trở lại học tiếp tục. Anh Cả như thế đấy, luôn khuyến khích cho các em vui vẻ, lên tinh thần

Vào thời gian ấy lợi tức hai bên Nội và Ngoại tôi không còn sung túc như trước. Ruộng vườn bỏ hoang không người cày cấy, nhà nông như chủ đất đều bỏ nhà, bỏ ruộng tìm nơi khác ở tạm cho đến khi bình an trở lại. Em gái yêu thương của tôi thi đậu vào trường nữ Trung Học Gia Long, rất tốn kém vì ở em nội trú.Tuy không tốn tiền học nhưng tháng nào anh Cả cũng đóng tiền ăn, ở cho em ngoài tiền quần áo, sách vở. Nếu chẳng may em ốm đau, anh lại trả tiền bác sĩ và thuốc men. Đã nghèo mà có lần em bệnh phải nằm bệnh viện. Anh Cả trả tiền bệnh viện và dấu Nôi vì sợ ông bà lo.

Lúc em gái học Trung Học Gia Long, anh Cả đã đi làm có tiền. Anh còn quan tâm tới hạnh kiểm các em, gửi thư đều đặn , nhắc nhở việc học, chỉ bảo cách cư xử ở đời, mong các em tránh các cám dỗ phù phiếm, xa hoa nơi đô thị... Anh khuyên chúng tôi nên đọc sách nhiều, chăm học, tránh các bạn xấu... Anh thích đọc sách và viết thư hay, cảm động lắm. Mỗi lần được thư anh tôi khóc vì thương và nhớ anh. Anh thường kèm, nhắc nhở các em làm bài, học bài khi anh còn ở nhà. Nêu có ai đọc được những bức thư ấy, người ta có thể nghĩ đó là những thứ của một bà mẹ hiền gởi cho con gái. Khi đám cưới các em dù anh làm việc xa đi đường nguy hiểm vì hay bị Việt Minh giật mìn, đắp mô nhưng anh vẫn về tham dự và trở lại nhiệm sở ngay hôm sau.

Ông bà muốn anh lập gia đình nhưng anh cứ chần chờ, sợ có gia đình không thể chăm sóc giúp đỡ các em được nữa. Không những thế, anh còn gây dựng gia đình tốt đẹp cho các em. Các cậu trai bị anh kiểm tra cẩn thận trước khi anh cho phép các cậu được làm em rể. Anh vừa là anh mà cũng vừa là cha, là mẹ của các em. Ông bà rất mừng khi anh lập gia đình. Chị dâu chúng tôi là cô giáo, một phụ nữ biết chiều chồng, khéo nuôi con, có lòng với các em chồng. Tôi xin cám ơn người chị dâu đảm đang đã đem lại cho anh tôi những ngày tháng hạnh phúc khi anh khỏe mạnh, tân tâm chăm sóc lúc anh đau ốm.

Lúc sinh tiền anh thường nói không ngành nghề nào cực cho bằng các quân nhân và cảnh sát, các lính cứu hỏa. Lúc cần họ là những anh hùng, dám hy sinh tình mạng để cứu người. Quân nhân ngày đêm giữ gìn đất nước, chống xâm lăng, đóng quân nơi xa xôi hẻo lánh, xa nhà hàng vạn dặm. Vợ sinh em bé, con tốt nghiệp, gia đinh có việc mừng vui cưới xin chưa chắc được phép về nhà tham dự nếu đang hành quân hay tình hình bất ổn. Lúc chiến tranh cái chết luôn kề cân, có thể ra đi bất cứ lúc nào hay bị thương tật làm gánh nặng cho cha mẹ vợ con ...

Cảnh sát cũng nhọc nhằn nhiều trách nhiệm, giữ gìn an ninh trật tự cho hậu phương, bảo vệ dân lành, chống kẻ xấu, gian tham, trộm cướp. Đêm hay ngày nếu có xe cảnh sát chạy lòng vòng các khu phố nhất là các nơi kém an ninh là dân chúng an tâm nhiều lắm.Thiên tai, hỏa hoạn đều có cảnh sát hiện diện để giúp người bị nạn. Có lẻ quý độc giả còn nhớ Tháp Đôi World Trade Center ở Nữu Ước bị không tặc dùng bom phá hoại ngày 11/9/01 làm cháy và sụp đỗ cả hai tòa nhà, hơn 3000 người thiệt mạng, cả ngàn người bi thương.Tai nạn khủng khiếp ấy có 71 sĩ quan cảnh sát (police officers) thành phố Nữu Ước và New Jersey đã hy sinh, vĩnh viễn rời bỏ gia đình, đồng đội, xa lìa người thân, 35 vị bị thương theo Bách Khoa Toàn Thư. Biết nguy hiểm nhưng với tinh thần trách nhiệm họ đã dấn thân. Tháng 5/2020, kẻ xấu đã bắn sĩ quan cảnh sát hồi hưu khi ông muốn bảo vệ tài sản dân lành, không cho kẻ xấu cướp của dân. Hằng ngày trong đời thường nếu chẳng may gặp tai nạn, cảnh sát là người gọi xe cứu thương đưa nạn nhân đến bệnh viện nếu nặng, bắt kẻ gian nếu họ bẻ khóa, xâm nhập gia cư bất hợp pháp. Là người Mỹ gốc Việt tôi cám ơn nhân dân, chánh phủ, quân nhân, cảnh sát Hoa kỳ nhiều lắm. Ở đâu có sự hiện diện cảnh sát là tôi an tâm vì cảnh sát là bạn của dân, là khắc tinh kẻ tôi phạm.

Tôi nhớ anh Cả tôi và những lời nói của người về các ông cảnh sát, quân nhân. Cảnh sát mãi mãi là bạn tốt cho dân lành. Tôi xin cầu nguyện cho những người “bạn dân”, cho nhân loại được bình an, nhà nhà vui vẻ...Tôi cũng ước mong dịch cúm sớm tiêu diệt, kinh tế phục hồi, dân chúng Việt Nam và Cờ Hoa sống trong truyền thống tốt đẹp, yêu thương, tương trợ, giúp đỡ lẫn nhau. Trong dịch cúm dân Hoa kỳ đã tặng thực phẩm, khẩu trang cho người nghèo hay người già neo đơn, thiếu thốn ở Hoa Kỳ, tặng thuốc vaccine ngừa bệnh cho các nước nghèo. Ngoài ra tôi ước ao dân chúng Hoa kỳ hợp tác với chính quyền, chích ngừa dịch cúm, không tụ họp đông người theo khuyến cáo các cơ quan y tế để bệnh dịch không lây lan sang người khác làm tốn tiền bạc, thì giờ và tính mệnh dân lành.

Bên ngoài tuyết còn đọng trắng xóa trên cành cây sân cỏ do trận tuyết đầu mùa cách đây vài ngày, vài ba con nai ngơ ngác thơ thẩn nơi sân sau. Chúng không biết lạnh?

Ngọc Hạnh

1 nhận xét:

  1. Dù sớm mồ côi nhưng chị Ngọc Hạnh được ông bà, anh lớn chăm nom nên thành tài, sống đời êm ấm, đạo đức và thi vị với văn thơ, du lịch .
    Văn mộc mạc, chân tình như chị, như tên Hạnh của chị.
    Sao Khuê

    Trả lờiXóa