Thứ Năm, 1 tháng 9, 2022

Hạ Buồn

 

Chưa bao giờ mùa HÈ có 2 tháng buồn đến như vậy.Những người tôi hâm mộ và quí mến cứ lần lượt ra đi.Mở đầu là Nhạc Sĩ CUNG TIẾN, người mà một thời tôi đã có dịp sinh hoạt chung trong những đêm văn nghệ do Tổng liên đoàn Học Sinh và Sinh Viên Vùng Thủ đô SÀI GÒN tổ chức ở Rạp hát NORODOM, sau này đổi tên là RẠP THỐNG NHẤT.  

Trưng Vương chúng tôi góp mặt với vũ khúc Thiên Thai. Các anh Duy Trác, Cung Tiến lúc đó còn là sinh viên. Tôi còn nhớ anh Duy Trác đơn ca bài "Em Gắng Chờ". Anh Cung Tiến hợp ca bài "Bát  Học" với chị Kim Tước,Tường Huệ và ai nữa tôi quên mất. Tất cả chúng tôi 75 người Hợp ca bài "Tiếng Hò Miền Nam"
Chúng tôi trình diễn hai đêm liên tiếp, thành công ngoài sức tưởng tượng. Đêm nào cũng chật rạp không còn một chỗ trống.
Hai đêm Đại Hội Sinh Viên Học sinh tưng bừng, rộn rã, với những kỷ niệm khó quên không bao giờ phai mờ trong ký ức tôi. Hồi đó những cô nữ sinh Trưng Vương mới lớn, ai cũng mộng mơ và có dịp là nghêu ngao hát "...lòng cuồng điên vì nhớ, ôi đâu người, đâu ân tình cũ, chờ hoài nhau trong mơ nhưng có bao giờ thấy nhau lần nữa, cố nhân xa rồi... có ai về lối xưa"
Tuy hay rên rỉ những lời hát lãng mạn trong bài HOÀI CẢM của Cung Tiến, nhưng cả lũ chúng tôi đã đứa nào nếm mùi yêu đương đâu mà biết cuồng vì nhớ và thất vọng vì chờ với mong?
Người yêu còn chưa có, thì kiếm đâu ra cố nhân? Vậy mà cứ mê mẩn bài Hoài cảm mới lạ chứ.

Nhạc sĩ Cung Tiến vừa ra đi, tiếp theo là GS TOÀN PHONG Nguyễn Xuân Vinh, Cựu Đại Tá TƯ LỆNH KHÔNG QUÂN của Quân lực VNCH, Tác Giả cuốn truyện nổi tiếng "Đời Phi Công" gồm những lá thư tình ướt át thật hay của chàng Không quân hào hoa viết cho người yêu là cô Phượng đã mang đến cho chúng tôi, những cô gái ở tuổi mộng mơ cả một bầu trời mơ ước.

Sau GS Toàn Phong Nguyễn Xuân Vinh là một người bạn và cũng là hội viên Văn Bút của Vùng ĐÔNG BẮC HOA KỲ chúng tôi, GS PHẠM TRỌNG LỆ ra đi thật bất ngờ. Trước đó ông còn vui vẻ ăn uống với con, hơn 1 giờ sau ông đã ra người thiên cổ. Không té ngã, không bệnh hoạn, không một triệu chứng gì khác lạ. ông ngồi thoải mái trên ghế và ra đi thật nhẹ nhàng. Đi nhanh chóng như vậy quả là may mắn cho ông, nhưng quá bất ngờ đau đớn cho những người trong gia đình còn ở lại. Nghĩ đến ông tôi luôn nhớ đến khuôn mặt thật hiền hòa, trên môi lúc nào cũng nở nụ cười thật tươi và lối nói chuyện thật dí dỏm có duyên.Tuy ít gửi bài lên DIỄN ĐÀN VBVĐBHK nhưng ông luôn gửi mail riêng khen ngợi và góp ý với các Tác giả, ông đọc tất cả các bài tôi giới thiệu trên Diễn Đàn không bỏ sót một bài nào.Ông là một hội viên đáng quí và đáng kính.
GS PHẠM TRỌNG LỆ rất uyên bác,ông hay chuyển ngữ những bài thơ nổi tiếng của ngoại quốc sang tiếng Việt, ông cũng viết những bài khảo cứu rất công phu. Ông cũng là một thành viên kỳ cựu của Ban biên tập TAM CÁ NGUYỆT SAN CỎ THƠM.

Mọi người quen biết chưa hết bàng hoàng vì sự ra đi bất ngờ của GS Phạm Trọng Lệ, thì lại được tin một khuôn mặt quen thuộc khác của Vùng Hoa thịnh Đốn cũng bén gót theo sau, đó là Tiến sĩ TẠ CỰ HẢI.Ông Hải sinh hoạt rất hăng hái trong Cộng đồng người VIỆT ở vùng Thủ đô Hoa kỳ, ông là cựu Chủ Tịch Liên Hội cựu Chiến sĩ VNCH, ông rất thành công trong ngành Địa ốc. Ngoài ra ông cũng viết văn, làm thơ và là cựu Hội viên VĂN BÚT VÙNG ĐÔNG BẮC HOA KỲ.

Cùng thời gian Tiến sĩ Hải ra đi, Văn bút vùng ĐÔNG BẮC HOA KỲ lại mất thêm một hội viên nữa, Thi sĩ SONG PHƯƠNG, em rất khỏe mạnh, xinh đẹp, dễ thương. Lúc nào cũng làm việc rất hăng say mà không biết mệt. Em bận đi làm và hàng ngày còn phải săn sóc hai bà Mẹ. Mẹ em và mẹ chồng. Em bị "cô vít", nhờ đi khám bệnh để điều trị cô vít nên BS khám phá ra em bị Cancer máu thời kỳ chót.Thật là tin sét đánh. Chỉ vài ba tháng sau em ra người thiên cổ. Đau đớn nhất cho em là em có hai người con. Một trai, một gái. Con trai mới ngoài 30, một hôm vào nhà thương thăm mẹ, trên đường về đi làm, cháu bị tai nạn xe hơi chết ngay tại chỗ.Viết đến đây nước mắt tôi lại chảy, nghĩ đến những điều đau đớn mà em phải chịu, tôi thương cảm và xót xa vô cùng. Đúng là "Họa vô đơn chí". Người dễ thương như em sao Trời lại bắt phải chịu nhiều tai họa như vậy?
SONG PHƯƠNG với tôi thân tình như một cô em gái nhỏ. Trước khi từ biệt cõi trần em còn text vội cho tôi mấy dòng "chị ơi em mệt quá, em gửi đến chị tất cả yêu thương hòa cùng nước mắt, em phải đi rồi..." Vĩnh biệt SONG PHƯƠNG yêu dấu của tôi.

Tuần này lại được tin Thi, Họa sư VŨ HỐI cũng vừa ra đi. Ông là một người tài hoa vượt bực, uyên bác, làm thơ rất hay, vẽ tranh nức tiếng nhiều nơi trên thế giới. Ông có tài viết Thư Pháp rất đẹp, không ai có thể sánh được. Thượng Đế ban cho ông hai bàn tay vàng với 10 ngón đều có hoa tay nên ông phóng bút thật nhanh chóng, dễ dàng, như rồng bay phượng múa. Ông được rất nhiều giải thưởng và được mời vẽ tranh cho cố Tổng thống KENNEDY. Ông là một hội viên kỳ cựu của Văn Bút VN Hải ngoại Vùng Đông Bắc Hoa kỳ. Điều đáng phục nhất là những năm trong tù đầy Cộng sản, ông không chịu khuất phục nên bị chúng hành hạ dã man khiến bị mù một mắt.

Tôi được quen biết ông lâu năm và có dịp gặp gỡ thường xuyên, truyện trò thân mật trong những buổi hội họp của Cộng đồng. Tuy là người nổi tiếng nhưng lúc nào ông cũng hòa nhã , vui vẻ, và đáng quí nhất là rất khiêm tốn nên được mọi người quí mến.Trên khuôn mặt ông không bao giờ thiếu nụ cười hiền hòa. Ông nói chuyện rất vui và dí dỏm. Nghe thứ nam của ông là HỌA SĨ Vũ Quốc kể: một hôm đi tiệc về ông vui chuyện nói: Buổi tiệc hôm nay có nhiều "giai nhân" quá. Ông con tưởng bố nói có nhiều người đẹp, ai ngờ "giai nhân" của bố ý nói là người nói giai, nói dài, nói dở. Hôm đưa tiễn ông, tôi được yêu cầu Đại diện VĂN BÚT VĐBHK lên nói vài lời tiễn biệt. Tôi nói rất vắn tắt, một người bạn hỏi tôi sao nói ngắn thế? Tôi trả lời: Tôi sợ ông lại ngồi dậy gọi tôi là "giai nhân" thì khổ. Người bạn mở to mắt tỏ vẻ không hiểu, sau khi tôi cắt nghĩa bà ấy bật cười lớn làm tôi hoảng hồn phải chận lại ngay vì trong đám ma mà cười thì kỳ quá. Ông ra đi thật nhẹ nhàng nhanh chóng, trước khi vĩnh biệt cõi trần ông còn giơ tay vẫy chào các con và nói "Bố sắp đi rồi, bố sẽ phù hộ cho các con "

Mùa HÈ năm nay với tôi là một mùa HÈ thật buồn, mùa HÈ của chia ly, mất mát. Mùa hè Vĩnh biệt...
Cầu xin tất cả những người đã ra đi đều đến một nơi đầy hoa thơm cỏ lạ, để tiếp tục vui với thơ văn và nhạc trong cuộc sống mới thật an bình, hạnh phúc.

Hồng Thủy

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét