Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2024

Tưởng Nhớ Bác Sĩ Hoàng Ngọc Khôi - Nguyễn Thanh Bình

  

Bác Sĩ Hoàng Ngọc Khôi, bút danh Hoàng Xuân Thảo, sinh ngày 19/07/1931 tại Bắc Ninh. Hồi trẻ, anh có một thời lang thang theo kháng chiến, sau đó anh gia nhập Quân Y hiện dịch khoá V, 1952-1958, và tốt nghiệp với bằng Y Khoa Bác Sĩ. Anh từng là Y Sĩ của binh chủng Nhảy Dù, và Y Sĩ Trưởng Quân Y Viện Trương Bá Hân ở Sóc Trăng. Anh là cựu giáo sư các trường Gia Long, Quốc Gia Sư Phạm, Khuyến Học, Hàn Thuyên. Dù nhiều công việc như vậy, anh còn lấy thêm 2 bằng Cử Nhân Luật Khoa và Văn Khoa. Với bút hiệu Hoàng Xuân Thảo, anh có những tác phẩm sau đây, đã xuất bản hay ấn hành:

Thơ, có 4 tập.

Niềm đau sáng tạo.
Khung trời quê hương.
Áo trắng tình hổng.
Tiếng vọng rừng phong.

Kịch.

Sang Sông.

Tiếng pháo giao thừa.
Nỗi ám ảnh của một tấm hình.
Thức tỉnh lúc hoàng hôn.
Người tập kết trở về.

Biên khảo:

Huyền thoại về triều đại Hồ Chí Minh, 1200 trang, với sự cộng tác của bác sĩ Nguyễn Thượng Vũ.
Xứ cờ lá phong, quê tôi cuối đời, 600 trang, với sự cộng tác của bác sĩ Từ Uyên.

Dịch thuật:

Của chuột và người (of mice and men)
Kẻ ngoài lề (l’étranger)
Hai quyển này với sự cộng tác của tiến sĩ Nguyễn Phúc Bửu Tập.

Video:

Trình bầy 250 video về nhạc và thơ.
Anh đóng góp rất nhiều bài vở cho Tập San Y Sĩ của Hội Y Sĩ VN tại Canada và nhiều tạp chí khác.

Tới đây thì ta thấy anh Khôi là người đa tài, có sáng tác trong nhiều bộ môn khác nhau. Anh là đàn chủ của diễn đàn tmg19, tức là Toronto medical group, và cố vấn tối cao của LT21, tức Liêu Trai Chí Dị thế kỷ 21, do bác sĩ Nguyễn Văn Bảo làm đàn chủ.

Tuy đa tài như vậy, nhưng anh Khôi lại rất khiêm tốn, hiền lành, lúc nào cũng vui vẻ, hòa nhã với anh em, và đưa ra những ý kiến vô cùng chính xác và hợp lý khi cần thiết.

Vì kém tuổi và học sau anh Khôi quá nhiều, nên hồi ở Việt Nam, tôi chỉ nghe danh của anh mà chưa bao giờ được diện kiến. Khi định cư ở Canada, nghe bạn bè nói là anh Khôi làm nội trú và thường trú tại thành phố Québec, rồi về Toronto hành nghề, rốt cuộc vẫn là văn kỳ thanh, bất kiến kỳ hình. Chỉ từ khi bắt đầu có các cuộc Đại Hội Y Sĩ Thế Giới Tự Do, tổ chức lần đầu năm 1987 ở Montréal, tôi mới có dịp được hân hạnh quen biết anh Khôi, rồi gặp anh nhiều lần sau đó.

Từ khi tôi làm chủ nhiệm, rồi chủ bút Tập San Y Sĩ, mà anh Khôi là một bỉnh bút sáng giá và nhiệt thành, thì anh với tôi mới liên lạc mật thiết hơn qua thư từ, điện thư…. Càng liên lạc nhiều với anh, tôi càng mến mộ anh hơn vì kiến văn quảng bác, tính tình khả ái.

Sau khi viết xong bộ Xứ Cờ Lá Phong, Quê Tôi Cuối Đời với sự cộng tác của bác sĩ Từ Uyên, anh định viết một bộ dã sử, và có ý rủ tôi viết phần lời bàn. Lần thứ nhất, tôi từ chối vì sợ làm không nổi, nhưng khi anh rủ lần thứ hai, nói rằng đừng để anh phải tam cố thảo lư thì tôi đã mềm lòng mà nhận lời, dù vẫn vô cùng lo lắng, sợ mình không đáp ứng được kỳ vọng của bậc đàn anh. Và bộ Mỹ Nhân Tự Cổ Như Danh Tướng đã ra đời, đưa lên diễn đàn mỗi thứ sáu. Bác sĩ Trần Xuân Dũng đọc xong mấy chương đầu, thấy hào hứng, bèn làm thơ cảm đề, và anh Khôi để thêm vào truyện. Thành ra, anh em chúng tôi, ở 3 binh chủng Mũ Đỏ, Mũ Xanh, và Mũ Đen đã cùng nhau hợp soạn. Thường thì anh Khôi gửi bài 3, 4 tuần trước để chúng tôi có thì giờ viết phần của mình, rồi anh tổng kết, sắp xếp rồi mới đưa lên diễn đàn.

Sau khi ra được 8 chương thì ngày 09 tháng 04, anh Khôi viết cho tôi, nói bận việc, có thể không ở nhà, nhưng sẽ cố gửi bài như thường lệ vào thứ sáu tuần sau. Ngày 16/04, không thấy bài, cũng không thấy thư của anh Khôi, tôi hơi lo, nhưng định chờ vài ngày xem sao, thì ngày 18/04, nhân bác sĩ Nguyễn Trung Tín gọi nói chuyện, tôi hỏi tin anh Khôi thì Tín cũng không biết. Tín liền gọi điện thoại cho anh Khôi thì mới biết anh bị Covid19, phải nằm nhà thương, nhưng tình trạng ổn định. Thì ra, khi viết cho tôi ngày 09/04, anh Khôi đã biết mình bị bệnh. Trong nhiều ngày, tôi gọi anh Khôi, thì hộp thanh thư (boite vocale) đã đầy, không để lời nhắn được. Lại phải cầu cứu Tín, thì biết anh Khôi đã được đưa vào ICU, Intensive Care Unit, phòng săn sóc đặc biệt. Trong lòng tôi vô cùng lo lắng mà không biết tâm sự với ai, ngoại trừ anh Trần Xuân Dũng. Anh Khôi đã lớn tuổi, lại bị bệnh tim, cao huyết áp, tiểu đường, toàn là những thứ làm tăng sự nguy hiểm của Covid19. Tôi theo đạo thờ ông bà, nhưng có người bạn tặng một tượng Phật Quan Âm rất đẹp, tôi vẫn để ở một nơi rất trang trọng trong phòng khách, và bắt đầu cầu nguyện cho anh Khôi mỗi ngày. Sau đó tôi nghe tin anh Khôi từ từ bình phục, và anh được cho về nhà ngày 03 tháng 05. Tới khi đó, tôi mới dám báo tin vui cho anh chị em trên diễn đàn, và tôi cũng vui mừng hớn hở, nhất là ngày 07 tháng 05, anh Khôi còn gửi điện thư cám ơn mọi người.

Ngờ đâu, ngày hôm sau, anh trở bệnh, mệt, khó thở, gia đình quyết định đưa anh trở lại nhà thương. Lần này là nhà thương khác, họ cho đủ thứ thuốc mạnh, kể cả cortisone. Anh lại bị loạn nhịp tim, có nước trong màng phổi, phải đặt ống thoát (drain)…Trong nhiều ngày, tình trạng của anh Khôi khi trồi khi sụt, có khi nằm ICU, sau đó được ra phòng thường, và được chuyển nhà thương. Tưởng rằng mọi sự đã yên, chỉ cần nghỉ ngơi, tẩm bổ, tập vật lý trị liệu…ngờ đâu, sáng ngày 02 tháng 06, Tín báo tin anh Khôi đã ra đi lúc 1 giờ. Tôi bàng hoàng, ngơ ngẩn, muốn khóc cũng không được…. tuổi già hạt lệ như sương. Cả ngày, tôi đi ra, đi vào, không làm được việc gì, chẳng thiết ăn uống, quả tình bị xúc động mạnh, thương đứt ruột người đàn anh khả ái…Trong mấy đêm liền, tôi thao thức, không sao ngủ được, suy nghĩ mông lung, toàn những chuyện vẩn vơ, muốn làm một bài thơ khóc anh mà không sao tập trung tư tưởng để thực hiện ý định của mình được. Tôi chợt nhớ tới bài thơ trên diễn đàn Liêu Trai Chí Dị cách đây không lâu, mà tôi đã dịch rồi, đó là bài Tuyên Châu Tạ Diểu Lâu Tiễn Biệt Hiệu Thư Thúc Vân của Lý Bạch: Hai câu đầu đã diễn tả đúng tâm trạng của tôi, nên đành mượn hoa hiến Phật, gửi vị đàn anh mới ra đi:

Khí ngã khứ giả, tạc nhật chi nhật bất khả lưu.
Loạn ngã tâm giả, kim nhật chi nhật đa phiền ưu.

(Bỏ ta mà đi, ngày hôm qua không giữ lại được,
Làm rối lòng ta, ngày hôm nay thật nhiều ưu phiền.)

Anh Khôi ơi, mong anh hiểu cho tấm chân tình và lòng thương nhớ khôn nguôi của đứa em văn nghệ. Anh em mình đang cùng nhau hợp tác viết Mỹ Nhân Tự Cổ Như danh Tướng, giờ anh ra đi để tụi em bơ vơ và để cuốn truyện kia dang dở. Anh về nước Chúa, để lại một khoảng trống không sao lấp đầy được trong lòng tụi em nói riêng, và trong lòng anh chị em của diễn đàn nói chung.

Mong anh an nghỉ chốn thiên đường.

Nguyễn Thanh Bình

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét