Thứ Bảy, 10 tháng 10, 2020

Lòng Mẹ


Mồ hôi tôi vã ra như tắm. Tôi mím môi, hai tay nắm chặt lấy thành giường để cố kìm hãm một tiếng rên, nhưng không được. Cổ tôi bỗng kêu gừ gừ, và tôi nghe tiếng rên rỉ: “đau quá, trời ơi, tôi chết mất…”. Tôi vặn người qua bên phải, buông vội một tay để xoa mạnh trên làn da bụng, bụng tôi lúc đó cứng như gỗ và đau đến rợn người. Hình như đứa nhỏ bên trong đang ngọ ngoạy…không hiểu nó là con trai hay con gái? Ước gì nó là con trai. Tôi sẽ đặt tên nó là Dũng. Cha nó là Hùng và nó là Dũng. Nó sẽ giống chàng như hai giọt nước. Ôi! Dũng sao con làm khổ mẹ thế này, ôi! Con đừng đạp nữa cho mẹ nhờ, đau lắm! ừ, như vậy đó, chóng ngoan, như vậy đó. Đỡ đau rồi. Mẹ sẽ may cho con một bộ đồ lính thủy thật đẹp để con đi dạo phố, mẹ sẽ mua cho con thật nhiều đồ chơi, mẹ sẽ…

Cơn đau đã dứt hẳn làm tôi trở về thực tại và hơi ngượng vì những lời lảm nhảm của mình vừa rồi. Từ ngày lấy Hùng, tôi thường hay mong mỏi ngày hôm nay, ngày lịch sử của tôi và Hùng, ngày mà tôi sinh đứa con đầu lòng. Những khi tâm sự, Hùng thường mỉm cười và bảo tôi:

Anh muốn em sinh con gái. Nó sẽ giống em như đúc, mũi dọc dừa, môi trái tim, mắt bồ câu xanh biếc. Anh sẽ đặt tên nó là Quyên. Nó sẽ suốt ngày líu lo tập nói như chim quyên ca hót…

Bụng tôi lại bắt đầu gò. Cơn đau lại nổi lên. Hình như cơn đau càng ngày càng kéo dài và dồn dập… Tôi chịu không nổi nữa. Lại mím môi, lại xoa bụng, lại rên. Người tôi mệt lả đi, hơi thở như muốn hụt. Tai tôi nghe tiếng kêu vo vo không khéo sắp ngất. Bác sĩ bảo tôi bị bệnh tim và đứa bé phải kéo ra bằng ống hút. Chắc nó đau dữ lắm, nhưng biết làm sao? Tôi đã kiệt lực và chắc không thể nào rặn con ra nổi.

Một người y tá đang đo huyết áp cho tôi và một người nữa sửa soạn ống bơm. Tôi sợ hãi nhắm nghiền đôi mắt, trong khi cơn đau cũng vừa nổi lên dữ dội. Tôi nghe văng vẳng tiếng người thì thầm, tiếng ống bơm kêu canh cách và tiếng tôi rên nhè nhẹ. Bỗng nhiên cơn đau của tôi dịu hẳn xuống, bụng tôi xẹp đi, ruột gan hình như vừa tuột hẳn ra ngoài. Cảm giác dễ chịu đến với tôi thật chớp nhoáng. Tôi thở dài như vừa trút được gánh nặng. Tôi nghe tiếng trẻ khóc. Tiếng thật dễ yêu và nũng nịu gợi trong lòng tôi một niềm trìu mến vô biên. Người y tá nhìn tôi và nói:

Con gái nghe bà! Sanh lúc 10g20. Tôi mỉm cười. Chắc Hùng sẽ sung sướng lắm. Tôi đã sinh con gái như ước vọng của chàng.

***

Đứa nhỏ nằm đây là Quyên, con của tôi. Nó không giống tôi một chút nào và cũng chẳng giống một ai trên cõi đời cả! Nó là một quái thai. Đầu nó vừa dài vừa nhọn, con mắt bên trái lồi to như quả mận, đầy lòng trắng, trong khi con mắt bên phải thì bị bít hẳn không hé được một chút nào. Sống mũi bẹt dí và hai lỗ mũi lại hếch lên. Môi trên sứt một mảnh lớn để hở cả lợi và lưỡi. Cánh tay trái của nó co lại, dính vào vai. Tay phải tuy cử động được nhưng ngón trỏ và ngón giữa lại dính nhau và thừa một ngón út. Đôi chân mới thảm hại: nó cong vòng và hai chân dài ngắn hơn nhau 10 phân.

Nó là con tôi đó! Hôm đầu tiên được phép thăm con, cả hai vợ chồng tôi đều bàng hoàng tê tái. Tôi không diễn tả nổi cảm tưởng lúc đó của tôi, chỉ biết tôi đã ôm chầm lấy Hùng gục đầu vào ngực chàng và khóc như một đứa trẻ. Tôi nghe tiếng Hùng nghẹn ngào:

Nín đi, Vân. Trời đã không thương chúng ta thì em còn khóc làm gì? Chỉ tội nghiệp cho con bé! Không hiểu kiếp trước chúng ta đã mắc phải tội gì?
Lúc nhìn lên, tôi thấy mặt Hùng cũng chan hòa nước mắt.

Từ ngày đón đứa nhỏ về nhà, tôi vất vả không sao tả xiết. Tôi không lấy đó làm khổ sở nhưng tôi tủi thân và thương con vô hạn. Tôi không tài nào mượn được người để trông con, dù tôi đã trả một giá đắt gấp mấy giá thường. Họ sợ. Họ sợ con tôi như sợ ác quỷ và họ tránh con tôi như tránh người cùi. Cả những người thân thuộc cũng vậy. Họ sợ con tôi và tôi thì sợ họ. Tôi sợ những tia nhìn ghê tởm của họ đối với con tôi, tôi sợ những tia nhìn thương hại của họ đối với vợ chồng tôi. Tôi sợ những lời an ủi nhạt nhẽo và giả tạo của họ.

Họ đến thăm tôi càng ngày càng đông, nhưng tôi thừa biết họ đến vì tính hiếu kỳ…Họ xem con tôi như xem một món đồ triển lãm, và họ bình phẩm một cách lộ liễu cốt để cho tôi nghe.

Bệnh giang mai chứ gì! Trông thì biết ngay. Chỉ có giang mai mới sinh ra đứa con như vậy.
Ai bảo ngày trước chơi bời cho lắm vào.
Không hiểu tại chồng hay tại vợ
Chỉ có trời mới biết!...

Khốn nạn! Tôi chỉ muốn chửi vào mặt những kẻ vô giáo dục đó, nhưng tôi cứ phải giả vờ như không nghe tiếng. Họ ác đến thế là cùng. Hình như họ chỉ sung sướng khi làm cho kẻ khác đau đớn nhục nhã ê chề.

Có tiếng nói nheo nhéo ngoài cửa, lại một kẻ hiếu kỳ. Tôi miễn cưỡng ra chào. Mụ phủ Đức. Mụ là họ hàng với tôi thế nào chẳng hiểu, chỉ thấy mẹ tôi bắt chúng tôi gọi mụ là Bác. Tôi cười gượng:
Lạy bác ạ!

Mụ cười toe toét:
Lạy mới lục gì. Nghe mợ mới sinh cháu gái, bác đến thăm. Ấy định đến từ hôm nọ cơ đấy nhưng cứ mệt hoài. Bác hồi này già yếu quá rồi, ăn không ngon, ngủ chẳng yên, nhức tay, nhức chân, đau lưng, đau bụng…

Tôi biết tính hay kể bệnh dông dài của mụ nên vội ngắt lời:
Bác cứ nói vậy! cháu trông bác tốt lão nhất họ.
Mụ cười dụt cả cổ lại và ghé vào tai thì thầm như có việc gì quan trọng lắm.
Ấy, uống mấy lạng cao hổ cốt đấy!
Tôi chỉ ậm ự. Mụ dục:
Nào cho xem cô bé tí nào.

Và mụ xăm xăm đi lại cái nôi. Thì ra mụ chưa biết. Tôi yên lặng đứng nhìn: Mụ vén màn định bế đứa bé và đột nhiên mặt mụ tái ngắt. Mụ rụt phắt tay lại và lùi về phía sau hai ba bước.

Nhìn dáng điệu của mụ, tôi giận lên đến cổ. Mụ lắp bắp:
Mợ…mợ…đẻ…ôi, khiếp quá!
Khiếp quá! Hai tiếng đầy vẻ khinh bạc làm tôi mất hẳn lý trí. Tôi vung tay tát vào mặt mụ và hét lớn:
Khốn nạn! tôi đẻ ra quái thai đấy! Tôi cần bà đến thăm để nói như vậy hay sao?

***

Đứa bé khóc lên oẹ oẹ. Tôi bế nó vào lòng và ru khe khẽ. Có lẽ nó đói. Tôi muốn cho con bú nhưng lại sợ hãi. Cảm giác buồn buồn và nhột nhạt của chiếc môi sứt cọ vào đầu vú làm tôi rùng mình. Tôi khốn nạn thật, tôi không còn xứng đáng để làm mẹ. Thì ra tôi cũng ghê tởm con tôi như mọi người đã ghê tởm nó! Tôi có hơn gì họ đâu, và tôi thì ươn hèn không dám thú nhận điều đó.

Con bé giẫy giụa khe khẽ trong vòng tay tôi. Bàn tay của nó có 2 ngón dính liền và thừa ngón út đang quờ quạng trước mặt. Con mắt trái độc nhất của nó lim dim, con ngươi đảo qua đảo lại lờ đờ chậm chạp. Hai lỗ mũi hếch thở phập phồng và chiếc mồm nhỏ có khoảng môi sứt đang chum lại, lưỡi thò ra thụt vào như đang bú. Nó nhếch miệng da mặt co lên, tôi không hiểu nó cười hay mếu nữa. Lòng tôi se lại. Tôi thương nó vô hạn. Tôi ôm con chặt hơn và tay tôi vuốt nhè nhẹ trên da đầu nó. Làn tóc thưa mềm mại, cọ vào lòng bàn tay buồn buồn. Cái bướu nho nhỏ do ống hút tạo nên vẫn còn đó, tròn và nhão. Chắc con đau lắm phải không Quyên. Mẹ ốm để con phải đau như vậy đó! Khốn khổ con tôi, nhưng lớn lên rồi con còn khổ gấp mười! Giữa cái xã hội đầy thành kiến và độc ác này, con làm sao mà sống được với một hình thù như vậy! Họ sẽ coi con là một quái vật, họ sẽ chế giễu con, hành hạ con cho đến nhục nhã ê chề. Và mẹ nữa, mẹ cũng là một đề tài cho người ta đàm tiếu! Hay là hai mẹ con ta cùng chết, hả Quyên?

Tôi chợt nhớ đến ống thuốc ngủ còn 19 viên. Hai mẹ con ta cùng chết. Mẹ chia cho con 3 viên, và phần còn lại là của mẹ. Phải rồi, như vậy mẹ con ta sẽ được mãi mãi yên lành.

Tôi đặt đứa bé xuống giường và đi pha một chút sữa, một chút thôi. Tôi cẩn thận tán nhỏ 3 viên thuốc để nó hoà tan vào trong sữa và cho con bú. Nó bú ngon lành và thiếp đi, không hiểu vì ngấm thuốc hay nó ngủ. Tôi rót một ly nước lạnh và uống dần dần 16 viên thuốc còn lại. Tôi uống như một cái máy, không còn suy nghĩ, không còn lưỡng lự. Chỉ thoáng một chút buồn nôn…và bây giờ, cơ thể tôi bắt đầu tê dại. Tôi chợt nhớ tới buổi đầu tiên tôi gặp Hùng, đến những ngày yêu nhau tha thiết, đến những ngày chờ đợi một đứa con…con trai sẽ giống Hùng, con gái sẽ đẹp như tranh…và bây giờ con tôi như vậy đó. Nó không giống ai cả. Nó là một quái thai. Tôi muốn đưa tay lên mặt khóc nhưng không sao điều khiển nổi cử động của mình. Tôi mơ màng nghe tiếng chân người đi lại, nghe tiếng Hùng hốt hoảng kêu lên:
Vân, em làm sao vậy, Vân?

Chàng bế xốc tôi chạy ra phía cửa. Chắc chàng đã thấy ống thuốc ngủ trống không! Tôi muốn bảo với chàng là tôi giết con, tôi muốn nói với chàng những nỗi day dứt trong lòng tôi, muốn nói với chàng những nỗi lo sợ cho tương lai đứa nhỏ. Mồm tôi mấp máy, lúc này thì tôi muốn cứu sống con tôi. Hình như tôi đã hét lên:
Con Quyên, con Quyên. Trời ơi!

Nhưng không ai nghe tôi cả. Không ai ngờ là tôi đã đầu độc con tôi!

Tôi thức dậy sau một cơn mê sảng. Tôi thấy con Quyên tập tễnh đi lại phía tôi, nó nhìn tôi ai oán và đưa bàn tay 6 ngón giá lạnh cầm lấy tay tôi. Tôi rùng mình và tỉnh dậy. Hùng đã ngồi bên tôi và tay chàng còn nắm chặt tay tôi. Tiếng Hùng dịu dàng:
Em có nhận ra anh không Vân?
Tôi thều thào:
Con Quyên! Em muốn gặp mặt con.
Hùng bóp mạnh bàn tay tôi và một lúc sau chàng mới thở dài nhè nhẹ:
Con mất rồi. Bác sĩ bảo con bị ngạt thở.
Tôi chợt rụt tay tôi ra khỏi tay Hùng và ôm lấy mặt. Nước mắt tôi trào ra.

Anh Hùng, em đã giết con, anh biết không?


Nguyễn Thanh Bình

Đêm Từ Dũ


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét