Thứ Năm, 9 tháng 5, 2024

Cảm Nghĩ Tác Phẩm Thơ Sương Khói Nhẹ Bay


Tôi mượn hình ảnh Sương Khói Nhẹ Bay. Để diễn tả một sự chuyển động trong Vô Thường, một cách biến hóa hơi nước đọng lại thành sương, sương hòa theo ngọn gió tạo thành sương mù như làn khói nhẹ nhàng bay đi.
Vậy thì hình ảnh của “Sương Khói Nhẹ Bay” khi tụ khi tan, gần giống với Vô Thường.
Định nghĩa của Vô Thường là luôn luôn thay đổi, chính sự thay đổi này là nguồn gốc của sự sống, một sự chuyển tiếp từ nhỏ đến lớn từ trẻ đến già và từ sống đến chết.
Từ cái không có đến cái hiện hữu, và đi ngược lại từ hiện hữu đến tan biến. Từ Vô Vi đến Hữu Vi.
Theo quan niệm của Đức Phật đã nói:
“Cái gì hữu hình tất hữu hoại, có sinh phải có diệt”

Chúng ta hãy nhìn nhận chính xác về vấn đề cốt yếu của vô thường, để từ đó quán chiếu bản thân, không còn chấp vào thân để mà gây đau khổ cho người và cho chính mình.
Nếu như không có “Vô Thường” thì tất cả mọi sự vật, hiện tượng và sự sống trên trái đất này sẽ không bao giờ tồn tại, nó sẽ đông cứng và đứng yên một chỗ như vũng nước đọng trong ao tù, không có lối thoát.
Nếu như không có vô thường thì con người sẽ không có mặt trên cuộc đời này, không có vô thường thì thân ta sẽ không thể nào lớn lên, không có vô thường thì người ngu sẽ không thành người trí, không có vô thường Trái Đất này sẽ trở thành bãi tha ma với sự hôi thối của những xác chết không bị phân rã vào đất.
Nếu không có vô thường đời sống sẽ trở nên tẻ nhạt, trái đất sẽ không thay đổi theo bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông. Muôn hoa sẽ không còn đua sắc khoe hương, tình yêu sẽ bị đông cứng mất đi tính chất lãng mạn hữu tình.

Mịt mù sương khói bóng hình
Gặp nhau từ thủa vô minh phận người
Thiên thu ẩn hiện kho trời
Lời em nhả ngọc tiếng đời thiết tha.
(TL)

Sương Khói Nhẹ Bay là cảm nhận từ lẽ Vô Thường, là ngôn từ của thi ca, nếu cuộc đời thiếu vắng những vần thơ thì cuộc sống sẽ trở nên mất hết thi vị và nhàm chán.
Tôi mượn câu nói của nhà văn (Jorge Luis Borges)
“Thời gian hủy hoại các lâu đài, nhưng làm là giàu cho những vần thơ”

Theo tôi ý tưởng này cần thay đổi một chút cho phù hợp với cảm nghĩ của bài viết: Sương Khói Nhẹ Bay.
Vô Thường làm thay đổi sự hiện hữu, nhưng làm phong phú cho những vần thơ.
Vô Thường là cánh đồng chứa đầy phù sa màu mỡ để cho thơ bám rễ mà sinh sôi kết hoa kết trái.

Thơ reo vui, từng chập, đốm lửa hồng
Em khép cửa, che ngọn gió mùa đông
Trời về chiều, ngoài hiên cơn gió hú
Thơ không đề, chỉ một chữ hư không.
(Tế Luân)

Sương Khói Vô Thường

Sẽ có một ngày tôi tìm ra chân lý
Sương khói nhẹ bay ký ức lại trôi về
Tôi đã chìm đắm trong cõi đời vô định
Chối bỏ hư vô vòng sinh mệnh não nề.

Rồi một ngày tôi buông xuôi theo định mệnh
Buông bỏ lợi danh, buông bỏ hết muộn phiền
Tôi vẫn tưởng cõi tạm, trường tồn vĩnh viễn
Nhận biết vô thường mới biết được ta điên.

Đến một ngày mái tóc đổi trắng như vôi
Nhận ra chính mình lòng thổn thức bồi hồi
Bao dục vọng khát khao biến thành vô nghĩa
Sương khói nhẹ bay tôi tìm lại chính tôi.

Khi vượt qua nhìn lại thấy chính đời mình
Trong tim ta dòng máu chảy mãi vô tình
Được mất bại thành, bao giận hờn trách móc
Sớm họp tối tan đời lập lại hành trình.

Qua bao đắng cay đời lên voi xuống chó
Nhận thấy hồn mình sao trống rỗng vô thường
Vui buồn, hợp tan, chẳng làm ta bật khóc
Lý lẽ vô thường khai mở lối yêu thương.

Tế Luân

Cảm Nghĩ về tuyền tập thơ Sương Khói Nhẹ Bay
Đây là tác phẩm mới nhất
Tôi dự định sẽ ấn hành vào dịp Tết năm nay 2025


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét