Mệt nhoài trước những biến đổi khí hậu, những biến động thế giới, những thảm sát khủng bố Hồi Giáo. Mệt nhoài với việc ... sở (!), chuyện nhà. Vài hoạt động thể thao, dăm ba quyển sách, 4, 5 nhạc khúc, chỉ đủ làm quên đi chán chường, buồn bã, trong một khoảng thời gian rất ư giới hạn! Cuối cùng, tôi tìm về quá khứ, lúc dưới mái gia đình, khi "pháo-phê" bè bạn, thuở ''tình yêu lên ngôi'', tình yêu người và nỗi chán đời, một đổi đời ''sau-75''!
Đã quên hết những tình - thư. Nhưng tình-thơ thì vẫn còn nhớ! Làm sao mà quên được ''thuở đó'', "thuở ban đầu'' (biết ''rung động'') đó? Cái thuở mà, cách đây gần 1 trăm năm (déjà!), Thế Lữ đã viết: ''Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy / Nghìn năm hồ dễ mấy ai quên'' ?
Quãng thời gian êm-đẹp nhất đời người đó, ''hồ dễ mấy ai quên'' ?!!
Con Đường Nào Cho Anh?
con đường nào dẫn đến nhà em
đầy hoa thơm và cỏ rất mềm
nắng đầu thu lay hồn thức giấc
để ngỡ ngàng những bước chân êm
con đường nào cho ta lang thang
cho anh hôn, dù rất vội vàng
hai hàng cây thắp chiều lên ngọn
anh thắp sao trời trong mắt ngoan
con đường nào cho anh buồn vương
khi áo hoa vắng bóng sân trường
bàn tay hụt hẫng, không tay nắm
lạnh thấm từng con phố, góc đường!
con đường nào cho anh tương tư
xui anh đi lạc giữa sương mù
chiều thu thả gió mang nhung nhớ
hay nhớ nhung luồn trong gió thu?
con đường nào cho riêng anh thôi
nếu lỡ mai, người phải xa người!?
- thân nào mang nổi hồn bia mộ
trở lại con đường đã sóng đôi?!
10/1977
BP
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét