Le Temps Qu'il Nous Reste
Quelle importance le temps qu'il nous reste
Nous aurons la chance de vieillir ensemble
Au fond de tes yeux vivra ma tendresse
Au fond de mon cœur vivra ta jeunesse
Comme une prière du temps de l'enfance
Ces mots sur tes lèvres me donnent confiance
Je nous imagine ta main dans la mienne
Nos moindres sourires voudront dire je t'aime
Mais l'un de nous s'en ira le premier
Il fermera ses yeux à jamais
Dans un tout dernier sourire
Et l'autre en perdant la moitié de sa vie
Restera chaque jour dans la nuit
Son cœur bien sûr battra
Mais pour qui mais pourquoi
Ton pas résonne la porte s'entrouvre
Mon cœur bat plus vite et je te retrouve
Quand nos mains se tiennent j'oublie tout le reste
J'ai l'impression même que le temps s'arrête
Mais l'un de nous s'en ira le premier
Il fermera ses yeux à jamais
Dans un tout dernier sourire
Un jour l'un de nous sera trop fatigué
S'en ira presque heureux le premier
Et l'autre s'en tarder viendra le retrouver
Je nous imagine ta main dans la mienne
Nos moindres sourires voudront dire je t'aime
Fernand Gignac
Quelle importance le temps qu'il nous reste
Nous aurons la chance de vieillir ensemble
Au fond de tes yeux vivra ma tendresse
Au fond de mon cœur vivra ta jeunesse
Comme une prière du temps de l'enfance
Ces mots sur tes lèvres me donnent confiance
Je nous imagine ta main dans la mienne
Nos moindres sourires voudront dire je t'aime
Mais l'un de nous s'en ira le premier
Il fermera ses yeux à jamais
Dans un tout dernier sourire
Et l'autre en perdant la moitié de sa vie
Restera chaque jour dans la nuit
Son cœur bien sûr battra
Mais pour qui mais pourquoi
Ton pas résonne la porte s'entrouvre
Mon cœur bat plus vite et je te retrouve
Quand nos mains se tiennent j'oublie tout le reste
J'ai l'impression même que le temps s'arrête
Mais l'un de nous s'en ira le premier
Il fermera ses yeux à jamais
Dans un tout dernier sourire
Un jour l'un de nous sera trop fatigué
S'en ira presque heureux le premier
Et l'autre s'en tarder viendra le retrouver
Je nous imagine ta main dans la mienne
Nos moindres sourires voudront dire je t'aime
Fernand Gignac
***
Thưa các anh chị
Kỳ này xin mời các anh chị đọc bài tâm sự của một bác sĩ tuổi đã cao, ngấp nghé chín chục, về cuộc sống thực của mình đối với bệnh suy thận giai đoạn cuối. Ông đã can đảm đối mặt với bệnh tật nhưng không kém cảm động và lãng mạn. Ông đã vui sống như bài thơ dẫn chứng của nhà thơ Fernand Gignac, bài Le temps qu’il nous reste.
Kèm theo bài của vị bác sĩ này là 2 bài phỏng dịch bài thơ trên của Lộc Bắc và nhà thơ Trần Kim Vân bút danh của bác sĩ Thân Trọng An. Cùng lúc xin mời thưởng thức bản nhạc có cùng tên Le Temps Qu’il Nous Reste do nữ ca sĩ Nana Mouskouri trình bày.
(LộcBắc)
-----o0o-----
Anh Nắm Tay Em
Đây là một câu chuyện có thật, chuyện của tôi đang sống thực và rồi mai đây sẽ kết thúc bởi chính tôi.
Cái chết đã được Thượng Đế xếp đặt trước cho những người mắc bệnh Suy Thận như tôi (và biết bao bệnh tật khác nữa, loài người phải cam chịu)
Nhưng nhờ khoa học, con người đã sáng chế ra cái máy Thận Nhân Tạo còn gọi là máy lọc máu, để chống đối cái kế hoạch đó của Thượng Đế.
Không nói thẳng ra song cái máy đó dường như để dành cho những người già cả được xét là không còn ích lợi gì cho xã hội nữa. Mục đích là để kéo dài đời sống của họ ra thêm một vài năm nữa, phẩm chất cuộc đời để riêng sang một bên.
Và đối với những người còn trẻ thì lọc máu chỉ là một cách chữa trị tạm thời trong khi chờ đợi ghép thận khiến họ có thể làm việc trở lại. Họ lại ít nhiều có ích cho xã hội.
Tiếc thay, người cao niên hoàn toàn không dễ chịu đựng phương pháp lọc máu. Chỉ xin kể ra đây cái mệt mỏi vô cùng tận sau mỗi kỳ lọc máu mà không nói đến cái lạnh thấu xương tủy trong khi lọc máu. Có hàng trăm tác dụng phụ khác, rất đỗi khốn khổ. Phải chịu đựng một lần lọc máu mới biết được!
Vậy chúng ta hãy quên chuyện khỏi bệnh đi và chỉ nói về chuyện kéo dài đời sống. Ngắn gọn là quãng thời gian còn lại càng đầy rẫy những buổi lọc máu thì cuộc sống càng không có phẩm chất, còn thêm vất vả nữa. Mọi sự khiến nhiều người thuộc lớp tuổi vàng bỏ cuộc đấu bằng cách tự ý thôi không lọc máu nữa hay là … nghĩ đến chuyện tự vẫn!
Đấy là sự kiện sống sượng, phũ phàng và không thương xót! Song giống như mọi việc trên đời này, phải có một mặt tích cực, nếu không kịch tính thì cũng lãng mạn. Fernand Gignac đã ca tụng hay đúng hơn vinh danh mặt an ủi đó cho những người đang chờ chết với một bài thơ thật dài và thật đẹp. Tôi mạn phép tóm tắt bài thơ đó bằng vài dòng thiết yếu, song không kém phần thương đau:
Quãng thời gian ngắn ngủi còn lại cho chúng ta…rồi một trong đôi ta phải ra đi trước.
Nhưng anh nắm tay em có nghĩa là anh yêu em đến tận ngày chót..
Về phần tôi, khi chờ chết tôi sẽ thì thầm với nhà tôi, giọng nói run rẩy đến như nghe không ra:
Cám ơn em vì hạnh phúc mà không có em, anh không bao giờ có được!
Và khi hấp hối, tôi sẽ nắm tay em, miệng ấp úng:
Vĩnh biệt em, em yêu!
Montréal, Sept 04/2023
ĐặngNgọcThuận md
***
Thời Gian Còn Lại
Thật quan trọng thời gian còn sót lại
Đôi chúng mình may mắn sẽ già chung
Trong mắt anh, em hiền dịu vô cùng
Trong tim em, anh tài hoa tuổi trẻ
Tiếng kinh chiều chậm đưa khi còn bé
Lời qua môi ta giữ vững niềm tin
Tưởng tượng lúc, tay trong tay nắm chặt
Cười nhẹ thôi ánh mắt: “mãi yêu mình”!
Rồi ra đi lần lượt
Kẻ lìa trần nhắm mắt
Nhưng mỉm cười xa nhau
Người nửa đời lạc mất
Mỗi ngày là đêm thâu
Trái tim người vẫn đập
Nhưng vì ai, tại sao?
Tiếng bước chân về, cửa sau hé mở
Tim rộn ràng rạng rỡ dáng thân quen
Nắm chặt tay nhau, quên đi tất cả
Thời gian ôi, ngưng lại thật êm đềm!
Một người phải đi trước
Thiên thu hoài nhắm mắt
Nụ cười nở sau cùng
Một ngày quá mệt, (thôi chung một đường!)
Kẻ đi trước dường như tràn hạnh phúc.
Người theo sau không chậm trễ theo tình
Luôn tưởng nhớ, tay trong tay lần đó
Cười bình an như ngỏ: “mãi yêu mình”!
Lộc Bắc
Sept23
***
Có hề chi quãng thời gian còn lại
Ta vẫn còn lắm dịp già bên nhau
Trong mắt em tình anh nồng thắm mãi
Đáy lòng anh em vẫn thuở ban đầu
Như lời kinh ta nguyện lúc ấu thơ
Nghe em nói anh tự tin đến giờ
Anh thấy mình sánh bước tay trong tay
Mỗi mỉm cười là ngầm nói yêu say
Nhưng hai ta sẽ một người đi trước
Sẽ nhắm mắt vào ngàn thu dừng bước
Với nụ cười lần cuối nở trên môi
Người ở lại mất đi nửa lẽ sống
Ngày lại ngày chỉ thấy dài đêm thôi
Tất nhiên tim vẫn đập nhưng lạnh cóng
đập vì sao? đập cho ai?
Tiếng chân vang lên cửa hé mở rồi
Tim thêm rộn ràng ta lại có đôi
Khi nắm tay nhau là ta quên hết
Thời gian dường cũng đứng lại ngừng trôi
Trong hai ta sẽ một người đi trước
Sẽ nhắm mãi đôi mắt ngủ thật sâu
Với trên môi một nụ cười lần chót
Sẽ có ngày một người vì quá nhọc
Gần như vui khi sớm trước một bước
Để người kia chầm chậm tìm đến sau
Hình dung hai đứa âu yếm tay trong tay
Mỗi lần cười mỉm là một lần đắm say
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét