Hình Toàn và Mẹ
Kim Liên đi rồi tôi bồn chồn lo lắng không biết bạn ấy ra sao? Đến nơi an toàn hay lênh đênh trên biển cả, đến cả tháng sau chú ghé nhà cho hay Liên đến nơi bình an đang ở trại tỵ nạn Songkhla tôi mừng cho bạn và buồn cho mình, không biết bao giờ tôi mới thực hiện được ước mơ mà muốn xây nên giấc mộng việc đầu tiên tôi phải có tiền có vàng, mặc dù chú hứa nhưng biết khi nào? trong khi tôi không có giấy tờ hộ khẩu.
Tôi người con gái tự cao tự trọng nên cố vươn lên bằng chính đôi tay của mình tôi không muốn lợi dụng lòng thương hại của ai và không đem tình cảm của mình ra đánh đổi (sao tôi không ỏng ẹo một chút đải bôi một chút nhờ vả một chút thì có lẽ giúp thêm vài đứa bạn nghèo có cơ hội thoát thân)
Nhưng tôi một người con gái không qùy lụy một ai, không xin xỏ một cơ hội dù cơ hội ra khơi, lúc ấy tôi nghĩ chắc tại mình nghèo không có tiền nên không được đi, có lẽ tôi chẳng thương ai nên nghĩ là chẳng có (ai) để ý và lo cho mình, tôi nghi ngờ tất cả mọi cảm tình... hay nói một cách khác tôi không tin tưởng đàn ông (kể cả chú)... người có vợ lại lăn nhăng không chung thủy, kẻ chưa vợ thì bồ bịch lung tung... người thì đánh vợ kẻ nhậu tối ngày... trong mắt tôi đàn ông không mấy tốt... nên tôi không để ý đến ai là vậ... không biết tôi không có trái tim hay trái tim c..h..ì.
Không có Liên tôi không đi theo xe hàng nữa, tôi đi xe đò lên SG mua hàng xong thì ra bến xe hàng Minh Phụng, nếu gặp xe anh 7 thì gởi hàng về trước hôm sau tôi đi xe đò về, nếu không gặp xe anh 7 mà gặp xe anh họ tôi thì gởi cũng được, họ giấu hàng giùm tôi, tôi vẫn trả tiền vận chuyển, lúc đầu các anh không chịu nhận, nhưng tôi bảo tôi đi buôn bán kiếm lời thì đâu đó phải sòng phẳng, thế là các anh ấy cũng phải nhận, gởi hàng cho người quen cũng an tâm hơn... lúc sau này tôi có được nhiều mối đặt hàng nên đi SG thường hơn, ăn mặc thì giống dân thành thị nhiều đến nổi có người còn tưởng là dân Sài Gòn.
Nghĩa là áo sơ mi áo kiểu quần xoa vải xéo chị 8 con thiếm 2 may theo kiểu trên đó mặc vào rất đẹp, áo sơ mi chíp bốn ben, thân áo trước và sau phần trên thêu ru đê đục lỗ bằng chỉ tiệp màu áo, quần xoa đen cắt ôm mông khi đứng ống quần hơi rũ xuống rộng dưới ống, mang guốc đế bằng hơi cao tí cho dáng đi hơi đẹp... Ôi một cô bạn hàng lục tỉnh cũng áo quần bảnh bao ....
Đúng là chiếc áo không làm nên thầy tu
Đi với phật mặc áo cà sa đi với ma mặc áo giấy, dân đi buôn mà ăn diện thế ai nghĩ là cô gái hai mươi bốn tuổi đầu điệu thế mà đi buôn lậu... nên có khi chị ta ôm cả đống thuốc trong giỏ mà vẫn đi qua trạm tỉnh bơ không ai kêu xét.
Xét gì chớ.... cô ta xách cái giỏ lưới nhìn thấu từ trong ra ngoài chỉ có vài ba hộp trà khoai tây nem chua lại đựng một hai phong bánh của sg về làm quà khi xuống xe thì giỏ đồ để lại trên ghế ngồi đâu có giấu dưới lườn xe đâu, còn nhìn thì thấy rõ mồn một rồi chẳng có gì quí giá (nhưng trong hai hộp trà bằng thiếc thì cả nghìn viên aspirins,anacine, còn hai phong bánh thì cả chục vĩ thuốc Tepo Optaridion, còn khoai tây nem chua là thật... sau này tôi không thức sớm xếp hàng mua vé xe nữa, vì tôi chẳng có chuyện gì gấp, nên đi xe chuyền dễ dàng hơn và ít bị xét khách đi đoạn đường ngắn cái này tôi học từ một lần xe hư lâu quá ngồi chờ cũng vậy nên bỏ xe đi xe lôi xuống Vĩnh long thế mới thấy cái khó ló cái khôn ...
Từ Sài Gòn tôi đi Bắc Mỹ Thuận- đi xe lôi máy xuống Vĩnh Long- qua Bắc Cần Thơ - rồi về Rạch Giá, nếu hết xe Cần Thơ về Rạch Giá thì tôi về ngã ba lộ tẻ rồi từ đó đón xe về tỉnh
Nghe thì phiền phức lòng vòng nhưng thật ra nhanh hơn bạn ạ....
Vì mình đi thẳng một lèo Sài Gòn- Rạch Giá.. phải lệ thuộc vào chiếc xe mình mua vé, nó muốn hư lúc nào thì hư (mách lới) và chuyến xe đường dài thường bị xét
Còn xe nhỏ đường ngắn qua trạm dễ hơn và xe lôi máy ai xét bao giờ.....
Rồi sau này Rạch Giá có hàng lậu từ biên giới Campuchia (hàng từ Thái Lan như bột ngọt xà bông kem .....) nên mỗi chuyến lên tôi mua vài chục kg bột ngọt gởi xe hàng đem lên, để kiếm thêm thu nhập không bỏ phí chuyến lên ....
Đi xe tôi cũng vẫn thích ngồi phía sau, để quan sát tình hình nếu khi qua trạm
công an trèo lên nhìn xét sơ sịa thì không sao, còn nếu kêu tất cả xuống xe thì tôi xách túi đồ quần áo nhỏ (2 bộ thôi vì đồ đạc quần áo tôi để một mớ trên SG không phải xách lên xuống) và xách luôn giỏ lưới xuống luôn nếu tình hình không êm xét lâu thì tôi đi xe khác về bến Bắc hoặc Vĩnh Long
Qúi vị thấy chưa... ai bảo thấy con gái điệu mà khờ đâu... dân đi buôn mà khờ sao được... gặp thời thế thế thời phải thế.
Sau này phong trào vb lên cao nên thuốc Tây cũng bán đắt hàng, có khi tôi đi một chuyến có ba bốn ngày về rồi lại đi... tiền vào rất nhanh nhưng trái tim thì nhỏ lại vì hồi hộp... Tôi thích cơm ở bến Bắc Mỹ Thuận canh chua cá dứa nấu với bông so đủa... cơm sườn... cơm tôm kho tàu... Ôi sao hàng quán hai bên đường sao họ nấu ngon quá... nghĩa là chị ta cũng thích ăn ngon mặc đẹp dù trăm ngàn gian khó (tội gì chớ... để mất hết vào tay... cũng dzậy thôi) mà mang thêm bịnh tức
Mỗi chuyến lên tôi đều mang nước mắm và gạo cho gđ thiếm hai, nhưng suốt ngày tôi cứ ở góc phố đầu đường để mua thuốc nên ít ăn cơm nhà, dặn gia đình thiếm đừng chờ cơm, nên thiếm chừa lại nhưng tôi về trễ thì ghé quán ăn rồi, có lần thiếm giận nói mình chê lần nào lên cũng xách khô gạo nước mắm mà không chịu ăn cơm nhà... Ôi kẻ đi buôn thì gặp đâu ăn đó... hơi sức đâu mà chạy về ăn cơm... còn vấn đề gạo thóc như một phần tôi tạ ơn đùm bọc tôi những lúc khó nghèo, thời ấy Sài Gòn khó mua gạo hơn dưới quê ... một tấm chân tình của tôi đối với những người ơn dù không cao sang gì nhưng là nghĩa cữ cao đẹp giữa tình đồng quê với nhau... mà tôi đã một thời nương náu.
Tôi lên xuống Sài Gòn thường, có lần thiếm hai bảo cở này thằng Tỷ cháu ngoại thiếm siêng lên thăm ông bà ngoại lắm
- Tao coi mòi nó thích mày, mày chịu làm cháu dâu tao không?
Trời ơi cái thằng tôi đi tới đâu gieo đau thương đến đó, cho con xin hai chữ bình an... mỗi lần tôi lên Tỷ thường lấy xe chở dùm tôi ra bến xe hay đi bến xe hàng tìm anh 7 gởi hàng (cái tình thời ấy nó cao qúi và trong sạch lắm anh thương tôi hay để ý ai chỉ tỏ bằng cử chỉ săn sóc ân cần nói chuyện buâng quơ)
Nhà A Tỷ bên chợ lớn thế mà cứ chạy qua Nguyễn thiện thuật thăm ông bà ngoại. Tôi biết nhưng giả bộ làm thinh, tôi không muốn dính vào tình cảm trai gái hay là tôi vô cảm với người khác phái....
Nên trong đoạn Đường xa có câu:
Xin anh đừng nói câu thương nhớ
Nói tiếng yêu chi kẻ hận đời
Tôi đây con gái chi nên tội
Vượt biển không thành mất cả tên
Xin hẹn kỳ sau 21 xem cô bạn hàng lục tỉnh đủ vốn để xuống tàu lần hai ?
Hình Toàn
Xin mời xem tiếp:
1/ Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 1
2/ Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 2
3/ Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 3
4/ Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 4
5/ Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 5
6/ Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 6
7/ Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 7
8/ Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 8
9/ Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 9
10/Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 10
11/Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 11
12/Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 12
13/ Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 13
14/ Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 14
15/Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 15
2/ Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 2
3/ Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 3
4/ Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 4
5/ Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 5
6/ Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 6
7/ Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 7
8/ Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 8
9/ Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 9
10/Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 10
11/Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 11
12/Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 12
13/ Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 13
14/ Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 14
15/Tuổi Thơ Và Cuộc Đời - Kỳ 15
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét