Bắc Hương ở 15 Quang Trung, đối diện là nhà thờ và hàng phượng vỹ dọc cả con đường. Do thành phố mở rộng nên những cây phượng nay chỉ còn phần gốc “Phượng vỹ rầu xót thân còn nửa”
Cuối đường Quang Trung là một đồi thông nhỏ mang tên khu Dinh Điền trong đó có một biệt thự của Ngô Đình Diệm, nơi học sinh tụ tập vui chơi, điểm sinh hoạt Hướng Đạo hằng tuần, nay họ phá bỏ và xây lại làm Ủy ban thành phố nên số phận những cây thông cũng không còn.
Con đường đẹp nhất Pleiku xưa là Trịnh Minh Thế với hai hàng cây cao bóng cả, đẹp hơn đường Gia Long ở Saigon, vì là đường của những tà áo trắng nữ trung học Pleime, nay cây lớn không còn, họ mới trồng lại những cây nhỏ, nên đây là Vận số, (thay vì Trịnh Minh Thế, do thơ nên chỉ còn Minh Thế thôi người ở Pleiku sẽ hiểu).
Cuối đường Trịnh Minh Thế xưa là ngã ba có một trại quân đội mang tên Hoa Lư, nay cũng không còn, trong đêm thâu chỉ còn phép mầu ngày xưa để tìm ngọn đồi trường Pleime, rốt cuộc mái trường Pleime cũng chẵng còn, do đó trong bài thơ này mình muốn nói lên những gì kỷ niệm đẹp của thời học sinh Pleiku đã biến mất.
Ở đây điểm nhấn chánh là trường nữ trung học Pleime.
Có một ngày lặng lẽ qua đây
Chút nắng cao nguyên cánh phượng gầy
Ngẩn ngơ ong bướm buồn không đậu
Khóc hè vang đậm tiếng ve đâu
Phượng Vỹ rầu xót thân còn nữa
Gốc rữa dần dọc phố Quang Trung
Phố Núi cao băng giá lạnh lùng
Chung phần số thông Dinh Điền tận
Vận...Minh Thế cây dừng bóng cả
Ngã Hoa Lư lần gót đêm thâu
Phép mầu xưa đưa đường dẫn lối
Pleime đồi hoang vắng từ lâu
Sầu trường cỏ cháy khách phương xa
Tiếc hoa chung thủy hè mưa nhạt
Vạt nắng vàng ấp giấc mơ qua
Cài trăng họa nét trường năm cũ
Ru đời nhớ quá trường ơi!
Nơi người em gái trao lời yêu thương!
( Buồn cho những ai ngậm ngùi về ngôi trường kỷ niệm đã mất )
Lê kim Hiệp
Peiku 24-8-2009
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét