Hôm nay là ngày 2/2/2024. Ngày là ngày đông nhưng trời là trời thu. Dưới bầu trời thấp sớm mai, giăng giăng những lớp sương mù! Nên tôi không biết những ông Táo tị nạn ở đây, có lên Thiên Đàng kịp giờ trình sớ? – Bởi vì hôm nay, là ngày 23 tháng chạp năm Quý Mão, ngày Táo quân đội mão, mang hia, đằng vân, mang sớ về trình Ngọc Hoàng.
Từ cái Tết Kỷ Mùi 28/01/1979 cái Tết cuối cùng ở quê hương) trong mấy chục năm liền, Tết, với tôi, chỉ là một ý niệm, chỉ là một cái ‘’mốc’’ để biết ‘’bao nhiêu năm rồi mình đã ra đi’’! Nhưng từ đầu thập niên 2000s, xuất hiện một ‘’Phật đường’’ nhỏ nơi tôi sống. Thế là từ đó, cứ mỗi giao thừa cuối năm, dù bận rộn cách mấy, tôi cũng thu xếp đến Phật đường, nghe kinh, lễ Phật, hướng lòng đến những người thân đã khuất, trong một không gian ấm cúng, thân tình!
Sau 75, tuy đã trải qua 4 cái Tết ở quê nhà nhưng lòng tôi chưa bao giờ là Tết! 49 năm rồi, tôi không thấy Tết, chỉ ‘’đón xuân này tôi nhớ xuân xưa’’, thủa lòng còn háo hức mong xuân, thủa tuổi còn thanh xuân, mộng mơ đầy ắp ! ‘’Xuân gieo lộc khắp chốn/ Xuân đi rồi xuân đến ‘’, những lời hát trong ‘’Câu chuyện đầu năm’’ (Hoài An) đã trở thành .. quá khứ ! Lộc không còn để xuân gieo khắp chốn và xuân đi nhưng chưa hề trở lại hay không bao giờ trở lại (?!) .Sau Tết Ất Mão 75, ở miền Nam, xuân đã đi từ tháng 3, khởi đầu ở Ban Mê !!! Ban Mê !!! Rồi xuân đi nhưng xuân không đến ! Xuân đi thật xa,. Xuân đi vì người đi. Người đi trên không, trên biển, đi trong rừng già, ‘’đi’’ ra ngoài Bắ (!), đi qua biên giới Cao Miên (!) vv.
Rất nhiều người ‘’đi’ , tìm mọi cách để đi. Và rất nhiều kẻ không về ! Mãi mãi không về.
Từ độ ấy, xuân ơi!
Có phải xuân đi từ độ ấy?
-Từ hôm gió bấc ngập đô thành!
Ngày phong thư lạc tên đường phố
Là lúc xuân tìm ra biển xanh!
Có phải xuân đi vì người đi?
-Nên từng chiếc lá khóc chia ly
-Nên đêm tắt hết ngàn sao sáng
Khi những người thân chẳng trở về?!!!
Từ lúc xuân đi không trở lại
Mười ngàn huyễn mộng, lang thang đêm
Chú ve sầu trốn sầu, di tản
Tôi tản cư vào đôi mắt em!
Ngày tháng xuân hồng sang hạ đỏ
Mắt gầy khô khốc dấu chân chim
Mùa qua, xuân thổi phai màu tóc
Lòng vẫn chia nhau một nỗi niềm!
Mùa ơi, năm tháng đâu cần biết
Khi có tay người ôm sát tôi!
2010
BP
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét