Thứ Ba, 30 tháng 1, 2024

Ngũ Cổ Đại Phu Nhân

Ảnh bà Cò lúc 40 tuổi
Lời nói đầu

Tính tới bài này, Con Cò đã viết được 124 bài Liêu Trai Chí Dị thế kỷ 21 trong đó đã giới thiệu trên 130 bài thơ Đường và 15 bài thơ Việt do mình sáng tác. Tất cả những bài thơ Đường đều là những con yêu tinh đã sống trên dưới 1200 năm nên công lực rất thâm hậu. Mấy bài thơ Việt thì chưa mấy người biết tới. Chúng mới ra đời trong vòng 25 năm và sống lay lắt nhờ bà con thân thích thỉnh thoảng mớm thêm công lực. Bài thơ Dậy Đi Em ra đời tháng 6 năm 2005, lúc bà Cò ở năm thứ 2 của bệnh Alzheimer và bị cảm cúm trong một chuyến viễn du cách nhà nửa vòng trái đất. Bà nằm suốt ngày trong khách sạn không chịu dậy, không chịu ăn…… Nó được ghép với bài phú Ngũ Cổ Đại Phu Phu Nhân (viết ngày 30-1-2019) để thành đề tài LTCD thế kỷ 21 số 127.

Bài phú NGŨ CỔ ĐẠI PHU PHU NHÂN
(Phỏng theo Sử Ký của Tư Mã Thiên và Đông Châu Liệt Quốc)

Bách Lí Hề làm quan đại phu tại nước Ngu. Nước Tấn diệt nước Ngu. Hề bị bắt. Tấn Hiếu công gả con gái cho Tần Mục công và dùng Hề làm lính theo hầu sang Tần. Hề lấy làm xấu hổ (không cam lòng hầu hạ đàn bà, coi là việc hèn), bỏ trốn sang nước Uyển, làm nghề chăn bò. Sau Hề bị vua Sở bắt và cho làm lính giữ ngựa (Hề cam lòng giữ ngựa nhiều năm, không coi nghề giữ ngựa là hèn).

Tần Mục công nghe đồn Bách Lí Hề là người hiền, muốn sai người đem lễ vật tặng vua Sở để xin Hề về dùng. Tôn Công Chi can rằng: "Vua Sở bắt Bách Lí Hề chăn ngựa chỉ vì không biết y là người hiền. Chúa công làm như vậy khác gì mách cho vua Sở biết tài của y mà trọng dụng. Chi bằng chúa công gỉa vờ nêu cái tội theo hầu công nương nước Tấn sang làm dâu nước Tần mà bỏ trốn rồi dùng 5 bộ da dê mà chuộc y về đây để trị tội. Đó là kế của Tề Hoàn công đánh lừa nước Lỗ cho Quản Di Ngô thoát thân về Tề vậy".

Tần Mục công y kế, đón được Bách Lí Hề về nhưng thoạt nhìn thấy thân hình tiều tụy thì than rằng: "Tiếc thay! gìa qúa rồi!".
Bách Lí Hề thưa: "Nếu chúa công sai tôi bắt chim bay trên trời hoặc đuổi thú dữ trong rừng thì tôi gìa thực. Nhưng nếu khiến tôi bàn việc chính trị thì tôi còn trẻ hơn Lã Vọng mười tuổi. Ngày xưa, Lã Vọng lúc 80 tuổi mới được vua Văn Vương phong làm quốc phụ".
Tần Mục công lấy làm hài lòng và phong Bách Lí Hề làm tể tướng. Nước Tần trở nên thịnh vượng nhờ Bách Lí Hề. Người dân nước Tần gọi Bách Lí Hề là Ngũ Cổ Đại Phu (cổ: bộ da dê đậm màu, nhồi bông).

Đỗ Thị kết hôn với Bách Lí Hề từ thuở thơ ấu, hàn vi. Lúc gần sanh đứa con trai duy nhất (sau đặt tên là Mạnh Minh), thấy chồng cam tâm sống nghèo hèn bên cạnh vợ, nàng hết lòng khuyên chàng nên thoát ly gia đình để mưu cầu danh vọng. Hôm chồng ra đi, nàng mổ con gà mái đang ấp trứng trong ổ và nấu nồi cơm nếp gạo lức (kể như nửa gia tài của mình) để tiễn chân. Nàng kiên cường sống đời nghèo khổ. Sau cùng lưu lạc sang nước Tần. Mạnh Minh (lúc này đã ngoài 40 tuổi) vẫn quen thói lêu lổng, suốt ngày theo chúng bạn săn bắn làm kế sinh nhai.
Đôi lần nàng thấy Bách Lí Hề ngồi xe chạy qua mà không dám nhận. Hỏi ra thì biết vua Tần dùng 5 bộ da dê mua ông từ nước Sở về và tôn làm tể tướng. Nàng bèn cậy cục xin làm người giặt thuê trong dinh.
Một hôm, nhân lúc Bách Lí Hề ngồi nhà trên nghe phường nhạc tấu ở dưới thềm, nàng lân la tới xin hát tặng tể tướng một bài. Được cho phép, nàng ôm đàn mà ca rằng:

Bách Lí Hề! 5 bộ da dê! Nhớ ngày nào, tiễn biệt chàng; mổ con gà mái ấp, thổi nồi cơm gạo nâu. Chứ thương thì thương….nay giầu sang, quên ta chăng?
Bách Lí Hề! 5 bộ da dê! Cha ăn thịt cá, con đói khát hoài. Chứ thương thì thương…nay giầu sang, quên ta chăng?
Bách Lí Hề! 5 bộ da dê! Chồng mặc gấm vóc, vợ đi giặt thuê. Chứ thương thì thương….nay giầu sang, quên ta chăng?
Bách Lí Hề! 5 bộ da dê! Nhớ ngày xưa, tiễn chàng ra đi, thiếp tôi nước mắt chứa chan. Tới bây gìơ, thấy chàng ngồi đó, thiếp tôi ruột đứt từng cơn. Chứ thương thì thương… nay giầu sang, quên ta chăng?
Bách Lí Hề qúa đỗi ngạc nhiên và xúc động. Gọi lại gần. Hỏi rõ tên. Nhìn tận mặt. Nhận ra vợ mình. Bèn ôm nhau mà khóc.
Tần Mục công biết chuyện, tặng vàng lụa cho Đỗ Thị và phong Mạnh Minh làm quan đại phu, coi việc binh bị, dưới quyền tể tướng Bách Lí Hề. Vợ chồng, cha con, từ đó đề huề vinh hiển.

Suy Diễn:

Đọc bài ca bất hủ của Đỗ Thị, Con Cò nghĩ rằng tuy mình kém xa Bách Lý Hề về nhiều phương diện nhưng lại hơn Y một điều: cam lòng rửa đít cho bà Alzheimer (trái ngược với Bách Lý Hề không cam lòng theo hầu công nương nước Tấn sang làm dâu nước Tần). Cò bèn cảm hứng đặt lời hai cho đời mình. Bài rằng:

Bà Cò Alzheimer! Nhớ ngày nào, Ta cưới nhau lúc tuổi tròn trăng. Chung sống keo sơn. 3 cuộc chiến tranh. 2 lần di tản. Chứ thương thỉ thương…..nay thanh bình, còn nhận ra ta chăng?
Bà Cò Alzheimer! Nhớ ngày nào, em chân lấm tay bùn, anh học trò thời loạn. Túng thiếu không sờn. Gian nguy không nản. Chứ thương thì thương….nay về hưu, còn nhận ra ta chăng?
Bà Cò Alzheimer! Nhớ ngày nào, em mù chữ, anh giảng bài. Em miệt mài, anh nhồi nhét. Chứ thương thì thương….nay chữ trả lại thày, còn nhận ra ta chăng?
Bà Cò Alzheimer! Tới hôm nay, em 80 tuổi rưỡi, anh sắp 81 rồi. Em phóng uế trên giường, anh vui lòng tắm rửa. Chứ thương thì thương….nay hôn mê, còn nhận ra ta chăng?
Bà Cò Alzheimer! Nhớ ngày nào, anh nhủ em đừng sợ chết, em rằng muốn chết trên tay anh. Chứ thương thì thương…. mai kia nếu được chết trên tay ta, còn nhận ra ta chăng?*
Ngày 30-1-2014 (1 năm trước ngày bà Cò mất).

Chú giải
*Một hôm, em có vẻ sợ chết. Anh khuyên em đừng sợ vì thánh thần cũng phải chết. Em cãi rằng em không sợ chết mà chỉ sợ không được chết trên tay anh…. Rồi mai đây em sẽ được chết trên tay anh nhưng chắc chắn em sẽ không nhận ra điều đó. Hơn một lần trong mỗi ngày, em vẫn than rằng anh phụ bạc, nỡ bỏ em mà đi biệt tăm (anh ở bên em từng giờ nhưng em cứ tưởng là người hàng xóm). Ngày xưa, em muốn chết trên tay anh giống như một tín đồ muốn chết trên tay giáo chủ. Bây giờ, anh giữ vững lời thề như giữ gìn tính mạng của mình. Nhưng nhiều năm qua, ngày nay và mãi mãi em sẽ không biết rằng em được chết trên tay anh! Cái "không biết" ấy là điều ân hận nhất trong đời ta đó! Bà Cò ơi!
(Đoản văn này viết hồi tháng giêng năm 2014, một năm trước khi bà Cò nhập diệt ngày 30-1-2015).

Bài thơ: Dậy Đi Em

Dậy đi em nắng đã lên
Hoa thơm đang ngóng trước thềm chờ ta
Dậy đi em nắng đã già
Hướng dương xoay mặt dần dà về tây
Dậy đi em nắng đã gầy
Và em vừa vặn một ngày chưa ăn
Dậy đi em dẫu khó khăn
Đau lưng cũng dậy chứ nằm mãi sao?
Đêm nay trăng vẫn ngọt ngào
Đêm mai anh biết thế nào cũng mưa
Dậy đi! Em đã dậy chưa?
Ăn tô cháo cá cho vừa lòng ai
Ngày đau đã kéo qúa dài
Ngày lành như những quân bài chia nhanh
Tuổi già như trái chin cành
Em ơi cố dậy cho mình khoan rơi./.

Tháng 6 năm 2005
Con Cò
***
Dịch bài thơ Dậy Đi Em ra tiếng Anh

Get Up, Darling

Get up my love, the sun has risen
Fragrant flowers are waiting for us out front

Get up my love, the sun is setting
To the west all sunflowers are slowly turning

Get up my love, the sun is weakening
For the whole day, you haven’t been eating

Get up my love, in spite of your plight
Even with back pain, don’t keep lying in bed

The moon is still sweet tonight
I know it will rain tomorrow night

So please get up, darling
Have a bowl of fresh-made fish porridge

Your days of ill health have lasted too long
While good days speed by like a quick hand of cards

Old age is similar to tree-ripened fruit
Try to get up, darling, to delay its fall.

Translated by Hoang-Tam
On the flight from Taipei to LA

***
Chuyện Cò nghe thật thảm thương
"dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng"
ngẫm ra từ thuở trùng phùng
một lòng một dạ thủy chung một đời
thương em dẫu chả nên lời
bên em, Cò chỉ rối bời ruột gan
ngày nào có thiếp có chàng
nay nhìn vợ quý hai hàng lệ rơi
rồi ngày hai đứa hai nơi
em về tiên cảnh, ta chơi vơi sầu...

Quản Mỹ Lan
***
Tình Cò

Tình Cò nghe kể lệ rơi ...
Nồng nàn, khắng khít chơi vơi một lòng
Từ cảnh ngơ ngác động phòng
Tới khi em mất trong vòng tay anh
Đớn đau lúc chim lìa cành
Nhớ em da diết năm canh sụt sùi
Sáu mươi năm tình thật mùi
Bây chừ tóc bạc lui cui một mình

Đồ Cóc
***

Góp ý của Lạc Thủy Đỗ Qúy Bái LTĐQB (trích một đoạn)

Tôi đưa tấm hình 33 năm trước có ý trình bầy cảnh gia đình vui vẻ trẻ trung đáng yêu như vậy mà mình có giữ nổi đâu. Vợ tôi một đời tần táo gây dựng gia đình đến lúc được các con báo hiếu thì không được hưởng vì mắc bệnh nan y Parkinson thêm lú lẫn sống đời thực vật dã gần chục năm rồi. Tất cả chi tiết đó đều nằm trong bài thơ tôi để kèm phía dưới đó. Đúng là trẻ Tạo đành hanh ghen sắc thắm. Ngày PHỤ NỮ mà nàng có được hưởng gì đâu phải không quý chị? Nhân ngày lễ PHỤ NỮ Tôi xin cầu chúc quý chị được hưởng hạnh phúc và may mắn hơn hiền thê của tôi, Chị CÒ cũng từng sống trong cảnh vợ tôi không biết mấy năm nhưng chỉ lú lẫn thôi còn đi lại được mà trước khi về theo ông bà lại hồi quang phản chiếu hát cho anh CÒ nghe bài ca từ thủa mới yêu nhau (câu này Lạc Thủy hiểu nhầm, Đỗ Thị, vợ của Bách Lý Hề hát chứ không phải bà Cò hát). ANH CÒ còn may mắn hơn tôi nhiều .
Trân trọng
LTĐQB

Thương Xót Hiền Thê Mồng Tám Tháng Ba

(Ngày Phụ Nữ)

Tháng ba mồng tám tới kia rồi,
Càng nghĩ càng thương xót vợ tôi:
Lạy mẹ theo chồng nơi lạ lẫm,
Ôm con kiếm việc chốn xa xôi.
Bốn lăm năm lẻ đầu thêm bạc,
Mấy chục niên dư má đốm mồi ...
Trẻ Tạo đành hanh ghen sắc thắm:
Ban cho bệnh nặng (*) khó nằm ngồi..
(*) Nàng mắc bệnh Parkinson

LTĐQB
***
Góp ý của Mõ (trích)

Xin cám ơn các sư ca sư tỷ đã bình loạn thật hay, giúp Mõ học thêm nhiều điều.
Sư ca Đồ Quỷ (phải bái làm thầy) trưng hình ngày xưa khiến Mõ nhìn mãi dung nhan hiền thục bà chị. Giàng ui, gái ba con (lớn tướng) trông mòn cả con mắt, còn anh "chân quê" hết mực ! Hay thiệt đó nhe. Chả trách anh trung thành suốt đời với chị là phải. Vợ đẹp, nết na hiền thục như rứa phải tôn là Tiên, là Phật !
Xin tiếp tục "kê tủ đứng" dzô văn thơ Cò huynh. Mong Cò huynh đánh chữ đại xá, tha thằng Mõ cái tội "láo lếu" ! Cụm từ ngữ (group of words) "Chứ thương thì thương" làm Mõ nhớ tới bài dân ca Hò ví dặm vùng Nghệ Tĩnh, có tựa đề "GIẬN MÀ THƯƠNG" (Xin xem lời ca bên dưới).
Trong thơ Cò huynh đâu hề có chút nào giận, mà chỉ có thương thôi. Mà thương và nhớ không để đâu cho hết đấy!
Mõ vẫn "bảo lưu" góp ý tử đầu : Cô Cò ! Bà Alzheimer ! Với "assumption" ông Cò sốt ruột, gọi giựt giọng, cố lay tỉnh bà Cò.
Bởi thế nên mới "ÔI THƯƠNG LÀ THƯƠNG" thật xúc động và thắm thiết.

Ngâm thơ:
Anh ơi khoan vội (mà) bực mình,
Em xin kể lại (mà) phân minh cho anh tỏ tường.

Anh cứ nhủ rằng em không thương
Em đo lường thì rất cặn kẽ
Chính thương anh nên em bàn với mẹ
Phải ngăn anh không đi chuyến ngược Lường
Giận thì giận mà thương thì thương
Giận thì giận mà thương thì thương

Anh sai đường thì em không chịu nổi
Anh yêu ơi xin đừng có giận vội
Mà trước tiên anh phải tự trách mình
Anh cứ nhủ rằng em không thương
Em đo lường thì rất cặn kẽ
Chính thương anh nên em bàn với mẹ
Phải ngăn anh không đi chuyến ngược Lường
Giận thì giận mà thương thì thương
Giận thì giận mà thương thì thương

Anh sai đường thì em không chịu nổi
Anh yêu ơi xin đừng có giận vội
Mà trước tiên anh phải tự trách mình

Ngâm thơ:
Chứ người ơi, em yêu anh cha mẹ nỏ ưng
Cấm em cửa trước thì em lại vòng ra cửa sau.
Em yêu anh cha mẹ đánh trăm roi,
Chứ xong rồi em đứng (ơ) dậy
Mà em quyết tâm thương chàng

Giận thì giận mà thương thì thương
Giận thì giận mà thương thì thương
Anh sai đường thì em không chịu nổi
Anh yêu ơi xin đừng có giận vội
Mà trước tiên anh phải tự trách mình.

Bài viết hay và cảm động kỷ niệm ngày Phụ nữ mồng 8 tháng 3 năm nay.


***
Nghĩ lại ngày xưa đàn ông tệ bạc thật. Ngay như Bách Lí Hề là người hiền, có học, có tài kinh bang tế thế; khi hàn vi được vợ giục giã thoát ly gia đình để mưu cầu công danh cho thỏa chí tang bồng. Ngày ra đi vợ hy sinh nửa gia tài để làm lễ tiễn đưa mong chồng thỏa ước vọng. Lúc thành đạt thì chàng quên cả vợ lẫn con; may mà người vợ mưu trí và có tài thơ phú, ca hát nên chồng vợ, con cái mới có dịp đoàn tụ một nhà vinh hiển.
Ngày nay đàn ông khác hẳn: Lúc hàn vi cùng vợ hiền chung tay gầy dựng cơ đồ. Lúc nguy nan chung lòng thoát hiểm. Lúc bệnh hoạn chia xẻ nỗi đau, xả thân chăm sóc không phải một ngày một bữa mà đơn vị tính là hàng năm. Gương hi sinh của cánh đàn ông bây giờ thì rất nhiều, nhìn quanh ta có vô vàn điển hình.
Cò Ông chấp nhận làm công việc, mà Bách Lí Hề chê là hèn hạ không đáng làm, khi tuổi tác đã lớn, lớn hơn nhiều Bách Lí Hề lúc làm tể tướng.
Lạc Thủy Đỗ Quí Bái săn sóc vợ bị Parkinson và Alzheimer hàng chục năm.
Anh Phí Minh Tâm, cũng vậy nuôi vợ bịnh hết lòng không lời oán thán.
Và còn nhiều nhiều nữa trong số các bạn bè tôi.
Phụ nữ có ngày 8/3, đàn ông thời thuần hóa cũng có nhiều không ít như xưa. Chả biết khi nào có ngày Phụ thân?
Cám cảnh phe đàn ông chung tình chịu thương, chịu khó, LB nương vận bài Đường luật phía trên của Lạc Thủy với ý bài Bà Cò Alzheimer và 2 câu chót Dậy Đi Em của Cò Ông để chế ra bài này. Xin mời đọc:

Tháng  Ba

Ngày tám tháng ba tớ biết rồi.
Lặng thầm tính sổ cuộc đời tôi
Chiến tranh, di tản bao lần thoát
Túng thiếu, gian nan kiếm nắm xôi
Dạy dỗ i tờ, mây tóc mượt
Rửa chùi quên lãng, xác da mồi.
Em ơi cố dậy cho thêm sức
Trái chín tuổi già dễ rớt rơi!

Lộc Bắc
***
Tôi biết tiếng anh Cò từ lâu, mới được gặp nhau cách đây mấy tháng ở Cali, hai anh em rất tương đắc, nói chuyện quên cả thời gian. Tuy tôi may mắn còn đủ cặp, nhưng rất thông cảm với nỗi lòng của anh Cò, và cảm phục sự hy sinh của anh đối với chị. Anh Lộc Bắc chê Bách lý Hề quên vợ con, tôi nghĩ anh thiếu thông cảm: Bách già rồi, lại bận công vụ, hồi đó phương tiện giao thông khó khăn, không dễ gì tự đi tìm vợ con, mà sai người khác thì ngày đó chưa có máy chụp hình, lại xa nhau đã nhiều năm, làm sao mà tìm được .Vì Bách làm tể tướng, nổi tiếng, vợ mới biết đường mà mò ra. Chứng cớ là khi gặp vợ, Bách cũng không nhận ra. Nếu là người vô ơn, bạc nghĩa thì Bách đã lấy vợ khác, và khi gặp vợ cũ và con thì cứ lờ đi..
Vì không đủ tài làm cả bài thơ, tặng anh Bảo hai câu thôi:

Thương nàng, lòng những ngẩn ngơ,
Trăm năm hương lửa, xin chờ kiếp sau..

Bát Sách Nguyễn Thanh Bình
***
Anh Cò,
Rất xúc động đọc bài Dậy Đi Em cuả anh. Ai là người nam nhi tuổi bát thập dư mà không có hoàn cảnh và tâm tư tương tự, phải không anh?
Nguyên Chẩn đời Đường là bạn thân của Bạch Cư Dị viết nỗi lòng mình trong một bài điệu vong (thương người đã mất) 3 kỳ dù lúc đó mới 36 tuổi. Kiềm Lâu lấy vợ là Vi Tùng lúc còn hàn vi. Vi Tùng mất sớm lúc hai vợ chồng còn thiếu thốn mọi bề. Sau Kiềm Lâu làm quan đến chức Tể Tướng chân thành thương nhớ người vợ tào khang nên có làm bài thơ lời lẽ bình dị, thanh thoát và xúc động.

Khiển Bi Hoài Kỳ Tam

Nhàn toạ bi quân diệc tự bi
Bách niên đô thị kỷ đa thì
Đặng Du vô tử tầm tri mệnh,
Phan Nhạc điệu vong do phí từ
Đồng huyệt yểu minh hà sở vọng
Tha sanh duyên hội cánh nan ky.
Duy tương chung dạ trường khai nhãn
Báo đáp bình sanh vị triển my.

Dịch: Khiển Bi Hoài Kỳ 3

Thương nhớ nàng lại đau xót phận
Đời trăm năm lận đận xiết bao
Đặng Du số mệnh lao đao
Khóc người Phan Nhạc tốn hao mỹ từ
Chuyện chung huyệt tợ như hẹn gió
Duyên gặp nàng đâu có lần hai
Không sao chợp mắt đêm dài
Làm sao tìm lại Dương Đài thuở xưa.

Ghi Chú:
Kiềm Lâu: người nước Tề, rất nghèo nhưng sống ngay thẳng thanh cao. Có người nói chính là Nguyên Chẩn.
Vi Tùng: con gái cưng của quan tể tướng Tạ An.
Đặng Du: người đời Tấn, chạy loạn phải đem theo con và cháu. Gặp hoàn cảnh phải cứu hoặc con hoặc cháu, Đặng Du bỏ con cứu cháu vì nghĩ mình còn có thể có con, trong khi em đã chết không còn có con được nữa.
Phan Nhạc: người nước Tấn. Khi vợ mất làm 3 bài từ Điệu vong, lời lẽ hoa mỹ tình ý tha thiết. Từ của Phan Nhạc được so ngang với từ của Tống Ngọc
Dương Đài: nơi ở của Vu Sơn Thần Nữ. Tương truyền, Sở Tiên Vương đi chơi Cao Đường ngủ mơ thấy thần nữ dâng gối chiếu. Ở đây muốn nhắc đến người thương yêu.

Phí Minh Tâm

***
Anh Bảo ơi,
Kiến thức của anh thật quái dị nên khi vung kiếm chiêu số khó đoán! Tôi xin cám ơn anh cho lạc vào đào hoa đảo của Đông Tà đảo chủ dù biết anh cũng "kẹt".
Tôi viết riêng cho anh để anh tuỳ nghi như tôi đã giãi bầy.
Đọc bài này của anh, tôi thật xúc động và cảm thông với nỗi "sầu lẻ bóng" của anh. Bà xã tôi tuy kém tôi cả chục tuổi nhưng cũng xấp xỉ "cổ lai hy”. Bây giờ cũng cảnh 2 con khỉ già trong empty nest mà cái lẽ vô thường ai biết được. Tình nghĩa phu thê của Bách lí Hề… chia ly cay đắng nhưng kết còn có hậu, bẩy bó mới lập thân làm nhớ tới câu thơ Đỗ Phủ "Bi quân biệt lão lệ triêm cân, thất thập vô gia vạn lý thân, sầu kiến chu hành phong hựu khởi… bạch đầu lãng lý bạch đầu nhân. "Hình ảnh ông già 7 bó mà vô gia cư, lên thuyền khi gió nổi, xa dần đầu bạc nhấp nhô sóng bạc đầu… cảm khái chi đâu! Nhớ bài hát “Nhìn con thuyền xa bến” của Lưu Bách Thụ... Tuy nhiên, về lòng thuỷ chung tôi thấy tể tưởng Án Anh hay hơn.
Bài thơ của anh thống thiết ân tình làm tôi thấy ngượng với chính mình. Tôi cũng có bài thơ "Nịnh vợ" nhưng không tha thiết như anh. Tôi chép ra đây để anh thấy những nỗi buồn say xỉn khi bà xã ham đi shopping…

Xa em dẫu chỉ một vài giây.
Mà tưởng đất trời hết muốn xoay
Nắng chói đứng chờ cho đỡ bực
Mưa dầm ngồi đợi để còn gây
Mải vui khiến gã buồn thui thủi
Ham sắm làm chàng say ngất ngây
Nếu định đi lâu thì bảo trước
Để anh lo tưới cỏ cùng cây!

Anh thấy 2 câu đề chan chứa tình cảm, nhưng 2 câu thực đã có vẻ "du côn”, bực lắm chờ nàng về còn gây. 2 câu luận trách móc nhưng 2 câu kết vuốt ve lại sẵn sàng tưới hoa cỏ vườn tược cho nàng.
Tôi có ông cậu làm chủ báo "Quê Hương" năm xưa ở Hà Nội. Ông từng là chủ tịch hội cao niên vùng Hoa Thinh Đốn. Khi bà mợ tôi mãn phần, ông làm thơ than khóc hoài. Phải thời gian lâu, ông mới vơi nỗi sầu và vui trong văn chương thơ phú khi ông có nhiều bạn văn thơ ở miền đông. Ông qua đời ở tuổi 91. Hồi ông tổ chức kỷ niệm 60 năm văn thơ, tôi cũng có bài thơ mà tôi mong "cụ" CÒ trưởng tràng cũng tìm được an ủi trong nhóm bạn và quên mối sầu..

Sáu mươi năm nặng nợ văn thơ
Vẫn cứ say mê chẳng thể ngờ
Thi tứ mượt mà tình với luỵ
Văn chương chau chuốt mộng cùng mơ
Da mồi nhưng trí còn minh mẫn
Tóc bạc mà lòng lại ngẩn ngơ
Mừng cụ bây giờ đầy mãn nguyện
Không sầu lẻ bóng, hết bơ vơ!

Thật tình bây giờ rõ hoàn cảnh anh, tôi tha thiết mong anh vững mạnh lèo lái con thuyền LTCD 21 cứ lướt sóng mà đi.

Đỗ Tước

***
Phỏng Dịch: Khiển Bi Hoài

Ngồi rảnh thương em tủi tấm thân,
Trăm năm thời vận có bao lần.
Đặng du tuyệt tự yên phần số,
Phan Lạc uổng thơ lập điếu văn.
Chung huyệt mù mờ sao đợi được,
Kiếp sau gặp lại khó vô ngần.
Chỉ còn chong mắt đêm không ngủ,
Hận nỗi bình sinh chẳng đáp ân.

Lục Bát:

Thương em nghĩ cũng thương đời,

Trăm năm có được bao thời cơ đâu.
Đặng Du vô hậu đành sầu,
Uổng thơ Phan Lạc khóc nhau điếu từ.
Huyệt chung là chuyện mù mờ,
Kiếp sau gặp lại mong chờ có không ?
Đêm dài thao thức mắt chong,
Thương nàng xưa khổ , hận không kịp đền.

Song Thất Lục Bát:

Ngồi nhàn rỗi thương em tủi phận,

Trăm năm dài thời vận bao lần.
Đặng Du vô hậu cam phần,
Uổng thơ Phan lạc điếu văn khóc tình.
Chôn cùng huyệt phiêu linh sao đợi,
Gặp kiếp sau duyên nối khó mong.
Đêm dài thức trắng mắt chong,
Ân tình lúc sống hận không kịp đền.

Mỹ Ngọc
***
Tưởng nhớ Bà Cò vĩnh viễn ra đi đã 9 năm rồi từ ngày 30/01/2015.

Vợ Chồng Gắn Bó

Tình nghĩa từ thời tuổi ấu thơ
Mười lăm mười sáu mối duyên tơ
Chiến tranh ba trận hai lần tản
Vẫn sống bên nhau mộng với mơ

Vào tuổi tám mươi em lú lẫn
Bên chồng nhưng nhớ rồi quên, nhớ
Trách anh phụ bạc để em sầu
Anh vẫn cạnh em không hững hờ

Em đã ra đi cõi vĩnh hằng
Trong vòng tay ấm yêu thương vợ
Tình mình lộng lẫy như trăng sáng
Thôi hẹn kiếp sau thỏa đợi chờ

Thanh Vân
28.1.2024
 ***
Anh Cò kính mến.
Út Kim Oanh xin kính gửi đôi lời tưởng nhớ Chị Cò đã xa anh 9 năm qua.

Hôm nay tưởng nhớ Chị Cò
Trong anh chất chứa một kho tình đầy 
Bao nhiêu nồng ấm vui say
Nương theo làn khói quyện bay lên trời
Cầu chị hạnh phúc nghỉ ngơi
Dương trần anh mãi đời đời chẳng quên!

Kính mến!

Út Kim Oanh
Melbourne 30.1.2024


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét