Hôm nay sinh nhật của ông "Ngày 19 tháng 7"
"Tiểu sử do tác giả Nguyễn Thanh Bình viết"
(Tài liệu sưu tầm trong Google).
Kính mời quý anh chị thưởng thức. Và kính chúc tất cả vạn an.
(Dư Thị Diễm Buồn)
Bác Sĩ Hoàng Ngọc Khôi, bút danh Hoàng Xuân Thảo, sinh ngày 19/07/1931 tại Bắc Ninh. Hồi trẻ, anh có một thời lang thang theo kháng chiến, sau đó anh gia nhập Quân Y hiện dịch khóa V, 1952-1958, và tốt nghiệp với bằng Y Khoa Bác Sĩ. Anh từng là Y Sĩ của binh chủng Nhảy Dù, và Y Sĩ Trưởng Quân Y Viện Trương Bá Hân ở Sóc Trăng. Anh là cựu giáo sư các trường Gia Long, Quốc Gia Sư Phạm, Khuyến Học, Hàn Thuyên. Dù nhiều công việc như vậy, anh còn lấy thêm 2 bằng Cử Nhân Luật Khoa và Văn Khoa. Với bút hiệu Hoàng Xuân Thảo, anh có những tác phẩm sau đây, đã xuất bản hay ấn hành:
* Thơ, có 4 tập: Niềm Đau Sáng Tạo. Khung Trời Quê Hương. Áo Trắng Tình Hồng.Tiếng Vọng Rừng Phong.
* Kịch: Sang Sông. Tiếng Pháo Giao Thừa. Nỗi Ám Ảnh Của Một Tấm Hình. Thức Tỉnh Lúc Hoàng Hôn. Người Tập Kết Trở Về.
* Biên khảo: Huyền Thoại Về Triều Đại Hồ Chí Minh, (dầy 1200 trang, với sự cộng tác của bác sĩ Nguyễn Thượng Vũ). Xứ Cờ Lá Phong, Quê Tôi Cuối Đời (dầy 600 trang, với sự cộng tác của bác sĩ Từ Uyên).
* Dịch thuật: Của Chuột Và Người (of mice and men). Kẻ Ngoài Lề (l’étranger) Hai quyển này với sự cộng tác của tiến sĩ Nguyễn Phúc Bửu Tập.
* Video: Trình bầy 250 video về nhạc và thơ.
Anh Hoàng Ngọc Khôi đóng góp rất nhiều bài vở cho Tập San Y Sĩ của Hội Y Sĩ VN tại Canada và nhiều tạp chí khác. Tới đây thì ta thấy anh Khôi là người đa tài, có sáng tác trong nhiều bộ môn khác nhau. Anh là đàn chủ của diễn đàn Tmg19 (tức là Toronto medical group), và cố vấn tối cao của LT21, (tức Liêu Trai Chí Dị thế kỷ 21, do bác sĩ Nguyễn Văn Bảo làm đàn chủ). Tuy đa tài như vậy, nhưng anh Khôi lại rất khiêm tốn, hiền lành, lúc nào cũng vui vẻ, hòa nhã với anh em, và đưa ra những ý kiến vô cùng chính xác và hợp lý khi cần thiết. Anh Khôi còn là một bỉnh bút sáng giá và nhiệt thành. Tôi liên lạc mật thiết với anh Khôi qua thư từ, điện thư… Càng liên lạc với anh, tôi càng mến mộ anh hơn vì kiến văn quảng bác, tính tình khả ái.
“Nhân Sinh Nhật 19/7 của anh Hoàng Xuân Thảo”. Tác giả Nguyễn Thanh Bình. (Tìm trong Google).
ÁO TRẮNG TÌNH HỒNG
Nhờ duyên văn nghệ, tôi hân hạnh được quen biết và được tác giả Hoàng Xuân Thảo ký tặng thi tập “Áo Trắng Tình Hồng” vào ngày 9 tháng 1 năm 2001. Do sự giới thiệu của anh Thái Minh Kiệt (dạy Đại học Cần Thơ, thuở Viện Trưởng Phạm Hoàng Hộ) Đến xứ người, anh dạy Đại học Canh Nông Canada…
Thái Minh Kiệt và tôi là đồng môn Trung học Phan Thanh Giản&Đoàn Thị Điểm Cần Thơ. Viết văn, anh có nghệ danh Nguyễn Văn Ba, là đồng điệu với tôi ở hải ngoại. Anh Thái Minh Kiệt nhỏ hơn tôi 1 tuổi nhưng học trên tôi 2 lớp. Bởi anh học giỏi thi năm nào cũng đậu, còn tôi vừa học dở vừa èo uột trên đường công danh, thi rớt lên rớt xuống, ạch đuội lắm, chậm hơn bạn bè... nhưng rồi cũng đến nơi.
Thuở Trung học, chúng tôi có chung trong nhóm bạn thân, có người là quân nhân có người công chức có người sinh viên... Sau 30 tháng 4 năm 1975 nhóm mất liên lạc. Ở Hải ngoại Thái Minh Kiệt và tôi cộng tác chung những nguyệt san, đặc san... trong và ngoài nước Mỹ... Vì cả hai đều dùng bút danh nên không biết nhau. Cho mãi đến mười mấy năm sau tôi mới được tin Thái Minh Kiệt tức là nhà văn Nguyễn Văn Ba đang ở Canada (nhờ người bạn ngày xưa trong nhóm, đang ở Úc cho biết).
Thường cuối tuần, chúng tôi điện đàm thăm hỏi nhau, kể chuyện ngày xưa thuở còn đi học và lúc mới vào đời... Giờ thì bạn bè mỗi đứa mỗi nơi kẻ còn kẹt trong bức màn tre, kẻ ra hải ngoại, người chết trong tù... Và chúng tôi ai cũng thành gia thất, con cái đùm đề. Vợ chồng tôi và anh chị Nguyễn Văn Ba rất tâm đắc và thường chuyện trò với nhau qua điện thoại.
Lần đó anh khoe với tôi, và hỏi có quen với nhà thơ, nhạc sĩ... Hoàng Xuân Thảo không? Tôi trả lời không quen biết. Nguyễn Văn Ba đã ngầm giới thiệu để tôi được quen biết những Văn Nghệ Sĩ khác... Với ông Hoàng Xuân Thảo, anh còn nhẹ giọng êm đềm “đệm” thêm một câu nữa với tôi:
- Bà chị DTDB ơi, nếu sau nầy có dịp nói chuyện với ông Hoàng Xuân Thảo thì làm ơn giữ lời nghe. Ông là nhà đại khoa bảng, là bác sĩ Hoàng Ngọc Khôi... Học trò của ổng nhiều người lớn tuổi hơn tôi và chị đó nghe...
Đầu dây điện thoại bên nầy (Mỹ) tôi cười nhẹ, chép miệng:
- Nè Nguyễn Văn Ba, anh cũng biết ở quê nhà bạn anh là “dân ruộng” qua xứ người là “cu-li”. Chữ nghĩa gắn không đầy lá mít... viết chỉ là niềm vui là đam mê thôi... làm sao tôi dám quen biết với người tài giỏi như vậy! Ông Hoàng Ngọc Khôi là cây cổ thụ trong y giới. Ông Hoàng Xuân Thảo là văn nghệ sĩ tài hoa... giỏi như vậy sao giới thiệu cho biết tôi chi vậy trời à?
Bên kia đầu dây (Canada) Nguyễn Văn Ba lớn tiếng cười, bảo:
- Sợ rồi sao, bởi tôi biết BS Hoàng Ngọc Khôi rất tế nhị, bình dân, vui vẻ, đôn hậu, đa tài. Về văn học nghệ thuật thì “Cầm, kỳ, thi, họa” môn nào ông cũng biết, cũng hay và cũng giỏi... Giới thiệu người tốt để có dịp chị làm quen mà học hỏi thêm đó mà...
- Được rồi, cảm ơn nhã ý của anh. Nhưng tôi có phải là giảng viên Đại học như anh đâu! Đừng có để người ta tưởng tôi nghe đến bác sĩ thì sáng mắt... “Nghe người ta là Bác sĩ thì tươm tướp làm quen...” thì tội nghiệp Diễm Buồn tôi sẽ thành Diễm Khóc đó nghe Thái Minh Kiệt!
Thật sự nó đúng như vậy! Trong bao nhiêu người vượt biển khỏi quê hương sau 30 tháng 4 năm 75 nơi vùng đất tạm dung, có lẽ gia đình tôi nghèo nhứt “nghèo rớt mồng tơi”. Mới đến xứ người, mấy tháng sau còn “chân ướt chân ráo” tôi mang thai, trong khi chưa có công ăn việc làm, còn ăn nhờ ở đậu với cô em... Chúng tôi như dân “Cái Bang” Trong truyện Tàu của Kim Dung. Thiệt là số vất vả trăm chiều mà!
Cũng như đại đa số những kẻ chạy loạn bôn đào, vì chén cơm manh áo cho gia đình, chồng tôi đi làm cho nhà làng chúng tôi đang cư ngụ. Tôi sanh cháu bé được một tháng bảy ngày, thì đi làm cho một viện dưỡng lão ở làng bên. Các con cái mỗi ngày một lớn, và học hành... chúng tôi phải làm nhiều hơn, mỗi người hai việc (16 giờ mỗi ngày) tôi làm từ 6 giờ sáng cho đến 11giờ 30 đêm. Chàng làm từ 3 giờ chiều đến 7 giờ sáng hôm sau. Vợ chồng như cút bắt kẻ về, người đi... ít khi nghỉ trùng ngày nên ít gặp mặt nhau! Con gái tôi chưa đầy mười hai tuổi, phải trông chừng đứa em nhỏ hơn cháu một tuổi, và giữ đứa em (cho em ngủ, cho em bú bình, thay tã cho em, và giúp mẹ làm những việc lặt vặt lau nhà, rửa chén...).
Cho dù thời gian làm việc chiếm nhiều giờ, dù tôi phải đi chợ, nấu ăn (trong ngày nghỉ) cho cả gia đình ăn mỗi ngày. Nhưng tôi vẫn muốn viết, thích viết, và ưa đọc (lợi dụng thời gian trong giờ ăn và giờ nghỉ giải lao ở sở). Bởi với tôi viết và đọc là niềm vui, là sở thích là đam mê... phải có cho riêng mình!
Rồi anh Nguyễn Văn Ba qua đời vì bạo bệnh. Sau lần hò hẹn anh chị và chúng tôi gặp nhau ở đại hội cựu học sinh Trung học Phan Thanh Giản&Đoàn Thị Điểm Cần Thơ. Được tổ chức ở Toronto (Canada). “Tôi đã mất một đồng môn, một đồng điệu, một người bạn tốt mà chúng tôi vô cùng trân quý...”
Gia đình tôi định cư ở miền Trung Tây, (Chicago) tiểu bang Illinois là một trong những vùng lạnh nhất nhì nước Mỹ. Có bốn mùa, về mùa đông giá rét lạnh lùng, kéo dài hơn 6 tháng tuyết rơi ngập đường ngập lối... Chúng tôi sống ở đây tròm trèm 25 năm, và ba đứa con cũng lần lượt ra trường đại học, mới dời nhà về sống gần gia đình gần con gái (Từ Chicago Illinois, đến làng Yuba City, thành phố Sacramento thuộc tiểu bang California).
Thời gian trôi mãi trôi, cho đến mười mấy năm sau, một hôm tình cờ tôi nhận được những bức ảnh rải rác trên internet của ông Hoàng Xuân Thảo gởi ra... với nhã ý của tác giả “Xem tranh viết lời”. Tôi vui mừng liền hưởng ứng, nhưng hết sức dè dặt! Tôi bắt đầu viết cảm nhận của mình dưới những bức ảnh nhận được, nhưng không liên tục. Bởi khi nào gặp thì viết không thì thôi chớ tôi không tìm kiếm.
XEM TRANH VIẾT LỜI
Viết cảm nhận về những bức ảnh
của ông Hoàng Xuân Thảo gởi. DTDB
Ảnh 20
Bao la nước trời
Không gian bàng bạc
Bên bờ biển khơi
Sống trong hốc đá
Sởn sơ cây bá
Nắng gội mưa rơi
Vẫn xanh cành lá
Thiên niên vạn đời
Ảnh 21
Một mình trong chiều vắng
Lá vàng ngập đó đây
Đường xưa nhòa nhạt nắng
Hương đất cỏ dâng đầy
Bầu trời thu êm ả
Dư âm ôi ngọc ngà
Thu ơi thương nhớ quá!
Dù đã qua... rất xa!
Ảnh 22
Dòng nước xanh xanh nhành lá xanh
Thuyền ai trên sóng nước mong manh
Trời trong đẹp nắng vầng mây trắng
Mong “chim liền cánh cây liền cành”
Ảnh 23
Long lanh em hứng hạt mưa rơi
Buồn, đau, sầu, nhớ... tỏa khung trời
Êm ả, mến thương hay hạnh phúc
Là do cảm nhận của người... ơi
Ảnh 26
Mỗi độ ngoài trời mưa rơi lả chả
Không gian ủ dột sắc lá pha vàng
Nắng héo úa hương cỏ cây êm ả
Ôi, có người thờ thẫn lang thang
Ảnh 27
(Thu Buồn - Họa Sĩ Nguyễn Sơn)
Chẳng đêm thu êm ả trăng trong
Chẳng nắng chiều rơi rớt mênh mông
Chẳng đáy nước gợn rong cá lội
Chỉ có tơ trời trên tầng không
Ảnh 29
Một tách trà thanh vạn lời thơ
Vàng lá chao bay lá hững hờ
Tâm tư réo gọi nàng thơ ẩn
Ghẹo gió heo mây khéo thẫn thờ
Ảnh 31
Tươi thắm đài trang khoe hương sắc
Trơ cành duyên dáng cành đơm hoa
Cả bầu trời hồn xuân gieo rắc
Xuân lồng lộng nhạc xuân ngân nga
Ảnh 32
Tàn đông Xuân đến hoa, nhiều hoa
Trời xanh mây trắng sắc chan hòa
Trong tay hai kẻ cùng thưởng thức
Ước vọng tương lai thật ngọc ngà
Hoa xinh khuya nở sáng tàn
Quỳnh hoa hương sắc bàng hoàng ngẩn ngơ...
Thơm tho chỉ được vài giờ
Sắc màu héo úa thẫn thờ kiếp hoa
Ảnh 40
Cả trời mơ... những dòng thơ...
Hỡi nàng duyên dáng thẫn thờ chi đây
Lệ buồn trên má hây hây
Vân vê gió ướm tóc mây buông dài
Ảnh 41
Nóng nắng hè cây héo đất khô
Lá hoa cằn cỗi mặt đất mô
Mầm non xào úa gay gắt gió
Thân cây gầy guộc cành chơ vơ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét