Thứ Tư, 17 tháng 7, 2024

Chân Trời Tím


Hân choàng tỉnh giấc, lăn qua phía Khoa vẫn nằm. Một khoảng trống lạnh lùng. Vùi mặt vào chiếc gối cuả chồng, nàng bật khóc. Chàng mất đã hơn ba năm mà nàng vẫn thảng thốt, vẫn bàng hoàng, nhung nhớ.
Tung chăn, Hân khoắng chân xuống đất tìm đôi giép. Tiếng Khoa như còn văng vẳng đâu đây:
- Hân từ từ thôi, cứ ào ào, nhỡ có xảy ra chuyện gì thì lại khổ!

Chả là Hân có tật ngủ dậy là cứ phăng phăng chạy ra khỏi giường. Khoa đọc trên trang mạng thấy có những nguy hiểm cho người lớn tuổi khi hấp tấp nên luôn nhắc nhở vợ. Sống với nhau gần bốn mươi năm, dù không còn âu yếm, ngọt ngào như thuở ban sơ nhưng Khoa vẫn luôn để ý lo lắng và săn sóc Hân chu đáo.

Bước đến bên khung cửa kính rộng, chiếm gần hết chiều ngang của căn phòng ngủ, nối liền với bao lơn nhìn xuống phía vườn sau, Hân kéo màn để những vạt nắng chạy ùa vào nhà. Khoác chiếc áo len mỏng, nàng mở cửa bước ra ngoài. Trời hôm nay đã vào Xuân ấm áp, nắng vàng trong đẹp quá. Nàng sững người trứơc bức tranh thiên nhiên thật tuyệt vời. Thành phố nhỏ này được tạo dựng trên một thung lũng, như một lòng chảo, núi đồi chập chùng nối đuôi nhau bao bọc xung quanh. Những con đường quanh co uốn lựơn với hai hàng cây dọc suốt hai bên. Phóng tầm mắt ra xa, bầu trời xanh trong, vài cụm mây trắng nõn như bông lững lờ bay. Những đồi cỏ xanh mướt, khoảng chân đồi đã lấm tấm điểm những nụ hoa vàng. Chỉ một tháng nữa thôi sẽ có những vạt hoa vàng nở rộ, khúc khích cười đùa với nắng và rạp mình như chạy trốn khi có những cơn gió bay ngang.

Xuống nhà dưới, vào bếp sửa soạn một tách cà phê, nướng một miếng bánh croissant, nàng bê ra vườn sau, ngồi bên chiếc bàn nhỏ ngoài hiên để vừa ăn vừa sưởi nắng. Trong không gian tĩnh lặng, nàng tưởng như Khoa còn quanh đây. Nàng vẫn không tin được là chàng đã bỏ nàng ra đi vĩnh viễn. Buổi tối hôm ấy, ngày kỷ niệm 38 năm đám cưới của hai người, Khoa rủ Hân đi ăn rồi ghé vào vũ trường. Trong không khí vui tươi rộn rã, nhã nhạc vang lừng ấy và giữa sàn nhẩy lộng lẫy ấy, chàng đang ôm nàng trong vòng tay, bềnh bồng, dìu dặt theo tiếng nhạc du dương thì chàng đã gục xuống và không bao giờ tỉnh dậy. Chuyện xảy ra đột ngột đến ngỡ ngàng - "Anh bỏ em đi dễ dàng, anh bỏ em đi nhanh chóng đến vậy sao!" - Nàng đã hốt hoảng, cuống cuồng, đau khổ đến tê điếng.

Quấn chiếc khăn tang phủ phục trước bàn thờ chồng trong ngày tang lễ, nàng vẫn như người trong mơ, không tin vào sự thật bẽ bàng, nàng đớn đau đến câm nín, lạnh lùng. Thế rồi cứ lãng đãng như người mộng du cho đến khi ngón tay nàng bấm vào cái nút để ngọn lửa bùng lên. - "Không, không, Khoa ơi, anh sẽ trở về với em chứ, cuộc đời mình đã bao lần chia tay rồi mình lại về với nhau mà, phải không Khoa?” Đầu óc lùng bùng và nàng đã ngất đi trong tiếng chuông mõ, tiếng tụng kinh của vị sư già và ban hộ niệm.

Không bức tranh nào toàn bích, không cuộc đời nào hoàn hảo. Khoa và Hân đã có một thời xuân thì yêu nhau say đắm. Mấy năm hò hẹn với sự chấp thuận của hai gia đình, những chiều chuộng ngọt ngào, những nhung nhớ bâng khuâng, những chờ đợi xao xuyến và những giận hờn vu vơ tô điểm thời con gái đang yêu và được yêu. Khi nàng vừa tốt nghiệp DHSP, vừa đúng 22 tuổi là Khoa đón nàng lên xe hoa. Lúc ấy Khoa đã là chàng Đại Úy Hải Quân rắn rỏi, oai hùng. Lấy chồng lính thủy thời chiến nên những chuyến hải hành khiến Khoa, Hân sống kiếp vợ chồng Ngâu. Mỗi lần về phép, ngồi trên chiếc vespa, sau lưng chồng, nàng như ngửi được mùi của biển cả, mùi của chàng, mùi của tình yêu cảm nhận được từ trái tim nồng nàn yêu thương của chàng giành cho vợ. Đời người thiếu phụ trẻ đầy cảnh sum họp lại chia ly. Gặp nhau để rồi lại cách xa... Hai đứa con xinh đẹp lần lượt ra đời thì biến cố tang thương 1975 ập đến. Dù là Hải Quân nhưng chậm chân và vụng tính nên Khoa đã kẹt lại và hơn tám năm bị đầy ải trong những nơi gọi là trại cải tạo. Ở ngòai Hân đã phải một mình tần tảo nuôi dậy con thơ, lo đồ ăn tiếp tế, quà cáp thăm nuôi chồng và son sắt đợi chờ.

Ra trại, vượt biên đến vùng đất hứa, phải làm lại hết tất cả. Mấy năm đầu hai vợ chồng làm việc vất vả để hội nhập với đời sống mới, chăn dắt hai con ở môi trường lạ. Một ngày Khoa may mắn gặp được người quen cũ, với kinh nghiệm trong nghề hàng hải chàng được giới thiệu đi làm cho một hãng tàu buôn. Thế là lại chia ly, lại những ngày tháng mòn mỏi đợi mong.

Sau gần ba chục năm làm lụng cực nhọc, hai con khôn lớn, tốt nghiệp đại học và đã lập gia đình. Hòa, anh lớn đã có hai thằng con, còn An, cô em, cũng có một trai, một gái. Căn nhà hai vợ chồng Khoa đã trả hết nợ, vấn đề tài chính tạm ổn nên Khoa quyết định cùng vợ nghỉ hưu để bắt đầu hưởng thụ cuộc đời. Chàng muốn bù đắp những nhọc nhằn, thiệt thòi mà suốt đời Hân phải gánh chịu. Chàng đã đưa vợ đi du thuyền sang Hawaii ngắm bình minh, hoàng hôn trên biển cả, thăm các thắng cảnh trong vùng và ăn những trái cây ngon nhiệt đới. Mùa đông chàng mướn căn nhà nhỏ ở Lake Tahoe để hai người kề vai ngồi bên lò sưởi ngắm tuyết rơi qua cửa sổ, ngắm trăng huyền ảo trải lụa mềm bao phủ vạn vật. Ban ngày hai người lang thang trên đồi thông như trong tuần trăng mật ngày nào ở Đà Lạt...Hai vợ chồng nàng ngập tràn hạnh phúc. Tưởng như cuối đời êm ấm bên nhau. Những chương trình du lịch nơi xa đã được hoạch định, chàng sẽ lần lượt đưa nàng sang Âu Châu, Phi Châu, thăm xứ Ai Cập huyền bí, về Á đông thăm Miến Điện, Thái Lan, xứ Chùa Tháp cho thỏa nỗi ước mơ. Chàng dự tính vài năm nữa chàng sẽ đưa nàng đi hành hương xứ Phật và cùng nhau sửa soạn cho đời sống tâm linh. Chương trình như thế mà mới nghỉ hơn một năm, chưa thực hiện được những điều mơ ước, chàng nỡ bỏ nàng mà đi xa, thật xa, đến một chân trời nào đó và nàng còn lại đây, đơn độc, nghẹn ngào.

Buổi chiều, mặt trời xuống dần, đường chân trời viền quanh những ngọn đồi phía xa vàng ửng lên rồi thoi thóp, ánh sáng yếu dần rồi lịm tắt. Những buổi hoàng hôn như thế hai vợ chồng ngồi bên nhau ngắm cảnh chiều tà, có những lúc Hân chợt hỏi:

_ Khoa ơi, anh có bao giờ nhìn thấy chân trời tím?
_ Có chứ, khi ở ngoài khơi mênh mông, sau cơn mưa dông, cả một vùng trời rưng rưng màu xám thật buồn. Và khi mặt trời lặn, vùng chân trời phía bên kia nhuộm một màu tím huyền hoặc đẹp vô cùng. Một ngày nào đó anh sẽ đưa Hân đi ngắm "Chân trời tím".

Hân ngả vào người Khoa khe khẽ hát:

Anh hứa đưa em về nơi chân trời tím,
nghe gió êm qua trái tim từng hoàng hôn
Em chỉ muốn duyên tình hai chúng ta
như ánh sao cao vút, cao xa trần gian...


Hân yêu bài hát ấy, nó nhẹ nhàng man mác buồn như tâm trạng của Hân, hai câu cuối:

Nhưng em biết muôn đời muôn kiếp sau,
Anh với em không hề đến gần nhau

Hân biết là buồn quá nhưng Hân có Khoa, dù có những khoảng thời gian vì hoàn cảnh phải cách xa nhưng lúc nào Hân cũng biết là Khoa luôn nghĩ về Hân. Có ngờ đâu Khoa bỏ Hân đi đúng lúc hai người đang hạnh phúc nhất, đang hứa với nhau và lòng tự bảo lòng phải sống thật sung sướng để bù đắp cho nhau những gian khổ đã phải trải qua.

Đỗ Dung


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét