Trong diễn
đàn còn có chị Hiền Thảo vừa mới mất chồng chưa tròn năm, chị không bán nhà, không về ở chung với con
cháu dù tuổi đã số 8, chị vẫn đang ngỡ ngàng tập làm quen sống một mình trong
căn nhà rộng đầy ắp kỷ niệm của hai vợ chồng. Không có anh để hai vợ chồng cùng
đi dạo trong khu phố những buổi chiều đẹp, đi ăn ở một nhà hàng cả hai cùng ưa
thích. Không có anh những buổi tiệc vui anh chị khiêu vũ bên nhau trong tiếng hát tiếng
đàn.
Ở tuổi già mất
đi người chồng người vợ mới thấm thía sự chông chênh cuộc sống.
Chị Tuyết
cùng “xóm” Dallas Texas với chị Bông, chồng chị bệnh suy nhược thần kinh kém ăn
kém ngủ , chị vẫn vui và tự an ủi:
- Bông
ơi, dù anh ấy bệnh, ra vào thấy nhau, nói với nhau vài câu là ấm nhà ấm cửa rồi,
còn hơn góa bụa, không có anh, sống thui thủi một mình buồn lắm
Nhưng chồng
chị Tuyết bị suy nhược thần kinh rồi tiến tới bệnh Alzheimer, anh hoàn toàn là
con người khác. Bên cạnh chồng nhưng cuộc đời chị vẫn là “Không có anh”, chị
không thể chuyện trò, chia sẻ buồn vui với chồng,
…………………
Cảnh đời trớ
trêu của chị Tuyết có chồng bên cạnh cũng như không, còn phải vất vả trông nom
người chồng bệnh hoạn. Cảnh đời góa phụ của chị Hoài Mộng, chị Hiền Thảo làm chị
Bông ngậm ngùi và chợt nhận ra mình đang may mắn, hạnh phúc hơn họ, vẫn đang có
anh Bông bên cạnh, chị phải biết gìn giữ trân trọng hạnh phúc này.
Chị Bông bỗng
dạt dào cảm hứng nhất định sẽ viết một truyện ngắn “Nếu dời không có anh”. Đang
ngồi trước máy tính chưa biết sẽ viết những kỷ niệm gì lãng mạn nên thơ cho giống
người ta thì anh Bông vừa cắt cỏ sân sau mồ hôi nhễ nhại bước vào nhà, nhìn thấy
bình hoa trên bàn chị Bông liền rút ra một cành hoa và…. yểu điệu trao cho anh
Bông:
- Tặng
anh đóa hồng này để anh quên đi những mệt nhọc làm vườn, cắt cỏ nha.
Giọng anh
Bông xìu xìu:
- Tôi
chỉ muốn báo cho bà tin buồn là tôi lỡ cắt trụi mấy cây ớt hiểm mới gieo trồng của
bà rồi.
Chị Bông xót
xa nhưng cố dịu dàng:
- Không
sao, mai mốt em mua cây khác về trồng.
Dù đang mệt
sau vụ cắt cỏ sân trước và sân sau rộng mênh mông, anh Bông cũng ngạc nhiên sửng
sốt:
- Tôi
đã chuẩn bị tinh thần vào nhà thông báo sẽ nghe bà cằn nhằn đay nghiến và cãi
nhau với bà suốt buổi chiều nay, mà lạ chưa, hôm nay bà lãng mạn tặng hoa và hiền
từ độ lượng bất ngờ. Chắc bà mới nghe thày Pháp Hòa hay thầy Phước Tiến thuyết
giảng hả?
Chị Bông kể
lể:
- Kinh
Phật nào mà hiệu nghiệm lẹ vậy anh. Dạo này em đọc tin chồng các chị bạn trên
diễn đàn lần lượt qua đời, đọc những bài thơ chị Hoài Mộng tả nỗi cô đơn của
người ở lại, em mủi lòng cho các chị và đã hiểu ra em đang có anh là hạnh phúc
hơn các chị ấy. Em sẽ viết truyện “Nếu đời không có anh “ để ca ngợi anh, anh sẽ
là nhân vật chính của truyện, anh là bóng mát chở che, là huyền thoại cuộc đời
em…
Anh Bông
khua tay:
- Thôi,
bà đừng viết về tôi văn hoa, lãng mạn, bay bổng như thế tôi chả hiểu nổi, bà hãy
viết những điều thường tình thực tế, mới đúng và sống động.
Chị Bông mừng
rỡ:
- Ý
kiến anh hay đấy, em sẽ suy nghĩ….
- Bà
còn suy nghĩ gì nữa. Nếu như tôi chết trước bà. “Nếu đời không có anh”, ai sẽ đổ
xăng đầy bình xe cho bà? tôi dám chắc rằng bà chưa hề biết xe bà đang chạy dùng
loại xăng gì, bà càng không biết ra cây xăng đổ xăng thế nào dù bà theo tôi đi
đổ xăng hàng trăm lần, nhưng lần nào bà cũng ngồi đợi trong xe và nghênh mặt ngắm
trời mây xa xăm không hề nhìn thực tế trước mặt tôi đổ xăng.
Chị Bông
trách:
- Ai
bảo mấy chục năm nay anh cứ…tà lanh đổ xăng giùm xe em. Mà sao anh đổ xăng
nhanh thế, có khi em chưa nghĩ ra một câu thơ anh đã xong rồi. Bởi thế em không
biết đổ xăng cũng là…tại anh.
- Còn
nữa nè “Nếu đời không có anh”, ai cắt cỏ vườn nhà cho bà. Bảo đảm bà không biết
cách nổ máy cắt cỏ luôn.
Chị Bông chống
chế:
- Em
đã thử vài lần mà máy không chịu nổ. Đành thôi.
Anh Bông lại
tiếp:
- “Nếu
đời không có anh”, tôi thề rằng buổi tối bà không dám ra vườn sau một mình vì sợ
ma dù buổi tối bà thích ngồi trong nhà hé màn cửa ngắm vườn trong ánh trăng hay
trong ánh đèn solar tỏa sáng mơ màng khắp khu vườn.
Chị Bông
không thể chống chế được nữa:
- Tại
em nhát gan mà, vậy có kể thêm “Nếu đời không có anh” ai sẽ chở em đi chơi xa,
chạy xe trên những xa lộ đường dài mà em chỉ thích ngồi ngắm cảnh bên đường và
không bao giờ dám lái xe không anh?
- Kể
luôn chứ, vụ này mới hấp dẫn, hôm ấy xe đang chạy trên high way đi Houston vào
một ngày đầu Xuân với tốc độ 70 mile/ giờ, bỗng bà la toáng lên “Dừng xe lại, dừng
xe lại”.Tôi hết hồn tưởng bà có chuyện gì khẩn cấp, hóa ra bà đòi dừng lại để…xuống
xe chụp hình với cánh đồng hoa dại rực rỡ bên đường. Bà có mấy tấm hình khoe bạn
bè còn tôi suýt đâm xe vào thành cầu. Nếu tai nạn xảy ra thì người ta tưởng là
tự tử chứ nào biết tôi ngừng xe gấp cho vợ xuống chụp hình, hái hoa.
Chị Bông biết
lỗi:
- Em
rút kinh nghiệm vụ này rồi.
Anh Bông vẫn
hăng hái tiếp:
- Còn
nhiều vụ khác nữa “Nếu đời không có anh” thì…
- Thôi,
thôi, thế đủ rồi, anh mà kể thêm chắc em viết thành truyện dài nhiều tập “Nếu đời
không có anh” luôn đó..
Chị Bông cảm
động nhìn chồng:
- Bây
giờ em sẽ viết truyện này. Các chị ấy tiếc nhớ “ Không có anh” với những kỷ niệm đẹp như thơ. Còn em chẳng cần
tìm kiếm hình ảnh nào lãng mạn của chúng ta, em sẽ viết nếu đời không có anh với
tất cả trần trụi đời thường anh vừa kể đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét