La vie est comme un voyage dans un train:On monte et on descend,il y a des accidents,à certains arrêts, il y a des surprises,et à d’autres, il y a une profonde tristesse.
Quand on nait et qu’on monte dans le train, nous rencontrons des personnes et nous croyons qu’elles resteront avec nous pendant tout le voyage:ce sont nos parents!
Malheureusement la vérité est toute autre.
Eux ils descendent dans une gare et ils nous laissent sans leur amour et leur affection, sans leur amitié et leur compagnie.
En tous cas, il y a d’autres personnes qui montent dans le train et qui seront pour nous très importantes: ce sont nos frères et nos soeurs, nos amis et toutes les personnes merveilleuses que nous aimons.
Certaines considèrent le voyage comme une petite promenade. D’autres ne trouvent que de la tristesse pendant leur voyage.
Il y a d’autres personnes toujours présentes et toujours prêtes à aider ceux qui en ont besoin.
Certains quand ils descendent laissent une nostalgie pour toujours… D’autres montent et descendent tout de suite et nous avons tout juste le temps de les croiser…
Nous sommes surpris que certains passagers que nous aimons s’assoient dans un autre wagon et que pendant ce temps nous laisse voyager seuls. Naturellement, personne peut nous empêcher de les chercher partout dans le train.
Parfois, malheureusement, nous ne pouvons pas nous asseoir à côté d’eux car la place est déjà prise.
Ce n’est pas grave… le voyage est comme ca: plein de défis, de rêves, d’espoirs, d’adieux… mais sans retour.
Essayons de faire le voyage de la meilleure facon possible.
Essayons de comprendre nos voisins de voyage et cherchons le meilleur en chacun d’entre eux.
Rappelons-nous qu’à chaque moment du voyage un de nos compagnons peut vaciller et peut avoir besoin de notre compréhension.
Nous aussi pouvons vaciller et il y aura toujours quelqu’un pour nous comprendre.
Le grand mystère du voyage est que nous ne savons pas quand on descendra du train pour toujours.
Nous ne savons pas non plus quand nos compagnons de voyage feront la même chose.
Même pas celuiqui est assis juste à côté de nous.
Moi je pense que je serai triste de quitter le train… j’en suis sur!
La separation avec tous les amis que j’ai rencontrés dans le train sera douloureuse; laisser mes proches seuls sera très triste.
Mais je suis sur qu’un jour ou l’autre j’arriverai à la gare centrale et je les reverrai tous arriver avec un bagage qu’ils n’avaient pas quand ils sont montés dans le train.
Par contre, je serai heureux d’avoir contribué à augmenter et à enrichir leur bagage.
Nous tous mes amis, faisons tout le possible pour faire un bon voyage et essayons de laisser un bon souvenir de nous au moment où nous descendrons du train.
À ceux qui font partie de mon train, je souhaite un bon voyage!
(Anonyme)
***
Bài Dịch:
Chuyến Xe Cuộc Đời
Cuộc đời xem khác gì đâu
Tựa như đáp một chuyến tàu dạo chơi:
Lên tàu rồi lại xuống thôi,
Đôi khi tai nạn ít người tránh qua,
Ở vài trạm nghỉ diễn ra
Bất ngờ bao chuyện thật là ngạc nhiên,
Ở vài trạm khác tiếp liền
Trào dâng một mối muộn phiền khôn nguôi.
Khi ta mới sinh ra đời
Coi như vừa bước lên nơi toa tàu
Và ta gặp gỡ cùng nhau
Đôi người kề cận có đâu xa gì
Tưởng rằng trong suốt chuyến đi
Cận kề nhau mãi chẳng lìa nhau ra:
Đó là cha mẹ của ta!
Nhưng mà sự thật khác xa, thật buồn
Song thân ta sẽ xuống luôn
Xuống nơi ga nọ không còn trở lui
Để ta ở lại ngậm ngùi
Hết còn được sống bên người yêu thương
Mất nguồn tình cảm dịu dàng
Gia đình mái ấm lỡ làng than ôi.
Nhưng dù sao tới nhiều nơi
Cũng toa tàu đó bao người bước lên
Với ta quan trọng vô biên:
Đó là anh, chị hay em của mình
Đó là bạn hữu thân tình
Và bao người khác chân thành khôn vơi
Những con người thật tuyệt vời
Mà ta yêu quý khó rời xa thay.
Có người cùng đáp tàu này
Coi như một buổi ngắn ngày dạo chơi
Có người chỉ thấy chán đời
Buồn vương theo gót suốt nơi hành trình.
Bao người khác ở cạnh mình
Luôn luôn hiện diện nhiệt tình chứa chan
Tâm từ tỏa rạng ánh vàng
Giúp ai cần đến, sẵn sàng, quản đâu.
Có người khi bước xuống tàu
Để niềm nhung nhớ
giăng sầu triền miên…
Bao người lên xuống liền liền
Khiến ta thoáng thấy cạnh bên nhất thời…
Ta ngỡ ngàng đến nghẹn lời
Có khi hành khách là người thân ta
Ta thương yêu thật thiết tha
Lại ngồi toa khác cách xa với mình
Khiến cho suốt cuộc hành trình
Để ta cô độc, bóng hình đơn côi.
Tất nhiên không có một ai
Cản ta kiếm họ khắp nơi trên tàu.
Đôi khi ta thấy lòng đau
Muốn ngồi bên họ có đâu dễ dàng
Vì nơi đó thật bẽ bàng
Có người chiếm ngụ và đang tâm tình.
Không can chi, chớ bất bình…
Ở đời bao cuộc hành trình giống nhau:
Đong đầy thách đố trước sau
Tràn niềm hy vọng, thắm màu mộng mơ
Rồi qua giai đoạn tạ từ
Không quay trở lại kể như mãn đời.
Chúng ta phải cố gắng thôi
Hãy làm cho chuyến dạo chơi của mình
Thật êm ả, thật tốt lành
Cố thông cảm khách đồng hành cạnh ta
Trong từng người cố tìm ra
Những điều tốt nhất để ca ngợi người.
Nhớ rằng mỗi phút tàu trôi
Đồng hành có thể tâm thời đảo chao
Họ cần giúp đỡ xiết bao
Cần niềm thông cảm dạt dào của ta.
Chúng ta nào có khác xa
Tâm chao đảo cũng diễn ra nhiều thời
Và luôn luôn cũng có người
Nói câu an ủi, thốt lời cảm thông.
Nhưng điều màu nhiệm vô cùng
Là ta không biết suốt trong chuyến tàu
Rằng mình sẽ xuống lúc nào
Rời tàu vĩnh viễn, có đâu ngồi hoài.
Và ta cũng chẳng được hay
Bạn đồng hành đó ngồi ngay cận kề
Cũng xuống tàu, cũng ra đi
Nào hay biết trước khác gì mình đâu.
Dù cho kẻ đáp cùng tàu
Ngồi ngay bên cạnh bao lâu nay rồi.
Có điều chắc chắn lòng tôi
Sẽ buồn day dứt khi rời tàu kia!
Não lòng thay lúc chia ly
Với bao bạn quý cùng đi chuyến tàu;
Thật đau xót biết là bao
Để người thân lại trong bầu cô liêu.
Nhưng tôi tin chắc một điều
Cuộc hành trình của tôi theo tàu này
Mãi rồi cũng phải có ngày
Tới nhà ga chính! Tại đây sẽ ngừng!
Bao hành khách từng đi chung
Giờ tôi lại gặp họ cùng đến ga
Với hành trang lạ vô bờ
Họ chưa từng có khi xưa lên tàu.
Lòng tôi trái lại vui sao
Thấy mình đóng góp phần nào trong đây
Khiến hành trang họ giờ này
Đã thêm phong phú lại đầy thăng hoa.
Bạn thân thương khắp gần xa,
Chúng ta hãy cố tối đa sức mình
Cùng làm cho cuộc hành trình
Muôn phần trọn vẹn, tốt lành, êm xuôi.
Và ta cố gắng mãi thôi
Để lưu kỷ niệm đẹp nơi lòng người
Cùng chung tàu trong dòng đời
Khi mình rời bến thốt lời chia ly.
Ai cùng tôi đáp tàu kia
Tôi thành tâm chúc: “Chuyến đi an bình!”
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(Chuyển ngữ – Mùa Vu Lan 2008)
chia ly thì rất buồn
Trả lờiXóa